1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt sủng Quỷ y Độc phi - Ma Ngục Lãnh Dạ (58/116+1NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: 5 năm sau

      Trong lúc lơ đãng thời gian cứ thế trôi nhanh, nháy mắt qua 5 năm.

      Giữa núi Thiên Sơn ——

      chạc cây to bên thạch động, đôi mắt sáng như trăng chớp động, gió thoảng qua làm lộ ra ngọc diện xinh đẹp mị hoặc, đôi mắt sáng của tuyệt sắc giai nhân đột nhiên mở ra, vươn tay ôm lấy Tử Hồ nhảy tới, đồng tử đen láy, ánh mắt sắc bén, nhưng đối với Tử Hồ quả vô cùng ôn nhu, nhàng vuốt ve bộ lông màu tím của nó. Bốn người dưới tàng cây say mê đứng đó, si mê nhìn bóng người xinh cây, dáng người lung linh quyến rũ nhưng có cảm giác mị hoặc, ngược lại mang theo vài phần ngây thơ tinh khiết, xiêm y màu trắng, trong veo mà lạnh lùng, tuổi còn là tuyệt đại giai nhân. sai, người này chính là Tam tiểu thư Phong gia, Phong Vân Ngạo, 11 tuổi.

      Môi mỏng khẽ mở ra, “Linh, gần đây có tin tức gì ?” Hai mắt nhìn chằm chằm Tử Hồ làm nũng, khóe miệng giương lên nụ cười, giống như trào phúng lại như ôn nhu.

      "Bẩm chủ tử, gần đây có năm đại tin tức làm cho dân chúng bàn tán say sưa.” Xiêm y màu đỏ xinh đẹp, dung mạo như oa nhi cười khẽ, người tên là Linh bẩm báo.

      “Tin thứ nhất là tam đại Tài nữ tuyệt sắc, gồm Phong Vân Ngưng, Tư Đồ Nhu, và Phượng Nhã Hiên. Tin thứ hai là ngốc vương ngược nữ, tin đồn nữ tử tiến vào Vương phủ người nào còn sống, người duy nhất còn sống sau cùng cũng thành ngốc tử. Tin thứ ba là.....ừ....vị kia.” Tay chỉ vào nữ tử ôn nhu mặc xiêm y xanh nhạt bên cạnh.

      "Ta?" Nữ tử mặc xiêm y xanh nhạt chỉ chỉ chính mình, nở nụ cười cái, : “Đừng có thừa nước đục thả câu.”

      "Chính là đệ nhất danh kỹ, tại là tin tức nóng hổi, khụ khụ..... Tin thứ tư là về chủ tử giống như Thần Y cũng là Độc Y xưng là ‘Dạ’, các đại thế lực đều nhao nhao tìm kiếm, chỗ nào là có dấu vết.” Linh khinh thường , chủ tử ở trong này làm sao bọn họ có thể tìm thấy? “Tin tức sau cùng là Quỷ môn thăng lên thành trong tam đại thần bí."

      "A.....chỉ là, Vân Linh, Vân Thanh, hai người các ngươi có thể đổi màu sắc y phục khác hay ?” Trán Phong Vân Ngạo tràn đầy hắc tuyến, người toàn thân màu đỏ, người còn lại toàn thân màu lục, nàng có thể đối câu thành đỏ xứng lục sao? Khóe miệng co rút, rốt cục nhịn được ra.

      "Ân? Y phục này làm sao? phải lúc ấy chủ tử y phục này rất đẹp mắt sao? A.....đúng rồi, lúc ấy chủ tử hôn mê rồi.” Trong mắt nữ tử y phục xanh nhạt lên tia trêu đùa, nhìn Phong Vân Ngạo cành cây , hơn nữa thành công thấy được tia khó xử trong mắt người nào đó, cũng phải là thứ có thể dễ dàng nhìn đến.

      sai, bọn họ chính là bốn huynh muội 5 năm trước Phong Vân Ngạo xuất phủ gặp được. Toàn thân màu đỏ, dung mạo oa nhi, xinh đẹp mị hoặc là Vân Linh. Bên cạnh là nữ tử toàn thân xanh nhạt, nhu tình tựa như nước chính là Vân Thanh. Bên cạnh Vân Thanh là nam tử thân màu đen lãnh khốc, dung mạo mất mấy phần khả ái, Vân Trạch. Bên cạnh Vân Linh là nam tử y phục xanh lam, giữa trán lộ ra nét đẹp mị hoặc, đôi môi mỏng hết sức gợi cảm, Vân Dạ, 13 tuổi, là người tuổi nhất trong số bốn người. Ba người còn lại đều là 15 tuổi.

      "Năm đó nếu có chủ tử, bọn ta khẳng định xuống Phủ báo danh rồi.” Vân Dạ ngẩng đầu nhìn Phong Vân Ngạo, trong mắt có cảm kích cũng có kính nể, càng nhiều hơn là kiên định.

      màn 5 năm trước, mấy đứa trẻ 10 tuổi cũng chỉ có bộ dáng hài tử 8 tuổi, liền biết bọn họ có bao nhiêu khô quắt. Bọn nghe được thanh thanh thúy vang lên, cho rằng được cứu vớt, ngờ lại là hài tử so với bọn còn hơn, năm ấy Phong Vân Ngạo mới 6 tuổi.

      "Ha ha ha ha. . . . . . Các huynh đệ, các ngươi nghe được nàng cái gì sao?"

      "Thả rắm lớn chút! Về nhà bú sữa !" người trong đó quát, bộ mặt tùy tiện khinh thường.

      "Cái gì về nhà, Tam ca, lớn như vậy, da dẻ lại non mềm như vậy, trưởng thành bán được giá tốt.” tráng hán ít tuổi nhất, giữa trán tràn đầy ý cười bỉ ổi, nhìn Phong Vân Ngạo ở đầu hẻm suy tư .

      Phong Vân Ngạo mang theo ý cười từ từ đến gần mấy người bọn họ, chút nào để ý, tiếp tục hỏi: “Trả lời ta, nếu ta cứu các người, các ngươi có nguyện ý theo ta hay ?” thanh thanh thúy, băng lãnh như Địa ngục, hề nghe ra tia tình cảm buông xuống. Lúc này bốn tráng hán kia mới chính thức nhìn đến Phong Vân Ngạo.

      " phải là lão bà ở đâu ra chứ?” Hán tử cầm đầu , mắt nhìn Phong Vân Ngạo tỏ ra hoang mang.

      "Cái này thể nào, lão bà làm sao có làn da non mềm như vậy. Đại ca, như thế nào lại nghi thần nghi quỷ ở đây.”

      Bốn huynh muội nhìn người có khí chất như Tử thần từ trời buông xuống, nhìn qua lại lẫn nhau, Vân Trạch đứng phía trước lãnh khốc mở miệng, “Trừ phi ngươi có thể đánh bại bọn .” Chỉ vào bốn tráng hán, trong mắt tràn đầy tia sáng sạch lóng lánh.

      Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, nhìn dung mạo lãnh khốc của Vân Trạch, tâm cơ ngược lại tồi, tốt, người này nàng muốn rồi. Nâng mắt nhìn bốn tráng hán kia, dung mạo hồn nhiên, ý cười mị hoặc, ánh mắt thị huyết, từng bước đến chỗ bốn người.

      "Tiểu tử thúi, phản rồi!" người trong số đó vng lên quả đấm quăng về phía Vân Trạch, ngay tại lúc quả đấm gần đụng tới mặt Vân Trạch, bóng dáng Phong Vân Ngạo chớp lóe, đột nhiên xuất ngay trước quả đấm của tên tráng hán kia, khóe miệng nhếch lên, bàn tay bắt lấy cổ tay của tên tráng hán, móng tay cấu vào trong động mạch của , đợi phản ứng, trong nháy mắt trực tiếp kéo đứt gân tay của . Ngay tại lúc mở miệng cũng là lúc buông lỏng, ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, ra sức nhảy lên, chân lấy đầu gối của làm điểm tựa, tay phủ lên cổ , cũng trong nháy mắt đó ngón tay liền dùng lực, nhanh chóng kéo đứt khí quản của . Toàn bộ chỉ phát sinh trong cái nháy mắt, tất cả mọi người đều phản ứng kịp, tên tráng hán toàn thân đầy máu.

      "Lão Tam!" Chờ phản ứng kịp, người đầy máu kia còn sức sống, tay bưng lấy cổ chính mình, con ngươi trừng nhìn trời , có lẽ đến chết cũng biết tại sao lại chết tay tiểu hài tử.

      "Tìm chết!" Lão đại cầm đầu vung lên quả đấm, bắt lấy Phong Vân Ngạo, thân thể cường tráng nhưng cũng hề nặng nề, ngược lại có phần nhàng.

      Hai tên còn lại vẻ mặt cũng phẫn hận nhìn Phong Vân Ngạo, đồng thời tấn công nàng, trước mắt Phong Vân Ngạo hề sợ hãi, ngược lại có vài tia gian trá, vài tia tàn nhẫn, ánh mắt chớp lóe, sau lưng thân thể yếu đuối cầm theo cây chủy thũ, thân thể tản ra khí tức của Địa ngục đáng sợ làm cho người ta hít thở thông, lấy nàng làm trung tâm mở ra.

      Trong thời gian nháy mắt, ba người hề phát ra thanh, hai tay che lấy cổ từ từ ngã xuống đất, Phong Vân Ngạo cũng chậm rãi đáp xuống, bọn nhìn thấy chỉ là bóng dáng nho , nhưng khi nhìn lại có ba thân thể ngã xuống rồi.

      Ngạo nghễ, tuyệt thế, Tử Thần, thiên sứ Địa ngục, đây chính là chủ tử trong mắt bọn họ. Thiện lương, nghĩa khí, chân thành, đây chính là chủ tử trong mắt bọn họ. hề có mâu thuẫn, đây chính là chủ tử trong mắt bọn họ. 5 năm sống chung, 5 năm ma sát, cái bọn họ trả giá chỉ có mồ hôi mà còn có máu loãng. Mỗi lần đều là dùng sinh mạng hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng bọn họ còn sống, cuối cùng bọn họ có nhà ---- Quỷ môn. Trong mắt mọi người là Ma giáo, trong mắt bọn họ là gia đình ấm áp, ngôi nhà duy nhất thuộc về bọn họ.


      P/s: Ghét, hqua Kẹo vào định đăng truyện mà load hoài đc :-(, ngồi buồn cả buổi tối
      Last edited by a moderator: 19/6/15
      Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: Nằm gai nếm mật, nhẫn nhục chịu đựng (1)

      giờ bốn người nhìn Phong Vân Ngạo cây hồi tưởng lại, trong mắt tràn đầy sùng bái, nhưng mà dung mạo lãnh khốc Vân Trạch mở miệng : “Đáng tiếc, sau cùng người nào đó còn có xoay người liền, rầm.....” Cũng dám tiếp bởi vì nhìn thấy Phong Vân Ngạo nhánh cây đen mặt, Phong Vân Ngạo nhìn trong mắt bốn người có ý trêu đùa, đây là nét bút hỏng trong nhân sinh của nàng mà. Chính vì nàng đói, tình trạng kiệt sức nên mới vừa đáp xuống đất, thân thể liền vô lực, trước mặt bỗng tối sầm, ngất mà thôi.

      Ôm Tử Hồ phi thân xuống, nhìn bốn người, ánh mắt chợt lóe, mở miệng : "Lúc ấy các ngươi thấy có người khác ?"

      "Người khác?" Vân Trạch liếc mắt nhìn ba người kia, lắc đầu cái, " có!"

      "Lúc ấy có ai khác!" Vân Thanh , lúc đó bọn nhìn thấy người chết bị dọa sợ, nhưng lại thể làm cho người khác biết, nên cực kỳ cẩn thận nhìn chung quanh, có ai.

      "Như thế nào?" Vân Linh nhìn Phong Vân Ngạo hỏi.

      Phong Vân Ngạo lắc đầu cái, sau khi nàng té xỉu liền cảm giác có ánh mắt, có sát ý, chút ác ý, ánh mắt tràn đầy thú vị nhìn nàng. Mà nàng còn nhớ lúc nàng xuống tay chỉ giết hai người nhưng ngã xuống đích thực là ba người, hẳn là nàng cảm giác sai, lúc ấy còn có người tại đó! (Kẹo: A? Tò mò quá nha, là ai vậy? Ko lẽ nam chính tình cờ phát Phong tỷ rồi?)

      Thôi, bây giờ cũng qua nhiều năm, vậy cũng ai để ý, chỉ là Phong Vân Ngạo nghĩ tới cái nhìn này lại chính là cả đời!

      "Chủ tử, Tử Hồ muốn xuống!" Vân Dạ nhìn Phong Vân Ngạo muốn để Tử Hồ xuống lại phát móng vuốt tứ chi của Tử Hồ chặt chẽ níu lấy y phục của Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy bi thương, nước mắt ứa ra nơi khóe mắt, dáng vẻ ủy khuất.

      Phong Vân Ngạo lắc đầu cái, ôm lấy nó nhìn thạch động, thanh nhàng vang lên “Các ngươi ở lại nơi này, ta vào cáo biệt cùng gia gia!"

      Phong Vân Ngạo ôm Tử Hồ nhìn thạch động, từ từ lên đỉnh núi Thiên Sơn, nhìn Tử Hồ trong lòng, nó vẫn cùng gia gia. Sau khi gia gia mất nó vẫn ngồi xổm trước mộ gia gia, chỉ khi mỗi lần nàng tới mới theo nàng mà thôi, bình thường nó cùng nàng, khi nàng rời khỏi, nó tiếp tục nằm sấp trước mộ gia gia, cùng Phong Thanh Dương.

      Vẫn bộ đến đỉnh cao nhất, bốn bề đều là liễu, chính giữa hình thành tòa mộ , nhưng lại có bài vị, cũng thể có bài vị. gò đất mọc đầu hoa cỏ màu xanh, đóa hoa màu tím nhạt mọc tại phía , chung quanh đóa hoa màu tím là những bụi cỏ mọc lộn xộn.

      "Ầm!" Phong Vân Ngạo quỳ gối ở trước mộ, nhìn hoa cỏ xanh um mọc đầy phần mộ, nhìn Tử Hồ rất nhanh chạy đến trước mộ, nằm úp sấp ở bên gối đầu gò đất, trong mắt tràn đầy bi thương “Gia gia, Ngạo nhi 5 năm sau trả lại công đạo cho người, nghênh đón người hồi Phong gia, nhưng mà 5 năm tới, chút tin tức cũng có. Gia gia, Người có khỏe ? Ngạo nhi rất nhớ người!” Quá nhiều lời muốn , quá nhiều lời muốn chào hỏi, nhưng cuối cùng lại hóa thành tiếng ‘rất nhớ người!’

      Phong Vân Ngạo nhìn Tử Hồ, nhìn hoa cỏ màu xanh, khóe miệng nhếch lên, cứ như vậy , để cho màu xanh hoa cỏ cho gia gia phần yên tĩnh, phần an nhàn, chờ nàng nghênh đón ông về lại bên người cả đời ông nhất, đợi nàng!

      "Trạch, ngươi có phải chúng ta quá vô dụng hay ? vài năm rồi, chút tin tức đều tra được.” Vân Thanh nhìn bản thân, có chút nghẹn ngào .

      "Hàng năm vào tháng ba là tháng chủ tử khó qua nhất, chúng ta lại làm được cái gì, ngay cả bản lĩnh thu thập tình báo chúng ta am hiểu nhất cũng làm được!” Vân Linh đứng bên, chưa từng cảm thấy hận bản thân như lúc này.

      "Người của ta đều là cường giả!" Bốn người quay đầu lại nhìn Phong Vân Ngạo chậm rãi tới, trong mắt bọn họ lên ướt át, gì, chỉ là liên tục gật đầu.

      "Vân Thanh, ngày mai đến phiên ngươi biểu diễn, ngươi trở về Bách Hương lâu trước.” Phong Vân Ngạo đảo qua hai mắt sốt ruột của Vân Trạch, khóe miệng nhếch lên “Vân Trạch? Ân, liền cùng Vân Thanh trở về.” Thành công thấy được biểu tình khẩn trương của Vân Trạch, rốt cuộc báo được thù lúc nảy.

      Khóe miệng Vân Trạch co rút, nên đắc tội chủ tử, về sau kiên quyết trêu chọc khuyết điểm của chủ tử!

      "Vân Dạ, ngươi về Quỷ Môn, xử lý vài tình gần đây. Vân Linh tạm thời theo ta hồi Phong phủ, ngày mai gặp mặt tại Bách Hương lâu.” Phong Vân Ngạo nhìn bốn người, trong mắt tràn đầy lạnh nhạt, chút nào nhìn ra điểm thương tâm, chỉ là đây mới là thời điểm bi thương nhất, ánh mắt chút tình cảm nào mới là thời điểm nàng đau nhất.


      đường hồi phủ, Phong Vân Ngạo bước chậm rãi, Vân Linh theo sau, líu ríu chuyện ngừng, khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, có phải nàng làm sai cái gì hay ? Như thế nào lại quên giữ lại cái người hay nhảm ở lại bên người?

      "Ừ!" Phong Vân Ngạo ân hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía trước, lại có cảm giác cũng phải nhìn phía trước, ocn ngươi thâm thúy, khóe miệng mỉm cười thấm vào lòng người.

      Vân Linh ở phía sau, nháu mắt mấy cái, đột nhiên hỏi: “Chủ tử, người , người gả cho ai?” Nhíu mày, hồi lâu nhả ra câu.

      ". . . . . ." Phong Vân Ngạo để ý đến, nàng mới 11 tuổi, có hứng thú đối với việc này, nàng cảm thấy hứng thú nhất chính là báo thù. Trong mắt phát ra tia sáng diêm dúa lòe loẹt, xác thực là hàn ý.

      Bên trong Phong phủ.

      "Nàng ta tính là gì?" Đôi tay Phong Vân Nhã rất nhanh, trong mắt tràn ngập hận ý, biểu tình ác độc khiến khuôn mặt thanh tú vặn vẹo, lại càng cam lòng “Tam Tài nữ tuyệt sắc giai nhân?”

      Nha hoàn tránh phía xa, thân thể run rẩy, cũng dám ngẩng đầu lên, lâu sau mới run rẩy mở miệng : “Đại....đại....đại tiểu thư, cần tức giận cùng những người đó, đó chỉ là danh hiệu dối trá mà thôi.” Trong thanh có phần sợ hãi.

      "Hừ! phải là hơn vài danh hiệu sao? Tiện nhân!" Phong Vân Nhã hít sâu, cố gắng áp chế tức giận cùng ghen tị của bản thân, khóe miệng nhếch lên, hình như nghĩ tới cái gì “Tiểu Thất, bản tiểu thư nên làm tỷ tỷ có trách nhiệm rồi.”

      Trong mắt mang theo tia lãnh ý, nhin Tiểu Thất run rẩy, biểu tình vui, chán ghét quát “Còn mau chỉnh chu lại cho bản tiểu thư.”

      Phong Vân Ngạo cùng Vân Linh từ từ đến gần Phong phủ, hai người đến bên ngoài vách tường của tiểu viện, nhìn nhau, nhàng xoay người nhảy vào bên trong tiểu viện. Vân Linh nhìn sân viện cũ nát lại có chút ấm áp, cực kỳ vui : “Bọn họ hối hận!"

      Phong Vân Ngạo gì, hàn ý trong mắt lại thể khinh thường, hối hận? Người hối hận tuyệt đối chỉ có bọn họ. Kiếp này nàng khiến cho người mắc nợ nàng trả lại gấp 10 lần.

      Cuối cùng chuyện xưa hí kịch cũng bắt đầu, tâm tình Phong Vân Ngạo vui nghênh đón vị Khổng Tước kiêu ngạo nào đó tìm nơi trút giận. Nhưng mà người nào đó tìm đến gây chuyện, trái lại người nào thắng, người nào khóc còn chưa biết. Dùng lời của Phong Vân Ngạo chính là: Con mẹ nó đều là đám rắm chó thúi lắm, xem ai thúi chết ai!

      Phong Vân Nhã đứng trước cửa nhìn còn có vào nhà, Phong Vân ngạo đứng ở sân viện, di thế mà độc lập, cao nhã bễ nghễ, kiêu ngạo tuyệt thế, giống như toàn bộ đều ở dưới chân nàng, ràng khoảng cách rất gần, lại cảm thấy cực kỳ xa xôi. Nhận thức như vậy làm cho Phong Vân Nhã chịu nổi tức giận lập tức bạo phát, trong mắt tràn đầy ác độc, dung nhan vặn vẹo. màn như vậy hoàn toàn là trời, nơi mặt đất, chỉ là nhân tài càng ôn nhu càng nguy hiểm, mà những người hay giương nanh múa vuốt là ngu xuẩn nhất, nhưng là trong mắt chỉ tức giận mà thôi.

      "Tam muội, lam sao vậy? chịu nổi tịch mịch nên ra? Cẩn thận cảm lạnh.” Trong mắt Phong Vân Nhã tràn đầy ghen tị, nè nén phẫn nộ xuống, nhìn Phong Vân Ngạo thong thả đến gần, giọng mở miệng .

      "Có nhiều mẫu thân tiện nhân liền có nhiều nữ nhi tiện nhân. ngày quyến rũ nam nhân liền nhịn được.” Tiểu Thất phía sau Phong Vân Nhã nhìn Phong Vân Ngạo lạnh nhạt nhìn có lên tiếng, trong mắt lên tia áy náy, mang theo giọng điệu khinh thường .

      "Tiểu Thất!" Khóe miệng Phong Vân Nhã nhếch lên, mất hứng quát lớn tiếng, xoay người đối diện với Phong Vân Ngạo, : “Muội muội, cần để ý, tỷ tỷ quản giáo bất nghiêm, ngoài trời có chút lạnh, bị đông lạnh rồi.”

      Vân Linh cười nhạo tiếng, đôi chủ tớ tự biên tự diễn, trong lòng cực kỳ cam lòng vì Phong Vân Ngạo. Mỗi ngày đều bị bọn họ tìm đến gây chuyện, tưởng rằng bọn họ là người dễ khi dễ? Đây phải ràng là chủ tử là người phóng đãng sao?
      Last edited by a moderator: 30/9/15
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Nằm gai nếm mật, nhẫn nhục chịu đựng (2)

      Phong Vân Ngạo đứng ở đó nhìn cửa phòng, xoay đầu cũng khôn gì, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, nhưng cũng che giấu được tia lãnh ý, xoay người nhìn Phong Vân Nhã : “ giờ nhị tỷ là trong ba đại tài nữ, vậy là cực kỳ được sủng ái, càng hiểu biết nhiều lễ tiết, vậy tỷ tỷ nên thỉnh giáo nàng mới phải.” Trong ôn nhu mang theo hàn ý, trong nụ cười chứa đựng sát ý.

      Lửa giận trong lòng Phong Vân Nhã nháy mắt bùng nổ, vốn là phẫn nộ ở chỗ Phong Vân Ngưng, vì được xưng là tuyệt sắc tam tài nữ nên nàng ta luôn ngồi tít cao, hưởng thụ ca ngợi. Bản thân nàng lại giống như con vịt xấu xí, ở trong này, vốn nghĩ chán nản bị cười nhạo, nàng làm sao có thể tiếp tục cái giọng điệu này!

      "Tam muội, biết dòng chính thứ khác biệt sao?" Phong Vân Nhã cười lạnh đến gần Phong Vân Ngạo, trong mắt tràn đầy tức giận, rốt cuộc che giấu nổi nữa, Tiểu Thất phía sau níu Phong Vân Nhã, đáng tiếc nàng ta vì tức giận nên xem .

      Ánh mắt Phong Vân Ngạo biến đổi, khóe miệng giương lên ý cười hàm xúc, trong nháy mắt tay phải vẩy Vân Linh lui xuống, từ từ ngẩng đầu nhìn Phong Vân Nhã, mở miệng : “Dòng chính thứ có khác? Chẳng lẽ còn hơn cả tình tỷ muội sao?” Đôi mắt trong veo rất nhanh lên tia u ám, chỉ tiếc nữ tử chặn đường cướp giật nào đấy chút nào chú ý mà thôi, ngay cả mấy ám vệ trong bóng tối cũng ai chú ý tới.

      "Chẳng lẽ ai dạy ngươi lễ tiết sao? A...đúng rồi, muội muội trái lại quên?” Trong mắt tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, Phong Vân Nhã đứng trước mặt nhìn nàng, tiếp tục : “Dòng chính thức có khác, nếu là ngươi như vậy ra ngoài, đúng là làm cho Phong gia chúng ta mất mặt. Xem ra tỷ tỷ nên dạy tam muội lại chút rồi.” Ánh mắt Phong Vân Nhã chớp lóe, giơ tay lên, có nhìn Phong Vân Ngạo đảo mắt qua người nấp phía sau cây đại thụ ngoài tường, tóc dài che dấu cặp mắt u ám, rất nhanh hay tay hơi buông ra, trực tiếp “Bốp.” Phong Vân Nhã hung hăn tát vào mặt Phong Vân Ngạo cái.

      Sát khí người Vân Linh phía sau Phong Vân Ngạo rốt cuộc giấu được, nếu có chủ tử cảnh cáo chỉ sợ nàng sớm giết chết nữ nhân này rồi. Chết tiệt. Chẳng lẽ mấy năm nay nàng ta áp bức còn chưa đủ hay sao?

      Phong Vân Ngạo theo phản xạ che lại hai má, trong mắt tràn đầy thương tâm nhìn Phong Vân Nhã, mang theo giọng điệu băng lãnh : “Tỷ tỷ?”

      "Lần này tốt lắm, rốt cuộc cũng biết cúi đầu, nhớ kỹ, dòng chính thứ có khác, nhìn thấy tỷ tỷ ta phải biết hành lễ.” Mang theo phần đắc ý, phần khinh thường, nhìn lướt qua Phong Vân Ngạo, xoa xoa tay mình “Ai nha, tay đều đau muốn chết rồi.” Ánh mắt hung hăng trắng mắt liếc Phong Vân Ngạo cái, liền xoay người nháy mắt.......

      "Tỷ tỷ đây là dòng chính thứ khác biệt có thể đánh bại tỷ muội tình thâm hay sao!" Lời mang theo bi thương, vang bên tai Phong Vân Nhã. Phong Vân Nhã nhướng mày, cảm giác thanh này có chút thích hợp, ngớ ra hồi, xoay người lại nhìn đôi má trắng nõn như ngọc có dấu tay hồng hồng, càng tỏ ra đắc ý, xem phần cảm giác được tự nhiên kia, mang theo đắc ý gật đầu.

      "Tỷ tỷ cũng còn biện pháp, đây là lễ tiết, ta sợ tam muội ra ngoài ngẩng đầu lên được, muội muội cũng nên ghi hận tỷ tỷ.” Trong mắt lại còn tức giận, có thể phát tiết ra ngoài cảm giác tệ.

      Khóe miệng Phong Vân Ngạo nhếch lên, nhìn phía sau cây đại thụ trống , cành lá lay động, hàn ý trong mắt lóe lên, nhìn Phong Vân Nhã đắc ý, khóe miệng nhếch lên, mở miệng : “Chẳng lẽ tỷ tỷ quên 5 năm trước, mẹ ta, Nguyệt Nhiễm là lấy thân phận thê tử tiến vào Từ Đường Phong gia, ghi vào gia phả?” Thân hình Phong Vân Nhã sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng, đợi nàng ta mở miệng, Phong Vân Ngạo tiếp tục “Dòng chính thứ có khác? Tỷ tỷ, cho dù ngươi lớn tuổi hơn ta, nhưng mà quỷ củ là thể phá, ngươi vừa cho ta biết, phải quên?.....A, muội muội ngại nhắc nhở chút.” Ánh mắt đột nhiên thay đổi, băng lãnh thị huyết tàn nhẫn giống như sứ giả Địa ngục nhin Phong Vân Nhã.

      Phong Vân Nhã lui về sau mấy bước, ánh mắt kia đáng sợ. Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng là vừa vặn cảm giác giống vừa rồi. Đột nhiên ý thức được bản thân vậy mà lại bị kẻ tiện nhân như phế vật cái gì cũng hiểu này dọa sợ, sắc mặt càng thêm chịu nổi, vậy mà nàng ta còn đến chuyện 5 năm trước mẫu thân nàng chịu nhục. Phong Vân Nhã vốn cao hứng, cảm xúc đột nhiên thay đổi, hung tợn nhìn Phong Vân Ngạo “Mẫu thân ta vẫn như cũ là thê tử. Mà ta, vẫn như cũ là dòng chính nữ.”

      "Vậy ngươi sau khi mẫu thân ngươi mất có thể nhập vào gia phả hay ? Hử?” thanh lạnh nhạt vang vọng trong trang viện cũ nát, giống như tiếng vọng thị huyết.

      Phong Vân Nhã che giấu kinh ngạc trong lòng, nhìn Phong Vân Ngạo lên ác độc, chút nào che giấu hận ý đối với Phong Vân Ngạo, quả nhiên là nữ nhi của kẻ tiện nhân!

      Phong Vân Ngạo căn bản để ý nàng ta, khóe miệng nhếch lên, vuốt ve dấu tay bên má, trong mắt lên tia u ám. Màn kịch nầy tốt nhất đừng làm cho nàng thất vọng. Trong lòng chợt lóe lên tia chờ mong, nàng hi vọng trận diễn trò này được viên mãn, mà nàng cũng là người đứng giữa màn kịch này.

      Nhìn thân thể Phong Vân Nhã tới gần, sát ý trong mắt Vân Linh rốt cuộc che giấu được, thân thể vừa động, đợi cho nàng hoàn hồn thân thể đứng trước mặt Phong Vân Nhã, tay bóp chặt cổ nàng ta, khuôn mặt trẻ con tràn ngập hồn nhiên chút nào che dấu vẻ thị huyết, mở miệng : “Phong Vân Nhã, chủ tử đối với ngươi tôn trọng, cũng phải ta, Vân Linh ta sớm muốn giết ngươi. Suy nghĩ chút bản thân có bao nhiêu phân lượng, nếu chết xuống Địa ngục cũng biết vì sao lại chết, như vậy tốt rồi.” Thành công nhìn Phong Vân Nhã hoảng sợ, kiềm chế ý định muốn giết nàng ta lại, từ từ buông lỏng tay rta, trở về đứng phía sau Phong Vân Ngạo.

      "Khụ khụ. . . . .” Phong Vân Nhã lập tức hô hấp hit lấy khí mới mẻ, hai tay che cổ, trong mắt là hãi vô pháp che đậy, nháy mắt vừa rồi nàng cho rằng mình chết. Nhưng mà trong mắt nhanh chóng bị đố kỵ thay thế, nhìn Phong Vân Ngạo cái gì cũng bằng nàng, nhưng mà lại được lão quản gia tôn trọng, càng được nha hoàn tốt như vậy. Nhưng mà có số việc thể biểu ra ngoài, nàng biết, nếu nàng cũng thể yên ổn sống đến bây giờ.

      "Hừ! Tiểu Thất, !" Phong Vân Nhã lườm Phong Vân Ngạo cái, sắc mặt nhìn Tiểu Thất càng thêm khó coi, thêm gì hung hăng xoay người nhanh chóng rời .

      "Chủ tử, chờ ta chút….” Vân Linh nhìn Phong Vân Nhã rời khỏi, trong mắt nhanh chóng che dấu sắt ý, lo lắng nhìn dấu tay mặt Phong Vân Ngạo, xong nghĩ muốn về phòng lấy dược, lại bị Phong Vân Ngạo ngăn cản.

      " cần, Linh, ngươi xem ta phải vẫn rất tốt phải sao?” thanh sâu xa, biết là tự với bản thân hay vẫn là Vân Linh, hoặc là những người khác. để ý Vân Linh tự trách, xoay người, từ từ vào trong phòng. Cũng nhìn thấy, trong mắt nàng có phần chờ mong, còn chờ mong cái gì có lẽ ngay cả chính nàng cũng biết. Bởi vì nàng cho rằng nàng là người xem diễn mà phải là người diễn trò.

      Ban đêm, mặt Phong Vân Ngạo sưng lên, trong mắt Vân Linh loé ra lệ quang, cố gắng để ý tới, cầm tin tức trong tay đến gần Phong Vân Ngạo ở bên cửa sổ, có chút nghẹn ngào mở miệng : “Chủ tử, Dạ truyền đến tin tức, mọi tin tức của Sở Vân quốc đều ở đây.” Đưa tài liệu trong tay cho Phong Vân Ngạo, rốt cuộc nhìn nổi khuôn mặt Phong Vân Ngạo “Hu hu....Chủ tử, người thoa dược , hu hu.....”

      Phong Vân Ngạo cười nhạt tiếng, trong mắt vẫn như cũ trong veo mà lạnh lùng, nhưng vẫn có chút nhiệt độ. Nhìn khuôn mặt trẻ con, người ngoài gọi là trong trong tứ đại quỷ sai lại như tiểu hài tử khóc rống. Rốt cuộc thỏa hiệp, mở miệng : “Được rồi, khóc cái gì, chờ chủ tử ngươi chết hãy khóc , khi đó có thể khóc lâu chút.” Trong mắt hề che giấu ý trêu chọc.

      Vân Linh mặc dù nhìn thấy, cũng rất nghiêm chỉnh cho nàng biết “Hừ, khóc, khi đó tuyệt đối khóc. Lúc đó chủ tử xinh xắn hẹp hòi rắm thúi rốt cuộc cần áp bức mấy tiểu nương tội nghiệp chúng ta rồi.” Miệng nhếch lên, ánh mắt lộ ra vui vẻ, rất nhanh lấy ra dược trị thương, thoa lên giúp Phong Vân Ngạo.

      "Hẹp hòi rắn thúi?” Phong Vân Ngạo có chút trầm nhìn nha đầu được tấc lại muốn tiến thước này, đặc biệt trầm, nhưng mà người nào đấy thần kinh thô, tự động xem , nhìn chủ tử nhà mình, mở miệng : “Hừ, chẳng lẽ đúng? Chúng ta đều là những trẻ lao động cực khổ lại có bạc, lao động miễn phí.” Vân Linh bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn Phong Vân Ngạo.

      Khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, nàng có thể , nàng là chủ tử bị thuộc hạ áp bức ? Nàng phân tiền cũng có, bạc gì gì đó, quá xa xôi rồi. Phong Vân Ngạo đau lòng mở ra cái Quỷ môn, là chưa từng có đồng bạc nào.
      Last edited by a moderator: 30/9/15
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Là tắm uyên ương hay là thủ thân như ngọc

      Phong Vân Ngạo cầm lấy tài liệu trong tay, từ từ đảo qua, thân thể dần dần lạnh lùng, khóe miệng lại giương lên nụ cười lạnh, Tư Đồ gia!

      Phong Vân Ngạo nhìn trang đầu tiên trong tài liệu về tin tức Tư Đồ thái hậu của Sở Vân quốc, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng giương lên nụ cười . cười . Thời gian năm để cho nàng hiểu thế cục của Sở Vân quốc là thiên hạ của Tư Đồ gia mà phải là thiên hạ của hoàng gia!

      Nhìn những tin tức này vẫn làm cho nàng kinh hãy. Tư Ồ Dương, thừa tướng Sở Vân quốc, 44 tuổi, quyền cao chức trọng, quyền thế trong triều rất cao, nhân mạch rất rộng. cơ bản, tất cả tình trong triều đình đều phải trải qua cho phép của mới có thể thi hành. Mà thái hậu Tư Đồ Ninh, 42 tuổi, nắm giữ quyền lực hậu cung, còn có lực lượng bí mật muốn người khác biết. Hoàng thượng Lãnh Doanh, 35 tuổi, hề có thực quyền, hoặc có thể là yếu đuối vô năng. Ngay cả người mình cũng bảo vệ được, nhìn nàng chết , thậm chí là hoàng tử được sủng ái cũng trong vòng đêm trở nên si khờ, cũng là Ngốc Vương khủng bố tại. Những việc này đều phát sinh vào 15 năm trước, Phong Vân Ngạo nhíu mày, hài tử 3 tuổi trong đêm trở nên si khờ? có khả năng sao? Nếu ngu ngốc, có phải chết hay ? Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy nghi hoặc, cực kỳ chú ý tới cái Ngốc Vương này. Vương gia ngu ngốc trong 15 năm qua vẫn được sủng ái, hoàng thượng yếu đuối lại có thể bảo vệ bình yên vô ? Có lẽ phải đơn giản như vậy.

      Phong Vân Ngạo sửa sang lại tin tức trong đầu, quyền thế của Tư Đồ gia quá lớn, trước kia là do nàng xem , xem ra toàn bộ phải bắt đầu lại từ đầu. Phải tuyệt đối bí mật, mà chuyện này đơn giản, trong này dường như là còn có cái gì.....

      "Chủ tử? Có phải là có chuyện gì hay ?" Vân Linh còn vẻ cười đùa, trong trẻo mà lạnh lùng nhìn bàn tay của Phong Vân Ngạo gõ gõ cửa sổ.

      " có gì." Phong Vân Ngạo vừa muốn gì, thoáng nhìn thấy bóng người ngoài cửa viện, khóe miệng nhếch lên. Xem ra, tuồng kịch ban ngày đến lúc thu hoạch thành quả, tát này của nàng cũng phải nhận nha. Trong mắt lóe lên tia lãnh ý, mang theo dày đặc sát khí, dù là Vân Linh vẫn luôn theo bên người nàng cũng khỏi đông cứng trận, xem ra chủ tử nhà mình lại nhìn tới thứ gì đó rồi. Chỉ là lần này Vân Linh đoán đúng, phải là đồ vật, mà là muốn chứng minh chuyện, nếu có vài thứ đúng là rất khó làm.

      "Chủ tử, quản gia tới." Vân Linh nhướng mày, có ra ngoài xem, chỉ nghe cước bộ biết là có người tới.

      Vân Linh nhìn nhìn quản gia tiến vào, ánh mắt chớp lóe, lui ra ngoài, gì thêm, chỉ là mặt tràn đầy vẻ hờn giận.

      Phong Vân Ngạo giống như thấy đượco lão quản gia tới, nhìn ngoài cửa sổ trái lại tự : “Sao rất nhiều, nhưng mà vĩnh viễn vượt qua mặt trăng, đó là bởi vì ánh sáng phát ra đều dựa vào mặt trăng phát quang, khoảng cách đối với chúng ta quá mức xa xôi.” là mạc danh kỳ diệu mà , lại làm cho thân thể quản gia đông cứng lại, ánh mắt cứng ngắt, lên tia hàn ý, trong nháy mắt lại che giấu mất.

      "Thiếu Tướng quân , thỉnh tiểu thư đến thư phòng chuyến.” mặt vẫn mang theo nụ cười hiền lành, trong mắt tràn đầy quan tâm đối với Phong Vân Ngạo. Phong Vân Ngạo vốn nhìn ông ta, vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời màu tím giống như tiên cảnh mộng ảo, sinh động nhảy múa.

      Nụ cười mặt lão quản gia Vương Phúc sắp cứng ngắt, Phong Vân Ngạo đột nhiên đứng dậy xoay người, mở miệng : “Đin thôi, Vương bá bá ở phía trước dẫn đường .” mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, đối với Vương Phúc gật đầu cái.

      Ánh mắt Vương Phúc chớp lóe, rất nhanh xẹt qua, nhưng mà thoát được cặp mắt của Phong Vân Ngạo. Đơn giản lúc Vương Phúc xoay người nháy mắt xem tà khí trong mắt Phong Vân Ngạo, cũng khiến ông ta xem nàng, đánh giá cao bản thân.

      Phong Vân Ngạo theo Vương Phúc biến mất tại cửa, Vân Linh nấp ngoài cửa đột nhiên thân, dưới ánh đèn sắc mặt tràn đầy khủng bố cùng sát khí. Bên ngoài cực kỳ tôn kính, nhưng trong lòng tất cả đều khinh thường cùng xem thường chủ tử. lão già mà có thể tùy ý tiến vào khuê phòng tiểu thư, đây là việc nên làm? Trong mắt mọi người, chỉ là muốn trêu đùa chủ tử .

      Khóe miệng Vân Linh treo lên nụ cười gian trá, biến mất trong bóng đêm.....

      "Tiểu thư mời vào trong!" Vương Phúc dừng bước trước cửa thư phòng, hơi nghiêng người qua bên .

      Phong Vân Ngạo gì, thẳng tiến vào thư phòng, đẩy cửa ra, người ngồi trước bàn sách cầm cái kia tên là bút lông gì gì đó, làm bộ như thâm trầm, khoa tay múa chân. Kỳ Phong Vân Ngạo có chút biết gì, tuy nàng cầm kỳ thư họa đều thông, nhưng đáng tiếc nàng vẫn phân biệt được cái gì là bút lông, cái kia chỉ có ba cọng lông cũng được gọi là bút lông sao? Mặt khác, bàn kia là cái gì? Nếu cặp mắt Phong Vân Ngạo nhìn lầm mà , đó chính là bức màn phòng ngủ của ông ta. Khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, thêm gì, ngồi xuống bên, nhìn người “Vẽ tranh”, bởi vì nàng biết quấy nhiễu ông là cực kỳ xấu hổ.

      "Phong Vân Nhã là chuyện gì xảy ra?" Phong Chiến Quân để cây bút trong tay xuống, thời điểm nhìn đến mặt Phong Vân Ngạo, hai tay hơi thả lỏng, giống như nhàng thở ra, giọng điệu lại càng thêm băng lãnh. Ông nhìn chằm chằm Phong Vân Ngạo, giống như ngay sau đó muốn đâm thủng nàng.

      Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, tâm tình lập tức tốt lên, khóe miệng nở nụ cười, mở miệng : “Phong Vân Nhã? Ta mới 11 tuổi, như vậy có thể làm gì? Ngay cả chữ cũng biết viết nha. A, cái bàn kia là bút ba lông sao? Vân Ngạo đều biết.” Ánh mắt muốn bao nhiêu ủy khuất có bao nhiêu ủy khuất, đáng tiếc, người lạnh lùng như ông ta, xin lỗi nhận thấy khóe miệng trêu chọc của nàng.

      Phong Chiến Quân nhướng mày, sắc mặt quẫn 囧, trong nháy mắt càng thêm băng lãnh, "Chỉ cần ngươi đuổi Lão sư , tùy tiện ngươi.” xong xoay người, nhìn bút lông vừa mới dùng, ánh mắt chớp lóe, thân thể dấu vết cứng đờ. (Kẹo: Aiz, bút ba lông? Tội Phong tỷ nghĩ ra từ này, ông già PCQ kia chắc tức muốn ói máu quá)

      Phong Vân Ngạo bẹp bẹp miệng, thể tuồng diễn này rất thành công, bất quá ánh mắt lạnh lùng, nàng thích bị người khác xem mình diễn trò.

      " ra ngoài , về sau chú ý!" Phong Chiến Quân lạnh lẽo .

      Phong Vân Ngạo nữa, yên lặng rời khỏi thư phòng, tại đường hẹp. Trong bóng đêm, ai nhìn đến vẻ mặt của nàng, vừa mới đó là động tác yên tâm, bàn tay dấu vết sờ sờ mặt. Dấu tay này tuy cực kỳ làm nàng tức giận, nhưng cũng là giúp đỡ. Nhưng mà thể buông tha cho Phong Vân Nhã, thiế của nàng như thế nào có thể đòi lại đây.

      Nếu là trước đây còn hoài nghi, lần này nàng xác định, mẹ nàng có chết, hơn nữa cũng là bị Phong Chiến Quân giấu , hoặc là , Phong Chiến Quân có gì đó thể ra, hoặc là bị uy hiếp. Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, vừa rồi trong phòng vẫn còn người, tuy nội lực của nàng phải rất cao nhưng nếu so về nấp, nàng xưng đệ nhị ai dám nhận đệ nhất!

      Lúc này trong Tư Đồ phủ ——

      "Thừa tướng đại nhân, có tìm thấy lệnh bài, phần cũng phát .” Thượng thư Loan im lặng, mặt mang theo mồ hôi lạnh, cúi đầu báo cáo với thừa tướng Tư Đồ Dương trầm trước mắt.

      "Chưa thấy?" Tư Đồ dương chỉ là có chút kinh ngạc, nhưng có tức giận. Mày kiếm, mắt ưng, vừa nhìn là biết người thông minh lanh lợi, nhìn thượng thư khẩn trương, khóe miệng nhếch lên : “ có gì, tiếp tục theo dõi, ngươi trước tiên lui xuống.” Im lặng phất tay bảo Loan lui xuống.

      "Ra ngoài." Bên trong phòng chỉ còn lại mình Tư Đồ Dương, vọng vào trong gian phòng trống trơn, “ với nàng, tình có chút thích hợp, căn bản có tung tích của lệnh bài!"

      Bóng đen chợt lóe, bên trong gian phòng lại khôi phục an tĩnh.

      Trong bóng đêm mang theo chút đỏ ửng, giống như còn nổi lên cái gì.

      "Linh, ngươi xem phải mọi người ai cũng sé tắm rửa?” Phong Vân Ngạo ngồi giường nhìn Vân Linh bưng nước ấm vào cho nàng, hồi lâu nhả ra câu.

      "Ách" Vân Linh dừng lại, "Chủ tử, tâm tình người rất tốt?” Ý tứ giống như ngươi cực kỳ nhàm chán. Đáng tiếc nàng có can đảm.

      "È hèm, có phải hay trước khi ngủ đều tắm rửa?” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, dường như nghĩ đến cái gì, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên biến mất ở trong phòng, lưu lại Vân Linh mình lờ mờ đứng ở kia.......

      Trong đêm tối, Phong Vân Ngạo theo trí nhớ tới giữa cai sân viện, nhìn thấy ánh sáng lóe ra trong phòng, trực tiếp vươn hai tay đẩy, theo cửa sổ nhảy vào, nhất thời cứng ngắt tại chỗ, màn nhìn thấy làm cho người ta phun máu.... ...

      Phong Chiến Quân đứng trước giường, thân thể trần như nhộng, trong phòng có bất kỳ miếng nước nào. bàn tay đặt bắp đùi, cúi đầu nhìn hạ thể vểnh cao, nghe được tiếng động, quay người, vì thế biến thành màn mắt to trừng mắt .

      Phong Vân Ngạo nháy mắt mấy cái, trong mắt lóe lên kinh ngạc, đợi Phong Chiến Quân hồi hồn, người nào đó là sắc nữ hình mở miệng : “ ra là có ham mê này, ngươi tiếp tục , ta chỉ là đến xem ngươi tắm uyên ương hay vẫn thủ thân như ngọc mà thôi.” Ánh mắt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên, hai tay duỗi ra, ý bảo ngươi cứ tiếp tục. (Kẹo: Haha....chết cười với Phong tỷ, bắt gặp người ta tự an ủi còn có thể thản nhiên mặt đỏ, tim đập nhanh, còn thuận miệng đến kiểm tra, rồi kêu tiếp tục. Tiểu nữ bái phục bái phục)
      Last edited by a moderator: 30/9/15
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Minh vương Minh vực

      Phong Chiến Quân nhất thời hồi hồn, lại nghe được lời nàng , sắc mặt nhất thời đỏ bừng, biết là nên tức giận hay là xấu hổ. Nhìn nữ nhi nhà mình như cũ vẫn quan sát ông, ánh mắt đông cứng, đợi mở miệng lần nữa, thân thể liền đông cứng tại nơi đó.... ...

      "Ặc, dáng người như vậy cũng tồi, vạm vỡ, làn da rất tốt, cực kỳ bóng loáng.” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, từ từ đến gần, bàn tay ấn cái “Ừ, cực kỳ bóng loáng, tồi, eo thon , tồi, ừ, chỉ là cái tiểu tướng quân quá.....quá ‘xinh xắn’.” Phong Chiến Quân rốt cuộc xoay người lại, nhìn nữ nhi còn lải nhải trước mặt, ngừng nhìn hạ thể của ông mà bình luận. Nhất thời phong độ cái gì cũng đều bay sạch, nét mặt già nua khó xử nháy mắt chuyển thành tối đen. Phong Vân Ngạo ý thức được chuyện xấu liền phi thân theo cửa sổ rời khỏi, chỉ nghe tiếng thét điên cuồng “Xú nha đầu nhà ngươi!” Chung quanh vài trăm dặm lực sát thương, làm cho người ta còn tưởng có cái thâm cừu đại hận gì.

      Trong đêm tối Phong Vân ngạo lại như ở ban ngày, trở lại phòng, nhìn thấy Vân Linh thu thập xong, khóe miệng nhếch lên, nhìn ra được tâm tình nàng rất tốt. Khóe miệng Vân Linh co rút, nghe được tiếng hét khàn cả giọng kia, nàng liền biết thời điểm tâm tình chủ tử tốt liền an ổn, nàng hoài nghi chủ tử có phải là sắc lang hình hay .

      "Ngươi đều quan tâm chủ tử nhà của ngươi?” Ánh mắt Phong Vân Ngạo liếc cái, căn bản có lý lẽ cực kỳ nguy hiểm nhìn Vân Linh .

      Thên thể Vân Linh cứng lại, cười tít mắt quay đầu, nhìn chủ tử nhà mình cười đến hiểm, mở miệng : “Klhông, có.” ra nàng muốn : Thời điểm chủ tử tính kế, người nào có thể là đối thủ của người. Đáng tiếc nàng dám ra, aizzz, khuất phục dưới uy quyền.

      Phong Vân Ngạo gì nữa, nhìn giường trải xong, lẩm bẩm : “Đối với ngươi công thành danh toại, trong lòng người là phú quý.” Thân thể Vân Linh đông cứng trận, gì.

      Hôm sau, ngựa xe như nước, người đến người , hoặc là ngàn dặm ngõ hẻm. Hôm nay là ngày 20 tháng 3, là ngày thiên hạ đệ nhất danh kỹ diễn xuất. Tuy chỉ có thể đứng nhìn, nhưng mà có thể có phúc cho lỗ tai ăn no trái lại uổng cuộc đời này. Ba năm mở lên, vô số quan lại quyền quý tranh nhau mời đều bị cự tuyệt, nhưng mà cực kỳ ngoài ý muốn, ai dám đến Bách Hương Lâu khiêu khích. Bởi vậy hàng năm ngày 20 tháng 3 đều là ngày bọn họ chờ đợi, chính xác mà là ngày nam nhân chờ đợi, nữ nhân ghen ghét.

      Bên ngoài Bách Hương Lâu bịt kính người, thậm chí đến góc tường cũng chật kín. Người có tiền chỉ có thể lẳng lặng ngồi bên ngoài lắng nghe, lẳng lặng chờ đợi.

      Ngoài cửa vốn là thanh ồn ào đột nhiên chợt yên lặng, mọi người từ từ tại vài ánh mắt lạnh tự động tránh ra con đường. Chỉ thấy người cầm đầu mang mặt nạ ngân ngọc, ánh mắt đen như mực lạnh lẽo, toàn thân áo bào trắng nhuốm bụi trần. ràng có cảm giác nguy hiểm, lại làm cho người ta dám tiếp cận. Hai vi hắc y hai bên, người có ánh mắt hoa đào, môi hồng răng trắng, khóe miệng nâng lên nụ cười. người khác lãnh khốc thị huyết, hề cười. Ba người bước xuống xe ngựa, nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Bên trong lầu ba trong tứ đại lầu, Tây Các lâu, ngân ngọc mặt nạ, ánh mắt đen như mực tùy ý nhìn xung quanh, y bào màu trắng tuyệt thế, ngạo nghễ liều lĩnh. Chỉ là bắt chéo hai chân, tay cầm bình rượu, phải ly rượu mà là bình rượu, miệng phát ra thânh bẹp bẹp, hoàn toàn phá huỷ hình tượng hoàn mỹ. Ngoài cửa, mỹ nhân ôn nhu, lục y phất phới, vẻ mặt hắc tuyến nhìn chủ nhân nhà mình ôm bình rượu buông tay, rốt cuộc nhịn được “Chủ tử, người hôm nay nể mặt ta chút .” Vì sao vừa tới nơi này của nàng liền chỉ biết uống rượu.

      Dưới mặt nạ ngân ngọc ràng là Phong Vân Ngạo, trước mặt lục y mỹ nữ hôm nay là nhân vật chính đệ nhất danh kỹ, hoặc là là Vân Thanh. Phong Vân Ngạo nhìn nhìn bình rượu, lại nhìn lục y mỹ nhân ngoài cửa, hề để ý nàng, tiếp tục uống. Sắc mặt Vân Thanh bất đắc dĩ, nhướng mày, nhìn cảnh tượng an tĩnh phía dưới, biến sắc, đồng thời Phong Vân Ngạo vẫn ôm bình rượu nhìn về phía Vân Thanh cứng ngắt trước cửa, mở miệng : “Đến đây, Thanh, ngươi cũng cần phải trở về.”

      Minh Vương Điện hạ Minh vực, chúng ta rốt cuộc gặp mặt!

      Ánh mắt chợt lóe, lại khôi phục dáng vẻ say khướt, vẻ mặt Vân Thanh ngoài cửa cứng đờ trận, nghe Phong Vân Ngạo , lập tức xoay người về phòng. Mở ra ám cách phía sau cửa, vách tường phía sau ken két di động, chỉ đủ cho người tiến vào, bóng dáng Vân Thanh chớp lóe, trong gian phòng yên lặng, tiến vào ám đạo.

      Phía dưới, nam tử áo đen lãnh khốc nhìn đầu người chi chít tiến lên bên tai Minh vương, mở miệng : Chủ tử, Lam Ma ở lầu chờ, Đông Các lâu.”

      Minh vương đeo mặt nạ ngân ngọc nhìn lướt qua Tây Các lâu, “Ừ” tiếng, nâng bước để ý tới ánh mắt của mọi người, lên lầu. Hai người phía sau vẫn như cũ yên lặng theo.

      Bên trong lầu Bách Hương Lâu đạm nhiên tươi mát, lầu ngư long hỗn tạp, cơ bản là loại người gian hồ hiệp khách. Lầu hai là người có quyền có thế. Lầu ba chỉ có bốn gian phòng, Tây Các lâu là Phong Vân Ngạo, Đông Các lâu là Minh vương, còn lại Nam Các lâu là Lãnh vương Sở Vân quốc, Bắc Các lâu là nam tử thần bí, hề tra được tin tức gì.

      Tầng lầu đều có lục sắc bảo hộ, toàn thân lục sắc, ngay cả mạn che mặt cũng là lục sắc, xưng là Lục Ảnh.

      Về phần lầu cao nhất, là chỗ của lâu chủ Bách Hương Lâu cùng Thanh Hương, Hồng Ảnh vệ phụ trách toàn bộ việc bảo hộ, là người tàn nhẫn thị huyết, người nào dám trêu chọc.

      Đông Các lâu ——

      "Ai ui, ngọn gió nào có thể thổi người đến đây.” Toàn thân lam sắc, nam tử xinh đẹp nhìn Minh vương mang mặt nạ ngân ngọc, trêu đùa .

      "Đúng là thiếu ngược!" Nam tử mặt than lãnh khốc câu, ánh mắt hề xoay chuyển, ngay cả nhìn cũng có nhìn , nhìn kỹ lại thấy khinh bỉ.

      "Ha ha ha. . . . . ." Sau lưng nam tử xinh đẹp, Tao Bao trực tiếp bật cười, nhìn hai người, mở miệng : “Lam Lam, lại nhớ bản thiếu gia nha.” Xoay người, tới chỗ xa vứt mị nhãn, thanh mị hoặc, cực kỳ có lực hấp dẫn. Đáng tiếc, lam y Lam Ma nhìn người ngừng õng ẹo làm dáng, hai tay sờ soạng cánh tay, toàn thân đông cứng trận, vẻ mặt khinh thường : “Tao Bao, có phải mấy ngày nay lãnh khốc nam nhân trong nhà ngươi có thỏa mãn ngươi? Aizzz, ra bản thiếu gia có thể thiện tâm thỏa mãn ngươi.” Trong mắt tràn đầy thương hại.

      Minh vương ngồi gần bên cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tây Các lâu, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng nho cầm bình rượu so với nàng còn lớn hơn ừng ực uống. Đôi mắt xoay tròn chuyển động, tự giác Minh vương giương lên nụ cười thản nhiên, liền chính cũng có phát , nhất thời ánh mắt hai người chống lại nhau....... (Kẹo: Ê, tên Minh vương gì gì kia, dập ngay cái ý nghĩ xấu xa vs Phong tỷ nhà ta, Phong tỷ là của Lãnh ca, được đóng dấu quyền sở hữu vĩnh viễn rồi)

      Lãnh khốc xinh đẹp, bễ nghễ kiên cường, đây là Phong Vân Ngạo; khát máu cuồng vọng, bày mưu tính kế, đây là Minh vương. Vương cùng vương chống lại nhau, nháy mắt tia lửa bắn ra, chút nào nhường nhịn, giống như là hai người đấu nhau thiên vạn lần. Trong Đông Các lâu, thân thể ba người cứng trận, nhìn Minh vương tản ra lãnh khí, lúc này có phần biết ra sao, theo tầm mắt nhìn lại, giống nhau là mặt nạ ngân ngọc, giống nhau là thân áo bào trắng, giống nhau có ánh mắt thịu huyết. Dù cách nhau khác xa, nhưng quả là cực kỳ giống nhau, tới cùng là ai vậy? Lãnh khí càng tăng lên, mấy người nhìn lại.

      Nhìn qua bóng dáng xinh quơ quơ bình rượu trong tay, liếc mắt cái, tiếp tục uống rượu của .....

      Lần đầu tiên đối chiến cứ như vậy bị người mê rượu nào đó xem , đồng thời cũng khơi dậy hứng thú thị huyết biến thái trong lòng của vị nào đó, ánh mắt chớp lóe, Minh vương nhìn bóng dáng nho kia, nhàn nhạt câu: lâu gặp vật , xem ta phải trả giá nhiều. Chỉ là có ai nghe thấy mà thôi.
      Last edited by a moderator: 30/9/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :