Tuyệt Gả Bệnh Công Tử - Khanh Đinh Nguyệt DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hoa Dao

      Hoa Dao New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      18
      tr này có bn chap hả nàng :yoyo63::yoyo63::yoyo63::yoyo63: lọt hố mất rồi=D=D=D=D
      Nước xanh thích bài này.

    2. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      À truyện này cũng khá dài @Hoa Dao a. Thấy nàng lọt hố t lại có động lực làm tieps. Tks nàng nhé:yoyo45:
      Hoa Dao thích bài này.

    3. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224

      Chương 06: Quyết định lưu lại.
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar



      Cố Cửu bưng nồi và chén tới phòng bếp, kỳ miễn cưỡng gọi là bếp chứ cũng chỉ là mấy tấm gỗ ghép lại phòng mưa, tránh nắng.


      Nàng bỏ nồi và chén vào chậu gỗ, dùng nước rửa sạch, nàng nghĩ đến người bệnh nặng đến vậy, bản thân còn chăm sóc nổi nay còn phải chiếu cố thêm nàng, trong lòng Cố Cửu thấy thoải mái.


      Trong đầu nảy ra ý nghĩ, hay mình lưu lại chăm sóc , chờ thi Hội đậu tiến sĩ lúc đó cũng chưa muộn, tại chiến giữa Ung Hoà với Tây Lưong căng thẳng bây giờ khéo lại chết đói nửa đường.


      Theo trí nhớ của chủ nhân cơ thể này A Cửu là người Giang Nam, vậy sau này liền đến Giang Nam . Có việc Quả Nguyệt đoán sai, phải Cố Cửu giả câm điếc, mà vốn nàng bị câm , chỉ là nguyên nhân gì sau khi nàng xuyên vào thân thể này lại khỏi bệnh.


      Cố Cửu mang nồi, chén đặt kệ mới phát cả tủ chén chỉ có hai cái bát con, cái nồi, đôi đũa, còn chén đậy nắp, trong chén còn nồng đậm vị thuốc, hẳn là Quả Nguyệt sắc từ sáng sớm. ra là mình sống ở nơi này, tự lên núi kiếm củi, tự nhóm lửa nấu cơm, lại tự mình sắc thuốc, thât khó tưởng tượng mình sống nhiều năm như vậy khó khăn như thế nào!


      Tận đáy lòng nàng sinh ra cảm giác chua xót, nàng thừa nhận nàng phải là người đầy lòng hảo tâm, xúc động này đều xuất phát từ ôn nhu của , có lẽ chỉ cần người để bầu bạn.


      Cố Cửu mở nắp thùng gạo, cơ hồ có thể nhìn thấy đáy, phòng bếp ngoại trừ củi, gạo, dầu muối cũng chỉ có thảo dược. Vậy lấy bạc ở đâu mua y phục cho nàng? Lúc này Cố Cửu cảm thấy bộ y phục này hết sức xa hoa.


      " gia tiểu nương tử."


      Tiếng phụ nhân trung niên từ bên kia hàng rào tre truyền đến, Cố Cửu nhìn sang, đó là nông phụ trung niên, da ngăm đen, đôi mắt sáng lấp lánh, tay nàng xách cái giỏ trúc.


      Trong giỏ trúc có tiếng kêu chiêm chiếp, Cố Cửu cúi đầu xuống thấy là mấy con gà con. Lâm thẩm nhìn qua Cố Cửu, thầm khen ngợi tiểu nương tử này xinh đẹp, dung mạo vẫn còn non nớt, khí tức giống như thiếu nữ chưa trải qua phong trần, vội cười : " tiểu nương tử, gà mái nhà ta tháng trước ấp được đàn gà con, nay lớn hơn chút liền đem qua cho ngươi, khi nào lớn có thể đẻ trứng tẩm bổ cho Quả Nguyệt.”


      Cố Cửu kinh ngạc nhìn phụ nhân, đàn gà con này đối với nông dân cổ đại mà rất đáng giá, nàng làm sao mặt dày mà nhận đây? Huống chi nàng cũng phải nữ chủ nhân gia chân chính, có quyền tự mình làm chủ được, Cố Cửu lắc đầu, liên tục xua tay lên lời.


      Lâm thẩm biết Cố Cửu bị câm, đau lòng : " nương xinh như vậy... đúng là nghiệp chướng mà!"


      Cố Cửu nhíu mày biết thế nào cho phải.


      "Tiểu nương tử, muội cũng đừng từ chối, gia có thêm muội, Quả Nguyệt cũng đỡ nặng gánh chút ít, thân mẫu, huynh đệ, mình sống rất vất vả, trước kia ta chưa cho gà để nuôi vì Quả Nguyệt muốn tự thân vận động, bây giờ có thêm muội chiếu cố đến rồi." Lâm thẩm vừa vừa gạt nước mắt, "Quả Nguyệt là người chí hướng, tương lai nhất định làm đại quan, cho nên giờ muội hãy chịu khổ chút."


      Nhét chiếc giỏ trúc vào tay nàng, tiếng gà con kêu chiêm chiếp khiến Cố Cửu cảm thấy đầu to ra. suy nghĩ ngay cả bản thân mình nuôi còn nổi, làm thế nào nuôi được mấy con gà này!


      " gia có mảnh đất trồng ngô, trước kia là do ta quản lý bây giờ giao lại cho muội! Cách đầu thôn xa lắm, chờ ta làm cơm xong dẫn nàng xem." Lâm thẩm cười "Nhanh nhanh nuôi gà, ta muốn nhìn thấy chúng lớn lên."


      xong nông phụ vội vã rời , Cố Cửu bắt từng con trong giỏ trúc thả vào lồng gà cũ nhiều năm chưa từng dùng ở góc tường. Nhìn qua nơi này cũng đc chăm sóc cẩn thận, xem ra Quả Nguyệt cũng phải có ai chiếu cố, nhưng có lẽ cũng rất lâu rồi.


      canh giờ trôi qua, Quả Nguyệt vẫn chưa ra khỏi phòng, khi Cố Cửu quay lại nằm tháp nghỉ trưa.


      Cố Cửu nhíu mày, hề lo lắng nàng trốn sao? Hoặc đoán nàng bỏ ?


      lúc Cố Cửu định gõ cửa, lại nghe thấy Lâm thẩm ở bên ngoài kêu:


      " tiểu nương tử"


      Cố Cửu ra ngoài, hoá ra là Lâm thẩm muốn dẫn nàng bẻ ngô.


      Nàng chỉ kịp cầm lấy cái túi vải treo tường rồi vội vã theo Lâm thẩm, mà nhìn thấy cửa sổ trong phòng bên có người đứng chăm chú nhìn nàng, khoé miệng nhếch lên vui vẻ.


      Lâm thẩm vừa vừa hỏi: "Xử lý đàn gà con ổn chứ?"


      Cố Cửu chỉ gật đầu. Vừa đúng lúc vụ ngô, nàng dùng sức bẻ từng bắp bỏ vào bên trong túi vải, chốc lát đầy túi. Đứng ruộng ngô nghỉ ngơi định dùng tay áo lau mồ hôi nhớ ra mình mặc y phục mới, nàng cúi đầu nhìn y phục dính chút bùn đất mà trong tim nhói lên cái.


      Sao có thể mặc bộ y phục này để làm việc chứ? Cố Cửu giả vờ nhấc túi ngô đầy, kéo Lâm thẩm trở về. Lâm thẩm nhìn sắc trời cười cười: "Được, được, về thôi."


      Lúc trở về đến thôn cũng có rất nhiều hộ buôn bán trong thành Trường An trở về, còn có các nương và đám trai tráng trong làng, họ nhìn thấy Cố Cửu bắt đầu đùa cợt: " nương Đào Các còn có thể làm công việc của hạ nhân để sinh sống a?"


      "Nhìn bộ dáng của nàng cũng chỉ có quỷ bệnh gia mới thèm!"


      "Nhi tử của kẻ bán nước cũng chỉ có thể cưới loại nữ nhân như vậy."


      Ngươi câu ta câu châm chọc nhằm bức Cố Cửu ra tay đánh người, nghĩ nàng lớn như vậy đâu thể nhịn nổi uất ức này. Lâm thẩm ở bên cạnh vốn nhịn được bèn quát lớn: "Quỷ bệnh? Quân bán nước? Các ngươi có tư cách gì để , tổ tiên các ngươi có ai chịu ân huệ của lão gia? Ngày trước phải có lão gia trợ giúp chúng ta có thể có ngày hôm nay sao? Nếu có người mà các ngươi gọi là "Kẻ bán nước", con mẹ nó, các ngươi còn có thể đứng ở đây chỉ trỏ sao? Con mẹ nó, đúng là biết tốt xấu!"


      Lâm thẩm nhặt đá ném về phía đám nương và nam tử, đám người kia thấy thế liền bỏ chạy. Cố Cửu khẩn trương đỡ Lâm thẩm, giúp nàng hạ hoả, ra trong chuyện này có rất nhiều uẩn khúc, khó trách Lâm gia lại bảo hộ gia như vậy, có nhiều chuyện người trong thôn biết, nhưng Lâm lão gia chính là thôn trưởng, nhất định biết!


      Lâm thẩm cầm tay Cố Cửu : "Chuyện vừa xảy ra muội ngàn vạn lần nên để bụng, gia phải giặc bán nước, lão gia là người tốt, muội hãy tin tưởng ngày nào đó Quả Nguyệt trình lên Thánh thượng rửa sạch mọi oan khuất!" lão gia trước khi ra phó thác cho Lâm gia chiếu cố Quả Nguyệt, mà Lâm gia lại để cho Quả Nguyệt chịu nhiều cực khổ như vậy.


      Lâm thẩm đưa Cố Cửu đến trước cửa gia rồi trở về nhà. Cố Cửu xách theo cái túi vải đầy ngô vừa đẩy cửa ra thấy thân tố y của Quả Nguyệt.


      -----

      Last edited by a moderator: 4/10/15
      Chris thích bài này.

    4. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224

      Chương 07: Chim cút
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar




      khuôn mặt tái nhợt của Quả Nguyệt mang theo vẻ lạnh lùng,ánh mắt cực kì xa lạ, đây là lần đầu tiên nàng thấy biểu tình này khuôn mặt của .


      "Ngươi, làm sao lại ở đây? Ngươi có uống thuốc?" Nàng luống cuống mở miệng.


      Quả Nguyệt lắc lắc đầu cừơi cười , tiếp nhận túi vải trong tay nàng.


      "Ngươoi bỏ xuống, để ta." Cố Cửu nhất thời khẩn trương lớn. Lại thấy mình vô duyên quát ,mặt đỏ bừng vội :"áÁch, cái kia, để ta làm, ngươi nhanh uống thuốc."


      Cố Cửu mang túi ngô thẳng hướng về phòng bếp cũng quay đầu lại.


      Sau khi đem ngô cất kỹ, Cố Cửu trở lại trong phòng lấy đem bọc y phục cũ lấy ra, kỳ thực những bộ y phục này cũng phải cũ quá, chỉ là vá thêm mấy mảnh, cũng nghĩ tới trước đây Cố Cửu mặc dù ở đào các nhưng cũng chỉ làm nha hoàn, hèn chi vẫn còn tấm thân xử nữ.


      Cố Cửu thay bộ y phục cũ, mang ra cạnh giếng giặt sạch, tạm thời nàng chưa có ý định mặc lại.


      Nhìn Quả Nguyệt uống thuốc và quay lại phòng đọc sách, Cố Cửu mới an tâm nấu cơm. Tìm mãi trong bếp cũng còn chút lương thực, nàng chợt nghĩ đến cách đầu thôn xa có cánh rừng, trong rừng hẳn có thú hay dòng suối gì đó!


      Cố Cửu loanh quanh cả nửa ngày cũng thấy suối mà cũng chẳng tìm được bóng dáng con thú nào, trời sẩm tối, tuy cam lòng trở về nhưng mình nàng ở đây tránh khỏi sợ hãi. Đúng thời điểm Cố Cửu nhụt chí bỗng bên tai truyền đến tiếng kêu ríu rít, nàng cảm thấy có chút quen thuộc, mượn chút ánh sáng còn sót lại lần theo tiếng động phát ra thấy dưới tàng cây thấy có ổ chim! Lông như chim sẻ, cái đầu lại na ná giống chim ngói, chỉ là lông đuôi ngắn dị thường nằm ở giữa cái ổ lộn xộn, Cố Cửu nín thở, rón rén lại gần. Nàng thế mà lại may mắn gặp được ổ trứng chim cút.


      Loại chim này bình thường vô thanh vô tức, mãi đến thời điểm đẻ trứng mới kêu ríu rít. Chim cút thường nhún nhảy, giỏi bay lượn, Cố Cửu suy nghĩ làm cách nào mà dời chú ý của chim mẹ để lấy trứng.


      Đám chim này vẫn chưa phát tình huống bất thường cho đến khi nghe thấy bước chân Cửu lại gần mới vỗ cánh “Lạch phạch” tiếng rời khỏi ổ rơm. Cố Cửu hù xong vội vàng móc sạch ổ trứng, nàng thừa nhận làm như vậy tàn nhẫn nhưng nàng chỉ là còn lựa chọn nào khác. Nàng cũng tham lam bắt chim cút, chỉ cần trứng là đủ rồi...


      Về đến nhà cơm và ngô cũng vừa chín tới, Cố Cửu nhìn vào phòng Quả Nguyệt thấy bên trong tối như mực, có lẽ mệt mỏi nên ngủ rồi? Cuộc sống bữa no bữa đói mà vẫn sống được đến bây giờ. Giờ khắc này, Cố Cửu thầm hạ quyết tâm chăm sóc tốt.


      Cố Cửu chia số trứng cút, phần nấu cùng củ cải trắng thành súp bắp cải, vì có thịt nên nấu được súp thịt trứng, lúc nồi vừa chín bỏ thêm chút hành lá. Đồng thời đem nửa trứng cút bóc vỏ chiên lên," tốn ít dầu nha", Cố Cửu thè lưỡi, nếu Quả Nguyệt mà biết nhất định đau lòng muốn chết.


      Cố Cửu cất số trứng còn lại vào trong ngăn tủ rồi xếp thức ăn đặt vào khay. Lúc ngẩng đầu lên phát đèn trong phòng lại sáng, người trong phòng tiếp tục dong đèn đọc sách. Quả Nguyệt từ sau khi nàng bước chân vào cửa bị mùi đồ ăn cắt đứt dòng suy nghĩ, thực là thơm quá , cho tới bây giờ cũng chưa từng ngửi qua món ăn nào thơm như vậy.


      Hôm qua khi người của Tấn hầu phủ rằng nương tử cưới chỉ là phải là đích nữ Hầu phủ, trong sân viện đồ thuộc về Tấn hầu phủ đều bị người mang hết, rượu tiếp đãi quan khách lại càng giọt cũng lưu. Quả Nguyệt cũng chẳng quan tâm, những thứ thuộc về thứ cũng chẳng cần để ý, cho dù bọn họ đem bộ bàn duy nhất mang cũng mặc kệ.


      " Quả Nguyệt, ăn cơm thôi."


      Cố Cửu giọng gọi, cả người lộ vẻ mệt mỏi cùng chật vật.


      Quả Nguyệt mượn ánh sáng đèn dầu mới thấy khuôn mặt lem nhem của nàng, cười "xùy" tiếng, từ trong ngực lấy ra chiếc khăn lụa giúp Cố Cửu lau mặt.


      Cố Cửu chú ý đến chiếc khăn tay này, đó là chiếc khăn cũ, mặt thêu vài đóa hàn mai. Sau khi lau mặt xong thu lại chiếc khăn bỏ vào ngực áo, ôn nhu nhìn Cố Cửu: "Để nương tử vất vả rồi."


      Cố Cửu có chút được tự nhiên, tuy rằng nàng nguyện ý chiếu cố , thế nhưng nàng vốn phải nương tử đích thực chờ đợi, nhưng dường như nghĩ như vậy, giống như nhận đình nàng chính là nương tử của phải bàn cãi thêm nữa.


      "Khụ khu.khụ..." Quả Nguyệt lại bắt đầu ho khan.


      Cố Cửu nhìn chén thuốc bàn còn đầy chân mày nhíu lại nhìn : "Sao uống thuốc?"


      Quả Nguyệt lấy khăn từ trong ngực xoa xoa môi, giọng yếu ớt: "Sau khi ăn cơm xong mới có thể uống thuốc."


      Cố Cửu chợt hiểu ra, trong lòng ngập tràn chua xót, đưa tay xới cơm cho : "Đừng nữa, nhanh ăn cơm !" Nàng đưa cho chén cơm, lại tự xới cơm ra đĩa cho mình, trong nhà chỉ có hai cái chén, cái chuyên dùng để đựng thuốc, cái xới cơm cho Quả Nguyệt, nàng cũng chỉ có thể dùng đĩa ăn cơm mà thôi.


      Quả Nguyệt nhìn nàng cầm đĩa cùng cái muỗng ăn cơm mà nội tâm căng thẳng, lập tức gắp quả trứng cút đặt vào đĩa của nàng.


      "...."


      Cố Cửu nhìn chuẩn bị hạ bát lại tiếp tục bới thêm cơm. Quả Nguyệt được ăn bữa cơm ngon lành nên rất thỏa mãn, ăn xong rồi còn uống chén canh lớn.


      Ánh mắt Cố Cửu sáng quắc nhìn canh trong nồi đất, cái đĩa dùng được, chỉ đành mở to mắt trông mong...


      "Hay nàng dùng nồi húp canh , ta uống nữa." Quả Nguyệt cười .


      Cố Cửu liếc cái, bưng nồi, dùng muỗng uống.


      Quả Nguyệt nghiêng người lấy trong ngăn bàn chiếc lọ bằng sứ.


      Trong hộp sắt kêu leng keng, Quả Nguyệt úp ngược chiếc bình lên bàn.


      Cố Cửu nhìn sang, chỉ thấy ít bạc vụn, rất nhiều tiền đồng cùng vài hạt châu. Quả Nguyệt nhặt vài mẩu bạc vụn đưa cho Cố Cửu: "Sáng sớm hôm nay ta có việc vào thành gấp, sợ nàng thấy ta sốt ruột nên vội trở về. Ngày mai nàng cùng Lâm thẩm vào thành mua ít đồ dùng ."


      Cố Cửu tiếp nhận bạc vụn trong tay , cảm thấy chỗ bạc vụn này nặng lạ thường, nàng nhìn quyển sách đặt thư án khỏi nhíu mày, chữ của hóa ra lại đẹp dẽ, thanh nhã đến vậy....


      "Vì sao ngươi bán tranh chữ?" Cố Cửu nhịn được hỏi.


      Quả Nguyệt ngẩn người, cười khổ: "Phu tử phản đối những chuyện này."


      Cố Cửu lúc này mới hiểu được, muốn thi đậu công danh, tự nhiên thể làm những chuyện tư lợi cho bản thân như vậy, đây đều là chuyện văn sĩ kiêng kị, nhưng văn nhân nếu sắp chết đói có gì là thể?


      Cố Cửu thở dài, chú ý tới đôi tay lạnh lẽo cầm tay của mình: "Trước kia, ta cũng hay thầm thay người viết chữ, bọn họ tới tìm ta nhờ viết giùm các loại hoành phi, có khi cho ta ít bạc, thỉnh thoảng bọn họ cũng tự động cầm ." nhàn nhạt , giọng điệu tựa như mây trôi.


      "Ngày mai nàng hãy mua nhiều đồ cho bản thân chút." ôn nhu , vuốt ve mái tóc Cố Cửu, "Xong việc mau sớm trở về."


      Cố Cửu nhìn ánh mắt dịu dàng nóng bỏng của Quả Nguyệt, lòng giật thót, da mặt cũng bắt đầu đỏ lên.


      Nàng đứng phắt dậy lúng túng: "Ta, ta rửa chén, lát hâm nóng thuốc đem cho ngươi."

      Last edited by a moderator: 4/10/15
      Chris thích bài này.

    5. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Chương 008: Kinh tế quy mô
      Edit : Mẹ Chíp

      Beta: Ishtar




      Hôm sau, Cố Cửu dậy rất sớm, bởi vì chỉ có duy nhất cái giường nên nàng đành chen chúc với Quả Nguyệt, như vậy nàng cũng tiện chăm sóc ...


      Trời vẫn chưa sáng hẳn, nam tử giường còn đều đều hô hấp, Cố Cửu rón rén bước xuống giường rửa mặt.


      Sau khi đem hai bộ y phục ngày hôm qua của hai người giặt sạch , bưng chén thuốc vào buồng trong nghe thấy gà gáy báo ngày mới bắt đầu.


      Tiếng gọi của Lâm thẩm từ bên ngoài vọng vào, Cố Cửu ngờ tới cỗ xe ngựa lớn đợi nàng ở đầu thôn, Lâm đương gia chính là con trai của thôn trưởng, công việc chính mỗi ngày là lấy lộ phí chở thôn dân vào thành Trường An làm lợi nhuận.


      Hôm qua nàng mới nghe Quả Nguyệt về Lâm gia, hóa ra Lâm thẩm vẫn còn rất trẻ, mới hai mươi bảy, hai tám tuổi, nhưng so với phụ nữ đại, bộ dáng của nàng trông chẳng khác gì phụ nhân trung niên. Nghĩ tới đây, đột nhiên Cố Cửu có chút sợ hãi, sống ở nông thôn thời gian dài liệu nàng có thể bị già như vậy ?


      Xe ngựa của Lâm gia rất lớn, có bốn con ngựa kéo, đưa người vào thành họp chợ, buôn bán, mỗi người thu năm văn tiền, bình quân mỗi ngày có thể kiếm được trăm văn tiền.


      Cứ đến sáng sớm, mọi người mang hành lý đến đúng địa điểm được định sẵn đứng chờ, ngờ thôn này cách xa Trường An đến vậy, thảo nào ngày ấy nàng xóc nảy trong kiệu hoa nửa ngày mới đến gia.


      việc Cố Cửu cảm thấy khó hiểu là vì sao đến giờ nàng vẫn chưa thấy người của Tấn hầu phủ đến đây gây khó dễ? Chuyện này Quả Nguyệt chỉ cười yếu ớt, câu ý tứ sâu xa: rảnh quan tâm.


      Cố Cửu mù mịt, chỉ biết triều đình đối với thân phận ràng của Cố Cửu cũng để ý. Chỉ là, nếu còn gặp lại người Tấn hầu phủ, nhục nhã khi đó nhất định nàng cộng thêm cả lãi trả lại nguyên vẹn!


      Nghe tiếng ngựa hí dồn dập, đôi mắt phượng lạnh lùng của Quả Nguyệt khẽ mở, chậm rãi từ tháp ngồi dậy nhìn hắc y nhân đứng trước cửa sổ.


      "Ngươi tìm ta, Quả Nguyệt." Hắc y nhân giọng . Mấy ngày nay y vẫn luôn nấp quanh đây, đơn giản là y từng khi dễ tiểu nương tử của người ta, nhưng ai kêu nha đầu đó lại thú vị thế chứ.


      "Có việc cần ngươi giúp." Quả Nguyệt thản nhiên , mỗi câu đều hết sức khó nhọc, kỳ thực cũng tin tưởng y, thế nhưng, nghĩ lại y mặc dù tiền tài thế lực, thậm chí còn ở lì tại hàn xá ăn trực, nhưng lại có thể nắm bắt được tin tức lớn trong thành Trường An trong lòng bàn tay, xem ra cũng còn có chút năng lực.


      Hắc y nhân nghiêng đầu nhìn Quả Nguyệt: "Ngươi muốn ta giúp ngươi trị bệnh?"


      Quả Nguyệt trầm mặc gật đầu, từ khi bái đường cùng Cố Cửu, khắc cũng ngừng suy nghĩ nếu sức khỏe của mình tốt hơn nàng nhất định phải chịu nhiều cực khổ như vậy, mới qua ngày mà nàng tiều tụy ít.


      Hắc y nhân vuốt cằm suy nghĩ, hay là lẻn vào hoàng cung bắt ngự y, hoặc là đến cái miếu cách thôn bảy dặm túm bừa vị đại tiên nào đó về đây, suy tính lại đều cảm thấy thực tế chút nào.


      Nhưng nhìn ánh mắt buồn bã của Quả Nguyệt, y cười an ủi: "Ngươi yên tâm, ta nghĩ ra cách, ngươi chỉ cần nhớ điều, trung tuần tháng chín thi Hội phải đỗ cao trung!"


      Dứt lời thấy bóng dáng của y đâu nữa, có vẻ y rất sợ chạm măt tiểu nương tử ghê gớm kia.


      Bản năng mách bảo Quả Nguyệt rằng người này hề đơn giản, tuy chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng y vẫn ghi nhớ, còn chủ động muốn báo đáp ân tình năm xưa, thế gian người khắc ghi chân tình rất ít, giống Tấn Hầu vong ơn bội nghĩa. tin tưởng người này cũng giống tuy xuất thân bần hàn nhưng tương lai nhất định làm nên nghiệp lớn.


      Dọc đường "Dạ Phong" vét mãi trong người mới được ít bạc vụn, y thở dài ngao ngán, đem cất lại trong ngực, vung tay áo cái liền xuất hai mảnh vá!


      Làm sao chữa khỏi bệnh cho Quả Nguyệt đây, có tiền mời đại phu, bắt cóc đưa tới cũng hay lắm, suy nghĩ hồi lâu, trong lòng y nảy ra ý định, nghe người ta Lương Phương trụ trì chùa Bạch Mã có thể cứu người ta chết sống lại, đằng nào cũng chẳng có tiền mời đại phu, cũng thể bắt cóc người, chi bằng cầu cứu Lương Phương giúp tay, cũng có gì quá đáng. Huống hồ Phật gia phải có câu "Cứu mạng người còn hơn xây bảy toà tháp" sao?


      Giang Nam Vạn An tự Phàm Vũ đại sư với y, cả đời này, người cho y bát cơm, cũng là người có thể giúp y làm nên đại , Quả Nguyệt mà chết, y chẳng phải cũng tiêu đời luôn sao? Y thực hối hận năm xưa hỏi ngọn nguồn tại sao cuộc đời y lại ràng buộc ân nghĩa suốt đời với Quả Nguyệt? hỏi chút số mệnh của cũng được, để còn biết đường tìm người cải mệnh Quả Nguyệt giúp sống lâu hơn chút?


      "Dạ Phong" lắc đầu về phía thành Trường An.


      Trong xe ngựa ồn ào, Cố Cửu núp trong góc cúi thấp đầu, cố gắng đem tồn tại của mình giảm xuống mức thấp nhất, mặc dù hôm qua Lâm thẩm mắng các nàng trận, ngay cả khi như thế những người đó vẫn trêu ghẹo nàng như cũ, tuy đến nỗi khó nghe nhưng cũng khiến Cố Cửu mặt đỏ tới tận mang tai.


      Có người hỏi nàng và Quả Nguyệt khi nào có hài tử, Cố Cửu khóc ra nước mắt, nàng vẫn còn là đứa trẻ mà...


      Lại có người Quả Nguyệt thân thể yếu ớt thế còn muốn sinh hài tử sao? Liệu có sinh được hài tử khỏe mạnh đây? Cố Cửu đương nhiên cho rằng bọn họ quan tâm đến sức khỏe của Quả Nguyệt, bởi vì bất kì ấn tượng nào đầu tiên cũng thể qua ngày mà có thể thay đổi được.


      Cố Cửu làm tốt vai trò kẻ câm điếc, cho dù các phu nhân và nương nhìn nàng với ánh mắt thương cảm, hoặc nghĩ dung mạo nàng như thế nhưng lại câm điếc đáng tiếc, hay là cho rằng thân phận nàng hèn mọn thân thế bi thảm, hết thảy nàng đều phản đối.


      Tới thành Trường An trời cũng sáng, vừa kịp lúc chợ phiên, đầu chợ số người bán hàng rong, nghe Lâm thẩm giải thích rằng hôm này các nàng tới chậm chút. Cố Cửu thấy mọi người và xe ngựa xuống tại địa điểm nhất định, cùng thôn có người bán trứng gà, người bán đồ ăn vặt, cũng bán cả những món quen thuộc như mì phở... Có mấy tiểu nương xinh xắn tết những sợi dây sặc sỡ thành tua rua treo ngọc bội, Cố Cửu quan sát thấy tất cả đều rất bình thường, có gì đặc biệt. Nếu là nàng, nhất định làm nhiều loại hoa văn đặc sắc, chỉ dây treo ngọc bội thậm chí còn có thể làm đồ trang sức.


      Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Cửu nóng lên, vì sao nàng làm ít bán sinh lời kiếm ít tiền xem bệnh cho Quả Nguyệt, mua dược liệu, vật dụng trong nhà, nhân tiện cũng tự mình tích góp ít lộ phí đường?


      Nàng nhìn hai viên trân châu trong túi tiền, nếu chỉ mua chỉ màu hay các đồ vụn vặt có thể mua được rất nhiều, nhưng nếu mua gạo cũng chỉ mua được ít.


      "Nhìn cái gì, xú nữ câm điếc, rình trộm đồ à?" Mấy nương nhìn nàng thiện chí, vừa xua vừa đuổi: “Còn mau cút qua bên."


      Cố Cửu định mở mồm mắng trả nhớ đến hôm qua Quả Nguyệt dặn trước mặt người ngoài cứ giả bộ câm điếc tốt hơn, lời ra đến miệng đành nuốt lại, nàng tức giận thẳng mạch tới gian hàng khác xem có gì mới, có thể khiến cho nàng có thêm vài nguồn cảm hứng nho .


      Lang thang nửa canh giờ nàng phát sạp đồ ăn vẫn là kiếm được nhiều tiền nhất, hơn nữa nơi này gần cửa thành Trường An, có rất nhiều thương nhân từ khắp nơi khi vào đến thành đói bụng nhân tiện mua ít bánh bột ngô, bánh bao các loại. Nhưng chỉ cầm có chút tiền này đủ vốn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có biện pháp thứ nhất là có thể thực được. Mua ít chỉ kim tuyết màu, nếu các nàng làm dây đeo ngọc bội ta làm cái gì khác biệt hơn như là dây buộc tóc, các loại vòng đeo tay.


      Cố Cửu quan sát cực kì tỉ mỉ, ánh mắt dừng lại phía sạp hàng của mấy tiểu nương, có rất ít khách vào xem nha, nghĩ chút là biết, các nàng bán chính là dây treo ngọc bội mà dân thường làm gì có tiền mà mang ngọc bội, thể nghi ngờ đấy chỉ là cái cớ thu hút các quý công tử để ý chút, nhưng với loại tay nghề này có gì lạ lẫm?


      Cố Cửu quyết định tết ít dây buộc tóc độc đáo chút bán cho các nương gia đình khá giả, nữ nhân so với nam nhân,vẫn dễ kiếm tiền hơn.


      Nghĩ tới đây, Cố Cửu thẳng đến cửa hàng thêu.

      Last edited by a moderator: 4/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :