Tuyệt đỉnh vương phi - Lục muội Tuyết Nhi, (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Chương 33: Chính văn hoàn

      Ngày hôm sau, đại điện thiết triều, thay đổi vô cùng lớn ảnh hưởng đến cục diện Thiên quốc.

      -Xin hoàng thượng ân chuẩn cho hạ thần được từ quan!-Bảo Nam quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên, mũ quan được giơ cao tay. Thiên lặng lẽ nhìn vị bằng hữu vào sinh ra tử giờ lại muốn bỏ mình mà khỏi thấy buồn lòng. biết lý do vì sao, cảm giác như mọi người đều bỏ rơi .

      -Lý do?

      -Xin phép cho thần lý do!-Tiếp tục cúi đầu sát sàn đại điện. Nếu hôm nay thể ra , rất có thể là cả đời này tìm được Rina nữa.

      -Vậy ta cùng có lý do cho ngươi rời !-Lạnh lùng

      -Xin hoàng thượng ân chuẩn cho đại ca của thần từ quan hồi hương!-Như Băng từ ngoài xông thẳng vào đại điện. Từ bỏ mọi tôn nghiêm, từ bỏ mọi ân sủng, cúi đầu trước Hoàng Thiên.

      -Băng, muội…

      Văn võ bá quan nhìn vào hai người này mà khỏi giật thót mình. Hai kẻ cao ngạo như mây cao, hai kẻ nổi danh quỳ gối trước ai mà nhất loạt cúi đầu. Văn võ bá quan yên lặng suy nghĩ. nửa là kẻ thù của Bảo Nam cười thầm trong bụng, cơ hội tốt nhất để hạ bệ Bảo Nam đến. Chỉ cần Bảo Nam ra ai có thể cản đường bọn họ. nửa là những trung thần lo lắng cho tương lai đất nước. Nếu Bảo Nam rời là cơ hội tốt nhất cho những kẻ đến gây chiến. triều đình cũng còn người đứng ra bàn đối sách, còn người ra tay ngăn cản gian thần. Bỗng, giọng vang lên phá vỡ gian tĩnh lặng:

      -3 năm, ta cho ngươi rời 3 năm. Vị trí tể tướng vì ngươi mà giữ lại. 3 năm sau ngươi trở lại, ta tru di cửu tộc nhà ngươi!

      -Thần dám!-“Đùa, tru di cửu tộc? Ở đây có mỗi hai huynh đệ ta, ta rồi chả lẽ ngươi tru di muội muội ta. Xuất giá tòng phu, thế chả khác nào ngươi giết huynh đệ rồi 9 họ nhà mình!”-Bảo Nam vừa vừa nghĩ thầm

      -Ta cho ngươi đúng 3 năm.-Hoàng Thiên chốt đúng câu cuối rồi phất tay áo bỏ .

      Triều thần cũng lặng lẽ ra. Cả đại điện chỉ còn hai huynh đệ nhà Bảo Nam cùng Hoàng Vũ. Vội vàng đỡ nương tử mình dậy, Hoàng Vũ lên tiếng:

      -Nam…

      -Ngươi đừng lo cho ta! Ta tự biết giải quyết ra sao.- đứng dậy, phủi những hạt bụi vương tà áo.

      -Muội chờ huynh trở về!-Băng khẽ khàng phủi áo.-Muội chờ huynh đưa đại tẩu trờ về.

      -Cảm ơn muội!

      -Đùa, chúng ta là huynh muội mà!-Như Băng mỉm cười vỗ vai Bảo Nam rồi đứng tựa vào lòng phu quân mình. Bảo Nam bước ra khỏi đại điện. Bóng áo xanh dần dần chìm vào trong bóng tối.

      -Như Băng này…

      -Hả?

      -Nàng chắc là Bảo Nam hạnh phúc chứ?

      -Muội có phải thần tiên đâu mà đoán được!-Nàng quay lại, khé nhéo má -Chuyện của Nam ca, để huynh ấy tự giải quyết . Chúng ta về phủ thôi!

      Vương phủ

      -Thưa vương phi, có người chuyển tặng người hộp bánh ạ!-Lão quản gia cung kính dâng lên. Băng mở hộp ra, là loại bánh quế hoa đệ nhất kinh thành. Nhón tay lấy miếng bánh, hương vị lan tràn trong miệng. Bỗng nàng cảm thấy khó chịu. Dịch vị như trào ra khỏi cổ họng. Nàng vội vàng ghé sang bên nôn thốc nôn tháo những gì vừa vào bụng. Vừa lúc Hoàng Vũ về trông thấy cảnh nương tử khó chịu liền lớn tiếng:

      -Mau mời thái y đến đây.

      -Ta …ọe….. sao…

      -Đến mức này còn sao. Băng, nàng là học y, phải biết lo cho sức khỏe của mình chứ!-Rồi quay sang quắc mắt với nô tài-Còn mau nhanh!

      Chừng nửa canh giờ sau

      Ngoài Bạch Mai viện có bóng người ngồi uống trà dưới tàn cây, miệng nở nụ cười ngố--đỡ-nổi! Nhưng mà khuôn mặt hằng ngày lạnh tạnh như đồng lại đột nhiên mỉm cười tất nhiên khiến nhiền người ngã ngửa. Điển hình là toàn bộ hạ nhân Vũ vương phủ đều tránh xa Bạch Mai viện 3 mét, tránh xa vị vương gia lên cơn của bọn họ. Cũng phải thôi, chứ nhỡ đâu tên này lên cơn lại lôi mọi người ra cắn xé chết! =,=

      Đùa chứ dìm hàng ảnh đủ rồi, bây giờ vào đề chính nè.

      Mọi người có biết vì Hoàng Vũ rạng ngời của chúng ta lại đột nhiên như thế ? à? Vậy quay lại 15 phút trước nhé.

      15 phút trước

      Thái y vừa bước đến cửa bị Hoàng Vũ vội vã kéo vào. kịp để ông thở, đè tay ông xuống bắt mạch cho Băng. may cho Hoàng Vũ, vị thái y được mời đến hôm nay là kẻ cáo già bậc nhất trong thái y viện. Ông thâm trầm bắt mạch cho Băng rồi từ từ mở miệng:

      -Ờm, bệnh này…

      -Bệnh nan y à?

      - khó cũng khó, dễ cũng dễ… Bệnh này

      -Rốt cuộc là nương tử nhà ta mắc bệnh gì?

      -Uhm….

      -Ông muốn chết hả?

      -Yên để ta khám!-Thái y già lần nữa bắt mạch cho Băng rồi phê đơn thuốc. Hoàng Vũ chạy như bay đến thái y viện bốc thuốc :

      -Vương gia, vương phi có thai sao?

      -Có thai?

      -Vâng, đây là thuốc dưỡng thai mà vương gia!-Người bốc thuốc ở thái y viện khẽ chớp chớp mắt. Vương gia mang đơn thuốc đến mà biết sao?

      Ồ, ra đó là lý do mà Hoàng Vũ của chúng ta như tên tự kỉ ngồi cười. Cũng phải thôi, lần đầu có con, lại là con với người thương nhất ai chả thế. Chúng ta tốt nhất nên lánh vậy.

      8 tháng sau, vẫn địa điểm đó

      Hoàng Vũ qua lại, miệng ngớt lẩm nhà lẩm nhẩm những gì mà ai biết, ai hiểu. Bên trong phòng kia, Như Băng cùng 8 bà mụ cố sức “chiến đấu”

      -Vương phi, cố chút nữa thôi!

      -AAAAAAA….AAAAAAA…..Ta hận huynh……..Phong Hoàng Vũ………Ta hận huynh……..lần sau ta còn sinh con cho huynh……………….ta bị sét đánh chết……………………………..

      Bỗng, tiếng khóc dữ dội vang lên. Bà mụ từ trong vội vàng ẵm nam hài chạy ra:

      -Chúc mừng vương gia. Chúc mừng vương phi, là tiểu vương gia.

      Hoàng Vũ run rẩy đưa tay đón lấy đứa bé tiếng khóc nữa vang lên. bà mụ khác tiếp tục chạy ra:

      -Chúc mừng vương gia, là long phượng thai.

      Nhất loạt người trong vương phủ quỳ rạp xuống đất:

      -Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương phi!

      Hoàng Vũ vội vàng giao con cho bà mụ rồi chạy vào. Nắm lấy bàn tay yếu ớt của Như Băng, khẽ :

      -Ta nàng! Băng nhi, ta nàng!

      Hoàn chính văn

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Phiên ngoại 1

      kiện Như Băng lần sinh hai đứa con trai nhanh chóng truyền khắp kinh thành.

      Nghe hai đứa trẻ đó tên là Phong Ngân Hải và Phong Khuê Mẫn.

      Nghe hai đứa bé xinh đẹp hơn người. Hải nhi hoàn toàn là bản sao của mẫu thân, còn Mẫn Mẫn khác gì phụ thân.

      Nghe

      Nghe

      Khoan, mọi người định thắc mắc vì sao lại là nghe ư? Đơn giản là lý do thể này.

      Quay lại thời điểm 2 đứa trẻ tròn 6 tháng tuổi.

      -Như Băng à, hai đứa bé cũng lớn rồi, con hãy để sư phụ và sư mẫu mang nó nuôi dưỡng .-Sư phụ nàng- Hắc Dạ lão đầu cố gắng thuyết phục để đưa hai đứa trẻ về cốc “dạy dỗ”

      -Nó mới 6 tháng thôi sư phụ à!

      -Hay là con để ta đưa nó vào cung?-Thái hậu đại nhân lên tiếng

      -Để bọn nó học cách tranh giành nam nhân?

      - khí trong cốc tốt cho trẻ con Băng à!-Sư mẫu nàng cũng tham gia vào cuộc vận động.

      -Nhưng nó tốt khi ở cạnh hai người?

      -…

      -…

      -Con đồng ý, mọi người đưa hai đứa bé đấy !-Hoàng Vũ sau hồi bị lơ rốt cục cũng xen vào được.

      Và chỉ trong vài giây sau, tất cả những ai tham gia vào cuộc vận động đều rời sang viện của hai bé, chỉ còn hai vợ chồng nhà Băng đấu mắt.

      -Tại sao chàng lại làm vậy?

      -Ta muốn nàng bận tâm nuôi con!

      -Chỉ thế thôi sao?

      -Ta muốn đêm đêm bị tiếng khóc của con làm phiền.

      -Chỉ có thế?

      -Ta thích con bám dính lấy nàng!

      -Hết lý do rồi à?

      -TA CHỊU ĐƯỢC CƠ THỂ NÀNG CÓ MÙI LẠ! ĐẶC BIỆT LÀ MÙI CỦA NAM NHÂN KHÁC!

      -Con chúng ta chưa đến mức là nam nhân!

      -Nhưng nó vẫn là con trai!

      -…

      Dưới vô vàn lý do đó, Hải nhi và Mẫn nhi bị phụ thân tống đến cốc cho nhị vị sư phụ, tiếp tục bước đường rèn luyện từ trong trứng. năm được phụ mẫu sang thăm 3 lần, được bà nội sang thăm 4 lần, được Bảo Nam và Rina sang thăm 6 lần, còn lại đa số thời gian ở nhà luyện võ.

      Nhờ sống với hai con người bình thường, lại thỉnh thoảng được vị bác đáng kính bình thường nữa dạy dỗ nên Hải nhi và Mẫn nhi lớn lên hoàn toàn bình thường, tính cách hoàn toàn giống người, đặc biệt là Mẫn Mẫn. Điển hình là số việc như sau.

      Năm hai đứa tròn 8 tuổi

      Tình mẫu tử của Như Băng đột ngột trỗi dậy, đưa hai đứa về nhà thời gian. Thời gian đó Ngân Hải và Khuê Mẫn được ra vào tự do trong cung, lượn qua các cung như ở nhà. Thời gian đó Bảo Nam cũng trở về, hoa hoa lệ lệ đưa theo Rina vào phủ nên chỉ có thể kinh thành vô cùng loạn. Sau đây là thời gian biểu 1 ngày của Hải nhi và Mẫn nhi ở kinh thành lúc đó.

      8h sáng, thức dậy, lẻn vào ngự thiện phòng ăn sáng.

      8h 30 sáng, theo vị kinh thành đệ nhất mĩ nam Thiên Thiên Phương dạo phố, tiện thể lấy hàng chục lít máu của người dân kinh thành.

      10h, Bảo Nam tới hộ tống Rina trở về, bám càng vị bác đáng kính vào phủ tế tướng.

      10h30: Lẻn vào phòng bếp của phủ tể tướng ăn, tiện thể bỏ vào thức ăn của mọi người vài gói thuốc xố.

      11h, vào cung bồi bà dạo.

      11h30, đốt cháy vài cái cung điện, vẽ râu cho vài cung nữ thái giám, cắt “vài” nhành hoa trong ngự hoa viên để làm thí nghiệm.

      13h: Mẫn Mẫn nằm trong phủ nghe nhạc, Hải Hải ngồi quạt cho em (bởi vì bị bắt buộc)

      14h: Mẫn Mẫn chán nghe nhạc, chuyển sang việc tập kiếm, lôi vài người trong phủ ra làm bia. Chưa có ai chết! Hải Hải chui vào phòng chế thuốc.

      16h: Bị mẫu thân lôi đến Phùng Băng gia trang và Ngọc La cung học quản lý mọi việc. Hải Hải chăm chỉ học, còn Mẫn Mẫn theo Tinh Vệ trốn chơi.

      16h15: Mẫn Mẫn chơi bị mẫu thân bắt lại, đem ánh mắt oán hận chuyển đến vị trai “đáng kính” nhăn răng ra cười.

      16h30: Mẫn Mẫn tiếp tục trốn chơi, lần này có bảo hộ của papa quý. Hoa hoa lệ lệ lôi theo Phong Hàn Triệt là vị hoàng đế tương lai Thiên quốc quậy phá.

      17h: Khuê Mẫn ngồi viết bức thư cho con trai của tình địch cũ của phụ thân là Lâm Nguyên Phạm, đem chuyện bị mẫu thân bắt học ra kể lể, và cũng bày tỏ tình cảm ngưỡng mộ đến cậu bé bị bắt học.

      18h: Mẫn Mẫn về nhà, so sánh trai là Phong Ngân Hải với Lâm Nguyên Phạm, nhận được ánh mắt căm tức của trai và làm tăng bậc căm thù Nguyên Phạm trong lòng Hải Hải bé !

      19h: Sau khi ăn cơm bị mẫu thân ép ngồi vào bàn học thư từ binh pháp. Vẫn là Hải Hải chăm chỉ học, còn Mẫn Mẫn năn nỉ mẫu thân truyền đạt võ công và cầm thuật.

      20h: Phá hoại giây phút hạnh phúc của phụ thân! Lần này là do Hải Hải cầm đầu. Hải Hải đáng thương bị papa đá về phòng, còn Mẫn Mẫn nhờ vẻ mặt ngây thơ vô tôi mà được tha.

      21h: Đại chiến huynh muội 200 hiệp. Nhờ võ công và chút mẹo vặt mà Mẫn Mẫn thắng, vui vẻ trùm chăn ngủ.

      Haiz, cuộc sống kinh thành sau tháng bị hai huynh muội nhà này phá hoại đến mức còn nhận ra là kinh thành xa hoa bậc nhất của Thiên Vũ lục địa. Thể theo nguyện vọng của bá quan văn võ, Hoàng Thiên buộc lòng đưa hai đứa cháu trở về cốc và hứa hẹn năm đưa hai đứa về 1 lần.

      10 năm sau

      Kinh thành có ít nhiều biến chuyển. Phong Hàn Triệt tiếp nhận nhiệm vụ từ cha, lên ngôi hoàng đế chấn dương trăm họ. Phong Khuê Mẫn càng lớn càng xinh đẹp. Nàng trở thành mối hiểm họa ngàn năm cho nam nhân trăm họ. Khuê Mẫn tiếp nhận võ công từ mẫu thân, phụ thân và nhị vị sư phụ, trở thành Thiên hạ Đệ nhất Trộm đạo, cũng là Thiên hạ Đệ nhất mĩ nhân. Đáng tiếc điều là vị mĩ nhân này phải tiểu thư khuê các hiền lành tử tế mà là nương miệng lưỡi chừa ai, quậy phá để đâu cho hết. Phong Ngân Hải trở thành Vũ vương gia đời kế, lúc tiếp quản toàn bộ cơ nghiệp của Phùng Băng gia trang, trở thành kẻ bận rộn nhất thiên hạ. Bảo Nam và Rina cũng nhận nuôi đứa con xinh đẹp, hình như có tên là Phương Lệ Vân phải. Lệ Vân lớn lên xinh đẹp thua kém Khuê Mẫn, nhưng tính tình quỷ dỉ cũng thua gì Rina. Ít ra là Lệ Vân còn biết giả bộ hiền lành, khiến ai đó tên là Hàn Triệt chết mê chết mệt, phải nhanh chóng đưa vào cung. Còn Phong Nguyên Phạm, hiểu tại sao gây thù chuốc oán với rể tương lai mà bước đường đưa vợ về cũng lắm chông gai.

      Vũ vương phủ

      -Ta gây thù chuốc oán gì với ngươi mà ngươi lại ngăn cản ta gặp Mẫn Mẫn!- Nguyên Phạm tức tối gào lên với cái bản mặt “phè phỡn” của Ngân Hải.

      -Chả có gì cả! Chỉ là tại Mẫn Mẫn ở đây?

      -Vậy nàng ở đâu?

      -Ta sao biết được!

      -Ngươi…

      -Mà nè Nguyên Phạm, ta với ngươi cũng là bằng hữu nên ta khuyên ngươi chân thành nhé. đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ mà ngươi phải quyến luyến với mỗi muội muội ta. Nó nữ công gia chánh biết gì hết, chỉ giỏi gây chuyện, cưới nó về để ngươi ngắm à?

      -Ta cưới nàng về làm gì kệ ta! Ngươi thế cẩn thận ta hiểu là ngươi muốn ta cuới ngươi đó!

      -…-Câm nín

      -Mà hay ngươi thích ta? Nhưng lòng ta có mỗi Mẫn nhi thôi!

      -NGƯƠI CHẾT LÂM KHỞI PHẠM, NHẢY LẦU TỰ TỬ NGAY CHO TA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

      Haiz, nhưng khó khăn đến mấy Lâm Khởi Phạm cũng lấy được Mẫn Mẫn về. Và cả Phong Ngân Hải cũng tìm được nửa của mình rồi! Thiệt lòng chúc phúc cho họ!

      Lời tác giả: cuộc sống của hai em nhà này ngàn chấm. kẻ nào bình thường!

      Thế là cũng kết thúc bước đường của TDVP. Trong thời gian viết, ta phải cảm ơn rất nhiều người. Đầu tiên là đại tỉ quý của ta, tỉ giúp ta rất nhiều trong bước đường hoàn thành. Tiếp theo là Gấu động kinh, bé theo ss từ những ngày đầu, nhưng bé cũng giúp ss chỉnh sửa rất nhiều chi tiết của truyện.

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Tuyệt đỉnh vương phi phiên ngoại 2

      Casting nhân vật: Phùng Ngọc Bảo Nam-Nam chính

      Rina a.k.a Thiên Thiên Phượng-Nam chính

      đam mĩ mà, hai nam chính là chuyện thường thôi. Ai dị ứng với Boy love mời click back, cửa bên kia, ta tiễn! *Vẫy khăn*

      Truyện có sử dụng các

      Bảo Nam là , Rina là y!

      ~Enjoy~

      Hãy bật những bài hát mà tôi để sẵn ở đây, vừa nghe vừa đọc truyện! OK?

      ~♥~

      Trước hết, hãy bật Tinh hoa phù mộng của Winky Thi.

      http://www.youtube.com/watch?v=4Gf9657TUwU

      Trong đêm, con người đứng thẫn thờ dưới ánh trăng, tay cầm vò rượu chậm rãi thưởng thức. Bên cạnh, những đóa hoa quỳnh từ từ hé nở để khoe sắc cùng ánh trăng vàng. Thình thoàng từ con người đó lại phát ra vài tiếng thở dài:

      -Rina ơi là Rina, tại sao ta dứt bỏ được ngươi đây…

      (T/g: Hạ rèm hạ rèm! Nhầm cảnh rồi! Diễn nhầm cảnh rồi! >o<)


      Bạch lăng sa tóc xanh xỏa hồng nhan như họa


      Phút bối rối nhìn nhau chẳng thốt nên lời, lòng tái tê


      Thiên cổ nguyệt gửi xuân hoa chỉ trong thoáng chốc a…


      Niên hoa úa tàn, xoay người lệ tuôn như mưa


      Trong thanh lâu, nam nhân tiêu sái bước vào. Kẻ này, phải là đệ nhất mĩ nam. Hàng mi cong dày mà lộn xộn. Đôi mắt đen tinh như sao trời. Ánh mắt sắc sảo như nhìn thấu tâm can kẻ khác. Hai mí mắt rất mỏng, tựa như chỉ dùng ngòi bút khẽ vẽ qua hai đường mong manh. Bờ môi hướng lên thành đường cong hoàn mĩ. Tuấn nhã, phong lưu mà cao quý. tựa như trích tiên hạ phàm, tà áo trắng nhiễm bụi trần. Tay khẽ phe phẩy quạt, tiêu sái bước vào thanh lâu.

      -Tể tướng đại nhân, hôm nay ngài có nhã hứng!-Thiên Ngọc Như yểu điệu bước ra. Mấy năm quản lý Vạn Hoa lầu, nàng luyện được thanh bản lĩnh cùng dáng vẻ yểu điệu hại người. Khắp kinh thành ai biết, Thiên Ngọc Như là thiên hạ đệ nhất tú bà, cũng là thiên hạ đệ nhất hoa khôi.

      -Như Như, lâu gặp!-Nam nhân được gọi là tể tướng kia khẽ dùng quạt nâng cằm nàng, miệng lời đùa cợt!-Nàng càng ngày càng xinh đẹp đó!

      -Tể tướng quá khen!-Thiên Ngọc Như khẽ cúi mình rồi khéo léo tránh người. Bỗng từ lầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua nàng khiến Ngọc Như rợn tóc gáy. Tể tướng đại nhân đột nhiên mỉm cười, ánh mắt chút ngượng ngùng nhìn thẳng vào người đứng lầu cao:

      -Rina, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!

      Ôm tỳ bà đàn khúc ngân nga gần ngay trước mặt xa tận chân trời


      Hồi tưởng thời, thịnh thế phồn hoa tựa đóa quỳnh hoa


      Thắm chu sa, tuyệt thế phong hoa, khuynh thành nhan sắc, ngâm Kiêm Gia

      Đêm hôm đó

      Trăng thanh gió mát. Từng cơn gió thổi qua hàng cây xanh nghe rào rạc. Đêm xuống, khi kinh thành chìm trong im lặng kĩ viện đệ nhất kinh thành-Vạn Hoa lầu lại là lúc náo nhiệt nhất. Những thanh phát ra khiến người ta đỏ mặt run tay hòa vào tiếng đàn hát của các nữ nhân bán nghệ bán thân khiến góc kinh thành rộn ràng thôi. Từ lầu cao, huyết y nhân nam nữ nhìn xuống, bộ dạng lạnh lùng màng thế như cách biệt hoàn toàn với chốn hồng trần đầy bụi bặm. Kẻ đó thân huyết y, khoác bên ngoài khinh sa trắng thuần*, mái tóc đen dài vấn lên nhàng, hơi thở lạnh giá tỏa ra xung quanh. Ai thấy kẻ này cũng bất giác ngắm nhìn chớp mắt. Khắp Thiên Vũ lục địa, duy chỉ có Rina mới có phong thái này. Khóe môi nhếch lên thành đường cong hoàn mĩ, khẽ mỉm cười:

      -Bảo Nam, cuối cùng ngươi cũng tìm đến nơi. Nhân dịp này, chúng ta hãy giải quyết tất cả mọi chuyện.

      Mĩ nhân nhấc gót ngọc bước xuống lầu, tiến thẳng đến đài cao chính giữa. Ánh mắt tất cả mọi người đảo lại nhìn về , mỉm cười đáp trả tất cả. Đứng thoải mái đài rồi, khẽ liếc mắt ra hiệu cho Thiên Ngọc Như. Lập tức, rèm đài được thả xuống, bao quanh Rina là lớp lục đỏ tươi. Giữa đài cao đột ngột xuất cỗ tranh cầm bằng hồng ngọc được chế tác tinh xảo. Rina khẽ mỉm cười ngồi xuống, đưa tay khẽ gảy đàn. thanh trong trẻo từ chiếc đàn tranh phát lên khiến cả lầu chìm trong tĩnh lặng.

      Tiếng đàn trong trẻo như ràng hòa với nhịp điệu của tiếng sáo véo von say đắm lòng người

      Tiếng đàn lúc trong trẻo, lúc say sưa sâu lắng, lúc lại réo rắt như suối chảy.

      Tiếng đàn này, so với tiếng đàn của Như Băng quận chúa năm xưa, còn lay động hơn mấy phần.

      Tiếng đàn này, gọi là thanh của trời cũng quá.

      Khách nhân dưới lầu, tất cả, đều chìm trong mảnh im lặng, im lặng đến tột cùng.

      Tiếng đàn dừng lại từ lâu, mĩ nhân cũng nhấc gót dời , nhưng bầu khí vẫn còn lắng đọng.

      Đào hoa tận, huyên náo hóa thành tịch mịch


      Chỉ còn khoảng tối mịt mù giữa đêm lạnh canh năm


      Giang sơn trường quyển úa vàng do sử xanh phong hóa


      Kiếp này ta và ngươi đều vướng bận


      Dưới trăng hoa xưa hóa thành cát bụi khắp trời


      Lăng Gia các – Linh Duyệt hương tuôn trào ra


      Ôm tỳ bà đàn khúc ngân nga gần ngay trước mặt xa tận chân trời


      Hồi tưởng thời, thịnh thế phồn hoa tựa đóa quỳnh hoa


      Rina trở về phòng, lặng yên đứng bên cửa sổ nhìn trời. Y thành công lần nữa quyến rũ . Nhìn vẻ mặt thất thần xen lẫn bi thương của Bảo Nam, y biết khơi gợi lại được tràng kí ức khi xưa, nhưng cũng khiến bi thương của y tràn về.

      Bảo Nam lặng yên ngồi nghe Rina đàn, thanh réo rắt vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Y vừa đàn xong, Bảo Nam kéo y vào lòng:


      -Bảo bối, sao em học các loại nhạc cụ có dây khác, lại học đàn tranh!


      Rina như còn mèo ngồi trong lòng , tay khẽ nghịch cúc áo :


      - biết! Từ tôi thích đàn tranh nên học. Hơn nữa, viện trưởng cũng muốn tôi học đàn tranh!


      -Sao em chọn bài nào vui vẻ hơn? Lần đầu đàn cho lại chọn bài đau thương đến vậy.


      - còn biết đau thương sao? Tôi tưởng Casanova** đắm chìm trong hạnh phúc đó!


      -Từ ngày gặp em, giao mình cho cửa Phật rồi! Bảo bối, hay là chúng ta tiếp tục tập thể dục !- cười tà mị bế Rina lên giường, đôi tay khẽ luồn vào áo y.


      Đèn tắt, đêm ồn ào.


      Bỗng nghe tiếng bước chân ngày nhanh tiến đến cửa phòng mình, Rina vội vàng mở mật đạo dưới gầm giường chui xuống. Mật đạo này là Như Băng thiết kế riêng cho y, đời chỉ có hai người biết. Từ mật đạo có ba con đường, chạy tới Vũ vương phủ, tiến đến ngọn núi ngoại ô, con đường, dẫn thẳng đến căn phòng . Nếu ở bậc cầu thang có thể nhìn thấy toàn bộ những gì diễn ra trong căn phòng của y. Lặng yên đứng dưới cầu thanh, y nhìn thấy con người khiến trái tim y tan nát, con người từng đầu gối tay ấp với y. Bảo Nam chạy gần như thục mạng vào phòng mà vẫn chậm bước. Nhìn căn phòng gọn gàng mà trống vắng như chưa từng có người ở, lại ngửi thấy hương thơm còn thoang thoảng bên trong của Rina, biết, chậm bước. Người , bỏ . Rina sau khi khơi gợi lại tràng kí ức đó của , lạnh lùng mà bỏ .

      -Rina, chả lẽ em nhớ bất cứ gì của chúng ta. Em coi nó như bụi mà phủ sao, Rina? Em tuyệt tình đó!

      Rồi đóng cửa bước ra ngoài mà biết, trong mật đạo kia, có con người lệ vương đầy mặt.

      ————-Tôi là phân cách tuyến: “Kéo tình quay trở lại”————-

      http://www.youtube.com/watch?v=K4IpPIdYaVs

      Giờ bật bài nè nhé. “Gray Paper” của Super Junior Yesung. Bạn nào dị ứng với nhạc Hàn có lẽ cần bật!


      Rời khỏi Vạn hoa lầu, Bảo Nam mạch chạy đến Vũ vương phủ khởi binh vấn tội.

      -Phùng Ngọc Như Băng, muội ra đây cho ta!- kiêng nể gì mà chạy thẳng vào Bạch Mai viện, phá hoại giấc ngủ của vợ chồng nhà người ta. Như Băng lờ đờ từ trong viện bước ra:

      -Nam à, huynh ngủ được nhất thiết phải phá hoại giấc ngủ của người khác đâu. Giờ là mấy giờ huynh biết ?

      -Muội biết Lãm nhi ở đâu sao cho ta!!!!!!!!!!!!!-Bảo Nam để ý lời trách móc của muội muội, giận dữ hỏi.

      -Lãm nhi là ai?

      -Rina! Sao muội lại giúp tránh mặt ta!

      -Muội làm sao biết được ở đâu!

      -Đừng dối! Rina ở trong Vạn Hoa lầu, thể có chuyện muội biết!

      -Muội biết ! Huynh về cho muội ngủ!-Như Băng cáu giận hét lên với tên gia hỏa nửa đêm đánh thức nàng. Nửa đêm đó, may mà đầu óc nàng nhanh chóng hoạt động lại, mọi chuyện bại lộ hết rồi!

      -Phong Hoàng Vũ, quản lý nữ nhân của ngươi cho tốt! Băng, muội đừng can thiệp vào chuyện này nữa! Nếu , chúng ta còn là huynh muội gì đâu!-Bảo Nam tức giận phất áo bỏ .

      những lời này vì xin lỗi


      những lời này vì em khóc


      những lời này vì thở hổn hển


      Những lời từ trái tim ngu ngốc này tuôn trào


      cố kiềm nén và giữ chặt chúng vào sâu thẳm bên trong


      Đôi bàn tay che miệng nhưng từ “ em” cứ như được viết ở trái tim này rồi


      bước từng bước chậm chạp


      1 bước 2 bước


      Bước chân của em quá quen thuộc với


      1 bước 2 bước


      Em cứ xa dần như thế và từng chút từng chút biến mất với những bước chân nặng nề

      Bảo Nam vừa chạy ra khỏi phủ Vũ vương gia đâm vào lục y nữ nhân xinh đẹp.

      -Xin lỗi nương, tại hạ có việc gấp.-Vừa , vừa nhanh chóng đỡ nương đó dậy. Như bình thường, thục nữ hiền lành lên tiếng cảm ơn, rồi e thẹn bỏ . Đằng này nương đó khẽ phủi quần áo rồi khẽ :

      -Nếu ngươi muốn tìm kẻ đó, hãy cứ tìm cẩn thận ở nơi kẻ đó từng ở!

      Bảo Nam sững người lúc. Vừa định thần lại lục y nữ nhân đó biến mất đằng nào. Vội vàng thi triển khinh công quay trở lại Vạn Hoa lầu, Bảo Nam mạch xông thẳng vào căn phòng mà Rina từng ở. Lục tung cả căn phòng gọn gàng, như con thú hoang lùng sùng từng ngóc ngách. Bỗng, tay chạm phải đầu giường, góc mật đạo ra. Cầm lấy chân nến còn cháy ở bàn, từng bước, từng bước bước xuống. dọc mật đạo, chạm phải bức tường bằng đá. ngẫm nghĩ lúc rồi khẽ đọc:

      -Phùng Ngọc gia, vì đá thành danh, minh nguyệt chiếu rọi tâm can, cả đời trong sạch!

      Tức khắc cánh cửa đá được mở ra. Bảo Nam khẽ mỉm cười rồi bước vào. Bên trong là căn phòng khác, gọn gàng và sạch . Và tìm thấy bảo bối của mình nằm giường, với đôi mắt nhắm nghiền. Thực lúc ngủ, Rina như thiên thần với mái tóc đen xõa tung gối, khuôn mặt còn mị mà ánh lên vẻ thánh thiện. Đương nhiên là ai có thể cưỡng nổi vẻ đẹp như vậy, hơn hết,Rina còn là người của , là người dành tất cả tỉnh cảm. Khẽ hôn lên vầng trán của y, nhàng vuốt ve bờ má. Bỗng, Rina choàng mở mắt. Đập thẳng vào mắt y là khuôn mặt nhu tình như nước của Bảo Nam, bỗng nhiên mọi thù hận đều biến mất. khẽ lên tiếng:

      -Rina…

      -Ngươi đến đây làm gì?-Thù hận sớm chiều sao có thể biến mất hết.

      -Rina….

      -Ngươi tránh ra!

      -Rina, hay để ta giải thích!

      -Ta muốn nghe! Ngươi tránh ra! Uhm……

      Chưa kịp để Rina thêm gì, nhanh chóng cướp lấy cánh môi hồng của y. nụ hôn sâu mang trong đó cả hờn giận, thương của biết bao nhớ nhung nhưng nó cũng mặn chát vì nước mắt của y. hôn y cuồng nhiệt, hôn đến khi Rina còn chịu nổi mà khuỵu xuống trong lòng . Bảo Nam khẽ thầm:

      -Rina, hãy tha thứ cho ta, được chứ? Ta mãi mãi ngươi! Đừng bao giờ biến mất, cũng đừng bao giờ rời xa ta nữa nhé!


      Nếu em bị bỏ quên hoàn toàn


      Nếu em vượt ra khỏi tầm nhìn của và biến mất


      Trong 1 giây thôi, lặp lại lời: “Đừng rời xa ” 1 ngàn lần


      Hết


      Chú thích: * Casanova: là người phái nam vừa rất hấp dẫn đối với phái nữ, vừa là người rất mê say trong việc đeo đuổi theo phái nữ. Người này có thể cùng 1 lúc và sống (ngủ) với nhiều người , nhưng chung tình với ai cả. Vì vậy từ casanova hàm nghĩa xấu. Khi dùng để gọi người nào có ý chê trách, khinh khi người đó.

      Casanova là tên vắn tắt của 1 người Ý, tên đầy đủ là Giacomo Girolamo Casanova de Seingalt (1725 – 1798-) Ông được sinh ra tại thành phố Venice của Ý và mất tại thành phố Duchov của nước Tiệp Khắc. Ông là nhà văn, nhà thám hiểm và rất nổi tiếng vì tài dụ khiến rất nhiều phụ nữ ăn nằm với ông. Vế sau ông viết quyển sách nổi tiếng “Chuyện đời tôi” (Histoire de ma vie ) để kể lại cuộc sống sa đọa trong tình dục của mình.

      Mình dùng từ Casanova này với nghĩa chỉ con người hấp dẫn đối với phái nữa, mê say theo đuổi phái nữ chứ hoàn toàn mang ý nghĩ chê trách nha!

      Cuối cùng cũng hoàn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ta lại đâm đầu vào ôn thi!

      Tản mạn

      Ờm, cái này chỉ là lời của tác giả, bạn nào đọc đọc, đọc cũng chả sao.^^

      Cũng hơn năm kể từ ngày Tuyệt đỉnh vương phi được thai nghén rồi, bây giờ cũng đến hồi kết thúc.

      Ý tưởng của Tuyệt đỉnh vương phi, ta cũng chả hiểu nó ra từ đâu. Chỉ là ngày cận tết rảnh rỗi ngồi bắt đầu đặt viết, muốn xây dựng hình tượng nữ chính vô cùng lạnh lùng, vô cùng tài giỏi nhưng có quá khứ bất hạnh.

      Thực là bây giờ đọc lại, ta thất vọng toàn tập vì Tuyệt đỉnh vương phi. Ta là độc giả khó tính, kén cá chọn canh. Số tác phẩm có thể để ta khen hay chỉ đếm đầu ngón tay, và đương nhiên Tuyệt Đỉnh Vương Phi nằm trong số đó. Cách hành văn khô khốc, lời thoại như ép buộc người ta , miêu tả chưa , cảm xúc có, tình tiết có gì mới lạ, đó là những điều ta ghét ở TĐVP. Ờm, nhưng mà tác phẩm đầu tay mà, tránh khỏi sai sót, ta cố gắng hơn ở những tác phẩm sau.

      “Như Băng”: Là trong những nhân vật ta thích. Tính tình lạnh lùng, có sắc đẹp tuyệt trần, có IQ cao ngất ngưởng, có võ công cái thế, có vô số chàng theo đuổi, có quá khứ bi thương,… là điển hình của MarySue. Rất đáng tiếc là nhân vật này lại là nhân vật chính. Nếu viết lại, ta biến nàng thành nhân vật phản diện luôn.

      “Hoàng Vũ” là dạng nhân vật ta ghét thứ hai. Đẹp trai, vương gia, lãnh khốc, sợ vợ, có quá khứ buồn,… là điển hình của mẫu nhân vật bạch mã hoàng tử. Mà ta lại chúa ghét cái mẫu này, nhưng thôi tạo ra nó rồi, có trách nhiệm, có trách nhiệm. Ta thề là truyện sau của ta có mẫu nhân vật này ta đâm đầu xuống đất.

      “Bạch Phong” là điển hình của các chàng nam phụ trong phim Hàn, ôn hòa, tài giỏi, hi sinh hết mực vì nữ chính,… Ta viết xong lại tự hỏi, tại sao lại sinh ra cái mẫu nam nhân này. Cơ mà hình như càng về cuối ta càng quên Bạch Phong, cũng quên luôn kết cục của rồi! Haiz, Bạch Phong ơi là Bạch Phong, đừng trách ta, hãy trách là ngươi chưa đủ sức mạnh làm ta nhớ ra ngươi.=.=

      Cả ba nhân vật tạo nên câu chuyện ta đều thích. biết mọi người thế nào chứ thực nếu ép buộc ta cũng đọc lại truyện của ta!^^

      Nhân vật trong truyện ta thích nhất chính là Rina. Rina có quá khứ đau thương, có sắc đẹp tuyệt trần nhưng dám dám hận, dám đương đầu với cái nhìn của thế tục. Sắc đẹp của Rina là kiểu sắc đẹp quỷ dị, nhu, nam nhân mà như nữ nhân. Thực bức ảnh của Thần Chi Hiểu Nguyệt cũng chưa vừa ý ta lắm, hình tượng của Rina phải là nam nhân nhưng có sắc đẹp như nữ nhân cơ, lại ngây thơ mà phải sắc sảo. Đến đây chắc mọi người cũng lờ mờ đoán ra hình mẫu của Rina rồi phải ? Đoán đúng có thưởng đó! Thực ra chỉ cần để ý chút là tìm ra hình tượng Rina thôi, gợi ý thêm là đây là con người có , con người mà ta vô cùng ! Rina được tạo ra đầu tiên là vật hi sinh để củng cố tình cho hai cái kẻ kia, sau đó là Lâm Bạch Phong hay Trình Phong thứ hai, cuối cùng lại biến thành đại tẩu của Như Băng. Ta là Lâm Bạch Phong đủ sức để ta nhớ ra Rina lại khiến ta đau đầu. Kiểu ngược nỡ, ngược xong!

      Haiz, viết cũng viết rồi! Là tác giả, ta chỉ có thể : “Cảm ơn mọi người ủng hộ, ta cố gắng sinh ra những tác phẩm hợp lý hơn!” Là độc giả, ta xin chuồn trước.

      Có nàng từng hỏi ta, sau truyện này ta có viết nữa ? Xin thưa là có, ta tại tập trung vào viết oneshot fanfic của các couple nam nam trong Super Junior, có hứng có đoản văn ngôn tình. Đến hè bắt tay vào đào hố đam mĩ, mong là nó mắc phải sai lầm của truyện này. Nhưng sau quyển này nhà ta đóng cửa hoàn toàn để chuyển sang nhà mới. Vì muốn làm lại tất cả nên ta đưa địa chỉ nhà mới cho mọi người! Thành xin lỗi.

      Tiếp tục cúi đầu cảm ơn những người giúp ta trong suốt thời gian qua. Ta nhắc lại nữa đâu! m_m!

      Thân

      Rùa Ngây Thơ a.k.a Rùa BT

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Tuyệt đỉnh vương phi phiên ngoại 2

      Casting nhân vật: Phùng Ngọc Bảo Nam-Nam chính

      Rina a.k.a Thiên Thiên Phượng-Nam chính

      đam mĩ mà, hai nam chính là chuyện thường thôi. Ai dị ứng với Boy love mời click back, cửa bên kia, ta tiễn! *Vẫy khăn*

      Truyện có sử dụng các

      Bảo Nam là , Rina là y!

      ~Enjoy~

      Hãy bật những bài hát mà tôi để sẵn ở đây, vừa nghe vừa đọc truyện! OK?

      ~♥~

      Trước hết, hãy bật Tinh hoa phù mộng của Winky Thi.

      http://www.youtube.com/watch?v=4Gf9657TUwU

      Trong đêm, con người đứng thẫn thờ dưới ánh trăng, tay cầm vò rượu chậm rãi thưởng thức. Bên cạnh, những đóa hoa quỳnh từ từ hé nở để khoe sắc cùng ánh trăng vàng. Thình thoàng từ con người đó lại phát ra vài tiếng thở dài:

      -Rina ơi là Rina, tại sao ta dứt bỏ được ngươi đây…

      (T/g: Hạ rèm hạ rèm! Nhầm cảnh rồi! Diễn nhầm cảnh rồi! >o<)


      Bạch lăng sa tóc xanh xỏa hồng nhan như họa


      Phút bối rối nhìn nhau chẳng thốt nên lời, lòng tái tê


      Thiên cổ nguyệt gửi xuân hoa chỉ trong thoáng chốc a…


      Niên hoa úa tàn, xoay người lệ tuôn như mưa


      Trong thanh lâu, nam nhân tiêu sái bước vào. Kẻ này, phải là đệ nhất mĩ nam. Hàng mi cong dày mà lộn xộn. Đôi mắt đen tinh như sao trời. Ánh mắt sắc sảo như nhìn thấu tâm can kẻ khác. Hai mí mắt rất mỏng, tựa như chỉ dùng ngòi bút khẽ vẽ qua hai đường mong manh. Bờ môi hướng lên thành đường cong hoàn mĩ. Tuấn nhã, phong lưu mà cao quý. tựa như trích tiên hạ phàm, tà áo trắng nhiễm bụi trần. Tay khẽ phe phẩy quạt, tiêu sái bước vào thanh lâu.

      -Tể tướng đại nhân, hôm nay ngài có nhã hứng!-Thiên Ngọc Như yểu điệu bước ra. Mấy năm quản lý Vạn Hoa lầu, nàng luyện được thanh bản lĩnh cùng dáng vẻ yểu điệu hại người. Khắp kinh thành ai biết, Thiên Ngọc Như là thiên hạ đệ nhất tú bà, cũng là thiên hạ đệ nhất hoa khôi.

      -Như Như, lâu gặp!-Nam nhân được gọi là tể tướng kia khẽ dùng quạt nâng cằm nàng, miệng lời đùa cợt!-Nàng càng ngày càng xinh đẹp đó!

      -Tể tướng quá khen!-Thiên Ngọc Như khẽ cúi mình rồi khéo léo tránh người. Bỗng từ lầu, ánh mắt sắc lạnh quét qua nàng khiến Ngọc Như rợn tóc gáy. Tể tướng đại nhân đột nhiên mỉm cười, ánh mắt chút ngượng ngùng nhìn thẳng vào người đứng lầu cao:

      -Rina, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!

      Ôm tỳ bà đàn khúc ngân nga gần ngay trước mặt xa tận chân trời


      Hồi tưởng thời, thịnh thế phồn hoa tựa đóa quỳnh hoa


      Thắm chu sa, tuyệt thế phong hoa, khuynh thành nhan sắc, ngâm Kiêm Gia

      Đêm hôm đó

      Trăng thanh gió mát. Từng cơn gió thổi qua hàng cây xanh nghe rào rạc. Đêm xuống, khi kinh thành chìm trong im lặng kĩ viện đệ nhất kinh thành-Vạn Hoa lầu lại là lúc náo nhiệt nhất. Những thanh phát ra khiến người ta đỏ mặt run tay hòa vào tiếng đàn hát của các nữ nhân bán nghệ bán thân khiến góc kinh thành rộn ràng thôi. Từ lầu cao, huyết y nhân nam nữ nhìn xuống, bộ dạng lạnh lùng màng thế như cách biệt hoàn toàn với chốn hồng trần đầy bụi bặm. Kẻ đó thân huyết y, khoác bên ngoài khinh sa trắng thuần*, mái tóc đen dài vấn lên nhàng, hơi thở lạnh giá tỏa ra xung quanh. Ai thấy kẻ này cũng bất giác ngắm nhìn chớp mắt. Khắp Thiên Vũ lục địa, duy chỉ có Rina mới có phong thái này. Khóe môi nhếch lên thành đường cong hoàn mĩ, khẽ mỉm cười:

      -Bảo Nam, cuối cùng ngươi cũng tìm đến nơi. Nhân dịp này, chúng ta hãy giải quyết tất cả mọi chuyện.

      Mĩ nhân nhấc gót ngọc bước xuống lầu, tiến thẳng đến đài cao chính giữa. Ánh mắt tất cả mọi người đảo lại nhìn về , mỉm cười đáp trả tất cả. Đứng thoải mái đài rồi, khẽ liếc mắt ra hiệu cho Thiên Ngọc Như. Lập tức, rèm đài được thả xuống, bao quanh Rina là lớp lục đỏ tươi. Giữa đài cao đột ngột xuất cỗ tranh cầm bằng hồng ngọc được chế tác tinh xảo. Rina khẽ mỉm cười ngồi xuống, đưa tay khẽ gảy đàn. thanh trong trẻo từ chiếc đàn tranh phát lên khiến cả lầu chìm trong tĩnh lặng.

      Tiếng đàn trong trẻo như ràng hòa với nhịp điệu của tiếng sáo véo von say đắm lòng người

      Tiếng đàn lúc trong trẻo, lúc say sưa sâu lắng, lúc lại réo rắt như suối chảy.

      Tiếng đàn này, so với tiếng đàn của Như Băng quận chúa năm xưa, còn lay động hơn mấy phần.

      Tiếng đàn này, gọi là thanh của trời cũng quá.

      Khách nhân dưới lầu, tất cả, đều chìm trong mảnh im lặng, im lặng đến tột cùng.

      Tiếng đàn dừng lại từ lâu, mĩ nhân cũng nhấc gót dời , nhưng bầu khí vẫn còn lắng đọng.

      Đào hoa tận, huyên náo hóa thành tịch mịch


      Chỉ còn khoảng tối mịt mù giữa đêm lạnh canh năm


      Giang sơn trường quyển úa vàng do sử xanh phong hóa


      Kiếp này ta và ngươi đều vướng bận


      Dưới trăng hoa xưa hóa thành cát bụi khắp trời


      Lăng Gia các – Linh Duyệt hương tuôn trào ra


      Ôm tỳ bà đàn khúc ngân nga gần ngay trước mặt xa tận chân trời


      Hồi tưởng thời, thịnh thế phồn hoa tựa đóa quỳnh hoa


      Rina trở về phòng, lặng yên đứng bên cửa sổ nhìn trời. Y thành công lần nữa quyến rũ . Nhìn vẻ mặt thất thần xen lẫn bi thương của Bảo Nam, y biết khơi gợi lại được tràng kí ức khi xưa, nhưng cũng khiến bi thương của y tràn về.

      Bảo Nam lặng yên ngồi nghe Rina đàn, thanh réo rắt vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Y vừa đàn xong, Bảo Nam kéo y vào lòng:


      -Bảo bối, sao em học các loại nhạc cụ có dây khác, lại học đàn tranh!


      Rina như còn mèo ngồi trong lòng , tay khẽ nghịch cúc áo :


      - biết! Từ tôi thích đàn tranh nên học. Hơn nữa, viện trưởng cũng muốn tôi học đàn tranh!


      -Sao em chọn bài nào vui vẻ hơn? Lần đầu đàn cho lại chọn bài đau thương đến vậy.


      - còn biết đau thương sao? Tôi tưởng Casanova** đắm chìm trong hạnh phúc đó!


      -Từ ngày gặp em, giao mình cho cửa Phật rồi! Bảo bối, hay là chúng ta tiếp tục tập thể dục !- cười tà mị bế Rina lên giường, đôi tay khẽ luồn vào áo y.


      Đèn tắt, đêm ồn ào.


      Bỗng nghe tiếng bước chân ngày nhanh tiến đến cửa phòng mình, Rina vội vàng mở mật đạo dưới gầm giường chui xuống. Mật đạo này là Như Băng thiết kế riêng cho y, đời chỉ có hai người biết. Từ mật đạo có ba con đường, chạy tới Vũ vương phủ, tiến đến ngọn núi ngoại ô, con đường, dẫn thẳng đến căn phòng . Nếu ở bậc cầu thang có thể nhìn thấy toàn bộ những gì diễn ra trong căn phòng của y. Lặng yên đứng dưới cầu thanh, y nhìn thấy con người khiến trái tim y tan nát, con người từng đầu gối tay ấp với y. Bảo Nam chạy gần như thục mạng vào phòng mà vẫn chậm bước. Nhìn căn phòng gọn gàng mà trống vắng như chưa từng có người ở, lại ngửi thấy hương thơm còn thoang thoảng bên trong của Rina, biết, chậm bước. Người , bỏ . Rina sau khi khơi gợi lại tràng kí ức đó của , lạnh lùng mà bỏ .

      -Rina, chả lẽ em nhớ bất cứ gì của chúng ta. Em coi nó như bụi mà phủ sao, Rina? Em tuyệt tình đó!

      Rồi đóng cửa bước ra ngoài mà biết, trong mật đạo kia, có con người lệ vương đầy mặt.

      ————-Tôi là phân cách tuyến: “Kéo tình quay trở lại”————-

      http://www.youtube.com/watch?v=K4IpPIdYaVs

      Giờ bật bài nè nhé. “Gray Paper” của Super Junior Yesung. Bạn nào dị ứng với nhạc Hàn có lẽ cần bật!


      Rời khỏi Vạn hoa lầu, Bảo Nam mạch chạy đến Vũ vương phủ khởi binh vấn tội.

      -Phùng Ngọc Như Băng, muội ra đây cho ta!- kiêng nể gì mà chạy thẳng vào Bạch Mai viện, phá hoại giấc ngủ của vợ chồng nhà người ta. Như Băng lờ đờ từ trong viện bước ra:

      -Nam à, huynh ngủ được nhất thiết phải phá hoại giấc ngủ của người khác đâu. Giờ là mấy giờ huynh biết ?

      -Muội biết Lãm nhi ở đâu sao cho ta!!!!!!!!!!!!!-Bảo Nam để ý lời trách móc của muội muội, giận dữ hỏi.

      -Lãm nhi là ai?

      -Rina! Sao muội lại giúp tránh mặt ta!

      -Muội làm sao biết được ở đâu!

      -Đừng dối! Rina ở trong Vạn Hoa lầu, thể có chuyện muội biết!

      -Muội biết ! Huynh về cho muội ngủ!-Như Băng cáu giận hét lên với tên gia hỏa nửa đêm đánh thức nàng. Nửa đêm đó, may mà đầu óc nàng nhanh chóng hoạt động lại, mọi chuyện bại lộ hết rồi!

      -Phong Hoàng Vũ, quản lý nữ nhân của ngươi cho tốt! Băng, muội đừng can thiệp vào chuyện này nữa! Nếu , chúng ta còn là huynh muội gì đâu!-Bảo Nam tức giận phất áo bỏ .

      những lời này vì xin lỗi


      những lời này vì em khóc


      những lời này vì thở hổn hển


      Những lời từ trái tim ngu ngốc này tuôn trào


      cố kiềm nén và giữ chặt chúng vào sâu thẳm bên trong


      Đôi bàn tay che miệng nhưng từ “ em” cứ như được viết ở trái tim này rồi


      bước từng bước chậm chạp


      1 bước 2 bước


      Bước chân của em quá quen thuộc với


      1 bước 2 bước


      Em cứ xa dần như thế và từng chút từng chút biến mất với những bước chân nặng nề

      Bảo Nam vừa chạy ra khỏi phủ Vũ vương gia đâm vào lục y nữ nhân xinh đẹp.

      -Xin lỗi nương, tại hạ có việc gấp.-Vừa , vừa nhanh chóng đỡ nương đó dậy. Như bình thường, thục nữ hiền lành lên tiếng cảm ơn, rồi e thẹn bỏ . Đằng này nương đó khẽ phủi quần áo rồi khẽ :

      -Nếu ngươi muốn tìm kẻ đó, hãy cứ tìm cẩn thận ở nơi kẻ đó từng ở!

      Bảo Nam sững người lúc. Vừa định thần lại lục y nữ nhân đó biến mất đằng nào. Vội vàng thi triển khinh công quay trở lại Vạn Hoa lầu, Bảo Nam mạch xông thẳng vào căn phòng mà Rina từng ở. Lục tung cả căn phòng gọn gàng, như con thú hoang lùng sùng từng ngóc ngách. Bỗng, tay chạm phải đầu giường, góc mật đạo ra. Cầm lấy chân nến còn cháy ở bàn, từng bước, từng bước bước xuống. dọc mật đạo, chạm phải bức tường bằng đá. ngẫm nghĩ lúc rồi khẽ đọc:

      -Phùng Ngọc gia, vì đá thành danh, minh nguyệt chiếu rọi tâm can, cả đời trong sạch!

      Tức khắc cánh cửa đá được mở ra. Bảo Nam khẽ mỉm cười rồi bước vào. Bên trong là căn phòng khác, gọn gàng và sạch . Và tìm thấy bảo bối của mình nằm giường, với đôi mắt nhắm nghiền. Thực lúc ngủ, Rina như thiên thần với mái tóc đen xõa tung gối, khuôn mặt còn mị mà ánh lên vẻ thánh thiện. Đương nhiên là ai có thể cưỡng nổi vẻ đẹp như vậy, hơn hết,Rina còn là người của , là người dành tất cả tỉnh cảm. Khẽ hôn lên vầng trán của y, nhàng vuốt ve bờ má. Bỗng, Rina choàng mở mắt. Đập thẳng vào mắt y là khuôn mặt nhu tình như nước của Bảo Nam, bỗng nhiên mọi thù hận đều biến mất. khẽ lên tiếng:

      -Rina…

      -Ngươi đến đây làm gì?-Thù hận sớm chiều sao có thể biến mất hết.

      -Rina….

      -Ngươi tránh ra!

      -Rina, hay để ta giải thích!

      -Ta muốn nghe! Ngươi tránh ra! Uhm……

      Chưa kịp để Rina thêm gì, nhanh chóng cướp lấy cánh môi hồng của y. nụ hôn sâu mang trong đó cả hờn giận, thương của biết bao nhớ nhung nhưng nó cũng mặn chát vì nước mắt của y. hôn y cuồng nhiệt, hôn đến khi Rina còn chịu nổi mà khuỵu xuống trong lòng . Bảo Nam khẽ thầm:

      -Rina, hãy tha thứ cho ta, được chứ? Ta mãi mãi ngươi! Đừng bao giờ biến mất, cũng đừng bao giờ rời xa ta nữa nhé!


      Nếu em bị bỏ quên hoàn toàn


      Nếu em vượt ra khỏi tầm nhìn của và biến mất


      Trong 1 giây thôi, lặp lại lời: “Đừng rời xa ” 1 ngàn lần


      Hết


      Chú thích: * Casanova: là người phái nam vừa rất hấp dẫn đối với phái nữ, vừa là người rất mê say trong việc đeo đuổi theo phái nữ. Người này có thể cùng 1 lúc và sống (ngủ) với nhiều người , nhưng chung tình với ai cả. Vì vậy từ casanova hàm nghĩa xấu. Khi dùng để gọi người nào có ý chê trách, khinh khi người đó.

      Casanova là tên vắn tắt của 1 người Ý, tên đầy đủ là Giacomo Girolamo Casanova de Seingalt (1725 – 1798-) Ông được sinh ra tại thành phố Venice của Ý và mất tại thành phố Duchov của nước Tiệp Khắc. Ông là nhà văn, nhà thám hiểm và rất nổi tiếng vì tài dụ khiến rất nhiều phụ nữ ăn nằm với ông. Vế sau ông viết quyển sách nổi tiếng “Chuyện đời tôi” (Histoire de ma vie ) để kể lại cuộc sống sa đọa trong tình dục của mình.

      Mình dùng từ Casanova này với nghĩa chỉ con người hấp dẫn đối với phái nữa, mê say theo đuổi phái nữ chứ hoàn toàn mang ý nghĩ chê trách nha!

      Cuối cùng cũng hoàn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ta lại đâm đầu vào ôn thi!

      Tản mạn

      Ờm, cái này chỉ là lời của tác giả, bạn nào đọc đọc, đọc cũng chả sao.^^

      Cũng hơn năm kể từ ngày Tuyệt đỉnh vương phi được thai nghén rồi, bây giờ cũng đến hồi kết thúc.

      Ý tưởng của Tuyệt đỉnh vương phi, ta cũng chả hiểu nó ra từ đâu. Chỉ là ngày cận tết rảnh rỗi ngồi bắt đầu đặt viết, muốn xây dựng hình tượng nữ chính vô cùng lạnh lùng, vô cùng tài giỏi nhưng có quá khứ bất hạnh.

      Thực là bây giờ đọc lại, ta thất vọng toàn tập vì Tuyệt đỉnh vương phi. Ta là độc giả khó tính, kén cá chọn canh. Số tác phẩm có thể để ta khen hay chỉ đếm đầu ngón tay, và đương nhiên Tuyệt Đỉnh Vương Phi nằm trong số đó. Cách hành văn khô khốc, lời thoại như ép buộc người ta , miêu tả chưa , cảm xúc có, tình tiết có gì mới lạ, đó là những điều ta ghét ở TĐVP. Ờm, nhưng mà tác phẩm đầu tay mà, tránh khỏi sai sót, ta cố gắng hơn ở những tác phẩm sau.

      “Như Băng”: Là trong những nhân vật ta thích. Tính tình lạnh lùng, có sắc đẹp tuyệt trần, có IQ cao ngất ngưởng, có võ công cái thế, có vô số chàng theo đuổi, có quá khứ bi thương,… là điển hình của MarySue. Rất đáng tiếc là nhân vật này lại là nhân vật chính. Nếu viết lại, ta biến nàng thành nhân vật phản diện luôn.

      “Hoàng Vũ” là dạng nhân vật ta ghét thứ hai. Đẹp trai, vương gia, lãnh khốc, sợ vợ, có quá khứ buồn,… là điển hình của mẫu nhân vật bạch mã hoàng tử. Mà ta lại chúa ghét cái mẫu này, nhưng thôi tạo ra nó rồi, có trách nhiệm, có trách nhiệm. Ta thề là truyện sau của ta có mẫu nhân vật này ta đâm đầu xuống đất.

      “Bạch Phong” là điển hình của các chàng nam phụ trong phim Hàn, ôn hòa, tài giỏi, hi sinh hết mực vì nữ chính,… Ta viết xong lại tự hỏi, tại sao lại sinh ra cái mẫu nam nhân này. Cơ mà hình như càng về cuối ta càng quên Bạch Phong, cũng quên luôn kết cục của rồi! Haiz, Bạch Phong ơi là Bạch Phong, đừng trách ta, hãy trách là ngươi chưa đủ sức mạnh làm ta nhớ ra ngươi.=.=

      Cả ba nhân vật tạo nên câu chuyện ta đều thích. biết mọi người thế nào chứ thực nếu ép buộc ta cũng đọc lại truyện của ta!^^

      Nhân vật trong truyện ta thích nhất chính là Rina. Rina có quá khứ đau thương, có sắc đẹp tuyệt trần nhưng dám dám hận, dám đương đầu với cái nhìn của thế tục. Sắc đẹp của Rina là kiểu sắc đẹp quỷ dị, nhu, nam nhân mà như nữ nhân. Thực bức ảnh của Thần Chi Hiểu Nguyệt cũng chưa vừa ý ta lắm, hình tượng của Rina phải là nam nhân nhưng có sắc đẹp như nữ nhân cơ, lại ngây thơ mà phải sắc sảo. Đến đây chắc mọi người cũng lờ mờ đoán ra hình mẫu của Rina rồi phải ? Đoán đúng có thưởng đó! Thực ra chỉ cần để ý chút là tìm ra hình tượng Rina thôi, gợi ý thêm là đây là con người có , con người mà ta vô cùng ! Rina được tạo ra đầu tiên là vật hi sinh để củng cố tình cho hai cái kẻ kia, sau đó là Lâm Bạch Phong hay Trình Phong thứ hai, cuối cùng lại biến thành đại tẩu của Như Băng. Ta là Lâm Bạch Phong đủ sức để ta nhớ ra Rina lại khiến ta đau đầu. Kiểu ngược nỡ, ngược xong!

      Haiz, viết cũng viết rồi! Là tác giả, ta chỉ có thể : “Cảm ơn mọi người ủng hộ, ta cố gắng sinh ra những tác phẩm hợp lý hơn!” Là độc giả, ta xin chuồn trước.

      Có nàng từng hỏi ta, sau truyện này ta có viết nữa ? Xin thưa là có, ta tại tập trung vào viết oneshot fanfic của các couple nam nam trong Super Junior, có hứng có đoản văn ngôn tình. Đến hè bắt tay vào đào hố đam mĩ, mong là nó mắc phải sai lầm của truyện này. Nhưng sau quyển này nhà ta đóng cửa hoàn toàn để chuyển sang nhà mới. Vì muốn làm lại tất cả nên ta đưa địa chỉ nhà mới cho mọi người! Thành xin lỗi.

      Tiếp tục cúi đầu cảm ơn những người giúp ta trong suốt thời gian qua. Ta nhắc lại nữa đâu! m_m!

      Thân

      Rùa Ngây Thơ a.k.a Rùa BT

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :