Chương 12: Túi thêu hoa mai
Edit: Mẹ Chíp
Beta: Ishtar
Cố Cửu giãy tay ra khỏi tay của Quả Nguyệt, Quả Nguyệt cũng buồn, ngược lại khóe môi cong lên vui vẻ, có số việc nếu thể thích ứng cũng chỉ có thể buông tay.
"Nếu nàng thực muốn lưu lại, ta để nàng rời ."
Tuy cười nhưng nàng lại cảm thấy trong đó có pha lẫn bi thương.
Bỗng nhiên Cố Cửu thấy trong lòng bốc hỏa, cái gì mà tuyệt đối hưu thê, giờ lại bảo nàng cầm bạc , "Ngươi cứ yên tâm, ta phải kẻ tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa, khi nào ngươi chưa đỗ đạt công danh ta đâu hết." Có cũng chưa phải lúc này, tháng chín thi Hội, tháng mười thi Đình, nhanh thôi...
Cố Cửu cũng nhìn lần, cầm bát thẳng về phía nhà bếp.
Ngày thứ ba, nàng thức dậy rất sớm, lên nhà Lâm thúc đợi xe ngựa vào thành. Cố Cửu bắt đầu bán mì hoành thánh, Lâm thúc giúp nàng thuê gian hàng, bếp nấu, nồi lớn, bàn ghế còn cả bát đũa.
Đêm qua nàng viết xong "thương hiệu" lên tấm vải bố màu trắng "Mì hoành thánh Cửu Cửu" treo lên cành cây. Buôn bán vẫn cực kì thuận lợi, chỉ có cái bàn, đợi khách ăn xong mới dọn bàn đón khách mới.
Hàng ngày Lâm thúc ngoại trừ đưa đón ở hai điểm đỗ xe ngựa cũng chẳng có việc gì làm, lúc ngồi xổm bên cắn hạt dưa hoặc là xuống dưới cầu xem mấy ông già đánh cờ, thi thoảng gặp cảnh Cố Cửu bận rộn luôn chân luôn tay hỗ trợ rửa chén hoặc nhận bàn mời khách giúp.
Thường trong gia đình có hai người lao động kiếm tiền, Lâm thúc thấy Cố Cửu vẫn còn là tiểu nha đầu mà lại tất tả kiếm tiền nuôi cả nhà trong lòng liền thương cảm, tiếp xúc vài ngày liền biết Cố Cửu là nương rất có đầu óc.
Mấy ngày nay Cố Cửu cứ như người mất hồn, trong lòng nàng rất nhớ nhà, nàng thể hiểu tại sao mình lại phải đến thế giới này, tại sao lại phải ở lại nơi đây...
Tâm tình trống rỗng đúng là đòn độc trí mạng, chẳng phải trái tim đủ mạnh mẽ, mà chẳng biết linh hồn ngụ ở nơi nào...
Tưởng rằng mình liều mạng kiếm tiền khiến bản thân mệt mỏi tê dại nguôi ngoai phần nào, nhưng nàng phát chính mình càng ngày càng ít , cảm giác thế giới này xa lạ.
Quả Nguyệt là người duy nhất ở nơi này cho nàng cảm giác ấm áp, làm sao lại cần nàng nữa? Làm sao có thể để nàng rời ?
Bản thân nàng muốn là chuyện, nhưng đuổi nàng lại là chuyện khác, sớm biết như thế này sau ngày bái đường luôn cho xong.
Bởi vì phải dậy sớm, Cố Cửu ầm ĩ khiến Quả Nguyệt tỉnh giấc, nàng đến tiệm quan tài mua mấy tấm ván đóng giường mới, mua tấm đệm bằng bông, dựng thành gian trong đại sảnh. Đống vật liệu hỗn độn đều dọn sạch mang tới phòng khách
Quả Nguyệt cũng thêm bất cứ điều gì nữa, mấy ngày nay vẫn thấy đọc sách đến tận khuya, thảo dược hết cũng thấy đề cập đến.
Mười tháng tám, Cố Cửu nảy ra ý định làm bánh trung thu nhân đậu, bèn nhờ Lâm thúc trông hộ gian hàng vẫn còn lộn xộn. Từ ngày nàng mở quán Lâm thúc cũng còn xuống cầu Thập tứ xem đánh cờ nữa, nàng tính toán lúc định bụng đem số tiền kiếm được từ việc bán mỳ chia cho Lâm thúc phần.
Mười hai tháng tám, Dạ Phong lại xuất trong phòng Quả Nguyệt đặt bao lớn bao thảo dược lần lượt trước mặt , vừa đặt xuống liền chuẩn bị nhảy cửa sổ rờiđi.
"Khụ Khụ..." Đột ngột Quả Nguyệt đứng dậy ho dữ dội, "Chẳng lẽ ngươi làm điều gì phải với ta, sao mỗi lần gặp ta rằng mặt đỏ tía tai rời như vậy."
Dạ Phong đột nhiên dừng bước đứng trước cửa sổ, y vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất nhưng cũng biết giải thích với cái hũ thuốc này như thế nào, nghĩ lại chút cảm thấy xấu hổ, ngày đó ai kêu dám coi thê tử người ta như mấy nương thanh lâu mà trêu ghẹo, còn gọi nàng là "Tiểu dã miêu", "Băng mỹ nhân" các kiểu, bằng hữu chi thê bất khả thi [vợ của bạn thể chọc], nhưng y cái gì cũng đều làm, thậm chí còn cho ngón tay dơ bẩn vào trong miệng thơm tho của tiểu dã miêu kia...
"Quên ! Nếu phải ngươi hạ thủ lưu tình ta cũng thể gặp được Cửu nhi." Quả Nguyệt thở dài, có chút hơi cam chịu, hiển nhiên thấy nét mặt y thất thần cũng đoán ra đôi chút.
Mày kiếm giật giật, Dạ phong vội : " phải, nếu phải nàng vẫn còn tấm thân thuần khiết lại quật cường thú vị như vậy ta cũng giết nàng. Lưu cho nàng mạng cũng chỉ vì ngươi cần người chiếu cố."
Quả Nguyệt sớm biết y là kẻ tàn nhẫn tuyệt tình, y muốn làm chuyện gì làm đến cùng, nhưng người đấy lại là Cố Cửu, chỉ hi vọng tâm tư của y đối với Cố Cửu cũng chỉ giống như nữ tử bình thường là tốt rồi.
" tại Cửu nhi chính là thê thử của ta." Quả Nguyệt nhàn nhạt .
"Ta biết." Dạ Phong đáp, nhếch môi cười, ngờ Quả Nguyệt vội vàng thừa nhận với y như vậy, vốn cứ tưởng Quả Nguyệt chỉ cần người chiếu cố . Chỉ có điều trong mắt y, nam nhân ai mà tam thê tứ thiếp, sau này Quả Nguyệt nếu tái giá cũng nạp thiếp.
"Thuốc tốt." Quả Nguyệt thản nhiên , "Sức khỏe của ta cũng khá hơn nhiều."
Quả nhiên là phương thuốc của trụ trì chùa Bạch Mã, mới uống đến thang thứ hai thấy sức khỏe chuyển biến, phục hồi sức sống.
Dạ Phong thở phào nhõm, trầm giọng đáp: "Vậy là tốt rồi, giờ ngươi chỉ cần chuyên tâm vào đợt thi Hội sắp tới thôi."
Quả Nguyệt khẽ gật đầu, cũng đại khái đoán được người trước mặt này tuyệt phải loại kê minh câu đạo đồ [Câu thành ngữ trích trong "Sử kí - Truyện Mạnh Thường Quân”. Nghĩa là bắt chước tiếng gà, giả làm chó ăn trộm, ám chỉ kĩ năng, hành vi của kẻ thấp hèn.], chắc chắn y quanh quẩn bên người là có mục đích, nhưng mặc kệ mục đích của y xuất phát từ điều gì, - Quả Nguyệt tại cần giúp đỡ của y, thậm chí còn mơ hồ đoán được lý do người này muốn mình trong kỳ thi Hội phải đỗ cao trung.
Tới giờ Thân, Cố Cửu mới kéo lê thân thể uể oải về đến được gia, nàng vừa đổi số tiền lãi kiếm được hơn mười ngày quy ra bạc, đường học Quả Nguyệt cũng cần phải tiêu tiền, bạc đem theo là thể thiếu.
Cố Cửu tất nhiên hiểu được chốn quan trường học phủ ở cổ đại, chưa đến việc sinh ra bất luận xuất thân cao quý, cách đối nhân xử thế cũng thể nóng nảy hay quá suồng sã, có chút lợi lộc cũng tránh khỏi bớt xén vài phần. Nàng tự mình thêu cho chiếc túi gấm, cầm túi trong tay thầm nhẩm tính, ngoài số bạc Lạc công tử cấp cho là mười hai lượng, số tiền lời tự kiếm cũng được mười hai lượng, đúng bằng tổng thu nhập của người trong gia đình bình thường. Mầy ngày này Cố Cửu mệt mỏi ít, chờ tiễn Quả Nguyệt lên đường, nàng nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày tốt, chăm sóc tốt đôi bàn tay bé của mình mới được.
"Cửu nhi."
Trong phòng khách, Cố Cửu ngồi tháp ngẩn ngơ bỗng giật mình kinh ngạc nhìn Quả Nguyệt đột ngột xuất trước mặt.
"Quả Nguyệt...." Nhìn thân áo lót chỉ choàng qua duy nhất chiếc áo bào, đầu tóc ẩm ướt, sắc mặt nhợt nhạt của Quả Nguyệt, nàng đọc được tâm tư trong mắt bây giờ là gì.
"Ta làm cơm xong rồi, nàng cùng ăn ."
Nam nhân thản nhiên , xong xoay người vào trong phòng
Cơm nguội lạnh, hiển nhiên nấu từ sớm xong mới tắm gội.
Trong nháy mắt Cố Cửu có chút sửng sốt, lẽ bệnh của có chuyển biến tốt đẹp? Nhưng nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt thế kia, ngay lập tức nàng liền phủ nhận suy nghĩ của mình.
Sao lại trắng như vậy chứ? Tay cũng trắng như vậy...
Nhưng ánh mắt lại vô tình liếc nhìn đôi giày vải bị lớp áo lót che , hiểu sao bước chân lại nhàng như thế nhỉ? Đến tận bây giờ nàng dường như vẫn chưa bao giờ nhận thức được tiếng bước chân của , luôn luôn xuất trong lúc nàng lơ đãng, tiếng động...
Sau khi vào phòng, Cố Cửu thầm ăn cơm, nhớ lại lời mỗi lần đông đến bệnh tình càng nặng thêm, đó là lí do mà mùa hè ngừng uống thuốc mới mong đến mùa đông có thể sống dễ chịu hơn chút.
Thỉnh thoảng Quả Nguyệt lại gắp thức ăn vào bát Cố Cửu, nàng đều ngoan ngoãn ăn hết, nhưng tâm trí vẫn đặt người , nghe người ta lúc mẫu thân mang thai bị trúng độc, còn có người bị căn bệnh nan y, đại phu trong thôn cũng đều lắc đầu, ngày ba bữa đều dựa vào thảo dược để giữ mệnh, Cố Cửu tuy kiến thức y học nông cạn nhưng vẫn hiểu rốt cuộc là mắc chứng bệnh gì!
"Đúng rồi, cái này cho người." Nàng tháo túi vải quấn ngang eo chuyển cho Quả Nguyệt, “Mười lượng bạc, còn có ít tiền đồng."
Nàng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của , cuống quýt . "Đây là tiền ta kiếm được, phải tiền người ta cho, hơn nữa đây cũng là tiền vốn ngươi cho ta để làm ăn. Nếu ngươi quá để ý đến việc là tiền ta vất vả kiếm ra cứ coi như ta với ngươi hợp tác buôn bán, lãi lời chia đôi mỗi bên nửa."
Bàn tay lạnh lẽo của Quả Nguyệt nắm chặt tay Cố Cửu, đôi tay mịn màng có chút thô ráp, ánh mắt dừng lại túi gấm thêu đóa hàn mai xiêu vẹo, mắt phượng hơi co lại..
Cố Cửu biết thích hoa mai, nhưng lại cực sợ cái lạnh của mùa đông, liền thêu đóa hoa mai túi gấm.
"Cảm ơn nàng." mỉm cười, "Ngày mai có thể ở lại với ta qua Trung thu được ?"
Last edited by a moderator: 4/10/15
Chris và Cỏ Ú thích bài này.