1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt đại ngự y không dễ làm - Tố Khúc Tuyết(c43) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: Chưa hết 3

      Nhưng vẫn muốn đem nàng giữ lại ở trong cung, bên cả đời.

      Ba ngày sau, Tuyết Ảnh tỉnh lại.

      Nàng nhìn thấy vô số ánh mắt thâm ý nhìn nàng, cũng có những ánh mắt quan tâm, thở phào khi thấy nàng tỉnh dậy, và đôi mắt màu lam của tiểu hài tử ấy.

      Nàng nở nụ cười, ý bảo mọi người yên tâm.

      “Tuyết tỷ tỷ......” đôi mắt màu lam nhìn về phía nàng chứa đầy nước mắt, cái miệng nhắn vừa vừa khóc nấc lên.

      Nàng đưa tay nhàng lau những giọt nước mắt của nó, khuôn mặt vẫn còn hơi tái hướng nó :“Nam tử hán được khóc ......”

      Long Lâm nhanh chóng lau những giọt nước mắt còn vươn mặt, hít sâu hơi, yên lặng nhìn Tuyết Ảnh rồi nặng nề gật đầu: “Tuyết tỷ tỷ, tỷ mau khỏe lại, đệ liền khóc nữa!”

      Lạc Tịch ở bên cạnh nắm lấy tay nàng, đứng dậy, tạ ơn những vị Thái y đứng trong viện.

      Long Giác nhìn chằm chằm người nằm giường hồi lâu rồi cũng xoay người rời .

      Qua mười ngày, tình hình Tuyết Ảnh có chuyển biến tốt đẹp.

      Lạc Tịch liền muốn đưa nàng trở về Lạc phủ, nhưng Mục Lương lại nên để nàng ở lại trong cung, ở đây Tuyết Ảnh có thể nghỉ ngơi rất, nếu có tình huống tốt xảy ra cũng nhanh chóng giải quyết, nếu đưa nàng về nhà sợ rằng bất tiện.

      Thế là Lạc Tịch đành phải để Tuyết Ảnh ở lại trong cung.

      Sau đó, mỗi ngày Long Lâm đều đến thăm Tuyết Ảnh, lấy lý do là vì mà Tuyết Ảnh mới gặp chuyện như thế, nên tất nhiên phải có trách nhiệm.

      Cứ thế, mỗi ngày lại dùng lý do này để tới chơi với Tuyết Ảnh.

      Nửa tháng sau, Tuyết Ảnh chỉ có thể lại mà còn thỉnh thoáng trống Lạc Tịch nhảy lên mái nà chơi.

      Nhưng Lạc Tịch vẫn yên lòng, mỗi ngày đều đem nàng bế ra ngoài hít thở khí sau đó mới ôm trở về.

      Nàng vẫn luôn có thói quen vươn hai cánh tay hoàn ở cổ của Lạc Tịch, liền đem Tuyết Ảnh ôm vào trong ngừng, chuẩn bị chăn mềm đầy đủ rồi phủ lên người nàng, sau đó mới bắt đầu ra ngoài.

      Mỗi lần ôm nàng, Lạc Tịch đều có cảm giác cảm động, giống như vật báu mất rồi may mắn tìm lại được.

      Cảm tạ trời cao cho nàng sống lại.

      Đồng thời, cũng sợ hãi phải mất nàng.

      tháng sau.

      “Ảnh nhi, mau trở lại giường, đợi chút rồi uống thuốc này!” Lạc Tịch hướng về phía chiếc bóng đứng ở hành lang hô to.

      Cái miệng nhắn khẽ vễnh lên, Tuyết Ảnh liền nhảy trở lại:“Lại uống thuốc! Muội mỗi ngày trừ uống thuốc ăn cơm rồi ngủ, cứ đà này chắc muội biến thành heo mất.”

      lau mồ hôi của Tuyết Ảnh, Lạc Tịch cười :“Dù Ảnh nhi có thành con heo vẫn rất xinh đẹp.”

      “Hừ! Tịch ca ca xấu nhất. Muội muốn tìm sư phụ tố cáo huynh!” Tuyết Ảnh tức giận dậm chân .

      “Được rồi, huynh thua.”

      Lạc Tịch nhàn nhạt cười, nụ cười vẫn ấm áp trìu mến như cũ, hai tay xinh đẹp đưa tới:“Chúng ta về nhà được ?”

      Chương 27:Chưa hết 4

      “Được! Muội cũng muốn về nhà sớm chút!” Tuyết Ảnh vỗ tay cười .

      Sau đó nàng đặt tay mình vào bàn tay to lớn đặt trước mặt.

      Từ khi rơi xuống nước tới nay, mọi người ở trong cung thỉnh thoảng lại nhìn nàng với ánh mắt bất thường.

      Mặc dù biết tại sao, nhưng những ánh mắt này lại khiến nàng được thoải mái.

      Mà từ nàng tỉnh lại, vị hoàng đế kia ngày nào cũng đến thăm nàng, tới chỉ ngồi chỗ nhìn nàng mà gì.

      Cho dù có tới, cũng sai cung nhân đưa tới những loại thuốc bổ thượng hảo.

      Điều này làm cho nàng vẫn có cảm giác chột dạ.

      Vô công hưởng lộc a!

      “Nha đầu ngốc, nghĩ gì thế?” Lạc Tịch xoa đầu nàng, vẻ mặt tràn đầy sủng nịch.

      có gì, muội chỉ nghĩ được ngắm hoàng hôn như thế này tốt.” Tuyết Ảnh cười .

      Lạc tịch im lặng, chẳng qua là nhàng ôm nàng vào lòng, thanh ôn nhuận như ngọc mang theo ý cười:“Chúng ta về nhà.”

      Buổi chiều cứ như thế mà trôi qua!

      tốt!

      Rồi hoàng cung quả nhiên thoải mái hơn nhiều

      Long Giác ngồi giường mà Tuyết Ảnh từng nằm, đưa tay đặt lên chiếc gối ở đầu giường, phảng phất như tìm kiếm chút nhiệt độ còn sót lại của nàng.

      từ từ nằm xuống, cảm nhận hơi thở còn lại của nàng.

      Hôm nay, nàng rời nơi này để về nhà.

      Nhà.

      Lạc phủ chính là nhà của nàng.

      Nàng cho là như thế.

      Nhìn nụ cười vui mừng khi rời hoàng cung, tim đau nhói như bị vạn kim đâm vào.

      Nguyên nhân là bởi vì Lạc Tịch sap?

      nhìn ra được Lạc Tịch rất coi trọng nàng, cũng nhìn ra được tín nhiệm của nàng danh cho Lạc Tịch, ghen tỵ.

      Mỗi lần nhìn thấy hai người bọn họ xôn xao, giống như bàn luận về vấn đề riêng tư bí mật mà mà biết, liền cảm thất ghen tỵ.

      Mà mỗi ngày nhìn Lạc Tịch ôm nàng ra vào, cũng thấy ghen tỵ. Nếu người ôm nàng là tốt biết bao.

      cố ý bố trí cho nàng an dưỡng thân thể trong cung, cố ý trì hoãn thời gian nàng rời , nhưng lại thể tới để quan tâm nàng.

      Bởi vì là Vua, nàng là dân.

      ràng gần trong gang tấc, nhưng cũng xa tận thiên nhai.

      vốn muốn cùng nàng ở chung, nhưng cuối cùng lại tạo điều kiện cho nàng và Lạc Tich ôn lại chuyện cũ.

      ngừng suy nghĩ……

      Tư niệm......

      Chương 28: Hà hương 1(Hương sen)

      Trở lại Lạc phủ, Lạc Tịch liền đem Tuyết Ảnh bố trí trong tòa lâu của mình.
      Ngày đầu tiên trở về nhà, Tuyết Ảnh liền hỏi:“Tịch ca ca, huynh sợ muội đem tòa lâu của huynh đạp đổ lung tung sao?”
      Lạc Tịch xoa đầu nàng, nở nụ cười trong như suối nước dịu dàng :“ sao. Dù sao chỉ cần phát dấu chân của Ảnh nhi ta nhất định dùng gia huấn để giáo huấn muội.”

      Tuyết Ảnh khẽ nhe lưỡi ra:“Tịch ca ca, tâm địa của huynh ác độc.”

      Gia huấn a! Nàng sợ nhất chính là cái này nha.

      Nàng thà rằng đọc hàng nghìn hàng vạn y thư cũng muốn phải chịu cái gia huấn ác liệt này đâu.

      Vừa khó đọc lại khó nhớ.

      Vừa lúc này, từ bên ngoài có hai người tỳ nữ bước vào, hướng về phía Tuyết Ảnh làm lễ:“Nô tỳ Phúc Quân và Vũ Quần xin ra mắt thiếu gia, tiểu thư.”

      Lạc Tịch :“Đây là hai nha hoàn mà huynh chọn cho muội, nếu có việc gì muốn tìm ta muội hãy phân phó cho bọn họ.”

      Sau đó, Lạc Tịch tiếp tục xoay người về phía đồng tử mặc y phục xanh đứng bên cạnh:“Còn đây là Thanh Thành, có thể thay muội xử lý tốt tất cả mọi chuyện.”

      Thanh Thành nghe vậy, hơi cúi đầu, rồi thẹn thùng cúi chào.

      Thiếu gia rất khi khoe khoang trước mặt người khác!

      Tuyết Ảnh khúc khích cười ra tiếng:“Thanh Thành càng ngày càng đẹp ra nha.”

      Ngay lập tức, khuôn mặt Thanh Thành đổi màu lúc đỏ lúc trắng.

      Hai thị nữ đứng bên cạnh cũng nhịn được cười ra tiếng.

      lúc mọi người cười đùa vui vẻ, cánh cửa lại mở ra lần nữa, tiểu công tử mặc hoa phục, tay cầm chùm hoa sen từ bên ngoài bước vào.

      “Tiểu Thất?”

      “Thất vương gia?” Tuyết Ảnh cùng Lạc Tịch trăm miệng lời.

      “Ta, ta đến xem Tuyết tỷ tỷ.” Long Lâm có chút xấu hổ .

      Lạc Tịch chắp tay :“Thất vương gia vất vả rồi. Vừa đúng lúc thần cũng muốn vào cung, vậy Tuyết Ảnh đành phải nhờ Vương gia chăm sóc rồi.”

      Xoay người hướng về phía tỳ nữ :“Còn nhanh dâng trà cho Thất vương gia.”

      Long Lâm tựa hồ có thói quen được hầu hạ như vậy, vẻ mặt hơi thay đổi:“Lạc đại nhân đa lễ. Ngươi cứ làm việc của ngươi, Bổn vương quấy rầy.”

      Cho đến khi Lạc Tịch rời , Tuyết Ảnh mới siết chặt khuôn mặt Long Lâm, cười ha ha:“Tiểu Thất, hai người các ngươi chuyện khách sáo quá ha!”

      Long lâm nhe răng nhếch miệng cười :“Đệ dù sao cũng là Vương gia, với lại tỷ có thể buông tay đệ ra ......”

      “ Ta buông đấy, đệ làm gì được ta?” Tuyết Ảnh nở nụ cười gian tà.

      “Đệ.. đệ liền cho tỷ những thứ này!” Cái miệng nhắn cong lên tức giận.

      Lúc này Tuyết Ảnh mới chú ý tới hoa sen ở trong lòng Long Lâm.

      là giữa hè, hoa sen nở rộ khắp nơi, kiều diễm ướt át.

      Mùi của hoa sen vào sáng sớm thơm ngát, thấm vào ruột gan của mỗi người.
      Chương 29: Hương sen 2

      Nhìn đôi con ngươi màu lam của người trước mặt, trong bụng Tuyết Ảnh khẽ ấm áp:“Tiểu Thất, cám ơn đệ.”

      Long Lâm tất nhiên có ngờ tới Tuyết Ảnh lại có phản ứng như thế, có chút mất tự nhiên, gãi gãi đầu:“Tuyết tỷ tỷ thích là tốt rồi a!”

      Tuyết Ảnh nhìn bộ dạng của Long Lâm khỏi mắc cười.

      Nhìn vạt áo ướt mảng lớn người Long Lâm, Tuyết Ảnh hướng tỳ nữ bên cạnh :“ lấy bộ y phục khác cho Vương gia thay.”

      Nghe vậy, Long Lâm kinh hãi:“, cần, đệ như vậy cũng sao.”

      “Tiểu Thất muốn đổi y phục sao? Tuy nó thể so với y phục đẹp đẽ và quý giá của đệ nhưng thể thay nha!” Tuyết Ảnh có chút buồn bực.

      , phải.” Khuôn mặt Long Lâm đỏ lên.

      Phải giải thích với Tuyết tỷ như thế nào đây?

      Từ đến lớn, trừ mẫu thân, cũng chỉ có Thương Ảo hầu hạ .

      chưa bao giờ để nữ tì thay y phục cho mình cả.

      Nhìn bộ dạng của , Tuyết Ảnh cười tiếp, tiếp lấy y phục từ tay tỳ nữ:“ Các ngươi ra ngoài đóng cửa lại. có lệnh đừng tiến vào.”

      Mọi người từ từ ra ngoài, chỉ còn lại Tuyết Ảnh và Long Lâm.

      Tuyết Ảnh cầm lấy xiêm y cười :“Tiểu Thất, các nàng cũng rồi. Ngươi có phải nên thay y phục rồi ? Tuy nó được đẹp cũng như sang trọng cho lắm nhưng mặc rât thoải mái. Hơn nữa ngươi cũng phải thay y phục, nếu bị bệnh như thế nào?”

      Long Lâm nhìn nụ cười ấm áp của Tuyết Ảnh, biết tại sao bỗng nhiên muốn khóc.

      Cái miệng nhắn khẽ bặm lại, phượng mâu liền dạng lên tầng nước.

      Tuyết Ảnh vừa nhìn thấy vội vàng :“Được rồi, thay liền thay. Nam tử hán đại trượng phu được khóc như thế nghe chưa!”

      Long Lâm hít hít lỗ mũi, cố nén nước mắt:“Ai khóc? Bổn vương thay quần áo!”

      Vừa , vừa tự cởi y phục của mình.

      Tuyết Ảnh cười :“Vâng, vâng. Lập tức thay y phục cho Tiểu Thất Vương gia .”

      Tiểu hài tử!

      đệ đệ như vậy cũng tồi.

      Tuyết Ảnh bên thay y phục bên cảm khái, làm tiểu hài tử tốt!

      Nếu như có thể mãi mãi làm tiểu hài tử.

      Như vậy mình cũng có thể vĩnh viễn làm nũng với Tịch ca ca cùng sư phụ.

      Thắt chặt đai lưng, Tuyết Ảnh xốc lại y phục rồi chỉnh cho nó được chỉnh tề.

      Sau khi mặc xong hết thảy, nàng phát , dù chỉ mặc bộ y phục bình thường nhưng người tiểu Thất vẫn dấu được vẻ quý khí vương giả.

      Gọi tỳ nữ vào đem y phục áo ướt đưa rửa sạch rồi hong khô, đem bó sen cắm vào bình hoa có sẵn trong phòng rồi đem Long Lâm tham quan ở Tuyết uyển.


      Tựa vào bàn đu dây ở ngoài sân, nhìn những lại thảo dược lớn lên từ từ.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30 :Hương sen 3

      Tuyết Ảnh chỉ tay về phía tòa trúc lâu ở trước mặt, xưa cổ mà cũng kém phần thanh tân, khiến tâm tình của mọi người thu sướng mà tĩnh tâm.

      Tuyết Ảnh cười : “Tòa trúc lâu này là trong những loại thực vật mà tỷ muốn xem nhất lúc trước, trước đây, khi còn ở với sư phụ, tỷ chỉ được nhìn thấy nó sách vở thôi. Sau này gặp Tịch ca ca, huynh ấy ở chỗ huynh ấy cũng có loại cây này, nên lúc ấy tỷ ước mình có thể có tòa trúc lâu. Đệ xem, tâm nguyện của tỷ được thực rồi.”

      Phượng mâu nhìn theo hướng chỉ của ngón tay, sau đó lại nhìn đến nụ cười ấm áp của Tuyết Ảnh.

      Long Lâm bỗng nhiên ngẩn ra, trong tâm giống như có thứ gì đó bị đụng phỉa.

      Nhớ tới mới vừa được nàng thay y phục, trong lòng Long Lâm cảm thấy ấm áp .

      Long Lâm hỏi:“Vậy tỷ còn tâm nguyện gì ?”

      Tâm nguyện của nàng, nhất định giúp nàng thực .

      Tuyết Ảnh nở nụ cười thuần khiết:“Tâm nguyện bây giờ của tỷ chính là cố gắng học y thuật tốt, sau đó cứu giúp cho mọi người.”

      Long Lâm nhìn Tuyết Ảnh, người thiếu nữ lớn hơn hai tuổi, thú vị, bây giờ biết tại sao Lạc đại nhân lại quý trọng người con ấy đến như vậy.

      Bởi vì nụ cười của nàng luôn luôn tinh khiết như vậy, luôn khiến cho lòng của người khác được yên tĩnh.

      Ngay cả nguyện vọng cũng đơn giản, cũng trong sáng như vậy.

      giống như trong hoàng cung to lớn, người lừa ta gạt, vĩnh viễn bao giờ có chân tâm. Thiên hạ to lớn, người thuần khiết như vậy có thể được mấy người?

      “Tuyết tỷ tỷ......” Đở lấy bàn đu dây, Long Lâm hỏi.

      “Ừ?” Tuyết Ảnh quay đầu, đối diện với ánh mắt màu lam ấy, trong đôi mắt léo lên chút tinh quang.

      “Chờ ta trưởng thành, ta có thể cưới tỷ chứ?” Hai rặng mây đỏ lên gương mặt Long Lâm, dấu ửng đỏ càng ngày càng lan xuống chiếc cổ bé.

      “A?”
      Tuyết Ảnh kinh ngạc, sau đó nở nụ cười:“ Chờ Tiểu Thất trưởng thành tỷ già rồi. Tiểu Thất phải lấy xinh đẹp, xứng đôi với đệ để lấy làm phi.”

      Long Lâm cười, hơi cúi đầu xuống, đôi mắt lên tia ảm đạm, : “Mới ! Ta nhất định phải cưới Tuyết tỷ tỷ về phi!”

      Nét mặt kiên định tiểu hài tử khiến cho người ta có cảm giác...... Sợ.

      “Tiểu Thất. Đẩy như vậy cũng đủ rồi, ngồi nghỉ ngơi chút .” Thanh mang theo ý cười, ân cần .

      có chuyện gì, đệ mệt.” Long Lâm khẽ đưa tay lau mồ hôi trán, vui vẻ .

      Này đại nhiệt ngày, sợ rằng chỉ có sợ lạnh được nàng cảm giác ra nóng lên.
      Nhưng là, gặp nàng nụ cười nghe được tiếng cười của , tựu nguyện ý.
      Nguyện ý theo nàng cùng nhau ở nơi này trong hơi nóng.
      Dằng dặc địa bàn đu dây vi lay động, quần trắng cũng theo phiêu động, phảng phất đóa to bông tuyết, cho này nóng bức mang đến tia lạnh lẻo.

      Chương 31:Tìm người 1

      Long Lâm chậm rãi đẩy bàn đu, chóp mũi vẫn còn có nhàn nhạt mùi thuốc của Tuyết Ảnh.

      chợt phát , mười năm qua, mình chưa bao giờ vui vẻ như thế.

      Từ khi nào nguyện ý muốn thân cận với nàng nhỉ?

      Là bởi vì nàng ánh mắt của rất đẹp sao?

      Hay là bởi vì nàng giống những người khác xa lánh ?

      Hay là từ khi nhìn thấy nàng múa ao sen giống như tiên tử nàng ấy, ghen tỵ với nụ cười ngây thơ, hồn nhiên vướng hương vị tạp trần rồi?

      Cứ như vậy nhìn bầu trời, trời xanh mây trắng, cùng với người ngồi bàn đu dây, ra chỉ cần làm việc như thế cũng khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc.

      Hạnh phúc?

      cũng nhận được hạnh phúc sao?

      *************************************

      Bệnh của Tuyết Ảnh chí là trong những việc đáng chú ý nhất ở Thía y viện nay.

      Trừ chú ý tới căn bệnh kỳ quái của nàng, mọi người cũng ngừng điều chế loại thuốc từ bảy mươi ba vị thuốc ấy.

      Là ai vừa dụng tâm vừa có kinh nghiệm y thuật phong phú như vậy?

      Trong lòng mọi người đều ngập tràn nghi vấn, tới khi nghe Tuyết Ảnh trở lại Thái y viện, mọi người càng hưng phấn mong ngóng, đời chờ đáp án cho câu hỏi này.

      Vừa nhìn thấy bóng áo trắng của Tuyết Ảnh, mọi người liền nhiệt tình nghênh tới đón thăm, mọi người ngừng nghị .

      “Tuyết nhi ngươi rốt cục trở lại nha!”

      “Tuyết nhi, ngươi rốt cục là mắc bệnh gì vậy, lâu thấy tới a?”

      “Tuyết nhi, liệu thuốc lần truowisc của người do ai nghĩ ra vậy? là cao thâm, khó lường nha .”

      ......

      Tuyết ảnh xoa xoa đôi mắt, phải nhìn lầm chứ?

      Những thái y trước đây luôn làm việc nghiêm túc đâu rồi, sao bây giờ lại trở thành đám “bác chồng” thế này. (ý chị là mấy “bà tám” á)

      Bỗng nhiên giọng cười tho cuồng vang lên cắt đứt tiếng nghị luận của tất cả mọi người:“Tuyết nhi, ngươi trở về!”

      Tuyết Ảnh chạy tới hướng phát ra thanh, cung kính hành lễ:“Mục đại nhân, ta trở về. Đa tạ Mục đại nhân cứu mạng của ta.”

      Mục Lương đưa tay đỡ Tuyết Ảnh dậy, cười :“Trở lại là tốt rồi.”

      Ông nhanh chóng xoay người hướng Giấu Điển các mà :“Tuyết nhi, ngươi theo ta.”

      Tuyết Ảnh đứng dậy, hành lễ với mọi người:“Đa tạ mọi người cứu mạng!”

      Sau đó theo Mục Lương rời .

      Giấu Điển các, nơi cất dấu những y thư về ngoại thương và nội thương từ kim cổ đến nay, nơi chưng cất những tác phẩm y thư của các danh y nổi tiếng khắp đất nước, và đây cũng là nơi lưu trữ lại những phương thuốc mới, những loại tân dược mà những người ở Thái y viện chế tạo hoặc phát ra.

      Hàng hàng những kệ sách được xếp trong căn phòng, mỡi kệ đều tràn đây sách, khác nhau về chủng loại, khác nhau về niên đại, tất cả những gì có lên quan đến y học đều có mặt ở đây.

      Mục Lương vuốt ve loạt những cuốn y thư, dằng dặc :“Nơi này là nơi tập hợp tất cả những y thư hay nhất, tốt nhất khắp cả nước, nó có đầy đủ mọi thứ, từ kỹ thuật đến kỹ năng. Và trong đó, ta phát thấy tất cả các kỹ th cả nước tốt nhất y học tác phẩm lớn, chủng loại nhất đầy đủ hết kỹ thuật nhất kỹ càng. Thậm chí tìm khắp đến rồi ngươi tương tự ca bệnh.”

      Chương 32: Tìm người 2

      Xoay người, Mục Lương nhìn Tuyết Ảnh :“Tuy nhiên phương thuốc điều trị được viết trong sách của căn bệnh này lại giống với phương thuốc của con. Con có nguyện ý cho lão phu biết về phường thuốc của con ?”

      Tuyết Ảnh nhìn lướt qua loạt những quyển sách, cười :“Nơi này có nhiều sách y thư quá, nhưng Mục đại nhân, có rất nhiều phương thuốc hoặc y thuật có tồn tại nhưng chưa chắc được lưu lại phải sao? Giống như sư phụ của con, đem tất cả những y thuật tốt nhất truyền lại cho con, và cũng lưu lại bất kỳ phần y thư nào.”

      “Sư phụ của con?”

      Nhãn tinh của Mục Lương sáng lên:“Là cao nhân phương nào?”

      Nghĩ tới sư phụ, Tuyết Ảnh bắt đầu :“Chính là lão nhân gầy teo nhưng lại rất khả ái và đáng , sống tại Ngọc Nữ Thiên Sơn, mọi người đều gọi ông ấy là ‘Thiên Sơn lão nhân’ á.”

      Suy nghĩ chút nàng tiếp tục bổ sung thêm:“Nhưng ra sư phụ của con già chút nào, người thích nhất là tự làm bản thân già đó.”

      “Có phải là người đầu tóc cùng râu đều bạc trắng, tính tình ôn hòa nhưng lại thường xuyên đoạt đồ của người khác, ừm...... Thích ăn cá nữa đúng chứ?” Mục Lương tiếp.

      Tuyết Ảnh nặng nề gật đầu:“Mục đại nhân biết sư phụ của con sao?”

      điểm cũng có sai!

      Quả thực chính là sư phụ rồi!

      sao? Tất nhiên là ta biết rồi! Ta biết ngay là mà, trừ ra, ai có thể nghiên cứu ra phương thuốc khó như vậy?” Mục Lương vuốt râu cười to khoái trá.

      Bỗng nhiên vẻ mặt ông thay đổi thành bất đắc dĩ:“ nghĩ tới cái lão già kia có thể dạy dỗ ra được đồ đệ ưu tú như vậy, cũng tốt cho , có con chăm sóc cho bao nhiêu năm qua! Hây,,,, nhiều năm như vậy mà vẫn thay đổi chút gì, lão già này….”

      Tuyết Ảnh nhìn khuôn mặt của Mục ngừng biến ảo mặt, cúi đầu hỏi:“ Mục đại nhân, ngài sao chứ?”

      “Đồ nhi, sau này phải gọi ta là sư thúc, nghe chưa.”

      Hoàn toàn để ý đến bộ dạng kinh ngạc của Tuyết Ảnh, Mục Lương hỏi tiếp tục:“Sư phụ của con lâu nay như thế nào, có khỏe ?”
      Tuyết Ảnh :“Rất tốt a. Khi con cùng Tịch ca ca xuống núi, người còn chúng con chơi mình, bỏ rơi người, thế là người cũng khăn gói du sơn ngoạn thủy luôn, chẳng biết bây giờ người ở đâu nữa ạ.”

      Mục Lương nghe vậy, vẻ mặt tối xuống:“Cái lão già kia sao lại có lương tâm như vậy. sợ ta dạy hư các ngươi hay sao?Hừ!”

      Mục Lương hơi đảo khóe mắt, thấy vẻ mặt Tuyết Ảnh vẫn mờ mịt như vậy, ông tiếp tục :“Tốt lắm, con ra ngoài , mọi người vẫn nhớ con lắm đó.”

      “Dạ...... Sư thúc.” Tuyết Ảnh cúi đầu rồi lui ra ngoài.

      Vừa bước vào ngưỡng cửa, Tuyết Ảnh nhìn thấy người thiếu niên chạy tới.

      Nàng cười :“Mộc Lam, huynh có khỏe ?”

      “Ừ.” Mộc Lam lên tiếng trả lời......

      Chương 33: Tìm người 3

      Mộc Lam trả lời tiếng rồi kéo cánh tay của Tuyết Ảnh, nhìn từ xuống dưới đánh giá phen:“Bây giờ muội cảm thấy thế nào?”

      Tuyết Ảnh nhìn bộ dáng khẩn trương của , nở nụ cười khả ái đáng :“Rất tốt á.. Mộc Lam, huynh yên tâm !”

      Mộc Lam bĩu môi cái :“Muội vẫn thường xuyên tắm thuốc phải ? người muội có mùi vị gì đó phải.”

      Tuyết Ảnh gật đầu :“Ừm!”

      Sau đó quên khen Lộc Lam câu:“Mộc Lam, huynh thông minh!”

      Nghe xong câu này của Tuyết Ảnh, khuôn mặt Mộc Lam đỏ ửng lêm.

      tới hướng đại sảnh, mọi người trong đó liền nhanh chóng vây quanh Tuyết Ảnh và ngừng đánh giá nàng, mọi người ngừng hỏi các vấn đề, họ cùng nhau thảo luận nhiệt liệt.

      Thấy vậy Tuyết Ảnh liền vui vẻ cười ngừng.

      Mà Mộc Lam ở bên liền đem Tuyết Ảnh kéo ra ngoài, rót cho nàng chén trà.

      Nhìn khuôn mặt khả ái có lúm đồng tiền, trong lòng Mộc Lam có chút kỳ quái, mới vừa rồi khi mọi người vây quanh đánh giá nàng, hiểu sao trong lòng có ý muốn đuổi bọn họ .

      Xem ra mình rất xứng với cái chức sư huynh nha!

      Đợi Tuyết Ảnh rời , Mục Lương lại phía trước cửa sổ, nhàng từ trong lòng ngực lấy ra cái túi gấm.

      Chiếc túi thêu có điểm cũ nhưng vẫn có thể nhận ra nó rất tinh sảo.

      Dường như tất cả đều về ở trước mặt, cái kẻ tham ăn kia, cái kẻ thích đùa giỡn, cái kẻ vẫn cười ôn hòa với người khác dù bị người ấy thương bao nhiêu lần.

      Vân Nếu, mười bảy năm, ngươi có từng nhớ lại ta?

      Từ lần đầu tiên nhìn thấy nha đầu kia, ta liền cảm thấy giống như từng quen biết.

      Ngữ khí cùng thần thái của nàng, dường như đó chính là phiên bản của ngươi.

      Đứa bé lạc quan cùng thông tuệ ấy, nghịch ngợm như ác ma, nhưng khuôn mặt vẫn luôn lộ vẻ ngây thơ biết gì, ngươi dạy dỗ nàng tốt, phi thường tốt.


      Thậm chí ngay cả Lạc Tịch, sau ba năm theo người, cũng trở thành phiên bản của ngươi.

      Cách vẻ khuôn mặt cùng tâm của , giống y như ngươi.

      Người từng , muốn tìm truyền nhân ưu tú rồi đưa tới cho ta nhìn, người làm được rồi, làm rất rất tốt rồi.

      Y thuật cùng khả năng hội họa của ngươi, tất cả đều có truyền lại cho những người thừa kế ưu tú nhất.

      Bảy mươi ba vị thuốc, ngươi đối với đứa này tốn bao nhiêu tâm huyết?

      Ngươi là người rất dễ dàng mềm lòng.

      Chắc con bé phải trải qua những chuyện rất đau khổ nên ngươi mới quan tâm thương nó nhiều đến như vậy.

      Hôm nay ngươi ra ngoài du sơn ngoạn thủy trung, ngươi có còn nhớ tới ta hay ?


      Năm đó ta biết mình sai lầm rồi, ta bỏ lỡ thứ quan trọng nhất, bỏ ngươi.

      Nhưng sau đó ta tìm khắp các vùng Giang nam đất bắc nhưng vẫn tìm thấy ngươi. Cho nên ta tới hoàng cung, trở thành chủ của Thái y viện.

      Ta nghĩ ở vị trí cao nhất này, khắp thiên hạ đều biết tới ta, và ngươi cũng có thể tìm được ta.

      Nhưng ngươi vẫn xuất .

      Ngươi nhất định phải trốn ta như vậy sao?

      Ngươi vẫn hận ta sao.

      Đúng vậy, nhất định là như vậy.

      Túi gấm người thêu ta vẫn luôn cất dấu ở bên người, mỗi lần muốn nhìn thấy ngươi, muốn nghe giọng của ngươi, muốn nhớ tới nụ cười ôn hòa của ngươi, ta đều đem nó ra ngắm lâu.

      Mái tóc của ngươi có phải vẫn bạc trắng như vậy. Ta nghiên cứu ra phương thuốc biến nó trở lại thành đen, ta vẫn luôn chờ ngươi trở về.

      Mười bảy năm, ngươi có biết niềm tin của ta hoa mòn bao nhiêu ….

      Nhưng hôm nay, ta rất vui vẻ.

      Ít nhất, ta biết ngươi và ta cách nhau quá xa.

      Vân Nếu, khi nào ngươi mới trở lại bên ta đây?

      “Ách ~ xì!” đứng trong tửu quán, Bạch Phát Lão Giả tay cầm cá ngừng nhai mũi bỗng hắt hơi cái.

      Xoa xoa cái mũi, ai nhắc ta đây?

      phải là ba người đồ đệ chứ?

      Ừ, đoán chừng là Tuyết nhi.

      Tuyết nhi nhất định là nhớ tới mình.

      Nghĩ nghĩ chút, ông lại tiếp tục ngồi ăn cá.


      Chương 34: Phượng Tư 1

      Đảo mắt đến trời thu, lá rụng mang theo boa tư niệm của mỗi người.

      Từng cơn gió lạnh thổi qua, để lại mặt đất đầy lá, trông tiêu điều.

      Trời thu, chính là mùa của bi thương.

      Từ sáng sớm Lạc Tịch nhận lệnh của Hoàng thượng chấp bút vẻ thử trước yến hội Trung thu, vậy nên Tuyết Ảnh liền mình tới Thái y viện.

      Gần đây Mục Lương lại nghiên cứu loại dược mới, vậy nên nàng phải luôn bên cạnh người,

      Nhìn nhóm cung nữ xum xuê vây quanh xinh đẹp mà trông có vẻ quyền quý, Tuyết Ảnh liền điểm mủi chân xuống đất theo đà nhảy lên đầu tường.

      Còn chưa đứng vững, từ bên duowci có người bỗng hô to:“Đứng lại! to gan! Thấy công chúa sao còn hành lễ!”

      Công chúa?

      Hành lễ?

      Tuyết Ảnh xoay người, đứng ở đầu tường, mắt nhìn xuống ít người đứng bên dưới cười :“Cũng phải là công chúa của ta, ta vì sao phải hành lễ?”

      nghĩ ngợi gì thêm, nàng xoay người liền .

      Bỗng nhiên cảm giác hơi thở có ác ý đánh tới.

      Nàng nhanh chóng né tránh, rồi phát có rất nhiều thị về đuổi theo mình.

      Ba mươi sáu kế tẩu vi là thượng!

      Lười giải thích, nàng giẫm mạnh vào thành tường rồi chạy vội .

      Cho đến khi nhìn thấy đôi mắt màu mà ấy, nàng vui vẻ gọi:“Tiểu Thất?”

      “Tuyết...... Tỷ tỷ? Ngươi làm sao vậy?” Khuôn mặt vốn vui vẻ khi nhìn thấy nàng bỗng nhiên thay đổi, lạnh ít.

      có gì, mới vừa rồi tỷ bị người khác cho là thích khách!” Tuyết Ảnh le lưỡi.

      “Nga?” Phượng mâu lóe lên tia khinh thường, trong con ngươi, màu lam dần dần dày thêm.

      khi chuyện, những tên thị vệ đuổi theo lúc trước vừa thấy Long Lâm, tất cả đều quỳ xuống:“Bái kiến Thất vương gia!”

      Bọn thị vệ nhìn Tuyết Ảnh, rồi đưa mắt nhìn Thất vương gia, bọn họ biết phải hành như thế nào cho phải, phía sau ngừng truyền đến trận ồn ào.

      “Thích khách? Thích khách đâu?”

      bắt được chưa!”

      “Hừ! nghĩ tới Bổn cung lại gặp phải chuyện như vậy! là xui xẻo!” Thiếu nữ xinh quý phái hồi nãy bừa bước tới vừa , bỗng nhiên nàng ta dừng lại khi thấy bọn thị vệ quỳ dưới đất.

      Ở đằng trước, tên “thích khách” đứng cùng Thất vương gia Long Lâm.


      “A~ đây phải là lão Thất sao? phải ngươi vẫn luôn ở Hàn Ngọc cung sao, sao lại chạy tới đây?” tiếng hét dinh tai vang khắp chốn trong hoàng cung, Tuyết Ảnh hướng mắt nhìn khuôn mặt đỏ lên do vừa chạy đoạn đường dài, nàng cảm thấy có chút vui.

      “Hoàng tỷ, nghĩ tới ngươi cũng nhàn rỗi có chuyện gì mà dạo chung quanh như vậy nha?” Phượng mâu liếc nhìn, khóe miệng nhếc lên tia châm chọc, Long Lâm đem Tuyết Ảnh che ở phía sau.

      “Hừ! Bổn cung mới vừa rồi nhìn thấy nữ thích khách, vừa thấy Bổn cung bỏ chạy, chắc là làm việc gì đó mờ ám cho nên mới chạy tới đây.”

      Liếc mắt nhìn Tuyết Ảnh cái, nàng ta mập mờ :“ nghĩ tới nguyên lai là lão Thất quen biết với nàng ta nha!”


      Long Lâm cười :“Hôm nay đệ muốn giữ nàng lại, hoàng tỷ, tỷ muốn như thế nào?”

      cười :“Vậy chúng ta cùng đến chỗ của hoàng huynh hỏi xem nhé.”

      Cả hoàng cung này ai cũng biết, nàng là công cúa được đương kim Thánh thượng cưng chiều, thương nhất.

      Tất cả những thỉnh cầu của nàng từ trước đến giờ đều được đáp ứng. Nàng tin lần này bắt được tên “thích khách” kia.

      Nghe vậy, màu lam trong đôi mắt của Long Lâm càng lên dày đặc.

      Cả người Long Lâm tản ra cổ khí tức giận, nhìn người công chúa đứng bên kia, :“Hoàng tỷ, ta dù gì cũng là người của Long gia, chẳng lẽ hôm nay ta muốn bảo vệ người cũng được sao?”

      Khí thế hùng hồn, mạnh mẽ khiến cho vị công chúa luôn sống trong nhung lụa giật mình sợ hãi lui về phía sau bước.

      Mà Tuyết Ảnh đứng phía sau Long Lâm cũng cảm giác được loại khí thế bức người này, khí thế của vương giả.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35 :phượng Tư 2
      Nàng bỗng nhiên phát , đưa trẻ trước đây vẫn luôn quấn quýt lấy nàng giờ trông cao lớn, dường như còn cao hơn cả nàng.

      “Hôm này khí trời rất lạnh, mời công chúa và vương gia vào trong rồi hãy hàn huyên?” giọng ôn nhu cất lên hóa tình trạng giằng co căng thẳng giữa hai người.

      Song phương cũng giương mắt nhìn lên, là......

      “Hoàng hậu?!” hẹn, cả hai cùng kinh ngạc.

      Chỉ thấy hoàng hậu trực tiếp tới trước mặt Long Lâm, lướt qua , dắt tay Tuyết Ảnh hướng về phía Hưng Thi công chúa :“Công chúa, muội có điều biết, Tuyết Ảnh nương ra là nhân tài được Hoàng thượng và Mục thái y Mục Lương ở thái y viện xem trọng. Nếu như nàng ấy xảy ra chuyện gì ở chỗ của muội, tới lúc đó ngay cả Bổn cung cũng giúp gì được cho muội đâu.” Nàng đảo mắt nhìn Long Lâm :“Thất vương gia, ngài mang Tuyết Ảnh nương .”

      Long Lâm hạ mắt tạ ơn hoàng hậu, xoay người hướng về phía Tuyết Ảnh nở nụ cười.

      Chỉ thoáng, màu lam nồng đậm nơi đáy mắt biến mất như chưa từng tồn tại.


      , trở lại thành Tiểu Thất như trước kia.

      Tuyết Ảnh thoáng kinh ngạc, sau đó nàng cũng cười đáp lại, mới vừa rồi sư là ảo giác của nàng sao.

      Phúc Khương công chúa thoáng chốc kinh ngạc, mắt thấy Long Lâm mang theo Tuyết Ảnh rời , nàng tức giận dậm mạnh chân xuống đất.

      Nhìn bóng lưng của hai người vừa rời , hoàng hậu nhìn thoáng qua Phúc Khương công chúa đứng bên, nàng phủ tay áo rời .

      Trước khi , Hoàng hạu còn quay lại câu như muốn nhắc nhở nàng công chúa sợ trời sợ đất đó.

      Nàng :“ Hôm nay Công chúa hành động phô trương như vậy, nếu như để Hoàng thượng biết, biết người có còn cưng chiều công chúa nữa hay ?”

      Phượng tê cung.

      uyển chuyển xinh đẹp nhìn vào tấm gương đồng trước mặt.

      Khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp lên chút bất an, nàng liền quay sang hỏi người bên cạnh: “Mẫu thân, người thấy con có xinh đẹp ?”

      Người phu nhân được gọi là mẫu thân nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt tràn đầy tinh thương :“Nương nương,người vẫn xinh đẹp khiế mọi người khuynh đão như trước.”

      Nghe vậy, gương mặt lên ở gương nở nụ cười lúm đồng tiền xinh đẹp.

      Nàng, Phương Tư, chính là đương triều hoàng hậu.

      Là vị trí mà vô số nữ nhân hâm mộ, vô số nữ nhân tranh đoạt.

      Nhưng là nàng cũng quá vui mừng.

      Gả cho người nam nhân cao cao tại thượng ấy, có nghĩa là nàng chấp nhận phải chia xẻ tình , cũng thừa nhận những tịch mịch khó chịu luôn vây bên mình.

      Nhưng hôm nay, nơi này trở nên náo nhiệt.

      Bởi vì hôm nay Hoàng thượng truyền lời tối nay người ở lại nơi này.

      Hoàng thượng lâu lắm rồi tới Phượng tê cung.

      Kể từ khi có Mai Phi và Dạ phi
      Chương 36: Phượng Tư 3

      Cảm giác thấp thỏm của nàng bây giờ cũng giống như năm đó, khi ngồi mình chờ khăn voan được vén lên.

      “Hoàng thượng ----- tới----!” thanh chói tai vang lên thông báo, khuôn mặt vốn xinh đẹp của Hoàng hậu càng trở nên xinh động lòng người, nàng mỉm cười bước ra ngoài, nghiêng người làm lễ nghênh đón.

      “Hoàng thượng......” Tay được nâng lên, Phượng Tê khẽ nâng mắt, đón nhận ánh mắt của người nam nhân khiến cho mọi người phải kia mê đảo, nàng khẽ thở ra.

      Người nam nhân mà nàng phải chăm sóc, dù lâu chưa sủng hạnh nàng, nhưng nàng vẫn như cũ hồi hộp, tim đập chân run.

      Hai bóng người cùng sóng bước tới bàn ăn.

      Đôi mắt phượng nhìn những thức ăn bàn cùng tách trà ở bên cạnh, đáy mắt lên ý cười: “Ngươi còn nhớ những thứ này à?”

      Những thứ được chuẩn bị bàn đều là những thứ mà thích, nàng vẫn nhớ.

      Thậm chí ngay cả thói quen thích uống trà trước khi dùng ngự thiện nàng cũng nhớ kỹ ràng như vậy.

      Nghe vậy, nàng chỉ :“Hết thảy những thứ liên quan đến Hoàng thượng, nô tì cũng chưa từng quên.”

      Giờ khắc này, Long Giác bỗng nhiên có chút cảm động.

      Nữ nhân này, vẫn luôn là người đối xử với tốt nhất, chân thành nhất.

      Nhìn bộ dáng nàng xấu hổ, mặc dù thanh xuân qua, nhưng từ người nàng vẫn có thể nhận ra vẻ uyển chuyển, khéo léo mà hàm xúc, cũng kém phần phong vị.

      đặt tay lên tay nàng, khó được ôn nhu :“Hai năm qua, khổ cực cho ngươi.”

      Bảy chữ này làm cho nàng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó nàng liền nở nụ cười phong tình vạn chủng, nước mắt cũng ngừng rơi.

      Long Giác gì nữa, cầm đũa, bắt đầu gắp thức ăn.

      Mà nàng cứ như vậy nhìn ăn, cười hạnh phúc.

      Hạnh phúc?

      có từng cho nàng sao?

      Cho đến khi rời , Long Giác cũng thêm gì.

      Nửa năm chưa từng bước vào Phượng Tê cung bước, hành trình hôm nay vượt ngoài tưởng tượng của .

      Nàng uyển chuyển hàm xúc hào phóng, nàng ôn nhu hiền thục, khiến rốt cuộc hiểu vì sao nhiều đời hoàng hậu Long gia đều là nữ nhi của Phượng gia.

      Bởi vì từ họ đều được dạy thứ, đó chính là……

      Phẩm đức.

      loại phong phạm được xưng tụng là mẫu nghi thiên hạ.

      Nàng hoàn mỹ như vậy, khiến thể nhẫn tâm ra ý định ban đầu khi tới Phượng Tê cung.

      tới Phượng Tê cung ra là vì muốn cảm ơn nàng giải vây cho Tuyết Ảnh.



      Vừa nghe thị vệ báo lại, Phúc Khương công chúa vừa mới hồi cung điều động cao thủ đại nội vây bắt Tuyết Ảnh, hoảng hốt.

      Cho đến khi biết nàng có chuyện gì, mới yên tâm được chút.

      Thị vệ bên cạnh là do Hoàng hậu tới giải vây nên mới có chuyện gì xảy ra, lúc này, mới nhớ tới người Hoàng hậu có quyền thế hề này.

      Đây là nữ nhân được định là vợ của từ khi mới ra đời.
      Chương 37:phượng Tư 4

      Nàng vĩnh viễn ôn nhu, hiền thục như vậy, bao giờ hướng đòi hỏi thứ gì, khiến cho yên tâm đến mức quên luôn cả tồn tại của nàng.

      Bỗng nhiên cảm thấy nhớ người con ấy giờ đây như thế nào, liền cho người báo tối nay qua cung của nàng, nghĩ tới, nàng vẫn còn nhớ những thói quen cũng như sở thích của .

      Nàng, chính là người tốt nhất để ngồi lên vị trí hoàng hậu.

      Sau khi ăn xong, tán gẫu hồi, Long Lâm liền đứng dậy chuẩn bị rời .

      “Hoàng thượng...... Tối nay ở lại sao?” Lời vẫn uyển chuyển hàm xúc như cũ, nhưng trong đó vẫn dấu được tia đau buồn.

      Liếc mắt nhìn trước mắt, trong lòng Long Lâm mềm nhũn.

      Vừa muốn đưa tay xoa đầu nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, phút chốc thu tay lại.

      Hoàn toàn để ý đến vẻ bị thương của nàng, từ chối:“ được. Trẫm công vụ bận rộn, còn muốn trở về ngự thư phòng.”

      ra khỏi đại môn của Phượng tê cung, vẫn có thể thấy bóng dáng của nàng đứng ở cửa cung, vẻ mặt cung tiễn, nhàn nhạt cười.

      khắc kia, Long Giác bỗng nhiên có chút đau lòng.

      Nhưng giây tiếp theo, cảm giác đau lòng này biến mất hoàn toàn.

      Bỗng nhiên, từ trước mặt, nhóm nữ nhân ăn mặc quần áo đẹp đẽ quý giá xuất . Người con đầu hiểu có chuyện gì khóc vô cùng thương tâm.

      “Hoàng huynh hoàng huynh! Huynh phải làm chủ cho muội!” Nàng chạy nhanh tới nhưng do cẩn thận mà té ngã đất, khóc càng lớn hơn.

      Nhưng phượng mâu của hoàng thượng cũng chỉ lẳng lặng nhìn, giống như xem vở hí kịch.

      phẩy tay áo rồi bước , nhưng trước đó vẫn câu: “Phúc Khương, ngươi hãy chuẩn bị .”

      tựa hồ thể tiếp thu kết quả như vậy, vẫn hô khóc.

      Được lúc, nàng liền hướng về phía thị nữ đứng bên cạnh mà trách mắng.

      ***********************

      Ngày mười lăm tháng tám. Lễ Trung thu.

      Sáng sớm, gian yên tĩnh bỗng nhiên bị phá vỡ bởi tiếng là thất thanh.

      “Thiếu gia thiếu gia!”

      đồng tử áo xanh nhanh chóng chạy thẳng vào phòng, hướng về phía Lạc Tịch ngồi ăn tấm thiếp mời :“Cảnh vương phủ gởi thư mà.”


      Chỉ thấy nam tử trung niên tiến lên hành lễ :“Lạc đại nhân, Vương gia nhà ta muốn mời đại nhân và Tuyết tiểu thư tối nay tới phủ để cùng ngắm trăng tròn.”

      Lạc Tịch nhìn Tuyết Ảnh:“Muốn ?”

      Tuyết Ảnh gật đầu:“Muốn! lâu rồi gặp bọn họ.”

      Lạc Tịch hướng về phía người đó :“Trở về với Vương gia, đa tạ hảo ý của Vương gia, tối nay chúng ta nhất định đến.”

      Nam tử trung niên thở ra hơi rồi cáo lui.

      Lạc Tịch hướng về phía hai người nha hoàn bên cạnh phân phó:“ Chuẩn bị cho tiểu thư vài thứ để tối nay ra ngoài.”
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Đoàn viên 1

      Trăng tròn.

      Đoàn viên.

      Dưới ánh trăng, người người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn , mọi người cùng nâng chén và chuyện phiếm, ai cũng hưởng thụ cảm giác sung sướng, mà thỏa mãn này.


      “Đây quả mùa Trung thu khó quên nha!” Tứ vương gia Long Diễm cảm khái .

      “Tại sao?” Tuyết Ảnh vừa ăn cao hoa quế vừa hỏi.

      “Bởi vì Trung thu là trong những ngày lễ trọng yếu nhất a!” Long Diễm cười .

      “Những ngày lễ quan trọng như vậy mọi người phải ở bên nhau phải sao?” Tuyết Ảnh để khối cao hoa quế trong tay xuống.

      “Những buỗi lễ trọng yếu như thế này mới cần Lạc Tịch để vẽ tranh nha!” Long Diễm rốt cục nhịn được cười lên ha hả.

      Ngay cả người áo đen phía sau cũng lộ ra nụ cười.

      Lạc Tịch xoa đầu Tuyết Ảnh, cười :“Ảnh nhi, đấu lại Vương gia đừng nữa!”

      Tuyết Ảnh cái miệng nhắn quyết:“Hừ! Các ngươi liên hợp lại khi dễ ta!”

      Lạc Tịch giơ lên khối hạch đào đưa tới:“Vậy muội ăn nhiều chút, như vậy là hều nhau.”

      , bỗng nhiên Long Giác sau lưng người áo đen cái lắc mình tìm ra ngoài, hướng về phía mái hiên hô:“Người nào!”

      cái bóng màu đen lao tới, hai người cùng lao vào nhau, ngừng giao chiến.

      Cảnh vương phủ trận bối rối.

      “Người đâu! Bắt thích khách!”

      Lại là thích khách?

      Tuyết Ảnh khỏi nhớ tới chuyện từng bị cho là thích khách ở trong cung.

      Nhưng tại sao nàng cảm thấy này người thích khách này có ác ý nhỉ?

      Hơn nữa hơi thở có chút quen thuộc.

      Kiếm pháp này nhìn cũng rất quen.

      Bỗng nhiên, bóng đen vọt tới.

      Người áo đen phía sau cũng đuổi sát theo, nhanh chóng đứng chắn trước mặt Tứ vương gia.

      Kiếm, thẳng tắp đâm tới.

      Người áo đen nhắm mắt lại hướng về phía Long Diễm câu cái gì, khiến cho kinh ngạc vạn phần.

      “Sư huynh!” Tuyết Ảnh vui vẻ hô lớn.

      Theo tiếng la, người đứng cao bỗng nhiên nhảy xuống, đáp xuống đất.

      nam tử mạnh mẽ cầm kiếm mà đứng giữa sân.

      Dưới ánh trăng thanh mát lộ ra tia mát lạnh.

      Tuyết Ảnh đứng dậy chạy qua, vui vẻ dứt:“Sư huynh sao người lại tới đây?”

      Thấy Tuyết Ảnh, nam tử thanh tĩnh lại, nhưng vẫn tức giận:“Ngươi vẫn còn nhớ đến vị sư huynh này sao.”

      Tuyết Ảnh cười hắc hắc :“Sao có thể nhớ sư huynh cùng sư phụ được? Mỗi ngày muội đều nhắc đến hai người đó!”

      Nghe vậy, nam tử kia khóe miệng khó nén nụ cười, sờ sờ nàng đầu:“Chỉ biết ngọt thôi.”

      Lúc này Lạc Tịch cũng theo tới, hướng về phía chắp tay:“Sư huynh.”
      Winter thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Đoàn viên 2

      Dẫn nam tử được gọi là sư huynh tới trước mặt Long Diễm, Lạc Tịch hướng về hai phía lần lượt :“Đây là Tứ vương gia và hộ vệ của người, còn đây là sư huynh của ta.”

      Người nam tử hướng về phía Long Diễm cùng người áo đen đứng sau chắp tay :“Mới vừa rồi đắc tội. Tại hạ Tần Thủ, là sư huynh của Lạc Tịch và Tuyết Ảnh.”

      Tuyết Ảnh rót cho Tần Thủ ly rượu:“Sư huynh, sư phụ lão nhân gia kia thế nào rồi ạ?”

      Tần Thủ tiếp lấy ly rượu :“Các ngươi rồi, sư phụ cảm thấy nhàm chán liền dạo chơi tứ hải. Có thể là yên lòng các ngươi, nên ta tới xem các người như thế nào.”

      Lạc Tịch nâng chén mời rượu:“ khiến sư phụ lo lắng, khổ cực cho sư huynh rồi.”

      Tần Thủ uống hơi cạn sạch.

      Sau đó nhìn Tuyết Ảnh :“Tuyết nhi gần đây như thế nào?”

      “A?”

      Tuyết Ảnh sửng sốt, cùng Lạc Tịch nhìn nhau, nở nụ cười má lún đồng tiền:“Muội tốt lắm! Ăn ngon uống ngủ ngon là tốt! Sư huynh cần phải lo lắng đâu!”

      Tần Thủ tinh tế nhìn nàng, sau đó nở nụ cười:“Rất tốt.”

      Quay đầu, Tần Thủ nhìn Lạc Tịch :“Ban đầu, lúc ngươi muốn mang Tuyết nhi xuống núi ta từng qua, nếu ngươi dám chọc muội ấy vui, ta nhất định bỏ qua cho ngươi. Hôm nay, ngươi muốn như thế nào đây?”

      Nghe vậy, mọi người cả kinh!

      “Sư huynh?” Tuyết Ảnh kinh ngạc, nàng bây giờ khôi phục lại sức khỏe, làm thế nào mà huynh ấy phát ra được?

      Lạc Tịch thùy mắt, đứng dậy hướng về phía Tần Thủ :“Là đệ chiếu cố tốt cho sư muội, sư huynh xin cứ trách phạt.”

      “Sư huynh sư huynh, muội sao! Muội có chuyện gì hết á!” Tuyết Ảnh vội vàng giải thích, ngừng lắc cánh tay của Tần Thủ.

      Dưới ánh trăng, tay áo bồng bềnh, tựa như tiên tử.

      Tần Thủ bất giác hoảng hốt, dường như thấy được ngọc nữ Thiên Sơn xuất trước mặt:“Tuyết nhi......”

      “Sư huynh, đừng tức giận có được ?” Tuyết Ảnh nở nụ cười tươi lấy lòng người trước mặt.

      Mà Lạc Tịch ở bên cạnh vẫn mực im lặng.

      Long Diễm cứ như vậy nhìn đồng môn ba người bọn họ đoàn tụ, giọng hướng về phía thị tì bên cạnh cái gì, sau đó thị nữ nhanh chóng rời , chỉ trong chốc lát, người thị nữ đó lại quay trở về đứng ở vị trí của mình.

      Ánh trăng tròn vành vạch cao sáng của góc của bầu trời, mà ở phía dưới ánh trăng, mọi thứ cũng an tĩnh lạ thường.

      Bỗng nhiên, tràng cười lớn dằng dặc từ sau vọng lại:“Ha hả a ~~ đồng môn họp nhau, lại trùng dịp Trung thu trăng tròn, mọi người khó được khắc sướng khoái hưởng thụ, saai thèm quan tâm đến bổn vương vậy!”

      Long Diễm vẫy tay cái, ba vò rượu được đưa đến.

      Mở nắp chum rượu, mùi thơm làm say lòng người truyền đến.

      Nâng chén mời trăng sáng, rồi cùng nhau cạn chén.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :