1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuyệt đại ngự y không dễ làm - Tố Khúc Tuyết(c43) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 9 : Về nhà

      Những hạ nhân trong Lạc Tịch trai mấy hôm nay kháo nhau rằng, vì vị nương tên là Tuyết Ảnh nên Lạc Tịch trai bây giờ so với trước kia náo nhiệt hơn rất nhiều, vốn là khoảng sân an tĩnh vắng lạnh giờ tràn đầy tiếng cười.

      những vậy, người làm mê đảo vô số thiếu nữ Lạc đại nhân giờ cũng thay đổi càng làm cho mọi người say lòng.

      *****************************

      Liên tiếp mấy ngày qua, Lạc Tịch cùng Tuyết Ảnh vẫn tới lui từ cho hoàng cung đến Cảnh vương phủ.

      Ngày này Tuyết Ảnh lười biếng, Thái y viện.

      Bởi vì hôm nay nàng có chuyện rất quan trọng muốn hỏi.

      Nhìn tướng mạo tuấn mỹ như bức tranh nghệ thuật làm điên đảo vô số thiếu nữ ở hậu cung của Lạc Tịch, Tuyết Ảnh vừa cầm cái chặn giấy thưởng thức mỹ nam vẻ tranh vừa hỏi: “Sư đệ ca...... A, Tịch ca ca, muội có vấn đề muốn hỏi.”

      “ “Ừ?” Lạc Tịch nghe vậy, dừng bút vẽ, chờ câu hỏi của Tuyết Ảnh.

      Tuyết Ảnh hắng giọng cái, có chút được tự nhiên:“Ách...... Muội muốn hỏi...... Huynh làm quan lớn như vậy vì sao ngay cả cái phủ cũng có?”

      “Hử?”Lạc Tịch nghe vậy, mặt tràn đầy nụ cười nhìn Tuyết Ảnh:“Vậy Ảnh nhi cho rằng ta phải như thế nào?”

      “Hừ…Ít nhất cũng phải sống ở nhà người khác á.....” Bị nhìn thấy tâm tư khiến Tuyết Ảnh có chút chột dạ, nàng cúi đầu giọng lầm bầm.

      “Được!” Lạc Tịch để cây bút trong tay xuống, sửa sang bức họa:“Nếu Ảnh nhi muốn có ngôi nhà, vậy hôm nay chúng ta trở về nhà!”

      “Hả?” Tuyết Ảnh bị lời Lạc Tịch làm hoảng sợ, hồi lâu nàng vẫn khép miệng lại được.
      ---------------------------
      Rẻ vào con hẻm , cổ kiệu dừng lại trước cổng đại môn lớn.

      cánh cổng, hai chữ “Lạc phủ” được khắc lên như rồng bay phượng múa.

      Màn kiệu được nhấc lên, nam tử tuấn dật nắm tay thiếu nữ xinh đẹp bước xuống.

      Nữ tử hơi ngẩng ra rồi nhanh chóng bước lên phía trước gõ cửa, nàng cũng quên quay đầu lại mỉm cười với người đứng sau lưng.

      khắc sau, cái đầu nhô ra từ trong đại môn, , vừa nhìn thấy Lạc Tich tiểu đồng này liền hướng vào bên trong la lớn:“Thiếu gia về rồi…… Thiếu gia về rồi!”

      Lạc Tịch nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tuyết Ảnh, mỉm cười rồi bước tới dắt tay nàng :“Còn đứng ì đó làm gì, mau vào nhà.”

      Lạc phủ.

      ra là nằm trong ở ơi ai đoán được.

      Ven bên đường, dưới những lầu, các, nhiều loại hoa được trồng chạy dài con đường.
      quá tráng lệ nhưng lại khiến lòng người ngây ngất.

      “Tịch ca ca, đây đều là do huynh thiết kế phải .” Tuyết Ảnh hỏi.

      “Thích ?” Lạc Tịch trả lời mà hỏi lại.

      “Ừ! Thích!” Tuyết Ảnh gật đầu, sau đó lại bổ sung thêm:“Rất thích!”

      Nghe vậy, Lạc Tịch xoa bóp nàng :“Muội thích là tốt rồi.”

      Xuyên qua ngả gấp khúc của hành lang là cái cổng vòm to lớn ra, cổng có tấm bảng lớn khắc ba chữ lớn: Nghê Tuyết uyển.

      Bước vào cổng vòm là khu tiểu trúc lâu. Trước lâu là khoảng đất trống trồng rất nhiều loại thảo dược cùng ít những loài hoa. Bên cạnh nữa là cái bàn đu dây xinh xắn.

      Tuyết Ảnh đứng ở trước lầu, tin hỏi:“Này, đây là huynh làm cho muội sao?”

      Quay đầu lại, nàng nhìn thấy đôi mắt trong suốt như nước, tràn ngập sủng nịch mà ôn nhu. Bất giác, nàng như chìm vào trong ôn nhu ấy.

      Lạc Tịch cười nhìn khuôn mặt tràn đầy vui mừng của nàng, trog lòng như có dòng nước ấm tràn qua

      ra làm cho người vui vẻ cũng là chuyện hạnh phúc.

      Nhìn Tuyết Ảnh mủi chân chạm xuống đất, phi thân nhảy lên lan can của trúc lâu rồi nhanh chóng chạy vào bên trong, Lạc Tịch cũng nhanh chóng chạy theo sau.

      Khi lên đến lầu, hình ảnh đầu tiên Lạc Tịch nhìn thấy chính là khuôn mặt sợ hãi của Tuyết Ảnh, nàng ngừng than: “ là đẹp a! Cái này cũng đẹp! Cái này cũng đẹp nữa!!”

      Đem căn phòng nhìn hết lần, Tuyết Ảnh nhanh chóng chạy về phía Lạc Tịch đứng ở cầu thang, trưng ra nụ cười lớn, sau đó nhào vào lòng của Lạc Tịch. Chôn đầu vào vòm ngực rắn chắc của Lạc Tịch, hồi lâu sau mới ra câu :“Tịch ca ca, cám ơn......”

      Thanh có chút nghẹn ngào, cái đầu cũng chôn càng sâu vào trong lòng ngực.
      Lạc Tịch vỗ lên đầu của nàng, tùy nàng làm nũng, tùy nàng phát tiết.

      Chẳng qua là cánh tay ôm nàng càng chặt, phảng phất như lời hứa hẹn.

      hồi lâu sau.

      “Tịch ca ca......” Tuyết Ảnh rốt cục đem đầu ngẩng lên, muốn mở miệng đánh vỡ khí yên tĩnh này, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thanh tuyền tĩnh lặng của Lạc Tịch, nàng nhất thời biết phải gì.

      Chỉ thấy Lạc Tịch yên lặng nhìn nàng :“Ảnh nhi, từ nay về sau, chỉ làm Ảnh nhi của mình ta được ?”

      Ánh mắt kia rất kiên định, rất chăm chú, nhưng mang theo tia thấp thỏm.

      Nàng nhìn Lạc Tịch, vốn nghĩ muốn đùa câu nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lạc Tịch nàng đàng phải nuốt lời muốn xuống.

      Mặc dù nàng hoàn toàn hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nàng biết đây là quyết định trọng yếu.

      Nhìn sâu vào ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, Tuyết Ảnh hai má đỏ ửng, nở nụ cười sáng lạng : “Được”

      Nhận được đáp án như ý, Lạc Tịch thở ra hơi nhỏm, sau đó ôm Tuyết Ảnh vào lòng, cười sáng lạn như đứa trẻ.

      Lời của Mục Lương ngày hôm đó, Lạc Tịch luôn để trong lòng.

      Mặc dù biết vì sao đương kim hoàng thượng lại đối xử tốt với cái xa lạ như vậy, nhưng cho dù là bất cứ nguyên nhân gì, cũng để cho Tuyết nhi của phải lâm vào cảnh tranh đấu ở hậu cung.
      -------------------
      Nghê Tuyết uyển, là vì nàng mà xây nên.

      năm kia, tuyết rơi khắp núi, cách nào ra ngoài hái thuốc được, nàng ngồi cạnh bếp lữa cùng chuyện.

      phía nam bốn mùa hoa nở, sông nước chạy dài, non xanh nước biếc, là nơi náo nhiệt phồn hoa.

      Nàng hỏi: Nơi đó có cây trúc ? sách có tới loại cây này.

      có.

      Nàng : Chờ sau này nếu có cơ hội, ta nhất định phải phía nam, tìm nơii non xanh nước biếc xây ngọn trúc lâu, trước lầu loại trồng nhiều dược thảo. Như vậy cũng sợ gặp đông lạnh, vừa có thể hái thuốc mà cần lên núi.

      trả lời, chỉ xoa đầu nàng.

      Hôm nay, vì nàng thực giấc mộng ngày ấy.

      Là từ khi nào bắt đầu để ý đến nàng như vậy?

      quên.

      Chẳng qua là rất thích nhìn hình ảnh tươi cười của nàng.

      Ba năm, nhìn nàng từ tiểu nha đầu tinh quái trở thành thiếu nữ làm rung động lòng người. Tâm hồn ngây thơ trong sáng, thuần túy như tuyết của nàng khiến càng ngày càng trầm mê càng ngày càng khát vọng.

      Như vậy có tính là tình hay ?

      “Thiếu gia thiếu gia, tới giờ dùng cơm ạ!”

      tiểu đồng từ xa chạy tới đứng ở dưới cầu thang nhìn màn này khỏi chột dạ, tiểu đồng nhanh chóng cúi đầu, le lưỡi : “ xin lỗi xin lỗi, các vị cứ tiếp tục……”

      muốn xoay người bỏ chạy từ sau lưng vang lên thanh tràn đầy tiếng cười:“Thanh Thành, vẫn lễ phép như trước, còn qua đây ra mắt tiểu thư.”

      Đợi cho hai người xuống lầu, thanh sam đồng tử mới tới trước mặt Tuyết Ảnh làm lễ ra mắt:“Thanh Thành ra mắt tiểu thư!”

      Tuyết Ảnh che miệng cười khẽ:“Xin chào”
      Lạc Tịch ý bảo Thanh Thành trước dẫn đường, rồi nắm tay Tuyết Ảnh theo.
      Chữ 150 thôi, đừng để 200, quá lớn tốt =D chọn khổ lớn vừa đấy bạn. Mình fix giúp bạn chương này, mấy chương trước bạn fix lại . ấy phải đâu =D
      Chương 10: Dạ yến
      Điện Liên Mai.

      Đèn hoa được treo khắp nơi, đèn đuốc sáng trưng. Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Mai phi nên điện Liên Mai hôm nay phá lệ náo nhiệt.

      Vốn tráng lệ nay càng tráng lệ hơn, những dãi lụa đỏ được treo lên, những viên dạ minh châu dùng để chiếu rọi xuống con đường, điện Liên Mai như được khoác lên chiếc áo mới khiến cho mọi người có thể thấy sức mạnh địa vị của chủ nhân ở nơi này.

      Mai Liên Hương nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương đồng, tinh tế lông mày, nhàn nhạt ánh mắt, làn môi mỏng manh, cùng với những loại trang sức tinh tế được cài đầu.

      Từ đâu nhìn nàng như quý phi được sủng ái nhất?

      Quý phi phải được đánh giá qua trang phục xinh đẹp sao?

      Nhưng vì sao nàng lại thể tự trang điểm cho mình.

      Hoàng thượng thích nàng giả trang như vậy, nàng cứ như vậy giả dạng.

      Cầm chiếc kính đồng được ban thưởng, Mai Liên Hương có chút bất an.

      Bởi vì nàng chuẩn bị chưa, nàng biết rốt cuộc mình có phải là người mà Hoàng thượng nhất hay .
      Nhưng khi nhìn thấy các phi tần khác ghen tỵ với mình, nàng lại cảm thấy rất vui vẻ.

      Bởi vì sinh nhật của nàng, cả hoàng cung cũng giăng đèn kết hoa, còn mời họa sư giỏi nhất nước họa tranh cho nàng.

      Họa sư?

      Nàng chợt nhớ tới người nam tử kia, nụ cười ôn nhu, khuôn mặt tuấn mỹ, người đó có thể nhìn thấu sầu lo của nàng.

      Tối nay, người đó họa cho nàng!

      “Chỉ Ngọc, lấy phấn cho ta.” Nàng muốn trông mình có chút sắc thái.

      Tiếp lấy hộp phấn, nhàng bôi lên gương mặt xinh đẹp, bỗng nhiên trong gương đồng xuất gương mặt tức giận của người.

      Bức rèm che được cuộn lên, xuyên vào là nam tử mặc hoàng bào.

      Long lông mày mắt phượng, tràn đầy nụ cười địa hô:“Tiểu bạch thỏ của trẫm đâu rồi, hử?”

      Lúc nhìn đến nàng, môi mỏng của khẽ mím lại, đưa tay xoa xoa gương mặt mặt phấn của nàng. “Đây là do nô tài nào trang điểm? Sao lại vẽ hồng như vậy? Tiểu bạch thỏ của trẫm cần trang điểm thô tục như vậy. Ừ, như vậy đẹp hơn nhiều.”

      Mai Liên Hương nhìn nam nhân trước mặt, vốn buồn bực vì bị lau lớp phấn bây giờ khuôn mặt lại tràn đầy hạnh phúc, khẽ :“ Nếu hoàng thượng thích, nô tì để như thế này.”

      Nam tử cười :“Hôm nay là sinh nhật của ái phi, nàng nhất định phải trang điểm đẹp nhất rồi.”
      ------------------

      Lạc Tịch trai.

      Bởi vì sinh nhật của Mai Phi nên ở nơi này cũng có chút bận rộn.

      Lạc Tịch bận rộn chuẩn bị những dụng cụ tốt nhất để vẻ tranh.

      Chợt nhớ tới cái gì......

      xoay người hướng về phía thanh sam đồng tử bên cạnh, Lạc Tịch :“Thanh Thành, Thái y viện tìm Mục đại nhân, nhắn với tiểu thư nên chạy loạn chờ ta đón nàng, sau đó các ngươi cùng nhau về nhà trước.”

      “Dạ, thiếu gia.” Thanh Thành lên tiếng rồi chạy vọt .

      Chẳng biết tại sao, trong lòng Lạc Tịch vẫn có loại dự cảm xấu.

      Ảnh nhi, có việc gì .

      bao lâu, Thanh Thành trở về, thở hồng hộc :“Thiếu gia thiếu gia, Mục đại nhân tiểu thư trở về!”

      “Trở về?” Lạc tịch tâm chợt trầm xuống, có chút buồn bực.

      “Mục đại nhân tiểu thư hôm nay chế ra được loại thuốc mới nên muốn về trước để thông báo với người.” Thanh Thành tiếp tục .

      “Nàng nhất định là lạc đường!” Lạc Tịch cánh tay lấy bút khỏi run lên.

      Ảnh nhi, nàng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!Đây là hoàng cung, thủ vệ sâm nghiêm. Nếu là bị cho là thích khách có chuyện rồi.

      “Hoàng thượng giá lâm -!” lúc Lạc Tịch biết phải làm thế nào, đoàn người của Hoàng Thượng đến.

      Thêm vấn đề mà phải lo lắng rồi.

      nhanh chóng ra ngoài ngênh đón, nhất tề quỳ xuống.

      “Bình thân.” Hoàng thượng tựa hồ phá lệ vui vẻ, mặt che dấu được nụ cười.

      “Tạ ơn Hoàng thượng!” Lạc Tịch lần nữa hành lễ, sau đó đứng dậy.

      Kéo người gây họa đứng trước Hoàng thượng qua bên, Lạc Tịch nhìn Tuyết Ảnh từ xuống dưới.

      “Tử uyên, nghe đây là sư muội của ngươi?” Bỗng nhiên Hoàng thượng hỏi.

      “Dạ. Đây là sư muội của hạ thần, sư muội hiểu chuyện, khiến cho Hoàng thượng gặp nhiều phiền toái, thần giáo huấn nàng chặt.” Lạc Tịch .

      “Vậy tối nay sư muội của ngươi có tới vẽ tranh ?” Phượng mâu lên tia vui mừng.

      “Bẩm Hoàng thượng, sư muội của thần am hiểu nhất chính là y thuật, vẽ tranh chẳng qua là phụ trợ, mà nàng lại thường xuyên gây rối, thần sớm mang nàng đưa về nhà.” Lạc tịch nghĩ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chuyện này.

      “Kia, để cho nàng cùng vào cung cũng sao! Có thể phụ giúp ngươi vẽ tranh càng tốt, hơn nữa có y thuật nàng có thể phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn.” đòng ý cho bất cứ lời từ chối nào, Hoàng Thượng tuyên bố.

      Nhìn nét mặt đắc ý của Hoàng Thượng, tâm Lạc Tịch chợt trầm xuống rồi :“Thần...... Tuân lệnh.”

      Hoàng thượng hài lòng rời , Lạc Tịch nắm tay Tuyết Ảnh xoay người trở về phòng.

      đường im lặng.

      Tuyết Ảnh theo phía sau hiểu có chuyện gì, bỗng nhiên nàng có chút sợ hãi.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11 : Dạ yến 2

      Nàng biết tại sao ánh mắt của mọi người lại khiếp sợ như vậy, biết tại sao Tịch ca ca mà nàng thích lại trở nên nghiêm túc như thế. Mặc dù cười, nhưng nàng có thể cảm giác được tức giận.

      Trở lại trong phòng, Lạc Tịch ngồi ở ghế bên cửa sổ, châm chén tra rồi nhanh chóng cạn sạch.

      “Tịch ca ca......” Tuyết Ảnh ngồi ở bên giường bỗng nhiên có chút sợ, Tịch ca ca như vậy nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy.

      Chỉ sợ, so với lúc trước khi nàng đánh mất cây bút vẽ trân quý của , cũng giận như vậy.

      Mặc dù cười nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy......

      Đau lòng.

      “Ảnh nhi.”

      Lạc Tịch đặt chén trà xuống, rất nghiêm túc nhìn về phía Tuyết Ảnh, hỏi:“Muội vì sao lại chung với Hoàng thượng?”

      “Muội, muội lạc đường, sau đó gặp được bọn họ, sau đó đưa muội tới đây...... Tịch ca ca có chuyện gì vậy? Tại sao huynh lại tức giận như vậy?”

      xong lời cuối cùng, cái miệng nhắn khẽ cắn môi, từng giọt nước mắt tựa như trân châu ngừng rơi xuống.

      thể chịu được giọt nước mắt của nàng. Thở dài tiếng, Lạc Tịch đứng dậy, tới bên giường, cúi thấp người xuống tới trước mặt Tuyết Ảnh, vì nàng lau những giọt nước mắt ấy!

      Hàng lệ ấm nóng!

      khỏi buồn bực, tại sao bản thân lại sợ nước mắt của nàng như vậy?

      Nước mắt của nàng khiến lòng đau nhói, tâm như đứt ra……

      Tuyết Ảnh bỗng òa khóc lớn, lao về phía Lạc Tịch mà ôm..

      Ngửi thấy mùi hương quen thuộc nàng bỗng nhiên cảm thấy rất an tâm.

      Bởi vì nàng biết, bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần có ở, có chuyện gì có thể xảy ra.

      Nghe tiếng khóc ngừng phát ra từ người trong ngực, Lạc Tịch vỗ lưng của nàng, bỗng nhiên thở dài tiếng.

      Chuyện muốn tới cũng tới sao?

      Nếu như nàng bị ép buộc phải vào cung dây dưa mọi chuyện, cũng nguyện ý vào lại nơi đó cùng nàng.

      Chiêu Dương điện

      Đèn đuốc sáng trưng, khí thế rộng rãi, hết sức tráng lệ.Những cột trụ chạm khắc hình rồng bay phượng múa, những con đường được dạ minh châu chiếu sáng khiến cho hoàng cung sáng như ban ngày.

      Trong đại điện Hoàng Thượng mặc hoàng bào, mắt phượng, mày rậm, mang mười phần Vương khí.

      Bên cạnh Hoàng thượng là người mặc phượng bào, đầu đội mũ phượng, uyển chuyển hàm xúc ôn nhu mang vẻ đẹp đẽ quý giá của hoàng hậu.

      Hai bên theo thứ tự là hàng áo vàng tơ trắng, liếc mắt nhìn sang vẻ đẹp quý phái, giản dị của Mai phi, khác xa với vẻ đẹp rực rỡ mê hoặc chúng sinh của những phi tần khác.
      --------------

      Dạ yến bắt đầu.

      Những ly rượu được nâng lên, tiếng chúc mừng vang lên khắp điện, nhạc vang lên, những vũ nữ ngừng tiến lên thay phiên nhau phô diễn khả năng của mifng.

      Tuy chỉ là thọ yến của phi tử nhưng yến tiệc hết sức xa hoa, khiến cho mọi người có thể thấy được địa vị của phi tử này hề .

      Lạc Tịch bước từng bước hướng về phía cung điện tới.

      Mai Liên Hương nhìn người nam nhân mặc trường bào màu lam nhạt, đầu được buộc gọn, cài cái trâm màu bạc nạm ngọc, tuấn mỹ nam tử cầm dụng cụ vẽ tranh trong tay hướng về phía nàng hành lễ, trong lòng nàng trận rung động.

      Cảm giác như vậy giống như là từng quen biết.

      Quay đầu nhìn về phía nam tử ngồi ở nỏi cao nhất, nàng thấy ánh mắt của Hoàng thượng nhìn về phía người họa sư. Nhìn họa sư?

      , người nhìn chính là......

      Nữ oa nhi xinh đẹp tựu thần tiên đứng bên cạnh Lạc Tịch.

      Đây là ánh mắt mà nàng thường xuyên nhìn thấy, là khi Hoàng thường nhìn nàng.

      Chẳng qua là bây giờ ánh mắt của Hoàng thượng có điểm khác xưa.

      Theo ánh mắt của người, Mai Liên Hương cũng nhìn về phía này bạch y nữ tử.

      thân trắng noãn, đầu vấn cái búi tóc đơn giản, tóc cài cây ngọc trâm màu lam, cùng vài đóa hoa của cây Lam ngọc, khuyên tai xinh xắn được khảm đá màu lam nhạt, theo ánh sáng ngừng tỏa ra.

      điện mọi người bắt đầu nghị luận, mỹ nhân xinh đẹp tựu thần tiên khiến cho mọi người phải mơ màng.

      Lạc Tịch nhìn người bên cạnh chút, giọng :“Ảnh nhi, theo sát huynh, được nhìn loạn.”

      Tuyết Ảnh nghe vậy cũng chuyên tâm mài mực, thỉnh thoảng hạ vài nét bút lên bức tranh.

      Nhất thời, cả yến hội yên ắng hẳn, vốn là vui vẻ nhưng bây giờ lại im lặng khác thường.

      ở phía bên nay, những vương tộc cùng các đại thần tham gia yến hội nghị luận về tiểu mỹ nhân xinh đẹp tựu thần tiên này, khuôn mặt tràn đầy thèm thuồng.

      ở phía bên kia, hoàng đế cũng nhìn bạch y nữ tử chớp mắt, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ôn nhu.

      Còn ở phía còn lại là vẻ mặy tức giận của Mai Phi, vẻ mặt xem kịch vui của Dạ phi, cùng khuôn mặt uyển chuyển hàm xúc của hoàng hậu.

      Bức tranh hoàn thành, nó được dâng lên cho mọi người cùng thưởng thức.

      Bức tranh vừa được đưa ra khiến ch mọi người trong điện phải sửng sốt, nó lột tả hết vẻ đẹp như mỳ, yểu điệu, cũng như tâm hồn thuần khiết vui tươi của Mai phi, kết hợp phương pháp vẽ của phương đông cùng phương tây, cùng với cách sử dụng ánh sáng, khiến cho mọi thứ trong bức tranh tựu như .

      Đây chính là trình độ của họa sư nổi tiếng nhất cả nước!

      Cả sảnh đường vang lên tiếng khen ngợi.

      Lạc tịch chắp tay, cầm tay Tuyết Ảnh muốn thối lui bỗng nhiên, Hoàng thượng vỗ về cái trán có chút khó chịu.

      Hoàng hậu đở Hoàng thượng hô:“Ngự y, mau truyền ngự y!”

      Hoàng thượng khoát khoát tay, chỉ vào bạch y nữ oa đứng trong điện :“Ngươi, tới đây giúp trẫm.”
      Chương 12: Mê say

      long sàn, nam tử mặc long bào nằm, người đắp chiếc chăn mỏng. Người đó làm nét mặt khó chìu, hướng về phía những tỳ nữ khoát tay, làm cho các nàng lui hết ra ngoài.

      Sau đó vươn cánh tay tinh tráng ra để người bên cạnh bắt mạch.

      Tuyết Ảnh nhìn khuôn mặt của chút, sau đó thử bắt mạch.

      Ngón tay lạnh như băng lướt qua khiến cho lòng của người nam tử khỏi rung lên.

      Mùi thuốc nhàn nhạt phát ra từ người nàng khiến lòng của vị hoàng đế được buông lỏng.

      “Trẫm bệnh như thế nào?” Phượng mâu khẽ nâng, nhìn khuôn mặt của người trước mắt.

      “Hoàng thượng có bệnh.” Tuyết Ảnh .

      thể nào, đầu của trẫm rất đau.” Nét mặt có chút thống khổ, nhưng đôi mắt phượng lên tia hài hước.

      Tuyết Ảnh như có điều suy nghĩ.

      hồi lâu khuôn mặt nhắn của nàng khỏi đỏ bừng :“Ta biết rồi! Hậu cung của người giai lệ như vân, người tình ý dạt dào, hôm nay lại có nhiều mỹ nữ trước mặt khiến cho người khí huyết dâng trào nên mới xảy ra tượng hoa mặt đâu đầu nay.”

      Hít sâu hơi, nàng tiếp tục :“ cách khác ----- người là tâm tình quá độ sung sướng.”

      Nghe vậy, vốn là khuôn mặt thống khổ, hoàng đế khỏi lớn tiếng cười:“Ha ha ha ha! Cách giải thích này chắc cũng chỉ có nàng mới được.”

      Cười xong vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của nàng.

      Làn da trắng nõn nà, mang khí thế của u lan, khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.

      Trong mắt Phượng tràn đầy ý cười, thanh dễ nghe vang lên:“Tiểu bạch thỏ, ngươi tên là gì?”

      Tuyết Ảnh khỏi kinh ngạc, lời này tựu hồ nàng nghe ở đâu rồi! Nhưng ở đâu nàng nhớ .

      “Quên?”

      Phượng mâu lên tai thất vọng, nhưng sau đó lại thay đổi, tuấn mỹ nam nhân cười lớn:“ sao, ta giúp ngươi nhớ lại . Bây giờ phải đem điều tiếc nuối trước đây thực , ta gọi là Long Giác, ngươi tên là gì?”

      Phảng phất như bị mê hoặc, Tuyết Ảnh lẩm bẩm trong miệng hai chữ:“Tuyết Ảnh.”

      muốn thêm cái gì từ ngoài cửa, công công chạy vào báo:“Khởi bẩm Hoàng thượng, Lạc đại nhân cầu kiến.”

      “Tịch ca ca?” Tuyết Ảnh vẻ mặt vui vẻ, đứng dậy nhìn ngoài cửa.

      Nhìn phản ứng của Tuyết Ảnh, Long Giác chợt có chút tức giận:“Để ở bên ngoài ! Trẫm vẫn còn mệt mỏi!”

      Tiểu công công ra ngoài lại trở về báo:“Bẩm Hoàng thượng, Lạc đại nhân đêm lạnh dễ dàng bị cảm nên mang áo tới cho Tuyết Ảnh nương.”

      Nghe vậy, Long Giác dần dần dịu mặt xuống, nhìn bộ dáng lo lắng của Tuyết Ảnh, rầu rĩ :“Tuyên.”

      Rất nhanh, Lạc Tịch liền vào hành lễ:“Hoàng thượng long thể của người sao chứ?”

      Long Giác nhàn nhạt đáp:“Sư muội của ngươi y thuật cao minh, ta sao rồi, sau này để nàng ở trong cung luôn !”

      đợi Lạc Tịch gì, khoát khoát tay:“Các ngươi lui ra , trẫm muốn nghỉ ngơi.”


      Nhìn bóng dáng của Lạc Tịch cùng Tuyết Ảnh xa, Long Giác bất chợt cười khẽ.

      Ba năm a, rốt cuộc tìm được nàng!

      Ban đầu phái nhiều người ra ngoài tìm cũng có tin tức, phảng phất nàng như là người mà trời cao phái tới để cứu trong cảnh khốn cùng, hoàn thành sứ mạng liền biến mất.

      Mà nay, nàng cứ như vậy xuất trong tầm mắt.

      Mặc dù so sánh với ba năm trước đây, nàng càng thêm rung động lòng người, càng xinh đẹp như câu mất linh hồn người khác, nhưng vẫn nhớ mùi thuốc thoảng kia, cùng ánh mắt tinh khiết ấy.

      Ngày đó, khi nghe tên thị vệ chống đỡ kiệu có người căn đường, thầm nghĩ biết là tên nô tài đáng chết nào. Nhưng biết thị vệ xử lý chuyện này, dù những tên nô tài đó có xin tha thứ việc bị xử là chắc chắn xảy ra.

      Nhưng là, nghĩ lầm rồi.

      có tiếng cầu xin tha thứ, mà là thanh ôn nhu cất tiếng “Đường này cũng phải chỉ mình ngươi có thể .”


      Thanh giống như từng quen, vén rèm lên muốn nhìn chút xem là ai mà to gan như vậy, dám sợ quyền uy của .

      Rèm mở ra, kinh ngạc vạn phần, vui sướng bỗng nhiên đánh tới.

      Phảng phất như tâm nguyện nhiều năm được thực , khiến đột nhiên muốn khóc.

      bỗng nhiên biết nên gì, chẳng qua là hỏi nàng muốn đâu, đưa nàng .

      Sau lần ấy, biết được nàng là sư muội mà Lạc Tịch mang về tới.

      Sau đó cứng rắn muốn nàng xuất trong yến hội, chỉ mong được nhìn thấy nàng nhiều hơn.

      Từ khi nàng xuất , biết ánh mắt của những vương tộc đại thần kia đều là thèm thuồng, mê say sắc đẹp của nàng.

      nhìn nàng vì Lạc Tịch mà phụ giúp vẽ tranh, thậm chí ghen tỵ với hình ảnh nhìn thấy.

      Cho nên khi bọn họ muốn rời , bị choáng váng đầu, sau đó để đến hoàng hậu ở bên cạnh cùng nghi ngờ hai người phi tử, kiên trì muốn nàng khám bệnh cho mình.

      muốn quấy rầy niềm vui của mọi người, ra lệnh cho nàng tiến vào tẩm cung.

      ra lệnh cho tất cả nô tỳ thị vệ đều ra ngoài,tận hưởng khoảng khắc được đoàn tụ sau ba năm.

      Hôm nay cảm thấy vui vẻ.

      Trời cao đem nàng đưa vào trong cung, chính là ám chỉ bọn họ có duyên, phải sao?

      Cho dù nàng tựa hồ nhớ , cho dù bên người nàng có người nam nhân khác, vẫn làm nàng hiểu, mới là người tốt nhất dành cho nàng!

      Hôm nay yến hội......

      Làm thực tốt!

      Long Giác môi tràn đầy nụ cười nhìn bóng dáng xa ở ngoài cửa.

      Vừa lúc này, Mai Liên Hương bước vào trong điện, nhìn bộ dạng thương mê say của Hoàng Thượng, nàng khỏi sững người.
      Chương 13: Mê say 2

      Nụ cười này nàng chưa bao giờ thấy qua trước đây.

      “Hoàng thượng......” Mai Liên Hương nhàng hô, tâm có chút yên.

      “Ái phi cẩn thận!” Long giác đứng dậy đở thân thể của Mai Liên Hương, mặc cho nàng ngã vào trong ngực.

      Vốn là khuôn mặt mộc mạc nhưng bởi vì uống hơi nhiều rượu nên khuôn mặt phiếm hồng mang theo vài phần thẹn thùng.

      Mâu quang lưu chuyển, so sánh trước đây tăng thêm vài phần quyến rũ phong tình.

      Mai Liên Hương nằm ở người Long Giác, cười :“Hoàng thượng hôm nay người dường như rất vui vẻ. Nô tì cũng rất vui vẻ.”

      “Vui vẻ là tốt rồi. Ái phi tại sao lại tới đây? Saotrở về Liên Mai điện?” Long Giác nhìn tỳ nữ ngoài cửa .

      Tỳ nữ nhất tề quỳ xuống đất:“Hoàng thượng thứ tội!”

      cái nô tỳ đứng đầu :“Bẩm Hoàng thượng, Mai Phi nương nương muốn tới gặp Hoàng thượng, nên nô tỳ thể làm gì khác hơn là......”

      “Tốt lắm, các ngươi đở nương nương trở về nghỉ ngơi !” Long Giác đợi thị nữ kia xong liền ra lệnh.

      Bọn thị nữ nhanh chóng tiến tới đở lấy Mai Phi, ngờ Mai Phi lại ôm lấy Hoàng thượng tha, làm cho các nàng biết làm sao.

      “Hoàng thượng nên đuổi nô tì dí.” Vì say thanh Mai Liên Hương có chút run rẩy, giọng nghẹn lại như chực khóc.

      Long Giác nhìn bộ dạng Mai Liên Hương tràn ngập phong tình, ánh mắt mê say, vạt áo nửa mở nữa , vai như như , khỏi trong bụng khẽđộng.

      Cho tới nay, đều là đối với nàng sủng ái, khó được nàng chủ động như hôm nay.

      Cho các thị nữ lui ra, Long Giác đở Mai Liên Hương tới giường, muốn đem nàng để xuống, lại bị nụ hôn của nàng ngăn lại.

      Mang theo chút mùi vị của rượu, kỹ thuật có chút mới lạ, nhưng nàng chủ động.

      biết có phải do rượu tác đông , nhưng Long Giác cũng đáp lại nụ hôn này.

      Tiện đà kéo quần áo của nàng xuống, hôn lên mỗi tấc da thịt của nàng.

      Thở gấp, rên rỉ, triền miên ngừng. Đầy đất quần áo tán loạn, cả phòng tràn ngập cảnh xuân kiều diễm.

      Da thịt tương thân, tóc đen quấn quanh hai người.

      mang theo nàng hưởng lạc thế giới.

      Sau khi sảng khoái qua , Long Giác ôm ngọc thể bên cạnh, nỉ non câu rất hạnh phúc rồi ngủ .

      Nhưng nàng nghe được, :“Tiểu bạch thỏ ta rất nhớ ngươi......”
      Chương 14: Kỳ nhân 1
      Câu này nghe mãi cũng tạo thành thói quen nhưng hôm nay nó lại làm cho nàng đột nhiên bừng tỉnh.

      Nhìn nam tử ngủ say ở bên cạnh, phượng mâu xinh đẹp bị hàng lông mày che kín, che dấu mảng hình quạt ám ảnh.

      Nụ cười thản nhiên treo nụ cười thản nhiên, tựa hồ như gặp được mộng đẹp.

      Cho dù ngủ nhưng dung nhan tuấn mỹ này vẫn làm cho nàng tâm thần nhộn nhạo.

      Nàng nhìn khuôm mặt luôn mỉm cười đối với nàng, nhàng rúc vào lòng người ấy, chút cũng buồn ngủ.

      Kết tóc xe duyên, họ tựu như cặp vợ chồng bình thường. Nhưng nàng tự hỏi, nàng bao giờ xuất trong giấc mộng của chưa?


      Bởi vì bức họa trong thọ yến của Mai phi mà Lạc Tịch càng được hoan nghênh hơn. Cho nên thường bị chặn đường ở cửa cung hoặc là bị chặn giữa đường mỗi khi đưa Tuyết Ảnh tới Thái y viện.

      Cuối cùng Tuyết Ảnh phải chủ động đề nghị Lạc ca ca để nàng mình tới Thái y viện, miễn cho bị vô số ánh mắt ghen tỵ giết chết.

      Sáng sớm, vừa vào cửa cung, mắt thấy hàng các tổng quản đứng xếp hàng ở cửa cung , Tuyết Ảnh tung người cái nhảy lên đầu tường, hướng về phía Lạc Tịch làm mặt quỷ:“Tịch ca ca huynh nha! Ảnh nhi trước đây!”

      Sau đó, để lại tiếng cười tà ác, nàng nhanh chóng biến mất.

      Chỉ để lại Lạc Tịch phỉa ứng phó với các tổng quản ngừng tranh chấp để xem hôm nay Lạc đại nhân về cung nào.

      ở trong cung hơn tháng, giờ đây nàng còn sợ bị lạc đường như trước. Nàng luôn con đường nhất định, nên đối với những lối khác cũng chưa từng qua.

      Từ đầu cổng thành vào, nàng cần tốn nhiều sức nhảy qua bao nhiêu là nóc nhà.

      nhìn quanh để định hướng cho bước nhảy tiếp theo, nàng liền thấy vài thiếu niên cười đùa vây bắt đứa trẻ, chúng cũng ngừng ra tay đánh đứa trẻ bé đó.

      Vừa vận khí, Tuyết Ảnh nhanh chóng nhảy qua những nóc nhà ngăn trở, miệng hô: “ Các ngươi làm cái gì đó hả?”

      hồi kinh hãi, đám hài tử kia ngẩng đầu nhìn thấy nàng bay xuống từ nóc nhà liền bỏ chạy khắp nơi.

      Đợi nàng đáp xuống đất, đám trẻ đó sớm còn thấy bóng dáng.

      Tuyết Ảnh tới trước mặt của tiểu nam hài khóc, lấy ra khăn tay đưa tới trước:“Được rồi! Bọn họ cũng chạy, ngươi đừng khóc nữa!”
      Lại thấy đứa bé kia ngừng khóc.

      “Ngươi mà khóc nữa ta liền đó!” Tuyết Ảnh làm bộ muốn xoay người, nhưng y phục lại bị kéo lại.

      Đứa trẻ ở phía sau nắm lấy góc áo nàng, cuối đầu nức nở.

      Rốt cục nhịn được cười, Tuyết Ảnh ngồi xổm xuống lau nước mắt cho , ngay lập tức nàng phát đứa này lớn lên là đẹp.

      Làn da trắng nhuận, lông mi dài treo khóe mắt vẫn còn ngấn nước, lộ ra dung mạo làm rung động lòng người.

      thân lam bào ôm sát cơ thể cùng với chiếc đai lưng màu vàng, trông giống như tiểu vương tử tuấn tú.

      “Ngươi xem, lớn trông đẹp thế này, khóc nhiều tốt đâu.” Tuyết Ảnh dụ dỗ .

      Ngừng khóc, nàng phát đứa trẻ này vẫn ngẩn đầu lên nhìn nàng, Tuyết Ảnh : “Ngươi chịu chuyện với ta, cũng thèm nhìn ta, vậy ta đây trước.”

      Dứt lời làm bộ đứng dậy, lại phát đứa này nngay lập tức ngẩng đầu!

      Bốn mắt nhìn nhau, Tuyết Ảnh kinh ngạc dứt:“Ngươi......”

      Thấy phản ứng của nàng, nam hài giống như con tiểu thú bị thương, xoay người bỏ chạy tới.

      Tuyết Ảnh có chút hiểu nhìn bóng dáng của tiểu nam hài kia, lầm bầm câu: “ đứa trẻ lễ phép, cảm ơn xoay người bỏ chạy rồi.”

      Chỉa mủi chân xuống đất, nhảy lên đầu tường, nàng bỗng nhiên, nàng gặp rắc rối lớn rồi!!!

      ------ nàng quên mất nàng từ đâu nhảy xuống rôi!

      Nhìn loạt những mái cong tương tự nhau, kiến trúc cũng tương tự, nàng hối hận hành động mới vừa rồi của mình.

      Kế tiếp làm sao bây giờ????
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      hehe, mùa hè xanh về rồi đây. ^:)^ :icecream:



      chương 15:

      Dạ Hương cung.

      nữ tử xinh đẹp nằm ghế quý phi, đầu cài ba tán hoa màu xanh ngọc, mái tóc được bối lên bởi những cây trâm hoa hình mẫu đơn màu ngọc bích, trán được vẽ hình lục giác màu tím. thân trang phục là sa mỏng, áo khoác gấm Tô Châu muôn hoa ngừng đua thắm nở rộ, bên hông treo viên ngọc Phỉ Thúy lung linh.

      Dạ Hương đối với bản thân mình chưa bao keo kiết.

      Ánh mắt khẽ chuyển, giở tay nhất chân đều lộ ra hình ảnh phong tình vạn chủng, mang mười phần mị.

      loại người, xinh đẹp phong tình khắc tận trong xương.

      Mà Dạ Hương này chính là loại người ấy.

      Đối diện với nàng, nam tử tuấn mỹ thân mang lam bào ngưng thần vẽ tranh.

      Bỗng nhiên, người nam tử khẽ cau mày.

      Nữ tử hơi hơi thay đổi tư thế, cười :“Lạc đại nhân sao lại cau mày vậy? Chẳng lẽ là do Bổn cung đủ xinh đẹp sao?”

      Lạc Tịch vẫn như cũ chuyên chú vẽ tranh, trả lời:“Dạ phi nương nương xinh đẹp, mọi người đều biết, nào có đủ xinh đẹp.”

      Nghe vậy, Dạ Hương cười ha ha, tiện đà sẳn giọng:“Lạc đại nhân vẫn như vậy, chút tình thú cũng có.”

      Dáng vẻ thướt tha mềm mại tới trước mặt Lạc Tịch, nàng dằng dặc :“Chẳng lẽ ngươi muốn cùng Bổn cung nhiều hàn huyên vài câu về việc nhà sao?”

      Bức tranh cuối cùng cũng hoàn tất, Lạc Tịch bên thu thập dụng cụ vẽ tranh bên khẽ cười :“Nương nương thông tuệ, mà Lạc Tịch lại là kẻ ngu muội, chỉ ham hiểu vẻ tranh, thứ lỗi cho Lạc Tịch thể tiếp chuyện.”

      Dạ Hương về ghế nằm, ngồi xuống, mặt tràn đầy u oán:“Hừ! Vậy ngươi đối với sư muội kia thế nào? Ta thấy ngươi đối với nàng đặc biệt để ý. Ánh mắt của ngươi nhìn nàng, chính là giống với bình thường .”

      Lạc Tịch như cũ nhàn nhạt cười, thở dài :“Nương nương đối với thần là dụng tâm, thần xin đa tạ. Sư muội do thần mang vào cung học nghệ , thần tự nhiên phải chiếu cố nàng chu đáo. Bức tranh xong, thần xin được cáo lui trước.”

      Tiếp lấy bức tranh, Dạ Hương nhìn bóng dáng thon gầy của Lạc Tịch xoay người rời , nàng thấp giọng lẩm bẩm:“Ta cuối cùng vẫn thể ở trong lòng ngươi sao?”

      Cho đến khi còn thấy cái bóng dáng kia, nàng mới từ từ mở ra bức tranh.

      Trong bức tranh trung, nàng thân phục trang đẹp đẽ, xinh đẹp quyến rũ, mà đôi mắt phong tình vạn chủng lại ánh lên chút ánh sáng của kiên dũng hào hùng.( hiểu lắm phần này)

      Nàng ngừng vuốt ve ánh mắt của người trong bức tranh, nụ cười xinh đẹp lên. , cuối cùng cũng hiểu được lòng nàng.

      Từ Dạ Hương điện ra, Lạc Tịch ngừng cảm thấy có chút bất an.

      Mới vừa rồi bỗng nhiên có loại dự cảm xấu, mà mỗi lần có cảm giác này chắc chắn có liên quan đến Tuyết Ảnh.

      Nha đầu này lại xảy ra chuyện gì chứ?

      Kế tiếp phải Lan Thương uyển của Lan phi nương nương, phải nhanh chóng hoàn thành mới được.

      Sau khi được đoạn đường, cánh cổng lớn ra trước mắt , ngẩng đầu lên, giật mình phát , ở: Thái y viện.

      Vào bên trong viện, Lạc Tịch phát , trừ những người vội vàng bốc thuốc ở đây còn bóng dáng của ai.

      Từ từ về phía trước, Lạc Tịch nghe thấy thanh cười đùa của mọi người.

      Theo tiếng , Lạc Tịch thấy mọi người vây quanh gốc cây sam cao vút, họ ngừng bàn tán nghị luận cùng chỉ trỏ.

      cây, bóng trắng cầm theo mảnh lụa đỏ ngừng nhảy qua nhảy lại.

      Lạc tịch bước đến gần cây sam, ngẩng đầu nhìn mảnh lụa giờ được cột đỉnh cây.

      Mà người đó cột lụa phải Tuyết Ảnh là ai.

      Có người lo lắng hướng cây ngừng hô: “Tuyết nhi, cẩn thận chút!! Mau xuống mau xuống nha..….”

      Cũng có người như xem kịch vui:“Khinh công của nàng tệ nha! là được mở rộng tầm mắt!”

      ......

      Tâm Lạc Tịch nhìn bóng dáng của Tuyết Ảnh cũng khỏi xoay tròn.

      Rốt cục, nàng buộc mảnh vải xong, liền theo thân cây trượt xuống.

      Mà nàng cũng nhìn thấy .

      Nàng làm cái mặt quỷ:“Tịch ca ca......”

      “A -----!” Mọi người hoảng sợ kinh hô.

      Tất cả mọi người đều ngừng thở nhìn cái bóng màu trắng rơi xuống, tâm khỏi lo lắng.

      Ngay lập tức, họ nhìn thấy cái bóng màu lam từ dưới gốc cây, phóng lên, vươn hai cánh tay, đỡ lấy thân thể của cái bóng trắng rớt xuống.

      Ngẩng đầu, Tuyết Ảnh nhìn khuôn mặt bình tĩnh, thanh tuyền, tràn đầy thương của người đó.

      Sau đó nàng nghe thấy :“Ảnh nhi, ngươi bị thương ở đâu ?” Giống như ba năm trước, khi nàng leo núi hái cỏ linh chi, do cẩn thận mà té xuống, may mà có hắn_ Lạc Tich đỡ được, cũng như vậy, trách cứ gì nàng, chỉ có lo lắng.

      Mọi người thở dài hơi.

      ở bên ngoài, nam tử chen chúc tiến vào, đến trước mặt Tuyết Ảnh, đưa tay bắt mạch cho nàng, sau đó nhìn nàng từ xuống dưới, xem xét nàng có bị thương .

      Tuyết Ảnh ngẩn người chút rồi : “Mộc Lam, huynh đừng khẩn trương, muội có chuyện gì , có Tịch ca ca ở đây chuyện gì xảy ra với muội đâu!”

      Mộc Lam tựa hồ có chút tức giận, tức giận nàng sao lại chú ý như vậy.

      Sư phụ luôn căn dặn phải chú ý đến nàng, mà nàng lại chẳng bao giờ tự chăm sóc cho mình được.

      cảm thấy sai sao?

      Vì sao lại cảm thấy nụ cười kia của nàng tràn đầy hạnh phúc.

      Phảng phất như nàng hề sợ tình huống vừa rồi.

      Mà người nam nhân ôm nàng, nghe thấy lời của nàng nụ cười mặt cũng ôn nhu hơn vài phần.

      Trò hay kết thúc, mọi người tản , Lạc Tịch đem Tuyết Ảnh đặt ở ghế đá. Sau đó tinh tế nhìn nàng, giống như sợ bỏ qua bất cứ vết thương nào của nàng.

      Tuyết Ảnh kéo tay của Lạc Tịch qua, nhanh chóng bắt mạch cho .

      Sau đó yên lặng nhìn nam nhân trước mắt có chút hờn dỗi:“Tịch ca ca, huynh chút cũng lo lắng Ảnh nhi sao ~~”

      Nhìn bộ dạng thất vọng của nàng, Lạc Tịch khẽ vuốt đầu nàng, ý cười càng đậm:“ Huynh làm sao có thể bị muội lừa được?”

      Cái miệng nhắn khẽ cong lên, Tuyết Ảnh :“Hừ, Tịch ca ca, huynh mang thù dai nha.”

      vẫn còn nhớ buổi chiều của ba năm trước, khi đó Tuyết Ảnh hái thuốc ở núi, nàng vô tình nhìn thấy gốc cây linh chi hiếm có, ngay lập tức, nàng đem tất cả những loại dược thảo hái được đưa cho , còn mình ỷ vào khing công hơn người nên tự chạy hái thuốc, nhưng trong cú nhảy cuối cùng, nàng lại xẩy chân, mất đà mà rơi xuống, vẫn nhớ cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy nàng rơi xuống vào lúc đó. Khi nhìn thấy nàng sắp chạm đất, hăn nhanh chóng phóng lên đỡ lấy nàng. Nhưng khác với suy nghĩ của , nhìn thấy mặt nàng là nụ cười tinh quái, tràn đầy vui vẻ.

      Từ đó, phát khinh công của nàng rất giỏi, những vậy nàng còn là tiểu ác ma dám làm.

      Nhìn dung nhan xinh đẹp, mê hoặc lòng người nằm trong lòng mình, Lạc Tịch nhàn nhạt cười, giọng ôn thuận: “Vậy bây giờ muội có thể cho ta lời giải thích vì sao lại leo cây ?”

      Tuyết Ảnh tự biết đuối lý, thể làm gì khác hơn đành :“Muội……. muội, sáng nay muội cẩn thận nên bị lạc đường, khó khăn lắm mới về Thái y viện được, sau đó muội liền nghĩ ra biện pháp này, treo cái khăn lụa cây ở trong sân, nếu sau này cẩn thận lại lạc nữa chỉ cần nhìn nơi nào có khăn lụa đó chính là Thái y viện rồi….Hihi…..có phải muội rất thông minh ?”

      Nhìn ánh mắt mong ngóng chờ tán dương của Tuyết Ảnh, Lạc Tịch thể làm gì hơn đành gật đầu: “Đúng vậy, Ảnh nhi thông minh nhất.”

      Nghe được lời khen của Lạc Tịch, Tuyết Ảnh reo lên vui mừng.

      Chỉnh sửa lại y phục bị xốc xếch của nàng, Lạc Tịch : “Muội có chuyện gì là tốt rồi, ta phải đây. Ta còn phải vào cung vẽ tranh, muội cũng li học hành đàng hoàng , nếu ta liền đem muội về lại núi đó….”

      Tuyết Ảnh nghe vậy, lè lưỡi làm mặt xấu, rồi cười làm lành:“Muội nhất định học tốt, huynh đừng gì với sư phụ nha……..Tịch ca ca là tốt nhất. Hắc hắc......”

      Bỗng nhiên, nàng chợt nhớ tới vấn đề nên kéo tay Lạc Tịch “Tịch ca ca, hôm nay muội thấy rất nhiều người lạ mặt nha! Muội gặp tiểu nam hài rất dễ thương, còn thấy ở trong cung có người đeo mặt nạ làm phép chạy tới chạy lui, muội còn thấy có nữ nhân bị cởi hết áo quần, rất đáng thương.”

      Người Lạc Tịch hơi cứng lại,, sau đó nhàn nhạt cười :“Ảnh nhi, những lời này muội chỉ cần với ta là đượcrồi, sau này được với người khác, biết chưa?”

      Tuyết Ảnh nhìn Lạc Tịch, nàng biết những điều Lạc Tịch luôn có lý do của mình, gật đầu, nàng : “muội biết rồi.”

      Bước ra khỏi Thái y viện, quay đầu nhìn bóng dáng của Tuyết Ảnh vẫn vẫy tay ngừng, Lạc Tịch khoát tay rồi về phía Lạc Tịch trai.

      Việc Ảnh nhi phải là vấn đề mà Tứ vương gia từng đề cập với sao? Chẳng lẽ, muốn động thủ?
      ****************************
      đám cung nữ cùng nô tài ngừng chạy qua chạy lại trang trí cho hoa viên. Từ những đình đài, lầu các, đến những cây cầu bắt qua các con suối , đều được bao phủ bởi những bông hoa xinh đẹp, tươi mới. tất cả những tiểu động vật trong hoa viên này đều được dựng lên từ hoa.

      Nghe , trước đây, trong buổi Hoàng thượng ghé thăm hoa viên, nhìn những bông hoa đâm chồi có, nở rộ có ngừng ganh đua sắc đẹp, người liền cảm thấy vui vẻ, vậy nên người quyết định tổ chức lễ hội cho các cung phi, cùng gia quyến của các quần thần tới tham dự - Lễ hội hoa xuân.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Tiểu Thất 1

      Sáng sớm, hoàng cung yên tĩnh như nơi người, nhất là ở nội viện của hoàng cung, ở đó lại càng tự do ai quản.

      cái bóng trắng ở tường thành ngừng nhảy tới nhảy lui, rồi dừng lại tường thành.

      Tìm kiếm xung quanh hồi, nàng chợt phát người. Ngay lập tức nàng liền nhảy vào trong cái đình viện .

      ở đó, tiểu công tử mặc cái ngoại bào màu bạc, đeo chiếc thắt lưng màu vàng nhạt có khảm viên đá Ngọc Hoàn ngồi ghế trúc đọc sách.

      Vừa nhìn thấy nàng, tiểu nam hài chưa kịp đứng dậy liền bị nàng nắm lấy cánh tay, tiểu nam hài tức giận, muốn phản kháng nghe thấy thanh mềm vang lên:“Ngày đó ta cứu ngươi, ngươi còn chưa cảm ơn sao lại bỏ hả…Cho dù ánh mắt ngươi rất đẹp nhưng như vậy là có lễ phép, có biết ?”

      Tiểu nam hài ngẩn ra, vốn là khuôn mặt tức giận bỗng nhiên đỏ lên, nghẹn hồi lâu rồi mới ra được câu:“Ngươi bậy gì đó!”

      Sau đó khoát tay nàng ra rồi chạy .

      Chỉ còn lại Tuyết Ảnh đứng mình ở sân, trong khi nàng còn chưa kịp định thần bỗng nhiên nghe thấy tiếng của đứa trẻ kia:“Ngươi...... Ngươi mới vừa rồi là sao?”

      “Hả?”

      Tuyết Ảnh sửng sốt,“Câu nào?”

      “Chính là...... ánh mắt của ta á......” Tiểu nam hài ấp a ấp úng .

      Tuyết Ảnh cười:“Đương nhiên là rồi! Mắt của ngươi rất đẹp!”

      Tiểu nam hài xoay người lại nhìn nàng, hỏi:“Ngươi sợ sao?”

      “Sợ cái gì? Ánh mắt màu xanh lam rất đẹp mà, tại sao ta phải sợ?” Tuyết Ảnh cười .

      “Ta với các ngươi giống nhau, người sợ ta là ...... quái sao.” Tiểu nam hài cúi đầu, hai tay ngừng xoắn ở bên hông.
      “Ai ?”
      Tuyết Ảnh trong bụng trầm xuống, sau đó cười ấm áp:“Tiển đệ đệ, ta đây nghĩ muốn cũng được nha! Đây là ưu điểm trời cao dành cho đệ nha! Chỉ mình đệ mới có thôi á.”

      Tiểu nam hài cúi đầu, thanh :“ Mẫu thân của ta cũng có.”

      “Vậy tốt! Đây là món quà mà mẫu thân đệ dành cho đệ nha!” Tuyết Ảnh vỗ đầu của .

      “Ngươi...... Ngươi láo, ta...... Ta thèm nghe ngươi nữa.” Tiểu nam hài nhìn ánh mắt trong suốt của Tuyết Ảnh như có điều suy nghĩ, sau đó xoay người chạy .

      Nhìn bóng dáng của tiểu nam hài biến mất ở chỗ rẽ, Tuyết Ảnh như có điều suy nghĩ.

      Trong lòng có tính toán, ừ, trở về phải hỏi Tịch ca ca có về chuyện của đứa bé này mới được.

      Đợi sau khi nàng rời , từ trong góc tường, cái đầu lộ ra.

      Ánh mắt màu lam, trong sáng tạp chất như bầu trời.

      Qua hồi lâu, đứa bé nở nụ cười:“Đôi mắt của ta rất đẹp! Nó chỉ thuộc về mình ta mà thôi!”
      *****************************
      Chương 17: Tiểu Thất 2

      Vào sáng sớm của ngày khác.

      Trong góc của hoàng cung, tiểu công tử ngừng bò lên bờ tường dưới giúp đỡ của người nam tử cường tráng.

      Đôi mắt màu xanh nhìn xa xa về phía đông bắc, đứa trẻ ngồi đó như chờ đợi ai.

      “Vương gia, ngài cẩn thận coi chừng cảm lạnh .” người nam tử dặn dò.

      “Ta biết rồi. Ngươi !” Phượng mâu dời , thanh trong suốt của đứa trẻ dưới bầu trời vào buổi sáng sớm phá lệ linh hoạt kỳ ảo.

      hồi lâu, vẫn xuất có gì xuất trong tầm mắt.

      Trong đôi mắt càng ngày càng lên thất vọng, đôi mắt màu xanh dần dần lắng đọng chuyển thành màu mực lan.

      Đột nhiên, đứa trẻ nhìn thấy bóng trắng từ nơi xa ngừng lao về phía này, trong mắt dần dần chuyển đạm, cho đến khi biến thành màu xanh của bầu trời.

      Nó cười, đôi mắt lên thích thú.

      Khi Tuyết Ảnh tới bờ tường, nàng nhìn thấy đứa trẻ có đôi mắt màu lam chờ ở đó khỏi ngượng ngùng: “Ngươi tới trễ nha, ta ở đây chờ người từ sớm đó.”

      Tiểu công tử đó khẽ cười, rồi cũng gật đầu : “ Là ta đến trễ!!!”

      Nhìn thái độ của nó bất đồng với trước kia, Tuyết Ảnh nhịn được mà nhéo chút lên khuôn mặt nõn nà của nó, rồi nhìn bộ dạng kinh ngạc đó của nó, nàng liền cười ngừng.

      “Ta gọi là Tuyết Ảnh. Sau này đệ có thể gọi ta là ‘Tuyết tỷ tỷ’. Đệ tên gì?” Tuyết Ảnh cười .

      Ánh sáng mặt trời vàng bắt đầu chiếu xuống mọi góc ở hoàng cung, nó cũng chiếu xuống lên người của Tuyết Ảnh. tầng ánh sáng màu hồng phấn chiếu lên người Tuyết Ảnh khiến nàng trông có chút mông lung, tựu như tiên nữ hạ phàm, tiểu nam hài nhìn có chút mê say :“Ta, ta gọi là Long Lâm.”

      “Long Lâm? Đệ họ Long nha, vậy đệ có phải là Vương gia ?” Tuyết Ảnh bỗng nhiên nghĩ.

      “Ừ, đúng vậy...... Đệ đứng hàng thứ bảy......” Tiểu nam hài tựa hồ có chút xấu hổ.

      Tuyết Ảnh vỗ vỗ bả vai đứa trẻ cười :“Vậy sau này tỷ gọi đệ là ‘Tiểu Thất’!”

      có hỏi qua ý kiến mà tự ý đặt tên cho người của hoàng gia chính là mạo phạm uy nghiêm hoàng thất, nhưng Long Lâm cũng tức giận, nó mĩm cười rồi nặng nề gật đầu:“Ừ!”

      Bởi vì ... tiếng cười này, đôi mắt phượng của tiểu hài tử càng lộ ra vẻ xinh đẹp, bên trong đôi mắt xanh như có thứ gì đó lưu chuyển. Tuyết Ảnh ngây người chút, tự chủ thở dài :“Đẹp quá a!”

      Ngay lập tức, khuôn mặt non nớt của tiểu hài tử lên rạng mây hồng.

      Rất nhiều năm sau này, khi bá chủ của biển cả Ngạo Lan để sử quan viết lại câu chuyện của mình, bỗng nhớ lại thời điểm này, khuôn mặt lên vẻ hạnh phúc và vui sướng lâu.

      , vẫn luôn muốn cho nàng biết, ra, luôn đợi nàng, vẫn luôn đợi nàng lại xuất mỗi buổi sáng chuyện cùng và cuối cùng cũng chờ được.

      , nàng là người con cứu lấy cuộc đời . Bởi vì nàng mà biết được hữu của bản thân phải là dư thừa mà là do sắp đặt của ông trời.

      Chương 18:Khách nhân 1

      Nửa tháng sau.

      Chủ của Lâm Ty uyển ngừng về phía trước, nhìn ngắm những thứ mới được mang tới hôm nay, khỏi lo lắng, lễ hội hoa xuân chỉ còn ba ngày nữa là bắt đầu,

      Mà ở nơi khác trong hoàng cung, Tuyết Ảnh cũng kém phần bận rộn…... đó chính là theo Mục Lương tiến hành điều chế thuốc bảo dưỡng nhan sắc, vậy nên, trừ mỗi ngày cùng nhau tiến vào cung rồi cùng nhau về, hai người gần như thấy được mặt nhau.

      Khó có được ngày hoàn thành công việc sớm, Tuyết Ảnh nhanh chóng chạy về hướng Lạc Tịch trai.

      Từ xa, nàng nhìn thấy vài vị cung nữ đứng trước Lạc Tịch trai, họ phải là người của Lạc Tịch trai, Tuyết Ảnh nghĩ thầm. Nàng nhanh chóng tiến tới trước nhưng liền bị chặn lại:“Chưa cho phép, được vào!”

      Tuyết Ảnh ngẩn ra, làm như thấy bộ dạng cao ngạo của những cung nữ kia, nàng hướng về bên trong hô to:“Tịch ca ca! Tịch ca ca, huynh có trong đó ?”

      Cửa lớn rộng mở, Lạc Tịch mặc lam bào, từ trong cửa bước ra nở nụ cười nhàn nhạt: “Ảnh nhi? Muội tới rồi sao?”

      ở phía sau, Mai phi Mai Liên Hương cũng từ trong phòng bước ra.

      Tuyết Ảnh mở trừng hai mắt, nhìn hai người ở trước mặt, nở nụ cười tinh khiết : “Tịch ca ca, huynh có khách a!”

      “Lớn mật! Thấy Mai Phi nương nương còn hành lễ!” Cung nữ đứng bên ngoài cửa lớn hô lên.

      Tuyết Ảnh nhìn nàng ta chút, sau đó nhàng nhảy ra sau hai bước, :“Đó cũng phải là mẹ của ta mẹ, ta là tới nhìn Tịch ca ca, phải là nhìn cái gì Mai phi.”

      Nhìn thấy cung nữ kia giơ tay lên muốn đánh, Mai phi nương nương liền lớn tiếng hô: “Dừng lại! Đây là sư muội của Lạc đại nhân, miễn lễ cũng sao.”

      Chương 19:Khách nhân 2

      “Thần thay sư muội tạ ơn Mai Phi nương nương!”

      Lạc Tịch hành lễ, sau đó vươn tay hướng về phía Tuyết Ảnh.

      Đợi cho Tuyết Ảnh tới trước mặt mình, nhìn nàng khép mắt cuối đầu, Lạc Tịch giọng trách cứ: “Buổi trưa chạy tới đây, muội cũng sợ gây náo loạn sao”

      Tuyết Ảnh gì, chỉ che miệng cười khúc khích.

      màn, lại làm cho Mai Liên Hương biến sắc.

      đôi tay trắng như ngọc phấn đưa lên, hướng về phía cung nữ : “ Mọi việc xong, hồi cung!”

      “Cung tiễn Mai Phi nương nương!” Lạc tịch khẽ khom người, hành lễ .

      Qua hồi lâu, Lạc Tịch nghe thấy thanh mềm vang lên:“Tịch ca ca, Mai Phi kia hình như rất tức giận!”

      sao? Huynh nghĩ Mai phi vui là vì chuyến thăm hoa xuân sắp diễn ra a.” Lạc tịch nhàn nhạt .

      là, cảm giác của Ảnh nhi lúc nào cũng nhạy bén.

      Nhìn thức ăn được bưng lên trước mặt, Tuyết Ảnh giống như con mèo bị bỏ dói nhiều ngày ăn ngừng.

      Lạc Tịch cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn nàng, khuôn mặt tràn đầy sủng nịch mỉm cười :“Ảnh nhi, muội vẫn chưa ăn trưa sao?”

      Động tác tay vẫn ngừng, Tuyết Ảnh nặng nề gật đầu: “ Chỉ có Lạc ca ca là hiểu muội nhất.”

      Lạc Tịch rót chén trà rồi đưa qua cho nàng, sủng nịch xoa đầu nàng:“ là quỷ tham ăn, coi chừng ai lấy muội đấy.”

      Từng cơn gió thổi qua, nhìn cảnh sắc xuân tươi xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, Lạc Tịch bỗng nhớ lại khoảng thời gian còn ở Thiên Sơn núi tuyết trước đây.


      Khi đó, muốn tranh dành chút đồ ăn lót dạ, bọn họ bày ra nhiều mưu kế, tranh cãi nhiệt liệt.

      Nhưng dĩ nhiên cuối cùng đều là Tuyết Ảnh thắng.

      Bởi vì sư phụ luôn Tuyết nhi làm việc gì cũng rất thông minh mà suy nghĩ mọi chuyện.

      Trước khi xuống núi, sư phụ cũng từng :“Tuyết nhi tuy là đồ đệ của ta, nhưng cũng là đứa trẻ ta hiểu thương nhất, con mang nó xuống núi nhất định thể để cho nó chịu khổ. Nó thông minh, nhưng là lại có tâm cơ. Mà thế giới sau này của con lại tràn ngập tranh đấu. Hãy bảo vệ nó cho tốt.”

      Đây là lần đầu tiên sư phụ chuyện với cách nghiêm trọng, nó giống như lời cảnh báo cho tương lai.

      , cũng biết lời dặn này quan trọng thế nào.

      Nhìn nha đầu vẫn tiếp tục cặm cụi ăn cơm, Lạc Tịch bỗng nhiên hỏi: “Ảnh nhi, bây giờ muội có vui ?”

      Tuyết Ẩnh cầm miếng bánh ngọt, khuôn mặt hạnh phúc trả lời:“Bây giờ muội rất vui!”

      Chỉ vài từ ngắn ngủi nhưng cũng khiến tâm Lạc Tịch dễ chịu, vừa ý.

      Đây mới chính là Ảnh nhi của !
      **************************************
      Hội hoa xuân bắt đầu.
      Chương 20: Tuyết rơi 1

      Hội hoa xuân, mọi người cùng ngắn phong cảnh ở khắp hoa viên, thưởng thức những loại rượu hoa mới ủ, cùng ngâm thơ đối cảnh. Mọi thứ khiến cho hội hoa càng thêm náo nhiệt.

      Nữ nhân, bất cứ lúc nào đối mặt với nhau, họ vẫn luôn thích cạnh tranh.

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái y viện điều chế thuốc bảo dưởng tuổi xuân, xin được dâng lên!” Mộc Lam mang theo vài tiểu đồ đệ, tay giơ hộp gỗ về phía trước dâng tặng lễ vật.

      Thấy thế, chúng Tần phi rối rít nhìn nhau ngừng bàn tán.

      Hoàng đế Long Giác vốn cùng các đại thần bàn luận, cũng chuyển tầm mắt :“Đây là chức trách của các chủ lễ ty, các ngươi hãy thưởng cho các phi tần và nữ quyến .” Dứt lời,mọi người liền hành lễ tạ chủ long ân.

      Phượng mâu quét qua, Long Giác nhàn nhạt đáp:“Miễn lễ! Hôm nay hội xuân, mọi người thoải mái ngắm hoa vui đùa , cần giữ lễ tiết.”

      Sau từng lượt cảm tạ vang lên, Long Giác bỗng nhiên nhớ tiểu tiên nữ của mình.

      Chỉ có nàng khẩu thị tâm phi như vậy.

      Gọi người tổng quản đứng bên cạnh, thấp giọng vài câu, người tổng quản kia nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

      Khi quay lại, bên cạnh người tổng quản đó xuất thêm người, Tuyết Ảnh.

      Thấy bóng dáng của người vằ xuất , Lạc Tịch liền căng thẳng.

      Hoàng thượng năm lần bảy lượt quan tâm tới Ảnh, biết đây là chuyện tốt hay xấu đây.

      Lạc Tịch nhanh chóng chạy ra nghênh đón:“Ảnh nhi, sao muội lại tới đây?”

      Tuyết Ảnh nhìn thấy Lạc Tịch thở phào nhỏm:“Tịch ca ca, ra huynh ở đây!”

      “Lạc đại nhân, Hoàng thượng cho mời Tuyết Ảnh nương tới thưởng thức hội hoa xuân, xin ngài để ấy qua bái kiến Hoàng thượng trước.” Vị tổng quản đứng ở bên cạnh cắt đứt cuộc chuyện của hai người rồi nhanh chóng đưa Tuyết Ảnh đến trước mặt Hoàng thượng.

      Nhìn thấy người trước mắt, trong đôi phượng mâu tràn đầy vui sướng.

      Đưa tay kéo Tuyết Ảnh đến bên cạnh mình, Long Giác tựa hồ nghe thấy tiếng hít lãnh khí của các vị đại thần.

      Long Giác :“Hôm nay hội hoa xuân diễn ra, có rất nhiều người, khó tránh khỏi những chuyện ngoài ý muốn. Ngươi tới đây chút làm trẫm tương đối yên tâm.”

      Tuyết Ảnh nhìn cử động kỳ quái của người trước mặt, rồi lại nhìn thần sắc khác nhau của Hoàng hậu và các vị phi tần ở bên cạnh, nàng giọng : “Được.”

      Sau đó xoay người :“Thần trước...... xin lui xuống dưới.”

      Tịch ca ca từng dạy nàng chút lễ tiết trong cung, mặc dù quen nhưng vẫn thể dùng.

      Nhìn nàng rời , Lan phi xinh đẹp hô to: “ tên nô tài to gan!”
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21:Tuyết rơi 2

      Vừa mới dứt lời, đôi mắt phượng của Hoàng thượng liền ngay lập tức chiếu qua nàng, khiến nàng thể im lặng.

      Cho đến khi nhìn thấy Tuyết Ảnh về phía mình, Lạc Tịch mới nhàn nhạt cười chút: “Ảnh nhi, được chạy lung tung, phải luôn theo huynh có biết chưa!?”

      Tuyết Ảnh nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, vui vẻ gật đầu.

      Thanh nàng mềm nhu mang theo khẩn cầu: “Tịch ca ca, muội nhìn mấy cây hoa đằng kia chút có được ?”

      Nhìn ánh mắt mong ngóng của nàng, Lạc Tịch than tiếng: “ , đừng chạy xa quá.”

      Lạc Tịch thở dài, cuối cùng vẫn là đứa trẻ mà thôi.

      Mọi người vẫn tiếp tục vui vẻ vui chơi.

      Bỗng nhiên tiếng cầu cứu cắt đứt khí vui vẻ.

      tốt! tốt! Có người rơi xuống nước!”

      “Ai lại cẩn thận như vậy?” Lan phi đem khối bánh hoa đào đưa lên miệng, có chút hả hê khi người gặp họa.

      “May mắn hôm nay trời cũng quá lạnh, nếu biết có chuyện gì nữa. Mai Phi dằng dặc .

      “Bất kể là ai, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn.” Dạ phi châm chọc cười.

      “Đừng nữa. Tề tổng quản, ngươi qua đó xem cái .” Hoàng hậu nương nương nhìn Hoàng thượng bên cạnh, rồi phân phó cho tổng quản.

      “Vâng, nô tài xin .” Tổng quản nhận lênh ra ngoài .

      Long Giác ngồi ngai vàng bất giác liếc mắt xung quanh vòng, nhìn thấy bóng dáng của nha đầu kia. Chắc là chạy cứu người trước rồi

      Tiếp tục nhấm nháp chút rượu, phượng mâu bình tĩnh tiếp tục quan sát xung quanh, muốn nhanh chóng lại thấy nàng,

      Vừa lúc này, bóng dáng lam nhạt vội vả chạy ra ngoài. Long Giác ngẩn ra.

      Lạc Tịch?

      Vì sao lại khẩn trương như thế?

      Đây cũng phải là tác phong của .

      Chẳng lẽ......

      Suy đoán trong lòng khiến Long Giác sợ hết hồn, rượu trong chén nghiêng đổ ra ngoài.

      “Hoàng thượng?” Thấy ánh mắt uyển chuyển hàm xúc của hoàng hậu ngồi bên cạnh, Long Giác hơi bình tĩnh lại, :“Trẫm có chuyện gì.”

      Tì nữ bên cạnh vội vàng tới rót lại rượu, nhưng đón, ý bảo đặt ở bên cạnh.

      Lúc này Tề tổng quản dò hỏi trở về báo lại:“Bẩm Hoàng thượng Hoàng hậu nương nương, Thất vương gia cùng Tuyết Ảnh nương bị rơi xuống nước ạ.”

      “Cái gì?”

      Long Giác chợt đứng lên, truy vấn:“Bọn họ bây giờ như thế nào rồi?”

      “Bẩm Hoàng thượng, được cứu lên ạ, Thất vương gia có gì đáng ngại.” Tề tổng quản trả lời.

      Chỉ cần Thất vương gia có chuyện gì là tốt rồi, về phần Tuyết Ảnh nương, hình như ổn!
      Chương 22:Tuyết rơi 3

      “Còn Tuyết Ảnh kia như thế nào?”

      Long Giác hỏi, nhìn về phía phát sinh vấn đề, , lại :“Được rồi, trẫm muốn tự nhìn!”

      rồi, Long Giác liền trực tiếp chạy về phía bờ sông bên kia.

      Nhưng vừa khéo, khi Long Giác chạy tới nơi nhìn thấy hình ảnh mà bao giờ muốn thấy.

      **********************************************

      Hoa rơi tránh người.

      Hàng vạn hàng nghìn đóa hoa cùng nhau nở rộ, rồi tất cả lại cùng nhau trở về với đất.

      Nhìn bóng dáng thon gầy của tiểu hài tử dưới tán cây, cùng đôi mắt màu xanh loáng thoáng tia bi thương, Tuyết Ảnh bỗng nhiên đau lòng.

      Trong thoáng chốc, trước mắt nàng lên bóng dáng nho , đơn mà khóc, cảm giác ấy nàng cảm thấy rất quen thuộc.

      Bỏ qua cảm giác bi thương, Tuyết Ảnh từ từ qua, vỗ bờ vai của tiểu hài tử:“Tiểu Thất!”

      Thiếu niên quay đầu lại, tia bi thương dưới đáy mắt biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy vui mừng:“Tuyết...... Tuyết tỷ tỷ!”

      “Là tỷ! Sao đệ tới tìm ta chơi, đứng mình ở đây chẳng có ý nghĩa gì cả.” Tuyết Ảnh ai oán .

      “Đệ...... Đệ sợ tỷ vui......” Long Lâm hơi có vẻ ngượng ngùng.

      “Tiểu Thất ngu ngốc, tỷ nhìn thấy đệ cảm thấy rất vui!”

      Tuyết Ảnh sờ sờ đầu của , má lên lúm đồng tiền :“Đệ dẫn tỷ dạo chung quanh , ở đây có nhiều nơi tỷ chưa từng tới nữa.”

      Phượng mâu màu lam lên ý cười, Long Lâm tà tà :“Tuyết tỷ tỷ giống như quen biết với nơi này nhỉ?”

      Tuyết Ảnh tất nhiên biết thằng nhóc này chê nàng dễ dàng lạc đường, nàng liền chạy ngay tới bên cạnh như muốn bắt .

      Hai người chơi đùa vui vẻ, chợt nghe thấy thanh kỳ quái xen vào: “Ơ ~ mau đến xem nhìn ai vậy nè?”

      “Đây phải là con tiểu quái vật kia sao?”

      “Còn dám ở chỗ này dọa người!”

      Mấy thanh phụ họa mang theo ý cười ác ý.

      Theo thanh nhìn lại, Tuyết Ảnh nhìn thấy mấy thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá hướng hai người các nàng chỉ trỏ.

      Tuyết Ảnh chợt nhớ ra, đây chẳng phải là những kẻ khi dễ Tiểu Thất ngày đó sao?

      Đem Long Lâm kéo ra phía sau, Tuyết Ảnh mỉm cười nhìn đám trẻ trước mặt cười :“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là đám đào binh bỏ chạy mấy ngày trước nha!”

      Ngày ấy chỉ thấy bóng người bay xuống, bọn họ chạy tán loạn, thể nhìn thấy hình dạng của người đó.

      Hôm nay thấy Tuyết Ảnh, mọi người bất giác ngẩn ra.

      Bạch y bồng bềnh, làn da trắng mịn nõn nà, dung mạo xinh đẹp như tiên nử, cả người phát ra linh khí làm cho người ta phải say mê.

      Bốn người thiếu niên bất giác đỏ mặt.
      Chương 23 : Tuyết rơi 4

      lúc sau, người hơi lớn tuổi hơn trong bốn người lên tiếng phá vỡ bầu khí yên lặng:“Ngươi là người nào? Trông người lớn lên xinh đẹp như vậy, bằng theo ta, sau này ta phong ngươi là Vương Phi. Ha ha ha!”

      Những người theo sau cũng cười lớn theo.

      đợi Tuyết Ảnh tức giận, Long Lâm ở phía sau chạy ra níu lấy đầu của tên kia, sau đó ngừng đánh rồi :“ cho các ngươi như vậy Tuyết tỷ tỷ! cho các ngươi như vậy Tuyết tỷ tỷ!”

      Ba người phía sau sững sờ chốc lát rồi cũng nhanh chóng gia nhập hỗn chiến.

      Đây vốn là hậu hoa viên, nên sau khi đánh nhau được lúc, đám người xô đẩy nhau ra tới bờ sông.|

      Tuyết Ảnh muốn nhắc nhở bọn họ, lại thấy người thiếu niên lớn tuổi nhất :“Các ngươi mau tránh ra!”

      Sau đó đem Long Lâm đẩy vào giữa sông.

      Tuyết Ảnh nghỉ ngợi, ngay lập tức phi thân ra giữa dòng sông, muốn kéo Long Lâm lên, nhưng do trọng lượng quá nặng là ngược lại, nàng bị kéo xuống nước.

      Sông mùa xuân mặc dù lạnh như mùa đông nhưng cũng ấm như mùa hè. Nó se lạnh, nhưng là lạnh thẩm thấu, thấm chí nó còn lạnh tới mức buốt giá, rất nguy hiểm, và nhất là đối với những người sợ lạnh như Tuyết Ảnh.

      Thấy hai người rơi xuống nước, những thiếu niên vốn cười ha ha bỗng nhiên mắt choáng váng, xoay người bỏ chạy.

      May mắn ở bên cạnh có người nhìn thấy, liền nhanh chóng kêu to cứu mạng và tìm người giúp đỡ.\

      Nghe được tiếng kêu cứu, Lạc Tịch biết Tuyết Ảnh nhất định tới cứu nên liền qua đó xem trước.

      Đột nhiên, nghe thấy thị nữ ngang qua :“ nương đó hình như biết bơi.” Ngay lập tức liền kinh sợ, thả cây bút vẽ trong tay xuống rồi nhanh vội vã chạy ra ngoài.

      Khi Lạc Tịch chạy tới bờ sông thấy Long Lâm ôm Tuyết Ảnh lạnh run leo lên bờ.

      nhanh chóng đón người con lạnh đến mức môi xanh tím tái, cởi áo ngoài xuống, rồi nhanh chóng khoác lên người .

      Thấy người tỳ nữ đứng bên cạnh run rẩy vì sợ hãi, Lạc Tịch lạnh lùng :“Nhanh mời Mục đại nhân ở Thái y viện đến đây!”

      Người con trong ngực yếu ớt cười:“Tịch ca ca, huynh đến rồi. Muội lạnh quá......”

      Lạc Tịch ngẩn ra, cúi đầu nhìn người con dần mất ý thức: “Ảnh nhi, huynh tới rồi, muội đừng sợ,muội được ngủ, biết chưa?”

      Long Lâm ở bên cạnh được khoác chiếc khăn lông, nhìn nét mặt của Lạc Tịch, cúi đầu hỏi: “Lạc, Lạc đại nhân, Tuyết tỷ tỷ nàng......”

      Thanh Lạc Tịch có chút run rẩy:“Nàng có việc gì .”

      Ảnh nhi, muội nhất định phải chịu đựng!
      --------------
      Khi Long Giác chạy tới bờ sông, cảnh mà nhìn thấy chính là cảnh tượng này:

      Người hiếm khi xuất , Thất vương gia Long Lâm nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Tịch, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng và thấp thỏm.

      Mà nữ oa nhi ở trong lòng của Lạc Tịch nhắm mắt chút phản ứng.
      Chương 24: Chưa hết 1

      Nơi học tập của những tân hoàng đế vốn là nơi ít người bước vào nhưng giờ phút này, ở đây tụ tập ít người.

      Khi Mục đại nhân từ Thái y viện chạy tới Tuyết Ảnh được an trí nghỉ ngơi ở nơi này. Cả người ông lôi thôi, lếch thếch, mặc đúng y phục, nhưng cũng ai trách phạt.

      Nhìn khuôn mặt tái nhợt chút máu của người ở giường, Mục Lương liền ngừng thở bắt mạch cho nàng. Mọi người đều hướng mắt nhìn vị thái ý bắt mạch như chờ người chủ trì tuyên bố kết quả.

      Lạc Tịch vẫn mỉm cười nhàn nhạt, con ngươi trong veo, nét mặt bình tĩnh đoán được nghĩ gì, nhưng tay vẫn ngừng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tuyết Ảnh.

      Mà Long Lâm theo tới đây, sao khi thay y phục, cũng ngồi bên cạnh giường nàng.

      Hoàng đế Long Giác ra lệnh đưa tất cả ngự y của Thái y viện tới, chẩn bệnh cho Tuyết Ảnh.

      Mặc dù ngừng ra lệnh, nhưng ánh mắt của vị Hoàng Thượng cũng rời khỏi người nằm giường.|

      “Nàng như thế nào?”

      Rốt cục, khí yên lặng cũng bị thanh bá đạo mà đau lòng phá vỡ.

      Mục Lương khẽ nhíu mày trả lời:“Bẩm Hoàng thượng, thần làm nghề y mười mấy năm, chưa gặp qua loại bệnh nào như thế nàu. Nàng chẳng qua là rơi xuống nước, nhưng tứ chi lạnh giá, huyết mạch thôn, trong cơ thể hàn khí quá nặng......”

      trọng điểm!” Long Giác có chút vội vàng.

      “Thứ cho thần vô năng, thần cùng những người trong Thái y viện nghiên cứu để sớm đưa ra phương pháp điều trị, loại bệnh này cũng chưa ai từng gặp.” Mục Lương hít hơi thất sâu trả lời.

      Mọi người nghe vậy, cùng hít hơi lãnh khí.

      Chẳng qua là rơi xuống nước, như thế nào lại nghiêm trọng như vậy?

      “Mục đại nhân!”

      thanh ôn nhuận mang theo tia vui mừng:“Ta có thứ biết có giúp ích được gì .”

      Nhìn theo hướng phát ra tiếng , mọi người nhìn thấy Lạc Tịch lấy từ trong ngực ra hộp khăn gấm đưa cho Mục Lương.

      Mục Lương nhanh chóng mở ra, trong chiếc hộp gấm có tờ giấy viết chi chít chữ.

      Lạc Tịch :“Đây là văn tự mà Ảnh nhi cho ta, nó tên là ‘Lưu mạng cách’. Nàng đây là những bí phương, những bệnh lạ mà nàng từng gặp và muốn lưu lại. Ta đọc hiểu, có lẽ Mục đại nhân có thể hiểu.”

      “Lưu mạng cách?”

      Mục Lương đón lấy lấy hộp gấm, tinh tế nhìn lại, những cũng thu hoạch được gì.

      thiếu niên bên cạnh cũng nhìn vào rồi bắt đầu đọc:“Đương quy lúc cây trúc , xài đinh cây kim ngân ngày......” (cái này mình pó tay chấm com rồi)

      “Mộc Lam, con đọc lại lần nữa xem nào!” Bỗng nhiên khuôn mặt Mục Lương lộ vẻ vui mừng.

      Mộc Lam đọc lại thêm lần nữa.


      Chương 25: Chưa hết 2

      Sau khi nghe Mộc Lam đọc thêm lần nữa, Mục Lương đứng phắt dậy ngắt lời :“Đương quy, cây thạch trúc, địa xài đinh, cây kim ngân......”

      Tuyết nhi quả nhiên thông minh!

      Dùng những chữ để tạo thành loại đồ chơi này, sợ rằng những người trong cũng như ngoài nghề cũng đoán được ý của nàng. (ý là chị dùng những từ đồng khác cách viết để viết thành bài thơ á)

      Nhanh chóng lấy giấy và bút mực ra, phải mau ghi nhớ mới được, Mục Lương tự với mình.

      Loại thuốc này cần tổng cộng là bảy mươi ba loại dược liệu, trong đó còn cần có loại tuyết liên ngàn năm hiếm gặp.

      Mọi người nhìn nhau, khỏi trợn mắt hốc mồm.

      Loại thuốc này là do ai nghỉ ra, chẳng lẽ là nàng?

      Để thu thập đủ bảy mươi ba loại dược liệu này cũng phải sơm chiều là hoàn thành được.

      Nếu như phải nàng ở hoàng cung, sợ rằng cũng thể nhanh chóng tìm ra nhiều loại dược liệu như vậy.

      Nhìn người hôn mê giường, mọi người càng cảm thấy nàng càng thêm thần bí.

      Rồi sau đó, tầm mắt chuyển tới Lạc Tịch.

      Bọn họ đến tột cùng trải qua cái gì?

      “Có phải hay Tuyết tỷ tỷ được cứu rồi?” thanh trong trẻo mà sợ hãi hỏi.

      “Thất vương gia, xin người đừng lo lắng, có cách cứu Tuyết Ảnh nương rồi.” Mục Lương thở phào nhỏm trả lời.

      Sau đó, mọi người vội vàng đứng lên, chia nhau bốc thuốc, rồi cùng nhau điều chế.

      Mục Lương tới trước mặt Lạc Tịch, nhìn khuôn mặt tái nhợt của người nằm giường, ông hỏi:“Lạc đại nhân, biết loại thuốc này ban đầu có công dụng thế nào, ngài có biết ?”

      Đôi mắt Lạc Tịch sáng ngời, môi mỏng khẽ cong lên thành nụ cười tuyệt đẹp:“Bọt tắm. Ảnh nhi tắm như vậy rất ấm.”

      Đúng rồi, thế nào lại quên mất?

      năm trước, nàng cũng bị là như thế này, sau đó sư phụ cho nàng tắm loại thuốc này trong vòng tháng.

      màn này, khiến Hoàng đế như Long Giác bỗng cảm thấy thất bại.

      thân là thiên tử, thiên hạ đều là của , thế nhưng lúc này lại giống như đứa trẻ ngây thơ, cái gì cũng biết.

      Mà Lạc Tịch, lại có thể đem tất cả truyện của nàng kể lại.

      Thiên hạ to lớn, vô số Vương thần, vô số thần dân. Mà nàng và cũng như vậy.

      phất tay áo rồi ra ngoài.

      Dạo qua hội hoa xuân, mọi thứ vẫn náo nhiệt như cũ
      .
      bởi vì chút tai nạn mà gián đoạn.

      Bởi vì hai người rơi xuống nước cũng phải là nhân vật quan trọng.

      Chẳng qua Long Giác bỗng nhiên có tâm tình xem hoa nữa.
      Nhìn hậu cung xinh đẹp từ ra, bỗng nhiên cảm thấy trống trải.

      Tất cả những việc làm để có được nàng, chẳng lẽ đều là sai sao? Có lẽ, nên gọi nàng tới.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :