1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt sắc truyền kỳ: Nguyệt lạc hồng trần - Lâm Vũ Phàm (60 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 15: Vọng Nguyệt đình
      Lâm Vũ đứng bên nhìn đến cảnh này, có lên tiếng, nàng có thể cảm thấy nơi này có chứa chuyện rắc rối phức tạp gì đó, mà nàng lưỡng lự ở bên ngoài chuyện này .

      Nhìn Lan Cơ uống xong trà, Tiểu Nghiêm cũng cáo lui.

      Lan Cơ đứng ngơ ngác, trầm mình trong ý thức của bản thân.

      Thấy thế, Lâm Vũ khẽ gọi tiếng: “Tỷ tỷ có sao ?”

      Lan Cơ bỗng nhiên hoàn hồn, “Ừ, chúng ta thảo luận ca múa .” Nàng cầm tay Lâm Vũ, “Đối với hiến nghệ cho Vạn Bác Hội lần này, ngươi có sáng kiến gì ?”

      Lâm Vũ mỉm cười: “Ta nghĩ kỹ rồi.” Tức lấy bức hoạ cuộc tròn trong tay áo ra, bày ra bàn: “Ngươi xem, đây là bức Vũ đồ (bức vẽ điệu múa) của ta.”

      Ánh mắt Lan Cơ sáng lên, thoáng cái bị những bức tranh này hấp dẫn.

      Lâm Vũ : “Đây là khúc vũ “Thiên thủ Quan ” ta nghĩ ra.” Cũng vừa đứng chỉ vào bức tranh, vừa giảng giải.

      Được nửa phần, Tiểu Nghiêm đưa cơm chiều tới, Lâm Vũ có phần an tâm, thử thử độc, xác định an toàn, mới cho Lan Cơ động đũa. Các nàng thảo luận xong trời tối mịt.

      Lúc này, Tiểu Nghiêm gõ cửa mà vào, “ nương, thời gian còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi.”

      Lan Cơ vỗ vỗ bàn tay Lâm Vũ, hơi hơi mỉm cười, “Ừ, muội muội, vũ khúc này của ngươi rất tốt! Sáng sớm ngày mai chúng ta liền cho Vương , nhanh chóng chọn lựa vũ cơ ( múa).”

      Lâm Vũ gật gật đầu.

      Lan Cơ lại : “Ngươi vất vả vẽ nhiều như vậy, cũng nên về nghỉ sớm chút !”

      Lâm Vũ cầm tay Lan Cơ, gì, dừng chút rồi yên lặng rời .

      Chờ nàng xa, ở trong phòng Tiểu Nghiêm hừ lạnh tiếng: “Nhớ kỹ: về sau cái gì nên đừng .”

      Lan Cơ cắn răng nhìn thẳng nàng ta: “Các ngươi đối phó với nàng chứ? Ca vũ của ta phải có nàng mới có thể hoàn thành.”

      Tiểu Nghiêm cười lạnh : “Coi như nàng ta mệnh tốt!”

      Lâm Vũ trong hành lang dài mà nhớ lại việc chẩn đoán bệnh cho Lan Cơ hôm nay. Trong nơi cất sách y dược của chưởng quầy nàng từng nhìn thấy tờ giấy kẹp lẫn trong quyển sách, mặt viết ngoáy mấy chữ: “Độc vừa xâm nhập, ngực đau gay gắt, mẩn đỏ toàn thân; độc ngấm đến tứ chi, bệnh trạng như cũ, nhưng dần dần lâu; độc vào vô phương cứu chữa, nhưng đau đớn lại giảm, vết hồng nhạt ra, vị trí bất định, màu sắc càng tối, độc càng sâu, đến lúc vết hồng lan toàn thân người liền chết. Ha ha! Quá đẹp quá đẹp! Muốn biết tại sao, nhanh chóng hỏi bản tiên….” chữ viết phía dưới ràng lắm. Lúc ấy nàng còn tưởng rằng có thể là chưởng quầy hoặc Phó Tử Minh ghi lại, liền cầm tờ giấy kia đến hỏi bọn họ, kết quả là chưởng quầy vừa thấy, mặt run rẩy chút: “Cũng biết người nào viết linh tinh, ngươi cần để ý.” Mà Phó Tử Minh cũng lắc đầu, im lặng .

      Lại nghĩ đến, ở trong chỗ này, nàng gặp bệnh trạng được viết trang giấy kia. Nếu Phó Tử Minh nhắc nhở nàng việc Lan Cơ trúng độc, như vậy trang giấy kia liên quan đến Phó Tử Minh, nhưng vẫn cảm thấy bọn họ che giấu gì đó.

      Rốt cuộc là ai chế ra loại độc này?

      Trở lại phòng, Tiểu Nguyên nãy giờ vẫn chờ chủ nhân kinh hỉ : “ nương, rốt cuộc người trở lại! Nô tỳ tìm người mãi, nếu phải Tiểu Nghiêm tỷ tỷ báo cho nô tỳ biết người ở bên đó chắc là ta sốt ruột mà chết mất.”

      “Ừ, làm phiền ngươi lo lắng. Đêm khuya, ngươi nghỉ .”

      “Để nô tỳ hầu hạ nương.”

      “Ừ, ngươi giúp ta mang chút nước rửa mặt về đây .”

      “Vâng!” Tiểu Nguyên nghe lời lui ra.

      Lâm Vũ mở cửa sổ ra, gió ùa tới, nhìn lá cây đào dưới ánh trăng lay động, cánh hoa theo gió tung bay, thoạt nhìn xinh đẹp. Lúc này, từ chỗ cây đào đột nhiên ra người, dáng người kia cao to, phong thái trác tuyệt bất phàm, ở dưới ánh trăng có vẻ giống như ngôi sao giữa bầu trời, nhất thời làm cho Lâm Vũ xem xem đến ngây người.

      nương! Nước chuẩn bị xong.” tiếng kêu đem hồn của Lâm Vũ gọi về.

      “Ừ, ta đến đây.”

      Rửa mặt xong, Tiểu Nguyên mang chậu .

      Lâm Vũ lơ đãng nhìn về phía cửa sổ, thấy người nọ vẫn còn ở đó, nhân tiện : “Tiểu Nguyên, ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi .”

      “Vâng nương, có cần đóng cửa sổ ?”

      “Ách,” thấy ánh mắt Tiểu Nguyên chuyển hướng cửa sổ, Lâm Vũ vội vàng che ở trước mắt nàng, “ cần, ta tự làm.”

      “Vâng, nô tỳ cáo lui.”

      Nhìn Tiểu Nguyên đóng cửa, Lâm Vũ nhàng thở phào hơi, nàng cũng biết vì sao lại cảm thấy hứng thú với người mới gặp mặt có lần, lại nhìn về phía cửa sổ kia, chỉ thấy người nọ dần dần hướng chỗ nàng đến, lúc đến gần cửa sổ nhấc chân phi cái, liền đến trước mặt Lâm Vũ.

      “Ngươi!” Lâm Vũ kịp xong, liền bị người nọ ôm lấy, bay ra cửa sổ, chỉ để lại căn phòng yên tĩnh.

      Lần thứ ba ở trong đêm bị người ôm vào ngực, Lâm vũ chỉ cảm thán bản thân dường như luôn gặp loại “diễm ngộ (cảnh ngộ đẹp)” này. Nhìn khuôn mặt cương nghị lạnh lùng gần kề, mày kiếm đen nhánh, cánh mũi thẳng tắp, môi mỏng, tổng thể làm cho người ta cảm nhận được khí chất uy nghi trời sinh, đây là khí chất hoàn toàn khác biệt với Phó Tử Minh. Lâm Vũ khỏi cảm thấy may mắn trong lòng, may mắn là bình thường luôn nhìn mỹ nam như Phó Tử Minh, mới có thể miễn dịch với mỹ nam tử. Chẳng qua, sức quyến rũ của nam nhân này, dường như đạt tới giới hạn chống đỡ của nàng. Nàng khỏi kinh hãi trong lòng: “Người này, thể đến gần quá mức.”

      Nghĩ như vậy, thân mình lập tức cứng lại, hô: “Mộc công tử, ngươi muốn dẫn ta đâu?”

      Thấy Lâm Vũ trong ngực mặc dù dung mạo bình thường, nhưng lại có đôi mắt sáng ngời có thần, dưới ánh trăng có vẻ mị hoăc câu hồn, Mộc công tử kia khẽ cười: “Đến nơi ngươi biết.”

      lâu sau, liền có cái đình đài lầu các xuất trước mắt Lâm Vũ. Đình này, mình đứng toà núi , trong núi có con đường ngoằn nghèo nối thẳng vào lương đình (đình nghỉ mát). Trong đình có 6 cái cột chạm khắc hình rồng, chính giữa đình có cái bàn đá cùng mấy cái ghế đá, tấm biển đình có viết: “Vọng Nguyệt đình.”

      Bọn họ vào lương đình, sau khi chạm đất dừng lại, Lâm Vũ nhàng lui từng bước. Nàng thấy người này khinh công bất phàm, lại có thể tuỳ ý lại trong hoàng cung, nếu phải cực kỳ lớn mật, vậy là…. Nghĩ vậy, khỏi hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

      Vẻ mặt nàng bình tĩnh, hề sợ hãi nhìn thẳng vào , làm cho vốn quen nhìn người khác ăn khép nép cũng nhịn được mà động dung. hề giấu diếm, chỉ muốn nhìn chút biểu của nàng sau khi biết chân tướng, cười , : “Ta là người thống trị thiên hạ này!”

      Lâm Vũ tuy có đoán trước, nhưng nghe thấy thẳng ra vẫn giật mình cả kinh, vội vàng dập đầu: “Thảo dân Lâm Vũ, gặp qua Hoàng Thượng!”

      “Miễn lễ!” Tào Thịnh nâng nàng định quỳ lạy dậy.

      Sau khi đứng dậy, Lâm Vũ dấu vết lui ra phía sau từng bước: “ biết đêm khuya Hoàng Thượng mang thảo dân đến tận đây là có chuyện quan trọng gì?”

      Tào Thịnh nghĩ nàng như thế, giống như chất vấn có việc gì kiếm chuyện, khẽ cười, : “Ta muốn hỏi ngươi chuyện hiến nghệ cho Vạn Bác Hội.”

      “Thảo dân nghĩ vũ khúc “Thiên thủ Quan ”, mời Hoàng Thượng xem qua!” Lâm Vũ lấy ra bức hoạ cuộn tròn từ trong tay áo.

      Tào Thịnh tiếp nhận bức tranh, mở ra bàn đá ở trong đình, vừa thấy, tức ngạc nhiên, thầm nghĩ: “ nghĩ tới trừ bỏ ca nghệ, tranh của nàng cũng xuất sắc như vậy.”

      cẩn thận xem hết chỗ tranh đó, khỏi than khẽ: “Tiên đế lấy thiết kỵ (kỵ binh) bình thiên hạ, nay trong nước ổn định, mọi vật đều hưng thịnh, ta luôn thi hành nhân chính, lấy nhân ái trị quốc. Trong vũ khúc Bồ Đề Quan này, cũng là dạy người ta lòng hướng thiện, lấy thiện làm gốc, chính là ý này, rất tốt! biết, việc sắp xếp vũ khúc này, có chỗ nào cần giúp?”

      Lâm Vũ nghĩ tới có thể hiểu lý lẽ nhân nghĩa trong bài múa này, cảm thấy kính phục, liền : “Hoàng Thượng rất chính xác, nếu muốn diễn ra dáng dấp Quan Thế trụ cột, cần tốn ít công sức. Đầu tiên cần ít vũ cơ tinh thông tài múa cùng dáng người đồng đều, để các nàng mặc thiền y tơ tằm. Mời Hoàng Thượng xem, thiền y ta chính là như thế này.” Tay nàng chỉ vào nữ tử bức tranh, Tào Thịnh theo lời mà nhìn, lại nghe nàng : “Tiếp theo, còn phải chuẩn bị vũ đài, giống đài sen, hào quang đầu Đức phật.”

      “Ừ, những nhu cầu này, ngươi chỉ cần với Vương nghi trượng.”

      “Vâng.”

      Tào Thịnh thấy vẻ mặt nàng cung kính, dường như cố ý làm tăng khoảng cách giữa hai người, trong lòng vừa động, : “Ngươi biết , đình này là nơi mẫu hậu ta lúc còn sống thường lưu lại. Cái tên “Vọng Nguyệt Đình” cũng là nàng viết.” đến gần Lâm Vũ, thấy nàng giương mắt, lại : “Mẫu hậu rất đẹp, từ trong tới ngoài, chỗ sai. Nàng giống như ánh mặt trời, chói mắt như thế, khiến cho tất cả mọi người gặp nàng đều có thể cảm thấy ấm áp.”

      xong, ánh mắt Tào Thịnh dần thâm trầm, “Lúc , nàng thường mang theo ta, ở trong đình này kể chuyện Nguyệt cung. Nàng , kỳ Nguyệt cung có vị tiên tử rất mỹ lệ. Mỹ mạo của nàng vị thần nữ nào khác có thể so sánh từng được vinh dự là thần nữ đẹp nhất. Chỉ là, vị Tiên nga Nguyệt cung này độc, mỗi ngày đều thở dài với Nguyệt cung trống trơn. Có ngày, nàng chịu được đơn lạnh lẽo, vụng trộm xuống trần gian, gây ra rất nhiều rắc rối. Kết quả, bị Thượng đế biết.” Tào Thịnh dừng chút, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng xa xa kia.

      “Sau đó sao?” nghe đến chuyện xưa này, trong lòng Lâm Vũ dĩ nhiên kinh hãi, nàng khẩn cấp muốn biết tất cả.

      Thấy nàng bộ dáng vội vã muốn biết đáp án, Tào Thịnh cảm thấy hơi kinh ngạc, lại tiếp tục : “Sau đó, nàng bị trừng phạt, giáng xuống làm người phàm, cho đến khi có thể giác ngộ ra , hận, tình, thù trong nhân gian mới có thể trở lại Thiên đình.”

      Nghe chuyện xưa này, trong lòng Lâm Vũ chỉ cảm thấy trăm vị tạp trần. “Mẫu thân kiếp trước từng nàng là người của Nguyệt cung, như vậy, nàng có phải là vị tiên nga kia ? Chuyện xưa mà mẫu thân Tào Thịnh kể, là hay là hư cấu?”

      Trong lúc nhất thời, nàng biết phải đối mặt như thế nào với đáp án về thân thế bản thân.

      Tào Thịnh thấy nàng suy nghĩ sâu xa, nhàng đến gần nàng, ngẩng đầu nhìn xa : “Chuyện xưa này, khắc vào tâm lý của ta sâu.”

      Lâm Vũ ngẩng đầu, thấy đứng thẳng bên cạnh, nhìn phương xa, cặp mắt sâu thẳm kia loé ra ánh sáng độc, nàng đột nhiên cảm thấy cảm giác hiu quạnh này rất quen thuộc, trong lòng mơ hồ đau xót, trong lúc vô tình xúc động : “Kỳ , đế vương là người đơn nhất.”

      Nghe vậy, Tào Thịnh khỏi cả kinh, nhìn thẳng Lâm Vũ, : “Lời ấy lầ có ý gì?”

      Lâm Vũ hít sâu hơi, tự trách bản thân lời nên , nhưng lại thể trả lời: “Người trong thiên hạ đều nghĩ đế vương vô cùng vinh quang, lại biết rằng cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao khỏi rét vì lạnh, ở càng cao đái càng xa). Địa vị càng cao, lại càng khó tìm được người chân chính thổ lộ tình cảm.”

      Ánh mắt Tào Thịnh thâm thuý nhìn nàng, yên lặng rất lâu, thản nhiên thờ dài, “Hay cho cao xử bất thắng hàn!” Nếu muốn có được hết thẩy, nhất định phải chấp nhận mình đảm đương áp lực. Nhưng làm đế vương, chẳng lẽ nhất định tuổi già đơn cả đời?

      Còn muốn điều gì đó, lại thấy xa xa có ánh đèn, đột nhiên ôm lấy Lâm Vũ: “Đêm rất khuya, đêm sau chúng ta tiếp.” nhàng nhảy, nương theo đường cũ đưa Lâm Vũ về phòng.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 16: Giải mộng

      Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Vũ cùng Lan Cơ liền gặp Vương , các nàng với nàng ý tưởng sáng tỏ về hiến nghệ lần này. Vương hai lời chưa , gật đầu tỏ vẻ toàn lực ủng hộ.

      Khi nàng ra lệnh tiếng, vũ cơ trong nghệ phường, đều tụ tập đến chánh đường trong đại sảnh, Lâm Vũ bắt đầu phỏng vấn từng người. Đầu tiên chọn lựa ra tất cả những người có cùng dáng người với Lan Cơ, lại bảo người này múa điệu múa mà mình sở trường nhất, so sánh tiếp, để lại 23 người. Bởi vì múa chỉ cần 21 người, Lâm Vũ sợ khi có biến cố gì, liền để lại thêm 3 người dự phòng.

      Sau đó, nàng lại bảo vài nhạc sĩ, ở trước mặt bọn dùng đàn cổ diễn tấu khúc 《 Thiên Thủ Quan lần, cũng đem vũ khúc dựa theo phương thức soạn nhạc lúc đó viết cho bọn , nàng vài khúc nhạc cần đạt tới hiệu quả. Những nhạc sĩ này đều từng hợp tác diễn tấu qua rất nhiều nhạc cung đình, sau khi nghe Lâm Vũ giảng giải, bọn họ có thể lập tức hiểu ý, lập tức liền xuống luyện tập.

      Sau khi chọn xong những người tham gia múa, Lâm Vũ bắt đầu công việc dạy múa.

      Loại điệu múa này, vũ cơ nơi này cũng chưa từng tiếp xúc qua, do đó Lâm Vũ phải bắt đầu dạy từ tư thế cơ bản nhất. May mắn bản thân những vũ cơ trong nghệ phường đều tinh thông việc này, nếu cũng dựa vào kỹ nghệ mà được chọn vào trong cung, lại vì mỗi người các nàng có lòng hiếu thắng, muốn cùng Lan Cơ phân cao thấp, gần ngày nay, đều nắm giữ mấu chốt cơ bản của kỹ thuật múa. Này khiến Lâm Vũ rất là vui vẻ, cách Vạn Báchội còn tầm tháng, lường trước nếu dùng loại tốc độ này, nhất định có thể hoàn thành điệu múa này trước Vạn Bác hội.

      ngày này, từ sớm vẫn bận đến trễ, cho đến giờ Hợi, Lâm Vũ mới kéo thân thể mỏi mệt, trở lại phòng. Vào cung mới hai ngày, chuyện xảy ra là khiến thể xác và tinh thần nàng đều mệt, kịp tỉ mỉ tự hỏi tất cả hôm qua, cũng quên ước hẹn với hoàng đế, nàng vội vàng rửa mặt xong, liền tức khắc ngã xuống giường, ngủ .

      Được phép Tiểu Nguyên quên đóng cửa sổ, gió mát buổi chiều hơi hơi từ cửa sổ thổi tới, ánh trăng ghẹo người cũng rải đầy bệ cửa sổ, Lâm Vũ ngủ say khỏi lôi kéo chăn, nàng tựa hồ mơ thấy việc tốt đẹp gì, khóe miệng chứa đựng ý cười.

      Lúc này, gió ngoài cửa sổ thành lớn hơn, chói mắt, bóng người bay vào.

      Dưới ánh trăng nhàn nhạt, người nọ nhàng đến gần Lâm Vũ. Trước giường, cẩn thận chu đáo nhìn mặt Lâm Vũ, ngón tay dài xẹt qua khuôn mặt Lâm Vũ, chỉ cảm thấy xúc cảm thô ráp kia, giống làn da . Tiếp theo, ngón tay của nhàng tìm được chỗ trán nối liền với mép tóc của nàng, chạm đến chỗ giáp nhau nhấp nhô bằng phẳng.

      "Có ý tứ!" Trong lòng thầm nghĩ, hứng thú đối với nàng lại tăng thêm phần.

      Lúc này, Lâm Vũ giường phát ra tiếng mớ: ", cần ." Cũng vươn tay bắt được . Bị bàn tay bé nhẵn nhụi trơn mềm đột nhiên cầm lấy, tim của tựa hồ cũng đập nhanh nửa nhịp, nhìn kỹ Lâm Vũ chút, xác định nàng có tỉnh, lại muốn đẩy tay nàng ra, nhìn môi đỏ mọng xinh đẹp kia, nhịn được cúi người, cúi đầu nhàng hôn cái. mới vừa nếm thử, cảm thấy loại hưng phấn cùng vui sướng khó lên lời. Nhưng nghĩ lại: "Trong ngày thường muốn nữ nhân gì, các nàng đều tự động đưa tới cửa, sao đêm nay lại giống nam nhân đương vụng trộm, hôn nha đầu cũng phải lén lút." khỏi thầm bật cười, nguyên lai nghe Hàn dư đối người nào đó si, còn chưa tin, tại cũng tựa hồ hiểu ít.

      tối hôm qua, biết làm sao, đưa nàng đến "Vọng Nguyệt đình" mẫu thân nhất, lại kể chuyện năm xưa vẫn giấu ở trong lòng. Kỳ , sở dĩ nhớ chuyện xưa kia, là bởi vì cùng Nguyệt Nga có cảm thụ giống nhau, cái loại cảm thụ "Cao xử bất thắng hàn" theo lời Lâm Vũ.

      Lâm Vũ trầm tĩnh cùng chững chạc, lời sắc bén giải thích, khiến nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, yên lặng nhìn nàng, nhưng có phát ánh mắt mình trở nên nhu hòa.

      Chút bất tri bất giác, nội tâm của , lặng lẽ trú vào chín chắn này.

      Trong lúc ngủ mơ, Lâm Vũ phát mình tới trước cửa cung điện rất lớn, chung quanh cung điện lượn lờ mây mù, cửa cung viết: "Quảng Hàn cung". Trong lòng nàng đột nhiên cả kinh, sao lại đến đây? Lại xem xét quần áo người mình, lụa mỏng trắng nhạt, tay áo lụa, cách ăn mặc như thần thiên. Nàng nhàng nhún cái, thân thể bay lên, tiến vào trong cung, rong chơi trong Quảng Hàn cung rộng lớn, lại nhìn thấy bất luận kẻ nào, đó là điện trống! Nàng mờ mịt bay ra ngoài điện, thấy được cách đó xa có cây cầu , dưới cầu là gốc cây quế trong truyền thuyết, con thỏ trắng dưới tàng cây sột sột soạt soạt.

      Nàng bay qua, ôm lấy con thỏ kia, mà con thỏ cũng rất dịu ngoan có bất kỳ giãy dụa, tựa hồ quen với việc này. Vuốt ve lông thỏ mềm như nhung, Lâm Vũ khỏi : "Con thỏ , tìm được ngươi rồi! Về sau thể chạy loạn a!" Sau khi xong, nàng đột nhiên kỳ quái tại sao mình lại thấy quen với con thỏ này như vậy.

      "Nguyệt Trần!" tiếng gọi vừa quen thuộc vừa thân thiết, khiến toàn thân nàng chấn động, quay người lại, nhìn đến tư thế tao nhã tuyệt thế sâu ánh vào trong mắt, nhưng, nàng phải ăn mặc đại như trong ấn tượng, thay đổi thân cẩm y hoa lệ, tóc mây trâm phượng, dây lụa phía sau nhàng tung bay, khí chất cao quý thanh lịch kia thoáng như nữ thần tuyệt thế. Nàng nhìn Lâm Vũ, khẽ mỉm cười, rực rỡ như hoa xuân, khiến người ta thấy như trời ấm áp, tựa hồ ép hết khí lạnh chung quanh.

      Lâm Vũ khỏi bay qua, nhào vào trong lòng nàng, vui vẻ : "Mẫu thân, chúng ta rốt cục lại gặp mặt."

      nhàng vuốt tóc dài phía sau Lâm Vũ, nữ nhân được gọi là mẫu thân kia cười nhạt .

      Lâm Vũ ngẩng đầu, nhìn kỹ dung nhan quen thuộc trước mặt, "Mẫu thân, ta có rất nhiều lời muốn hỏi ngươi. . . ." Lời còn chưa dứt, thấy người trước mắt đột nhiên bay khỏi mình, Lâm Vũ chạy nhanh vươn tay, ý đồ bắt lấy vạt áo bay lên của nàng, hô to: ", cần !"

      Người nọ quay về nhìn nàng cái, vẫn mỉm cười, trong nháy mắt biến mất ở trong mây mù lượn lờ.

      Thỏ trắng trong tay nhảy xuống, Lâm Vũ lại mờ mịt biết.

      "Chủ nhân, con thỏ xuống trước, ở thế gian chờ người." Thỏ trắng dưới chân cắn mép váy Lâm Vũ, tiếng người. Lâm Vũ kinh dị nhìn nó, chậm rãi biến thân, hóa thành bộ dáng của Tiểu Hàng, ngay sau đó, nàng phóng người nhảy dựng, liền hạ tầng mây. Lâm Vũ cũng theo sát nhảy xuống, thoáng chớp mắt, lại vào cảnh trong mơ khác.

      Tào Thịnh bên giường, nhìn Lâm Vũ ngủ say đem tay thả xuống dưới, khóe miệng hơi hơi giơ lên, đáy mắt là nhu tình nhàn nhạt.

      Lúc này, ngoài cửa sổ cách đó xa truyền đến trận động tĩnh rất , vì tính cảnh giác bình thường của người có võ công thượng thừa đều rất cao với tai lại cực thính, Tào Thịnh cảm thấy tựa hồ có người dùng khinh công cao tiếp cận nơi này, nhanh chóng bỏ tay Lâm Vũ vào trong chăn, liền nhảy lên xà nhà.

      Trong nháy mắt, người nọ tới ngoài cửa sổ, đứng ở nơi đó, dò xét sau lúc lâu, tựa hồ phát cái gì, ánh mắt trầm xuống, nhàng tiến vào.

      Từng trận gió má ngoài cửa sổ đánh úp lại, thân áo trắng bồng bềnh, ánh trăng như ngà voi dừng ở áo gấm, hình thành tầng vầng sáng nhà nhạt, như tiên giáng trần dính vào khói lửa trần gian, người có thể có được phong thái như thế, đúng là Phó Tử Minh.

      Tựa hồ sợ ầm ỹ đến mỹ nhân giường, Phó Tử Minh vận công, dùng để bước chân vô cùng, lặng lẽ vào đầu giường. yên lặng nhìn Lâm Vũ, như muốn đem nàng sâu khắc ở trong lòng.

      Ở buổi tối đầu tiên nàng vào cung, liền mình dò xét hoàng cung, vì biết chỗ ở của nàng, dùng độc mê ảo ít thái giám quản chuyện, nhưng bọn cũng biết tung tích của Lâm Vũ, Phó Tử Minh chợt cảm thấy việc này có kỳ quái. Chuyện vũ cơ luyện múa cho Vạn Bác hội, tại sao lại biến thành giữ bí mật như vậy? nghĩ đến Trương công công mời Lâm Vũ vào cong, tuy rằng ngày ấy khi mang theo thánh chỉ tới hiệu thuốc bắc tuyên chỉ có ra sảnh quỳ lạy, nhưng ở những chỗ được che đậy trong phòng có thể thấy tất cả. Vì thế, lại bắt tiểu thái giám, sau khi dụng độc mê ảo, tìm được chỗ ở của công công.

      thầm thò người vào cửa sổ ngoài phòng Trương công công, thấy cửa sổ kia đóng chặt, ngọn đèn mỏng manh trong phòng lộ ra, lặng lẽ lấy ra cái ống , muốn thổi vào trong cửa sổ lại nghe đến thanh của nam tử trong phòng: "Kêu Tiểu Nghiêm xem kỹ Lan Cơ, thể để cho nàng làm lỗi."

      "Dạ!" Trương công công thấp giọng , "Thái tử điện hạ, độc của Lan Cơ, còn có thể khiến cho nàng chống được đến lúc Vạn Bác hội hay ?"

      "Như thế nào? Ngươi còn quan tâm nàng sao?"

      ", nô tài dám. Nô tài chỉ là nghĩ, sắc đẹp như thế, Lục thái tử ngài hảo hảo hưởng dụng liền phế như vậy, có chút đáng tiếc a!" Trong lòng Phó Tử Minh cả kinh, "Lục thái tử? Chẳng lẽ. . . . "

      Lại nghe Lục thái tử kia thấp giọng quát, "Đây phải ngươi trông nom, ngươi cứ làm tốt bổn phận của ngươi." Khẩu khí tựa hồ có chút đông cứng.

      "Phải"

      "Kế hoạch thay đổi, chú ý tùy thời quan sát hướng của Tào Thịnh."

      "Phải, mấy ngày gần đây nô tài ở trước mặt Tào Thịnh đề cập Lan Cơ mấy lần, còn bất chợt hỏi việc nghệ phường. Theo nô tài xem, sinh ra hứng thú với Lan Cơ."

      "Uh, nam nhân, bên người có cơ thiếp làm bạn, là khẳng định chịu nổi. Ngươi phải tiếp tục ghé vào lỗ tai quạt gió, chú ý, để dấu vết."

      "Nô tài tuân mệnh!" Dừng chút, Trương công công lại : "Hôm nay Tiểu Nghiêm báo phát phòng ngầm bí mật, ngay tại. . . ." Tựa hồ sợ ngoài tường có tai, đến gần Lục thái tử, kéo thấp tiếng , " ở ‘nghệ phường’ trong phòng Lan Cơ." Mặc dù thanh cực thấp, ngoài cửa sổ Phó Tử Minh vận công, cũng nghe được.

      "Tốt! Ngươi phân phó bọn họ, đem nơi đó thu thập xong, sau đó vào cung, ta liền ở lại đó." Ngữ khí của Lục thái tử thoải mái, tựa hồ cao hứng.

      Phó Tử Minh nghe tiếp nữa, nhàng dịch cước bộ, vận công hướng ngoài cung chạy .

      Ngày thứ hai, Phó Tử Mình liền tìm được rồi nghệ phường, thừa lúc đêm khuya, lặng yên đuổi tới ngoài phòng Lâm Vũ, xa xa nhìn đến phòng Lâm Vũ có cầm đèn, phỏng chừng nàng ngủ say, lại nhìn đến cửa sổ mở rộng ra, liền nhàng nhảy lên, theo cửa sổ vào phòng.

      Nhìn dung nhan ngủ say của Lâm Vũ trước mặt, suy nghĩ sâu xa về tất cả nghe được tối hôm qua, mặc kệ Lục thái tử kia là ai, chỉ cần phải Lâm Vũ gặp nguy hiểm, cũng nhúng tay. Còn như bọn hắ muốn mưu hại hoàng đế thế nào, đây phải là chuyện quan tâm, sớm màng danh lợi, đối cạnh tranh trong cung đình, triều đại thay đổi mất hứng thú, lòng từng muốn yên tĩnh qua cuộc đời này, lại vì gặp Lâm Vũ mà trái tim rối loạn. Có lẽ, cả đời này, bị nàng dắt quấn lấy.

      Đối với Lâm Vũ, ôn nhu cười, biết nàng nhìn thấy nghe được, nhưng cũng nhịn được vươn tay vuốt ve môi của nàng, : "Ngươi, là của ta."

      xong, tay áo nhàng giương lên, chung quanh lập tức bay ra chút mùi hương thoang thoảng, lại tức khắc tặng viên viên thuốc vào miệng Lâm Vũ.

      Tào Thịnh xà nhà thầm nghĩ ổn, nhanh chóng vận công bế khí.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Đối mắt

      Thừa cơ hội độc phát tán, Phó Tử Minh nhanh chóng thả vật dưới gối Lâm Vũ, nhàng đứng dậy, thấy vẫn có động tĩnh, liền vận khí truyền : "Huynh đệ xà nhà, có thể ra ngoài chuyện hay ?"

      Mặt Tào Thịnh trầm xuống, cũng dùng chân khí đem thanh truyền ra, "Tốt! Ngươi theo ta." nhàng nhảy dựng, liền xuống xà nhà, liếc Lâm Vũ giường, thích thú vận khinh công bay ra ngoài.

      Phó Tử Minh kéo cái chăn cho Lâm Vũ, đắp kín thân thể của nàng, ra phòng, hai tay dùng lực, hai cánh cửa sổ đóng lại. Xa xa nhìn đến bóng lưng Tào thịnh, theo sát tới.

      Dưới ánh trăng, chỉ thấy hai bóng người tự do xuyên qua trong hoàng cung, bọn họ trước sau, khoảng cách khi xa khi gần.

      Vẻ mặt Tào Thịnh lạnh lùng, vận đủ khí, muốn bỏ xa Phó Tử Minh, mà Phó Tử Minh cũng nâng chân khí lên, gấp gáp theo ngay phía sau. Tựa hồ để so đấu nội lực cùng lực phản ứng, Tào Thịnh cố ý vòng quanh hoàng cung vòng lớn, còn chuyên môn trải qua mộtvài nơi có nhiều thị vệ gác, bình tĩnh xẹt qua những cung điện này, thỉnh thoảng quay đầu, thấy đạo bóng dáng cách đó xa vẫn đuổi theo bỏ, cảm thấy trầm xuống: "Xem ra, hoàng cung cần mua thêm mấy thị vệ cao thủ."

      Nghĩ, liền đưa Phó Tử Minh đến lãnh cung, hoàng đế tiền triều chưa từng nạp phi tần khác, trong lãnh cung này chỉ có vài cung nữ phạm tội, bình thường đều vắng ngắt, là góc bị người quên .

      Tào Thịnh vào chỗ đình nghiêng trước điện, rơi xuống đất, xoay người, thẳng tắp nhìn Phó Tử Minh bộ dạng khí định thần nhàn vừa chạy tới, thầm nghĩ trong bụng: "Nội lực người này thâm hậu, có lẽ ngang với ta."

      Hai người đứng thẳng trong đình viện, đối diện sau lúc lâu, Phó Tử Minh ôm quyền mở miệng trước: "Mộc huynh, từ khi chia tay vẫn khoẻ?"

      Tào Thịnh mỉm cười: "Phó huynh chỉ có y thuật rất cao, võ công cũng tồi, có thể phát hơi thở trong phòng của ta."

      "Đâu, ta chỉ là nhìn đến dưới cửa sổ có dấu vết mà thôi." Phó Tử Minh cũng cười , ánh mắt nghiêm khắc chợt lóe, nhìn thẳng Tào Thịnh , "Mặc kệ thân phận chân chính của Mộc huynh là ai, tại hạ có lời bẩm báo."

      "Cứ đừng ngại!" Tào Thịnh nhướng lông mày, hai tay thả lỏng phía sau.

      "Sư muội Lâm Vũ của ta, là người kiếp này ta chú ý nhất. Nếu nàng có chút gì sơ xuất, ta tuyệt dễ dàng tha thứ những người hại nàng." Phó Tử Minh nhìn chằm chằm, ánh mắt tràn ngập kiên định.

      Nghe xong, Tào Thịnh lặng yên nghĩ trong bụng, cảm tình của mình với Lâm Vũ có sâu như Phó Tử Minh, nhưng đường đường là đế vương, có cái gì chiếm được, cũng muốn thua nửa phần này, liền : "Hoàng cung đại viện này, sâu mà hỗn tạp, có bao nhiêu hắc ám ngươi biết, chỉ như, nếu ta có lòng hại nàng, vừa rồi ngươi thấy được cũng chỉ là cỗ thi thể rồi, ngươi xác định chỉ bằng năng lực của ngươi có thể bỏ vệ nàng chu toàn?"

      Sắc mặt Phó Tử Minh trầm xuống, nhặt lên hòn đá vụn lớn như cái trứng gà trong đình, hai tay hợp lại, trong khoảnh khắc liền đem tảng đá trong tay biến thành bột phấn: "Nếu nàng có cái gì bất trắc, như vậy giờ phút này ngươi cũng êm đẹp đứng trước mặt ta."

      Tào Thịnh thấy năng lỗ mãng, lập tức khí chạy lên não, còn chưa từng có người nào dám chuyện với như vậy, tưởng võ công của tuyệt yếu hơn , vươn tay cái, cũng nhặt lên viên đá xấp xỉ như viên Phó Tử Minh vừa lấy, dùng tay giữ viên đá kia trong lòng bàn tay, chốc lát, mở tay ra, chỉ thấy bột phấn rơi, Tào Thịnh nhíu lông mày, khóe miệng nhàng giương lên, nhìn thẳng Phó Tử Minh : "Ta thấy chưa hẳn."

      Phó Tử Minh cảm thấy cả kinh, có thể thoải mái vận dụng tay làm vụn đá, chưởng lực này, giống như từng quen biết, bộ dạng phục tùng thầm hồi tưởng, đột nhiên : "Sư tôn (sư phụ) của Mộc huynh là Nam Di chân nhân?" Vì Nam Di chân nhân từng lấy chưởng công cùng kiếm thuật nổi tiếng thiên hạ, là người đỉnh thiên lập địa, chính là sau đó nghe vì việc riêng mà quy giang hồ, từ nay về sau thấy hành tung, mà nay thấy tuyệt chiêu này đời, như vậy người trước mắt nhất định là đồ đệ của Nam Di chân nhân.

      Tào Thịnh mỉm cười run sợ, vừa rồi cẩn thận suy nghĩ dùng trong các chiêu thức của sư phụ, lại tưởng sư phụ sớm quy , những người trẻ tuổi, có thể nhìn thấy tuyệt chiêu của sư phụ xác nhận có, thích thú : "Vì sao Phó huynh hỏi như vậy?"

      Phó Tử Minh trầm giọng : "Sư phó của ta từng cứu trị Nam Di chân nhân, lúc ấy ta tuổi cũng ở đó, xem qua tuyệt chiêu sử dụng." Phong độ của Nam Di chân nhân người ta thấy liền khó quên, lúc ấy tuy Phó Tử Minh còn , lại đem tuyệt thế võ công người nọ sử dụng sâu khắc ở trong đầu, tuổi cũng mơ ước khi nào có thể làm đại hùng có võ công cao cường như vậy, chỉ tiếc, Nam Di chân nhân từng tuyên bố thu đồ đệ. Bỗng nghĩ, Mộc huynh có thể được chân truyền của bậc thầy, rốt cuộc là người thế nào? Lời muốn ra miệng, lại dừng lại, mặc kệ là thân phận gì, chỉ cần làm hại Lâm Vũ, như vậy cho dù biết cũng sao. Trừ bỏ Lâm Vũ, tại vô tâm quan tâm chuyện khác.

      Lập tức chuyện, Phó Tử Minh ôm quyền vái chào, "Mộc huynh cũng là môn hạ của Nam Di chân nhân, vậy cũng là hảo hán quang minh lỗi lạc! Vừa rồi tại hạ có nhiều đắc tội, xin hãy tha lỗi. Đối với sư muội ta, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, ta đều đem hết toàn lực bảo vệ nàng chu toàn. Sau này còn gặp lại! Cáo từ!"

      xong xoay người, muốn nhảy lên, lại nghe đến Tào thịnh phía sau : "Lâm Vũ, ta cũng cảm thấy hứng thú voới nàng đây. Người ta xem trọng, luôn luôn là chiếm được thề bỏ qua."

      Thân thể Phó Tử Minh dừng lại, chưa xoay người, "Với người , ta cũng luôn luôn là khi bắt lấy thề buông tay."

      xong liền nhảy .

      Tào Thịnh nhìn bóng lưng của , lạnh lùng cười. "Vậy nhìn xem hai chúng ta cuối cùng ai có thể ôm mỹ nhân về."

      Lâm Vũ ngủ say mộng đẹp cả đêm, hoàn toàn biết xảy ra chuyện. Trời có chút sáng lên Tiểu Nguyên ở bên giường nàng nhàng kêu to, " nương, giờ Mẹo đến."

      Lâm Vũ xoa xoa mắt, nhìn thấy Tiểu Nguyên khoanh tay đứng ở trước giường, liền : "Uh, phải rồi sao, về sau cần hầu hạ ta thay quần áo rồi, ngươi múc nước trước ."

      "Vâng!!"

      Nhìn Tiểu Nguyên đóng cửa rời , Lâm Vũ khỏi lắc lắc đầu, được phép kiến thức Tiểu Nghiêm hành động có chút quái kia, đối với người trong cung nàng luôn ôm hoàn toàn yên tâm.

      Vén chăn đứng dậy, nàng vội vàng mặc y phục, sửa sang lại chăn giường. Muốn sửa chửa lại gối đầu cho tốt, lại đột nhiên phát dưới gối có cái bao bố .

      nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng cầm lấy bao bố, thu vào trong tay áo, tiếp tục sửa sang lại đệm giường.

      Lúc này, Tiểu Nguyên gõ cửa mà vào, bưng cái bồn , bên trong có nước súc miệng và dụng cụ, đến trước mặt Lâm Vũ, thấp giọng : " nương, mời rửa mặt ."

      "Uh."

      Lâm Vũ trước xúc nưới muối lần, tiếp theo cầm lấy nhánh cây dương dùng đánh răng, chấm chút thuốc đánh răng, uống nước muối, miệng ngậm hỗn hợp có thuốc và nước muối, phun ra, cuối cùng lại qua mấy lần nước trong, mới xong.

      Tiểu Nguyên bưng bồn nước súc miệng , thấy Lâm Vũ làm xong, liền xoay người lấy dụng cụ rửa mặt.

      Chờ Lâm Vũ rửa mặt chải đầu xong, sắp gần giờ Thìn. Nàng vội vàng đến phòng ở mái hiên phía tay, cùng những nghệ cơ liên can ăn sáng. Kế tiếp, liền bắt đầu luyện múa.

      Tiếp tục từ sớm đến tối, lúc buổi trưa nghỉ chân nửa canh giờ, hôm nay sau khi luyện múa xong, mọi người ổn định.

      Lâm Vũ trở lại trong phòng, thấy Tiểu Nguyên chờ ở trong, liền : "Tiểu Nguyên, nơi này tắm rửa thuận tiện ?"

      "Có thể, nô tỳ chuẩn bị."

      Qua hồi lâu, chỉ thấy vài thái giám mang chậu gỗ tới, đặt ở chỗ trống trong phòng, lại mang tới cái bình phong, ngăn lại chậu gỗ. Lâm Vũ tới, nhìn kỹ chậu gỗ kia, chỉ thấy bên trong bay mấy đóa hoa, nàng dùng tay thử nước ấm chút, cảm thấy vừa vặn, liền : "Các vị công công cực khổ."

      công công thủ lĩnh lại cười , " nương cần đa lễ, có thể cống hiến sức lực cho nương, là phúc khí của chúng tiểu nhân. Về sau có gì cần, chỉ cần báo cho Tiểu Nguyên biết là được." Dứt lời, mấy thái giám kia sâu vái chào, yên lặng lui ra.

      Thấy bọn họ cung kính như thế, Lâm Vũ cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, liền hỏi: "Tiểu Nguyên, vì sao bọn họ trọng đãi ta như thế?"

      "Này, nô tỳ cũng thể hiểu ."

      "Vậy ngươi lui xuống trước ."

      "Vâng!"

      Lâm Vũ thấy nàng hoàn toàn im lặng, nghĩ rằng mặc kệ như thế nào, sống ở đâu yên ở đấy, khắp nơi cẩn thận làm việc là được.

      Nàng cởi quần áo, lấy bao bố trong tay áo ra, liền thẳng vào trong chậu.

      Thân thể ngâm trong nước, Lâm Vũ chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần dễ chịu. Nàng mở bao bố ra, nhìn đến bên trong có tờ giấy cùng thanh chuỷ thủ ngắn. Mở tờ giấy ta, ở viết: "Cẩn thận Lan Cơ cùng Trương phó tổng quản, bọn họ có chủ (người làm chủ) phía sau màn, trong phòng Lan Cơ có mật , nàng trúng độc đều do chủ gây nên. Chủy thủ này, bôi kịch độc, ngươi dùng để phòng thân." Lâm Vũ nhìn chữ viết quen thuộc kia, lại suy đoán thanh chủy thủ tinh xảo kia, khỏi mỉm cười, "Tử Minh, phần tâm ý này của ngươi, ta nên báo đáp như thế nào."

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18: Sắc dụ (thượng)
      Ban đêm, trong Hoa Tiển cung, Tào Thịnh phê duyệt tấu chương khắp nơi. Lúc này, bên ngoài báo: "Nội vụ tổng quản Hoàng Cách thỉnh cầu yếu kiến." Tào thịnh vẫn nhìn tấu chương, "Gọi tiến vào! Tất cả các ngươi lui ra."

      "Vâng" Bọn thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh lặng yên rời .

      Thấy Hoàng Cách vào, Tào thịnh ngẩng đầu: "Miễn lễ, ngươi chút tình huống của nàng ."

      "Vâng" Hoàng Cách cúi đầu, mắt liếc Tào thịnh ngồi phía , thấy vẻ mặt chờ mong nhìn mình, trả lời: "Hoàng thượng, mấy ngày gần đây Lâm nương đều ở trong nghệ phường dạy múa, vẫn chưa ra ngoài nửa bước. Trước khi nàng ngủ thích tắm rửa, nô tài phân phó hạ nhân mỗi ngày chuẩn bị tốt dụng cụ, cho nương sử dụng."

      Tào Thịnh híp lại con ngươi thu hút, tựa hồ nghe theo lệ, khiến người nhìn ra cảm xúc, " có gì khác?"

      "Ách, nô tài ngu dốt, chỉ biết nhiều như vậy." Tuy rằng hầu hạ hoàng đế hơn mười năm, từ khi chưa đăng cơ đến sau khi đăng cơ, Hoàng Ccách chỉ cảm thấy tính tình người này là càng đến càng đoán ra, có lẽ, đây là cái gọi là "Lòng dạ đế vương, sâu khó dò."

      "Ngươi lui ra ." Tào Thịnh lạnh lùng .

      "Vâng"

      Thấy Hoàng Cách nhàng đóng cửa điện lại, Tào Thịnh chút để ý lật tấu chương trong tay, lẩm bẩm: "Lâm Vũ, diện mạo của ngươi rốt cuộc là cái dạng gì?"

      Qua hồi lâu, thị vệ bên ngoài báo: "Nội vụ phó tổng quản Trương Cửu thỉnh cầu yết kiến."

      Chân mày Tào Thịnh nhíu lại, gặp tấu chương lại xong, để qua bên, đứng lên : "Gọi tiến vào."

      Chỉ thấy cửa điện vừa mở, Trương Cửu cúi đầu quỳ lạy, "Nô tài Trương Cửu khấu kiến hoàng thượng."

      "Chuyện gì?"

      Trương Cửu liếc nhìn bốn phía, thấy có người hầu hạ, liền : "Hoàng thượng, nô tài thấy hoàng thượng cả ngày làm lụng vất vả, đành lòng, nên giúp đỡ tìm được nhân nhi (người đáng ), có thể chia sẻ lo lắng với hoàng thượng."

      "Nga?" Tào thịnh đến gần , "Đứng dậy ."

      "Tạ hoàng thượng." Trương Cửu thấy hoàng đế vẻ mặt hứng thú, liền tiếp: "Hoàng thượng, đây chính là người rất mê người! Vòng eo tinh tế, mắt đẹp đảo quanh, thanh dịu dàng mềm yếu, là người hiếm lạ khó gặp."

      "Giai nhân như thế, sao trẫm chưa từng nghe qua? Nàng ở nơi nào? Phương danh là gì?"

      "Hoàng thượng có điều biết, người theo như lời của nô tài lúc này ở trong cung, đó là Lan Cơ trong nghệ phường a." Thấy hình dáng yên lặng trầm tư của hoàng đế, Trương Cửu lại : "Hoàng thượng, người xem, muốn hay . . ."

      "Là nàng? Trẫm trái lại nghe nàng có tài múa cực tốt, đáng tiếc bận tâm nàng là người thanh lâu, chưa từng có duyên gặp lại." Tào Thịnh nhàng thở dài, trong ánh mắt thâm thuý lóe ánh sáng biết tên.

      "Hoàng thượng, nô tài an bài chỗ, có thể khiến cho hoàng thượng. . ."

      " cần, ngươi an bài đưa nàng đến nơi này , nhớ kỹ, nhất định phải làm việc ổn thoả, thể lọt vào lưỡi dân chúng."

      "Này." Trương Cửu chần chờ. "Hoàng thượng muốn nàng ở trong này thị tẩm?"

      "Làm sao vậy, ta triệu kiến mỹ cơ thể tuựnh chọn địa phương?" Tào Thịnh đề cao điệu.

      "Dạ, dạ, hoàng thượng bớt giận, nô tài làm ngay." xong, liền khom lưng chào muốn rời , lại nghe đến ngữ điệu mang theo cảm tình của hoàng đế truyền đến: "Chậm , canh giờ sau hãy mang nàng lại đây."

      "Dạ!"

      Cửa điện đóng lại, trong Hoa Tiển cung chỉ còn lại có mình Tào Thịnh.

      "Bạch Quyết!"

      "Thần ở!" đạo nhân ảnh chói mắt xuất ở trước mặt Tào Thịnh.

      " theo Trương Cửu, cần phải tra ra tung tích của chủ nhân phía sau màn này."

      "Thần tuân chỉ!" xong, xoay người rời .

      Bạch Quyết này, vốn là nhất đẳng thị vệ phòng thủ kinh thành, nhờ Dục Vương tiến cử mà được hoàng đế thẳng điều vào hoàng cung, trở thành ngự tiền đái đao thị vệ, mặc dù quan cấp đổi, đều là tam phẩm, lại trở thành cận thần của hoàng đế, đưa tới trận oanh động lúc ấy. Bởi vì từng đụng chạm với Tư Mã gia (xem chương 11), chuyện điều nhiệm bị phái học sĩ phản đối, nhưng bởi vì người này làm việc luôn luôn quang minh lỗi lạc, ở dân gian có danh tiếng vô cùng tốt, ở dưới uy thế của hoàng đế, Bạch Quyết đường đường chính chính lưu tại bên người hoàng đế, từ nay về sau trở thành thị vệ bên người hoàng đế.

      Trong nháy mắt, vào cung đãbảy ngày. Lâm Vũ chỉ phải chịu trách nhiệm dạy múa, còn phải thường thường chỉ đạo những nhạc sĩ, khiến cho mỗi ngày nàng đều thực mệt mỏi. Nhưng khiến nàng vui sướng là, mỗi đêm nàng đều có thể thoải mái ngâm nước ấm tắm.

      Nhớ ngày ấy sau khi Lâm Vũ tắm xong, thuận miệng câu: "Nếu mỗi ngày có thể như vậy tốt rồi." Kết quả sau khi Tiểu Nguyên nghe được, từ nay về sau cứ mỗi buổi tối đều chuẩn bị tốt nước ấm, đợi nàng vừa hồi phòng, chậu gỗ liền được mang tới. Bắt đầu Lâm Vũ có chút quá thích ứng, dù sao, khi ở hiệu thuốc bắc, trong hiệu thuốc bắc có phòng tắm cho nam và nữ, bình thường Lâm Vũ đều tắm ở trong phòng tắm, nàng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ ngày ngày tắm với cánh hoa ở trong phòng tắm.

      Hỏi Tiểu Nguyên, nàng lại luôn bảo trì im lặng, Lâm Vũ cũng chỉ hảo mỗi ngày hưởng thụ tắm cánh hoa, cũng may nàng làm chủ huấn luyện, phụ trách toàn bộ ca múa cùng kế hoạch dạy, những người khác thấy nàng được đãi ngộ này cũng cái gì.

      Buổi chiều ngày hôm đó, trong nghệ phường vừa tập luyện xong, Lan Cơ liền lôi kéo tay Lâm Vũ tay, đến ngóc ngách, thấy bốn bề vắng lặng, giọng , "Muội muội, đêm nay có thể đến chuyện với ta chút ?"

      Lâm Vũ nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, nghĩ đến việc nàng trúng độc, liền gật đầu, bám vào bên tai nàng giọng : "Đến trong phòng ta ."

      Hai người vào trong phòng, thấy Tiểu Nguyên quét tước, Lâm Vũ liền : "Ngươi làm ấm trà lại đây ."

      "Vâng"

      Thấy Lan Cơ muốn mở miệng, Lâm Vũ lại vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ý bảo nàng ngồi xuống trước, "Đừng vội."

      Qua lát, Tiểu Nguyên trở về, phân biệt cho hai người trà pha, liền nghe Lâm Vũ : "Ngươi xuống trước , ta muốn cùng Lan Cơ thảo luận việc ca múa."

      "Vâng" Tiểu Nguyên ra phòng, đóng cửa, Lâm Vũ lại cài chốt cửa lại, đến trước mặt Lan Cơ. Lan Cơ vội la lên: "Muội muội, ta. . ." Lời còn chưa dứt, lại bị Lâm Vũ ngắt, Lâm Vũ chấm nước trà, viết xuống ở bàn: "Phòng tai vách mạch rừng."

      Lan Cơ gật gật đầu, liền đồng dạng chấm nước trà, "Bọn họ muốn ta dụ dỗ hoàng thượng, cũng nhân cơ hội hạ độc."

      Lâm Vũ trừng lớn mắt, còn tưởng rằng Lan Cơ muốn hỏi chuyện trúng độc, lại trăm triệu nghĩ tới cùng nàng việc cơ mật như vậy.

      Lại nghe Lan Cơ : "Muội muội, ngươi đạo cụ vũ đài lần này, là cái gì đây?" xong như thế, cũng viết xuống bàn: "Ngày gần đây độc phát đều nặng, sợ thời gian của mình còn nhiều lắm. Trước kia còn kỳ vọng trong tay bọn họ có giải dược, lại bởi vậy bị bọn họ khống chế." Dừng chút, nhìn Lâm Vũ, Lâm Vũ chặn lại : "Uh, đạo cụ vụ đài, chính là vài vật dùng để xây dựng ra hoàn cảnh rất . Chúng ta muốn nhảy 《Thiên Thủ Quan 》, là muốn biểu ra phong thái của Quan Thế , cho nên, làm toà hoa sen lớn, đây là trong các đạo cụ." Vừa vừa viết ở bàn: "Bọn họ là ai? Độc ngươi trúng, cũng chưa chắc cần nhờ bọn họ mới có thể giải."

      "Là sao?" Lan Cơ kích động cầm tay Lâm Vũ, kiềm chế lời muốn ra miệng..., tiếp tục : "Ngươi đây chỉ là trong các đạo cụ?"

      Lâm Vũ mỉm cười, nghĩ: "Y theo tờ giấy kia thuật lại tình trạng bệnh, trước mắt độc này của Lan Cơ vào bệnh tình nguy kịch, cho dù Phó sư phụ cũng chưa chắc có thể cứu trị, nhưng trong tay nàng có ‘Sinh Tức’ Tử Minh cho (xem chương 13), Tử Minh từng thuốc này trừ "Diệt thế" ra độc khác đều có thể giải, tuy là vật quý báu, nhưng mạng người quan trọng, nàng cũng thể cứu. Mặc kệ Lan Cơ có phải trúng độc ‘Diệt Thế’ hay , nàng muốn đánh cuộc." Thích thú : " đạo cụ trọng yếu khác, tức là đèn cung đình. Chúng ta cần nhiều đèn cung đình, xây dựng ra hiệu quả Phật quang (ánh sáng Phật)." bàn lại viết: "Ở tay của ta có viên thuốc, có thể thử xem."

      Lan Cơ nhàng thở ra, thở dài: "Phật quang, đài sen là hay a, tỷ tỷ xem như mở mắt rồi, nghĩ tới trừ bỏ luyện tốt tài múa, còn có nhiều học vấn như vậy." Hạ tay viết: "Làm chủ là Lục hoàng tử Viên Kiệt của Nhạc quốc trước kia, đại nội phó tổng quản Trương Cửu là thủ hạ của . Bọn họ còn có rất nhiều người, náu trong cung này."

      Lâm Vũ kinh hãi, Lục hoàng tử Nhạc quốc? Chẳng lẽ bọn họ muốn mưu đồ đoạt vị?

      "Tỷ tỷ, vũ đạo có thể có rất nhiều học vấn, tài múa giỏi phân rất nhiều loại. Tỷ như, có loại lấy múa bale dùng mũi chân nhảy múa, tư thái này rất là cao quý tao nhã." xong, nàng gở xuống ngọc bội mang theo người, vặn cơ quan, lấy ra viên thuốc xuất trong lỗ mặt trái, đưa cho Lan Cơ, viết: "Thuốc này, trừ bỏ của ‘Diệt Thế’ độc Vương, độc khác đều có thể giải."

      Lan Cơ cảm kích nhìn nàng, biết nên cái gì, trừ bỏ Lâm Vũ, tại nàng thể tin bất luận kẻ nào khác. Trước kia vì độc dược tham sống sợ chết, thường chịu tư vị độc tra tấn, nàng cũng muốn sống sót, nhưng đối mặt tình trạng độc phát càng ngày càng nghiêm trọng, nàng thể tin tưởng lời mà bọn họ ..., cho dù làm xong chuyện, nàng cũng khó trốn vận mệnh bị giết diệt khẩu, khi nàng tuyệt vọng, Lâm Vũ lại có thể vô điều kiện giúp nàng, khiến nàng cảm nhận được tia ấm áp. Nàng dứt khoát vươn tay, tiếp nhận viên thuốc của Lâm Vũ, ngụm nuốt xuống, mặc kệ viên thuốc kia có vô tác dụng, ít nhất, nàng muốn ở trước khi chết làm việc nàng muốn.

      Nàng ôm lấy Lâm Vũ, lớn tiếng : "Muội muội, ta hôm nay tán gẫu vui vẻ, cũng thu hoạch , thực tiếc chúng ta quen biết quá trễ a." như vậy, nước mắt lại nhịn được chảy xuống.

      Lâm Vũ nhàng vuốt ve tóc của nàng, cảm nhận được thân thể nàng run run , vừa muốn lên tiếng, lại nghe ngoài phòng truyền đến tiếng động quen thuộc: "Lan nương, sao ngươi ở đây a, để cho ta tìm!"

      Lan Cơ dừng lại, nhanh chóng lau nước mắt, thu thập xong cảm xúc.

      Lâm Vũ dùng ống tay áo lau vết nướctrên bàn, liền qua gỡ chốt cửa, cười : "Chúng ta việc ca múa, tán gẫu tận hứng, nhất thời quên thời gian."

      "Vậy Lan nương cũng nên phái người thông báo ta tiếng. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, ta đảm đương nổi." Tiểu Nghiêm mở cửa tiến vào, Tiểu Nguyên cũng cùng theo sau đó.

      "Chúng ta trò chuyện với nhau vui, quên thời gian, sao còn có thể có thể nhớ còn ngươi." Lâm Vũ cười .

      Tiểu Nghiêm vượt qua liếc mắt cái, muốn phát tác, lại nghe Lan Cơ : "Thời gian tối muộn, ta cũng cần phải trở về, ai, lần này nhất tán gẫu, mới biết mình biết rất ít, múa bale kia, ta thực cảm thấy hứng thú, lần sau lại đến, muội muội cần phải hảo hảo cùng ta chút." Nàng cầm tay Lâm Vũ, cười sâu. "Cám ơn ngươi!"

      Lâm Vũ cũng cầm lại tay nàng, "Tỷ tỷ, lần sau đến, ta liền với ngươi về múa bale."

      Buông tay ra, Lan Cơ xoay người, ra phòng, ánh mắt ác độc của Tiểu Nghiêm chợt lóe, theo sát sau đó.

      Mới ra cửa xa, Tiểu Nghiêm liền : "Ngươi biết đêm nay có việc, làm gì còn đến nơi này?"

      "Đây là chuyện của ta, cần ngươi quan tâm, ta có thể ra ngoài kết bạn, cũng trở về."

      "Ta chỉ là sợ có trong lòng ngươi còn có dị tâm."

      Lan Cơ khẽ cắn môi, "Mạng đều ở tay các ngươi rồi, các ngươi còn lo lắng cái gì!"

      Trở lại phòng, Tiểu Nghiêm nhanh chóng đóng cửa. Lan Cơ vừa ngồi xuống, thấy trong phòng ngầm ra người.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 19: Sắc dụ ( hạ )
      Lan Cơ nhanh chóng đứng dậy, vừa định thở dài, lại cảm thấy thân mình bị ôm chặt, nàng khỏi kinh hô: “Chủ công!”

      Người ược xưng là chủ công, đúng là Lục hoàng tử của Nhạc quốc lúc trước, trước mắt tự xưng là Lục thái tử Viên Kiệt.

      Viên Kiệt sử dụng ánh mắt, Tiểu Nghiêm lập tức yên lặng lui về nội các. ở bên tai Lan Cơ : “Phụ hoàng chưa cho ngươi, ta đều cho ngươi.”

      Thân mình Lan Cơ nhất thời cứng lên, lại nghe tiếp tục : “Sau khi thuận lợi đăng cơ, ta phong ngươi thành quý phi, cho ngươi cùng ta chung vinh hoa phú quý này.”

      Nghe lời này, Lan Cơ vẫn cúi đầu, yên lặng .

      Viên Kiệt dùng bàn tay đem cằm Lan Cơ nâng lên, thấy ít biểu tình lạnh nhạt của nàng, nhất thời cỗ hờn dỗi sinh ra, hung hăng hôn lên môi của nàng, lưỡi dài cuốn vào, tùy ý cuồng quét, bàn tay tăng thêm lực đạo, tay kia an phận vuốt ve hạ thân của nàng. Lan Cơ chưa từng có nhiều phản ứng, chính là vẫn từ cướp lấy.

      Viên Kiệt vừa nghĩ tới đêm nay đem nàng hiến cho Tào Thịnh, liền càng cuồng nhiệt mà muốn đòi lấy hương thơm của nàng. phải là chưa có hưởng qua nữ nhân, nhưng quên được cảm giác mất hồn nàng gây cho . Khi lần đầu tiên mây mưa cùng nàng kinh hỉ phát nàng lại còn là xử nữ, nữ nhân có thân phận phi tử của hoàng đế Nhạc quốc lúc trước, ở trong lòng chiếm vị trí đặc thù, thế cho nên để ý nàng gọi "Chủ công” hoặc gọi thẳng tên giống những người khác cung kính xưng là "Điện hạ” như vậy.

      Từ lúc trước ham muốn còn nghênh, đến gần đây lạnh nhạt im lặng, cảm nhận được biến hóa của nàng, rất cam, tựa hồ càng ngày càng bắt được lòng của nàng. Nhưng, tin tưởng, khi lên đế vị kia, muốn cái gì đều có thể được đến, huống chi là nữ nhân.

      Nghĩ như vậy, lại khống chế nổi lòng mình, thân thể vừa đụng nàng sớm nổi lên phản ứng, trời biết, có bao nhiêu lâu có hưởng qua mùi vị của nàng, tay sớm an phận, đẩy ra áo ngoài của nàng, môi của chạm đến bộ ngực sữa của nàng, khiến nàng khỏi phát ra tiếng thở , “!” Nhưng ở nghe tới lại có ý vị càng chọc người.

      ôm lấy nàng, hướng đầu giường, lại biết chỗ lặng yên trong phòng mở ra.

      người nhàng vào, lập tức quỳ xuống: “Thái tử điện hạ, đại quan trọng hơn.”

      “Cút!” Vẻ mặt Viên Kiệt thịnh nộ.

      Người quỳ xuống kia lại ngang nhiên chưa động, “Điện hạ bớt giận, nô tài, nô tài chỉ là muốn : nghiệp lớn trước mặt, chớ mê nữ sắc.”

      Mặt Viên Kiệt lúc trắng lúc xanh, “Chỉ bằng ngươi, cũng dám giáo huấn ta?”

      “Nô tài, nô tài dám, nô tài chỉ là nghĩ đến chuyện xưa của tiên hoàng, sợ điện hạ bước vào vết nhơ đó, cả gan can gián, mạo phạm điện hạ, kính xin điện hạ ban tội!” Người nọ thẳng tắp quỳ, lại nhiều lời giống như tên, đâm vào trong lòng Viên Kiệt, làm tỉnh ngủ.

      cưỡng chế lửa dục bốc lên, buông Lan Cơ, ánh mắt chuyển hướng người đó, trầm giọng : “Mang nàng xuống .”

      “Dạ, điện hạ sáng suốt!” Người nọ ra hiệu, trong phòng tối lập tức ra vài tỳ nữ, các nàng nhanh chóng đem quần áo Lan Cơ nhặt lên, mặc vào cho nàng, cũng mang nàng vào phòng ngầm.

      Thấy các nàng lui , người nọ cũng dám ở lâu, liền dập đầu cáo từ.

      Cửa phòng ngầm đóng lại, bên trong gian phòng lại khôi phục yên tĩnh. Viên Kiệt vẫn đứng thẳng, ánh mắt vẫn phiếm hồng, hai đấm nắm chặt, thẳng mắng: “Cẩu nô tài!”

      Lúc này, Tiểu Nghiêm lặng lẽ từ trong phòng ra, bước chân nàng vô cùng, cũng rất nhanh chóng. Nàng nhàng vào trước mặt Viên Kiệt, bàn tay cầm nắm tay nắm chặt của Viên Kiệt, Viên Kiệt mờ mịt hoàn hồn, lại nhìn đến y phục lụa mỏng đỏ tươi, vẽ ra dáng người mê người, bộ ngực sữa đứng thẳng, thân thể dưới lụa mỏng như như , chống lại cặp mắt tình thầm kín kia, lửa dục của Viên Kiệt nhất thời cháy lớn, nàng cố ý gần sát , ghé vào lỗ tai thổi hơi: “Để cho ta hầu hạ điện hạ được ?” Tiếng líu lo, khiến Viên Kiệt thể kháng cự. vươn tay muốn đem nàng ôm lấy, thấy nàng nhàng né qua, hướng nội các đến, Viên Kiệt lập tức đuổi kịp, phát bắt được, Tiểu Nghiêm che miệng cười duyên: “Điện hạ, đến trong phòng ta .”

      Trong lúc nhất thời, trong phòng lộ vẻ tình dục.

      Dưới ánh trăng, nóc nhà mảnh ngói di động chút, bóng người chợt lóe, biến mất ở mái hiên cung.

      giờ đồng hồ sau, Lan Cơ thân cung trang hoa lệ bị vài nô tỳ từ bên phòng ngầm mang ra, các nàng vội vàng xuất phát, bước chân nhàng, cùng nhau tới, chỉ có ít thái giám ngang qua, nhưng có bất luận kẻ nào ngăn trở, “Xem ra, đại nội này đều ở trong lòng bàn tay công công.” nô tỳ khẽ cười .

      Trương Cửu ở phía trước cười đắc ý, vị trí là nhất, phải biết rằng, con đường này là cố ý chọn tốt, gặp gỡ thị vệ tuần tra ban đêm, đụng tới những thái giám cũng là dưới tay , mà ban thủ vệ ở Hoa Tiển cung, sớm chuẩn bị tốt. Nguyên nhân này, mới có thể thuận lợi ở sau khi Hoàng Cách rời , mình yết kiến hoàng đế.

      Khi thủ hạ của Viên Kiệt trợ thủ đắc lực, giỏi về đoán ý qua lời và sắc mặt, gió chiều nào theo chiều nấy. Xem ra Viên Kiệt sớm đối Lan Cơ là bình thường, cũng biết đêm nay nhịn được, khi từ chỗ hoàng đế chạy về phòng ngầm trong phòng của Lan Cơ muốn đem tin tức phải ở trong vòng canh giờ đưa Lan Cơ đến Hoa Tiển cung báo cho Viên Kiệt, Viên Kiệt vừa nghe, gấp bảo Tiểu Nghiêm nhanh chóng mang Lan Cơ về, lại ra phòng ngầm, mình tiến vào trong phòng chờ Lan Cơ. Trương Cửu thấy tình hình này, lập tức hiểu ý, mà thủ hạ khác của Viên Kiệt là đại tướng Lan Trùng lại thầm lo lắng. Bọn họ ở trong phòng ngầm đợi lâu, mắt thấy canh giờ tiến gần, Lan Trùng ngồi yên, lặng lẽ mở phòng ngầm ra, thấy Viên Kiệt ôm Lan Cơ muốn đến giường, trong lòng hô to ổn, vội vàng quỳ xuống khuyên can.

      Khi Lan Trùng vẻ mặt xám xịt mà dẫn Lan Cơ quay về phòng ngầm Trương Cửu lại thầm bật cười: “Lan Trùng này, lại phạm vào tối kỵ a, lấy tính tình chủ tử, sợ là sau này cũng khó khăn trở mình.” Vừa nghĩ tới khí thế của đối thủ cạnh tranh sau này lớn bằng , Trương Cửu chỉ cảm thấy tâm tình thư sướng, đợi các nô tỳ trang điểm cho Lan Cơ xong, liền dẫn các nàng từ phòng ngầm ra ngoài.

      Trương Cửu theo đường lúc trước, thỉnh thoảng có thái giám qua đường thở dài với , đều đứng thẳng sống lưng cười , Lan Cơ phía sau bị các nàng mang theo, hờ hững nhìn những thái giám ngang quăng đến ánh mắt nhiều màu với nàng, trong lòng lại cảm khái ngàn vạn, nhiều năm trước, khi nàng tuổi dậy cũng là mặc cẩm y như vậy, mang tâm tình bất an yên, ở dưới dẫn dắt của cung nữ, tiến vào cung điện tráng lệ kia. Nhưng, vị hoàng đế lớn tuổi hơn nàng đến vòng (chắc gấp đôi) kia, chỉ thản nhiên nhìn nàng cái, liền đem nàng - nữ nhi của đãi thần này đưa vào cung lâu khác. Từ nay về sau, nàng rốt cuộc có thể nhìn trời mỗi ngày. Cho đến nước mất, làm tù binh mất nước, nàng cùng những cung nữ kia đều bị bán vào thanh lâu, sau nhiều lần xoay chuyển, mới vào Thuý Vi các, liền đổi tên là Lan Cơ như tại.

      Nhìn hoàng cung quen thuộc lại xa lạ này, nàng khỏi nhàng thở dài, thấy thế, tỳ nữ nâng nàng bên cạnh lạnh lùng : “Đợi gặp hoàng đế kia, cũng thể buồn bã thở dài, khiến cho người ta thấy đều nghi ngờ.”

      Lan Cơ cũng lạnh lùng trả cho nàng cái liếc mắt, có đáp lại.

      Các nàng cứ như vậy công khai theo sát Trương Cửu xuyên qua ở trong hoàng cung, nhắm thẳng chỗ hoàng đế mà . Lại biết, đạo bóng dáng theo sát phía sau bọn họ, trong bóng đêm hai mắt sáng ngời có thần, nhớ kỹ thần sắc của tất cả mọi người dọc theo đuồng …, vì hành tích bí , vẫn chưa bị phát .

      bao lâu, đoàn người liền tới ngoài Hoa Tiển cung, Trương Cửu tiến lên, cùng thị vệ nháy mắt ra dấu, thị vệ hô lên: “Nội vụ phó tổng quản Trương Cửu thỉnh cầu yết kiến.”

      Lúc này, trong điện mở cửa, ra thái giám, cửa lập tức đóng lại.

      Thái giám kia nhìn cũng nhìn Lan Cơ cùng chúng tỳ cái, thấp giọng với Trương Cửu, “Công công, hoàng thượng chỉ gọi người vào.” Trương Cửu thấy là người lạ mặt, liền tùy tay đút thỏi vàng đến trong tay người nọ, cười : “Nga? Là ý gì?” Thái giám vui lên, ở bên tai Trương Cửu : “Hoàng thượng chờ gấp rồi, chuyện này, cũng thể lộ ra, mau mời nàng tự mình vào thôi.”

      Trương Cửu gật đầu đồng ý, ở bên tai Lan Cơ nhàng vài câu, Lan Cơ tự nhiên gật gật đầu, lại thấy Trương Cửu thủ thế, tỳ nữ hai bên buông tay vẫn vịn Lan Cơ ra.

      Chỉ thấy thái giám kia nhàng đẩy cửa, cửa điện liền mở, Lan Cơ mình, vào Hoa Tiển cung.

      Vào điện, Lan Cơ lập tức quỳ xuống: “Dân nữ Lan Cơ khấu kiến hoàng thượng.” Nàng cúi đầu, nghe được phía truyền đến giọng nam lạnh lùng: “Mời đứng lên.”

      Lan Cơ chậm rãi đứng dậy, nhàng nâng đầu, nhìn đến gương mặt quen thuộc điện trước mặt, khỏi kinh hãi, “Nguyên lai Mộc công tử chính là hoàng thượng.”

      Thấy ánh mắt giật mình của nàng, Tào thịnh mỉm cười: “ cao hứng, chúng ta lại gặp lại.”

      Dừng chút, Lan Cơ khôi phục bình tĩnh, nàng nhàng dùng khóe mắt quét bốn phía, thấy bóng người, ánh mắt khôi phục lại nhìn về phía hoàng đế, thấy thản nhiên nhìn mình, ánh mắt kia, giống nư ánh mắt mà nhiều năm trước hoàng đế kia nhìn nàng, làm nàng nhất thời biết nên mở miệng như thế nào. Muốn thẳng ra miệng, bỗng nghĩ đến Lâm Vũ "Tai vách mạch rừng”, tâm tư vừa chuyển, liền dịu dàng : “Du thuyền ngày ấy, là dân nữ biết thiên nhan, chọc hoàng thượng, kính xin thứ tội.” xong mỉm cười thở dài, “ biết bộ dạng hời hợt này của dân nữ, có vào được mắt thánh của hoàng thượng?”

      Tào Thịnh nhàng nhíu mày, đột nhiên cảm thấy hơi thở khác thường truyền vào, để lại dấu vết nhìn thoáng qua nội thất, cảm thấy hiểu , dừng chút, đột nhiên : “Lan Cơ, ngươi có biết tội của ngươi ?”

      Lời này thanh mặc dù cao, lại lộ ra áp lực thực lớn, Lan Cơ cả kinh, vội vàng quỳ xuống: “Dân nữ. . . . Biết tội.”

      “Ngươi có mấy tội? trẫm nghe!”

      Tâm Lan Cơ cắt ngang, trả lời: “Tội của dân nữ can hệ trọng đại, kính xin hoàng thượng che đậy hiểu biết.”

      Tào Thịnh xuống ghế rồng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng nàng, “Cứ sao.”

      Lan Cơ thẳng tắp quỳ, cắn chặt răng, liền bắt đầu đem nàng từ khi bị Viên Kiệt khống chế đến mưu kế vào cung từng cái hết.

      Tào Thịnh nghe, ánh mắt càng thấy lành lạnh, có nghĩ đến, phạm vi thế lực của Viên Kiệt ở trong cung rộng khắp như thế, càng nghe tâm càng sợ, biết lòng bàn tay mình hơi hơi toát ra mồ hôi lạnh.

      xong, Lan Cơ chỉ cảm thấy hai chân chết lặng, nàng vẫn cúi mày, chưa dám nhúc nhích. Nhất thời hai người yên lặng gì, chung quanh an tĩnh dị thường.

      Sau lúc lâu, Tào Thịnh mới quát lớn: “Hoàng Cách!”

      Lúc này, Hoàng Cách vẫn canh giữ ở bên ngoài lập tức mở cửa vào, “Nô tài ở!”

      “Bảo người bí mật mang nàng xuống, dàn xếp tốt, ngày mai giờ mẹo lại mang đến đây .”

      “Trát!”

      Lan Cơ bị hai gã nội thị mang ra Hoa Tiển cung, cửa điện vừa đóng, nàng hơi hơi quay đầu, thấy ban thủ vệ vừa mới vào điện khi nãy sớm đổi , cảm thấy buông lỏng, thầm nghĩ: “Viên Kiệt, người ngươi muốn đối phó, có lẽ so với ngươi càng giỏi hơn.”

      Sau khi Lan Cơ bị mang , trong Hoa Tiển cung Tào Thịnh vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, về phía bàn, nhìn ghế rồng quen thuộc, cảm thấy trầm xuống, đột nhiên : “Bạch Quyết!”

      “Thần ở!” Bạch Quyết vội vàng từ trong phòng ra, dập đầu .

      “Ngươi nghe lời của Lan Cơ, có phải đều là hay ?”

      “Theo thần hôm nay tìm hiểu đoạt được, như lời của Lan Cơ thủ hạ của Viên Kiệt có Trương Cửu, Lan Trùng mấy người này phối hợp, về phần chuyện khác, thần chưa tra xét đến, dám chắc chắn. Mặt khác, thần thầm theo dõi này hành tung, ghi nhớ sào huyệt cùng thủ hạ liên can trong cung của bọn họ.”

      “Làm tốt lắm!” xong, ngồi ghế rồng, quát: “Hoàng Cách!”

      “Nô tài ở!” Hoàng Cách ngoài điện vội vàng vào.

      “Nhanh chóng Tuyên Dục Vương, Hàn Dư yết kiến.”

      “Tuân chỉ!”

      Dứt lời, liền mở giấy trắng ra, nhắc bút, lại nhìn về phía Bạch Quyết, “Ngươi đem tất cả người ngươi thấy báo lại hết.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :