1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt sủng Quỷ y Độc phi - Ma Ngục Lãnh Dạ (58/116+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 41: Tả lập đình! Xuân dược?

      Phong Vân Ngạo quét mắt nhìn bầu trời đêm sao, ánh mắt chợt lóe, xem ra là xảy ra chuyện gì rồi, bằng Vân Linh tiếng nào liền rời khỏi. Đẩy cửa ra, trong phòng như cũ là bàn ghế lạnh lẽo, mặt nàng có biểu tình gì, đến giường, ngồi lên, nhìn Lãnh Tứ Hàn, khóe miệng giương lên nụ cười......

      Lãnh Tứ Hàn vào cửa, nhìn chút bóng dáng màu trắng mang theo nụ cười lạnh giường nhìn mình, hai người lẳng lặng nhìn nhau. Dung mạo Lãnh Tứ Hàn tuyệt mỹ, mang theo lãnh ý tươi cười, tùy ý mà liều lĩnh, bất động như sơn quả làm cho Phong Vân Ngạo cảm thấy cái gì gọi là ‘tư thái vương giả’ làm cho người ta thần phục. Người như vậy quả nhiên rất đáng sợ!

      "Lãnh Tứ Hàn?” Giọng điệu mang theo phần nào đó hàm xúc gọi, trong mắt Phong Vân Ngạo thoáng qua lãnh ý, chậm rãi đứng lên “Đẹp mà yếu đuối, cuồng mà ngạo, vô song mà giả! Chậm rãi đến gần, ngón trỏ nâng cằm Lãnh Tứ Hàn, trong mắt thoáng qua tia kinh diễm, ‘khụ khụ’ hai tiếng, .

      "Vậy, biết nương tử có vừa lòng hay đây?” Lãnh Tứ Hàn giận quá hóa cười, vươn tay vòng lấy eo của Phong Vân Ngạo. Phong Vân Ngạo phản ứng kịp, bỗng chốc ngã vào trong ngực Lãnh Tứ Hàn, chớp mũi truyền đến hơi thở hùng hậu của nam tử, nháy mắt làm cho sắc mặt nàng thay đổi, trong mắt mang theo tia hoảng sợ cùng bài xích.

      nghĩ quá nhiều, trực tiếp ra tay, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, buông lỏng Phong Vân Ngạo ra. Hai người đứng đối lập nhìn nhau, giống nhau thanh lãnh tuyệt thế, giống nhau đơn độc lãnh ngạo, giống nhau trong lòng chịu qua tổn thương, thế nên càng thêm giống nhau biết như thế nào là tình, như thế nào là .

      "Nhẫn nhục chịu đựng, võ công tuyệt thế, nhẫn nại 10 năm, biết tam tiểu thư đây muốn đến chuyện gì? Bổn vương có khả năng có thể hỗ trợ.” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo ý cười cùng chút quan tâm chợt lóe lên, trở thành loại hắc ám xoáy tròn.

      " nhọc Vương gia quan tâm, ta biết bản thân mình làm cái gì. Yên tâm, ngươi làm cái gì, ta tuyệt đối can thiệp. Nhưng mà ta làm cái gì, cũng thỉnh Vương gia cần lo lắng!” Chữ chữ đều tràn đầy lãnh ý, trong mắt tất cả đều là sắc bén, chút lưu tình.

      "Ở trong phủ của ta, ngươi bảo ta sao có thể yên tâm?” Lãnh Tứ Hàn trả lời, hỏi ngược lại, ánh mắt mang theo chút hơi thở hắc ám.

      Chỉ là Phong Vân Ngạo có phát mà thôi, trong lòng thầm mắng: Hừ, hồ ly, hồ ly, ngươi chỉ biết phóng rắm hồ ly thúi! Toàn là rắm thúi! mặt lại tỏ vẻ gì.

      "Phải như thế nào Vương gia mới có thể yên tâm?” Đôi mắt Phong Vân Ngạo nháy nháy, đá cầu về lại phía Lãnh Tứ Hàn, hai tay xoa vào nhau, xoay người ngồi giường.

      "Ha ha. . . . . ." Lãnh Tứ Hàn có trả lời, chỉ là nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng tràn ra ý cười.

      Da đầu Phong Vân Ngạo thoáng tê dại, ngước mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn “Cửa ở bên kia, phải bản thân còn muốn ta tiễn ngươi chứ?” liền biến, lão nương cũng muốn biết.

      Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn nháy mắt biến đen, cắn răng : “Đây là phòng của bổn vương.”

      "Ta vào ở nơi này chính là của ta! , nghĩ sao?” Phong Vân Ngạo lấy bao bột phấn trong ngực ra đưa đến gần ngọn nến “Vương gia có muốn biết đây là cái gì ?” Khóe miệng giương lên nụ cười gian trá, nháy mắt tràn đầy vô tội, nhìn Lãnh Tứ Hàn, quơ quơ bộ phấn trong tay.

      "Có nương tử cùng thế nào lại tốt, nương tử nghĩ muốn gia tăng thêm chút lạc thú cũng phải thể.” Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn giương lên, từ từ tiến lại gần Phong Vân Ngạo.

      Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, nhìn bột phấn trong tay, khóe miệng giương lên nụ cười tà ác, nhìn Lãnh Tứ Hàn tới gần, mang theo ý tà ác đói khát hàm xúc, làm cho Lãnh Tứ Hàn dấu vết lạnh run cái.

      "Ưmh!" Khi Lãnh Tứ Hàn cảm thấy có mùi kỳ lạ chậm, thoáng cái nắm chặt cổ Phong Vân Ngạo “Đây là cái gì?”

      Bàn tay bé của Phong Vân Ngạo nắm lấy cánh tay vô lực của Lãnh Tứ Hàn, đôi tay ôm lấy Lãnh Tứ Hàn mềm nhũng, nhàng ôm đến giường “Aiz, ngươi nặng như vậy làm gì! Chỉ biết có ăn thôi!” xong vẫn còn quên khinh bỉ nhìn Lãnh Tứ Hàn cái.

      Giữa ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn tràn đầy tia sáng lạnh, nhìn tiểu nữ nhân tỏ vẻ đầy ghét bỏ, nghiến răng nghiến lợi, : “Nữ nhân, đắc tội bổn vương, hậu quả ngươi thể thừa nhận!” Gằn từng chữ xong, thở hổn hển, phải là mệt mà là......

      Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy ác ý thú vị, giống như hề nghe thấy mấy lời uy hiếp kia, nhìn Lãnh Tứ Hàn nằm giường, giữa trán vẫn hề mất khí, còn mang theo vẻ kiều mỵ, mũi thẳng đứng, môi mỏng hơi mở ra, con ngươi tối đen như bầu trời đêm toát ra lửa giận cùng sát khí, nhìn kỹ lại, má mang theo chút ửng hồng. Phong Vân Ngạo cao thấp đánh giá, trần trụi thưởng thức cảnh tượng mất hồn này.

      "Ai ui, Vương gia, ngươi xem tiểu nữ tử như ta làm thế nào lại đắc tội ngươi chứ? Thực là oan uổng nha, ngươi xem, ngươi đây là muốn được ôm ấp thương, cơ ngực này, làn da này.....” Phong Vân Ngạo tiến đến gần, tay xẹt qua xương quai xanh của Lãnh Tứ Hàn, chậm rãi cởi bỏ cổ áo, vuốt ve khuôn ngực của , trong mắt tràn đầy trêu đùa.

      Mà lúc này Lãnh Tứ Hàn hít ngụm lãnh khí, dùng sức cắn răng, đáng chết! Đây là chuyện gì?

      "Ngươi lại dám hạ xuân dược bổn vương?” Cảm nhận được lửa nóng trong cơ thể, Lãnh Tứ Hàn lập tức nghĩ đến loại khả năng, trong mắt mang theo lửa giận, càng mang theo tia khinh bỉ. Nàng thế nhưng lại giống đám nữ tử kia, dựa vào thủ đoạn này được đến ? Quả là muốn chết!

      "Xuân dược? Ngươi đó, dám hoài nghi y đức của ta?” Phong Vân Ngạo nhất thời vừa ý, trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn Lãnh Tứ Hàn nằm giường, bàn tay bé nhanh chóng nắm lấy lỗ tai của Lãnh Tứ Hàn, tiếp: “Xuân dược? Chuyện hạ lưu vô sỉ như vậy, ngươi cũng dám hoài nghi lão nương? Ngươi con mẹ nó muốn chết?!”

      Lãnh Tứ Hàn cứng người, nhất thời mặt càng thêm đen, hít ngụm khí “Nữ nhân, buông tay ra cho bổn vương!” Nàng thế mà lại nắm lỗ tai , còn làm như là chuyện đương nhiên.

      "Buông tay? Cái tên tiểu tử này, như vậy nhớ lâu, giáo huấn ngươi, ngươi lại dám vũ nhục y đức của ta?!” Phong Vân Ngạo đúng tình hợp lý .

      Ánh mắt Lãnh Tứ Hàn tràn đầy lửa giận, lại cố gắng nặn ra nụ cười, nghiến răng nghiến lợi, : “Tốt, tốt, nữ nhân, vậy ngươi hạ dược gì với ta?”

      "Tả lập đình!” Phong Vân Ngạo hé môi đáp, đôi mắt to nhíu lại nhìn Lãnh Tứ Hàn, trong mắt nàng tràn đầy gian trá, làm cho Lãnh Tứ Hàn cứng họng “Tuyệt đối là đồ tốt nha!”

      "Tả lập đình?” Lãnh Tứ Hàn ngơ ngác hỏi, thân thể đột nhiên cứng lại, dám thề, đây tuyệt đối phải thứ gì tốt.

      "Ừ, đúng vậy, đây là thứ ta vất vả nghiên cứu.” Nghĩ đến đây, mặt Phong Vân Ngạo mang theo vẻ hồi tưởng, nàng còn thành toàn cho đôi tình nhân! Nếu phải nàng, cả đời này hai người cũng thể nào ở cùng nhau. Nàng vĩ đại cỡ nào chứ!

      "Thuốc xổ?” Gương mặt Lãnh Tứ Hàn cứng ngắc, thử hỏi.

      Phong Vân Ngạo buông tay ra, mặt tràn đầy bất mãn, lạnh giọng : “Lãnh Tứ Hàn, dược của ta như thế nào thuộc loại cấp thấp như vậy chứ! Ta là người cực kỳ có y đức!”

      đợi Lãnh Tứ Hàn phản ứng, Phong Vân Ngạo ra câu khiến cho Lãnh Tứ Hàn phát cuồng, rất muốn giết chết nàng.

      "Bạo cúc hoa! Tả lập đình! Cúc hoa ngứa, tả ngừng.” Khuôn mặt nhắn của Phong Vân Ngạo như là con sói đói có tên đam mỹ.

      "Phốc! Phong Vân Ngạo!" Nếu bây giờ Lãnh Tứ Hàn còn nghe hiểu cũng có thể chết rồi. Đây phải là xuân dược nhưng so với xuân dược còn ghê tởm hơn. Trách được lại cảm thấy mặt sau nóng lên!

      " cần cảm tạ ta, ta đây là thành toàn cho ngươi cùng Tiểu Lãnh Dịch nhà ngươi nha!” Phong Vân Ngạo sờ mũi cái, nháy nháy mắt, xoay người muốn rời khỏi.

      "Ngươi dám ra ngoài thử chút!" Lúc này Lãnh Tứ Hàn vạn bất đắc dĩ, nếu bị những người khác biết, bằng đập đầu chết.

      "À, ta muốn ra ngoài!” Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy trêu đùa, mặt mang theo ý cười cuồng ngạo, nháy mắt xoay người, mang theo ánh sáng đầy tự tin. Ta tin ngươi đáp ứng!


      P/s: Mặc dù lượt chia sẻ đạt như mong đợi, nhưng Kẹo biết trong thời gian ngắn thể gấp được, chương truyện này là Kẹo tặng bà con ủng hộ và nhẫn nại cùng với Kẹo trong thời gian qua, cũng cám ơn các tềnh iu thương Kẹo và Kẹo càng vui, càng có động lực edit hơn nếu càng tềnh iu giúp Kẹo chia sẻ truyện này.

      Người đọc chỉ cần đọc truyện, cái thank, vài dòng cmt làm cho các editor như Kẹo thỏa mãn, moi hết tim hết ruột dốc hết mồ hôi ra vì người đọc rồi. Kẹo cũng mong nhận được càng nhiều mến của mọi người.
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 42: Vân Lâu tộc? Vân Nguyệt Nhiễm?

      " điều kiện của ngươi!” Lãnh Tứ Hàn che giấu cuồng phong trong mắt, giọng .

      Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, chậm rãi xoay người, nhìn Lãnh Tứ Hàn nằm giường “Khặc khặc, đây chính là quyến rũ! Tốt lắm tốt lắm, điều kiện của ta chính là: Hai bên can thiệp chuyện của nhau, nhưng ngày mai lại mặt ngươi giúp ta cùng nhau trở về. Đáp ứng ta liền cho ngươi giải dược.” xong đợi Lãnh Tứ Hàn trả lời, Phong Vân Ngạo nhanh như tia chớp phi thân đến gần giường, nhét giải dược vào trong miệng Lãnh Tứ Hàn.

      "Khụ khụ. . . . . . Nữ nhân! Ngươi!" Gương mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn càng thêm tốt, trong tình trạng cuồng phong phẫn nộ, nuốt viên đan dược xuống, nhắm mắt vận công, khôi phục sức lực.

      Chính là có chú ý tới ý cười trong mắt Phong Vân Ngạo càng sâu, lặng lẽ nhích người chút, dấu vết mở cửa phòng ra, khóe miệng giương lên, nhìn ngoài cửa. tại khí trời tốt!

      "Xì!” Khuôn mặt Lãnh Tứ Hàn đen thui, lúc này so với mực còn đen hơn, che bụng cũng quên mang giày, vội vàng chạy , quên hung tợn trừng mắt nhìn Phong Vân Ngạo, nhưng rốt cuộc cũng ra lời.

      " là thúi!” Phong Vân Ngạo đứng ở bên bịch mũi, cau mày , nhưng cũng che giấu được ý cười trong mắt. Mặc kệ chuyện của nàng, nàng đều nhắc nhở , tả lập đình, ăn vào thuốc xổ đình chỉ. Chẳng qua, dược hiệu của thuốc xổ biến mất mà thôi!

      đêm này, có người cả đêm ngon giấc, có người lại vượt qua cả đêm dài trong nhà xí.......

      Hôm sau, trong thư phòng

      "Này, ngươi đường đường là Vương gia lại ăn vạ?” Mặt Phong Vân Ngạo đen thui, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Lãnh Tứ Hàn ngồi ghế uống trà.

      "Ai có thể chứng minh bổn vương từng lời đó? Hơn nữa, bổn vương là ngốc tử. Lời của ngốc tử ngươi cũng tin?” Lãnh Tứ Hàn chau mày nhìn Phong Vân Ngạo, rốt cuộc trong lòng có chút dễ chịu hơn. Cho ăn thuốc xổ, hại ở trong nhà xí ngây người đêm. Nhớ tới liền nghiến răng nghiến lợi, làm cho người ta muốn giết người!

      " ra là như vậy, ta biết rồi, quấy rầy." xong, sắc mặt lạnh lẽo xoay người muốn rời .

      "Ngươi nơi nào?" Lãnh Tứ Hàn cau mày, biết vì sao muốn nàng rời khỏi, tự giác hỏi ra tiếng.

      "Có liên quan đến Vương gia sao? Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, bản phi đương nhiên phải về lại mặt rồi!” có xoay người lại, bước chân ngừng lại, xong trực tiếp mở cửa.

      *Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Tư tưởng, quan niệm khác nhau cùng nhau bàn luận trao đổi được.

      "Chậm!" Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn lạnh như băng, nhìn bóng lưng Phong Vân Ngạo, trong lòng dâng lên tia nỡ, cau mày, nếu nỡ, như vậy...... “Đáp ứng bổn vương điều kiện, bổn vương cùng ngươi trở về, như thế nào?”

      mặt Phong Vân Ngạo tràn đầy trào phúng, xoay người, môi mỏng hơi mở ra, tuỳ ý mà liều lĩnh “Ngươi nghĩ rằng ta hiếm lạ ngươi sao?” Trong mắt mang theo vẻ lạnh như băng tia tình cảm, chậm rãi xoay người rời , chút lưu luyến.

      "Chủ tử, Vương phi tự mình trở về?” Trong mắt Lãnh Dịch lóe lên tia hiểu, nhưng lại chút nào che giấu lãnh ý mặt, giọng với Lãnh Tứ Hàn bên cạnh.

      "Người của bổn vương, tự bổn vương giải quyết!” Sắc mặt Lãnh Tứ Hàn khó coi đuổi theo.

      mặt Lãnh Dịch mang theo vẻ khiếp sợ, Vương gia của vừa , ‘người của bổn vương’? Thở dài hơi, có lẽ ngay cả bản thân cũng biết ý nghĩa trong lời của mình ! Ánh mắt chợt lóe, chậm rãi ra ngoài.

      mặt Phong Vân Ngạo tràn đầy lạnh lẽo, nhìn tất cả mọi thứ trong vương phủ, cảm giác thê lương buồn cười, lắc đầu gạt cảm giác thoải mái trong lòng. phải chỉ là ngốc tử thôi sao? Vì sao Phong Vân Ngạo nàng lại phải tức giận vì chứ?

      "Về nhà? Buồn cười cỡ nào đây? Nhà của mình là ở đâu?” Giống như tự thầm, nhà? Phong Vân Ngạo cười tự giễu, nàng có nhà sao? Hẳn là có , nhưng cũng chỉ là cái sơn động cũ nát, nơi đó mới là nhà nàng! tại còn mặt mũi trở về nhà, thế nhưng lại muốn vì mà buông tha cho gia gia, buồn cười cỡ nào! Kết quả sao? Người ngốc cũng chỉ có nàng!

      "Nương tử, đừng tức giận được !” Lãnh Tứ Hàn vừa nghe được lời thầm của Phong Vân Ngạo, trong lòng đau xót. ‘Nhà của mình ở đâu?’ Rất muốn ôm nàng, với nàng: Ở đây! Ý thức được suy nghĩ của mình, Lãnh Tứ Hàn cả kinh, lại nháy mắt che giấu.

      Thân thể Phong Vân Ngạo chấn động, bước chân tự giác dừng lại, xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt nhắn ủy khuất của Lãnh Tứ Hàn, con ngươi tràn đầy lên án, phảng phất giống như nàng làm chuyện thập ác gì vậy.

      "Bổn vương cùng nương tử trở về.” Lãnh Tứ Hàn nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt mang theo thần sắc biết tên, kiên định : “Bổn vương cùng ngươi, ngươi đáp ứng bổn vương về phòng ngủ!” xong đợi nàng trả lời, trực tiếp lôi kéo Phong Vân Ngạo ra khỏi cửa lớn, lập tức liền nhìn thấy chiếc xe ngực ngừng bên ngoài.

      Phong Vân Ngạo biến sắc, vừa rồi còn cảm thấy có chút giật mình, tại liền dùng vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn Lãnh Tứ Hàn. Cái kia kêu là nghiến răng nghiến lợi, cái này kêu là phong thủy luân chuyển!

      Vừa muốn gì đó, “Chủ tử” Ngoài cửa, Vân Linh gọi lớn, nhìn Phong Vân Ngạo, lại nhìn Lãnh Tứ Hàn, khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp lướt qua, trong mắt mang theo vẻ nghiêm túc, đến trước mặt Phong Vân Ngạo.

      Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, tránh thoát bàn tay Lãnh Tứ Hàn, cùng Vân Linh sang bên, “ !”

      "Đêm qua thuộc hạ nhận được tin tức nên trở lại Quỷ Môn. Chủ tử, có người muốn mua tin tức.”

      "Mua tin tức?" Phong Vân Ngạo cau mày, "Tin tức gì?" Đây tuyệt đối phải là tin tức bình thường, bằng sắc mặt Vân Linh khó coi như vậy.

      "Có người muốn mua tin tức của Vân Lâu tộc cùng với Vân Nguyệt Nhiễm!” Vân Linh nhìn Phong Vân Ngạo, cảnh giác chung quanh mới .

      "Vân Lâu tộc? Vân Nguyệt Nhiễm?” Trong lòng Phong Vân Ngạo cả kinh, nghĩ đến lời lúc trước của mẫu thân Vân Nguyệt Nhiễm, Vân Lâu tộc? Vân Nguyệt Nhiễm? Sắc mặt mang theo vẻ nghiêm trọng, nhìn Vân Linh “Là ai muốn mua?”

      Vân Linh tiếp: "Chủ tử, biết người mua tin tức.” Nhìn Phong Vân Ngạo “Thuộc hạ cảm thấy, có phải vì Vân Nguyệt Nhiễm là mẫu thân của chủ tử, nếu vì vậy, có phải là muốn nhắm vào chủ tử mà tới hay ?”

      "Ngươi trở về trước, cẩn thận chút, tra ra người nào muốn mua tin tức này! Gần đây hãy ở lại Quỷ Môn đừng tới vương phủ!” Khóe miệng Phong Vân Ngạo nâng lên nụ cười lạnh, sau đó khôi phục lại nụ cười đáng đánh đòn, chỉ là phần nghiêm túc cùng nghi hoặc có biến mất, thản nhiên .

      "Bổn vương là hoài nghi, Vương phi của bổn vương có thân phận như thế nào, ngay cả nha hoàn đều có võ công thâm hậu như vậy, hơn nữa lại có thể ra vào tự nhiên trong vương phủ.”

      Trong xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn lóe sáng, nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng nhếch lên .

      Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, nhìn Lãnh Tứ Hàn, đứng dậy đến gần “Muốn biết sao?”

      Thân thể Lãnh Tứ Hàn cứng đờ, nhìn nữ tử trước mắt, mùi hương cơ thể thơm ngát gần như đập vào chóp mũi, gương mặt lóe lên tia đỏ ửng, trong lòng tràn đầy ảo não.

      Phong Vân Ngạo hoàn toàn thu vào mắt, sửng sốt chút, “Ha ha ha..... Lãnh Tứ Hàn, đừng với ta, người xấu hổ?!” biết vì sao trong lòng nhõm, trêu đùa .

      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn xẹt qua tia ảo não, tiếp theo sắc mặt tối đen, nhìn Phong Vân Ngạo cười to trước mặt, chặn ngang ôm nàng “Buồn cười như vậy sao?”

      Phong Vân Ngạo cười ngã nghiêng trong ngực , cảm giác rất ấm áp, thoải mái. Ánh mắt chớp chớp, nếu thoải mái như vậy...... khóe miệng nhếch lên “Đừng nhúc nhích, ta muốn ngủ!”

      Lãnh Tứ Hàn muốn gì đó nhưng nghe Phong Vân Ngạo , biết nên khóc hay nên cười, sau đó lại nghe người nào đó là thoải mái!’ bất mãn trong lòng nháy mắt biến mất.

      Giờ khắc này, hai người đều yên tĩnh, cũng ngủ, biết cả hai suy nghĩ cái gì, chỉ là chuyện. Lúc này mọi thứ hài hòa, đẹp!
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 43: Lại mặt

      "Phụ thân, người xem, chúng ta ở chỗ này chờ lâu như vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng của nàng.” Phong Vân Nhã đứng ở cửa, giơ tay che lại ánh mặt trời, nhìn bóng lưng Phong Chiến Quân lầu bầu câu.

      "Nhã nhi, nhẫn nại chút.” mặt Loan Như nhìn ra biểu cảm gì, ôn nhu .

      "Mẫu thân, chúng ta đợi hơn canh giờ rồi còn gì, trời lại nóng như vậy, ngay cả đại giá hẳn là cũng tới rồi. Huống hồ, nàng ta cũng phải là cái gì.”

      "Câm miệng!” Phong Chiến Quân lạnh mặt xoay người tràn đầy bất mãn nhìn Phong Vân Nhã, “Ngươi muốn cho tất cả mọi người chôn cùng cứ việc tiếp.”

      Phong Vân Nhã ngậm miệng, trong mắt tràn đầy ủy khuất, trong lòng lại đổ hết sai lầm cho Phong Vân Ngạo, thầm thề tuyệt đối buông tha cho nàng.

      "Phụ thân, người cũng phải tỷ tỷ, có lẽ, cái tiện nhân..... Ngốc vương phi biết hôm nay là ngày lại mặt, hoặc là căn bản nghĩ trở về.” Sắc mặt Phong Vân Ngưng tốt .

      Phong Chiến Quân quay đầu nhìn về phía người đến người ở ngã tư đường, trong mắt chợt lóe lên tia bi ai, nháy mắt lại khôi phục vẻ lạnh như băng, thân thể tản ra hơi thở nồng liệt, người quen thuộc ông đều biết ông tức giận.

      "Thân phận tôn ti, từ xưa giống nhau, ngươi cho rằng ngươi có quyền gì? tại chúng ta chỉ có thể chờ, vô luận là bao lâu.” Trong mắt tràn đầy băng lãnh, nhưng cũng có sát ý, nhìn Phong Vân Ngưng, : “Nhớ kỹ, có số việc chỉ có thể nhịn, thể hành động theo cảm tình!”

      Phong Vân Ngưng nghe phụ thân mang theo giọng điệu thương cảm, cũng biết vì sao trong lòng đột nhiên cảm thấy đau lòng, nhưng mà biết phụ thân giáo dục mình, kích động gật đầu, ứng tiếng trả lời: “Vâng, Vân Ngưng !”

      Sắc mặt Phong Chiến Quân lạnh lẽo, nhưng trong mắt lại mang ý cười, tiện đà quay đầu nhìn ra ngã tư đường, tràn đầy mong chờ. biết là chờ mong nữ nhi trở về hay là chờ mong lượng thứ của nàng!”

      Xa xa, Phong Vân Ngạo vén màn xe ra, nhìn mọi người chờ đợi trước cửa, mặt tràn đầy khinh thường cùng vừa lòng, chỉ có Phong Chiến Quân là đứng thẳng bất động, mặt có biểu cảm gì. Phong Vân Ngạo che giấu nét thê lương trong ánh mắt, khóe miệng giương lên chút ý cười trào phúng, buông màn xuống.

      "Vương gia, vương phi, đến phủ tướng quân!” Ngoài xe, giọng Lãnh Dịch đánh xe truyền đến.

      "Nương tử còn xuống xe sao?” Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn gợi lên chút trêu đùa, mặt xẹt qua tia lạnh như băng. cảm nhận được tình huống bên ngoài, xem ra lại có trận chiến đây!

      Phong Vân Ngạo nhếch miệng tạo nên nụ cười giống Lãnh Tứ Hàn, trong mắt lóe lên tia sáng, mở miệng : “Tướng công cũng nên cẩn thận, bằng lúc xuống xe bị vấp chân đó!”

      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, trong mắt thoáng qua tia kinh hỉ, nháy mắt biến mất, kề sát vào Phong Vân Ngạo, : “Có nương tử ở đây, bổn vương còn sợ cái gì chứ! Ha ha ha......” xong, dẫn đầu xuống xe.

      Chân mày Phong Vân Ngạo giãn ra, đứng dậy chậm rãi theo xuống xe ngựa “Nương tử cẩn thận nha!” Chỉ nghe giọng mềm yếu truyền đến làm cho bước chân Phong Vân Ngạo lảo đảo cái, thiếu chút nữa là trực tiếp từ xe ngựa ngã rạp xuống mặt đất.

      Khóe miệng co rút, đứng mặt đất, ngước mắt nhìn người trong mắt tràn đầy nước mắt, khóe miệng vểnh lên, Lãnh Tứ Hàn, lại cúi đầu nhìn thịt mềm dưới chân, mặt Phong Vân Ngạo tràn đầy ý cười “ phải là kêu ngươi cẩn thận sao? Ngươi xem, bị vấp ngã nhưng lại chạy đến dưới lòng bàn chân của ta rồi.”

      trán Lãnh Tứ Hàn tràn đầy hắc tuyến, "Hừ!"

      Lãnh Dịch cúi đầu, khóe miệng dấu vết co rút, chạy đến dưới lòng bàn chân nàng? Lời này, cường đại! Trong lòng nhịn được giơ ngón tay cái lên với Phong Vân Ngạo.

      "Hừ!" Phong Vân Ngạo cùng Lãnh Tứ Hàn xoay người nghĩ muốn đến cửa Phong phủ, liền nhìn thấy sắc mặt Phong Vân Ngưng khó coi, tràn đầy khinh thường.

      " xem mình là Vương phi!” mặt Phong Vân Nhã mang theo ý cười, trong mắt lại tràn đầy hận ý cùng trào phúng, mang theo ý cười nhạo : “Gả cho ngốc tử còn biết xấu hổ mà trở về.”

      "Vân Nhã!” Loan Như biến sắc, quát lớn, lại nhìn Phong Vân Ngạo, : “Vân Nhã đứng chờ lâu lắm rồi nên mệt mỏi, Vân Ngạo cần cùng nàng so đo.”

      Phong Vân Ngạo nhếch miệng, nhìn Loan Như giống như nhận lỗi với nàng, ra là chỉ trích nàng chậm chạp mới đến, làm cho mọi người chờ lâu “Thế bản phi cũng chỉ có thể so đo với ngươi thôi.”

      Thân thể Loan Như ngừng chút, rất nhanh che giấu vẻ mặt của mình, vừa muốn mở miệng.

      "Phong Vân Ngạo, sao ngươi có thể chuyện như vậy với mẫu thân ta?” Phong Vân Ngưng bước ra bước chân, nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy chán ghét cùng ganh tị.

      "Ha ha ha..... Bản phi thế nhưng lần đầu tiên biết trong thiên hạ này Phong gia lại cao hơn hoàng gia Sở Vân quốc, còn muốn vương phi được đích thân hoàng thượng cùng hoàng hậu sắc phong thỉnh an tướng quân phu nhân.” mặt Phong Vân Ngạo tràn đầy ý cười, tùy tiện nhìn Loan Như “Làm phiền phu nhân có thể cho bản phi biết chuyện này có khi nào ?”

      "Vương phi nên lung tung!" Loan Như biến sắc, vội vàng .

      " lung tung? Bản phi cùng vương gia tới Phong phủ, mọi người chẳng những hành lễ với bản phi cùng vương gia, còn chất vấn bản phi? Đây là đãi ngộ của Phong phủ, hay là Phong phủ căn bản để quy củ của hoàng gia vào mắt, sớm tự cao tự đại?” Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy lạnh lẽo, mặt lại đầy ý cười, .

      "Vương phi bớt giận, là do đại nương quản giáo bất nghiêm, thỉnh vương phi thứ tội!” Trong mắt Loan Như tràn đầy phẫn nộ, cũng dám phát tán, cắn răng .

      "Mẫu thân"

      "Mẫu thân"

      "Câm miệng!" Phong Chiến Quân lạnh giọng quát lớn, trong mắt tràn đầy vui, làm cho Phong Vân Nhã cùng Phong Vân Ngưng nháy mắt ngậm miệng, nhưng ánh mắt nhìn Phong Vân Ngạo lại tràn đầy phẫn nộ cùng hận ý.

      "Quản giáo nghiêm? Đại nương? Ngươi xứng sao? Mọi người đều biết mẫu thân ta mới là con dâu Phong gia, mới là chính thê, ngươi tính là cái gì?” Trong mắt Phong Vân Ngạo lên sát ý, cố gắng bỏ quả ý muốn kêu oan cho Vân Nguyệt Nhiễm. Nàng nhìn Loan Như, lạnh như băng .

      Thân thể Loan Như run lên, ngước mắt nhìn lãnh ý cùng bi ai đồng thời thoáng qua trong mắt Phong Vân Ngạo, há miệng thở dốc, ra được lời nào, chậm rãi nhắm mắt lại che giấu bi thương trong mắt.

      "Vi thần thỉnh an vương gia cùng vương phi, vương gia vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Trong mắt Phong Chiến Quân chợt lóe sáng, phất tay áo, quỳ xuống hô lên.

      Theo sau là quản gia Vương Phúc, trong mắt thoáng qua tia vui mừng, cũng quỳ gối xuống thỉnh an.

      Mọi người theo hành lễ. Thân thể Loan Như run run cũng chậm rãi quỳ xuống. Trong mắt Phong Vân Nhã tràn đầy cam lòng lại bị Loan Như cứng rắn kéo xuống. Còn Phong Vân Ngưng, thêm gì, trực tiếp quỳ xuống.

      "Đứng lên ! Nương tử, bọn họ chào đón chúng ta sao? Hàn Hàn rất mệt nha!” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, kéo y phục của Phong Vân Ngạo, trong gian yên tĩnh, giọng mềm yếu vang lên.

      Khiến mọi người cả kinh, quản gia Vương Phúc đứng dậy, dẫn đầu : "Vương gia, vương phi thỉnh vào trong, là nô tài sơ sẩy!”

      Phong Vân Nhã trừng mắt nhìn Phong Vân Ngạo, lại dám gì, chỉ là gắt gao nắm chặt hai tay, tỏ vẻ hận ý càng sâu!

      Mọi người cũng có xem , chỉ là khinh thường cùng trào phúng trong mắt vẫn như cũ tồn tại. Nhìn Ngốc vương vào trong phủ mới đứng dậy theo.

      Vẻ mặt Phong Chiến Quân lạnh như băng, đứng thẳng người, bước theo sau. Ông nhìn phía trước, Phong Vân Ngạo cùng Lãnh Tứ Hàn vừa vừa chuyện, mặt lại tràn đầy ý cười, trong mắt thoáng qua vui mừng, khóe miệng lại giương lên nụ cười khổ.

      ... ...... ...... .....

      Khung cảnh xanh biếc, Bích Hồ thanh thuý, cành dương liễu tùy theo gió vũ động, chim chóc vây quanh rộn rã, tình ý hài hòa..... ai muốn đánh vỡ phần yên tĩnh tốt đẹp này.

      Chỉ thấy trong khung cảnh xanh biếc ấy thoáng bóng dáng màu trắng, đầu tóc bạc mang theo nồng đậm thương cảm “!”

      "Dạ, hẳn là truyền đến tai của tam tiểu thư Phong gia. Chủ tử, xác định chính là nàng sao?” Vân La nhìn chủ tử nhà mình, nhịn được hỏi.

      Tóc trắng, bạch y, ống sáo bên người, đây chính là tiên y tử, Nguyệt Lâm, giữa trán mang theo tia đau thương, cái thay đổi chính là chút ý cười ôn nhu kia.

      "Chính là cảm giác .” Che giấu được bi thương, làm cho thân thể Vân La ở phía sau cứng đờ hồi.

      "La thúc, giúp ta bảo vệ nàng!” Cúi đầu nhìn tiểu lục xà vừa trườn qua chân, ngồi xổm xuống thào tự : “Đây là lần cuối cùng vì nàng làm, Nhiễm nhi, Nhiễm nhi của ta.”

      Vân La che giấu nước mắt trong con ngươi. đêm tóc đen hóa bạc, chỉ vì nữ tử này, đáng giá sao? tiếng cưới, chỉ vì muốn giữ lại thân tâm trong sạch cho nàng, đáng giá sao? Mỗi ngày tưởng niệm, yên lặng thủ hộ, chỉ vì muốn nàng bình an, hạnh phúc, đáng giá sao?

      Nhưng mà, câu trả lời của Nguyệt Lâm chỉ có : Tình, có đáng giá hay , chỉ có hay !

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 44: Phong Vân Nhã bêu xấu

      Yến Ngữ quốc ——

      Hoàng đế Thượng Quan Phục ngồi giường bên cạnh hoàng hậu, vẻ mặt tức giận quát: "Ngươi cái gì?"

      "Ngươi xuống !" giường, hoàng hậu Long Nhan phất tay, để người phía dưới lui xuống.

      đến Yến Ngữ quốc, mọi người đều biết đương kim hoàng thượng Thượng Quan Phục là người si tình. Giữa hậu cung, thể “nhất sinh nhất thế nhất song đôi” nhưng mà có thể , chỉ sủng ái mình hoàng hậu.

      "Nhan nhi, nàng yên tâm, ta nhất định tìm tiên y tử cho nàng, nàng nhất định có việc gì!” Thượng Quan Phục khép mắt, trong ánh mắt tràn đầy kiên định cùng đau lòng, ôm thê tử sắc mặt tái nhợt .

      Long Nhan gì, chỉ là phần thương tâm trong mắt chôn vùi trong câu này.

      Tiên y tử, Nguyệt Nhiễm, Vân Lâu tộc, loạt tình gần như đồng thời xuất , lại giống như xuất mấy chục năm trước, chính là quay chung quanh bên người Phong Vân Ngạo, mà đương lại hề biết gì, lúc này nàng .... .....

      ... ...... ...... ...

      Đại sảnh Phong phủ cực kỳ yên tĩnh, dùng câu để hình dung chính là: Mắt to trừng mắt , mắt lại giương mắt nhìn. *D>?>Đ<?<L>?>Q<?<Đ* Phong Vân Ngạo ăn nho do vị vương gia nào đó bốc, thanh bẹp bẹp vang vọng trong đại sảnh, mặt đỏ tim đập nhanh “Ừ, cần như vậy, rất chua, muốn to chút, đúng rồi, chính là giống cái kia! Ngoan!”

      Lãnh Tứ Hàn thất vọng đau khổ, tại lại xuất tiểu nhân, bị nàng sai khiến. Ngước mắt nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy lên án, nhưng mà......

      "Ai nha, như thế nào? Ánh mắt lạnh lùng của Hàn bị sao vậy? Mắt bị đau? là, tiểu hài tử thế mà lại bị đau mắt, xem ra là nhìn mấy thứ nên nhìn rồi. Ngươi đó, bảo ngươi nên xem Kim Bình Mai, hoàng đế Tâm Kinh.... ... vậy mà lại nghe, tại tốt rồi....... Ưm ưm, bẹp bẹp...... Trái này ăn ngon!” Còn chưa xong bị Lãnh Tứ Hàn dùng nho trong tay chặn miệng lại. Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy ý cười nhìn khuôn mặt đen thui của Lãnh Tứ Hàn, cái này gọi là vui vẻ! Quả nhiên vui vẻ thành lập thống khổ của người khác mới là hạnh phúc nhất!

      "Tam muội trở về phủ, tỷ tỷ có gì tốt đưa cho muội muội, cũng có gì chúc phúc, chỉ hy vọng muội muội nên hối hận lựa chọn hôm nay, bình thản đời!" Phong Vân Ngưng có vẻ kiêu ngạo ngày xưa, lúc này nàng bớt phần ngạo khí, đổi lấy phần ánh sáng thể che giấu, phần khí chất trong veo, làm cho trong mắt Phong Vân Ngạo thoáng qua chút nhàn nhạt vừa lòng.

      "Lời của tỷ tỷ, Vân Ngạo ghi nhớ, cũng hy vọng tỷ tỷ tìm được chốn trở về của mình!" Phong Vân Ngạo nhìn Phong Vân Ngưng, trong mắt thoáng qua tia bi ai, chân thành .

      Khóe miệng Phong Vân Ngưng giương lên nụ cười khổ, há miệng thở dốc, nhìn Phong Vân Ngạo còn muốn cái gì, lại bị bao phủ trong tiếng quát lớn.... ...

      "Ngưng nhi, cái gì đó!" Trong mắt Vương Yến tràn đầy tức giận túm lấy Phong Vân Ngưng, nhìn Phong Vân Ngạo, : “Chốn về của Ngưng nhi còn phiền đến vương phi.” Trong mắt mang theo ghen tị, dương quái khí .

      Phong Vân Ngạo nhìn Phong Vân Ngưng, sắc mặt nàng ta mang theo chút tái nhợt, khóe môi Phong Vân Ngưng nhếch lên chút chua sót, hướng về phía Phong Vân Ngạo gian nan gật đầu, sau đó chậm rãi ngồi xuống. *D”//Đ”//L”//Q”//Đ* Phong Vân Ngạo lắc đầu, vươn tay cầm lấy nho trong tay Lãnh Tứ Hàn, bẹp bẹp, miệng há ra nhấm nuốt, mặt nhăn lại, mí mắt giật giật, là chua!

      Vừa quay đầu nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo ý cười, khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, khi nào người này lại ngây thơ như vậy?

      "Nhị muội cái gì cũng có? Ngay cả lời chúc phúc cũng có? Đệ nhất tài nữ mà cái gì cũng , có phải căn bản là muốn hay , hay là có gì hay để ?” Sắc mặt Phong Vân Nhã mang theo trào phúng nhìn Phong Vân Ngạo, khóe miệng giương lên chút ý cười khinh thường “Tam muội gả cho ngốc tử, đại tỷ có gì để tặng, tin tưởng mấy thứ đó muội muội có rất nhiều, chính là tỷ tỷ muốn , gả cho ngốc tử cũng thiệt thòi rồi.”

      "Nương tử, nàng ta là ai? Nương tử còn hơn nàng ta, vậy mà nàng ta còn ở trong Phong phủ.” Lãnh Tứ Hàn nhìn mọi người muốn nhìn thấy Phong Vân Ngạo, càng vì khinh thường trước mắt mà mở miệng .

      Trong mắt Phong Vân Ngạo mang theo ý cười, người này mắng chửi người cũng mang theo chữ thô tục nha! phải là Phong Vân Nhã lớn tuổi như vậy còn ở trong nhà mẹ đẻ, là lão nương gả ra ngoài được sao?! Phong Vân Ngạo trực tiếp vỗ tay cho .

      Nhìn toàn thân Lãnh Tứ Hàn tản ra hàn khí, mặt lại mang theo vẻ vô tội, trong lòng Phong Vân Ngạo ấm áp. Đây là vì bảo vệ nàng sao? Loại cảm giác này, cũng tệ!

      "Ngươi!" Phong Vân Nhã lên mấy bước, đến trước mặt Phong Vân Ngạo “Phong Vân Ngạo, ngươi tìm ngốc tử đến nhục nhã ta, ngươi rất đắc ý có phải ?”

      Phong Vân Ngạo nhìn Phong Vân Nhã trước mặt, trong lòng hung hăng gật đầu. Đúng vậy đó! Nhưng mà lời ra miệng lại là: “Bản phi cái gì cũng chưa , chẳng lẽ ngươi sinh ra ảo giác rồi?”

      “Lão bà bất tử vừa ngu ngốc vừa xấu xí này, được làm hư nương tử của ta!” Mặt Lãnh Tứ Hàn lạnh lùng tốt, tay đẩy Phong Vân Nhã ra.

      Phong Vân Nhã cực kỳ phẫn nộ, lão bà bất tử vừa ngu ngốc vừa xấu xí? nàng? Toàn thân Phong Vân Nhã tràn đầy sát khí nhìn Lãnh Tứ Hàn. Cái đồ ngốc tử này cũng dám nàng như vậy! Trong cơn phẫn nộ đánh mất lý trí, nâng tay đánh xuống.....

      "Phong Vân Nhã, đừng quên thân phận của mình, cút!" Phong Vân Ngạo nhấc tay cầm chặt cổ tay của Phong Vân Nhã, ánh mắt sắc bén liếc nhìn nàng ta, làm cho thân thể Phong Vân Nhã cứng đờ.

      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, túm chặt tay Phong Vân Ngạo, xẹt qua bàn tay Phong Vân Nhã, nhìn Phong Vân Ngạo “ là hung dữ! Bọn họ dám đánh Hàn Hàn! Hu hu...... Ngay cả phụ hoàng còn chưa từng đánh Hàn Hàn.”

      Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, tựa tiếu phi tiếu nhìn Phong Vân Nhã, làm cho Phong Vân Nhã lui về sau mấy bước, giống như ý thức được bản thân làm ra việc ngu ngốc gì.

      "Ngạo nhi, đều là tỷ muội trong nhà, thôi ! Tỷ muội với nhau cũng có thù hận lớn gì, Vân Nhã cũng chỉ là tiểu hài tử mà thôi.” Phong Chiến Quân đứng lên nhìn Phong Vân Ngạo, trong giọng có lạnh như băng, giọng .

      Khóe miệng Phong Vân Ngạo xẹt qua tia trào phúng, vẻ yếu đuối trong mắt thoáng qua, nháy mắt khôi phục biểu cảm, nhưng mà ý cười trong mắt ngày xưa còn, chỉ còn lại lạnh như băng, làm cho người ta biết nàng nghĩ gì.

      Chỉ là, Phong Vân Ngạo thả cổ tay của Phong Vân Nhã ra, quay đầu nhìn Phong Chiến Quân “Tỷ muội?” Mỉm cười trào phúng, nụ cười bao hàm rất nhiều......

      Ánh mắt Phong Vân Nhã chợt lóe, vội vàng xoay người trở về chỗ ngồi của mình, nhìn nhìn Phong Chiến Quân, trong mắt mang theo mỉm cười, tay bé run run nâng chun trà lên, chậm rãi uống vài ngụm.

      Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe. *D~??Đ~??L~??Q~??Đ* Phong Vân Ngạo liếc nhìn Lãnh Tứ Hàn, lại nhìn thoáng qua Phong Vân Nhã, khóe miệng giương lên tia đùa giỡn xem kịch vui, chuyện, trực tiếp ngồi người Lãnh Tứ Hàn, dựa vai , ăn nho.

      "Tủn!"

      "Ách.... ..... Ưmh!"

      " là thối!"

      Mọi người che lỗ mũi nhìn về phía đầu sỏ gây nên, Phong Vân Nhã che bụng, sắc mặt khó coi, mặt nhăn nhúm quặn đau, nhìn nhìn mọi người, trong mắt mang theo nước mắt, hung hăng nhìn thoáng qua Phong Vân Ngạo, sau đó chạy nhanh ra ngoài.

      "Tủn!"

      " thối!"

      Phong Vân Ngạo dựa người Lãnh Tứ Hàn, thân thể run run, là thối quá! Vừa rồi Lãnh Tứ Hàn đè lại tay nàng xẹt qua tay Phong Vân Nhã, thời điểm đó hạ dược tay nàng ta. Phong Vân Nhã vừa uống trà, thuốc liền lập tức tiến nhập vào thân thể, khụ khụ.... ... màn này là mắc cười chết người. Ha ha ha......

      Phong Vân Ngạo đứng dậy kéo tay Lãnh Tứ Hàn, liếc mắt mọi người cái, mang theo ra ngoài.

      mặt Vương Yến mang theo ý cười, che mũi : “ là thối! Ngưng nhi, chúng ta cũng thôi, chánh chủ cũng đều rồi. Tướng quân, tỷ tỷ, thiếp lui xuống trước.” Lôi kéo Phong Vân Ngưng, mặt mang theo vẻ đắc ý cùng ý cười châm chọc rời khỏi.

      Trong đại sảnh chỉ còn lại Loan Như cùng Phong Chiến Quân, sắc mặt Loan Như khó coi nhìn Phong Chiến Quân “Tướng quân cứ để cho nàng tùy ý làm xằng bậy như thế sao?” Che giấu hận ý sâu đậm, nghĩ đến gương mặt xấu xí của nữ nhi nhà mình, tràn đầy hận ý .

      Sắc mặt Phong Chiến Quân lạnh như băng, trong mắt mang theo tia sáng sắc bén, : “Nếu phải vì hoàng thái hậu, bản tướng quân giết chết ngươi rồi!” xong cũng thèm liếc bà ta cái, xoay người rời .

      "A.... .... Ha ha ha ha!" Trong mắt nước mắt chảy xuống, ra là, ra là, đều biết, biết từ lâu! Lúc này mặt Loan Như tràn đầy bi thương, vậy cũng nên trách bà “Phong Chiến Quân, ngươi vô tình đừng trách ta vô nghĩa!” Trong mắt xẹt qua tia ác độc, nhìn ra ngoài cửa, mang theo vẻ điên cuồng.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 45: Bí mật trong Phong phủ

      Phong Vân Ngạo nhìn khoảng sân lụi bại, nàng sống ở đây năm năm, nơi đây xem như là nhà nàng , hẳn là xem như. Phong Vân Ngạo chậm rãi đến gần “Két…..” Cánh cửa lung lay sắp đổ được mở ra, nàng nhìn quanh phòng vẫn là bộ dạng giống như lúc trước khi nàng rời khỏi, khóe miệng nâng lên chút ý cười. Đột nhiên ánh mắt chợt lóe, nhìn chăm chú vài nếp nhăn tấm trải giường, tròng mắt dấu vết co rụt lại.

      Lãnh Tứ Hàn đứng ở phía sau tùy ý theo vào, theo ánh mắt của Phong Vân Ngạo nhìn lại, liền thấy dấu vết nho giường. nhìn lướt qua Phong Vân Ngạo, nghĩ tới chuyện động phòng buổi sáng, lại nhìn đến nếp nhăn giường, người nào đó lập tức nhíu mày.

      Nếp nhăn? Xem ra có người tới đây, còn động đến giường!

      Phong Vân Ngạo đến gần, nhìn giường có chút manh mối nào, nhíu mày, trực tiếp cầm tấm trải giường ném xuống đất. Nàng cau mày nhìn nhìn, móc cái lọ màu trắng từ trong ngực ra, trút xuống, chỉ thấy tấm trải giường nhanh chóng biết mất…..

      Ánh mắt Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, thêm gì.

      "Thế nào? dám vào trong?"

      Phong Vân Ngạo quay đầu nhìn Lãnh Tứ Hàn đứng ở cửa cười như cười, mở miệng .

      "Có người tới hả?" Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn chợt lóe, khóe miệng nhếch lên, nhìn Phong Vân Ngạo, .

      Phong Vân Ngạo bỏ qua Lãnh Tứ Hàn, nhìn về phía cửa, mặt lạnh nhìn người tới, Phong Vân . Nàng lười nhách dựa vào cửa phòng, nhìn ta gì.

      "Có phải là do ngươi làm hay ?” Trong mắt Phong Vân chút che giấu nào vẻ chán ghét cùng khinh thường, giọng điệu lạnh như băng .

      Phong Vân Ngạo nhìn người trước mắt, cái miệng nhắn mở ra, ngước mắt nhìn lại vô lại mở miệng : “Là ta sao? Mà phải là ta như thế nào?” Vứt mắt nhìn Lãnh Tứ Hàn, chỉ biết trêu chọc phiền toái cho nàng.

      "Quả nhiên là ngươi!" Trong mắt Phong Vân mang theo lửa giận nhìn người trước mắt, chán ghét : “Vũ nhục đại tỷ có lợi ích gì cho ngươi chứ?”

      Phong Vân Ngạo cười nhạo tiếng, nhìn Phong Vân “Vũ nhục? Phong Vân , luận vũ nhục, ngươi còn chưa có tư cách chuyện. Mấy năm nay, nàng ta làm những chuyện thế nào, đủ để cho nàng ta chết ngàn vạn lần.”

      "Chuyện này giống nhau!"

      " giống nhau? Ha ha. . . . . . Bản phi ngược lại muốn nghe, vì sao giống nhau?" Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, .

      Phong Vân giương mắt nhìn nàng, nhưng lại còn chán ghét cùng khinh thường, ngược lại có thêm vài phần ghen tỵ, vài phần chua sót “Ngươi cho là bản thân mình rất đáng thương sao?”

      Phong Vân Ngạo nhướng mày, giống như nghĩ tới cái gi, nhìn chăm chú người đau khổ phía trước, trả lời.

      "Mẫu thân cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, phụ thân căn bản hề nhìn người cái, mỗi lần thấy người chính là chán ghét hất mặt, ha ha ha…… khi chán ghét như vậy, vì sao trước kia lại muốn thú người? Nhưng mà, tuy mẫu thân ngươi bị là kẻ vụng trộm, lại được phụ thân . Ngươi cũng giống như vậy, còn chúng ta sao? Chúng ta sao chớ?” Trong ánh mắt Phong Vân mang theo phần ảm đạm, nhưng có rơi lệ, nhìn Phong Vân Ngạo, : “Mỗi câu phụ thân với ta, ta đều nghe ràng: được rơi lệ! Cho nên dù có khó chịu hơn nữa, ta cũng tuyệt đối rơi lệ.”

      Phong Vân Ngạo nhắm chặt mắt, đột nhiên mở mắt ra. Trong mắt dường như có ngàn vạn tia sáng chiếu rọi, nhìn Phong Vân , : “Ngươi sai lầm rồi. Phong Chiến Quân chưa từng thiên vị bất kỳ ai. Nhất là đối với hài nhi của ông ta, ông ta rất công bằng, người mà lại câm hận đứa bé của mình. Ông ta biết việc đời trước thể đổ lên đầu đời sau. Phong Vân , thời điểm mẫu thân ngươi có mang ngươi, ông ta hẳn là thăm dò thân phận của bà ta, cùng với mục đích bà ta gả đến Phong gia. Biết được, nên mới chán ghét.”

      Đối với Phong Chiến Quân, Phong Vân Ngạo thể nàng là người xấu, cũng thể ông ta là người tốt. Bởi vì đối với dân chúng mà , ông ta là hùng. Nhưng mà đối với người nhà, ông ta chẳng khác nào ác ma. Ít nhất, nàng vĩnh viễn thừa nhận người phụ thân này. Cho nên đối với nàng, căn bản có bao nhiêu thương hại.

      "Chuyện gì?!" Ánh mắt Phong Vân nhìn chằm chằm Phong Vân Ngạo, mẫu thân làm qua chuyện gì?

      "Chính mình tự tra , ngươi là nam đinh duy nhất của Phong gia. Phong phủ sau này cũng là của ngươi. Thử xem bản thân làm sao có thể gánh vác trách nhiệm này.” Phong Vân Ngạo nhìn Lãnh Tứ Hàn ánh mắt lạnh lùng mang theo trêu tức, ảo não chút. A! Khi nào nàng biến thành bà vú rồi. Cắt! :Đừng tưởng rằng đây là quan tâm ngươi. Cút! Nếu lần sau lại đến với loại thái độ này, cẩn thận ta đánh ngươi.”

      Ánh mắt Phong Vân hơi lóe sáng, thêm gì, xoay người rời . Chỉ là bóng dáng những có phần tịch mà còn có thêm phần bi thương trong đó.

      "Mẫu thân! Hôm nay Nhã Nhi……” Trong phòng, rèm cửa sổ khép chặt, Phong Vân Nhã nhìn Loan Như, mặt tràn đầy oán hận, .

      "Là do nương tốt, vốn tưởng rằng lần nữa nhường nhịn đổi lại thương từ ông ta, nghĩ tới, ha ha ha….. Tình trạng bây giờ, thế nhưng lại trở thành kẻ tiện thiếp, ha ha ha…. Còn làm nữ nhi phải theo ta chịu khổ. Nhã Nhi, mẫu thân tiếp tục sống như vậy. Ta làm cho những kẻ đó phải trả giá nhiều.” Ánh mắt tràn đầy hàn ý, mang theo tia tàn nhẫn, nhìn Phong Vân Nhã, .

      Vẻ mặt Phong Vân Nhã cứng lại, nhìn Loan Như, ánh mắt hơi lóe sáng, mang theo cỗ tà khí, : “Mẫu thân, người là thê tử, làm sao có thể trở thành tiện thiếp chứ?” Tay dấu vết rút về từ trong tay Loan Như, mặt mang theo tức giận.

      Loan Như vừa nghe, mặt mang theo nét bi thương, nhìn Phong Vân Nhã gì.

      Ánh mắt Phong Vân Nhã chợt lóe, khóe miệng nhếch lên nụ cười. Loan Như vừa vặn nhìn đến, : “Phụ thân người cũng chỉ là như vậy thôi, tuy rằng ả tiện nhân Nguyệt Nhiễm kia lấy thân phận thê tử hạ táng, nhưng mà cũng là người chết, cho nên thê tử vẫn là mẫu thân.”

      Loan Như vừa nghe đến lời này, trong mắt tràn đầy hận ý “Thê tử? Ta là danh chính ngôn thuận. Phong Chiến Quân, ngươi bất nghĩa, đừng trách Loan Như ta vô tình.”

      "Mẫu thân, cần thương tâm, còn có Nhã Nhi.” Phong Vân Nhã bỗng ôm chầm lấy Loan Như, mặt mang theo tia cười đắc ý. Ánh mắt chợt rét lạnh, còn cao ngạo cùng xúc động ngày xưa, ngược lại có thêm vài phần nội liễm cùng khinh thường. Khí chất như vậy, đáng tiếc, Loan Như chìm trong hận ý nên có phát .

      Thời gian cũng bất giác trôi qua…..

      "Nước đục trong Phong phủ đúng là rất sâu.” Lãnh Tứ Hàn ngồi ghết, rãnh rỗi nhìn gương mặt Phong Vân Ngạo, mang theo phần thú vị, .

      Hai chân Phong Vân Ngạo bắt chéo, nhìn cũng nhìn Lãnh Tứ Hàn cái, khóe miệng vểnh lên “Có liên quan tới ngươi sao?”

      "Rốp rốp!" Cắn quả đào hạnh nhân ăn.

      "Vốn là muốn cho nàng biết tin tức, bây giờ có quan hệ gì với bổn vương. Thứ này ăn rất ngon!” Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo tia thần bí, khí chất tuyệt mỹ quyến rũ, làm cho người ta vừa mê muội lại sợ hãi.

      Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, bĩu môi, nhìn Lãnh Tứ Hàn im miệng “Rốp rốp” “Rắc rắc” ăn, cũng hỏi, đứng dậy, nhìn nhìn “Đói bụng, ăn cơm thôi!”

      "Người hầu còn chưa tới thỉnh mà?” Lãnh Tứ Hàn nhướng mày, nhìn trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy hàn ý, .

      "Thỉnh?" Phong Vân Ngạo cao thấp đánh giá Lãnh Tứ Hàn chút, bật cười tiếng. “Thỉnh cái rắm! là đem thên phận Vương gia của ngươi ra oai, ngươi liền tưởng mình là Vương gia sao?” Phong gia nước sâu, chỉ là vật bọn cần tìm cũng vĩnh viễn tìm được.

      Nhìn nhìn tay của mình, Phong Vân Ngạo buông tay nhìn Lãnh Tứ Hàn “Có biết vì sao hồi phủ ? Trả đũa?” Phong Vân Ngạo nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tứ Hàn mang theo niềm thương nhớ, phần gương mặt trở nên u sầu.

      "Chỉ vì cho người ở Phong gia này, Phong Vân Ngạo ta lập gia đình, sống rất bình an. Chỉ vì muốn với người đó, ta rất khỏe, sống rất tốt!” Phong Vân Ngạo nhìn xuyên thấu qua cửa sổ phía xa xa mơ hồ có thể thấy được Thiên Vân sơn, bóng dáng có chút lung lay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :