Chương 16: Quả Nguyệt phải bạc tình.
Edit: Mẹ Chíp
Beta: Ishtar
Tiếp đó, vị hòa thượng hướng về phía Liễu Đinh khẽ hành lễ: "Bần tăng biết chút y thuật, thí chủ có thể đưa bệnh nhân đến chỗ thuận tiện để ta cứu ngài ấy ?"
"Sư phụ có thể?" Cổ họng Liễu Đinh như tắc nghẽn, cuống quýt : "Vậy người mau mau cứu huynh ấy! Mời đến nhà tiểu sinh!"
Ba người vừa rời khỏi, sau lưng vẫn còn ít tiếng dị nghị, người chê Liễu Đinh rảnh rỗi ngớ ngẩn, lại có người có thể vị hòa thượng kia chính là thế ngoại cao nhân. Thói đời gặp chuyện xúm vào bàn luận, lúc rồi giải tán, khách mới đến rồi lại , có ai nhớ vừa rồi phát sinh chuyện gì?
Trạch viện gia, mí mắt Cố Cửu giật liên tục, nằm giường lật qua lật lại mãi ngủ được đành rời giường thắp đèn mài thuốc bột, chế dược hoàn cho Quả Nguyệt.
-------
"Vị thí chủ này bị bệnh tim bẩm sinh, bần tăng từ phía Nam tới đây, cả đời này mới chỉ gặp chưa quá hai người bị mắc bệnh này, chỉ vậy phổi cũng tương đối kém, chỉ có điều âu cũng là may mắn, so với người kia, vị thí chủ này còn qua được tuổi trưởng thành, sống đến bây giờ cũng phải vấn đề quá khó khăn nữa."
"Bệnh tim?" Liễu Đinh giật mình hoảng hốt.
"Đúng vậy, mùa đông hen suyễn nặng, mùa hè tim đập nhanh, thậm chí có lúc bất ngờ ngất ."
"Đúng, đúng là như thế, ta ở cùng huynh ấy nhiều năm như vậy mà thấy bệnh hề có dấu hiệu chuyển biến."
Vị hòa thượng bắt mạch cho Quả Nguyệt phát như thế nhưng tinh lực dồi dào, xem ra nhất định gặp căn bệnh lạ, lại dò mạch lần nữa phát trong cơ thể mơ hồ có nguồn khí lực mạnh mẽ, hòa thượng bừng tỉnh, ánh mắt sâu xa nhìn Quả Nguyệt, dùng tay quẹt qua mặt cái rồi đưa lên chóp mũi ngửi thử, thầm nghĩ ra là như vậy!
Người này bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng so với Mao Lư công tử ở Hiên Thành bệnh hơn rất nhiều, hóa ra nguyên nhân chính là vậy!
Có người dùng chân khí che chở tâm mạch cho , nếu có thể tăng cường rèn luyện, sau này có thể tránh được số mệnh chết yểu, những thế còn có thể tập luyện võ nghệ tăng cường sức khỏe.
Nghĩ rới đây, vị hòa thượng lấy bình dược từ bên hông úp xuống, lấy ra viên dược hoàn nhét vào miệng Quả Nguyệt.
Quả nhiên lâu sau Quả Nguyệt tỉnh lại.
"Huynh tỉnh rồi, tốt, cũng may nhờ có vị đại sư này ra tay cứu giúp." Liễu Đinh xúc động nắm tay Quả Nguyệt.
"Liễu Đinh...." Quả Nguyệt yếu ớt kêu lên, lại nhìn sang vị hòa thượng bên cạnh mỉm cười.
"Đa tạ đại sư cứu giúp...." Quả Nguyệt nhàn nhạt .
Hòa thượng ra hiệu cho nằm xuống, mắt nhìn Liễu Đinh đứng phía sau : "Liễu công tử, xin cho bần tăng được trò chuyện đôi câu với công tử."
Liễu Đinh nhìn sắc mặt Quả Nguyệt trong lòng hơi chần chừ, cuối cùng cũng hơi gật đầu, đẩy cửa bước ra.
"Hẳn công tử cũng biết bản thân mắc bệnh tim bẩm sinh?" Hòa thượng hỏi.
Thân thể Quả Nguyệt chấn động, lắc đầu, trước đây Ân thúc chỉ cho là từ trong bụng mẹ bị trúng độc, giờ thế nào lại là bệnh tim bẩm sinh?
Sắc mặt hòa thượng hơi ngưng đọng lại, hỏi tiếp: "Vậy công tử có biết trong cơ thể của người có chân khí bảo hộ, lại có cả nội lực? Công tử là người luyện võ?"
Quả Nguyệt giật mình, lập tức gật đầu, từ tập ít võ nghệ, cũng xem rất nhiều cuốn bí kíp võ công, khổ nỗi thân thể lụi bại, mặc dù trong tâm am hiểu, nhưng mỗi khi vận công liên tiếp gặp nhiều trở ngại.
Vị hòa thượng thấy khuôn mặt toát ra vẻ thống khổ, thở dài : "Chắc hẳn thuở công tử phải chịu rất nhiều đau đớn mà người bình thường thể chịu được, ngày sau nhất định vinh quang hiển hách. Chỉ là nếu công tử có thể buông chấp niệm trong lòng, mới có thể lâu dài.... A di đà Phật."
Ông nhìn thẳng vào đôi mắt phượng sâu thẳm mà ủ dột của Quả Nguyệt, còn có khóe môi khẽ run của y, ông tự biết mình trúng suy nghĩ trong lòng của y, lúc sau lại thở dài tiếp: "Mặc dù tim có cách nào thay đổi, nhưng nếu công tử mỗi ngày có thể niệm nội công tâm pháp do ta chỉ dạy, kết hợp với châm cứu và dược liệu do ta nghiên cứu cũng có thể khiến cho bệnh tim tái phát, còn có khả năng kéo dài được tuổi thọ...." Vị hòa thượng cuối cùng cũng đành lòng.
"Kính xin đại sư chỉ giáo." Quả Nguyệt nghe thấy thế liền ngồi dậy muốn xuống tháp bị hòa thượng cản lại, đành khẽ cúi người.
Ông từ trong ngực lấy ra bọc vải bố cũ đưa cho Quả Nguyệt: " quyển là nội công tâm pháp, quyển kia là phương pháp châm cứu."
"Công tử vốn có nền tảng võ công nhưng lại còn trẻ nóng lòng muốn thành công nên mới chỉ hiểu được hình vẽ chứ nhận thức được nội dung quan trọng, phải ghi nhớ kỹ, mọi việc thể nóng vội, bằng như kiếm củi ba năm thiêu giờ!"
Mọi việc thể nóng lòng cầu thành, nhất ngữ song quan [ câu hai ý nghĩa.]
Quả Nguyệt nặng nề gật đầu, khuôn mặt tái nhợt còn giữ được vẻ bình tĩnh.
"Nhớ kỹ, thể nổi giận, nên quá lao lực, từ nay về sau chỉ cần lần ngất cũng gây nguy hiểm đến tính mạng của công tử." Hòa thượng thở dài, đặt hai cuốn sách vào tay Quả Nguyệt.
Ông lấy đấu lạp bàn, quay đầu lại, thẳng ra cửa.
Tiếng cười điên cuồng từ ngoài sân truyền tới ------
Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng hao nhân.
- Dịch: Ngửa mặt lên trời mà cười lớn, đời ta há phải kiếp phiêu bồng.
Câu thơ trích trong bài Nam Lăng biệt nhi đồng nhập kinh – Lí Bạch
Bạch tửu tân thục sơn trung quy, hoàng kê trác thử thu chính phì.
Hô đồng phanh kê chước bạch tửu, nhi nữ hi tiếu khiên nhân y.
Cao ca thủ túy dục tự ủy, khởi vũ lạc nhật tranh quang huy.
Du thuyết vạn thặng khổ bất tảo, trước tiên khóa mã thiệp viễn đạo.
Cối Kê ngu phụ khinh Mãi Thần, dư diệc từ gia tây nhập Tần.
Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng hao nhân!
Trong lòng Liễu Đinh nghi hoặc vội đẩy cửa tiến vào, thấy Quả Nguyệt sao mới lệnh cho gã sai vặt đứng sau cầm túi tiền đuổi theo vị hòa thượng nọ.
"Liễu huynh, bây giờ là giờ gì rồi?"
"Sắp đến giờ Hợi."
Quả Nguyệt nghe xong vội đứng dậy, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng.
"Huynh ngồi xuống ." Liễu Đinh lo lắng.
Quả Nguyệt liên tục xua tay: " được, Quả Nguyệt xin cáo từ."
"Huynh... huynh việc gì phải tự làm khổ mình như thế? Đến học đường cũng cần phải vội như vậy."
Chỉ trong lòng Quả Nguyệt mới hiểu bản thân nôn nóng như vậy vì điều gì... Mấy ngày này, có thể Cố Cửu mang mật hoàn tới học đường cho , vừa rồi tại tửu lầu vội rời cũng là vì nguyên nhân này...
Hai tay mạnh mẽ chống đỡ thân thể, mang giầy, bước từ tháp xuống.
"Quả Nguyệt đa tạ Liễu huynh cứu giúp."
Liễu Đinh muốn khuyên chí ít cũng nên uống thuốc rồi hẵn , lại thấy dứt khoát rời đành lắc đầu thở dài.
Nam tử thân y phục màu trắng qua tiểu viện, hướng về phía học đường phía Tây thành Trường An.
Liễu Đinh cũng theo ra ngoài, đúng lúc tiểu đồng tới, "Thiếu gia, hòa thượng kia nhanh quá tiểu nhân đuổi theo kịp."
Tiểu đồng chừng mười mấy tuổi thở hổn hển đưa túi tiền cho Liễu Đinh, Liễu Đinh cầm túi tiền đuổi theo Quả Nguyệt.
Với tính tình của Quả Nguyệt tuyệt đối mời bất luận ai đến nhà của , ngay cả đến Liễu Đinh có số chuyện cũng biết .
Trước kia Liễu Đinh chẳng qua chỉ là nghe người ta đứa trẻ mồ côi thị bệnh tật quấn thân, thân mình, người ra người quỷ ra quỷ sống ngoài thành Trường An mười sáu năm, y cũng xác thực, bởi vì Quả Nguyệt bị bệnh là , tại xem ra sống đến bây giờ cũng chẳng phải dễ dàng gì.
Đuổi kịp Quả Nguyệt, bước chân Liễu Đinh đột nhiên bước chậm lại, hiểu tính Quả Nguyệt, kiêu ngạo sống khép mình, y muốn lúc này đột nhiên xuất trước mặt Quả Nguyệt nên chỉ lặng lẽ theo.
Kỳ thực người như Quả Nguyệt rất khó cho phép người khác tự ý xáo trộn cuộc sống của mình cho nên y cũng tự phong bế tâm tư của bản thân.
Trời bắt đầu đổ mưa, lớn, mưa lất phất bay, như ngưu mao, như hoa châm.
[Ngưu mao ở đây chính là ngưu mao chiên, loại cây thủy sinh lá tua tủa, mang vẻ đẹp hoang dã].
Liễu Đinh đảo mắt vòng, bên cạnh Mẫu Phương đường ao sen xanh dần dần khô héo, tàn hà thính vũ [sen tàn nghe mưa], cảnh đẹp mà lại thể dừng chân ngắm nhìn. Y chợt nhớ tới ngày ấy gặp tiểu thê tử của Quả Nguyệt, nữ tử thanh tú mỹ lệ như vậy liệu có thể vào nội tâm của Quả Nguyệt hay ?
Nhớ lại khi đó, ánh mắt của Quả Nguyệt nhìn nàng, tuấn nhan mỉm cười. Gương mặt đó, y thể nào quên được.... Y thực hi vọng Quả Nguyệt có thể vui vẻ sống tốt.
May mắn thay, bộ tới trước cửa học đường mưa cũng ngớt, Liễu Đinh thấy Quả Nguyệt trở lại học đường liền về phía học đường tìm lão nhân gác công hỏi phen, do đứng ở xa nên nghe thấy hỏi cái gì, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ nhạt, sắc mặt nhợt nhạt trở nên thư thái, tựa hồ như thở dài nhõm hơi.
Cũng may tối nay nàng tới. Quả Nguyệt lấy chìa khóa từ trong ngực mở cửa phòng, đột nhiên dừng lại, nhìn cách đây mấy thước thấy Liễu Đinh đứng đó, vẫn biết là y theo đến trước cổng học đường dừng lại, nghĩ tới khi trở về phòng lại gặp y ở đây.
Kỳ thực, y đối xử với tệ, từ niên thiếu y quan tâm đến , điểm này, hiểu, mặc dù tên là Quả Nguyệt nhưng phải kẻ bạc tình.
Quả Nguyệt mở cửa, đốt đèn, Liễu Đinh như trước vẫn đứng bên ngoài.
"Vào ." Quả Nguyệt khẽ , con ngươi ảm đạm lơ đãng biết lạc ở nơi nào.
Liễu Đinh sững sờ chốc lát, cuối cùng cũng sải bước vào bên trong.
Quả Nguyệt sắp xếp lại đống sách bàn, căn phòng sau kì thi Hương ba tháng cũng chỉ mình ở, hóa ra là do người kia thi Hương đỗ trở về quê làm ruộng.
"Ta sao." Quả Nguyệt lấy bình nước, lắc thử, thấy trống rỗng mới nhớ ra ban ngày từ học đường về uống hết, ra hiệu cho Liễu Đinh ngồi xuống, cầm bình chuẩn bị ra cửa múc nước.
Trước khi bước ra cửa bước chân hơi chậm lại, lướt mắt qua thư án có mấy tờ giấy tuyên thành, con ngươi hơi co lại, nhưng vẫn rời .
Liễu Đinh tâm tư tinh tế khó phát ra ánh mắt của Quả Nguyệt dừng lại thư án, y nhìn theo phía đó, thấy giấy tuyên thành có vài chương viết dở. Biết rằng tùy tiện xáo trộn đồ của người khác phải hành vi của kẻ quân tử, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy tuyên thành bị vứt bừa bộn mặt đất, ánh mắt lạnh hẳn.
Y nhặt lên, thấy tờ giấy nhàu nát đoán tất cả đều là Quả Nguyệt bỏ , chỉ là Quả Nguyệt rất sạch , tùy tiện vứt loạn đồ như vậy.
Last edited by a moderator: 4/10/15
Chris và Cỏ Ú thích bài này.