1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt sắc thái giám - Yêu hậu đùa lãnh hoàng - Sở Thanh (68/>400) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57: Đáy lòng, bất chợt xuất cơn đau
      Editor: Họa Đến Vô Tình
      “Còn dám có lần tới, bổn vương chặt chân ngươi!” Sở Vân Hách tức giận cảnh cáo câu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Đoàn Cẩm Sơ lại đành lòng quở trách tiếp, đem tay nàng hất ra, sau đó vung cẩm bào ra ngoài, vừa vừa : “Đuổi theo!”

      “Ách, cái gì?” Đoàn Cẩm Sơ ngẩn ra, đột nhiên phản ứng lại rồi chạy đến sau lưng Sở Vân Hách, đau khổ : “Bát đại gia, van cầu ngươi, ngươi đừng bắt ta vào cung có được hay ? Ta, ta trở lại cung chắc chắn con đường chết đấy!”

      Làm phản tặc, làm thích khách, đây chẳng phải là ngay cả chết thế nào cũng biết sao?

      Nhưng Sở Vân Hách lại hiểu sai ý, bước chân hơi chậm lại, quay đầu lại nhìn Đoàn Cẩm Sơ, chậm rãi : “ , bổn vương cùng Lộ tổng quản chuyện, làm khó ngươi. Hoặc là. . . . . . Nếu như ngươi muốn vào cung làm người hầu, ngươi có thể đến Bát vương phủ.”

      “A? Đến Bát vương phủ hầu hạ ngươi?” Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc thôi, vừa nghĩ tới nam nhân trước mắt này tính tình nóng lạnh thất thường, cổ liền co rúm lại, lắc đầu như trống bỏi: “Ta đến vương phủ của ngươi đâu, ngươi khó hầu hạ như vậy, lại hỉ nộ vô thường, lại kiềm chế được hành động của mình, còn có đám cơ thiếp hung thần ác sát, ta !”

      Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách lập tức trở nên khó coi, gần như cắn răng nghiến lợi : “Tùy ngươi!” Dứt lời, xoay người bước .

      Đoàn Cẩm Sơ khẽ cắn môi dưới, nhất thời cho là lời của mình chọc giận Sở Vân Hách,
      khỏi chu lên cái miệng , nàng muốn trở thành nguyên nhân khiến nàng thương tâm nữa, cảm giác của nàng đối với cách nào , cực kỳ phức tạp, người khác dù cho đánh nàng mắng nàng, nàng cũng chỉ là phẫn nộ nhưng thương tâm, mà câu của lại khiến nàng thương tích đầy mình, lệ rơi đầy mặt. . . . . .

      Hoặc là, có thể hay , nàng cầu xin thả nàng, cho nàng tiến cung nữa, sau đó nàng len lén đổi công việc khác, để cho tìm được nàng, rồi nàng tiếp tục kiếm tiền làm chi phí lên đường, tiếp tục kế hoạch rời kinh thành?

      Chậm rãi theo ở phía sau, khi qua quầy Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng dừng chân lại, vỗ vỗ quầy, “Chưởng quỹ, ta làm nữa, ngươi mau thanh toán tiền công cho ta!”

      Sở Vân Hách nghe thấy tiếng nàng dừng bước, quay đầu lại, lời nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đoàn Cẩm Sơ, thấy nàng thân xiêm y vải thô, sắc mặt tốt, tinh thần mệt mỏi, đôi tay để quầy vốn là trắng nõn trơn mềm, thế nhưng lúc này có chút thô ráp, từ tận đáy lòng đột nhiên xuất cơn đau. . . . . .

      Sáng sớm hôm nay, sau khi Tiểu Xuyên Tử vào cung làm việc trở về, thần sắc hốt hoảng bẩm báo , Tiểu Sơ Tử hôm đó cũng có trở về cung, Lộ tổng quản ở Kính phòng vẫn cho là Tiểu Sơ Tử vẫn còn hầu hạ ở Bát vương phủ nên cũng làm ầm lên, lúc đó mới biết, vật quật cường này chạy mất, hôm đó, ràng nhìn thấy ‘’ (‘’ này chỉ Đoàn Cẩm Sơ) quỳ mặt đất rớt nước mắt, khắc kia, đột nhiên có cảm giác, ‘’ là bởi vì mà chạy, cho nên, ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu , đó là vận dụng tin tức rộng ở kinh thành của tìm được ‘’, sau đó, lại nhịn được tự mình tìm đến ‘’. . . . . . .

      Chưởng quỹ núp dưới quầy run rẩy bò ra ngoài, giọng : “Áo Đặc Mạn, vốn là làm năm ngày có tiền công, nhưng nhìn người là . . . . . Thái giám, đáng thương như vậy, liền, coi như cho ngươi!”

      “Ba!”

      tiếng vang lớn, Đoàn Cẩm Sơ cầm bàn tính đập lên quầy, trừng mắt quát: “Khốn khiếp! Bổn đại gia lấy tiền mồ hôi nước mắt của mình có quan hệ cái lông gì với thái giám?”




      Chương 58 : Muốn , lại gặp Tam Vương tới mời
      Editor: Angelina Yang

      "Áo Đặc Mạn! Ngươi. . . . . ." Chưởng quỹ bị sợ hãi mà giật mình cái, vừa định phát hỏa, nhưng ánh mắt liếc đến đại nhân vật đứng ở cửa ra vào, liền vội vàng đổi lại gương mặt cười mỉa, "Dạ dạ dạ, ta tính cho ngươi, ngươi chờ chút."

      Cầm bàn tính lên, sau khi chưởng quỹ gẩy lách ta lách tách hồi, liền dè dặt nhét tiền công vào trong tay Đoàn Cẩm Sơ, "Áo Đặc Mạn, ngươi chỉ làm năm ngày, nên được ba mươi lăm văn tiền. Ta cho ngươi nhiều hơn năm văn, tổng cộng bốn mươi văn tiền. Ngươi đếm lại , ngoài ra, xiêm y của ngươi phải thay cho."

      "Ít như vậy a? Bốn mươi văn mới đủ ăn tám bát mì Dương Xuân. . . . . " Đoàn Cẩm Sơ liền nhăn tít đôi mi thanh tú, vừa tính toán, vừa chăm chú đếm đếm chỗ tiền đồng trong tay, " đồng, hai đồng, ba đồng . . ."

      "Tiểu Sơ Tử!" Sở Vân Hách đột nhiên mở miệng, nhìn nàng mà nhàng : "Đừng đếm nữa, ngươi cần bạc làm cái gì? Cần bao nhiêu, Bổn vương cho ngươi."

      Đoàn Cẩm Sơ liếc nhìn cái, tiếp tục đếm chỗ tiền đồng. Cho đến khi đếm xong, lại từ quầy cầm tờ giấy dầu gói kỹ rồi đút vào trong lòng, sau đó cất bước lại đây mà : "Ta mới cần bạc của ngươi, ta có tay có chân, chính mình tự kiếm!"

      Nghe vậy, Sở Vân Hách kinh ngạc nhướng mày, đôi mắt sâu lắng nhìn thẳng chăm chú vào Đoàn Cẩm Sơ, giống như muốn xem thấu nàng . . . đời này, lại có nô tài cần chủ nhân thưởng bạc, có khí phách như vậy sao?

      Mà chưởng quỹ và Tiểu Hắc tử kinh ngạc đến sắp rớt cằm, Vương gia a. . . Vị đại nhân vật này đúng là Vương gia! Vương gia chủ động ban thưởng lại cần! Thái giám điển trai này là khờ, đầu óc bị lừa đá sao?

      "Ồ? Cỗ kiệu của Bát đệ làm thế nào lại ở chỗ này?"

      Bên ngoài tửu lâu, đột nhiên vang lên thanh kinh ngạc mang theo giọng mỉa mai làm phá vỡ yên lặng trong phòng. Chưởng quỹ và bọn tiểu nhị vội vàng vươn dài cổ nhìn ra bên ngoài. Còn Sở Vân Hách lại đột nhiên nheo hai tròng mắt, trong mắt rất nhanh lướt qua vẻ tức giận.

      Đoàn Cẩm Sơ nghi hoặc thò thò đầu ra, ai ngờ, lại bị Sở Vân Hách lôi kéo cánh tay túm đến phía sau , đồng thời nhàng khẽ lắc đầu, hạ giọng cực thấp, "Là An Bình vương, ngươi ít thôi, chú ý quy củ."

      Tuy nhiên, Sở Vân Hách vừa dứt, cho phép Đoàn Cẩm Sơ làm ra phản ứng gì ba bóng người bước nhanh vào. Cho dù ngược sáng, đều thấy tất cả ngọc thụ lâm phong, tuấn tú phi phàm!

      "Bát đệ!"

      Ngũ hoàng tử An Ninh vương Sở Vân Trạch mặc bộ áo bào tím liếc mắt nhìn thấy Sở Vân Hách, lập tức mừng rỡ phô ra nụ cười, "Bát đệ, hôm nay sao ngươi xuất phủ? Nghe ngươi bị bệnh, khá hơn chút rồi hả? thời gian gặp, Ngũ ca rất nhớ ngươi a!"

      "Ngũ ca!" Ánh mắt giao nhau, Sở Vân Hách hơi ngẩn ra, ánh mắt liếc thấy thâm ý trong mắt Sở Vân Lan, khóe môi lộ ra nụ cười thản nhiên, chắp tay : "Vân Hách ra mắt Tam ca Ngũ ca Lục ca! Đệ khỏe, đa tạ Ngũ ca nhớ tới. Ngũ ca vừa trở về kinh sao?"

      "Ha ha, đúng vậy! Mới vào cung thỉnh an phụ hoàng, sau đó liền bị Tam ca và Lục đệ bắt được dẫn đến nơi này!" gương mặt tuấn tú kiệt xuất của Sở Vân Trạch hiên lên nụ cười như ánh mặt trời, làm cho trong lòng người ta ấm áp như mùa xuân.

      Nghe vậy, Lục hoàng tử An Tuyên vương Sở Vân Tinh khoát khoát tay, cười : "Đâu phải như thế, Bát đệ, chúng ta tới chổ của ngươi trước, muốn trước tiên thăm ngươi. Vậy mà quản gia ngươi xuất phủ, Tam ca nghe trong Vọng Thiên tửu lâu này có tiẻu nhị dung mạo sánh với Phan An . Tướng mạo tuấn tú , lại còn vui tính hài hước, rất được khách nhân thích. Cho nên, chúng ta liền tới chỗ này uống chút rượu và thức ăn, thuận tiện nhìn mặt tên tiểu nhị kia. Ai ngờ, lại trùng hợp đụng phải Bát đệ, huynh đệ chúng ta vừa lúc gặp mặt!"

      Chương 59: ngờ lại quan tâm người như thế!
      Editor: Angelina Yang
      Sở Vân Tinh vừa dứt tiếng, Sở Vân Hách liền cảm thấy cái đầu dán sát phía sau lưng chợt buông lỏng.

      "Bịch "

      "A "

      tiếng va đập to, rồi tiếng hét thảm trong nháy mắt vang lên!

      "Tiểu Sơ Tử!"

      Sở Vân Hách lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Đoàn Cẩm Sơ hai tay ôm gáy, từ bên mép quầy chậm rãi tụt xuống mặt đất. Nàng đau đớn nhăn nhó, vẻ mặt như lã chã chực khóc, mà lại cực lực nín nhịn . . .

      ra, Đoàn Cẩm Sơ là bị Sở Vân Hách kẹp ở giữa và quầy. Bởi vì vóc người nàng hơi , lại bị ấn cúi đầu, trốn ở phía sau thân hình cao lớn của . Bọn họ cũng có phát ra nàng, ai ngờ, ngược lại Sở Vân Tinh lại mở miệng nhắc tới chuyện Ngạn Nhị gia. Điều này làm cho nàng kích động hơi ngửa đầu về phía sau, liền đập vào ở quầy!

      "Tiểu Sơ Tử, ngươi. . ." Sở Vân Hách nhíu mày lại, chần chờ chốc lát, đưa tay kéo Đoàn Cẩm Sơ đứng lên. Đồng thời tháo cái mũ vải xám ở đầu nàng, nhìn về phía cái gáy bị va đập. dùng ngón tay khẽ sờ cái, sau đó nhàng : "Cũng may bị rách da, còn đau ngoài da có việc gì, sau này thận trọng chút."

      Động tác này, là tự nhiên như vậy, những lời ân cần quan tâm này mà thuận mồm như vậy, làm cho Đoàn Cẩm Sơ nhất thời ngây người ngay tại nơi đó, cứ nhìn chằm chằm vào Sở Vân Hách. Cánh môi mềm mại khẽ nhếch, lại thốt ra nổi câu nào.

      Còn ba người xếp thành hàng chữ nhất kia, tất cả kinh ngạc liếc mắt nhìn chăm chú nét mặt Đoàn Cẩm Sơ , lâu mới hồi lại thần sắc!

      Từ mười sáu năm trước, sau khi mẹ đẻ Lê quý phi của Sở Vân Hách qua đời, Bát đệ vốn có tính tình rộng rãi này của bọn họ , liền trong ngày mà trở nên trầm lặng ít , lạnh lùng vô tình. Thậm chí tính tình còn có chút tự khép mình, bất luận đối xử với người phương nào, nếu phải giữ lễ, chính là xa cách, hoặc là hời hợt. Nhưng giờ phút này, thế nhưng. . . Quan tâm người như thế!

      "Bát đệ, là thái giám Tiểu Sơ Tử ngày đó phạm thượng ở trước mặt ta?" Sở Vân Lan đột nhiên mở miệng hỏi, ở trong ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc kia lộ ra vài phần sắc bén.

      "Thái giám?" Sở Vân Tinh và Sở Vân Trạch chợt trợn to hai mắt, sau đó nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, trong mắt có thêm tầng thâm ý.

      Sở Vân Hách quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú cực kì bình thản, lại có hơi lên nụ cười thấp thoáng, rồi khoan thai từ tốn : "Tam ca, ngày đó Tiểu Sơ Tử vô lễ đối với Tam ca . Đệ tuy chuyện giúp , nhưng cũng tức giận thôi. Nên ngày thứ hai liền đuổi đến Vọng Thiên tửu lâu để làm bưng bê mời khách, muốn lại phạt nếm chút khổ sở. Ai ngờ thái giám này lại thu được danh tiếng lớn như vậy, ta liền tới đây muốn bắt hồi cung để cho Lộ Khai Minh xử trí. nghĩ rằng, ngay cả ba vị ca ca cũng kinh động!"

      "Bưng bê mời khách?" Ba người vừa kinh ngạc, vừa lại lần nữa đánh giá Đoàn Cẩm Sơ kĩ hơn. Khi nhìn thấy bộ trang phục kia, thể tin mà khóe miệng giật giật, cùng nhau kêu lên: "Ngươi chính là Áo Đặc Mạn?"

      "Bát đại gia, nô tài . . ." Đoàn Cẩm Sơ bị sợ hãi co rúm rụt cổ lại phen. Nàng biết Sở Vân Hách những lời vừa rồi đó là có ý tứ gì. ràng là nàng trộm đến tửu lâu, làm sao lại thành do sai khiến, lại nghĩ tới những lời mới vừa cảnh cáo, liền nhất thời dám tùy tiện trả lời .

      "Tam ca!" Sở Vân Hách liếc mắt nhìn Sở Vân Lan cái , vừa hơi chắp tay, lại liếc về hướng hai người khác, nhạt nhòa : "Ngũ ca Lục ca, vừa dịp đến tửu lâu đây dùng bữa, chúng ta đến Nhã Gian lầu rồi sau!"

      "Ừ." Sở Vân Lan gật đầu, nhìn về phía quầy, "Chưởng quỹ, mau ra hầu hạ, dọn lên rượu và thức ăn tốt nhất nơi này của các ngươi!"

      "Dạ dạ dạ! Mời mấy vị khách quý lên phòng chữ Thiên ở lầu!" Tôn chưởng quỹ căng thẳng đến toàn thân phát run, cười gượng liên tục.

      Chương 60: Người tới, mang ra ngoài cho chó ăn!

      Editor: Kaylee

      Trong gian phòng trang nhã chữ Thiên, cửa sổ khắc hoa được mở nửa, lụa mỏng màu xanh nhạt thêu hoa sen chập chờn theo gió, mùi hương hoa quế nhàn nhạt thấm lòng người, khung ảnh mang chút tình thơ ý họa.

      Nhưng mà, trong gian phòng lịch tao nhã như vậy, lại có bốn vị cực phẩm mỹ nam nâng cốc uống rượu trò chuyện, nhưng tự dưng lại cố tình đặt cái bình phong lớn, mà bình phong gần như trong suốt lại cố tình thêu đôi chim uyên ương sát cánh, chàng chàng thiếp thiếp. . . . .

      “Đều là nam nhân, mình có thể chuyện với ai đây?” Đoàn Cẩm Sơ dấu toàn bộ thân mình trong bình phong, chỉ để lộ ra nửa cái đầu nhìn cảnh trong phòng, nhịn được thầm câu sát phong cảnh, rồi sau đó, thấy bàn lớn bày đầy món ngon rượu thơm, bụng rất phối hợp mà phát ra thanh kháng nghị, “ ùng…ục…”

      Tuy tiếng vang rất nhưng cũng thoát khỏi lỗ tai bốn người luyện võ, vì thế, bốn ánh mắt đồng loạt bắn tới, Đoàn Cẩm Sơ cả kinh, lập tức rụt đầu về, dám lại liếc mắt rình coi nữa.

      “Tiểu Sơ Tử, mau lại đây thỉnh an ba vị Vương gia!” Khóe môi Sở Vân Hách khẽ nhếch, thản nhiên .

      . . . . . . Sau tấm bình phong, là hồi im lặng.

      “A? Tên thái giám này thực có can đảm a!” Sở Vân Tinh ngẩn người, chợt khẽ cười .

      “Ha ha, Bát đệ, xem ra bị ngươi phạt làm bưng bê vẫn có quy củ gì a!” Sở Vân Trạch bật cười, thân mình hướng ra phía ngoài, hứng thú nhìn về phía bình phong có góc áo lộ ra ngoài.

      Sở Vân Lan nâng ly rượu, khóe miệng lên độ cong mỉa mai: “Bát đệ, ta có chút nhớ , ngày đó là thái giám này dõng dạc rất thích ngươi ? Thế nào lúc này ngay cả lời ngươi cũng nghe?”

      “Tam ca!” Sở Vân Hách hạ mi mắt xuống, lại chậm rãi nâng lên, trong mắt có lấy chút hỗn loạn chỉ có bình tĩnh cùng trong trẻo lạnh lùng, thản nhiên cười: “Tam ca rất có thể nhớ nhầm, tuy ta là Vương gia nhưng lại quyền thế, thái giám tuy là nô tài, nhưng có người nào có mắt lại nhận chủ tử như ta đây?”

      “Bát đệ, ngươi đừng như vậy….” Sở Vân Trạch lập tức , đưa tay vịn vai Sở Vân Hách, quay người lại lạnh lùng : “Tiểu Sơ Tử lớn mật! Lăn ra đây!”

      “Ta. . . . . . Ta lăn ra đây!” Đoàn Cẩm Sơ do dự, mâu thuẫn, phẫn nộ, nghe được tiếng rống này, sợ tới mức hốt hoảng vọt ra, vài bước đến trước mặt quỳ xuống, sợ hãi : “Nô. . . . . . Nô tài Tiểu Sơ Tử thỉnh an các vị Vương gia!”

      “Quỳ!” Sở Vân Lan hắng giọng : “Ngày ấy bổn vương tha cho ngươi, tất đều là vì Bát vương gia, cái tên nô tài biết sống chết ngươi, ngay cả mệnh lệnh của Bát vương gia mà cũng dám nghe, bổn vương liền phế ngươi! Người tới, mang ra ngoài cho chó ăn!”

      “Dạ! Vương gia!”

      “A? Cái gì?” Cả người Đoàn Cẩm Sơ chấn động, vai lập tức nhiều ra hai tay, hộ vệ của Sở Vân Lan liền kéo nàng ra ngoài.

      Đột nhiên nhớ tới hậu viện của tửu lâu có nuôi mấy con chó săn to, khuôn mặt nhắn của Đoàn Cẩm Sơ lập tức trắng bệch, kinh hãi hô lớn: “ muốn! muốn a!”

      “Tam ca!” Mặt của Sở Vân Tinh lộ ra chút đành lòng, nhưng nhìn thấy lãnh ý mặt Sở Vân Lan nên muốn lại thôi, sau khi Sở Vân Trạch im lặng vài giây liền quả quyết : “Tam ca, hay là hỏi ý Bát đệ !”

      “A? Nếu ngũ đệ mở miệng, vậy nghe chút ý kiến của Bát đệ.” Sở Vân Lan nhướng mày, lãnh ý hơi giảm, mặt chút thay đổi với hộ vệ: “Chờ chút!”

      “Dạ!”

      Hai hộ vệ đáp tiếng, bắt lấy cánh tay Đoàn Cẩm Sơ đặt ở cửa, tiếng này, giống như ngọn lửa hi vọng trong bước đường cùng, làm cho Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy nhỏm, vui sướng thở phì phò, quay đầu, đôi mắt trong suốt đầy mong chờ nhìn về phía Sở Vân Hách.

      Chương 61: Ngữ điệu tuyệt tình, mang xuống!
      Editor: DIEUTU

      Sống chết, dường như phụ thuộc vào suy nghĩ của Sở Vân Hách !

      Vậy mà, gương mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh như nước, đôi mắt đen kia vẫn lạnh lùng vô tình, nhìn nàng giống như nhìn người xa lạ, im miệng . "Ngươi. . . . . . Ngươi cũng muốn mang ta cho. . . . . . Chó ăn? Đoàn Cẩm Sơ chua chát lên tiếng hỏi, trong mắt thể tin nhưng mà ràng như vậy, đôi môi run, gắt gao nhìn .

      Mà đáp lại nàng, chỉ có trầm mặc. . . . . .

      Cứ chờ mãi rồi thất vọng, lại từ thất vọng đến tuyệt vọng, quá trình ấy gian nan làm sao , rốt cuộc, nàng xác định mở miệng cứu nàng mạng, tâm như bị lưỡi dao sắc bén chém thành hai nửa, máu tuôn đầy chói mắt. . . . . .

      "Ha ha. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên cười, chỉ là khuôn mặt xinh đẹp tươi cười kia, kịp khuynh quốc nhưng cũng khuynh thành, xinh đẹp làm cho người ta hoảng sợ. . . . . . Chẳng qua là, trong mắt đầy chán nãn. . . . . . Nhìn , nàng gằn từng tiếng, "Bát Vương gia, ngươi sai, ta chính là nô tài xu nịnh nịnh hót , cố bám vào chủ tử để trèo lên cao, ta làm sao có thể lại thích ngươi?"

      "Mang xuống!” Ba chữ lạnh như băng, hẳn là xuất từ trong miệng Sở Vân Hách dù mở miệng, đột nhiên lên tiếng, đột nhiên ra lệnh, cuối cùng là tuyệt tình, làm trong lòng Đoàn Cẩm Sơ run lên, trong đầu như có gì đó nổ tung “oanh” tiếng, tâm thần hoảng hốt, lảo đảo ngã quỵ xuống bên. . . . . .

      Bàn tay Sở Vân Hách bên dưới bàn chợt nắm chặt, càng lúc càng gấp, nhưng mặt thể bất kỳ điều gì, con mắt vẫn sắc lạnh như cũ. . . . . .

      Đoàn Cẩm Sơ ngã quỵ xuống, bởi vì hộ vệ giữ nàng lại, sau đó lại bị dắt ra ngoài, bên tai, mơ hồ nghe tiếng chó sủa, ràng, vang dội. . . . . .

      Sở Vân Trạch cùng Sở Vân Tinh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều kinh ngạc thôi, vừa mới dưới lầu thấy Sở Vân Hách đối với Đoàn Cẩm Sơ rất quan tâm, khiến cho tất cả bọn họ đều nghĩ là Sở Vân Hách thích nam sắc, dĩ nhiên trong lòng có chút khác thường, cho nên nhất thời nghĩ tới là phải xử tử tên thái giám này, trực tiếp đưa Sở Vân Hách trở về chính đạo, ai ngờ giờ phút này, lại. . . . . . Điều này xãy ra ngoài dự liệu của bọn họ! Quả là. . . . . . Nóng lạnh thất thường a!

      Vẻ mặt Sở Vân Lan sâu xa khó dò, làm cho người ta nhìn ra điều nghĩ, đôi môi đóng chặt lại, cho đến khi Đoàn Cẩm Sơ hoàn toàn bị mang ra ngoài thấy bóng dáng, đột nhiên cất cao giọng : "Dạ Tinh! Quay lại!"

      Nghe vậy, Sở Vân Trạch bỗng dưng ngước mắt, hơi có chút giật mình nhìn về phía Sở Vân Lan, nhất thời hiểu tại sao lại quyết định bỏ qua cho tên thái giám tuyệt sắc này?

      Sở Vân Tình nhấp môi cái, lắc đầu, bưng ly rượu trước mặt lên uống hớp.

      Nhưng mà, trong mắt Sở Vân Hách thoáng qua ánh sáng, chứa đậm lãnh ý, trong chớp mắt, lại khôi phục gương mặt lạnh nhạt cùng thẩn thờ.

      Bị mang về lần nữa, Đoàn Cẩm Sơ hơi giật mình nhìn Sở Vân Lan, biết ý của là gì, trong ánh mắt lựa chọn bỏ qua gương mặt kia, nàng chút cũng muốn nhìn lại !

      "Tiểu Sơ Tử, biết tội chưa?" Sở Vân Lan thản nhiên hỏi, khóe môi còn nâng lên nụ cười đắc ý.

      "Nếu như An Bình Vương gia muốn đạt tới hiệu quả là làm cho ta sợ ngươi, như vậy, chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi!"

      Đoàn Cẩm Sơ thản nhiên cười, bình tĩnh :

      "Từ Vương gia người chính là chủ tử, địa vị cao cao tại thượng, là chúa tể có thể tùy ý nắm mệnh của nô tài , mà ta, nếu bất hạnh làm nô tài, đành phải chấp nhận, nhưng làm cho cho ta sợ ngươi, chẳng qua là sợ thân phận cùng quyền lợi của ngươi, chứ phải là sợ con người này của ngươi!"

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62: Qua nghiệm thân, quả là thái giám!
      Editor: DIEUTU

      Lời này kiêu ngạo siểm nịnh, lại có lực, năng rất có khí phách!

      Ánh mắt kiêu ngạo kia, con ngươi trong suốt như mắt Phượng Hoàng, dáng người so sánh với nam nhân lại quá mức bé, bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực, khí chất hồn nhiên tự có, khiến cho Sở Vân Lan, Sở Vân Trạch, Sở Vân Tinh nhướng mắt kinh ngạc, bình tĩnh nhìn Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt ngốc nghếch nửa ngày thu về được!

      Mà Sở Vân Hách, ánh mắt buông xuống nhưng lại lặng lẽ thoáng ý cười, thậm chí khóe môi hơi nhếch lên, vì cách nào che dấu ý muốn bật cười, cầm đũa lên, bắt đầu thưởng thức các món ăn tinh xảo bàn cách tao nhã.

      Qua lúc lâu sau, Đoàn Cẩm Sơ đứng thấy mệt mỏi, mấy ngày nay vất vả, khiến cho nàng đứng đều cực kỳ tê mỏi, đầu óc dường như có chút tỉnh táo, nhịn được mở miệng phá vỡ yên lặng: "An Bình Vương gia uy vũ, tại ta cực kỳ khâm phục ngươi, cực kỳ sùng bái ngươi, ngươi có thể cho ta ngồi xổm xuống lát hay , ta vừa mệt vừa đói đứng nổi rồi!"

      Sở Vân Trạch và Sở Vân Tinh thầm nuốt nước miếng, ba đạo hắc tuyến từ trán chảy xuống, muốn vươn ngón tay cái tán thưởng Đoàn Cẩm Sơ tiếng, ngạo mạn!

      "Hả?" Sở Vân Lan vừa hồi phục thần chí, mặt đẹp lại biến thành màu đen, mắt liếc qua Sở Vân Hách như gió thoảng mây bay, tuấn mi khỏi nhăn lại sâu, mím môi hỏi:

      "Bát đệ, là thái giám sao? Sau khi vào cung có ai dạy những quy tắc này cho thái dám sao?"

      "Tam ca, hàng giá , qua nghiệm thân, quả là thái giám! Xác nhận là dạy quy củ, chẳng qua là trẻ con nên cũng thể dạy nghiêm!" Sở Vân Hách nhấp ngụm rượu, chậm rãi đáp.

      Lời này vừa ra, trong mắt Đoàn Cẩm Sơ lập tức nổi lửa lên!

      cái gì mà trẻ con cũng thể dạy nghiêm? Vũ nhục! ràng là vũ nhục! Sở Vân Hách, bổn đại gia lột da ngươi! Rút gân của ngươi! Trước tiến thiến ngươi, sau đó giết ngươi rồi cắt thành tám khối! ngũ mã phân thây lăng trì xử tử ngươi! Còn đem ngươi... đúng, cái gì là hàng giá , qua nghiệm thân rồi?

      Trong đầu đột nhiên giật cái, người Đoàn Cẩm Sơ tự chủ được run lên hồi, sau đó, đôi con ngươi tinh lượng sắc bén bắn về phía Sở Vân Hách, ánh mắt hung ác như muốn đâm mấy cái lên mặt Sở Vân Hách!

      Nhưng mà, giờ phút này trước mặt mấy người kia, nàng có cách nào chất vấn , tuy rằng vừa rồi nàng ở bên ngoài thề, dù cho thành quỷ cũng buông tha nam nhân vô tình vô nghĩa này, nhưng mà, trước khi thành quỷ, nàng còn muốn mắng chết ! tại tim của nàng và đầu, tứ chi, đều nổi giận!

      Vậy mà, Sở Vân Hách nhìn như thấy điều ấy, lại bưng lên ly rượu uống cạn, lúc bỏ ly rượu xuống, lại ho đứt quãng, "Khụ khụ..."

      "Bát đệ, trong người lại khỏe sao?" Sở Vân Tinh lập tức hỏi.

      Sở Vân Trạch cũng bỏ qua phản ứng Đoàn Cẩm Sơ, đưa ly trà qua, giọng thân thiết: "Bát đệ, ngươi uống chút trà nóng trước , để giảm bớt hàn khí."

      Sở Vân Lan trừng mắt liếc Đoàn Cẩm Sơ cái, buồn bực : "Dám chống đối bổn vương, trước tiên ngươi hãy nhớ cho kỹ, ngày nào đó bổn vương tâm tình tốt, nhất định lấy đầu của ngươi!" ~~dđlqđ~~

      "Ách... Vậy ngươi ngàn vạn lần đừng có tâm tình tốt, nếu như tốt, ta tìm cách chọc ngươi cười, ngươi cười tâm tình chắc chắn tốt thôi!" Khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ co rút, như người lọt trong sương mù vừa thông suốt ra, liền bừa, khóe mắt nhịn được lại nhìn về hướng nam nhân ngừng ho khan, thầm mắng câu, chắc là lại chịu uống thuốc, bệnh chết ngươi cũng đáng!

      Sở Vân Lan cũng ngẩn người, tim bất chợt đập loạn nhịp nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nhất thời biết đáp trả thế nào, tức cũng được, cười cũng được, nửa ngày, phun ra câu:"Thái giám chết tiệt, lẽ ra nên thiến luôn miệng của ngươi!"





      Chương 63: Ngồi cùng kiệu trở về Bát vương phủ
      Editor: phuong thi

      tiếng này ra hiệu quả rất tốt. Đoạn Cẩm Sơ lập tức đưa tay che miệng, đồng thời mơ mồ : " muốn muốn, miệng còn phải giữ lại để ăn cơm!”

      ''Khụ khụ. . . . . Tam ca, ngũ ca, lục ca, đệ có chút khỏe, muốn trở về phủ trước '' Sở Vân Hách ho khan chen vào đối thoại của họ, sắc mặt có chút tốt.

      "Bát đệ, ta đưa ngươi trở về phủ.” Sở Vân Trạch lập tức .

      cần, ngũ ca, huynh vừa mới hồi kinh, hãy ở lại với tam ca và lục ca, ta có thuộc hạ theo, có chuyện gì.” Sở Vân Hách đứng lên, lắc đầu chắp tay: “Bát đệ cáo từ trước!”

      "Bát đệ, vậy ngươi đường cẩn thận, nếu khỏe hãy truyền thái ý đến. Đừng có cố gượng, đến lúc muốn chữa lại trị được!'' Sở Vân Lan ngồi động đậy mà miễn cưỡng.

      “Dạ, cám ơn tam ca!” Sở Vân Hách lạnh nhạt cười tiếng, lại ôm quyền quay sang Sở Vân Tinh, “Lục ca, gặp lại sau.”

      "Được, bát đệ hãy bảo trọng thân thể, ngày mai ta đến chỗ ngươi, huynh đệ chúng ta tụ họp.” Sở Vân Tinh đưa tay vỗ lên vai Sở Vân Hách hai cái, gật đầu .

      Sở Vân Hách hơi cúi đầu sau đó chậm rãi ra ngoài. Khi lướt qua người Đoạn Cẩm Sơ lạnh lùng lên tiếng, " theo bổn vương về Bát vương phủ, ngày mai liền ném ngươi vào cung cho Lộ tổng quản xử trí!”

      "Ngươi. . . . .” Đoạn Cẩm Sơ cắn răng xiết chặt nắm tay. Sau khi trái lo phải nghĩ liền tức giận theo phía sau , nàng suy nghĩ phải làm sao chạy trốn. . . . . Tuy nhiên, mãi cho đến khi ra khỏi Vọng Thiên tửu lâu, ngay cả cơ hội đổi lại y phục thái giám nàng cũng có. Bởi vì Sở Vân Hách trực tiếp ra lệnh cho chưởng quỹ mang y phục của nàng đến, nên cần phải thay bộ mặc.

      Sau đó nữa, hai cặp mắt sắc bén của Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền luôn nhìn nàng chăm chú, chỉ sợ nàng lại tiếp tục đá vào sinh mạng của chủ tử họ!

      Sau khi xuống phía dưới, ngoài cửa tửu lâu cỗ kiệu lớn, thấy bọn họ ra ngoài, tám gã kiệu phu lập tức hành lễ thỉnh an, “Bái kiến Bát vương gia!”

      "Miễn lễ! Khởi kiệu hồi phủ!" Sở Vân Hách nhàng , sau đó xoay người lên kiệu, ngay lúc kiệu phu định hạ màn che xuống lại tiếp, ''Tiểu Sơ Tử, ngươi cũng lên ngồi cùng để bóp vai hầu hạ bổn vương!'

      Đoạn Cẩm Sơ vốn đứng bên, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh tìm kiếm đường chạy trốn tốt nhất. Ai ngờ nam nhân kia lại như nhìn thấu tâm tư của nàng khiến cho tất cả kế hoạch của nàng nhanh chóng tan thành bọt nước!

      Nàng tức tối đứng bất động hung hăng trừng mắt nhìn cỗ kiệu. Tuy nhiên sau khắc Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền chút khách khí bắt lấy cánh tay của nàng mà "mời" lên kiệu !

      "Ai! thái giám và nam nhân thụ thụ bất thân a, vậy mà các ngươi. . . . .''

      Còn chưa đợi nàng mắng xong trước mắt tối sầm, màn kiệu buông xuống, cỗ kiệu cũng được nâng lên. Đoạn Cẩm Sơ liền bị bàn tay chụp tới bã vai bắt nàng ngồi xuống bên cạnh , nhìn nàng cảnh cáo mà , "Nếu ngoan, chút nữ trở về phủ ném ngươi vào cho A hổ gặm xương ngươi!”

      "Ném a ném a, ngươi là vương Gia muốn làm thế nào làm như thế nấy! Thấy ta bị chó ăn trong lòng thoải mái phải ? Vậy mau ném ta cho bầy sói để chúng ăn tươi nuốt sống ta !'' Đoạn Cẩm Sơ quay đầu sang chỗ khác tức giận gào thét, vành mắt tràn ngập nước mắt, nhưng nàng lại quật cường cho nước mắt rơi xuống.

      Tiếng thét này làm chấn động đám kiệu phu bên ngoài khiêng kiệu, chấn động cả Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền.

      Vẻ mặt Sở Vân Hách lại bình tĩnh nhìn Đoạn Cẩm Sơ, lâu vẫn câu nào, trong ánh mắt kia, lóe ra vẻ thâm trầm mà kẻ khác nhìn thấy được. . . . . .

      Ở trong đám đông ồn ào, có ánh mắt nấp nhìn chằm chằm vào hướng của cỗ kiệu. . . . . .



      Chương 64: Nụ hôn ngoài ý muốn, tâm thần rối loạn
      Editor: DIEUTU

      "Nhìn nhìn! Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nhân thái giám sao?" Sở Vân Hách nhìn quá mức chăm chú, Đoàn Cẩm Sơ lúc đầu duy trì vẻ như nhìn thấy, năm phút sau, rốt cục chịu nổi, đầu uốn éo, hung dữ hét to lên.

      Đột nhiên, có chuyện bi kịch xảy ra!

      tiếng hét lớn này, làm cho kiệu phu bên ngoài kinh hãi, tay nâng kiệu run lên, cỗ kiệu bắt đầu xóc nảy, khoảng cách giữa hai người lúc đầu chỉ cách gần thước, vì việc này, thân mình Đoàn Cẩm Sơ trong cỗ kiệu tự chủ được trượt hẳn tới trước ——

      Hai người, bốn cánh môi, hề báo trước mà cùng áp vào chung chỗ!

      Thời gian, vào giờ khắc này đột nhiên dừng lại. . . . .

      Bốn mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt , nhìn trong mắt đối phương là hình ảnh chính mình, đại não trống rỗng, hoàn toàn hóa đá!

      Cỗ kiệu khôi phục vững vàng tiếp, mà tư thế của Sở Vân Hách cùng Đoàn Cẩm Sơ vẫn cứng ngắc, cũng hề động đậy, nhưng tại thời điểm này, đầu óc muốn mất năng lực suy nghĩ, hề có phản ứng gì. . . . .

      "Chủ tử, sắp lên cầu hình vòm, ngài ngồi cho vững."

      Bên ngoài kiệu, đột nhiên vang lên tiếng của Nhiếp Phong, tâm thần hai người lập tức bừng tỉnh, cơ hồ đồng thời phát ra phản ứng, nhanh chóng nghiêng mặt qua, ngoài ý muốn hôn nhau!

      Ánh mắt Đoàn Cẩm Sơ nhìn phía trước, tim ngừng đập thình thịch, cảm giác khác lạ dâng lên, lòng bàn tay nắm chặt, gò má, bên trong tai, đều đỏ hoe vì ngượng ngùng. . . . .

      Sở Vân Hách cũng xấu hổ khép kín môi, gương mặt tuấn tú tràn đầy khó chịu cùng mất tự nhiên, thậm chí toàn thân nảy lên khô nóng, điều làm càng cảm thấy sỉ nhục là, chỗ bụng dưới lại chết tiệt nổi lên phản ứng, rục rịch. . . . .

      Lúc này, bên trong kiệu im lặng tiếng động, thậm chí rất yên ắng, có thể nghe được hô hấp của đối phương, tất cả thanh náo nhiệt ầm ỹ bên ngoài cũng che lấp được tâm tư hỗn độn, suy nghĩ về nụ hôn vừa xãy ra, tuy rằng cả hai cũng có tiến vào sâu hơn, chỉ là hai cánh môi đụng chạm vào nhau, cũng khiến trong lòng hai người bất giác nổi lên sóng lớn. . . . . .

      gương mặt cười thoáng chút hồng hồng, lâu như chưa từng mất , Đoàn Cẩm Sơ như thiếu nữ hoài xuân bình thường, trong lòng có chú nai con loạn, rất khẩn trương, mí mắt chớp , trong đầu tự chủ lần lượt nhớ lại cảm giác vừa rồi, cảm thấy dưới đáy lòng ngọt ngào kích động, nàng lại. . . . . Hôn ?

      Nhưng mà. . . . . đúng! Buổi tối hôm đó, tại bồn tắm trong phòng của , nàng chính mắt thấy hôn môi cơ thiếp của !

      Đột nhiên lửa giận lý do dâng lên, Đoàn Cẩm Sơ lập tức xoay đầu , hung hăng trừng Sở Vân Hách cái, sau đó nâng tay áo lên dùng sức chà lau môi, cắn răng cảnh cáo : " được hôn lại ta!"

      "Sao?" Sở Vân Hách đầu tiên là ngẩn người, thấy Đoàn Cẩm Sơ có động tác ghét bỏ, khuôn mặt của lập tức tối lại, thình lình chế trụ tay nàng lau miệng, đè thấp tiếng trách mắng: "Ai hôn ngươi? Bổn vương còn chưa có giận chó đánh mèo với ngươi, thế mà lại bị ngươi cắn ngược cái là sao? Tiểu Sơ Tử, ngươi dám nhào vào người bổn vương, còn dám phi lễ bổn vương, bổn vương . . . . .”

      Nhất thời, Sở Vân Hách hoa hoa lệ lệ nghẹn lời . . . . .

      Nửa ngày, đợi nghe được câu tiếp theo, Đoàn Cẩm Sơ nhịn được mở miệng, mắt đẹp trừng to, " như thế nào?"

      ". . . . ." Sở Vân Hách mím môi, mặt đầy vẻ rối rắm, nhìn Đoàn Cẩm Sơ hồi lâu, rốt cuộc buồn bực bĩu môi: ". . . . . được tốt lắm!"

      "Xì —— "

      tiếng cười phun ra, Đoàn Cẩm Sơ nhịn được nghiêng người , cười đến run hết cả người, bên khuôn mặt xinh đẹp nhắn tươi cười nở rộ nét kiều diễm, ngọt ngào làm say lòng người . . . . .

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65: Hận phải là nữ nhân, tập kích bất ngờ!
      Editor : Angelina Yang

      Tuy nhiên, nghiêng người như thế, cũng là lúc vô tình nhào vào trong lòng Sở Vân Hách ...

      "Tiểu Sơ Tử. . . . ." Sở Vân Hách thầm tiếng, cả người chợt cứng lại, con ngươi đen rũ xuống, nhìn tiểu quỷ nằm ở trong lòng cười to ngớt, khóe môi cũng hơi cong lên, trong lúc bất giác ra vẻ cưng chìu nhàn nhạt, nhịp tim đập nhanh, chút động tình, liền từ từ lan đến khuôn mặt vui cười kia. . . . .

      Mặc dù nàng mặc trang phục nam nhân, mặc dù nàng chỉ mặc vải thô áo ngắn, tô son phấn, nhưng, thiên nhan tuyệt sắc kia lại như bông sen trắng vươn lên khỏi nước bùn mà nhiễm chút bẩn. Lông mày tô xanh, đôi mắt long lanh, tay trắng mịn màng, eo thon da trắng, chỉ lần nhăn mày cười tiếng là đủ để động lòng tâm hồn người ta. có thể là ứng với câu "nước biếc xuất phù dung, trang điểm tự nhiên"!

      Ánh mắt Sở Vân Hách từ từ trở nên nóng bỏng, ngắm nhìn nàng hề chớp mắt . Mặc dù có mâu thuẫn, do dự, mặc dù lý trí cho , tiểu quỷ này chỉ có là nam nhân giống , mà còn là người thái giám bị thiến. Tuy nhiên, giờ này khắc này, lại nhấc nổi tay khỏi nàng, cứ để mặc cho chính mình phóng túng sa vào trong đó. . . . .

      "Tiểu Sơ Tử, tại sao. . . . . Ngươi phải là nữ nhân?" Khẽ thốt tiếng, trong giọng đơn, che giấu vô tận than tiếc, Sở Vân Hách khép hờ đôi mắt lại.

      câu
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66: màn nguy hiểm, chạy trốn dưới mũi tên
      Editor: Tình Tình

      Mũi tên ngắn kia từ trời cao bắn xuống, nhanh như tia chớp, mà lại im lặng tiếng động, mục tiêu nhắm thẳng vào mặt Đoàn Cẩm Sơ!

      Ở bốn phía, dân chúng vẫn đông đúc như cũ, tiếng thét rao hàng vẫn ngừng, trong lúc náo nhiệt vui mừng, ai chú ý tới, cặp lợi trảo lặng lẽ duỗi về phía bóng dáng vội vàng chạy trốn trong đám người kia!

      “Tiểu Sơ Tử!”

      Nhiếp Phong bảo vệ cỗ kiệu, Nhiếp Huyền vốn là chú ý Đoàn Cẩm Sơ, ai ngờ, lúc Đoàn Cẩm Sơ chen vào trong đám nữ nhân lại chạy trốn, thứ nhất gặp phiền phức nếu như chen theo, thứ hai căn bản nghĩ tới là nàng có chủ ý chạy trốn, cho nên nhất thời buông lỏng cảnh giác, đến khi phát nàng từ biến thành chạy, hơn nữa còn là chạy ngược về hướng đến Bát vương phủ, lập tức hô to tiếng, nâng kiếm chạy theo!

      Mà Sở Vân Hách trong kiệu, mặc dù người trong kiệu, nhưng tâm lại đặt người Đoàn Cẩm Sơ, chỉ sợ nàng chạy nữa, vẫn vén màn kiệu bên cạnh để nhìn nàng, liếc thấy nàng chen chúc trong đám người, chỉ cần suy nghĩ chút liền biết nàng muốn làm cái gì, khuôn mặt tuấn tú ra nụ cười hài hước, nếu nàng có thể ở dưới mắt chạy trốn, mang họ Sở!

      Đột nhiên, thanh của mũi tên bay truyền vào trong tai, Sở Vân Hách lập tức vén màn kiệu trước mặt lên ngước mắt nhìn, vừa nhìn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, còn kịp suy nghĩ cái gì nữa, thân thể thon gầy từ trong kiệu lộ ra, dùng khinh công trác tuyệt bay về phía Đoàn Cẩm Sơ!

      Lần cả kinh này, Nhiếp Phong chỉ ngốc lăng ra giây liền đứng lên!

      Mà sau khi Nhiếp Huyền đuổi theo mấy bước, con ngươi sắc bén đột nhiên thấy giữa trung có mũi tên ngắn màu đen bay, mũi chân vội vàng điểm cái, xẹt qua đỉnh đầu của người dân, đồng thời, xuất kiếm ra, tấn công ám tiễn kia!

      Nhưng, so với bọn Sở Vân Hách nhanh chân hơn, bởi vì chỉ còn tấc nữa là mũi tên ấy bay vào mặt Đoàn Cẩm Sơ!

      Mà Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy trước mặt có tiếng gió kéo tới, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, lập tức, ngây ra chỗ, cũng động đậy tránh né, chỉ trợn tròn mắt, hoàn toàn hóa đá!

      “Tiểu Sơ Tử!”

      tiếng thét vang lên, mắt thấy có thể tránh né, nhưng Sở Vân Hách dưới tình huống cấp bách, trong tay lại có vũ khí, đành phải giơ cánh tay trái lên nghênh đón ám tiễn, đồng thời cánh tay phải nhanh chóng ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ vào lòng, thanh lưỡi dao sắc bén đâm vào cơ thể vang lên bên tai, Đoàn Cẩm Sơ nghe thấy nam nhân bên cạnh rên lên tiếng, rồi sau đó ôm nàng tất tốc lui về bên kiệu, hô lớn: “Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền lui về, chớ đuổi theo địch!”

      “Có thích khách!”

      Đột nhiên xôn xao như thế này, khiến dân chúng hoảng sợ, mới vừa rồi nhìn thấy ám tiễn, rồi giật mình hô to tiếng, sau đó chạy trốn xung quanh, nhất thời, đường trở nên hỗn loạn!

      Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền dùng khinh công quay trở về, chân vừa chạm đất, liền lo lắng hỏi: “Chủ tử, ngài như thế nào rồi? Nô tài nhìn thấy ngài lấy cánh tay ngăn ám tiễn kia!”

      có việc gì!” Sở Vân Hách đem cánh tay trái để ra sau lưng, sắc mặt thay đổi trả lời câu, sau đó liếc nhìn kiệu phu run cầm cập, lạnh lùng : “Nhanh chóng khởi kiệu trở về phủ!”
      “Dạ, vương gia!”

      Kiệu phu hoàn hồn, lập tức để cỗ kiệu xuống, đỡ Sở Vân Hách lên kiệu, lúc lên kiệu đồng thời kéo Đoàn Cẩm Sơ vẫn còn thừ người ra ở bên,
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67: Ta là nam nhân bình thường, chỉ thích nương a!
      Editor: DIEUTU
      Beta: copy

      " sao?" Đoàn Cẩm Sơ ngước khuôn mặt đẫm nước lên, nhìn thấy Sở Vân Hách cười nhạt, thút thít :" ... có bị thương sao?"

      Sở Vân Hách gật gật đầu, "Ừ.”

      "Vậy tại sao sắc mặt của ngươi nhợt nhạt như vậy? Mũi tên lúc nãy bắn đâu?”Đoàn Cẩm Sơ tin hỏi tiếp.

      "Bổn vương còn chưa hết bệnh, sắc mặt đương nhiên khó coi, mặc kệ mũi tên kia bắn đâu, tóm lại có bắn vào người ngươi tốt rồi. Tiểu Sơ Tử, đừng nghĩ nhiều nữa, mau hồi phủ, ngươi nên nghỉ ngơi chút." Sở Vân Hách mỉm cười, giọng dĩ nhiên vô cùng dịu dàng.

      Nhưng, lời vừa dứt, đồng thời ngón tay phải của cũng điểm vào huyệt đạo của Đoàn Cẩm Sơ, nàng liền nhắm mắt ngủ mê man.

      Sở Vân Hách thở phào nhõm, đưa Đoàn Cẩm Sơ tựa vào bên cỗ kiệu, còn nhanh chóng tháo y bào ra, kéo xuống mớ vải dày, mắt nhìn kỹ mũi tên Nhạn Linh kia, cắn răng cái, tay dùng hết sức rút ra, máu phun ra tung tóe, bởi vì điểm huyệt để cầm máu lại, cho nên máu bắn ra cũng có bao nhiêu, lại đem mảnh vải dày buộc chặt vết thương , khi làm xong trán mồ hôi chảy ra ướt đẫm.

      "Nhiếp Phong, mau mời Toàn Cơ tiên sinh nhập phủ!”

      Từ bên trong kiệu truyền ra tiếng trầm trầm khàn khàn (bị thương, giọng đè nén đau đớn) của Sở Vân Hách, Nhiếp Phong chấn động, nắm chặt nắm tay, lập tức trả lời: "Dạ, nô tài ngay!”

      Cỗ kiệu được khiêng thẳng vào Bát Vương phủ, đến Dự viên mới dừng lại, Tiểu Xuyên Tử, Nghiêm Du, Cẩn nhi, Huệ nhi, Tân Lan, Y Nhân sớm ra đón, cùng nhóm thủ vệ của Dự viên quỳ gối cung hô, "Cung nghênh Vương gia hồi phủ!”

      Nhiếp Huyền nhấc mành kiệu lên, mặt Sở Vân Hách hơi tối ra hiệu, Nhiếp Huyền hiểu chủ tử bị thương cánh tay trái, liền dùng thân đỡ chỗ Sở Vân Hách bị thương, dìu về hướng phòng bên trong.

      "Tiểu Xuyên Tử, đưa Tiểu Sơ Tử tới phòng của ngươi nghỉ ngơi." Sở Vân Hách vừa vừa ra lệnh phân phó.

      Nghe vậy, các gia nhân quỳ dưới đất lắp bắp kinh hãi, Tiểu Sơ Tử làm sao trở lại rồi?

      Tiểu Xuyên Tử chưa định thần, nhìn quanh hai bên, thấy qua bóng người của Tiểu Sơ Tử, muốn nhanh miệng hỏi, nhưng dường như nhận ra điều gì, ánh mắt nhìn hướng về phía cỗ kiệu, sau đó đáp lời: "Dạ, chủ tử!"

      Hoàng hôn, mặt trời dần hạ xuống, áng mây đỏ đậm phía chân trời giống như lá rụng rơi xuống mặt đá lát sân trong Dự viên, ánh chiều tà màu quất hồng (màu cam)tịch dương ánh chiều tà kia nhất long trần bì sắc quang mang khuynh sái nhi hạ, kia là mảnh vườn hoa oải hương làm tăng thêm phần sắc thái mộng ảo mông lung.

      Trong phòng nghỉ, tĩnh lặng tiếng động.

      Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền đứng ở bên giường, vẻ mặt căng thẳng, lông mày và lông mi run rẩy nhè , tỏ khẩn trương trong lòng, mắt hề chớp nhìn chằm chằm vào đôi tay bận rộn của Gia Cát Toàn Cơ, hai bàn tay nắm chắt!

      Sở Vân Hách
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :