1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt sủng Quỷ y Độc phi - Ma Ngục Lãnh Dạ (58/116+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 51: Nuôi cổ trong thân thể
      Editor: Kẹo Đắng

      Phong Vân Ngạo câu cũng , chỉ nhìn những vết thương chồng chất người tiểu bất điểm. Vốn làn da như mỡ đông, tại cái nàng nhìn thấy được lại là vết thương chi chít, da thịt bị nứt ra, bên trong phải là thịt là mà từng sợi nhục trùng xuyên qua. Trách được đứa khóc ngừng.

      Du Phong nhìn đứa , trong mắt tràn đầy đau lòng cùng xót xa. Mà khi nhìn trong mắt Phong Vân Ngạo mang theo nước mắt nhìn đứa , trong mắt tràn đầy đau thương, có bao nhiêu thống khổ đây?

      "Ngoan, bảo bảo khóc, tỷ tỷ giúp ngươi lấy mấy con sâu này ra được ?”

      "Hu hu hu….Hạo Hạo ngoan, nghe lời, muốn ăn sâu!"

      "Được, ăn, ngoan, Hạo Hạo ngoan, ngủ giấc thức dậy tốt lên, còn đau nữa!" Phong Vân Ngạo kiềm nén nước mắt. Đứa vừa nàng liền hiểu, phải là ăn sâu mà là cổ độc ở trong bụng Hạo Hạo biến thành sâu cắn xé . Đây là nuôi cổ trong thân thể.

      "Vì sao?” Du Phong nhìn Phong Vân Ngạo, mang theo loại phẫn hận hỏi.

      "Nuôi trong thân thể!" Lãnh Tứ Hàn nhìn Du Phong lại nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt thoáng qua tia lãnh ý .

      "Huynh cái gì? Dùng đứa làm nơi nuôi dưỡng cổ trùng? Như thế này còn có nhân tính sao?”

      "Là cổ!" Lãnh Dịch cũng lạnh mặt .

      Phong Vân Ngạo để ý bất luận người nào, ôm Hạo Hạo vào trong thư phòng, nhưng mà “Tỷ tỷ, Hạo Hạo ngoan, đau phải ?”

      "Ừ, đau! Ngủ giấc liền còn đau nữa!" câu khiến cho nước mắt nơi khóe mắt Phong Vân Ngạo “xoạch xoạch” rơi xuống, ôm Hạo Hạo nghẹn ngào .

      "Vậy, tỷ tỷ, đưa Hạo Hạo trở về có được ? Hạo Hạo nghe lời, Hạo Hạo muốn trở về. muốn!"

      "Tốt! quay trở về! quay trở về, tỷ tỷ đưa Hạo Hạo trở về!"

      "Hu hu hu. . . . . . !"

      Ba người cũng cùng theo vào, nhìn Phong Vân ngạo nén lệ dụ dỗ Hạo Hạo vẫn ngừng nức nở, run rẩy. Mãi cho đến buổi chiều Hạo Hạo mới chậm rãi nhắm mắt lại. Nhưng mà ngủ được an ổn, hơn nữa luôn buông tay Phong Vân Ngạo ra.

      "Nên làm cái gì bây giờ? thể trơ mắt nhìn chết được.” Du Phong sốt ruột khẽ .

      chết. Ngươi!” Phong Vân Ngạo ngẩng đầu nhìn Du Phong “Phiền toái của ngươi đến rồi.” Cúi đầu nhìn cổ trùng dưới làn da của Hạo Hạo, chau mày, tiếp tục : “Nếu ta nhớ lầm, đây là loại cổ độc, lại càng là” Ngước mắt nhìn Du Phong “Người bình thường thể nghiên cứu ra, hơn nữa tuyệt đối phải là người.”

      Du Phong gì, chỉ là nhìn Hạo Hạo đăng nhắm mắt “Ngươi làm sao có thể biết nhiều như vậy?” tiểu thư khuê các như thế nào có thể biết nhiều như vậy? Có khả năng sao?

      "Đừng quên gia gia ta là ai?” Ánh mắt Phong Vân Ngạo gắt gao nhìn chằm chằm Hạo Hạo “Phong Thanh Dương” Trong giọng mang theo loại cảm giác kiêu ngạo. Vì bản thân là tôn nữ của Phong Thanh Dương mà kiêu ngạo.

      "Du phong, cổ độc người Tiểu Hạo phần lớn ta đều có thể giải, nhưng mà trong đó có loại, giải dược rất khó dùng, khụ khụ….. Cần sư huynh ngươi hỗ trợ. Khụ khụ…..” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhìn thoáng qua Lãnh Tứ Hàn, lại nhìn Du Phong, .

      "Sư huynh? Ngươi nhìn ta làm cái gì!" Du Phong chỉ chỉ bản thân, sau đó chỉ chỉ Lãnh Tứ Hàn "Chính ngươi hỏi !"

      Gân xanh trán Lãnh Tứ Hàn nhảy lên, trực giác là phải thứ gì tốt. Mím môi, gì.

      "Khụ khụ khụ. . . . . . Là nước tiểu của ngục đồng!" Phong Vân Ngạo ho tiếng , bất giác hai má cũng ửng đỏ. Chuyện này dễ làm!

      "Nước tiểu của ngục đồng? Trò đùa gì đây? Nước tiểu của đồng tử? Dùng nước tiểu của Tiểu Hạo phải được rồi sao?” Nước tiểu của đồng tử nước tiểu của đồng tử, có cái gì đâu! Ánh mắt Du Phong mang theo vẻ hiểu, sư tẩu của phải là loại người hay thẹn thùng nha.

      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, trực tiếp xoay người muốn ra ngoài. biết đó là thứ gì rồi. Khóe miệng co rút, thứ này quả phải làm được mà là xấu hổ.

      Khóe miệng Lãnh Dịch co rút. Chuyện này, vẫn là nhìn nhìn Tiểu Hạo, aiz….. Coi như hết!

      "Ah? Các ngươi làm sao vậy? phải chỉ là nước tiểu của đồng tử thôi sao?!"

      "Nước tiểu của ngục đồng phải là nước tiểu của đồng tử. Ngươi có biết ngục đồng có nghĩa là gì ? Ngục là Địa ngục. Nước tiểu ngục đồng chính là đồng tử đến từ Địa ngục, cũng là những đồng tử qua điện Diêm Vương.”

      "Đùa cái quái gì đây? Ngươi đùa cái gì vậy?” Du Phong nghe xong đầu đầy mồ hôi, cái gì là điện Diêm Vương?

      " cách đơn giản, chính là nước tiểu của thái giám!" Phong Vân Ngạo ngước mắt nhìn Du Phong trợn tròn mắt, .

      "Phốc!" Du Phong nhìn Phong Vân Ngạo cái, đây là ?

      Phong Vân Ngạo nháy mắt mấy cái, ánh mắt chợt lóe, nhìn thoáng qua Lãnh Tứ Hàn. Ý tứ chính là: Hỏi sư huynh ngươi !

      Du Phong nhìn lại, thấy bóng lưng Lãnh Tứ Hàn đến cửa, nghe được lời Phong Vân Ngạo , thân thể cứng ngắc chút, bước chân bước ra muốn thu hồi lại nhưng làm thế nào cũng thu lại được.

      "Có thể tìm cách khác ?” Thứ cấm kỵ nhất Sở Vân quốc chính là mấy thứ gì đó của bọn thái giám. Mọi người truyền miệng nhau chính là nhìn thấy thân thể riêng tư của thái giám mang đến tai nạn. Họa ập đến toàn bộ gia tộc.

      "Có thể, ngươi tìm được là tốt rồi!" Phong Vân Ngạo nháy mắt mấy cái .

      "Là cái gì có thể thay thế?" Du Phong mang theo dự cảm tốt hỏi.

      "Ba thứ quan trọng. Thứ nhất, trải qua việc đời. Thứ hai, sau khi trải qua dục vọng. Thứ ba, khụ khụ….. có thứ kia.” Phong Vân Ngạo nghĩ chút, biết như thế nào. Là nòng nọc thành thục! Người tại đều biết nhưng ở nơi này, ngước mắt nhìn lên ba người, vốn là biết được.

      "Ngươi !” Lúc này sắc mặt Du Phong khẽ biến thành hồng hồng, nhưng lại nhìn Tiểu Hạo cho dù ngủ cũng an ổn, ngừng nức nở, kiên trì hỏi.

      "Cái thứ ba chính là có khả năng!" Phong Vân Ngạo như chém đinh chặt sắt “Ngoại trừ nước tiểu cùa thái giám, có giải dược khác!"

      "Ngươi! Ngươi! Mới vừa phải …..” Còn sao?

      ". . . . . ." Lãnh Tứ Hàn mím môi, cái gì cũng , cứ như vậy nhìn Du Phong.

      "Thôi, tìm người khác !" Du Phong rung mình cái. Tìm sư huynh? Đây phải là muốn chết sao?

      "Lãnh Thiên Lạc!" Lãnh Dịch nhìn lướt qua Tiểu Hạo trong ngực Phong Vân Ngạo, giọng câu.

      Ánh mắt Du Phong chợt lóe, “Sư tẩu, chờ ta, nhất định có thể tìm được cho ngươi.” Hôn Tiểu Hạo cái “Tiểu Hạo ngoan, thúc thúc lúc trở về, về sau tuyệt đối còn đau nữa.”

      "Hu hu hu . . . . . muốn. . . . . . muốn ăn! Đau đau!"

      "Tiểu Hạo!" Du Phong nhất thời biết làm sao, nhìn về phía Phong Vân Ngạo. Phong Vân Ngạo hai lời, trực tiếp cầm ngân châm đâm vào làn da Tiểu Hạo “A a a…… Hu hu hu….. Người xấu, tỷ tỷ xấu…… Hu hu hu….Ưm”

      thanh chậm rãi biến mất, chỉ là thời điểm gọi tỷ tỷ xấu xa kia, trong mắt Tiểu Hạo tuy có sát ý nhưng tất cả đều là ủy khuất, làm cho người khác nhìn mà cõi lòng tan nát. Bởi vì đôi mắt kia có bất kỳ hận ý nào mà chỉ toàn là ủy khuất, hơn nữa, thân thể này ai nhìn cũng đều rơi lệ.

      "Sư tẩu, ngươi làm gì vậy? Tiểu Hạo…… Tiểu Hạo!"
      Last edited: 6/5/16

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 52: Tiên Y Tử xấu, bẩn!

      Du Phong phi thân muốn đoạt lấy Tiểu Hạo trong ngực Phong Vân Ngạo, nhưng lại bị Lãnh Tứ Hàn ngăn cản. Dưới ánh mắt lạnh lùng như băng của Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo có chút cam lòng “Sư huynh, nàng ta!”

      "Nhớ kỹ, nàng là người của ta!" Lãnh Tứ Hàn nhìn Du Phong, trong mắt mang theo tia u ám, lại mang theo kiên định, làm cho Du Phong tự giác nhìn Phong Vân Ngạo, thân mình lại lui trở về, bên người dấm chua nồng nặc.

      "Biết nàng là người của huynh rồi. là thấy sắc quên bạn. , ngược lại, là thấy sắc quên sư đệ!" Du Phong lẩm nhẩm, liếc mắt nhìn Phong Vân Ngạo, mang theo phần ghen tỵ.

      Phong Vân Ngạo để ý đến Du Phong, lại nhìn Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt có chút thay đổi, giằng co cùng , cho đến khi nhìn thấy trong mắt tràn đầy ý cười cùng phần sủng nịnh nàng mới cúi đầu. mặt như trước là dáng vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng sớm rối loạn. bảo vệ nàng sao?

      Ngân châm bay lên bay xuống, ngừng đâm vào da thịt, hơn nữa còn có ít hỗn tạp, khụ khụ….. Trong ánh mắt ghen tỵ của vị đại hiệp nào đó chính là hỗn tạp, bĩu môi, nhìn nhìn Lãnh Tứ Hàn “Sư huynh cái gì, đùa giỡn cái gì, là, vậy mà lại hung ác như vậy!”

      Phong Vân Ngạo cau mày, nghe chút vị đại hiệp nào đấy lầu bầu lẩm nhẩm ngừng, trán nổi đầy gân xanh. Lại nhìn Tiểu Hạo nức nở yên, tâm thần bất an, bộ dáng có chút đau lòng. Nhưng vì thế mà khó tránh khỏi có chút phân tâm, nhìn chỗ vết thương có chút đỏ lên, mày nhíu lại chặt.

      "Hàn, ta còn muốn số thứ!" Phong Vân Ngạo ngước mắt nghiêm túc .

      "Thứ gì?" Nhìn cây cỏ người Tiểu Hạo “Thân mình đen sẫm….. Khụ khụ, là cỏ?” Lãnh Tứ Hàn cau mày “Loại cỏ này ta từng nhìn thấy, hình như tên là Tiên Y Tử.”

      "Tiên Y Tử?" Ánh mắt Phong Vân Ngạo sáng lên nhìn Lãnh Tử Hàn .

      "Tiên Y Tử rất xấu, tính tình rất hư, bẩn thỉu dơ dáy. Loại cỏ này ta cho người tìm.” Lãnh Tứ Hàn đen mặt .

      "Rất xấu? Tính khí rất xấu? Bẩn?" Phong Vân Ngạo nháy mắt mấy cái, nhìn lưướt qua Lãnh Dịch, Du Phong, sau đó quay đầu khóe miệng co rút, nhìn Lãnh Tứ Hàn, : “Liên quan gì đến ta?” Nàng chính là muốn gặp , cướp đoạt dược thảo của . Thân là Tiên Y Tử khẳng định có rất nhiều dược thảo trân quý, quản xấu hay làm quái gì.

      "Lãnh Dịch, tìm dược thảo! Du Phong, Du Phong, Du Phong!” Lãnh Tứ Hàn lạnh mặt nhìn chằm chằm Du Phong, liền thấy Du Phong ngây người.

      "A a a. . . . . . Ở đây!"

      " tìm Lãnh Thiên Lạc bảo ta lấy nước tiểu của thái giám ! Làm như thế nào kêu tự bản thân nghĩ cách!" Lãnh Tứ Hàn nhìn lướt qua Du Phong, sau đó ngồi xuống bên người Phong Vân Ngạo, hai mắt thèm để ý chuyện ngoài cửa sổ.

      "!" Du Phong cũng có cằn nhằn, nhìn Tiểu Hạo cái rồi trực tiếp rời .

      "Vương gia, thuộc hạ . Nhưng mà Vương gia, thuộc hạ muốn vài câu. Mấy ngày nay gây ra nhiều chuyện như vậy, Vương phi, chuyện của Vương gia phải đơn giản như vậy, khi việc Vương gia giả ngốc bị bại lộ, đối với Vương gia mà chắc chắn phải chết. Ngay cả hoàng thượng cũng thể bảo vệ được người. Thuộc hạ xin cáo lui.” Ánh mắt Lãnh Dịch chợt lóe, nhìn thoáng qua Phong Vân Ngạo, sau đó rời .

      Đợi đến khi mọi người đều rời rồi, Lãnh Tứ Hàn nhìn cửa : “ , tìm ta có chuyện gì?” có ý rời khỏi là vì biết thảo dược gì đó sớm đủ rồi, nàng làm như vậy đơn giản là muốn cho bọn họ rời , giữ lại.

      "Lãnh Tứ Hàn, ta quanh co lòng vòng với ngươi nữa, ta muốn biết về Vân Lâu Nhất Tộc.” Phong Vân Ngạo để Tiểu Hạo nằm đùi mình, bản thân ngồi xuống ghế chuyện với Lãnh Tứ Hàn.

      "Vân Lâu Nhất Tộc?” Lãnh Tứ Hàn đột nhiên quay đầu mang theo ý vị biết tên nhìn Phong Vân Ngạo, lại nhìn Tiểu Hạo trong lòng nàng, ánh mắt lóe sáng “Ta muốn biết nguyên nhân.”

      "Lãnh Tứ Hàn, có số việc vẫn là biết tốt hơn!"

      "Nhưng mà có số việc vẫn là nên biết tốt hơn!"

      "Biết càng nhiều chết càng nhanh!" Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn, hai tay ngừng di chuyển ngân châm người Tiểu Hạo.

      "Tín nhiệm là ở hai bên!" Từ ngữ ngắn gọn làm cho ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, khóe miệng giương lên chút ý cười.

      "Vậy phải xem thành ý của Vương gia như thế nào lấy được tín nhiệm của bản tôn đây.” mặt Phong Vân Ngạo là dáng vẻ tà tứ, làm cho Lãnh Tứ Hàn chấn động, tiện đà cười khẽ tiếng.

      "Bổn vương biết Vân Lâu Nhất Tộc, chẳng qua làm việc lỗ vốn, bổn vương làm.” Lúc Lãnh Tứ Hàn cúi đầu, trong mắt thoáng qua tia gian trá, chỉ tiếc Phong Vân Ngạo nhìn thấy, bằng tuyệt đối bù thêm, làm nàng vừa hận vừa .

      " ra điều kiện của ngươi!" Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, trong giọng mang theo chút lãnh ý.
      "Rất đơn giản, Vương phi chịu đồng ý, bổn vương hết mọi chuyện biết được cho nàng, bằng tuyệt đối cái gì.” Lãnh Tứ Hàn lo sợ mang theo phần yên, nhưng mà mặt cũng mang phần lãnh ý, nâng chung trà lên, nhàng nhấp ngụm.

      Phong Vân Ngạo nhìn Tiểu Hạo trong ngực, cúi đầu, tay vuốt ve thứ gì đó thô sáp trước ngực, viên đá đen thui này luôn đeo cổ của nàng, đây là thứ từ Nguyệt Nhiễm cho nàng "Ta đồng ý, !"

      "Điều kiện, buổi tối trở về ngủ giường.” Gương mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn nháy mắt thay đổi, trong mắt tràn đầy ủy khuất nhìn Phong Vân Ngạo. Có ai thấy qua vị Vương gia nào vì trở về phòng ngủ, a, , là về giường ngủ mà vắt hết óc ? có, tuyệt đối có! là người đầu tiên. Vương gia đau khổ như thế đó.

      Khóe mắt Phong Vân Ngạo nhảy dựng, nhìn nhìn Lãnh Tứ Hàn, khóe miệng run rẩy lên tiếng: “Ngươi .” Ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy khóe miệng Lãnh Tứ Hàn giương lên mỉm cười. Ánh mắt quay tròn, cúi đầu liền thấy chân tướng của hai người.

      Lãnh Tứ Hàn đau khổ dở khóc dở cười. bây giờ lại giống tên nhóc? Còn bị khinh bỉ như vậy sao?

      "Nàng muốn biết Vân Lâu Nhất Tộc, đối với nàng lại phải việc gì tốt. Kỳ thực việc này đơn giản rất đơn giản, rất khó lại rất khó.” Lãnh Tứ Hàn có nhìn Phong Vân Ngạo mà chính là nhìn Tiểu Hạo trong ngực nàng, khóe miệng nhếch lên, cằm giương lên “Nếu ta đoán lầm, đứa trong ngực nàng chính là người của Vân Lâu Nhất Tộc. Vân Lâu Nhất Tộc là bộ tộc cư nơi núi sâu. Nghe bộ tộc bọn họ có tiên lực, nhưng mà theo ta được biết, bọn ho chỉ là có năng lực về y độc tương đối cường hãn mà thôi.”

      "Vân Lâu Nhất Tộc chia làm nội lâu và ngoại lâu. Nội lâu mới là tồn tại chân chính đáng sợ, độc thuật của bọn họ rất khó phòng bị, hơn nữa còn thần bí, cho dù là người ngoại tộc của Vân Lâu Nhất Tộc gần như cũng thấy được. Ở nơi nào có nội lâu tuyệt đối phát sinh sát đoạt quyền lợi. Đây là Vân Lâu Nhất Tộc.”

      Nội lâu của Vân Lâu Nhất Tộc thần bí, lợi hại như vậy sao? Vậy mẫu thân của nàng? Vân Nguyệt Nhiễm, trưởng nữ của Vân Lâu Nhất Tộc, lúc ấy làm sao có thể tồn tại đây? Mẫu thân!

      "Như vậy nên gọi là Vân Hạo?” Cúi đầu nhìn Tiểu Hạo, .

      Khuôn mặt nhắm mũm mĩm, đôi mắt to tròn, khóe mắt còn ngấn nước, đôi môi ngừng bẹp bẹp. mặt Phong Vân Ngạo mang theo nụ cười ấm áp, tay vuốt ve gò má Tiểu Hạo, đây là làn da của đứa sao?

      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn lãnh liệt nhìn Tiểu Hạo, lại nhìn chằm chằm tay Phong Vân Ngạo, hận thể biến bản thân thành Tiểu Hạo.

      "Vân Hạo? Vân Lâu Nhất Tộc. Độc?” Ôm Tiểu Hạo, ngẩng đầu nhìn Lãnh Tứ Hàn “Tồn tại của thể giữ bí mật, bao lâu tuyệt đối bị người biết.” Trong mắt Phong Vân Ngạo thể mang vẻ nghiêm trọng.

      Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt hai người mang theo tia khó xử “Ngạo Nhi, nàng muốn báo thù. Ta cũng giống vậy. Nếu mang theo bên người, nàng có biết có hậu quả gì hay ?”

      "Vứt bỏ , ngươi làm được sao?" Phong Vân Ngạo hỏi ngược lại, lạnh lùng nhìn .

      "Lại tạo ra “Lãnh Tứ Hàn” khác? Loại việc này bổn vương khinh thường.” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe lên tia hoài niệm cùng đau khổ.

      Phong Vân Ngạo nhìn Vân Hạo ngủ an ổn. Đứa ba tuổi, người tràn đầy vết thương, tại bọn họ còn vứt bỏ . Bọn họ làm được, bọn họ phải là ác ma khát máu.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 53: Giống như vòng ôm của mẫu thân
      Editor: Kẹo Đắng

      "Có thể tin tưởng ta ?" Lãnh Tứ Hàn bắt lấy bả vai Phong Vân Ngạo, nhìn nàng .

      Phong Vân Ngạo nhìn vào ánh mắt Lãnh Tứ Hàn, tin tưởng? Tin tưởng người của hoàng gia? Tin tưởng người có khả năng là hung thủ hại chết gia gia của nàng? Phong Vân Ngạo muốn cười, nhưng nàng thể.

      "Tại sao ngươi lại cho là ta tin tưởng ngươi?” Nhưng khi ra lời này mùi vị lại thay đổi. Trong lòng Phong Vân Ngạo tự cười nhạo bản thân chút, đây là nàng sao? phải chỉ là tuấn mỹ chút, lạnh lùng chút, lãnh khốc chút, lợi hại chút thôi sao?

      Ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, trong lòng có chút bất đắc dĩ, từ từ vậy. Xem tình hình thế này nếu phản tác dụng lại có lời.

      "Vậy ít nhất chúng ta ngủ phòng, cũng coi như là người cùng nhà. Nàng tín nhiệm ta làm sao có thể ngủ cùng nhau đây.” Hai tay Lãnh Tứ Hàn đan vào nhau, trong mắt tràn đầy ủy khuất, bực bội ra.

      "Ngủ, ngủ, Hạo Hạo cũng muốn ngủ, Hạo Hạo buồn ngủ quá, buồn ngủ quá.” Vân Hạo đột nhiên mở to mắt, tròng mắt xoay tròn nhìn Phong Vân Ngạo, cái miệng nhếch lên, thanh thúy .

      mặt Phong Vân Ngạo có thể là chói lọi, là đúng lúc! Nhưng mà bên kia cũng chịu thua, tuyệt đối nhường, gương mặt u ám đau khổ, cộng thêm vẻ ngoài khét trong sống. Vì sao lại như vậy, lúc này đến cả bản thân Lãnh Tứ Hàn cũng tin, nhưng xác định nhìn thấy cái Tiểu Bất Điểm ba tuổi trong nháy mắt thoáng qua tia chiếm giữ nhất định phải lấy được. Đây là phản ứng cùng cảm giác của nam nhân.

      "Ngươi tên là Vân Hạo?” Phong Vân Ngạo cũng bị nụ cười đáng mê hoặc, ngược lại mang theo ý tứ hàm xúc nhìn Vân Hạo, hỏi.

      "Dạ, Hạo Hạo gọi là Vân Hạo, Hạo Hạo thích tỷ tỷ.” Hai bàn tay của Tiểu Vân Hạo đan vào nhau, giọng mềm mại yếu ớt vang lên.

      "Tiểu Bất Điểm, , từ đâu tới đây?" Trong lòng Phong Vân Ngạo cười nhạo tiếng. Nàng cũng phải ngốc tử. đứa có thể dưới điều kiện như thế mà sinh tồn, như vậy ít nhất học được lật lọng, tráo trở, dễ dàng trở mặt, trung thực, cũng còn là đứa bé ba tuổi bình thường nữa rồi. Giống như câu kia, đứa nhà nghèo sớm học được việc lo lắng cho gia đình.

      "Hạo Hạo, hu hu hu……. Oa oa oa….Tỷ tỷ cũng giống Lão Vu Bà, hu hu hu……” Cái miệng nhắn của Vân Hạo há to, vừa mở miệng liền oa oa khóc rống, điều này làm cho hai tay Phong Vân Ngạo biết để đâu.

      " được khóc!"

      "Ách……” Vân Hạo dừng chút “Oa oa oa…….. Hu hu hu…… Bại hoại, bại hoại……. Hu hu hu……”

      Đầu Phong Vân Ngạo như muốn nổ tung, quay đầu nhìn về phía Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt chợt lóe, ngươi tới!

      Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút, đừng! Đứa cả ngày chỉ biết khóc, mới cần đâu.

      Phong Vân Ngạo: Người là do sư đệ ngươi mang tới!

      Lãnh Tứ Hàn: Liên quan gì đến ta, tìm !

      Phong Vân Ngạo: . . . . . .

      Lúc này Phong Vân Ngạo nghiến răng nghiến lợi. Ai ngốc tử đều là người lương thiện? Ai? Ai lại dám như vậy, nàng liền chém người đó.

      "Còn khóc, liền ném ngươi trở về trong đám cổ trùng!" Mặt Phong Vân Ngạo lạnh xuống, nhìn Vân Hạo, .

      "Hức hức…… Hu hu…… Hạo Hạo khóc, khóc nữa. Hu hu….. hu hu……” Hai mắt tràn đầy lệ quang mang theo ủy khuất, cái miệng nhắn lâu lâu nấc lên vài tiếng, hai bàn tay bé che lại cái miệng nhắn, ngăn cho khóc ra tiếng. Nhìn kỹ lại, liền nhìn thấy đứa tràn đầy hoảng sợ còn có vài phần bất lực.

      Phong Vân Ngạo có cách nào làm mặt lạnh, vỗ vỗ Vân Hạo trong ngực “Hạo Hạo ngoa, tỷ tỷ đưa ngươi trở về có chịu ?”

      "Vâng, Hạo Hạo……. Hu hu hu…… Hạo Hạo ngoan…… Mẫu thân đừng cần Hạo Hạo. Phụ thân khóc liền ném Hạo Hạo vào trong đám trùng trùng……. nhiều nhiều trùng trùng……. Hu hu hu….. Tỷ tỷ……. muốn trùng trùng, muốn……. muốn!"

      " có, có trùng trùng, trùng trùng sợ tỷ tỷ. Trong người Hạo Hạo còn trùng trùng nữa rồi.” Nhìn Vân Hạo khóc nức nở ở bên, mặt tràn đầy sợ hãi, thân thể ngừng run rẩy, Phong Vân Ngạo vội vàng an ủi.

      "Hu hu hu…. Mùi người tỷ tỷ thoải mái! người bọn họ thối! Hu hu hu….. người tỷ tỷ có mùi vị giống mẫu thân……. Mẫu thân cần Hạo Hạo nữa…….. cần Hạo Hạo nữa…… Hu hu hu……” Đứt quãng , cuối cùng oa oa khóc lên. Phong Vân Ngạo biết như thế nào. Mẫu thân cần Hạo Hạo nữa sao? Nàng cảm giác được đứa ba tuổi này rất khát vọng mẫu thân của . Cũng đúng, vô luận mẫu thân có xấu đến đâu, ở trong lòng đứa vĩnh viễn đều khát vọng, muốn được chút ấm áp, ai cũng thể thay thế được.

      "Vết thương người Hạo Hạo lành, tỷ tỷ mang Hạo Hạo tìm mẫu thân được ?” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe. Vân Lâu Nhất Tộc, nàng nhất định phải xem. phải chỉ vì bản thân, mà là vì Nguyệt Nhiễm, vì tử cổ. Người đứng đầu trong nội lâu Vân Lâu Nhất Tộc cũng phải gặp mặt lần, ít nhất cũng phải cho biết tình huống của nữ nhi của mình.

      " ! . . . . . . cần, Hạo Hạo cần….. Hu hu hu…… Tỷ tỷ cần bỏ lại Hạo Hạo…..” Nghe thấy lời Phong Vân Ngạo , Vân Hạo dùng sức nắm lấy y phục của nàng, tràn ngập kháng cự.

      "Hạo Hạo cần mẫu thân sao?"

      "Hu hu hu….. Mẫu thân? Tỷ tỷ, Hạo Hạo muốn mẫu thân. Mẫu thân rất xấu, Hạo Hạo đau!” Trong lòng Phong Vân Ngạo đau xót. Tuy nàng biết Vân Hạo giống như đứa trẻ ba tuổi bình thường, nhưng mà dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, biết mưu quỷ kế là cái gì, nhưng biết đau. Muốn mẫu thân nhưng lại sợ đau. Phong Vân Ngạo nhất thời hiểu , có lẽ thân thương tích này đều là do mẫu thân gây ra.

      Thân thể Lãnh Tứ Hàn run lên “Mẫu thân làm như vậy sao?” Trong mắt tràn đầy đau xót cùng tưởng niệm, vừa vặn chống lại con người của Phong Vân Ngạo. Lãnh Tứ Hàn nổ lực giương lên nụ cười.

      Trong nội tâm Phong Vân Ngạo run lên, cái chết của Nhu phi quả nhiên có đả kích rất lớn đối với . Có lẽ, tất cả mọi chuyện đều do lão bà kia gây ra, hoặt là bọn họ có cùng chung kẻ thù.

      "Nếu như đau, Hạo Hạo có muốn mẫu thân ?”

      Lãnh Tứ Hàn nhìn màn này, cảm giác ấm áp. Cảm thấy Phong Vân Ngạo cùng Vân Hạo chính là luồng sáng ấm áp. Nhớ lại thời điểm bản thân ba tuổi rút vào trong ngực mẫu thân, nụ cười lúc đó, cùng nhàn nhạt hạnh phúc…

      "Đau! Đau!" Vân Hạo dùng sức bắt lấy y phục của Phong Vân Ngạo, cảm thấy rất đau!

      Phong Vân Ngạo trừng lớn ánh mắt nhìn Vân Hạo, đôi mắt tràn đầy bất lực cùng sợ hãi tuyệt vọng, đây là ánh mắt mà đứa nên có sao? Đau! Ý của thể nào đau sao?

      Nhưng câu khác của Vân Hạo lại khiến Phong Vân Ngạo ngẩn ra, "Hạo Hạo nhớ mẫu thân, rất nhớ, rất nhớ, rất muốn được mẫu thân ôm!” Trong mắt mang theo nước mắt, nhưng lại che giấu được phần khát vọng, phần bất lực tuyệt vọng.

      Cho dù đau cũng muốn mẫu thân, cũng muốn ôm mẫu thân! Đây là nguyện vọng của đp´a ba tuổi, có thể thực được sao?

      Trong lòng Phong Vân Ngạo cả kinh, nếu là nàng, nàng trả thù. Là mẫu thân nàng sao? Người thương tổn đến nàng, đều lọt vào trả thù tàn nhẫn của nàng. Nhưng mà thời điểm nhìn đến Vân Hạo, nghe được lời , bản thân nàng thế mà so ra lại kém đứa trẻ.

      “Vòng ôm của mẫu thân là thể nào thay thế!” Chẳng biết khi nào Lãnh Tứ Hàn đến gần vỗ bả vai của Phong Vân Ngạo, vừa vặn chống lại con ngươi mang theo nghi hoặc của nàng.

      "Lãnh Tứ Hàn, ngươi cũng giống như sao?” Nếu bị vây trong tình huống giống như Vân Hạo, lựa chọn giống nhau sao?

      "Ừ, ta cũng chọn như !" Lãnh Tứ Hàn mang theo chút ý cười, nụ cười rất , nhìn Phong Vân Ngạo, .

      "Ta . Thương tổn ta, ta hoàng trả lại gấp trăm lần.” Nàng phải Nữ Oa, là thiện nữ. Nàng tàn nhẫn lãnh huyết, bất luận là ai, thương tổn đến nàng nàng dùng trả thù để cho họ tỉnh ngộ.

      "Ngạo Nhi, có số việc, có thể trả thù. Nhưng có số việc lại thể trả thù. Có loại ân tình phải là cắt máu thịt là có thể hoàn trả.” Lãnh Tứ Hàn có cười lạnh, chỉ là lẳng lặng nhìn Phong Vân Ngạo, .

      "Ta sai lầm rồi sao?" Nàng sai lầm rồi ư? , có! Nàng có sai!

      "Chuyện như vậy có sai hay sai, chỉ có hối hận hay hối hận!"

      "Nếu như chỉ là vì vui sướng nhất thời, tương lai nhất định hối hận. Ngạo Nhi, có số việc có thể lùi bước. Cái này phải là yếu đuối, mà là loại sách lược!"

      Lần đầu tiên Phong Vân Ngạo có phản bác. Trong đầu quay chung quanh từng câu từng chữ của Lãnh Tứ Hàn. Còn có câu của Vân Hạo, làm cho nội tâm của nàng nổi lên từng gợn sóng rất lớn. Lùi bước trời cao biển rộng sao?
      Last edited: 6/5/16

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 54: Còn buông tay cho lão nương!
      Editor: Kẹo Đắng

      Ban đêm, Phong Vân Ngạo nhìn chằm chằm Vân Hạo bên cạnh mình, khóe miệng thoát ra vài cái bong bóng, cái mũi truyền ra từng tiếng hít thở, khò khè ngái ngủ. mặt nàng mang theo chút ý cười, lùi bước sao? Cuối cùng nàng cũng còn cơ hội, mà nàng cũng thay đổi, làm chính mình là quan trọng nhất.

      Lãnh Tứ Hàn nhàng đến gần bên giường, nhìn hai người, khóe miệng nhếch lên, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Phong Vân Ngạo, ngủ ở phía ngoài giường.

      Ánh mắt xoay tròn của Vân Hạo bỗng nhiên mở ra, giống như là bị đoạt lấy đồ, nhìn Lãnh Tứ Hàn, bàn tay bé dùng sức túm lấy y phục của Phong Vân Ngạo, cảnh giác nhìn người mặc y phục trắng nào đó.

      "Ặc" Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút, cái này gọi là gì? Khó lòng phòng bị? Ngồi dưới đất, vẻ mặt tối đen ngước mắt nhìn động tác nhất trí của lớn . Phong Vân Ngạo cùng Vân Hạo, lớn đồng thời nâng chân phải lên nhìn bản thân.

      Phong Vân Ngạo vừa quay đầu lại nhìn, thấy Vân Hạo, liền thấy Vân Hạo cười hắc hắc ngừng với mình, “Ha ha ha…… Hạo Hạo sao lại đáng như vậy!” Nàng bỗng ôm lấy Vân Hạo, tiểu tử này, làm sao lại đáng thế chứ!

      Khuôn mặt nhắn mũm mĩm cố gắng nâng quai hàm, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Lãnh Tứ Hàn, chu miệng, chân mập mạp hơi nâng lên. Phong Vân Ngạo nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của , hôn chụt cái. Kết quả, bình dấm chua của người nào đó bỗng chốc bốc lên.

      " cho phép!" Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn còn tối đen mà là lạnh như băng chứa bão táp, cũng còn vẻ đùa giỡn, trực tiếp ôm lấy Phong Vân Ngạo, ngăn cách nàng cùng với Vân Hạo. Bản thân với Phong Vân Ngạo "Ta cho phép!"

      Phong Vân Ngạo nghe được hơi thở nam tính của Lãnh Tứ Hàn, loại cảm giác ấm áp này, loại cảm giác này…… Là ghen sao? thích nàng à? Vô số nghi vấn được che giấu dưới khuôn mặt lạnh như băng "Tránh ra!"

      "Ngươi bị……Ưm ưm…….” Phong Vân Ngạo trừng lớn mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn. Hơi thở nam tính tràn ngập, nàng bị hôn? Trong đầu lên nữ hài gầy đối mặt với ba gã tráng hán, bất đắc dĩ giãy dụa, bên cạnh còn có hai gã soái ca, mặt tất cả đều là xem kịch vui.

      Trong mắt Phong Vân Ngạo mê mang, ánh mắt có chút đình trệ làm cho Lãnh Tứ Hàn cả kinh “Ngạo Nhi! Ngạo Nhi!”

      Lúc này Phong Vân ngạo nhớ lại. Lúc đó là nhiệm vụ đầu tiên khi làm đặc công của nàng. Các nàng bị buột phải phá thân, bọn họ biết. Lúc đó đối mặt với ba gã tráng hán, mặt hai gã sư phụ đều là tươi cười. Nàng bất lực sợ hãi, từ khi đó bắt đầu nàng biết tất cả nhất định đều phải phục tùng. Nàng có thực lực phải chịu vũ nhục như vậy.

      "Buông ra!"

      "Ngạo Nhi, là ta là ta! Ta ở đây!" Lãnh Tứ Hàn dùng sức ôm chặt Phong Vân Ngạo, biết nên làm như thế nào, thống hận bản thân vừa rồi xúc động như vậy.

      "Tỷ tỷ ngoan, Hạo Hạo , ở cùng với tỷ tỷ! Tỷ tỷ phải ngoan, ngoan!" Vân Hạo cùng sử dụng cả hai tay hai chân, chậm rãi bò lên người Phong Vân Ngạo “Tỷ tỷ nghe lời, Hạo Hạo tức giận.”

      "Hạo Hạo? Hạo Hạo!" Phong Vân Ngạo xoay người lại, nhìn Vân Hạo thập phần gian nan bò lên người mình, nước mắt trong mắt tự giác chảy ra.

      Từ lần đó ai có thể động vào nàng, bởi vì cho dù nàng trúng độc, nàng cũng có năng lực hủy diệt. Cho nên hai gã sư phụ kia vì nàng cửa sau, ba gã tráng hán kia bị phế, nàng bình yên vô , nhưng mà lần thương tổn này lại khiến nàng nảy sinh chán ghét đối với nam nhân.

      " xin lỗi!" Lãnh Tứ Hàn ôm chặt Phong Vân Ngạo có chút khả năng nào là buông tay. Ngạo Nhi, ta để bất kỳ ai thương tổn đến nàng! Người thương tổn nàng, ta trả lại gấp trăm lần. Chuyện xảy ra kiếp trước ta biết, nhưng kiếp này nàng là của ta! Cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi tay ta!

      Trước kia biết có phải là hay . Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, nhìn nàng yếu ớt, quyết buông tay. khắc kia trong lòng giống như có người nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo đột nhiên sáng tỏ.

      "Ngươi đó! Còn buông tay cho lão nương! Ngươi còn"

      "Ngươi đó, còn buông tay cho lão nương……. ta! Tỷ tỷ là của ta, là của Hạo Hạo!"

      "Phốc! Ha ha ha ha ha ha. . . . . . Ngươi là biết chọc cười! Hạo Hạo! Chụt!" Phong Vân Ngạo trực tiếp từ giường ôm lấy Vân Hạo, hôn cái lên gương mặt mũm mĩm của , tay chống nạnh, tay chỉ vào Lãnh Tứ Hàn, mở miệng liền mắng.

      "Ha ha ha ha ha ha. . . . . ." Phong Vân Ngạo ôm Vân Hạo ngửa tới ngửa lui, nhìn gương mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn, cường càng to “Ha ha ha……. Khụ khụ……”

      "Coi chừng bị sặc, buồn cười như vậy sao?” Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn nhếch lên, nhìn tiểu tử Vân Hạo, liền nhìn thấy ánh mắt đầy vô tội của , ngón tay chỉ chỉ, cái miệng bĩu lên, bộ dáng giống như muốn khóc…….

      “…………”

      "Hu hu hu….. Tỷ tỷ, xấu xa, hung dữ với Hạo Hạo!"

      "Khụ khụ khụ. . . . . . Tốt! hư, Hạo Hạo nghe lời nhất, ngoan nhất! Ha ha ha ha ha. . . . . ." Phong Vân Ngạo nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn, trong mắt tràn đầy trêu tức. Càng nhìn thấy Vân Hạo đáng . Tiểu tử này như vậy biết tranh thủ tình cảm. Chẳng qua trong nụ cười mang theo tia đau lòng.

      "Như thế nào ta lại xấu xa rồi? Hử? Hạo Hạo!” Lãnh Tứ Hàn nhìn ánh mắt trêu tức của Phong Vân Ngạo mà tràn đầy bấc đắc dĩ, mang theo phần sủng nịnh, thể ngăn nương tử đùa cợt, nhưng mà có thể đùa lại tên tiểu tử kia nha.

      "Hu hu hu…. Hạo Hạo biết, tỷ tỷ…… Hu hu hu…… Tên bại hoại này uy hiếp Hạo Hạo.”

      "Phốc! Ha ha ha ha ha. . . . . . Uy hiếp? Lãnh Tứ Hàn, ngươi đường đường là vị Vương gia mà lại uy hiếp đứa ? Ha ha ha…..” Phong Vân Ngạo cười biết chừng mực, tràn đầy trêu tức với Lãnh Tứ Hàn.

      Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút. Tên tiểu tử này thế mà lại biết uy hiếp. Trong mắt nhanh chóng thoáng qua tia vô tội, nhìn Phong Vân Ngạo, cuối cùng nhìn sang Vân Hạo “Ta là ngốc tử, ngốc tử tùy tiện làm này nọ. Vân Hạo, bổn vương ra là……” Hai tay thủ thế làm bộ sợ hãi, nhìn Vân Hạo, .

      "Ngốc đầu!"

      "Ha ha ha. . . . . . Ai u má ơi! Hạo Hạo, ngươi là đáng !" Nghe thấy lời của Hạo Hạo, Phong Vân Ngạo ôm bụng cười ha ha.

      Có tiếng cười, có bấc đắc dĩ, có người cao hứng, có người nổi giận đùng đùng, ghen tuông đầy trời, cũng có người đùa đến bất diệc nhạc hồ.

      "Ai u má ơi! Đau chết rồi! Đau chết rồi! Sư huynh cứu mạng! Lãnh Dịch, ngươi là tên khốn kiếp, quan báo tư thù! Má ơi, đây là cái gì vậy?"

      "Lãnh dịch khốn kiếp! Tả Phong, ngươi là cái đồ lẳng lơ! Quý Mộc, ngươi là đống phân! Khốn kiếp!"

      "Má ơi! Sao lại nóng như vậy? Sư huynh! Sư tẩu!"

      "Ai da, cái chân! Mụ nội nó, mới sáng sớm liền báo tang à!" Phong Vân Ngạo ngồi dậy, cầm cái gối đầu ném ra ngoài.

      "Má ơi! Chủ tử, Linh Nhi quên gọi người rời giường cũng thể mưu sát người như vậy!" Thân thể Vân Linh chợt tránh, tiếp được gối đầu, nhìn gối đầu bằng gỗ cứng rắn, cái này nếu ném trúng đầu, đầu nàng liền nở hoa mất.

      "Lãnh Dịch! Ném tên khốn kiếp này ra ngoài cho ta!" Lãnh Tứ Hàn nhướng mày. vất vả mới có thể ôm nương tử nhà mình ngủ giấc, nhưng mà, nhất thời nghiến răng nghiến lợi. Tên Du Phong khốn kiếp này, đều bị tiếng sói tru của làm hỏng hết rồi.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 55: Chọn lựa của Vân Hạo
      Editor: Kẹo Đắng

      "Ai ui, cái mông của ta! Lãnh Dịch, chỉ có ngươi là tốt nhất! Bọn họ đều là những tên khốn kiếp!" Cả người có mấy miếng vải, mặt quấn vòng lại vòng, con mắt biến thành gấu mèo, giọng cũng thay đổi.

      "Du Phong? Là ngươi?" Lãnh Dịch nhìn lên nhìn xuống đánh giá chút, "Khụ khụ. . . . . . Quả nhiên rất cường hãn!"

      "Sư huynh ta hận ngươi! Đây là nước tiểu ngục đồng!" Vừa xong liền biến mất. Lãnh Dịch nhìn cái lọ nước bốc mùi trong tay, khóe miệng co rút, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng.

      Phong Vân Ngạo cầm thuốc dẫn giải độc cho Vân Ngạo, mọi người đều ngừng hô hấp. Nhưng mà giải độc cũng phải dễ dàng như vậy, cổ trùng trong cơ thể phải chậm rãi lấy máu làm dẫn, để chúng nó chậm rãi dẫn ra khỏi cơ thể. Lúc này Vân Hạo “hu hu” khóc nức nở, vì quá trình này đau, nhưng ngứa, ngứa đến trong lòng.

      Mãi cho đến buổi tối, mới lấy hết toàn bộ cổ trùng ra khỏi cơ thể. Mà lúc này sắc mặt Vân Hạo cũng cực kỳ tái nhợt, còn chút huyết sắc nào.

      "Hạo Hạo……. ……. , tỷ tỷ đừng đuổi Hạo Hạo được ?” Trong mắt Vân Hạo mang theo khẩn cầu. Tuy hiểu chuyện nhưng lại cực kỳ mẫn cảm. khi giải độc xong, bị người mang . muốn! cần! người tỷ tỷ là thoải mái.

      Phong Vân Ngạo trả lời, ngược lại nhìn về phía Du Phong. Du Phong cũng biết, nhìn Vân Hạo, hỏi: “Hạo Hạo muốn ?”

      "Hạo Hạo muốn rời khỏi tỷ tỷ! cần phải rời khỏi tỷ tỷ có được ?” Phong Vân Ngạo nhìn thấy mí mắt Vân Ngạo nặng trịch, lại cố chống muốn ngủ, sợ vừa ngủ nàng liền rời .

      "Sư tẩu, Vân Hạo ở lại chỗ này, mọi người đều biết phải làm thế nào? Nhưng mà lại muốn rời khỏi, sư tẩu có thể bảo vệ ?” mặt Du Phong có vẻ vui đùa, nghiêm túc nhìn Phong Vân Ngạo.

      "Hỏi ta làm cái gì? Hỏi ư huynh của ngươi ! Ta chỉ là Vương phi nho mà thôi, có quyền lực lớn như vậy.” Phong Vân Ngạo ôm Vân Hạo, trong mắt tràn đầy ôn nhu. Khóe miệng Vân Hạo dần dần giương lên nụ cười, chậm rãi ngủ. Cảm giác của đứa mẫn cảm, có lẽ biết Phong Vân Ngạo rời khỏi nên an tâm rồi.

      "Sư huynh?"

      "Ngươi !" Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, lạnh như băng .

      "Khụ khụ. . . . . . Này này, sư huynh, làm sao ngươi có thể như vậy à? Ta còn chưa muốn !" Lại dám đuổi ta ! Du Phong tức giận kêu lên, đối với gương mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn tràn đầy bất mãn.

      "Om sòm!" Lãnh Tứ Hàn lườm Du Phong cái, hai tay ôm lấy Phong Vân Ngạo cùng Vân Hạo, xoay người liền rời .

      "Oa oa. . . . . . Thế nhưng lại chạy trốn! Chạy trốn!"

      Xa xa nghe được tiếng gào rống của Du Phong, khóe miệng Lãnh Tứ Hàn hơi nâng lên, xem ra tâm tình rất tốt, nhìn Phong Vân Ngạo trong ngực "Cảm giác tệ!"

      Khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, người này sao lại vô lại như thế. Nàng cố tránh nhưng lại tránh thoát, thoải mái cái rắm! Bất quá ánh mắt Phong Vân Ngạo có sắc bén như vậy, loại cảm giác này quả tệ! Cảm giác thoải mái, an toàn.

      Trong màn đêm hai người đều phát , đứa trong lòng mở to hai mắt cảnh giác nhìn bốn phía. Bàn tay bé túm y phục Phong Vân Ngạo ngày càng chặt, đôi mắt như ngọc châu xoay vòng ngừng động đậy.

      "Ngươi cái gì?” Trong bóng tối, gương mặt tức giận của nữ nhân trở nên có chút ửng đỏ “Vân Mặc, ngươi cái gì? Ngươi lại làm mất ? Bọn họ có biết có ý nghĩa như thế nào đối với bộ tộc chúng ta hay ?”

      "Vân Nguyệt, chuyện này trong tộc cực kỳ coi trọng, muốn chúng ta cần phải tìm trở về. Còn ” Hắc y nam tử Vân Mặc cũng là nam tử ở ngoài Bách Hương Lâu ngày đó, có chút muốn lại thôi.

      "Còn cái gì? Vô luận sống chết sao?” mặt Vân Nguyệt biết là tức giận hay là hưng phấn, trong mắt lại có chút bi thương, còn sắc bén ở ngoài Bách Hương Lâu ngày đó “Vân Mặc, ta thổ xuống tay với Vân Hạo được. Nếu để cho ta giết bất kỳ kẻ nào, Vân Nguyệt ta nương tay, nhưng đứa này ta làm được.”

      Vân Mặc nhìn nữ nhân rúc vào trong người mình, trong mắt chợt lóe, khóe miệng mang theo tia trào phúng “Còn có chuyện ngươi dám làm?”

      "Trong mắt ngươi ta chính là vô tình như vậy sao?” Bi ai thoáng qua khuôn mặt Vân Nguyệt. Nàng là Nguyệt Lâm. Nhưng đối mặt với trào phúng của Vân Mặc, trong lòng rất khó chịu, lắc lắc đầu “Chuyện của ta ngươi có tư cách gì quản? Làm tốt chuyện của bản thân !” Đẩy Vân Mặc ra, khôi phục ánh mắt lạnh như băng, vẻ mặt ửng hồng xinh đẹp.

      "Tra hướng của Vân Hạo, nếu đừng đến tìm ta!" xong, xoay người để ý tới nữa.

      "Ta có chuyện muốn ngươi biết!" Khóe miệng Vân Mặc nhếch lên, trong mắt mang theo lãnh ý “Người trong mộng của ngươi tại ở La Thành.”

      "Ngươi cái gì? Nguyệt Lâm ở đây?” Trong lòng Vân Nguyệt vui vẻ, mặt cũng mang theo dáng vẻ vui mừng, nhanh như tia chớp đến bên người Vân Mặc, bắt lấy hỏi.

      "Thế nào? Còn nghĩ đến ? Ngươi là người của ta, còn nghĩ đến nam nhân khác, ngươi nghĩ ta cho ngươi hay sao?” Vân Mặc biến sắc, xoay người rời .

      Trong đêm tối, Vân Mặc nhìn về hướng hoàng cung. Lãnh Doanh, Vân Mặc ta tuyệt đối buông tha cho ngươi! Là ngươi phản bội Dao Nhi, là ngươi hại chết nàng. Ta tuyệt đối buông tha cho ngươi! Vân Nguyệt? Mi tâm Vân Mặc chợt lóe, ! chỉ lợi dụng nàng ta mà thôi!

      Nhưng đến cuối cùng, Vân Mặc phát sai lầm nhất đời này của phải là chuyện Dao Nhi chết, mà là lợi dụng cùng vô tình đối với Vân Nguyệt. Nhưng cũng mang theo loại vui mừng.

      Bên kia, trong căn phòng rách nát, ánh nến mơ hồ có thể nhìn thấy, trong ánh sáng, khuôn mặt tuấn mỹ hé lộ “ tìm được chưa?”

      "Chủ tử, Huyết Linh Ngọc căn bản có ở La Thành. có tin tức gì.”

      "Huyết Linh Ngọc! Khụ khụ khụ. . . . . ."

      "Chủ tử, thân thể của người?"

      " có việc gì, chỉ là có chút cảm lạnh mà thôi!"

      "Mặc thiếu chủ đưa linh chi tới, người có ăn sao?"

      "Đừng tiếp tục về với ta!"

      Thượng Quan Tử Lâm ngồi giường, sắc mặt tái nhợt, trong mắt mang theo tia hận ý, vung tay lên chưởng nam tử quỳ đất văng đến bên tường, khóe miệng mang theo vết máu, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu “Thuộc hạ biết sai!"

      Tế tế nghe qua cũng biết đây là giọng của nữ nhân!

      Thượng Quan Tử Lâm, nhị hoàng tử của Yến Ngữ quốc, là người độc miệng gian trá, lại có danh xưng Tài Tử Phong Lưu, cùng với Hiền Vương Lãnh Thiên Lạc Sở Vân quốc cùng là loại phong lưu đa tình.

      "Ta rồi, đừng nhắc trước mặt ta, ngươi !" Thượng Quan Tử Lâm vung tay lên, ý bảo nàng rời .

      Hắc y nữ tử có chút run run, vội vàng : “Chủ tử, xin cho Hắc Y cơ hội, đừng bắt Hắc Y rời .” Giữa mi tâm ra tình ý, nhưng nháy mắt lại biến mất.

      "Chủ tử, khi Hắc Y rời , thân thể của người phải làm sao?"

      "Lần này ngươi hãy nhớ cho kỹ, nếu như lại phạm sai lầm, ta dễ dãi đâu.” Thượng Quan Tử Lâm thở dài hơi, trong mắt tràn đầy thương cảm “Cái chết của nàng ta vĩnh viễn bao giờ tha thứ cho .” Bộ dáng khi đó của Thanh Nhi bao giờ quên, quên!

      "Thuộc hạ có câu này dù có bị trách phạt vẫn muốn ra. Chủ tử, lâu, nghẹn ở trong lòng thuộc hạ lâu.” Hắc Y nhìn Thượng Qun Tử Lâm, : “Lúc đó phải là Mặc thiếu chủ mang Thanh Nhi nương rời , mà là Thanh Nhi nương cầm hoa thược dược đến.”

      "Ngươi cái gì? Khụ khụ. . . . . . phải! phải vậy! Hắc Y. . . . . . Ngươi. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ." Thượng Quan Tử Lâm nhìn Hắc Y, bộ mặt thể tin, " phải vậy!"

      "Chủ tử, Thanh Nhi nương hại chết sư muội của Mặc thiếu chủ, Mặc thiếu chủ xem phân lượng của chủ tử mà có giết nàng, mà nàng……” Hắc Y tiếp tục .

      Chuyện này rất ràng, Thanh Nhi Thượng Quan Tử Mặc, nhưng mà Thượng Quan Tử Mặc nàng. Thanh Nhi cho rằng Thượng Quan Tử Mặc nàng là vì sư muội của , cho nên mới ngụy trang giết sư muội , nhưng đổi lại là tuyệt tình của Thượng Quan Tử Mặc. Vì sinh hận, nàng làm chuyện tuyệt tình nhất, lợi dụng tình của Thượng Quan Tử Lâm làm cho hận người ca ca thương nhất, Thượng Quan Tử Mặc.

      Thượng Quan Tử Mặc câu oán hận, nhiều năm như vậy đều im lặng chịu đựng đối địch của Thượng Quan Tử Lâm, yên lặng vì trả giá. Hắc Y nhịn được rốt cục ra chân tướng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :