PHẦN 2: TIẾU NGẠO TIÊU DIÊN Chương 15: Náo động Lạc Nhạn sâm lâm Ở nơi thuộc ngoại vi Lạc Nhạn sâm lâm, nhóm lính đánh thuê ra sức chiến đấu cùng ma thú Tê Giác cấp năm. Nhóm lính đánh thuê này có tám người gồm ba nữ năm nam. nam tử có gương mặt chữ điền, biểu tình nghiêm túc cương nghị mình đối chiến với con Tê Giác mà bảy người còn lại chia ra vây công hai con khác Ầm! Nam tử bổ đao vào cổ con Tê Giác cắt đứt sinh mệnh của nó, còn chưa kịp đến giúp các đồng đội thấy thân mình mảnh mai bị con Tê Giác hút vào người bay ra ngoài. Nam tử vội vàng đến xem thương thế của nàng. “Tiểu Thanh, muội có sao ?” Nam tử nâng thiếu nữ dậy, lo lắng hỏi. Tô Thanh vừa muốn trả lời lại phun ra ngụm máu, ngất . “Á! Thanh tỳ!?” Nhạc Sương vừa chạy ra khỏi vòng chiến nhìn thấy Tô Thanh hộc máu kinh hoàng kêu lên, nước mắt như mưa rơi xuống ngồi xuống cạnh nàng. Đây là lần đầu nàng vào Lạc Nhạn sâm lâm đánh ma thú, mấy ngày qua tuy quen chuyện bị thương, nhưng nhìn thấy Tô Thanh bị thương nặng như vậy vẫn khiến nàng hoảng sợ lo lắng.Huống chi vừa rồi nếu phải Tô Thanh đẩy nàng ra người bị thương nằm đây là nàng rồi. “Thanh tỷ! Tỷ tỉnh lại đừng làm muội sợ! Khang ca ca, Thanh tỷ sao chứ?” Nhạc Sương trông mong nhìn nam tử. “Tiểu Thanh có chuyện gì đâu, muội cần lo lắng, yên tâm ” Tân Khang vừa an ủi Nhạc Sương vửa lấy ra hai viên sơ cấp Tề Thương đan phẩm chất trung phẩm cho Tô Thanh nuốt vào. “Muội ở lại chăm sóc cho Tiểu Thanh” Tần Khang giao Tô T hanh cho Nhạc Sương rồi vào vòng chiến. phải nhanh hạ hai con ma thú này rồi tranh thủ sớm trở về Lạc Thành trị thương cho Tô Thanh. Có Tần Khanh gia nhập, hai con Tê Giác liền nhanh chóng bị giết. Kết thúc cuộc chiến mọi người liền vây lại xem thương thế của Tô Thanh. “Tiểu Thanh sao rồi?” Mọi người đồng thanh hỏi. “Tỷ ấy còn chưa tỉnh lại” Nhạc Sương nghẹn ngào . “Mọi người nhanh chóng thu thập bọn Tê Giác, chúng ta trở về Lạc Thành” Tần Khang bế Tô Thanh lên, với những người khác. Mọi người ý kiến, bọn họ cũng rất lo cho Tô Thanh. Nhưng khi họ định thu thập tiếng kêu vui mừng vang lên cùng đoàn hơn mười người xuất . Dẫn đầu là nam tử mập mạp khoảng hai mươi và lão giả hơn năm mươi. “Đội trưởng nhìn xem ở đây có ba con Tê Giác bị chết này!” “Ân! thấy. Các ngươi mau thu thập ” Nam tử mập ứng tiếng , hoàn toàn xem hữu của nhóm Tần Khang. Nam tử mập tên Ngô Bảo là đội trưởng của đoàn người. Lão giả cạnh gọi Bình lão là trung cấp chiến sư cao giai được gia chủ Ngô gia mời đến bảo vệ Ngô Bảo. Mắt thấy có người chen ngang muốn cướp thành quả của mọi người, Nhạc Sương liền tiếng lên ngăn cản. “Mấy người dừng tay! Đám ma thú này là chúng tôi giết, ai cho mấy người lấy đí” “Cái gì? Các ngươi giết? Các người có thấy bọn họ giết chúng sao?” Ngô Bảo bộ dáng giật mình rồi hướng tay của hỏi. “ thấy!” Hơn mười người liền kêu to thấy. “Nha ~ Ta cũng thấy, thế này làm sao là các ngươi giết được. phải do các ngươi giết chúng ta được quyền lấy. Các huynh đệ, ta có phải ?” Ngô Bảo cười bỉ ỏi . “Phài! Phải! Đội trưởng đúng!” “Ngươi…” Nhạc Sương tức giận muốn xông lên lại bị người nắm tay cản lại. “Ngọc tỷ?!Sao tỷ ngăn muội?” “Chúng ta đấu lại chúng” Lâm Ngọc trừng mắt nhìn đám người Ngô Bảo. Bị cướp thành quả trong lòng mọi người ai cũng khó chịu, tức giận nhưng vậy sao? Ngô Bảo là thiếu chủ Ngô gia- gia tộc đứng đầu ở Lạc Thành. Chuyện cướp đoạt thế này phải lần đầu cũng phải chỉ có nhóm người bọn họ mới bị như vậy. Bối cảnh, thực lực bằng người chỉ có thể nhẫn nhịn đới đến lúc có đủ năng lực lần hoàn trả cả vốn lẫn lãi cho bọn chúng. “Này! Các người còn mau thu thập !” Ngô Bảo khinh khỉnh nhìn nhóm Tần Khang, ra lệnh cho tay sai làm việc. Nhóm người Tần Khang tức đến đỏ mắt nhưng lại thể làm gì. Tân Khang cắn răng : “Chúng ta ” cam tâm. Nàng cam tâm. Vì đánh ba con ma thú này mà mọi người đều bị thương, Thanh tỷ còn trọng thương hôn mê nữa. Nhạc Sương cắn môi, giãy tay ra khỏi tay Lâm Ngọc chạy trở lại muốn quyết sống mái với đám Ngô Bảo. Lâm An bên cạnh thấy vậy liền ngăn nàng. “An ca buông muội ra. Muội phải đánh cái bọn lưu manh vô sĩ này” Nhạc Sương cố gắng vùng vẩy Đúng lúc này tiếng sấm vang trời thu hút chú ý của mọi người, Nhạc Sương cũng theo đó dừng động tác. Lại tiếng sấm vang lên. Mọi người đa phần cho rằng là trời sắp mưa cũng để ý tiếp tục . Lâm An muốn kéo Nhạc Sương nghe nàng lấp bấp . “An…An…ca…nơi…nơi…đó..” Lâm An nhìn theo hướng Nhạc Sương chỉ, lập tức mở to mắt thất thanh kêu: “Khang ca mau nhìn bên đó!” Hai nhóm người khó hiểu, theo lời Lâm An nhìn lại. nhìn thôi vừa nhìn liền hoảng sợ. Chỉ thấy cách đó khá xa, bầu trời là mảnh mây đen cuộn tròn theo hình xoắn ốc, lôi điện ngừng chớp nhá. Có tia lôi điện từ trung tâm xoắn ốc đánh thẳng xuống đất. “Chuyện…chuyện…gì thế này?” Ngô Bảo khó khăn nhưng ai đáp lời , mọi người đều bị cảnh trước mắt dọa ngây người. Bình lão thế nào cũng là lão nhân kiến thức cũng có chút rộng rãi. Sũy nghĩ lúc liền nghĩ đến có thể là có kỳ bảo xuất thế mới dẫn phát dị tượng. Nghĩ vậy, Bình lão kiềm được vui sướng và kích động trong lòng, vội vã chạy về hướng lôi điện buông xuống. Ngô Bảo thấy Bình lão chạy cũng chạy theo mặc dù chẳng hiểu ất giáp gì. “Thịnh, đệ cùng mọi người về trước , ta xem thử là có chuyện gì” Tần Khang giao Tô Thanh cho Tần Thịnh. “Khang ca, đệ cùng huynh” Lâm An tỏ ý muốn cùng. “Được” Tần Khang nghĩ chút rồi đồng ý. Hai người nhanh chóng đuổi theo nhóm Ngô Bảo. Lúc này, ở những nơi khác trong Lạc Nhạn sâm lâm, phàm là tu luyện giả nhìn thấy dị tượng đều hiếu kỳ lục tục chạy đến. Trong đó thể thiếu hai huynh đệ La Thư, La Kỳ. “Ca, huynh dị tượng này là sao a? Còn có, tiểu thư cũng giống chúng ta chạy đến đó sao?” La Kỳ vừa chạy vừa hướng La Thư hỏi. “Đến nơi biết” La Thư chỉ đáp lại bốn chữ rồi tăng nhanh tốc độ. phát vị đệ đệ này gần đây có rất nhiều câu hỏi. ….. Tại nơi thuộc nội vi Lạc Nhạn sâm lâm, lão giả tóc bạc lăng mà đứng. Thân ảnh lão giả mờ ảo như ảo ảnh tùy thời tan biến. Lão giả sửng sờ, thể tin nhìn từng tia lôi điện buông xuống, cho đến khi tia thứ chín kết thúc, hào quang thăng cấp tỏa ra mới hồi thần. “Lôi kiếp! Là lôi kiếp! Ha ha ha. Trời diệt gia tộc ta! diệt!” Lão giả cực độ vui sướng cười to rồi tan biến như làn khói.
Chương 16: Lão giả thần bí Lúc Thiên San định rời cảm thấy có rất nhiều người từ nhiều phương hướng khác nhau tiến về phía này. Suy nghĩ chút, nhất định là do nàng thăng cấp gây ra động tĩnh quá lớn thu hút chú ý của các tu luyện giả quanh đây. Thiên San phi người lên thân cây gần đó, thu liễm hơi thở chờ người đến. Bình lão là người đầu tiên đến nơi. Vừa đến Bình lão liền cẩn thận quan sát xung quanh, sau cùng lực chú ý của lão đặt lên thác nước. Nơi này rất trống trải liếc mắt cái là thấy hết, chỉ còn cái thác nước kia là có thể chứa huyền cơ. Bình ão định tiến lên dò xét nghe thấy tiến bước chân dồn dập, lần lượt từng tóp người xuất . Khi bọn họ nhìn thấy Bình lão tâm tư mỗi người đều xoay chuyển trăm mối. Có người nảy sinh địch ý vì cho rằng Bình lão đến trước lấy báo vật. Có người dè dật cẩn trọng cho rằng động tĩnh vừa rồi là do Bình lão gây ra,… Bình lão sống lâu dĩ nhiên nhìn ra tâm tư bọn họ. Mặc dù thực lực lão hơn chúng nhưng xem tình hình này lại có rất nhiều người đến đây. Nếu tại lão ra tay chẳng khác nào chuốc phiền phức vào thân, là cái đích cho mọi người chỉ trích. Vì thế, Bình lão điềm nhiên xem bọn họ như người vô hình lại tiếp tục quan sát xung quanh xem có thêm manh mối gì . Mỗi người suy nghĩ nhưng đều thống nhất rat ay, cho dù là người nhận định Bình lão lấy bảo vật cũng biết tự mình hiểu mình, biết bản thân phải đối thủ Bình lão tại lên chẳng khác nào chịu chết, chi bằng đợi lát nữa người đến càng nhiều lúc đó cũng dễ làm việc hơn. Cứ như vậy người đến này càng nhiều, vây kín cả khu đất tiếng người thảo luận tuy nhưng vẫn ồn ào vang vọng. Lúc này, nhóm người Ngô Bảo cũng đến nơi, thấy Bình lão đứng mình chung quanh có ai như bị cách ly. Ngô Bảo cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, tách ra đám người đến bên cạnh Bình lão chất vấn. “Bình lão. Ai cho phép ông tự ý rời ? Nếu có ma thú tấn công ta sao? Còn có chuện vừa rồi là thế nào?” Câu hỏi của Ngô Bảo thành công phá vỡ tình trạng khó xử tại, cũng thu hút chú ý của mọi người lại đây. “Ta chạy đến là để xem thử vì sao lại có dị tượng xuất . Dị tượng xảy ra trong Lạc N hạn sâm lâm, ngài lại ở chỗ này, nếu ngài có chuyện gì ta làm sao gánh nổi”. Bình lão bộ dáng cung kính, chính nghĩa nhưng trong mắt là toàn là ý tứ kinh thường. Hứ! Chỉ là tên ngu ngốc nếu phải Ngô gia cho tiền hậu hĩnh, đãi ngộ tệ, ông làm sao lại phải theo chân tên phế vật này. Đợi ông tìm được báo vật ở đây cần ở nơi này dự vào Ngô gia nữa. “ Tốt!Tốt! Vậy kết quả thế nào? Vì sao có dị tượng?” Ngô Bảo vô cùng hưởng thụ thái độ cung kính của Bình lão liên tục tốt nhưng cũng quen chuyện dị tượng. Mọi người ở đây phần lớn là người Lạc Thành, dĩ nhiên nhận ra Ngô Bảo, đối với đức hạnh của cũng rang. Trong lòng hiểu sợ là hôm nay chiếm được chỗ tốt gì. Thế nhưng vẫn muốn biết nguyên nhân dị tượng vừa rồi. “Lúc ta đến đây dị tượng kết thúc, xung quanh cũng có gì cả. Theo ta đoán dị tượng này chín phần mười là có cường giả thăng cấp mà gây ra” Bình lão nghiêm mặt . Ông ngu mà vì có bảo vật xuất thế. Bảo vật có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy tuyệt đối phải phàm vật nếu các đại gia tộc biết chắc chắn từ thủ đoạn mà giành lấy. Mà người thế lực, thực lực hạng trung như ông làm sao đấu lại. Nhưng nếu là có cường giả thăng cấp khác, các gia tộc cùng lắm là tra xét thâm dò, cũng dám làm quá sợ chọc giận cường giả chuốc họa vào thân. “ sao? Thăng cấp cũng có thể dẫn phát lôi điện sao?” Có người nghi vấn hỏi. “Phải a ~ Ta còn tưởng là có bảo vật xuất thế chứ?” Nghe thế mọi người liền nhao nhao cả lên, bắt đầu nghi ngờ lời Bình lão. “Các vị bình tĩnh! Mọi người có lẽ biết, bảo vật xuất thế có thể sinh ra dị tượng nhưng chỉ vậy. Bên cạnh bảo vật thường còn có huyễn thú thủ hộ. Mọi người xem nơi này làm gì có huyễn thú nào, nếu có chúng ta chưa đến đây bị nó giết chết rồi”. Bình lão cật lực lí giải hướng mọi người nghĩ là có người thăng cấp để trục lợi lại biết điều lão hoàn toàn chính xác, chỉ có lão đinh ninh cho rằng là có bảo vật. “ thế cũng phải a~” “Ngươi phải là cấp nào khi thăng cấp lại đáng sợ như vậy nha!” “ biết, nhưng có lẽ thực lực người này nhất định hơn cả viện trưởng học viện a” “Có thể lắm! Nhưng cường giả bậc này sao xuất ở đây?” Chớp mắt cả đám người điều suy nghĩ theo đúng mong muốn của Bình lão. Trong lòng Bình lão cười thẩm, tại lão chỉ mong đám người này nhanh chóng rời để lão còn tra xét thác nước nữa. “Ca, huynh thấy thế nào?” La Thư nhìn tràng diện trước mắt hỏi La Kỳ. “ Tiểu thư có ở đây” La Kỳ nhàn nhạt trả lời. hư chuyện dị tượng thế nào mấy quan tâm. Điều quan trọng tại là phải nhanh tăng thực lực để trả thù. Tiểu thư đến lẽ nào người rời ? Nghe đại ca để ý câu hỏi của mình, La Thư có chút sinh khí nhưng nhắc đến tiểu thư cũng thắc mắc, động tĩnh lớn như vậy lẽ nào nàng tò mò đến xem thử? “Ta ở đây a ~” Giọng nữ ngọt ngào đột nhiên vang lên ở sau lưng khiến hai người cả kinh. Hai người động tác liền mạch xoay người, rút kiếm, nhảy ra xa sẵn sang đón địch. Trong lòng sợ hải: người đến từ khi nào tại sao bọn họ phát . Nếu đối phương muốn giết họ phải dễ như trở bàn tay sao? “Ây?! Làm gì phản ứng mạnh vậy? Ta có ăn thịt hai người đâu a ~” Thiên San mím môi bất mãn . “Tiểu thư?! Là người?” Thấy người đến là Thiên San, hai người thở phào, tra kiếm vào vỏ. Trong lòng lại thán phục thực lực của Thiên San lợi hại, động thời cũng tự nhủ với bản thân cần phải rèn luyện nhiều hơn. “ thôi. Nơi này cũng chẳng còn gì để ở lại” Thiên San xoay người rời . La Kỳ, La Thư gì theo nàng. Tuy trong lòng La Thu vẫn tò mò về chuyện dị tượng nhưng vẫn nhớ thân phận và nghĩa vụ của thuộc hạ. …… Ba người được lúc Thiên San đột nhiên dừng lại. Trước mặt nàng xuất ông lão tóc bạc, trường bào màu trắng, thân ảnh mờ ảo . Lão giả này chính là người nhận ra dị tượng vừa xảy ra là do Thiên San thăng cấp mà có. “Tiểu thư, có chuyện gì sao?” La Thư khó hiểu hỏi. Thiên San tự nhiên dựng lại làm hai huynh đệ cũng cảnh giác nhìn xung quanh lo sợ có người mai phục hay gì đó. Thiên San chóp chóp mắt nhìn hai người. Bộ thấy có người chặng đường sao? Đối phương lại rất thần bí nữa, cứ như ảnh ảo vậy. “Bọn họ nhìn thấy ta” Đột nhiên thanh trầm khàn già nua vang lên giải đáp thắc mắt của nàng. “Tiểu phù thủy, ta là hồn thể phải ai cũng nhìn thấy ta đâu” Hồn thể? Đó là gì? Thiên San nhìn lão giả, muốn dây dưa lòng vòng cùng lão, trực tiếp hỏi. Trong lòng buồn bực người ta cũng biết thân phận của nàng rồi thể giả nai a. “Ông muốn gì?” Hai huynh đệ họ La thấy Thiên San hướng trước mắt hỏi hoảng hốt. Sao tiểu thư lạinói chuyện với khí. “ theo ta. Ta có vài chuyện muốn trao đổi với ngươi. Dĩ nhiên việc này đối ngươi chỉ có lợi hại” Lão giả tự tin như khẳng định nàng tin lão rồi theo. hay ? Nhìn bộ dáng tự tin của lão nàng thực muốn từ chối co lão tức chơi. Nhưng mà nàng cần phải . tín người lão có tia ác ý, chỉ riêng linh cảm cho nàng biết lão… có thể giúp nàng duy trì sinh mạng khó khăn lắm mới lại có được. “Hai người trở về trước, ta có việc phải chút” Thiên San hướng La Kỳ, La Thư rồi đuổi theo bóng dáng của lão giả.
Chương 17: Vạn Độc Niên Xà Thiên San theo lão giả đường trở ngại đến nội vi Lạc Nhạn sâm lâm, chỉ ngẫn nhiên gặp được vài con ma thú nhưng nàng đều ảo diệu né tránh, thiết nghĩ bọn huyễn thú có lẽ đều bị trận lôi kiếp của nàng dọa sợ cả rồi. Thiên San dừng bước trước vách đá dựng đứng. Nàng lấy ra viên đan dược nuốt vào, chạy cả buổi mệt chết được (Mạn: Đan dược này là cao cấp đan Ngân Diện cho Thiên San, đan dược nàng luyện xài hết khi vượt lôi kiếp rồi. San tỷ xa xỉ a) “Đến rồi sao?” Thiên San nhìn lão giả hỏi. Lão giả trả lời chỉ là sâu nhìn Thiên San, lâu đến mức nàng muốn ngủ mới lên tiếng. “Ngươi là ai?” “Ta là ta a” Sao tự nhiên hỏi vấn đề vô bổ vậy. “ cần gạt ta. Ta là hồn thể. Mà hồn thể là linh hồn của người sau khi chết đến Minh giới lại miễn cưỡng ở lại nhân gian. Thế nên ta có thể nhận thấy ngươi phải chủ nhân thân thể này”. Lão giả khắnh định . “Tiếp” Thiên San thu lại dáng vẻ ngây thơ, lạnh nhạt chờ lão giả tiếp. “Tá thi hoàn hồn là bí pháp chỉ có phù thủy Vong Linh và hoàng tộc Minh giới là có thể thực . Mà ngươi giống như là được bọn họ thi pháp sống lại. Bởi vì…. Hồn và xác của ngươi xuất khe hở, nếu ta đoán lầm ngươi đây là đoạt xác và chỉ còn sống được khoảng nửa năm thôi”. “Ân” Lúc dò xét thân thể sau thăng cấp nàng cũng phát linh hồn nàng có dấu hiệu muốn tách khỏi thể xác. Thế nên dù trong lòng tình nguyện nàng vẫn là theo lão “ma” này vì đều là hồn nên chắc lão có thể giúp nàng, cộng thêm linh cảm nàng càng chắc chắn hơn. “Ta rất tò mò kiếp trước ngươi là ai a. Linh hồn ngươi có thể đoạt xác thôi lại còn phá cấm chế để thăng cấp nữa”. “Kiếp trước là ai…ta cho ngươi biết. Nhưng ngươi cấm chế là sao?” “Ta cũng biết là nguyên nhân gì, trước khi ta đến đại lục này bị đặt cấm chế khiến cho phù thủy tập (dưới tử cấp) thể thăng cấp”. “Gì?!” Sao lại có cấm chế quỷ quái như thế. Trong luật phù thủy có phù thủy tập phải ở nơi (đại lục, gian) bản thân sinh ra đón nhận lôi kiếp, bởi vì lên tử cấp cũng như được sinh ra lần nữa, thăng cấp ở quê hương như là tôn trọng đối với vùng đất sinh ra mình vậy. Phủ thủy tập thể thăng cấp còn làm nên trò gì chứ. “Vậy sao ta thăng cấp được?” “Ta cũng rất muốn biết a” Lão giả than thở. Lúc đầu nhìn thấy lôi kiếp rồi hào quang thăng cấp làm lão vui đến hồ đồ. tại lão càng nghĩ lại càng thấy… nha đầu này là cái đại phiền phức a. Lão có nên giao “nó” cho nàng ta hay ? rối rấm. Mà thôi, cứ thuận theo tự nhiên . Thời gian của lão cũng còn nhiều, đến khi lão còn “nó” có mà thành mồi cho đám huyễn thú ở đây. “Nha đầu, theo ta” Thiên San đối với việc đại lục này có cấm chế cũng nghĩ nhiều, nàng cũng lến cấp rồi còn gì, cần gì quấn quýt chuyện này cho hại não. Thiên San đến bụi cỏ cao rậm rạm bên vách đá, lại theo lời lão giả vạch đám cỏ ra nhìn thấy hang động cao nữa mét. bí mật nha! Nếu có người chỉ làm sao biết trong này có bảo, cho dù có người phát hang động cũng chỉ nghĩ là hang tiểu huyễn thú cũng vào tra xét. Thiên San bò vào trong, phát chỉ có cái cửa là chứ bên trong rất rộng a. Nàng theo lão giả đến giữa hang thấy có quả trứng màu trắng lớn cỡ trứng ngỗng nằm ổ rơm. “Đây là hải tử duy nhất còn sống của tộc ta. Chúng ta là Vạn Độc Niên Xà, chỉ am hiểu độc dược, còn biết cách giải độc, đặc biệt là túi mật có thể giải vạn độc. Tuy chúng ta có bản lĩnh hơn người nhưng con cháu ít ổi, tốc độ tu luyện cũng chậm chạp. Thế nên, cuối cùng gần như là diệt tộc, chỉ còn lại mình nó. Ta vì yên lòng nên miễn cưỡng ở lại nơi đây thủ hộ, chỉ mong giữ lại tia huyết mạch. Đáng tiếc linh khí ở đại lục này quá ít khiến cho nó đến nay vẫn thể nở ra” Lão giả khan giọng , trong mắt tràn ngập bi thương cùng thống khổ, phẩn hận. “Vậy ý ông là…” “Ngươi cùng nó khế ước. Năng lực của chúng ta rất có ít với ngươi, hơn nữa sau khi cùng ngươi khế ước nó nhanh nở ra thôi”. “Khế ước cũng được, nhưng ngươi đừng quên ta chỉ còn sống nửa năm thôi” Cuối cùng cũng vào đề chính rồi. “Ta có thể dùng hồn thể của mình bổ khuyết vào khe hở giữa hồn và xác ngươi. Nhưng cũng chỉ duy trì được ba năm. Trong ba năm này ngươi phải tìm được phù thủy Vong Linh để nàng chỉ ngươi cách bổ hồn”. “ còn cách khác sao? Muốn tìm phù thủy Vong Linh phải dễ a. Nếu sau ba năm ta tìm được phải chết sao?” “Ngươi chết…Loại đoạt hồn như ngươi bị hồn phi phách tán” Lão giả thành . Chính bản thân ông cũng chịu cảnh như vậy, thể luân hồi chuyển thế. Đây là cái giá của việc miễm cưỡng ở lại nhân thế Lão Thiên! Có cần tuyệt tình như vậy a ~. Nàng chỉ muốn sống thôi mà cũng khó đến mức đó sao? Trong mắt Thiên San xẹt qua tia hận ý rất nhanh biến mất, cả lão giả cũng phát . Phần hận ý này cũng là nguyên nhân mở đầu cho bao nhiêu chuyện nghịch thiên mà về sau nàng gây ra. “Ta nghe có vật gọi là Hồn Ngọc rất có tác dụng bổ hồn. Nếu ngươi có nó biết chừng có thể sống thêm vài năm, nhưng cũng biết nó có ”. “ giả đều được, có thêm hi vọng là tốt rồi. Vậy lão có biết hình dáng nó thế nào ?” “Ta biết. Ta nghĩ nếu nó có tác dụng với linh hồn khi ngươi tiếp xúc với nó chắc có thể cảm ứng được” “Còn có việc ta phải với ngươi” Lão giả có chút ngập ngừng “Ta giúp ngươi sống thêm ba năm chính là cải mệnh… Vì thế ngươi phải từ bỏ nãng lực tiên tri của mình” “Năng lực tiên tri?” “Là cái mà các ngươi là linh cảm đó. Năng lực phù thủy là có giới hạn, dù chuyên nhưng nếu có phương pháp phù thủy có linh cảm cũng có thể làm chủ linh cảm của mình để tiên tri đoán mệnh” Có thể biết trước tương lai số mệnh là miếng mồi béo bở với bất kỳ ai. chỉ dừng lại ở việc biết trước mà còn có thể thay đổi số phận, đặc biệt là phù thủy có ma trận khế ước có thể trao dổi cùng thiên địa lại càng đễ dàng. Kỳ duyên của nha đầu này rất sâu, cho dù hôm nay ông gia mạng cho nàng ta nàng cũng có thể sống tiếp. chứng minh điều lão gia nghĩ là đúng. Rất lâu về sau, mỗi lần Thiên San nhớ đến chuyện hôm nay đều rầu thúi ruột, phải vì mất năng lực mà vì nàng phải nuôi con rắn ham ăn, ham ngủ còn có vô số tật xấu a. “Mất mất. Mạng vẫn quan trọng hơn mà!” Thiên San sao cả . Thế giới muôn màu muôn vẻ nếu cứ biết trước tất cả còn gì thú vị, phấn khích nữa. Sau khi hai bên bàn bạc xong, Thiên San đến chỗ quả trứng cắn ngón tay, nhiễu giọt máu lên quả trứng. Sau đó, dưới chân nàng và quả trứng đều xuất ma trân khế ước đặc hữu của nàng. Đến khi ánh sáng ma trận còn quả trứng và cánh tay nàng là ấn ký ma trận khế ước có thêm hình con rắn ở trung tâm trận. Khế ước giữa Thiên San và quả trứng là khế ước bình đẳng giữa người và thú. Vì thông thường nếu có cầu đặc biệt ma trận khế ước tự động thực loại khế ước bình đẳng này.
Chương 18: Hai bộ công pháp Khế ước xong, tiếp theo là gia tăng liên kết giữa hồn và xác. Lão giả đến trước mặt Thiên San cách nàng ba bước dừng lại. Thiên San nhịn đau cắt vỡ động mạch cổ tay, máu tươi liền phun ra. Hai tay Thiên San bắt đầu kết ấn, từng động tác vô cùng cẩn thận, chậm rãi, từng câu từng chữ chú ngữ phức tạp khó hiểu phát ra từ miệng nàng. Theo đó, máu huyết nơi cổ tay sau khi rơi xuống đất như vật sống chậm rãi lan thành các đường, các hình kỳ quái, tạo thành đồ án ma trận phức tạp. Đến khi đồ án hoàn thành sắc mặt Thiên San trắng bệch như giấy, thân hình có chút lung lai. Máu ở cổ tay nàng đột ngột ngừng chảy, vết thương cũng thần kỳ lành hẳn như chưa từng bị thương. “Ta - Quân Thiên San là phù thủy tầm bảo chấp nhận từ bỏ năng lực tiên tri để thực nghi thức hiến tế. Dùng hồn thể của Vạn Độc Niên Xà để gia tăng liên kết linh hồn”. Nàng vừa dứt lời, tầng quang mang xuất , bao bọc lấy toàn thân nàng. Tầng ánh sáng dần tụ tập đến mi tâm Thiên San tạo thành quang cầu nhiều màu xinh đẹp. Quang cầu bay vào trung tâm ma trận, ma trận sáng lên màu đỏ mị, hình thành kết giới màu đỏ như máu bao phủ hai người lại. Hồn thể của lão giả gợn sống dần dần mờ nhạt, hóa thành làn khói bay vào mi tâm Thiên San. Sau khi hồn thể của lão giả tiến vào mi tâm Thiên San đến khe hở giữa hồn và xác, hóa thành nhiều mảnh quang cầu dẻo day tạo dựng các dây liên kết. Cả quá trình, Thiên San luôn cố gắng ức chế bản năng tự vệ của linh hồn muốn tiêu diệt hồn thể lão giả. Từng phút từng giây trôi qua, sắc đỏ của kết giới dần nhạt . Đến khi kết giới trở nên trong suốt ma trận dưới chân Thiên San biến mất. Thiên San rất có hình tượng ngồi bẹp xuống đất. “Oa ~ Xong rồi. là đói cũng biết qua bao lâu rồi ” Thiên San xoa cái bụng lép xẹp. Giống như đồng ý lời nàng mà có vài tiếng “ục… ục…” vang lên. Thiên San lấy trái cây từ nhẫn trữ vật ra ăn đồng thời quét lần xem “tài sản” của nàng. Ma tinh, phù chú và đan dược nàng luyện xài hết. Bên trong có ít trái cây và thịt ma thú đủ để nàng ăn trong ba ngày, hai bình đan dược cao cấp thượng phẩm là Hồi Thương đan (còn năm viên) và Hồi Thế đan ( còn tám viên), hai mươi bảy lá nguyên phù ( phù chưa vẽ còn trống), hai bao Ma Tan thảo, mấy cuốn sách vể thảo dược, đan phương cùng thanh đoản kiếm. Nghĩ lại cảm thấy may mà lúc trước nàng luyện chế nhiều lá nguyên phù để trong nhẫn trữ vật nếu với thực lực giờ làm thế nào nàng rời khỏi nơi đây a ~. Mà…thực lực tại của nàng là như thế nào vậy? Từ lúc thăng cấp đến giờ ngoài việc phát khe hở ( hồn và xác) đó ra nàng chưa kiểm tra kỹ càng thực lực sau khi thăng cắp cũng như nội dung hai bộ công pháp. Thiên San thúc giục linh thức chạy vòng thân thể. Nàng kinh hỉ phát chỗ đan điền của nàng thế nhưng xuất nguồn linh lực. Nàng có thể tu luyện linh khí rồi. tại cường độ thân thể của nàng tương đương với chiến sĩ sơ giai nhưng nàng chỉ có thể phát huy ở mức cao cấp chiến sư sơ giai, tuộc cấp luôn. Thể lực và độ linh hoạt của nàng thế nhưng tăng, quan trọng là sau này mỗi ngày nàng đều phải ngủ dủ mười hai tiếng. Những điều này… có lẽ do khe hở đó gây ra . Dù sao hồn thể của lão giả chỉ giúp kéo dài thời gian linh hồn nàng thoát li thân thể cũng phải trị khỏi cho nàng, chỉ có phù thủy vong linh mới có cách trị tận gốc. ra, người Minh giới cũng có thể giúp nhưng nàng là linh hồn đến từ dị giới vốn thuộc về thế giới này. Người Minh giới lại cai quản linh hồn, nếu họ biết nàng tồn tại nhất định đánh tan hồn phách của nàng. Về nguyên nhân xuất khe hở theo nàng đoán nhất định là do quá trình Tử kiếp rồi. …… Xem xong thân thể, Thiên San lại xem hai bộ công pháp. Bộ thứ nhất Linh Thần Quyết công dụng đương nhiên là liên quan đến việc tầm bảo rồi. Bộ sách gồm hai phần có thể song song tu luyện. Phần : Linh Nhãn gồm năm tầng. Tu luyện đến tầng nhìn thấy loại nguyên tố và mật độ của chúng. Thông thường tu luyện giả chỉ có thể cảm nhận linh khí dày đặc, phù thủy mẫn cảm hơn với loại linh khí mình điều khiển được chứ thể biết linh khí nơi đó chứa những loại năng lượng nguyên tố nào. Tầng hai là nhìn xuyên qua vật thể, rất có tác dụng trong việc tìm khoáng thạch. Tầng ba là nhìn xuyên qua sinh vật, biết được cấp bậc cùng hệ tu luyện của đối phương. Tầng bốn nhìn ra ảo ảnh, trận pháp. Tầng năm nhìn ra mắt trận. Phần hai: Thần thức là dạng cao cấp của linh thức. Linh thức chỉ có thể nhìn xa nhưng thần thức còn có thể nghe thấy tiếng, đặc biệt là bí pháp theo dõi như máy quay lén vậy. Linh Nhãn kết hợp với Thần Thức chẳng khác nào ra đa chuyên dò tìm bảo vật. Thậm chí là trong khoảng nhất định ngoài phạm vi thần thức vẫn có thể cảm ứng có bảo vật tồn tại. Phiêu Ảnh Thân Pháp là công pháp tu luyện tốc độ và nhanh nhẹn. Muốn tu luyện hai bộ công pháp này bước đầu tiên là phải dùng linh lực đả thông trăm lẻ tám đường kinh mạch. Riêng bộ Phiêu Ảnh có thể thay linh lực bằng chiến khí, pháp sư hay chiến sư đều có thể tu luyện công pháp này. may là nàng có nguồn linh lực nếu ... hai công pháp này thành đồ bỏ rồi. Nhân lúc ở trong huyệt động này, linh khí dồi dào hơn bên ngoài nàng phải tranh thủ tu luyện để nâng cao thực lực mới được. Thiên San ngồi xếp bằng đất, nhắm mắt tu luyện. Từng dòng linh khí màu trắng được nàng hấp thu vào cơ thể sau đó thanh lọc ra bốn loại nguyên tố mộc, hỏa, băng, phong tiến đến đan điền của nàng. Bốn loại nguyên tố lại phân tách đứng ở bốn gốc trong nguồn linh lực. Khi linh lực hệ nguyên tố hấp thu được kha khá Thiên San lại áp xúc chúng thành tiểu cầu. Áp xúc linh lực làm chậm tốc độ tiến giai nhưng căn cơ vững chắc, linh lực phát ra có uy lực mạnh hơn linh lực thông thường.
Chương 19: Tử Nhãn Phong Báo “A…A…A… Đừng đuổi theo nữa ~” Thiên San liều mạng chạy về phía trước xuyên qua tầng tầng cây cối rậm rạp. Ở phía sau nàng, đầu hắc báo cao hơn mét gầm gú đuổi theo nàng. Nàng cực kỳ bi phẫn a. Tại sao “hàng xóm” lại là loài thú ăn thịt, còn là con Tử Nhãn Phong Báo ma thú cấp mười, loài báo có tốc độ nhất nhì trong các loài báo chứ? vậy lãnh địa của nó còn nẳm ở hướng đến sơn động nàng hẹn với Kỳ, Thư nữa? là, nàng chỉ “mượn” lương thực của nó thôi mà! Có cần đuổi tận giết tuyệt như thế a?. Mọi chuyện bắt đầu từ tháng trước. Hôm đó, nàng ra ngoài tìm thức ăn sẵn điều tra hoàn cảnh quanh đây. Ở nơi thuộc nội vi thế này nàng vốn nghĩ tìm được ma thú cấp thấp có thể mần thịt. Nàng lúc thấy có con lợn rừng chết trước cửa sơn động, nhìn bộ dáng là bị thú dữ cắn chết. Con lợn này cũng phải gần trăm ký chứ vừa, đủ để nàng ăn mười bữa nữa tháng. Thế nên nàng liền thu nó vào nhẫn trữ vật. Vừa xoay người nàng đứng hình. con Tử Nhãn Phong Báo đen như mực đứng cách nàng hai mươi mét. Trong miệng nó ngặm con lợn rừng còn to hơn con vừa rồi, hình như là vừa săn trở về. Đôi mắt màu tím dấy lên hai ngọn lửa, cực độ tức giận trừng nàng. Huyễn thú đối với việc phân chia lãnh địa rất ràng, huyền thú cấp thấp tuyệt dám xâm phạm lãnh địa của huyễn thú cấp cao. Nó ở nơi đây cũng xem như vương giả ai dám khiêu khích. Vậy mà hôm nay, nó cực khổ ra ngoài làm chuyến săn mồi tha về hang để dành, chưa từng nghĩ tới khi về nhìn thấy có kẻ biết sống chết tìm đến hang của nó còn lấy cắp lương thực của nó. Đây tuyệt đối là sĩ nhục lớn. “Gràoo ~” Tử Nhãn Phong Báo hừng hực lửa giận, thả con lợn trong miệng ra, gầm tiếng lấy tư thế vồ mồi lao về phía nàng. Nàng hoảng thần lập tức co giò chạy. Chạy được lúc, nàng lấy ra mộc phù ném về phía Tử Nhãn Phong Báo. Nó né tránh nhưng mộc phù hóa thành dây leo vẫn là quấn lấy người nó, ngăn trở bước chân của nó. Nhân cơ hội, nàng vọt lẹ, nàng cũng quên ném nắm Ma Tan Thảo vào mũi nó để nó lần theo mùi của nàng. Khi Tử Nhãn Phong Báo thoát khỏi trói buộc người chạy mất, trong mũi toàn là hương vị Ma Tan Thảo khiến nó vô cùng khó chịu. Tử Nhãn Phong Báo giận dữ rống lớn tiếng vô cùng đinh tai nhức óc. Nhân loại khốn kiếp! Nó nhất định phải phanh thây xé xác nàng, nuốt nàng vào bụng. Thiên San chạy bị tiếng rống này dọa trượt chân suýt té. Nàng vỗ vỗ ngực, tiếp tục chạy về huyệt động. Từ ngày đó, mỗi lần thấy nàng là nó cứ như gặp kẽ thù giết cha đoạt vợ liều mạng đuổi theo nàng. Ai ~ Nàng khi ấy cũng đâu phải cố ý lấy lương thực của nó đâu. Nàng chỉ vô tình thôi mà. Có trách trách nó tại sao mang về hang đem vào trong luôn sao lại để bên ngoài cho nàng thấy, cho nàng lấy chứ. Nàng lại tuổi ăn tuổi lớn cần bổ sung nhiều dưỡng chất. Mà nơi đây là lãnh địa của Tử Nhãn Phong Báo dễ tìm được thịt, hơn nữa nó cứ gặp mặt là rượt. Suy tới nghĩ lui, dù gì cũng bị rượt chi bằng khi nàng hết thức ăn “mượn” lương thực của nó. Còn có, nàng phải thu nó làm thú cưỡi, bắt nó săn thú cho nàng. Ai bảo nó cứ rượt nàng hoài. Lần nào cũng bị rượt làm nàng mệt đứt hơi, áp lực tinh thần, stress trầm trọng luôn. …… Thiên San ở con suối gần huyệt động, lấy con bò con khoảng sáu mươi ký ra dùng đoản kiếm cắt thịt, xử lý xong nhóm lửa nướng. Khu vực này lúc trước có hồn thể lão giả tọa chấn. Mặc dù chỉ là hồn thể nhưng huyễn thú có thể hóa hình ít nhất cũng là Thánh Linh Thú, lực chấn nhiếp thể khinh thường. Tuy giờ lão giả còn nhưng khí tức còn lưu lại vẫn có chút tác dụng, nếu nàng cũng chẵng dám ngang nhiên nướng thịt ở chỗ này. Ăn uống no đủ, Thiên San trở vào huyệt động để tu luyện. Nàng điều khiển linh lực từ đan điền chạy vào kinh mạch khai thông đường kinh mạch thứ trăm linh . tháng qua nàng khai thông hết trăm đường chỉ còn tám đường nữa. Khai thông kinh mạch càng về sau lại càng khó, thời gian khai thông cũng càng lâu nhưng điều này thể làm khó nàng được vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Đợi nàng khai thông kinh mạch xong là có thể tu luyện Phiêu Ảnh Thân Pháp. Đến lúc đó nàng còn bị Báo Báo (tên San tỷ đặt cho Tử Nhãn Phong Báo) rượt sít xao nữa cũng có thể thu nó vào túi rồi. ….. Thiên San mệt mỏi ngã người lên chiếc giường lá nàng tự làm. Đôi mắt lim dim ngái ngủ lướt qua quả trứng Vạn Độc Niên Xà bên cạnh. Tính toán thời gian cũng phải hơn bốn tháng ( ba tháng là San tỷ tiến hành liên kết hồn, xác) rồi. Tại sao vẫn chưa nở chứ? Có khi nào là trứng chết hay ? Thiên San cũng xoắn xít vấn đề này nhiều, ngáp cái rồi nhấm mắt ngủ. Thiên San vừa ngủ, quả trứng đột nhiên lai động vài cái rồi dừng lại.