Chương 9: Vấn an vực sâu Trong hoàng cung Thiên quốc. -Cái gì? Ngươi là ?-Hoàng Thiên tức giận đứng bật dậy, túm lấy cổ áo tên truyền tin. -Dạ, ….. Vũ…vương gia vậy….khụ khụ! -Thả ra , tức giận có tác dụng đâu!- Bảo Nam thản nhiên , lấy tờ ngân phiếu trong người,- Ngươi cầm lấy rồi lui ra! -Tạ ơn tể tướng gia!-Tên lính nhận ngân phiếu, mặt mày hớn hở lui ra ngoài. Lúc này người bị nắm cổ áo đổi sang Bảo Nam: -Ngươi có phải đại ca của Băng nhi thế? Nàng bị rời xuống vực mà có mảy may cảm xúc. -Chính vì ta là huynh trưởng của nó nên ta biết nó thể nhanh chóng chết như vậy được! Người nhà Phùng Băng dễ bắt nạt đâu! -Dù sao… -Tức giận có ích, chi bằng tới đó tìm còn hơn! -Được. Điều 1000 tinh binh tới đó tìm Như Băng.- vừa dứt lời lao ra ngoài cùng Bảo Nam, cưỡi ngựa phi thẳng đến Văn thành. Văn thành -Hoàng thượng, tướng gia, Vũ vương gia ở phía vực nơi quận chúa ngã xuống, Vũ đế cũng ở đó!- Thủ phủ Văn thành đứng tận nơi đón. Hai người nhảy xuống ngựa, thi triển khinh công ra bờ vực. Cùng lúc đó, dưới đáy vực -Ta vừa mừng sinh nhật 100 tuổi của ta. Mọi người ăn lẩu, hát hò vui vẻ!♫ Ta là người hạnh phúc nhất thế gian!♪!- bà lão vừa vừa ngâm nga mấy giai điệu vô nghĩa, thoạt nhìn tưởng kẻ điên. Bỗng trong đám lau sậy, bà nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp nhưng cả người đầy vết máu, tứ chi giập nát khó có thể cứu. -Như Băng, ngươi đến rồi à? Vào tay ta ta cứu ngươi!-Lão bà thầm rồi dung tay nhấc bổng nàng lên, mang về cốc động xinh đẹp!(T/G” Super..super man, ý lộn, super woman!) Mang nàng về tiểu động, lão bà lập tức ném nàng vào thùng thuốc, lại đổ thêm vào đó mấy vị thuốc, đậy nắp cho nàng ngồi trong rồi ra ngoài. - lúc tỉnh thôi!-Bà nhủ thầm rồi ra ngoài. - lúc nữa có khoảng 1005 người tới đó. Nha đầu này đào hoa !-Bà lão nhủ thầm rồi phóng kết giới: Chưa đến lúc! khắc sau -Như Băng! -Băng nhi! -Quận chúa! -Snow!!!! Bốn tiếng thét gần như đồng loạt cất lên, làm chim choc trong rừng thấy biến mà chạy . 1000 tinh binh bắc dây xuống tìm, gần như lật tung 3 tấc đất lên mà tìm thấy nàng, đến bộ xương cốt cũng có. Hoàng Thiên như gầm lên: -Chết tiệt, tìm cả ngày rồi, sao thấy gì cả! -Ta còn chưa lo mọi người lo cái gì. Mọi chuyện ổn thôi!- Bảo Nam từ từ bước đến, từ từ lên tiếng. -Bẩm hoàng thượng, tìm thấy cái này ạ!- Binh lính chạy tới mang đến ngọc bội, đằng trước khắc hai chữ Phùng Ngọc, đằng sau chạm trổ hình phượng. -Của muội ấy!-Hoàng Vũ lên tiếng!-Mau đưa chúng ta tới đó.! -Dạ, ở đây!- Tên lính vội vã dẫn đường, bà thân ảnh kia xé gió vụt qua. Bảo Nam lại lững thững nhón miếng điểm tam rồi mới từ từ bước . Cùng lúc đó, trong cốc vực Như Băng từ từ có y thức nhưng tay chân nặng trịch nhấc lên nổi. Bả lão tươi cười : -Ngươi tỉnh rồi à? Đúng là công hiệu ! -Đây….là đâu? Sao ta….lại ở đây? -U cốc đáy vực! Ta ra ngoài nhặt được ngươi! -Ngươi cứu mạng ta….. - cần cảm tạ, nhờ đống thuốc này thôi! -Đây là gì?- Như Băng giờ mới để ý nàng mằn trong thùng thuốc, mùi thuốc hăng hắc bốc lên đầy khó chịu. - tiền hoa đà la, hai tiền hà bao mẫu đơn, bốn tiền cây bối mẫu, bã đậu lượng, 9 thạch tín tự nhiên năm lượng,… -Bà là ai?-Nàng thảng thốt hét lên, toàn độc dược a! -Bạch Ngọc Như Mai! -Thiên hạ đệ nhất thần y 50 năm trước ư? Sư tổ! -Đừng thế, ta rời giang hồ bao năm rồi còn sư tổ gì nữa! Ngươi ở lai chơi với ta nha! -Đồ nhi tuân mệnh! Thế là từ hôm đấy, Như Băng ở lại đáy vực cùng lão bà bà. Lạ là vị thần y này rời gần 50 năm mà kia xảy ra chuyện gì bà đều biết. Hàng ngày được củng cổ y thuật cùng bà, rồi săn làm tinh thần nàng thêm sảng khoái. Thấm thoát nàng ở đáy vực hơn tháng mà biết ở bên ngoài mọi người đổ xô tìm nàng, từ toàn bộ Phùng Ngọc gia trang, Tinh Vệ đến Thiên quốc, Vũ quốc. Ngày đầu tiên của tháng sau! - đến lúc ta cho biết rồi.-Lão bà bà kéo nàng ra và : -Ta là thần y Bạch Ngọc Như Mai, nhưng thực ra kiếp trước ta là cây Bach Mai thần y Thiên giới. hôm ta ngủ quên mang thuốc cho Ngọc đế nên bị đày xuống trần gian. Ta biết con là ai, hơn nữa còn biết vì sao con tới đây. Chỉ là con có môt nhiệm vụ phải hoàn thành, nếu cha con chết! -Nhiệm vụ gì ạ? -Con phải bỏ tính lạnh lùng của con, phải thành thân ở đây trước năm 30 tuổi và phải bảo vệ Thiên quốc. -What!!!!!!!!!!!!! Người đùa sao? Nhiệm vụ cuối cùng được nhưng… -Nếu cha con chết, chết….-Bạch Ngọc Như Mai dần dần bay xa, chỉ còn giọng vang vọng. Đúng lúc đó, Bảo Nam đạp cửa xông vào ôm chầm lấy Như Băng: -Băng nhi, muội đây rồi! -Ngạt….ngạt chết…ngạt chết muội! -I’m sorry!- Bảo Nam cười trừ rồi thả nàng ra, nhìn sắc diện nàng hồng hào hơn, vui mừng : -Ta biết muội sao mà! Người nha Phùng Ngọc sao dễ chết thế được. Như Băng bỗng bật cười, tiếng cười lảnh lót như sơn ca: -Thế phải huynh lo nhất sao? -Muội….muội…-Hoàng Vũ tin vào mắt mình, nàng là lãnh nữ nhân biết cười mà, giờ sao lại -Giờ ta mới biết huynh bị lắp đấy. Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Tinh Vệ, Bạch Liên, các ngươi đến đây sơn trang ai quản! -Xin lỗi trang chủ!-6 người cúi mặt, tưởng nàng đổi tính chứ -Ta các ngươi 5 giây trở về, nếu ,-Nụ cười nàng càng thêm mê người-Tháng này mỗi ngày đến Vạn hoa lầu tiếp khách cho ta! Nàng vừa dứt lời còn ai còn đứng đó! _._! -Hahaha, mới dọa thế mà sợ! Nam, muội đói. -Uk, lên ta lấy điểm tâm cho muội.- Bảo Nam sủng nịnh cười! Hoàng Thiên khẽ giật tay áo : -Ngươi nhận nhầm người vậy? -Nó là Như Băng, Như Băng thực đó!
Chương 10: Thay đổi Quán trọ hoàng gia -Cơn ác mộng vẫn làm phiền muội sao?- Bảo Nam lấy thức ăn cho nàng, nhàng hỏi ăn, Như Băng bồng nhiên dừng lại, khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi. Quên người nếu dễ dàng như vậy mấy năm nay nàng phỉa đau khổ. Hoàng Vũ khẽ rót cho nàng chén nước, đưa đến: -Muội uống nước . Nhưng nàng vẫn chỉ nhìn vào khoảng . cơn đau cào xé trái tim nàng. Lớp mặt nạ lạnh lùng khẽ xiết lấy trái tim thiếu nữ mỏng manh, đuối. Bảo Nam tiếp tục lên tiếng: - Có những kí ức phải nhớ để mà quên, phải quên để mà sống… -Muội hiểu. Muội từ từ quên.-Nàng đứng lên, cầm kiếm phi thân rời . Hoàng Thiên tức giận : -Ngươi làm gì để muội ấy lại phải bỏ . Nhỡ đâu… -Nó cần thời gian để quên.-Bảo Nam lạnh lùng như băng, ngồi xuống ghế quý phi (1) : -Các ngươi muốn nghe chuyện xưa của Như Băng. Đó là nguyên nhân khiến nó trở nên lạnh lùng. -Được, nhưng nếu muội ấy biết ngươi kể sao?-Hoàng Vũ hỏi Bảo Nam cười, từ từ lấy tách trà đưa lên miệng: -… -Để muội !- Như Băng đột ngột bước vào.- Chuyện là thế này.(P/s: Ta muốn chen vào đâu nhưng ta phải , trong đoạn có rất ngôn từ đại xen lẫn vì nàng tự thuật lại, giữ nguyên tình tiết. Ta viết nghiêng vì đoạn cuối hơi có tình tiết chém giết đẫm máu, trẻ nên xem có thể ảnh hưởng đến tâm hồn trẻ thơ! Dưới 12 tuổi kéo qua đoạn in nghiêng nha, tối gặp ác mộng đừng trách ta báo trước! ^^) -Muội gặp vào đêm mưa, sau sinh nhật 15 tuổi của muội. Đêm hôm đó, cha bảo muội có thể ra ngoài chơi, muội vui vẻ chạy . Đến gần quán Bar, muội ngại ngùng dám bước vào đám nam nhân mặt mũi bặm trợn đến. - em, chơi với chúng ta ? -Trông em vô cùng xinh đẹp đó. Bọn làm cho em sung sướng. Muội cứ lùi, lùi dần đến sát tường. Bọn đàn ông đó cứ tiến lại gần, muội sợ lắm. Đúng lúc ấy… Đúng lúc ấy, tới. xông vào đánh lũ nam nhân kia, kéo muội . Đến bờ sông, với muội: -Em còn bé, nên đến những nơi như thế, về . Lúc này muội mới để ý đến . vô cùng đẹp, lạnh lùng. cổ đeo chiếc dây chuyền “Thiên Thần đen”, sản phẩm mới nhất của I.L- vô cùng đắt giá. Muội nhìn theo bong lưng xa dần, hình như mang theo trái tim của muội. … Khai giảng năm ấy, muội bước vào học viện Hoàng gia R, học viện dành cho những thiên tài, những người kế thừa tương lai, và muội gặp lại . tên Trình Phong- Thiếu gia nhà họ Trình danh giá, là trong tứ đại hotboy của trường. Bảo Nam cũng là trong tứ đại hotboy, còn đứng hạng nhất, hội trưởng hội học sinh. Vào trường với danh muội muội của Bảo Nam, đồng học với muội vô cùng thân thiết. Trình Phong và Bảo Nam hợp nhau. Những lúc muội qua lại với , Bảo Nam luôn nhắc muội cẩn thận nhưng muội để ngoài tai, chẳng qua là Bảo Nam thích thôi. Muội và Trinh Phong rất thân thiết, nhanh chóng trước mặt học sinh toàn trường công khai muội là bạn , muội rất vui. Muội với ngày càng thân thiết, thích bày tỏ chiếm hữu với . Đến khi kết thúc học kì I, sau kì nghỉ, muội nhận được rất nhiều bức ảnh thân thiết với nữ nhân khác, cả giường lẫn chơi. Muội đau lòng lắm, cử người điều tra mới biết, chân dẫm rất nhiều thuyền. Muội lại lơ vì tin mình có thể thay đổi . hôm, gọi muội ra công viên, muội trang điểm đẹp đứng chờ . lúc sau, với nữ nhân gợi cam tiến đến, mỉm cười : -Tôi với chia tay. Muội dàn dụa nước mắt hỏi: -Vì sao?…Em làm gì sai, em có thể sửa? -Chẳng sao cả, hết chia tay! Rồi bỏ , dẫn theo mĩ nữ đó bỏ . Với muội bầu trời như sụp đổ. Đêm đó, muội lên xe phi mạch trong màn mưa, phi mãi đến khi đâm vào vách núi. Angel là tên , Angel Trình Phong nhưng phải Angel. là Angle, chỉ thay đổi vị trí chữ mà là góc nhọn đâm vào trái tim kẻ khác. Đâm nát, còn chút gì. Sau khi tỉnh lại, muội gần như còn trái tim nữa. Nam ca dấu cha đưa muội học làm sát thủ, muội trải qua những ngày tập luyện gian khổ. Có lẽ trái tim còn nên chỉ trong hai năm, muội trở thành đệ nhất sát thủ, giết người gớm tay. Đêm đó, muội vào nhà , tưởng hết gặp lại bình tĩnh, ai ngơ con tim vẫn đau nhức thôi. Trước khi chết, muội với : -Người đa tình luôn bị kẻ vô tình làm tổn thương, chỉ trách quá si tình lầm người, như mộng như ảo biến thành . Sống cùng sống vui vẻ, chết cùng xuống suối vàng, chưa xuống suối vàng chưa gặp được nhau. Thượng cũng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền, bất đáo hoàng tuyền vật tương kiến! Thà làm hai đường thẳng song song cả đời gặp mặt, còn hơn làm hai đường thẳng cắt nhau, gặp nhau lần rồi xa nhau vĩnh viễn! Ngày đó gặp ngươi là hạnh phúc của ta, cũng là sai lầm của ta. Nếu ta là thần tiên, thế có bi kịch, có sai lầm mà đau đớn như bây giờ, chỉ tiếc, ta phải thần tiên, ta chỉ là nữ nhân, nữ nhân có thất tình lục dục, nữ nhân khao khát tình cảm chân thành lòng dạ thương từ nam nhân của mình! nữ nhân từng trong sáng, ngây thơ, vô tư hơn bất kì ai, giờ lại khát máu hơn bất kì ai. -Được em là hạnh phúc của ta, nhưng chỉ tiếc, đại ca của cha em giết ông bà ta, cha mẹ ta giết đại ca của cha em, giờ em lai giết ta. - chỉ giết ngươi, ta giết cả cha mẹ ngươi. Thực muội xuống giết họ. nhát kiếm, đầu của Trình Lâm bay ra, máu tươi tưới đầy sàn. Vợ lão lùi dần về phía giường, muội từ từ đâm kiếm vào ngực bà, từ từ rạch sâu rồi rút ra, trái tim ra khỏi lồng ngực, cách chết khác gì con trai bà. Xong, muội nhìn những người chết dưới sàn, nhàng thu kiếm vào bao. Muội về, và từ đó, Ngọc Bách Lam Y nổi danh. (T/g: Đến đây ta các chắc nhiều người dưới tuổi vẫn đọc nhỉ, đời là thế, càng cảnh báo càng thích! _._! Biết là cho hay thôi mà vẫn phải !) Hoàng Thiên và Hoàng Vũ nhìn nàng với ánh mắt thể ngờ đồng thời rút ra chân lý “ nên trêu vào nữ nhân này”, Bảo Nam khẽ lắc đầu : -Thực ra muội còn quên chút, là sau đó, muội mang chôn, khóc 3 ngày 3 đêm trước mộ và về sau rơi giọt nước mắt cũng chẳng bao giờ nở nụ cười! -Muội thay đổi, thay đổi mà!- Nàng nhàng . Kinh thành Thiên quốc Sáng sớm canh năm mà kinh thành vô cùng tấp nập, hổ danh kinh đo của cường quốc. Như Băng thân bạch y nam trang, vừa vừa nở nụ cười khuynh thành khuynh quốc thu hoa hút bướm. Tất nhiên ong bướm ở đây chỉ các nữ nhân, thiếu phụ và………người thích nam sủng.(T/g: =. Đằng sau có ba nam nhân với các trạng thái biểu cảm hoàn toàn khác nhau, kẻ tươi cười hớn hở, người mặt nặng như chì, người lạnh lùng để ý. Đến trước thanh lâu, Như Băng nhàng cười: -Chúng ta vào chơi ! Ba nam nhân sững lại, thu hồi cảm xúc, tất cả mắt chữ O mồm chữ A nhìn nàng. Nàng nghĩ gì mà vào đó, lại còn vào “chơi”. Chơi gì ở trong thanh lâu được. -Các huynh đừng làm như cả đời chưa từng đến thanh lâu chứ? -Nhưng…nhưng… - là vào, hai là tới Vạn hoa lầu tiếp khách, chọn .- Nàng tà mị cười như tinh -Vào!- ba nam nhân kia hung dũng chọn vế trước. Thúy Nguyệt lâu là kinh thành đệ nhị thanh lâu của Thiên quốc, tất nhiên, thứ nhất là Vạn hoa lầu nên vào chơi vui! (T/g: Trích lời Như Băng!) Thúy Nguyệt lâu thực là thanh lâu chính gốc, các nương mặc như bộ cách thiên tàm ti thể mỏng hơn, đứng ngay trước cửa lâu kéo khách. Mùi son phấn phàm tục tỏa lên nồng nặc. Ba nam nhân chính gốc khẽ lấy tay quạt bớt mùi, còn nàng đóng vai hoa hoa công tử cợt nhả, đùa ngịch với các kĩ nữ, bị Bảo Nam lôi mạch lên lầu. Thúy Nguyệt lâu chinh làm hai lầu, lầu có vô số phòng dành cho kĩ nữ bán thần. Lầu hai là nơi những nam nhấn uống rượu thưởng hoa, muốn lên giường ngồi. Thúy Nguyệt lâu chủ đạo tong màu đỏ rực rỡ mà lóa mắt, khắp các cầu thang treo đầy hoa là hoa, đứng đầu cầu thang còn có nữ nhân béo ụch ịch, thân tử y, lớp phấn mặt dày hơn cả tưởng thành, tay vẫy vẫy cái quạt, ai khác chính là Thu Thu tú bà của Túy Nguyệt lâu, bên cạnh là môt cái bảng sơn son thiếp vàng xếp loại nương ở Túy Nguyệt lâu.Tú bà đon đả mời khách: -Mời bốn vị khách quan lên lầu. Mụ đây cho ốn nàng xinh đẹp nhất đến -Lấy cho chúng ta bình rượu ngon!-Hoàng Thiên lên tiếng rồi theo bước ba người kia lên lầu, Bốn người chọn môt chỗ ở góc khuất, có thể nhìn thấy toàn cảnh Thúy Nguyệt lâu nhưng người ngoài khó thấy. mân mê chén rượu bạch ngọc, bên cạnh Như Băng phát lên thanh nhàng như nước: -Công tử có cần Hàn nhi hầu hạ ạ? Như Băng giật mình nhìn bên cạnh là lam y nữ tử kiều diễm động lòng, bờ vai trần như muốn dí sát vào nàng. Như Băng khẽ nâng mặt nàng lên, đôi tay bạch ngọc khẽ lướt qua làn môi hồng thắm, nàng khẽ cất giọng: -Tiểu mĩ nhân, nàng biết gảy đàn , gảy cho ta đoạn . Hàn nhi vì sắc đẹp người nào đó mà mặt đỏ lên, khẽ khàng bước lên đài hiến khúc. Hai nam nhân bên cạnh vì nhìn cười mà hộc máu nội thương, Trêu đùa lúc, nàng mỉm cười quay sang mới cất tiếng hỏi: -Hoàng Thiên đâu? - về triểu rồi! Muội thu hoa hút bướm quá ha!- Bảo Nam cợt nhả -Chẳng qua các huynh thiếu sức hút quá thôi! Nam nhân hàng giá 100% mà còn thua tiểu muội giả nam trang. -Ách, nam nhân hàng gia 100% là gì?- Hoàng Vũ ngu ngơ hỏi Nàng lại mỉm cười, tỉ dụ như Nam ca vậy, đẹp trai, nhà giàu, thong minh, phúc hắc, ôn nhu! Bảo Nam được khen nở cả mũi: -Khách khí, khách khí quá. Bữa nay ta bao! Hàn nhi nương từ đài bước ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào bàn các nàng. Đôi tay khẽ lướt dây đàn tạo thành bản nhạc mê hồn. Khách quan dưới đài vô tay rầm rầm như sấm dậy chỉ có hai nam nhân bên cạnh ngồi , ánh mắt chán nản -Hay đó. -Sao hay bằng muội đàn được!- Hoàng Vũ bang quơ -Chẹp chẹp, biết thưởng thức nghệ thuật, về thôi! Bảo Nam vừa đứng lên va phải nương mặc trang phục a hoàn. nở nụ cười phong lưu đỡ nha hoàn đó dậy: - nương có sao
Chương 11: sứ! - sao, tạ ơn công tử!-Nữ nhân mặt bình tĩnh đứng lên, phủi bụi quần áo. Đúng lúc đó, tú bà Thu Thu chạy tới: -Aiza, Tử Yên, làm ăn thế này à? Ấy chết, tại mụ dạy dỗ nghiêm, mụ xin lỗi khách quan, muội gọi nương khác đến hầu hạ! - cần, ta muốn mua nàng!- Giọng Như Băng nhàn nhã cất lên -Mua làm gì?- Hai người cùng đồng thanh hướng nàng . -Chăm sóc huynh lúc ta vắng a! - đâu? - Vũ quốc. Ba ngày sau, Như Băng và Hoàng Vũ tiếp tục hành trình sang Vũ quốc, chỉ khác lần này vừa nàng vừa cười luôn miệng, lại chăm chỉ ghé hàng ghé quán. Hoàng Vũ cũng thường xuyên cười hơn, lại vô cùng đắm đuối ngắm nhìn nàng. Ngoại ô Ngọc thành- Kinh đô Thiên quốc. -Huynh, ừm, huynh từng ai chưa?- Như Băng đột nhiên hỏi. Hoàng Vũ ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, lúc sau, mới trầm ngâm lên tiếng: -Chưa! -Oh, huynh thủ thân như ngọc nhỉ? -Ta luyện võ “Cấm ái”- 20 năm được động vào nữ nhân! -Huynh luyện lâu chưa? -21 năm, mới hoàn thành! -Ặc! Vậy mà muội tưởng huynh thích nam sủng!- Giọng Như Băng có chút thích chí!-Chán nhỉ! Ba ngày nay cưỡi ngựa, chẳng gặp ai để hoạt động gân cốt quá, nếu từ giờ đến Vũ quốc mà nàng động chân tay được, ta quyết định gọi Thanh Long đến làm bao cát đấu với ta. Ok, quyết định thế . Hehe! -Muội cười gì vậy?- Hoàng Vũ nhìn sang ôn nhu hỏi - có gì! Chỉ là muội nhớ đến chuyện cười thôi!- Như Băng cười rộ lên mà biết làm trái tim ai đó đập loạn nhịp. (T/g: *chỉ chỉ* Bên đó đó!^^) -Ta có thể hỏi chuyện đáng cười đó là gì ?- Hoàng Vũ cười ôn nhu hỏi Như Băng ngây người trước nụ cười ôn nhu của Hoàng Vũ. “Tê này, cười sao cũng đẹp như thế chứ!!!” Bỗng, mười hắc y nhân từ đâu nhảy ra trước mặt, chĩa kiếm về phía Hoàng Vũ: -Người kia lui ra, Hắc Ngọc cung chủ, xin thứ lỗi. Rồi cả mười hắc y nhân xông ra. Hoàng Vũ võ công thua gì Như Băng nhưng đánh với mười sát thủ võ công hạng 1 cũng gặp khó khăn. Như Băng khẽ kêu lên: -Vũ ca, muội sợ!!! Hoàng Vũ trố mắt nhìn nàng. Sợ? E là … Bỗng hắc y nhân lao ra phía trước kề kiếm vào cổ nàng: -Mau, ngươi chết hoặc nàng chết! -Muội sợ!- Mấy giọt lệ châu của Như băng khẽ chảy xuống -Ngươi được làm gì muội ấy!-Hoàng Vũ khẽ buông kiếm xuống, vội va lao ra cứu nàng. Trong chớp mắt, Như Băng lấy chân quật ngã tên biết điều kia, còn đưa tay che miệng: -Ôi, ta cố ý! -Ngươi dám đùa với lão tử! em đâu, giết ả! Như Băng nhặt lấy kiếm dưới chân, sợ sệt đưa lên: -Các ngươi được lại đây! được,… Nàng lùi dần, lùi dần về đằng sau, bọn hắc y nhân tưởng nàng sợ nên cứ tiến lên. Dụ bọn hắc y nhân rời xa quãng, nàng khẽ lộ nụ cười, ném kiếm tạo thành đường Parabol (1) hoàn mĩ, cắm thẳng vào gốc cây. Nàng rút Ngọc lam kiếm ra, phi thân lên phía trước, bắt đầu giao đấu với lũ hắc y nhân, vừa đấu vừa đùa cợt: -Đường kiếm yếu quá, có uy lực. -Ngươi chưa học khinh công à? -…. -…. Bọn hắc y nhân bị nàng giáo huấn, ngượng chin mặt, chiêu thức trở nên hiểm độc hơn. Ngay lập tức, sát khí bao trùm Như Băng. Từ ống tay áo, mười ngân châm phóng ra, đâm thẳng vào huyệt tử của chúng. Xong xuôi, nàng rút ngân châm cắm lên đống xác. Ngân châm bạc khắc rang 4 chữ: “Ngọc Bách Lam Y” rỗi phủi tay đứng lên. Vừa kịp lúc, Hoàng Vũ phi thân đến, nhìn mặt nàng trầm, hán lo lắng: -Hay là nàng lại trở về như cũ rồi??? -Huynh yên tâm, muội vẫn rất chi là bình thường!- Tiện thể nàng nở nụ cười khuynh triều khuynh quốc. Hai người tiếp tục cưỡi ngựa. Chừng hai ngày sau, hai người có mặt tại đại điện hoàng cung Vũ quốc. Như Băng thân Thiên hoàng triều phục trắng tinh khiết, đuôi váy thêu ba đóa mạn đà la rực rỡ, từng đường chỉ bạc thêu lấp lánh. Hoàng Vũ bên cạnh cũng thân triều phục trắng, giống như đôi kim đồng ngọc nữ cuốn hút mọi người. Cả triều đình ai rời mắt khỏi hai người này. Đến trước mặt Vũ vương, nàng khẽ nhún mình nhưng tuyệt nhiên quỳ: -Tham kiến Vũ vương! -Bình thân, cảm ơn quận chúa và vương gia tới đây!- Ánh nhìn của Bạch Phong rời khỏi Như Băng, nàng đẹp quá! -Xin hỏi khi nào hoàng thượng đưa bí kíp cho chúng ta!- Hoàng Vũ nghiến răng, nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”! -À, mời hai vị về dịch quán nghỉ ngơi, tối mời vào hoàng cung dự cung yến, ta cho người mang đến
Chương 12: Thi tài Dịch quán Thiên quốc Như Băng bộ dạng như tiểu hài tử chơi đùa với chú mèo con trong sân, bộ dàng thập phần đáng . Nàng hết vờn con mèo sang bên này lại chạy đến bên kia. Hoàng Vũ từ ngoài cổng bước vào, tay cầm bình rượu, cả người cũng nồng nặc mùi rượu, mặt hằm hằm sát khí.(T/G: Tửu quỷ! >o<!!!) -Huynh sao vậy?- Như Băng quan tâm đặt tay lên vai Hoàng Vũ hỏi. -Ta làm sao liên quan đến ngươi!!!- đẩy tay nàng ra, loạng choạng bước về phòng. -Điên! Đúng là bệnh! Say quá hóa điên ấy mà!- Nàng lắc đầu cảm thán rồi bỏ ra ngoài. (T/g: Xí. Vô tâm!!!)\ Đến tối, Như Băng mới lò mò trở về, cả người lấm lem bùn đất thấy Hoàng Vũ chờ trước cửa. nghiêm mặt hỏi\: -Muội đâu giờ này mới về? Vào để cung nữ thay y phục nhanh lên! Nàng trố mắt nhìn Hoàng Vũ như người ngoài hành tinh, lúc sau mới hoàn hồn, nhàng đáp: -Ân! Mà huynh hết say rồi à? -Huynh có say à?- Hoàng Vũ tỉnh bơ Biết rằng cố y giả ngu, nàng tinh nghịch : -, thôi, muội chuẩn bị đây. Chỉ chừng khắc, Như Băng nhanh nhẹn chạy ra. Môt thân bạch y tính khiết như sương, chỉ thêu vàng lấp lánh dưới trăng, thanh tao thoát tục như tiên tử hạ phảm. Mỗi bước đêu mang theo linh khí, nhanh nhẹn mà uyển chuyển, ôn nhu mà mạnh mẽ, tự nhiên cao quý xuất trần. Hai người sóng vai bước vào đại điện. Hoàng cung Vũ quốc thua kém gfi hoàng cung Thiên quốc. Cũng là những cây cột sơn son thiếp vàng, những viên dạ minh châu lấp lánh. Hài hàng văn võ bá quan yên vị đầy đủ. Cung nữ kiểu diễm dẫn nàng về chồ ngồi, gần sát với chỗ của Lâm Bạch Phong. Như Băng mải mề ngắm cảnh đến mức Hoàng Vũ phải nhắc: -Muội tập trung , -Ân!- Như Băng biểu tình phụng phịu, nhăn mũi . bỗng nhiêu bật cười, nhéo nhéo cái mũi của nàng: -Có ai với muội bộ dàng này vô cùng đáng ? -Hihi! Đúng lúc đó, Lâm Bạch Phong từ bên vào. Thấy nàng vui vẻ bên Hoàng Vũ, nhíu mày đầy khó chịu: “Sao nàng lại thân thiết với như vậy? Sao nụ cười mê hồn ấy lại thuộc về ta! Bằng mọi giá, ta phải có được nàng!!!” Bỗng từ bên ngoài tiếng nhạc vang lên, nữ nhân điểu tiến vào. Nàng khẽ nhún mình: -Như nhi mạn phép! Rồi nàng tung đôi tay dẻo như lụa, thân mình khẽ chuyển động. Dưới tiếng đàn deo dắt, điệu múa của nàng động lòng người. Ngoài kí thuật múa điêu luyện, thân hình gợi cảm như như dưới lớp váy cũng càng mê người. Điệu múa vừa kết thúc, xung quanh, tiếng tán thưởng vang lên như sấm dậy. Như nhi nhún mình phía Bạch Phong nhưng ánh mắt cứ đánh sang Hoàng Vũ: -Như nhi khiến hoàng thượng chê cười rồi! Hoàng hậu nhấc tay đầy quý phái : -Nghe Như Băng quận chúa cầm kỳ thi họa đại tài, vậy xin hoàng thượng mời nàng cho chúng thần thiếp mở rộng tầm mắt. -Quận chúa có thể ?- Bạch Phong nhìn về phía nàng. Như Băng mải mể tranh cướp đồ ăn, bất giác ngẩng lên hiểu gì. Hoàng Vũ khẽ : -Họ muốn mời muội tranh tài! -Oh!!!!!! Tất nhiên là được! Nàng đứng lên lên vũ đài. là cũng đúng vì mọi người chỉ thấy tà áo của nàng chớp lóa rồi thấy Như Băng yên vị vũ đài, mười ngón tay ngọc đặt dây đàn. thành khẽ vang lên rồi dừng lại. Rồi lại vang lên. Tiếng đàn tì bà trầm bổng cuốn hút mọi người. Rồi chất giọng trong trẻo, cao vút cất lên, Như Băng khẽ hát: “Đao kích vang dội, đàn sáo cũng lặng câm Ai đưa người ra xem ngoại thành tư sát Bảy tầng sa y máu tươi tràn lụa trắng Binh tướng nguy nan, lục quân cứu Ai ngờ gặp lại trong cảnh sinh tử vô thoại Đương thời từng buộc tơ hồng trăm mối bước sa chân cùng ai kết tình Vết sẹo kia đến từ vết thương cũ nào đây Sao còn có thể ung dung thưởng trà Mà đạp đổ trận đồ thịnh thế yên hoa Máu kia nhuộm thắm họa đồ giang sơn Sao sánh nổi vết chu sa điểm trán người Đánh đổ cả thiên hạ này cũng được Thủy chung chẳng qua khỏi kiếp phồn hoa Máu đào nhuộm thắm cánh đào hoa Thầm nghĩ ngày gặp lại người lệ đổ như mưa Nghe chừng đao kiếm lịm tiếng Lầu cao hấp hối ngả nghiêng cả đời này mệnh phạm đào hoa Ai tính cho người quẻ ấy? Đệ nhất vô khuyết, phong lưu thể giả Họa ảnh Tây lầu bên chiếc tỳ bà Gió ấm xuy xuy ai sớm lòng thay đổi Sắc trao hồn cùng điên đảo dung hoa Vẫn chưa thể cùng đối chuyện dưới đèn chuyện thương hoa thương thanh mai trúc mã Kết quả quẻ kia phán Cuối cùng vì người mà khuynh đảo thiên hạ Trăng sáng chiếu rọi ánh thiên nhai Sau cùng ai chiếm được kiêm gia Giang sơn hí vang trời chiến mã Ôm ấp tiếng binh hùng trong tĩnh lặng Gió thổi ngày sau lại xơ xác tiêu điều Dung hoa tạ từ sau khi quân lâm thiên hạ Bước lên chín tầng bảo tháp Thưởng đêm lưu tinh hạ trần Trở về thưở xưa kia Năm tháng im lìm cũng làm người sợ hãi Những đoạn mây khô dài ra mấy nhánh Nguyên lai thời gian chóng vánh qua Giữa mộng vàng dưới trăng cao lầu ấy Đứng trước người mi mục đổi thay Phủi hoa tuyết rơi áo Sóng vai nhìn trời đất bao la” (Khuynh tẫn thiên hạ- Hà Đồ) Khuynh Tẫn Thiên Hạ Tiếng đàn kết thúc. Tiếng hát cũng ngừng lại. Chỉ còn chút dư đọng lại trong trung. Mọi người như bừng tỉnh trong giấc mộng. Rồi tiếng, hai tiếng, cả đại điện ngập trong tiếng vỗ tay. Những người từng nghe tiếng đàn cũng khỏi sửng sốt, so với ngày trước, tiếng đàn của nàng còn thêm ba phần khí, mười phần rung động. Như Băng mỉm cười yên vị bên Hoàng Vũ, mắt đẹp nhướn lên: -Muội đàn thế nào? -Đàn hay nhưng giọng muội còn hay hơn. Khi nào có thế đàn riêng cho huynh bài được ? -Tất nhiên là được rồi. Về dịch quán ta đàn cho huynh.- Nàng tươi cười rồi lại quay sang chiến đấu với bàn ăn. Hoàng Vũ sủng nịnh cười nhìn nàng: “Muội đáng ! Ta bảo vệ muội cả đời!” thầm hứa với mình.(T/g: Uầy, đây có phải tỏ tình nhỉ??? điểm công cho huynh ♥! ^^) Còn Lâm Bạch Phong ngồi cũng đứ đừ người vì nàng. từ xa nhìn nàng mà lòng đau nhói: “Tại sao ta chỉ có thể từ xa nhìn nàng? Ta giành lại nàng, nàng ta! Nhất định thế!” (T/g: Chẹp chẹp, cùng là tỏ tình sao ngươi bá đạo thế! Ghét! Ta trừ, ta trù ▬!!! >o<) Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn. Khi trăng lên cao cũng là lúc tiệc kết thúc, mọi người lục tục kép về nhà. Lười bộ nên Như Băng và Hoàng Vũ phi thân về dịch quán. Gần phòng của Như Băng có thủy các (1), ven hồ trồng rất nhiều bạch mai. Vì lời hứa với Hoàng Vũ, nàng ngồi gần hồ đợi. Ánh trăng cao như dát vàng mặt hồ lấp lánh. Như Băng khẽ đưa tay ra đón ánh trăng, nàng thầm: -Khi xưa có lẽ Lý Bạch cũng vì ánh trăng này mà xuống sông bắt sao? Đúng là trăng đẹp! -Muội khoác áo vào kẻo lạnh.- Hoàng Vũ mang chiếc áo lông trắng khoác cho cho nàng. Như Băng mỉm cười: -Cảm ơn huynh, à mà muội đàn cho huynh! (1): thủy các: Nhà xây bên mặt hồ để ngắm cảnh! Rồi nàng ngồi xuống bên đàn. Vẫn là đoạn nhạc buồn da diết, tiếng nàng cũng nghe buông hơn: Thắp ngọn đèn, suốt cả đêm nghe tiếng sáo độc. Chờ người, chờ đến ba bốn năm luân chuyển. Gió thổi qua cửa, lướt vào trong đình viện u lạnh lẽo. tờ giấy hồng, hẹn ước duyên phận mấy đời nối tiếp nhau. Sách sử lật qua, tờ ký ức ấy lại bị niêm phong mất. Tranh gấm uyên ương, vẽ nên kiếp phù sinh độc. Lời thề đời Trường An, ai còn đợi? Ai quá tâm? Mộng giấc, nàng ở dưới thành tác họa. Vẽ lại bức sơn thủy nhân gia. Tuyết trắng bay bay, chôn vùi biết bao tầng tháp. Sinh tử ngăn cách, tịch mịch thiên nhai. Mộng giấc, nàng phong nhã gảy đàn. Tấu đoạn bạch đầu thiều hoa. Tuyết trắng bay bay, chôn vùi biết bao tầng tháp. Tựa như ánh trăng trong gương, khiến người chẳng thể phân giả. Đun ấm trà, ngắt lấy cành bạch mai hoa. Mở chiếc ô xanh, cơn mưa tí tách hạ xuống. Gốc đào ngát hương nở đầy trước mộ, chẳng sợ hứng lấy gió bụi phong sa. Là nỗi nhớ của ai, đâm chồi bia đá? Mộng giấc, nàng ở dưới thành tác họa. Vẽ lại bức sơn thủy nhân gia. Tuyết trắng bay bay, chôn vùi biết bao tầng tháp. Sinh tử ngăn cách, tịch mịch thiên nhai. Mộng giấc, nàng phong nhã gảy đàn. Tấu đoạn bạch đầu thiều hoa. Tuyết trắng bay bay, chôn vùi biết bao tầng tháp. Tựa như ánh trăng trong gương, khiến người chẳng thể phân giả. Lời thề ở Trường An a, sách sử mãi vẫn chưa ghi. Hoa Tư Dẫn - hay!- Hoàng Vũ khẽ . Như Băng mỉm cười hì hì ngẩng lên. gian như ngưng đọng trước vẻ đẹp của nàng! Bộng giọng vang lên: -Chịu chết ! Mười hắc y nhân phi thân lên, những chiêu thức hiểm độc ngằm vào Như Băng. Nàng khẽ cau mày, từ trong người bắn ra nắm bột phấn. Hắc y nhân dích bột phấn, ngay lập tức gãi lăn lộn dưới mặt đất -Ngươi,… người thả gì lên người chúng ta??? -Bột phấn ngứa thôi mà!- Nàng bâng quơ đáp -Ngươi,.. ngươi hèn hạ! -Từ trước đến nay ta chưa bao giờ nhận mình quang minh chính đại! -Ngươi!…- Tên hắc y nhân á khẩu, được gì hơn. Hoàng Vũ cất bước: -Huynh vào trước đây! Muội tử xử lý nhé! -Ân!- Như Băng cười nhàng. Nàng rút Ngọc lam kiếm, tiến đến phía tên cầm đầu, đường kiếm tuyệt mĩ chặt đứt cánh tay . Giờ nàng khác gì ác quỷ. Như Băng mỉm cười hỏi: -Ai sai các ngươi đến đây? -Xuống mà hỏi Diêm vương! -Ohhhhh! Vậy tiếp tục!- từ ống tay áo nàng phẩy ra nắm bụi phấn,. Lúc này lũ hắc y nhân còn ngứa nữa nhưng… Da thịt chúng dần thỗi rữa, từng mảng da thịt tách ra: - ?-Nàng lạnh lùng cười -Chúng ta thà chết bán đứng chủ nhân! “Bộp, bộp” Như Băng vỗ tay hai tiếng. Thanh Long, Bạch Hổ gẫn như ngay lập tức xuất , nàng ra lệnh: -Các ngươi tìm xem ai là kẻ muốn giết ta? -Ân thưa chủ nhân! -Tiện dọn dẹp luôn! - nương, ta xin ngươi tha cho ta!- Bỗng hắc y nhân lên tiếng Nàng quay đầu lại, tà mị : -Ngươi muốn? -Vâng, vâng, ta xin ngươi!- Hắc y nhan đó như muốn quỳ xuống, gặp phải ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người -Nhưng,… ta thu nhận kẻ phản bội! Bạch Hổ, giết! Lập tức, mặt đất còn ai. Nàng mỉm cười quay lại: -Ai? -Hoàng hậu Vũ quốc! -Why? -Thuộc hạ cũng biết!- Thanh Long đỏ mặt . Nàng hoàn thành tốt nhiệm vụ của chủ nhân a! Nàng liếc nhìn Thanh Long: -Ngươi đỏ mặt cái gì, ta có sở thích thu nữ sủng!!!!! -Chủ nhân..!- Thanh Long xấu hổ kháng nghị -Thôi về ! Nàng cất bước ra mà biết có bóng dõi theo mình: “Chỉ có nàng xứng đáng với ta. Nàng phải là của ta!!!” Sáng sớm sau, tiếng kêu thất thanh vang lên từ Phượng Loan Cung Vũ Quốc. -Á!Á!Á!Á!Á!- Hoàng hậu la lên, còn để ý hình tượng mẫu nghi thiên hạ. Chỉ sau đêm, khuôn mặt kiều diễm, xinh đẹp trở nên xấu xí, da nhăn nheo nổi đầy mụn, trông ghê rợn. -Hoàng thượng giá lâm! Chúng nô tì tránh cơn thịnh nộ của hoàng hậu vội quỳ xuống: -Chúng nô tì thỉnh an hoàng thượng. -Bình thân. -Tạ hoàng thượng. Lâm Bạch Phong tiến vào Phượng Loan Cung. Khắp nơi đồ đạc lung tung bừa bãi. nghiêm mặt lại: -Nàng là mẫu nghi thiên hạ sao lại hành động như thế? -Hoàng thượng! Thần thiếp xin lỗi!!!!- Hoàng hậu quỳ xuống đất. -Thôi, sao! Đẻ ta xem nàng nào. – Bạch Phong ân cần đỡ nàng. Trông thấy khuôn mặt nàng, hề cả kinh mà nhàng đánh giá: “Nữ nhân này tài giỏi ! Hạ độc mà thị vệ nào biết!” -Hoàng hậu, nàng gọi ngự y chưa? -Dạ, thần thiếp cho vời. Ngự y biết loại độc gì! Ô! Ô! Thần thiếp chết đây1 –Hoàng hậu bày ra bộ mặt hoa lê đái vũ. -Ái hậu! Nàng đừng lo! Ta cho người tìm đệ nhát thần y Vũ Quốc Lãnh Vô Song cho nàng. -Dạ, đa tạ hoàng thượng – Hoàng hậu nũng nịu . Lâm Bạch Phong phân phó người tìm đệ nhất thần y Lãnh Vô Song. 5 ngày sau có người trở về bẩm báo: -Bẩm hoàng thượng. đệ nhất thần y bế quan, 3 năm sau mới trở lại. tại thể đến chữa cho hoàng hậu được. (T/g: Băng tỉ mà dễ để kế hoạch thất bại thế sao! Băng : Tất nhiên là , ta mất môt viên đan dược cho đấy! TMD, #$%^#$#$^%#%@$#@%#@! T/g: văn minh, bỏ qua _.__!!) -Vậy thần thiếp phải làm sao? Ô..Ô…Ô! Thiếp muốn sống nữa! Ô…ô…ô! Hoàng hậu nghe vậy tái mét, gào khóc với Bạch Phong. -Ngươi tìm cho ta Thiên hạ đệ nhất thần y? – Bạch Phong với tên thị vệ. -Thưa, Thiên hạ đệ nhất thần y Vô Ảnh ở U Minh cốc cư với phu quân, ai biết họ ở đâu trừ đồ đệ họ là Ngọc La cung chủ và Ngọc Bách Lam Y, nhưng,… -Nhưng sao? -Ngọc La cung chủ tiếp khách lạ, còn Ngọc Bách Lam y ai biết tung tích của nàng. Chỉ chấp đầu nhân của nàng là Huyết Tinh các, và nàng có bốn thị vệ: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ! Bạch Phong ngẫm nghĩ lúc rồi : -Nàng lui ra ngoài Ngọc Như! Ngươi cho vời Như Băng quận chúa! -Thần/ Thần thiếp cáo lui!- Hai người lui ra để lại bên trong kẻ tự kỉ với chiếc trâm bạc. “Chắc nàng thích!” Ở trong dịch quán, nhân vật chính mọi người tìm ôm chăn đánh cờ với Chu Công. Bên ngoài, Hoàng Vũ lớn tiếng gọi: -Băng nhi muôi dậy !!!!!!! đứng đây cả buổi sáng, gọi khản cả tiếng mà nàng vẫn ngủ. Cuối cùng, phải đổi giọng: -Băng nhi, cháy nhà kìa!!!!!!! Hậu quả đúng như mong muốn. Như Băng vụt ra ngoài: -Đâu cháy đâu? –Ra đến nơi mới biết mình bị lừa, nàng chống nạnh : -Huynh lừa muội!- Trong khi mặt ai đó đỏ như gấc. -Muội vào mặc y phục ! Lúc này, nàng mới để ý nàng mặc cái áo thể mỏng hơn, vội vã chạy vào. Chưa đầy khắc sau, Như Băng thân bạch y chạy ra cùng Hoàng Vũ sóng vai bước vào hoàng cung. Trong thư phòng -Quận chúa tài giỏi, che giấu cả thân phận đệ nhât sát thủ!- Bạch Phong cười mỉa mai -Quá khen! Chắc hoàng thượng gọi ta đến đây chỉ vì điều đó chứ?- Nàng thản nhiên chấp nhận, mỉm cười uống trà -Sao nàng hạ độc hoàng hậu của ta?- Lâm Bạch Phong mỉm cười vào thẳng vấn đề -Vậy ngươi nấp trước cửa phòng ta mà biết? -Với thân thủ của ta, nàng vốn thể biết?- Bạch Phong bất ngờ . Nàng vẫn vân đạm phong khinh ( nhàng thanh thản) mỉm cười: -Ngọc Bách Lam Y phải trò đùa! -Vậy khi nào nàng chữa cho hoàng hậu của ta? -Bất kì khi nào ngươi muốn! - cần thiết!- ôn nhu -Ngươi chắc chắn? -Và nàng thay ả làm hoàng hậu của ta! - bao giờ!- Như Băng hét lên -Vì sao?- cực kì ngạc nhiên hỏi -Vì ngươi giống kẻ nên giống,- Như Băng mỉm cười khuynh triều đáp- Trừ phi ngươi làm ta động tâm. -Ta làm nàng động tâm! -Vốn thể làm ác quỷ động tâm! Đúng, vốn thể làm ác quỷ động tâm. Nàng là ác quỷ, ác quỷ đội lốt thiên thần.
Chương 13: Cung yến Như Băng từ trong thư phòng loạng choạng bước ra, đứng cũng vững. Hoàng Vũ vội vàng đỡ nàng về dịch quán. Vừa lên xe ngựa, nàng tóm lấy áo : -Muội muốn về! Muốn về! -Được rồi, huynh đưa muội về! thông báo cho Lâm Bạch Phong, ôm nàng lên ngựa phi thẳng về Thiên quốc. Nàng gục đầu vào vai , nhìn thế nào cũng ra khung cảnhtrai hung thuyền quyên, chỉ tiếc những giọt nước mắt lăn dài má trái lại làm mất khung cảnh. Từ đài cao, Bạch Phong nắm lấy cây tram bạc nhìn xuống, ánh mắt có ghem tị, có đau xót và có nhu tình: -Rốt cuộc,…nàng cũng thuộc về ta! Hai người phi ngựa như bay, chừng hai ngày cũng về tới hoàng cung. Như Băng bình tĩnh lại, còn kích động nữa. đưa nàng về phủ tể tướng, tiện thể mang Bạch Sa đến Phùng Ngọc gia trang may đồ cho nàng, tiện thể nấu cho nàng bát canh. Lam viện, phủ tể tướng. -Muội ăn cho nóng. Tối nay lại phải vào cung dự yến đấy!- đỡ nàng dậy, để nàng tựa vào gối. -Huynh về chuẩn bị . Muội khỏe mà!- Nàng ôn nhu nhìn . Đường đường là vương gia lại vào bếp vì nàng. Tình cảm của nàng hiểu chứ. Chỉ tiếc nàng khó có thể mở lòng lần nữa. -Muội ăn rồi ta !- Hoàng Vũ kiên trì đặt bát canh trước mặt nàng. Như Băng chối từ được đành phải uống hết. Đưa bát canh cặn cho Hoàng Vũ, nàng lên tiếng: - đưa bí kíp chưa? -Rồi, mang đến Phùng Ngọc gia trang cho muội. còn tặng kèm 10 thước Bạch Sa hạng nhất cho muội đó. Huynh đưa đến Phùng băng y đồ may y phục cho muội rồi. Tối nay đến đúng giờ. -Có những ai? -Vì trùng với Tiết Trung thu nên các gia quyến đại thần đều tới! -Oh, muội với Nam ca. -Tùy muội thôi!- đứng lên ra ngoài, bất chợt dùng lại môt chút rồi lên tiếng: -Nhớ chuẩn bị chút. Chắc mẫu hậu có đề cho mọi người. -Yes, sis! Huynh ra ngoài ! Hoàng Vũ vừa khỏi, Như Băng lăn ra giường ngủ. Ước chừng đến chiều khi thuộc hạ mang y phục đến nàng mới tỉnh. hổ danh tiệm y phục tốt nhất Thiên quốc, bộ y phục này quá mức tuyệt vời, mặc lên người Như Băng còn đẹp hơn. Từng đường chi ôm sát cơ thể khoe ra nét đẹp như như . Tay áo dài, cổ tay, viền áo điểm những đóa Mạn Đà La hoa trắng thanh trong. Gấu váy thêu cách điệu những đóa hoa sen thanh khiết. Đai áo đơn giản màu trắng, dùng công thức thêu bí truyền của Phùng Ngọc gia trang, trong đêm tỏa ánh sáng nhàn nhạt và lên mặt trăng. Tóc nàng búi khéo léo thành từng loạn xóa qua tai nhưng nửa vẫn thả ra tự nhiên như són biển. Đỉnh đầu cài trâm ngọc xanh, nhìn vừa kiều vừa ma mị, quyến rũ mọi người. Vòng hàng lông mày lá liễu, nàng khéo léo điểm hai hạt châu bé, người ngoài thể thấy, nhưng trong bóng tối, hạt châu lấp lánh tựa linh quang. -Haiz, đúng là con lớn thể giữ mà!- Bảo Nam từ ngoài nhìn vào cảm thán, lập tực bị ánh nhìn sắc bén chiếu tới. -Huynh sao? Nhìn lại mình xem huynh có thua kém ai ? Quả , Bảo Nam hôm nay bảnh bao hơn hẳn. Trường bào màu trắng thêu bạch hổ cài, bên trong bạch y đồng dạng. Chân mang ủng bạc, từng viên đá quý lấp lánh đính tạo thành chữ “Phùng” Mái tóc đen tuyền búi gọn đỉnh đầu, dùng trâm ngọc cài cố định. Phi thường giống Như Băng từ ngoại hình cho đến dáng vẻ. Phi thường soái tựa tiên nhân. (T/g: Ta khinh bỉ. Sao huynh muội nhà này đẹp vậy!!!!! công bằng a!!!) -Haiz, ăn chua ngoa,. Chắc chỉ có Hoàng Vũ chịu nổi muội thôi! - sao? Huynh ấy tốt mà!- Băng buột miệng . Nhìn quanh thấy nha hoàn của - Tử Yên đâu? -Đuổi rồi! -Why? -Ả là gián điệp Lưu thượng thư cài vào gia đình các đại quan! -Tốt, thế cũng đỡ. Hoàng cung Thiên quốc! Như Băng và Bảo Nam vừa bước vào cả đại điện như tĩnh lặng lại. Mọi ánh mắt đổ dồn vào hai người. Bảo Nam tể tướng ngày thường ôn nhu phong lưu. Kì thực từ trước đến nay chưa mang nữ nhân nào đến đại điện. Giờ lại cùng nữ nhân, chắc chắn chỉ có Như Băng quân chúa mà thôi. Nàng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, thẳng lững tiến đến về chỗ. Chỗ ngồi của tướng phủ ngay dưới chân rồng, đối diện Vũ vương gia. Quan viên hàng tam phẩm trở lên mới đuợc mang gia quyến ngồi đây. Bên dưới tràn ngập màu sắc xanh đỏ tím vàng. là cung yến nhưng thực chất chỉ là đại hội kén vợ tuyển thể, may mắn lọt vào mắt xanh của hoàng tộc bước lên mây. -Ngứa mắt quá!- Như Băng cảm thán -Chịu thôi, biết làm thế nào? Khi nào muội xuất giá cũng vậy! -Muội tôn sùng chủ nghĩa 4ever alone a! - có chuyện ấy đâu!- Bảo Nam lạnh lùng , ánh mắt đảo qua người nàng!- Muội muốn cũng khó. Trong khi hai em kịch liệt dùng ánh mắt trừng nhau tiếng của Lý công công vang dội: -Hoàng thượng giá lâm! Thái hậu giá lâu! Lan quý phi giá lâm! Toàn thể đại điện phủ phục xuống mặt đất, tay giơ lên hô to: -Hoàng thượng vạn tuế! Thái hậu thiên tuế! Như Băng quỳ mà khẽ nhún mình, hô mà yên lặng nhìn bá quan. Cảm giác này tốt, dưới người vạn người. theo đuổi dòng suy nghĩ biến thái của mình, bỗng có tiếng hét: -Tiện nhân kia gặp thái hậu và hoàng thượng quỳ. Có tội gì? Chưa kịp để nàng hoàn hồn, giọng nhân từ vang lên: -Có ai gia và hoàng thượng ở đây, đến phiên ngươi dạy người! -Nhưng,… -Là ta miễn cho muội ấy quỳ!- Hoàng Thiên lạnh tang . Xí, dám xấu muội muội thân của , biết điều. Miễn lễ! -Tạ ơn hoàng thượng!- Văn võ bá quan lục tục kéo nhau đứng lên. Cung nữ hai hàng mang những món ngon tới. là thịnh soạn a, kém gì đại trù của nàng! Hôm nào phải xin Thiên ca vài người mang mới được. …………………………………………………………………….. Nàng mải mê ăn uống, chỉ nghe loáng thoáng bên tai hình như có ai lên tranh tài. Đánh đàn phải, cả hiến vũ nữa hay sao ý! Kệ nàng ăn ngon là được, quan tâm! Ngồi chơi hưởng phúc được lúc, tiếng làm nhã hứng của nàng mất sạch cành sanh: -Nghe Như Băng quận chúa tài năng cái thế, là nữ nhi nhưng thua kém nam nhân. Có thể nào cho ta được thưởng thức tài nghệ! Xí, nàng khinh, muốn làm nàng mất mặt thẳng , bày đặt! TMD, thế. Nàng cho biết! Như Băng mỉm cười đứng dậy, “ôn tồn” với Bảo Nam: -Huynh đàn! Rồi bước lên vũ đài. chiếc đàn cầm bảy dây tinh xảo mang đến trước mặt Bảo Nam. Tiếng đàn vừa cất lên đại điện im lặng. Nàng múa, điệu múa vô cùng đẹp, khúc vũ diễm lệ vô song, làm cho người ta như nín thở, chỉ còn ngơ ngẩn ngắm nhìn, dám phát ra tiếng động dù là nhất. Trong khoảnh khắc, cả khí cũng ngưng đọng lại xung quanh nàng. Ánh sáng cũng chỉ còn tỏa ra từ nàng, từ cảnh tay đầy quyến rũ. Tiếng đàn réo rắt , lúc trầm lúc bổng, lúc ngân lúc vang. Tiếng đàn phối hợp hài hòa với bạch y nữ tử, mỗi bước nhảy của nàng, mỗi bước của nàng, mỗi cái xoay tròn tiết tấu điều hòa cùng, đẹp đến diễm. Rồi nàng cũng cất lên tiếng hát: Rượu chén, quên mất người vĩnh viễn môi cười Bích đào tô điểm loạn thế tình duyên Còn nhớ thuở sơ loạn, hàng mi ai khẽ chau Chu sa điểm vết, đỉnh càn khôn Mưa rơi lất phất làn thu, hồng nhan tấu khúc ngọc tiêu Giục ngựa phi nhanh vượt qua loạn thế đoạn tình Tháo khăn đỏ thay tơ hồng, dưới nhành đào ước hẹn Thượng cùng Bích lạc, hạ Hoàng tuyền Gió vờn quanh như muốn múa cùng nàng. Giờ nàng còn là người nữa mà như tiên nữ, tiên nữ nhảy mủa dưới trăng, tiên nữ kể lại câu chuyện tình bằng những điệu múa, tiếng hát. “Nguyện cùng ngươi nắm tay nhau liều chết. “Tình thế nguy cấp, ta theo huynh. “Quân Càn nào có tài cán gì, chỉ sợ uổng công ngươi đến đây. “Dù có tan xương nát thịt, Tiếu Khuynh Vũ ta nhất định phải bảo vệ huynh đến cùng.” Duyên kết định, ta và ngươi từng tơ hồng dẫn ước. Nay ta muốn dùng dây đỏ kết tóc, ngươi có bằng lòng ? “Ta nguyện cùng huynh, ngắm nhìn mỹ cảnh thế gian.” “Cành đào đính ước, có trời xanh làm chứng —— Tình này, thượng cùng Bích lạc, hạ Hoàng tuyền!” “Phương Quân Càn, ta hứa còn gì.” Chân đưa ra, xoay tròn, rồi đá lên, lại xoay tròn liên tục như cánh bướm, giống như nhành mai nở bung nở trong gió lạnh. Dù khó khăn vẫn vươn lên Tuyết tan băng chảy, róc rách lưu thủy tỏa khói mờ Áo trắng tung bay, tà áo đỏ phai màu Năm tháng trôi , vẫn chưa hết đời cùng ai ngắm nhìn xuân sắc Thanh phong đoạn hồn, lệ này đoạn tiếng Thúc ngựa như bay, chiến bào đẫm máu, là vì ai Giữa đỉnh loạn thế cuồng phong, cười thay thiên hạ Về thuở phồn hoa, cùng ai tay trong tay, sánh vai lặng lẽ Loạn đảo thương thiên, khuynh đổi thời gian Loạn thế phồn hoa- Tina Quỳnh Tay ngọc đưa ngang, uyển chuyển phiêu lượng, cả người nàng như cánh bướm phiêu đổ, tựa như ngã về phía sau khiến cho mọi người trận hoảng hốt, ròi chân ngọc đón lấy người, cả người gập phía trước, ống tay dài ôm trọn cả người, tóc đen tung bay trong gió. Chờ đến khi nàng mỉm cười về chỗ, mọi người mới hoàn hồn. trận vỗ tay như tán thưởng tiếng đàn tuyệt đại của tướng gia, như tán thưởng điệu múa xuất trần của quận chúa và như tán thưởng cho giọng hát trong trẻo. Bữa tiệc nào rồi xung đến lúc tàn. Mọi người về mà dư điệu múa của nàng vẫn cang vọng, ít nhất là trong lòng của vài người. Truyền kì của Như Băng quận chúa ngày phát dương quang đại. Tháng 8 năm Thiên Trị thứ 9 Như Băng quận chúa môt điệu múa cuốn hút người. Ai ai cũng say mê, từ đó mệng dành thần vũ. trận hiến kế mang Bạch Sa trở về, đem Thiên quốc này môt lớn mạnh! Quận chúa Thiên quốc chi sử