1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt đại ngự y không dễ làm - Tố Khúc Tuyết(c43) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 40 :Đoàn viên 4

      Chờ đến người đó thu kiếm, Tuyết Ảnh mới vỗ tay cười :“Sư huynh kiếm pháp quả nhiên xuất thần nhập hóa!”

      Nam tử xoay người, nhìn Tuyết Ảnh cũng mỉm cười:“Cho dù Tuyết nhi có bên cạnh đốc xúc, ta vẫn tập luyện như thường.”

      Tuyết Ảnh nhận lấy khăn tay, kiễng chân lau mồ hôi:“Ừ, sư huynh quả nhiên lợi hại. giống như Tịch ca ca...... Hừ!”

      Tần Thủ vốn là nở nụ cười nhưng nghe đến câu cuối cùng, ý cười bỗng nhiên thu lại, lẩm bẩm :“Ngươi gọi sư đệ cái gì?”

      “Tịch ca ca a!”

      Chưa từng phát giác khác thường, Tuyết Ảnh mân mê cái miệng nhắn oán :“Là bởi vì muội bị lạc đường hai lần, nên Lạc Tịch cho muội gọi là sư đệ nữa, phải gọi là Tịch ca ca. Qủy hẹp hòi.”

      Tần Thủ gì, chẳng qua là đem kiếm cất lại, mặc cho Tuyết Ảnh ngừng .

      Cùng nhau ăn điểm tâm, Tuyết Ảnh định mang Tần Thủ chung quanh, chợt thấy Thanh Thành thở hồng hộc chạy vào:“Tiểu thư tiểu thư! Thái y viện tới , tiểu thư lập tức vào cung chuyến!”

      “Nhưng sư thúc của ta cũng được nghĩ mà! muốn.” Tuyết Ảnh lẽ thẳng khí hùng .

      “Tuyết nhi, muội mau theo ta vào cung thôi! Có chút chuyện xảy ra rồi. chúng ta cần muội giúp” người thiếu niên theo sát phía sau chen vào.

      “Mộc Lam?” Tuyết Ảnh vừa nhìn thấy người vào cửa, bỗng nhiên nàng ý thức được chuyện lần này tựa hồ có chút phiền toái.

      Cho nên xoay người hướng về phía Tần Thủ :“Sư huynh hôm nay thể dẫn huynh chơi rồi! Xem ra muội phải chuyến a.”

      Tần Thủ xoa đầu của nàng, cười :“ ! Tuyết nhi có việc phải thôi. Có muốn ta đưa muội ?”

      Tuyết Ảnh biết yên lòng, trưng nụ cười to :“ sợ, có Mộc Lam ở đây.”

      Hoàn toàn để ý Mộc Lam ửng đỏ mặt, tiếp tục :“Huynh ấy rất đáng tin .”

      đường hai người vội vàng chạy về Thái y viện, Tuyết Ảnh biết hóa ra có người tìm nào.

      Mộc Lam có người tìm nàng.

      Nhưng nàng suy nghĩ lúc lâu nhưng vẫn biết ai tìm mình.

      Vừa bước chân vào Thái y viện, Tuyết Ảnh nhìn thấy mọt nhóm người tụ tập lại từ xa, ở giữa nhóm người đó có đứng làm ồn ào.

      Vừa bước đến gần, nàng rất \ kinh ngạc :“Ngươi? Nhìn quen nha. Ngươi là ai vậy!”

      Tuyết Ảnh nhìn trước mắt , bộ dạng giả vờ xinh đẹp hoa hoa lệ lệ, hơi thở vênh váo hung hăng khiến cho nàng cảm thấy như gặp đâu rồi.

      Xoa bóp ánh mắt, nàng lần nữa cảm khái:“Nhìn là quen mắt!”

      nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là căm tức :“Nhìn quen mắt? Ngươi là giả bộ có phải ?”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 41 : Phúc Khương công chúa

      Tỳ nữ bên cạnh bỗng co rúm lại, ánh mắt tràn đầy thương hại nhìn Tuyết Ảnh.

      Chỉ nghe thấy kia :“Ngày đó ngươi mạo phạm Bổn cung, Bổn cung tha cho ngươi, chuyện đáng truy cứu. Nhưng là ngươi phải lập công chuộc tội.”

      Lập công chuộc tội?

      Nàng có tội lúc nào nhỉ?

      Tuyết Ảnh chợt phát người này rất thú vị.

      Dĩ nhiên, nàng cũng nhớ ra đây chính là người bị tiểu Thất hù dọa, Phúc Khương công chúa!

      “Bổn cung hôm nay ngã bệnh, ngươi hãy chẩn đoán bệnh cho Bổn cung. Nếu là có thể trị lành ngươi được miễn tội, nếu như trị hết, vậy cũng đừng trách Bổn cung vô tình!” Phúc Khương công chúa có chút dử tợn .

      Nhìn Phúc Khương công chúa thần sắc sáng thường, khuôn mặt hồng hào tràn đầy sức sống, Tuyết Ảnh cười :“Công chúa tinh thần sảng khoái, thân thể việc gì.”

      Lời này vừa ra, Tuyết Ảnh nghe được thanh lãnh khí hít vào.

      Ngay sau đó, tiếng của công chúa Phúc Khương dâng lên điệu mắng: “ việc gì? Bổn cung thân thể thoải mái chính là thoải mái! Ngươi phải trị cho ta!”

      đến tận đây, tất cả mọi người hiểu rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra.

      Hôm nay, Phúc Khương công chúa tới chính là muốn trừng phạt Tuyết Ảnh!

      Mọi người chưa phát giác vì Tuyết Ảnh mà lo lắng.

      Mộc Lam bên cạnh nhịn được tiến lên, nhưng lại bị Mục Lương kéo tay lại.

      Ông làm động tác cho im lặng.

      Tuyết Ảnh nở nụ cười :“Ta biết. Nếu công chúa muốn trị bệnh, vậy ta đây cũng khách khí.”

      khách khí?” Phúc Khương có chút biết giải thích thế nào.

      khách khí?

      Vì sao nghe lại giống như có tiếng mài đao soàn soạt thế này!

      Mộc Lam nhìn Mục Lương chút, lại thấy vẻ mặt bình tĩnh của ông.

      Chỉ thấy Tuyết Ảnh từ trong lòng ngực lấy ra bao vải, từ từ mở ra từng lớp, miếng vải mở ra hoàn toàn dài khoản hai thước.

      , chi chít bài châm.

      Lớn đều, dài ngắn đồng nhất, kiểu dáng khác nhau.

      Men theo ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, ánh châm ngừng phát ra thứ ánh sáng lạnh lùng.

      Tuyết Ảnh từ từ vuốt ve loạt bài châm, nhìn Phúc Khương công chúa mỉm cười :“Ở đây có tổng cộng năm mươi bốn loại châm, cùng với hai trăm ba mươi bảy cây kim. Công chúa thích loại nào? Ta đây dùng ngày châm cứu.”

      Phúc Khương công chúa nhìn hàng châm bày ra trước mắt, bỗng nhiên tim đập nhanh dứt.

      Nuốt nước miếng, có chút khó khắn :“Bổn cung, Bổn cung bây giờ khá hơn nhiều rồi. Giờ cần phải gấp gáp. Ngươi trước thu châm lại !”

      Tuyết Ảnh nhìn Phúc Khương :“Công chúa cần trị ư?”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 42: Phúc Khương 2
      Phúc Khương cười :“ cần. Thái y viện này quả nhiên thất là tốt, Bổn cung vừa tiến đến bỗng nhiên cảm giác cả người thư sướng.”

      Mục Lương tiến lên cười :“Đây đều là hoàng ân Hoàng thượng ban cho. Cung chúc công chúa vạn phúc.”

      “Hồi cung!” Phúc Khương đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Ảnh cái.

      ngẩng đầu, bỗng nhiên nàng nhìn thấy khuôn mặt của mọt người, nàng sửng sốt, rồi nở nụ cười lúm đồng tiền:“Ngươi trở về rồi sao?”

      “Bái kiến công chúa!” Chưa thấy người nhưng nghe thấy giọng .

      Mọi người theo tiếng nhìn lại, người nam tử thân mặc lam bào, cả người ưu nhã, khóm lưng hành lễ với Phúc Khương công chúa.

      Phúc Khương xấu hổ, hai rặng mây đỏ lên ở hai gò má, khuôn mặt vui sướng :“Lạc đại nhân miễn lễ!”

      Nhìn thấy Lạc Tịch bước vào cửa, Phúc Khương muốn gì, lại thấy trực tiếp tới phía sau nàng.

      Nhịn được đưa mắt nhìn qua, nàng nhìn thấy xoa đầu Tuyết Ảnh, nhàn nhạt nụ cười mang theo ánh mắt ăn ý như đưa tình.

      Sau đó mọi người hô: “Cung tiễn công chúa!”.

      Nàng phải rời .

      Bước ra khỏi đại môn của Thái y viện, Phúc Khương xoay người nhìn lại khung cảnh náo nhiệt bên trong.

      Dù đứng giữa nhiều người huynh vẫn nỗi bật, sáng chói như vậy.

      Nàng nở nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt tràn ngập ôn nhu như nước chảy mây trôi.

      Nàng biết đây là cảm giác gì.

      Như mùa xuân năm ấy, khi vẽ cho nàng bức chân dung, hình ảnh trong tranh y hệt nàng, khuôn mặt ngây thơ mang theo thứ tình cảm dào dạt, nhu hòa của thiếu nữ mới xuân xanh.

      Chẳng qua hôm nay, cười ôn nhu như vậy, tựa hồ chỉ dành cho người.

      Tâm bỗng nhiên đau nhói, như ngọ đao đâm vào từ từ chảy máu.

      Nàng ghen tỵ.

      Đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặc, khuôn mặt Phúc Khương xuất vẻ cố chấp.

      Phúc Khương cung.

      Bởi vì Phúc Khương công chúa trở lại, mọi người trận địa sẵn sàng đón quân địch loại thịnh trang nghênh đón.

      “Cung nghênh công chúa!” Mọi người hành lễ, dám có bất kỳ sơ xuất gì.

      Chẳng qua, bọn họ bỗng phát hôm nay công chúa tựa hồ giống như mọi khi, nàng rất nhanh trở về giường của mình.

      Nhận lấy bát cháo từ tay thị nữ, Phúc Khương bỗng có hứng muốn ăn, nàng đem chén để lại vào trong khay.

      Khoát khoát tay:“Các ngươi đều lui ra .”

      Mọi người nhất tề lui ra.

      Trong cung điện rộng lớn lúc này chỉ còn lại mình nàng.

      Ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

      Trong nháy mắt mùa đông trôi qua rồi sao?

      Thời gian trôi qua là mau!

      Ba năm, ba năm trồi qua rồi.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 43: Phúc Khương 3

      Ngẫm lại dường như người nàng mới vừa gặp ở Thái y viện chỉ là ảo giác.

      Là mộng sao?

      Phảng phất nàng lại nhớ tới mùa xuân năm ấy.

      Mùa xuân năm ấy, hoa đào nở rộ cả mảng sân trong ngự hoa viên.

      Dưới tán cây cây đào, tiểu oa nhi hơi béo mập dễ thương chơi thả diều.

      “Công chúa cẩn thận!” Thị nữ bên cạnh vừa nhìn thấy nữ oa chạy loạn liền khẩn trương sợ hãi.

      Nữ oa nhi này chính là em ruột của Thái tử điện hạ, phải hầu hạ cẩn thận.

      Nữ oa nhi nhìn đám thị tì phía sau, vui:“Các ngươi được theo ta! Ta muốn chơi mình!”

      xong nàng xoay người cái chạy đị, sau đó trốn vào trong bụi hoa ở ngã rẻ.

      Cho đến đám người theo phía sau chia nhau ra tìm nàng mà mất, tiểu nữ oa mới ló đầu ra, khuôn mặt đắc ý.

      Cầm lấy con diều, tiểu nữ oa đứng lên.

      Vừa chạy vừa cười.

      Nàng chạy lấy đà rồi thả con diều , nhưng lúc này có trận gió nào thổi qua, diều lại rớt xuống, vứa lú chính là con diều ấy lại rơi vào khe bên con sông gỉa.

      Chiếc diều bị thấm nước, bao lâu liền tan giấy ra rồi chìm xuống nước.

      Đến khi nàng lấy nó lên chiếc diều chỉ còn lại khung tre và mấy miếng giấy nát còn dính lại.

      Tiểu nữ oa nhất thời khóc thất thanh.

      “Sao muội lại khóc ?” thanh ôn nhuận truyền đến.

      Tiểu nữ oa ngẩng đầu, nàng bỗng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, nhất là ánh mắt ấy, trong suốt như nước.

      Thiếu niên thân lam nhạt bào nhàn nhạt mỉm cười, ôn nhu hỏi.

      Nữ oa chỉ chỉ vào chiếc diều bên cạnh, khóc nấc:“Chiếc diều bị hư rồi.”

      Nhìn xem chiếc diều, thiếu niên hỏi:“Muội tên là gì?”

      Nữ oa hai mắt đẫm lệ, ngập ngừng :“Ta tên Long ngọc.”

      “Tên của muội là hay.”

      Thiếu niên cầm lấy chiếc diều, cười ưu nhã:“Hôm nay cái này cho ta. Ngày mai ta nhất định tặng lại cho nàng chiếc diều khác, được chứ?”

      Nữ oa nhi lau lau nước mắt, có chút biết phải làm.

      Nhưng nụ cười kia lại khiến cho hai má của nàng nóng lên.

      Nụ cười kia say lòng người.

      Cho nên nàng gật đầu:“Được.”

      trận gió thổi qua khiến hoa đào rơi xuống.

      Người thiếu niên thân lam bào ấy cứ như vậy biến mất giữa rừng đào.

      Những thị nữ kia theo tiếng khóc vọng tới liền nhanh chóng tiến vào khoảng sân, nhưng họ chỉ thấy hình ảnh của tiểu oa nhi ấy đứng ngẩn người nhìn về hướng nào đó.

      Mới vừa rồi, là mộng phải ?

      Nhưng mà diều quả bị biến mất, như vậy phải là mơ rồi.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :