1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt thế bá sủng - Đào Điểm Tinh Quang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Rin

      Beta: Mặc Doanh RF
      Chương 64: Em là nguồn vui của


      Trong phòng làm việc, Nhậm Thiên Dã xử lý công văn, Kim Thuẫn gõ cửa vào: “Tổng giám đốc, buổi chiều lão phu nhân tìm phu nhân.”

      híp mắt, dừng lại động tác tay: “Bà ta đúng là biết nghe lời, phu nhân trở về có vẻ mặt gì.”

      “Phu nhân rất bình thường, ngược lại – -.”

      “Cái gì?”

      “Lão phu nhân ngất xỉu ở trong quán coffee.”

      “À? Được rồi, tôi biết rồi, cậu xuống trước .”

      “Đợi chút, thay tôi chuẩn bị thuốc bổ, tôi muốn bệnh viện thăm lão phu nhân.”

      “Dạ, tổng giám đốc.”

      Trong bệnh viện tư nhân, sắc mặt mẹ Nhậm tái nhợt, truyền nước biển, mặt vẫn còn chanh chua, ông cụ Nhậm chống gậy ngồi ghế salon, vẻ mặt muôn màu: “Bao lâu nữa nó mới tỉnh lại?”

      Bác sĩ cúi đầu cung kính đáp: “Lão phu nhân là vì lớn tuổi nên thân thể yếu ớt, lúc ấy lửa giận công tâm, cho nên mới ngất xỉu, nhưng tình huống hồi phục rất tốt, chắc trong tiếng nữa có tỉnh lại.”

      “Tôi biết rồi, xuống .” Ông cụ Nhậm quơ tay, nhắm mắt lại ngửa đầu ghế, lát sau đôi mắt đục ngầu của ông mở ra: “Con đến rồi.”

      “Ông nội.” Nhậm Thiên Dã đặt thuốc bổ lên bàn, ngồi bên cạnh ông cụ Nhậm, mắt nhìn người mê man giường bệnh rồi nhìn lần thứ hai.

      “Người phụ nữ kia con thể giữ lại.”

      “Tại sao?!”

      ta thích hợp với con.”

      “Vậy người phụ nữ thế nào mới thích hợp? Tiểu thư Quý thị ngu ngốc? Hay là thiên kim Tiền thị đầy rẫy chuyện xấu với thị trưởng?! Hay thiên kim nhà tư lệnh?!”

      “Làm càn!”

      “À —-! Ông nội, ông biết là ông sớm nên về hưu hưởng phúc à?!”

      “Nhậm Thiên Dã, đừng quên tất cả hôm nay là ai cho mày!”

      “Nhớ , tất nhiên tôi nhớ , thời thời khắc khắc tôi đều nhớ ông để tôi ngồi lên vị trí quyền lực đầy dơ bẩn này!”

      Ông cụ Nhậm trợn mắt, quản gia chạy vào đỡ ông dậy, : “Thiếu gia, cậu bớt tranh cãi chút .”

      “Trong nhà này khi nào đến phiên ông chuyện?!” Nhậm Thiên Dã xoay người kéo cửa phòng ra: “Ông nội, đừng lại có ý đồ với ấy!”
      ……

      Trước cửa nhà, có đôi chân thon dài thẳng tắp, Linh nhấc chân bước lên bậc thang xi măng bị loang lổ, tiếng phụ nữ ầm ĩ truyền tới từ tầng cao nhất, tiếng đàn ông thở dài, mơ hồ còn có tiếng khóc của con . Linh đứng ngoài cửa dùng sức gõ cửa vài cái, trong phòng yên tĩnh lại chút, lát sau mặt đầy nước mắt mở cửa phòng, ngay khi mở cửa ra quên cả khóc.

      là em họ của Tần Hiểu Hiểu – Linh Tuyền.”

      Linh nắm càm Lâu Lan lạnh lùng , trong giọng có ý dò hỏi, chỉ có khẳng định.

      Linh có đôi mắt xếch hẹp dài, làn da trắng nõn, cánh mũi cao ngất, Lâu Lan nhìn đôi mắt sắc bén của người trước mặt, tim đập loạn cả lên, khuôn mặt nhắn vàng như nến bỗng đỏ ửng, ta mở to mắt nhìn mặt đất.

      Trương Mỹ Lan sau lưng hồi thần tới, trong nháy mắt khi người đàn ông buông bàn tay nắm hàm dưới của Lâu Lan ra, Trương Mỹ Lan chụp hụt: “Cậu là ai?!” Bà ta dấu bảo Lâu Lan ra phía sau, cảnh giác nhìn chăm chú vào người đàn ông áo mũ chỉnh tề xa lạ trước mắt.

      Lâu Kiến Quốc cũng đứng lên, bảo vệ trước mặt hai người phụ nữ, người nhà tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

      “Ha ha.” Linh cười ra tiếng, khinh thường nhướng mày: “Muốn sống tốt theo tôi!”

      Người nhà há to mồm nhìn nhau biết nên có phản ứng gì, Linh lại ném ra câu làm cho họ hận vô cùng: “Kết cục hôm nay của các người tôi biết là ai gây ra, chẳng lẽ các người muốn trả thù à?”

      Bỏ lại những lời này, Linh quay đầu lại sải bước mất, khí giống như đọng lại trong nháy mắt này, lát sau mặt Trương Mỹ Lan ra xấu xí dữ tợn, bà ta kéo Lâu Lan bước nhanh khỏi phòng, Lâu Kiến Quốc sau lưng cũng theo.

      Sáng nay Tần Hiểu Hiểu mình tới cửa hàng của Mân Mân: “Bấy bề ơi, em tới rồi đây.”

      “Hiểu Hiểu, mau ngồi xuống.”

      Buổi sáng trong tiệm chưa có nhiều khách, Mân Mân vừa bày hàng vừa chuyện phiếm với : “Buổi tối tới chỗ chị nhé?”

      “Cũng được, lâu rồi em gặp tiểu Đậu Đỏ, biết con bé có lại xinh đẹp hơn .”

      “Nó cắm trại chưa về.”

      “Con nhóc xa như vậy, chị yên tâm?”

      “Nhà trẻ tổ chức, chị nghĩ là an toàn.”

      “Ừ, buổi tối em dẫn người tới nhà chị, đến lúc đó giới thiệu cho chị.”

      “Được, vậy hôm nay chị đóng cửa tiệm sớm chút siêu thị mua đồ ăn.”

      cần, để ấy mua.”

      “Ai?”

      Tần Hiểu Hiểu thuần thục gọi điện thoại: “Dã, buổi tối em muốn ăn cá hấp chưng làm, Hải Lục song tiên, canh long nhãn…”

      Mân Mân nghe Tần Hiểu Hiểu báo tên đồ ăn, hóa đá, người đàn ông nhà ấy là nghe lời biết bao!

      “Ừ, buổi tối chúng ta tới nhà Mân Mân ăn, những thứ này phải làm xong rồi mang tới, tốt lắm, cúp đây.”

      Tần Hiểu Hiểu đếm xỉa cúp điện thoại, chống lại ánh mắt kinh ngạc của Mân Mân, trêu chọc đẩy Mân Mân cái: “Chị bây giờ là cái vẻ mặt quỷ gì vậy hả?”

      “Tần Hiểu Hiểu, chị muốn biết người đàn ông này là ai?!” Mân Mân vô cùng nghiêm túc vỗ vai Tần Hiểu Hiểu.

      Tần Hiểu Hiểu kề sát vào khuôn mặt nhắn của Mân Mân, bốn mắt nhìn nhau hạ thấp giọng : “Muốn biết, đợi , ấy tới rồi biết!”

      Mân Mân ngẩn ra, Hiểu Hiểu vui vẻ cười to.

      Nghe giọng biết là tâm trạng tệ, Nhậm Thiên Dã nghĩ vậy, chỉ cần bảo bối vui vẻ, là hạnh phúc lớn nhất của , phóng mắt ra ngoài cửa sổ khi họp, trưởng bộ phận báo cáo hơi lúng túng tiếp tục báo cáo, là cái gì làm cho tổng giám đốc vui vẻ đến thế? Khoé mắt của ràng cong lên.

      “Được rồi, hôm nay tới đây thôi.” Nhậm Thiên Dã cầm điện thoại đứng lên mở cửa khỏi phòng họp, để lại đám nhân viên nhìn nhau.

      Bầu trời đổ mưa đỏ, hôm nay có thể tan việc sớm, là phải cảm tạ người gọi điện thoại tới kia, đương nhiên bọn họ biết người kia là bà chủ, nếu biết, biết bọn họ cảm động đến rơi nước mắt thắp nhan dập đầu nữa.

      Nhậm Thiên Dã tự mình đến chợ bán thức ăn ở ngoại ô, Kim Thuẫn ngồi bên cạnh thấy tâm trạng tổng giám đốc tốt như vậy, trong lòng cũng vô cùng cảm tạ người thay đổi tính tình của , như ánh mặt trời chiếu sáng cuộc sống tổng giám đốc, tất cả những thay đổi này đều nhìn ở trong mắt, tỏ ý cảm ơn ở trong lòng, tổng giám đốc phu nhân này, nhận.

      Lúc Tần Hiểu Hiểu về đến nhà, phòng bếp truyền ra mùi đồ ăn, nghe tiếng vào, bước nhanh ra khỏi phòng bếp lên ôm vào lòng, khi ôm tạp dề bị gạt ra, trong lòng Tần Hiểu Hiểu cảm thấy rất thú vị, cười khanh khách, “Dã, mặc tạp dề ngược rồi.”

      “Hả?” buông cánh tay đanh ôm ra, nghiêm túc kiểm tra.

      “Ha ha ha…” Tần Hiểu Hiểu tâm trạng tốt kéo qua hôn cái: “Dã, làm em vui quá mất!”

      ——– Hết chương 64 ———


      Chương 65: được tự nhiên

      Khi ra khỏi nhà Mân Mân là rạng sáng, đường trở về Kim Thuẫn lái xe, Nhậm Thiên Dã và Tần Hiểu Hiểu ngồi sau xe mặt tựa sát vào nhau, tay Tần Hiểu Hiểu chống trước ngực vẽ vòng tròn, bắt lấy cái tay quậy phá của đặt lên miệng hôn, bầu khí ghế sau quá mức mập mờ, Kim Thuẫn nhìn thẳng về phía trước lái xe, sợ nhìn thấy hình ảnh hạn chế độ tuổi.

      Xe hơi vững vàng chạy đường, bỗng nhiên gió lớn nổi lên, kèm theo đó là mưa như thác, mưa rất lớn rất gấp, may mắn là ban đêm, có người nào đường, nhớ lại bữa ăn tối nay, tâm trạng Tần Hiểu Hiểu rất tốt, chỉ vì Dã thương , mà còn phát hình như Kim Thuẫn có ý với chị em tốt của – Mân Mân, chẳng qua là ngại có ông chủ mình ở đó, nên mới câu nệ dám làm gì, nếu và Nhậm Thiên Dã, chừng bọn họ làm chuyện gì đó.

      Két——–, xe đột nhiên dừng lại, Tần Hiểu Hiểu bất ngờ ngã về trước mấy cái, Nhậm Thiên Dã vui cau mày, lạnh giọng : “Tại sao lại dừng?”

      Kim Thuẫn rụt cổ, áy này nhìn Tần Hiểu Hiểu, cẩn thận : “Xin lỗi, tổng giám đốc, phía trước hình như có người nằm giữa đường, cho nên tôi mới———.”

      “Nhìn xem có thể vòng qua hay .”

      Nhậm Thiên Dã phải chúa cứu thế, chỉ quan tâm người để ý, còn những người khác dù liếc cái cũng liếc.

      “Người nọ nằm ở giữa đường, tổng giám đốc, xe chúng ta chạy qua được.”

      Nhậm Thiên Dã cau mày đưa mắt nhìn: “Cậu xuống xe xem thử .”

      “Vâng, tổng giám đốc.”

      Chốc lát Kim Thuẫn chạy lại báo cáo: “Tổng giám đốc, là nhị thiếu gia của nhà Tư Mộc, say rượu.”

      Tần Hiểu Hiểu lập tức tỉnh táo, đó phải là Chanh sao, có chút bận tâm nhìn phía ngoài xe.

      Sau đó thu mắt lại, câu cổ Nhậm Thiên Dã, chớp mắt: “Dã———-.”

      Nhậm Thiên Dã cực kỳ vui lạnh mặt, vì vợ của mình cầu xin cho người khác mà ăn dấm, nhưng mà nhìn đôi mắt ngọt ngào của vợ, lại thể từ chối, im lặng hồi lạnh giọng : “Kim Thuẫn, đưa người lên xe.”

      “Dạ, tổng giám đốc.”

      Kim Thuẫn sãi bước chạy vào mưa kéo Tư Mộc Thành tới, Tư Mộc Thành say rượu sắc mặt tái nhợt, bị dội nước mưa mặt còn chút máu, ta được đưa vào phòng khách của biệt thự.

      Trở lại biệt thự, Nhậm Thiên Dã chuyện với Tần Hiểu Hiểu, lạnh mặt lên phòng ngủ, Tần Hiểu Hiểu thu xếp ổn thỏa cho Tư Mộc Thành xong lên lầu, bước vào phòng ngủ chỉ nghe được tiếng nước chảy, Tần Hiểu Hiểu nhìn cửa phòng tắm, tà mị cong môi, ghen kìa.

      Tắm xong, để trần, chỉ quấn cái khăn tắm ra, ngồi ở mép giường lau tóc.

      “Để em.”

      Tần Hiểu Hiểu cầm khăn lông lau tóc cho , Nhậm Thiên Dã ngừng chút nhưng cũng ngăn cản, để lau tóc cho mình: “Hài lòng?”

      trầm giọng .

      “Ừ, hài lòng, rất hài lòng, chồng em làm việc đương nhiên em rất hài lòng.”

      xong quên mổ lên môi cái.

      sao?”

      Giọng điệu của vẫn tốt: “Nếu cũng nằm giữa đường, em cứu sao?”

      “Cứu, 120% là cứu!”

      Tần Hiểu Hiểu nghiêm túc thề, còn làm động tác ‘xin cứ tin tưởng’.

      Nghe vậy, rốt cuộc khóe môi của cũng cong lên, sau đó lại nghiêm túc xoay người nắm cằm : “Nếu và Tư Mộc Thành đồng thời nằm giữa đường xe chạy, ừ, em chỉ có thể cứu người, vậy em cứu ai?”

      Đệ*———-! Có lầm , đường đường là ông chủ lớn của tập đoàn RT lại hỏi câu ngây thơ như vậy, ôi, đúng là làm chống đở nổi mà, khuôn mặt nhắn của Tần Hiểu Hiểu ra nụ cười châm biếm, nhưng bây giờ phải tuyệt đối nghiêm túc nếu làm thùng giấm của bị đổ, cố nín cười nghiêm trang : “Dĩ nhiên, cứu chồng của em trước.”

      Chưa hết câu, bị hôn, Nhậm Thiên Dã hết sức hài lòng với đáp án của Tần Hiểu Hiểu, nghe vậy, đột nhiên tâm trạng của vô cùng tốt, sương mù lúc nãy đều bị quét sạch.

      Ngược lại bị hôn có chút thở nổi, chồng ơi, muốn phát tình cũng đừng mạnh như vậy có được , sớm biết thế này đáp án, đoán chừng bạo phát làm vậy với , đúng là tự tạo nghiệt thể sống mà.

      Trò chơi lửa nóng này kéo dài suốt cả buổi tối, cuối cùng khi Tần Hiểu Hiểu giả bộ ngất mới được bỏ qua.

      Mà ngoài cửa có người nghe được tất cả những lời , sau đó yên lặng xoay người khỏi. (@@)

      ———– Hết chương 65 ————

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :