1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt sắc thái giám - Yêu hậu đùa lãnh hoàng - Sở Thanh (68/>400) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Lại giống như nữ nhân, làm tâm loạn
      Editor: thuonglu

      " cứng có thể tạo thành cầu sao?" Sở Vân Hách lạnh lùng hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi xa, có hơi chút tan rã.

      "Ách. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ cứng họng, nháy mắt, nhìn sống lưng Sở Vân Hách, chần chờ chút, nhịn được giọng : "Nhưng mà, đầu gối đau quá."

      "Thái giám phải là nửa nam nhân sao? Ngay cả chút đau đớn này cũng chịu nổi sao?" Sở Vân Hách quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi ngược lại, hoàn toàn chút để ý đến Đoàn Cẩm Sơ, trong giọng còn hơi có chút chê cười.

      Đoàn Cẩm Sơ tức giận liếc mắt, chạy thoát, lại bị phạt quỳ, còn bị chế nhạo, Cửu công chúa giao nhiệm vj. . . . . . Quả đúng là, ra quân chưa thắng trận chết!

      Nhịn! Nhất định phải nhịn!

      Hít sâu! Lại hít sâu!

      Đoàn Cẩm Sơ ra khuôn mặt tươi cười, rất là lấy lòng : "Bát vương gia là nhân trung long phượng, so với nô tài là tiểu thái giám nam nhân hơn nhiều! Nghề nghiệp thái giám này mặc dù rất thần thánh, nhưng so với vương gia có nghiệp lớn nối dõi tông đường liền có ý nghĩa rồi. Cho nên, vương gia là nam nhân, hoàn thành nghiệp lớn rất quan trọng, phải nắm chặt thời gian, cần lãng phí thời gian dùng cách xử phạt về thể xác người nô tài chứ?"

      "Phải ?" Khóe môi Sở Vân Hách nhếch lên, trong mắt lên tia cười dễ phát , quay người lại nhìn thấy bộ dạng hùng hồ của Đoàn Cẩm Sơ, khỏi trêu : " Dám đối với bản vương bất kính, ngươi là người đầu tiên! Mới vừa nguyền rủa Bổn vương bất lực liệt dương xuất tinh sớm, ngươi biết nhiều a! Xem ra, trước khi ngươi vào cung hưởng qua ** rồi, vậy thế nào chịu làm thái giám đây? Tiểu Sơ Tử, nghiệp lớn của bổn vương buổi tối làm là được rồi, ban ngày là có thời gian xử trí ngươi nha, ngươi cứ tiếp tục quỳ !"

      "Ách, Bát vương gia, ngươi thể như vậy phúc hậu a!" Đoàn Cẩm Sơ vừa nghe nhịn được miệng mím lại, mắt to ngập nước, bất mãn tố cáo .

      Đáng chết, cái bộ dáng kia, quả tựa như nữ tử! Nhất là đôi mắt câu hồn người kia, còn có đôi môi điểm mà đỏ, mềm mại tựa như hoa đào khiến lòng người trầm luân, muốn âu yếm cái ——

      Nghĩ tới đây, gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách khỏi nóng lên, tia ửng hồng nổi lên khiến mất tự nhiên gần như hốt hoảng nghiêng đầu , mới định kêu đứng dậy, Đoàn Cẩm Sơ lại cho rằng muốn tiếp tục phạt nàng, hạ quyết tâm, lại nhào tới người , ôm hai chân của , từng tiếng khóc đáng thương, "Bát vương gia, van cầu ngươi nha, nô tài sai lầm rồi, nô tài cũng dám nữa, Bát vương gia. . . . . ."

      Hành động này làm cho Sở Vân Hách nhất thời bối rối, ngây ngốc chút, đột nhiên phản ứng lại, theo thói quen tính cước đá bay Đoàn Cẩm Sơ. Nhưng suy nghĩ kia lập thức biến mất, chỉ xụ mặt xuống : "Làm gì? Đứng lên! Bổn vương lại bị thái giám như ngươi ôm chân khóc cầu xin, còn ra thể thống gì nữa!"

      Cạc cạc, thành công!

      Đoàn Cẩm Sơ lập tức cười cái, buông tay, xoa đầu gối bị đau, cố hết sức đứng lên, bản tính khó sửa đổi, lại mở miệng chế nhạo : "Hắc hắc, Bát vương gia nếu là bị mỹ nữ ôm, vậy thành thể thống rồi!"

      "Tên thái giám đáng chết này! Cho ngươi quả táo ngọt ngươi liền quên tổ tông là ai! Còn dám phạm thượng, bổn vương cho ngươi quỳ đến chết!" Sở Vân Hách tức giận tới sắc mặt tái xanh, phẩy tay áo cái xoay người liền rời .

      "Lại tức giận sao?" Đoàn Cẩm Sơ chớp chớp lông mi, khuôn mặt nhắn mãnh liệt co lại, nhìn chằm chằm bóng dáng ngày càng xa của người kia. Đột nhiên nhớ đến việc nàng được phái còn chưa có làm!

      "Bát vương gia, chờ ta chút!" Hô lên tiếng, Đoàn Cẩm Sơ nhấc chân đuổi theo.
      Alirenthuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Vội ban sai chuyện, chọc giận
      Editor: dohuyenrua

      “Bát Vương gia ——"

      Nghe thấy phía sau có tiếng gọi, Sở Vân Hách khỏi khẽ nhếch miệng, trong lúc bất giác bước chân chậm lại, tiểu thái giám này. . . . . đúng là thú vị, mặc dù có chút ngốc, phản ứng chậm chạp, nhưng đơn thuần, hoạt bát, hài hước, còn có chút đáng , quan trọng là. . . . . . Gan lớn, dám rủa lên được mắc bệnh liệt dương xuất tinh sớm!

      Nghĩ đến đây, Sở Vân Hách buông bàn tay to từ từ nắm chặt, thái giám chết bầm này, sinh ra lại còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, quả thực là tuyệt sắc! Tướng mạo tốt, quả nhiên làm thái giám là rất đáng tiếc, nếu , có rất nhiều nam nhân long dương chi phích* đoạt làm nam sủng, nhưng, nếu là nữ tử, vậy rất tốt. . . . . .

      *Long dương chi phích: tình nam x nam : ))

      Giật mình cái, đột nhiên Sở Vân Hách thanh tỉnh, khỏi bị suy nghĩ vừa rồi của chính mình làm cho hoảng sợ! Chết tiệt, thế nhưng . . . . .lại nổi lên tà niệm với thái giám!

      "Bát Vương gia! Đợi. . . . . Đợi ta với!"

      Đoàn Cẩm Sơ thở hổn hển đuổi theo, chặn ở trước mặt Sở Vân Hách, khom lưng, vừa thở vừa :"Đợi chút, ta, ta chạy hết nổi rồi. . . . . Đừng , ta còn có chuyện muốn với ngươi."

      Sở Vân Hách dừng bước chân, nhíu lông mày, do vừa rồi có tà niệm, nên cố ý nghiêng mặt qua, lạnh nhạt : "Ngay cả nô tài cũng xưng sao?"

      "Vâng, xưng, xưng, nô tài có chuyện muốn với Bát vương gia." Đoàn Cẩm Sơ vội vàng đổi lại cách xưng hô, nâng tay áo lau lớp mồ hôi mỏng trán, cười mỉa .

      Sở Vân Hách mím môi, cũng hỏi lại:"Tiểu Sơ Tử, ngươi là thái giám?"

      "Đương nhiên! thể giả được! Nếu Bát vương gia tin, chào đón ngài nghiệm thân!" Đoàn Cẩm Sơ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, dõng dạc đáp, Khúc Đại Hưng , muốn làm cho người khác tin tưởng nàng là thái giám đầu tiên chính nàng phải tin tưởng trăm phần trăm nàng là thái giám!

      "A." Sở Vân Hách giật mình vài giây, nhàn nhạt đáp tiếng, sau đó gật đầu, lại tiếp.

      Đoàn Cẩm Sơ giảo hoạt nháy mắt, xem ra nam nhân này là dạng khô khan, nhịn được muốn trêu đùa , cho nên, đầu tiến về phía mặt , trêu tức : "Bát vương gia, sao ngươi lại có hứng thú với thái giám? Nếu ngươi cũng tham gia vào nghề nghiệp này của chúng tôi! Bản nô tài hai tay hoan nghênh!"

      "Cái gì?" Sở Vân Hách ngẩn người, tiếp đó kịp phản ứng, duỗi bàn tay to kéo tai của Đoàn Cẩm Sơ, kéo lên cao, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh : "Bổn vương thấy sở trường của ngươi là cái miệng hươu vượn! Ngay cả bổn vương mà ngươi cũng dám trêu chọc, ngươi muốn làm thái giám nữa sao?"

      "Ti ——"

      Đoàn Cẩm Sơ hít hơi khí lạnh, vội vàng nắm tay Sở Vân Hách, cũng nghiêm mặt lập tức cầu xin tha thứ: " dám dám! Nô tài dám!"

      Ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn qua, hai bàn tay trắng trẻo ngọc ngà tinh tế, ra sức véo ngón tay của , cấu véo, đột nhiên Sở Vân Hách cảm thấy đành lòng, chậm rãi buông lỏng tay, Đoàn Cẩm Sơ vội vàng bịt tai đỏ lên, nhe răng, chán nản thôi: " làm thái giám vậy làm cái gì?"

      "Làm tử thi!"

      Sở Vân Hách bỏ lại câu, nhấc chân, vòng qua Đoàn Cẩm Sơ, tiếp tục về phía trước, nhưng trong lòng khỏi nghĩ đến đôi tay non mềm như thế, lại phải làm công việc nặng nhọc của thái giám, thực có chút lãng phí!

      "Tử thi?''

      Khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ run rẩy, quay người lại, vội vàng theo, vừa vừa : "Bát vương gia, ngươi cười cái được ? Còn có, ngươi uống thuốc lúc trưa chưa?"

      "Mắc mớ gì tới ngươi!" Bước chân của Sở Vân Hách ngừng, lạnh lùng trả lời câu, ngay cả nhìn cũng nhìn Đoàn Cẩm Sơ lần.

      "Khụ khụ, đương nhiên liên quan tới ta! Nếu ta thay Cửu công chúa làm xong việc này, nàng giúp ta chuyện với Lộ tổng quản, về sau ta phải làm việc nặng nữa!" Đoàn Cẩm Sơ giải thích.

      Nghe vậy, sắc mặt Sở Vân Hách nhất thời lạnh lùng: "Nếu bổn vương uống thuốc, liền kêu Lộ Văn Minh điều ngươi cọ tất cả bồn cầu trong cung!"
      Alirenthuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ôi bao jo moi phat hien ra chi la con gai day

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: câu chọc giận, ép ở lại phủ
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      “A? Cái gì!” Đoàn Cẩm Sơ kinh hãi, điệu chợt đề cao tám độ, Sở Vân Hách nhanh hơn, nàng theo kịp, chỉ có thể chạy chậm lại, vẻ mặt đưa đám vừa chạy vừa : “Bát vương gia, ngài mang ta theo như vậy chứ? Ngài trong trang phục quan y, ngàn vạn lần nên làm cái chuyện cầm. . . . . Khụ, khụ, chính là cái chuyện đạo đức ấy. . . . .”

      Bước chân Sở Vân Hách đột nhiên hơi ngừng lại, Đoàn Cẩm Sơ bởi vì quán tính mà chạy lên trước hai thước, chợt giật mình thấy bên cạnh mình có ai vội vàng dừng lại thở hổn hển quay đầu lại nhìn, lại thấy khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách u làm cho người ta sợ hãi, trong mắt nhảy lên ngọn lửa. . . . . . phải là lửa dục, mà là lửa giận a!

      “Bát. . . . . Bát vương gia, sao, tại sao ?” Tim của Đoàn Cẩm Sơ lập tức đập nhanh hơn, cảm giác hai chân đều run lên.

      Sở Vân Hách nhấc chân, từng bước tới, nhìn chăm chăm nàng, lạnh nhạt : “Muốn mặt người dạ thú phải ? Ngươi cũng biết thành ngữ này có ý gì?”

      sai! Tuyệt đối là sai! Nô tài làm sao dám. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ liên tục khoát tay tỏ cõi lòng, biểu tình đặc biệt chân thành tha thiết.

      “Ừ? Phải ?”

      Sở Vân Hách nhướng mày lên, vươn tay ra, nhấc cổ áo của Đoàn Cẩm Sơ kéo nàng đến phía trước, vừa vừa : “Bổn vương dạy cho ngươi, cái gì gọi là mặt người dạ thú chân chính!

      “A ——”

      Đoàn Cẩm Sơ la hét ầm ĩ vang lên cả Bát vương phủ, giờ phút này, nghe được ý tứ trong lời của Sở Vân Hách, điều đầu tiên nàng nghĩ tới là, nếu biết nàng là nữ nhân, có cử chỉ cầm thú đối với nàng, cho nên, nàng hoảng sợ, la hét ——

      “Cửu công chúa cứu mạng a!”

      “Cửu công chúa! Bát vương gia muốn giết người diệt khẩu!”

      “Cửu công chúa! Bát vương gia muốn khi dễ thái giám a!”

      “Cửu công chúa ——”

      Tiếng hét này, làm cho chó mèo nuôi trong Bát vương phủ đều loạn lên, toàn bộ hạ nhân thị vệ nha hoàn đều vội chạy ra, Sở Lạc Dĩnh vốn là ngồi ở trong đại sảnh, bụng dạ rối bời, sợ việc làm hôm nay của nàng hoàn toàn ngược lại, kết quả, đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai của Đoàn Cẩm Sơ, giật mình khiến ly trà trong tay rớt xuống đất, sau đó nàng vội vàng tìm theo tiếng thét mà chạy đến!

      Trước mắt bao người, mặt Sở Vân Hách chút thay đổi kéo Đoàn Cẩm Sơ, nhanh chậm tới Dự Viên, mặc cho Đoàn Cẩm Sơ la hét ngừng, bước chân lảo đảo, liều mạng mở bàn tay như kìm sắt của ra, mặc cho hạ nhân toàn bộ phủ nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc, khiếp sợ, mắt vẫn nhìn thẳng như cũ, vững như bàn thạch.

      “Buông ta ra!” Nước mắt Đoàn Cẩm Sơ nhanh chóng rơi xuống, nàng muốn bị tên nam nhân ngựa đực này cường bạo đâu! Nàng dùng tất cả sức lực để thoát ra những cũng vô ích! Mẹ nó, phải nàng biết võ công sao? Ai chỉ nàng xuất chiêu như thế nào a a a a!

      “Bát ca!”

      Sở Lạc Dĩnh kinh hãi, cũng bất chấp hình tượng công chúa, nâng lên làn váy vội vàng chạy tới trước mặt ngăn lại, vội : “Bát ca, cách cư xử của Tiểu Sơ Tử có hơi xấu, nhưng mà thú vị, huynh tha cho lần có được ?”

      “Đan Đan, hồi cung cho Lộ Văn Minh, bổn vương mượn Tiểu Sơ Tử ba ngày!” Sở Vân Hách lạnh lùng , giọng chân đáng tin.

      “Bát ca!” mặt Sở Lạc Dĩnh tràn đầy kinh ngạc và giải thích được.

      Đoàn Cẩm Sơ kinh hãi, trong tình thế cấp bách lập tức kêu la, “ nên! Cửu công chúa, nô tài phải về cung! Cho dù bị Lý nước rửa chén đánh gần chết cũng tốt hơn so với việc bị. . . . . Bị cái. . . . .kia cường a! Cửu công chúa!”

      “Bát ca, Tiểu Sơ Tử . . . . .”

      “Hoàng muội, lời của Bát ca dùng được đúng ?”

      Ánh mắt Sở Vân Hách rét lạnh, trực tiếp cắt đứt, mặt của Sở Lạc Dĩnh liền biến sắc, vội : “Dạ, Đan Đan hồi cung!”

      “A! Cửu công chúa, ngài mặc kệ nô tài? Cửu công chúa! Ngài thể chuyện tính toán gì hết a! Cửu công chúa ——” Đoàn Cẩm Sơ sụp đổ gọi lớn, kết quả nhận được ánh mắt áy náy của Sở Lạc Dĩnh, sau đó, trực tiếp bị kéo ——

      “Bát ca đây là thế nào?” Nhìn bóng lưng Sở Vân Hách, Sở Lạc Dĩnh nhíu lông mày, mượn dùng ba ngày, chính là giết Tiểu Sơ Tử, nhưng nếu là Tiểu Sơ Tử phạm thượng, có thể gọi hạ nhân bắt xử trí a, cần gì tự mình kéo người đến Dự Viên? Hơn nữa, còn mặc la hét ngừng, kinh động tất cả hạ nhân?


      Chương 23: Hoa hoa lệ lệ bị dọa ngất
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      Bị người khác nắm cổ áo kéo , mùi vị dễ chịu chút nào, cho nên, dọc theo đường , Đoàn Cẩm Sơ có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, kêu la cũng mệt rồi, người cũng bị Sở Vân Hách kéo vào tòa viện cực kỳ tao nhã, trong viện, ngờ lại có vườn hoa oải hương, cả vườn có mùi thơm ngát, sắc thái chập chờn mộng ảo, đập vào mắt, tràn đầy màu tím nhạt làm lòng người mê say.

      “Hoa oải hương. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ cười tiếng, thích ý ngửi ngửi vài cái, thỏa mãn nhắm lại hai mắt, hưởng thụ lãng mạn trong mộng của nàng.

      Sở Vân Hách liếc xéo cái, nhìn thấy vẻ mặt Đoàn Cẩm Sơ biến hóa, bước chân chậm lại, cũng chậm rãi buông lỏng cổ áo của nàng, thuận miệng : “Ngươi làm gì vậy?”

      “Ừ?” Mộng đẹp của Đoàn Cẩm Sơ bị quấy rầy, vừa mở mắt, mới phát ra mình được tự do, trong đầu sinh ra ý nghĩ chạy trốn, vì vậy, cười khan hai tiếng, “Hì hì, có việc gì, có việc gì. . . . .”

      Ngoài miệng vừa , chân cũng nhàn rỗi, lui về phía sau hai bước, vừa nghiêng đầu, Đoàn Cẩm Sơ nhanh chóng xông ra ngoài!

      Nhưng mà lần này, cần Nhiếp Phong Nhiếp Huyền ra tay, Sở Vân Hách xoay người lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng chạy, nhè nhàng lay động đầu, bên môi nở nụ cười thản nhiên, giơ lên ngón trỏ, tiếng tu huýt từ trong miệng phát ra ——

      “A ——”

      Nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất vật to lớn, sau khi kêu lên tiếng thảm thiết, trước mắt Đoàn Cẩm Sơ tối sầm, thân thể mềm nhũn rồi ngã xuống, hoa hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh!

      Tiểu Xuyên Tử dắt chó ngao Tây Tạng, liếc mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ ngã xuống đất, ngạc nhiên ngẩng đầu, “Chủ tử, Tiểu Sơ Tử hôn mê, làm sao bây giờ?”

      “Mang vào trong phòng.” Mặt Sở Vân Hách chút thay đổi mà , xoay người, chậm rãi đến phòng ngủ của .

      Tiểu Xuyên Tử bối rối, “Chủ tử, mang. . . . . Mang tới phòng nào a?”

      “Đuổi theo!”

      Sở Vân Hách ném lại hai chữ, Tiểu Xuyên Tử ngây ngốc, lập tức hiểu , đưa sợi dây dẫn chó ngao Tây Tạng giao cho hạ nhân, rồi cùng hạ nhân khác nâng Đoàn Cẩm Sơ theo phía sau.

      Vào lúc hoàng hôn.

      Từng đợt từng đợt mùi thơm bay vào trong mũi, Đoàn Cẩm Sơ hít hít cái mũi, bụng kêu lên tiếng “ lỗ”, phút chốc mở mắt, đờ đẫn đánh giá bốn phía, cách hồi lâu, mới xác định mình vẫn còn ở cổ đại, hơn nữa đây phải là phòng của nàng và Tiểu Thuận Tử trong hoàng cung, ánh mắt chậm rãi dời xuống, khi thấy người mình đắp cái chăn gấm màu lam thêu hoa đột nhiên trí nhớ xông lên đại não, sau giây, lập tức “Oa!” tiếng sợ hãi, “Trời ạ! Ta X con mẹ nó rồi!”

      tiếng này, khiến cho tay Sở Vân Hách cầm đôi đũa chợt run lên vài cái, thân thể hai nha hoàn đứng trước bàn cơm hầu hạ cũng run lên, suýt nữa té xuống đất, trong lúc tình thế cấp bách bắt được góc bàn mới ổn định được thân thể, sau đó mấy ánh mắt đồng thời nhìn sang Đoàn Cẩm Sơ!

      giường, Đoàn Cẩm Sơ trở mình ngồi dậy, vội vàng xốc chân kiểm tra quần áo chính mình, trong lúc bận rộn, tiếng của Sở Vân Hách truyền tới, “Ngươi cho ai **? Cho nam nhân hay nữ nhân?”

      “Ách. . . . .” Mặt Đoàn Cẩm Sơ rút rút, cúi đầu nhìn thấy quần ảo chính mình còn hoàn chỉnh, hối hận muốn cho mình bạt tay, nàng chẳng lẽ là muốn đánh khai sao?

      Xuống giường, mang giày, quay đầu lại nhìn chiếc giường êm ái, thấy chăn gấm chỉ có chủ tử mới được dùng, Đoàn Cẩm Sơ 囧, áy náy cúi thấp đầu xuống, oang oang : “Bát vương gia, xin lỗi! Nô tài còn tưởng rằng, ngài đối với nô tài. . . . . Khụ khụ, làm cái chuyện cầm thú gì rồi. . . . .”

      “Ngươi tên thái giám chết bầm, bổn vương còn có thể trông cậy vào. . . . . Trông cậy vào ngươi làm ấm giường cho bổn vương hay sao?” Sở Vân Hách tức giận đôi đũa lại run lên, muốn lấy đũa đâm vào cái đầu đầy keo hồ kia!

      “Hắc hắc, chuyện ấm giường này, thể trông cậy vào, nghĩ cũng được, đợi kiếp sau nô tài đầu thai chuyển thế thành nữ nhân rồi hãy sau!” Bản tính của Đoàn Cẩm Sơ cũng khó dời, mới có quy củ chưa đến nửa phút, lại lộ nguyên hình ra.


      Chương 24: Mặt người dạ thú, hầu hạ ba ngày

      Editor: Họa Đến Vô Tình

      Buổi chuyện này, khiến mấy con quạ ngồi cây kinh sợ, “Phịch phịch” rớt xuống đất từng con !

      Hai nha hoàn đều ngốc trệ, trơ mắt nhìn, miệng mở rộng, nửa ngày cũng ngậm lại.

      Sở Vân Hách bình tĩnh như thường, chẳng qua là trán mơ hồ có gân xanh nổi lên, đũa ngà trong tay “Kẽo kẹt” tiếng, gãy thành hai khúc!

      Đoàn Cẩm Sơ ngây ra, mới mở miệng, “Bát vương gia. . . . .”

      “Cẩn Nhi Huệ Nhi dắt A Hổ vào bồi Tiểu Sơ Tử!” Sở Vân Hách lạnh nhạt cắt đứt, thong thả ung dung .

      “Dạ, chủ tử!” Hai nha hoàn phục hồi tinh thần lại, khẽ cúi người, bước ra ngoài cửa.

      “A Hổ? A Hổ là ai?” Đoàn Cẩm Sơ như tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ đến đầu*, cố gắng hồi tưởng nửa ngày, sau đó lắc đầu, “Ta biết ai là A Hổ thái giám a!”

      *Hòa thượng lùn hai thước với tay sờ đến đầu: vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên biết mình suy nghĩ gì.

      Ai ngờ, lời vừa dứt, có cái bóng đen bao phủ cả nửa phòng, Đoàn Cẩm Sơ theo bản năng xoay đầu qua!

      “A ——”

      tiếng thét vang lên, dưới chân như sinh thêm gió, Đoàn Cẩm Sơ nhanh chóng nhảy lên lưng Sở Vân Hách, thấy mãnh thú từ trong lòng sinh ra sợ hãi, kịp suy nghĩ liền ôm cổ Sở Vân Hách, khuôn mặt nhắn vùi vào cái lưng rộng rãi của , dám liếc mắt nhìn chó ngao Tây Tạng tên là A Hổ đứng trước cửa, mở miệng , trong tiếng mang theo tiếng nức nở, “ muốn muốn! Bát vương gia, ta sai rồi, sai rồi, ta xin lỗi, xin lỗi xin lỗi. . . . .”

      Ngoài cửa, hai nữ nhân cùng cầm thú, toàn thể hóa đá. . . . .

      Bên trong cửa, thân thể Sở Vân Hách cứng ngắc, cũng hề động đậy, giật mình biết vì sao, trong lúc nhất thời, trong đầu ngổn ngang chịu nổi, phức tạp vô cùng, nhắm mắt, nhìn đôi bàn tay bé trước mắt, cảm thụ được nhiệt độ thuộc về Đoàn Cẩm Sơ, từ trước đến này, lần đâu tiên, tim đập có chút nhanh hơn. . . . . Nhưng, đây cũng là lần đầu tiên, bị thái giám ôm ấp thân mật như thế, mặc dù đó là thái giám đẹp tuyệt trần, nhưng. . . . . . Vẫn là thái giám!

      Đột nhiên ý thức được điểm này, khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách lên 囧, tay phải giương lên, chế trụ tay Đoàn Cẩm Sơ, hơi dùng sức chút, thân thể Đoàn Cẩm Sơ nhàng bay ra thước, “Đông!” tiếng, ngã ngồi ở mặt đất!

      “Ai u!” Cái mông Đoàn Cẩm Sơ chạm đất, lập tức đau đến nhe răng.

      Chốc lát sau, Sở Vân Hách ổn định tâm trạng của mình, bình thản : “Đem A Hổ dắt xuống, mang thêm bát đũa vào!”

      “Dạ, chủ tử!”

      Bóng đen kia từ từ tản , Đoàn Cẩm Sơ cũng xoa mông đứng lên, kìm nén bực bội : “Mới vừa rồi đó là vật gì? Ta chính là bị nó dọa ngất sao?”

      “Chó ngao Tây Tạng!” Sở Vân Hách bưng ly rượu trước mặt lên, ưu nhã uống vào hớp , rồi lại : “Ở dưới mắt bổn vương, ngươi lại dám chạy trốn hai lần? Lần đầu tiên dùng người thấy rất phí phạm, lần thứ hai dùng súc sinh đối phó với ngươi là đủ! Muốn hồi cung? Trước hết hầu hạ bổn vương ba ngày, nếu còn dám chạy, phải là dùng A Hổ hù dọa ngươi, mà là bổn vương trực tiếp lấy ngươi làm điểm tâm cho A Hổ!”

      “Cái gì? Ngươi ngươi. . . . . Ngươi là ác độc!” Đoàn Cẩm Sơ tức xanh mặt, bổ nhào về phía trước, hai tay vịn góc bàn, ngực thở gấp, trợn mắt nhìn Sở Vân Hách nghiên răng nghiến lợi : “Nguyên lai đây chính là ngươi , câu kia. . . . .”

      “Dạy ngươi mặt người dạ thú!” Sở Vân Hách rất hảo tâm tiếp theo lời của nàng, những giận, bạc môi ngược lại chậm rãi tràn ra tiếng cười, “Tiểu Sơ Tử, ngươi cho là cái gì? Cho là bổn vương muốn cùng ngươi thái giám đoạn tụ sao? Nếu như ngươi là nữ nhân, bổn vương có thể miễn cưỡng thu ngươi làm cơ thiếp, bởi vì, bổn vương chỉ cảm thấy có hứng thú đối với nữ nhân!”








      Alirenthuyt thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ô chị là nữ tính cho lam thiếp đấy hả
      Hành Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :