CHƯƠNG 23: DÁM HAY ? Sau vài ngày quan sát điều tra, Như Băng tìm ra số điểm nghi vấn như thế này: -Như Tinh Vệ , quần áo chưa nát mà xương khô! -Ngọc bội của Hoàng Vũ hay để trong người, giờ lại treo lủng lẳng bên ngoài! -Nhìn kỹ đây là tên thư sinh, có nét giống người tập võ. -Mấu chốt là máu ở đỉnh vực là máu gà, có dấu vết máu người, thanh kiếm lại hề có máu! Từ những điều suy ra Hoàng Vũ chưa chết! Lý thuyết là vậy nhưng làm thế nào để tìm được Hoàng Vũ mới là vấn đề nàng đau đauaf. Nhưng nơi có thể tìm người của Phùng Ngọc gia trang tìm hết rồi, chỉ còn Ngọc La cung nàng thể động vào! Chỉ còn chừng 3 ngày nữa mà được cứu về 100% là chết! Trong lúc Như Băng thở dài Thiên Ngọc Như bước vào: -Bẩm trang chủ, Vạn Hoa lầu thu được tin tức mới về Vũ vương gia? -Đưa ta!- nàng đứng bật dậy, trở lại hình tượng uy nghiêm. Thiên Ngọc Như vẫn bộ mặt lạnh lùng, đưa tờ giấy trong tay cho Như Băng: Tôi biết ở đâu! Em hay ra sau phủ tể tướng, có con đường ra hồ sen, tôi chờ em giữa hồ, đến nơi hay gọi tên tôi 3 lần, tôi xuất ! Trình Phong Hai chữ Trình Phong làm nàng giật mình, chết rồi mà, soa gửi thư cho nàng được, khoan, chờ , hồng y bà bà từng xin Diêm vương cho đến bên nàng. Chẳng lẽ, đây chính là thời điểm. Vội vàng vớ lấy Ngọc Lam bảo kiếm rồi phi thân ra sau hậu viên. Hồ sen phủ tể tướng Như Băng phi thân đạp lên nhữ đóa sen hồng kiêu hãnh nở. Giữa hồ có thủy các , giữa những bông sen cách kín đáo. Mái các được chạm khắc cẩn thận, sơn xanh làm nhìn lướt qua cũng chỉ tưởng là bông sen như vô số bông sen khác. nửa các được xây chìm dưới hồ, xung quanh có gạch bao tạo thành bờ mương, ngăn cho nước chảy vào đài, quả là nơi nghỉ dưỡng tuyệt vời, chỉ có Bảo Nam mới nghĩa ra. Nhưng Băng cực kỳ vội, quan tâm đến cảnh sắc xung quanh, vừa hạ cánh xuống mái các vôi : -Trình Phong, Trình Phong, Trình Phong! Nàng vừa dứt lời làn khói xanh tỏa ra, từ trong Ngọc lam bảo kiếm, nam tử tuấn tú xuất trần từ từ lên. Áo sơ mi màu huyền tăng cảm giác bí , quần tây vàng ôm lấy đôi chân thon dài như siêu mẫu. khuôn mặt lạnh lùng mang theo ý cười, đôi môi nhếch lên tạo thành đường cong hoàn mĩ. Đôi mắt phượng ánh lên tia tà mị, trông như nghiệt mê hoặc chúng sinh. Quả hổ danh coldboy Học viện Hoàng gia R, nét đẹp vừa nghiệt vừa dịu dàng làm người vốn vô cảm với soái ca như Băng cũng phải bần thần phen. Chưa để nàng kịp mở miệng, dịu dàng cười : -Chào Băng, lâu rồi gặp? -… -Aiz, mới có vài năm mà em quên mất rồi sao? làm thất vọng quá!- Trình Phong tự nhiên ngồi xuống cái ghế trong các, nhàn nhã ngả người ra -… Có gì ? -Em thay đổi quá nhiều Băng à! Lạnh lùng như vậy mới xứng đáng với tên em chứ! - phải do hại sao?- Nàng khẽ nhướn mi -Thôi, đùa với em nữa! vào thẳng vấn đề vậy! Như Băng, trước khi chỉ cho em chỗ của Phong Hoàng Vũ, em hãy trả lời tôi, em có ? -Chuyện này.. -Em có dám thêm lần nữa ? -Chuyện này…. -Em hay đặt tay lên trái tim xem nó bảo em thế nào? Nếu em , em tìm thấy thôi! chỉ nhắc em câu, Ngọc La cung là thế nào, Bảo Nam là người ra sao, em nhất! để bạn mình phải chết đâu!-Vừa dứt lời, Trình Phong biến mất như chưa từng xuất . Băng khẽ đặt tay lên tim, nhắm mắt lại. Đầu tiên nàng nghĩ đến gương mặt của Hoàng Vũ, khuôn mặt vô cùng soái. Từng bóng lưng của , từng cái nhìn ôn nhu của với nàng, từng nét mặt của , tất cả nàng đều nhơ ! Vậy là chăng? Phủ tể tướng, đại sảnh Từ khi ở hồ sen về, nàng cứ suy nghĩ mãi về lời của Trình Phong! Đúng, làm gì có chuyện Bảo Nam có thể bình ổn như thế, có thể quan tâm đến Hoàng Vũ. Nhớ lại mới , những cử chỉ của Bảo Nam mấy hôm nay rất lạ! Lúc xuống vực, có cảm giác bất ngờ mà tất cả như suy tính từ trước, rất trầm ổn. -Muội làm sao vậy?- Bảo Nam từ ngoài nhàn nhã bước vào, tự thưởng cho mình tách trà thơm phức!(T/g: Chết đến nơi còn nhàn nhã, chết là đáng! ) -Muội suy nghĩ xem tại sao Vũ ca chết nhanh vậy? -Thế à? - người luyện võ cấm ái như Vũ ca, lại cộng thêm số thuốc bổ trân quý muội tống vào bụng mấy hôm trước, ít nhất đến tuần sau xác huynh ấy cũng chưa thế phân hủy chứ đừng là thành xác khô! Trả lời , chuyện này huynh có nhúng tay vào phải ? Huynh đưa phải ? -! -Huynh chắc chứ? -Tất nhiên! Sao huynh lừa muội muội quý được chứ!-Bảo Nam bộ mặt nịnh bợ bày ra, tiến lên đấm bóc vai cho Băng, nàng vẫn tươi cười tiếp: -Thế chuyện của Trình Phong? Bàn tay Bảo Nam ngưng lại giữa trung, thu hồi vẻ mặt đùa giơn, ngưng trọng : -Muội biết được bao nhiêu? -Biết được những gì cần biết! Huynh giấu Hoàng Vũ ở đâu? - phải chuyện của muội! Muội chỉ cần biết an toàn là được rồi!- Bảo Nam lạnh lùng cất bước ra ngoài. Như Băng hét to: -Nêu muội thực , huynh trả về chứ! Rất tiếc cho nàng, những lời đó ngoài lọt vào tai Bảo Nam còn lọt phải tai người nên lọt nữa-Bạch Phong! định lại gần nàng đột nhiên dừng bước. cơn đau nhói lan tràn đến tim, như nuốt hết gan phổi của ! Vội vã phi thân bay , tụ nhủ nếu nàng thích, thành toàn cho nàng! Lúc đó, trong mật thất Ngọc La cung -Nó biết! -Tất nhiên! Sao giấu được người thông minh như nàng! -Ngươi định bao giờ trở lại? - thời gian nữa, khi nào nàng suy nghĩ chín chắn! - thể. Phải cho đối mặt , nếu , bao giờ nó có thể quyết định. Với việc trước mắt, Băng quyết định rất nhanh như nếu để lâu, nó cứ do dự kéo dài việc đó mãi thôi! Spoil, chương 25: Quyết định -Trong hai chúng ta, nàng phải chọn ! - chọn được ? - thể! -Vậy ta chọn…
Chương 24: Phiên ngoại Trình Phong Tôi là Trình Phong- đại thiếu gia của dòng họ Trình. Trong mắt mọi người, tôi là người may mắn, có cha mẹ thương, có khối tài sản khổng lồ tiêu 10 đời hết. Nhưng ai biết, tôi có tuổi thơ đau khổ. Dòng họ Trình cấm ly hôn, trước mặt mọi người bố mẹ tôi tỏ vẻ thân thiết nhưng về đến nhà, họ mỗi người phòng. dưới 10 lên, tôi về nha bắt gặp nhân tình của cha hoặc mẹ. Tuổi thơ tôi là nhưng bữa cơm nhạt nhẽo bên người hầu, là những ngày tập luyện vất vả. Cha bắt tôi học rất nhiều, đặc biệt là võ. thủ đạo, huyền đạo, Karate, Tawondon,… tất cả đều phải hạng nhất. Ngoài lịch trình học lớp, tôi còn phải tham gai vô số lớp ngoại khóa. Có vẻ như cha tôi bắt tôi thành hạng nhất được. Tôi vào học ở học ở học viện hoàng gia R, mệnh danh cold boy lạnh lùng. Tôi bắt đầu sống khép mình, lạnh lùng với mọi thứ, với mọi vật xung quanh cho đến mùa hè năm tôi chuẩn bị vào 12. Hôm ấy, như thường lệ, tôi vào bar để giải khuây. Đến trước cửa bar, tôi thấy đám lưu manh chặn . đó cứ lùi dần vào tường mà biết điều đó càng khơi gợi hứng thú của chúng sao? -Stupid girl!- Tôi thầm chửi trong mồm rồi tiếp tục bước vào bar, nhưng đến cửa, trong ánh mắt chớp nhoáng nhìn thấy co, con tim tôi như ngừng đập. Trình Phong tôi gặp vô số hạng người, cũng lên giường với vô số nữ nhân nhưng chưa bao giờ thấy ai đẹp như thế này. Vẻ đẹp của em tựa như thiên sứ, giống với con búp bê Lolita. Bỗng nhiên, tôi muốn bảo vệ em, bảo vệ đôi mắt sáng trong, bảo vệ hình hài thiên sứ này. Vì thế, xông tới đánh bọn du côn Vì thế, kéo em ra xa khỏi quán bar. Vì thế mà với em: -Em còn bé, nên đến những nơi như thế, về . Vì thế mà người chưa từng tin vào ông trời lại tin rằng gặp em là định mệnh. Có lẽ vì muốn vẻ đẹp thiên thần của em bị nhưng nơi như thế này bôi bẩn ư, tôi cũng biết. Tôi vừa về nhà vừa cười như thằng điên. Vừa mở cửa vào nhà tôi mới sực nhớ ra, tôi chưa biết thông tin gì về nàng thiên sứ của tôi cả. Đêm đó, tôi thức trắng đêm đập đầu vào gói cho ngu ngốc của mình. Từ hôm đó, tôi điên cuồng tìm em như con thiêu thân tìm thấy ánh sáng của đời mình. Tôi vận dụng mọi mối quan hệ nhưng tin tức của em vẫnc hỉ là con số tròn trĩnh. Nhưng trời phụ lòng người, đến hôm khai giảng, tôi gặp lại em. Em vẫn đẹp như thế dù trong bộ đồng phục có chút chỉnh sửa. ngờ, em học giỏi vậy, có thể thay mặt học sinh lớp 10 mới phát biểu diễn văn. ngờ, em lại là công chúa của I.L- em của hội trưởng Bảo Nam. Thấy em rực rỡ trước toàn thể học sinh, tôi bong dưng thấy vị chua tràn lên cổ họng. Tôi muốn che lấp em trong đôi cánh đen của tôi, để ai thấy được vể đẹp của em. Em như viên bảo thạch lấp lánh thể che ánh sáng. Lúc em gặp tôi, em cũng vô cùng bất ngờ. Em giống như Nam, nhìn vào mắt em có thể nhận ra em nghĩ gì, muốn gì. Nhìn vào mắt em, tôi thấy tia bất ngờ, tia hâm mộ và cả thương. Lúc đó em nào biết tim tôi như đập nhanh hơn, trong cổ họng dâng lên niềm hạnh phúc. ra phải mỗi tôi mới gặp , em cũng có tình cảm với tôi. Tôi với em nhanh chóng thân thiết, bắt đầu với vai người chăm sóc em , sau đó dần trở thành người . Ngày tôi ôm em ở giữa trường tuyên bố em là bạn tôi, tôi vô cùng hạnh phúc. Đó là nhưng sắc màu đẹp nhất trong cuộc đời của tôi. Tôi nhìn thấy khó chịu của Nam, tiếc nuối của vô số nam sinh trong trường, Thấy chưa, Bằng của tôi rất có mị lực đấy chứ. Lúc ôm em trong lòng tôi có cảm giác có được cả thế giới. “Tôi trao em cho kẻ khác vì em là cả thế giới của tôi!” Sáng, tôi dậy sớm, đánh thức con heo lười của tôi dậy rồi chờ em học. Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt như đưa đám của Bảo Nam khi thấy xe tôi là tôi nhịn được cười. Tôi nhủ thầm: “Ai bảo cậu ngày trước lừa tôi?” Em luôn nghĩ tôi và trai em quan hệ tốt nhưng thực ra phải. Tứ đại hotboy học viện R luôn tối thân thiết nhưng lần, Bảo Nam lừa tôi lên làm MC cho chương trình dạ hội của trường khiến tôi ghi hận , ngày ngày tìm cách chọc . cũng vừa, luôn tìm cách phản công. Chúng tôi đấu đá nhau như vậy nên mọi người nghĩ tôi và hợp nhau cũng đúng. Những ngày tháng êm đềm ấy cứ trôi qua, cho đến ngày Cha tôi gặp tôi và ngăn cản chuyện tôi và Băng kết giao. Tôi gặng hỏi nguyên do nhưng cha tôi khôn , ông chỉ bảo rằng nếu tôi rời xa Băng chết. Tôi quyết điều tra nhưng khiến tôi gục ngã. Đại ca của cha em chính là người giết ông bà ta, cha mẹ ta giết đại ca của cha em. Với cha em, đại ca như người cha, người , cũng là người tái sinh ông. Sau khi điều tra ra, việc đầu tiên tôi làm là che này. Băng của tôi trong sáng thiện lương, thể để nhưng chuyện này vấy bẩn em. Nhưng thái độ của tôi với em ngày khác. Trong người tôi có hai con quỷ giằng xé. con quỷ muốn tôi bằng mọi cách giữ em lại nhưng con quỷ kia lại muốn tôi để em . Tôi bị giằng xé như vậy đến ngày, Bảo Nam gặp tôi. với tôi: -Nếu như cậu thương Băng hãy để nó , nếu cậu phải giết cha cậu. Oán hận này giũa hai nhà dễ hóa giải đâu. Đêm đó, tôi trằn trọc ngủ được. Tôi suy nghĩ về lời của Nam và cách 1 có vẻ khả thi hơn. Tôi đề nghị chia tay. Vì vậy đứng từ xa nhìn em khóc. Em nào biết, tôi luôn hướng mắt theo em. Mỗi khi thấy em khóc lòng tôi đau như cắt. Khi thấy em đâm xe vào núi tôi đau lắm chứ. Tôi vội vã gọi cho Nam đưa em . Em làm sao biết lúc đó tôi muốn ôm em vào lòng đến bao nhiêu. Từng sợi tóc đầu cũng biết tôi phải rời xa em vì gặp lại là chết chóc, nhưng tôi thể. Tôi cứ nhìn em mãi, cứ từ xa nhìn em. Trước mặt em, tôi luôn tỏ vẻ công tử bất cần đời, tay ôm nữ nhân nhưng nhìn em bỏ , tôi rất muốn đưa tay giữ em lại mà , phải như em nghĩ, Và tôi bắt đầu tìm đến rượu. Chỉ có trong mơ, tôi mới có thể nhìn thấy em, Chỉ rượu mới khiến tôi ngủ được. Tôi nhớ em đến phát điên. Toi muốn xông tơi ôm chặt em vào lòng, để ánh nhìn trong veo gột sạch tôi, để nụ cười của em khiến tôi chao đảo. Tôi nhận ra tôi yeue em đến nhường nào. . . . . Lúc em kiếm đâm tôi, lúc em những lời đó với tôi, em đâu biết tôi vui thế nào. Tôi biết em vẫn còn tôi, tôi vui lắm. Khi linh hồn tôi bay lên, tôi nhìn thayas em gục xuống bên xác tôi mà khóc, em có biết tôi vui thế nào . Tôi thực ra chết, tôi chỉ hóa thành lệ quỷ ở dương gian để theo em. Tôi phải quỳ ở Diêm Vương điện gần 9 ngày 9 đêm, tắm trong chảo dầu nóng rực, chịu đủ mọi tội hình dưới 18 tầng địa ngục để Diêm Quân cho tôi sống bên em. Hồn tôi nhập vào Ngọc Lam bảo đao, theo em xuyên . Khi nhìn thấy Phong Hoàng Vũ, tôi biết người đó là người đàn ông của em, người đó thay tôi chăm sóc em cả cuộc đời. Vì vậy, thấy em băn khoăn, tôi ra. Câu đầu tiên với em thế nào nhỉ: -Chào Băng, lâu rồi gặp!
Chương 25: Quyết định Sáng hôm sau -Snow, giờ đến lúc cho muội biết rồi!- Bảo Nam mặt ngưng trọng khiến Như Băng khỏi bất ngờ. Snow là tên lúc của nàng. Từ ngày nàng học cấp 3 còn thấy huynh ấy gọi như vậy nữa. -Có chuyện gì huynh mau ! -Có lẽ muội biết thân phận của Vũ! -Cung chủ Hắc Ngọc cung! Có chuyện gì sao? -Đúng, là Cung chủ Hắc Ngọc cung. Chuyện ở bên bờ vực đúng là do ta tạo ra, cái xác ở dưới bờ vực là xác của thư sinh chết cách đây 6 năm. -Huynh làm thế để làm gì? Để bảo vệ muội ư? Hay lại muốn Vũ là Phong thứ hai?- Như Băng giọng khản đặc, như chuẩn bị hét lên. Nhưng Bảo Nam vẫn nhàn nhã uống trà rồi : -Thực ra, mọi chuyện là do Hoàng Vũ bắt huynh! - bắt huynh? Có người thực bắt được huynh sao?-Nàng lấy lại tâm trạng bình thường nhưng giọng có chút tự nhiên. -Đúng rồi. Muời năm nay huynh sống dưới ách thồng trị của hai em nhà bọn họ rất khốn khổ a. Bọn họ có hứng sao, mất hứng tấu chương cũng lười phê duyệt. Thiết triều cũng bắt huynh lên thiết triều thay. Mấy năm trước họ tể tướng huynh đây thần bí thực ra là khoảng thời gian đó toàn là bắt huynh dịch dung lên thiết triều đấy chứ! - sao? Vậy huynh đưa muội đến gặp Vũ ca ! -Được nào!- Bảo Nam tâm trạng cực kỳ phấn khởi, lôi lôi kéo kéo Như Băng đến thư phòng của ! Thư phòng tể tướng phủ Bảo Nam sải bước đến bên thư án, khẽ vặn khối ngọc bàn. Ngay lập tức, cảnh cửa ngay sàn được mở ra. Phiền phức ở chỗ, cánh cửa này mở ngay dưới chân Băng, làm nàng phòng bị mà ngã xuống, tiếp đất cách vô cùng hoa lệ. Lúc này Bảo Nam mới từ từ bước xuống, “ga lăng” đưa tay đỡ nàng dậy. Hai người hết căn hầm tối, đến bên cánh cửa được chạm khắc bằng đá, Bảo Nam khẽ đọc: -Phùng Ngọc gia, vì đá thành danh, minh nguyệt chiếu rọi tâm can, cả đời trong sạch! Như Băng khinh bỉ liếc mắt nhìn Bảo Nam: -Đến gia huấn của cha huynh còn nhớ, đúng là thể khinh thường con sói già nhà huynh được! -Tất nhiên rồi! Trí nhớ ta tốt lắm mà. Ta còn nhớ hồi học lớp 8 muội vay của ta 100000 để mua truyện đấy! -Huynh…- Như Băng thực bái hạ cam phong trình độc mặt dày của tên này rồi. - nào!-Cửa đá được mở ra, Bảo Nam kéo Như Băng bước vào. Qua vài ba cánh cửa nữa, Bao Nam mới dừng lại : -Đây là mật thất của Ngọc La cung. Còn con đường nữa từ đỉnh Lầu Cung Ngọc, bớt vòng vèo hơn nhưng có người của Cung canh giữ ngày ngày. Toàn là nhất đẳng cao thủ đấy! Rồi kéo cánh cửa cuối cùng, căn phòng lớn ra. Toàn bộ căn phòng được làm bằng gỗ lim, đến từng món đồ trong phòng cũng giống hệt phòng ngủ kiêm phòng làm việc của Bảo Nam ở đại. Cũng có giường đặt ở góc phòng, đối diện là thư án bày biện lung tung. cửa sổ hướng ra bên ngoài, có lẽ mật thất này nằm trong lòng đất. Hoàng Vũ yên lặng dưỡng thần giường, khuôn mặt để lộ bất cứ biểm cảm gì! Như Băng nhíu mày nhìn hồi lâu rồi mở miệng: -Hôm trước muội bị mất viên Định Tâm hoàn, huynh lấy phải ? - phải huynh lấy!-Bảo Nam vội vàng thanh minh- Thề với Đảng, thề với Bác Hồ kính , thề với cha mẹ, thế với muội muội thân ta đột nhập vào phòng muội lấy Định Tâm hoàn, nó hoàn toàn do Thiên cùng với Tinh Vệ mang đến! -Tức là chuyện này Thiên biết, Tinh Vệ biết, còn ai biết nữa ? -! -Huynh chắc chứ! -Chắc!-Bảo Nam như đinh đóng cột, chỉ thiếu nước quỳ xuống thề độc. Như băng tạm thời gì như ánh mắt sắc lạnh hẳn. Nàng lạnh lùng : -Ta cho huynh 2 ngày để vác xác đến trước Phùng Ngọc gia trang chịu tội, nếu -Nàng nở nụ cười vô cùng mê người-Huynh biết hậu quả rồi đấy! Rồi nàng mạch bỏ . Hoàng Vũ ở giường mở mắt nhìn tên bằng hữu xấu xa cười rất đểu. lạnh lùng mở miệng: -Ta làm theo ý ngươi, để Hắc ngọc cung hợp nhất với Ngọc La cung nhưng ta có điều kiện -Điều kiện gì? -Ngươi phải đảm bao ta còn nguyên vẹn trở về! -Được thôi!-Bảo Nam cười càng rực rỡ, tiện bỏ thầm câu trong lòng “Ta đảm bảo ngươi nguyên vẹn trở về chứ đảm bảo ngươi bị nàng trả thù!” 2 ngàu sau Sau cánh cửa đại môn to lớn rực rỡ của Phùng Ngọc gia trang, cảnh tượng vô cùng hoa lệ ra. Tinh Vệ- Huyết Tinh các chủ; Hoàng Thiên; Hoàng Vũ quỳ trước đại môn, vẻ mặt vô cùng thống khổ. Chừng nửa canh giờ sau, Bảo Nam mặt mày sáng lạng bước ra, tay cầm tờ giấy lớn, vô cùng trịnh trọng mở ra đọc: -Dưới vùng trời của Phùng Ngọc gia trang, mọi người đền phải nghe theo trang chủ. Phùng Ngọc gia trang, minh nguyệt chiếu rọi tâm can, cả đời trong sạch! Bảo Nam vừa xong, toàn bộ người trong trang đều nhất loạt quỳ xuống to, kể là các chủ, đường chủ hay đệ tử Phùng Ngọc gia trang: – Phùng Ngọc gia trang, minh nguyệt chiếu rọi tâm can, cả đời trong sạch! -Tốt, ta theo lệnh Trang chủ chấp chưởng việc xử phạt ba người này. Mộ Dung Tinh Vệ, ngươi ỷ thế thân thiết, bất tuân mệnh lệnh trang chủ, giúp đỡ tình lang trộm đồ trong trang, ngươi nhận tội ? -Cái gì mà tình lang?-Tinh Vệ vẻ mặt mờ mịt -Nó ghi rành rành ở đây mà, ngươi có nhận tội ?- Bảo Nam soi lại tờ giấy rồi . Trước ánh mắt lạnh lùng cùng cảm thông của toàn bộ người trong trang, Tinh Vệ chỉ có thể cúi đầu : -Tôi nhận tội! -Tốt, vậy phạt Huyết Tinh các chủ quỳ trước từ đường, phạt chép nội quy của trang 1000 lần. Phạt tôi liên đới Huyết Tinh các tháng này phải lấy về 5000 đơn hàng, hoàn thành toàn bộ số đơn hàng còn dư! Tội của Huyết Tinh các chủ và Huyết Tinh các do Thanh Long đường chủ cùng Băng Thiên các chủ theo dõi! -Cẩn tuân mệnh lệnh trang chủ!-Người của Huyết Tinh các quỳ xuống rồi vội vã phi thân bay ! -Phong Hoàng Thiên, nể tình ngươi phải người của Phùng Ngọc gia trang, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Vậy phạt ngươi về cung xám hối 3 ngày, do Thái hậu đích thân theo dõi! -Vì sao ta phải nghe theo muội ấy?-Vẻ mặt Hoàng Thiên xám ngoét, đường đường là hoàng thượng mà phải tuân theo trang chủ, nực cười. -Đây là lệnh của Thái hậu!-Bảo Nam lôi ra lệnh bài đặc quyền của Thái hậu, Hoàng Thiên thể tuân theo. Chỉ còn Hoàng Vũ vẻ mặt lạnh băng vẫn quỳ ở đấy. Bảo Nam nhìn lại tờ giấy, vẻ mặt cầu hòa : -Băng ghi tội của ngươi, có lẽ nó tha cho ngươi rồi! -Ai là ta tha cho !- Như Băng thân bạch y lạnh lùng bước ra. Vẻ mặt của nàng như băng ngàn năm tan, vô cùng ác liệt. Mọi người thầm cầu phúc cho Vũ vương gia vược qua hiểm nguy lần này. -Ngọc Như, những gì ta sai chuẩn bị xong chưa?-Nàng lạnh lùng nhìn sang hồng y nữ nhân bên cạnh, lập tức thanh bảo kiếm được đưa ra. Nó khác gì thanh kiếm mà Hoàng Vũ bỏ lại bên bờ vực, tò mò nhìn nàng, ngờ nàng lại tiếp: -Ngươi bỏ kiếm bên vực, tức là từ bỏ thân phận sát thủ. Ngươi giao lại Hăc Ngọc cung cho Nam ca, tức là muốn rời khỏi giang hồ, giờ ta muốn ngươi phải quyết định ngươi muốn làm vương gia an nhàn hay làm sát thủ thuộc Huyết Tinh các -Ta chọn… -Khoan!- Chưa kịp đề nàng gì thêm, bong áo màu xanh lam từ phi thân xuống, chắn trước mặt nàng : -Băng nhi, trước khi nàng tuyên án , dừng lại chút, ta muốn nàng quyết định! -Quyết định gì? -Trong hai chúng ta, nàng phải chọn !-Bạch phong vẻ mặt kiên định pha chút bi thương, thực ra, biết nàng chọn ai rồi - chọn được ?-Như Băng đau khổ nhìn lên trời, trước đông người thế này, bắt nàng chọn, khó lắm a! - thể!-Cả hai đồng thanh -Vậy ta chọn ngươi!-Nàng chỉ vào Phong Hoàng Vũ rồi tiếp:-Vũ ca! Ta huynh! -Ta biết mà! Chúc mừng ngươi!-Lâm Bạch Phong đau khổ nhưng vẫn mỉm cười . Có người từng với : Đau khổ thực ra phải là nhìn thấy người mình người khác, để rồi hối hận vì ngày xưa! Đau khổ thực là tác thành cho người đó, mỉm cười tác thành cho người đó, uống cạn ly rượu đắng mà vẫn phải khen ngon, từng ngày nhấm vị chát mà vẫn phải khen bùi! cũng phải mỉm cười chúc phúc cho nàng, chúc cho nàng hạnh phúc. Ai là phải giành lấy. cũng có thể là mỉm cười chúc phúc cho người mình hạnh phúc, từ bỏ để nàng hạnh phúc. -Bạch Phong, ta… -Nàng đừng gì cả! Ta biết nàng mà. Nàng nên nhớ, có người mãi mãi chờ nàng ở Vũ quốc, mãi mãi!- vừa vừa bước ra xa, ánh mặt trời chiếu lên bóng lưng của , sao mà quá đơn! -Bạch Phong, ngươi cũng hạnh phúc, có người mang đến hạnh phúc cho ngươi, chắc chắn là như thế!- Như Băng lẩm nhẩm trong miệng, biết Hoàng Vũ ôm nàng vào lòng từ lúc nào. Làm sao nàng biết được khi nàng quyết định hồi hộp thế nào. Hồi hộp người cùng nàng suốt quãng đời này phải là . Lo lắng nàng cùng Bạch phong bái đường rồi mãi mãi bên nhau. Và lúc nàng nàng , nàng có biết lồng ngực như muốn nổ tung. vui sướng đến điên cuồng. nhàng xiết chặt vòng tay ôm nàng vào lòng, ngửi mùi hương thơm mát mái tóc nàng, thầm : -Băng nhi, ta cũng nàng, rất . Nàng như loại độc dược ăn lấy ta, biết là chết nhưng vẫn muốn thoát ra. May mắn là nàng chọn ta. may mắn! Ánh mặt trời chiếu rọi lên hai người như bức trạnh hoàn mĩ vô cùng. Mọi người biết từ lúc nào ra, để lại đôi tình nhân chìm trong hạnh phúc vô bờ. Tròn 2000 từ, may mắn hai chị đến với nhau. Khung cảnh hạnh phúc như vậy ta nỡ trừng phạt Vũ ca nữa. Haiz, có phải ta hiền quá ??? Mà thôi, mấy chương nữa hành hạ Vũ ca luôn vậy. Cảm ơn các nàng bên ta quãng đường dài, giờ hết 2/3truyện rồi. Tiếp theo là những ngày tháng hạnh phúc của hai chị! Oh, cũng sắp hoàn rồi. Ta hảo hảo chờ mong được viết chữ hoàn này quá! À, chương này ta quyết định tặng cho tất cả những người , đọc truyện của ta, cảm ơn mọi người luôn bên ta!
Chương 26: Đại hôn Thiên Trị năm thứ 11, Thiên quốc nhị vương gia Phong Hoàng Vũ thành hôn, mà đối tượng thành hôn ai khác ngoài Quận chúa phủ tể tướng Phùng Ngọc Như Băng. Thái hậu và Hoàng thượng thương nàng hết mực, lấy nghi thức công chúa xuất giá để tổ chức hôn lễ, có phần sang trọng và uy nghi nhưng lễ nạp hậu. Nơi nơi vui mừng, mở tiệc tuần chưa tàn! Ngày được chọn làm tổ chức đại hôn nạp phi của Vũ vương là ngày 10 tháng 8 lịch, cũng tức là chỉ còn tuần nữa. Ngay từ đầu tháng, vương phủ mang sính lễ đến tể tướng phủ. Sính lễ vô cùng phô trương từng rương, từng rương đầy kín cả gian phòng lớn. Như Băng đứng liếc nhìn đống lễ vật cái, đơn giản phân phó người tống gần hết vào kho của Phùng Ngọc gia trang, chỉ giữ lại những thức cần cho hôn lễ rồi vào. Mọi chuyện nhanh đến mức ngay cả bà mối cũng sửng sốt bất ngờ. Sau đó vài ngày, bà mối lại đến làm lễ vấn danh (1). Lần này cần Như Băng ra mặt, Bảo Nam đợi sẵn ở thư phòng đưa bái thiếp (2) rồi phất tay áo bỏ , bà mối đen mặt lần hai. Sau khi chọn được ngày 10-8, mà chính ra cần thầy bói mà do Như Băng buột miệng: -Chọn xa chọn gần, 10-8 luôn ! Nàng vừa dứt câu khiến Hoàng Vũ sung sướng vội vã về nhà chuẩn bị, còn Bảo Nam khó chịu quay sang : -Muội muốn ra khỏi nhà đến thế rồi sao? Lời nồng nặc mùi dấm chua khiến Băng bật cười thanh thúy, suýt chút nữa sặc nước bọt mà chết. Trước ngày cử hành hôn lễ ngày, bộ hoàng triều giá y được mang đến Lam viện. Hoàng triều giá y của vương phi vốn gồm 14 lớp, của công chúa là 12 lớp nhưng riêng giá y của Như Băng gồm 16 lớp dày, mỗi lớp đều dùng Bạch sa đỏ để mảy, do nhưng nghệ nhân trong cung đích thân thêu lên vô cùng rực rỡ. Lớp ngoài thêu chỉ vàng ở đuôi váy kéo dài, phía là con phượng hoàng tung cánh chuẩn bị bay lên vô cùng rực rỡ. Những lớp trong xếp chồng lên nhau cách đều đặn, lớp trong dài hơn lớp ngoài dập dờn như sóng biển. Cánh tay dái to rộng như chuẩn bị bay lên. Đúng ngày 15-8, kiệu hoa từ vương phủ thẳng đến phủ tể tướng. Từ canh hai, tể tướng phủ khua chiêng múa trống, quét dọn sạch ba mươi lần. Như băng cũng bị đập dậy từ canh ba để vấn tóc đúng nghi lễ của vương phi. Phượng quan (3) được Vũ mang đến từ lễ nạp tệ (4) giờ đội lên đầu, lồng vào phượng nghi (5). Mặc vào 16 lớp giá y, phủ khăn voan che kín mặt, Như Băng yên lặng ngồi yên trước bàn chờ kiệu hoa đến. Mím mím môi hoa đào, Như Băng thầm nghĩ những chuyện xảy ra từ ngày nàng xuyên về đây, nàng lột xác nhiều. Giờ chuẩn bị lên kiệu hoa, là nhanh quá sức tưởng tượng của nàng. Mong rằng quyết định của nàng sai. Trái tim nàng đủ sức chịu thêm bất kỳ đau khổ nào nữa. Tiếng kèn trống rộn rã từ ngoài cửa kéo nàng về với thực tại. Hít hơi sâu, hai tay yên lặng để trong áo nhưng kỳ thực khẩn trương đến mức nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng cảm giác được gì. buồn cười, nữ sát thủ giết người gớm tay giờ lại bối rối đến cực độ như thế, quả nghi ngờ được sức mạnh tình . Được phù dâu dẫn ra ngoài, quỳ trước Bào Nam dập đầu ba cái! Xì, nếu khonog phải ở đây chỉ có hai em, còn lâu nàng mới chịu dập trước Bảo Nam. Hoàn thành xong nghĩ lễ quái quỷ này, Như băng được 8 vị phù dâu đỡ dậy, lại được đích thân Bảo Nam dẫn lên kiệu hoa. Trong thanh náo nhiệt của tiếng kèn trống, nàng vẫn loáng thoáng nghe được Bảo Nam với Hoàng Vũ: -Ngươi phải đối xử tốt với nó, nếu nó có chuyện gì, dù có phải phản nghịch cướp ngôi, tru di cửu tộc, ta cũng quyết trả thù! Kiệu hoa nhấc lên, thẳng đến vương phủ. Yên vị trong kiệu hoa rồi, nàng khẽ vén khăn che mặt lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng là phô trương thanh thế quá mức! Hai bên kiệu có hơn 3000 cấm vệ quân theo như áp giải phạm nhân, lại thêm 8 vị phù dâu của Phùng Ngọc gia trang, 8 vị quan lớn đầu triều, trẻ tuối tuấn theo làm phù rể. Dân chúng hai bên chạy theo kiệu, hô hào náo nhiệt. Toàn bộ hàng quán từ tể tướng phủ đến vương phủ được hoàng gia bao toàn bộ. lầu hai có vài vị tiểu thư, công tử thưởng trà nhưng ánh mắt vẫn hướng theo kiệu hoa này. Bất chợt, nàng nhìn thấy bóng dáng của Bạch Phong lầu hai Tiếu quán. Cảm nhận được ánh mắt nàng, liếc nhìn ra, dùng khẩu ngữ (6) hướng về phìa nàng: –Ta hi vọng nàng hạnh phúc! Như Băng kéo tấm màn che xuống, hai tay yên lặng đặt đùi, dám nhìn về phía đó nữa. Bỗng cảm thấy kiệu hoa dừng lại. Rồi bàn tay yên lặng đưa ra trước nàng. Như Băng khẽ nắm lấy, vin theo đó mà ra ngoài. Qua lớp khăn mỏng, nàng nhìn thấy Hoàng Vũ mỉm cười, nét sung sướng lộ khuôn mặt tuấn tú như ngọc. còn thân hắc y như thường ngày mà mặc y phục tân lang đỏ thẫm, còn nét lạnh lùng mà càng mị, quyến rũ vạn thần. Dây đỏ buộc mái tóc đen phất phơ trong giớ. tay cầm hồng cân đỏ rực, tay đưa đầu kia của hồng cân cho nàng. Hai người hồng cân dẫn lối, quỳ trước đại sảnh dập đầu trước Thái hậu. Bà mỉm cười đỡ hai người dậy, đưa ngọc như ý cho Như Băng, khẽ nắm lấy tay nàng đặt lên tay Hoàng Vũ. Rồi lão thái giám ở bên cạnh mở bức thánh chỉ ra : -Phụng thiên thừa vận, hoàng đê chiếu viểt,… Nay sắc phong cho quận chúa Phùng thị làm chính thê Vương phi Vũ vương phủ, Suốt đời cầm sắt hòa hợp (7), mãi chia lìa, khâm thử! Sau khi thái giám tuyên chỉ xong, Như Băng và Hoàng Vũ bái tạ thánh ân rồi vào phòng động phòng. Nghi lễ của Thiên quốc phần giống với hôn lễ ở Việt Nam thời phong kiến nhưng cũng có điểm khác, sau khi vào động phòng, dâu được thanh trang phục khác, nhưng phải là màu đỏ, sau đó ra ngoài cùng phu quân tiếp khách. Di nhiên là được thoát ra khỏi bộ giá y nặng trịch đó, Như Băng vạn phần mong đợi. Vừa vào tân phòng, nàng nhanh chóng nhảy ra sau bức bình phong, vội vã thay trang phục được chuẩn bị sẵn. Vẫn là bộ trang phục theo phong cách đơn giản thường ngày màu đỏ, đuôi váy thêu nhưng đó Mạn Đà La Hoa trắng càng mị. rảnh rang thay đổi kiểu tóc, nàng nhanh chóng ra ngoài. Vừa đến cửa bị Hoàng Vũ chặn lại. Chưa kịp để nàng gì, môi mau chóng tìm đến môi nàng, đường tách tuyến phòng thủ yếu đuối của hàm răng. Nụ hôn kịch liệt quay cuồng trời đất, đến khi Như Băng tưởng như ngừng thở mới ngừng. Khóe môi nhếch lên: -Nương tử ngoan, nàng cần vội vã đến thế đâu! Thẹn quá hóa giận, Như Băng cước dẫm lên chân ròi chạy ra ngoài đại sảnh. Thấy bóng dáng như ma đuổi của nàng, Tinh Vệ buông lời trêu chọc: -Ai có thể làm cho trang chủ đại nhân của ta chạy trối chết thế! Nàng vừa dứt lời tiếng cười vang khắp bàn. Ngay cả sư nương lạnh lùng của nàng cũng nhịn mà nhếch môi. Nàng vội vàng phản bác: -Thế ai có thể làm cho Huyết Tinh các chủ của ta đích thân động thủ giết người thế! Lại còn là quý phi trong cung nữa! -Ngươi…-Tinh Vệ lại được, quay sang phát tiết với đống đồ ăn. -Con cũng nổi tiếng quá ha! Toàn những kẻ danh chấn giang hồ tới chúc mừng!-Tử hắc lão đầu nhịn được cảm thán. Quả , đại hôn lần này quá mức linh đình. Thiên Lâm trang chủ, Vô Ưu đại sư cũng nể mặt mà tới. bước công bố thân phận của cả Ngọc La cung chủ cùng Ngọc Bách Lam Y. Toàn bộ người của Phùng Ngọc gia trang, Hắc Ngọc cung, Ngọc La cung, văn võ bá quan Thiên quốc cùng các vị đại thần đầu triều cảu Vũ quốc và sứ thần các nước đều tề tựu đông đủ. Đúng là hôn lễ hoành tráng có---hai. Buổi tiệc diễn ra linh đình, bỗng nhiên, Tinh Vệ tiến ra giữa đại sảnh, hắng giọng : -Nhân dịp hôn lễ của trang chủ, ta có bài hát dành riêng cho người! Nàng vừa dứt lời toàn bộ đại sảnh im bặt. Cầm sư mang đàn, khúc nhạc hung tráng được tấu lên. Tinh Vệ khẽ cất cao giọng hát: Vậy chờ gì nữa chúng ta cùng tiến lên Nếu như ái tình vĩ đại Ta nào có gì để đấu tranh Khó ta so với người khác kém hơn Ta cuối tuần phải ở nhà Đối với ta như bị sét đánh Nhớ tới người lời thương Khóc tới mắt lệ hoa rơi rơi 10 gã nam nhân 7 gã ngốc 8 gã đần 9 gã phá hoại Còn mỗi người để Tỷ muội bọn ta mau tiến lại Dù cho ngon ngọt Đem lừa tới đây Hảo hảo thương cho ly khai…( Tinh Vệ nhí nhảnh cùng với lời hát đáng khiến mọi người trong đại sảnh cười dứt! Nhưng bữa tiệc nào cũng đến lúc tàn, mọi người lục đục kéo nhau ra về. Người của vương phủ nhanh chóng dọn dẹp còn vương gia cùng tân vương phi của họ ở đâu ai !^^ Chú thích: (1): Lễ vấn danh: Sau khi gia đình nhà nhận lễ vật, người mai mối có trách nhiệm và thông báo tình hình cho nhà trai. Sau đó, nhà trai lại tiếp tục nhờ người tới nhà để tìm hiểu tên tuổi, ngày sinh tháng để của để về bốc quẻ, xem bói, nếu mọi việc tốt đẹp hôn nhân mới có thể tiếp tục. (2): Bái thiếp: Thiếp ghi ngày sinh tháng đẻ cùng tên tuổi của để bốc quẻ. (3): Phượng quan: Mũ phượng (4): Lễ nạp tệ: Nhà trai chuẩn bị sính lễ đem đến nhà , biểu lộ mong muốn có về làm dâu nhà mình. Nếu nhà đón nhận sính lễ mọi việc xem như được xác nhận. Thông thường trong ngày này, người ta hay tổ chức cỗ bàn tiệc rượu, và dâu tương lai có thể gặp họ hàng nhà trai. (5): Phượng nghi: Kiểu tóc để đội mũ phượng, nôm na là thế. Ai muốn lấy ảnh này thỉnh dẫn nguồn về nhà Shin, đây là ảnh của Shin! Nguồn: http://shinandsu96.wordpress.com/ruong-do/mot-so-kieu-toc-thoi-xua-cua-phu-nu-trung-quoc/ (6): Khẩu ngữ: bằng miệng, phát ra thanh (7): Cầm sắt hòa hợp: (: Lời bài hát: Tỉ tỉ mội muôi tiến lên nào Thể : Lục Khả Y Vậy chờ gì nữa chúng ta cùng tiến lên Nếu như ái tình vĩ đạ Ta nào có gì để đấu tranh Khó ta so với người khác kém hơn Ta cuối tuần phải ở nhà Đối với ta như bị sét đánh Nhớ tới người lời thương Khóc tới mắt lệ hoa rơi rơi 10 gã nam nhân 7 gã ngốc 8 gã đần 9 gã phá hoại Còn mỗi người để Tỷ muội bọn ta mau tiến lại Dù cho ngon ngọt Đem lừa tới đây Hảo hảo thương cho ly khai Hảo hảo thương cho ly khai Tìm người để Mới có thể quên người cũ nha Giống như hoa hồng héo úa Trong tim như có mưa rơi Từ nay về sau sợ hãi Bên ngoài mặt trời lớn như thế Ví như tương lai quí giá Hãy dũng cảm đón nhận 10 gã nam nhân 7 gã ngốc 8 gã đần 9 gã phá hoại Còn mỗi người để Tỷ muội bọn ta mau tiến lại Dù cho ngon ngọt Đem lừa tới đây Hảo hảo thương cho ly khai Tất cả tư liệu đều là tư liệu tham khảo.
Chương 27: Tân hôn Tân phòng V-Ắ-N-G T-A-N-H màu đỏ rực của tân phòng giờ trông độc biết bao. Nến hỉ le lói chay, phản chiếu dòng chữ “Nghi gia nghi thất” do đích thân Thái hậu hạ bút treo trước giường hỉ. Giá y xếp gọn gàng giường nhưng nữ nhân vật chính biến đâu biết. Hoàng Vũ hưng phấn bước vào tân phòng rồi cáu giận chạy từ tân phòng ra. Giỏi lắm, các ngươi liên thủ chơi ta. Thảo nảo bàn của hoàng huynh, mẫu hậu, sư phụ nàng và vị bằng hữu “đáng kính” của nàng nữa ra sớm thế! Hoàng Vũ định thi triển khinh công tìm … tiếng vọng đến: -Muốn tìm được Như Băng, ngươi phải làm theo những điều sau đây! -Nam! -Bingo, ngươi đoán đúng rồi! Bảo Nam từ sau hậu viên lững thững ra, tay phe phấy quạt dù trời nóng. Hoàng Vũ xông thẳng đến, nắm lấy trường bào của Bảo Nam, hét lớn: -Băng đâu? -Nó chơi rồi! -Ngươi… -Hì hì-Bảo Nam cười đầy gian tà- Ta quên cho ngươi điều nay, Phùng gia ta có tục lệ nho . Trong đêm tân hôn, tân lang phải tìm tân nương, trong đêm tìm thấy coi như ngươi đủ tư cách làm rể Phùng gia. Chúc may mắn!-Vừa xong, thi triển khinh công vọt lẹ. Chẳng lẽ còn đứng đấy để làm mồi cho Hoàng Vũ sao, chưa có điên! Cùng lúc đó, trong vương phủ, phép thử nho được đặt ra. Như Băng đóng giả nha hoàn lang thang. Vóc người thanh tú, khuôn mặt nhắn, miễn cưỡng được coi là đáng , trái ngược gần như hoàn toàn với vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn của Như Băng. đầu búi hai búi tóc nho . Ngọc bội nha hoàn phủ tể tướng đeo ở hông phát ra tiếng đing dễ nghe. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Hoàng Vũ sao có thể ngờ nương tử của mình thản nhiên lại trong phủ chứ! Nơi có thể thu thập tin tức tốt nhatas chính là nơi các nha hoàn làm việc. Phụ nữ mà, rất nhiều người cso bản tính hòng chuyện. Hoàn Linh cư -Ngươi nghe tin gì chưa? Nghe , vị vương phi này xinh đẹp tuyệt trần, được hoàng thượng và thái hậu vô cùng sủng ái đó! -Ta biết chứ, còn lấy nghi thức công chúa gả nàng mà! Ôi, lần này các vị thị nhân bị đuổi hết rồi! -Đáng đời, ai bảo ngày thường cậy quyền cậy thế bắt nạt chúng ta.(T/g: Há há, tương lai mờ mịt của Vũ ca bát đầu từ những lời chuyện phiếm của nha hoàn!) Như Băng dang yên lăng mình lắng nghe hai nha hoàn này chuyện, nghe thấy hai chữ thị nhân giật bắn mình, vội vàng thân. -Xin chào các vị tỉ tỉ, muội mới đến mong mọi người giúp đỡ. Hai nha hoàn có vẻ hiền lành đánh giá nàng, thấy ngọc bội phủ tể tướng niềm nở hơn, cười : -Muội là nha hoàn thiếp thân của tân vương phi phải ? Muội tên gì? -Muội là Tiểu Y Y ạ!-Nàng mỉm cười thân mật trả lời mà biết cùng lúc đó, ở đại có người vô cùng ngứa mũi. -Hắt xì! Con lừa nào nhắc mình thế nhỉ? Như Băng mỉm cười cùng hai nha hoàn kia chuyện phiếm, thu ra được đống tin tức. Hoàng Vũ trước đây có năm vị thị nhân. Phần lớn là con các quan lại, thương nhân đê củng cố con đường chính trị. La Ngọc Nhi-con La thần tướng, nhất phẩm quan võ, bât quá vẫn sau ca ca nàng; Mạc Ngọc – con Mạc phú gia ở phương Bắc, trước đây cũng là đệ nhất phú thương, nhưng từ khi Phùng Băng gia trang xuất ngày càng sa sút; Lý Nhược Hàn, con của Lý gia;… -Y Y à, muội về với vương phi đừng lo. Vương gia từ trước đến nay chưa từng gần nữ sắc, chưa động đến bọn họ đâu! -Vâng ạ! Cáo biệt các vị tỉ tỉ, muội trở về đây!- Nàng vừa đứng lên vừa thầm tính kế giọng chua ngoa vọng đến: -Cũng biết vị vương phi này có được sủng nữa? -Mạc Lâm, ngươi đừng tưởng có Mạc thị nhân chống lưng muốn gì cũng được!- Mộttrong hai vị nha hoàn vừa chuyện với nàng lên tiếng. Như Băng chỉ mỉm cười: -Được sủng hay tiểu thư ta vẫn là Vũ vương phi, là Như Băng quận chúa, là đại tiểu thư tể tướng phủ, đến phiên ngươi phán xét! -Ngươi…-Nữ nhân tên Mạc Lâm ấy tức giận bỏ . Băng lấy từ trong người hai mảnh ngọc bội: -Các tỉ, các tỉ lấy cái này rồi mai đến Bạch Mai viện, có người giúp các tỉ! -Cái này là… -Cái này là bằng chứng thân phận nha hoàn tể tướng phủ. Tuy cũng là hầu hạ chủ tử nhưng nha hoàn tể tướng phủ được bảo hộ của rất nhiều thế lực. ai dám làm gì đâu? -Vật quý giá thế, bọn tỉ dám nhận đâu! - sao! Vương phi muội có thể tìm hai người mà! Muội còn phải lo nhiều việc ở Phùng gia, ít khi ở đây chăm sóc vương phi được, coi như các tỉ giúp muội ! đoạn, nàng thi triển khinh công đến Băng Thiên các. -Bạch Liên, điều tra cho ta về La Ngọc Nhi, Lý Nhược Hàn, Mạc Ngọc… -Đây ạ!-Bạc Liên cung kính dâng lên tập giấy ghi đầy đủ thiếu chút gì. Băng lật lên vài tờ rồi : -Có thông tin gì mới ? -Dạ, có năm người đến mua tin về người! -Bao nhiêu? - trăm vạn lượng hoàng kim! Phụt!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! ngụm trà từ miệng Như Băng nhanh chóng về với đất mẹ. -Ta đáng giá vậy sao? Bán cho họ những tin cần bán! Cơ hội làm ăn tốt mà! -Tuân lệnh! Như Băng vừa sải bước ra ngoài bóng hình thon dài, ánh mắt tà mị nhìn nàng : - canh giờ, ta muộn nhỉ? -Ngươi…ngươi…ngươi đến đây làm gì? Hoàng Vũ cười quỷ dị: -Ta muốn tìm tân nương của ta! Về thôi Băng! vừa vừa điểm huyệt đạo của nàng, vác nên vai như vác bao cát! Bạch Mai viện vọng ra -Hỗn đản! Sắc lang! -Ta sắc cho nàng xem! -Ngươi…uhm! -… -… Trong viện xuất cảnh chống chỉ định với trẻ em dưới 18 tuổi! Đề nghị lại gần! Phủ tể tướng gia -Aha! Ta thắng, các ngươi thua rồi, chưng tiền ra đây!- Bảo Nam vui vẻ hướng Hoàng Thiên và Tinh Vệ đòi tiền, thuận tiện mở song cá cược lớn: “Sau bao lâu hai người này có con!!!!”