Tuyệt đỉnh vương phi - Lục muội Tuyết Nhi, (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Chương 14: Ngày xui xẻo!


      Từ cung yến trờ về, Như Băng lại bắt đầu nhịp làm việc bận rộn của mình. Nhưng hình như hôm đó nàng bị sao chổi chiếu mạng hay sao mà liên tiếp gặp chuyện may.

      Sáng sớm, nàng tới Phùng Ngọc gia trang họp định kỳ và xem xét sổ sách! Vào thư phòng, mở khóa tủ đồ của nàng phát nàng bỏ quên chìa khóa trong Lam viện. muốn làm phiền Tiểu Y, nàng phi thân về phủ. Đến gần Vũ vương phủ, nàng bỗng dừng lại:

      -Chết rồi, chìa khóa tủ viện ở sơn trang!

      Bảo Nam hôm nay nổi hứng lên triều sớm, ít nhất phải đến tối mới về. Trong viện có hạ nhân nhưng tủ đó chỉ có nàng và Nam Nam mở được! (T/g: Ta bon chen chút: Nam Nam là biệt danh mới của Bảo Nam! *Lặn*) Lại chuyến vòng về sơn trang! Rồi lại vòng về phủ. Kết thúc vòng xui xẻo. Đến lúc nàng xuống mật thất họp trời về trưa. Khổ thân các đường chủ bụng đói meo mà phải nghe nàng giảng đạo đến chiều!

      Trong mật thất!

      -Xin lỗi, ta đến muộn!- Nàng cười meo meo bước vào trong ánh mắt đầy sát khí của mọi người. Tinh Vệ cáu bẳn :

      -Ngươi bắt bọn ta đợi 1 canh giờ 3 khắc, tương đương 2 tiếng 45 phút! Chịu tội gì?

      Các đường chủ khác nhìn Tinh Vệ với ánh mắt thán phục. Oa, Huyết tinh các chủ có bản lĩnh. ai dám tay đôi với trang chủ đâu a!

      -? Ngươi muốn thế?- nàng khẽ nheo mi. Để nàng xin lỗi là ngoại lệ lớn nhất rồi, muốn nàng chịu tội, mơ à?

      -? Thiên tử phạm tội đồng tội thứ dân!- Tinh Vệ tiếp tục chọc vào bình thuốc nổ!

      -Tốt! Ta ra ngoài chịu tội! Các ngươi tiếp tục nghiên cứu!- Nàng mim cười đứng lên! Ra đến của rồi quay đầu- Huyết Tinh các chủ: Tháng nay ta muốn Huyết Tinh các hoàn thành ít nhất là 1000 đơn hàng! OK?

      -Ngươi giết ta !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Tinh Vệ ngẩng mặt kêu trời, ý thức ra việc mình vừa bị trả thù.

      Còn Như Băng, nàng có thực chịu tội, chỉ có trời mới biết! ^^

      Tối, Như Băng lết thân xác thất thểu về phủ. Bảo Nam trái lại tinh thần sảng khoái bước ra, nhìn nàng, đầy ôn nhu hỏi:

      -Sao giờ này muội mới về? Đồ ăn huynh để trong phòng muội đấy!

      Nàng bày ra bộ mặt cảm kích vạn phần, ánh mắt như muốn : “Sinh ra ta là cha mẹ nhưng người hiểu nhất là đại ca a!”

      Nàng vui vẻ dùng tốc độ nhanh nhất vọt về. Nhưng đời ai biết trước được, bên trong là bàn ăn toàn rau, cộng thêm bát nước chấm đơn giản, bình dân đến tột cùng. Nàng tức giận hét lớn:

      -Phùng Ngọc Bảo Nam!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ngươi đợi đấy!!!!!!!!!! (T/g: Uy uy, ngày hai người thay phiên hét là sao???)

      Cuối cùng nàng đành mang bụng đói lên giường ngủ! Sáng sớm hôm sau, vừa bước khỏi giường, Tiểu Y mang thiệp hồng đến cho nàng. Như Băng khẽ nhíu mày, búi sơ tóc rồi mở thiệp ra xem. tấm thiệp vô cùng dài, vô cùng rực rỡ nhưng có thể tóm gọn thế này:

      Nhã Ngọc công chúa- con tiên hoàng- tỉ tỉ cùng cha khác mẹ của Hoàng Thiên và Hoàng Vũ lấy chồng muốn mọi người tới phủ tướng quân chơi! Nàng rất chán!

      Như Băng nhăn mày, ba ngày bảy buổi suốt ngày tiệc tùng, họ chán sao? Nàng nhăn mũi hỏi Tiểu Y:

      - được ?

      -Phải ạ!- Tiểu Y lấy bộ y phục cho nàng, đồ trang sức cũng chuẩn bị xong. Như Băng mặt mày khó chịu ra thay đồ, đủng đỉnh ra cửa, vừa vừa phát tiết lên mấy hòn đá. Ra đến cửa phủ, trời bổng đổ mưa to, Như Băng vui vẻ chạy vào:

      -Mưa rồi, nữa!

      Nhưng vì chạy nhanh quá, nàng ngã lộn nhào xuống hồ nước. Như Băng cái gì cũng giỏi trừ khoản bơi lội- là con vịt cạn chính hiệu 100%. Khi vớt lên, toàn bộ y phục của nàng ướt sũng, mặt mũi đỏ lử. Thế là cả tuần sau nàng nằm bẹp trong nhà, thể đâu! Chỉ biết oán thán trời phụ người tốt!

    2. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Phỏng vấn nhân vật-Phiên ngoại đặc biệt

      Rùa con: Hôm nay trời xanh mấy trắng, gió hiu hiu bay, khí mát mẻ quá nhỉ? (Đ/g: *Ném đá,* Vào đề !)

      Rùa con ôm đầu chạy lên: Trật tự nào!!!! Vừa qua 2 chương liên tiếp đấu đá mệt òi, có người nhận ra tình cảm òi, ta cũng nên làm bài phỏng vấn chứ nhỉ? Hehe, và đây là nhân vật phỏng vấn của ta: Như Băng, Hoàng Vũ, Bạch Phong, Hoàng Thiên, Tinh Vệ, Bảo Nam,…

      Độc giả: Quá nhiều!

      Rùa con: Mẹ kế là nhất!!!! Ta phải nghe!

      E hèm, 5 câu đầu Bình thường, 5 câu sau BT, 10 câu đầu nhân vật chính, 7câu sau nhân vật phụ. Hehe, máy quay chuẩn bị, Action!

      Rùa: 10 câu đầu nhỉ, Như Băng, Hoàng Vũ, Bạch Phong

      Câu 1: Tên? Giới tính?

      Độc giả: Ai chả biết, hỏi làm gì, tiếp !

      Rùa: Các ngươi bắt nạt ta.>o<

      Câu 2: Tuổi?

      Như Băng: 22

      Hoàng Vũ: Ta bằng tuổi !

      Bạch Phong: bằng tuổi ta

      Rùa: Tóm lại bao nhiêu? *Tức khí*

      Bạch Phong+Hoàng Vũ: Ngươi có đâu?

      Rùa: * Gãi đầu* Ta nhớ là rồi mà!

      Bảo Nam: Các ngươi bằng tuổi ta, 25!

      Rùa: Thấy chưa, ta nhớ đúng mà!^^

      Câu 3: Gặp nhau lần đầu khi nào???

      Băng: À, gặp Phong lúc thi tài, gặp Vũ ca lúc….à…lúc nào ý nhỉ?

      Rùa: *Vỗ vai Hoàng Vũ* Khổ thân con đâm đầu vào tảng băng trí nhớ kém.

      Như Băng: Im, là lúc đâm đầu vào cửa!

      Hoàng Vũ: Lúc muội giả nam bị Nam gọi đến.

      Rùa: Băng trí nhớ kém quá

      Bạch Phong: *Lườm* Ngươi sắp xếp ta gặp sau.

      Rùa: Kệ ta, tiếp nào

      Câu 4: Gia tộc?

      Như Băng: Phùng gia

      Hoàng Vũ: Hoàng gia Thiên quốc

      Bạch Phong: Hoàng gia Vũ quốc

      Rùa: Thiên quy sơn trang!

      Độc giả: Ai hỏi ngươi đâu!!!>o<

      Câu 5: Tính cách mỗi người?

      Băng: lạnh lùng, lãnh khốc, vui vẻ, thích trêu người, tùy hứng

      Vũ: lạnh lùng, tùy hứng

      Bạch Phong: ôn nhu, tùy hứng

      Rùa: Bẩm sinh ba người nay vô cùng tùy hứng

      Hết 5 câu đầu, chuẩn bị tinh thần 5 câu BT vô cùng trong sáng lành mạnh!^^

      Câu 6: Nụ hôn đầu khi nào? Với ai?

      Như Băng: Với Trình Phong, khi nào ta nhớ.

      Bạch Phong: Với Ngọc Như, đại hôn của thái từ

      Hoàng Vũ: Chưa hôn ai!

      Mọi người: Thủ thân như ngọc a!

      Câu 7: Cảm xúc khi lần đầu gặp nhau?

      Như Băng: Vô cảm!

      Hoàng Vũ: xinh đẹp, đáng

      Bạch Phong: Xinh đẹp, thong minh

      Câu 8: Cảm xúc nụ hôn đầu?

      Như Băng: Ngọt! ^^

      Bạch Phong: Vô cảm! _.__!

      Hoàng Vũ: Chưa hôn chưa biết!

      Rùa: cần ngươi nhắc nhắc lại!!!

      Câu 9: Nếu đưa lễ vật cho đối phương, đưa gì?

      Như Băng: đưa gì hết

      Rùa: Bắt buộc phải đưa, ta biết ngươi kẹt xỉn òi!

      Như Băng: Đưa ra nghĩa địa!!!!

      Bạch Phong:…=.=

      Hoàng Vũ:…_._!

      Rùa: Các ngươi đưa cái gì?

      Bạch Phong: Trâm ngọc

      Rùa: Nó thiếu!

      Hoàng Vũ:…

      Hoàng Thiên từ đâu nhảy vào: Ta thay đệ ấy trả lời, kỳ thực đệ ấy muốn đưa thân mình cho Băng!

      Rùa: ra đây là sở thích làm nam sủng trong truyền thuyết!^^

      Câu 10: Nếu phát đối phương bên người khác:

      Như Băng: Kệ , liên quan gì đến ta!

      Bạch Phong: Nàng đâu thuộc về ta!

      Hoàng Vũ: …Ngọc Lân, giết !

      Ngọc Lân: Vâng, thưa cung chủ!

      Rùa: Ngươi ở đây từ lúc nào???

      Vậy là xong 10 câu hỏi nhân vật chính, giờ sang 10 câu nhân vật phụ. Trước khi bắt đầu, mời mọi người nghỉ ngơi uống nước ăn bánh.* Vỗ tay* Các tỉ bê ra !

      [​IMG]

      [​IMG]

      Sau hồi ngồi máy tính nên dùng cốc trà xanh hoặc trà hoa cúc nha!

      [​IMG]

      [​IMG]

      Cupcake và pudding ăn lót dạ nè!

      [​IMG][​IMG]

      Capuchino cho tỉnh táo! Và khăn giấy để lau màn hình tránh dây nước là pipi máy tính đó!^^

      Ăn uống no say rồi nhỉ? Chúng ta bắt đầu! Rùa con chuẩn bị, máy quay chuẩn bị, action!

      Câu 1: Tên, giới tính, tuổi?

      Rùa: cần phải biết để làm gì? Câu tiếp!

      Mọi người: Ngươi tự hỏi tự trả lời!!!

      Câu 2: Quan hệ với nhân vật chính?

      Bảo Nam: trai Băng

      Hoàng Thiên: Huynh trưởng của Hoàng Vũ

      Tinh Vệ: Bạn của Như Băng!

      Rùa: kiêm hoàng tẩu của Hoàng Vũ

      Đại tỉ từ đâu nhảy vào: Đó liên quan đến ngươi, tiết lộ truyện của ta!

      Rùa: *Đá đít* Ngươi nhảy vào việc của ta đó, cút!

      Rùa vuốt vuốt lại tóc: Câu 3!

      Câu 3: E hèm: Lần đầu gặp nhân vật chính?

      Bảo Nam: Tất nhiên là lúc nó sinh ra rồi!

      Hoàng Thiên: Sau khi mẫu hậu bỏ mang hoàng đệ về, giữa triều đình bị hoàng tổ mẫu ép thử máu!

      Rùa: Vì sao a?

      Hoàng Thiên: Bà ấy nghi ngờ mẫu hậu có gian phu bên ngoài! Mẫu hậu tức bà nên bỏ luôn. 1 năm đó nha!

      Rùa: Sock tập 1! Tinh Vệ sao?

      Tinh Vệ: Trong đêm mưa gió bão bùng, cây cối ngả nghiêng, mưa như trút nước,…

      Rùa: Vào vấn đề chính !

      Tinh Vệ: ta bar về gặp Băng, lúc ấy nó giả trai. Gần 1 năm sau mới biết!

      Mọi người: Khinh bỉ-ing Lâu thế mà biết!

      Câu 4: Tính cách?

      Tinh Vệ: Tất nhiên là ôn nhu như nước rồi!

      Rùa: Phụt, người đừng ám sát ta lúc uống café được . Ôn nhu? Ngươi hiểu nghĩa hai từ này vậy?

      Hoàng Thiên: Nàng ấy ôn như là ôn nhu

      Bảo Nam: ngươi có bộ dạng phát triển thành thê nô chân chính a!

      Rùa: 113, cấp cứu a, có án mạng!

      Mọi người: uy uy, 113 là số công an mà!

      Bình yên rồi nhỉ??? Câu 5: Nếu phải chọn giữa tình , tiền bạc, gia đình, quyền lực, ngươi chọn gì?

      Tinh Vệ: Tiền! có gì an toàn hơn tiền!

      Rùa: Tiền quỷ, bất quá chưa bằng ta!

      Hoàng Thiên+Bảo Nam: Gia đình!

      Rùa: Các ngươi có khuynh hướng phát triển thành hiền quân lương phụ đáng kính!

      Câu 6: Hỏi Tử Hắc, sao lão chọn Bảo Nam là đồ đệ?

      Tử Hắc lão đạo: Uhm, có chút vấn đề, cái này là vì?

      Vô Ảnh: Nó xuất đúng lúc vợ chồng ta chọn đồ đệ nên chọn nó luôn

      Rùa: Oh, ra yếu tố may mắn!

      Câu 7, Giờ do đại tỉ xấu xa của tác giả hoi, ngươi rốt cuộc cho nó đến với ai?

      Rùa: Câu hỏi này ,… Uhm, mọi người phải biết trong đầu ta toàn những ý tưởng biến thái đến kì lạ, lại tổng hợp đầy đủ đam mĩ, ngôn tình, bách hợp,… thể loại nào ta cũng từng đọc qua nên,… rất hay bày ra trò quỷ quái!

      Mọi người: Vào chủ đề!

      Rùa: Theo tình hình tại ta thiên về Hoàng Vũ vì các tỉ ta quá hâm mộ , nhưng sức hút của Bạch Phong quá lớn a, ta muốn xóa cũng được. Bạch Phong hi sinh vô cùng nhiều cho Như Băng a! Vậy nên đành tùy xem ai phát triển mạnh hơn thôi! Ta quyết định được bây giờ! Xin mọi người tiếp tục ủng hộ a!* Cúi đầu*

      Hạ màn! Cảm ơn mọi người chú ý! *Tung bông, băn pháo!*

    3. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Chương 15: Gặp mặt Thái hậu

      buổi sáng vô cùng đẹp trời, Như Băng cuộn tròn mình trong chăn bỗng có tiếng thét the thé bên ngoài:

      -Như Băng quận chúa tiếp chỉ!

      thực là cái tiếng này kéo dài từ sáng sớm, khi mặt trời còn chưa ra khỏi chăn và bây giờ mặt trời lên đến đỉnh đầu. Khổ thân lão thái giám già khàn hết giọng mà vẫn chưa gọi được con heo lười kia dậy.

      Trong giấc mơ của con heo nào đó.

      -Ngươi sống tốt chứ?- Hồng nữ lên tiếng hỏi. Con heo kia trong trạng thái gật gà gật gù đáp:

      -Tất nhiên là tốt! Zzzzzz!

      -Ngươi tỉnh ngủ chưa?

      -Uhm!

      -Tỉnh hẳn chưa?

      – Uhm!

      -Con heo tên Phùng Ngọc Như Băng kia, ngươi có tin ta cho ngươi ngủ vĩnh viễn luôn ?- Hồng nữ tức giận, nhảy bổ lên như bà bán thịt. Nàng bật dậy, bịt chặt tai:

      -Ta tỉnh rồi! Ngươi cần phải hét!

      Hồng nữ nhàng vuốt lại tóc, mỉm cười hỏi:

      -Ngươi ở đây thế nào?

      -Tốt, vô cùng tốt! Cha ta thế nào?

      -Ông ấy sock nặng, bệnh tim tái phát! Cổ phiếu I.L sụt giảm nghiêm trọng. Nội bộ lục đục, I.L đứng bờ vực phá sản, nhiều công ty ngăm nghe mua lại I.L,…

      -Ta phải trở về!-Nàng hét lên! Trời ạ, đây là tâm huyết cả đời của cha nàng a!

      -Đó là tình hình trong năm trước. Cha ngươi bình tĩnh trở lại. Ông nhận người là con nuôi!

      -Ai?

      -Con trai của đại ca của cha ngươi! rất tốt. vực I.L dậy và phát triển hơn trước. Chỉ là…

      -Là sao?

      -Ngươi còn nhớ Trình Phong? ,…

      - còn sống ư? có làm sao ?- Nàng kéo tay hồng nữ hốt hoảng hỏi. Tưởng quên nhưng thực ra vẫn ở trong tim.

      - bị ngươi giết rồi mà. Nhưng vẫn ngươi. Uhm, xin Diêm Vương ở lại trần thế bảo vệ ngươi! Khi ngươi lâm vào hoàn cảnh khó khắn nhất xuất .

      - sao? vẫn còn sống sao? Ta muốn gặp !- Ánh mắt nàng ánh lên tia vui vẻ. Vô cùng vui vẻ, nhưng có lẽ giống như người bằng hữu thân thiết hơn, tinh tình cảm có vẻ như, uhm , nhạt dần!

      -Thời cơ chưa tới!- Hồng nữ phất tay áo bỏ .

      Như Băng giật mình tỉnh dậy. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Nàng vội vã khoác áo ngoài chạy , chạy nhanh tới mức làm tung cả áo của tên thái giám bên ngoài. Khổ thân lão thái giám già phải chạy theo nàng.

      Nàng chạy mạch vào thư phòng của Bảo Nam.

      Thư phòng phủ tể tướng

      -Cái gì? còn sống?- Bảo Nam giật mình tới mức nhảy bật lên bàn, còn để ý hình tượng. Nhìn muội muội ngốc nghếch cười vu vơ, lắc đầu:

      - lẽ muội còn ?

      - biết! Nhưng có lẽ muội nợ ! Huynh tìm giúp muội. thể để Tinh Vệ biết việc này!

      -Why?

      -Biết thế thôi!- Nàng phất tay áo ra ngoài, đụng mặt lão thái giám. Lão thở hổng hộc, giọng đứt quãng, còn them mở thánh chỉ mà :

      -Quận chúa,… Thái hậu,… thái hậu truyền mai,… mai mời quận chúa vào cung!

      -Uk!- Nàng đáp như đáp, tâm hồn treo ngược cành cây!

      Đêm đó, nàng mơ giấc mơ đẹp!

      Sáng hôm sau

      Hoàng Vũ gần trưa xuất trong phủ tể tướng, lấy cớ là hộ tống nhưng thực ra chỉ muốn gặp nàng. Thấy Như Băng chạy như bay ra khỏi phủ, kéo nàng lại:

      -Hôm nay muội phải vào cung diện kiến Thái hậu mà!

      -À ừ nhỉ!-Nàng bẽn lẽn cười trừ với . Nhìn bản mặt như cún con của nàng, Hoàng Vũ khẽ cười:

      - thôi, mẫu hậu đợi nàng lâu rồi đó!

      -Ân! ♥o♥!- Nàng vui vẻ theo Hoàng Vũ vào cung, trong bụng nghĩ thầm, “để Tinh Vệ chờ phen!”

      Còn người nào đó phải ở ngoài hồ hứng gió ngày, trở về trong bực tức. Nàng ta vừa vừa thầm chửi: “Con bà nó! Ngươi chỉ biết ăn ngồi rồi thèm nghĩ xem nhân dân lao động như ta cực khổ. Ngươi chỉ biết sai bảo làm ta dẹp hết việc mà , giờ lại muốn cho ta leo cây! Ngươi,…. @@#$#@!@#%$^!!!” (T/g: là vô cùng văn minh, ta muốn mang tiếng đầu độc tâm hồn trẻ thơ a! Toàn bộ là ta học của Diên tỉ a, đầu sỏ là tỉ ấy! Ta vô can!)

      Cùng lúc đó, Như Băng ở trong Tinh Tâm cung của Thái hậu thưởng trà. Hết tuần trà, thái hậu lên tiếng:

      -Như Băng, con là bào muội của Bảo Nam hay là sư muội?

      -Cả hai ạ!

      -Sư phụ của con có phải Hắc Dạ lão nhân và Vô Ảnh lão nương ?- Thái hậu vẫn vẻ mặt “hiền từ vô hại” .

      -Sao người biết ạ?- Nàng mắt tròn xoe hỏi

      -Hehe, họ là sư tỉ và sư huynh của ta mà. Bảo Nam là đệ tự của họ ta biết!

      -Ồ, ra…- Nàng nâng chén trà sen từ từ thưởng thức,. Thấy nàng lên tiếng, Thái hậu lại hỏi:

      -Ngươi tò mò ta là ai sao?

      -Ngươi phải sư muội của sư phụ con sao?

      -Xí, chuyện với ngươi khô khan hệt như Vũ Vũ! Ta là Nhược Thúy tiên tử, tự là Minh Nguyệt- thiên hạ đệ nhất tài nữ!

      -Vâng! Sư phụ với con!

      -Vậy ngươi biết ta từ đầu? Vậy mà ngươi để ta tự !- Thái hậu ánh mắt nguy hiểm tiến lại gần nàng. Cảm thấy mùi nguy hiểm, nàng nhảy kên xà ngang:

      -Người bình tĩnh, con dám giấu người a!

      -Ta cam đoan là ngươi dám!- Thái hậu ở bên dưới chống nạnh hướng lên , bộ mặt giống hệt con hổ cái!

      -Người bình tĩnh, con sợ a! Con …-Như Băng mặt mày “sợ sệt” ấp úng tiếng thất thanh vọng vào:

      -Mẫu hậu làm gì nàng vậy?

      Cùng với tiếng thân ảnh xé gió bước vào, Hoàng Vũ đỡ nàng từ cao xuống, mặt mày khó chịu chỉ trích Thái hậu. Thái hậu mắt ngân ngấn nước

      -Hức hức, đúng là có vợ bỏ mẹ mà! Mà ngươi chưa có vợ bỏ ta! Ta chỉ muốn trò chuyện với đồ nhi của sư huynh sư tỉ của ta, vậy mà, ô ô! Ta đau lòng quá!

      -Thái hậu à, thôi thôi, từ giờ ngày ngày con tới thăm người nha!- Như Băng dỗ Thái hậu như dỗ trẻ con, mà biết mình mắc bẫy a!

    4. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Chương 16: Hạn hán Nam châu

      Nam Châu là vùng đất nghèo tài nguyên, khí hậu khắc nghiệt, mùa đông cực lạnh mà mùa hè cực nóng. Nhân dân ở đây sống vô cùng gian khổ, thường xuyên chịu cảnh thiên tai bão lũ, cướp bóc nổi lên như nấm. Vì ở xa kinh thành nên mỗi lần cứu trợ đều bị các quan lại ăn chặn mà có cách nào khống chế được. Xung quanh có biết bao con mắt nhòm ngó vào Nam Châu vì nó nằm ở biên giới, dễ thủ khó công. chung, Nam châu là vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi.

      ngày từ Tĩnh Tâm cung trở về, Như Băng gặp rất nhiều tiểu khất cái. Những đứa trẻ khoảng 5, 6 tuổi, mặt mày lấm lem, quần áo rách rưới lại khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên tránh xa Phùng Ngọc gia trang. Cũng đúng thôi, Phùng Ngọc gia trang trở thành truyền kì của giang hồ, các tổ chức hắc đạo cũng như bạch đạo của sơn trang nhiều vô số, người thường dám động vào. may mắn cho bọn trẻ Như Băng vô cùng “từ bi”, nàng có thể lãnh khốc với kẻ thù nhưng nàng thể thoát khỏi sức quyến rũ của trẻ con, thấy bọn trẻ khổ sở mà nàng đau lòng lắm. Quyết định, nàng lại gần đứa trẻ nhìn thông minh nhất và hỏi:

      -Sao các em lại ở đây? Cha mẹ các em đâu? Sao phải hành khất

      -Chúng em đến từ Nam châu, ở đó hạn hán, cha mẹ chúng em mất rồi nên…

      -Hạn hán Nam châu?-Nàng khẽ nhíu mi, cái này nàng nghe qua nhưng ngờ. Ngẫm nghĩ lúc, nàng quay sang với bọn trẻ:

      -Các em có muốn có tiền ?

      -Chúng em giờ chỉ muốn ăn thôi!- Đứa trẻ đó bẽn lẽn . Nàng nhịn được mà véo mà nó, rồi :

      -Các em theo ta!

      Nàng dẫn bọn trẻ đến Phùng Ngọc gia trang. Vừa nhìn thấy tấm hoàng phi treo cửa, bọn trẻ giật nảy mình. Nàng mỉm cười :

      -Vào , ai làm gì các em đâu!

      Rồi nàng đưa bọn trẻ vào sân, gọi Tiểu Y ra phân phó:

      -Ngươi đưa bọn trẻ tắn rửa sạch , gọi Phùng Băng y đồ may cho chúng mấy bộ quần áo rồi cho chúng ăn nhé! Tiện gọi Tinh Vệ, Bạch Liên, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cho ta!

      -Ân thưa tiểu thư!

      -Nàng vừa vào phòng Bạch Liên như bóng ma xuất sau lưng nàng, giọng vô cùng lạnh lùng:

      -Trang chủ có điều gì cần sai bảo?

      Nàng suýt chút nữa bị dọa chạy, vuốt ngực trẫn tĩnh rồi :

      -Ngươi điều tra toàn bộ về hạn hán ở Nam châu cho ta, nguyên nhân, và cả những viên quan ăn chặn tiền dân chúng nữa!

      -Ân!- Vừa dứt lời, nàng phi thân còn bóng dáng, hệt như lúc nàng vào.

      lúc sau, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ cũng tới. Bốn nàng vô thanh vô thức xuất nhưng ít ra như Bạch Liên. Như Băn mân mê miếng ngọc bội và :

      -Các ngươi sắp xếp chỗ cho bọn trẻ, ai thích cho chúng làm sát thủ, thích thả ! Nhớ nhắc bọn nó khi làm sát thủ cần nhớ điều gì!

      -Ân, thưa chủ nhân. Chủ nhân còn gì dặn dò?

      -Sắp xếp sẵn sàng mở rộng kinh doanh lên Nam châu, đó thị trường tiềm năng đó!

      -Nhưng nhưng,…

      -Biết thế thôi! !- Nàng khẽ phất tay. Tứ đại đường chủ biến mất như chưa từng xuất . Nàng khẽ ngâm nga vài câu hát Tinh Vệ lững thững vào, rất tự nhiên ngồi xuống ghế và hỏi:

      -Ngươi gọi ta đến đây làm gì?

      -Ta cũng biết ta gọi ngươi đến đây làm gì nữa? -Như Băng cười meo meo trả lời. Tinh Vệ tức đến phát nổ, lớn tiếng chửi:

      -#@#%$^%&… #@#%$^%&…#@#%$^%&…#@#%$^%&…(Thực là vô cùng văn minh! Bỏ qua!)

      Lúc Tinh Vệ điên cuồng mắng chửi, Như Băng lẻn vào cung xin chỉ thị của Hoàng Thiên.

      Thư phòng hoàng thượng

      - thể! Thái hậu, Hoàng Vũ rồi cả ca ca quý của muội cho ta bắt muội !- Hoàng Thiên phất tay áo, vẻ mặy vô cùng khó xử. Như Băng chạy theo nài nỉ:

      - mà, nếu hành động, người dân chết đói, chết khát càng nhiều đó!

      -Nhưng,…

      -Huynh muội tự ! Tài lực của Phùng Ngọc gia trang thiếu!

      -Nhưng,…

      -HUYNH CÓ QUYẾT ĐỊNH NHANH BẢO!!!- Như Băng tức giận đập bàn. Thư án gẫy đôi! Hoàng Thiên nhìn thư án tiếc rẻ :

      -Vậy muội muốn làm gì làm. Bảo Vũ theo muội!

      -Có thế chứ!- Như Băng hớn hở chạy ra ngoài, đến cửa sực nhớ ra điều gì đó, chạy vào :

      -Huynh hạ chỉ đến Nam châu để muội dễ làm việc.

      -Được, muội muốn làm gì làm mà!

      Phủ tể tướng

      Như Băng lướt như bay về, vừa đến cửa thấy Bảo Nam hớn hở chạy ra:

      -Muội chọn lấy kẻ!- Rồi ném cho nàng tập giấy. Lật giở vài tờ, nang khẽ cau mày:

      -Muốn cưới vợ huynh mà cưới, lien qan đến muội!- Nàng phủi sạch trách nhiệm, hướng Lam viện thu dọn đồ. Bảo Nam vẫn kì kèo chạy theo:

      -Muội 22 rồi, cũng nên xuất giá!

      -Vậy huynh bao nhiêu, 25 rồi, người nên xuất giá phải là huynh mới đúng!

      -Muội dùng từ xuất giá với huynh có hợp lý ?- Bảo Nam kiên nhẫn sửa lại lời cho nàng. Nàng mỉm cười quay lại :

      -Kệ muội, huynh thích huynh mà lấy vợ!

      Sáng hôm sau, đường đến Nam châu

      Hai con hắc mã phi nước đại đường, bui tung mù mịt. Ngựa phải chạy suốt đêm, đến sáng cũng chỉ cách Nam châu chừng vài dặm nữa. hai người quyết định nghỉ bên quán trà .

      Hoàng Vũ buộc ngựa xong rồi vào, trong khi Như Băng gọi ra vài món. Vừa cầm đũa lên, Hoàng Vũ ân cần hỏi:

      -Chúng ta trị hạn cách nào?

      -Đợi đến nơi xem xét tình hình !

      -Uhm, ta nghe Nam có rất nhiều nam tử đến cầu hôn muội phải ? Chọn được ai chưa?- Hoàng Vũ vô thanh vô thức nhưng thực ra trong lòng như có lửa thiêu! (T/g: Mùi dấm ở đâu chua quá! :E2:)

      -Muội thích! Họ xứng với muội!- Nàng nhàng đáp mà kông biết người trước mặt sướng rơn. mỉm cười ôn nhu:

      -Vậy huynh có xứng với muội ?

      -Huynh đùa à, muội đâu dám trèo cao!- Nàng bật cười khanh khách rồi cầm kiếm ra ngoài. Lúc nhảy lên ngựa, nàng còn nghe :

      -Nếu huynh sao?

      -Haha, lời của nam nhân tin được, heo nái cũng biết leo cây! – rồi nàng phi ngựa mất hút, nhanh chóng vượt xa Hoàng Vũ.

      chừng thêm hai ngày đường, hai người tới được Nam châu. Dọc đường la liệt những xác chết khô hoặc những người khất cái đói khát. Mà bần cung sinh đạo tặc, dĩ nhiên là giặc cướp nổi lên rồi! Đó âu cũng là quy luật tự nhiên!

      -Quái, sao ở đây nóng vậy?- Như Băng rất tự nhiên lấy ô ở môt quầy hàng ven đường. Gương mặt ửng đỏ vì nóng. Mái tóc dài mềm mại bết lấy khuôn mặt. Những giọt mồ hôi lặn nhàng xuống cái cổ trắng nõn, môi hồng chu ra kêu nóng. Môi khổ nên nàng khẽ liếm làn môi. Hoàng Vũ nhanh chóng quay đầu vì sờ kiềm chế được dục vọng. (T/g: Á á, sắc lang. ĐÚNG LÀ ĐÀN ÔNG LÀ ĐỘNG VẬT SUY NGHĨ BẰNG NỬA THÂN DƯỚI! :E13:)

      Cuối cùng hai người tìm được khách điếm hạng sang.

      -Trưởng quầy, có chúng ta hai phòng hạng. sang, tiện mang thêm thùng nước lên nha!- Như Băng ném lên bàn hai đĩnh vàng lớn. Chủ khách điếm có vẻ rất muốn nhận nhưng đành lắc đầu:

      - nương, Nam châu hạn hán lâu , nguồn nước vô cùng khan hiếm. Chắc chỉ đến tri huyện mới có nước a!

      -Cái gì??????????????????????????????????????????-Như Băng hét muốn bay cả mái nhà, Hoàng Vũ khẽ vỗ vai nàng:

      -Muội bình tĩnh. Cảm ơn!

      Rồi kéo nàng đến phủ tri huyện.

      Trước phủ tri huyện

      -Ngươi gọi tri huyện ra đây cho ta!

      -Tiểu mĩ nhân, tìm tri huyện có việc chi? – tên lính đùa cợt nhả. Lập tức, cỗ sát khí tỏa ra, Hoàng Vũ mặt giăng đầy hắc tuyến.

      -Ngươi muốn mất đầu à! Vào gọi tri huyện nhanh!

      Hai tên lính run lên trước khí thế bức người của Hoàng Vũ, chạy như bay vào bẩm báo.

      lúc sau tên quan tri huyện béo ục ịch chạy ra:

      -Các ngươi là ai mà dám làm náo loạn huyện phủ???

      Như Băng đưa lệnh bài phượng ra, tên tri huyện đổ mồ hôi hột:

      -Hạ quan có mắt như mù, biết quận chúa đại giá quang lâm. Xin quận chúa tha mạng. Còn vị này là?

      - là Vũ vương gia, đến giúp ta trị thuỷ. Ngươi chuẩn bị cho chúng ta hai căn phòng!

      -Ân! Thưa quận chúa. – Tên tri huyện vội vã chạy vội đến khuê phòng của nữ nhi:

      -Nhiên nhi! Nhiên nhi! Con mau ra đây!

      Từ trong phòng, nữ nhân õng ẹo bước ra

      -Con muốn làm vương phi ? Chuẩn bị – Rồi ông ta thầm vào tai nhi nữ Mặc Triệu Nhiên. Chỉ thấy mặt ả vui mừng khôn xiết, vội vàng vào thay xiêm y.

      Trong huyện đường, Như Băng nhàn nhã uống trà

      -Muội nghĩ ra cách rồi à?

      -Uhm! Trận hạn hán này chủ yếu là do trời nắng to nhiều ngày, sông ngòi được khơi thông nước. Theo muội tìm hiểu phía sông Thiên Hà bị chặn lại, gây ra lụt lội ở biên giới Vũ quốc mà Nam châu lại hạn hán. Chỉ cần khơi thông dòng chảy, đào cho các sông chảy ra nhiều nhánh, làm thêm mương dẫn nước về phía đồng ruộng là được. Ở Nam châu khí hậu khắc nghiệt, nên trồng cây ngắn ngày có hiệu quả cao. Phía Nam của vùng có khu rừng dâu tằm, có thể lấy tơ dệt vải, mở xưởng sản xuất. Chỉ cần các thứ thuế dãn ra đảm bảo vài năm sau Nam châu phát triển phồn thịnh.

      -Làm sao mà làm được? – Hoàng Vũ trố mắt kinh ngạc.

      -Với tài lực của Phùng Băng gia trang, gì là thể. – rồi, Như Băng mỉm cười cắm cúi viết rồi buộc vào chân con chim bồ câu gần đó!

      -Muội làm gì vậy?

      -Gửi thư về gia trang.

      Đúng lúc đó Mặc Triệu Nhiên tiến vào, dáng vẻ lả lơi đến gần Như Băng và Hoàng Vũ. Ả ta trừng mắt nhìn Như Băng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

      -Ngươi còn mau tham kiến quận chúa? –Hoàng Vũ khó chịu, mắt vẫn nhìn Như Băng.

      -A! Tham kiến vương gia, tham kiến quận chúa.

      “Hừ, ngưoi có biết ta còn to hơn vương gia bao nhiêu ? Dám hạ thấp ta hả? Rồi từ từ ta chỉnh ngươi sau!” Như Băng thầm nghĩ nhưng bên ngoài vẫn lộ ra vẻ mặt bình thản.

      -Chẳng hay quận chúa đến tìm chúng ta có việc gì?

      -Cha ta muốn mời quận chúa và vương gia dùng bữa.

      -Vậy chúng ta thôi.

      Trong bữa ăn, Như Băng chỉ chăm chú ăn còn Hoàng Vũ lại chăm chú gắp thức ăn cho nàng. Hai người tự nhiên đến mức biết có ánh mắt tức tối xen lẫn ganh tị chăm chú chiếu thẳng vào nàng. Dùng bữa xong, nàng thản nhiên về phòng nghỉ ngơi.

      Cộc…Cộc…Cộc

      Mặc Thiệu Nhiên gõ cửa phòng Hoàng Vũ, tay bê bát canh còn nghi ngút khói. “Với chỗ xuân dược này, đêm nay chàng là của ta. Đến lúc gạo nấu thành cơm, ta chắc chắn là Vũ vương phi a!”-Ả nghĩ thầm. Nhưng trái với mong muốn của ả, đáp lại tiếng gõ cửa là thanh lạnh băng:

      -Ai?

      -Vũ vương gia, là Nhiên nhi. Nhiên nhi thấy ngài tối nay ăn ít nên đặc biệt vào bếp làm cho ngài bát canh sâm. Ngài ăn cho nóng.

      -Ngươi để đó rồi ra ngoài!

      -Vương gia, thỉnh người mau uống. Nguội rồi dùng ngon!- Mặc Thiên Nhiên tiếp tục kiều mị . Hoàng Vũ muốn nhanh chóng đuổi ả ra ngoài nên hơi uống hết bát can. Bỗng dừng, người nóng bừng lên, tứ chi bủn rủn. tức giận :

      -Ngươi,…ngươi,… ngươi dám hạ xuân dược ta!

      Trong lúc đó, Mặc Thiệu Nhiên thoát hết y phục. Thân hình kiều mị tiến gần đến Hoàng Vũ

      Như Băng tiến vào. Nàng chớp chớp mắt đẹp, tà mị :

      -Hehe, xin lỗi làm phiền! Hai người cứ tiếp tục!

      Rồi nàng hậm hực bỏ ra ngoải, thầm lẩm bẩm: “Ta vất vả khó nhọc, các ngươi vui vẻ! Thiên lý ở đâu?”

      Hoàng Vũ vận nội lực khắc chế dục vọng, vội vàng đuổi theo:

      -Như Băng, muội đừng hiểu lầm!

      -Muội có hiểu lầm gì đâu? Nếu huynh thiếu nữ nhân cứ đến Vạn Hoa lầu, muội để dành cho vài .- Nàng mỉm cười . Hoàng Vũ tức giận, nàng :

      -Muội quá đáng!!!

      -QUÁ ĐÁNG? QUÁ ĐÁNG CÁI GÌ? Muội phá lỡ chuyện tốt của huynh à? Muội đánh đập hay làm gì nữ nhân của huynh à? Xin lỗi chứ muội chưa làm gì ả đâu! Vũ vương gia, xin huynh nhớ lấy nhiệm vụ của mình khi đến đây, phải để thu hoa hút bướm hay tìm vương phi đâu! Hạn hán chưa trị được, đừng có ở đấy mà tầm hoa. Cẩn thận giang mai hay hoa liễu đấy!

      Đầu của thể cúi thấp hơn nữa. Nàng đúng, giận quá mất khôn, nàng có là gì của đâu mà ghen. chỉ ngộ nhận thôi. Mắng hồi, nàng thu giọng :

      -Huynh về nghỉ !

      Biết nàng hết giận, mỉm cười:

      -Huynh xin lỗi!

      Rồi bước , được quãng, quay lại :

      -Bộ dạng muội lúc mắng chửi người rất đáng đó!

      Lửa giận vừa được dập của nàng lại bùng phát, Như băng hét lớn:

      -PHONG HOÀNG VU, NGƯƠI LÀ ĐỒ TIỂU NHÂN CẦM THÙ ĐIÊN LOẠN. THẦN KINH RUNG TINH ỔN ĐỊNH!AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

      Sáng hôm sau

      Như Băng cáu kỉnh bước ra khỏi phòng. thân bạch y tinh khiết phu thân ra trước cổng tri huynh Nam châu. Người dân từ hôm qua biết tin triều đình cử người tới trị hạn nên tập trung rất đông quanh phủ tri huyện. Như Băng nhíu mày rồi :

      – 1000 tinh binh núi, khơi thông dòng chảy của Thiên Hà. đó có người đứng chờ, họ chỉ cách cho các ngươi cách làm. 3000 tinh binh đào sông theo bản đồ, các đại đội trưởng giữ và chỉ huy mọi người làm theo. Người của Phùng băng gia trang giúp đỡ mọi người!

      -!- Bên dưới dạ ran, vội vã chạy làm nhiệm vụ.

      -Tri huyện, Nam châu có bao nhiêu hộ, mỗi hộ có bao nhiêu nhân khẩu?- Nàng lạnh lùng đảo mắt sang tên béo đứng bên. chột dạ chảy mồ hôi lạnh:

      -Dạ, dạ,…. Hạ quan biết ạ!

      - biết? Ngươi biết là được à? Ngươi làm tri phủ kiểu gì vậy. Thu thập số người ở đây khó, sao ngươi chịu làm!-Như Băng tức giận phát tiết rồi quay sang phân phó với đường chủ Nông đường của Phùng Ngọc gia trang:

      -Toàn nam châu có 30000 người, 5000 trẻ em và người già! Vậy 5 đứa trẻ có 2 cân gạo, 2 người già có 3 kg gạo, mỗi người lớn 2 kg gạo. Cứ thế mà chia! Số gạo đó đủ ăn trong tuần thôi. Phó đường chủ chịu trách nhiệm phân phát gạo. Đường chủ chia ra nửa số người dạy họ cách trồng mấy loại cây hôm qua ta , chắc sau tuần có thể thu hoạch.

      -Đường chủ y đường, ngươi phân phó người sang rừng dâu tằm ở phía Nam thu tằm may vải, mở xưởng sản xuất ở Nam châu!

      -Thương đường, lập tức thu mua gạo số lượng lớn!

      -Phó các chủ Huyết Tinh các, ngươi tìm nhưng đứa trẻ mồ côi có thân thủ tốt mang về. Nhờ là mồ côi.

      -Tuân lệnh trang chủ!- Các đường chủ nghe xong nhất loạt phi thân bay . Người dân Nam châu bên dưới chưa tiếp thu được việc họ vừa được giúp đỡ, nhất loạt quỳ xuống:

      -Tạ ơn Bồ Ta hiển linh cứu giúp!

      -Mọi người đứng lên , ta phải Bồ Tát gì cả! Mọi người làm thế ta tổn thọ mất!- Nàng chạy xuống đõ vài bô lão cao tuổi . Bồ Tát? Chưa gọi nàng là Diêm vương là phúc đức cho nàng rồi, Bồ Tát gì chứ.

      -Công đức của ngài lớn như biển cả, xin ngài cho mọi người xây chùa tạ ơn!

      -Ta phải Bồ Tát. Mọi người còn nữa là ta bỏ đấy!- nàng nheo mắt uy hiếp, vừa dứt lời trước mặt còn ai!

    5. Xuxu

      Xuxu Banned

      Bài viết:
      586
      Được thích:
      2,166
      Chương 17: Trừng trị tham quan


      Phùng Ngọc sơn trang chỉ trong thời gian ngắn nắm giữ huyết mạch kinh tế Thiên quốc ngoài nhờ cách làm độc đáo, trang chủ hành quyết liệt nể nang ai phần cũng nhờ phong cách làm việc chuyên nghiệp của người trong trang, và quản lý gắt gao của các đường chủ. Bằng chứng là chỉ trong 10 ngày, hạn hán Nam châu được giải quyết, người dân trở lại nhịp sống bình thường. Điều này nhiều thế kỉ trong sử sách Thiên quốc ghi:

      Như Băng quận chúa, ái muội của Bảo Nam tể tướng chỉ trong 1 thời gian ngắn dẹp xong nạn hạn Thiên quốc- điều mà từ trước đến nay chưa ai từng làm được. Nam châu trong 10 năm tiếp theo lần có thiên tai, kinh tế phát triển, liên tiếp là thủ phủ đứng đầu phía Nam.

      Lúc đó, Như Băng mở án đường ngay giữa chợ.

      -Người đâu, lôi Mặc Tham lên cho ta!- Nàng lạnh lùng . Đáng lẽ thân phận nàng hơn nên phải đứng đằng sau, nhưng ai bảo nàng có quyền, Hoàng Vũ đành ủy khuất cho đôi chân đứng sau vây. (T/g: Dại !=.:)

      Như Băng vỗ tay hai tiếng, Thanh Long định đọc báo cáo tội trạng của bị Ngọc Lân bên giật lấy! (T/g: Còn ai nhớ Ngọc Lân ? Hộ vệ của Vũ ca đóa!) Hai người tranh nhau đến mức Như Băng phát cáu, nàng thét:

      -NGỌC LÂN, NGƯƠI CÓ GIỎI LÊN ĐÂY THAY TA XỬ LUÔN . LẰNG NHẰNG. NGƯƠI VÀ CHỦ NHÂN NGƯƠI RUỒI BỌ GIỐNG NHAU!

      Ngọc Lân ủy khuất cúi đầu, ai bảo chủ nhân cũng sợ nàng. ủy khuất chút vậy. Thanh Long thấy vậy mỉm cười rồi :

      -#&^$%#&&(&^!^%@&(^$%@&^~^!(!^#!#^!%&!(T/g: Ta lười muối viết hết ra đâu. Mọi người cứ hiểu sơ sơ kí hiệu là tội là được!^~^)

      -Mọi người muốn xử thế nào cứ việc, miễn là giết chết là được!- Nàng vắt chéo chân, lấy chén trà từ từ thưởng thức. Mặc Tham bị từng người, từng người hành hạ. Cả Nam châu này ai cũng từng bị dùng cường quyền, bằng cách này hoặc cách khác chiếm đoạt tài sản, cưỡng bức dẫn lành. Đa phần họ chỉu dùng roi đánh , hoặc ném cà chua vào . Nhưng bỗng từ đâu, thân ảnh kiều mị bước lên, đổ vào miệng rồi dùng roi trói chặt lại.

      Như Băng mắt mở tỏ, chút bất ngờ rồi :

      -Tinh Vệ, đùa chút thôi, cần thiết phải thế đâu. Nếu ta lấy ngươi ra giải dược cho đó.

      -Hắc hắc, ta đùa chút thôi mà!- Tinh Vệ bị phát cười rồi vội vã phi thân bỏ .

      -Ngươi lôi ra ngoài thiến ! Sau đó đem ném vào kĩ viện nam kĩ.- Như Băng cười với tên đao phủ bên cạnh. Bên dưới người dân mặt xanh nửa. bên, Bạch Hổ lôi Mặc Thiệu Nhiên bước vào. Lại bản tội trạng của Mặc Thiệu Nhiên được đưa lên. Bạch Hổ lạnh lùng đọc:

      -@$%^!$#^$@&%^; cuối cùng là câu dẫn vương gia!- Bạch Hổ liền hơi nghỉ, lúc xong há to miệng hít khí, bộ dạng thô lỗ giống hệt ai đó!=.=

      Mặc Thiệu Nhiên “quật cường” ngẩng mặt lên:

      -Ta có tội gì cũng bằng các ngươi! Hứ, huynh muội nhau!

      trận khinh bỉ tràn ngập bên dưới. Tỉ tỉ, người biết gì người đừng có được . Hoàng Vũ mặt đen phân nửa, kề kiếm vào cổ ả:

      -Ngươi biết ngươi vưa ?

      Ả trong lòng hơn run sợ nhưng vân :

      -Ngươi và ả phải huynh muội là gì?

      Ả vừa dứt lời tràng cười thanh thúy vang lên. Như Băng cười đến còn hình tượng, lăn lộn mặt đất, vừa cười vừa :

      -Huynh muội? Hahaha! Ai bảo ngươi chúng ta là huynh muội! Haha! Ta chỉ là quận chúa chứ có phải công chúa đâu! Hắc hắc!!!!!

      Hoàng Vũ tra kiếm vào vỏ, lại gần đỡ nàng dậy, mặt chứa đầy sủng nịnh cùng bất lực vô hạn:

      -Muội đứng lên rồi !

      Vin người Hoàng Vũ đứng lên, Như Băng cố nhịn cười nhưng từ ánh mắt đến khóe môi đều mang theo ý cười làm khuôn mặt tỏa sáng. Vận công điều hòa khí tức, nàng mới từ từ :

      -Tội của Mặc Tham ta để mọi người trị, còn tội của Mặc Thiêu Nhiên, ta trị!

      rồi nàng xắn cao tay áo, hung hổ bước đến trước mặt Mặc Thiệu Nhiên rồi gọi Thanh Long:

      -Thanh Long, ngươi mang thùng dầu đến đây cho ta!

      -Dạ!

      Thanh Long phi thân bay , lát sau trở lại với thùng dầu. Băng vớt gáo rồi đổ quanh chỗ Mặc Thiệu Nhiên(MTN) (T/g: Ta viết tắt chút, đoạn này hay viết lại từ này!!!) Châm mồi lửa, nàng thả xuống dầu. Lập tức, vòng tròn lửa bao quanh. Ả nhảy lên nhảy xuống như kangaroo, miệng lắp bắp:

      -Xin, xin quận chúa tha mạng.

      Nàng khẽ phẩy bay áo, ngọn lửa bị dập tắt, rồi lại đốt. Cứ tuần hoàn như vậy, MTN mệt nhọc xin tha, đến giờ nàng mới :

      -Bạch Hổ, đưa MTN vào phòng trong, thử loại độc mới của ta!

      Bạch Hổ nhận mệnh lôi ả vào phòng!(T/g: Phòng kín à nha! Thứ lỗi cho tâm hồn trong sáng của ta! =.:) lúc sau lôi ra người còn hình thù của con người nữa. Da nhăn nhúm là như bà lão 90. Mái tóc đổi sang màu vàng hoe, khô cong tưởng đụng vào là gẫy. Tay chân bủn rủn như sắp tan thành nước. Khuôn mặt biến dạng, bên mắt hóp sâu, bên lồi ra. Sống mũi dọc dừa còn nữa mà thay vào đó là những cục u che gần kín khuôn mặt. Giọng ả thều thào:

      -Ta nguyền rủa ngươi, kiếp sau ngươi xấu xí hơn ta gấp trăm ngàn lần!!!

      -Ủa, vậy sao? Vậy ta phải hảo hảo chờ mong rồi! Bạch Hổ, ném ả lên đỉnh Tuyết Sơn, cho ả tự sing tụ diệt.- Như Băng nhướn mi rồi giơ ra lệnh bài vàng khắc hình rồng, tượng trưng cho hoàng thượng, thấy lệnh bài như diện kiến thánh nhan. Người dân bên dưới quỳ rạp xuống, ngoại trừ Hoàng Vũ cùng các đường chủ Phùng Ngọc sơn trang, bất quá lý do các đường chủ quỳ chẳng qua là quỳ với Băng thôi:

      -Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

      Nàng khẽ hắng giọng rồi :

      -Mặc Tham tham lam vô độ, chiếm đoạt của công, cưỡng đoạt con nhà lành, nay đày ra biên ải là quân kĩ! Mặc Thiệu Nhiên biết lễ nghĩa, cậy quyền cậy thế, bắt nạt dân lành, nay đày lên Tuyết Sơn ăn năn hối lỗi. Nể tình đây là lỗi của hai cha con, tru di cửu tộc nhưng nhà họ Mạc 5 đời được làm quan, nam tử sung quân, nữ tử được vào nhà thế gia, quan lại, được tiến cung. Những kẻ có lien quan đến việc ăn chặn tiền cứu trợ, là quan biếm là thứ dân, đày ra biên ải. Lập tức cho mở khoa thi tại Nam châu, thư sinh có tài đều được dự thi. Nam châu được miễn thuế 2 năm. Khâm thử!

      -Hoàng thượng vạn tuế. Quận chúa vạn tuế!- nhân dẫn dập đầu bái lạy nàng như tôn sùng thánh nữ, bất quá nàng phải thánh nữ a!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :