1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt sủng Quỷ y Độc phi - Ma Ngục Lãnh Dạ (58/116+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 46: Phong Vân Nhã bị đánh

      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, đứng dậy, thêm gì nữa. tự cười nhạo bản thân chút, vậy mà lại mềm lòng? Việc lạ! Nhưng mà tự lừa mình dối người, nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng nhếch lên, cùng theo phía sau nàng.

      "Làm gì!" Phong Vân Ngạo cảm giác được bị đụng vào người, nhảy dựng ra xa ba thước, hai tay nắm lại làm ra bộ dáng công kích, nhìn vẻ mặt cười như cười của Lãnh Tứ Hàn, khóe miệng nhếch lên, thế mà lại là đại thúc lưu manh!

      Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút, ánh mắt nhìn Phong Vân Ngạo vươn tay ra làm bộ dáng giống như phòng sói “Ngay cả lông cũng chưa mọc đủ, bộ dáng chút nào như nữ nhân của nàng ta có thể làm được gì chứ?” Lãnh Tứ Hàn nghiến răng nghiến lợi .

      Sắc mặt Phong Vân Ngạo nhất thời tối sầm lại. A! giống nữ nhân? Lại là chút nào giống nữ nhân! Ban đầu nàng là tiểu tử, bây giờ lại giống nữ nhân. Phong Vân Ngạo cúi đầu nhìn bộ ngực nho của mình, khóe miệng co rút. Nàng mới mười tuổi, ở đâu ra dáng người xinh đẹp? Trước kia là trước lồi sau lõm nha. biết vì sao trong lòng suy sụp, nhìn Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt tràn đầy lãnh ý, làm cho Lãnh Tứ Hàn thất vọng đau khổ nên lời.

      "Ta chính là giống nữ nhân đó! So với tiểu hung khí như ngươi còn tốt hơn nhiều. Ít nhất ta còn có thể ì ạch, còn ngươi cái nho cũng có. có hung khí, có dáng người, ……..” Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn, liên tục dứt, làm cho sắc mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn trực tiếp giống như bầu trời ban đêm, tối đen mảnh, còn mang theo cả tiếng sấm.

      có hung khí? được? có dáng người?..... Lãnh Tứ Hàn cắn răng, lửa giận trong mắt nổ bùm bùm, nhìn cái miệng còn bẹp bẹp ngừng, chợt lên tiếng “Nàng muốn xem tiểu hung khí đến cùng là như thế nào ?”

      "A” Phong Vân Ngạo liếc mắt, cúi đầu nhìn hạ thân của Lãnh Tứ Hàn, tằng hắng hai tiếng “Thôi , nếu ngươi được, ta vẫn muốn nghẹn chết, thôi ăn cơm thôi.” Quay đầu khéo léo tránh khỏi phạm vi kiềm chế của Lãnh Tứ Hàn.

      Toàn thân lãnh khí của Lãnh Tứ Hàn có thể đông lạnh con người ta thành tủ lạnh, nhìn bóng lưng Phong Vân Ngạo, giống như muốn khoét thủng cái động.

      "Ai nha, sao lại keo kiệt như vậy. Yên tâm, dù gì cũng có chút quen biết, ta giúp ngươi, thôi!” Phong Vân Ngạo gọi mà vẫy vẫy tay, phía trước mặt.

      Lãnh Tứ Hàn giận dữ nở nụ cười, nhìn bóng dáng của Phong Vân Ngạo, ánh mắt chợt lóe rồi bước theo sau.

      Bên trong tiền thính, mọi người chuẩn bị sẵn sang. Nhìn bàn đồ ăn, mọi người cũng ai đứng dậy, Phong Chiến Quân lại : “ có người đến sao? Vương Phúc?” Phong Chiến Quân xoay người về phía sau hỏi quản gia.

      "Lão gia, Vương gia cùng Vương phi tới.” Giọng chút phập phồng đáp lời.

      Vừa dứt lời, mọi người nhìn về ngoài cửa, liền nhìn thấy thiếu nữ, bộ dáng tươi mát thoát tục, làn da như mỡ đông, con ngươi trong trẻo, cái mũi bé, môi mỏng như đào. Bên cạnh là Lãnh Tứ Hàn, áo bào màu trắng, bộ dáng lơ đãng, cặp mắt xinh đẹp, lông mày mang theo nhiều nét hấp dẫn, ràng là bộ dáng làm cho người thần phẫn nộ. Tuyệt sắc nam nữ, tuyệt phối!

      Làm cho người ta nhịn được hâm mộ, lúc này trong mắt Phong Vân Nhã tràn đầy ghen tỵ, tràn đầy oán hận. Phong Vân Ngưng cũng hâm mộ cùng chua sót, những người khác cũng mang theo ánh mắt khác nhau.

      "Ồ, thơm quá!" Lãnh Tứ Hàn vừa sờ bụng vừa nhìn thức ăn bàn, chép miệng .

      "Đến, ngồi ở chỗ này này, a a a….. này, này, còn có cái này nữa, đều là của ngươi, ăn đ!"

      Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút nhìn đống các loại thức ăn như sắp chất thành núi trước mắt, liếc mắt nhìn đến nơi khác, rống , lại nhìn ánh mắt tràn đầy gian trá cùng trêu tức của Phong Vân Ngạo, trong mắt chợt lóe lên ý cười. cầm lấy đôi đũa, trực tiếp bắt đầu ăn, trong lòng biết sao có vài phần ấm áp, có vài phần vui vẻ nên lời, giống như nét điểm xuyến.

      Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi phản ứng lại, liền thấy thức ăn bàn đều bị quét sạch hầu như còn gì. Nhìn về phía của Lãnh Tứ Hàn, trong mắt tất cả đều là lửa giận. Vốn muốn đó chết, đợi bọn họ đến, lại ngờ, người đợi được rồi nhưng cái bàn lại trở nên trống .

      "Phong Vân Ngạo! Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Phong Vân Nhã trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lãnh Tứ Hàn ăn uống ngon miệng, cao giọng quát lên với Phong Vân Ngạo.

      "Làm gì! Vương gia nhà ta đói bụng được à …....! Vương gia muốn dùng cơm ngươi quản được sao? Ngươi còn muốn cho Vương gia ăn cơm sao?” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhìn Phong Vân Nhã, vô lại .

      “Phong Vân Ngạo, ngươi đừng quá phận. có thể ăn nhiều như vậy sao? Thế chúng ta đây ăn cái gì?” Phong Vân Nhã cố gắng ngăn chặn bản thân nổi giận, .

      "Vương gia muốn ăn bao nhiêu, muốn ăn cái gì ngươi quản được sao?” Bắt chước bộ dáng của Nhị Thế Tổ, hất càm lên, miệt thị nhìn nàng ta .

      "Ngươi cho rằng đây là địa phương nào, tên ngốc lại là heo sao?” Phong Vân Nhã tức giận công tâm, trực tiếp phun ra.

      "Vân Nhã!"

      "Tỷ!"

      "Nhã Nhi!"

      Ba tiếng quát lớn khiến thân thể Phong Vân Nhã cứng lại.

      Thân thể Loan Như cũng cứng lại, nhìn Phong Vân Ngạo, ánh mắt biến đổi. Mà Phong Vân , có chút khó xử nhìn Phong Vân Ngạo.

      Chỉ có vẻ mặt Phong Chiến Quân có chút lạnh như băng, lại mang theo phần phức tạp.

      "Vậy sao? Đây là địa phương nào? Bản phi cùng Vương gia đều biết, phải nhờ ngươi cho bản phi biết rồi.” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, đứng lên, trong mắt tràn đầy lãnh ý. Ngay cả Lãnh Tứ Hàn ngồi cũng nhìn nàng.

      "Ta, ta…… Sao ngươi tự xem !”

      "Vân Nhã!" Loan Như quát Phong Vân Nhã tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Phong Vân Ngạo “Vân Ngạo cần cùng nàng ta so đo, nàng ta cũng là…..”

      "Nàng ta cũng chỉ là muốn tạo phản!" Phong Vân Ngạo có ý cười, có cao ngạo, mang theo phần rét lạnh .

      Thân thể Loan Như cứng đờ, muốn mở miệng lại bị Phong Vân Ngạo đoạt trước : “Nhục mạ Vương gia, để hoàng thất vào mắt, chỉ tội thôi cũng đủ để diệt cửu tộc của Phong gia!"

      "A!"

      Thân thể mọi người đều cứng đờ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Phong Vân Ngạo, diệt cửu tộc?

      "Ngươi hãm hại ta! Diệt cửu tộc, ngươi cũng ởtro ng đó!" Phong Vân Nhã mang theo hận ý nhìn Phong Vân Ngạo.

      "Cần ngươi quản chuyện của bản phi? Bản phi là thê tử của Vương gia, nào có quan hệ gì với Phong gia chứ? Diệt cửa tộc rất tốt, bản phi lập tức báo cáo cho hoàng thượng cùng hoàng thái hậu.” Ba chữ cuối cùng rất ràng. Ánh mắt Phong Vân Ngạo nắm giữ thần sắc biến đổi của Phong Chiến Quân, thân thể chấn động chút.

      "Ngươi muốn giải quyết như thế nào?"

      "Phụ thân!"

      "Lão gia!"

      Phong Vân Nhã cùng Loan Như mở miệng cầu cứu với Phong Chiến Quân.

      Ánh mắt Phong Vân Ngạo biến đổi, khóe miệng nhếch lên mộ nụ cười, : “Bản phi cũng phải là người thông tình đạt lý, nhưng mà Phong Vân Nhã vũ nhục hoàng thất, nhục mạ Vương gia. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Thỉnh tướng quân minh giám, người đâu! Lãnh Dịch! Kéo nàng ta xuống, đánh hai mươi đại bản!”

      "Hai mươi đại bản? !" Thân thể Loan Như lung lay chút “Lão gia, thể! Như vậy Nhã Nhi thể nào sống được. Hai mươi đại bản đối với tiểu thư khuê các mà là con số .”

      "Mẫu thân! Ta muốn! Đừng!" Ánh mắt Phong Vân Nhã biến đổi. Phong Vân Ngạo, chúng ta còn chưa xong đâu!

      "Thỉnh, đại tiểu thư!" Mặt Lãnh Dịch chút biểu cảm .

      "Thỉnh! Cút! nô tài cũng……"

      "A! Buông ta ra!"

      "Buông ra, Nhã Nhi!"

      "Phụ thân, cứu ta, Nhã Nhi muốn bị đánh!"

      Phong Vân Nhã bị Lãnh Dịch kiềm chế trong tay căn bản cách nào phản kháng, vừa bị lôi vừa quay đầu la hét. Mà Loan Như nhìn Lãnh Dịch lôi Phong Vân Nhã , lại nhìn Phong Chín Quân đứng yên bất động, nước mắt trong mắt chảy xuống. Đây là nam nhân bà nhìn trúng, cứ tưởng rằng hết hy vọng, kết quả đến giờ vẫn còn ôm chút hy vọng, nhưng mà tia hy vọng kia cuối cùng cũng tan biến rồi.”

      "A a a!"

      "A a! Phong Vân Ngạo! Ngươi. . . . . ."

      Cùng với tiếng la hét của Phong Vân Nhã, thân thể Loan Như chậm rãi ngã xuống. Phong Vân tiếp được thân thể của bà, ánh mắt phức tạp nhìn Phong Vân Ngạo cùng Phong Chiến Quân.

      Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo lúc này, phá lệ đau lòng. Đây là Phong phủ huy hoàng ngày xưa sao? Đây là Phong phủ mà ngay cả hạ nhân cũng thân thiết như huynh đệ ngày xưa sao? Nhìn đôi vai gầy của Phong Vân Ngạo, nàng gánh vác quá nhiều rồi.

      "Nương tử!"

      "Hàn Hàn, ta muốn về nhà! Trở về nhà của chúng ta được ?"

      Thân thể Lãnh Tứ Hàn cứng lại chút "Được, về nhà!" biết vì sao, muốn cho nàng ngôi nhà, ngôi nhà thuộc về bọn họ!

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 47: Nàng là nương tử của ta!

      "Lãnh Tứ Hàn, đánh với ta trận thế nào?” Phong Vân Ngạo ngước mắt, ngồi trong đình ở Vương phủ, nhìn Lãnh Tứ Hàn, .

      Kết quả, đợi người ta chuyện, Phong Vân Ngạo trực tiếp ra tay, công kích về phía Lãnh Tứ Hàn. Làm cho khổ cười nổi, nếu như ra tay toàn bộ ngụy trang xưa nay đều bị hủy.

      "Nàng muốn hại chết ta à!" Lãnh Tứ Hàn khéo léo tránh thoát, giống như là trực tiếp nằm sấp xuống, ôm Phong Vân Ngạo, ngăn lại động tác của nàng, bên tai nàng.

      “Đánh với ta!"

      "Buổi tối đánh với nàng? Được ? Hả?" Lãnh Tứ Hàn có chút bất đắc dĩ, nhìn Phong Vân Ngạo rét lạnh lúc này rất đau lòng. Nhưng mà tất cả cũng thể bị hủy , ánh mắt Lãnh Tứ Hàn chợt lóe “Ta ngụy trang nhiều năm như vậy, cơ sở ngầm trong Vương phủ nhiều lắm. Ta muốn hủy hoại trong chốc lát. Ngạo Nhi, cần tùy hứng, buổi tối ta đánh với nàng. Đánh đến bao lâu cũng đều được, được ?”

      Thân thể Phong Vân Ngạo cứng lại chút, gì, trực tiếp ghé vào người Lãnh Tứ Hàn, buồn buồn : "Cám ơn nhiều!" Cực kỳ khó chịu! khó chịu! Kết quả, "Lãnh Tứ Hàn, ta khó chịu!" Ngẩng đầu, nhìn Lãnh Tứ Hàn, nhe răng trợn mắt vun nắm tay với Lãnh Tứ Hàn.

      "Khụ khụ. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Lãnh Tứ Hàn nhìn nha đầu trong người, đột nhiên rất muốn cười to, vuốt vuốt đầu Phong Vân Ngạo, : “Được, khó chịu, vậy nàng muốn như thế nào? Đừng quên ở đây nơi nơi đều là tiểu quỷ.”

      "Tiểu quỷ! Tiểu quỷ! Ngày xưa có Tiểu Quỷ Tử! tại có tiểu quỷ! Choáng nha! Quỷ cùng nàng qua được rồi! A a a a a!" Phong Vân Ngạo cắn răng nghiến lợi nhìn Lãnh Tứ Hàn, cúi đầu, tròng mắt chuyển, suy nghĩ chuyện gì đó.

      "Chúng ta trở về phòng ngủ!" Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, ôm Phong Vân Ngạo trở về phòng, vào tiểu viện.

      "Ah?" Phong Vân Ngạo nháy mắt, quay đầu nhìn Lãnh Tứ Hàn còn mang theo ý cười “Này, này….. Có lầm hay !"

      ". . . . . ." Gương mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn có chút cứng ngắc, cũng trả lời mà tiếp tục bước .

      Phong Vân Ngạo nhìn thấy nụ cười này của , sắc mặt đen thui, trong lòng lại xẹt qua ý cười "Ngươi chết tên vô lại!"

      Lãnh Tứ Hàn khéo léo tránh ra, nhưng có nới lỏng vòng tay ôm Phong Vân Ngạo. Nhìn ngân châm trong tay nàng mà tay khỏi run lên. Phong Vân Ngạo hơi buông lỏng, nhìn Lãnh Tứ Hàn trước mặt “Ngươi dám nghĩ muốn chiếm tiện nghi của ta?”

      Trán Lãnh Tứ Hàn đầy vạch đen, bản thân cùng nương tử ngủ cùng phòng, dĩ nhiên là muốn chiếm tiện nghi. Có Vương gia nào đau khổ giống như sao?

      Vừa muốn gì đó “Nhớ kỹ! Nếu ngươi dám bước vào cửa này, cẩn thận, ta phế ngươi! Khi đó ngươi liền cả đời được.” Quay đầu đến gần căn phòng.

      Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút, cúi đầu nhìn tiểu đệ của mình. Ngoan, về sau cho ngươi ăn no! Ngước mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, lắc đầu, cùng nàng so đo. Sau đó xoay người đến thư phòng.

      Bên trong phòng khóe miệng Phong Vân Ngạo mỉm cười, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa của Lãnh Tứ Hàn, trong mắt mang theo ý cười, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

      Đêm, yên tĩnh, nhưng cũng tượng trưng cho mưu dần bắt đầu.

      "Công tử, bây giờ chúng ta muốn đâu?"

      "La thúc, ta muốn nhìn Nhiễm Nhi. Nàng ấy chết! Ta cảm thấy được."

      Trong đêm tối Vân La nhìn công tử ở trong màn đêm càng thêm ưu thương, lắc đầu, thêm gì nữa.

      "Nhiễm Nhi!” giọng gọi tiếng, trong bóng đêm có vẻ thực yếu ớt, phảng phất trải qua mấy thế kỷ.

      Vân La đứng ở phía sau, nhìn công tử nhà mình "Nguyệt Nhiễm tiểu thư, nàng…..” còn nữa rồi!

      "La thúc, chúng ta ở trọ lại La Thành !" Ở tại địa phương nàng từng sinh sống, ít nhất có thể biết khi nào nàng trở về.

      Khóe mắt Vân La mang theo nước mắt, công tử ông như vậy làm sao ông có thể phản bác. Công tử như vậy làm cho ông oán hận Nguyệt Nhiễm tiểu thư. Nếu phải nàng ta, công tử làm sao có thể biến thành như thế? Công tử, người tội gì phải vậy!

      Hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi trước mắt Phong Vân Ngạo, nàng chậm rãi mở mắt ra, lấy tay ngăn trở tia sáng chói mắt, đứng dậy mặt y phục.

      "Chủ tử, ngươi tỉnh rồi!" Vân Linh đứng trước cửa, nhìn chủ tử nhà mình, mang theo ý cười .

      "Tại sao trở lại?" Phong Vân Ngạo nghiêng đầu nhìn chén cháo trong tay Vân Linh, mang theo phần cảm động.

      "Dạ, là vì lo lắng cho người nào đấy, chuyện gì cũng biết làm.” Vân Linh tức giận . Cầm kỳ thư họa biết, nấu cơm lại càng cần bàn tới. Biết cái gì? Tức nhiên là giết người! Nàng có thể yên tâm sao? Aiz, ai biểu nàng có người chủ tử như vậy chứ.

      Phong Vân Ngạo sờ mũi cái, gì, bưng lên chén cháo trắng, uống ngụm. Dù sao cũng phải mới bị khinh thường ngày, dù sao cũng mất miếng thịt nào.

      "Nhìn tóc của người xem! Ai ui, nếu ta trở lại chủ tử của ta phải đường làm khất cái rồi.” Vân Linh vừa nhìn thấy bộ dáng tóc tai bù xù của Phong Vân Ngạo, đầu như muốn nổ tung, đẩy Phong Vân Ngạo đặt chén cháo để sang bên, sau đó ấn nàng ngồi ghế, chải lại tóc cho nàng.

      Sáng sớm, trong lời lải nhải ngừng của Vân Linh, Phong Vân Ngạo cảm giác thời gian dài, rốt cuộc cũng xong.

      Phong Vân Ngạo đường , vừa mới kêu nha đầu kia ngủ. Cả đêm Vân Linh ngủ, lại còn vì nàng làm này làm nọ, trong lòng Phong Vân Ngạo tràn đầy bất đắc dĩ mỉm cười.

      Ngồi ở trong đình, nhìn cây cối núi giả phía xa, cái ao trong sân, mí mắt chớp động ngừng.

      Trước cửa Vương phủ, Lãnh Thiên Lạc bộ dáng lưu manh trực tiếp nhảy xuống ngựa “Lãnh Dịch, vì sao bổn vương thấy nhị ca ra đón ta?” Bất mãn .

      "Ặc, Vương gia còn ngủ !" Lãnh Dịch cau mày .

      Miệng Lãnh Thiên Lạc nhếch lên, nghênh ngang tiêu sái tiến vào trong phủ, chậm rãi đến gần, nhìn bóng dáng trong đình viện, đây là Phong Vân Ngạo, nhị hoàng tẩu của ?

      "Yểu Điệu Thục Nữ Quân Tử Hảo Cầu, mỹ nữ, vì sao lại hao tổn tinh thần ngồi mình ở đây?” Lãnh Thiên Lạc “bốp” tiếng mở cây quạt ra, làm dáng nháy mắt mấy cái, ngồi xuống bên cạnh Phong Vân Ngạo.

      Phong Vân Ngạo nghiêng đầu liếc nhìn cái, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, trực tiếp quay đầu thèm để ý đến Lãnh Thiên Lạc, tiếp tục xem cá ở trong ao. Tay cầm cây quạt của Lãnh Thiên Lạc cứng ngắc, nhìn Phong Vân Ngạo, gương mặt biến sắc, hàn đến cực điểm.

      "Mỹ nữ?" Phong Vân Ngạo đột nhiên quay đầu, nhìn Lãnh Thiên Lạc từ xuống dưới “Mắt ngươi bị mù sao?!"

      "Ngươi!" Lãnh Thiên Lạc nheo mắt, nhìn ánh mắt đầy khinh bỉ và khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh của Phong Vân Ngạo, khép cây quạt trong tay lại, giận quá hóa cười “Xem ra phải là mỹ nữ!"

      "Cọp mẹ!"

      Phong Vân Ngạo đứng lên, “ nhóc, cười cái cho cọp mẹ xem, đảm bảo ăn ngươi!"

      "Khụ khụ!" Cổ họng Lãnh Tứ Hàn xem diễn ở cây phía xa có chút thoải mái, mí mắt chớp động, quay đầu nhìn hai người Tả Phong và Quý Mộc che miệng muốn cười mà dám cười, cảnh cáo chút, lại quay đầu ánh mắt nhìn Lãnh Thiên Lạc mang theo lãnh ý.

      Lãnh Thiên Lạc lúc này bị đánh cho trong sống ngoài khét. bị nhị hoàng tẩu, bé mới mười tuổi khiêu khích sao? Hơn nữa người được xưng là cọp mẹ khiêu khích sao? Lãnh Thiên Lạc nửa ngày mới lấy lại tinh thần, liền thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt, chớp chớp lông mi, rùng mình cái.

      "Ngươi, ngươi! Ngươi, ngươi. . . . . . Tự trọng!" Sắc mặt Lãnh Thiên Lạc biến đen, nhìn nữ tử cực kỳ dâm đãng trước mắt “Thân là nữ nhân của nhị ca, thỉnh ngươi tự trọng! Bằng đừng trách bổn vương khách khí.” Lãnh Thiên Lạc nghiêm túc lên. chỉ khiêu khích chút, nhưng nữ nhân này cũng thể phản bội nhị ca của .

      Khóe miệng Phong Vân Ngạo vểnh lên, nhìn thoáng qua Lãnh Thiên Lạc. Người này xem ra cũng tồi, chỉ là, nhìn khuôn mặt trắng kia, Phong Vân Ngạo rất muốn đánh . ra, nàng cũng ra tay .

      "Bốp!"

      "Ngươi!"

      "Hứ! Tự trọng cái mẹ nhà ngươi! Cái đồ mặt trắng dường như chưa thoả mãn dục vọng nhà ngươi tự nhiên đến đùa giỡn lão nương. Đùa giỡn được liền trở mặt. Ngươi đó, là dọa người mà. ra ngoài đừng quen biết ta.” Từ tối hôm qua vốn là vẫn còn tức giận. Lãnh Tứ Hàn thông minh, tối qua bị đuổi khỏi phòng, cho nên mới đánh nhau cùng nàng, trực tiếp đến thư phòng. Rốt cuộc cũng tìm thấy người vừa mắt.

      Lãnh Thiên Lạc cứng ngắc tại chỗ, quay đầu nhìn thấy hai người cười tới, gương mặt đều mang theo ý cười “Nhị……nhị ca! Ngươi còn cười được? Còn có Lãnh Dịch, ngươi ngươi!!” Lãnh Thiên Lạc lắp bắp “Vì sao lại cưới nha đầu như thế này?”

      Kết quả bị Phong Vân Ngạo trừng mắt, lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn phá lệ ủy khuất "Nhị ca, ô ô ô. . . . . nhị ca!"

      Lãnh Hàn chỉ cười, nhìn Phong Vân Ngạo, lạnh nhạt buông ra câu "Nàng là nương tử của ta!"

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 48: Hiểu trái tim, con đường truy thê của Vương gia

      Lãnh Thiên Lạc nhìn Lãnh Tứ Hàn, há miệng thở dốc nửa ngày được câu nào, nâng tay trái lên, vươn ngón trỏ chỉ vào bản thân, “Đệ? Giành nương tử của huynh? Là nàng ta?” Lại chuyển tay, chỉ về phía Phong Vân Ngạo, nhảy dựng cao ba trượng “Cho dù nữ nhân khắp thiên hạ đều chết, bổn vương cũng tìm nàng!” Trong mắt Lãnh Thiên Lạc tràn đầy sợ hãi cùng khinh thường.

      Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút. Ánh mắt Lãnh Dịch nhìn Phong Vân Ngạo như : Làm thế nào người lại dọa sợ đứa này?

      Phong Vân Ngạo bĩu môi: Ta là thục nữ có được ? Tại biết thưởng thức!

      Lãnh Tứ Hàn nhìn Lãnh Thiên Lạc, sau đó nhìn thoáng qua Lãnh Dịch. Kết quả, Lãnh Dịch tiến lên trước túm lấy Lãnh Thiên Lạc "Vương gia, thôi!"

      " chỗ nào?" Lãnh Thiên Lạc nhìn Lãnh Dịch lôi kéo mình, hồ đồ lơ mơ hỏi.

      "Vương gia tức giận người giành nương tử với Vương gia, nếu Vương gia….” Lãnh Dịch hết câu, ý tứ kia Lãnh Thiên Lạc cũng hiểu .

      Lãnh Thiên Lạc nhìn nhìn nhị ca nhà mình, cúi đầu. Điều này làm cho Phong Vân Ngạo có chút ngoài ý muốn. Theo nàng biết, Lãnh Thiên Lạc hẳn là biết Lãnh Tứ Hàn giả ngốc. Thế nhưng còn sợ như vậy? Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt chớp chớp, hiểu nổi.

      Lãnh Thiên Lạc u oán liếc nhìn Lãnh Tứ Hàn, phẫn hận trừng mắt Phong Vân Ngạo, sau đó xoay người rời cùng Lãnh Dịch. Nhưng mà bụng dạ tiểu nhân trong lòng người nào đó lại rục rịch rồi.

      "Bổn vương nhìn đẹp mắt sao?"

      "Đến cùng ngươi làm gì để tên du côn Lãnh Thiên Lạc kia sợ ngươi như vậy?” Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn, cuối cùng hỏi ra miệng “Dạy ta chút!”

      Lãnh Tứ Hàn có trả lời, chỉ nhìn nàng, nhướng mày rồi trực tiếp xoay người rời !

      Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhìn bóng lưng Lãnh Tứ Hàn, ngươi có mục đích gì đây? Đối với nữ nhân tiến vào Vương phủ phải là nên giết chết hay sao? Lãnh ý trong mắt nháy mắt che giấu, nhưng mà, ai giết ai còn nhất định đâu. Lãnh Tứ Hàn là đối thủ tốt!

      ra còn có câu, chính là đối thủ đều hiểu nhau cần ! Chỉ là Phong Vân Ngạo nàng quên!

      Trở lại thư phòng, Lãnh Tứ Hàn đứng trước bàn sách, mặt mang theo nụ cười gian trá, khi lắc đầu, khi cười ngây ngô, khi lạnh như băng, chính là bình thường.

      "Phong Vân Ngạo, bổn vương muốn nàng, như vậy nàng có cơ hội trốn thoát!” biết cái gì gọi là , chỉ biết muốn cho nàng rời . Cho nên, nàng phải lưu lại! Là của chỉ có thể là của !

      Nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo ý cười nồng đậm.Tuy rằng nàng có mục đích, có khả năng có thể là gian tế. Nhưng mà sao, nếu vậy để cho nàng trở thành gian tế của .

      Xoay người mang theo khuôn mặt đắc ý rời khỏi thư phòng, về phía tiểu viện.

      "A….” Vân Linh vừa mới rời giường, ngáp cái, trợn mắt vừa nhìn tới, liền thấy Lãnh Tứ Hàn bước vào cửa “Thỉnh an Vương gia!"

      "Vương phi đâu?" Gương mặt lạnh lùng của Lãnh Thiên Hàn mang theo vẻ kiên nhẫn, lạnh như băng hỏi.

      "Ách. . . . . . Chủ tử ở trong này!" Trong mắt Vân Linh tràn đầy nghi hoặc, cảm giác thế nào lại giống như trước?

      Nhìn chút lại nhìn ra cái gì, nhường đường cho Lãnh Tứ Hàn. Vân Linh vậy mà lại có cảm giác bị khí chất của Lãnh Tứ Hàn áp bức. là kỳ quái!

      "Nương tử!"

      Trán Phong Vân Ngạo đầy vạch đen! Nàng muốn nghe hai chữ này, là giống như gặp ác mộng! "Cút!" Vốn bản thân là đặc công rất có nhẫn nại, đáng tiếc nàng lại có chút nhẫn nại nào. Nhìn quen liền giết. Nghe kiên nhẫn liền bỏ . Quản muốn chơi trò gì.

      Trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, nhìn Lãnh Tứ Hàn "Cút!" Lại rống lên tiếng.

      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn tràn đầy tốt, từng bước tới gần Phong Vân Ngạo “Nàng cái gì?” Thế mà bảo cút? Lá gan nữ nhân này quả phải lớn bình thường. Tròng mắt đen kịt tràn đầy giông tố, lạnh như băng nhìn Phong Vân Ngạo.

      "Lỗ tai ngươi điếc rồi hả? Cút!" Cau mày, đứng dậy giằng co cùng Lãnh Tứ Hàn.

      Giống nhau lạnh lùng khát máu, giống nhau trọng tình đổi, giống nhau gánh vác huyết hải thâm cừu. Hai người cứ như vậy đối diện nhau lâu, ở trong mắt đối phương tìm được loại cảm giác tên là tri kỷ, cũng tìm được cảm giác tên là đối thủ. Là đối đầu hay là cả hai hiểu nhau cần từ ngữ.

      Phong Vân Ngạo nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn đột nhiên thay đổi, biến thành con ngươi trong suốt. *DĐ??/Lll<<<Qqq:::Đđđ*Ánh mắt nàng chợt lóe, mặt mang theo biểu tình muốn phát điên, muốn mở miệng mắng lại há miệng thở dốc, nhìn đôi mắt kia, mắng ra lời "Quay lại đây!" Vung tay lên, kêu Lãnh Tứ Hàn lại gần.

      Lãnh Tứ Hàn nhướng mày, tiếp đó giãn ra. Tuy rằng những lời này xuôi tai nhưng ít nhất có thể lại gần giường.

      Mang theo ánh mắt vô tội từng bước về phía Phong Vân Ngạo, chọc cho Phong Vân Ngạo dở khóc dở cười. Cuối cùng tay giơ lên nhưng có vung xuống.

      "Nương tử, nương tử à, bên ngoài rất lạnh!" Ý tứ chính là trong phòng ấm áp, ở trong phòng ngủ thoải mái!

      Bây giờ Phong Vân Ngạo phải là miệng co rút mà là toàn thân run rẩy. Này là giả ngốc giả đến nghiện rồi! Lửa giận bình ổn, khóe miệng gợi lên chút ý cười ôn nhu, : “Đến!Ngoan, lại đây!” Nhìn thấy Lãnh Tứ Hàn nhu thuận lại.

      "Hừ! Đánh gãy chân nhà nương! Giả bộ với lão nương! Giả bộ!" Nhìn thấy miệng Phong Vân Ngạo bắn liên tiếp ngừng. tại cả người Lãnh Tứ Hàn đều run rẩy. Nha đầu nhà có bệnh, nữ nhân ra nữ nhân.

      Nhưng mà, mẹ kiếp! chính là có bệnh, chính là thích cái bộ dạng này của nàng! Chính là thích. . . . . . bị coi thường!

      ". . . . . ."

      Phong Vân Ngạo căn bản nghe thấy Lãnh Tứ Hàn lên tiếng, nhìn ngồi bên, vô tội nhìn nàng. Thôi, bản thân người này là vô lại, quả thực là đệ nhất thiên hạ!

      " ! Muốn làm gì?” Mắng xong cũng mệt rồi, nghỉ ngơi chút, Phong Vân Ngạo bất đắc dĩ hỏi.

      "Ngủ trong phòng, giường!" Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng nhếch lên .

      Phong Vân Ngạo cười như cười nhìn , gì, chỉ nhìn nhìn ngoài cửa, ánh mắt lay động. Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn vừa liếc qua liền hiểu ý tứ của nằng: Ngươi nằm mơ !

      "Mỗi ngày ta đều ngủ ở thư phòng làm cho người ta hoài nghi!"

      "Hoài nghi? Thế ngươi muốn ngủ trong phòng?” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe. Nàng ngu ngốc, nhưng mà, tròng mắt xoay vòng lưu chuyển ngừng, hỏi.

      "Ừ, đúng vậy!" Lãnh Tứ Hàn biết vì sao, cảm thấy tiểu nha đầu này dễ dàng thỏa hiệp như vậy, nhưng vẫn gật mạnh đầu!

      "Tốt!"

      "Hả?" Nhìn thế này là ngoài ý Lãnh Tứ Hàn. mở to mắt nhìn nàng.

      Qua hồi lâu, đợi tới thời điểm ngủ, Lãnh Tứ Hàn rốt cục hiểu vì sao nàng lại đáp ứng nhanh như vậy, cúi đầu nhìn chiếc chăn đất cùng cái gối đầu làm bằng gỗ, khóe miệng co rút. đường đường là vị Vương gia, thế mà lại có đãi ngộ như thế này?

      "Ngủ ngon!"

      Thổi tắt nến, Phong Vân Ngạo nằm ở giường, khóe miệng mang theo chút mỉm cười, an tâm dần dần ngủ say, biết vị Vương gia nào đó vẫn chờ cơ hội bò lên giường, càng biết người nào đó leo đến giường……..

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 49: Người xấu, ngươi là người xấu!

      "Ầm!" thanh vang lên xuyên thấu cả buổi sáng, ngay sau đó “Phong Vân Ngạo!"

      Lãnh Tứ Hàn đen mặt nhìn nữ nhân nào đó gương chân giường, nghiến răng nghiến lợi rống.

      Phong Vân Ngạo ngồi giường, lung lay hạ chân xuống, ngoáy ngoáy lỗ tai, sờ sờ mũi, : “ cần lớn tiếng như vậy, lão nương có điếc!"

      "Nàng thể dịu dàng chút sao?” Lãnh Tứ Hàn đen mặt .

      "Dịu dàng?" Mặt Phong Vân Ngạo biến sắc, trong lòng chợt lạnh, trái tim run rẩy đau đớn chút, trong mắt cũng mang theo lãnh ý, chỉ là mặt lại như cũ mang theo ý cười “Vương gia thích người dịu dàng, như vậy mời người xoay người ra khỏi cửa, tự mình tìm !"

      "Này!"

      đợi Lãnh Tứ Hàn chuyện, Phong Vân Ngạo trực tiếp ra tay, công kích thẳng vào . Thân thể Lãnh Tứ Hàn cứng đờ chút, nhìn lãnh ý trong mắt nàng, trong lòng hô “Hỏng rồi!” Biết lời vừa rồi của bản thân phản tác dụng rồi.

      Phong Vân Ngạo từng chiêu từng chiêu đều độc ác, công kích về phía Lãnh Tứ Hàn. Hư chiêu nhoáng lên cái, nghiêng người xẹt qua thân thể Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt chợt lóe, ngân châm trong tay bay ra. Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn nhếch lên, thân thể đứng trước mặt Phong Vân Ngạo, mắt thấy ngâm châm sắp cắm vào thân thể, Phong Vân Ngạo giật mình ngay tại chỗ, cứng ngắt hét lên “Hàn!”

      Khuôn mặt vốn lãnh liệt của Lãnh Tứ Hàn, trong lúc đó đột nhiên thư thái, trong mắt mang theo chút ý cười “Nàng muốn ta cho nàng!"

      "!"

      Mắt thấy ngân châm có cắm vào trong ngực Lãnh Tứ Hàn, khóe miệng mang theo chút ý cười, trong con ngươi trong suốt kia tất cả đều là thư thái, cứ như vậy nhìn Phong Vân Ngạo.

      Môi Phong Vân Ngạo run run. Nàng giết người vô số, vì sao lần này trong lòng lại nổi lên trận co rút đau đớn?!

      Phong Vân Ngạo che ngực, nhanh chóng bay đến phía trước Lãnh Tứ Hàn, kiểm tra người ……..

      "Ngươi!" Trong mắt thoáng qua tia đau đớn, sau đó lại thoáng qua tia nghi hoặc "Khốn kiếp! Cút!"

      Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo hung hang quyền đấm cước đá đối với mình, khóe miệng tràn đầy ý cười “Ha ha ha ha ha……”

      mặt Phong Vân Ngạo mang theo lãnh ý, nhưng trong lòng lại thở phào nhõm hơi. May mắn chỉ là đùa giỡn, may mắn……. Vừa nghĩ tới màn kia, nàng cảm thấy có chỗ nào đó đúng, nàng nhìn thấy mặt bỗng nhiên trắng bệch…… Quên mất, kỳ thực độc của nàng là trực tiếp kiến máu trào ra cổ họng. Nhưng lại còn khí lực, khi nhìn đến tia trêu tức trong mắt nàng mới hiểu được.

      Cho dù may mắn nhưng tức giận chính là tức giận, Phong Vân Ngạo trực tiếp đá Lãnh Tứ Hàn ra ngoài cửa. Nàng dựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên chút ý cười. Ngoài cửa, khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn dịu dàng chút, nhìn cửa phòng khép chặt “Kẻ địch như thế nào? Nàng như cũ là của ta!"

      Kẻ địch? Chờ ta báo thù, nàng mốn giết ta thế nào tùy ý! Nhưng mà muốn rời khỏi, đừng mơ tưởng!

      Đây chính là Lãnh Tứ Hàn! Kẻ địch? Đó là chó má! Nếu Phong Vân Ngạo là kẻ địch của , như vậy cùng nàng chết! Cứ như vậy mà chấm dứt.

      Nghĩ nghĩ lại ngay cả trong mắt cũng mang theo ý cười, chỉ là có người có mắt……..

      "Vương, Vương gia” Lãnh Dịch ở phía sau cố gắng làm cho bản thân giảm bớt cảm giác tồn tại "Du đại hiệp đến rồi!"

      Lãnh Dịch cứng ngắt tại chỗ, trong mắt có thể là nước mắt lưng tròng.

      Vương gia, thuộc hạ nhìn thấy người ngây ngô cười, có! Cho dù có, cũng có thể cho rằng nhìn thấy có được ? Vừa rồi lúc , ánh mắt Vương gia liếc nhìn cái, là bực tức nha!

      Người run lẩy bẩy, lại treo lên nụ cười lần nữa, bất quá lần này dè dặt cẩn trọng chăm chú nhìn cửa phòng khép chặt, có thể rời rồi? Trong lòng lại nghĩ đến câu khác: Lại bị đá xuống giường rồi hả?

      "Trời ạ! Thế nào quên vụ này rồi?” Vẻ mặt Phong Vân Ngạo ảo não, nhưng vừa mở cửa ra, thời điểm muốn đuổi theo, ngoài cửa chỉ còn lại làn gió mát thổi bay lá rụng…..

      "Thôi, có số việc gấp được!" Vốn là muốn hỏi Lãnh Tứ Hàn chút về Vân Lâu nhất tộc. Tuy bản thân cùng Lãnh Tứ Hàn nhất định là đường, nhưng ít nhất cũng phải cùng đường với lão bà hoàng thái hậu. Cho nên vẫn có thể tin tưởng.

      Chỉ là, mẹ nó! Tin tưởng? Lần này tốt rồi. Nhất thời tình thế cấp bách lại đuổi người rồi. Phong Vân Ngạo đá đám lá rụng cái, khóe miệng vểnh lên, bộ hồi.

      ra , cái này gọi là nữ nhân khi đều biến thành đần độn!

      Trong thư phòng ——

      Nam tử mặc y bào màu xanh ngồi ghế, bên hông mang theo trường kiếm, chuyện với Lãnh Tứ Hàn “Lãnh Dịch, ngươi làm gì chọc giận sư huynh rồi?”

      "Cút!"

      "Má ơi! Ngươi mưu sát sư đệ đồng môn! Sư phụ, đồ đệ ngoan của người sắp chết rồi!"

      ". . . ."

      Lãnh Dịch im lặng, lực chọn câu cũng . Người này thường xuyên động kinh, có biện pháp.

      "Du Phong, ! xảy ra chuyện gì?” Lãnh Tứ Hàn lạnh mặt cau mày hỏi. Nếu có chuyện gì khẩn cấp, Du Phong đến Vương phủ.

      Du Phong nhanh chóng nghiêm túc lại “Sư huynh, huynh biết tứ đại lệnh bài ? Gần đây người trong giang hồ bí mật tìm kiếm tứ đại lệnh bài. Hơn nữa thời điểm đệ du ngoạn ở Tuyết Vân Cốc còn nhìn thấy số thi thể.”

      "Thi thể?" Lãnh Tứ Hàn nhìn Du Phong, trong mắt thoáng qua tia nghi hoặc. Là dạng thi thể gì mà khiến cho nghiêm túc như vậy?

      "Toàn thân chút vết thương, nhưng mà máu me khắp người, cũng có trúng độc!"

      "Ngươi xem rồi chứ?" Lãnh Dịch cũng nghiêm túc hỏi.

      "Xác định! Ta còn tìm vài thầy thuốc gần đó kiểm tra rất nhiều lần.” Du Phong lại nghiêm túc trả lời.

      "Cổ?" Lãnh Tứ Hàn nhìn Du Phong có chút đăm chiêu .

      " hổ là sư huynh, lời trúng đích! Chỉ có thể là cổ! Thế nhưng chỉ là suy đoán!" Sắc mặt Du Phong nhanh chóng trở thành cà lơ phất phơ, "Aiz, đệ , huynh có biết đệ còn tìm được gì ?”

      Lãnh Dịch cũng trở nên tò mò. Cái gì có thể làm cho đại hiệp phong lưu Du Phong có vẻ mặt thảm thiết, sợ thành như vậy?

      Trong lòng Phong Vân Ngạo mang theo tức giận tùy ý tới tiếp cận thư phòng, nhìn nhìn cánh cửa, phi! Như thế nào lại đến đây rồi? Xoay người rời , để lại chút dấu vết.

      Bây giờ biết đâu đây? Trong đầu toàn là hình ảnh ánh mắt mang ý cười của Lãnh Tứ Hàn, khóe miệng dấu vết giương lên nụ cười “ thể!”

      Làm đặc công mà vướng vào chữ tình liền thể sống. Ngày đầu tiên làm đặc công, câu đầu tiên huấn luyện viên chính là: Đoạn tình! Nếu như phát chìm đắm trong bể tình, như vậy trong hai người chỉ có thể lưu lại người.

      Nàng tin. Kiếp trước, nàng lựa chọn giữ lại tình bạn. Nhưng cuối cùng sao chứ? Câu kia ứng nghiệm. Kiếp này chẳng lẽ còn muốn thêm lần nữa hay sao? Nhưng vì sao trong lòng lại muốn chết?!

      Ánh mắt có chút ảm đạm, nàng biết trong lòng mình tại có chút thay đổi. Chỉ là lúc này nàng thể lại đánh cuộc. Gia gia Phong Thanh Dương, mẫu thân Nguyệt Nhiễm, đời này bọn họ cho nàng dịu dàng khó có được, nhưng mà bọn họ bây giờ thế nào? chết có chỗ an táng, hoặc là chết tìm được thi thể? Nàng làm được cho bọn họ cái gì đây?

      ! Gia gia, mẫu thân, đời này, Ngạo Nhi để cho các ngươi chết vô ích, để cho các ngươi vô duyên vô cớ mất tích!


    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 50: Tuyết Vân Cốc!

      "Ô ô. . . . . Hu hu. . . . . . Đau đau. . . . . . Người xấu. . . . . . Người xấu!"

      "A!" Phong Vân Ngạo phản xạ phải là đá chân mà là dùng ngân châm đâm vào thứ vừa chạm phải, kết quả “Hu hu hu….. người xấu……Oa oa oa….”

      Tay cầm ngân châm cứng ngắc giữa trung, nhìn dưới lòng bàn chân là tiểu bất điểm, tròng mắt ừng ực nước mắt như lên án: Người xấu, ngươi là ngươi xấu!

      Phong Vân Ngạo ngồi xổm người xuống, nhìn bàn tay cứng ngắt giữa trung của mình, rồi lại nhìn tiểu bất điểm ôm chân nàng, ngừng há miệng cắn ống quần của nàng. Khóc ra nước mắt, còn có buông tay……

      "Người nào? Cút!" Thân thể Phong Vân Ngạo cứng ngắt thể động đậy, bởi vì vừa động làm tổn thương tới tiểu bất điểm dưới chân. Nhưng mà, ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhấc cổ áo tiểu bất điểm kia lên, chợt Du Phong xuất ra trường kiếm bên người.

      "Nàng là vương phi!" Lãnh Dịch đứng phía sau Lãnh Tứ Hàn khẽ lên tiếng.

      Trường kiếm của Du Phong run lên, quay đầu nhìn nhìn Lãnh Tứ Hàn, lại nhìn nhìn tay nắm cổ áo tiểu bất điểm kia. Đứa bé nhanh chóng hít thở thông, ánh mắt chợt lóe “Nữ tử ngược đãi tiểu hài tử này là Vương phi của sư huynh? Cắt…. Đùa giỡn cái gì vậy.” Vẻ mặt Du Phong thể tin “ đúng, tuy rằng tiểu bất điểm này là làm cho người khác tức giận, chỉ biết khóc, nhưng mà cũng thể giết .” Trong mắt Du Phong mang theo vẻ bất mãn cùng đau lòng .

      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn dấu vết liếc qua, mang theo chút ý cười, để ý đến Du Phong, nhìn Phong Vân Ngạo, : “Nếu nắm tiểu hài tử kia thêm khắc …..răng rắc.”

      Phong Vân Ngạo nháy mắt mấy cái, theo ánh mắt của Lãnh Tứ Hàn, cúi đầu nhìn sắc mặt tiểu bất điểm trong tay đỏ bừng, liền buông tay.

      “………” Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn co rút. Lúc này suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là: Sau này khi có đứa , tuyệt đối để cho nó mình ở cùng với mẫu thân. Tuyệt đối thể!”

      "Má ơi!" Thân thể Du Phong thoáng động, ôm lấy tiểu hài tử ba tuổi kia, thở dài nhõm hơi, nhìn Phong Vân Ngạo tràn đầy bất mãn “Ngươi rốt cục có lương tâm hay ? Đứa bé chỉ khóc chút, ngươi cũng thể giết .”

      Thân thể Phong Vân Ngạo cứng ngắt. Phản bác lại nhất định bị cười nhạo, nắm cổ áo đứa . phản bác lại, là người có lương tâm. Này phản bác cũng phải, phản bác cũng phải. A!!!!! Liếc mắt cái, xoay người rời . Nhưng mà có số việc phải đơn giản như vậy.

      "Mẫu thân, bại hoại, hu hu hu….. Hu hu hu… Hạo Hạo ngoan….. là bảo bảo của mẫu thân…… Hu hu…. Ôm ôm.”

      Du phong cứng ngắc nhìn đứa bé trong ngực luôn miệng là bảo bảo của Phong Vân Ngạo, cứng ngắt quay đầu nhìn về phía thân thể đứng đờ của Phong Vân Ngạo, lại quay đầu ánh mắt thanh lãnh nhìn Lãnh Dịch, lại nhìn chút sư huynh của mình, sắc mặt đen thui, nhát mắt nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn “Đứa vô tội!”

      Khóe miệng Phong vân Ngạo run rẩy, sắc mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn càng thêm đen. Đứa vô tội?

      "Hu hu hu…… Gào khóc, mẫu thân muốn bảo bảo, bảo bảo ngoan…..”

      "Mẹ nó, câm miệng cho lão nương!" Phong Vân Ngạo quay đầu, tức giận nhìn tiểu bất điểm trong lòng Du Phong, quát.

      "Ngươi cũng câm miệng cho bản thiếu! Ngươi có biết chỉ là đứa hay ? Ngươi lại rống như vậy? Chỉ vì cái vị trí Vương phi liền từ bỏ ? Ngươi có biết ta phát ở đâu hay ? Là ở Tuyết Vân Cốc đó!”

      "Mẹ nó!" Phong Vân Ngạo dừng chút “Cái gì? Người vừa là ở đâu?”

      Du Phong dừng chút “Mẹ nó chơi trò gì?” Ôm đứa bé xoay người để ý đến Phong Vân Ngạo, trừng mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn “Sư huynh, chơi trò gì đây?”

      Trong mắt Lãnh Dịch mang theo ý cười “Phong lưu đại hiệp, Vương phi là mỹ nữ đó!"

      Du Phong nhìn Lãnh Dịch, nhe răng trợn mắt “Mỹ nữ? Lão tử thấy như vậy. Mở miệng tiếng lão nương, tiếng mẹ nó. Đây là loại nữ nhân gì? Lão tử cần!"

      "Ngươi dám muốn?” Sắc mặt vốn đen của Lãnh Tứ Hàn càng thêm u, trầm nhìn Du Phong, làm cho thân thể Du Phong cứng ngắc đứng ở chỗ cũ, biết làm sao.

      "Ngươi dám thêm câu vô nghĩa trước mặt ta nữa xem. , là ở đâu?” Phong Vân Ngạo cau mày, lạnh như băng nhìn Du Phong, hơi thở người đột nhiên thay đổi, làm cho Du Phong cảm thấy bị áp bức. Loại hơi thở này giống như lúc sư huynh tức giận cảm giác được.

      "Ngạo Nhi, dừng tay! Nàng như vậy có cách nào được.” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt loé, tiến lên cầm lấy tay Phong Vân Ngạo tách ra khỏi người của Du Phong.

      Phong Vân Ngạo bình tĩnh lại, ánh mắt biến đổi, cười như cười, lại mang theo cỗ cuồng ngạo thiên hạ, nắm tay "! Vừa rồi ngươi là ở đâu?"

      Du Phong dừng chút, đứng tại chỗ nhìn Phong Vân Ngạo, lườm Lãnh Tứ Hàn cái, lại cúi đầu nhìn đứa nức nở trong ngực cái, xoay người để ý “Vì sao phải cho ngươi biết?”

      đợi Du Phong hết lời, chỉ cảm thấy khí bên cạnh bị hút mất, giống như ở trong Địa ngục. Hơi thở đen đặc, ánh mắt Phong Vân Ngạo gần như là màu đen, giống như Tử Thần nhìn Du Phong.

      "Ngạo Nhi!" Gương mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn cả kinh. từng trải những gì khiến nữ tử biến thành như vậy? Loại hơi thở này làm cho cũng cảm thấy sợ hãi, làm cho đau lòng, rất muốn ôm lấy nàng, với nàng: Còn có . Nhưng mà thể, nếu làm như vậy chỉ biết rằng phản công dụng “Ngạo Nhi, Ngạo Nhi, là Tuyết Vân Cốc. Du Phong!”

      Thân thể Du Phong cứng đờ, ánh mắt chợt lóe, quay đầu ôm lấy đứa , nhìn Phong Vân Ngạo, : “Là Tuyết Vân Cốc. Cắt! Bản thân ném đứa ở đó còn làm bộ như biết, biết hổ thẹn.”

      "Du phong! Nàng mới mười tuổi. Đứa trong ngực ngươi ba tuổi. Ngươi gặp qua nữ tử nào chin tuổi sinh đứa chưa?” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo lãnh ý tràn ngập đến gần Du Phong “Nhớ kỹ, nàng phải là người ngươi có thể động. Bằng đừng trách bổn vương!”

      Du Phong nhìn Phong Vân Ngạo, mặt tràn đầy ảo não, thoáng nhìn bộ dáng ngoan của sư huynh nhà mình, trong mắt tràn đầy ủy khuất, chậm rãi đến gần Phong Vân Ngạo “ có lỗi, trong tình thế cấp bách nhất thời Du Phong hiểu lầm sư tẩu, mong sư tẩu thứ lỗi.” Nhưng lại buông đứa trong ngực ra.

      Phong Vân Ngạo tỉnh táo lại, nhìn “Hạo Hạo?”

      "Hu hu hu……Hức hức….. Hu hu hu….. Mẫu thân, cần !" Tiểu bất điểm kia vẫn ngừng nức nở, nhìn Phong Vân Ngạo vươn tay ra với , trực tiếp nhào vào lòng Phong Vân Ngạo.

      Du Phong liếc mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn, thấy gật đầu mới buông đứa ra. Phong Vân Ngạo ôm đứa , hỏi: “Hạo Hạo, ngoan! cho mẫu thân biết con từ đây tới đây?”

      "Hả? A! Hu hu hu…… Người xấu, phải mẫu thân! Người xấu!" Tiểu bất điểm ngửi ngửi mùi thơm người Phong Vân Ngạo chút, đột nhiên lại khóc lên.

      ". . . . . ." Cầm tinh con chó sao? Khoé miệng Phong Vân Ngạo co rút, nhìn tiểu bất điểm nỉ non ngừng, vừa định dỗ, lại thấy được thứ làm cho hốc mắt nàng ứa ra nước mắt.

      "Đây là cái gì?" Vươn tay nới ra quần áo của đứa . Du Phong ngẩn ra “Tại sao lại có thể như vậy?”

      "Xem ra, phải ngoài ý muốn ở trong cốc!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :