Tuyệt đỉnh vương phi - Lục muội Tuyết Nhi, (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Chương 28: Sau hôn lễ (1)

      Sáng hôm sau, Như Băng tỉnh giấc thấy trong phòng đặt sẵn dục bồn. Hơi nóng vẫn còn bốc lên, chắc là nha hoàn buổi sáng chuẩn bị. Nàng về phía tủ lấy bộ y phục màu trắng, bước về dục bôn ngâm mình. Hơi nóng bốc lên làm mặt nàng hơi phiếm hồng. Từng đợt khí nóng bốc lên bao phủ lấy thân thể tuyệt mĩ. da thịt trắng như bạch ngọc còn lưu lại vết hống ngân. thả mình thư giãn bỗng nàng nghe thấy thanh trầm thấp vang lên từ đằng sau:

      -Ta có thể coi là nàng câu dẫn ta được nhỉ?

      Như Băng mỉm cười đáp lại:

      -Nếu ngươi muốn vậy cứ coi là vậy !-Đôi tay ngọc khẽ vốc nước, mang theo cả những cánh mộc lan trắng muốt- Ngươi vào triều sao?

      -Nương tử à, ta bỗng dưng muốn ở lại hầu hạ nương tử.- cười tà mị

      -Ngươi ! Hôm nay ta rất bận a!-Nàng dùng khinh công nhảy ra sau tấm bình phong thay y phục, vọng lại.

      -Nàng làm gì vậy?- tò mò hỏi

      -Làm vườn a.

      Thế là sáng hôm đó, hạ nhân Vũ vương phủ phen kinh ngạc, vương phi của họ ra sau vườn trồng hoa a!

      Dưới ánh mặt trời, Như Băng cặm cụi trồng những đoá Tử Yên và vô số loại độc thảo để chế dược. Toàn bộ số độc thảo được che lấp bởi những mảng Mạn Châu Sa Hoa(1) rực rỡ. Bên ngoài khu vườn treo vài chậu Lan kiểng, thoạt nhìn tưởng chỉ là vườn hoa, nhưng để thị vệ canh phòng trước vườn đúng là điều kì lạ.

      Như Băng ngăm nhìn thành quả lao động cả buổi sáng của mình đằng xa có thanh đầy kiêu ngạo vọng đến:

      -Phá hết vườn hoa này cho bổn cung. Các ngươi có biết bổn cung ghét nhất là màu đỏ ?

      Nàng nheo mắt nhìn người kia hung hổ đến. Đó là nữ nhân xinh đẹp, vận lam y thanh nhã nhưng lại bó sát người khiến kẻ này trông thô tục. Khuôn mặt khả ái, ngũ quan mĩ lệ, có thể giai nhân tuyệt sắc, nhưng vẫn kém nàng đôi chút! (T/g: Tỉ tự kỉ quá!.>O<)

      Trong lúc nàng thầm đánh giá nữ nhân trước mặt bàn tay vung lên. Khuôn mặt trắng nõn của nàng in hằn năm dấu ngón tay đỏ rực. Lực bàn tay mạnh đến mức má nàng còn rát. Nữ nhân kia vênh mặt :

      -Cho ngươi biết kết quả của việc tôn kính bổn cung. Lần sau gặp ta phải hành lễ biết chưa!

      -Ai?-Như Băng rằng quay sang với hạ nhân bên cạnh ả. Ả hạ nhân này vênh váo cũng kém gì chủ, hất hàm :

      -Chủ nhân của ta là Lý thị nhân được hoàng thượng sắc phong cho Vũ vương gia, là vương phi tương lai của Vũ vương phủ.

      Như Băng cười lạnh:

      -Vương phủ có vương phi, lẽ nào các ngươi biết? Là thị nhân, tức là tiểu thiếp của vương gia, sáng sớm thỉnh an vương phi là tội thứ nhất. Náo động, ra tay đánh người là tội thứ 2. Các ngươi còn ở đây mà la lối sao? Vũ vương gia vốn gần nữ sắc, vương phi là do ngài đích thân thú về, các ngươi nghĩ còn có cơ hội trở thành vương phi sao?

      Lý thị nhân kia giận tím mặt, la lối:

      -Ngươi là ai mà dám dạy khôn ta?

      -Ta là ai ngươi cần biết.- Nàng lạnh lùng

      -Ngươi… người đâu, lôi con nha hoàn biết điều này ra đánh 20 roi cho bổn cung.

      Như Băng rằng, lạnh lùng tiến lại gần Lý thị nhân, đôi tay ngọc ngà vung lên, khuôn mặt của ả lĩnh trọn mười cái tát

      -Nhớ , đây là cái giá phải trả cho việc đánh ta. Ngươi đánh ta cái, ta trả ngươi gấp mười lần.

      -Ngươi,…- Lý thị nhân nước mắt lưng tròng, cắn môi oán hận nhìn nàng. Như Băng lạnh lùng :

      -Cút!!!- Như Băng cau mày nhưng ả vẫn dậm chân tại chỗ.

      -Đừng để ta lần hai! Cút!- Nàng nén nổi tức giận hét lên. Tức thanh trầm thấp vang đến:

      -Có chuyện gì vậy?

      Vừa thấy thân ảnh Hoàng Vũ đứng đằng xa, Lý thị nhân vội chạy lại gần, bày ra bộ mặt hoa lê đái vũ:

      -Vương gia, người phải làm chủ cho thiếp. Ả tiện nhân này đánh thiếp.

      -Ngươi tự xử lý người của ngươi !- Nàng khó chịu bước được đoạn rồi quay người lại!-Tối nay ngươi đừng bén mảng tới đây!

      -Nương tử à!-Hoàng Vũ vẻ mặt trẻ con, khẽ dụi dụi đầu vào cánh tay áo của Băng khiến ai nấy đều tròn mắt nhìn nhưng đồng nghĩa với việc Băng tha thứ. Cách cửa Bạch Mai viện nhanh chóng bị đóng sập.

      Băng rồi, Hoàng Vũ lộ vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng hỏi thị vệ bên cạnh vườn hoa:

      -Có chuyện gì xảy ra?

      -Bẩm vương gia, Lý thị nhân…-Tên thị vệ ngập ngừng dám , bỗng nhiên Lý Nhược Hàn lên tiếng xen vào:

      -Vương gia, người phải làm chủ cho thần thiếp! Ả khinh dễ thần thiếp!

      -Ta hỏi có chuyện gì?- mất bình tĩnh . còn phải vào dỗ dành lão bà, có thời gian ở ngoài này tán phét nha!

      -Bẩm vương gia, vương phi trồng hoa trong vườn bỗng Lý thị nhân tiến đến đòi phá…-Tên thị vệ càng càng giỏng. Nhiệt độ xung quanh giảm xuống thấp đến mức chắc tới gần đông cứng thành băng mất. Hoàng Vũ lạnh lùng :

      -Đem ả về Tần lầu!

      -Vương gia, ta biết lỗi rồi, xin ngài tha lỗi cho ta, vương gia!-Lý thị nhân kêu khóc thảm thiết bị thị vệ chút lưu tình kéo . Đúng lúc đó Băng vô thanh vô thức xuất trước cửa, tay cầm cái cần câu dài, lạnh lùng ra. Hoàng Vũ thu hồi vẻ mặt hung thần ác sát, hớn hở chạy lại:

      -Nương tử đâu vậy?

      - câu! Ngươi mù sao mà thấy!

      -Ta với nàng nha!

      - cần thiết!-Như Băng nhướn mi đánh giá từ chân lên đến đầu rồi tặc lưỡi:=Ta sợ ngươi dọa hết cá của ta!

      -Ta đâu có…

      -Còn à. Ngươi chưa nghe câu “chim sa cá lặn” sao? Ngươi đẹp như vậy, ta sợ ngươi tới làm cá của ta phẫn chí mà lặn sâu!

      Ngươi trong vương phủ khổ công nín cuời vì cái lý luận của tân vương phi, cộng thêm vẻ mặt như đưa đám của vương gia tiễn vương phi ra cửa khiến mọi người thầm khắc sâu chân lý, bao giờ được đắc tội với vương phi, vì chính vương gia cũng phải sợ vương phi mà!

      Như Băng lấy cớ câu nhưng thực ra là về Phùng Ngọc gia trang giải quyết công vụ, lúc về thuận tiện rẽ qua chợ xách về 3 con cá lớn, vui vẻ bước vào vương phủ thấy vẻ mặt như ai nợ vạn lượng vậy. băng tay giơ con cá lên cao, tay hươ hươ trước mặt Vũ:

      -Ê! Huynh làm sao vậy?

      -Nàng đâu giờ mới về?

      - câu cá!

      - câu cá ở Phùng Ngọc gia trang hả?-Hoàng Vũ cáu kỉnh như oán phụ, giơ tay điểm huyệt Băng vác về Bạch Mai viện, chính thức để băng tiếp nhận hậu quả việc nàng dối bỏ ! Chúng ta có thể hình dung trừng phạt của Hoàng Vũ, quá trình mất hồn, kết quả là nàng 1 ngày 1 đêm xuống được giường.

      Chú thích: (1): Mạn Châu Sa Hoa: Là loài bỉ ngạn màu đỏ, tên gọi xuất phát từ truyền thuyết bi thương.

      Lúc Bỉ Ngạn hoa nở thấy lá, khi có lá thấy hoa, hoa là bao giờ gặp gỡ, đời đời dở lỡ. Bởi vậy mấy có cách : “Bỉ Ngạn hoa nở nơi Bỉ Ngạn, chỉ thấy hoa, thấy lá” . Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi và hoa lá bao giờ nhìn thấy nhau, cũng có ý nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn thể gặp gỡ.

      Truyền thuyết , rất lâu rất lâu trước đây, ven thành thị nở dải lớn Bỉ Ngạn hoa – cũng chính là Mạn Châu Sa Hoa. Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai tinh, người tên là Mạn Châu, người tên là Sa Hoa. Bọn họ canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương …… Bởi vì lúc hoa nở nhìn thấy lá; khi có lá lại thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc. Cuối cùng có ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau lần.

      Năm đó, sắc đỏ rực rỡ của Mạn Châu Sa Hoa được sắc xanh bắt mắt bao bọc lấy, nở ra đặc biệt diễm xinh đẹp. Thế nhưng vì việc này mà Thần trách tội. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào vòng luân hồi.

      Hoa Bỉ Ngạn có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Hoa Bỉ Ngạn màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa (mandarava), Hoa Bỉ Ngạn màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa (Manjusaka). Tương truyền loài hoa này nở nơi Hoàng Tuyền, đa số đều cho rằng hoa Bỉ Ngạn nở bên cạnh bờ Vong Xuyên ở Minh giới. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy con đường thông đến địa ngục, mà có hoa có lá, đây là loài hoa duy nhất của Minh giới. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết. con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa như tấm thảm phủ đầy máu, màu đỏ đó như là ánh lửa nên gọi là “hỏa chiếu chi lộ”, đây cũng là loài hoa duy nhất mọc con đường Hoàng Tuyền, và cũng là phong cảnh, màu sắc duy nhất ở nơi đấy. Khi linh hồn qua Vong Xuyên, quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo chỉ dẫn của loài hoa này mà đến địa ngục của u linh.

      Nguồn:http://cyclamen1994.wordpress.com/2010/06/05/bỉ-ngạn-hoa/

      Xin lỗi các nàng vì chậm trễ của tuần này! T2 tuần sau có 2 chương bù nha!


      Chương 29: Sau hôn lễ (2)


      Buổi chiều hôm sau


      Như Băng yếu ớt ngồi dậy, thân mình khẽ cử độngt hì cảm giác đâu đớn truyền đến. Nàng khẽ cắn môi, lẩm bẩm:


      - đúng là dư thừa tinh lực, có việc gì làm quay sang đè ta!


      -Nương tử à, nàng than vãn gì vậy?-Hoàng Vũ vẻ mặt tà mị xuất hiên trước mắt nàng. Nàng giật mình nhảy ra đằng sau, tay ôm lấy chăn che thân hình tuyệt mĩ. cười quỷ dị :


      -Ta hiểu thân hình nàng còn hơn nàng, việc gì nàng phải che!


      -Ngươi! Ngươi chết !-Như Băng thẹn quá hóa giận, ném cả cái khăn vào mặt . Hoàng Vũ vươn tay chộp lấy, tà mị tiếp:


      -Nương tử à, ta mà chết nàng thành góa phụ trẻ rồi!


      -Ngươi… sao lúc đó ta mắt mù mà lại chọn ngươi nhỉ? Thà ta chọn Lâm Bạch Phong cho rồi!-Như Băng phi thân qua bức bình phong mặc quần áo, trong khi Hoàng Vũ mặt đen như đít nồi. Nàng thân bạch y từ sau bình phong bước ra, định đến gia trang xử lý công vụ thân hắc y thân ảnh chắn nàng lại. đen mặt :


      -Nương tử à, nàng cuồng công việc quá là được đâu!


      Nàng chu môi kháng nghị:


      -Nhưng ta biết làm gì bây giờ!


      -Ta đưa nàng nơi!- vừa dứt lời mảnh lục trắng như tuyết phủ lên đôi mắt nàng. Hoàng Vũ nắm chặt tay nàng từng bước, từng bước dẫn nàng . Mấy lần Băng đị tháo ra bị bàn tay ấm nóng giữ lại. thầm vào tai nàng:


      -Ta muốn cả đời này nàng dựa vào ta mà , Băng nhi à!


      Như Băng cố tháo khăn nữa mà nắm chặt tay Hoàng Vũ bước . Có cảm giác dẫn nàng qua dòng suối . Tiếng suối chảy róc rách êm tai. Rồi tiếng cá đớp mồi, tiêngs gió vi vu mơn man thổi bay tóc nàng, đem theo mùi hương hoa đào thuần khiết. Bỗng nhiên Hoàng Vũ dừng lại, nhàng tháo khăn bịt mắt nàng. Trước mắt nàng, vùng đồi rộng lớn trồng cơ man là đào. Đào hoa hồng rực cả vừng trời.. Hoa đào thơm ngát, mùi hương lan tỏa khắp bốn phương. cơn gió thổi qua làm những cành đào rung rinh như bướm lượn. Những cánh hoa mịm màng chao đảo trung như đạo thành vũ điệu của muôn hoa. Đột nhiên, Như Băng khẽ đưa tay ra, rồi cả thân mình tuyệt mĩ tung lên, hòa theo những cánh đào hoa. cánh tay áo trắng muốt phất lên, thân mình phiêu dật theo gió. Trong cả thiên địa bất chợt như yên tĩnh lại, như lắng đọng theo điệu múa của nàng. Rồi tiếng đàn tranh khẽ cất lên, thanh trong trẻo hòa vào tiếng gọi của trời đất. Mỗi bước nhảy, mỗi cái xoay tròn đều theo tiếng nhạc cất lên. Rồi thanh trong trẻo ngân nga hòa vào điệu múa của trời đất:


      Cao sơn lưu thủy, tri kỷ nơi nào


      Mây gió thoảng, khúc nhạc tàn


      Hoa nghê thường, mi tựa liễu


      Đường kiếm bay, tựa cầu vồng


      Ôm vò rượu, thoáng cuồn ngông


      Quang cảnh năm xưa lên trong thoáng chốc


      Giang hồ phiêu bạc cũng vì tình


      Có hoan hỉ, có phiền muộn


      Kiếm phủ phong sương, hồng trần khó dứt


      Tiếng đàn réo rắt, trầm luân tuyệt mĩ. Thânh ảnh bạch y trong rừng đào thả sức múa lượn. Mái tóc đen nhánh như dòng suối . Bạch y phiên lượng khắp nhân gian. Chân ngọc xoay tròn theo nhịp. Đôi tay khẽ đưa ra, rồi vút cao lên trời như muôn ngàn cánh bướm. Nàng vừa hát, vừa múa, hệt như trích tiên hạ phàm


      Hoán kiếp phù sinh, tâm vẫn vẹn nguyên


      Thả mối chân tình theo gió xuân


      Đường về huyền ảo ánh nguyệt quang


      Duyên khởi duyên tận khó phân


      Hồng nhan ngắn ngủi, chữ tình ghi sao


      Ngao du tứ hải kiếm vọng cửu thiên


      Suốt đời tình mãi vấn vương.


      Nụ cười môi nàng quỷ dị như lúc tính kế, dịu dàng như khi nhìn Vũ mà vô cùng mị, đủ để người ta đánh đổi cả cuộc đời để có được lần giai nhân cười. Tiếng đàn réo rắt như sương, lúc trầm lúc bổng như thanh đến từ Thiên giới. Cánh hoa mịm màng cuốn theo từng điệu múa của nàng, tạo thành vòng xoáy rực rỡ mị. Tay áo vừa phất, dải dây lưng theo triền gió mà bay lên.


      Cao sơn lưu thủy, tri kỷ nơi nào


      Mây gió thoảng, khúc nhạc tàn


      Hoa nghê thường, mi tựa liễu


      Đường kiếm bay, tựa cầu vồng


      Ôm vò rượu, thoáng cuồn ngông


      Quang cảnh năm xưa lên trong thoáng chốc


      Giang hồ phiêu bạc cũng vì tình


      Có hoan hỉ, có phiền muộn


      Kiếm phủ phong sương, hồng trần khó dứt


      Hoán kiếp phù sinh, tâm vẫn vẹn nguyên


      Thả mối chân tình theo gió xuân


      Đường về huyền ảo ánh nguyệt quang


      Duyên khởi duyên tận khó phân


      Hồng nhan ngắn ngủi, chữ tình ghi sao


      Ngao du tứ hải kiếm vọng cửu thiên


      Suốt đời tình mãi vấn vương.


      Gió vờn qua, thổi bay cả thân hình lả lướt. Tay ngọc đưa lên, uyển chuyển phiên lượn như nâng từng đợt gió. Cả người nàng tựa như cành đào yếu ớt mà ngả ra phía trước, song lại đột nhiêu bật chân bay lên cao. Chân đưa ra xoay vòng, nắm lấy những cành đào bay lượn.


      Tương truyền, vũ khúc của Thần nữ mê hoặc chúng sinh, khiến đội quân hai nước phải thu về.


      Tương truyền, điệu nhạc của Thánh tế thần linh, làm cả đất trời chao đảo.


      Vũ khúc của trời đất, thanh của Thánh chắc cũng chỉ như vậy mà thôi.


      điệu nhảy của Vũ vương phi làm cả rừng đào bừng nở.


      bài ca nhàng, thanh trong trẻo làm đất trời chao nghiêng.

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Chương 29:Trừng trị tiểu thiếp


      Sau ngày ở rừng đào, nàng và Hoàng Vũ trở nên tâm linh tương thông.. Chẳng hạn như khi nàng xem sổ sách tới khuya, thèm ăn chén chè sen ngay lập tức, Hoàng Vũ mang đến cho nàng cho dù nàng chưa gì. Mà dạo này nàng thường xuyên thèm ngủ, luôn trong trạng thái tâm hồn treo ngược cành cây.
      Cuộc sống êm đềm của nàng kéo dài chừng tuần phong ba ập đến. Mà người mang đến phong ba ai khác ngoài những tiểu thiếp được sủng của Hoàng Vũ.
      Vũ vương phủ rộng lớn được chia thành các khu biệt viện riêng biệt với từng chức năng riêng. Đại sảnh dùng để tiếp đón khách. Bạch Mai viện là nơi ở của vương phi, đối diện là Lam Tuyết viện là thư phòng cũng như nơi ở của vương gia. Thính Đào uyển là nơi ở của 5 vị tiểu thiếp, chia thành 6 gian. 5 gian ngoài dành cho tiểu thiếp. Gian thứ 6 dành cho nha hoàn trong viện. Tần lầu là nơi giam giữ nữ nhân phạm tội, nằm ở khu đất trống phía Bắc, còn Huyết lầu là nơi giam giữ nam nhân. Hoàn Linh cư là nơi ở của nha hoàn. Mỗi khu vực đều phải qua những con đường dài có thị vệ canh phòng. Điểm đặc biệt ở Vũ vương phủ là dù có đường nào điểm đến cuối cùng đều là cửa chính đại sảnh mà thể ra Bạch Mai viện, giống như Bạch Mai viện là nơi ở riêng của vương phi vậy. Từ Thính Đào uyển sang Bạch Mai viện phải cả đoạn dài, vậy mà từ sáng sớm, có 4 người đứng ngoài Bạch Mai viện.
      Như Băng vừa từ giường lê thân dậy nghe Mai Mai và Đào Đào thông báo:
      -Vương phi, có 4 vị thị nhân tới vấn an người. Nô tỳ để họ ở ngoài đại sảnh, vậy…
      -Kê cái bàn, mang trà nước ra sân cho họ. Ta ra ngay! Mai Mai, lấy cung trang cho ta, chọn những thứ gì quý giá nhất ý!- Như Băng nhíu mày . Sớm vậy đến bái phỏng nàng, vậy nàng khách khí. Ta từ trước đến nay chia sẻ tình cho bất cứ kẻ nào.
      Như Băng ngồi xuống bàn trang điêm, lặng yên để Mai Mai búi tóc. Nàng tại có ba nha hoàn. Y Y thông minh, chuyên lo việc ở sơn trang, Mai Mai có đôi tay khéo léo, lo thêu thùa và trang điểm. Đào Đào nhanh nhẹn, lo các công việc vặt ở vương phủ. Dưới bàn tay khéo kéo của Mai Mai, mái tóc rối bù của nàng nhanh chóng gọn gàng lại! Tóc được búi theo kiểu khuynh kế(1), đỉnh đầu cài trâm phượng ngậm bạch ngọc rực rỡ…
      Như Băng mang theo mạng sa che mặt, dẫn theo Mai Mai và Đào Đào ra ngoài. Thấy nàng, các vị thị nhân đều thảng thốt. Quả kém gì thiên tiên hạ phàm. Dáng người lả lướt mà quý phái, mỗi bước nhàng như bay. Mạng sa dù che dung nhan tuyệt mĩ nhưng thể che khuất đôi máy lấp lanh tinh sa, ôn dịu như nước mà cũng lạnh lùng như băng. Hàng lông mày đen nhánh. Giữa ấn đường nàng điểm xuyến vết chu sa hình giọt nước càng tăng thêm vẻ huyền bí, khiến người đối diện muốn kéo tấm mạng sa xuống để xem dung nhan dấu đằng sau. Trong lòng mỗi kẻ ngồi đây tăng thêm phần tự ti cùng ganh tị. Dù miễn cưỡng nhưng họ đều phải cúi đầu nhún mình trước nàng:
      -Thần thiếp vấn an tỉ tỉ! Chúc tỉ tri phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.
      Như Băng lạnh lùng uống ngụm Bạch trà (3) rồi nhàng khai kim khẩu, từng câu từng chữ như mảnh dao sắc đâm chết từng phần tự tin của 4 ả thị nhân:
      -Phụ mẫu ta chỉ có ta và ca ca là con, cũng chưa từng nghe họ có thêm người con nào thất lạc. Phụ thân ta cả đời nạp thiếp, khi mẫu thân ta chết thủ thân như ngọc. biết, vì sao các ngươi lại gọi ta là tỉ tỉ có ý gì?
      Bốn vị thị nhân kia thẹn quá hóa giận nhưng thủy chung vẫn là khuê các tiểu thư, biết tiến biết lùi. Trừ người.
      -Đó là cách xưng hô trong vương phủ này. Người vào sau phải gọi kẻ vào trước là tỉ tỉ. Vì ngươi là vương phi nên chúng ta nhún mình gọi ngươi là tỉ tỉ thôi, ngươi tưởng ngươi xứng sao?- hồng y nữ nhân còn khá trẻ lên tiếng, mặt dấu nổi vẻ tức giận. Như Băng khêu mi mỉm cười:
      -Vậy sao? Vậy chính xác ta phải gọi các ngươi là tỉ tỉ rồi! Muội muội vấn an các vị tỉ tỉ!
      Hồng y nữ nhân thụ sủng nhược kinh, kiêu ngạo cười:
      -Coi như là ngươi biết điều!
      Bất chợ vẻ mặt Như Băng lạnh vài phần, nụ cười càng quỷ dị giống hồn địa ngục:
      -Đáng tiếc là các vị tỉ tỉ được sủng ái! Vòa vương phủ ba năm chưa môt lần được vươn gia thị tẩm! Gia thế của vị Mạc Ngọc tỉ tỉ này vì thế mà ngày càng sa sút, lại thêm Phùng Băng gia trang chèn ép nên gần như sắp phá sản. Ta đúng chứ?
      -Ngươi…ngươi…
      -Gặp vương phi, vô lễ là tội thứ nhất. Nha hoàn Mạc Lâm của ngươi cậy thế chủ, coi ai ra gì là tội thứ 2! Hai tội này, có đáng để đẩy ngươi vào Tần lầu nhỉ?
      -Xin vương phi tha tội!-Mạc Ngọc vội vàng quỳ rạp xuống đất. Hoa dung xinh xắn giờ dàn dụa nước mắt. Như Băng lặng lẽ nhìn, tránh nổi phần bi ai. Cùng là nữ nhân, sao lại đê hèn đến thế, vì vinh hoa phú quý, vì tình mà sẵn sàng quỳ mọn dưới chân chân kẻ khác. Nàng khẽ thờ dài rồi :
      -Nể tình ngươi còn trẻ chưa biết quy củ, ta tha cho người lần này…
      -Tạ ơn vương phi!-Chưa kịp để nàng hết câu, ả vội vàng vái lạy nàng lia lịa
      -Nghe cho hết rồi tạ ơn sau. Tội chết có thể tha, nhưng tội sống phải phạt. Ta phạt ngươi 500 trượng, đóng cửa tại phật đường sám hối 7 ngày. Chép 1000 lần liệt nữ truyện!
      -Tạ ơn vương phi!
      -Lui ! Các ngươi cũng lui hết !- Bọn họ ra ngoài mà vẫn chưa hết kinh ngạc cùng lo sợ thủ đoạn tàn bạo của vương phi. Nhưng biết làm sao được. Lòng ghen tuông của nữ nhân là vô đáy, triệt hết dũng khí của kẻ này rồi đến kẻ khác dẫm vào vết xe đổ. Dù thủ đoạn có cao cường đến mấy cũng phải chết mà thôi.

      2.
      Bạch Mai viện
      Hoàng Vũ vừa thay triều phục sang quần áo ngủ, vừa mỉm cười ôm lấy Băng :
      -Nghe hôm nay có người ở trong phủ giương oai diễu võ à…
      -Hửm? Chả lẽ vương phi ta đây còn có cái quyền đấy sao?-Nàng khẽ gỡ cái vòi bạch tuộc sờ loạn tay nàng, nhướn mi
      -Tất nhiên là có!- khẽ dụi dụi đầu vào vai nàng như đứa trưer ocn- Nương tử thơm!
      - ngủ ! Đừng sờ loạn!-Nàng gỡ vòi bạch tuộc của ra khỏi người, bắt đèn rồi cũng nằm xuống.
      Cùng lúc đó, ở Thính Đào uyển gian thứ 3
      -Tức chết ta! Ả nghĩ ả là ai mà dám câu dẫn Phong ca ca! Tiện nhân, ả cư nhiên là tiện nhiên!-Trang Mĩ Mãn đập phá đồ đạc trong lâu, tức giận hét lên, còn chút phong phạm tiểu thư khuê các. Đầu tóc rối bù, Hoa dung chưa xóa hết lớp trang điểm, hòa cùng mồ hôi mà nhễ nhại. Nha hoàn thiếp thân bên cạnh nàng thấy tình thế tốt, vội vàng lên tiếng ngăn cản:
      -Chủ nhân, chủ nhân, ngươi cứ bình tĩnh ! Chúng ta từ từ nghĩ cách
      -Nghĩ cách? Nghĩ cách gì? Nghĩ cách làm sao để sớm bị đuổi khỏi đây à?-Trang Mĩ Mãn vẫn chưa nguôi giận, lớn tiếng thanh véo von như chim hót lên tiếng:
      -Đó là do ngươi kém thông minh!
      -Đinh Mai Châu, ngươi cái gì?-Trang Mĩ mãn quay người lại thấy bóng người thanh tú đứng trước cửa. thân lam y yểu điệu khiến người khác phải thương tiếc nhưng biểu tình độc ác mặt nàng khiến người khác kinh sợ!
      -Ngươi có cách gì?
      -Ngươi lại đây…
      Thêm hai con mụ ngu ngốc sắp bị đuổi! Thỉnh đừng thương tiếc! _._||

      3.
      Sáng hôm sau, Bạch Mai viện
      -Thần thiếp vấn an vương phi!- Trang Mĩ Mãn và Đinh Mai Châu bộ dạng nhu nhược cúi mình vấn an, coi như học được bài học từ Mạc Ngọc . Như Băng hôm nay tâm trạng cũng đến nỗi xấu, thoải mái uống trà:
      -Các ngươi ngồi !
      -Tạ ơn vương phi!-Hai ả ngồi xuống ghế, nhìn nhau biết mở lời thế nào.
      -Có chuyện gì mau !
      -Dạ bẩm vương phi,… tối nay là đêm 15, theo thông lệ ở vương phủ có tổ chức ca vũ. Nhưng vì mấy năm trước vương phủ có vương phi nên hoãn mãi, bây giờ…-Vẫn là Trang Mĩ Mãn khéo ăn lên tiếng. Băng khẽ nhíu mày rồi quay sang hỏi quản gia:
      -Có tục lệ này sao?
      -Dạ bẩm vương phi, có ạ!
      Nàng khẽ nhấc chén trà, vừa lâm vào trầm tư. Xung quanh mọi người thayas biểu tình của nàng như vậy dám gì, nhất thời khí tĩnh lặng đến cực điểm. Đột nhiên, nàng lên tiếng:
      -Nếu là thông lệ cứ làm ! Ta quen tổ chức mấy việc thế này, quản gia, ông xử lý giúp ta. Tiện thể đến Phùng Băng y đồ lấy ít vải hạng nhất phân phát cho các thị nhân.
      Dứt lời, nàng đứng dậy bước ra ngoài. còn chủ nhân, mọi người cũng lục tục kéo . khí vương phủ ảm đảm như chờ phong ba sắp tới.
      ———————-Tôi là phân cách tuyến: “Tiệc Hồng môn”———————-
      Buổi chiều, ba xấp bải hạng nhất của Phùng Băng y đồ được mang đến đại sảnh vương phủ, đúng lúc Hoàng Vũ vào. khẽ nhíu mày hỏi:
      -Có chuyện gì đây?
      Chưa kịp để hạ nhân vương phủ gì, Thanh Long lên tiếng:
      -Thưa vương gia, số hàng này là do vương phi bảo mang đến. Thỉnh vương gia thanh toán!
      -Cái gì???-Hoàng Vũ vẻ mặt bất lực trước tham tài của vương phi nhà mình. Ai đời lại lấy của từ vương phủ làm giàu cho gia trang nhà nàng chứ! (T/g: Ai bảo ? Xuy xuy, ta thường xuyên lấy tiền nhà bỏ túi riêng á!)
      Lão quản gia nén cười rồi :
      -Do vương phi quyết định tổ chức tiệc nên…
      -Ông xử lý ! Ta tìm vương phi!-Hoàng Vũ xua tay rồi thẳng hướng Bạch Mai viện.
      Dạ tiệc đêm
      là dạ tiệc cũng đúng, vì chẳng có ca múa phụ họa, chẳng có khách khưa linh đình mà chỉ có các vị chủ tử trong vương phủ tụ tập lại chuyện phiếm. Mà cũng chắc là chuyện phiếm vì hai vị đại nhân cao nhất vương phủ vẫn ngồi đó trêu đùa nhau, mặc kệ 3 vị thị thiếp ngồi dưới biểu tình dữ tợn. Muốn thoát khỏi bầu khí quái dị này, La Ngọc Nhi lên tiếng:
      - khí đêm nay rất tốt, chuyện phiếm chẳng thà để thần thiếp đàn khúc trợ hứng cho vương gia và vương phi.
      -Được!-Như băng mỉm cười phân phó nha hoàn mang dàn vào, vừa thầm cười tròng lòng: “Để ta xem ngươi có bản lãnh gì?”
      La Ngọc Nhi vừa đặt mông xuống bàn, ánh mắt lưu luyến sóng tính nhìn về Hoàng Vũ. Đôi tay nhàng đặt dây đàn. Từng tiếng nhạc lanh lảnh cất lên, dịu dàng, da diết như mượn đàn tỏ tỉnh. Tiếng đàn vừa cất lên, Trang Mĩ Mãn như phiêu theo nhạc mà múa. Từng cái lắc hông, cái đưa tay nồng đậm tình ý. Bỗng nhiên, toàn bộ đèn trong đại sảnh vụt tắt. Như Băng cảnh giác mà mở to mắt ra. Bỗng bên tai vang lên tiếng kim loại xé gió bay đến. Ánh sáng của kiếm chợt lóe lên. Nàng nhanh chậm rút Hắc Bạch thần châm, phi thẳng vào thanh kiếm tới. Ám khí va vào kiếm vang lên tiếng động kinh hồn rồi cả hai cùng rơi xuống. Nàng lớn tiếng :
      -Ai?
      Nàng vừa dứt lời cánh tóc ngọc ngà đánh vào vai nàng. kịp phòng bị, Như Băng trúng chiêu của ả ta nhưng Hoàng Vũ nhanh hơn nắm lấy tay của kẻ hạ sát. Thị vệ lúc này phát có biến, vội vàng mang đèn đuốc tới. Trong ánh đèn rực rỡ, khó để nhạn ra kẻ bị Hoàng Vũ giữ lại. Cư nhiên là… La Ngọc Nhi. mặt sàn, Trang Mĩ Mãn và Đinh Mai Châu nằm trong vũng máu, đôi mắt trợn trừng, miệng sủi bọt vì trúng độc.
      Hoàng Vũ lạnh lùng ra lệnh:
      -Mau giải ả tiện nhân này vào địa lao.
      -Bình tĩnh !-Như Băng nhíu mi nhìn về phía hai xác chết giữa đại sảnh. Thủ pháp của Ngọc Nhi kém, nhưng thể lúc vừa giết hai kẻ kia, vừa ra tay với nàng được. Băng tiến lên quanh, xem xét hồi rồi cười lớn:
      -Hahaha, đây gọi là tự làm tự chịu. Các ngươi muốn hạ Thạch cốt tán với ta, ngờ lại hại chính các ngươi.
      Rồi nàng lạnh lùng quay sang với thị vệ:
      -Các ngươi giải La Ngọc Nhi về Tần lầu, ngày mai mang cả ba kẻ đến cho hoàng thượng xử lý. Thu dọn hai xác chết này !
      Lúc thị vệ dẫn La Ngọc Nhi qua, tiếng nhàng truyền tái tai ả:
      -Ta thưởng thức ngươi dám làm dám chịu nhưng ta hoàn toàn đồng ý cách làm của ngươi!
      Chú thích: (1): Khuynh kế:
      [​IMG]
      http://shinandsu96.wordpress.com/ruo…nu-trung-quoc/
      (2) Bạch kim: Hay còn gọi là vàng trắng
      (3) Bạch trà (Kim Ngân trà): Đây là loại trà đặc biệt. Mặt dưới có nhiều lông tơ. có nhiều tài liệu về loại trà này. Truyền thuyết kể rằng đó là loại trà đặc sản của huyện Kinh tỉnh An Huy. Khởi nguyên của nó bắt đầu từ thời Minh. Lai lịch Dũng Khê Hỏa Thanh là truyền thuyết: bấy giờ ở vùng Dũng Khê có tú tài tên gọi Lưu Kim, hiệu là La Hán tiên sinh. Nhân tiết trời xuân tới dãy núi Dũng Khê phát ra loại cây ”Kim Ngân trà”. Loại cây này lớn lên hình dáng rất kỳ lạ, nửa phiến lá màu trắng, nửa còn lại màu vàng. Người dân quen gọi là ”Bạch trà”. La Hán tiên sinh nghe kể cảm thấy rất hứng thú, bèn lấy về mầm cây ”Kim Ngân trà” đem về nhà, vò rồi sao lửa, chế thành loại lá trà, bề ngoài ưu tú thanh nhã, sắc xanh như châu ngọc, phủ lớp lông tơ trắng mịn, lại có mùi thơm như hoa, vị ngọt tựa cam đường, và đặt tên là Hỏa Thanh. Dũng Khê Hỏa Thanh sau này trở thành trà tiến vua, nổi tiếng toàn quốc, phát triển thịnh trị nhất vào thời nhà Thanh (1851-1861).

      Đây là chương tốn nhiều sức nhất của ta từ trước đến giờ, lại viết trong tâm trạng hề ổn định
      Mong các nàng tiếp tục ủng hộ
      Vô sỉ van cầu~~~
      Mỏi tay, đói bụng, ăn cơm đây!
      Chúc cả nhà ăn ngon miệng!
      Rùa

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Phiên ngoại đặc biệt: Phỏng vấn sau hôn lễ


      Trong căn phòng tối om như mực, giữa sân khấu nổi lên vệt sáng màu xanh lục, chiếu rọi môt mĩ nhân áo xanh cùng màu với ánh đèn. Họ Âu Dương mỉm cười vẫy chào mọi ngươi rồi nhàng vào micro:
      -Xin chào mọi người, tôi là Âu Dương Tuyết, tên khác là Rùa…blblbla….
      Khán giả bên dưới ném đá, ném hoa, ném cả trứng thôi lên, ầm ỹ :
      -Vào đề !
      -Trật tự nào! Các người làm diễn viên của ta sợ bây giờ. E hèm, như mọi người biết, Như Băng và Hoàng Vũ kết hôn. Sau đây, ta xin mời cặp vợ chồng đẹp nhất trong năm đứng lên cho mọi người gặp mặt! *Vỗ tay*
      Như Băng và Hoàng Vũ bước lên sân khấu, hoa lệ ngồi vào ghế nhân vật chính, lạnh lùng uống trà!
      -Hai cái con người này, chịu chào hỏi khán giả gì cả!
      -Bây giờ xin mời các vị khách mời dự thính: Bảo Nam, Hoàng Vũ và Tinh Vệ!!!
      Khán giả:
      -Bạch Phong đâu?
      -Ta là mẹ kế nhưng ta cũng biết thương con ta! Mời nó đến để nó đau lòng thôi à? Sau đây, xin mời Mộ Dung Tinh Vệ lên vị trí dẫn chương trình! Rùa ta về ngủ!
      Thuận tiện cái micro ném cho Tinh Vệ! Nàng trong bộ lễ phục hoa lệ của đại bước lên lễ đài, vẫy tay mỉm cười!
      -Xin chào mọi người, cảm ơn mọi người đến dự chương trình phỏng vấn đặc biệt của chúng tôi: “21 câu hỏi vợ chồng!” làm mất thời gian của mọi người nữa, xin mời hai nhân vật chính bước lên.



      Câu 1: Tên?
      Băng: phải ngươi nhất sao? Phùng Ngọc Như Băng!
      Vũ: Phong Hoàng Vũ
      Câu 2: Giới tính?
      Băng: *Miễn cưỡng* Nữ!
      Vệ: Ủa, ta tưởng ngươi là nam?
      Rùa: Ta viết ngôn tình, phải đam mĩ hay bách hợp!
      Câu 3: Thích điểm nào ở đối phương?
      Vũ: Xinh đẹp!
      Rùa+Vệ: Đồ háo sắc!
      Băng: Khá nhiều!
      Câu 4: Ghét điểm nào ở đối phương?
      Vũ: Cuồng công việc!
      Băng: Có quá nhiều thị thiếp, việc dọn dẹp họ rất mất công!
      Vệ: Ta tưởng người còn hứng thú với việc đó…
      Câu 5: Xưng hô với đối phương?
      Vũ: Nương tử, Băng nhi…
      Băng: Vũ
      Vũ: Nương tử à…
      Băng: Vương gia
      Vũ: Thực ra Vũ cũng rất tốt a!
      Câu 6: Nếu so sánh với thực vật, người đó là gì?
      Vũ: Lãnh ngạo bạch mai!
      Băng: Quyến rũ túc!(1)
      Rùa: Ta có ý kiến: Băng mà là bạch mai ư? Có là Bỉ ngạn có!
      Câu 7: Tật xấu của đối phương là…
      Vũ: Cuồng công việc.
      Băng: Ghi hận rất lâu…
      Rùa: Chắc ngươi cũng biết cuồng công việc là sai chứ gì
      Câu 8: Tật xấu của bản thân là gì?
      Băng+Vũ: Xem câu !
      Vệ: Lâu lâu mới thấy hai người ăn ý như vậy!
      Câu 9: Có cãi nhau và lý do?
      Vũ: Có, vì nàng ấy rất hay bỏ sang Phùng Băng gia trang
      Băng”…
      Câu 10: Làm thế nào để hết giận?
      Vũ: Đè nàng ấy ra.
      Băng:…
      Vệ: Đồ sắc lang!
      Vũ: Ta sắc cũng chỉ sắc với vợ ta!
      Bây giờ chính thức vào phần chính, các câu hỏi khuê phòng. Đề nghị những bạn đọc truyện trong giờ học tắt máy về nhà đọc nốt, ngồi gần phụ huynh tắt máy ra chỗ người để đọc. Dẹp các đồ vật đắt tiền, có khả năng thấm nước ra chỗ khác! Cất bim bim và cốc nước để tránh tai nạn đáng tiếc! Có gì Rùa chịu trách nhiệm!
      Câu 11: Địa điểm h lần đầu?
      Vũ: Trong Bạch Mai viện
      Câu 12: Cảm giác lúc đó?
      Vũ: Hạnh phúc tiêu hồn!
      Băng: Cũng được!
      Vệ: Ngươi còn dám , là trai tơ đó!
      Câu 13: Dáng vẻ lúc đó của đối phương?
      Vũ: Tiêu hồn, giống như túc nguy hiếm mà thể khao khát!
      Băng: *Đỏ mặt* Giống báo!
      Câu 14: Số lần h mỗi tuần? Số lần h lý tưởng?
      Vũ: *Xoa cằm* ngày 2 lần! Lý tưởng là…
      Băng: *Ngắt lời* Câu tiếp theo!
      Vệ: Giờ ta mới biết ngươi có dáng vẻ thục nữ!
      Câu 15: H thế nào?
      Vũ: Thực muốn biết sao… Rồi, ta kể….
      Băng: Chuyện khuê phòng, tò mò làm gì!
      Vệ: Nhưng đây là câu hỏi thăm dò khuê phòng nhà các người!
      Băng: ….*Nín thinh, lườm Vũ*
      Rùa: Ta viết h! Trừ phi…
      Câu 16: Nơi nhạy cảm nhất của đối phương?
      Vũ: Tai, phả khí vào tai nàng là Băng nhịn đuợc
      Băng:…
      Vệ: Tần suất ngươi “…” hơi nhiều!
      Câu 17: Có hứng thú với SM chứ?
      Vũ: hiểu SM là gì?
      Băng: Uhm, !
      Bảo Nam: *Cười gian* SM là…
      Băng: huynh mà ta cắt lưỡi huynh
      Rùa: SM là trò chơi mạnh bạo! Nôm na là thế!
      Băng: Còn rùa kia, ta cắt lưỡi mi!
      Rùa: *Chui vào mai*
      Vũ: Có thể thử!
      Câu 18: Thích được hôn ở đâu?
      Băng: Uhm,…môi!
      Vũ:…Hắc hắc!
      Rùa: Ta muốn là ta hiểu, nhưng….đầu óc ta trong sáng chút nào! Tội lỗi quá!
      Vệ:…Ta giống ngươi! =.=||
      Câu 19: Khi H, thích đối phương câu gì nhất?
      Vũ: Tên của ta!
      Băng:…
      Câu 20: Nếu người bạn : “Chỉ đêm thôi, vì đơn quá!” để xin H, gì?
      Băng: *Liếc Tinh Vệ* Ta rất ít bạn! Hình như chỉ có mình ngươi!
      Vệ: Câu hỏi do con rùa kia soạn!
      Vũ: Muốn chết cứ việc thẳng!
      Câu 21: Hỏi tác giả, Khi nào ngươi định viết H?
      Rùa: Khi nào ta có hứng…
      Độc giả: *Ném đá!*
      Rèm từ từ đóng lại! Tạm biệt, hẹn gặp các nàng ở những phỏng vấn sau!

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Chương 31: Phượng quốc

      Phượng Quốc nằm ở phía tây lục địa Thiên Vũ, chiếm chừng bàn tay người lớn bản đồ, nổi tiếng với những lá trà đệ nhất. lá trà ở Phượng quốc bán ra đến hàng trăm vạn lượng bạc, người người tranh nhau mua. Những những lá trà đắt như vậy, quả thực, chỉ có bậc hoàng thấy vương tôn mới có dùng nhưng điều đó lại càng khiến những lá trà của Phượng quốc thêm phần quý giá.

      Phượng quốc là quốc gia nữ tôn nam ti, các vị trí trong triều đều do nữ tử nắm giữ, nam tử ở nhà nuôi con. (^^)Tất nhiên là có vài ngoại lệ như tước vị tướng quân có nam tử nắm giữ, nhưng số này nhiều. Mỗi người phụ nữ ở Phượng quốc có thể tìm rất nhiều chồng, trong nhà toàn từ 3,4 người đàn ông lại thu thêm nữ sủng nên vô cùng…..(Tỉnh lược chừng ngàn chấm). Thế cũng chưa bằng hậu cung của nữ hoàng, tuy nó thể so với hậu cung Vũ quốc, Thiên quốc các đời trước (là đời trước nhá, chứ đời này vắng tanh như chùa Bà Đanh vậy!) nhưng cũng kém phần nào. Hậu cung có hoàng phu, 3 phi là Trang phi, trúc phi, Cúc phi; 9 tần là Lan, Điệp, Ngọc, Y, Thanh, Thu, Như, Hàn, Dương; 30 mĩ nhân, 80 thụ nhân cùng 100 nữ sủng, khiến người ta mãn nhãn! (=.:)

      Phượng Loan cung

      hoàng y phụ nhân uy nghiêm bước vào. Khuôn mặt thể tính là thanh tú xinh đẹp lại mang theo vài phần khí, có chút thô kệch. Ngọc quan hình rồng cao ngạo đỉnh đầu thể thân phận con trời. Mái tóc dài được vấn cao đỉnh đầu, tóc điểm hoa râm, nhưng lại thấy nếp nhăn nào trán, chỉ có thể cảm thán người này bảo trì nhan sắc vô cùng tốt. Nàng khẽ hừ tiếng, cất cao giọng :

      -Ái hậu, hôm nay ngự thiện phòng báo rằng nàng ăn gì, có chuyện gì sao?

      -Hoàng thượng,…- giọng nỉ non kéo dài, mang theo chút tư vị quyến rũ nhưng lại trầm trầm khiến người ta mao cốt ủng thiên (T/g: Mao cốt ủng thiên là nổi da gà, nhưng ta phải là gà, nổi da rùa vậy!^^) Bàn tay ngọc ngà trắng nõn khẽ nhấc rèm châu. Từ sau tấm rèm châu lung linh, hoàng y nam tử nhưng lại chút chí khí nam tử bước ra. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp so với nữ nhân còn có phần hơn. Sống mũi cao thẳng, hàng mi dài, dày rất đều. Đôi mắt phượng cong lên, mí mắt hăn mỏng đến mức có cảm tưởng như vệt bút thoáng qua. đầu búi tóc theo kiểu song kế, trâm ngọc rủ xuống trán, lấp lánh tinh quang. Hoàng y nữ tử nắm lấy bàn tay ngọc ngà, thuận tiện kéo nàng vào lòng:

      -Nàng a, suốt ngày suy nghĩ phiền não! sợ ảnh hưởng đến sức khỏe sao?

      -Hoàng thượng còn trách thần thiếp. Người lo lắng cho chính sứ đến mức cơm cũng quên ăn, đến Thiên Phượng ngài cũng quên nó luôn rồi kìa. Lại còn Thiên Long nữa, nó là thái tử, nhưng nó cũng là bào tỉ của Phượng nhi, vậy mà… đến hôn của đệ đệ có cũng lo cho tử tế nữa chứ!-Nam tử kia vừa ủy khuất , vừa đưa khăn tay chấm mắt, chưa được lúc lệ đầy mặt.

      -Ôi, hoàng hậu của ta, nàng đừng khóc! Ngoan nào, đừng khóc. Có phải ta quan tâm đến Thiên Phượng đâu! Ngoan nào, ngoan nào, ta sắp xếp hôn cho con rồi mà!

      -Người lúc nào cũng chỉ thế thôi!-Nữ nhân kia vẫn tiếp tục lấy nước mắt rửa mặt. Kẻ được gọi là hoàng thượng từ từ đứng lên rồi :

      -Nàng Phượng nhi chuẩn bị , ba ngày nữa sang Thiên quốc cầu thân!

      - ?

      -!

      Cùng lúc đó, hoàng cung Thiên quốc

      -Cái gì, cầu thân!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-Như Băng phun ngụm trà, sửng sốt .

      -Cầu thân ai?-Hoàng Vũ mày kiếm nhíu chặt, những tưởng có thể ép chết được ruồi còn Bảo Nam vẫn bình tĩnh :

      -Đúng, cầu thân! Nữ hoàng Phượng Quốc cầu thân Băng nhi cho nhị công chúa Thiên Thiên Phượng, ba ngày nữa xuất phát.

      -Nhị công chúa Thiên Phượng đó là nam hay nữ?-Khóe miệng Tinh Vệ giật giật liên hồi, đào mắt sang bạch y nữ tử lạnh lùng ngồi kia và thầm khấn vái cho công chúa này toàn mạng trở về.

      -Công chúa đương nhiên là nữ! Nhưng công chúa Phượng quốc lại là nam, là mĩ nam tử thanh tú hiếm có, cầm kỳ thi họa đều làu thông, so với Vũ và Bạch Phong đế thua kém phần nào!-Hoàng Thiên dứt lời cách cửa hoàng cung phải lời “bye bye” với bản lể. Hoàng Vũ sừng sộ bỏ .

      -Dù gì muội vẫn phải tiếp đón ta, còn về phần chọn ai, quan trọng! Đặc biệt thể để chết dọc đường…

      -Thế nếu chết nước họ sao?-Như Băng giơ tay lên ngăn cản ông lải nhải như cái máy liên hồi kia, lạnh lùng hỏi

      Bảo Nam khinh bỉ liếc nhìn Như Băng cái rồi :

      -Muội cứ an tâm là Phượng quốc có 39 công chúa đến tuổi xuất giá, chết người này có người khác thay! Nhưng muội phải nhớ, Thiên Phượng công chúa là người đẹp nhất và biết điều nhất đó.

      -Biết rồi, biết rồi! Vậy là muội phải lấy ta chứ gì!-Như Băng cũng đứng lên và ra ngoài.

      Cùng lúc đó, Phượng quốc

      -Công chúa, công chúa, có chuyện lớn rồi, có chuyện lớn rồi!- nữ nhân vội vàng chạy vào căn phòng lớn, thất thanh hét nhưng người được gọi là công chúa lại chỉ lạnh lùng ngẩng đầu. lời nào có thể diễn tả hết vẻ đẹp của người này. giống nam tử khôi ngô tuấn tú, giống nữ tử thiên kiều bá mị, lại như hồng mai lãnh ngạo nở trong gió đông lạnh lẽo, lại tựa như túc quyến rũ mê hoặc nhân tâm. Hồng sắc y phục, khinh sa trắng thuần, người nam tử khác chỉ làm mất khí nhưng người lại tăng thêm mười phần mị hoặc, nếu đứng giữa từng đào khác nào Đào Hoa thiên tiên giáng trần. Tóc đen như mực, mềm mại tựa lông hồng, tóc đen theo gió khẽ bay lên giống như cánh bướm dập dờn, yểu điệu thoát tục, mị mà thanh tao. Giữa ấn đường, hạt chu sa đỏ rực rỡ như máu điểm xuyết, hàng lông mày thon dài tựa trăng non đỉnh đầu. Đôi mắt êm dịu như nước hồ thu, nhưng cũng nghiệt tựa như vị Thiên quân dưới đáy địa ngục, khiến người ta mông lung phương hướng. Đôi tay ngọc ngà khẽ dừng dây đàn, cất giọng hỏi:

      -Tiểu Thuần, có chuyện gì?

      -Hoàng hậu, hoàng hậu ra lệnh cho người, cho người phải cầu thân quận chúa Thiên quốc.

      Phựt! Dây đàn vụt đứt. Sợi thiên tàm tơ dùng loài trùng thảo có tơ tốt nhất của Phượng quốc đứt ra. giọt máu từ ngón tay ngọc chảy xuống cổ cầm, lại như đóa hoa đào diễm nở rộ gỗ. Tiểu Thuần kia thất thần nhìn công chúa nhà mình lạnh lùng . Rồi lúm đồng tiền khuôn mặt xinh đẹp nở rộ, lúm đồng tiền mang theo chút tà khí, lại tựa như có nhu tình, như đóa hoa đào nở rộ:

      -Vậy sao? Vậy Tiểu Thuần mau dọn dẹp đồ đạc !

      rồi, lạnh lùng đứng lên bước ra ngoài. Bóng hình xinh đẹp từ từ khuất dần sau vườn đào độ nở rộ.

      Ba ngày sau

      Cờ trống linh đình, khắp nơi màu hoa đỏ rực. Thiên Phượng công chúa xuất giá sang Thiên quốc cầu thân, khắp nơi vui mừng. Nhưng ngược lại, tân nương chút phản ứng, chỉ lạnh lùng chờ mọi người sắp xếp cho mình. Đúng ngày khỏi hành, cả mẫu hậu, phụ hoàng và bảo tỉ cùng cha cùng mẹ ra tận cổng thành tiễn nàng. Từ đây, cuộc đời của Thiên Phương công chúa chính thức bước sang trang mới, bước ngoặt mà chính cũng thể ngờ.

      Biên giới Thiên quốc

      Như Băng thân bạch y an tĩnh ngồi thường trà trong xe ngựa. Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ trấn bốn phương xung quanh. Ngoài 3000 cấm vệ quân tinh nhuệ theo, đằng sau còn nhiều thêm cỗ kiệu hoa và vị Thượng Quan Lễ bộ chuyên lo việc cưới xin hoàng gia do Hoàng Vũ giả dạng thành. Mọi chuyện xung quanh an tĩnh đến lạ thường, Như Băng an tĩnh thưởng trà. Tứ đại hộ pháp an tĩnh cầm kiếm trấn an xung quanh Hoàng Vũ an tĩnh ngắm vợ, Ngọc Lam an tĩnh ngắm Thanh Long. :)LoL:) Cách đó chừng vài chục thước, cấm vệ quan “an tĩnh” chơi cá độ nhưng gây ra tiếng động

      Giờ Dậu ba khắc

      Từ đằng xa, chiếc kiệu hoa đỏ rực từ từ tới. Thanh Long khẽ cúi mình trước cửa xe ngựa:

      -Chủ nhân, họ đến ạ!

      Từ trong xe ngựa, Như Băng vén rèm bước ra Hoàng Vũ tiến đến:

      -Nương tử à…

      -Gọi ta là quận chúa. Chàng đừng quên tại chàng là ai. Ta muốn mang danh cắm sừng cho vương gia.

      -Nàng cũng cắm sừng cho ta đấy!-Hoàng Vũ mang vẻ mặt ủy khuất

      -Haha, chàng giống con cún đáng ! –Nàng cười to vài tiếng rồi bước ra ngoài.

      Từ kiệu hoa, công chúa Thiên Phượng vén rèm bước xuống. Vừa thấy khuôn mặt , lại thêm chiếc quạt cầm hờ ở cánh tay và nụ cười nửa miệng, Như Băng bật cười:

      - lâu gặp!

      Hoàng cung Thiên quốc

      -Thiên Phượng khấu kiến Thiên quốc Quân chủ!

      -Công chúa đường xa hẳn chịu nhiều vất vả!-Hoàng Thiên tươi cười nhìn người đối diện. mị nam tử dạng thanh tú điển hình, phong phạm lễ nghi của hoàng gia đều thiếu.

      -Đa tạ ngài quan tâm!-Công chúa mỉm cười , nhân thể đem ánh nhìn kiều mị chuyển sang Như Băng. Nàng khóe môi co giật, tên này, bản tính mười năm đổi mà!

      -Vậy mời công chúa về dịch quán nghỉ ngơi, tối mai tới hoàng cung dự yến!

      -Đa tạ, nhưng ta muốn ở tại Vũ vương phủ!-Thiên Phượng xiểm nịnh cũng kiê ngạo , nhưng ánh mắt nhu tình với Như Băng chút che giấu.

      -Chuyện này, chuyện này…-Hoàng Thiên liếc mắt nhìn vương đệ sắp sửa giữ được bình tĩnh giọng quen-thuộc-đến-bất-ngờ xen vào:

      -Đương nhiên là được rồi!-Bảo Nam tươi cười

      -Đa tạ tể tướng tác thành!

      Vũ vương phủ

      Thiên Phượng công chúa vừa đặt bước chân đầu tiên qua cửa nhà bị cơn gió như lốc xoáy cuốn qua, đưa nàng đến Bạch Mai viện. nhanh chậm mở cửa bước vào lư hương bay tới, táp thẳng vào mặt.

      -Rina, rốt cuộc là ngươi muốn giở trò gì đây?

      -Quận chúa gì, ta hiểu!

      -Thôi ngay cái trò giả vờ đấy . Rina, Hắc đạo đệ nhất xảo thần, tuyệt chiêu biến đổi gương mặt. Là trong nhị đại hộ pháp của Mộ Dung Tinh Vệ!-Như Băng điềm tĩnh lại, mạch hết thân phận cỉa kẻ đối diện.

      -Hahahaha, quả hổ danh Ngọc Bách Lam Y! Đúng, ta là nhị hộ pháp của Tinh Vệ giáo chủ!-Bị lật tẩy thân phận, lập tức cười lớn, mang bộ dạng kiều mị ngồi xuống.- ngờ Lam Y mất tích lâu lại tới đây, nghe được tin này chắc bang chủ tức hộc máu!

      -Bang chủ của người cũng tới đây mà! Nhưng vật đổi sao dời, rất tiếc, nàng trở thành người của ta!

      -Ta đâu có ý định gia nhập giang hổ!

      Như Băng liếc mắt nhìn từ xuống dưới rồi tặc lưỡi:

      -Cũng đúng, ngươi mà vào giang hồ chắc nữ nhân vì ngươi mà chết cũng ít!

      -Ta là nương tử của ngươi mà!- vừa ngụm trà trong miệng Băng phun thẳng ra ngoài. Nàng khiếp đảm :

      -Ngươi đùa với ta à, rang ngươi có hứng thú với nam nhân mà!

      -Ta với nữ nhân cũng từ chối!

      -Ta có diễm phúc đấy đâu! , ngươi muốn gì?

      -Ha ha ha, ngươi thông minh! Được, ta thẳng, ta muốn ngươi đưa kẻ đến cho ta!

      -Mĩ nhân nào được Rina đại công tử để mắt tới vậy?

      -Người này ngươi rất là quen thuộc thôi mà!-Rina nở nụ cười quỷ dị.

      -Ai? Đừng là Bảo Nam nha!

      -Bingo, ngươi đoán hoàn toàn chính xác!

      -Whatttttttttttttttttttttttttttttttttt! Cái gì cơ? Ngươi muốn …..với ca ca của ta hả?

      -Bình tĩnh nào, hỏng lỗ tai của ta bây giờ! Ta đâu ta có làm gì đâu! Ngươi chỉ cần đưa ta đến gặp thôi mà!-Rina phe phẩy tay !

      Hoàn chương 31

      Lời tác giả: Thêm nhân vật mới xuất , đem tới cho Hoàng Vũ thùng dấm chua! Khi khi khi khi khi!

      Pro5 nhân vật mới này:

      Tên: Trần Thiên Lãm a.k.a Thiên Thiên Phượng

      Biệt danh: Rina-Hắc đạo đệ nhất xảo thần

      Nghề nghiệp: Sát thủ của Tinh Vệ

      Vẻ ngoài: tả bên , đó là bộ mặt của

      Tính tình: nghiệt, quỷ dị, biến thái,…

      Vũ khí: Đoản đao, đàn tranh,…

      Mối quan hệ: Còn độc thân

      Thích: Nam giới!

      Hình ảnh:

      [​IMG]
      (Đây là hình của Vương Liên Hoa do Thần Chi Hiểu Nguyệt cosplay trong bộ Võ lâm Ngoại sử đồng nhân Trầm Lãng!)

      Vâng, đây là bá đạo mĩ vương thụ trong truyền thuyết! ^^ tác giả mất cả tuần để tạo ra nhân vật mới này, mong hợp ý mọi người! Còn về phần ai, lấy ai, hồi sau !

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Chương 32: Chuyện xưa kể lại

      Lầu xanh đình các, mái ngói chạm trổ rực rỡ nhưng mất vẻ khí khái uy nghiêm. Các đình viện nằm im lìm dưới những tán cây càng làm phủ tể tướng thêm phần trầm uy nghi. Ven hồ sen rộng lớn, nam nhân vận lục bào thanh nhã thoải mãi dạo quanh hồ, nhìn mặt hồ trong xanh với những chiếc lá bản to phủ đầy mặt hồ. Nhưng thanh rống to lại làm mất phần uy nghi đó.

      -Phùng Trần Bảo Nam, ta muốn giết ngươi!

      Lục y nam nhân khẽ nhấc khóe môi, tựa như mọi chuyện đều năm trong suy tính của . Gập cánh quát phe phẩy, dùng khuôn mặt tươi cười bậc nhất quay đầu lại:

      -Hình tượng, chú ý hình tượng!

      -Hình tượng cái đầu ngươi! Hôm nay ngươi gây ra chuyện tốt gì ngươi nhớ ?

      -Quên rồi!-Mắt ngây thơ

      -Ngươi…

      -Hahaha, ngươi còn thời gian để rống ta sợ về nhà vợ ngươi động phòng mất rồi!

      -Ngươi…

      -Về ! Ha ha ha! Giải quyết xong vấn đề ở nhà ngươi rồi làm gì làm.-Bảo Nam cười lớn rồi phẩy áo bỏ , để lại con người tức còn gì để . Bỗng nhiên, cảm thấy lạnh toát sống lưng. Vừa quay người lại bỗng, con dao kề sẵn cổ:

      -Ngươi nên lo tốt chuyện của mình trước khi lo chuyện bao đồng!

      -Rina?

      -Ta có chuyện cần xử lý với ngươi!-Rina gằn từng chữ rồi mau chóng đưa Bảo Nam . Mọi người hỏi tại sao Bảo Nam phản lại ư? Từ từ biết lý do cả thôi!


      Cùng lúc đó, tại Vũ vương phủ

      -Nương tử, nàng hứa với ta có chuyện gì cũng cho ta mà, tại sao nàng lại giấu ta chuyện này?-Hoàng Vũ mặt mày khó chịu qua lại bên con người điềm tĩnh vẽ tranh kia

      -Chuyện gì?

      -Chuyện của Thiên Thiên Phương. Có vẻ như cả nàng, Tinh Vệ và Bảo Nam đều biết, tại sao ta biết!

      -Huynh biết để làm gì? Đâu phải chuyện của huynh!-Tiếp tục vẽ tranh

      -Nàng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-Rống giận

      -Ta đùa thôi! Ờm, vài ngày nữa huynh biết chuyện của thôi! biết giờ Nam ca thế nào rồi nhỉ?

      Cùng lúc đó

      -Rina… ta, ta thực xin lỗi! Ta muốn làm vậy, nhưng mà…-Bảo Nam vẻ mặt hối lỗi nhìn Rina

      -Phùng Ngọc Bảo Nam, ngươi còn có thứ gì gọi là bất đắc dĩ ư? Ông trùm Hắc đạo châu Á? Tổng giám đốc Tập đoàn Đá quý I.L? Ngươi còn gì giấu ta nữa Phùng Ngọc Bảo Nam.-Rina ngẩng đầu lên. Đôi mắt trong veo giờ đỏ ngầu như tu la địa ngục.

      -Rina…

      -Quá khứ của ta, ngươi muốn biết ta đều kể cho ngươi rồi! Từ ngày mẹ ta bỏ ta , ta mất dần niềm tin vào con người. Ngươi có biết, ngày ta mọi chuyện cho ngươi, ta tin tưởng ngươi thế nào ? Ngươi có biết ta thất vọng thế nào khi nghe tin ngươi giết chết người em vào sinh ra tử của ta ? Ngươi biết ta đau thế nào khi giáo chủ chỉ lặng lặng thốt lên: “Chôn cất tử tế!” rồi quay , nhìn đến ? Ngươi có biết trái tim ta như bị vò nát khi thấy ngươi trong buổi tiệc rượu đó ? Ngươi có biết ta đau thế nào khi ngươi đồng ý cho ta đến Vũ vương phủ ? Ngươi hoàn toàn phá hủy niềm tin của ta, Phùng Ngọc Bảo Nam à!

      -Rina, mọi chuyện phải như ngươi nghĩ đâu. Ta…ta…

      - như ta nghĩ? Vậy nó như thế nào? Ngươi giải thích ràng cho ta, hôm nay ta đủ kiên nhẫn để nghe ngươi .

      -Ta muốn ngươi đến Vũ vương phủ để tiện gặp ngươi, để Băng chăm sóc ngươi! Còn Kei, thực ra…-Ấp úng

      -Thực ra, Kei là do ta giết. liên quan gì đến ! Kei phản bội tổ chức, đáng bị giết.-Bất ngờ, Tinh Vệ đẩy cửa tiến vào.

      -Giáo chủ…-Rina buông tay quỳ gối trước mặt nàng. Chu sa trán chạm xuống nền đất lạnh lẽo, khuôn mặt biểu lộ chút cảm xúc

      -Ta còn là giáo chủ của ngươi. Ngươi đứng dậy !

      -Thuộc hạ dám.-Rina vẫn giữ nguyên tư thế đó, buộc Tinh Vệ phải ra lệnh:

      -Ta ra lệnh cho ngươi đứng dậy.

      -Thuộc hạ tuân mệnh.-Lúc này Rina mới đứng lên, phủi cát bụi vướng hồng sắc y phục, lạnh lùng đến trước mặt Tinh Vệ.-Xin thứ lỗi cho thuộc hạ mang .

      -Ta cần biết quan hệ giữa ngươi và Bảo Nam!

      - là gì cả.-Rina lạnh lùng mà trong lòng đau như cắt. từng làm đôi uyên ương bên nhau mãi rời mà giờ lại chia xa.

      -Rina…

      -Ta và ngươi còn gì cả, từ này ân đoạn oán tuyệt!

      -Bao Nam trầm lặng nhìn bóng lưng Rina khuất dần sau cửa. kẻ tài trí như , kẻ tiên đoán như thần, bình ổn trầm lặng như lại có lúc biết phải làm sao. Tinh Vệ phi thân ra ngoài. Giờ là lúc vô cùng cần thiết cho yên tĩnh. Bảo Nam tự trẫn tính lại mình. tại, vô cùng tỉnh táo. Tỉnh táo đến phát sợ. kế hoạch nhanh chóng xuất trong đầu kẻ IQ 3 chữ số như , kế hoạch để kéo người về.

      Bên ngoài

      -Mọi chuyện là thế sao?-Hoàng Vũ vừa nắm tay Băng vừa hỏi

      -Thế là thế nào?

      -Nam thích nam nhân!?

      -Chuyện này lâu rồi mà huynh biết sao? Bảo Nam Rina, từ rất lâu rồi.-Tỉnh bơ

      -Nàng sợ Phùng gia tuyệt hậu sao?

      -Còn ta nữa mà. Tuyệt hậu sao được…

      -Nhưng…

      -Huynh an tâm là đứa con đầu tiên của chúng ta mang họ Phùng Ngọc.

      -Uhm, con của chúng ta!-Hoàng Vũ khuôn mặt ánh lên hạnh phúc.

      -Muội muốn ăn hồ lô.

      -Dạo này sao muội thích ăn hồ lô vậy?-Nhăn nhó

      - biết nữa. Huynh mua cho muội !-Nhõng nhẽo

      -Được! Mệnh lệnh của lão bà đại nhân là nhất!

      Lời của Rùa: Haiz, thực là dạo này bệnh lười tái phát, lại lười post truyện cho mọi người! T^T Thực ra ngày nào ta cũng ghé fic, nhưng chả thấy ai giục, nên lười viết! Đến hôm nay mới viết xong! T^T biết có ai bất ngờ hay thất vọng vì Bảo Nam thích nam nhân chứ riêng ta, ta thấy thế là hợp lý. Hai tên nghiệt hại nước hại dân đến với nhau cho khỏi làm khổ nhân loại! =D Đùa thôi chứ thực ra, ta nghĩ khá nhiều trước quyết định này. Ta nghĩ đến tình cảm của Bảo Nam đầu tiên khi viết TĐVP. Lúc đầu là nữ nhân đanh đá, sau định cho lên chùa, cuối cùng mới nghĩ đến nam nhân. Tình cảm giữa nam nhân với nam nhân là cấm kỵ chi luyến, bị người đời phỉ nhổ mới lưu lại dấu ấn sâu sắc nhất cho cuộc đời của Bảo Nam. Ít ra, hạnh phúc vì muội muội ủng hộ , bằng hữu coi rẻ . Ít nhất là đến lúc này. Chuyện tình của Bảo Nam chúng ta gặp lại ở phiên ngoại. Mọi người chờ nhé. Đúng đêm 29 tết, sau Táo quân, ta post chương mới. ^^

      Thân

      Rùa Ngây Thơ a.k.a Rùa BT

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :