1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt thế bá sủng - Đào Điểm Tinh Quang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Rinnina

      Beta: Mặc Doanh

      Chương 46: Hương vị khiến người ta nhớ nhung


      Lãnh Diệc Thành lướt qua đám người đứng đối mặt với tên thanh niên và trẻ, chiều cao 1m91 làm cho tên thanh niên cảm thấy thấp bé, sờ mũi nhìn người đàn ông lạ trước mặt: “Con mẹ nó mày ai hả?! Đừng xen vào việc của người khác!”

      Lúc trẻ nhìn thấy Lãnh Diệc Thần trong mắt đều là si mê, cho đến khi ta nghe tiếng bạn trai mình la hét mới phản ứng lại, ta tóm lấy vạt áo bạn trai mình, im lặng đứng bên cạnh.

      Khi Tiểu Ưu nhìn thấy Lãnh Diệc Thần mở to mắt, há hốc mồm, còn chưa mở miệng nghe : “Mẹ mày dạy mày phải súc miệng sạch rồi mới chuyện à?!”

      Nam thanh niên tới trước mặt Lãnh Diệc Thần, ngẩng đầu lên, ánh mắt độc ác trừng : “Con mẹ nó, mày cái gì? Tao nghe !”

      xong làm động tác ngoáy lỗ tai vô cùng thô tục.

      “Ồ—–? Thế này nghe chưa!”

      Lãnh Diệc Thần bước lên đưa tay siết chặt lỗ tai tên thanh niên, làm đau đến mức nhe răng trợn mắt, tên thanh niên giơ tay lên muốn gạt Lãnh Diệc Thần ra, Lãnh Diệc Thần lại né tránh rất nhàng, quyền vô ích, tên thanh niên lảo đảo vọt tới góc bàn: “A —-.”

      đau hô ra tiếng, những người xem náo nhiệt đứng chỉ trỏ, có người còn che miệng cười trộm, rất hào hứng.

      “Giờ là lúc tiệm bánh ngọt đóng cửa, mong mọi người tự giác rời khỏi.”

      Lãnh Diệc Thần nhìn bọn họ rồi phun ra câu lạnh như băng, nhiều, nhưng lại làm người ta kính sợ.

      Đám người rời khỏi rất nhanh, trong tiệm chỉ còn lại hai nhân viên, tên thanh niên, trẻ và Tiểu Ưu, nhân viên đóng cửa lại, để tránh bị người vây xem ảnh hưởng làm việc ăn trong tương lai, nhân viên nhanh chóng đóng cửa, kéo rèm cửa sổ xuống, trong nháy mắt cả tiệm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

      trẻ đỡ tên thanh niên lên, tên thanh niên bị dạy dỗ, ngông nghênh như lúc nãy, nhưng còn chưa chịu thua mà nghiêng ngả đứng lên nhờ giúp đở của kia.

      “Còn có thể đứng lên được? Ha ha —–.”

      Lãnh Diệc Thần lạnh lùng cười ra tiếng.

      “Mày đánh tao bị thương, tao phải tới cục cảnh sát kiện mày tội cố ý gây thương tích!”

      “A —-, tao còn nghĩ là nhân vật lợi hại nào, ra chỉ là miếng trứng mềm! Được, cứ việc kiện, tao chờ.”

      “Mày —-!”

      Nghe Lãnh Diệc Thần vậy, tên thanh niên ý thức được người đàn ông trước mặt chọc nổi, nuốt nước bọt: “Hôm nay coi như tao xui xẻo, chúng ta !”

      kéo tay phải trẻ, muốn rời khỏi lại bị Lãnh Diệc Thần ngăn lại.

      —- xin lỗi —–!”

      “Cái gì? !” Tên thanh niên nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt, lửa giận thoáng cái vụt lên, kiêng kỵ lúc nãy đều ném ra sau đầu, nhấc chân vung quyền đánh Lãnh Diệc Thần, Tiểu Ưu khẩn trương nhìn bọn họ trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài, ta, ta ngàn vạn lần đừng có chuyện gì, yên lặng cầu nguyện trong lòng.

      Tên thanh niên chân đá Lãnh Diệc Thành, nghiêng người cái tránh khỏi công kích của tên thanh niên, lập tức chéo hai tay của tên thanh niên ra sau lưng: “Tao chỉ đếm tới ba, —- xin lỗi —–!”

      Lãnh Diệc Thần lạnh lùng , dù là bây giờ thời tiết rất nóng nhưng lạnh lẽ từ người làm tên thanh niên rét run.

      “Ôi ôi —–! , buông tôi ra trước, tôi , , xin lỗi.”
      Tên thanh niên đau đến chảy mồ hôi lạnh, cầu xin lại được để ý, Lãnh Diệc Thần bắt đầu đếm, đồng thời gia tăng lực hai cánh tay của tên thanh niên.

      —-, hai—–.”

      “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”

      Tên thanh niên kêu rên , khom lưng ngẩng đầu nhìn Tiểu Ưu, trong mắt tràn đầy sợ hãiL “Thành xin lỗi bà nội, là con có mắt mà nhìn thấy thái sơn đụng vào bà, bà đại nhân đại lượng tha cho con , xin lỗi, thành xin lỗi…”

      “Cút —–!”

      Lãnh Diệc Thần lạnh lùng phun ra chữ, đá cước vào mông tên thanh niên.

      Nhìn hai người kia chật vật rời khỏi, trái tim treo lơ lứng nãy giờ của Tiểu Ưu cuối cùng cũng rơi xuống, trong đôi mắt sáng tràn đầy biết ơn: “Hôm nay, hôm nay cám ơn , nếu tôi biết nên làm gì bây giờ.”

      “Ừm—–, muốn cảm ơn tôi mà còn mời tôi uống ly nước?”

      Đôi mắt thâm thúy của Lãnh Diệc Thần cong lên, trêu chọc cong môi nhìn Tiểu Ưu.

      “A, được, lập tức có cà phê.”

      Động tác Tiểu Ưu thuần thục tự mình pha cà phê cho Lãnh Diệc Thần, lâu sau ly cà phê bốc hơi nóng, hương thơm nồng nàn được bưng tới: “Có cà phê rồi, mau uống thử.”

      Lãnh Diệc Thần cầm ly ngửi cái rồi nhàng uống miếng, động tác rất ưu nhã: “Ừ, tệ.”

      Tiểu Ưu vui vẻ, mỉm cười: “Sau này cà phê của tôi bao hết.”

      “Ồ—-?”

      Lãnh Diệc Thần cười yếu ớt : “Mọi lúc mọi nơi?”

      “Ặc?”

      “Ha ha —-, đùa thôi, nhưng cà phê pha, hương vị làm cho người ta nhớ nhung.”

      chính là người đàn ông tuần trước đến trong tiệm Tiểu Ưu chỉ ngồi yên uống cà phê, làm Tiểu Ưu chú ý, Tiểu Ưu cho rằng người đàn ông này trở lại, lại ngờ hôm nay lại đến, hơn nữa còn giúp , đây có tính là nhân duyên , Tiểu Ưu thầm nghĩ, Lãnh Diệc Thần uống cà phê lại giống như biết thuật đọc tâm, : “Sao vậy, cho là tôi tới nữa?”

      “Hả —–? Sao biết?”

      xong Tiểu Ưu muốn cắt đứt đầu lưỡi của mình, đây phải là đánh khai sao.

      “Ha ha —–, từ trong mắt của nhìn ra được.”

      Uống cà phê xong Lãnh Diệc Thần đứng lên, sờ đầu búp bê xoã tung của Tiểu Ưu: “ yên tâm, mấy người kia dám tới làm phiền nữa đâu, cầm lấy cái này, có lẽ sau này dùng tới.”

      Tiểu Ưu nhìn theo bóng lưng Lãnh Diệc Thần lớn tiếng : “Tôi có thể làm bạn với ?!”

      Lãnh Diệc Thần dừng bước xoay người ngoái đầu nhìn lại: “Chúng ta phải bạn bè sao, còn nữa nhớ kỹ tôi chỉ uống cà phê pha thôi nha.”

      Cái gì? ấy mình và ấy là bạn! Tiểu Ưu đắm chìm trong kinh ngạc, sớm mất, mình lại, hoàn toàn biết ấy tên gì, cuối cùng nên gọi ấy thế nào đây, Tiểu Ưu bắt đầu suy tưởng đủ thứ, hai nhân viên sau lưng nháy mắt lẫn nhau, xem ra bà chủ của chúng ta rồi, đúng vậy, đúng vậy, hình như người kia còn là cao phú soái đây, ừ, bà chủ rất hạnh phúc! Hai người đồng thời bốc lên bọt khí tình

      Lincoln màu đen chạy đường lớn, người đàn ông trong ô tô nghiêm túc, người phụ nữ ngồi bên cạnh cũng yên tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, đây là lối đến biệt thự tư nhân, con đường này trước kia chưa từng tới, đoán hẳn là chỗ của nhà họ Nhậm, cây tùng hai bên đường cao ngất, giống như binh sĩ bày trận sẵn sàng đón quân địch.

      Tại sao Nhậm Thiên Dã lại đột nhiên dẫn mình tới đây, Tần Hiểu Hiểu biết, nhưng chuyến này yên bình, tuy nhiên, Tần Hiểu Hiểu đâu phải là thiện nam tín nữ gì, nhất là nhân cách ban đêm càng ngày càng chiếm nhiều thời gian của thân thể này, nắm vận mệnh trong tay.


      Chương 47: Linh

      Từ xa xa có thể nhìn thấy nhà kiến trúc xưa được bao bọc trong bụi cây trọc trời, Nhậm Thiên Dã mở mắt ra, Tần Hiểu Hiểu nhìn người đàn ông bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi đến muốn đưa mình tới chỗ nào.

      Bàn tay ấm áp của đặt lên bàn tay của , lưu luyến vuốt ve, thản nhiên : “Đây là nơi sinh ra.”

      “Hóa ra là nhà .” Tần Hiểu Hiểu gật đầu.

      , nơi này phải.”

      phủ nhận lại giải thích quá nhiều, ôm vào lòng nhàng an ủi, cửa chính trang nghiêm của căn nhà từ từ mở ra, xe hơi lái vào.

      Bộ đàm được nối máy: “Chuyện gì.”

      “Nhậm tổng, hạng mục thi công làng du lịch của chúng ta có công nhân bị thương, biết phóng viên lấy được tin tức từ đâu, giờ kiêng nể đăng tin cố lần này, tôi cố hết sức phong tỏa tin tức, nhưng vẫn kẻ hở, bởi vì chuyện này mà giá cổ phiếu của chúng ta giảm năm điểm, giờ cổ đông đều tụ tập trong phòng họp chờ tới.”

      Nhậm Thiên Dã nhíu mi nhìn nhà chính gần ngay trước mắt, trầm giọng : “Tôi biết rồi.”

      Cúp điện thoại bảo lái xe quay đầu về, chuyện bảo đảm an toàn của làng du lịch từ trước đến nay vẫn rất tốt, rất yên tâm, nhưng bây giờ đột nhiên lại có công nhân bị thương, mà phóng viên lại biết nhanh như vậy, nên biết chỗ thi công làng du lịch là ngoại ô vắng vẻ, phương tiện giao thông còn xây dựng, ai chú ý chỗ đó? Trừ phi là có người cố ý sắp xếp.

      Đôi mắt đẹp như sao của Nhậm Thiên Dã nguy hiểm nheo lại, người này trong lòng biết, gọi chiếc xe tới đưa Tần Hiểu Hiểu về biệt thự, mình lái xe tới tập đoàn.

      Trong phòng họp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Kim Thuẫn người nhà của công nhân bị thương ở bệnh viện náo loạn cầu bồi thường, rải tiền giấy đầy đại sảnh bệnh viện, còn kêu khổ với phóng viên bảo tập đoàn RT hung ác, tuyên bố muốn kiện tập đoàn RT.

      “Đủ rồi!”

      Nhậm Thiên Dã cắt đứt tự thuật của Kim Thuẫn: “Lập tức phái người đến bệnh viện dàn xếp, làm cho gọn gàng, chỗ phóng viên tôi bảo Tu Mục giải quyết.”

      “Dạ, tổng giám đốc, tôi lập tức phái người làm.”

      “Tôi muốn thấy giá cổ phiếu tăng lại trong hai ngày.”

      “Dạ, tổng giám đốc.”

      kiện lần này hiển nhiên là có người cố ý dàn xếp, nhưng xin các cổ đông yên tâm, tôi có phương án giải quyết hoàn mỹ, chắc chắc mọi người tổn thất chút lợi ích nào.”

      “Có những lời này của Nhậm tổng chúng tôi yên tâm rồi.”

      “Đúng vậy, đúng vậy.”

      “Như vậy xin hỏi Nhậm tổng có biết lần này là ai cố ý gây chuyện với tập đoàn RT chúng ta ?”

      “Người này là ai thứ cho tôi chưa thể cho mọi người, nhưng tôi bảo đảm nhất định để cho người này sống tốt!”

      Cổ đông tản , Nhậm Thiên Dã dặn Kim Thuẫn liên lạc Tu Mục, Tu Mục nhanh chóng lái xe đến, thang máy tốc hành lên phòng tổng giám đốc: “Cốc cốc cốc.”

      “Vào .”

      Tu Mục vào, hỏi ngay: “Tìm tôi có chuyện gì, phải mèo con của cậu lại bị thương chứ?”

      mang theo vài phần trêu chọc tìm chỗ ngồi xuống.

      Nhậm Thiên Dã sắc lạnh liếc Tu Mục cái làm cho câm miệng: “Cậu cho người tới trung tâm bệnh viện đuổi phóng viên , lần này có người cố ý gài phóng viên đưa tin bôi đen chúng ta, và cả internet, báo chí cũng phải dọn sạch , tôi tin tưởng năng lực của cậu.”

      Tu Mục khẽ ngẩng đầu: “Tôi làm ngay.”

      nhấc chân ra khỏi cửa, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại: “Chiếc Land Rover của cậu chạy rất lâu rồi.”

      Nhậm Thiên Dã chút thay đổi cầm chùm chìa khóa xe ném về phía Tu Mục, chụp lấy, cong môi: “Cảm ơn.”

      Nghề nghiệp của Tu Mục là bác sĩ, nhưng sản nghiệp của gia tộc tòa soạn Lí Thị, dưới cờ là nhiều tòa báo, nhưng muốn thừa kế sản nghiệp gia tộc, nên mới ai biết thân phận khác của .

      Tần Hiểu Hiểu ở trong biệt thự đan khăn quàng cổ, giơ tay hoạt động gân cốt, có tiếng mở cửa, tưởng về nên đặt đồ xuống nghênh đón, lại bị họng súng lục đen ngòm chỉa vào mũi.

      “Đến rồi à?”

      Tần Hiểu Hiểu đếm xỉa tới họng súng, cười quyến rũ: “ vẫn như trước, thích đùa giỡn như vậy.”

      “Tiểu thư, nếu như lần này tôi đùa sao?”

      “Có ý gì?”

      Trong mắt Tần Hiểu Hiểu có thêm nửa phần cảnh giác, lui về chỗ kim đan len, “ phải là cũng như bọn họ, đến mời tôi về sao?”

      “Tôi tới mời , chẳng qua là mời lên đường!”

      Dứt lời tiếng súng vang lên, Linh ác độc nhắm ngay ngực .

      Tần Hiểu Hiểu bắt được kim đan len, nhanh chóng lộn vòng tránh khỏi viên đạn: “Linh —-! phải do ông ta phái tới!?”

      Tần Hiểu Hiểu mỉm cười, trong mắt lộ ra u ám độc ác.

      đúng rồi, rất khéo là có người muốn mạng của , lại đúng lúc tìm được tôi, cho tôi khoản tiền lớn.”

      Linh thổi khói trắng toát ra dưới họng súng, trào phúng liếc xéo mặt đất: “ cũng biết mà, lấy tiền người thay người tiêu tai, huống chi mạng của có giá trị!”

      “Đó là ai!”

      “Chuyện này hãy hỏi Diêm Vương !”

      Bằng —– bằng —–, Linh liên tục nổ hai phát súng, thảm lông cừu có thêm hai cái lỗ, còn bốc khói: “Ha ha, ngờ rời khỏi lâu như vậy, mà thân thủ vẫn rất lợi hại, có thể tránh thoát ba viên đạn của tôi, nhưng tiếp theo biết còn may mắn như vậy hay .”

      “Linh, dám đối với tôi như vậy sợ ông ta biết giết sao!”

      “Sợ? Ha ha, nếu tôi dám làm như thế, nghĩ kỹ đường lui, đến lúc đó tôi có thể phản kháng muốn về, sau đó cướp súng lục của tôi, tôi lại sợ làm bị thương nên giành súng với , kết quả lao súng cướp cò, bất hạnh bị bắn chết, tôi tự nổ phát tạ tội là được rồi.”

      “Hèn hạ!”

      Tần Hiểu Hiểu cầm lấy kim đan len từ từ nâng lên, trong mắt phát ra tàn khốc kinh người.

      “Cảm ơn tiểu thư khen ngợi, nhưng có tôi hôm nay là do tiến cử phải sao?”

      Tần Hiểu Hiểu giận quá hóa cười, tránh né đến chỗ Linh: “À —-, được, vậy đừng trách tôi niệm tình cũ nào, thanh lý tên phản đồ này!”

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Rin

      Beta: Mặc Doanh

      Chương 48: ấy là vợ con


      Trong phòng tổng giám đốc tập đoàn RT, Nhậm Thiên Dã cảm thấy, mí mắt giật liên tục, trong lòng rất bất an: “Kim Thuẫn, ở đây giao lại cho cậu, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi, tôi về biệt thự trước.”

      “Dạ, tổng giám đốc.”

      Nhậm Thiên Dã ngừng lại, cầm chìa khóa xe bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, Kim Thuẫn nhìn theo bóng lưng , cười cười, kể từ khi tổng giám đốc ở cùng Tần, cuộc sống trở nên quy luật, trước kia liều mạng tăng ca mà giờ trở thành người đàn ông tốt, còn săn sóc tinh tế quan tâm Tần, mặt cũng còn lạnh băng, chuyện này trước kia ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ, xem ra lần này tổng giám đốc gặp đúng người rồi.

      Cùng thời gian đó, trong biệt thự, Linh nả đạn về phía Tần Hiểu Hiểu, Linh là cao thủ trong tổ chức, am hiểu sử dụng súng lục mini, bắn cực chuẩn, thích sưu tầm súng lục, mỗi lần giết người đều dùng những cây súng lục khác nhau, dùng lời của đó là tạo ra vì người sắp chết, súng của rất ít trật, gần như vừa bắn trúng chỗ hiểm.

      biết Tần Hiểu Hiểu chưa bao giờ dùng súng, dùng lời của chính là nếu dùng sức chuyện việc giết người trở nên quá mức nhàng thú vị, cũng chính là phần tự tin này của nên hôm nay Linh mới có cơ hội ra tay.

      Tần Hiểu Hiểu liên tục tránh thoát ba viên đạn, về phía Linh mặt là nụ cười ngọt ngào, nụ cười này giống như có ma lực làm cho Linh ngẩn ra trong chốc lát, thừa dịp này, Tần Hiểu Hiểu bước lên trước dùng kim đan len sắc bén đặt dưới hàm : “Linh, thua.”

      Linh ngờ tốc độ Tần Hiểu Hiểu lại nhanh như vậy, chỉ trong chớp mắt tới cạnh , xem ra là đánh giá thấp thực lực của , nhíu chặt mày, cả người khẽ nghiêng về phía sau, súng lục tay cũng bị Tần Hiểu Hiểu thoải mái lấy .

      “Linh, biết , súng trong mắt tôi là đồng nát sắt vụn, chỉ có mấy người các người mới coi nó như bảo bối, nhìn xem, giờ nó bị tôi lấy rồi, bảo bối của cũng thể nào cứu được , phải sao?”

      Linh nhếch môi mỏng chuyện.

      , muốn chết thế nào.”

      Tần Hiểu Hiểu giơ kim đan len lên áp sát hàm dưới của Linh, trong mắt tràn đầy khinh thường mỉa mai: “Nếu tôi cho cơ hội, chúng ta đánh cận chiến nhé?”

      Linh khẽ gật đầu, Tần Hiểu Hiểu vứt cây súng lục xuống, buông Linh ra, thích cảm giác giết người trong chớp mắt, nhưng đôi khi chơi trò mèo vờn chuột chút cũng hay, phải sao.

      Ngay khi được buông ra, trong mắt của Linh xẹt qua ánh sáng tối tăm, đánh cận chiến vơi Tần Hiểu Hiểu, điên rồi chắc, người phụ nữ này lúc trước giẫm đạp lên xác chết để sống sót, luận tốc độ, chịu đựng và lực bộc phát, đều phải là đối thủ của , biết trước khi giết người thích làm cho đối phương sợ hãi, giày vò tinh thần, cho nên lần này đánh cược, chỉ cần giải quyết ngay, có cơ hội nghịch chuyển.

      Tần Hiểu Hiểu chợt thấy ánh mắt Linh có chỗ đúng, còn chưa nghĩ ra móc thanh súng lục mini màu bạc sáng loáng từ trong ngực ra, súng lục ‘bằng’ tiếng phá vỡ yên tĩnh của căn phòng.

      Nhậm Thiên Dã chợt thấy tim đau nhói, dừng xe ổn định tâm trạng, tại sao lại có cảm giác bất an như vậy, chẳng lẽ Hiểu Hiểu xảy ra chuyện gì?! Điện thoại đột nhiên vang lên: “Thiên Dã, chuyện làng du lịch ông có nghe thấy, giờ con về nhà chính chuyến.”

      “Ông nội, con —–.”

      “Con có ý gì? Chẳng lẽ con muốn ông thu hồi quyền hành của con ở tập đoàn RT?!”

      Nhậm Thiên Dã chút thay đổi cúp điện thoại, bây giờ phải là lúc vạch mặt, cam lòng cắn răng, đạp chân ga vòng xe chạy về nhà chính, bảo bối, về nhanh thôi, em nhất định phải chờ .

      Lúc này biệt thự rất bừa bộn, ly rượu bị bể nát, cái bàn ngã lệch, rèm bị cho thấy ở đây vừa mới trải qua trận chiến kịch liệt, vệt máu mặt đất càng làm người ta giật mình.

      Trong nhà chính nhà họ Nhậm, Nhậm Thiên Dã mới vừa bước vào đại sảnh bị sấp hình bàn hấp dẫn, sấp hình chụp lại cảnh Nhậm Thiên Dã hôn Tần Hiểu Hiểu trong dạ buổi tiệc của Xuyên Chi Hạ, góc chụp vô cùng tốt, vừa nhìn biết là do người khách dưới sân khấu chụp lại.

      “Con giải thích gì à?”

      “Ông nội, ông thấy rồi, còn muốn con giải thích gì đây.”

      “Vô liêm sỉ! Trước mặt mọi người mà dám làm ra chuyện đồi phong bại tục thế này, có phải con bị con hồ ly tinh đó làm mê mẩn đầu óc rồi !”

      Ông cụ Nhậm nên gậy lên đất, làm mẹ Nhậm từ lầu đến xuống cả kinh.

      “Ba, xin ba bớt giận.”

      xem , xem ảnh chụp của thằng hư đốn này !”

      Ông cụ Nhậm quăng sấp ảnh vào trước mặt mẹ Nhậm.

      Mẹ Nhậm nhìn ảnh chụp, sắc mặt càng lúc càng khó coi: “Thiên Dã, đây, đây cuối cùng là thế nào?”

      “Ông nội, xin ông tôn trọng ấy, ấy phải là hồ ly tinh, là vợ của con.”

      “Cái gì?! Tụi bây, tụi bây —-?!”

      Nhậm Thiên Dã ngẩng đầu: “Hôn lễ được tổ chức vào ngày 21 tháng sau, nếu rảnh ông cứ tới dự.”

      “Tao tham gia hôn lễ của tụi bây, tao cho phép mày cưới nó!”

      Hai mắt ông cụ Nhậm trợn to: “Tao điều tra, là ta phá hư dạ tiệc của Xuyên thị, người ta mới trả thù chúng ta, người phụ nữ hiểu chuyện như vậy làm sao có tư cách bước vào cửa chính nhà họ Nhậm chúng ta!”

      có bất cứ người nào xứng làm vợ của con hơn ấy, nếu ông cứ cố chấp như thế, con lùi bước nửa bước!”

      Đôi mắt Nhậm Thiên Dã lạnh băng tàn khốc, xoay người đẩy cửa ra ngoài. Để lại ông cụ Nhậm nổi điên sau lưng.

      Quả nhiên đúng như đoán là Xuyên Tử Lăng giở trò quỷ, dám đánh chủ ý lên người , đáng chết! kéo cà vạt, đạp chân ga, đấu với Nhậm Thiên Dã , đủ tư cách!

      Linh che cánh tay bị thương chạy trốn tới kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô, nếu phải là đánh lừa, chỉ sợ giờ trở thành thi thể lạnh lẽo, nhớ lại cuộc giằng co vừa nãy, bây giờ còn cảm thấy kinh hồn táng đảm.

      Người phụ nữ kia đúng là ma quỷ, khi giơ súng chuẩn bị bắn, liếc cái nhìn thấu mưu của , đâm vào cánh tay cầm súng của , làm cho đánh rơi súng lục, máu tươi lập tức chảy ra, thấy trong mắt Tần Hiểu Hiểu toát ra khát máu và hưng phấn, biết lập tức kết thúc tính mạng của mình, nên nhắm mắt tuyệt vọng chờ chết, vào lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa lớn, tiếng này Tần Hiểu Hiểu cũng nghe được, dừng bước lại, chần chờ, nên Linh có cơ hội chạy trốn, liều mạng chạy như điên, cuối cùng trốn tới chỗ này.

      Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng khôi phục nguyên trạng cho biệt thự, người vào cũng phát chút khác thường nào, chị Lý nấu ăn xách giỏ rau dưa tươi mới vào phòng bếp, Tần Hiểu Hiểu vào phòng bếp lên tiếng chào chị, chị Lý nhiệt tình cho biết là Nhậm tổng bảo chị đến nấu cơm cho phu nhân, thân thể phu nhân thoải mái, lo đói bụng, chị Lý vừa vừa hâm mộ, khen Tần Hiểu Hiểu có phúc.

      Tần Hiểu Hiểu cười khẽ với chị Lý, Dã của đúng là càng ngày càng săn sóc, tỉ mỉ, cũng càng ngày càng hưởng thụ ấm áp mang đến.

      Đương nhiên, Tần Hiểu Hiểu biết lần này mình cho Linh chạy thoát, làm thay đổi số chuyện.


      Chương 49: Thần Khí xuống bếp

      nằm salon ngủ say sưa, Nhậm Thiên Dã từ ngoài cửa vào thấy bức tranh người đẹp ngủ, cởi áo khoác ra đắp lên người , cảm nhận được cảm giác ấm áp nên thỏa mãn rụt đầu cái.

      ấy ngủ bao lâu rồi?”

      “Phu nhân ngủ được tiếng, dựa theo lời dặn của ông chủ, nấu cháo giải cảm cho phu nhân, bây giờ chắc là cháo có tác dụng.”

      “Phiền chị Lý rồi.”

      “Ông chủ, đừng khách sáo, có chuyện gì tôi về trước.”

      Nhậm Thiên Dã phất tay, chị Lý thu dọn đồ đạc xong xuống.

      Nhìn nằm ngủ, đưa tay xoa khuôn mặt , cảm giác như chạm vào tơ lụa, làm thích muốn buông tay. Trong khí có mùi thuốc súng khác thường, nhạy bén ngửi ra, thứ mùi này xa lạ gì, là mùi đạn, tại sao lại có đạn? nghi ngờ nhíu chặt mày, dò xét xung quanh phòng khách, nhanh chóng phát lỗ cháy thảm, ngồi xuống lấy tay phủi bụi, xem ra chuyện này vừa mới xảy ra lâu, nếu đoán sai đạn này được bắn ra từ súng giảm thanh mini.

      nheo mắt lại, toàn thế giới chỉ có năm gia tộc có loại súng lục này, hơn nữa những gia tộc này đều bán súng ống đạn dược, tại sao loại súng này lại đột nhiên xuất trong nhà , trước giờ có chút dây dưa nào với bọn chúng, chẳng lẽ—–, nhìn chằm chằm Tần Hiểu Hiểu ngủ say, trong mắt xuất phứt tạp, chỉ mong đoán sai.

      Nhậm Thiên Dã tới ghế salon, nhàng ôm còn ngủ say vào lòng, muốn để ngủ thoải mái hơn, mặc dù bây giờ trong đầu rất loạn, nhưng thể ảnh hưởng đến cưng chiều của dành cho , dịu dàng hôn lên môi , thỏa mãn cười khẽ.

      Bế lên lầu, vừa bước được mấy bước, lập tức dừng lại, mùi máu tanh dễ phát giác xông vào mũi , lui về sau bước, thấy vết máu loang lỗ dưới chân, khuôn mặt lạnh lẽo lập tức xuất nghiêm túc.

      Đặt lên giường lớn, vội vàng kiểm tra khắp người , khi chạm đến eo cánh tay bé hữu lực ngăn lại, bốn mắt nhìn nhau, cười ngọt ngào: “Dã, về rồi.”

      Dứt lời, dần nới lỏng tay, khôi phục dáng vẻ yếu đuối, trước khi mở miệng chuyện, cánh tay bé của như dây leo lưu luyến vuốt ve tai , dần dần nâng gò má lên.

      Nhậm Thiên Dã vốn muốn hỏi vết máu dưới lầu từ đâu mà có, và cả vết súng, nhưng lại : “Bảo bối, bụng đỡ hơn chút nào chưa?”

      cũng biết tại sao mình lại hỏi vậy, hay vì sợ câu trả lời kia đúng như dự đoán của mình, nếu là vậy, biết mình phải đối mặt như thế nào.

      “Ừ, chị Lý nấu cháo rất ngon, ăn cháo của chị ấy xong em cảm thấy rất thoải mái.”

      “Ừ, vậy tốt.”

      ôm vào ngực, đôi mắt nhìn thẳng vào tường, thất thần, chờ chốc lát tiếp: “Nếu em thích, ngày nào cũng bảo chị Lý làm cho em ăn, nuôi em có da có thịt chút xíu sờ mới thoải mái.”

      “Dã——–.”

      Tần Hiểu Hiểu chôn sâu trong ngực vẽ vòng tròn, cái miệng nhắn khẽ nâng lên ngặm yết hầu của , mút ra tiếng: “Hì, ăn ngon, ăn ngon !”

      “Vật , sao hả? ngon như vậy sao?”

      Trong mắt xuất lửa dục, nhưng cực kỳ cố gắng kiềm chế, trầm giọng câu tối nghĩa pha thêm chút tò mò: “Bảo bối, chiều hôm nay, có, chuyện gì, xảy ra sao?”

      “Choang——- thanh của thứ gì đó bị rơi vang lên…..

      Chân của Tiểu Đậu Đỏ lúc lúc ghế, cái bụng chịu thua kém ọt tiếng, mặt toàn là mong đợi: “Thần Khí, xong chưa?!

      lát sau, cái đầu tuấn lộ ra từ phòng bếp: “Xong nhanh thôi!”

      Động tác đánh trứng của Kim Thuẫn ngừng lại, nhìn hết sức chuyên nghiệp.

      Sau năm phút, những món ăn đặc sắc bày đầy cả bàn: “Gà cung đình, oa!”

      Tiểu Đậu Đỏ kịp đợi, bóc miếng thịt gà đưa vào miệng nhai: “Oa, oa, ăn ngon, ăn ngon !”

      Bé phồng má .

      Kim Thuẫn nhìn Tiểu Đậu Đỏ ăn vui vẻ, trong lòng của cũng rất vui vẻ, cong môi: “Nếm thử món này xem.”

      gắp con tôm chưng trứng thả vào chén Tiểu Đậu Đỏ, cưng chìu sờ đầu của bé.

      Tiểu Đậu Đỏ vùi đầu chiến đấu với thức ăn ngon, rảnh để ý đến thứ khác, ăn phát Thần Khí của bé động đủa: “Thần Khí, thức ăn ngon như vậy, tại sao chú ăn ?”

      Kim Thuẫn nhìn đôi mắt Tiểu Đậu Đỏ : “Thần Khí thích xem con ăn.”

      “Hở? Vậy chú đói bụng sao?”

      Tiểu Đậu Đỏ hơi nghi hoặc chút, gãi gãi đầu , tỏ vẻ hiểu.

      Kim Thuẫn cười khẽ, thêm gì nữa, chốc lát lại gắp miếng bánh nếp cho Tiểu Đậu Đỏ: “Cái này ăn rất ngon, mau nếm thử chút.”

      Tiểu Đậu Đỏ vui vẻ ăn toàn bộ, nếu ngày nào cũng được ăn đồ ăn ngon như thế này quá tốt.

      “Nghĩ gì vậy?”

      Kim Thuẫn kéo Tiểu Đậu Đỏ từ cỏi thần tiên về thực, mỉm cười búng trán bé.

      “Ui da———-.”

      Tiểu Đậu Đỏ kêu thành tiếng, bé vui vẻ : “Con nghĩ nếu ngày nào cũng được ăn đồ ăn của chú làm rất tốt.”

      “À?”

      Lúc này đến phiên Kim Thuẫn thất thần, hôm nay vốn là ngày Tiểu Đậu Đỏ nhà trẻ, nhưng Kim Thuẫn đồng đưa bé chơi, bọn họ tới khu trò chơi trước, Tiểu Đậu Đỏ hưng phấn la to, điều này làm Kim Thuẫn có cảm giác mình làm ba, lâu rồi, đây là lần đầu đưa , , chính xác hơn là tới nhà mình, thích ăn đồ ăn bên ngoài, dinh dưỡng lại mất vệ sinh, cho nên luôn tự nấu ăn, đây cũng là niềm vui trong cuộc sống, nhưng ngờ niềm vui này lại có thể thỏa mãn khẩu vị của Tiểu Đậu Đỏ.

      “Ợ——.”

      Tiểu Đậu Đỏ ợ cái: “Ăn ngon quá .”

      “Ăn no rồi, chờ chút nữa chú đưa con trở lại nhà trẻ.”

      “Vâng.”

      Nghe thấy phải trở lại nhà trẻ, đôi mắt sáng như sao của Tiểu Đậu Đỏ đột nhiên sa sầm, Kim Thuẫn nhìn thấy tất cả, ngồi xuống đặt hai tay lên vai bé: “Tiểu Đậu Đỏ, Thần Khí bảo đảm sau này thường xuyên nhín thời gian đến chơi với con.”

      “Vù——–!”

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Mặc Doanh

      Chương 49: Thần Khí xuống bếp


      nằm salon ngủ say sưa, Nhậm Thiên Dã từ ngoài cửa vào thấy bức tranh người đẹp ngủ, cởi áo khoác ra đắp lên người , cảm nhận được cảm giác ấm áp nên thỏa mãn rụt đầu cái.

      ấy ngủ bao lâu rồi?”

      “Phu nhân ngủ được tiếng, dựa theo lời dặn của ông chủ, nấu cháo giải cảm cho phu nhân, bây giờ chắc là cháo có tác dụng.”

      “Phiền chị Lý rồi.”

      “Ông chủ, đừng khách sáo, có chuyện gì tôi về trước.”

      Nhậm Thiên Dã phất tay, chị Lý thu dọn đồ đạc xong xuống.

      Nhìn nằm ngủ, đưa tay xoa khuôn mặt , cảm giác như chạm vào tơ lụa, làm thích muốn buông tay. Trong khí có mùi thuốc súng khác thường, nhạy bén ngửi ra, thứ mùi này xa lạ gì, là mùi đạn, tại sao lại có đạn? nghi ngờ nhíu chặt mày, dò xét xung quanh phòng khách, nhanh chóng phát lỗ cháy thảm, ngồi xuống lấy tay phủi bụi, xem ra chuyện này vừa mới xảy ra lâu, nếu đoán sai đạn này được bắn ra từ súng giảm thanh mini.

      nheo mắt lại, toàn thế giới chỉ có năm gia tộc có loại súng lục này, hơn nữa những gia tộc này đều bán súng ống đạn dược, tại sao loại súng này lại đột nhiên xuất trong nhà , trước giờ có chút dây dưa nào với bọn chúng, chẳng lẽ—–, nhìn chằm chằm Tần Hiểu Hiểu ngủ say, trong mắt xuất phứt tạp, chỉ mong đoán sai.

      Nhậm Thiên Dã tới ghế salon, nhàng ôm còn ngủ say vào lòng, muốn để ngủ thoải mái hơn, mặc dù bây giờ trong đầu rất loạn, nhưng thể ảnh hưởng đến cưng chiều của dành cho , dịu dàng hôn lên môi , thỏa mãn cười khẽ.

      Bế lên lầu, vừa bước được mấy bước, lập tức dừng lại, mùi máu tanh dễ phát giác xông vào mũi , lui về sau bước, thấy vết máu loang lỗ dưới chân, khuôn mặt lạnh lẽo lập tức xuất nghiêm túc.

      Đặt lên giường lớn, vội vàng kiểm tra khắp người , khi chạm đến eo cánh tay bé hữu lực ngăn lại, bốn mắt nhìn nhau, cười ngọt ngào: “Dã, về rồi.”

      Dứt lời, dần nới lỏng tay, khôi phục dáng vẻ yếu đuối, trước khi mở miệng chuyện, cánh tay bé của như dây leo lưu luyến vuốt ve tai , dần dần nâng gò má lên.

      Nhậm Thiên Dã vốn muốn hỏi vết máu dưới lầu từ đâu mà có, và cả vết súng, nhưng lại : “Bảo bối, bụng đỡ hơn chút nào chưa?”

      cũng biết tại sao mình lại hỏi vậy, hay vì sợ câu trả lời kia đúng như dự đoán của mình, nếu là vậy, biết mình phải đối mặt như thế nào.

      “Ừ, chị Lý nấu cháo rất ngon, ăn cháo của chị ấy xong em cảm thấy rất thoải mái.”

      “Ừ, vậy tốt.”

      ôm vào ngực, đôi mắt nhìn thẳng vào tường, thất thần, chờ chốc lát tiếp: “Nếu em thích, ngày nào cũng bảo chị Lý làm cho em ăn, nuôi em có da có thịt chút xíu sờ mới thoải mái.”

      “Dã——–.”

      Tần Hiểu Hiểu chôn sâu trong ngực vẽ vòng tròn, cái miệng nhắn khẽ nâng lên ngặm yết hầu của , mút ra tiếng: “Hì, ăn ngon, ăn ngon !”

      “Vật , sao hả? ngon như vậy sao?”

      Trong mắt xuất lửa dục, nhưng cực kỳ cố gắng kiềm chế, trầm giọng câu tối nghĩa pha thêm chút tò mò: “Bảo bối, chiều hôm nay, có, chuyện gì, xảy ra sao?”

      “Choang——- thanh của thứ gì đó bị rơi vang lên…..

      Chân của Tiểu Đậu Đỏ lúc lúc ghế, cái bụng chịu thua kém ọt tiếng, mặt toàn là mong đợi: “Thần Khí, xong chưa?!

      lát sau, cái đầu tuấn lộ ra từ phòng bếp: “Xong nhanh thôi!”

      Động tác đánh trứng của Kim Thuẫn ngừng lại, nhìn hết sức chuyên nghiệp.

      Sau năm phút, những món ăn đặc sắc bày đầy cả bàn: “Gà cung đình, oa!”

      Tiểu Đậu Đỏ kịp đợi, bóc miếng thịt gà đưa vào miệng nhai: “Oa, oa, ăn ngon, ăn ngon !”

      Bé phồng má .

      Kim Thuẫn nhìn Tiểu Đậu Đỏ ăn vui vẻ, trong lòng của cũng rất vui vẻ, cong môi: “Nếm thử món này xem.”

      gắp con tôm chưng trứng thả vào chén Tiểu Đậu Đỏ, cưng chìu sờ đầu của bé.

      Tiểu Đậu Đỏ vùi đầu chiến đấu với thức ăn ngon, rảnh để ý đến thứ khác, ăn phát Thần Khí của bé động đủa: “Thần Khí, thức ăn ngon như vậy, tại sao chú ăn ?”

      Kim Thuẫn nhìn đôi mắt Tiểu Đậu Đỏ : “Thần Khí thích xem con ăn.”

      “Hở? Vậy chú đói bụng sao?”

      Tiểu Đậu Đỏ hơi nghi hoặc chút, gãi gãi đầu , tỏ vẻ hiểu.

      Kim Thuẫn cười khẽ, thêm gì nữa, chốc lát lại gắp miếng bánh nếp cho Tiểu Đậu Đỏ: “Cái này ăn rất ngon, mau nếm thử chút.”

      Tiểu Đậu Đỏ vui vẻ ăn toàn bộ, nếu ngày nào cũng được ăn đồ ăn ngon như thế này quá tốt.

      “Nghĩ gì vậy?”

      Kim Thuẫn kéo Tiểu Đậu Đỏ từ cỏi thần tiên về thực, mỉm cười búng trán bé.

      “Ui da———-.”

      Tiểu Đậu Đỏ kêu thành tiếng, bé vui vẻ : “Con nghĩ nếu ngày nào cũng được ăn đồ ăn của chú làm rất tốt.”

      “À?”

      Lúc này đến phiên Kim Thuẫn thất thần, hôm nay vốn là ngày Tiểu Đậu Đỏ nhà trẻ, nhưng Kim Thuẫn đồng đưa bé chơi, bọn họ tới khu trò chơi trước, Tiểu Đậu Đỏ hưng phấn la to, điều này làm Kim Thuẫn có cảm giác mình làm ba, lâu rồi, đây là lần đầu đưa , , chính xác hơn là tới nhà mình, thích ăn đồ ăn bên ngoài, dinh dưỡng lại mất vệ sinh, cho nên luôn tự nấu ăn, đây cũng là niềm vui trong cuộc sống, nhưng ngờ niềm vui này lại có thể thỏa mãn khẩu vị của Tiểu Đậu Đỏ.

      “Ợ——.”

      Tiểu Đậu Đỏ ợ cái: “Ăn ngon quá .”

      “Ăn no rồi, chờ chút nữa chú đưa con trở lại nhà trẻ.”

      “Vâng.”

      Nghe thấy phải trở lại nhà trẻ, đôi mắt sáng như sao của Tiểu Đậu Đỏ đột nhiên sa sầm, Kim Thuẫn nhìn thấy tất cả, ngồi xuống đặt hai tay lên vai bé: “Tiểu Đậu Đỏ, Thần Khí bảo đảm sau này thường xuyên nhín thời gian đến chơi với con.”

      “Vù——–!”



      Chương 50: Làm người thế thân

      Kim Thuẫn cười sờ mái tóc quăn của Tiểu Đậu Đỏ, tóc xù rất đáng , cũng rất giống tóc của mình lúc , bỗng nhiên dừng tay, nhìn chằm chằm Tiểu Đậu Đỏ.

      Tiểu Đậu Đỏ bị Kim Thuẫn nhìn, cảm thấy hơi kỳ quái, bé cũng nhìn chằm chằm lại, hai người mắt lớn trừng mắt , bầu khí quái dị: “Ha ha——–.”

      Tiểu Đậu Đỏ cười ra tiếng: “Thần Khí, chú làm sao vậy?”

      Bé dùng ngón út múp míp chọt má Kim Thuẫn, nhấn vài cái.

      có gì, Tiểu Đậu Đỏ, mẹ con có cho con biết tại sao con có ba ?”

      “Hở?” Tiểu Đậu Đỏ lắc đầu, mặt đầy mờ mịt.

      “Vậy con muốn có ba ?”

      Kim Thuẫn từ ái vuốt tóc Tiểu Đậu Đỏ, dịu dàng .

      “Con muốn, cho nên Thần Khí phải làm ba của con.”

      Nhìn đôi mắt ngây thơ của bé, Kim Thuẫn bỗng nhiên hy vọng mình là ba ruột của đứa bé này. ( D: chắc vốn vậy :)) )

      ….

      Kể từ lần giúp Tiểu Ưu giải vây, mấy ngày qua người đó xuất , Tiểu Ưu xuất thần nhìn chỗ người đó hay ngồi, ‘leng keng—-,’ Tiểu Ưu ngước mắt: “Hoan nghênh quý——-.”

      “Xin hỏi ai là Tiểu Ưu?”

      Người mặc đồ đen mặt cảm xúc cắt ngang câu chào đón của Tiểu Ưu, nhìn vào quầy, hỏi.

      “Hở? Là tôi.”

      “Mời theo chúng tôi chuyến.”

      Người mặc đồ đen làm động tác mời, lễ phép mà hời hợt.

      “Đây——–.”

      Tiểu Ưu nhíu chặt mày liếc nhìn hai nhân viên trong tiệm, tất cả mọi người đều nhìn ra hai người đàn ông này tuyệt đối phải loại hiền lành, nghĩ cách kéo dài thời gian: “Cửa hàng vừa mới mở cửa buôn bán, có thể chờ sau khi hết giờ—–.”

      “Xin lỗi, Tiểu Ưu, đây là lệnh, mời theo chúng tôi.”

      Người đàn ông kiên quyết làm Tiểu Ưu thể theo, huống chi nòng súng đen ngòm chỉ thẳng vào , hai nhân viên trong tiệm lạnh sống lưng.

      “Tôi với các người, các người được tổn thương họ.”

      Tiểu Ưu mặc cả với người mặc đồ đen.

      “Xin yên tâm, chúng tôi chỉ đưa , những người khác chúng tôi quan tâm, được rồi, mời.”

      “Ừ.”

      Tiểu Ưu quay đầu mấy câu với hai nhân viên, rồi ra ngoài bước vào chiếc xe hơi màu đen.

      Tiểu Ưu có tâm trạng thưởng thức khung cảnh dọc đường, lúc này chỉ muốn về tiệm của mình, xe lái ra ngoại ô, hoa cỏ cây cối đường dần nhiều hơn, tiếng sau, xe dừng trước cửa căn biệt thiệt gần biển.

      Người mặc đồ đen mở cửa xe làm động tác mời, Tiểu Ưu xuống xe ngắm nhìn bốn phía, phong cảnh ở đây đẹp, cửa hướng ra biển, đúng là mảnh đất tốt, xem ra chủ của căn biệt thự này giàu cũng sang, đường dẫn vào biệt thự được lót đầy đá cuội: “Mời ngồi.”

      Người mặc đồ đen lên lầu để lại mình Tiểu Ưu ngồi trong phòng khách, lâu sau có tiếng bước chân từ lầu truyền xuống, Tiểu Ưu còn chưa kịp thưởng thức toàn bộ phòng khách bị ép phải nhìn lên cầu thang xoắn ốc cao ngất.

      người phụ nữ trung niên bảo dưỡng tốt xuất trước mặt , bà ta ngạo mạn nghẩng đầu đánh giá Tiểu Ưu, trong mắt tràn đầy khinh thường, Tiểu Ưu bị nhìn đến thoải mái, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

      Vệ sĩ áo đen đứng sau lưng người phụ nữ trung niên trầm giọng : “Phu nhân, ta chính là người bà muốn tìm.”

      “Ngồi .”

      Người phụ nữ trung niên lạnh giọng với Tiểu Ưu, ngồi xuống ghế chủ: “Người đâu, dâng trà.”

      “Dạ.”

      Trong lòng Tiểu Ưu bất an, chậm rãi ngồi xuống, giọng hỏi: “Xin hỏi, bà tìm tôi, có chuyện gì ?”

      “Ha ha——–.”

      Người phụ nữ trung niên cười lạnh: “ sai, giọng này giống đến tám chín phần.”

      Giống? Tiểu Ưu bắt được điểm mấu chốt, xem ra bọn họ tìm là vì muốn thay thế người nào đó, nhưng rốt cuộc là muốn thay thế ai?

      Người phụ nữ trung niên lấy chi phiếu trong tay vệ sĩ, bà ta đẩy chi phiếu về phía Tiểu Ưu: “Cái này cầm , sau khi thành công cho khoản lớn hơn.”

      “Phu nhân, bà đây là?”

      Tiểu Ưu nhìn chi phiếu với dãy số dài ngoằn trước mặt, .

      “Tôi muốn giả thành , sau đó tiếp cận người đàn ông kia rồi nghĩ cách làm cậu ta , sau đó ——– rời khỏi cậu ta, chỉ đơn giản như vậy thôi.”

      Người phụ nữ lạnh giọng ra mục đích của bà ta, câu cuối bà ta rất nhàng, giống như chuyện này là nhiệm vụ rất đơn giản.

      Tiểu Ưu nghe bà ta , như rơi vào hầm băng, muốn lừa dối người khác, loại chuyện này sao có thể làm được. Nhưng vẫn muốn biết nguyên nhân: “Tại sao lại là tôi?”

      “Bởi vì là người thích hợp nhất.”

      Bà ta chút đếm xỉa , xem móng tay mới làm. (D: ta ghét nhất cái thứ thích làm theo ý mình, định mệnh!!)

      “Tôi ——-.”

      Tiểu Ưu định từ chối cầu của bà ta.

      thể.”

      Bà ta cắt ngang lời của , sắc bén ác độc : “Chi phiếu này tốt nhất nên cầm, nếu tôi dám khẳng định thể an toàn bước khỏi cánh cửa này.”

      Tiểu Ưu sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, bởi vì sau lưng bị vật thể cứng rắn dí sát vào, mặc dù quen thuộc với vật thể nào, nhưng cần đoán cũng biết nó là cái gì.

      “Nghĩ xong chưa, Tiểu Ưu.”

      Người phụ nữ trung niên vẫn năng lạnh lùng, ngón tay thon dài có tiết tấu gõ lên bàn trà thủy tinh, tựa như thanh đoạt mạng.

      Cơ thể Tiểu Ưu như bị tách ra, dùng chút sức lực cuối cùng trả lời câu hỏi của bà ta, trong chuyện này, có quyền sao? thảm sầu cười tiếng: “Tôi, đồng ý.” (D: biết chị Hiểu bị bé Ưu bị thế này có phản ứng gì hông…. cha nội Diệc Thần nữa….)

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 51: Con người của

      Nhậm Thiên Dã nghe được vài tiếng đạn rơi xuống, đôi mắt tối lại, mím môi chờ chuyện, Tần Hiểu Hiểu đẩy ra, trong đôi mắt còn chút nhu tình, lạnh lùng nhìn : “Dã, đúng là người đàn ông thú vị, , phát cái gì?”

      “Hiểu Hiểu, nếu đoán sai kiệt tác tấm thảm dưới lầu là do viên đạn gây ra đúng chứ?”

      “Còn gì nữa .” Tần Hiểu Hiểu chối cũng trả lời.

      “Vết máu kia là của ai?”

      “Ồ? quan sát cẩn thận , nhưng sợ rằng làm thất vọng rồi, vết máu kia phải của tôi.”

      Nghe Tần Hiểu Hiểu trả lời như vậy, lập tức thở phào nhõm, nghiêm túc : “Có thể cho biết rốt cuộc em là ai ?”

      “Tôi là ai? Chuyện này đối với rất quan trọng sao? Ha ha, cũng đúng, sao nhà họ Tần danh tiếng lại có đứa con như tôi đây, bây giờ chắc chắn rất thất vọng nhỉ?”

      “Hiểu Hiểu!”

      Nhậm Thiên Dã muốn lại thôi, đôi mắt lạnh yên lặng hòa tan vỏ ngoài rắn chắc của Tần Hiểu Hiểu, nhưng ánh mắt này chỉ làm Tần Hiểu Hiểu cảm thấy nhức mắt, chướng mắt!

      Vẫn còn cười yếu ớt, Tần Hiểu Hiểu lập tức nở nụ cười quyến rũ, chợt đưa tay ra bóp chặt cổ họng : “ muốn chết, cách xa tôi chút!” chán ghét loại ánh mắt này, loại ánh mắt đủ để hòa tan tất cả này!

      Nhậm Thiên Dã đáp trả, nhắm mắt lẳng lặng chờ đợi Tần Hiểu Hiểu lăng trì, gương mặt tuấn từ xanh biến thành đỏ, gân xanh trán nổi lên, hô hấp càng lúc càng yếu ớt (@@), khi cho là mình chết buông tay ra, rời khỏi cổ .

      Sau khi buông ra, dùng sức ho khan, lâu sau mới bình thường lại, chật vật : “Bảo bối, cần biết em là ai, , chỉ em.”

      tôi?! Ha ha ha.”

      Tần Hiểu Hiểu cười giống như nghe được chuyện hài nhất thế gian, bước tới trước mặt : “Ngay cả tôi là ai mà cũng biết, làm sao tôi?”

      “Là ai quan trọng, phải sao?”

      nhìn bằng đôi mắt sâu thẳm, biết giờ phút này phải nắm chặt , dù chết cũng buông tay, dù rơi vào vực sâu vạn trượng vạn kiếp bất phục, nhưng đối với cũng giống như ăn mật. (D: ông cuồng ngược hả?)

      “Được, nếu tôi kêu diệt trừ Xuyên Chi Hạ cho tôi, dám làm sao?”

      “Diệt trừ?”

      “Đúng vậy, giết ta.”

      Tần Hiểu Hiểu thâm độc bên tai , giọng như cây dao găm sắc bén đâm vào màng nhĩ , run sợ trong chốc lát, chưa kịp trả lời Tần Hiểu Hiểu : “Vẻ mặt của lên tất cả, ha ha, nên làm tốt vai trò tổng giám đốc lạnh tình của , đừng tôi, bởi vì tôi nghe chán rồi, dối trá!”

      Mặt Nhậm Thiên Dã như màu đất, phải biết rằng khi biết , mặc dù có lúc tình bất định, nhưng chưa từng trầm như vậy, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt của ! lòng dạ độc ác đến mức này, khi giết người y như chuyện vô cùng bình thường, thân phận của nhất định đơn giản!

      Mượn dao giết người, chuyện này làm biết bao nhiêu lần, cái chết của Thất thiếu chính là kiệt tác của , đây là thủ đoạn cần có của thương nhân, sau khi Thất thiếu chết, Nhậm Thiên Dã sắp xếp người nhà của đâu vào đấy, danh cho bọn họ số tiền lớn rồi làm cho bọn họ ra nước ngoài.

      “Bảo bối, nếu làm vậy, em tiếp tục ở lại bên cạnh sao?” (D: thôi rồi… điên rồi….)

      Tần Hiểu Hiểu cười: “Chờ làm xong rồi hãy .”

      “Được.”

      ………..

      Hôm này thời tiết trong xanh, Xuyên Chi Hạ được người giúp việc đẩy ra ngoài phơi nắng, bây giờ tình trạng tinh thần của ta càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa dây thần kinh tay chân cũng từ từ héo rút, dù bỏ ra số tiền lớn chữa trị cho ta cũng có hiệu quả, bây giờ ta chỉ có thể ngồi xe lăn, người giúp việc đắp cái chăn mỏng lên chân ta, để tránh bị cảm lạnh, ta chậm rãi : “Tôi muốn uống nước.”

      “Được, được, chờ chút.”

      Người giúp việc vội vàng chạy vào trong lấy nước.

      Bằng——, tiếng súng vang lên, người giúp việc hốt hoảng chạy ra, “A——!”

      Người giúp việc hét toáng lên kèm theo tiếng ly nước rơi xuống.

      Đầu Xuyên Chi Hạ rủ xuống, máu tươi từ huyệt thái dương chảy ra xối xả, rơi đầy đất.

      Tối nay là ngày kỷ niệm 70 năm thành lập của nhà hàng Long Thành, tổ chức buổi dạ tiệc long trọng, khách quý được mời bằng tấm thiệp có hình Kim Tự tháp, các nhân vật nổi tiếng của xã hội đều tới đây, Nhậm Thiên Dã nắm tay Tần Hiểu Hiểu tham dự dạ tiệc, Lãnh Diệc Thần đón khách thấy bọn họ tới sãi bước đến, cho Nhậm Thiên Dã cái ôm lớn: “Nhậm tổng, Nhậm phu nhân, hoan nghênh, hoan nghênh!

      “Mời bên này.”

      Nhậm Thiên Dã đấm cho Lãnh Diệc Thần quyền, cười lớn vào hội trường.


      Chương 52: Chuyện cũ như mây khói

      Đầu mùa xuân cây dương liễu vừa nảy mầm, từ xa nhìn vào là mảnh xanh nhạt đầy tràn sức sống, Mân Mân và bạn học cùng lớp đường học, vừa cười vừa .

      “Mân Mân, cậu có nghe gì , trường chúng ta có thầy dạy tâm lý học mới tới, nghe rất đẹp trai còn là con nhà giàu nữa!”

      “Ừ! Tớ cũng có nghe.”

      Nữ sinh kia dùng cánh tay đụng vào người Mân Mân cái.

      “Hả? Phải , ha ha.”

      Mân Mân cũng thèm để ý phụ họa mấy câu.

      Trường Mân Mân học là trường dạy kinh tế chuyên nghiệp, nhưng cũng có thể chọn môn khác, mỗi học kỳ đều phải chọn học vài môn mới, học kỳ này Mân Mân và mấy người bạn cùng phòng chọn lớp tâm lý học, cho nên mới có đoạn đối thoại vừa rồi.

      Mân Mân.

      Gia đình thuộc về giai cấp bình thường, cha mẹ đều là công nhân, cho nên khi học luôn nghiêm túc và cố gắng, nên mới có cơ hội học đại học ở đại học C, đại học C là trường đại học cao cấp trong thành phố, rất nhiều kỳ tài kiệt xuất của thương giới ra từ đây, có thể vào trường này học là ước mơ của rất nhiều người.
      Mặc dù Mân Mân học quản lý tài chính, nhưng thị trường maketing cũng rất tốt, hàng năm sinh viên tốt nghiệp đều bị những công ty lớn hốt hết còn mống, vô cùng náo nhiệt.

      Bọn họ quẹo cua, tới trước phòng học tự chọn, trước cửa có rất nhiều học sinh tốp năm tốp ba vào, chuông vào học vang lên, bọn họ nhanh chóng vào.

      “Ui——, Mân Mân, Thu Thiên, bên này, bên này, mau!”

      Tiểu Vũ ngồi trong phòng học từ sớm, nhìn thấy bọn họ liên tục nháy mắt, chiếm chỗ ngồi là cảnh nhất định phải có trong quá trình học đại học, hình như bàn có cái gì đó, lớn cở quyển sách, như bài thi, bình nước, trứng gà, được rồi trứng gà là lương thực của bọn họ, giờ phút này lại có công dụng chiếm chỗ ngồi, thể làm người ta kinh thán công dụng đa năng của nó.

      Mấy người vừa mới ngồi vào, tiếng bước chân từ cửa truyền đến càng lúc càng gần, cửa bị đẩy ra, người đàn ông vóc dáng thon dài xuất , bình tĩnh quét nhìn khắp phòng học lần, khi mọi người đều bị khí thế của người này làm khuynh đảo, ta cười làm lộ ra hàm răng trắng tinh: “Các bạn, tôi là thầy tâm lý mới, tôi họ Kiều, sau này mọi người có thể gọi tôi là thầy Kiều.

      Thầy Kiều chậm rãi viết tên của mình lên bản đen, sau đó bắt đầu giảng bài.

      Phía dưới, trái tim của các bạn học nữ bay bổng, khi thầy Kiều xoay người viết lên bảng ở dưới còn có người lấy điện thoại ra chụp hình, chụp xong còn quên tặc lưỡi, hạnh phúc vì có môn học tự chọn!

      Dĩ nhiên, bao gồm bạn học Mân Mân ăn trứng gà ở hàng cuối cùng, có hứng thú với mấy đẹp trai kia, thứ duy nhất làm hứng thú là học bổng có ánh vàng rực rỡ, mỗi lần lấy được đều vô cùng sảng khoái, vui vẻ! Cái mũi nhạy bén của thầy Kiều ngửi cái, hình như ngửi được mùi gì đó, ta xoay người nhìn thấy ở hàng cuối cùng có cái đầu cúi xuống, động tác rất có tiết tấu, cần đoán cũng biết mùi này đến từ đâu, ta nhếch môi tạo thành độ cong đẹp mắt, sau đó cao giọng : “Xin hỏi bạn học ngồi ở hàng cuối cùng vị trí thứ năm từ trái đếm qua, học tâm lý học giúp được gì cho chúng ta?”

      Lời vừa ra, mấy bạn học ngồi ở hàng trước rối rít quay đầu tìm bạn học may mắn được đặt câu hỏi, trong mắt là hâm mộ ghen tị, có thể được thầy giáo đẹp trai đặt câu hỏi, đó là vinh hạnh bực nào!

      “Ui—–. Mân Mân, hình như thầy ấy hỏi cậu.”

      Thu Thiên ngồi bên cạnh đụng vào cái.

      Còn liều mạng ăn, Mân Mân kịp phản ứng, đợi cảm giác được tất cả mọi người đều nhìn về phía mình, chợt ngẩng đầu lên, miệng còn ngậm nửa cái trứng gà.

      Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha….

      Tất cả mọi người cười rộ lên, Mân Mân lúng túng biết phải làm sao, khi thầy Kiều chuyện lần nữa tỉnh hồn lại, nuốt hết phần trứng gà, khụ khụ….

      Bởi vì ăn quá gấp, bị sặc.

      Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha……

      Tiếng cười khoa trương của các bạn học truyền tới, sau đó, thầy Kiều trầm giọng : “Bạn học, ăn no chưa?”

      Hả? Đây là tình huống gì? Tại sao thầy ấy lại hỏi ăn no chưa, cái này, cái này, phải trả lời sao đây? Mân Mân đứng lên đưa mắt nhìn bạn mình cầu cứu, mấy người kia cũng biết tại sao thầy Kiều này lại hỏi như vậy, bình thường phải là nên phê bình rồi xử phạt hay sao, sao tình huống lại biến thành như vậy, làm bọn họ mù mịt.

      Nhìn ánh mắt mình biết của mấy người bạn, Mân Mân ngẩng đầu lên biểu cảm thấy chết sờn, : “Báo cáo thầy Kiều, ăn no.”

      “Ừ———, rất tốt, vậy bắt đầu trả lời câu hỏi .”

      Hả, đây là tình huống quái gì vậy? Thôi kệ, chết chết, Mân Mân trả lời lưu loát vấn đề ta vừa hỏi, cuối cùng vẫn quên liếm môi thử vị của trứng gà.

      Thầy Kiều yên lặng nhìn Mân Mân chút, lúc mọi người cho là ta gì, ta lại trầm giọng : “Trả lời rất tốt, rất hoàn chỉnh, mời ngồi xuống.”

      Xong rồi hả? Mân Mân hiểu mô tê gì, còn kém trừng mắt nhìn ta thôi, bạn học kéo vạt áo của tỏ ý kêu ngồi xuống, lúc này mới mơ mơ màng màng ngồi xuống, nhưng trong lòng lại hơi sợ, ông trời của tôi ơi, sau này tôi dám… ăn cái gì ở trong lớp của thầy Kiều nữa, tra tấn tinh thần thế này còn khủng bố hơn bị phạt.

      Cố gắng vượt qua những phút cuối, Mân Mân phập phòng lo sợ bị phạt, nhưng đến khi tan học ta cũng nhắc lại, đề cập tới, Mân Mân cảm thấy may mắn, chờ tan lớp bay ra khỏi phòng này đầu tiên, nhưng ngay khi tiếng chuông vang lên, ta lại nhanh chậm : “Được rồi, tiết này chỉ tới đây thôi, tan học, mời bạn học ăn trứng gà ở lại.”

      Được rồi, là phúc phải họa, là họa tránh khỏi, nên tới vẫn tới, đám đồng bọn cho ánh mắt cố lên, Mân Mân yên lặng khóc thét trong lòng, sang năm các cậu nhớ đốt giấy tiền vàng bạc cho tớ nha, lúc này, còn nghĩ tới tiền đấy, đồng bọn cho ánh mắt khinh thường, ngay sau đó vỗ vai cái, ý tự cầu phúc , hơ hơ hơ, đám vô lương tâm, chờ bà trở lại——–!

      Trong lòng Mân Mân cao giọng kêu gào, nhưng chỉ có thể bước tới bục giảng, tới trước mặt thầy Kiều, lúc này, Mân Mân nhanh chóng cúi đầu: “Xin lỗi, thầy Kiều, em nên ăn trứng gà trong giờ học, em sai rồi, em sai rồi, thầy phạt em , thầy phạt cái gì em cũng chịu.”

      “Ha ha——–.”

      ta cười, : “Em tên gì?”

      “Sinh viên maketing, Mân Mân lớp 15.”

      “Ừ, thôi.”

      Vậy là xong rồi? Mân Mân trợn to mắt, định tìm những câu trả lời khác.

      “Sao hả? hải lòng câu trả lời của tôi?”

      “Hả?! Hài lòng, hài lòng, vô cùng hài lòng!”

      Mân Mân giống như máy ghi , đọc đọc lại cụm từ, rất sợ giây tiếp theo ta đổi ý. Khi Mân Mân bước chân ra khỏi phòng, ta lại : “Nhớ lần sau đừng để hành lá vào, tôi thích mùi vị đó.”

      Nghe ta xong Mân Mân giống như bị sét đánh vậy, chạy khỏi phòng học xa mà vẫn quay đầu lại nhìn thử xem ta có đuổi theo hay .

      “Này——!”

      cái tay đặt lên vai Mân Mân, làm sợ hết hồn.

      “A——–!”

      “Này, Mân Mân, là tớ, Thu Thiên!”

      Mân Mân lấy lại bình tĩnh phát cách xa phòng học, thở phào hơi.

      “Sao ra nhanh vậy, thầy ấy làm gì cậu hả?”

      Mân Mân lắc đầu cái, nếu ta phạt tốt rồi, nhưng lại phạt, cái này, quá quỷ dị rồi, trong đầy ta nghĩ gì vậy? Mân Mân muốn cạy nó ra để nhìn thử.

      “Ừm, phạt là tốt rồi, phạt là tốt rồi.”

      Thu Thiên vẫn còn tự : “Cậu có nghe gì , tuần sau là sinh nhật của hoa hậu Thụy Lệ lớp chúng ta, ấy mời mọi người đến khu nhà cao cấp mở party! Khu nhà cao cấp, khu nhà cao cấp, Mân Mân, khi đó cậu có muốn ?”

      “Tớ? biết nữa, tới đó rồi hãy .”

      Mân Mân vẫn còn chìm trong sợ hãi, chưa lấy lại tinh thần, cũng chú ý lời Thu Thiên , chỉ trả lời qua loa, nhưng biết vì buổi party này mà cuộc đời của suýt chút bị hủy.

      ————- Hết chương 52 ————–

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Edit: Mặc Doanh

      Chương 53: Trái tim chảy máu

      Tiểu Ưu mặc bộ váy lụa màu trắng ngồi trong chiếc xe màu trắng, còn nhớ khi người phụ nữ kia đưa tấm hình cho , đối tượng cần lừa chính là người này, ngay khi Tiểu Ưu nhìn vào tấm hình này, hoảng sợ trợn to mắt, sắc mặt tái nhợt nhìn người đàn ông trong ảnh, tại sao lại là ấy!

      “Là ta?!” Môi Tiểu Ưu lay động, .

      “Xem ra biết người này.”

      “Rốt cuộc ta là ai?”

      “Con trai tôi.”

      Nghe người phụ nữ trung niên trả lời như vậy, Tiểu Ưu kinh ngạc há hốc mồm: “Tại sao bà phải làm vậy với ta?”

      “Đây phải là chuyện nên hỏi, được rồi, xuống để bọn họ tân trang cho , tối nay có dạ tiệc muốn tham dự.”

      Nghe bà ta vậy, chết lặng theo người giúp việc vào căn phòng, Tiểu Ưu ngồi trước bàn trang điểm, cảm thấy tất cả vô cùng châm chọc, phải giúp người phụ nữ hại con của bà ta, rốt cuộc là người mẹ thế nào mới có thể đối xử với con mình như vậy, nhưng bây giờ thể làm gì ngoại trừ thuận theo, nhìn gương mặt thanh thuần trong gương, trong phút chốc nhìn rốt cuộc mình là ai, vừa nghĩ tới phải lừa dối , trái tim chảy máu.

      Tiểu Ưu, đến rồi.”

      “À.”

      Tài xế nhanh chóng mở cửa xe cho , lúc nãy thất thần, lập tức thu mắt nhấc chân bước ra khỏi xe.

      Tiểu Ưu, phu nhân bảo tôi nhắc nhở chú ý lời của mình, đừng cố chạy trốn, nếu dám làm trái, hậu quả rất ràng.”

      “Được, tôi biết.”

      “Vậy xin mời.”

      Tiểu Ưu theo người đàn ông vào hội trường nguy nga lộng lẫy, thể , thể giới của người có tiền đúng là xuất sắc, lần đầu tiên tới nơi xa hoa như vậy, người đàn ông kia lên trước đưa thiệp cho phục vụ, bọn họ nhiìn cái sau đó làm động tác mời với .

      Hai chân Tiểu Ưu như phù phiếm bước theo người đàn ông kia, vừa nghĩ tới chuyện sắp phải làm, mặt của lại tái nhợt.

      Sau khi đưa Tiểu Ưu vào người đàn ông kia trốn vào góc để quan sát, trước mặt Tiểu Ưu có hai người đàn ông đẹp trai mời làm luống cuống tay chân, người phụ vụ tới hỏi có cần đồ uống hay , khẩn trương cầm ly, nhìn nó là loại nước gì uống hớp lớn.

      Khụ khụ….

      Ho kịch liệt làm trở thành đối tượng bị vây xem của những người ở đây, giọng quen thuộc truyền tới: “Tiểu Ưu, là em?!”

      Nhìn theo hướng phát ra tiếng , người mặc váy dạ hội đỏ rực tới: “Hiểu Hiểu, sao chị cũng ở đây?!”

      Tiểu Ưu vừa kinh ngạc vừa vui mừng vì gặp được người quen, lúng túng và khó chịu cũng giảm nhiều.

      “Chị tới cùng Dã.”

      “À, xin chào, em là Tiểu Ưu.”

      “Xin chào.”

      Nhậm Thiên Dã lạnh nhạt chào, nhưng đôi mắt vẫn dừng lại người Tần Hiểu Hiểu.

      “Tối hôm nay em thấy rất buồn rầu, nhưng giờ thấy chị, tâm trạng thoải mái hơn.”

      Tần Hiểu Hiểu tới nắm tay Tiểu Ưu cùng về phía quầy đồ ăn.

      Nhậm Thiên Dã sau lưng hai người, tại sao lại thích loại trường hợp này, chẳng lẽ sợ người khác phát bí mật của ? Mang theo nghi ngờ, tiếp tục theo sau.

      Hai phía trước vừa vừa cười, bởi vì diện mạo xuất chúng của ba người, tới đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của đám người, nhưng hai trước mặt thèm để ý, Tần Hiểu Hiểu lấy miếng bánh ngọt cho Tiểu Ưu, hai người ngồi ghế dựa mềm vừa ăn vừa chuyện rất thích ý.

      Thấy Nhậm Thiên Dã tới, Tần Hiểu Hiểu tà mị cười tiếng: “ có muốn tán gẫu với bạn em chút hay ?”

      “Hở?”

      Đây là tiết mục có bạn quên chồng, Nhậm Thiên Dã sờ lỗ mũi ho cái: “Được, hai người từ từ trò chuyện, qua bên kia.”

      Đợi xa chút, Tiểu Ưu đụng vào tay Tần Hiểu Hiểu cái: “Hiểu Hiểu, chị làm vậy có ổn ?”

      “Có gì ổn? Mau ăn .”

      “Ò.”

      Nhậm Thiên Dã lấy ly rượu vang, uống ngụm lớn, vị cay kích thích muốn làm gì đó: “Sao thế, con mèo nhà cậu đâu?”

      Giọng trêu chọc của Lãnh Diệc Thần truyền tới, Nhậm Thiên Dã quay đầu lại, cánh tay thon dài khoác lên vai : “ chút nữa ông cụ tới, ngừng, Dã, đến lúc đó có thể cậu phải cần tớ giúp đó nha.”

      “Ha ha——-.”

      Nhậm Thiên Dã cười nhưng : “Tại sao lại rảnh rỗi vậy, cậu là cậu chủ của bửa tiệc này.”

      “Cậu cũng biết mà, chuyện mười năm trước, trừ phi giải, nếu những loại tiệc tùng kiểu này tớ tham gia.”

      “Ừ.”

      Hai người đàn ông to lớn cùng nhau nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, thất thần, lúc này trong lòng bọn họ vô cùng lạnh lùng, thậm chí trong xương lộ ra chút buồn tẻ tịch mịch.

      “Này, sao hả, đụng vào người khác rồi chịu xin lỗi à?!”

      Giọng chói tai truyền vào tai hai người, hai người nhìn theo tiếng kêu kia, chính là hướng của Tần Hiểu Hiểu, Nhậm Thiên Dã cau mày bước tới, Lãnh Diệc Thần theo phía sau, khi nhìn thấy người mặc váy trắng kia, Lãnh Diệc Thần giống như biến thành tượng đá, là ấy!”

      ————– Hết chương 53 ————-

      Chương 54: nhìn thấy ai

      Tiểu Ưu ngây ra như phỗng được Tần Hiểu Hiểu bảo vệ sau người, người phụ nữ đối diện ngừng gầm thét với Tần Hiểu Hiểu, Tần Hiểu Hiểu chỉ cười ngọt ngào nhìn ta nửa câu, nhưng người quen biết cười càng tươi càng thâm độc.

      Người phụ nữ nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu chỉ cười , lập tức cảm thấy mình thành tuồng vui cho con tôm tép nhãi nhép này, thấy người khác dùng ánh mắt châm biếm nhìn mình, điều này làm cho ta tức điên, dựa vào cái gì đối diện lại cười như gió xuân, mà người đụng phải ta còn trốn tránh chịu ra mặt, chỉ có mình ta ở chỗ này la to, truyền còn cho người ta cười chết.

      Tốt nhất, mày cứ cười , tao ép mày chuyện, người phụ nữ đến chỗ Tần Hiểu Hiểu, vung tay lên, nhìn xem lần này mày có hay , cái tát vung tới vừa giơ tới giữa trung bị chặn lại, người phụ nữ giận đến trắng mặt: “ —–!”

      Tần Hiểu Hiểu nắm cánh tay của người phụ nữ kia, cười lạnh: “Sao hả, sủa mình mệt rồi nên bắt đầu cắn người à?!”

      dùng sức nắm chặt cánh tay người phụ nữ, cho đến khi ta đau đến chảy mồ hôi lạnh liên tục, mới dùng sức bỏ ra: “Bẩn quá!”

      Tần Hiểu Hiểu cầm khăn lau tay, mỗi ngón tay đều lau cẩn thận, sau đó bỏ khăn vào thùng rác.

      Người phụ nữ che cánh tay bị bóp, đau nghiến răng nghiến lợi: “Mày ai bẩn hả!”

      “Cái này còn phải hỏi? Đương nhiên là rồi!”

      giọng nam lạnh lẽo xuyên qua đám người, Nhậm Thiên Dã quàng tay qua vai Tần Hiểu Hiểu, làm cho người phụ nữ đối diện hâm mộ ghen tị.

      “Xảy ra chuyện gì?”

      ân cần hỏi, nhìn từ xuống dưới kiểm tra thử xem có bị thương , Tần Hiểu Hiểu vỗ lên tay : “Dã, có phải đánh giá thực lực của vợ quá thấp rồi ? Đương nhiên em có sao, chỉ là cho ta chút giáo huấn thôi.”

      “Ừ, em có sao là tốt rồi.”

      Nhậm Thiên Dã chút e dè ôm lấy Tần Hiểu Hiểu cho nụ hôn nóng bỏng.

      Khuôn mặt nhắn của Tiểu Ưu đỏ lên, nhìn sang chỗ khắc lại gặp được người quen, là ấy!

      Tiểu Ưu hơi khẩn trương lui về phía sau bước vừa vặn đụng phải mâm bánh ngọt sau lưng: “A —-!” lên tiếng làm người kia hồi thần lại.

      Người phụ nữ chanh chua kia thấy Tiểu Ưu có ai bảo vệ, nên muốn nhào vào Tiểu Ưu, Tiểu Ưu tránh kịp, cắn môi nhận mệnh nhắm mắt lại, có đau đớn trong dự tính, Tiểu Ưu chậm rãi mở mắt ra thấy người phụ nữ kia bị Lãnh Diệc Thần kiềm chế.

      Lãnh Diệc Thần như biến thành người khác, Tiểu Ưu chưa từng thấy như vậy, nhớ mấy lần gặp mặt ở quán cà phê dịu dàng trầm tĩnh, chẳng lẽ bộ dáng bây giờ mới sao?!

      Lộp bộp —-, trái tim Tiểu Ưu đập mạnh làm hơi chịu nổi, vừa nghĩ tới nhiệm vụ của mình trong đầu Tiểu Ưu chỉ có suy nghĩ, trốn!

      Dưới chân giống như đột nhiên mạnh lên, đẩy những người khác ra chạy trốn nhanh, Lãnh Diệc Thần thấy Tiểu Ưu đột nhiên bỏ chạy, nên nhanh chóng đuổi theo: “Đợi chút – -!”

      hét lên: “Dã, nơi này giao cho lại cho mọi người đó.”

      “Ừ, .”

      Nhìn bóng lưng Lãnh Diệc Thần và Tiểu Ưu, Tần Hiểu Hiểu như có điều suy nghĩ, sao ta lại biết Tiểu Ưu?

      Bởi vì cậu chủ mất, nên khách quý chỉ chờ gặp ông cụ Lãnh xong chào tạm biệt, nên biết mục đích bọn họ tới là vì Lãnh Diệc Thần, rất nhiều người muốn chuyện hợp tác làm ăn với , còn có rất nhiều người muốn gả con cho , Lãnh Diệc Thần là trong những người đàn ông độc thân hoàng kim, bữa tiệc lần trước Nhậm Thiên Dã tuyên bố kết hôn làm cho rất nhiều đau lòng rơi lệ, lần này khách sạn Long Thành mở tiệc kỷ niệm nên bọn họ ăn mặc tỉ mỉ hy vọng được Lãnh Diệc Thần nhìn trúng, nhưng ai ngờ lại xảy ra tiết mục theo đuổi, điều này làm cho bọn họ lại đau lòng rơi lệ lần nữa.

      “Này —-, em đừng chạy, đợi chút, đợi chút —–!”

      Tiểu Ưu như nghe thấy tiếng la hét của , cứ liều mạng bỏ chạy, tài xế của Lãnh phu nhân cũng ra khỏi sảnh tiệc: “Báo cáo phu nhân, Tiểu Ưu chạy khỏi sảnh tiệc, thiếu gia đuổi theo.”

      “Ồ —-? Nghe rất thú vị, ha ha.”

      “Phu nhân, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?”

      cần theo, về .”

      “Dạ, phu nhân.”

      thả tôi ra, thả tôi ra! Lãnh phu nhân nghe giọng của Tiểu Ưu truyền tới từ vòng tai, cười lạnh, mười năm trước cũng được, mười năm sau cũng được, nó trốn thoát mưu của bà ta.

      Đuổi tới cửa, Lãnh Diệc Thần kéo Tiểu Ưu lại, ôm lấy , Tiểu Ưu ngã nhào, chiếc giày bị rớt ra, vô cùng chật vật: “ thả tôi ra, thả tôi ra!”

      giãy giụa, muốn trở lại lần đầu gặp ở tiệm bánh ngọt, muốn cùng trở lại trước khi có nhiệm vụ lừa gạt, nhưng có số chuyện khi làm thể quay đầu, giống như bây giờ, thở hổn hển bị ôm lên xe hơi.

      Tiểu Ưu dùng sức vỗ cửa sổ xe: “ muốn đưa tôi đâu, đưa tôi đâu?!”

      Lãnh Diệc Thần trả lời vấn đề của , chỉ giúp thắt dây an toàn, đạp chân ga lái xe , cảnh vật bên đường nhanh chóng lùi ra sau, nước mắt Tiểu Ưu như chuỗi ngọc bị đứt chảy xuống, vị mặn làm cảm thấy khó chịu, xem ra bọn họ trở về được.

      Két —-, thắng xe lại, xe hơi trượt vài mét, nếu phải có dây an toàn Tiểu Ưu bay luôn rồi.

      Đây là căn biệt thự nhiều tầng, Lãnh Diệc Thần giúp Tiểu Ưu cởi dây an toàn rồi ôm vào biệt thự, hương hoa trong sân bay vào mặt, nếu tới chơi đùa nhất định hưng phấn la to, đáng tiếc giờ phải tới chơi, thậm chí Tiểu Ưu cũng biết tại sao lại đưa tới đây.

      Cạch —–! Tiếng mở cửa làm Tiểu Ưu hồi thần, chẳng lẽ biết nhiệm vụ kia, cho nên giờ rất tức giận và muốn mắng ?

      Ngay khi cửa mở ra Lãnh Diệc Thần xoay người lại ôm lấy Tiểu Ưu, Tiểu Ưu bị dọa dám ra thở mạnh, bị ôm chặt, xuyên qua khe hở từ vai , Tiểu Ưu thấy đây là căn phòng màu tím nhạt, khắp nơi tràn đầy hơi thở lãng mạn, tủ đầu giường có đôi tình nhân bằng thủy tinh hôn nhau.

      Rất hiển nhiên đây là phòng của bé, đưa tới đây làm gì? Còn chưa chờ Tiểu Ưu suy nghĩ cẩn thận, bắt đầu hôn lên vành tai , hơi thở nóng bỏng phả vào tai, làm run rẩy: “Đừng —–!”

      Tiểu Ưu chuyện lại bị đôi môi ấm áp chặn lại, thân thể của cũng bị giam cầm, thể cử động, hai tay bé dùng sức vỗ vào ngực .

      Hai tròng mắt Lãnh Diệc Thần đỏ lên nhìn chằm chằm người phụ nữ trong ngực, giống như nhìn đủ, rồi đánh giá từ xuống dưới, trong đôi mắt tràn đầy thương, cưng chiều.

      Tiểu Ưu thấy được biến hóa trong mắt , loại ánh mắt này trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy, rất xa lạ, nhìn ai? Hoặc là coi là ai?

      Làm Tiểu Ưu bị ôm lên giường công chúa, vẫn còn phản kháng, Lãnh Diệc Thần giam cầm hai tay của , tay kia mập mờ vuốt ve khuôn mặt nhắn của , chớp mắt nhìn chăm chú: “Làm người phụ nữ của !”

      Tiểu Ưu mở to mắt, , gì! đợi mở miệng lại bắt đầu hôn , nụ hôn của vội vàng mà điên cuồng, cái miệng nhắn của Tiểu Ưu bị gặm cắn sưng đỏ đau nhức, lưỡi dài dùng sức cuốn tất cả ngọt ngào trong miệng Tiểu Ưu, ngừng hút cho đến khi Tiểu Ưu đau nhức hô ra tiếng mới giật mình nhận ra mình làm đau dưới người.

      Quần áo xinh đẹp bị dùng sức kéo ra, đột nhiên Lãnh Diệc Thần buông Tiểu Ưu, ngẩn người, cái váy xinh đẹp như lúc mới gặp , xinh đẹp đến mức làm cho đau lòng.

      Hoài niệm lan tràn như thủy triều nhanh chóng vọt tới, ôm chặt váy hai mắt đỏ ngầu, Tiểu Ưu ngồi dậy từ giường yên lặng nhìn biểu của , bỗng cảm thấy đau lòng, thử dò xét đụng vào lưng cái, khi còn chưa kịp phản ứng dùng sức ôm lấy , cả người của run rẩy ngừng, rất muốn an ủi , nhưng biết nên gì mới tốt.

      “Căn phòng kia vẫn luôn giữ lại cho em, đồng ý với , đừng rời xa .”

      Đột nhiên Lãnh Diệc Thần yếu ớt như đứa bé, giọng của cũng run rẩy, Tiểu Ưu gật đầu xem như đáp lại nhưng dù thế nào cũng mở miệng đồng ý với cái gì.

      ——— Hết chương 54 ———-

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :