Chương 3: Rượu giao bôi
Edit: Mẹ Chíp
Beta: Ishtar
Quả Nguyệt ho khan mấy tiếng, ôm thân thể mềm mại trong ngực về phía hỉ phòng.
" có hỉ nương, chúng ta tự làm." cười khẽ, giọng dịu dàng trầm ấm, đem Cố Cửu đặt tháp.
cùng nàng ngồi tấm chăn gấm trải giường màu đỏ tươi, ngón tay thon dài trắng nõn trong lúc vô tình sờ thấy mấy hạt đậu phộng, nhìn mấy viên đậu phộng trong lòng bàn tay khẽ mỉm cười.
Cố Cửu cảm thấy bầu khí xung quanh có chút quỷ dị, cảm giác như bản thân sắp mất hết kiên nhẫn, nam nhân này rốt cuộc là muốn làm cái gì? lẽ muốn "Động phòng " cùng nàng ?
Cố Cửu đột nhiên bình tĩnh trở lại, nếu nguyện ý diễn, cớ gì nàng lại phụng bồi?
Đôi tay lạnh lẽo của Quả Nguyệt nắm chặt tay nàng, Cố Cửu trong lòng bỗng run lên muốn thoát khỏi bàn tay của .
Thấy nàng hề cự tuyệt, Quả Nguyệt cầm gậy hỉ, chậm rãi đứng dậy, tay trái như cũ nắm chặt lấy tay nàng.
Khăn hỉ chậm rãi hạ xuống. Đôi mắt phượng sắc bén, con ngươi u lạnh lẽo thầm quan sát, môi mỏng khẽ cong lên: " Nương tử xinh đẹp." biết là lòng tán thưởng hay sớm trở thành thói quen với việc tán dương vô thưởng vô phạt này.
Cố Cửu chớp mắt kinh ngạc, gương mặt của tái nhợt thậm chí phải gọi là trắng bệch, đường nét khuôn mặt cùng đôi mắt phượng u, nàng thành thực : "Phu quân cũng kém."
Khuôn mặt này nếu phải do quá nhợt nhạt, có thể coi là mỹ nam, chẳng qua chỉ là thiếu ít nam tính, hơn nữa thân thể lại khá gầy yếu.
"Vi phu cám ơn nương tử khích lệ."
cũng tỏ ra kinh ngạc khi thấy nàng đột nhiên mở miệng, cũng cảm thấy những lời đó quá đường đột. Chỉ là khuôn mặt tái nhợt, con ngươi u sâu thăm thẳm bỗng lóe sáng, sóng mắt xẹt qua tia nghi hoặc, dường như hiểu lý do mà người kia giết nàng, người đó có muốn đưa đến cho nữ nhân trong sạch thú vị để báo đáp ân cứu mạng năm xưa, điều đó xem ra là .
Cố Cửu ngạc nhiên nhìn đến bên đài cao sau khi đốt cặp nến long phượng, với tay lấy hai chén rượu giao bôi.
Dưới ánh nến khuôn mặt của càng thêm ôn nhu, Cố Cửu chưa từng gặp nam nhân nào ôn nhu đến thế, so với những người nam nhân nàng từng gặp trước kia có quá nhiều bất đồng. Chẳng qua là có chút yếu ớt, ngay cả chính mình còn bảo vệ được, làm sao che chở được cho nàng?
cầm chén rượu đến trước mặt nàng, khuôn mặt ôn nhu nhất quyết để Cố Cửu trốn tránh, ánh mắt trong suốt nhìn nên lời tổn thương. Nhưng mà, biết là cưới nhầm người vì sao còn muốn sai càng thêm sai? ràng là nên hận nàng, cớ sao lại vẫn cứ dịu dàng như vậy?
"Còn muốn diễn tiếp sao?" Cố Cửu lạnh lùng , "Ta câm, như vậy ngươi cũng đề phòng?"
Nam tử do dự, nhưng vẫn cười đáp: "Nàng là thê tử của ta."
đưa rượu hỉ cho nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong, chân thực đến mức khó phân biệt được giả.
Cố Cửu nhìn chén rượu hỉ gần trong gang tấc, lại ngẩng đầu nhìn tân lang trước mặt, cánh môi run rẩy, mười ngón tay nắm chặt tấm chăn trải giường, bị ấm đầu rồi sao?
"Hãy thả ta , từ nay về sau chúng ta ai thiếu nợ gì nhau!"
Quả Nguyệt nắm chặt chén rượu hỉ, bàn tay khẽ run nhè khiến cho rượu trong chén sánh ra ngoài.
"Nàng sao vậy? muốn sao?" Giọng run run có chút khẩn trương, trong mắt tràn đầy bi thương.
"Ta biết ta rất nghèo, nhưng ta nỗ lực hết sức để nàng có cuộc sống tốt hơn!" đặt chén rượu xuống, nắm chặt tay nàng khẽ , đôi mắt phượng trong trẻo rưng rưng như sắp khóc.
Cố Cửu bỗng đờ đẫn, nàng chưa bao giờ từng thấy qua đôi mắt phượng tĩnh lặng như hồ nước như vậy, lại giống như chứa cả dòng suối trong trẻo vì xúc động mà gợn sóng lăn tăn, vẻ đẹp này đối với người đại như nàng đúng là chưa từng thấy bao giờ, thế cho nên nàng luôn miệng giải thích:
", ta phải ghét bỏ ngươi."
"Ngươi hiểu lầm rồi! Ta chỉ muốn khỏi nơi này, ta muốn làm ngươi lãng phí thời gian với ta, ngươi hiểu vậy?"
"Như vậy a!" Mắt phượng khẽ nheo lại, nở nụ cười yếu ớt: "Ta lại cảm thấy nàng làm lãng phí thời gian của ta."
nửa quỳ nửa ngồi trước mặt nàng, ngón tay tái nhợt thon dài xoa lên hai gò má của nàng khẽ : " Trái lại ta lại cảm thấy xứng với nàng." Giọng thanh nhuận êm tai, tựa như nước suối.
Trái tim Cố Cửu nhảy lên nhịp, có chút rung động, chưa từng có người nào với nàng những điều chân tình cảm động đến thế, giống với những tên công tử bột tầm thường khác.
nam tử tốt như vậy có lý do gì để ở lại cùng ? Chỉ là có chút va chạm với Tấn Hầu gia, điều này cũng khiến trong lòng nàng có chút bất an.
"Mà thôi, ta cũng ép buộc nàng, chỉ là ta hi vọng nàng có thể ở lại..." đột nhiên buông tay, vuốt gò má của nàng, đơn : " ra ta rất độc."
Ta rất độc...
Chỉ câu xuất phát từ nội tâm của khiến cho cả người Cố Cửu run bần bật.
Từng có lúc chủ nhân cũ của thân thể này cũng bị độc chôn vùi, mỗi khi màn đêm buông xuống trong lòng lại sợ hãi đơn đến tận xương tủy. Bị bức bách vào Đào Các, bị đào nương đánh đập tàn nhẫn, nàng cắn chặt răng chưa từng kêu tiếng, nàng vốn là người câm làm sao có thể muốn nàng lấy lòng kẻ khác? Khi ma ma mặt chát đầy phấn xoa toàn thân nàng, nàng cũng uốn éo thẹn thùng, chẳng hề kêu tiếng, chỉ im lặng lời, nữ tử thể khiến cho nam nhân có cảm giác kích thích, bất quá cũng chỉ là phế vật.
Cho nên, chủ nhân cơ thể này cam chịu làm hạ nhân, chút ít vẫn giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân.
Phục hồi lại tinh thần, Cố Cửu suy nghĩ chút, nàng muốn cùng sao? Có thể trở thành thói quen hay ? Từ trước đến nay đều mình độc lập, bây giờ lại sống chung với người, hơn nữa còn là cổ nhân. Muốn nàng ở cùng , là có chút quen!
Ánh mắt Cố Cửu dừng lại chiếc chén bàn gỗ, đột nhiên cảm thấy họng khô nóng, khát nước...
Rượu mà hỉ bà đưa cho nàng nhất định thể uống, vì trong đó chắc chắn hạ dược, bây giờ nhìn thấy cái chén nàng chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Ngón tay thon của thiếu nữ vươn ra cầm lấy cái chén, hai mắt sáng lên gần như hiểu ra gì đó, ngửa đầu uống cạn.
"Từ từ, chậm thôi." Nam tử mỉm cười ôn nhu, đưa cho nàng cái chén khác, "Ta dạy nàng uống."
Cố Cửu ngạc nhiên nhìn , giống như bị mê hoặc cầm lấy cái chén, tay cầm chén, khuỷu tay giơ lên, học theo dáng vẻ của cầm cái chén uống cạn.
Quả Nguyệt nở nụ cười hài lòng, ánh mắt ôn nhu mang theo tia giảo hoạt. Lúc này, nàng muốn cũng được.
Cổ họng Cố Cửu nóng hừng hực, hơi rượu xộc lên mũi, sặc chảy nước mắt.
Quả Nguyệt lo lắng, nhìn mặt nàng đỏ bừng bừng cảm thấy căng thẳng, đau lòng, cầm cái chén đến bên bàn hỉ, rót trà vào trong chén tráng qua, sau đó mới rót trà vào chén đưa cho Cố Cửu.
"Uống chút trà ." Quả Nguyệt đau lòng .
"Sao?" Cố Cửu hoài nghi lại là rượu, lúc này có chút chóng mặt, lắc đầu mạnh.
Quả Nguyệt cảm thấy dáng vẻ nàng bây giờ vô cùng đáng , khẽ cười. " phải rượu, phải mà!" xong mặt có chút buồn bã, nàng tin .
Cố Cửu cảm thấy cổ họng nóng rát đau đớn, suy nghĩ nhiều, nhận lấy cái chén dồn sức uống.
"Khụ, khụ, khụ... " Nàng uống quá nhanh nên bị sặc.
Đôi tay tái nhợt thon dài xoa xoa sống lưng của nàng, vỗ giúp nàng thuận khí.
Cố Cửu cảm thấy dễ chịu hơn chút, Quả Nguyệt cầm lại cái chén trong tay nàng, đưa tay thảo bỏ mũ phượng đầu nàng.
"Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?" Cố Cửu cảnh giác hỏi .
Quả Nguyệt cảm thấy có chút buồn cười, là sợ nàng đội mũ nặng đầu mà thôi. Chỉ là khóe môi vừa cong lên, cơn khó chịu trong ngực liền truyền đến, ho trận mãnh liệt.
Quả Nguyệt che miệng, dồn sức ho khan, ngày trước phần lớn thời gian đều nghỉ ngơi, bởi vì hôm nay là ngày kết hôn hiển nhiên là phải hoạt động nhiều khiến cho có chút mệt nhọc.
Cố Cửu có chút lo lắng nhìn con quỷ bệnh này, trong lòng căng thẳng, ôi, có việc gì chứ? Cũng nên ho liên tục như vậy a, thở hơi cũng nổi sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Cố Cửu trắng bệch, phu quân chết đêm tân hôn, nếu thẩm tra, phải nàng trở thành người đáng nghi nhất sao?
Nghĩ tới đây, nàng từ từ đưa tay xoa sống lưng của nam tử.
Last edited by a moderator: 4/10/15
Chris, Cỏ Ú và Hoa Dao thích bài này.