1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt sắc thái giám - Yêu hậu đùa lãnh hoàng - Sở Thanh (68/>400) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Hầu hạ cho , bữa cơm chi ân
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      “Ta té!” Đoàn Cẩm Sơ mềm nhũn nằm dài ở bàn cơm, thuận tiện chen chân tới băng ghế, chột dạ ngồi xuống, nhận thân phận chính mình là nô tài, giọng điệu mềm nhũn rất nhiều, giọng : “Bát vương gia, chân tay nô tài vụng về, chắc chắn hầu hạ Bát vương gia tốt, có thể hay . . . . . .”

      thể!” Sở Vân Hách giọng cắt đứt, cũng trực tiếp trách mắng: “Nô tài có thể cùng chủ tử ngang vai ngang vế sao?”

      thể!”

      Đoàn Cẩm Sơ phản ứng cực nhanh, lập tức đứng lên, liếc mắt nhìn cái ghế mình còn chưa ngồi nóng mông, là ủy khuất vểnh cái miệng lên, ngẫm lại lúc còn ở đại, dù thế nào nàng cũng là huấn luyện viên băng vũ cấp thị xã, đến chỗ nào, người ta đều phải kêu nàng tiếng Đoàn lão sư sao? Thời thay đổi, lại lưu lạc đến tình trạng bi thảm như thế này, quả thực là —— buồn cười!

      “Rót rượu!”

      “Dạ, nô tài tuân lệnh!”

      Liên tiếp hầu hạ vị đại gia này uống năm ly rượu, rốt cuộc Cẩn Nhi và Huệ Nhi cũng đem bát đũa đến, Đoàn Cẩm Sơ thầm thở phào nhõm, rất tự giác tránh sang bên, ngắm thức ăn than thở a! Nhớ lại chút, nàng chính là bị đói tỉnh, bữa trưa bị Cửu công chúa lôi lên xe ngựa mà bỏ lỡ, bữa tối. . . . . . Đáng thương chén cháo trắng rau cải diệp cũng biết ở nơi nào!

      Sở Vân Hách ăn rất là ưu nhã, khi giơ tay nhấc chân, tự có cỗ khí hoàng thất tôn quý, Cẩn Nhi và Huệ Nhi hầu hạ rất chu đáo, thêm thức ăn, múc canh, rót rượu, cuối cùng đưa lên khăn, nhàng lau khóe môi, sau đó đứng dậy ra ngoài cửa.

      Khi cảm giác cường đại bị áp bách kia vừa biến mất, Đoàn Cẩm Sơ như quả bóng cao su xì hơi, thân thể lập tức buông lỏng, mới vừa kêu rên câu, ngoài cửa lại truyền đến thanh phập phồng bình thản của Sở Vân Hách, “ Cẩn Nhi Huệ Nhi, mang Tiểu Sơ Tử dùng bữa, quy cách cũng như hai người các ngươi!”

      “Dạ, chủ tử!” Cẩn Nhi và Huệ Nhi lập tức gật đầu cúi người.

      Đoàn Cẩm Sơ giật mình thất thần, thể tin nổi nhìn về phía cửa, đưa mắt nhìn theo bóng dáng Sở Vân Hách biến mất trước mắt.

      Cẩn Nhi và Huệ Nhi nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn, sau đó mỉm cười với nàng, : “Tiểu Sơ Tử, theo ta tới phòng hạ nhân dùng bữa !”

      “A, được.” Đoàn Cẩm Sơ phục hồi tinh thần lại, vội vàng gật đầu .

      Hạ nhân trong phòng thấy Đoàn Cẩm Sơ vào, vốn là tất cả vùi đầu dùng bữa liền vội vàng quay đầu tò mò nhìn qua, mặt đủ loại biểu cảm, nhưng cũng là mảnh yên lặng, có người nào dám câu gì, chẳng qua là ánh mắt di chuyển theo nàng, cho đến khi nàng được Cẩn Nhi và Huệ Nhi dẫn tới cái bàn ngồi xuống, mới dần dần thu hồi ánh mắt kinh ngạc.

      Thức ăn được bưng lên, là hai món canh, thịt băm xào với tỏi, trứng gà chiên với rau hẹ, canh tảo tía, còn có chén cơm thơm ngào ngạt, nhìn thức ăn đặt ở trước mặt, Đoàn Cẩm Sơ chợt thấy chóp mũi đau xót, khóe mắt nổi lên hồng hồng, nàng xuyên qua cái Vương triều xa lạ này tám ngày, đây là lần đầu tiên được ăn bữa cơm tốt như vậy, có thịt, có trứng, còn có canh, cơm cũng phải là để qua đêm.

      “Tiểu Sơ Tử, mau ăn a! Nếu như ăn chén đủ, ngươi ăn xong, ta lại múc cho ngươi.” Cẩn Nhi nhàng .

      Huệ Nhi mỉm cười, đưa đôi đũa đến trong tay Đoàn Cẩm Sơ, “Tiểu Sơ Tử, chủ tử giao ngươi cho chúng ta, cho nên ngươi nhất định phải ăn no, nếu chúng ta bị mắng.”

      “Ta. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ ngước mắt lên, cảm kích mở miệng cười, “Dạ, ta ăn, cám ơn các ngươi, thức ăn này ngon.”

      “Ha ha, ngươi nên cám ơn chủ tử đấy! Hạ nhân trong phủ, trừ quản gia ra, chúng ta là đại nha khâu, chi phí ăn mặc tự nhiên so với hạ nhân khác cao hơn chút, cho nên, chủ tử muốn ngươi ăn tốt chút.” Cẩn Nhi khẽ cười .

      Trong lòng, đột nhiên có dòng nước ấm chảy qua, bữa cơm chi ân. . . . . . Sở Vân Hách. .
      thuyt thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chi nay de thoa man wa co mot bua an thui ma da the roi

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26: Trong rừng hoa đào, hiểu lòng
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      Sau lưng Dự Viên là rừng hoa đào.

      Trong rừng đào, ánh chiều tà nhu hòa quang mang, hơn trăm gốc cây đào có hoa màu hồng hoa màu trắng xen lẫn vào nhau, hương thơm thấm vào ruột gan, gió nhè thổi, từng cánh hoa đào bay phất phơ như làn mưa, cảnh đẹp làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

      Giữa biển hoa kia, bóng dáng của bạch y nhân cầm kiếm thấp thoáng vung lên, kiếm pháp Thiên Phong, chiêu thức giống như tên, từng chiêu thức vô cùng đẹp đẽ, cùng lúc rơi xuống, đại khí hào hùng, đường kiếm trải dài, khí thế nuốt sơn hà!

      Tại chân trời, từng đám mây trắng trôi bồng bềnh, mặt trời sắp lặn đỏ như lửa xinh đẹp chói mắt, thân bạch y hơn tuyết, tóc đen như mực tung bay trong gió, phiêu dật mà xuất trần, giống như thiên tiên, nhát kiếm cuối cùng xuất ra, thân bạch y xoay người lại, đem kiếm cất vào vỏ, trong rừng, hoa rụng rực rỡ, hồi gió lướt qua, phảng phất cả bầu trời đều lên màn mưa hoa, cảnh trí kia. . . . . . .

      “Trời ạ! đẹp nha!” Thán phục tiếng, Đoàn Cẩm Sơ mở to đôi mắt đẹp, kìm lòng đậu giọng , trong mắt đều là sùng bái, mê mẩn.

      Con ngươi của Sở Vân Hách đột nhiên căng thẳng, kiếm trong tay chậm rãi rời khỏi vỏ, trong ánh chiều tà, thân kiếm tỏa ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng, Đoàn Cẩm Sơ mờ mịt mở to hai mắt, nhưng mà nàng còn chưa kịp phản ứng lại, Sở Vân Hách nhấc chân đá hòn đá , nhanh như chớp bắn về phía sau ba trượng!

      “A ——”

      Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên ý thức được điều ổn, kêu lên sợ hãi, đồng thời “Đông!” tiếng, té nhào xuống đất!

      Cục đá mang theo chủ tâm giết người từ bên tai nàng bay qua, rơi xuống mặt đất!

      Lông mày của Sở Vân Hách nhíu lại, thân hình động, vừa cất trường kiếm vỏ vừa lạnh lùng : “Tiểu Sơ Tử, lăn ra đây!”

      “Lăn. . . . . Lăn ra đây, , nên. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ mặt như màu đất, nơm nớp lo sợ bò dậy, vẩy vẩy bụi bậm người, hai chân như nhũn ra tới phía trước, cách sau lưng Sở Vân Hách thước đứng lại, run run : “Bát, Bát vương gia, nô tài. . . . . Nô tài . . . . . phải cố ý nhìn lén, phải. . . . . Là vừa vặn. . . . . .”

      “Tiểu Sơ Tử, đẹp mắt ?” Sở Vân Hách lạnh nhạt hỏi.

      “Đẹp mắt, rất đẹp mắt. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ vội vàng gật đầu, đôi mắt khép hờ, nhìn về nơi xa mà , “Kiếm vũ đào lâm, mạn thiên hoa vũ, thanh vân trực thượng lăng tiêu cửu; bạch y mặc phát, trường kiếm thiên nhai, thử sinh bất vấn tiếu hồng trần!” (Editor: Ngẩn tò te, biết gì luôn!)

      “Thanh vân trực thương lăng tiêu cửu. . . . . . Thử sinh bất vấn tiếu hồng trần. . . . .” Sở Vân Hách chấn động, bạc môi lẩm bẩm, tim đập mạnh và loạn nhịp lâu, lại có thể hiểu . . . . . . Trong lòng nghĩ gì sao?

      Đoàn Cẩm Sơ chớp mắt nhìn bộ dạng đờ đẫn của Sở Vân Hách, nghĩ đến chính mình có lẽ bị phạt quỳ, mím mím môi, dưới chân giống như được bôi thêm dầu —— chạy!

      Nhưng mà, sau lưng giống như mọc thêm mắt, nàng vừa xoay người bước bước, vai liền có thêm bàn tay, ngay lập tức phía sau truyền đến tiếng lạnh lùng thản nhiên của , “Tiểu Sơ Tử, ngươi nhìn lén bổn vương luyện kiếm, liền muốn chạy?”

      có, có nhìn lén, là vừa vặn!” Đoàn Cẩm Sơ bị hù dọa, mô hôi lạnh toát ra toàn thân y như tắm, lắp ba lắp bắp , bả vai dùng sức vùng vẩy muốn tránh thoát kìm hãm của Sở Vân Hách, ai ngờ, rất thức thời buông tay ra, nhưng giây kế tiếp lại kéo lỗ tai nàng, : “ dám thừa nhận? Tiểu Sơ Tử, ngươi cũng biết, khi bổn vương luyện kiếm tại rừng đào này có ai dám đến gần, cho nên, vừa nghe có người đến, bổn vương liền biết là ngươi, tên thái giám biết sống chết này!”



      Chương 27: Tức giận sao diễn tả, đuổi nàng ra khỏi phủ

      Editor: Họa Đến Vô Tình

      “Ti ——”

      Đoàn Cẩm Sơ hít ngụm khí lạnh, bị buộc nghiêng đầu qua, nhìn thấy ánh mắt trầm của Sở Vân Hách, điềm đạm đáng cầu khẩn : “Bát đại gia, nô tài dám chạy, xin ngài giơ cao đánh khẽ, cần vặn lỗ tai của nô tài nữa, được ? Nếu vặn nữa, rớt a!”

      “Phải ?” Ánh mắt Sở Vân Hách chợt lóe, buông tay ra, xoay người dọc theo đường trải đá cuội tới Dự Viên, vừa vừa : “Xem ra chiêu vặn lỗ tai này dùng rất được, bổn vương đem nó áp dụng người ngươi thường xuyên!”

      “Ừ? cần, cần !” Khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ giật giật, nhịn được đề cao điệu, nhanh chóng theo, tiếp tục thành khẩn xin lỗi, “ xin lỗi a Bát đại gia, nô tài biết sai rồi, nô tài. . . . .”

      “Ngươi tới rừng đào làm gì? Bát vương phủ là địa phương mà ngươi có thể tùy ý lại sao?” Sở Vân Hách lười nghe nàng nhảm, trực tiếp cắt đứt hỏi.

      Đoàn Cẩm Sơ chần chờ chút, nghiêm túc : “Cái này. . . . . Bát đại gia, nô tài là đặc biệt tìm đến ngài! Ừ. . . . Nô tài muốn cám ơn ngài cho nô tài ngủ giường tốt, ăn cơm ngon, còn khoan dung độ lượng tha thứ cho bất kính của nô tài.”

      Nghe vậy, đột nhiên Sở Vân Hách dừng lại bước chân, tay phải nắm chuôi kiếm ngừng siết chặt, chậm rãi nghiêng đầu lại, nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nâng lên môi mỏng mỉa mai : “ cần phải tạ ơn! Ngươi chẳng qua chỉ là thái giám, bổn vương phạt ngươi chút, ngươi liền cho rằng bổn vương đối với ngươi là đặc biệt sao? Tự mình đa tình!”

      xong, lập tức xoay người rời , dưới chân giống như sinh thêm gió, tựa hồ là sợ nàng ở sau lưng đuổi kịp , càng càng nhanh, chỉ thoáng chớp mắt, nhìn thấy thân bạch y kia nữa.

      Đoàn Cẩm Sơ ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn phía trước mà giật mình mất hồn, cách hồi lâu, mới cong lên cánh môi, bực mình thôi, “Ta chính là thái giám! Thái giám! Thái giám! Thái giám!”

      Ánh nắng chiều đầy trời, gió mát lướt qua mặt, Đoàn Cẩm Sơ đứng thêm lát nữa, cảm thấy có chút tê tê, ngầng đầu nhìn trời, thở phào hơi sâu, lúc này mới bước tới phía trước, dọc đường đá đá hòn đá , than thở ngừng, “Bất kính tức giận, xin tội ngại phiền, cám ơn phát cáu, còn những lời khó nghe như vậy, ai tự mình đa tình? Thiệt là, quỷ mới muốn làm thái giám, nếu như ta ăn mặc như lúc trước, nếu như có thể. . . . .”

      “Tiểu Sơ Tử!”

      Phía đối diện đột nhiên có tiếng kêu to, Đoàn Cẩm Sơ hơi giật mình ngẩng đầu nhìn, là nha hoàn nàng biết, bước chân dừng lại, nha hoàn kia chạy tới : “Tiểu Sơ Tử, vương gia có lệnh, kêu ngươi lập tức hồi cung!”

      “Ách. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc nhíu mi : “ phải để cho ta hầu hạ ba ngày mới có thể hồi cung sao? Tại sao lại đột nhiên thay đổi mệnh lệnh?”

      “Vương gia hạ lệnh, ai dám có nghi vấn? Tiểu Sơ Tử, ngươi nhanh lên !” Nha hoàn kia cau lông mày lại, xoay người chạy tới Dự viên, vẻ mặt kia là có chút nôn nóng.

      Đoàn Cẩm Sơ mím môi, ngẩng đầu nhìn trời, khỏi cau mày cắn răng, “Con mẹ nó, ban ngày cho , đem con chó ngao Tây Tạng kia ra dọa người, tại trời tối đen lại đuổi người, quả là cầm thú!”

      Nhưng mà tức giận chính là tức giận, còn có thể làm gì bây giờ đây?

      Đoàn Cẩm Sơ cúi đầu, vòng qua Dự viên tới đại môn, qua đại sảnh lại đụng thị vệ bước nhanh, thị vệ kia kịp để ý tới nàng, chỉ tức giận liếc nàng cái, liền bước nhanh tới đại môn, trèo lên ngựa, vội vã .

      xảy ra chuyện gì?” Đoàn Cẩm Sơ nháy mắt mấy cái, khỏi dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn về phía đại sảnh, từ cửa sảnh mở rộng nhìn vào bên trong, chỉ thấy sống lưng đứng thẳng của nam tử cao lớn mặc bộ trường bào màu lam, khôi ngô cao lớn rắn rỏi, tay chắp ở phía sau lưng, cùng quản gia Bát vương phủ gì đó.
      thuytngười qua đường thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: Quay trở lại Dự Viên, Vân Hách bị bệnh
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      “Ai! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng đâu có quan hệ với ta?” Đoàn Cẩm Sơ quay đầu lại, thầm trong miệng, cất bước về phía đại môn, ủ rủ xuống thềm đá, liếc mắt nhìn ánh trăng mờ trong đêm, lại đột nhiên giật mình ngay tại chỗ.

      Nàng nên đâu đây?

      Hồi cung? Xuất cung ngồi xe ngựa được phủ kín, bây giờ nàng muốn hồi cung cũng tìm thấy đường, huống chi, ngồi xe ngựa tới nửa canh giờ, còn nàng bộ bao lâu mới có thể trở về? Hơn nữa, nàng muốn cả đời làm thái giám sao? Làm thái giám chịu khổ chịu tội, ngày ngày hầu hạ người khác, thức ăn so với thức ăn của chó chỉ khá hơn chút, nếu như có ngày bị người khác phát ra thân phận , khẳng định là chết rất thảm, đây cũng phải là chuyện tốt gì, tại sao nàng phải trở về?

      Bình thường nàng tìm thấy được lối ra hoàng cung, hôm nay vất vả mới ra được, đây chính là cơ hội ngàn năm mới có a! Cho nên, nàng thể hồi cung, nàng phải rời , nhưng mà rời hoàng cung rồi, nàng có thể chỗ nào?

      Cúi đầu, đưa tay sờ khắp toàn thân, đồng tiền cũng có, thậm chí ngay cả đồ vật để có thể đem cầm cũng , tối nay nàng phải nơi nào ngủ? Bữa cơm tiếp theo phải nơi nào ăn? người có đồng nào, nửa bước khó . . . . . .

      Rốt cuộc, Đoàn Cẩm Sơ chán nản ngồi xổm xuống, nước mắt rơi xuống lã chã, trời đất to lớn, nhưng lại có chỗ cho nàng dung thân sao?

      Về nhà. . . . . Nàng rất muốn về nhà. . . . .

      Khóc lát, mới phát sắc trời càng lúc càng tối, Đoàn Cẩm Sơ xoa xoa cái chân tê đứng lên, liếc mắt nhìn bầu trời, nhịn được ngửa mặt lên trời gào thét, “Ông trời, ngươi cũng quá vô lương !”

      “Oanh ——”

      tiếng sấm đột nhiên phá vỡ bầu trời, Đoàn Cẩm Sơ thân thể, trực tiếp ngã xuống!

      Đợi nàng chóng mặt đứng lên, hết sức khóc lóc nức nở, thề phải làm chuyện, đó chính là tìm Tiểu Xuyên Tử hỏi nguyên nhân nàng té xỉu, sau đó tìm kiếm biện pháp xuyên trở về đại!

      Nàng chính là, giây đồng hồ cũng muốn lưu lại cái nơi cổ đại ăn thịt người này nữa!

      Quay người lại, Đoàn Cẩm Sơ bước lên thềm đá lần nữa, thủ vệ ở ngay cửa vừa định cản, nàng nhanh như chớp chạy vào trong, lại vừa hét to, “Tiểu Xuyên Tử! Tiểu Xuyên Tử ngươi mau ra đây!”

      Nghe tiếng chó sủa!

      Bên tai, có tiếng kêu của cầm thú hư hư thực thực vang lên, Đoàn Cẩm Sơ bị dọa đến hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng lại rồi nhìn xung quanh, may là con chó ngao Tây Tạng tên là A Hổ kia xuất , nhưng lại có nha hoàn hạ nhân thị vệ từ từ ra, tụm năm tụm va xúm lại nhìn nàng, ánh mắt kia ——

      “Khụ khụ!” Đoàn Cẩm Sơ nặng nề ho hai tiếng, lựa chọn nhìn họ, sau đó vẻ mặt nghiêm túc đứng ở ngay cửa đại sảnh, nhưng mà, liếc nhìn lần, chỉ có Tiểu Xuyên Tử và quản gia, ngay cả nam tử mặc áo gấm kia cũng thấy!

      “Chẳng lẽ Dự Viên của Bát đại gia sao?” Đoàn Cẩm Sơ chớp mắt suy nghĩ, chần chờ chút, dứt khoát tới Dự Viên.

      Trong Dự Viên, đứng rất nhiều nha hoàn và hạ nhân, mọi nơi yên lặng tiếng động, người người vô cùng lo lắng bất an nhìn phòng ngủ chính ở trong phòng, mặt mày đều là lo lắng.

      Trong phòng, Sở Vân Hách nằm ngửa, đôi mắt khép hờ, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, hai gò má đỏ ửng, Cẩn Nhi và Huệ Nhi đứng ở trong phòng liên tục nhìn về phía cửa, vội vội vàng vàng.

      Cửa mở ra, Tiểu Xuyên Tử bưng chậu nước nóng vào để xuống, đem khăn trắng thấm ướt, thoáng vắt nước, sau đó gấp lại để lên trán Sở Vân Hách.

      Hai nha hoàn Tân Lan và Y Nhân bưng chén thuốc và mứt hoa quả vào, đặt bàn, rồi dịu dàng : “Vương gia, thuốc sắc xong rồi, để nô tì hầu hạ ngài uống thuốc!”









      Chương 29: Dũng cảm xông vào phòng ngủ, bảo vệ cho
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      “Đem ra ngoài!”

      Tiếng lạnh nhạt mang theo vài lần vô lực từ bên trong màn vang lên, Sở Vân Hách mở mắt, lông mày gương mặt tuấn tú chau lại vô cùng chặt, tay từ trong áo ngủ bằng gấm đưa ra, nắm lấy góc khăn trán, chậm rãi kéo xuống, cùng lúc : “Toàn bộ ra ngoài!”

      “Vương gia!”

      Cẩn Nhi, Huệ Nhi, Tân Lan, Y Nhân, Tiểu Xuyên Tử, quản gia cùng kêu lên, sau đó nặng nề quỳ xuống đất, “Nô tì ( nô tài ) cầu xin vương gia uống thuốc!”

      “Bát đệ, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi làm chuyện này cho ai nhìn?” Sắc mặt Sở Vân Lan giận dữ, tay lấy màn xốc lên, lớn tiếng trách mắng, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi cố ý gặp mưa bị bệnh để phụ hoàng chú ý sao, phụ hoàng có tự mình đến, ngươi lại cố ý uống thuốc phải ?”

      Quản gia Nghiêm Du vội vàng dập đầu giải thích, “An Bình vương gia bớt giận! Chủ tử nhà ta cũng phải là. . . . .”

      “Câm miệng!” Sở Vân Lan hừ lạnh tiếng cắt đứt, lại nhìn về phía Sở Vân Hách vẫn nhắm mắt như cũ, khóe miệng giương lên, cười khẩy : “Bát đệ, dù sao hôm nay ta là phụng mệnh phụ hoàng đem thuốc bổ tới cho ngươi, ngươi muốn nửa sống nửa chết cũng là chuyện của ngươi, dù cho ngươi chết cũng có người chú ý đến ngươi!”

      Ngoài cửa, nắm tay của Đoàn Cẩm Sơ dùng sức xiết chặt, nàng là theo sau Tân Lan cùng Y Nhân tới, vốn là áp vào cửa muốn nghe chút xem bên trong xảy ra chuyện gì, bởi vì trong tay Tân Lan bưng thuốc. . . . . Kết quả. . . . . .

      Có lẽ là bởi vì bữa cơm chi ân của Sở Vân Hách làm cho đáy lòng nàng mềm mại, có lẽ là bởi vì lời của Sở Vân Lan quá mức chói tai, nàng là hạ nhân cũng nghe vô. . . . . .

      Cơ hồ là có hậu quả gì cũng còn quan trọng, Đoàn Cẩm Sơ “Bùm!” tiếng dùng sức đẩy cửa ra, lắc mình vào!

      thanh chợt vang lên, tất cả mọi người trong phòng kinh hãi quay đầu lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc!

      Sở Vân Hách cũng đột ngột mở mắt, lúc liếc mắt nhìn chằm chằm, trong bụng nhất thời căng thẳng!

      “Bát đại gia!”

      Đoàn Cẩm Sơ vòng qua bình phong, mấy bước vào, nhìn những người cái, vội vã tới bên giường, nghiêng mình về phía Sở Vân Hách, tiếp đó, đôi mi thanh tú lập tức nhíu lại, “Mới vừa rồi phải ngươi còn rất tốt sao? Thế nào lại bị bệnh? Sắc mặt là khó nhìn!” xong, vươn tay ra xoa xoa cái trán của , lập tức lại thất thanh : “Trời ạ! Ngươi lên cơn sốt a! Buổi trưa uống thuốc, lại ra gió, cho nên mới phát sốt có đúng ?”

      “Tiểu Sơ Tử. . . . .” Sở Vân Hách khẽ di chuyển môi, nhìn chằm chằm vào gương mặt của nàng gần trong gang tấc, nhìn đôi mắt làm cho người ta mất hồn của nàng, lại nhìn vẻ mặt nàng chất đầy lo lắng, nhất thời giống như có xương mắc tại cổ họng, “Bổn vương phải là bảo ngươi hồi cung sao?”

      “Ta. . . . . Nô tài là tìm Tiểu Xuyên Tử có chuyện, nô tài. . . . .”

      “Thái giám?” Lông mày của Sở Vân Hách nhảy lên, kinh ngạc lên tiếng cắt đứt, nhưng trong nháy mắt lại xanh mét cả mặt, “Lớn mật! Thái giám trong cung lại dám tự mình xuất cung, lại dám coi bổn vương, phải bị tội gì!”

      Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ chậm rãi quay đầu lại, ngồi thẳng lên, tránh né chút nào nhìn thẳng Sở Vân Lan, khuôn mặt nhắn tức giận càng thêm xanh mét, “Ngươi là vương gia nào, ta biết ngươi! Ta là được Cửu công chúa mang ra khỏi cung tới đây, ta là tới hầu hạ Bát vương gia uống thuốc đấy! cũng bị bệnh thành ra như vậy rồi, ngươi lại còn những lời đả thương tâm người khác, ngươi là ca ca cái gì! Nếu như chết các ngươi chú ý, ta chú ý!”

      xong, ánh mắt tức giận khiêu khích của Đoàn Cẩm Sơ yếu chút nào, đột nhiên nàng nghĩ đến, nếu như thân thể Đoàn Cẩm Sơ này chết, hồn phách của nàng có khả năng trở về!


      Chương 30: Thời khắc nguy cấp, Vân Hách cứu giúp
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      Giờ khắc này, là yên tĩnh trước cơn bão táp!

      Trong phòng yên tĩnh tiếng động, mặt mọi người tràn ngập kinh hãi, Sở Vân Hách híp đôi mắt lại, hề chớp mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ ở trong mắt , bóng lưng kia nhắn xinh xắn, mười ngón tay trong áo ngủ bằng gấm trong lúc bất giác níu chặt phía dưới đệm giường.

      câu này, quả nhiên rước lấy tai họa!

      Sở Vân Lan đờ người ra mấy giây, sau khắc, tay phải mạnh mẽ đưa ra, cổ tay lộn cái liền bóp chặt cổ họng Đoàn Cẩm Sơ, gương mặt tuấn tú đầy giận dữ, nhìn chằm chằm nàng, cắn răng từng chữ từng câu, “Khá lắm, nô tài có gan lớn, lại dám dạy dỗ bổn vương! Ngươi biết chữ chết viết như thế nào sao? Bổn vương thành toàn cho ngươi!”

      Con ngươi khát máu kia nhìn chằm chằm nàng, bàn tay như kìm sắt ngừng bóp chặt, lúc này đây, ngoài dự đoán của mọi người Đoàn Cẩm Sơ hét tiếng nào cả, yên tĩnh đến đáng sợ, Đoàn Cẩm Sơ chậm rãi nhắm hai mắt mắt lại, chờ đợi cái chết nuốt nàng từng chút từng chút . . . . . mong đợi, khi nàng tỉnh lại lần nữa, trở về đại. . . . . .

      “Tiểu Sơ. . . . .” Miệng của Tiểu Xuyên Tử hơi mở, hai đùi mềm nhũn “Đông!” tiếng quỳ gối mặt đất, đôi môi run rẩy hoảng sợ nhìn màn này.

      Cẩn Nhi, Huệ Nhi, Tân Lan, Y Nhân, quản gia cũng kinh sợ, tất cả yếu đuối quỳ xuống đất, muốn cầu tình nhưng chỉ là rung rẩy môi, ai cũng dám phát ra tiếng nào!

      “Dừng tay!”

      tiếng mềm mại vô lực kịp thời vang lên, Sở Vân Hách đưa tay nắm lấy cánh tay Đoàn Cẩm Sơ, ngầm sử dụng chút lực, thân thể Đoàn Cẩm Sơ khống chế được ngã về phía sau, khiến cho ngón tay bóp chặt cổ họng nàng dần dần trượt ra, Sở Vân Lan giật mình cái, chống lại đôi mắt bình thản như nước của Sở Vân Hách, tức giận : “Bát đệ, ngươi dám ngăn cản ta xử tử thái giám phạm thượng sao?”

      “Tam ca, Tiểu Sơ Tử mới vừa vào cung lâu, quy củ còn chưa có học tốt, là hôm nay Đan Đan xuất cung mang tới, ta thấy thông minh thú vị, cho nên giữ lại ở Bát vương phủ hầu hạ ta mấy ngày, mạo phạm Tam ca, ta thay mặt chịu tội với Tam ca, cầu xin Tam ca tha cho mạng!”

      “Khụ khụ. . . . . Khụ khụ. . . . .”

      “Chủ tử!”

      Sở Vân Hách cố hết sức xong mấy câu này liền nặng nề ho lên, Cẩn Nhi và Huệ Nhi vội vàng tiến lên phía trước vỗ vỗ lưng cho thuận lưng, vừa cầm khăn lau mồ hôi cho , tình cảnh hỗn loạn như thế, Sở Vân Lan nhìn Đoàn Cẩm Sơ khí huyết đủ mặt, “Hừ” tiếng, rồi vung tay cái quăng nàng lên giường, ngẩng cằm lên, lạnh lùng : “ nghĩ tới vẫn còn có cái loại thái giám này! Hôm nay Bát vương gia ăn khép nép vì người cầu tình, bổn vương liền tha cho cái mạng chó của ngươi!”

      Yết hầu có chút bị tổn thương, Đoàn Cẩm Sơ cũng khó chịu ho khan ngừng, khuôn mặt nhắn đỏ lên, từ giường chật vật leo xuống, nhất thời biết nên mắng Sở Vân Hách xen vào việc của người khác hay là nên cảm kích Sở Vân Hách vì nàng như thế. . . . . .

      Liếc xéo Sở Vân Lan cái, Đoàn Cẩm Sơ bên ho bên cười, “Như vậy, nô tài đa tạ An Bình vương gia hạ thủ lưu tình!”

      “Ngươi. . . . .” Nhìn thấy môi Đoàn Cẩm Sơ cười khinh bỉ, Sở Vân Lan lại tức giận, “Càn rỡ! Ngươi là nô tài hầu hạ Cửu công chúa ở Nam Uyển? Cho là được sinh ra tuấn tú liền ỷ vào cưng chìu của chủ tử sao?”

      “Tam ca!” Sở Vân Hách nhìn Sở Vân Lan, thở hổn hển : “Thân thể của ta là của ta, cần phụ hoàng quan tâm, hôm nay làm phiền Tam ca đến đây chuyến rồi!”

      “Hừ! Lòng dạ Bát đệ là cao, chỉ tiếc. . . . .” Khóe môi Sở Vân Lan cong lên cái, lập tức ngừng lại lời , nâng lên nụ cười lạnh, “Bát đệ hãy nghỉ ngơi cho tốt , ta hồi cung bẩm báo chi tiết với phụ hoàng!”

      Dứt lời, vung tay áo gấm, sải bước ra.

      “Đưa. . . . . . Tam ca!” Sở Vân Hách cách bình phong, nhàng chậm chạp phun ra câu, con ngươi bình tình từ từ thay đổi thành thâm thúy u ám, mơ hồ lộ ra cỗ khí sắc bén!
      người qua đường thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Khuyên uống thuốc, ra lệnh uy hiếp
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      Ngoài cửa, đột nhiên có hạ nhân bẩm báo, “Chủ tử, Vưu thái y được mời tới!”

      “Bổn vương cần, thỉnh thái y trở về!” giường, mặt Sở Vân Hách chút thay đổi, giọng lạnh lẽo.

      Hạ nhân ngẩn người, hơi chần chờ chút, đành phải đáp, “Dạ!”

      Nghe tiếng bước chân ngoài cửa dần dần xa, Đoàn Cẩm Sơ khó nén nổi sốt ruột, nhưng mà, cổ họng lại khô khốc nhất thời ra lời, đành phải trừng mắt, tức giận nhìn chằm chằm Sở Vân Hách.

      Hòa hoãn lát, cảm giác tốt hơn chút, nghiêng mắt nhìn chén thuốc đặt ở bàn, Đoàn Cẩm Sơ tới dò xét nhiệt độ, sau đó bưng lên trở về bên giường, ngồi xuống bên cạnh người Sở Vân Hách, cúi đầu múc muỗng, rồi đưa đến bên miệng , nhàng : “Thuốc vẫn còn ấm, uống chút !”

      Sở Vân Hách khẽ chau mày, lắc lắc đầu, lạnh nhạt : “ ra ngoài!”

      “Bát đại gia. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ chần chờ chút, hơi giật mình nhìn .

      Sở Vân Hách nghiêng mặt qua, nhìn về phía những người khác, với thanh lạnh lùng: “Toàn bộ lui ra!”

      “Da, chủ tử! Nô tài ( nô tì ) cáo lui!”

      Sau khi quản gia, Tiểu Xuyên Tử, bốn nha hoàn cùng nhau dập đầu liền nối đuôi nhau lui ra, vòng qua bình phong quản gia quay đầu lại, nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ đờ đẫn, nhíu lông mày thấp giọng : “Tiểu Sơ Tử, thôi!”

      “Ta !”

      Đoàn Cẩm Sơ quay đầu lại , rồi từ giường đứng lên, nhìn Sở Vân Hách, đôi môi mềm mại hơi trề ra, “Nhiệm vụ của ta còn chưa hoàn thành đâu!”

      “Bổn vương thể nào uống thuốc! Về chuyện của ngươi và Cửu công chúa, bổn vương thay ngươi xử lý!” Tiếng của Sở Vân Hách lạnh nhạt đều đều, thậm chí nghe ra được tia phập phồng, vẻ mặt vĩnh viễn đều là lãnh lạnh nhạt đạm, dứt lời, lại : “Sắc trời còn sớm, Nghiêm Du, an bài Tiểu Sơ Tử ở buổi chiều, sáng sớm ngày mai trở lại cung!”

      “Dạ, chủ tử!” Quản gia Nghiêm Du khom người trả lời.

      được!” Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm Sở Vân Hách, thở hổn hển , giọng điệu kiên định dứt, “Ngươi nhất định phải uống thuốc! Nếu , ngươi giết ta là được rồi!”

      Nghiêm Du chấn động, giương mắt kinh ngạc, nhất thời sợ hãi đứng yên ở tại chỗ.

      Sở Vân Hách chậm rãi nheo mắt lại, giọng trở nên trầm, “Tiểu Sơ Tử, người nào cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám ra lệnh uy hiếp bổn vương? Ngươi cho rằng là bổn vương giết ngươi sao?”

      “Vậy ngươi mau giết a, mới vừa rồi tại sao ngươi lại cầu xin tên khốn kiếp kia tha ta? Ta vừa lúc cũng muốn sống nữa!” Đoàn Cẩm Sơ nâng cằm, khí thế hùng hổ gầm .

      Con người, khi sợ cái chết, cái gì cũng sợ!

      “Càn rỡ!”

      Sắc mặt Sở Vân Hách rốt cuộc cũng trở nên xanh mét, chưởng đập vào mép giường, u lạnh lùng quát: “Toàn bộ mau cút cho bổn vương!”

      Nghiêm Du run lên, vội vàng xoay người chạy ra ngoài cửa.

      Đoàn Cẩm Sơ cắn răng, đặt chén thuốc cầm trong tay lên bàn ở đầu giường, sau đó nghiêng mình đỡ Sở Vân Hách, cùng lúc : “Ta cút! Tùy ngươi xử lý chuyện của ta như thế nào, tùy ngươi xử trí ta ra sao, dù sao hôm nay ngươi nhất định phải uống thuốc!”

      “Tiểu Sơ Tử ngươi. . . . .” Sở Vân Hách mím chặt môi, nhìn nàng gần trong gang tấc, nghiêng đầu qua chỗ khác, “Nếu ngươi cút, bổn vương sai người kéo ngươi ra ngoài cho A Hổ!”

      “Ách. . . . .” Nghĩ đến con chó ngao Tây Tạng khổng lồ kia, Đoàn Cẩm Sơ kiềm nổi rùng mình cái, tay đỡ bả vai hơi cứng lại, khuôn mặt nhắn co quắp : “Ngươi thể cho ta cái chết đơn giản hơn chút sao?”

      “Ngươi rất muốn chết?” Sở Vân Hách chợt nhíu mày, hỏi ngược lại.

      “Ai! lời khó hết. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ phiền muộn lắc đầu cái, tiếp tục đỡ Sở Vân Hách, nhưng, nam nhân này quá nặng, vả lại chút nào phối hợp với nàng, làm cho nàng phải dùng hết sức lực, nhưng mà chỉ có đỡ được lên, ngược lại còn nhào tới người , va chạm này, làm cho Sở Vân Hách lập tức kêu lên tiếng đau đớn, tiếp đó, chợt mở to hai mắt!

      Đoàn Cẩm Sơ xấu hổ vạn phần, lập tức đứng lên, tai đỏ mặt hồng : “, xin lỗi, ta, ta phải cố ý. . . . .”

      “Trước ngực của ngươi. . . . . Có vật gì đó? Tựa hồ là đụng đến bổn vương rồi!” Ánh mắt Sở Vân Hách nhìn vào ngực của Đoàn Cẩm Sơ, khẽ nhíu mày.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :