Tuyệt Gả Bệnh Công Tử - Khanh Đinh Nguyệt DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224

      Chương 14: Cùng nhau học.
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar


      Ngoài cửa có người đứng nghỉ chân, dường như rất tò mò nhìn xem gia nương tử bỏ gia vị gì vào mà có thể hầm gà cách thủy thơm đến vậy.


      Nữ nhân chăm chỉ đến đâu cũng đều được hoanh nghênh, Cố Cửu đảm , tháo vát khiến cho dân làng nhìn nàng với ánh mắt hoàn toàn thay đổi, cộng thêm việc vợ chồng Lâm gia thỉnh thoảng cũng tốt về nàng, giờ trong thôn người xấu nàng cũng ít hẳn.


      Cố Cửu cho bọn họ biết nàng dùng vỏ quế, đại hồi, còn cả hạt tiêu, tất nhiên là thơm ngon hơn nhiều so với chỉ làm sạch rồi cho chút muối vào luộc.


      Ở nơi này, gia đình bình thường đến tết trung thu cũng giết gà, Lâm gia cũng vậy, nấu xong Cố Cửu bưng bát cho họ, còn dư lại chia làm hai bữa ăn. Mở hũ dưa muối của Lâm thẩm cho, nàng và Quả Nguyệt cùng ăn thử, quả thực mùi vị rất ngon.


      Cuối cùng Cố Cửu quyết định làm cho Quả Nguyệt hũ mang đường, dù sao đồ này cũng dễ bảo quản.


      Đêm rằm tháng tám trăng rất tròn, Cố Cửu ăn no thỏa mãn ngồi trong sân ngắm trăng, nghe Quả Nguyệt thổi sáo. Thời gian cứ trôi qua như vậy khiến cho nàng cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ yên bình đến thế...


      Hai tay chống cằm ngắm nhìn Quả Nguyệt thân tố y, ánh trăng huyền ảo càng làm nổi bật làn da nhợt nhạt gần như trong suốt, khí chất thanh nhã như hoa lan, dáng người thẳng tắp như cây tùng, dễ khiến cho người khác sinh ra ảo giác cái đẹp này .


      Kỳ thực ngày thường nhìn vốn rất đẹp, dưới ánh trăng khuôn cằm góc cạnh ràng, có lẽ ban ngày sắc mặt quá tái nhợt nên nàng chú ý đến điểm này. Đôi mắt phượng hẹp dài, con ngươi sâu thăm thẳm u, phản chiếu ánh sáng lấp lánh tinh quang chói lọi.


      Đúng là mỹ nam tử, chẳng qua là mỹ nam bệnh tật.


      Đêm đến, Cố Cửu dựa theo hướng dẫn của Quả Nguyệt đem thảo dược nghiền nát thành bột trộn cùng mật ong và bột sơn tra [đào gai] thành mật hoàn [thuốc viên], phơi ngày đêm rồi cho vào hộp.


      Ở học đường thể so với khi ở nhà, ở đấy Quả Nguyệt thể sắc thuốc, nếu nhờ người ở trù phòng lại phải trả tiền, cho nên chế thuốc bột thành mật hoàn rất thuận tiện, chỉ có mỗi điều là hiệu quả hơi chậm chút.


      Cố Cửu biết ai là người mua thảo dược cho Quả Nguyệt, chỉ nghe có người trong thôn mỗi tháng gửi thuốc cho , thế nhưng tháng này lại có hiệu quả đặc biệt, tuy Cố Cửu tới nơi này hơn tháng nhưng cũng chưa từng thấy người nào đến đưa thuốc, cũng có thể lúc nàng ra ngoài buôn bán người nọ tới chăng?


      "Trước khi huynh thi Hội, ta đưa tiếp liều thuốc nữa." Cố Cửu chăm chú xoa xoa viên dược hoàn.


      Quả Nguyệt gật đầu, cầm lấy viên dược hoàn nhìn lúc lâu mới : "Lần tới nàng làm ít chút, phơi khô rồi vá vào tay áo trong cho ta."


      "Hả?" Cố Cửu tất nhiên là hiểu ý tứ của , chỉ có điều thực ổn chứ?


      Nàng khẽ gật đầu, tiếp tục vo viên dược hoàn cho .


      Tảng sáng ngày mười sáu, Cố Cửu và Quả Nguyệt dậy sớm, hôm nay là lần đầu tiên "Sau khi cưới" bọn họ xuất trước mặt mọi người.


      xe ngựa của Lâm gia, Quả Nguyệt nắm chặt tay Cố Cửu, hề để ý đến ánh mắt của người dân trong thôn. Thân thể Quả Nguyệt được khỏe, Lâm thúc bố trí cho ngồi cạnh cửa sổ thoáng gió, Quả Nguyệt chỉ có mỗi hai việc, là nhìn chằm chằm Cố Cửu, hai là thi thoảng lại quay ra ngắm phong cảnh bên đường.


      Đôi lúc lại có ánh mắt khinh miệt hèn mọn của người trong thôn liếc qua, giống như nhìn thấy thứ dơ bẩn nào đó.


      Quả Nguyệt chẳng để vào mắt, Cố Cửu cũng dần dần thích nghi với cảm giác ngượng ngùng này.


      Tới chợ Trường An mọi người cùng xuống xe, Cố Cửu đỡ cái giỏ trúc lưng Quả Nguyệt xuống bị ngăn lại.


      "Để ta." tự tay giành lấy, cho Cố Cửu cự tuyệt.


      Lâm thúc giúp dân thôn hạ hàng hóa xuống dưới, chẳng để ý đến hai người, chờ khi xong xuôi mọi việc thấy bóng dáng hai người họ đâu nữa.


      Học đường nằm ở trung tâm thành Trường An, từ chợ bộ đến đấy cũng phải mất đoạn dài.


      Cố Cửu lo lắng sức chịu nổi, muốn giúp đeo giỏ trúc, nhưng Quả Nguyệt vẫn cự tuyệt.


      " lâu ta vận động, giờ mới có dịp rèn luyện chân tay, chút sức lực có đáng là bao." cười .


      Cố Cửu theo bản năng nhìn xuống chân Quả Nguyệt, nàng thầm nghĩ mình chưa bao giờ gặp người nào có bước nhàng như vậy.


      Sức khỏe của cũng khá hơn rất nhiều, điều này có nghĩa ám chỉ cho nàng biết là nàng sắp phải ra hay sao? phải chờ thi hội, chờ đỗ cao trung, chờ khỏi bệnh, mới để cho nàng hay sao? Với tính cách của Cố Cửu tuyệt đối mặt dày mà ở lại, chỉ có cách rời mà thôi.


      biết lúc nào hai người đến trước cửa học đường.


      “Nàng nghĩ gì vậy?" thanh ấm áp khẽ vang bên tai, Cố Cửu lấy lại tinh thần nhìn vẻ mặt tái nhợt của Quả Nguyệt.


      Hai má ửng hồng, nàng liên tục lắc đầu: “, có nghĩ cái gì cả."


      Quả Nguyệt cảm thấy buồn cười, khóe môi cong cong, đột nhiên ho dữ dội. Cố Cửu vội vàng bỏ giỏ trúc vai xuống đất, vỗ vỗ lưng giúp thuận khí.


      "Ô, đây phải là tiểu nương tử của hũ huốc sao?"


      Giọng châm biếm vang lên phía sau lưng. Cố Cửu quay ngoắt đầu nhìn, thấy nam tử trẻ tuổi nho nhã mặc cẩm bào vàng nhạt, tay cầm quạt giấy phe phẩy. Nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ khinh thường, khóe môi cười trào phúng làm cho Cố Cửu cảm thấy người này buồn nôn.


      Nghe Quả Nguyệt kể những người trong học đường đều tham gia thi Hương, vậy người này cũng thuộc tầng lớp quý tộc, nhìn y phục của gã ta có thể đoán được đôi chút, có lẽ là nhi tử của thương nhân gia đình giàu có.


      Ở các triều đại quân chủ, tứ dân gồm bốn tầng lớp sĩ nông công thương* thương nhân thuộc tầng lớp thấp nhất, con cái thương nhân tham gia khoa cử so với dân thường còn khó khăn hơn rất nhiều, điều này chứng tỏ nam tử này cũng có chút lai lịch.




      *Sĩ: là giai cấp đầu tiên, chỉ tầng lớp trí thức, người có học (quan lại, phu tử, học trò)


      Nông: Nông dân cày ruộng, lực lượng lao động chính trong xã hội xưa.


      Công: Những người làm thủ công nghiệp, làm thuê cho các làng nghề truyền thống. Được xếp thứ 3 bởi quy mô , chủ yếu phục vụ nhu cầu tự cung tự cấp của làng xã.


      Thương: Người làm nghề buôn bán, thuộc tầng lớp thấp nhất trong xã hội xưa. Quan niệm xưa cho rằng nghề kinh doanh là nghề buôn nước bọt, mua rẻ bán đắt, ăn chênh lệch, làm ra của cải vật chất, tinh thần phục vụ xã hồi.


      - Theo wikipedia




      "Nhìn chằm chằm gia lâu như vậy, có phải cảm thấy gia so với quỷ bệnh nhà nàng đẹp mắt hơn rất nhiều phải ? Có muốn lên giường với gia, gia làm cho nàng đạt được cực khoái?"


      Cố Cửu nhổ toẹt nước miếng, nhìn bộ dạng dâm đãng, ăn chơi phóng túng của gã ta, khiến người khác nôn mửa mà.


      Mặt Quả Nguyệt trắng bệch.


      "Họ Nghiêm kia, sao ngươi dám vô lễ như vậy?" Lúc này, nam tử mặc áo bào vải màu xanh chạy tới.


      "Liễu huynh." Quả Nguyệt nhàn nhạt kêu tiếng.


      Thanh sam nam tử hơi ôm quyền hành lễ, hướng về phía Cố Cửu : "Tại hạ Liễu Đinh, hơn Quả Nguyệt tuổi, nếu chê nương hãy gọi ta tiếng ca ca." xong còn gãi đầu mắc cỡ.


      Phía sau, Nghiêm Quang tức giận, cười giễu cợt. "Nàng là người câm."


      Quả Nguyệt và Nghiêm Quang cũng được xem là có chút quen biết lâu năm, trước kia sống cùng thôn ở ngoài thành, chẳng qua là sau này Nghiêm gia phát đạt mới chuyển vào thành Trường An. Từ Nghiêm Quang ưa Quả Nguyệt, sau tham gia thi Hương lại đứng sau Quả Nguyệt làm cho gã càng thêm ghen ghét.


      Phụ thân Liễu Đinh là tiến sĩ Hàn Lâm Viện, tuy chỉ là chức quan nhưng cũng đủ nuôi sống cả gia đình, sau khi vào học đường mới quen Quả Nguyệt, có thể là gặp lần đầu mà như thân thiết từ lâu.


      Cố Cửu quan tâm đến lời Nghiêm Quang, nàng hơi cúi người hành lễ với Liễu Đinh còn kinh ngạc. Dĩ nhiên, Liễu Đinh biết Cố Cửu bị câm, nhớ tới lời đồn tháng trước mới bừng tỉnh, nhận ra đó là . Nhưng gia đệ muội đâu có chỗ nào giống nữ tử phong trần?


      "Họ Liễu kia, ngươi nhìn chằm chằm vào người đệ muội như thế, sợ quỷ bệnh kia ghen à?"


      Lời Nghiêm Quang vừa thốt ra làm cả ba người cùng đỏ mặt.


      Quả Nguyệt đỡ giỏ sách tay Cố Cửu : "Nàng mau trở về , đường chú ý an toàn."


      Cố Cửu gật đầu trầm mặc nhìn bóng lưng Quả Nguyệt rời , Liễu Đinh cũng kéo Nghiêm Quang vào trong học đường.


      Sau khi Quả Nguyệt nhập học, Cố Cửu tiếp tục bán mỳ hoành thánh, mấy nương cùng thôn học trộm cách tết vòng của nàng mới đầu còn đông khách, nhưng chỉ được thời gian đầu, loại vòng tết cầu kì mọi người cũng biết cách làm, tất nhiên mua nữa.


      Chỉ riêng mì hoành thánh của Cố Cửu càng ngày càng đắt khách, mọi người đều khen bà chủ "Mì hoành thánh Cửu Cửu" nhất định có phương pháp bí truyền, nên mới đông khách tấp nập như thế. Có người khen là do nước dùng đặc biệt, người khác khen mì hoành thánh có vỏ và nhân bánh rất đặc biệt, Cố Cửu nghe xong cũng chỉ mìm cười.


      Mỗi ngày nam tử bán thịt đối diện đều sang sạp Cố Cửu ăn mì, phụ nhân trong thôn đều nam tử trẻ tuổi này coi trọng Cố Cửu, nàng chỉ cười cười, im lặng làm tốt công việc của người câm.


      Hai mươi hai tháng tám đến đầu tháng chín, sạp mì hoành thánh xuất vị khách kỳ quái, đó là nam tử trẻ tuổi, gương mặt như ngọc, môi đỏ như son, răng trắng đều như bắp, lơ đãng cũng đủ làm người khác hồn siêu phách lạc, Cố Cửu có ngốc cũng nhận ra từ nơi nào đến.

      Last edited by a moderator: 4/10/15

    2. Hoa Dao

      Hoa Dao New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      18
      Ta rất thích a lúc đầu còn tưởng chỉ có 20 chap thôi chứ
      Cha yoo ta luôn ủng hộ nàng
      Nước xanh thích bài này.

    3. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224

      Chương 15: Người nào là Cân Nam Y?
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar


      Ngay sau đó, nam tử nóng nảy nhét hộp gấm vào tay Cố Cửu, đó là số tiền y tích lũy ba năm muốn nàng cầm chuộc thân cho y, sau này cả hai cùng nhau sống nốt quãng đời còn lại.


      Cố Cửu đờ đẫn lúc mới lắc đầu.


      Nam tử tức giận giậm chân, y chính là tiểu quan nổi danh nhất ở Thanh Uyển trong thành Trường An, vất vả lắm mới vừa ý nương tốt tính hiền lành chăm chỉ, cũng ngại nàng bị câm, thế mà nàng lại ngang nhiên từ chối mình!


      Cố Cửu khoa tay múa chân biểu đạt ý tứ của mình: Nàng có thể cầm tiền giúp y chuộc thân, nhưng thể gả cho y, bởi vì nàng lập gia đình.


      Nam tử buồn bã nhìn Cố Cửu gật đầu, đúng là nương tốt, y quan sát nàng lâu, nàng trầm mặc ít , chịu thương chịu khó, ít chuyện thị phi, còn có thể tùy cơ ứng biến các tình huống đột nhiên phát sinh, sống ở nơi mua vui kia, có dạng người nào chưa gặp qua, người như nàng thích hợp nhất để chung sống lâu dài, nhưng sao tuổi còn như vậy mà gả cho người rồi?


      Cố Cửu trong lòng cảm thấy rối bời, hiểu sao từ ngày đến nơi này lại gặp phải lắm chuyện rắc rối như vậy, ngay cả tiểu quan cũng muốn tìm nàng chuộc thân, nàng trước kia sao lại phần mị lực như bây giờ chứ? Quả nhiên làm mỹ nhân là tốt nhất, người đẹp ở chỗ nào cũng có thể tỏa sáng, cũng nên cảm tạ chủ nhân cũ nhượng lại cho nàng cái hình dạng này...


      Cố Cửu nhờ Lâm thúc đến Thanh Uyển chuộc thân cho tiểu quan tên gọi Gia Lam, nghe Lâm thúc lại Gia Lam sinh ở Đông Ngô, thời vận kém, số mệnh thăng trầm, bị bán vào Trường An làm tiểu quan, hôm nay có thể chuộc thân, dự định quay về Đông Ngô mua đất dựng nhà, tìm nương tử tốt thành gia thất.


      Chỉ có điều Lâm thúc giấu muốn cho Cố Cửu biết câu kế tiếp của Gia Lam, y bản thân tâm thích nàng, cũng lòng muốn nàng gả cho y.


      --------------


      Tháng chín, xảy ra kiện rúng động thành Trường An, , phải kiện lớn đảo lộn Đại Ung triều.


      Tây Lương đem quân xâm chiếm nước Thục ép thẳng tới Giang Lăng.


      Ngay cả như vậy cũng ảnh hưởng đến việc thi cử của sĩ tử.


      Túy Tiên lầu, các Kim Khoa tài tử tiến hành hội thi thơ, luận văn biểu đạt sĩ khí khẳng khái, khiển trách hành động của Tây Lương.


      Nếu tất cả cùng , tự nhiên Quả Nguyệt cũng bị Liễu Đinh lôi .


      Mắt phượng quan sát vòng, nhận thấy khá nhiều tài tử tham gia thi Hội đợt này cũng tham dự. Những lúc như thế này chính là cơ hội tốt để kết giao, dù sao tương lai trong số bọn họ bất kỳ ai cũng đều có thể trở thành trọng thần triều đình, chỉ là Quả Nguyệt mình trở thành thói quen.


      Quả Nguyệt và Liễu Đinh ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, vô tình bàn này là chỗ có thể quan sát hết toàn tửu lầu, người qua thấy đều gật đầu chào hỏi, cũng mỉm cười đáp lễ.


      ngắm nhìn mấy chậu cúc trắng bên ngoài Túy Tiên lầu mà tâm trí bay đến nơi nào rồi.


      Trong trà lâu, các tài tử tranh luận kịch liệt bỗng nhiên trở nên im lặng. Ngay cả Quả Nguyệt lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ cũng nhận thấy khí khác thường, nghiêng đầu nhìn, thấy thị vệ mặc y phục xanh đen vào Túy Tiên lầu, theo sau là hai người, nam nữ mặc nho sam màu trắng, dáng dấp chừng mười bảy mười tám tuổi.


      Có người nhận ra lai lịch hai người bọn họ lập tức đứng dậy tiến đến chắp tay thi lễ.


      "Tiêu thị lang, tiểu sinh ngưỡng mộ đai danh lâu."


      Nam tử trẻ tuổi mỉm cười đáp lễ, khuôn mặt ôn nhu hề có vẻ chán ghét. Mọi người lại nhìn nữ tử mặc bộ váy áo thuần trắng bên cạnh nam tử, nhu quần * màu trắng , cánh tay áo điểm xuyết đoạn nối bằng sa lụa mỏng màu thủy lam [ màu xanh nước biển ] , bối tử ** dài đến đầu gối, tóc vấn kiểu lưu vân kế lưu hành




      * Nhu váy: Trong đó “Nhu” là áo ngắn, thân dưới mặc váy ôm. “Nhu váy” do áo ngắn váy dài ở trong tạo thành, hình thức “Thượng nhu hạ váy”.


      Đây là loại trang phục nữ thời Tùy Đường. Tại thời kỳ này xuất loại nhu váy bó eo phi thường cao, trong sử sách nhiều người gọi là “Cao eo nhu váy” 高腰襦裙, nhưng tại mọi người đối với trang phục này khảo chứng, sửa tên gọi thành “Tề ngực nhu váy” 齐胸襦裙(phù hợp với hình dạng của nó hơn). Nhưng xét ý nghĩa chân chính hai tên gọi này có khái niệm bất đồng nhau. “Cao eo nhu váy” dây buột (cũng là vị trí đai lưng) nằm chân ngực trở xuống, hoặc giữa ngực và eo, đan xen giữa phần dưới ngực và phần hông, hai lớp vải áo cân xứng hai bên. Mà “Tề ngực nhu váy” cái gọi là “eo tuyến – vòng eo” lại tính từ chân ngực trở lên, hai lớp vải áo chạm nhau hoặc gần sát nhau, đây là cách phổ biến rộng nhất thời thịnh Đường.




      **Bối tử 褙子 hoặc背子: Là loại trang phục mà phụ nữ, con thời Tống Minh thường dùng. Kiểu dáng là cổ áo vuông góc với vạt áo. Dưới nách tay áo bắt đầu mở rộng ra, bên hông dùng dây tơ lụa để buộc lại, phía dưới dài quá gối. Thường tay áo và cổ áo được viền hoa.


      - Theo baidu.




      Nam tử thấy mọi người nghi ngờ, nhàn nhạt giải thích: "Đây là xá muội."


      Triều Đại Ung, Tiêu thị là nho học thế gia, thái phó đương triều Tiêu Thời chính là phụ thân của hai người, trưởng tử tên Tiêu Trinh, thứ nữ tên Tiêu Cẩn, hai người này đều được ban chức tiến sĩ năm mười lăm tuổi, mà Tiêu Cẩn chính là nữ tiến sĩ đầu tiên của triều Đại Ung.


      Nghe vậy, ngồi trong góc phòng Quả Nguyệt cảm thấy hít thở thông, mắt phượng ảm đạm liếc nhìn phía nàng ấy, cái nhìn này, cảm xúc sâu trong đáy mắt ai có thể hiểu được, hai tay giấu trong tay áo khẽ run lên.


      Chúng tài tử trong lòng nghi hoặc, hai người này xuất thân cao quý sao lại xuất ở nơi này, tất cả đều tò mò đoán già đoán non, có giọng vang lên, trong trẻo kiều, thánh thót như tiếng chuông ngân.


      "Người nào là Cận Nam Y?"


      Nử tử vừa mở miệng trong phòng nhất thời đều yên lặng, vẻ mặt ngạo nghễ, cằm hơi hất lên, mắt hạnh đánh giá lần lượt từng người.


      Ban đầu nghe cái tên này, ngồi ở phía cửa sổ Quả Nguyệt hiểu vì sao lại run lên, cũng biết chính mình tại sao lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy.


      Lúc này trong đám tài tử có người đột nhiên lên tiếng: "Người nương vừa nhắc đến có phải kim khoa Hiên thành Bắc Lộ thủ khoa Cận Nam Y?"


      Người đó bước ra tới chắp tay: " nương, kẻ hèn cùng Cận Nam Y chính là đồng hương, kỳ thi Hương vừa rồi huynh ấy chính là thủ khoa, kẻ hèn cũng gửi thư cho huynh ấy hai lần nhưng bệnh cũ tái phát nên giờ vẫn lưu lại Tuyên thành."


      Y cực lực lấy lòng Tiêu Cẩn, huống chi lại hỏi chuyện về đồng hương của mình, y nhất định phải mượn cơ hội này mà thể bản thân chút.


      "Sao cơ?" Nữ tử nghe thấy vậy trong giọng có chút mất bình tĩnh, " tham gia thi Hội sao?"


      Nam tử nhìn dung mạo xinh đẹp của nữ tử trong lòng nảy sinh nghi ngờ, nhưng vẫn thành thực đáp: "Điều này kẻ hèn , người cùng thôn với Nam huynh huynh ấy bệnh cũ tái phát, nếu thuyên giảm cũng đành đợi đến kỳ thi sau."


      "Khóa sau? Ba năm?" Tiêu Cẩn lặp lại, nhìn huynh trưởng đứng bên cạnh tức giận đến mức giậm chân. Lần này nàng theo huynh trưởng ra đây cũng chính vì tò mò người gọi là thủ khoa Hiên thành Bắc Lộ Cận Nam Y, mà cũng sao, y có thể hay thể tham gia kim khoa lần này, ba năm nữa nàng tròn hai mươi tuổi."


      "Ca, muội đây." Tiêu Cẩn vung ống tay áo rời , bên ngoài Túy Tiên lầu, cỗ xe bốn bánh ngự ban* [vua ban thưởng] hoa lệ chờ sẵn.


      Chúng tài tử vì cái nhăn mày nụ cười của giai nhân mà hồn siêu phách lạc, ngẩn ngơ nhìn bóng hồng rời ...


      Liễu Đinh lơ đãng nghiêng đầu liền thấy Quả Nguyệt cũng nhìn chớp mắt, điều này từ trước đến nay chưa gặp qua bao giờ.


      Tiêu Trinh lưu lại tán gẫu cùng vài tài tử, chủ yếu bàn luận về kỳ thi lần này, rồi chiến Đại Ung với Tây Lương.


      Quả Nguyệt vẫn ngồi chỗ kia trò truyện cùng Liễu Đinh.


      Gần đến giờ Tuất [7-9h tối], Tiêu Trinh cuối cùng cũng cáo từ, vừa rời khỏi, số tài tử cũng đứng dậy trở về.


      Đám người Quả Nguyệt, Liễu Đinh chuẩn bị Nghiêm Quang tới, hai tỳ nữ đỡ hai bên, sắc mặt ngà ngà say.


      Từ trước đến nay, Quả Nguyệt vốn chịu được mùi rượu, lông mày lập tức cau lại.


      "Ha ha ha..." Ngiêm Quang cười điên cuồng, ngồi ghế phân phó tiểu nhị: "Rượu thượng hạng, đồ ăn ngon."


      xong lại quay sang phía đám người Liễu Đinh: "Hôm nay gia mời, mọi người nể mặt xin mời ngồi."


      Nghe Nghiêm Quang mời khách, vài tài tử đồng viện cũng ngồi xuống, duy chỉ có Quả Nguyệt : "Quả Nguyệt cáo từ."


      Liễu Đinh nhìn Nghiêm Quang rồi lại nhìn Quả Nguyệt: "Ta cùng ngươi."


      " , , đừng làm gia thấy xui xẻo!" Nghiêm Quang nhìn sắc mặt tái nhợt của Quả Nguyệt tức giận , lại bưng chén rượu quay sang vài người: "Chúng ta uống!"


      Mùi rượu trong Túy Tiên lầu Quả Nguyệt chịu nổi, chưa được hai bước ngã xuống.


      "Quả Nguyệt!" Liễu Đinh kinh sợ kêu lên, là hù dọa người khác mà, yên lành làm sao lại ngất xỉu?


      Lúc này tất cả đều đồng loạt chạy tới, có ít người là muốn đến xem náo nhiệt.


      "Oa, là yếu đuối quá !"


      "Ta còn thấy mới được hai bước gục!"


      "Cũng may có người bên cạnh chứ nếu té xỉu đường biết làm sao bây giờ?"


      " cũng tham gia Kim khoa sao? Thân thể như vậy thi kiểu gì a?"


      "..."


      Liễu Đinh gấp đến độ muốn chết, nghe những người này, người lời ta câu, càng gấp hơn, vội cõng Quả Nguyệt ra ngoài, bỗng xuất hòa thượng đội đấu lạp đứng trước mặt y.


      rằng đặt tay kiểm tra mạch của Quả Nguyệt.

      Last edited by a moderator: 4/10/15
      ChrisCỏ Ú thích bài này.

    4. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224

      Chương 16: Quả Nguyệt phải bạc tình.
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar


      Tiếp đó, vị hòa thượng hướng về phía Liễu Đinh khẽ hành lễ: "Bần tăng biết chút y thuật, thí chủ có thể đưa bệnh nhân đến chỗ thuận tiện để ta cứu ngài ấy ?"


      "Sư phụ có thể?" Cổ họng Liễu Đinh như tắc nghẽn, cuống quýt : "Vậy người mau mau cứu huynh ấy! Mời đến nhà tiểu sinh!"


      Ba người vừa rời khỏi, sau lưng vẫn còn ít tiếng dị nghị, người chê Liễu Đinh rảnh rỗi ngớ ngẩn, lại có người có thể vị hòa thượng kia chính là thế ngoại cao nhân. Thói đời gặp chuyện xúm vào bàn luận, lúc rồi giải tán, khách mới đến rồi lại , có ai nhớ vừa rồi phát sinh chuyện gì?


      Trạch viện gia, mí mắt Cố Cửu giật liên tục, nằm giường lật qua lật lại mãi ngủ được đành rời giường thắp đèn mài thuốc bột, chế dược hoàn cho Quả Nguyệt.




      -------




      "Vị thí chủ này bị bệnh tim bẩm sinh, bần tăng từ phía Nam tới đây, cả đời này mới chỉ gặp chưa quá hai người bị mắc bệnh này, chỉ vậy phổi cũng tương đối kém, chỉ có điều âu cũng là may mắn, so với người kia, vị thí chủ này còn qua được tuổi trưởng thành, sống đến bây giờ cũng phải vấn đề quá khó khăn nữa."


      "Bệnh tim?" Liễu Đinh giật mình hoảng hốt.


      "Đúng vậy, mùa đông hen suyễn nặng, mùa hè tim đập nhanh, thậm chí có lúc bất ngờ ngất ."


      "Đúng, đúng là như thế, ta ở cùng huynh ấy nhiều năm như vậy mà thấy bệnh hề có dấu hiệu chuyển biến."


      Vị hòa thượng bắt mạch cho Quả Nguyệt phát như thế nhưng tinh lực dồi dào, xem ra nhất định gặp căn bệnh lạ, lại dò mạch lần nữa phát trong cơ thể mơ hồ có nguồn khí lực mạnh mẽ, hòa thượng bừng tỉnh, ánh mắt sâu xa nhìn Quả Nguyệt, dùng tay quẹt qua mặt cái rồi đưa lên chóp mũi ngửi thử, thầm nghĩ ra là như vậy!


      Người này bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng so với Mao Lư công tử ở Hiên Thành bệnh hơn rất nhiều, hóa ra nguyên nhân chính là vậy!


      Có người dùng chân khí che chở tâm mạch cho , nếu có thể tăng cường rèn luyện, sau này có thể tránh được số mệnh chết yểu, những thế còn có thể tập luyện võ nghệ tăng cường sức khỏe.


      Nghĩ rới đây, vị hòa thượng lấy bình dược từ bên hông úp xuống, lấy ra viên dược hoàn nhét vào miệng Quả Nguyệt.


      Quả nhiên lâu sau Quả Nguyệt tỉnh lại.


      "Huynh tỉnh rồi, tốt, cũng may nhờ có vị đại sư này ra tay cứu giúp." Liễu Đinh xúc động nắm tay Quả Nguyệt.


      "Liễu Đinh...." Quả Nguyệt yếu ớt kêu lên, lại nhìn sang vị hòa thượng bên cạnh mỉm cười.


      "Đa tạ đại sư cứu giúp...." Quả Nguyệt nhàn nhạt .


      Hòa thượng ra hiệu cho nằm xuống, mắt nhìn Liễu Đinh đứng phía sau : "Liễu công tử, xin cho bần tăng được trò chuyện đôi câu với công tử."


      Liễu Đinh nhìn sắc mặt Quả Nguyệt trong lòng hơi chần chừ, cuối cùng cũng hơi gật đầu, đẩy cửa bước ra.


      "Hẳn công tử cũng biết bản thân mắc bệnh tim bẩm sinh?" Hòa thượng hỏi.


      Thân thể Quả Nguyệt chấn động, lắc đầu, trước đây Ân thúc chỉ cho từ trong bụng mẹ bị trúng độc, giờ thế nào lại là bệnh tim bẩm sinh?


      Sắc mặt hòa thượng hơi ngưng đọng lại, hỏi tiếp: "Vậy công tử có biết trong cơ thể của người có chân khí bảo hộ, lại có cả nội lực? Công tử là người luyện võ?"


      Quả Nguyệt giật mình, lập tức gật đầu, từ tập ít võ nghệ, cũng xem rất nhiều cuốn bí kíp võ công, khổ nỗi thân thể lụi bại, mặc dù trong tâm am hiểu, nhưng mỗi khi vận công liên tiếp gặp nhiều trở ngại.


      Vị hòa thượng thấy khuôn mặt toát ra vẻ thống khổ, thở dài : "Chắc hẳn thuở công tử phải chịu rất nhiều đau đớn mà người bình thường thể chịu được, ngày sau nhất định vinh quang hiển hách. Chỉ là nếu công tử có thể buông chấp niệm trong lòng, mới có thể lâu dài.... A di đà Phật."


      Ông nhìn thẳng vào đôi mắt phượng sâu thẳm mà ủ dột của Quả Nguyệt, còn có khóe môi khẽ run của y, ông tự biết mình trúng suy nghĩ trong lòng của y, lúc sau lại thở dài tiếp: "Mặc dù tim có cách nào thay đổi, nhưng nếu công tử mỗi ngày có thể niệm nội công tâm pháp do ta chỉ dạy, kết hợp với châm cứu và dược liệu do ta nghiên cứu cũng có thể khiến cho bệnh tim tái phát, còn có khả năng kéo dài được tuổi thọ...." Vị hòa thượng cuối cùng cũng đành lòng.


      "Kính xin đại sư chỉ giáo." Quả Nguyệt nghe thấy thế liền ngồi dậy muốn xuống tháp bị hòa thượng cản lại, đành khẽ cúi người.


      Ông từ trong ngực lấy ra bọc vải bố cũ đưa cho Quả Nguyệt: " quyển là nội công tâm pháp, quyển kia là phương pháp châm cứu."


      "Công tử vốn có nền tảng võ công nhưng lại còn trẻ nóng lòng muốn thành công nên mới chỉ hiểu được hình vẽ chứ nhận thức được nội dung quan trọng, phải ghi nhớ kỹ, mọi việc thể nóng vội, bằng như kiếm củi ba năm thiêu giờ!"


      Mọi việc thể nóng lòng cầu thành, nhất ngữ song quan [ câu hai ý nghĩa.]


      Quả Nguyệt nặng nề gật đầu, khuôn mặt tái nhợt còn giữ được vẻ bình tĩnh.


      "Nhớ kỹ, thể nổi giận, nên quá lao lực, từ nay về sau chỉ cần lần ngất cũng gây nguy hiểm đến tính mạng của công tử." Hòa thượng thở dài, đặt hai cuốn sách vào tay Quả Nguyệt.


      Ông lấy đấu lạp bàn, quay đầu lại, thẳng ra cửa.


      Tiếng cười điên cuồng từ ngoài sân truyền tới ------




      Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng hao nhân.




      - Dịch: Ngửa mặt lên trời mà cười lớn, đời ta há phải kiếp phiêu bồng.






      Câu thơ trích trong bài Nam Lăng biệt nhi đồng nhập kinh – Lí Bạch




      Bạch tửu tân thục sơn trung quy, hoàng kê trác thử thu chính phì.
      Hô đồng phanh kê chước bạch tửu, nhi nữ hi tiếu khiên nhân y.
      Cao ca thủ túy dục tự ủy, khởi vũ lạc nhật tranh quang huy.
      Du thuyết vạn thặng khổ bất tảo, trước tiên khóa mã thiệp viễn đạo.
      Cối Kê ngu phụ khinh Mãi Thần, dư diệc từ gia tây nhập Tần.
      Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng hao nhân!





      Trong lòng Liễu Đinh nghi hoặc vội đẩy cửa tiến vào, thấy Quả Nguyệt sao mới lệnh cho gã sai vặt đứng sau cầm túi tiền đuổi theo vị hòa thượng nọ.



      "Liễu huynh, bây giờ là giờ gì rồi?"



      "Sắp đến giờ Hợi."



      Quả Nguyệt nghe xong vội đứng dậy, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng.



      "Huynh ngồi xuống ." Liễu Đinh lo lắng.



      Quả Nguyệt liên tục xua tay: " được, Quả Nguyệt xin cáo từ."



      "Huynh... huynh việc gì phải tự làm khổ mình như thế? Đến học đường cũng cần phải vội như vậy."





      Chỉ trong lòng Quả Nguyệt mới hiểu bản thân nôn nóng như vậy vì điều gì... Mấy ngày này, có thể Cố Cửu mang mật hoàn tới học đường cho , vừa rồi tại tửu lầu vội rời cũng là vì nguyên nhân này...



      Hai tay mạnh mẽ chống đỡ thân thể, mang giầy, bước từ tháp xuống.



      "Quả Nguyệt đa tạ Liễu huynh cứu giúp."



      Liễu Đinh muốn khuyên chí ít cũng nên uống thuốc rồi hẵn , lại thấy dứt khoát rời đành lắc đầu thở dài.



      Nam tử thân y phục màu trắng qua tiểu viện, hướng về phía học đường phía Tây thành Trường An.



      Liễu Đinh cũng theo ra ngoài, đúng lúc tiểu đồng tới, "Thiếu gia, hòa thượng kia nhanh quá tiểu nhân đuổi theo kịp."



      Tiểu đồng chừng mười mấy tuổi thở hổn hển đưa túi tiền cho Liễu Đinh, Liễu Đinh cầm túi tiền đuổi theo Quả Nguyệt.



      Với tính tình của Quả Nguyệt tuyệt đối mời bất luận ai đến nhà của , ngay cả đến Liễu Đinh có số chuyện cũng biết .



      Trước kia Liễu Đinh chẳng qua chỉ là nghe người ta đứa trẻ mồ côi thị bệnh tật quấn thân, thân mình, người ra người quỷ ra quỷ sống ngoài thành Trường An mười sáu năm, y cũng xác thực, bởi vì Quả Nguyệt bị bệnh là , tại xem ra sống đến bây giờ cũng chẳng phải dễ dàng gì.



      Đuổi kịp Quả Nguyệt, bước chân Liễu Đinh đột nhiên bước chậm lại, hiểu tính Quả Nguyệt, kiêu ngạo sống khép mình, y muốn lúc này đột nhiên xuất trước mặt Quả Nguyệt nên chỉ lặng lẽ theo.



      Kỳ thực người như Quả Nguyệt rất khó cho phép người khác tự ý xáo trộn cuộc sống của mình cho nên y cũng tự phong bế tâm tư của bản thân.



      Trời bắt đầu đổ mưa, lớn, mưa lất phất bay, như ngưu mao, như hoa châm.



      [Ngưu mao ở đây chính là ngưu mao chiên, loại cây thủy sinh lá tua tủa, mang vẻ đẹp hoang dã].



      Liễu Đinh đảo mắt vòng, bên cạnh Mẫu Phương đường ao sen xanh dần dần khô héo, tàn hà thính vũ [sen tàn nghe mưa], cảnh đẹp mà lại thể dừng chân ngắm nhìn. Y chợt nhớ tới ngày ấy gặp tiểu thê tử của Quả Nguyệt, nữ tử thanh tú mỹ lệ như vậy liệu có thể vào nội tâm của Quả Nguyệt hay ?



      Nhớ lại khi đó, ánh mắt của Quả Nguyệt nhìn nàng, tuấn nhan mỉm cười. Gương mặt đó, y thể nào quên được.... Y thực hi vọng Quả Nguyệt có thể vui vẻ sống tốt.



      May mắn thay, bộ tới trước cửa học đường mưa cũng ngớt, Liễu Đinh thấy Quả Nguyệt trở lại học đường liền về phía học đường tìm lão nhân gác công hỏi phen, do đứng ở xa nên nghe thấy hỏi cái gì, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt nhợt nhạt trở nên thư thái, tựa hồ như thở dài nhõm hơi.



      Cũng may tối nay nàng tới. Quả Nguyệt lấy chìa khóa từ trong ngực mở cửa phòng, đột nhiên dừng lại, nhìn cách đây mấy thước thấy Liễu Đinh đứng đó, vẫn biết là y theo đến trước cổng học đường dừng lại, nghĩ tới khi trở về phòng lại gặp y ở đây.



      Kỳ thực, y đối xử với tệ, từ niên thiếu y quan tâm đến , điểm này, hiểu, mặc dù tên là Quả Nguyệt nhưng phải kẻ bạc tình.



      Quả Nguyệt mở cửa, đốt đèn, Liễu Đinh như trước vẫn đứng bên ngoài.



      "Vào ." Quả Nguyệt khẽ , con ngươi ảm đạm lơ đãng biết lạc ở nơi nào.



      Liễu Đinh sững sờ chốc lát, cuối cùng cũng sải bước vào bên trong.



      Quả Nguyệt sắp xếp lại đống sách bàn, căn phòng sau kì thi Hương ba tháng cũng chỉ mình ở, hóa ra là do người kia thi Hương đỗ trở về quê làm ruộng.



      "Ta sao." Quả Nguyệt lấy bình nước, lắc thử, thấy trống rỗng mới nhớ ra ban ngày từ học đường về uống hết, ra hiệu cho Liễu Đinh ngồi xuống, cầm bình chuẩn bị ra cửa múc nước.



      Trước khi bước ra cửa bước chân hơi chậm lại, lướt mắt qua thư án có mấy tờ giấy tuyên thành, con ngươi hơi co lại, nhưng vẫn rời .



      Liễu Đinh tâm tư tinh tế khó phát ra ánh mắt của Quả Nguyệt dừng lại thư án, y nhìn theo phía đó, thấy giấy tuyên thành có vài chương viết dở. Biết rằng tùy tiện xáo trộn đồ của người khác phải hành vi của kẻ quân tử, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy tuyên thành bị vứt bừa bộn mặt đất, ánh mắt lạnh hẳn.



      Y nhặt lên, thấy tờ giấy nhàu nát đoán tất cả đều là Quả Nguyệt bỏ , chỉ là Quả Nguyệt rất sạch , tùy tiện vứt loạn đồ như vậy.

      Last edited by a moderator: 4/10/15
      ChrisCỏ Ú thích bài này.

    5. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224

      Chương 17
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar


      Liễu Đinh mở tờ giấy tuyên thành trong tay ra bắt đầu quan sát, là nét chữ duyên dáng của Quả Nguyệt... Đột nhiên các ngón tay cứng đờ, khớp xương trắng bệch.


      Đây phải chính là đề mục của mấy tài tử Châu Lộ ở hành quán* đưa cho Quả Nguyệt khi hai người bọn họ đến học phủ Trường An sao?




      Học phủ hành quán: kí túc xá của trường học.




      Quả Nguyệt, lẽ nhận đề mục làm bải giúp bọn họ?


      khó nghe chút, đây phải là tiếp tay "Gian lận" hay sao?


      Chuyện này làm y nhớ lại ngày đó.


      Học phủ hành quán ở Trường An đặc biệt thiết lập sắp xếp thành khu riêng cho các tài tử Châu Lộ, cũng như xếp các tài tử cùng địa phương với nhau, tổng cộng có mười tám khu, mỗi học phủ hành quán đều có nơi chuyên phụ trách tiếp đãi.


      Ngày đó, hành quán có mấy tài tử mặc cẩm y [áo gấm], đầu đội cao quan* giơ tay chặn Quả Nguyệt lại.





      Đầu đội cao quan: Đời xưa búi tóc đỉnh đầu, lấy mũ bằng vải thâm đội lên cho chặt. Cho nên mũ biện nhọn đầu, mũ miện dài như cái ống, khăn đội làm trùng đài nổi cao lên, đều là làm cái chỗ để chứa búi tóc – Theo wikisource. (Vũ Trung tùy bút)




      "Nghe ngươi chính là người giỏi nhất Tây Giao học phủ, lần trước thi Hương cũng đỗ thủ khoa, bọn ta có thể nhờ ngươi giúp chuyện ?" nam tử cao gầy trong đám người mở miệng thương lượng, "Yên tâm bọn ta trả thù lao cho ngươi."


      Ánh mặt gã giảo hoạt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy cuả Quả Nguyệt, ba người kia mặt đều biểu lộ nét mặt giống như nhau.


      Liễu Đinh dừng lại đứng cạnh bên Quả Nguyệt, với tính cẩn trọng của y khó đoán được ý đồ của mấy kẻ này, bất chấp vẻ mặt kinh sợ của bọn người kia, y lập tức kéo Quả Nguyệt rời .


      Đấy cũng là lần đầu tiên y để ý đến cảm nhận của người khác mà tự ý quyết định, nếu là kẻ khác y nhất định xem thường họ, bản thân y cũng phải người thích xen vào việc của người khác, nhưng Quả Nguyệt giống họ, Quả Nguyệt là học trò mà Mạnh phu tử coi trọng nhất, cũng là người thế bá [bác] cực kì để ý nhất. Mà cuộc đời của Liễu Đinh, người y kính trọng nhất chính là trưởng bối Mạnh Quang.


      Y biết lý do tại sao bọn họ lại tìm Quả Nguyệt, bọn họ cho rằng Quả Nguyệt là con của tội thần, ngay cả danh tiếng con tội thần Quả Nguyệt cũng quan tâm, giúp bọn họ soạn văn, loại chuyện này cũng chỉ có Quả Nguyệt mới có thể giúp được.


      nghĩ tới Quả Nguyệt làm bài giúp bọn họ ...


      Bàn tay Liễu Đinh siết mạnh tờ giấy, nhìn đề mục đó, y biết đây chính là đề mục của kỳ thi Hội khóa trước về vấn đề tranh luận tư tưởng trong văn học đại nho mà loại buôn bán văn cảo [bản thảo, bản nháp văn] như thế này ở Đại Ung bị cấm từ lâu, tuy ra là cấm nhưng vẫn có người sợ chết lén lút làm mọi cách để đạt được mục đích.


      Y tin tưởng Quả Nguyệt làm việc gì cũng đều có lý do riêng của mình, nhưng cũng nên vì bất kỳ chuyện gì mà đem tính mạng và tiền đồ của bản thân ra đùa giỡn như vậy chứ.


      Mấy gã công tử bột dốt nát kia chỉ biết bỏ tiền mua văn để đọc thuộc lòng, đây ràng là kiểu ngày thường chẳng thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật đây mà.


      Nếu như vậy những học trò từ ngàn dặm xa xôi tìm đến, mấy chục năm gian khổ dùi mài kinh sử của họ bỏ sao?


      Liễu Đinh tuy nghĩ như vậy, nhưng rồi lại lắc đầu, nghĩ đến Quả Nguyệt vì bản thân mắc bệnh trầm trọng, rất cần dùng tiền, mấy gã công tử bột kia mới lợi dụng điều này nhờ làm giúp đề mục, lẽ đề mục khoa cử lần này lại dễ đoán như vậy? Nếu chuyện này là khoa cử năm nay ít tiến sĩ a?


      Mà thôi, Liễu Đinh suy nghĩ lại nhiều lần cuối cùng vẫn vò ném tờ giấy kia vào trong sọt.


      Cũng trong khoảnh khắc lơ đãng nhìn vài chữ vẫn còn đậm mực tờ giấy tuyên thành, tâm trí thoáng dao động, nhưng trong thời điểm vô ý nhớ kỹ.


      Quả Nguyệt bưng ấm nước vào phòng, lấy hai cái chén châm trà cho Liễu Đinh.


      Hai người ngồi ở đó nhưng ai với ai câu nào.


      Hồi lâu, Liễu Đinh mới hỏi Quả Nguyệt có muốn ăn chút gì đó , Quả Nguyệt chỉ lắc đầu.


      Liễu Đinh biết là người nguyên tắc, qua giờ Dậu ăn, ưa thích sạch , cũng thích nhiều.


      "Vậy thuốc của huynh...." Liễu Đinh hỏi tiếp.


      "Uống rồi." Quả Nguyệt đáp, khi nãy trong lúc múc nước sẵn tiện uống thuốc luôn, biết dược hoàn có thể tiếp tục sử dụng, vị hòa thượng kia ắt hẳn biết lai lịch của những viên dược hoàn này, chẳng qua chỉ là Dạ Phong cho .


      "Vậy ta về phòng trước." Liễu Đinh đột ngột đứng bật dậy, dáng người y cao lớn vạm vỡ, trong giọng chút lúng túng.


      "Để ta tiễn huynh." Quả Nguyệt nhàn nhạt , cũng đợi đối phương trả lời, liền đứng dậy.


      Liễu Đinh nhìn vào đôi mắt phượng ảm đạm, sắc mặt tái nhợt của Quả Nguyệt, biểu cho từ chối, câu " cần" định thốt ra lại bị nghẹn trong họng.


      ------------


      Ở nơi này, Cố Cửu qua giờ Hợi mới tắt đèn, nàng làm theo lời Quả Nguyệt đem thuốc bột chế thành những viên mật hoàn hơn, chậc, nhìn có chút hơi giống thuốc chuột...


      Rửa tay vài lần mà vẫn lưu lại mùi thuốc, nằm tháp Cố Cửu suy nghĩ lúc quyết định ngày mai tìm Quả Nguyệt, nhân tiện đem cho mấy bộ trung y [áo trong] mà nàng nhờ Lâm thẩm chỉ dạy tập làm.


      Vốn là hai người quen biết, nhưng nàng làm việc kiếm kế sinh nhai cho cả hai người, tuy rằng tiền là do nàng mượn làm vốn, sau này có ngày nàng cũng cầu viết hưu thư, bỏ hộ tịch, nàng nhất định rời , ý tưởng này nung nấu trong đầu nàng mấy ngày nay rồi, càng lúc nó càng mãnh liệt.


      nghĩ tới Cố Cửu vậy mà lại mù đường, tính ra nàng đếnTrường An được mấy tháng mà cũng chỉ loanh quanh buôn bán lặt vặt ở chợ phía Đông thành, học đường cũng mới đến có lần, huống chi lần đó là cùng Quả Nguyệt, nàng chỉ mải chuyện phiếm, còn lo lắng cho mang giỏ trúc mệt làm gì có tâm trí quan sát đường . Quả Nguyệt lại cho rằng nàng bản chất thông minh, chỉ cần lần là nhớ, đúng là sai rồi...


      Cố Cửu đứng ở phía tây của chợ, vòng vo nãy giờ vẫn chưa tìm ra đường đến Tây Giao học phủ, trong lòng hết kiên nhẫn muốn tìm ai đó để hỏi thăm, lại thấy cảnh tượng đường người vội vã, là vượt qua hẳn phần lớn thành phần tri thức ở đại, lúc trước cứ nghĩ tâm tính người cổ đại nhiệt tình cởi mở, ai dè chung qui lại cũng lạnh lùng chẳng kém...


      Cố Cửu đứng cả buổi mới thấy đường có vài phụ nhân chuyện, nhìn cũng có vẻ thân thiết, chút nghĩ ngợi vội vàng bước đến hỏi thăm, nhưng nàng lại chú ý tới cỗ xe ngựa phi như bay đến trước mặt.


      "Hí....------"


      Tuấn mã hí dài, bụi tung mù mịt, Cố Cửu lảo đảo ngã xuống giữa đường khiến hai bên đường náo loạn phen.


      Đó là cỗ xe luân xa ngự ban hoa lệ gồm hai ngựa kéo, chứng tỏ chủ nhân cỗ xe này có lai lịch , phu xe kia cũng cả kinh , đôi mắt chưa hết hoảng sợ hung hăng trợn lên như muốn khoét lỗ người Cố Cửu, giọng run rẩy hỏi người bên trong:


      "Tiểu thư người... sao chứ?"


      Cố Cửu chạm vào mắt cá chân bị thương, để ý đến ánh mắt như đao của xa phu kia, bước cà nhắc sang phía bên đường, kỳ quái nàng vốn chẳng phải trạch nữ quanh năm ở nhà, trước đây cũng chạy như ngựa khắp nơi từ nam đến bắc, thế quái nào xuyên đến nơi này lại trở thành kẻ trì độn như này... Hai lần đường xém chết, hiểu là người Trường An cưỡi ngựa quá nhanh, hay là nàng quá ngu si đần độn.


      Màn xe được vén lên, nữ tử y phục màu vàng nhạt từ trong xe ra, toàn thân màu vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời, dải sa lụa tơ tằm màu hồng đỏ tùy ý quấn cánh tay, nét mặt ngưng trọng, cặp mắt phượng hơi xếch tràn đầy sợ hãi, hiển nhiên nàng ấy bị dọa .


      Hai bên đường mọi người đều đứng lại khi thấy trong xe ngựa xuất mỹ nhân.


      "Tiểu thư, có chuyện gì vậy?" Lúc này có thanh y nam tử [nam tử mặc quần áo xanh] cưỡi ngựa trắng từ phía sau đuổi tới, dừng lại trước xe ngựa, gã nhảy xuống, vẻ mặt khẩn trương.


      "Có người làm ngựa của ta hoảng sợ!" Nữ tử hết hoảng hốt, trấn tĩnh lại, nàng ta lạnh lùng , cặp mắt phượng xếch lóe lên ánh sáng lạnh lẽo u, mặc dù Cố Cửu quay lưng về phía họ cũng cảm thấy rùng mình, trực giác mách bảo cho nàng biết mình vô tình mang thù với nữ tử ngoan tuyệt này.


      Cảm giác có người đến gần, nàng biết chủ nhân cỗ xe ngựa bốn bánh này thân phận nhất định , dám nghĩ chạy trốn, mà trốn cũng thoát.


      Suy nghĩ đến điều này nàng chậm rãi xoay người, khuôn mặt thanh tú vẫn bình tĩnh như trước, nhưng khi nhìn thấy thanh y nam tử bước đến gần tâm trí nàng còn giữ nổi bình tĩnh...

      Last edited by a moderator: 4/10/15
      Chris, Cỏ Ú, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :