Chương 18: Từ bỏ hoàng vị Sau khi Như Băng về Thiên quốc chừng vài ngày, Lâm Bạch Phong mức độ xuất ở thư phòng chỉ có tăng chứ có giảm, đến mức mọi người còn tưởng là con ma công việc. -Hoàng thượng, hoàng thượng, đến giờ thiết triều rồi ạ!- Tên thái giám khẽ vào tai . Lâm Bạch Phong từ trong đống tấu chương ngẩng mặt lên. ngờ tấu chương tích lũy lại nhiều thế này, thế làm sao yên ổn mà thực kế hoạch được. đứng dậy, chỉnh lại hoàng bào, đội mũ kim quan rồi tiến ra sảnh thiết triều môt bóng đen vụt qua mặt . -Sao rồi?- vội vàng hỏi. Hắc y nhân đảo mắt nhìn quanh, biết ý, Lâm Bạch Phong phất tay áo, toàn bộ thị vệ, thái giám nha hoàn vội vã lui ra. Lúc này, hắc y nhân mới tháo bỏ khăn che mặt. khuôn mặt tuyệt trần lên. Nàng khẽ : -Thưa chủ nhân, bát vương gia quan tâm, rời . Thập tứ vương gia … -Nó gì? -Vì nữ nhân, có đáng ? -Trời, chúng, chúng là…- khẽ thở dài. Nữ nhân tuyệt mĩ nhìn chủ nhân vất vả mà lòng đau như cắt. Nàng vội vã đeo lai khăn che mặt rồi kính cẩn lui : -Thuộc hạ thuyết phục thập tứ vương gia. Thuộc hạ tìm Lâm tổng quản, người thân cận của tiên hoàng. Ông ấy có lẽ có cách. -Được, ngươi lui ra !- phẩy tay, hắc y nhân nhìn chủ nhân cái rồi phi thân bay . Lâm Bạch Phong mệt mỏi gục xuống, thầm lẩm nhẩm: -Vì nữ nhân như nàng, đáng chứ! Dù nàng chọn ta vẫn đáng. Thập tứ đệ, đệ chưa có người đệ thực lòng thương mà! Thiết triều, đại điện -Có báo, vô bãi triều!- Lâm Bạch Phong mệt mỏi ngồi hoàng vị. Thấy thế, chúng bá quan cũng chẳng dám gì. Bỗng lễ bộ thượng thư bước ra: -Thưa hoàng thượng, đợt tuyển tú lần này.. -Bãi bỏ!- Chưa kịp để lão hết câu, Lâm Bạch Phong đứng thẳng dậy, bãi bỏ mọi điều. từ trước đến nay luôn là minh quân, để tùy hứng lần cũng được nhỉ! Lâm Bach Phong đứng dậy, mạch bỏ trước mặt văn võ bá quan. Chúng quan mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, rồi cũng lục tục rời ! Hoàng thượng còn ở lai làm gì! Lâm Bạch Phong mình tản bộ ra vùng cấm địa, hồi kí ức ùa về. -Mẫu thân, mẫu thân, hôm nay sư phó khen con đấy!- nam hài khả ái dễ thương chạy ùa vào lòng thiếu phụ ngoài 30. Người phụ nữ ấy dù ngoài 30 nhưng sắc đẹp vẫn còn tươi nguyên như thủa thiếu nữ, pha thêm chút ý vị nhàng của người phụ nữ có con. Bên cạnh người phụ nữ ấy là nữ nhân trẻ trung xinh đẹp, hoạt bát đáng : -Tỉ tỉ thấy chưa, Phong nhi tài giỏi mà! -Thục di di!-Nam hài mỉm cười với nữ nhân đó. Đúng lúc đấy, bên ngoài có hai hài tử khá giống nhau, lớn môt bé dắt tay vào. -Phong nhi chơi với bát đệ và thập tứ đệ !- Người được gọi là Thục di kia đẩy cậu bé ra. Ba hài tử dễ thương nắm tay nhau chơi. Tưởng lũ trẻ xa, Thục phi lên tiếng: -Tỉ tỉ, Phong nhi tài giỏi như vậy, sao tỉ cho hoàng thượng biết? Biết đâu lúc đó mẫu bằng tử quý, tỉ được rời khỏi lãnh cung này! -Ta chán cảnh tranh giành rồi! Người đàn ông ấy có ta, thích ta nhưng lại bảo vệ được ta, cho ta được tự do! Ta nào cần cái sủng ái đó!- Nữ nhân kia ôn nhu Chớp mắt, ba nam hài dần lớn lên. Phong mười hai tuổi lộ là thiếu niên tài ba cơ trí, ôn nhu cẩn trong, Hiên- bát hoàng tử lộ vẻ thông minh tuyệt đỉnh, quyển sách nào chưa đọc. Còn thập tứ hoàng tử- Hoàng tài ba về quân , võ công hạng nhất hạng hai, lại được hai huynh dạy bảo nên cũng vô cùng cơ trí, so với Phong cũng ngang hàng. Lúc này, hoàng thượng biết được xuất của lục hoàng tử, vô cùng sủng ái! Phe thái tử có mẫu thana là hoàng hậu, quyền lực tại triều đình lớn. Phong được ủng hộ của hoàng thượng, phần lớn quan lại tự lực vươn lên. Hai phe cánh đối nhau ác liệt. đêm từ thư phòng của phụ hoàng về nhà- vẫn ở với mẫu thân tại lãnh cung dù có phủ đệ cũng về- thấy bóng đen mang sát khí cực lớn vụt qua. Cảm giác có biến, phi thân như bay về lãnh cung thấy mẫu thân gục bàn. Khắp nơi đầy màu tanh. Khuôn mặt mẫu thân biến dạng. Đôi tay của đệ nhất cầm , đôi tay trắng trẻo, mềm mại hay vuốt tóc nó của mẫu thân đầy kim châm. giường, Thục di của nó gục trong vũng máu. Đôi mắt đen láy linh động của nàng mờ đục. Đôi tay Thục bị kiếm chặt đứt, là khung cảnh kinh khủng. Thục di chưa chết, nhưng người hấp hối, người mỉm cười nhìn nó, mấp máy môi : -Con… Phong nhi… con hãy…hãy bảo vệ Hiên… và Hoàng! Cẩn thận…. Ngọc phi….và ….Lục… hoàng hậu… Dưới gối…. là bí kíp….. võ công.. của Thục….di!…Con hãy đưa….đưa cho Hoàng. xong người ngất ! hét to như giải tỏa hết tất cả, đôi mắt hằn lên những vệt máu: -Thục di! Mẫu thân!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đúng lúc đó Hoàng và Hiên bước vào. Chúng cũng chịu nổi! Hiên ngất ba ngày mới tỉnh, còn Hoàng như người mất hồn. Ba em chúng an tang Thục di và mẫu thân tại gò đất cao gần hoàng lăng, xung quang trồng nhiều hoa bách hợp. Và từ đó, ba em chúng thề, thề báo thù. Lâm Bạch Phong nhìn từng góc tường ở lãnh cung, khẽ thấp giọng: -Con báo thù cho người rồi! Giờ con buông tay nhé! Cho con theo đuổi hạnh phúc của con lần. Ba ngày sau, chiếu chỉ được ban ra, gọi Thập tứ vương gia trở về, giải tán hậu cung. Triều đình dưới loạn thành đoàn. Thư phòng -Hoàng huynh, như vậy có đáng ?- nam tử mặt mày như quan ngọc vội vã chạy vào. mặt là kích động thôi. Lâm Bạch Phong ngước nhìn rồi : -Đệ kích động làm gì? Mỗi người mười năm, ta cầm quyền gần 11 năm, giờ đến đệ! -Huynh còn thế được sao? Chẳng qua, huynh vì ả nữ nhân đó! -Thế sao? Đệ cũng chỉ vì muốn dạo chơi du ngoạn sơn thủy như Hiên nên mới đồng ý mà! -Huynh! -Ta nữa! Ý ta quyết, các đệ để ta tùy hứng lần ! -Thôi được, huynh cứ ! Nhưng trước, ngôi vị này vẫn thuộc về huynh. -Cảm ơn đệ! -Gì chứ? Chúng ta huynh đệ mà! Mùa xuân năm Phong Vũ thứ 11, Vũ đế từ ỏ hoàng vị, để thập tứ hoàng tử Lâm Ngọc Hoàng lên ngôi, lấy hiệu Ngọc đế! (Ngọc Hoàng: Ý, sao ngươi dám lấy danh ta!!! Thiên lôi, chuẩn bị sạc điện!) Mùa xuân năm sau bắt đầu năm Ngọc đế. Ngọc đế dẫn dắt đất nước ua thời kì biến loạn, ngày càng phát triển!
Chương 19: Dai như đỉa đói thời gian sau khi Như Băng trở về Tiết thanh minh, trời trong xanh! Thích hợp tảo mộ, cấm kị chuyện cưới xin, tỏ tình,…( Ta chém a!!!_ _!) Lý thuyết là vậy nhưng vẫn có người biết điều đó. Sáng dậy sớm từ canh ba. Đầu tóc chải chuốt cẩn thận. Trường bào đen thêu bạo long, tay cầm hộp trang sức tinh xảo- dây chuyền hình mặt trăng! Phủ tể tướng Như Băng cuộn tròn mình như con mèo lười trong chăn, say sưa đánh cờ với Chu công thanh như đài catset rè phá giấc ngủ ngàn thu của nàng, -Băng nhi! Băng nhi!- Giọng ấy vẫn văng vẳng bên tai, dù nàng lấy hết chăn gói bịt mà vẫn thoát khỏi ma đó, chỉ thiếu nước chui xuống gầm giường mà trốn, bất quá, ai lại làm thế! Nàng rốt cuộc chịu được nữa, ném chăn phóng thẳng ra ngoài, tiện tay vác thêm cái gối ra đập thẳng vào mặt tên dở hơi biết điều kia: -PHONG HOÀNG VŨ!!!!!!!!! HUYNH CÓ BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ !!!!! -Hả, mấy giờ? Canh ba. Mà chuyện đó quan trọng sao? -Canh 3 đúng ? Vậy huynh biết đường về nhà mà ngủ , đến chỗ muội làm cái con khỉ gì?- Như Băng mỉm cười đầy lạnh lùng. Kiên nhẫn giảm xuống mức con số! -Muội thấy đấy, hôm nay tiết trời rất đẹp. Trời xanh mây trắng lững lờ trôi! -Huynh nhìn xem trời có xanh ?- Kiên nhẫn giảm dưới năm Trời! màu đen đen, chấm thêm màu vàng! -Uhm, hoa cũng nở rồi kìa, cánh hoa còn đọng sương long lanh! - TRỌNG ĐIỂM!- Kiên nhẫn bằng ! -Uhm, trọng điểm là ta thích muội! Ta quyết định từ giờ trở theo đuổi muội!- Hoàng Vũ ánh mắt nhu tình vạn trượng phóng điện về Như Băng, bàn tay nắm chặt biểu lộ quyết tâm! -_.__!!! -Muội tin à? Huynh nghiêm túc đó!- rút từ trong người ra hộp quà vô cùng tinh xảo, được hai đại nam nhân gói bằng giấy viết thánh chỉ, nhăn nhúm tưởng nổi -Huynh ăn nhầm bả chó à!-Lòng kiên nhân tụt về mức ! -Ơ! -huynh đúng là có vấn đề về thân kinh rồi! CÚT!!!!!!!!!!!! LẦN SAU SÁNG SỚM ĐỪNG LÀM PHIỀN TA!-Như Băng bốc hỏa, giựt lấy cái hộp quà rồi phi thân bay thẳng . Hoàng Vũ định thi triển khinh công đuổi theo cây quạt tinh xao chặn trước mắt . Nam tử mặt tựa Phan An ôn nhu mỉm cười nhìn : -Đừng đuổi theo, thành công rồi! -Ta tưởng ngươi bảo muội ấy phải rơi nước mắt ôm chầm lấy ta chứ!- Hoàng Vũ lo lắng nhìn về phương xa, nàng chỉ mặc độc chiếc áo ngủ mỏng manh, ra ngoài lạnh chết! -Ta ở với Băng thời gian còn nhiều hơn ở với ngươi, ta còn hiểu tính nó sao? Yên tâm, kế hoạch thành công ta phải tên là Bảo Nam!- Bảo Nam vừa vừa hận thể bay ngay về phòng cười cho , tên dĩ nhiên phải Bảo Nam, là Phùng Ngọc Bảo Nam mà! Thành công hay liên quan đến -Nam! -Gì? -Ta ở với ngươi. Ta có khuynh hướng thích nam sủng! Vì vậy.. -Vì vậy…?- Mặt Bảo Nam đen lại -Ngươi đừng ám muội như thế!- Hoàng Vũ vừa xong phi thân chạy mất, để mặc Bảo Nam bạo phát tại chố: -TA NGUYỀN RỦA NGƯƠI RA ĐƯỜNG BỊ XE TÔNG, LÊN GIƯỜNG KIỆT SỨC MÀ CHẾT! @%^*&@!#^&*&^%$%#$%^&*()^%$#!( T/g: Hai huynh đệ nhà này mắng chửi người vô cùng văn minh, chúng ta nên bỏ qua! —————————-Ta là phân cách tuyến: “Cầu hôn lần 1!” —————————- Về phía Như Băng, sau khi phi thân bay chợt nhận ra mình ăn mặc siêu mỏng manh. Dù là con người đại cũng thể hủy hoại thuần phong mĩ tục đên mức này được, quyết đinh canh ba mò vào phòng ngủ Tinh Vệ đánh giấc. Tinh Vệ trộm về, mệt mỏi muốn lên giường đánh giấc … -Á! Ngươi đè lên người ta! -Á, sao, sao ngươi lại ở trong phòng ta? -Ngươi về rồi à, thôi ngủ ! -Ngươi … cho ta! -Của ta! -Nào! -Băng, cho ta! . . . . . . . . . . . . . . . . (T/g: Đừng hiểu nhầm, họ giành nhau cái chăn ý mà! :MatCuoi (9): :MatCuoi (9): :MatCuoi (9: Ta biết có ối người hiểu nhầm!) Trưa hôm sau, hai người dậy với đôi mắt thâm đen như cú mèo, nhìn nhau cười ầm lên. Chải chuốt gọn gang, xong xuôi, Tinh Vệ mới “từ từ” phát tiết: -Sao hôm qua ngươi đột nhập phòng ta? Sao ngươi lại dành chăn của ta? Sao ngươi lại ngủ chỗ ta? Khai mau! -Dạ, khai!- Như Băng vì tránh phát tiết của Tinh Vệ, khai hết toàn bộ bất ngờ sang sớm hôm nay. Nghe xong, chén trà vừa vào miệng Tinh Vệ bye bye với chủ nhân về với đất mẹ. Vuốt ngực cho bình tĩnh lại, Tinh Vệ hét ầm lên: -Cái gì? cầu hôn ngươi? hiểu ăn phải bả chó gì mà thích người như ngươi! -Ta biết! Giờ ta phải làm gì? -Ngươi đúng là IQ cao EQ thấp! Ngươi nghĩ rằng Bảo Nam nhúng tay vào vụ này? Ngoài ra còn ai biết nam nhân phải theo đuổi nữ nhân? -Đúng là ta quên mất Nam ca là con cáo già! Ta từ từ chơi với hai con người đó! - khác với phong cách NHANH- GỌN- của ngươi! -Tất nhiên, đôi khi chơi chút mới vui!- Như Băng nở nụ cười quỷ dị nhưng mê hoặc chết người! ———————Ta là phân cách tuyến: “Cầu hôn lần 1” ——————— Cùng lúc đó, ở góc vương phủ -Ngươi xem tiếp theo ta nên làm thế nào?- Hoàng Vũ vẻ mặt xu nịnh nhìn Bảo Nam, còn chút phong thái vương giả. Bảo Nam phe phẩy quạt, rồi bất ngờ gập lại : -Ngay mai ngươi mua toàn bộ hoa hồng nhung xếp thành hình trái tìm đủ 1001 bông nha! -Vì sao phải thế? -Ngu! Hồng nhung tượng trưng cho tình say đắm nồng nhiệt, 1001 có ý nghĩa Em là người phụ nữ trọn đời trọn kiếp! “Nhưng cũng có thể ngươi nam nhân!” –Bảo Nam bỏ thầm câu đó trong lòng. Nhìn thấy Hoàng Vũ vội vã phi thân , Bao Nam nở nụ cười quỷ dị: -Băng nó thích nhất Bỉ Ngạn, đặc biệt là Mạn Châu Sa Hoa chứ hề thích hoa hồng!^^ (P/s: tên khác là loa kèn nhện đỏ!^^) (1) Sáng hôm sau, người dân kinh thành chứng kiến chuyện lạ có hai, vô cùng siêu cấp hoành tráng, lần đâu tiên có trong lịch sử Thiên quốc, Vũ vương gia tỏ tình!!!!!!!!!!!!!!!! Phong Hoàng Vũ đứng giữa hình trái tim, nhìn Như Băng với ánh mắt thâm tình vô hạn. Nàng chưa kịp phản ứng lên tiếng: -Băng, huynh muội! Muội là nữ nhân huynh nhất đời! Cho dù núi có thành đường, mùa hè có tuyết, giữa trưa có trăng, mặt trời đổi ngôi chiếu sáng ban đêm, sông Ngân Hà có ngừng chảy, huynh vẫn muội. Hãy để cho huynh có cơ hội được chăm sóc muội cả cuộc đời này! (T/g: :MatCuoi (26)::monkey09 Những nữ nhân tụ tập xung quanh rú lên vì màn tỏ tình siêu đặc sắc của Hoàng Vũ Như Băng vẫn lạnh lùng, nhước mi hỏi: -Huynh vẫn ăn nhầm bả chó à? Muội là nữ nhân huynh nhất? Biết đâu huynh lại thích nam nhân! Mà huynh biết sông Ngân Hà là sông gì ? Hoàng Vũ mặt ngu ngơ, theo lời Nam mà học thuộc chứ có biết sông Ngân Hà ở cái chỗ quái quỷ nào đâu. - biết à? biết lần sau đừng có !- rồi thủng thẳng bỏ . Thảo nào sáng nay Nam ca gọi nàng dậy sớm thế, ra là làm nữ chính cho màn tỏ tình phát nôn phát ọe này! biết đâu, Băng tiến thẳng đến chỗ Tinh Vệ chơi, dọc đường , nàng suy nghĩ mãi về việc Vũ làm sáng nay. nam nhân như ai mà động tâm. Nhưng từ khi tự tay giết Trình Phong, tim nàng bị lớp mặt nạ, lớp mặt nạ dày, nhưng đủ để xiết chặt trái tim nàng mỗi khi nàng động tâm, cảnh báo cho nàng những khó khăn nàng có thể trải qua, và nàng đủ dũng khí. Bảo quan tâm gì đến Vũ? Hoàn toàn phải, nàng thích Vũ, nhưng biết phải đối mặt thế nào. Thôi đành để nó thuận theo tự nhiên vậy! Còn về phía Hoàng Vũ, sau khi Như Băng bỏ , thất thểu quay về cung. Thấy tâm trạng hoàng đệ có vẻ bất ổn, Hoàng Thiên lên tiếng trêu chọc: -Sao , huynh nghe hình như sáng nay có người ở giữa chợ cầu hôn với Như Băng à? Thế ôm được mỹ nhân về chưa? -Haiz, nàng từ chối đệ? -Chẹp chẹp chẹp! Kém quá, quá kém! Để huynh bày cho đệ cách! ————Ta là phân cách tuyến: “Cầu hôn lần 2”-Ta ghét làm phân cách tuyến! ———— Sáng sớm hôm sau Như Băng bị Hoàng Vũ lôi lên ngọn đồi tuyệt đẹp, đỉnh đồi chỉ có cái cây vô cùng to, cành lá xum xuê. Xung quanh trông vô vàn bách hợp và hoa cúc. Như Băng mặt đen lại, nàng dù ít đọc tiểu thuyết những cũng biết bách hợp và hoa cúc là gì. làm thế này là ám chỉ ai đây. Trong lúc đó, Hoàng Vũ vẫn mải mê ngắm nhìn Như Băng rồi chẹp miệng: -Muội đẹp đó Băng à! -… - mà, huynh chỉ muốn đem muội về nhà nhét vào trong phòng, hằng ngày làm muội còn sức bỏ trốn được! Đại ca, huynh có cần vô sỉ đến thế ? “Rầm” Hoàng Vũ vừa dứt lời cây, lục y nam nhân rơi xuống, cười đến lúc bụng gập lại. Cả hai đều bất ngờ hét lên: -Lâm Bạch Phong! Ngươi đến đây làm gì? Chuyện từ bỏ hoàng vị lan truyền khắp nơi, đương nhiên họ biết. Chỉ ngờ lại đến Thiên quốc thôi! -Ta du ngoạn sơn thủy. Băng, nàng có còn chỗ cho ta ở nhờ ?- mỉm cười hướng Như Băng . Nàng còn vui hơn bắt được vàng, kéo tay : -Được, ta đưa ngươi !
Chương 20: Hoàng Vũ trúng độc Từ hôm đó, Lâm Bạch Phong đóng đô trong phủ tể tướng, Bảo Nam đuổi thế nào cũng , lại được bảo hộ của Như Băng nên mấy người dám động vào . Còn nguyên do nàng cho ở lại chủ chỉ muốn tránh Hoàng Vũ, cộng với có kẻ nào đó ngày ngày bày ra bộ mặt: -Ta còn chốn để , còn tiền để tiêu, vô gia vô cư mà ngươi thu nhận ta ư? Im lặng, im lặng-ing! buổi sáng vô cùng đẹp trời, Như Băng từ trong chăn ló mặt ra, chợt nhớ đên Thái hậu trẻ con đến biến thái -lâu--gặp, vội vàng thu xếp chạy vào cung. may hôm nay Lâm Bạch Phong có nhã hứng dạo quanh Thiên quốc ngắm cảnh tán , nàng mới có thời gian vào cung. Tĩnh tâm cung -Thái hậu à!!! -… -Thái hậu người giận con à? -Tôi sao dám giận quận chúa cao cao tại thượng như người!- Thái hậu giận dỗi - Ngươi còn hứa tìm con dâu cho ta tìm chưa!!! -Dạ, rồi ạ! -Ai? -Mộ Dung Tinh Vệ- đồ đệ của Tứ nương! -Lại tên trộm thứ 2! Còn Vũ sao? Hôm trước ta nghe nó giữa chợ cầu hôn nguơi!- Thái hậu nhướn mi , qua ai hiểu con bằng mẹ, cũng chẳng ai mong con dâu bằng mẹ a! Như Băng mặt phủ tầng đỏ, chưa kịp gì tì nữ mang trà dâng lên cho nàng: -Kính mời quận chúa! mải kéo suy nghĩ bay đến tận phương trời nào, Như Băng thấy ánh mắt của ả thị nữ kia lóe lên hàn quang. định chạm môi với tách trà, Hoàng Vũ từ đâu cướp lấy chén trà uống sạch. Nhìn vô thố, hai nữ nhân khỏi nhíu mày: -Ngươi, Huynh khát đến thế sao? -Uk, hoàng huynh độc ác bóc lột sức lao động, bắt con ngồi đọc hết đống tấu chương trong khi đó mình vui vầy bên… Á Á Á Á Á Á Á Á! Chưa hết câu, Hoàng Vũ phun ra ngụm máu tươi, ôm ngực ngã xuống mặt đất! Hai người đồng thời nhảy dựng lên, ôm lấy Hoàng Vũ hốt hoảng: -Huynh, con làm sao vậy? Mau truyền ngự y! Tẩm cung của Thái hậu Hoàng Vũ yếu ớt nằm giường, mạch đập càng lúc càng . Ngự y nắm tay bắt mạch rồi lắc đầu: -Hoàng thượng thứ tội. Thái hậu thứ tội! Thần chẩn đoán được đây là độc gì! -Phế vật! Trẫm nuôi các ngươi được gì chứ! Nếu chữa được cho , ta mang các ngươi chôn cùng! -Bình tĩnh, để muội thử xem!- Như Băng cười meo meo tiến lên, lúc này mới nhớ ra nàng là đệ tử thần y nha! Nàng bắt lấy tay của Hoàng Vũ. Hai hàng chân mày sắp hợp lại thành điểm. Chừng mọt khắc sa, nàng nhét vào miện ghắn motoj viên đạn dược rồi : -Thiên Tàm chi thiên độc! -Cái gì???????????- Mọi người như hét ầm lên! Loại độc dược mạnh nhất thế gian, khác nào phán án tử, đáng tiếc tráng niên tảo thệ! Đáng tiếc! -Hét cái gì? Im lặng hết cho ta!- Như Băng tức giận rống lên, ra bàn kê đơn thuốc: mạn đà la thang, bạch mẫu đơn 3 thang, kim ngân đồng, hoàng liên 4 thang, Tử Yên 2 bông, Ngọc Nhi hoàn 5 viên! -Hết Ngọc Nhi hoàn, hết mạn đà la!- Bảo Nam xem xong đơn thuốc lạnh lùng đột nhiên, từ mái nhà, thanh trầm ấm vang lên: -Hoàng cung Vũ quốc còn, ta lấy cho các ngươi! - sao?- Hoàng Thiên nhướn mi , ngươi thực tốt vậy sao? -Để chết trong khi có thể chữa, Băng trách ta, ta cũng muốn chết!- rồi Lâm Bạch Phong phi thân bay . Như Băng đứng dậy bước ra cửa sổ thở dài! Ai đế vương vô tình, vô cùng si tình, chỉ tiếc con tim nàng quá bé, thể lúc chứa quá nhiều người. Trình Phong mãi luôn ở nơi sâu thẳm nhất, quan trọng nhất trong tim nàng, Hoàng Vũ cũng dần chiếm lấy trái tim nàng, còn Lâm Bạch Phong, rất tiếc đến quá muộn!♥ Trong thời gian Lâm Bạch Phong chạy về Vũ quốc kiếm thuốc, hằng ngày Như băng ở lại trong tẩm cung của Thái hậu chăm sóc , mỗi ngày nhét vào miệng viên đan hoàn rồi truyền nội lực cho lại thầm điều tra kẻ ám hại . Ba ngày sau Bạch Phong mặt mày trắng bệch chạy đến trước mặt Như Băng, mỉm cười yếu ớt: -Ta….. lấy được…….Ngọc nhi hoàn…… và………… mạn đà la cho nàng rồi! xong liền xỉu! Như Băng vội vã đỡ vào giường trong, bắt mạch cho rồi thở dài: -Tội gì, tội gì mà ngươi phải thế! Vì sao ngươi đối với ta tốt vậy? Vì sao ngươi phải chạy vào Hàn động để lấy Ngọc nhi hoàn. Ngươi chỉ cần hết là được mà! Lâm Bạch Phong, ngươi quá ngu ngốc a! rồi nàng đỡ dậy, truyền nội lực cho rồi cắt cổ tay, lấy ít máu vào miệng . Máu của nàng là chí hỏa, rất có tác dụng giải trừ hàn băng. Đợi chữa xong cho Vũ nàng làm ít hỏa sen cho ăn a! Như Băng vội vàng mang dược liệu vào phòng, bốc lượng vừa đủ rồi đun lên khuấy đều, làm thành những viên vừa đủ. Nàng mỗi ngày nhét vào miệng Hoàng Vũ hai viên rồi vận công điều độc, khoảng tháng độc trong người cũng còn.
Chương 21: Mất trí tháng sau Độc trong người Hoàng Vũ được giải hết. Hàn độc trong người Bạch Phong cũng dần dần được tiêu trừ biến cố lại xảy ra. Hôm đó, Như Băng từ ngoài bước vào Tĩnh Tâm cung thấy cảnh tượng kinh hoàng: khắp nơi đầy máu tanh. Thái hậu từ ngày Hoàng Vũ bị bệnh chuyển sang Phượng Hoàng cung, chắc chắn có nguy hiểm nhưng Hoàng Vũ sao? mới khỏe lại, công lực chắc chắn 10 phần chưa hồi phục đổ, liệu có nguy hiểm gì ? Càng nghĩ càng lo, Như Băng vội vã chạy vào tẩm cung. Vừa nhìn thayas xác chết lõa thể giường, tim Như Băng suýt nữ bắn ra ngoài. Trước hiếp sau giết hay trước giết sau hiếp đây. Nhanh chóng lật xác chết lên, Như Băng cảm giác như tim bắn ra ngoài quay trở lại lồng ngực. cung nữ bị giết thôi! Nhưng Hoàng Vũ đâu? Như Băng đảo mắt nhìn quanh, chợt phát trong góc tường có nữ nhân co rúm người lại. Nàng kéo nữ nhân đấy ra, ta hoảng sợ, lắp bắp: - phải.…. phải thần….. phải tôi! -Vương gia đâu? -Vương gia…….. vương gia giết Bình tỉ…….rồi ra ngoài………Bình tỉ……….muốn nhân cơ hội………..ma tước hóa phượng………..nên…….. -Có chuyện gì vậy?- Thái hậu bỗng nhiên từ ngoài bước vào cũng bị cảnh tượng này làm cho giật bắn cả mình. -Hình như là…tác dụng phụ! Chết rồi, mau tìm !- Nàng ngẫm nghĩ lúc rồi cắn môi , vội vàng phi thân ra ngoài. Toàn bộ kinh thành mấy hôm nay sôi sục lên vì tin Vũ vương gia mất tích. Vũ vương gia là ai, ngài là soái ca hiếm có khó tìm, lại thân võ công tuyệt đỉnh, vì sao lại mất tích được. Ngự thư phòng - ba ngày rồi, vẫn tìm thấy , liệu có chuyện gì….-Bảo Nam lo lắng vừa vừa nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Như Băng, chỉ thấy nàng từ từ đứng lên rồi : -Bảy ngày! Trong bảy ngày phải tìm ra để ta cho uống Định tâm hoàn nếu ……-Nàng đưa tay lên cổ- Chắc chắn chết! khí thư phòng vô cùng ảm đạm liêu (T/g: Cảm giác sao giống cái nhà xác quá!) bỗng nhiên, thị vệ chạy vào bẩm báo: -Thưa, tìm thấy đồ cũ Vũ vương gia đỉnh vực! Chưa kịp để tên thị vệ đúng lên, toàn bộ người trong phòng biến mất. Ngọc La cung, Hắc Ngọc cung, Phùng Ngọc gia trang toàn bộ đổ xô ra bờ vực. đỉnh vực có vết máu, vết giao chiến và thanh kiếm của Hoàng Vũ. Lúc nàng phi thân xuống đáy vực, nàng suýt khuỵu xuống vì thấy bộ xương khô, đó có y phục và ngọc bội của Hoàng Vũ. May mắn có Lâm Bạch Phong ở đằng sau đỡ nàng may mắn nàng mới ngã xuống. Vội vã phi thân tìm Tinh Vệ. Huyết tinh đường viện -Ting Vệ! Tinh Vệ, ngươi ra đây!- Nàng vừa vừa thảng thốt gọi như người mất hồn. Đúng lúc đó, Tinh Vệ cũng như du hồn ra ngay bên cạnh nàng. -Có chuyện gì để ngươi như du hồn tìm ta vậy? -Ngươi, ba ngày chưa đủ để xác chết phân hủy đúng ? Đặc biệt uống càng nhiều thuốc bổ cáng khó phân hủy đúng ? Ở dưới khu vực khí lạnh càng khó đúng ? -Bình tĩnh! Sau 48 giờ trong khí lạnh xác chết đông cứng mềm ra, còn thời gian để phân hủy lâu hơn! Nhưng tùy điều kiện. Nếu trong điều kiện nhiều vi sinh vật xác chết phân hủy nhanh hơn nhiều, nhưng để hoàn toàn thành xác khô cần khá nhiều ngày. Ta phải bác sĩ, ta biết! -Nhưng nếu… -Nhưng nếu quần áo chưa phân hủy xác chưa thể phân hủy! chưa chết!-Tinh Vệ chốt câu cuối cùng. Đúng là nữ nhân trí tuệ thấp thảm thương, ràng nàng ta học y, nghiên cứu về sinh học nàng cũng giỏi hơn ta a! Khinh bỉ. Khinh bỉ ing! -Đúng rồi, sao ta nhớ ra nhỉ! Ta ngươi chết được! Đây là kiểu tóc Như Băng hay dùng khi dự tiệc, ta có tả nhưng chắc nhiều nàng hiểu! Còn bình thường để kiểu này Nguồn: http://shinandsu96.wordpress.com/ruo…nu-trung-quoc/
Chương 22: Phiên ngoại Hoàng Vũ Ta là Phong Hoàng Vũ- nhị vương gia của Thiên quốc. Hoàng gia của ta là hoàng gia đặc biệt, cha ta chỉ có mẫu thân ta, cũng chỉ có 2 đứa con là ta và huynh trưởng. Hai huynh đệ ta cảm tình tốt lắm, vậy nên ta như bảo vật của caca và phụ mẫu. Từ bé, ta được giái dục tại học viện hoàng gia. Ta phải học vô cùng nhiều môn, nào cầm kỳ thi họa, võ thuật, cách trị nước, bắn cung, cười ngựa tất cả đều thông thạo. Dưới ánh mặt của phụ mẫu, ta là bảo thạch chói sáng dù có vùi trong cát cũng tỏa sáng, tất nhiên là ai dám vùi ta vào trong cát cả. Năm ta 12 tuổi, lúc đó ca ca của ta mới 15 cha ta mất, huynh ấy phải nắm mọi quyền hành, mẫu thân cả ngày ở Phượng Hoàng cung khóc. Từ đó, chẳng ai chơi với ta. Từ đó, ta phải ra ngoài hoàng cung sống. Từ đó, ta phải chứng kiến quỷ quyệt hung ác của ca ca. Huynh ấy trong đêm ra lệnh giết gần 10 tên tham quan. Huynh ấy lạnh lùng quét sạch bộ máy chính trị cũ rích. Huynh ấy tàn bạo thu phục các nước chư hầu. Huynh ấy luôn chìm đắm trong những tờ tấu chương chút vui vẻ. Nhưng ta biết, phải bản tính của huynh ấy như thế. Huynh ấy vì mất nữ nhân thương nhất- Ngọc Hàn. cũng lạ, hiểu sao huynh ấy thích Ngọc Hàn. nữ nhân quỷ quyệt như rắn độc nhưng luôn tỏ vẻ ngây thơ thánh thiện. Nếu vì thấy lần ả đối xử tàn bạo với hạ nhân ta cngx tin vẻ ngoài thánh thiện của ả. Ả chết cũng đáng, nhưng sao ả chết lại khiến hoàng huynh đau khổ đến thế. Ta ghét ả, ta ghét tất cả nữ nhân trừ mẫu thân. Ta luôn tìm cách làm hoàng huynh vui vẻ nhưng huynh ấy cảm kích, lại còn gửi ta đến Thông Thiên lão đạo Từ đó, chuỗi ngày đau khổ của ta bắt đầu. Thông Thiên lão đạo vô cùng cổ quái. Ông ta hằng ngày uống rượu đến say khướt, khẳng định là con tửu quỷ, nhưng chỉ cần ai nhắc đến Bạch Ngọc Như Mai ông ấy lại thanh tỉnh. Nghe bà ta rời giang hồ gần 50 năm, khi bà ấy mới 30 tuổi, tức là giờ phải hơn 80 rồi. Nghe , bà ấy là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, y thuật thượng thừa, vô cùng cao siêu. Nghe bà ấy vô cùng lương thiện…Nhưng tất cả chỉ nghe mà thôi. Bà ấy tàn nhẫn cướp trái tim sư phụ ta rồi nhảy xuống vực sâu. Bà ấy vô trách nhiệm bỏ mặc ân oán giang hồ mà sải cánh tung bay. Nhưng ta dám làm gì bà ấy vì bà ấy vừa là sư phụ của mẫu thân, bà vừa là người trong mộng của sư phụ, ta biết làm gì bà ấy được. đêm, năm đó ta tròn 14 tuổi, nơi ở của ta và sư phụ bị tập kích. Nghe là người đến tìm Bạch Ngọc Như Mai. Quái, bà ta rời giang hồ bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn người tìm sao? Sư phụ bàn luận với bọn họ cái gì đó rồi bỏ , trước đó quên, uhm, ký gửi ta về cung. Năm đó, lúc ta bị ký gửi về hoàn cung ta vừa tròn 15 tuổi. Chưa để ta yên vị ăn bữa no nê, hoàng huynh kéo ta gặp vị tể tướng bí của . Ta cảm thayas vỗ cùng kỳ lạ. Gã tể tướng này trước là khách quý trong phủ của hoàng huynh ta, quân sư bậc nhất của . Lúc Thiên ca lên làm hoàng thượng sắc phong làm tể tướng. Nhưng ngay trong lễ sắc phong, thân hắc y che kín mặt, mũ to hơn người khiến ta trông thấy cứ tưởng là thần chết lên. trước đây cứu hoàng huynh ta mạng. Bất quá, tên tể tướng này vô cùng bí , xuất trước mặt mọi người luôn cùng bộ dạng áo choàng che kín mặt, lại còn cực kỳ ít lên triều. Nhưng mỗi khi xuất triều đường đó là lúc tên quant ham bị vạch mặt. thể , người này vô cùng tài giỏi, xuất khẩu thành thi, binh pháp đều thuộc lòng trong tay, võ công cũng cái thế. từng nhiều người ám sát nhưng đều nhận lại cái xác khô. Có nhiều lời đồn về , có người là cụ già 90 tuổi, tóc bạc phơ. Có người lại , là thân của ác quỷ, diệt ác cứu dân lành. Rất nhiều tổ chức tìm , kể cả Ngọc La cung- giang hồ đệ nhát cung cũng tìm được bất kỳ tin tức nào về ! Có vẻ như hoàng huynh cuẩn bị cho lộ diện rồi. Sáng hôm đó, ta dậy sớm để sửa soạn. Tên tể tướng này đúng là người bình thường mà, gặp đâu gặp lại đòi gặp tại giữa hồ sen. Lúc ta bước đến hồ sen sau phủ tể tướng càng bất ngờ hơn, hồ sen rộng mêng mông, bên tren chỉ trông toàn sen là sen nhưng có lấy cây cầu dẫn ra hồ. Đúng lúc ta phân vân biết ra bằng cách nào giữa hồ, lục y nao tử như ma như hồn lên. Nếu đứng ở giữa hồ chắc chắn ở đó có lầu. Ta thi triểm khinh công bay về hướng lục y nam tử đó, đến lúc đấy mới phát ra thủy các khá lớn, bị che lấp giữa các đóa sen. Lục y nam tử lúc nãy cười với hoàng huynh ta : - tồi, tồi! Khinh công có thể xếp hạng 2 trong Ngọc La cung. Hoàng huynh nhăn mày: -Ngươi đừng cái gì cũng so với Ngọc La cung của ngươi!-Rồi quay sang phía ta- Đây là Phùng Ngọc Bảo Nam- đương triều tể tướng cũng là tên bằng hữu bỏ bạn của ta! Lúc này ta thực bất ngờ, còn rất trẻ, cũng chỉ trạc tuổi ta, phong thái hiên ngang tiêu sái. Khuôn mặt tuyệt đối có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, hoàn toàn có thể chiếm danh hiệu đệ nhất mỹ nam. Đặc biệt là đôi mắt của hăn. Đôi mắt thoạt nhìn có vẻ ngây thơ thiện lương nhưng càng nhìn càng khó đoán được nghĩ gì. chuyện với lúc, ta nhận ra suy nghĩ của vô cùng đặc biệt, có lẽ vì thế mà khơi gợi được hứng thú của hoàng huynh, càng có thể bạo gan trêu đùa hoàng huynh mà gì. Hăn ta lạnh lùng phải do bản chất mà do chỉ sôq EQ quá thấp, mặc dù ta biết EQ là gì. Khi hăn lên triều lần đầu tiên với gương mặt gây ra chấn động với toàn kinh thành. Nhà nhà có con đều mong được gả cho , phá ngôi đầu bảng của ta. Suy nghĩ khác người nhưng vô cùng khôn khéo, có thể thay đổi suy nghĩ của đám đại thần cổ lỗ sĩ cách nhe nhàng. Đối với bằng hữu bốn phương, vô cùng hào sảng, có thể trọng người hơn trọng tiền tài. Lúc ta cầm quân dẹp các nước chư hầu, sai người đưa ta mẩu giấy mà nhờ nó, ta có thể nhanh chóng thu phục chư hầu. Lúc đó, ta mới biết thân phận thực của - Thiên hạ Đệ nhất Nhân- Ngọc La cung chủ. Bảo Nam với ta ngày thân thiết. hay kể với ta về muội muội của . Từ ánh mắt của , ta cảm nhận được rất muội muội. Với nữ nhân khác, luôn hữu lễ mà xa cách. Với muội muội, luôn với ôn nhu sủng nịnh. xây hẳn biệt viện ở sau phủ, ngay gần với hồ sen cho muội muội, hằng ngày đều sai người quét dọn mà biết bao giờ muội muội mới đến ở. Lúc đó, ta vô cùng ganh tị với nữ nhân tên Phùng Ngọc Như Băng có người như Nam, quan tâm săn sóc. 10 năm sau. Chúng ta cũng thực trưởng thành. Bảo Nam ngày càng đẹp trai, ngày càng khôn khéo hơn. Ta lại càng thu mình, trầm lặng như nước, chỉ khi trước mặt Bảo Nam mới có thể thả mình vui đùa. Rồi ngày, vui vẻ phi thân vào thư phòng của ta, ngồi vắt vẻo cửa sồ vui mừng mà khoe với ta muội muội trở về. Ta chưa bao giờ thấy vui như thế, nụ cười khuôn mặt, từng ánh mắt cùng tràn đầy hưng phấn. Bị tinh thần của lôi kéo, ta rốt cuộc cũng theo đến Lạc thành đón muội muội. Lần đầu gặp nàng, ta chấn kinh về sắc đẹp của nàng. Thực có từ nào có thể hình dung vẻ đẹp của nàng, chỉ có thê là tuyệt thế mĩ nhân. Nhưng nàng cũng chỉ quan tâm đến ca ca nàng mà để ý đến ta. Nàng như con rắn độc từ từ cuốn lấy trái tim ta. Vì thế, nghe lời Bảo Nam theo đuổi nàng. Vì thế, giả mất trí để bỏ Vì thế, vì nàng mà quay lại Vì thế, dù chết cũng nàng.