Tuyệt Gả Bệnh Công Tử - Khanh Đinh Nguyệt DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Chương 09: Gặp lại cố nhân (1)
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar


      Bà chủ cửa hàng vải là mỹ phụ trung niên, Cố Cửu chọn mấy loại dây tết bằng sợi , nhưng chỉ mua bốn màu duy nhất, hồng, lục, lam, tím, mỗi loại ít.

      Trả hết số bạc vụn ít ỏi trong người, chưởng quầy đưa cho nàng bao chỉ, Cố Cửu thất thần ra khỏi cửa hàng vải.

      Nàng suy nghĩ nếu biết nàng tiêu hết tiền vào số chỉ màu nhoi này, liệu có tức đến hộc máu ra ? Có lẽ nàng cũng nhận ra bản thân từ lúc nào để ý đến suy nghĩ của Quả Nguyệt như vậy.

      Cố Cửu tìm chỗ râm mát bắt đầu công việc, quên cả ăn uống, mải mê bện dây liền mạch đến chạng vạng tối.

      Lâm thẩm tìm nàng khắp nơi mà thấy bóng dáng, hốt hoảng giục mấy đứa trẻ tìm. Nhá nhem tối, Cố Cửu mới từ trong hẻm ra, suốt ngày cặm cụi mới bện được hơn mười dây mà thắt lưng đau nhức, hai mắt tối sầm, mệt mỏi gần chết.

      Nàng dùng mấy đồng tiền cuối cùng mua được hai cái chén xấu xấu, bọc tất cả vào túi, đến địa điểm chờ xe ngựa nhà Lâm thẩm, chưa được mấy bước thấy Lâm thúc thúc đánh xe ngựa đến gần, quát ầm ĩ: "Ngươi đâu? Lâm thẩm tìm ngươi cả buổi!"

      Trong trí nhớ của nàng cả đoạn đường người nam nhân này hé răng nửa lời, nàng cho rằng cũng câm điếc như mình, hóa ra là có thể à nha.

      "..."

      Cố Cửu cuống quít cúi người xin lỗi.

      "Còn mau lên đây, chúng ta tìm Lâm thẩm!" Lâm thúc thúc .

      Vừa bước lên, trong xe ngựa, mọi người trừng mắt nhìn nàng chằm chằm, mấy phụ nhân nhịn được trách mắng. "Giờ hay rồi, hại mọi người trễ giờ về, con mẹ nó, lợn nhà ta đến giờ còn chưa được ăn!"

      Cố Cửu hết sức xấu hổ, nhưng mà phải nàng canh đúng giờ quay lại chỗ hẹn rồi sao?

      Hóa ra là mọi người tản ra tìm Lâm thẩm nên mất chút thời gian, lúc này mới nghe Lâm thúc thúc : "Vậy hôm nay nay bớt cho mỗi người hai văn tiền ."

      Hai văn tiền? Hai văn tiền có thể mua được quả trứng gà, trong xe sơ sơ có đến hai mươi người, chẳng phải là mua được hai mươi quả trứng sao?

      Trời, món nợ này quá lớn, liên quan đến Quả Nguyệt, mà là ân tình đối đãi với riêng Cố Cửu nàng a!

      Chưa được khắc tìm thấy Lâm thẩm và bọn trẻ, Lâm thúc thúc đánh xe trở về thôn.

      Vừa đẩy cửa thấy Quả Nguyệt đứng trong sân, có lẽ nghe thấy tiếng xe ngựa mới ra ngoài. Nhìn bọc đồ của Cố Cửu, cũng có chút sửng sốt nhưng lại hỏi câu nào.

      "Ta nấu cơm, luộc ngô." tiếp,"Ta cũng dùng muối ướp cá nhưng sợ nàng ăn quen nên tranh thủ buổi chiều hái ít rau dại, vừa mới xào xong nàng về."

      Chóp mũi Cố Cửu chua xót, hít hơi trấn tĩnh nhìn Quả Nguyệt: "Tiền của ngươi đưa, ta đều mua chỉ màu hết rồi."

      Nàng mở túi đồ lén nhìn sắc mặt u ám Quả Nguyệt, lí nhí: "Nhưng ta thề chắc chắn ta dùng chúng để kiếm nhiều tiền."

      Quả Nguyệt nhìn khuôn mặt căng thẳng của Cố Cửu, bất giác bật cười. Ngón tay thon dài tái nhợt của lướt qua mi mắt nàng, cười : " sao cả."

      Cố Cửu cố tình nghe theo, dẩu môi : "Sao lại có việc gì, ta cho ngươi biết ta nhất định thành công, nếu thành chúng ta chết đói. Đem vào trong giúp ta, ta nấu cơm!"

      Cố Cửu đặt bọc đồ vào trong tay rồi về phía nhà bếp.

      Nàng hiểu tại sao chỉ nằm ngủ bờ cát thôi khi tỉnh giấc lại xuyên tới cổ đại, nếu như vậy nàng cũng nên học cách thích nghi với sinh hoạt nơi này, đành phải nỗ lực mà sống tiếp.

      Mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, cá chiên trong khay cũng chỉ ăn qua loa.

      Ngày thi càng đến gần, vừa ăn xong Quả Nguyệt đốt đèn đọc sách.

      nghĩ đến Cố Cửu lại là nữ tử vô cùng quật cường lại kiên nhẫn như vậy, loại người này dễ dàng có thể đụng vào, nàng bị ảnh hưởng của đạo tam tòng tứ đức như những nữ tử bình thường, nhưng cũng rất dễ khiến người ta động tâm, nghĩ tới đây khẽ chau mày.

      Cố Cửu rửa sạch chén bát, đun lại thuốc bưng lên cho Quả Nguyệt, xong xuôi nàng ôm bọc dây tết vào phòng, im lặng ngồi đó, Quả Nguyệt dường như rất thích cảm giác khi sống chung với nàng, nhiều năm như vậy vì có mặt của nàng, trạch viện cũ nát này cũng trở nên có sức sống hơn.

      Cố Cửu cố gắng lục lọi trong đầu cách tết vòng tay, có xem web, cũng có học từ người khác... mất cả đêm cuối cùng cũng làm được cái ưng ý nhất đến Quả Nguyệt nhìn thấy cũng tấm tắc.

      ngờ nàng có thể dùng những sợi lụa mềm bện thành chiếc vòng tay có bốn màu chỉ mất hai canh giờ, thêu thêm chiếc chuông bạc hay vài hạt châu. Ngày mai, nếu may mắn có khi lại bán được nửa lượng bạc.

      Gần đến giờ Hợi, Quả Nguyệt tắm rửa sạch lên tháp nghỉ ngơi, Cố Cửu thấy nằm xuống cũng vội vàng tắm, tắt đèn ngủ.

      Sau này có tiền, việc đầu tiên quan trọng nhất là phải mua chăn mềm giường chiếu ngủ riêng...

      Đương nhiên Quả Nguyệt ngủ vô cùng tốt, nằm bên trong hề nhúc nhích, hơi thở cực , Cố Cửu cũng bài xích , vì nàng cũng chẳng nằm cùng lâu nữa đâu.

      Sáng sớm hôm sau, Cố Cửu như trước dậy từ rất sớm, cho gà ăn, nấu thuốc cho Quả Nguyệt, làm bữa sáng xong tiếp tục bện dây, cả đêm hôm qua chỉ làm được cái, cộng với số dây ban ngày làm được là mười hai cái, dây tết vẫn còn rất nhiều, Cố Cửu tính làm thêm ít dây buộc tóc.

      Cả ngày làm được bảy tám cái dây buộc, nàng nghĩ xem có nên làm thêm ít dây đeo ngọc bội , nếu bán được có thể để bên trong cho đa dạng mẫu mã.

      Quả Nguyệt nhìn Cố Cửu cả buổi vùi đầu bên các loại dây, trà màng cơm chẳng thiết, bất đắc dĩ thở dài, tuy vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, ít ra nàng cũng từ từ cho mình là nữ chủ nhân của nơi này.

      Nhưng khi nhìn thấy bàn tay bé của nàng vì miết dây nhiều mà đỏ ửng, lại khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng.

      buông quyển sách, bước đến tháp ngồi cạnh nàng, tiện tay cầm lấy sợi dây tết màu hồng: "Tết như thế nào, nàng cũng dạy cho ta ."

      Cố Cửu vốn định bảo : "Đại nam nhân học mấy cái này làm gì", nhưng cũng muốn có thể giúp nàng tết thêm được mấy cái nữa, bất quá nàng mong muốn thi đậu công danh, an tâm đọc sách để ý mấy cái này làm cái gì?

      Quả Nguyệt biết Cố Cửu muốn gì vội hỏi: " thiếu thời gian để đọc sách, chi bằng dạy cho ta, để ta giúp nàng."

      Cố Cửu suy nghĩ chút, ý tưởng kết hợp vừa học vừa làm cũng tồi, bèn : "Vậy ta dạy cho ngươi cách tết đơn giản nhất."

      Quả Nguyệt quả thực rất thông minh khéo léo, chỉ cần qua lần là làm được luôn, ngay cả kiểu khó nhất, so với nàng làm còn đẹp hơn rất nhiều.

      ngờ đôi tay mảnh khảnh yếu ớt kia lại còn có bản lĩnh này, nàng đúng là nhìn lầm rồi.

      Mấy ngày liên tiếp, Cố Cửu tết được rất nhiều dây, nhưng là giữa trung tuần tháng bảy xe ngựa Lâm gia vào thành mà nàng cũng định vào thành lúc này.

      Mười lăm tháng bảy, Lâm thẩm đưa nàng bọc tiền vàng mã, Cố Cửu mới biết.

      Song thân Quả Nguyệt đều mất, nhưng trạch viện lại có bài vị, cũng bởi vì phụ thân là tội thần, được phép tế bái.

      Triều Đại Ung cũng có quy định con của tội nhân thể là cận thần triều đình, nếu Quả Nguyệt được đại xá làm dân thường có quyền được tham gia khoa cử. Nghe thừa tướng đương triều cũng là con của tội thần, sau khi thừa tướng quyền khuynh thiên hạ, tổ tiên có tội cũng được đặc xá, mục đích của Quả Nguyệt thi đậu công danh phải là như vậy sao...

      Đêm đến, khi Cố Cửu đốt vàng mã, Quả Nguyệt chỉ đứng bất động ở phía sau, hề có ý định lên cùng nàng. Khi ngọn lửa gần tắt, bóng dáng tịch mịch lặng lẽ rời , nàng nhìn lửa tàn rồi cũng theo vào.

      Cả đêm, hai người đều im lặng.

      Mùng tháng tám, hầu hết người dân trong thôn đánh xe vào thành rất đông, nghe có lễ hội từ mùng đến tận mười lăm.

      Cố Cửu đợi chính là thời điểm này, nàng sửa sang lại toàn bộ hàng trăm mẫu đồ trang sức, cả giá gỗ để đựng nàng cũng nhờ Lâm thúc thúc làm xong.
      Last edited by a moderator: 4/10/15
      ChrisCỏ Ú thích bài này.

    2. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224

      Chương 10: Gặp lại cố nhân (Hai)
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar


      đường , dân làng nhìn Cố Cửu ôm bọc đồ giữ khư khư như của quí trong ngực, ai nấy đều tò mò, cũng có mấy người nhiều chuyện hỏi thăm nhưng nàng chỉ cười đáp lời, đấy chính là cái hay của câm điếc, người câm vốn dĩ có thể lược bỏ được rất nhiều rắc rối.


      Mùng tháng tám, ngày đầu tiên khai hội nên tương đối náo nhiệt, cũng may Lâm thúc đánh xe ngựa tới sớm, Cố Cửu tìm được chỗ đứng khá đẹp, ngay cổng miếu thờ, là Lâm thúc giúp nàng tranh chỗ, Lâm thẩm hôm nay đến, nghe nàng về nhà mẹ đẻ.


      Cố Cửu bày giá gỗ, đem vòng tay, buộc tóc, tua ngọc bội,... bày biện sửa sang từng cái . Mới vừa bày ra hấp dẫn ít ánh mắt. Bốn màu rực rỡ dưới ánh mặt trời vô cùng xinh đẹp, thỉnh thoảng lại khiến số nương phải dừng bước.


      Cách đó xa, mấy nương bán dây đeo ngọc bội cũng bị đồ trang sức của nàng thu hút.


      "Xú nữ câm, đây phải... nương chỉ tay vào mặt Cố Cửu, cố ý cầm tua ngọc. "Nhìn xem, đây là bắt chước làm theo đồ của chúng ta sao! Hừ!" xong liền cầm tua ngọc ném vào người Cố Cửu.


      Cố Cửu nhịn nổi cục tức này, muốn mở miệng mắng người có thân hình cao lớn đứng chắn trước mặt nàng.


      "Nghe ta này Thạch nương, lời này của ngươi ý là sao, các ngươi như thế nào mà lại so đo với gia tiểu nương tử?"


      Hóa ra là Lâm thúc, mấy nương bị Lâm thúc mắng cho á khẩu, mọi người thấy ồn ào cũng xúm lại chỉ trỏ bàn tán khiến các nàng tức tối giậm giậm chân trở về sạp hàng của mình.


      Cố Cửu bày mỗi loại màu, chỗ còn lại cất trong bao túi vải, Lâm thúc đứng bên cạnh rảnh rang cắn hạt dương, Cố Cửu cũng chê làm phiền.


      Còn chưa kịp chưng hết hàng, các nương xúm vào hỏi, theo như thông tin thăm dò được dây làm ra thông thường bán được hai đến ba văn tiền, mà dây tết của nàng có những trăm nút bện phải được năm văn tiền, loại này nàng làm được hơn tám mươi cái, còn lại khoảng gần mười cái thập cẩm rườm rà, nàng phải mất hai buổi tối mới làm xong.


      Cố Cửu khoa chân múa tay ra giá, mấy nương hiểu ý của nàng là chỉ cần hai văn tiền, nên chọn lấy mấy dây, Cố Cửu lấy thêm mấy kiểu buộc tóc ra giới thiệu khiến các nàng vô cùng thích thú.


      Như vậy loại đơn giản bán được bốn mươi dây, loại cầu kì hơn chút bán được mười tám dây, chỉ riêng loại nàng tỉ mỉ chăm chút nhất, đẹp nhất lại chẳng bán được dây nào chỉ vì giá hơi cao, nhưng Cố Cửu cảm thấy số tiền nửa lạng bạc mới xứng đáng với công sức nàng bỏ ra.


      Chỉ mới buổi sáng nàng kiếm lời được trăm bảy mươi tám văn tiền, cũng có thể coi là rất thành công rồi.


      Nhờ Lâm thúc trông sạp hàng, Cố Cửu sang mấy quán ăn đối diện, lấy tám văn tiền mua sáu cái bánh bao chia cho Lâm thúc bốn cái, còn mình chỉ ăn hai cái.


      ngờ đến chiều bán còn được nhiều hơn buổi sáng, lúc Cố Cửu liên tục thu tiền ngừng nghỉ, có đám người cưỡi ngựa chạy qua, bụi tung mù mịt, mọi người vội vàng tản ra nhường đường, chỉ có sạp hàng của Cố Cửu đứng ở ngay đầu, chạy kịp, nàng nhất thời hoảng loạn dùng tay kéo mạnh giá gỗ ra phía sau, do dùng quá sức lại thành xô sạp hàng đổ về phía trước, nàng nóng nảy chạy ra đỡ.


      Mọi người ai cũng nghĩ lần này Cố Cửu kiểu gì cũng bị ngựa đạp chết nghe thấy tiếng hí dài dừng ngay trước mũi Cố Cửu.


      Cố Cửu vừa ngước lên liền trông thấy nam nhân mặc y bào xanh lam ngồi lưng ngựa, khuôn mặt như tranh vẽ, tuấn mỹ vô cùng, khoảnh khắc ấy, trái tim Cố Cửu bỗng dưng lại đập thịch thịch.


      Người nọ nhìn nàng cái:" nương sao chứ?"


      Cố Cửu lắc đầu, cố gắng kiềm chế cảm giác kì dị trong lòng dọn dẹp đống "Tàn cuộc", vì sao người này lại có cảm giác quen thuộc như vậy, vì sao vừa mới gặp lần đầu tiên trong lòng nàng lại thấy chua xót? Nàng ràng nhận ra ...


      Lúc Cố Cửu thu dọn giá gỗ, gã sai vặt bộ dạng lanh lợi đưa cho nàng thỏi bạc, trời ạ, từ lúc xuyên đến giờ đây là lần đầu tiên nàng có nhiều tiền nhất a, có phải là mua được rất nhiều thứ có hay ?


      Cố Cửu định đưa tay nhận nhưng lại nghĩ mình vì lí do gì mà cầm bạc của người ta chứ.


      Nàng xoay người rời , khoảnh khắc đó, đáy mắt của nam tử ngồi lưng ngựa lóe lên tia dị thường, ra hiệu cho gã sai vặt đuổi theo Cố Cửu.


      " nương ngươi hãy nhận , bạc này của công tử nhà ta đền cho ngươi!" gã sai vặt gãi đầu khó xử, là lệnh của công tử, y làm sao có thể hoàn thành.


      Cố Cửu đứng lại liếc mắt nhìn y, gã sai vặt thấy nàng có ý nhận liền nhét bạc vào trong tay nàng, xoay người bỏ .


      Cố Cửu phục hồi tinh thần nhìn chủ tớ hai người bọn họ, khỏi nhíu mày, nhìn kỹ thân ảnh màu xanh lam cưỡi bạch mã vô cùng thân thuộc kia...


      "Lạc Phù Sinh..." Môi đào mấp máy...trong tim ngập tràn cảm giác chua xót cay đắng...


      "Ngô tương tẫn ngô tất sinh chi lực, đạt tắc kiêm tể thiên hạ, cùng tắc độc thiện kỳ thân."




      [ câu của Mạnh tử trong cuốn Tận Tâm Thượng, nghĩa là khi chí thành giữ thân trong sạch tu dưỡng phẩm đức cá nhân, khi đạt được ý chí khiến cho người trong thiên hạ đều được như vậy . Ý chỉ phẩm chất thanh cao của người quân tử - Theo baidu]




      Giang Nam ngày đó, người thiếu niên thầm bên tai nàng những lời ấy… Gió xuân ngầm kết thành chuỗi ngọc, hoa hồng lả lướt, chẳng bằng nụ cười của nàng...




      "Xuân nhất du, hạnh hoa sáp mãn đầu.


      Mạch thượng thùy gia niên thiếu túc phong lưu.


      Thiếp dữ tương thân giá dữ nhất sinh hưu, túng bị vô tình khí, bất năng tu."




      [ Dịch: Tàng Thư Viện


      Ngày du xuân hạnh hoa bay đầy đầu.


      Thiếu niên tuấn bước bước mau


      Thiếp nguyện đem thân gả chàng ấy,


      Dẫu tình có nhạt ,cũng sầu.]




      Tiếng dịu dàng như mật ngọt đâu còn nữa, người cũng rồi.


      Cố Cửu lắc lắc gạt bỏ hết sầu não ra khỏi đầu, nàng cho phép tình cảm trước kia của chủ nhân thân thể này thao túng cảm xúc của mình, sắp xếp lại giá gỗ, cẩn thận cất bạc vào trong ngực, nàng phân vân biết phải giải thích với Quả Nguyệt thế nào, nhưng đây là người khác ép nàng nhận à nha, thỏi bạc này bằng công sức người nông dân làm cả năm đấy, ngay cả tiền tiêu vặt nửa năm của tiểu thiếp nhà giàu cũng chỉ có lượng thôi nha.


      Cố Cửu bày biện hàng lên giá, lau bụi bặm sạch , tiếp tục công việc buôn bán. Đường phố khôi phục lại yên tĩnh, giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì, chẳng còn ai nhớ từng có vị công tử y phục cao quí, gã sai vặt và lượng bạc ấy. Cố Cửu cũng chẳng có thời gian miên man nhiều, phục sức đa dạng khiến các nương vô cùng hưng phấn, thoáng cái bán hết veo. Cố Cửu cảm thấy hôm nay là ngày hết sức may mắn, hàng bán tốt, chẳng có ai nhận ra nàng, mấy nữ tử phong trần ở Đào các chẳng hứng thú gì với lễ hội như thế này, cho nên nàng hoàn toàn gặp chút rắc rối nào.


      Vì là ngày hội, chợ cũng sớm tan nhưng mọi người trong thôn vẫn ở lại đến tối để chờ xem hí kịch miễn phí.


      Chỉ có Cố Cửu nán lại vớt vát vài vị khách cuối cùng. Vậy là ngày hôm nay ngoài mấy loại vòng tay tết cầu kì đòi giá cao, còn lại hầu như bán sạch thu về hơn năm trăm văn tiền. Mấy nương cùng thôn nhìn Cố Cửu bán hàng mà đỏ mắt ghen tị, ba nương xúi tiểu nha đầu hơn mười tuổi tới sạp hàng Cố Cửu "xin đểu" chiếc vòng. Tiểu nha đầu dám trái ý các nàng đành cúi đầu ủy khuất bước qua.


      lúc tâm tình vui vẻ nàng liền tháo dây đeo tay cho nàng ấy, tiểu nha đầu vội nhận lấy, chạy mạch đến chỗ các tỷ tỷ .


      "Ngốc quá, ngươi sợ các nàng bắt chước làm theo à?"


      Cố Cửu giật mình, sợ hết hồn, nàng cứ tưởng Lâm thúc xem hí kịch nghĩ quay về sớm thế. Nàng chỉ cười. Sao nàng hiểu dụng ý của Lâm thúc nhưng nàng cũng để bụng, hàng hôm nay tết rất đơn giản, có học cũng chẳng sao. Với lại ngày mai cũng chẳng định bán nữa, so với số vốn ban đầu lãi cũng kha khá rồi, huống hồ làm cái này cực kì hại mắt, tay cũng thủng lỗ chỗ rồi.


      "Mau mua đồ cần thiết lát nữa chúng ta về làng!" Lâm thúc thúc giục.

      Last edited by a moderator: 4/10/15
      ChrisCỏ Ú thích bài này.

    3. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224

      Chương 11: Bát mì hoành thánh đầu tiên.
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar


      Cố Cửu biết Lâm thúc thúc là người miệng lạnh tâm nóng nếu giúp nàng nhiều lần như vậy.


      Cố Cửu gật đầu mỉm cười đưa kệ gỗ cho Lâm thúc thúc, rảo bước về phía tiệm mì, vì là ngày hội nên các quán ăn đều đóng cửa muộn.


      Cố Cửu vào quán, bên trong bà chủ còn mải nghểnh cổ trông về khán đài hí kịch phía xa xa diễn đến đoạn tiên nữ hạ phàm Cố Cửu đột nhiên xuất trước mắt khiến bà chủ có chút ngẩn ngơ, thầm nghĩ: nương này quả nhiên xinh đẹp!


      Cố Cửu cảm nhận được ánh mắt nóng rực của bà chủ quán, gò má có chút nóng lên.


      Tính nàng vốn hay xấu hổ, giờ lại bị người nhìn chằm chằm, trống ngực đánh thùm thụp, hai má đỏ bừng, nhưng đây là tiệm mỳ gần nhất, giá cũng rẻ nhất, các bao đựng bột mì, mỗi bao đều có thanh gỗ đều giá ở bên , Cố Cửu chỉ vào bao bột ghi giá ba mươi lăm văn tiền, giơ ba ngón tay lên.


      "Ý của ngươi là muốn trả ba mươi văn tiền cân sao?" Bà chủ hiểu ý hỏi, Cố Cửu liền gật đầu.


      Bà chủ quan sát Cố Cửu hồi lâu mới : " nương mua nhiều ? Nhưng ta cũng luôn là nếu chỉ mua hai cân có giá ấy đâu!"


      Cố Cửu lắc đầu cười, giơ mười ngón - mười cân.


      "Đồng ý ba trăm văn tiền, khuyến mãi cho nương thêm nửa cân nữa!" Bà chủ cười tươi rói: "Nha đầu nhà ngươi tốt vía, lần sau thường xuyên tới đây nhé, ta giảm giá cho!"


      Bà chủ bọc rất cẩn thận vài lớp túi bao bột mì, Cố Cửu ôm bao bột để lên xe ngựa. Nàng lại sang sạp thịt heo dựng ngay đối diện đường cái, ông chủ xem ra cũng còn khá trẻ, thịt còn lại bán buổi tối cũng phải thịt tươi nên giá rẻ hơn chút. Cố Cửu mua thịt, đồng thời mua thêm chút xương, cùng vài cân mỡ heo, vậy là tám trăm văn tiền của ngày hôm nay giờ chỉ còn mười văn tiền và thỏi bạc.




      Khi Cố Cửu quay lại vừa lúc Lâm thúc đánh xe chuẩn bị trở về thôn, nàng đưa nốt mấy văn tiền còn lại cho Lâm thúc. Hành động này của Cố Cửu khiến cho mọi người hết sức sửng sốt, Lâm thúc tính trả lại, trong xe dân thôn đều tò mò, Cố Cửu chỉ mỉm cười ra hiệu Lâm thúc hãy nhận lấy. Nàng cũng phải có tiền, làm sao có thể ngang nhiên ngồi xe miễn phí?


      Lâm thúc từ chối cũng được nên đành nhận. Về đến cửa, Lâm thúc đỡ bao bột mì cùng thức ăn giúp Cố Cửu, nàng cúi đầu tạ ơn thấy Quả Nguyệt vội vã mở cửa, Cố Cửu nhìn vẻ mặt lo lắng của trong lòng có chút khó hiểu.


      Chẳng qua là Quả Nguyệt nghe thấy tiếng nam nhân lại cho rằng dân trong thôn làm khó dễ Cố Cửu, thấy người trước mặt là Lâm thúc, mới thở phào nhõm, chỉ khẽ gật đầu cười rồi rời .


      Thấy Cố Cửu thắng lợi trở về, Quả Nguyệt dường như rất ngạc nhiên.


      "Buôn bán tốt lắm nha!" Cố Cửu cười tươi rói lấy từ trong người thỏi bạc: "Được hơn năm trăm văn tiền, ta mua hết lương thực, trả lộ phí đường, phần còn lại cho ngươi."


      Biết tính quá ư nhạy cảm của Quả Nguyệt chắc chắn nhận, nàng liếc đôi lông mày bắt đầu nhăn lại của tiếp: "Hôm nay ở hội làng, xuất vị công tử, ngựa của dở chứng suýt nữa xông vào sạp của ta, lại làm đổ giá gỗ bày hàng, bạc này của cho ta nha."


      Nàng bình thản giải thích cho , hàng mi tuấn của Quả Nguyệt càng nghe càng nhíu lại.


      Cố Cửu nhìn sắc mặt trắng bệch của lại cho rằng lo nàng chọc phải công tử nhà quyền quý bèn vội : "Ngươi yên tâm, đây là đền cho ta, phải của bố thí...." Nhưng là, càng càng chột dạ.


      "Nàng giữ lấy ." Quả Nguyệt nhàn nhạt , rồi xoay người trở về phòng.


      Tức giận cái gì chứ, Cố Cửu nghẹn họng nhìn trân trối, có phải nàng muốn cầm đâu, là người ta ép cầm đấy chứ.


      Cố Cửu đốt đèn trong bếp nấu cơm, xào rau qua loa xong bưng về phòng, hôm nay nàng ăn mình. Toàn bộ căn phòng mảnh tĩnh mịch, đoán chừng Quả Nguyệt cũng ăn xong, Cố Cửu bưng chén thuốc lên cho , xong xuôi cầm chén vào bếp.


      Cố Cửu đong bát bột mì hòa cùng nước đổ thêm chút muối, bắt tay vào nhào bột thành khối bột mịn dẻo, rồi đem vải gạt bọc bột mì lại, để khối bột nghỉ chừng mười lăm phút. Sau đó lấy bột ra, rắc bột áo lên hai mặt vải gạt, xong xuôi mới bắt đầu cán bột. Ở đại Cố Cửu cũng phải trạch nữ suốt ngày ru rú ở nhà, nàng thích nấu ăn và cũng tự làm được rất nhiều món.


      Cố Cửu chăm chú chậm rãi cán bột, vừa cán bột vừa đẩy về phía trước, vừa cán bột vừa rắc thêm lớp bột áo, đến lúc cán được lớp bột mỏng vừa ý tâm trạng ảm đạm cũng tan hết, nghiêng đầu về phía trong phòng mới phát có người đứng ở cửa sổ đối diện phòng bếp nhìn nàng.


      Hai tai Cố Cửu bắt đầu nóng lên, tay cán bột chợt run lên, động tác có chút cứng ngắc. Lát sau quay lại bóng dáng bên cửa sổ còn nữa.


      Cố Cửu cầm con dao que tre được rửa sạch, cắt thành các lớp bột mỏng hình vuông.


      Đến giờ Hợi* nàng nấu xong bát mì hoành thánh đầu tiên, Cố Cửu nhìn đèn trong phòng biết còn chưa ngủ, nàng cắn răng bưng bát về phía phòng ngủ.


      [giờ Hợi : từ 9 - 11h đêm]


      Mùi thơm của mì hoành thánh tràn ngập cả phòng, mũi Quả Nguyệt giật giật, có vẻ giống như bị làm phiền.


      "Còn giận ta sao?" Cố Cửu căng thẳng, nàng cũng biết vì sao mình phải khẩn trương như vậy.


      Quả Nguyệt sửng sốt lập tức lắc đầu.


      Cố Cửu cũng ngẩn ra, đặt bát hoành thánh xuống đưa cho đôi đũa: "Nếm thử xem."


      Quả Nguyệt hơi chau mày, cũng phải bát mì Cố Cửu làm ngon, ngược lại còn khiến cho người ta rất muốn ăn, chỉ là bây giờ khá muộn, sắp đến giờ nghỉ ngơi rồi.


      "Chậc...Ta quên mất ngươi qua giờ Thân* ăn thêm cái gì nữa, a, hay coi như hôm nay là ngoại lệ, ngươi hãy thử xem, có thể ngày mai ta thử bán cái này." Cố Cửu xấu hổ gãi đầu," Ngươi xem, ta biết người ở đây có thích ăn , a, , phải, là ngươi có thích hay ."


      Cố Cửu thè lưỡi nhìn Quả Nguyệt đưa tay tiếp nhận đôi đũa.


      lúc lâu, nam tử áo trắng mới phun ra được hai chữ: "Ngon lắm."


      Cố Cửu thỏa mãn nhìn cái bát đặt bàn, ngay cả nước dùng cũng húp hết giọt, tiếp tục như vậy tốt, chỉ cần ăn được sợ cơ thể ốm yếu bệnh tật.


      Quả Nguyệt cũng thấy rất kỳ quái, tay nghề Cố Cửu mặc dù tốt, nhưng cũng nên giống như quỷ đói vậy chứ, mỗi ngày đều ăn rất nhiều, gần đây thực ăn rất tốt.


      Quả Nguyệt dùng khăn lụa khẽ lau khóe môi, Cố Cửu cũng vội cất bát, nàng để ý thấy gợn sóng xen lẫn ủ dột trong đôi mắt phượng trong suốt của .


      "Qua mười lăm ta phải đến Tây Giao học phủ ở Trường An." Quả Nguyệt nghiêng đầu nhìn ngọn đèn tỏa ánh sáng yếu ớt.


      Cố Cửu chợt hiểu ra, vậy là phải giận nàng, chỉ là bởi vì lí do này?


      "Ta, ta biết, ta chuẩn bị đồ cho ngươi, dù sao cũng còn mười bốn ngày nữa mới đến Trung thu mà." Cố Cửu cười , trong nháy mắt nụ cười bỗng cứng đờ, nàng mới ý thức được hóa ra nàng xem mình là thành viên của gia, Cố Cửu lắc đầu, phải, chỉ là nàng cảm thấy mình nợ , huống chi tại Đại Ung với Tây Lương có chiến tranh, ra khỏi thành Trường An, bé mười ba tuổi như nàng chỉ có con đường chết.


      Đột nhiên Quả Nguyệt cầm tay nàng, đem lọ sứ dưới chân dốc toàn bộ số tiền trong đó đưa hết cho Cố Cửu.


      Cố Cửu cả kinh, đây là muốn làm gì.


      "Ngươi làm gì vậy? Ta đâu có cần." Cố Cửu luống cuống thốt lên.


      "Nàng cầm lấy, muốn làm cái gì làm cái đó." Quả Nguyệt cười .



      Last edited by a moderator: 4/10/15
      ChrisCỏ Ú thích bài này.

    4. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224

      Chương 12: Túi thêu hoa mai
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar


      Cố Cửu giãy tay ra khỏi tay của Quả Nguyệt, Quả Nguyệt cũng buồn, ngược lại khóe môi cong lên vui vẻ, có số việc nếu thể thích ứng cũng chỉ có thể buông tay.


      "Nếu nàng thực muốn lưu lại, ta để nàng rời ."


      Tuy cười nhưng nàng lại cảm thấy trong đó có pha lẫn bi thương.


      Bỗng nhiên Cố Cửu thấy trong lòng bốc hỏa, cái gì mà tuyệt đối hưu thê, giờ lại bảo nàng cầm bạc , "Ngươi cứ yên tâm, ta phải kẻ tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa, khi nào ngươi chưa đỗ đạt công danh ta đâu hết." Có cũng chưa phải lúc này, tháng chín thi Hội, tháng mười thi Đình, nhanh thôi...


      Cố Cửu cũng nhìn lần, cầm bát thẳng về phía nhà bếp.


      Ngày thứ ba, nàng thức dậy rất sớm, lên nhà Lâm thúc đợi xe ngựa vào thành. Cố Cửu bắt đầu bán mì hoành thánh, Lâm thúc giúp nàng thuê gian hàng, bếp nấu, nồi lớn, bàn ghế còn cả bát đũa.


      Đêm qua nàng viết xong "thương hiệu" lên tấm vải bố màu trắng "Mì hoành thánh Cửu Cửu" treo lên cành cây. Buôn bán vẫn cực kì thuận lợi, chỉ có cái bàn, đợi khách ăn xong mới dọn bàn đón khách mới.


      Hàng ngày Lâm thúc ngoại trừ đưa đón ở hai điểm đỗ xe ngựa cũng chẳng có việc gì làm, lúc ngồi xổm bên cắn hạt dưa hoặc là xuống dưới cầu xem mấy ông già đánh cờ, thi thoảng gặp cảnh Cố Cửu bận rộn luôn chân luôn tay hỗ trợ rửa chén hoặc nhận bàn mời khách giúp.


      Thường trong gia đình có hai người lao động kiếm tiền, Lâm thúc thấy Cố Cửu vẫn còn là tiểu nha đầu mà lại tất tả kiếm tiền nuôi cả nhà trong lòng liền thương cảm, tiếp xúc vài ngày liền biết Cố Cửu là nương rất có đầu óc.


      Mấy ngày nay Cố Cửu cứ như người mất hồn, trong lòng nàng rất nhớ nhà, nàng thể hiểu tại sao mình lại phải đến thế giới này, tại sao lại phải ở lại nơi đây...


      Tâm tình trống rỗng đúng là đòn độc trí mạng, chẳng phải trái tim đủ mạnh mẽ, mà chẳng biết linh hồn ngụ ở nơi nào...


      Tưởng rằng mình liều mạng kiếm tiền khiến bản thân mệt mỏi tê dại nguôi ngoai phần nào, nhưng nàng phát chính mình càng ngày càng ít , cảm giác thế giới này xa lạ.


      Quả Nguyệt là người duy nhất ở nơi này cho nàng cảm giác ấm áp, làm sao lại cần nàng nữa? Làm sao có thể để nàng rời ?


      Bản thân nàng muốn chuyện, nhưng đuổi nàng lại là chuyện khác, sớm biết như thế này sau ngày bái đường luôn cho xong.


      Bởi vì phải dậy sớm, Cố Cửu ầm ĩ khiến Quả Nguyệt tỉnh giấc, nàng đến tiệm quan tài mua mấy tấm ván đóng giường mới, mua tấm đệm bằng bông, dựng thành gian trong đại sảnh. Đống vật liệu hỗn độn đều dọn sạch mang tới phòng khách


      Quả Nguyệt cũng thêm bất cứ điều gì nữa, mấy ngày nay vẫn thấy đọc sách đến tận khuya, thảo dược hết cũng thấy đề cập đến.


      Mười tháng tám, Cố Cửu nảy ra ý định làm bánh trung thu nhân đậu, bèn nhờ Lâm thúc trông hộ gian hàng vẫn còn lộn xộn. Từ ngày nàng mở quán Lâm thúc cũng còn xuống cầu Thập tứ xem đánh cờ nữa, nàng tính toán lúc định bụng đem số tiền kiếm được từ việc bán mỳ chia cho Lâm thúc phần.


      Mười hai tháng tám, Dạ Phong lại xuất trong phòng Quả Nguyệt đặt bao lớn bao thảo dược lần lượt trước mặt , vừa đặt xuống liền chuẩn bị nhảy cửa sổ rờiđi.


      "Khụ Khụ..." Đột ngột Quả Nguyệt đứng dậy ho dữ dội, "Chẳng lẽ ngươi làm điều gì phải với ta, sao mỗi lần gặp ta rằng mặt đỏ tía tai rời như vậy."


      Dạ Phong đột nhiên dừng bước đứng trước cửa sổ, y vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất nhưng cũng biết giải thích với cái hũ thuốc này như thế nào, nghĩ lại chút cảm thấy xấu hổ, ngày đó ai kêu dám coi thê tử người ta như mấy nương thanh lâu mà trêu ghẹo, còn gọi nàng là "Tiểu dã miêu", "Băng mỹ nhân" các kiểu, bằng hữu chi thê bất khả thi [vợ của bạn thể chọc], nhưng y cái gì cũng đều làm, thậm chí còn cho ngón tay dơ bẩn vào trong miệng thơm tho của tiểu dã miêu kia...


      "Quên ! Nếu phải ngươi hạ thủ lưu tình ta cũng thể gặp được Cửu nhi." Quả Nguyệt thở dài, có chút hơi cam chịu, hiển nhiên thấy nét mặt y thất thần cũng đoán ra đôi chút.


      Mày kiếm giật giật, Dạ phong vội : " phải, nếu phải nàng vẫn còn tấm thân thuần khiết lại quật cường thú vị như vậy ta cũng giết nàng. Lưu cho nàng mạng cũng chỉ vì ngươi cần người chiếu cố."


      Quả Nguyệt sớm biết y là kẻ tàn nhẫn tuyệt tình, y muốn làm chuyện gì làm đến cùng, nhưng người đấy lại là Cố Cửu, chỉ hi vọng tâm tư của y đối với Cố Cửu cũng chỉ giống như nữ tử bình thường là tốt rồi.


      " tại Cửu nhi chính là thê thử của ta." Quả Nguyệt nhàn nhạt .


      "Ta biết." Dạ Phong đáp, nhếch môi cười, ngờ Quả Nguyệt vội vàng thừa nhận với y như vậy, vốn cứ tưởng Quả Nguyệt chỉ cần người chiếu cố . Chỉ có điều trong mắt y, nam nhân ai mà tam thê tứ thiếp, sau này Quả Nguyệt nếu tái giá cũng nạp thiếp.


      "Thuốc tốt." Quả Nguyệt thản nhiên , "Sức khỏe của ta cũng khá hơn nhiều."


      Quả nhiên là phương thuốc của trụ trì chùa Bạch Mã, mới uống đến thang thứ hai thấy sức khỏe chuyển biến, phục hồi sức sống.


      Dạ Phong thở phào nhõm, trầm giọng đáp: "Vậy là tốt rồi, giờ ngươi chỉ cần chuyên tâm vào đợt thi Hội sắp tới thôi."


      Quả Nguyệt khẽ gật đầu, cũng đại khái đoán được người trước mặt này tuyệt phải loại kê minh câu đạo đồ [Câu thành ngữ trích trong "Sử kí - Truyện Mạnh Thường Quân”. Nghĩa là bắt chước tiếng gà, giả làm chó ăn trộm, ám chỉ kĩ năng, hành vi của kẻ thấp hèn.], chắc chắn y quanh quẩn bên người là có mục đích, nhưng mặc kệ mục đích của y xuất phát từ điều gì, - Quả Nguyệt tại cần giúp đỡ của y, thậm chí còn mơ hồ đoán được lý do người này muốn mình trong kỳ thi Hội phải đỗ cao trung.


      Tới giờ Thân, Cố Cửu mới kéo lê thân thể uể oải về đến được gia, nàng vừa đổi số tiền lãi kiếm được hơn mười ngày quy ra bạc, đường học Quả Nguyệt cũng cần phải tiêu tiền, bạc đem theo là thể thiếu.


      Cố Cửu tất nhiên hiểu được chốn quan trường học phủ ở cổ đại, chưa đến việc sinh ra bất luận xuất thân cao quý, cách đối nhân xử thế cũng thể nóng nảy hay quá suồng sã, có chút lợi lộc cũng tránh khỏi bớt xén vài phần. Nàng tự mình thêu cho chiếc túi gấm, cầm túi trong tay thầm nhẩm tính, ngoài số bạc Lạc công tử cấp cho là mười hai lượng, số tiền lời tự kiếm cũng được mười hai lượng, đúng bằng tổng thu nhập của người trong gia đình bình thường. Mầy ngày này Cố Cửu mệt mỏi ít, chờ tiễn Quả Nguyệt lên đường, nàng nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày tốt, chăm sóc tốt đôi bàn tay bé của mình mới được.


      "Cửu nhi."


      Trong phòng khách, Cố Cửu ngồi tháp ngẩn ngơ bỗng giật mình kinh ngạc nhìn Quả Nguyệt đột ngột xuất trước mặt.


      "Quả Nguyệt...." Nhìn thân áo lót chỉ choàng qua duy nhất chiếc áo bào, đầu tóc ẩm ướt, sắc mặt nhợt nhạt của Quả Nguyệt, nàng đọc được tâm tư trong mắt bây giờ là gì.


      "Ta làm cơm xong rồi, nàng cùng ăn ."


      Nam nhân thản nhiên , xong xoay người vào trong phòng


      Cơm nguội lạnh, hiển nhiên nấu từ sớm xong mới tắm gội.


      Trong nháy mắt Cố Cửu có chút sửng sốt, lẽ bệnh của có chuyển biến tốt đẹp? Nhưng nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt thế kia, ngay lập tức nàng liền phủ nhận suy nghĩ của mình.


      Sao lại trắng như vậy chứ? Tay cũng trắng như vậy...


      Nhưng ánh mắt lại vô tình liếc nhìn đôi giày vải bị lớp áo lót che , hiểu sao bước chân lại nhàng như thế nhỉ? Đến tận bây giờ nàng dường như vẫn chưa bao giờ nhận thức được tiếng bước chân của , luôn luôn xuất trong lúc nàng lơ đãng, tiếng động...


      Sau khi vào phòng, Cố Cửu thầm ăn cơm, nhớ lại lời mỗi lần đông đến bệnh tình càng nặng thêm, đó là lí do mà mùa hè ngừng uống thuốc mới mong đến mùa đông có thể sống dễ chịu hơn chút.


      Thỉnh thoảng Quả Nguyệt lại gắp thức ăn vào bát Cố Cửu, nàng đều ngoan ngoãn ăn hết, nhưng tâm trí vẫn đặt người , nghe người ta lúc mẫu thân mang thai bị trúng độc, còn có người bị căn bệnh nan y, đại phu trong thôn cũng đều lắc đầu, ngày ba bữa đều dựa vào thảo dược để giữ mệnh, Cố Cửu tuy kiến thức y học nông cạn nhưng vẫn hiểu rốt cuộc là mắc chứng bệnh gì!


      "Đúng rồi, cái này cho người." Nàng tháo túi vải quấn ngang eo chuyển cho Quả Nguyệt, “Mười lượng bạc, còn có ít tiền đồng."


      Nàng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của , cuống quýt . "Đây là tiền ta kiếm được, phải tiền người ta cho, hơn nữa đây cũng là tiền vốn ngươi cho ta để làm ăn. Nếu ngươi quá để ý đến việc là tiền ta vất vả kiếm ra cứ coi như ta với ngươi hợp tác buôn bán, lãi lời chia đôi mỗi bên nửa."


      Bàn tay lạnh lẽo của Quả Nguyệt nắm chặt tay Cố Cửu, đôi tay mịn màng có chút thô ráp, ánh mắt dừng lại túi gấm thêu đóa hàn mai xiêu vẹo, mắt phượng hơi co lại..


      Cố Cửu biết thích hoa mai, nhưng lại cực sợ cái lạnh của mùa đông, liền thêu đóa hoa mai túi gấm.


      "Cảm ơn nàng." mỉm cười, "Ngày mai có thể ở lại với ta qua Trung thu được ?"

      Last edited by a moderator: 4/10/15
      ChrisCỏ Ú thích bài này.

    5. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224

      Chương 13: Lần đầu mài mực.
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar


      Cố Cửu nhìn tiếp nhận túi gấm mới yên lòng, dẫu sao đây cũng là số tiền khó khăn vất vả mới tích lũy được giờ lại đưa cho nàng làm vốn buôn bán, xứng đáng được nhận nửa.


      Cố Cửu cười khẽ tiếng, nàng phát tâm trạng u mấy ngày qua đều tan biết sạch .


      "Trung thu?" Cố Cửu hoang mang, giờ mới ý thức được ngày mai là Trung thu.


      "Ta còn tính bán bánh Trung thu nữa mà! Đến Trung Thu hẳn là có nhiều người mua bánh, hơn nữa vỏ bánh cũng làm rồi..."


      Cố Cửu nhìn ánh mắt buồn bã của người nào đó bỗng nhiên biết gì nữa, nàng bừng tỉnh nhớ ra qua ngày mai phải lên đường.


      "Được rồi, được rồi, ta cùng huynh." Cố Cửu nhàn nhạt đáp.


      Quả Nguyệt lúc ấy mới mỉm cười gật đầu, nét mặt bình thản mà tái nhợt, đảo mắt nhìn qua cửa sổ do mải mê đọc sách mà chẳng biết khi nào trời tối, tìm hỏa chiết tử [mồi lửa] đặt trước thư án, châm đèn.


      "Cửu nhi, nàng rửa bát xong tới giúp ta mài mực." đột nhiên . Mài mực là lý do bịa ra, chẳng qua muốn nàng ở bên cạnh cùng mình.


      "Ừm." Cố Cửu đem bát vào bếp.


      Khi trở lại thấy Quả Nguyệt trải giấy Tuyên Thành lên bàn bắt đầu viết chữ.


      Cũng biết muốn viết những gì.


      "Phu tử ra đề, ta vẫn để đấy giờ mới làm." cười cười, hề có chút áy náy, thậm chí còn rất thoải mái.


      Cố cửu trong nháy mắt cảm thấy có chút 囧, nghĩ gì mà cả mùa hè làm cho xong, bài tập còn để dành có khác nào trẻ con?


      "Phu tử ra hai câu đề, đề ‘Cẩn Trọng’, đề 'Thoải mái', tháng ba thi Hương trở về ta làm đề < Cẩn Trọng>, còn 'Thoải mái' vẫn biết giải nghĩa thế nào...." tóm tắt đơn giản, dừng chút, giọng chua chát: "Có lẽ cả đời này ta chẳng bao giờ được an nhàn, cố mãi vẫn thể hiểu nó được viết như thế nào...."


      "Ai huynh chưa từng được thư thái?" Cố Cửu nhìn vẻ bi ai vụt qua gương mặt , tiếp: "Danh lợi màng, người thâm tàng bất lộ*, chẳng phải như thế chính là an nhàn thư thái sao?"


      (*): Có tài năng lộ liễu.


      "Đúng là ta mặc dù tranh nhưng lại cầu, mặc dù giấu diếm nhưng lại muốn được thể ." Mắt phượng u ám, tâm tư của nàng làm sao hiểu được. Cố Cửu nghẹn họng, phát bản thân mình thế nào cũng lại được ?"


      Cố Cửu dựa theo phương pháp dạy mà mài mực, đây là lần đầu tiên nàng làm việc này, được Quả Nguyệt ân cần chỉ bảo, nhưng vẫn có chút quen tay, nhìn chấm bút viết lên giấy Tuyên vài chữ hoa mỹ. "Ngày sau đáp."


      Ngày sau trả lời...


      Cố Cửu nghĩ đến thời điểm Quả Nguyệt có thể lãnh hội được chữ này, là lúc nào? Có lẽ nàng thấy được thời điểm đó...


      Ngày hôm sau.


      Cố Cửu ngủ nướng, tận khi mặt trời lên quá đỉnh đầu mới dậy, mấy ngày qua quá mệt nhọc. Tỉnh lại thấy Quả Nguyệt bưng chén cháo ngồi trước sạp.


      Mở đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, Cố Cửu bỗng giật mình hoảng hốt, thoạt nhìn tinh thần của hôm nay tốt, đưa tay dụi mắt nhìn kĩ lại phát nam nhân này vẫn như trước, sắc mặt tái nhợt, khí chất lạnh lùng cao ngạo.


      "Ăn chút cháo ." Quả Nguyệt bưng chén đưa cho Cố Cửu, thêm: "Ta cho gà ăn ngô rồi."


      Cố Cửu húp cháo xong lập tức muốn rời giường, từ lúc đến nơi này chưa bao giờ nàng ăn cơm giường, đến Quả Nguyệt ốm yếu cũng chưa từng như vậy, hôm nay coi như phá lệ làm người lười lần a.


      "Ta, ta muốn xuống giường." Cố Cửu yếu ớt , theo bản năng liếc nhìn Quả Nguyệt.


      Biết nàng xấu hổ, Quả nguyệt mỉm cười, cầm chén đứng dậy.


      Cố Cửu thay y phục xong vào bếp thấy Quả Nguyệt lúi húi rửa chén.


      "Để ta làm." Nàng xắn tay áo, định thò tay vào chậu gỗ bị gợi chuyện khác để ngăn lại.


      "Ngày mai nàng tiễn ta chứ."


      Cố Cửu ngập ngừng lúc mới gật đầu.


      "Ta mua cho nàng y phục mới." Dừng chút, tiếp.


      "Nhưng mà....." Cố Cửu lo lắng thân phận của chủ nhân cũ cơ thể này.


      "Nàng ở Đào các cũng chỉ là nha đầu làm việc vặt mà thôi, mấy nương thanh lâu kia nếu có bảnh lĩnh đừng tiếp khách mà làm những việc này mà sống thử xem." nhếch môi cười, mắt phượng trong suốt cong cong tràn ngập vui vẻ.


      "Điều này...." Cố Cửu như á khẩu được lời nào.


      "Cho dù có ai gì về nàng, ta vẫn như vậy." vẫn mỉm cười như cũ, trong mắt người ngoài nàng chính là thê tử của Quả Nguyệt , sao lại có thể để cho nàng bị uất ức.


      Cố Cửu nhìn Quả Nguyệt trở về phòng xong mới ra cửa, nàng muốn đến đầu thôn xem chút, có số nông dân vào thành buôn bán dựng quầy hàng bán hàng ngay trong thôn, bán ít hàng thổ sản [sản vật địa phương], chủ yếu là trao đổi hàng hóa, lấy vật có giá trị tương đương đổi lấy đồ mình cần. Nàng cũng muốn xem có gà hay đồ gì cần thiết mua.


      Tới đầu thôn quả nhiên thấy có cả mấy cụ già bán đồ lặt vặt.


      Cố Cửu tiện tay bắt lấy con gà, hỏi bán như thế nào.


      Bà lão nhìn nàng trả lời bằng giọng địa phương, Cố Cửu hiểu đại khái ý tứ của bà lão là dùng mỡ hoặc bột mì đổi lại.


      Cố Cửu vui mừng, khoa tay múa chân: "Bà bà đợi chút, giữ lại con gà này cho ta, chờ ta về đem hai cân bột mì và chén mỡ tới đổi lại."


      Khi Cố Cửu mang bột mì và mỡ đến thấy hai người, nam nữ đứng trước mặt cụ già, nhìn có vẻ quen, chắc là người thôn khác.


      "Bà bà, ta đổi hai cân gạo lấy con gà của bà." nương ấy mở miệng thương lượng.


      Bà lão lắc đầu, con gà có người đặt trước.


      Nam tử thấy bà lão từ chối liền bừng bừng nổi giận, chẳng chẳng rằng giật lấy con gà.


      Cố Cửu bỏ bột mì và mỡ xuống, tới đoạt lại con gà trống.


      Nam tử nhìn xuất đột ngột của Cố Cửu, đoán nàng chính là người đặt trước với bà lão kia, lớn tiếng : "Ta dùng hai cân gạo đổi gà."


      Cố Cửu chỉ bột mì và mỡ đặt bên cạnh, bát mỡ được bà lão đổ vào bình của mình sót giọt, bà lão thu sạp, cầm túi bột mì chuẩn bị ra về. Lại bị Lâm thẩm ở đâu xuất chặn lại, nhiều ngày gặp nhìn dáng vẻ chật vật mệt mỏi của Lâm thẩm, Cố Cửu giật mình kinh ngạc, chớp mắt lâu vậy rồi sao.


      Lâm thẩm nhìn Cố Cửu cười cười, lại giận dữ trừng mắt nhìn nam tử và bà lão.


      " gia nương tử dùng hai cân bột và chén mỡ đổi lấy con gà, các ngươi đúng là biết khi dễ người khác mà. Đừng thấy nàng câm điếc mà bắt nạt!"


      Lâm thẩm vốn là người hay to, rống tiếng có thể khiến người nghe tai ù, chân tay run rẩy.


      "Hai cân gạo của ngươi có thể đổi với người khác được hai cân bột với chén mỡ hả?"


      "Còn bà nữa, cầm đồ của người ta rồi định mặc kệ bỏ chắc."


      Thấy ầm ĩ, mọi người tò mò xúm lại bàn tán càng ngày càng đông, hai người kia xấu hổ mặt đỏ bừng. Nam tử ném con gà lại cho Cố Cửu, kéo nương kia vội bỏ . "Cho ngươi, coi như lão tử gặp xui xẻo."


      Cố Cửu cười nhìn Lâm thẩm, cầm con gà trống bị ném bất tỉnh dưới đất lên.


      Lâm thẩm dắt tay Nhị Oa Tử cùng nàng trở về thôn. Nhị Oa Tử thích Cố Cửu, Cố Cửu cũng biết, thế nhưng nàng vẫn coi như biết gì mà cười với nó.


      Nhị Oa Tử thấy nàng cười liền đỏ mặt, tức giận xấu hổ quay mặt hướng khác, trong đầu tự nhủ: Hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh, biểu tỷ hề sai.


      Biểu tỷ của nó chính là Hứa Chân, từ ở tại Lâm gia, cha mẹ mất sớm, cực kì ái mộ Quả Nguyệt, hai năm trước vào Tấn Hầu phủ làm nha hoàn, sau khi nghe Quả Nguyệt có hôn ước với Tân Hầu tiểu thư, nàng ta mong đợi có thể theo tiểu thư làm nha hoàn hồi môn, nào ngờ lại xảy ra chyện tráo đổi, gia trở thành trò cười cho mọi người, sau ngày đó cũng thấy Hứa Chân quay lại.


      Cố Cửu chia tay với Lâm thẩm trước cửa nhà, Lâm thẩm lấy trong bọc hành lý ra ít hàng thổ sản.


      "Ban đầu định về đến nhà sang tìm muội, nghĩ lại gặp ngay ở đây, đây, cho muội luôn, miễn cho tí lại phải mang sang nữa."


      Cố Cửu nhận lấy, thấy trong bọc là ít dưa muối cùng trứng vịt muối, còn có ít hoa quả khô. Cố Cửu vui vẻ tiếp nhận, lâu được ăn đồ ngon như thế, nàng vừa nhìn thấy thèm rồi


      Nàng dặn Lâm thẩm đứng chờ chút, để gà xuống đất, lau tay sạch , bước vội vào phòng khách cầm bánh trung thu nàng vừa làm xong.


      "Muội còn biết làm cả bánh trung thu? Ta đây phải nếm thử mới được." Khuôn mặt ngăm đen của Lâm thẩm tràn đầy mừng rỡ và kinh ngạc.


      Nhị Oa Tử nhìn mà thèm, trong lòng đối với Cố Cửu có chút thay đổi.


      Về nhà, nàng nhắm mắt cắt tiết gà, đun nước sôi bắt đầu vặt lông... Đến giờ Ngọ xong, nấu được nồi cháo gà lớn bốc khói, gà ở nông thôn chạy rất khỏe, nặng cân, thịt chắc và dày. Cố Cửu lấy nồi cháo gà vừa hầm chuyển sang nồi đất đặt lên bếp lò đun cách thủy để lửa , cho đến khi hương thơm tỏa ra khắp sân đều là.....

      Last edited by a moderator: 4/10/15
      ChrisCỏ Ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :