1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt sắc thái giám - Yêu hậu đùa lãnh hoàng - Sở Thanh (68/>400) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Ăn chính là cây cỏ, nặn ra chính là nãi*
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      *Nãi: sữa.

      Thanh cung kính đột nhiên vang lên ở đại điện, làm cho Đoàn Cẩm Sơ giật mình, vừa nhìn thấy, trừ nàng ra, toàn bộ thái giám đều quỳ mặt đất, bao gồm cả Lý Toàn Thủy và Tiểu Thuận Tử.

      Bốn người cung nữ thái giám tùy thân vào, cúi đầu mà đứng.

      “Cửu công chúa?” Đoàn Cẩm Sơ trợn to hai mắt, há hốc mồm nửa ngày khép lại, lại là Kim Chi Ngọc Diệp*!

      *Kim Chi Ngọc Diệp: cành vàng lá ngọc.

      Đôi mi thanh tú của Sở Lạc Dĩnh khẽ nhếch, cũng kinh ngạc dứt, liếc mắt cái rồi nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, mới chậm rãi mở miệng, “Ngươi biết bổn cung?”

      “Khụ khụ. . . . . Cái kia, biết, dĩ nhiên biết!” Đoàn Cẩm Sơ kịp phản ứng, vội nâng tay áo lên tùy tiện lau tro bụi khuôn mặt, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, chê cười : “Cửu công chúa thiên tư quốc sắc*, nô tài là nhất thời nhìn lặng , còn tưởng rằng là. . . . . .”

      *Thiên tư quốc sắc: ý chỉ người có sắc đẹp tuyệt trần.

      “Tưởng rằng cái gì?” Tiếng của Sở Lạc Dĩnh ngọt ngào, rất là dễ nghe.

      Đoàn Cẩm Sơ ngẩng khuôn mặt nhắn lên, dí dỏm nháy nháy con mắt, “Cho là Cửu Thiên Tiên Nữ hạ phàm!”

      “Xì!”

      Sở Lạc Dĩnh nhịn được nở nụ cười, cung nữ cùng thái giám tùy thân cũng hé miệng cười, nhìn mặt của Đoàn Cẩm Sơ bẩn như con mèo hoa, nhưng đôi mắt lại cực kỳ xinh đẹp, con ngươi đen như đêm, sáng chói như ngôi sao, giống như có cỗ ma lực, làm Sở Lạc Dĩnh nhịn được bước gần thêm bước, cười yếu ớt : “Ngươi hãy đứng lên !”

      “Hì hì, cám ơn Cửu công chúa!” Mặt của Đoàn Cẩm Sơ giãn ra, nhưng lại quên phải dập đầu tạ ơn, trực tiếp đứng lên, ánh mắt liếc về Tiểu Thuận Tử quỳ gối bên người nàng, trong bụng căng thằng, liền cả gan : “Cửu công chúa nhân hậu, có thể hay cũng để cho Tiểu Thuận Tử đứng lên? Hắnvừa mới bị đánh bị thương!”

      Nghe vậy, ánh mắt Sở Lạc Dĩnh chậm rãi di chuyển qua người Tiểu Thuận Tử, gật đầu cái, “Đứng lên !”

      “Tạ Cửu công chúa!”

      Tiểu Thuận Tử dập đầu cái, sau khi đứng dậy, cung kính lui sang bên.

      “Tử Liên, Tử Yên, ra sau điện lấy đồ.”

      “Dạ, Cửu công chúa!”

      Sở Lạc Dĩnh phân phó tiếng, hai cung nữ thân cận liền vòng ra sau điện.

      “Mới vừa rồi làm cái gì? Vĩnh Lạc cung là địa phương nào, bọn ngươi lại dám vận dụng tư hình sao?” Tiếng của Sở Lạc Dĩnh lớn, nhưng lại năng có khí phách, rất có phong phạm uy nghiêm của hoàng gia.

      Nghe thế, Lý Toàn Thủy dập đầu : “Bẩm báo Cửu công chúa, Tiểu Sơ Tử phạm thượng, nô tài làm chấp , lấy cung quy xử trí , nhất thời quên nơi này là Vĩnh Lạc cung, cầu xin Cửu công chúa thứ tội!”

      “Cửu công chúa, nô tài oan uổng a! Lý công công lấy việc tư trả thù, cố ý chỉnh lý nô tài, chính là muốn đánh chết nô tài, để cho máu tươi nhuộm đầy Vĩnh Lạc cung, khiến cho Lê phi nương nương trời được an bình!” Đoàn Cẩm Sơ cắn răng, lại quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kể lể than thở.

      có! có, nô tài muốn đánh chết , nô tài. . . . . .”

      “Câm miệng!”

      Sở Lạc Dĩnh lạnh giọng đánh gảy lời của Lý Toàn Thủy cố gắng tranh biện, “Bổn cung ở ngoài điện đứng lát, nên nghe đều nghe được, vốn chuyện này do Lộ tổng quản xử trí, nhưng nếu làm cho Bổn cung bắt gặp, Bổn cung há có thể mặc kệ bọn ngươi quấy rầy Lê phi nương nương?”

      “Dạ, nô tài biết tội! Nô tài dám nữa, cầu xin Cửu công chúa thứ tội!” Tiếng dập đầu “Thùng Thùng” của Lý Toàn Thủy vang lên, cả đám thái giám quỳ cũng vội vàng dập đầu xin tha tội, vẻ mặt là kinh sợ.

      “Ngươi tên là Tiểu Sơ Tử?” Sở Lạc Dĩnh chưa phản ứng, mà là hơi gấp eo, nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ, nhàng cười tiếng, lại hơi nhíu lông mày, “Bổn cung nghe được ngươi cái gì, ngươi ăn chính là cây cỏ, nặn ra chính là nãi? Đồ ăn của nô tài kém như vậy sao? Còn nữa. . . . . Ngươi cũng phải là nhũ mẫu, thái giám làm sao nặn ra nãi đây? Bổn cung chỉ nghe mẫu thân qua, dê sữa bò sữa mới có thể nặn ra nãi.”

      “Ách. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ nghe đến choáng váng, khóe miệng ngừng co rút, “Ta. . . . .Nô tài đây là. . . . . Là ví dụ! Đúng đúng, đây chính là ví dụ! Ý là , nô tài ăn rất kém cỏi, làm cũng rất tốt!”


      Chương 14: Thái giám nhanh nhẹn, bị bắt giao dịch

      “Bẩm Cửu công chúa! Trong tám ngày mà Tiểu Sơ Tử làm hư bảy cây chổi, điều này có thể tính là làm việc rất tốt ?” Lý Toàn Thủy cắn răng, trực tiếp vạch trần .

      Két. . . . . . Két. . . . . .

      Đoàn Cẩm Sơ xấu hổ cúi đầu, buồn bực mở miệng, “Nô tài rất cố gắng rất chăm chỉ rồi, cũng biết như thế nào, cây chổi kia đến trong tay nô tài, liền, liền chịu nổi giày vò!”

      câu rơi xuống, Đoàn Cẩm Sơ chợt nhớ tới, Khúc Đại Hưng thân thể này của nàng biết võ công, chẳng lẽ vì vậy mà thân thể khỏe mạnh? Nhưng mà. . . . . . Con bà nó, nàng lộ ra a! Nếu , mới vừa rồi còn phải dùng tới mấy nắm đấm vụn về ấy sao?

      Sở Lạc Dĩnh vừa nghe, đôi môi đỏ mọng nhịn được nở nụ cười, liếc mắt nhìn bộ dáng thất bại cúi đầu của Đoàn Cẩm Sơ, ý cười khóe môi càng sâu hơn, những trách cứ nàng, ngược lại , “Nếu Tiểu Sơ Tử thể làm việc nặng, như vậy tùy bổn cung thôi, bổn cung vừa lúc có việc giao cho ngươi .”

      Lời vừa ra, mọi người đều ngẩn người, Lý Toàn Thủy răng răng dưới vụng trộm cắn chặt hơn, Tiểu Thuận Tử ngẩng đầu, mê mang vả lại lo lắng nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ, Đoàn Cẩm Sơ chút nghĩ ngợi liền cao hứng lên tiếng: “Được được, chính là làm chuyện khả năng cho phép, nô tài thích hợp làm việc nặng, nhưng có thể làm việc tinh tế đấy!”

      “Đứng lên !” Sở Lạc Dĩnh nhàng cười tiếng, quay đầu lại với thái giám theo nàng: “Tiểu La Tử, ngươi mang Tiểu Sơ Tử trước tiên đên Nam Uyển rửa mặt phen, thay đổi xiêm y, động tác nhanh chút, sau đó đến cửa Nam Tuyên.”

      “Dạ, Cửu công chúa!”

      Thái giám có tên là Tiểu La Tử kia chắp tay, ngay sau đó liền mời Tiểu Sơ Tử ra ngoài.

      Nam Uyển là tòa cung điện trung đẳng, trang trí đẹp đẽ nhưng lại tục tằng, điển hình là hành cung của công chúa.

      Đoàn Cẩm Sơ bị đưa đến gian phòng, Tiểu La Tử nhiều lời, lấy nước, rồi cầm bộ trang phục thái giám mới đưa vào, chỉ câu, “Ngươi mau chút, thể để cho công chúa chờ!” Liền mở cửa ra ngoài.

      “Tiểu La Tử? Con la !” Tiểu Sơ Tử càng suy nghĩ, càng nhịn được cười lên, “Ha ha, tại sao gọi là Tiểu Mã Tử? Tiểu Lư Tử? được, cái tên này càng đọc càng muốn cười, phải khống chế chút!”

      Nhéo nhéo hai má, Đoàn Cẩm Sơ cố gắng dừng cười, sau đó nhanh chóng rửa mặt chải đầu thay quần áo.

      Đến cửa Nam Tuyên, nhìn thấy Sở Lạc Dĩnh đứng đợi ở bên cạnh xe ngựa, nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ, hai mắt khỏi tỏa sáng, hài hước : “Vừa rồi mặt đày bụi đất, nghĩ tới, khi rửa sạch rồi, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, ra cũng là thái giám. . . . .nhanh nhẹn a!”

      Bởi vì biết Đoàn Cẩm Sơ là thái giám, cho nên, chợt nhìn đến nam tử đẹp như vậy, Sở Lạc Dĩmh đỏ mặt chút, còn đứng thảnh thơi trêu chọc.

      trán Đoàn Cẩm Sơ xuất vách tuyến, dùng sức mà nuốt nuốt nước miếng, : “Nếu công chúa hai chữ cuối cùng, hẳn là tốt!”

      “Ừ?” Sở Lạc Dĩnh ngẩn người, tiếp theo bật cười, “Ngươi quả là thái giám thú vị! Bổn cung rất ít thấy có người nào là thái giám mà có quy củ như ngươi! Cho nên, chuyện hôm nay, ngươi phải làm tốt cho bổn cung! Nếu như làm tốt, ngươi muốn làm việc nặng nữa, bổn cung lên tiếng giúp ngươi, như thế nào?”

      “A? Chuyện gì a?” Đoàn Cẩm Sơ nghi hoặc trợn to hai mắt, nàng hữu dụng* như vậy sao?

      *Hữu dụng: có ich.

      “Cùng bổn cung lên xe ngựa rồi hãy .”

      Sở Lạc Dĩnh thần bí cười cười, xoay người, giẫm lên ghế lên ngựa vào buồng xe.

      Đoàn Cẩm Sơ chớp chớp mắt đẹp, ngây người chút, hạ quyết tâm, bò lên xe ngựa.

      Tiểu La Tử cùng thái giám khác đánh xe ngựa cũng lên, Tử Liên, Tử Yên cũng theo ngồi vào trong buồng xe.

      Xe ngựa từ từ khởi động, chạy ra cửa cung, hướng về đường cái kinh thành phồn hoa mà .

      Màn xe đóng kín lại, Đoàn Cẩm Sơ nhìn được cảnh sắc bên ngoài, chỉ nghe hồi ồn ào, bởi vậy phán đoán là tựa hồ đường phố, lại hoàn toàn biết muốn đâu, nhìn về hướng Sở Lạc Dĩnh, nàng chỉ là cười mà đáp, trong lòng khỏi có chút bất an mà đứng lên, nhịn được hỏi: “Cửu công chúa, ngài, ngài, ngài phải là muốn bán nô tài chứ?”

      Chương 15: Đặc biệt phái , vào Bát vương phủ
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      “Bán ngươi?” Đôi mắt đẹp của Sở Lạc Dĩnh lặng lẽ trợn, lập tức khẽ cười : “Bổn cung bán ngươi làm cái gì? Bổn cung cũng thiếu bạc!”

      “Khụ. . . . . . . Khụ, vậy Cửu công chúa là muốn mang nô tài. . . . . . chỗ nào? Làm chuyện gì?” thanh “khụ khụ” của Đoàn Cẩm Sơ vang lên ràng, thân hình hơi nghiêng chút, giọng .

      Sở Lạc Dĩnh mím môi cười tiếng, lại ra vẻ thần bí nửa ngày, đến khi thấy lông mày cùng mắt Đoàn Cẩm Sơ muốn chen lại cùng nhau, mới nghiêm mặt : “Tiểu Sơ Tử, bổn cung mang ngươi Bát vương phủ, muốn giao cho ngươi việc, chính là muốn ngươi nghĩ tất cả biện pháp khiến cho người vui vẻ, thời gian này tâm tình tốt, lại mắc bệnh, tính khí lại rất cố chấp, luôn chịu đúng hạn uống thuốc, bổn cung rất là sốt ruột, mới vừa rồi ở Vĩnh Lạc cung, nghe được ngươi chuyện rất thú vị, hơn nữa phải là dạng nô tài lúc nào cũng khúm núm, bổn cung liền đột nhiên có ý tưởng này, muốn cho ngươi khuyên uống thuốc, bồi hồi, làm cho cao hứng chút.”

      “Cái gì? Bồi người? Đòi vui vẻ? Bán rẻ tiếng cười!” Thanh của Đoàn Cẩm Sơ càng lúc càng cao, con ngươi cơ hồ muốn lòi ra ngoài, đưa ngón tay chỉ vào mũi của mình, thể tin : “Ta có bản lãnh khuyên người uống thuốc sao?”

      “Tiểu Sơ Tử, người rất lạnh lùng, ít , chưa bao giờ cười, bất quá ngươi đừng sợ, nếu giận ngươi, muốn phạt ngươi, bổn cung thay ngươi cầu tình mà, ngươi liền tự tự nhiên nhiên chuyện, nhiều chuyện thú vị chút, chỉ cần có thể cao hứng, bổn cung bạc đãi ngươi!” Sở Lạc Dĩnh nhăn lại đôi mi thanh tú, vẻ mặt đều là lo lắng, có ai có thể làm cười đây? bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ có người thấy cười, cho dù là trong phủ của có cơ thiếp, người mà sủng hạnh mỗi tối may ra có Lưu Ly, đều thể làm mở miệng ra cười.

      ra , hôm nay nàng cũng là nhất thời xúc động, nếu ngựa chết mà trước mắt thấy ngựa sống chọn a!

      Đoàn Cẩm Sơ yên tâm rồi, vì nàng cần làm việc nặng nữa, bây giờ nàng bắt đầu vắt hết óc nhớ lại những chuyện cười nàng đọc qua, nhưng mà. . . . .nàng quên hỏi đối tượng nàng cần phục vụ là ai rồi!

      Cứ như vậy, xe ngựa gần nửa canh giờ chậm rãi dừng lại.

      Giẫm lên ghế xuống ngựa, Đoàn Cẩm Sơ nhảy xuống trước, Tử Liên Tử Yên đỡ Sở Lạc Dĩnh xuống, hướng về thềm đá tới, Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu nhìn tấm biển to lớn: Bát vương phủ; liền vội vàng theo.

      “Nô tài cung nghênh Cửu công chúa! Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế!”

      cửa chính, tất cả thủ vệ đều quỳ xuống, quản gia Bát vương phủ nghe thấy, liền vội vàng ra đón, quỳ chân xuống : “ biết Cửu công chúa giá lâm, nô tài có từ xa tiếp đón, xin Cửu công chúa thứ tội!”

      “Đứng lên !”

      “Tạ công chúa!”

      Sở Lạc Dĩnh cười tiếng, dọc theo đường vào phía trong, vừa vừa : “Hôm nay bệnh tình của vương gia như thế nào? Có chuyển biến tốt đẹp ? Hôm nay có uống thuốc ?”

      “Bẩm báo Cửu công chúa, chủ tử tính khí bướng bỉnh, nô tài khuyên can cả buối sáng mới uống được nửa, giờ đến trưa, xin Cửu công chúa khuyên vương gia chút.” Vẻ mặt quản gia đầy lo lắng trả lời.

      “Ai! Bát ca đây là. . . . . . .” Sở Lạc Dĩnh nhịn được thở dài, sao lại khổ như thế chứ? Thái độ của cùng phụ hoàng cũng phải ngày ngày hai, giày vò mình như vậy, phụ hoàng cũng . . . . . . .

      Đoàn Cẩm Sơ theo cuối cùng, tâm tư hoàn toàn bị cảnh trí của Bát vương phủ hấp dẫn, có nhiều lần tự chủ được mà dừng lại bước chân, con đường vào đại sảnh trải đá xanh hai bên, lại trồng đầy hoa oải hương, cả biển hoa màu tím nhạt, mang theo chút mông lung mộng ảo, trong khí tràn ngập trận trận mùi thơm ngát, làm nàng sinh lòng mê mẩn, phong cảnh như vậy, nàng từng mơ tưởng qua, mỗi sáng sớm thức dậy vừa mở mắt, cả vườn oải hương đón gió chập chờn. . .
      thuytAnAn thích bài này.

    2. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54
      chị sắp gặp nam chính rồi. Hóng qua :th_83:

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16: Ở Niệm Quy đình, diện kiến lần đầu
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      “Quản gia, tại vương gia ở Dự Viên sao?”

      “Bẩm báo Cửu công chúa, giờ chủ tử ở Niệm Quy đình.”

      “A, vậy được, ngươi cần thông báo, bổn cung tự mình tới.”

      “Dạ!”

      “Tiểu Sơ Tử!”

      Sở Lạc Dĩnh quay đầu lại, thấy Đoàn Cẩm Sơ nhìn lung tung, cau mày : “Nơi này là Bát vương phủ, được tùy ý loạn, sát theo ta.”

      “Dạ, Cửu công chúa!” Đoàn Cẩm Sơ xin lỗi le lưỡi cái, vội quy củ cúi đầu.

      Niệm Quy đình, là tòa hình bát giác được dựng núi giả ở hậu viên Bát vương phủ, dưới núi giả có cây cầu , nước chảy róc rách, bốn phía đình là đài các, xung quanh có bồn hoa, cây tùng, cây tử đằng. . . . .

      Xa xa, cây cầu hình vòm kia có bóng dáng cao lớn đứng, thân hình có chút gầy, mặc áo gấm màu trắng ngà, bên ngoài khoác áo màu bạc, thắt lưng buộc ngọc đái, tóc dài dùng ngọc quan vấn lên đỉnh đầu, còn lại tự do rơi vai, có vài sợi tóc lay động theo chiều gió, ở trung giơ lên chút độ cong say lòng người, là phiêu dật mà xuất trần. . . . . .

      , là ai a?” Đoàn Cẩm Sơ nhìn chằm chằm bóng dáng kia, nhàng hỏi.

      chính là người mà bổn cung muốn ngươi khuyên bảo.” Sở Lạc Dĩnh mỉm cười, cũng thẳng ra, nếu thái giám đần này còn có đoán được, nàng vì sao phải ràng chứ? Ở Vĩnh Lạc cung ràng là biết nàng, lớn như vậy mới vào cung làm thái giám, nếu cũng biết Bát ca, biết thân phận, mới có thể chuyện thoải mái chứ! Nếu biết được, người nào dám cả gan mà khuyên bảo a!

      “Nha.” Đoàn Cẩm Sơ gật gật đầu.

      “Ngươi ở chỗ này chờ chút, bổn cung trước.” Sở Lạc Dĩnh xong, liền thẳng lên cầu hình vòm.

      Đoàn Cẩm Sơ nhàm chán ngồi xổm xuống, tiếp tục quan sát phong cảnh bốn phía, thể khen ngươi tiếng, chủ nhân nơi này là có tư tưởng a!

      câu, Sở Lạc Dĩnh đứng ở sau lưng, mím môi khẽ gọi tiếng: “Bát ca!”

      Sở Vân Hách hơi hơi liếc mắt, nhìn về phía Sở Lạc Dĩnh, khẽ nhíu mi : “Đan Đan, tại sao muội xuất cung?”

      “Bát ca, muội lo lắng cho huynh! Quản gia buổi trưa huynh lại uống thuốc đúng hay ? Bát ca, cần như vậy, thân thể của chính mình, nếu như quý trọng, sinh bệnh nặng cũng ai gánh giúp huynh!” Sở Lạc Dĩnh cong cong môi, lo lắng trùng trùng .

      “Đan Đan, Bát ca sao, muội cần phải để trong lòng.” Sở Vân Hách quay đầu lại, thản nhiên .

      “Bát ca!” Môi của Sở Lạc Dĩnh lại cong lên chút, “Huynh luôn là cái bộ dạng này, huynh làm gì mà để mắc mưa a, nếu như có sinh bệnh, phụ hoàng phái huynh thị sát dòng sông Giang , tại lại là Nhị ca !”

      “Đan Đan!” Sở Vân Hách nhếch đôi môi, đôi mắt thâm thủy nhìn mặt nước dưới cầu, trong mắt, lóe qua chút tinh quang, môi mỏng chậm rãi : “Muội cho là, đây là việc tốt sao?”

      “Thế nào, Bát ca ý của huynh là. . . . . .” Sở Lạc Dĩnh nghi ngờ nhíu lông mày.

      Khóe môi Sở Vân Hách giơ lên, tràn ra chút cười lạnh thản nhiên, “ nên hỏi, chuyện triều chính, Đan Đan muội nhớ kỹ, nan đắc hồ đô!”

      “A, muội nhớ kỹ.” Sở Lạc Dĩnh cái hiểu cái gật đầu, dừng lại trong chốc lát, nháy mắt mấy cái, khẽ cười : “Bát ca, muội mang đến cho huynh người thú vị, huynh trông thấy được ?”

      “Ừ?” Sở Vân Hách khiêu mày, chưa kịp mở miệng cự tuyệt, thấy Sở Lạc Dĩnh hướng xa xa hô: “Tiểu Sơ Tử, ngươi lại đây!”

      “Tiểu Sơ Tử?” Sở Vân Hách suy ngẫm hai lần, trong lòng có tia sáng, chính là, thái giám kia còn sống?

      Chương 17: Đối với thái giám, bổn vương có hứng thú
      Editor: Họa Đến Vô Tình
      Beta: Mai Tuyết Vân

      Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu lên, hé miệng cười, vẫy vẫy tay với Sở Lạc Dĩnh, sau đó nhàng chạy lại, giương cao khuôn mặt tươi cười : “Cửu công chúa, nô tài ở đây!”

      Sở Vân Hách chưa từng liếc nhìn nàng cái, vẫn nhìn chằm chằm dòng nước dưới chân cầu như cũ, ngọc thụ lâm phong, vẻ mặt lạnh lùng.

      Sở Lạc Dĩnh cười khẽ, gật đầu : “Hầu hạ cho tốt!”

      “Dạ, Cửu công chúa!” Đoàn Cẩm Sơ lại lập tức xụ mặt xuống uể oải đáp tiếng, này hầu hạ. . . . . . phải chính là bán rẻ tiếng cười sao?

      Sở Lạc Dĩnh bật cười, mấp máy môi, cái gì nữa, ung dung bước xuống cầu hình vòm, rồi chầm chậm tới đại sảnh.

      Nhìn bóng dáng lạnh lùng cao ngạo của nam tử trước mặt, Đoàn Cẩm Sơ thở dài hơi, đưa hai tay ra vỗ vỗ hai má, sau đó hít sâu, nặn ra khuôn mặt tươi cười, “Ngươi. . . . . .”

      “Cút!”

      chữ ngắn gọn, lạnh lùng, bá đạo, khí thế nghiêm nghị.

      “Ách. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ kinh hãi ngây người tại chỗ, chớp lông mi suy nghĩ, đờ đẫn lúc lâu, mời vừa ngập ngừng môi, là uất ức vểnh miệng lên, “Ngươi đừng hung dữ như vậy mà!”

      Giọng yếu đuối, mềm mại đáng trong lành, mang theo ít mùi vị là nũng của nữ nhân, Đoàn Cẩm Sơ phát , lại làm cho thân thể Sở Vân Hách đột nhiên chấn động, chậm rãi liếc mắt, hồ nghi nhìn chằm chằm nàng cúi đầu: “Ngẩng đầu lên!”

      “Ta, ta, ta. . . . . . Ta ngẩng!” Đoàn Cẩm Sơ khẩn trương, giọng cà lăm dứt khoát lắc lắc đầu, trực giác cho nàng biết, người nam nhân này dễ lừa gạt, đột nhiên đến câu như vậy, chẳng lẻ là. . . . . . Hoài nghi nàng là nữ nhân?

      “Phải ?” Sở Vân Hách lạnh lùng nhếch môi, chợt đưa ra cái tay, nắm lấy cái cằm hoàn mỹ tì vết của Đoàn Cẩm Sơ, hơi dùng lực chút, liền khiến cho nàng ngẩng đầu lên, “A. . . . .”

      Hét thảm tiếng, theo bản năng Đoàn Cẩm Sơ liền nhắm nghiền hai mắt, sợ đến mức toàn thân phát run, run run cánh môi, đáng thương mà : “Đại ca, ta cút, ta lập tức cút. . . . .”

      “Mở mắt ra!”

      Môi mỏng khẽ mở, mang theo tia độ ấm nào, Sở Vân Hách buông lỏng tay, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm nàng, tiếng lại lạnh thêm phần: “Ngươi là ai?”

      “Ta, ta là Tiểu Sơ Tử a!” Đoàn Cẩm Sơ trả lời, vội từ trong lồng ngực lấy ra vật, giương lên cao trước mặt Sở Vân Hách, tức giận : “Ta có Bài!”

      Mà vừa mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, tim của nàng cơ hồ đập nhanh hơn, ngưng cả hô hấp!

      Hé ra khuôn mặt tuấn mỹ vô song, đường nét ràng, ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc, lông mày lưỡi mác đậm, đôi mắt sáng hẹp và dài, con ngươi đen bóng và thâm thúy, sóng mũi cao, môi mỏng khép chặt, màu môi đỏ thế kia.

      Giờ phút này, nắng ấm cao chiếu, ở sườn mặt hoàn mỹ của , hạ xuống nhiều điểm kim quang, cả người tản ra cỗ cao quý cùng ưu nhã bẩm sinh, rồi lại khắp nơi lộ ra, lạnh lùng cùng khí phách Vương Giả Thiên Hạ!

      “Ngươi là. . . . .” Môi mỏng của Sở Vân Hách khẽ động, con ngươi đen như mực hề chớp nhìn chằm chằm người trước mặt, trong con ngươi kia, có kinh diễm, có kinh ngạc, có thể tin, hồi lâu sau, mới chậm rãi tiếp: “Ngươi xác định ngươi là thái giám?”

      tiếng vừa ra, Đoàn Cẩm Sơ lập tức lấy lại tinh thần, khuôn mặt ửng đỏ cười gian, thu cánh tay dừng lại giữa trung về, cất Bài vào trong lòng, bộ dáng giống như muốn chứng tỏ, ưỡn cao bộ ngực bằng phẵng của nàng lên, khí thế nghiêm nghị : “Ta chính là thái giám! tin ngươi có thể nghiệm thân!”

      Trong mắt Sở Vân Hách nhanh chóng thoáng qua tia kinh ngạc, tuấn mi hếch lên, khinh bỉ ngoắc ngoắc môi, chậm rãi : “Bổn vương đối với thái giám có hứng thú!”

      “Cái gì?”

      Bóp quyền cái, Đoàn Cẩm Sơ đem cằm giơ cao, bởi vì thân thể hai người chênh lệch quá lớn, để ở vẻ bề ngoài kém bậc, Đoàn Cẩm Sơ tức giận kiễng mủi chân, lúc này mới phát động quai hàm, tức giận : “Bản thái giám đối với ngươi càng có hứng thú! Thái giám thế nào? Dựa vào cái gì khinh thường thái giám? Chúng tôi là thái giám thân tàn chí kiên, chúng tôi cũng là nam nhân!”
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Nghề nghiệp thái giám, thiên hạ vô song
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      “Nam nhân?” Sở Vân Hách liễm mi, ánh mắt đùa cợt nhìn từ gương mặt tinh xảo khéo léo của Đoàn Cẩm Sơ mạch dời xuống phía dưới, xẹt qua bộ ngực bằng phẳng, cuối cùng dừng lại ở eo của nàng, ở bên môi, mơ hồ lên nụ cười nhạt, “Ngươi xác định. . . . . . Ngươi thực là nam nhân sao?”

      “Ách. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ theo ánh mắt của nghi hoặc cúi đầu, mới ý tứ trong lời của , hai gò má ngượng ngùng nóng lên, theo bản năng khép chặt hai chân, nhắm mắt, ngẩng đầu, tay phải nắm lại ở trước ngực vỗ vỗ hai cái, chống lại mắt , đúng lý hợp tình mà : “Đương nhiên xác định! Chúng tôi là thái giám ít nhất cũng là nửa nam nhân!”

      nửa. . . . . Ha ha, còn kém xa!” Sở Vân Hách nghiêng mắt, chậm rãi cười ra tiếng, nụ cười này, ngay cả chính cũng bị dọa đến giật mình, nghĩ tới. . . . . vẫn còn có thể cười!

      Nhưng mà, nghe tiếng cười đó, Đoàn Cẩm Sơ lại tức đỏ mặt, sớm đem lời Sở Lạc Dĩnh để qua sau đầu, chỉ cảm thấy chính mình bị nhục nhã vô cùng, lập tức căm giận bất bình mà : “ phải chỉ kém cưới vợ sinh con sao? Hừ! Ngươi thích cùng nữ nhân lên giường như vậy, cẩn thận ngươi miệt mài quá nhiều tráng niên mất sớm! Cẩn thân ngươi lên được, bệnh liệt dương, xuất tinh sớm!”

      Nghe vậy, con ngươi Sở Vân Hách căng thẳng, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt kia lạnh thấu xương làm cho người ta sợ hãi, cánh môi khẽ động, tiếng lạnh như băng, “Tiểu Sơ Tử, ngươi có biết, tại ngươi cùng ai chuyện ? Bổn vương ngại đem thi thể ngươi ném vào trong sông làm mồi cho cá!”

      “Cái gì? Bổn vương?” Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc, trợn to đôi mắt đẹp, “Ngươi là vương gia? Bát vương phủ. . . . . Trời ạ! Ngươi là Bát vương gia!”

      Nhìn Đoàn Cẩm Sơ giống như giả vờ kinh ngạc, Sở Vân Hách chau mày sâu, tiết thanh minh hôm đó, Tiểu Sơ Tử còn bưng hương giấy cống phẩm thỉnh an , thoạt nhìn là thái giám có quy củ, nhưng mà tại, lại biết ?

      “Ngươi biết bổn vương?” Sở Vân Hách tới gần bước, mắt sáng như đuốc, liếc mắt nhìn chăm chú Đoàn Cẩm Sơ, giống như muốn nhìn thấu nàng.

      Đoàn Cẩm Sơ bị kinh sợ, nghĩ đến hai chữ “Thi thể”, sắc mặt lập tức trắng bệch, đặt mông ngã ngồi ở mặt đất, mặt như đưa đám : “Bát vương gia, nô tài biết a! Người biết có tội, Bát vương gia cần giết nô tài được ?”

      “Ngươi dám lừa bổn vương? Thanh minh hôm đó, trời đổ mưa to, ở cửa Vĩnh Lạc cung, ngươi và bổn vương gặp mặt!” Sở Vân Hách đột nhiên lớn tiếng .

      Đoàn Cẩm Sơ nghe vậy, mặt mày bi thảm: “ cần đến cái ngày xui xẻo đó được hay ! Ngày đó phải là ta té xỉu sao? Đến lúc tỉnh lại, cái gì ta cũng nhớ, ai cũng nhận ra!”

      “Ừ? Lại có chuyện như vậy?” Sở Vân Hách cao nhìn xuống, hồ nghi quan sát Đoàn Cẩm Sơ, lạnh lùng cảnh cáo : “Nếu dám láo với bổn vương chữ, bổn vương cho đầu ngươi rơi xuống đất!”

      “Đừng đừng, ngươi yên tâm , ngay cả cha mẹ ta cũng còn nhớ!” Đoàn Cẩm Sơ quắt cái miệng , hai dòng nước mắt ủy khuất rơi xuống gò má, nàng muốn về nhà! Trận đấu, thân cận, là hai chuyện lớn nhất trong đời của nàng a!

      “Ngươi. . . . . .” Đột nhiên Sở Vân Hách có chút sợ hãi, ngốc nghếch nhìn Đoàn Cẩm Sơ ngồi khóc nhè cầu, nhất thời cũng biết nên làm thế nào cho phải, bế tắc nửa ngày, thấy nàng có ý dừng lại, khỏi nhíu mày : “ đại nam nhân, thế nào lại bắt chước nữ nhân khóc thành như vậy? thấy mất mặt sao?”

      “Ngô ngô. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ qua loa lau nước mắt mặt, tức giận quát, “Ngươi phải ta phải là nam nhân sao? Ai quy định thái giám thể khóc? Thái giám chúng tôi so với nam nhân khôi ngô cao lớn, so với nữ nhân nhẵn nhụi, nghề nghiệp này của chúng tôi là thiên hạ vô song!”
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Muốn trốn bị bắt, dễ dàng tha thứ
      Editor: Họa Đến Vô Tình

      “Khôi ngô cao lớn?” Khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách hung hăng co quắp, tay phải nắm lại, đặt ở bên môi ho hai tiếng, có chút buồn cười : “Ánh mắt bổn vương tốt, ngược lại nhìn ra Tiểu Sơ Tử ngươi chỗ nào rất khôi ngôi cao lớn! Nhẵn nhụi nha, coi như là vậy , về phần thiên hạ vô song, điểm ấy, bổn vương rất thừa nhận!”

      “Ngươi ngươi ngươi! Ngươi lại làm nhục ta!” Đoàn Cẩm Sơ tức giận khuôn mặt hoàn toàn đỏ bừng, đứng lên, hung hăng liếc Sở Vân Hách, nhấc chân xuống cầu, cũng quay đầu lại quát: “Nhiệm vụ rách này bổn đại gia làm! Hồi cung!”

      “Đứng lại!”

      Đột nhiên, giọng ra lệnh lạnh như băng từ phía sau truyền tới, thân thể Đoàn Cẩm Sơ run lên, nhấc chân liền chạy, ai ngờ, mới chạy được hai bước, trước mắt lại hoa lên, có hai tên nam nhân áo đen chặn đường!

      “Ngươi ngươi. . . . . Các ngươi từ chỗ nào nhảy ra đây?” Đoàn Cẩm Sơ hoàn toàn choáng váng, nhưng mà, đợi nàng phản ứng lại, hai cánh tay bị hai nam tử nhấc lên, giống như xách con gà con, ném nàng xuống dưới chân Sở Vân Hách!

      “Chủ tử!” Hai tên nam nhân cúi đầu chắp tay, thái độ cực kỳ cung kính.

      có việc gì, lui ra!”

      “Nô tài cáo lui!”

      Hai người nam tử cùng nhau trả lời, thoáng cái, bóng dáng của hai người liền thấy.

      Đoàn Cẩm Sơ ngồi chồm hổm mặt đất, xoa xoa cái mông bị ném đau, tâm tình cực kì phiền muộn, vừa nhấc mắt, liền thấy Sở Vân Hách cao ngạo như đế vương, từ cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng phun ra hai chữ, “Quỳ xuống!”

      tiếng này, lực uy hiếp cực mạnh, chân Đoàn Cẩm Sơ mềm nhũn, “Đông!” quỳ xuống, trong lòng đột nhiên sinh ra ý sợ hãi, rồi mới ý thức được, nàng chết chắc rồi!

      Quả nhiên, đỉnh đầu, rất nhanh truyền đến tiếng lạnh lùng làm cho người ta phát run!

      “Thấy bổn vương, hành lễ, hai cung kính, ba bừa, bốn dám phạm thượng, ngươi , bổn vương đem ngươi lột da rút gân hay là ngũ mã phanh thây là tốt nhỉ?”

      Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ nhịn được khẽ run run, lập tức ngước mắt : “Cũng tốt!”

      tốt? Hả?” cuối nâng lên, mắt của Sở Vân Hách híp lại, hơi khom lưng, khoảng cách gần nhìn chăm chăm Đoàn Cẩm Sơ, bên môi chậm rãi lên cút châm biếm, “ chút xem, tại sao lại tốt!”

      “Bát đại gia, nô tài biết sai rồi!” Đoàn Cẩm Sơ vì mạng sống, cắn răng cái nặn ra hai dòng lệ, bộ dáng điềm đạm đáng , “Nô tài có già dưới có trẻ, nô tài thể chết được a! Bát đại gia, người là đại nhân đừng so đo với kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho nô tài, hài tử đáng thương này !”

      Sở Vân Hách nhíu mi, đứng thẳng lên, trách mắng: “Gọi lộn xộn cái gì, gọi là vương gia!”

      “Dạ dạ dạ! Vương gia! Bát vương gia, có thể sao?” Trong mắt Đoàn Cẩm Sơ ra vẻ chờ mong, lập tức chói lọi, nụ cười bên môi cũng sáng chói như xuân nhan, làm cho tim của Sở Vân Hách đập mạnh và loạn nhịp, nhìn chăm chú nàng hồi lâu, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt tuấn tú nóng lên, được tự nhiên nghiêng mặt qua, : “ phải ngươi mất trí nhớ sao? phải ngay cả cha mẹ cũng còn nhớ sao? Ở đâu ra già trẻ? Còn có hài tử? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả?”

      “Hì hì, ta nhớ a, nhưng đây là trong hí văn thường nha! Tiểu Thuận Tử ca , ta hình như là mười bảy tuổi!” Đoàn Cẩm Sơ nháy nháy mắt đẹp, nghe những lời vừa , tựa hồ chỉ là hù dọa nàng, vì vậy, liền nín khóc mỉm cười.

      “Ừ? Trong hí văn?” Khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách thoáng qua tia u, trợn mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ vài lần, chống lại khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của nàng, cuối cùng lại có hung ác quyết tâm phạt nàng, quay lưng, dừng lại hồi lâu, mới buồn bực : “Ngươi đúng là thái giám!”

      Cạc cạc, đây là ý tứ gì?

      Đoàn Cẩm Sơ thầm suy nghĩ chút, nghĩ ra, cũng lười suy nghĩ, chỉ cần có thể bảo vệ được mạng sống, quản chửi nàng cái gì, dù sao bị chửi cũng tốt hơn bị giết, chẳng qua là, quỳ lâu, hai chân . . . . . Vì vậy, lặng lẽ ám hiệu : “Bát vương gia, phiến đá cầu thực cứng!”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :