Chương 5: Thanh lâu đệ nhất Như Băng nhanh chóng thi triển khinh công bay về Lam việc. Cái viện của nàng mốc meo gần mấy tháng rồi. Ngày nào nàng cũng ở gia trang, thỉnh thoảng có việc mới trở về. Thôi, ném trả cho Bảo Nam, đem nha hoàn của mình nào! -Tiểu Y Y! (Bật mí nhé, đây là tên thân mật của đại tỉ ta đó!) -Dạ, tiểu thư!- Tiểu Y mặt mũi lọ lem chạy ra, nàng nhíu mày : -Ngươi thay y trang rồi theo ta! -Ân!- bé vội vàng chạy . Chùng 1 khắc sau, thiếu nữ hồng y chạy ra, nàng mới mỉm cười gật đầu: -Ổn rồi. Nha hoàn thiếp than của ta phải thế chứ! nào!- Nàng nhấc bổng Tiểu Y như nhấc con kiến rồi phi thân rời . Nàng đưa Tiểu Y đến gia trang lớn gần kinh thành. Ngoài cửa chính, tấm hoàng phi nạm đá nổi bật dòng chữ: “Phùng Băng gia trang” Kiến trúc bên trong xây theo kiểu tứ hợp viện, dành cho 4 đường chủ đặc biệt. Y phục của người trong viện dựa y phục của các đường chủ. Thanh Long đường chủ màu xanh lam, Huyền Vũ đường chủ màu đen, Chu tước đường màu huyết, Bạch Hổ màu xám. Ngoài ra còn có khu riêng biệt dành cho nha hoàn, khu dành cho đường chủ và các phân khu lớn trong thành dành cho các chủ. Đưa Tiểu Y về Băng viện, nàng quay ra phân phó với tổng quản: -Sắp xếp chỗ cho Tiểu Y, nàng là nha hoàn thiếp thân của ta. Ông gọi bốn đường chủ tới đây luôn! -Ân, thưa trang chủ. Tiểu Y nương, mời.- Lão quan gia làm động tác mời rồi đưa Tiểu Y tới khu ở của nha hoàn. Chưa đầy khắc sau, tứ đại đường chủ xuất . -Tham kiến chủ nhân!- Trong Phùng Băng gia trang, bốn bọn họ là bốn người duy nhất gọi nàng là chủ nhân. -Mật tín của sư phụ ta!- Nàng lạnh lùng . Thanh Long cung kính dâng lên tấm mật thư, bên trong là dòng chữ “rồng bay phượng múa” của Tử Hắc lão đầu: “Nha đầu chơi đủ rồi đó, mau làm việc ” -Haiz, sư phụ đúng là… Thanh Long, mau chóng mua lại thanh lâu hạng nhất cho ta, Bạch Hổ, ngươi tìm cho ta 100 xử nữ được huyến luyện. Chu Tước, những tử sĩ ta ngươi thu thập, đưa họ đến Huyết Tinh các. Huyền Vũ, mở địa điểm bán thông tin. Các ngươi tự làm , 1 tháng phải xong. 1 tháng sau -Thưa chủ nhân, ta mua lại được Túy Yên lâu! -Chủ nhân, 100 xử nữ huấn luyện, đảm bảo họ phản bội ta. - có gì là đảm bảo cả, ngươi đeo cái này vào tay họ!- Như Băng ném cái túi đựng đầy nhẫn cảm ứng -Huyết Tinh các nhận được đơn hàng đầu tiên! -Ai? -Trang chủ Diệt Ma sơn trang -Tốt, Chu tước, ngươi quản lý ! -Chủ nhân, Băng Thiên các dựng xong! -Giao toàn bộ cho Bạch Liên, nàng nợ ân tinh của ta phải trả rồi! Thanh Long, Túy Yên lâu. Túy Yên lâu Ngồi trước nàng là nữ tử chừng hai mươi, hai lăm tuổi. Khuôn mặt thanh tú. Ánh mắt trầm lặng như nước. -Tên?- Như Băng lạnh lung -Thiên Ngọc Như! -Tuổi? -28 -Gia thế? -Cha mẹ bị Diệt Ma sơn trang giết! -Vì sao muốn làm việc cho ta? -Hâm mộ, muốn báo thù! -Tốt! Thanh Long, giao Túy Yên lâu cho nàng. , đổi tên thành Vạn hoa lầu. -Ân! ( Notes: Hội thoại giũa hai kẻ lạnh lung chỉ thế thôi? Bà này sau cũng là người thú vị, chỉ tiếc số phận bi đát. Muốn biết, thỉnh chờ: Xuyên làm tể tướng, truyện về Bảo Nam) Như Băng xuống lầu 100 nữ tữ xinh đẹp xuất trần đứng đó. Như Băng lạnh lung ném xuống lọ thuốc. -Ảo mộng dược, giúp người ta tưởng trải qua thời hoan ái mãnh liệt. Các ngươi biết phải làm gì rồi chứ? -Ân, thưa trang chủ!- Trăm người như -Nhớ lấy nhiệm vụ của các ngươi ta giao cho tú bà. Ai muốn phản bội hãy tự biết kết cục.- Dứt lời Như Băng phát tán nội lực, toàn bộ bàn ghế trong sảnh nát thành bột vụn. -Dọn dẹp lại. Từ trang lấy ra vài nha hoàn đáng tin hầu hạ bọn họ.- Dứt lời nàng phi thân rời . Tin tức Túy Yên lâu đệ nhất kinh thành bị Phùng Băng gia trang mua lại truyền khắp kinh thành. Trong tửu quán -Các ngươi biết tin gì chưa? Về Túy Yên lâu! -Tin gì vậy? -Ngươi là con gà của xã hội, Tuý Yên lâu dã bị Phùng Băng gia trang mua lại rồi! -Có gì thay đổi ? -Nhiều chứ, xem thử ? -! Túy Yên lâu từ khi đổi tên thành Vạn Hoa lầu có bộ mặt hoàn toàn mới. Cả lâu được trang trí bởi hai màu lam và hồng thành thoát. Nữ tử ở đây xinh đẹp tuyệt tràn, công phu giường phải là….hắc hắc.. trác tuyệt. Từ tú bà lạnh lùng đến hạ nhân đáng đều làm người ta quyến luyến thôi. Đặc sắc nhất là món ăn và rượu. Đến thanh lâu mà uống rượu được. Mà uống phải gọi đồ ăn. Thế nên Vạn Hoa lầu phải là tiền vào như nước. Trong Phùng Băng gia trang, trang chủ ngồi tính tiền sau hoa viên. -Trang chủ, có Vũ vương gia tới -Mời vào! Nàng vừa dứt lời hắc y thân ảnh vương giả tiến tới. Hăn than hắc y, trương bào bên ngoài cũng cùng màu. Mái tóc đen mị cuốn gọn đỉnh đầu. Từng đường nét nơi chân mày càng làm tăng vẻ hiên ngang, phong trần. Đôi mắt đen sâu thẳm tưởng chừng đem người ta giam cầm bên trong. -Huynh đến làm gì? -Ta chỉ muốn thăm vị muội muội lâu ngày gặp thôi mà! -Thăm? Huynh rảnh quá nhỉ? Nhị vương gia Thiên quốc, cung chủ Hắc Ngọc Băng. Huynh nhàn rỗi quá nhỉ? -Ách, sao muội bít? -Băng Thiên các phải trò đùa! , có việc gì? -Tiến cung rồi ! -Được thôi!
Chương 6: So tài Vũ vương 1 Ngự thư phòng Bốn thân ảnh với bốn tam trạng khác nhau trầm ngâm trong ngự thư phòng. Hoàng Thiên lo lắng, Hoàng Vũ, tức giận, Bảo Nam trầm tư, Như Băng lạnh lung quan tâm, lặng uống trà. Xử lý sạch tách trà, nàng lạnh lùng hỏi: - như vậy là mỗi năm đều tổ chức lần! -Ừ.- Bảo Nam tươi cười đáp -Thế các huynh lo cái gì? *Hoàng Thiên:-Họ biết ta phong hàm quận chúa cho muội! - sao? *Hoàng Vũ:-Quy định phong hàm quận chúa ở Thiên quốc vốn rất khắc nghiệt. Phải là ruột thịt của đại thần hàm nhị phẩm trở lên, phải giỏi cầm kì thi họa, bắn cung, phải là thiểu nữ dưới 25 tuổi chưa lập gia thất, phải xinh đẹp, phải tuân thủ tam tong tứ đức, đối nhân xử thế phải nhu hòa, khi mắt nhìn thằng…vvvvvv -Stop! *Hoàng Vũ: xờ, xờ gì cơ! *Bảo Nam:- Ý nó bảo ngươi dừng lại! -Dài dòng! Liên quan gì sao? *Hoàng Thiên:- muốn thi đấu với muội! - thi! *Hoàng Vũ:- Nhưng nhưng,…. -Như Băng liếc mắt khinh bỉ: -Nhưng huynh biết thực lực của muội. biết rằng nữ nhi ngoài thi cầm kỳ thi họa còn phải thi bắn cung. “Khinh thường nữ nhi!” Huynh đệ họ Phong cười ngượng ngùng, ai đời lại ra hết như nàng. *Bảo Nam:- Điểm ấy ta lo, ta biết tài năng của muội thua kém ai đâu! Ta chỉ lo là muội thắng kiếm cớ để ép muội sang Vũ quốc làm phi tần thôi! -Muội tôn thờ chủ nghĩa độc thân!- nàng lạnh lùng đáp, khóe miệng dần nhếch lên nụ cười qủy dị- Sở sát! ( Giả chết) *Bảo Nam:-That’s a good idea! -Muội cố gắng nhé! Năm ngoái Thiên quốc ta thua đánh mất vùng Thiên Bắc rồi đó!- Hoàng Vũ vần tin tưởng -Lắm mồm!- Như Băng khẽ cau mày rồi kéo Bảo Nam về phủ. Phủ tể tướng -Mấy năm trước đấu là huynh sáng tác thơ?- Nàng nhíu mày nghi vấn hỏi!- Thiên hạ đệ nhất nam tử. -Hahahahahahahahahahaha!- Bảo Nam cười sảng khoái tràng dài rồi –Mấy năm học ngữ văn để làm gì? Muội biết đạo à? - ra! Thế thôi muội về trang đây! Dạo này huynh rất hay lượn lờ Vạn Hoa lầu đó! -Hay mà! Ảo mộng dược, thu tin tức. Ta cá là trong lầu kĩ nữ của muội thủ cung sa của bọn họ vẫn còn! -…- Mặt đen phân nửa. -Mà tú bà lạnh quá làm mất khách đấy!- Có người biết điều tiếp tục trêu nàng. Như Băng vỗ tay hai tiếng, Thanh Long lập tức xuất . -Đem tể tướng ném vào Vạn Hoa lầu tiếp khách. Dạo này có nhiều tên mê luyến nam sắc lắm! -Muội, muội nhỡ lòng nào? -•.•! Ba ngày sau, đại điện hoàng cung Thiên quốc -Kính chào Hoàng đế Thiên quốc!- Lâm Bạch Phong khẽ cúi đầu mỉm cười. Vẻ ngoài thanh nhã thuần khiết, khiêm tốn lại ôn như như ngọc, cùng màu hoàng kim mà kẻ đứng dưới dịu mát hơn, làm người ta tự chủ mà muốn theo, cách nào cản trở. “Giống, giống. Nụ cười ấy. Ánh mắt ấy. lẽ , , thể nào!” -Chẳng hay đây là Như Băng quận chúa!- đưa mắt lên nhìn nữ tử đeo mạng che mặt cạnh Bảo Nam. thân bạch y thuần khiết, lãnh khí cao ngạo. Ngạo đến tận cùng, đến bậc đế vương như cũng bằng. “ phải ! thể có ánh mắt ấy! Mình lo nghĩ quá nhiều thôi, chẳng qua là giống!” -Quận chúa?- nhíu mi, nàng trả lời, chẳng lẽ bị câm. -Đúng!- Nàng thu lại biểu cảm, ánh mắt trở lại lạnh lung, con tim được phủ lớp mặt nạ tuy mỏng manh nhưng hề dễ vỡ. -Bào muội của Phùng Ngọc tể tướng đỉnh đỉnh đại danh chắc tầm thường. -Tầm thường hay lát nữa ngài biết. -Ngươi, ngươi dám vô lễ với hoàng thượng!- Tên tùy tùng bên vạnh lớn giọng bị Bảo Nam trêu vào: -Tề tướng quân, Vũ vương còn chưa gì sao ông phải . Đấy gọi là hoàng đế chưa vội thái giám gấp. -Ngươi, …- đỏ mặt tía tai dám gì thêm! -Vậy ta muốn hào hảo thưởng thức tài nghệ của nàng rồi. -Rất hân hạnh!- Như Băng rồi vào trong thay y phục săn. Trường săn hoàng gia 2. Như Băng trong bộ đồ săn gọn gàng màu trắng, mạng sa chưa dứt ra khỏi mặt. tay nàng cầm hoàng cung tiễn của hoàng gia, hiên ngang khí thế bước ra ngoài. Lâm Bạch Phong mỉm cười hiền lành : -Quận chúa gỡ mạng che mặt ra đuợc sao? -! -Vậy có thể hợp lẽ lắm? - có điều lệ này! nổi nàng, Lâm Bạch Phong đứng ra bia ngắm. thành thục kéo cung, mũi tên xé gió vụt đến ngay hồng tâm. -Tiếp theo! Ba mũi tên cùng bay đâm xuyên qua hòn đá treo lủng lẳng. -Tuyệt vời! mỉm cười qua chỗ nàng: -Đến lượt quận chúa! Như Băng mặt chút biểu cảm ra bia ngắm. Nàng đứng trước bia mà chọn điểm ngay giữa hai lần thi. Ba mũi tên vừa lên cung. “ Vụt” tiếng thanh thoát xe gió bắn trung hồng tâm, hai mũi còn lại dừng hòn đá gần đó. -Tuyệt vời! Hòa!- Lão trọng tài mắt mù . (T/g: Mắt mù là vì ràng Như Băng thua Bạch Phong mũi tên mà kêu hòa! Hắc hắc, ta dại soái ca!) -Mời mọi người vào đại điện, chúng ta tiếp tục thi phần tiếp theo.- Hoàng Thiên đứng lên, uy nghi . Đại điện Hoàng cung Thiên quốc. Đại điện hoàng cung hôm nay được trang hoàng lộng lẫy hơn. Từng cột rồng chạm trổ uy nghi rừng rỡ màu hoàng kim lộ vẻ quý phái của hoàng gia. Đại điện được thắp sáng toàn bằng dạ minh châu rực rỡ. Hai bên văn võ bá quan triều đình đứng. Bên ghế rồng, Hoàng Thiên thân triều phục vàng uy nghi. Đợi mọi người vào hết, Hoàng Thiên mới đứng lên : -Đấu thi. -Xin phép ta đọc trước!- Như Băng vốn lạnh lùng bỗng lên tiếng. -Được!- Bạch Phong sảng khoái . -“Thu phong thanh, Thu nguyệt minh. Lạc diệp tụ hoàn tán, Hàn nha thê phục kinh. Tương tư tương kiến tri hà nhật, Thử thời thử dạ nan vi tình.”(1) -Đến ta nhỉ?- Lâm Bạch Phong lại cười rồi đọc “Bắc phương hữu giai nhân Tuyệt thế nhi độc lập Nhất cố khuynh nhân thành Tái cố khuynh nhan quốc Ninh bất tri khuynh thành Giai nhân nan tắc đái.”(2) Như Băng chịu thua, bước hai bước, đọc thêm bài thơ nữa: -Nhập mộng theo gió ngàn dặm Trần gian lại bấy nhiêu lần Phong thái, cốt cách đào hoa Thêm năm chờ đợi xuân hóa thành thu bích Than thở cùng trăng sáng ngậm cười ta đa tình Hoài niệm lại tình xưa Mắt người tựa tinh quang Trông về phía cơn mưa lất phất Ở tận cùng của chân trời, nơi ánh sáng vụt mất Làm sao biết được người quay lại Mấy kiếp tình duyên ngang trái, tương tư dẫn lối Chờ đợi tình đâm hoa kết trái Chỉ nguyện cùng người suốt đời phai thay lòng Nụ cười chất chứa nỗi lòng -Hảo, tại hạ chịu thua! Quận chúa đúng là thần thơ giáng thế!- cười sảng khoái (T/g Có là thần đạo thơ có?_._!) -Quá khen!- Nàng lạnh lùng . -Hôm nay thi hai môn thôi. Giờ mời Vũ vương về dịch quán nghỉ ngơi, ngày mai chúng tat hi tiếp!- Bảo Nam lên tiếng. -Đa tạ tể tướng!- Lâm Bạch Phong cười rồi bước về dịch quán! (1): Dịch thơ: Gió thu trong, Trăng thu sáng. Lá rơi hợp rồi tan, Quạ lạnh đậu giật mình. Nhớ nhau nhưng biết ngày nào thấy nhau, Giờ này đêm này biết bao tình). ~ Lý Bạch ~ (2) (Ở phương Bắc có người con đẹp, mình nàng đẹp nhất trần gian. (Nàng) liếc mắt nhìn lần thứ nhất làm nghiêng thành của người ta, (Nàng) liếc mắt nhìn lần nữa làm nghiêng nước của người ta. Thà biết đến nguy cơ nghiêng thành nghiêng nước, (Bởi vì) giai nhân khó mà được gặp lại.) ~ Giai nhân ca ~ 3. Ngày hôm sau Như Băng lạnh lùng tháo mạng che mặt trước văn võ bá quan. Mọi người nhịn được mà thoảng thốt, hảo mĩ! Nàng mặc thân váy dài màu trằng như tuyết, tóc đen như mực, tùy ý thả đầu vai, chỉ dùng cây ngọc trâm búi búi tóc đơn giản. Mày của nàng thanh mảnh như vầng trăng khuyết, hai hàng lông mi côn vút dài che đôi mắt long lanh, khi nàng ngước mắt nhìn, nháy mắt hào quang toả ra vạn trượng, giống như tinh hoa chứa trong thiên địa vạn vật. Da thịt của nàng mềm mại như bông, tao nhã như thế, tư sắc như thế, quả là tuyệt thế vô song! Lâm Bạch Phong ngắm nhìn mà còn tâm trạng thi. nữ nhân tuyệt sắc thế này vì nàng mà chết cũng đáng. Nàng là ngọc trong băng ngàn năm, cho dù từ bỏ tất cả vì nàng ta cũng hối hận. Trong khi đó, đừng bên, Bảo Nam nghiến răng nghiến lợi ở bên. -Ngươi làm sao vậy?-Hoàng Vũ qua hỏi. -, chỉ là sắp mất kho vàng thôi! -Vì sao? -Như Băng sắp bị gả phải mất kho vàng sao?- Bảo Nam rút bàn tính ra- Ít nhất 1000 lương hoàng kim ta mới bán nó! Haha! -Ngươi,… thế thà ngươi bán muội ấy cho ta còn hơn. -Thi đấu đàn- Hoàng Thiên lạnh lùng xen ngang cuộc đối thoại của hai ông tám. Vườn thượng uyển -Hai vị thi hai loại đàn, do đối phương chỉ định, loại là tự chọn. Mời hai vị vào vi trí. Như Băng thi trước. Sư nương chỉ dạy nàng cầm và sao thuật, nhưng thổi sao đảm bảo còn ai song sót, thôi đành đánh đàn vậy. Nàng ngồi xuống bên chiếc đàn tì bà dựng sẵn bên gốc cây. Mười ngón tay ngọc thon dài đặt dây đàn, định tâm tĩnh khí, tay vuốt phím, trong đầu tưởng tượng ra mình ngồi cát ngắm nhìn biển cả vào ngày thu. Mây trời cao lồng lộng, nước biển trong xanh khoác tâm ao lam. Từng đợt sóng như đoàn kị mã phi nước đại vỗ bờ theo gió. Trước mắt chỉ có mênh mông rộng lớn của biển cả bao la, nàng tựa như cánh chim hải âu, lúc nhàng lướt sóng, lúc tung cánh vút lên, sải bay bầu trời xanh cao vời vợi. Dưới ngón tay, những thanh dồn dập trong veo tựa tiếng sóng tung bọt trắng, trong sương trắng mênh mang, kì ảo ầm ầm tuôn trào. Xa xa là đỉnh núi sương trắng bao phủ, đỉnh chạm mây trời, vực thẳm ngàn trượng mở ra hun hút. Nếu trực tiếp nghe có lẽ tưởng nhầm đây là tiếng đàn của nam tử đầu đội trời chân đạp đất đầy hào khí chứ phải của nữ nhi bình thường. Đàn nghe êm dịu như nước nhưng thiếu khí. Nàng đánh đàn thể nỗi lòng, tiếng dàn của nàng có thần có hồn. khúc Thiên Thủy … nhàng phẳng lặng … Sóng vỗ bờ … … … Tiếng đàn kết thúc mà dư của nó vẫn còn đọng mãi. Mãi đến khi tiếng vỗ tay vang lên rồi thành tràng vỗ tay như sấm nổ. Lâm Bạch Phong ánh mắt mị nhìn nàng. Vì nàng, thua cũng đáng. -Ta muốn hoàng thượng phải đánh loại đàn này.- Như Băng vỗ tay hai cái, Bạch Hổ mang cho nàng cây đàn vĩ cầm. Bạch Phong cầm đàn rồi cầm dây kéo, xoa xoa cằm : -Ta thể! Coi như ta thua . -Hoàng thượng Vũ quốc nhận thua, Như Băng quận chúa thắng hai, hòa , coi như thắng . cần thi vòng cuối nữa.-Trưởng lão ôn tồn rồi bước . -Bây giờ các ngài muốn gì?- Bạch Phong lên tiếng. Vừa dứt lời nàng vào: -Ta muôn bí kíp Bạch Sa. giật mình, ngẫm nghĩ lúc rồi lên tiếng: -Được! Mời nàng tuần trăng sau sang Vũ quốc.
Phiên ngoại 1: Quân Lão gia Ta là Phùng Ngọc Quân, Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Tập đoàn Đá quý I.L. Gia cảnh ta hồi bé khá bần hàn. Cha suốt ngày say rượu, đánh đập ta. Mẹ ta bị ép gả cho ta nên vốn có tình , bà suốt ngày khóc. Năm 12 tuổi, cha ta qua đời. Nhưng tưởng từ giờ đau khổ còn, ta có thể làm kiếm tiền nuôi mẹ, ngờ mẹ ta tái giá. Cha dượng ta thích ta, ta bị ném ra đường. Ta lang thang làm kẻ bụi đời, đói đâu trộm đấy. Đến năm ta 15 tuổi, gặp được đại ca, cuộc đời ta mới bước sang trang mới. Đại ca ta là chủ hang đá quý, hơn ta mười tuổi. Hôm đó là ngày mưa tầm tã, ta đứng dưới hiên cửa hang của đại ca, định ăn trộm tiền của người trú mưa bên cạnh. Bỗng bàn tay nắm lấy cổ tay ta lôi vào cửa hàng. Đại ca cho ta ăn rồi khuyên răn ta. Ta vẫn còn nhớ như in những lời đại ca năm đấy: -Chú mày thích làm trộm cứ làm, nhưng được lấy đồ của người tốt. Có giỏi chú mày lấy được tiền trong túi các đại gia xem nào. Sau đó đại ca giữ ta trong tiệm dạy ta buôn bán, dạy ta làm đồ kim hoàn. Năm 20 tuổi, ta giúp đại ca mở thêm 2 cửa hàng kim hoàn nữa trong thành phố. Đại ca cho ta học, người : -Chú mày học để quản lý cửa hàng, chứ mày già rồi, học vào. Với tư chất của ta, ta nhanh chóng học xong ngành quản trị kinh doanh trong 3 năm, sau đó tiếp tục học cao học. Năm 25 tuổi, ta chân chính mở được công ty cho riêng mình, đón đại ca hưởng phúc đại ca bị người ta giết. Lúc đó ta mới biết, đại ca là bang chủ xã hội đen khét tiếng 15 năm trước. Ta cố công gây dựng công ty, để nó có thể nắm toàn thành phố, hoàn thành tâm nguyện của đại ca. Đại ca muốn ta trả thù, nhưng 30 năm, con ta giết cả nhà , trả thù cho đại ca. (T/g: Khiếp, tỉ dũng mãnh quá!) 5 năm sau, ta có tập đoàn của mình. I.l nắm toàn bộ giới đá quý đại lục và phần của châu Á. Ta trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim trong mắt mọi người: đẹp trai, có tiền, chưa vợ, lăng nhăng. Rồi cũng ngày mưa ta gặp nàng. So với những nữ nhân ta gặp, nàng chỉ có thể là thanh tú, nhưng nàng có vẻ đẹp thánh thiện. Ta nhanh chóng chiếm được cảm tình của nàng, rồi cưới nàng vào cửa. Hôn lễ của chúng ta lớn, chỉ mời mẹ ta, cha mẹ nàng và vài người bạn thân thiết của ta. Cuộc sống như vậy hạnh phúc. Nửa năm sau, nàng sinh cho ta đứa con trai, ta đặt tên cho nó là Phùng Ngọc Bảo Nam. Nó rất có tư chất, sống trong gia đình đầy ắp tiếng cười, ta dự định biến nó thành người kế thừa I.L. 3 năm sau, Như Băng ra đời, nó có vẻ đẹp thành thiện của mẹ, có nét tinh của và trí thong minh của ta. Từ đó ta rất ít khi công tác, về nhà chơi đùa với con. Hai em nó lớn rất nhanh, càng ngày càng xinh đẹp. Chúng mắc phải tính lạnh lùng của những đứa con nhà giàu khác mà rất thương nhau. Năm Như Băng 15 tuổi, lần đầu tiên viên dạ minh châu của ta bị lừa. Nó đau khổ vô cùng. Đêm đó nó lái xe đâm vào xe tải ngược chiều, may mắn mà chết. Nhưng tỉnh lại nó lại vô cùng thay đổi. Nó trở nên lạnh lùng, lãnh khốc với đàn ông. Ta phái người điều tra nó tham gia vào hắc đạo với cái tên Ngọc Bách Lam Y. Nó giết cả nhà kẻ sát hại đại ca ta, giết chết tên trăng hoa đó, nhanh chóng, nó trở thành sát thủ số . Ta đưa nó học để quên . Có lẽ có tâm học nên nhanh chóng trong 2 năm nó nhanh chóng hoàn thành chương trình học khắc nghiệt. Cùng lúc đó, vợ ta qua đời. Trước khi nhắm mắt, bà còn căn dặn ta chăm sóc cho hai em nó. Năm Như Băng 20 tuổi, nó quay lại tiếp quản công ty cùng Bảo Nam Bảo Nam mất tích. Lúc đầ ta còn tưởng vụ mất tích này do nó dàn dừng, phái người điểu tra phải. Cuộc đời ta chưa từng làm việc ác, thường xuyên giúp đỡ mọi người nhưng tại sao các con ta phải chịu khổ. Hai năm áu ngày Bảo Nam mất tích, trong tang lễ của nó Như Băng cũng luôn. Ta vô cùng đau khổ, gần nửa năm trời quan tâm đến công ty. Nhưng nghĩ lại, còn vài nghìn mạng người trong tay ta, ta phải cố gắng. Ta tiếp tục làm, tiếp tục quản lý I.L, tiếp tục tìm cách bồi dưỡng người kế thừa. Nhưng hằng đêm, ta vẫn ngủ được, ta nhớ về những giờ phút bốn người nhà chúng ta cùng vui chơi. Nỗi đau khổ này cứ để ta mình gặm nhấm . Ta nguyện cầu chúa để hai con và vợ thiên đường sống tốt. Năm Thiên Trị thứ 9, bào muội của Bảo Nam tể tướngm Như Băng quận chúa thắng Vũ vương, giành đuợc bí kíp Bạch Sa, Thiên quốc ngày càng giàu mạnh! Quận chúa liệt truyện- Thiên quốc sử Năm Phong Vũ thứ 10, đế thua trong tay nữ nhân họ Phùng, là bào muội của Bảo Nam tể tướng Thiên quốc, mất Bạch Sa bí kíp. Đế thề chinh phục được ngàng, đem về làm hậu. Quận chúa Thiên quốc liệt truyện- Vũ quốc sử
Chương 7: Gặp mặt thần thâu Trong Bạch Lam viện, khu viện riêng dành cho trang chủ. Như Băng yên lặng ngồi xem từng đống sổ sách. Thu chi của Phùng Băng gia trang càng ngày càng tăng phần nhờ những đêm nàng mất ngủ làm việc. gần 2 năm nàng ở cổ đại, cũng gần năm Phùng Băng gia trang ra đời, nắm trong tay gần như huyết mạch kinh tế của Thiên quốc. Đơn giản thôi, người dân cổ đại chỉ nhắm đến cái lợi trước mắt chứ ít tai nhìn xa. Nhưng món đồ họ làm ra đa phần đều làm nhanh, bán ra rồi còn liên quan nữa. Phùng Băng gia trang theo hướng khác, Như Băng chú trọng khâu sản xuất, có vấn đề là bỏ ngay chứ để lại nữa. Nàng lại thoải mái trong việc truyền nghề và thu hút rất nhiều nhân công, để ý đến bí kíp. Cũng đúng thôi, nếu ai cũng để ý đến bí kíp cha nàng đâu có ngày hôm nay, và cũng đâu có nàng ngày hôm nay. Khẽ nhắm hai mi, nàng xoa xoa tay để tính tâm. biết cha nàng tại sống thế nào, mấy mẫu hàng mới Ailee cho tung ra chưa, cổ phiếu I.L chắc sụt giảm lắm. (T/G: Phun! Trong đầu tỉ chỉ có công việc thôi à???) Từng cơn gió bên ngoài bỗng nhiên thổi mạnh. Những chiếc lá bên ngoài lay động cách quỷ dị. Nàng khẽ nheo nheo mắt rồi cười lạnh: -Vào . nhất thiết đứng ngoài chịu lạnh đâu! -Ngươi nhìn thấy ta!- giọng nữ khả ái mang đầy vẻ tiếc nuối vọng vào. -Đến làm gì?- Nàng tiếp tục ngồi vào bàn phê duyệt sổ sách -Chơi thôi! Mà ngươi cũng mời ta vào uống tách trà sao? “Vụt”, tách trà xé gió phóng ra ngoài cửa sổ, nhàng , nữ nhân ngoài cửa đón lấy tách trà: -Thank you! -No problem!- Nàng lạnh lùng -Can you speak English?- Nữ trộm kinh hỉ -Did I say nothing?( Tôi sao?) -Oh, no!- Nữ nhân kia đạp cửa nhảy vào trước mặt Như Băng, tử y nữ tử mặt mày thanh tú, ánh mắt lóe lên tia giao hoạt. -Bây giờ ngươi có thể ra ngoài cho ta làm việc, nếu thế hệ thần trộm biến mất khỏi thế gian. -Ngươi biết ta là ai? -Bách Thiên các phải trò đùa! 2. -Haha, ta hành nghề mấy năm giờ mới gặp được đối thủ chân chính! Ta tên Mộ Dung Tinh Vệ, thiên hạ đệ nhất thần thâu.Ta gặp lại ngươi!- Tử y nữ nhân uống xong chén trà xuyên màn đêm phi qua. Như Băng lạnh lùng mỉm cười: - ngờ chúng ta gặp nhau ở đây. Tinh Vệ, lâu rồi gặp. Cùng lúc đó, ở phủ vương gia nam nhân vận hắc y đứng lẫn trong màn đêm, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chút nhớ mong. Vâng, đúng là xinh đẹp, đẹp tựa trích tiên hạ phàm. khí xung quanh đọng lại nỡ rời , để được nhìn thoáng qua nam tử ấy. khẽ lấy ra mảnh ngọc bội trong người. khẽ mân mê tay: -Như Băng, Phùng Ngọc Như Băng, nàng giống hệt mảnh ngọc này, ngọc trong băng, thuần khiết, lạnh lùng. Sao đời này có nữ tử như nàng. Tài giỏi như nam nhân, xinh đẹp như thiên tiên, lãnh khốc như ác quỷ. nhu mà mất khí. Nàng lấy mất tim ta rồi! (T/g: Tương tư òi, haha! HV: Im ta giết! T/g: Nắng mưa là chuyện của trời, tương tư là chuyện của tôi với nàng, haha! *Xách dẹp chạy*) Hoàng cung Vũ quốc. Lâm Bạch Phong ngồi long sàng, trước mặt là sủng phi của , xinh đẹp như hoa. Nàng mặt bộ thiên tàm ti mỏng như cánh ve, lộ da thịt trắng như bạch ngọc. Dung nhan thể là khuynh thành nhưng vô cùng kiều mị cuốn lấy , những tưởng thể biến thành dây leo cuốn chặt lấy . Từ khi Thiên quốc găp nàng về, trong đầy chỉ chất chứa hình boóng nàng. Khuôn mặt đẹp như hoa tươi, vẻ lạnh lùng băng giá. Tài trí của nàng ít nữ tử nào có được. Thời điểm buông xuối mọi người nghĩ vì muốn gây ấn tượng với nàng, kì thực phải. Lúc nàng đánh khúc Thiên Thủy ấy, biết thua rồi. Đôi tay lướt nhanh phím đàn. …… …… khúc Thiên Thủy dịu dàng như hoa …… …… Nhưng cũng ầm ầm như song -Bệ hạ, ngươi muốn thần thiếp hầu hạ sao?- Nữ nhân kiều mị khẽ nhíu mày -Ngươi lui ra!- lạnh lùng lên tiếng, đứng lên khoác lấy long bào. Nữ nhân cắn bạt môi, ba đêm rồi, đây là cơ hội cuối cùng, nàng hét lên: -Người đừng tư tưởng đến nữ nhân ấy nữa. Nàng ta thuộc về ngài, bao giờ thuộc về ngài. khẽ dừng bước, mỉm cười , nụ cười nhàng như hoa: -Vậy ngươi theo nàng . Người đâu, Trúc phi ngôn từ và hành động đúng, đày vào lãnh cung. Rồi kiêng nể ra Nữ nhân kia quỳ dưới sàn, nàng biết giờ đây, còn tình cảm gì nữa rồi. Sáng hôm sau -Phùng Ngọc Như Băng! ra là ngươi, ta cử người tìm ngươi suốt cả năm ngươi biến mất tung tích, giờ ngươi ở đây!- Mộ Dung Tinh Vệ khách khí xông thẳng thư phòng, khuông mặt của nàng đỏ bừng vì tức giận, lửa nóng thiêu lên cả đỉnh đầu. Như Băng chỉ cười rồi lên giọng: -Tiểu Y Y, mang chậu nước vào đây cho Vệ tiểu thư rửa mặt. -Ân!- Tiểu Y Y lên tiếng rồi chạy , nhanh chóng mang chậu nước còn tỏa sương, được thả mấy mảnh băng ở trong. Từ lúc hầu hạ tiểu thư đến giờ, đây là lần đầu tiên tiểu thư lộ vẻ mặt hưng phấn như thế. Tinh Vệ vừa vốc nước lên hất cả chậu nước ra. -Lạnh quá, ngươi giết người à? -Chậu 11 lương bạc, đến khó phòng trả nha! -Ngươi! Ta ngờ đệ nhất sát thủ Ngọc Bách Lam Y lại tham tiền đến thế đó! - tiền cạp đất ăn à, ngươi rảnh điều hành Huyết Tinh các cho ta!- Như Băng lạnh lùng -Ngươi,… -Miễn từ chối! -Đúng là gặp quỷ mà, biết thế ta tim ngươi!- Nàng luôn vô phương xử lý nữ nhân này. -1080 lần -Ngươi… -Đến Huyết Tinh các đưa caics này, có người giúp ngươi!- Nàng vứt ra lệnh bài. -Biết rồi! Haha, chương sau bắt đầu có thay đổi rồi. Chờ nhé! Vô cùng bất ngờ. Chờ nhé Vô sỉ van cầu Ta mắc bệnh tự ngược rồi, chỉ thích có người giục thôi! P/s: ta lồng tên 5 tỉ vào, đoán xem, toàn là nha hoàn với phi tần thôi! Trả thù đó!^^
Chương 8: Vũ quốc Vũ quốc nằm vùng cao nguyên xinh đẹp, những thảm cỏ mênh mông trải đến tận trời xanh. Những ngọn núi cao vời vời, đặc biệt là người Vũ quốc. Nam nhân Vũ quốc tài giỏi, dũng mãnh thiện chiến, lại vô cùng soái. Nữ nhân Vũ quốc tính tình dịu dàng hiền thục nhưng vô cùng cương liệt. chung, Vũ quốc được cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa, phát triển chỉ có phí. Nhắc đến Vũ quốc phải nhắc đến Lâm Bạch Phong. Lâm Bạch Phong ra đời trong hoàn cảnh tứ nước phân tranh, xâu xé quyền lực. Nội bộ Vũ quốc vô cùng lục đục. (T/g: Tứ nước là Thiên quốc, Vũ quốc, Phượng quốc và Lam quốc). Vũ quốc tạm thời chia thành hai phe, phe Thái tử Lâm Bạch Ngọc và phe lục hoàng tử Lâm Bạch Phong. Sau khi Vũ vương băng hà, truyền chỉ dụ cho Lâm Bạch Phong lên ngôi. vừa phải dẹp loạn phe Thái tử, vừa khắc phục đất nước, vừa chống Thiên quốc, Lam quốc nhòm ngó. Mùa xuân năm Vũ đế thứ 2, đế thân chinh dẫn quân chinh phạt 6 nước chư hầu, khải hoàn trở về. Mùa thu năm Vũ đế thứ 3, Vũ quốc và Thiên quốc liên minh chống lại Lam quốc, lấy sông Giang Thủy là biên giới, mỗi ngưỡi thống lãnh phương. Phượng quốc là vương quốc của nữ nhi, can hệ. Từ mùa xuân năm Vũ đế thứ 6, Thiên quốc và Vũ quốc luôn tranh tài, đơn giản chỉ là cuộc đấu, nhưng cuộc đấu đơn giản như thế, nó là cuộc tranh tài thực , lấy những món đồ thực , những bí kíp thực để hai nước trở nên giàu mạnh. Vũ quốc bí sử đường đến Vũ quốc. Hai người mặc trang phục hoàng gia Thiên quốc, phi ngựa thẳng tiến hướng về Vũ quốc xinh đẹp. Bạch y nữ nhân thân triều phục trắng tinh khiết, đuôi váy hơi kéo dài điểm vài bông bỉ ngạn hoa rực rỡ, vừa thanh khiết lại vừa mị. Nam tử thân hắc y hoàng phục, tuấn tiêu sái, thi thoảng liếc nhìn bạch y nữ nhân mặt lạnh như tiền. Đến khách điếm gần Văn thành, hai người nhảy khỏi ngựa bước vào. (T/g: Văn thành là thành trì thuộc Thiên quốc, nổi tiếng về những tài tử giỏi thi ca.) Trong khách điếm hoàng gia -Vương gia, quận chúa, phòng cho hai người tiểu nhân chuẩn bị. Phòng chữ Thiên số 1, số 2, mời hai người lên phòng nghỉ ngơi.- Chủ khách điếm chạy ra xun xoe -Mang thùng nước lên cho ta.-Như Băng lạnh lùng ra lệnh rồi bước thẳng lên phòng. -Nhớ thả hoa vào, và chỉ thả mộc lan thôi!-Hoàng Vũ thầm vào tai chủ điếm rồi cũng bước lên. Để mặc chủ điếm méo mồm đứng đó, Văn thành cực hiếm mộc lan, mà còn để tắm, khác nào giết . Nhưng rồi chậu nước chứa đầy cánh mộc lan trắng cũng được mang lên. Phòng chữ Thiên số 1 Như Băng lặng yên tắm, những cánh hoa trắng mịn màng trôi lững lỡ càng tăng vẻ đẹp cho làn da như bạch ngọc của nàng. Nước ấm bốc hơi mịt mù, làm nàng có vẻ mơ ảo. Đôi mắt đẹp khé nhắm lại, thả người cho trôi xuống bể, chìm đắm. Kí ức dội về. chiếc xe ô tô trắng chạy đường với tốc độ nhanh như xé gió. Người phụ nữ cầm tay lái đùa giớn với tử thần, nhưng hề quan tâm, vì trong mắt dàn dụa nước mắt. -Chúng ta chia tay thôi! -Vì sao? Em làm gì sai, em có thể sửa! -Hết chia tay thôi, cần gì lý do! -… - gì, chỉ là con bé quê mùa ngu ngốc mà thôi. I.L, tôi tin! Goodbye! - phải trả giá cho chuyện này.- bặm môi, nhìn đầy oán hận. Tiếp tục dẫm phanh, lao thẳng vào vách núi, nhưng những lời của vẫn văng vẳng bên tai. … Angel là tên , nhưng phải Angel. là Angle, chỉ thay đổi vị trí chữ mà là góc nhọn đâm vào trái tim kẻ khác. Với , là Devil, là ác quỷ, cũng là ác quỷ. Mãi mãi là ác quỷ. Nàng bất ngờ đứng dậy, nước theo quán tính văng tung tóe. giọt nước đọng mặt nàng, có vị mặn. Như Băng nở nụ cười chua chát: -Dù sao,… nó cũng có tác dụng! Nàng khoác ác, đứng lên ra ngoài! Cái gì nên bỏ cũng phải bỏ rồi! Ngọc Băng trà quán- quán trà của Phùng Ngọc sơn trang Như Băng yên lặng đứng thưởng trà, thân bạch y trắng như tuyết khẽ rung rinh theo gió. Bất kì ai qua cũng phải ngước lên nhìn nàng, mĩ nhân hiếm có khó tìm. - ra muội ở đây!-Hoàng Vũ thân hắc y lên tiếng từ đằng sau, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn nàng. - dạo với ta! -Ân! Đường phố Văn thành trang hoàng lộng lẫy thua kém gì kinh đô. Những tiểu thư e lệ nấp từ xa ngắm nhìn Hoàng Vũ đông ta xiết. qua mấy con phố, hai người dừng lại bên cây cầu đá, Hoàng Vũ ôn nhu : -Chúng ta ngồi đây nghỉ lúc nhé! -Ân!- Nàng vừa dứt lời, Hoàng Vũ phủi sạch bụi tảng đá cho nàng. Như Băng nhàng ngồi xuống, ánh mắt xa xăm. Hoàng Vũ lên tiếng phá vỡ im lặng: -Có vẻ muội biết Bạch Phong từ trước? -, giống người trước đây mà muội quen. -Có thể cho huynh biết là ai ? -Là ác quỷ!-Nàng lạnh lùng thốt lên, đôi mắt ánh lên tia sợ hãi. Bỗng từ xa, tiếng đàn trống thê lương vang lên! Nàng hướng mắt về khung trời trắng trước mặt, hình như đám tang ai đó, vô cùng linh đình. -Có chuyện gì vậy? -Đại phu nhân của Văn Thông lão gia qua đời! Nhà họ tỏ chức tang lễ. -Ừm! Hai người yên lặng nhìn lúc tang lễ qua. Phía trước có hai nữ nhân khóc đến hoa lê đái vũ, tưởng thể quỳ xuống mà than: -Mẹ cả, mẹ cả ơi! -Tỉ tỉ, tỉ tỉ ơi! Đằng sau lại là nữ tử khoác áo đay lầm lũi theo, khuôn mặt đượm buồn nhưng phát ra tiếng khóc -Con thế đấy, mẹ khóc mà chẳng lên tiếng! -Đúng là… -Ác quỷ, tinh hại người! -Ác quỷ, tinh hại người! Ác quỷ, tinh hại người! Ác quỷ, tinh hại người! Ác quỷ, tinh hại người! . . . . . Ác quỷ, tinh hại người! Những lời đó cứ lặp lặp lại trong đầu Như Băng, mắt nàng chợt hoa lên rồi ngã rục xuống, hai tay bị chặt tai mà những lời đó vẫn còn văng vẳng. Ác quỷ, tinh hại người! Nàng thi triển khinh công chạy , chạy mãi, chạy mãi biết dừng ở đâu! Hoàng Vũ cũng vội vàng đuổi theo: -Băng nhi, muội đứng lại! -Băng nhi! Nhưng nàng còn nghe thấy gì nữa rồi. Như Băng nhảy thảy xuống vực sâu. Từng cơn gió tạt thẳng vào mặt nàng, những giọt lệ rơi theo gió. Trước khi ngã xuống, nàng còn hét lên: -Tôi phải ác quỷ! End .