1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt sắc thái giám - Yêu hậu đùa lãnh hoàng - Sở Thanh (68/>400) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 68: Nhiếp Huyền sinh sát tính, nghi nàng là nghiệt


      edit: Tử Liên Hoa 1612

      beta: Tình Tình

      Cả Bát vương phủ, trừ kiệu phu, quản gia cùng Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền ra, chỉ có tứ đại nha hoàn ở Dự Viên và Tiểu Xuyên Tử biết Sở Vân Hách bị thương, dưới mệnh lệnh của Sở Vân Hách, tin tức được phong tỏa, chữ truyền ra ngoài.

      Từ trước đến nay lòng dạ của chủ tử sâu lường được, cho nên, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền mặc dù biết bị thương là do cứu Tiểu Sơ Tử, nhưng lại biết tại sao lại phong tỏa tin tức.

      Thời điểm hai người vào gian phòng Tiểu Xuyên Tử, Đoàn Cẩm Sơ ngồi ở trước bàn nhàn nhã ăn cơm tối, sau nửa canh giờ trở về phủ huyệt đạo tự động giải. Vừa mở mắt, Tiểu Xuyên Tử gọi nàng đứng lên ăn cơm, cho nên, nàng cũng có hỏi cái gì, cộng thêm đói bụng, liền chút khách khí ăn.

      Lúc này, nhìn thấy Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đứng ở trước bàn nhìn chằm chằm, trong lòng nàng khỏi run sợ, dùng sức nuốt xuống canh trong miệng, thận trọng hỏi: "Hai vị Nhiếp đại ca, có chuyện gì ?"

      "Tiểu Sơ Tử, ngươi là nghiệt trời rớt xuống sao?" Mặt Nhiếp Huyền đen lại, mày kiếm nâng lên, trong đôi mắt là từng trậng lạnh lẽo, làm người ta rét mà run.

      Đoàn Cẩm Sơ nhịn được sợ run cả người, sau đó trợn to hai mắt, "Cái... cái gì? Ta là nghiệt? Tại sao ta là nghiệt!"

      "Ngươi phải nghiệt là cái gì? thái giám bất nam bất nữ, khắp nơi quyến rũ người, ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn dám mê hoặc chủ tử, ta giết chết ngươi!" Nhiếp Huyền có chút kích động, cái tát vỗ vào bàn, bát đũa cái đĩa chấn động bang bang.

      "Nhiếp Huyền!" Nhiếp Phong tính tình tương đối trầm ổn chút, vội vàng quát Nhiếp Huyền, "Ngươi làm cái gì?"

      Vẻ mặt Đoàn Cẩm Sơ mê mang, lông mi khẽ chớp , bất mãn chất vấn: "Tại sao ta thành quyến rũ người rồi? Tại sao ta thành mê hoặc chủ tử ngươi rồi? muốn kéo ta ra ngoài cho chó ăn rồi, nơi nào chịu ta mê hoặc?"

      "Chẳng biết xấu hổ!" Nhiếp Huyền vừa nghe liền giận thêm, ngay lập tức rút trường kiếm trong tay ra, chỉ vào cổ họng Đoàn Cẩm Sơ: "Ta tại liền giết chết ngươi, tránh cho chủ tử bởi vì ngươi mà bị mất mạng!"

      "Nhiếp Huyền!" Nhiếp Phong cả kinh, chưa kịp ngăn cản, kiếm trong tay Nhiếp Huyền nhanh chóng tiến tới gần ——

      "A ——"

      Theo bản năng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, Đoàn Cẩm Sơ nhất thời bị sợ mất ba hồn bảy vía, hàn quang lóe lên sáng ngời, cái khó ló cái khôn, nàng hướng cửa hô to tiếng, "Bát Đại gia, ngươi đến rồi mau cứu ta!"

      câu này làm Nhiếp Huyền kinh ngạc, vội vàng dừng kiếm quay đầu nhìn lại, mà Đoàn Cẩm Sơ thừa dịp dùng sức đánh Nhiếp Huyền, đồng thời nhanh chóng chạy ra cửa. Nhiếp Huyền phát bị lừa, nghiêng người né tránh được chén bát tập kích, khi nhìn lại Đoàn Cẩm Sơ chạy ra bên ngoài sân , vả lại vừa chạy vừa hô to, "Nhiếp Huyền muốn giết người a! Nhiếp Huyền muốn giết người a! Bát Đại gia! Bát Đại gia!"

      "Thái giám đáng chết!" Nhiếp Huyền giận dữ, muốn đuổi theo ra ngoài, Nhiếp Phong kéo lại, "Ngươi dừng lại! Ngươi làm gì đấy, ngươi giết thái giám này là muốn chủ tử ban cho ngươi cái chết sao?"

      "Đại ca, chỉ cần có thể xoay chuyển chủ tử, chủ tử cho dù giết chết ta, ta cũng cam tâm tình nguyện!" Nhiếp Huyền cắn chặt hàm răng, bộ muốn chết chối từ.

      Nhiếp Phong chần chờ chắc chắn nhíu mày, giọng : "Nhiếp Huyền, ra ta cũng nghĩ diệt trừ thái giám kia, chủ tử tuy thấy , chỉ cần cẩn thận suy nghĩ chút, chủ tử muốn làm cho biết chuyện mình bị thương, hôm nay vì cứu mà ngay cả tánh mạng cũng để ý, ngày khác còn biết xảy ra chuyện gì! Chủ tử là nam nhân, sao có thể động tình với thái giám đây? Nếu phải động tình, ta càng nhìn càng thấy đúng, hơn nữa hôm nay bên trong kiệu, ngươi có nghe hay ? Thái giám kia câu " cho hôn lại ta" , đây là ý gì? Này chẳng phải là. . . . . . Thích nam sắc, đoạn tay áo chi phích sao?”

      Nhiếp Huyền càng nghe mặt càng đen, "Đúng vậy, ta cũng nghe được, đây là thế nào? Thực ra chủ tử phải như vậy, bình thường rất cưng chiều cơ thiếp a! Tại sao kể từ khi thái giám này tới, cùng Lưu Ly nương thị tẩm lần, lại có gần nữ sắc nữa rồi? đúng, chủ tử khẳng định đúng, đại ca, chúng ta thể để cho chủ tử tiếp tục sai càng thêm sai a! Chủ tử còn có con cháu, cứ tiếp tục xuống như vậy, ai biết về sau. . . . . . Về sau còn xảy ra chuyện lớn gì!”

      "Nhiếp Huyền, bằng như vậy. . . . . ." Nhiếp Phong ghé vào lỗ tai Nhiếp Huyền, hồi .

      Nhiếp Huyền nghe được gật đầu, vẻ mặt vui mừng, "Ừ, cứ làm như thế."

      Tiểu Xuyên Tử bưng thức ăn tới, sau đó đến Dự Viên, chờ Sở Vân Hách dùng bữa, lại hầu hạ ngủ, sau đó mới lặng lẽ thối lui ra khỏi gian phòng, phụng mệnh trở về làm bạn với Tiểu Sơ Tử.

      Vậy mà, mới ra khỏi Dự Viên, liền nghe xa xa có tiếng quát tháo truyền đến, Tiểu Xuyên Tử ngẩn người, nghĩ tới thể quấy rầy Sở Vân Hách, nhanh chóng chạy ngăn cản, đợi chạy tới bên dòng suối Bích Liễu, lại thấy Đoàn Cẩm Sơ thở hổn hển ngồi đất, đứng phía sau là thị vệ vương phủ, thần sắc rất là rối rắm cùng hỗn độn.

      "Tiểu Sơ Tử!" Tiểu Xuyên Tử kêu tiếng, đứng trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, hiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Ngươi dùng cơm xong rồi sao?"

      "A, Tiểu Xuyên Tử, Bát Đại gia đâu? Ta muốn gặp , ta muốn tố cáo!" Đoàn Cẩm Sơ thở hổn hển , đứt quãng mà hỏi.

      "Tố cáo?" Tiểu Xuyên Tử giật mình há to miệng, ngẩng đầu nhìn cái thị vệ, lại cúi người xuống kéo Đoàn Cẩm Sơ đứng lên, giọng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi làm gì muốn tố cáo? Bọn thị vệ khi dễ ngươi sao?"

      " chỉ khi dễ, tên khốn Nhiếp Huyền kia còn muốn giết ta, ta, ta phải tìm chủ tử các ngươi chuyện!" Đoàn Cẩm Sơ xong, nhấc chân muốn tới Dự Viên, Tiểu Xuyên Tử thấy thế, vội vàng kéo nàng : "Chủ tử ngủ rồi, ngươi đừng ."

      "Sao? ngủ quan trọng, hay là ta khó giữ được cái mạng này quan trọng?" Đoàn Cẩm Sơ trừng mắt, lửa giận nhất thời tràn ra ra, " có ý tứ gì? Để cho ta cùng trở về vương phủ, lại kém chút để cho ta táng mệnh nơi này, Nhiếp Huyền muốn giết ta là ta phải hiến dâng tính mạng, phải hay ?"

      "Tiểu Sơ Tử, sao ngươi có thể ngậm máu phun người hiểu lầm chủ tử? Chủ tử nếu có ý lấy tính mạng ngươi, còn có thể để cho ta cõng ngươi trở về phòng, lại bưng cơm cho ngươi sao? Chủ tử là người phương nào? muốn cái nô tài nào chết, chỉ cần câu , còn dùng nhiều sức như vậy sao? Ta xem đầu ngươi hồ đồ rồi!" Tiểu Xuyên Tử vừa nghe, tức gần chết, khỏi chửi ầm lên.

      Đoàn Cẩm Sơ bị chửi nhất thời tìm ra nam bắc, lông mi nhăn lại: "? phải chủ tử ngươi muốn giết ta sao?"

      " nhảm! tin ngươi hỏi chủ tử!" Tiểu Xuyên Tử trợn mắt, rồi lại đột nhiên nhớ ra Sở Vân ra lệnh, vội lắc đầu : "Ngươi đừng Dự Viên tìm chủ tử, hôm nay chủ tử rất mệt mỏi, muốn gặp ngươi, phân phó để cho ngươi ở trong phòng ta nghỉ ngơi, ngươi trước trở về thôi, ta bẩm báo chủ tử."

      "Ách, làm gì muốn gặp ta?" Đoàn Cẩm Sơ bĩu môi, gương mặt vui, " muốn gặp ta liền thôi, ta còn muốn thấy đâu, nếu phải vì cái mạng của ta, ta. . . . . . Đúng rồi, ta thể trở về a, ngộ nhỡ Nhiếp Huyền kia còn chờ ở trong phòng sao?"

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 69: Mất tích lúc nữa đêm, Bát gia tức giận

      Edit: Thiên Mạn

      Beta: Tình Tình

      "Vậy. . . . . ." Tiểu Xuyên Tử nhất thời cũng có chủ ý, nghe Tiểu Sơ Tử như vậy, dường như Nhiếp Huyền muốn giết nàng, nhưng mà, lúc này lại dám để cho nàng Dự Viên, huống chi chủ tử giao phó. . . . . . Suy tư do dự lâu, Tiểu Xuyên Tử nghĩ ra phương pháp xử lí, "Tiểu Sơ Tử, ngươi cùng bọn họ theo ta, các ngươi chờ ở bên ngoài Dự Viên, ta vào bẩm báo chủ tử."

      "Được!" Đoàn Cẩm sơ gật đầu tán đồng gật đầu.

      Chờ ở bên ngoài Dự Viên, liếc mắt nhìn sắc trời trở nên mông lung, đèn lồng hành lang đốt sáng, ánh trăng như lưỡi liềm cũng cao, trong thiên địa, tràn đầy mạc sắc.

      Trong phòng, Sở Vân Hách trong lúc ngủ có cảm giác khác thường, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Xuyên Tử vẻ mặt rối rắm đứng bên giường, nhàn nhạt hỏi"Có chuyện gì sao?"

      "Bẩm chủ tử, Tiểu Sơ Tử ở bên ngoài Dự Viên, thị vệ Nhiếp Huyền muốn giết , muốn gặp chủ tử, nô tài ngăn lại rồi." Tiểu Xuyên Tử .

      "Nhiếp Huyền?" Sở Vân Hách chau lông mày, dừng lại chút, : "Truyền lệnh Bổn vương, Nhiếp Huyền tối nay trực Dự Viên, được đến gần Tiểu Sơ Tử bước, nếu dám vi phạm, đưa đầu tới gặp!"

      "Dạ, chủ tử!" Tiểu Xuyên Tử hành lễ thối lui.

      Đoàn Cẩm Sơ nghe Tiểu Xuyên Tử chuyển cáo lời của Sở Vân Hách, trong lòng rất đắc ý, chỉ cần xác nhận phải là Sở Vân Hách muốn giết nàng, hơn nữa bảo đảm cái mạng của nàng bị vứt bỏ, nàng sẽhài lòng theo Tiểu Xuyên Tử về phòng.

      Nhưng mà, tất cả chuyện trong tương lai dự liệu trước được!

      Ban đêm, bóng người áo đen dùng khinh công thần biết quỷ hay vào chỗ ở của hạ nhân, mặt che khăn đen, hai mắt tìm được gian phòng, nhanh như chớp cửa mở phân nửa cửa sổ ra lách người vào, đèn lửa trong tay sáng lên, thấy gương mặt ngủ ở vị trí bên phải dựa vào tường, trong mũi hừ lạnh tiếng, ra tay điểm huyệt đạo của nàng, sau đó chặn ngang ôm lấy thân thể nhàng của nàng, kẹp ở dưới nách rồi từ cửa sổ nhảy ra, biến mất vào sâu trong bóng đêm.

      Ánh trăng vẫn treo cao như cũ, hàng ngàng ngôi sao giống như viên hòn ngọc quý, vây quanh dưới bầu trời, lòe lòe phát sáng.

      Gió theo cửa sổ bay vào phòng, thổi tới mặt lành lạnh, Tiểu Xuyên Tử lật người, trong miệng mơ hồ lầm bầm câu gì, lại tiếp tục lọt vào ngủ say.

      Đột nhiên, trong bụng hồi khó chịu, Tiểu Xuyên Tử híp đôi mắt mông lung buồn ngủ từ trong chăn bò dậy, nắm dây lưng quần leo xuống giường, "Xui xẻo, phải là đau bụng chứ?"

      Vội vội vàng vàng kéo chốt cửa ra chạy , ngồi trong nhà xí khắc đồng hồ, Tiểu Xuyên Tử mới nhấc hai chân nặng nề bước vào cửa, tính lên giường tiếp tục ngủ, lại cảm giác miệng đắng lưỡi khô vô cùng, vì vậy, tìm đèn lửa ở bàn, "Xoạt!" tiếng đốt sáng ngọn đèn dầu, rót chén nước, ngồi băng ghế từ từ uống, mắt liếc về đầu khác của giường!

      "Ơ? Người đâu?" Tiểu Xuyên Tử cả kinh, vội để xuống chén nước xuống rồi bò lên giường, đem chăn của Đoàn Cẩm Sơ vén lên, lập tức trợn mắt hốc mồm, "Người đâu? Cùng nhau ngủ a, tại sao bây giờ có?"

      Tiêu Xuyên Tử kinh ngạc, đồng thời đưa tay sờ lên đệm giường, lạnh! Thế này cái gì, người sớm thấy!

      Ý thức nhảy lên vào đại não, lập tức Tiểu Xuyên Tử kinh sợ chảy mồ hôi lạnh dầm dề, sau vài giây ngốc trệ, hỏa tốc vọt ra cửa phòng, chạy gấp đến Dự Viên!

      "Cẩn Nhi!"

      Tiểu Xuyên Tử đưa tay đỡ khung cửa, thở hổn hển, giọng vỗ vỗ cửa hỏi: "Chủ tử ngủ rồi sao?"

      Cẩn Nhi là người canh giữ tại phòng ngoài tối nay, vừa nghe, vội từ giường ngồi dậy, khoác bộ y phục mở cửa, nghi ngờ : "Tiểu Xuyên Tử? Thế nào? Chủ tử đương nhiên là ngủ a!"

      "Xong đời, Tiểu Sơ Tử thấy, ta tiểu đêm trở lại mới phát , vậy mà thấy!" Tiểu Xuyên Tử lau mồ hôi hột trán, bởi vì chạy quá nhanh, vẫn còn thở liên tiếp.

      "Cái gì?" Cẩn Nhi cả kinh, vội vàng kéo Tiểu Xuyên Tử vào phòng, thanh giảm cực thấp, lo âu : "Nếu là nô tài bình thường thấy, bẩm báo Nghiêm quản gia là được, nhưng Tiểu Sơ Tử là người trong cung, chủ tử lại đặc biệt giao phó muốn chăm sóc, nên làm sao bây giờ? Chủ tử có vết thương cánh tay, cần nhất là nghỉ ngơi, có thể kéo đến sáng sớm ngày mai trở lại bẩm ?"

      "Sáng sớm ngày mai? Vậy vạn nhất Tiểu Sơ Tử xảy ra chuyện sao?" Tiểu Xuyên Tử nhíu lông mày, chỉ cảm thấy trong lòng bất ổn, "Cẩn Nhi. . . . . ."

      "Người nào ở bên ngoài?"

      Nội thất đột nhiên vang lên tiếng Sở Vân Hách, hai người cả kinh, biết Sở Vân Hách bị bọn họ đánh thức, vội vòng qua bình phong vào, khom người hành lễ : "Nô tài đáng chết, đánh thức chủ tử rồi !"

      Nến được đốt sáng, Sở Vân Hách mười phần lười biếng dụi mắt, giọng mang lãnh ý trách mắng: "Hai người các ngươi nửa đêm thầm cái gì? Tiểu Xuyên Tử, hơn nửa đêm ngươi tới dổi phiên thay ca sao?"

      "Chủ tử thứ tội!" Tiểu Xuyên Tử vội quỳ xuống : "Nô tài tới là có chuyện bẩm báo chủ tử!"

      "!"

      " thấy Tiểu Sơ Tử! Nô tài đứng lên ngoài, phát biết đâu rồi, chăn cũng lạnh , trước lúc ngủ ràng còn thấy , bây giờ lại có!" Tiểu Xuyên Tử xong, đầu mồ hôi lạnh toát ra, lòng khẩn trương"Thùng thùng" trực nhảy.

      "Cái gì? Ngươi thấy Tiểu Sơ Tử?" Sở Vân Hách mông lung buồn ngủ lập tức đều bị kinh chạy, muốn ngồi dậy, lại quên thương cánh tay trái , lập tức động tới vết thương, đau đến lập tức cau lại chân mày, Cẩn Nhi cùng Tiểu Xuyên Tử vội tiến tới vịn , hòa hoãn lát, mới giúp từ từ ngồi dậy, lập tức lại hỏi: "Trong phòng có chỗ nào khả nghi ?"

      Tiểu Xuyên Tử đáp: "Bẩm chủ tử, nô tài quan sát tất cả, có gì khác thường a, cửa cũng đóng kỹ từ bên trong , chỉ có cửa sổ là mở phân nửa , bởi vì lúc ngủ trong nhà có chút nóng. . . . . ."

      Sở Vân Hách nhíu lông mày, "Cửa sổ mở ra?"

      Tiểu Xuyên Tử gật đầu cái, bất an nhìn Sở Vân Hách.

      phải là người ban ngày phóng ám tiễn bắt Tiểu Sơ Tử chứ? , , người bên ngoài thể nào biết ràng Tiểu Sơ Tử tối nay ngủ ở chỗ nào , cảnh giới của Bát vương phủ cũng phải là ngồi , làm sao có thể có tặc nhân vào mà kinh động người nào? Nếu cửa là khóa trái từ bên trong, Tiểu Sơ Tử phải từ cửa ra ngoài , chỉ có thể là cửa sổ, tuy ban ngày có ý đồ chạy trốn, nhưng thế nào cũng thể nửa đêm bỏ trốn chứ? Trong vương phủ thủ vệ tuần tra đông đảo, biết võ công căn bản tránh khỏi , như vậy là. . . . . .

      "Nhiếp Huyền đâu?" Sở Vân Hách đột nhiên hỏi, thanh lạnh lùng như băng, "Gọi Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền vào gặp Bổn vương!"

      "Dạ, chủ tử!"

      Tiểu Xuyên Tử ứng tiếng liền chạy ra ngoài, lại rất nhanh lại chạy trở về, khiếp sợ : "Chủ tử, bọn họ đều ở đây!"

      "Đáng chết!" Sở Vân Hách lập tức lộ gân xanh, xiết chặt nắm tay tiếng "Khanh khách" vang lên, đem chăn vén lên bước xuống giường , lạnh lùng : "Cẩn Nhi, thay quần áo! Tiểu Xuyên Tử truyền lệnh Bổn vương, bảo Nghiêm quản gia chuẩn bị ngựa, chọn mười thị vệ đợi lệnh tại chỗ!"

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 70 Nửa đêm bị chôn sống, Tiểu Sơ Tử nổi giận
      Editor: DIEUTU

      Bên ngoài Dự viên, Nghiêm Du mang theo mười tên thị vệ đứng khom lưng, chặn phía trước là hai gã thị vệ giơ hai cây đuốc chiếu sáng trưng bốn phía, trong đêm tối, Sở Vân Hách áo choàng khoác vai bay bay theo hướng gió, gương mặt tuấn tú như khắc lên vẻ lạnh lẽo sắc bén, hai tròng mắt nén giận.

      "Chủ tử, cánh tay ngài còn có vết thương, sao có thể cưỡi ngựa được ?"
      Vẻ mặt Nghiêm Du kinh ngạc, trong ánh mắt có phần khó tin nhìn Sở Vân Hách.

      Vốn thời tiết đầu hạ cần loại áo choàng này, nhưng vì lo lắng cho Sở Vân Hách nhiễm phong hàn còn chưa hết, cánh tay lại còn mang vết thương, nên dặn dò Cẩn nhi, buộc lại áo choàng cho Sở Vân Hách.

      Đối với phản đối của Nghiêm Du, Sở Vân Hách để ý, tâm tư của lúc này tập trung suy nghĩ về chuyện khác , đó là giờ Nhiếp Phong Nhiếp Huyền mang Tiểu Sơ Tử nơi nào? Nhớ lại lúc trước Nhiếp Huyền muốn giết Tiểu Sơ Tử, tại bọn họ còn chưa hồi phủ, Tiểu Sơ Tử kia đến cùng còn sống hay chết?

      Đôi mày nhíu lại, Sở Vân Hách tự chủ được xiết chặt lòng bàn tay, đột
      nhiên phát , giờ phút này, nội tâm của rất rất khẩn trương, rất là bất an, sợ rằng cái vật xảo quyệt khả ái cười tươi như hoa kia, chết, cùng người trời cách biệt vĩnh viễn.

      Sở Vân Hách bỗng nhiên ngẩng đầu lên dứt khoát, hàm răng cắn chặt ra lệnh: "Nghiêm Du, phát đạn cho tín hiệu xanh, xác định phương hướng Nhiếp Phong Nhiếp Huyền!”

      Nghiêm Du chấn động, ngờ nghệch chút, lập tức lên tiếng trả lời, "Dạ, chủ tử!”

      chỗ sườn dốc, mặt trăng nằm yên tĩnh, chỉ truyền đến mỗi thanh là tiếng xẻng đào đất.

      Qua lúc, huyệt đạo tự động phá giải, Đoàn Cẩm Sơ vốn là ngủ, nên cho dù huyệt đạo tự giải khai, vẫn trong trạng thái ngủ như cũ, đột nhiên cảm giác người rất nặng, giống như có vật gì chặn ngực nàng, làm nàng thể hô hấp, bản năng tay chân động đậy muốn đẩy trọng lực người, nhưng muốn cử động chút cũng được.


      Cảm thấy bên dưới khó chịu, dù buồn ngủ Đoàn Cẩm Sơ cũng giãy dụa mắt mở to chậm rãi, mắt nhập nhèm buồn ngủ dại ra nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm nhận được đống đất dần đổ xuống đầu mặt mình, bỗng nhiên, đầu óc trống rỗng lại đột nhiên bừng tỉnh!

      Nhờ ánh trăng, Đoàn Cẩm Sơ đảo nhanh mắt nhìn lại khắp mọi nơi, lúc này mới phát , thân mình của nàng lại bị chôn vào trong cái hố to nằm sườn núi, mà hai tên hắc y nhân che mặt chính là cầm xẻng ra sức xúc đất vào hố, chút chút đổ lên rất nhanh người nàng, mà nàng tại chỉ có mắt và miệng là có thể cử động, còn từ cổ trở xuống, toàn bộ muốn chôn xuống mồ, thể động đậy dù chỉ chút!

      Chôn sống! Bọn họ đây là muốn chôn sống nàng!

      Giờ khắc này nỗi sợ hãi lập tức ăn vào xương tủy nàng, đất cát ập vào người, cuốn lấy tứ chi của nàng, từng đống đất thủng thẳng rơi xuống đỉnh đầu, lại chầm chậm chảy xuống mũi, trong lỗ tai, mặt, ngoài miệng, giờ phút này, nàng cùng cái chết chỉ còn cách nhau đường ngắn!

      Tầm mắt dần dần bị đất che khuất, giữa lúc trí óc mông lung, loại bản năng từ ý niệm cầu sinh nổi lên khiến cho Đoàn Cẩm Sơ lập tức
      [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :