1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 35: Phản Kháng Của Nàng

      Uyên vương phủ.


      vào đêm, trong đại điện bài trí vài lò lửa lớn, ánh lửa trong đó ấm áp mà bừng bừng, chiếu toàn bộ điện phủ sáng như ban ngày.


      “A…” Dưới thân là khuôn mặt lạnh lẽo, Lạc Cơ Nhi chịu đựng đau đớn nơi cánh tay phải gãy, muốn dùng tay trái còn lại di chuyển thân người, nhưng phí công. Da thịt bóng bẩy của nàng mặt đất lạnh lẽo bị độ ấm kích thích phát đau, mái tóc dài tán loạn, làm cho khuôn mặt nhắn của nàng càng thêm tái nhợt.


      Chợt đôi màu giày đen vân rồng xuất trước mắt.


      Lạc Cơ Nhi chậm rãi run run rẩy đứng lên, theo bản năng cắn môi dưới, muốn lui ra phía sau, nhưng nam tử kia từ từ ngồi xổm xuống, ngón tay ma lực mang theo tà mị từ mặt của nàng trượt xuống, kéo lấy mái tóc dài của nàng, đưa tới chóp mũi khẽ ngửi.


      Mặc Uyên cảm nhận cảm giác mềm mại đầu ngón tay, cặp mắt thâm sâu che giấu hết thảy cảm xúc.


      “Gặp được hoàng huynh rồi sao?” Câu hỏi như cánh ve, lượn lờ vài vòng trung, chui vào tai nàng.


      Chờ lúc lâu cũng nghe thấy câu trả lời của nàng, cặp mắt Mặc Uyên trầm xuống, tay đột nhiên dùng sức, vừa lòng khi nghe được nàng kêu đau tiếng. Bị kéo đau da đầu khiến Lạc Cơ Nhi nâng khuôn mặt nhắn tái nhợt lên, cặp mắt thống khổ chăm chú nhìn về phía .


      Bên môi lên tia cười yếu ớt, Mặc Uyên chậm rãi nâng tay phải bị bẻ gẫy của nàng, ngón tay thon dài ấm áp dò xét tiến vào lòng bàn tay lạnh lẽo run run của nàng làm lòng bàn tay như bị tia nóng cháy chui vào, “Móng vuốt tiểu nô nhi của ta quả nhiên lợi hại, bắt đầu biết thị uy ta.” Mặc Uyên thâm thúy xong, ngón tay nhàng đè lại cổ tay xanh tím của nàng, ác ý chậm rãi dùng lực, “ cho ta biết là ai cho ngươi mượn lá gan, là hoàng huynh sao?”


      “A ——!” Lạc Cơ Nhi đau đớn kêu lên tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân mình mỏng manh ngã sấp dưới đất ngừng run rẩy.


      “Đừng chạm vào ta nữa, xin ngươi, đừng đụng…” Nàng thất thanh cầu xin, cơn đau kia như xé rách dọc theo cánh tay lan tràn khắp tứ chi xương cốt, nàng chịu nổi.


      Trong lòng Mặc Uyên chợt đau, cặp mắt trở nên thâm trầm, nhìn nàng đau đến ngã sấp xuống đất, nửa thân lưng trần, thân áo mỏng bao phủ bị xé rách, lộ ra làn da trắng trẻo.


      Cúi người, ngón tay vén mái tóc đen lòa xòa lưng nàng ra, nhanh chóng hôn lên da thịt căng mịn kia.


      “Đừng…” Lưng vô cùng mẫn cảm làm Lạc Cơ Nhi rên , như ác ma cúi người xuống liếm con mồi của , hết sức dụ hoặc.


      đụng chạm ngươi, có phải ?” Hô hấp nóng bỏng dường như có thể tổn thương da thịt nàng, kìm nén hỏi.


      Lạc Cơ Nhi cực lực bỏ qua rung động toàn thân, cắn môi dưới chật vật lắc đầu: “ có… có…”


      “Ngươi cho ta là đứa ngốc sao?!” Tiếng gầm thô bạo đột nhiên nổ vang bên tai!


      Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy lưng bị ép chặt, cả người bị xoay lại, nàng đau đớn ‘ưm’ tiếng, nhìn mặt nổi giận, chỉ cách chính mình nửa tấc.


      Trong lòng dâng lên cảm giác hoang mang, Lạc Cơ Nhi muốn rơi lệ, nhưng liều mạng nhịn xuống, run run thấp giọng : “Uyên Vương điện hạ, ngươi thấy thực buồn cười sao? Trong mắt ngươi, ta chỉ là nô tỳ hạ lưu, ngay cả mạng của ta, ngươi cũng có thể tùy ý lãng phí, cần gì phải để ý người khác làm gì với ta?” Nước mắt rơi xuống, từng giọt đọng lại mu bàn tay , nàng yếu ớt cố cười, nụ cười giấu nỗi thống khổ, cả người run run, “Ngươi Uyển phi phải sao, ngươi hận hoàng huynh ngươi phải sao, vậy vì sao tranh đoạt, vì sao phản kháng? ! Tra tấn ta như vậy ngươi thấy vui vẻ sao?”

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 36: Cấm Ăn
      Cặp mắt Mặc Uyên trở nên lạnh lùng vô cùng, lời mạnh mẽ của nàng làm nhói đau, nhìn khuôn mặt nhắn dịu dàng kia rơi lệ, trong lòng chấn động mạnh.


      Tra tấn nàng, vui vẻ sao?


      —— !


      Trong lòng có nửa phần vui thích, ngược lại giống như đau đớn đến cháy rụi thân thể.


      Chỉ thấy nàng khóc, đau đớn vùng vẫy đến cả người run rẩy còn sức lực trong lòng , có thể cảm nhận được mềm mại của thân thể nàng, nàng hề lạnh lùng, hề kháng cự, nàng cố gắng nắm chặt quần áo , yếu ớt gần như chạm mạnh vỡ nát.


      Nàng như vậy làm cho phát cuồng, làm cho từ ban đầu muốn đem nàng thương trở thành hung hăng chà đạp. Dường như tất cả mọi kìm nén cùng cam lòng từ trước đến nay, chỉ có dưới thân thể mềm mại mị hoặc kia mới có thể tiếp nhận. muốn hôn nàng, nhìn nàng bởi vì thở nổi mà hai gò má ửng hồng, trong lòng bị nàng châm lên ngọn lửa, cháy đến muốn nổi điên.


      —— Đó là lý do nhịn được thô bạo với nàng, liều mạng muốn phá hủy mặt ngoài kiên cường cùng lạnh lùng của nàng!


      —— Đó là lý do hung hăng xé bỏ long bào, chấp nhận người khác chạm vào nàng, cho dù là sợi tóc, trong lòng cũng kêu gào tham lam muốn giữ lấy nàng, muốn bao phủ lấy nàng!


      Đó là lý do


      —— Chết tiệt!


      Mặc Uyên bỗng nhiên thấp giọng mắng tiếng, ngờ lại vì lời nàng khi nãy mà hoảng thần trí, trong lòng tự nhiên nổi lên ôn nhu lâu có, đó là ôn nhu từng chỉ vì Uyển nhi mà sinh ra. ! Chết tiệt… Mặc Uyên, chớ quên nàng chính là nô nhi làm ấm giường của ngươi mà thôi!


      Cố gắng chế trụ người nàng, Mặc Uyên bởi vì nhất thời khống chế được cơn giận dữ: “Ngươi mồm miệng của ngươi mà trả giá đắt!”


      Lạc Cơ Nhi giật mình, nước mắt ràn rụa, hàng mi hơi rung động, ủy khuất mà quật cường nhìn .


      mềm lòng lại lần nữa kéo tới, Mặc Uyên đột nhiên đứng dậy, ánh mắt như ngọn lửa nhìn người mỏng manh xinh đẹp mặt đất, trầm giọng : “Người tới!!!”


      Trong đại điện u ám, chi nha tiếng, cửa mở ra.


      Phong Dực tới, liếc mắt liền thấy nữ tử nửa thân trần mặt đất kia, vẻ mặt thoáng giật mình.


      “Đưa nàng tới địa lao, trong vòng năm ngày, cho phép nàng ăn bất cứ đồ ăn gì!” Giọng u ám lạnh lùng khiếp người toát lên lan tràn toàn bộ đại điện!


      Trong lòng Lạc Cơ Nhi chấn động!


      Phong Dực hơi nhíu mày chần chờ : “Vương gia…”


      Lúc vừa trở về liền thấy nữ tử này, nàng bị trọng thương, áo quần rách rưới, ngây người rất lâu trong đại điện u lạnh lẽo này.


      Hít sâu hơi, Phong Dực thản nhiên mở miệng: “Vương gia, vị nương này thân mình bạc nhược, ta nghĩ nàng sống qua nổi năm ngày.”


      Bên môi tia châm biếm, ngay sau đó nhanh chóng mất , khuôn mặt tuấn lãng của Mặc Uyên lên vài phần lo lắng. “À.” lạnh lùng đáp.


      À?!


      Mày Phong Dực lại nhấc lên, “Vương gia.”


      thêm chữ nữa, bổn vương đặc biệt cho phép ngươi cùng nàng làm bạn.” Thanh vang lên uy nghiêm mà khiếp người, Mặc Uyên lạnh lùng ngắt lời .


      Trong khí phảng phất có kim châm hạ xuống, Phong Dực đứng yên lâu, thấy cơn sóng lớn trong lòng dâng lên lúc nãy kia hạ xuống, “Vâng.”


      cơn hoảng sợ chậm rãi lên trong lòng Lạc Cơ Nhi, nàng nâng cặp mắt ướt lệ, kinh ngạc nhìn về phía nam tử tuấn mỹ lãnh khốc trong đại điện kia.


      Mặc Uyên nghiêng mặt , đón nhận ánh mắt khiến tim đập nhanh kia.


      “Để cho chúng ta thử lần, xem ngươi có thể chống đỡ quá năm ngày hay .” cúi người, gương mặt tuấn lãng tỏa ra ánh lửa chói mắt vô cùng, “Cố gắng chấp nhận, nô nhi.”


      thấy cặp mắt sợ hãi của nàng, nhìn thấy nàng bởi vì tuyệt vọng mà môi trở nên tái nhợt!


      ra là như vậy, Lạc Cơ Nhi, ai có thể lại vào trong lòng ta, bao gồm ngươi!


      Tàn nhẫn đè nén thương tiếc đành lòng trong tim xuống, cưỡng chế chính mình được liếc nhìn nàng lần nữa, nổi giận phẩy tay áo bỏ !
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 37: Vừa Vào Địa Lao
      Địa lao ẩm ướt, ánh sáng u.


      Mặt chút biểu tình, gia phó canh cửa ngục trầm, hơi thở rét lạnh đập vào mặt nàng, xiềng xích nặng nề rầm rầm vang lên.


      “Được rồi, vào !”


      Phía sau lưng vô tình đẩy, Lạc Cơ Nhi lảo đảo ngã vào trong ngục. Ánh sáng u ám chiếu xuống thân mình đơn bạc của nàng, mái tóc đen rũ xuống đến thắt lưng áo tù nhân màu xanh, che phủ toàn bộ thân thể nhắn xinh xắn mà suy nhược.


      Dưới chân vốn vô lực, bị đẩy như vậy, cả người nàng ngã ngồi đống cỏ khô!


      Nàng ưm tiếng, quanh thân đau nhức, hơn nữa cổ tay đau đớn khiến sắc mặt nàng tái nhợt, nỗi đau hóa thành nước mắt, làm hốc mắt của nàng ướt sũng, chưa hề khô cạn.


      Phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân thong thả, thân ảnh bao phủ nàng, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng.


      Trong lòng Lạc Cơ Nhi kinh hãi, nhìn đoản giày màu đen xuất trong tầm mắt, cặp mắt nheo lại nhợt nhạt sợ hãi nhìn phía người tới ——


      Hơi thở lạnh như băng, ngũ quan tuấn lãng, tầm mắt Phong Dực có độ ấm chăm chú nhìn nàng vô cùng thê thảm, giơ tay phải lên, nhàng nắm lấy cổ tay của nàng.


      nên!” Nàng thất thanh kinh hô, sợ hãi trốn về phía sau.


      “Đừng nhúc nhích.” Phong Dực khẽ nhíu mày, mang theo thanh lạnh giá từ vang lên, ngăn lại động tác của nàng.


      “Tay này nếu băng bó tàn phế.” Tay lạnh như băng lướt qua cổ tay xanh tím của nàng, Phong Dực thương tiếc cho da thịt non mềm cùng dụ hoặc kia, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, cặp mắt nâng lên nhìn nàng, “Chính ngươi lựa chọn.”


      Phế bỏ.


      Hai chữ nặng nề rơi vào lòng Lạc Cơ Nhi, nàng quên tránh né, cặp mắt đầy lệ dịu dàng nhìn nam tử trước mắt.


      Nàng nhớ , đau nhức khi xương nối kia bị gãy, đau đến mức nàng chịu nổi —— nhưng, phế bỏ.


      Nước mắt rơi xuống, nóng bỏng đọng lại chiếc áo tù đơn bạc, nàng quay đầu nhìn lại, chịu đựng đau đớn đoán trước rằng khó có thể kìm nén lại, gian nan thốt lên mấy chữ: “Ngươi động thủ .”


      Trước mặt nữ tử sợ hãi cuộn cơ thể nhắn xinh xắn lại, yếu ớt như cánh hoa, chiếc áo tù rộng thùng thình bao lấy nàng nhanh chóng xốc xếch, nhưng vẫn lộ vẻ xinh đẹp.


      chăm chú nhìn cổ tay mỏng manh chịu nổi cái chạm , lông mày vẫn như trước giãn ra.


      “Ngươi…” chậm chạp chưa động thủ, Lạc Cơ Nhi nâng cặp mắt nhìn kiên nghị quay mặt, “Vì cái gì…”


      rất đau…” Phong Dực lạnh lùng , hơi cúi người, đem toàn bộ thân mình nàng giữ chặt. Lạc Cơ Nhi trong lòng co rút mạnh, cảm nhận thấy hơi thở lạnh lùng của phà tới, lông mi nàng chạm vào bờ vai , thậm chí có thể nghe được huyết mạch chỗ cổ nhảy lên, an ổn mà nặng nề.


      Cổ tay bị chế trụ mạnh mẽ, thanh Phong Dực lãnh đạm mà trầm truyền đến lỗ tai của nàng: “Nếu nhịn được, có thể cắn bả vai ta. Ta ngại.”


      Trong lòng Lạc Cơ Nhi như nhảy lên, kịp phản ứng cái gì, chỗ cổ tay liền truyền đến tiếng giòn vang run sợ ——


      “——” Đau đớn hề chuẩn bị trước bất ngờ ập đến!


      Lạc Cơ Nhi đau đớn đến muốn ngất, nháy mắt mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh, nàng run rẩy kịch liệt, trong hốc mắt lệ đầy tràn, hoảng sợ rơi xuống, làm ướt vạt áo.


      Đau quá…


      Đau quá… đau quá…


      Đầu ngón tay trái nàng bấu chặt bờ vai , cả người cuộn mình thành khối co quắp trong lòng run run, rất lâu sau đó, đau đớn mới ngừng lại để nàng có thể lên tiếng.


      “Thả ta ra ngoài.”


      Phong Dực hơi giật mình trong nháy mắt.


      bắt đầu hiểu được Mặc Uyên chung quy vì cái gì đối với nàng tàn nhẫn như vậy. Vẻ mỹ lệ tuyệt vọng đến cực điểm như vậy, khiến người khác nháy mắt liền bị mê hoặc, mà , ngay cả bất cứ chuyện gì cũng làm lộ vẻ xúc động, cũng nhịn được mà phá lệ.


      Trong nháy mắt, lại muốn buông nàng ra. Đầu ngón tay nàng còn bấu bả vai , làm đau, nhưng cam nguyện.


      “Được rồi.” Hai chữ có chút khó khăn ra, Phong Dực chậm rãi buông cổ tay của nàng ra, nháy mắt che dấu cặp mắt dao động.


      Đau đớn giảm xuống cách khó khăn, thân thể Lạc Cơ Nhi cuộn mình tạo ra khoảng cách với , tay trái từ bả vai rộng lớn kiên cố của trượt xuống, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh ướt đẫm mồ hôi, nàng phập phồng thở hổn hển, hơi thở mong manh nức nở: “Cám ơn.”


      Mặt người kia ra nét lo lắng, cứ như vậy đột nhiên rời .


      “Mấy ngày này đừng lộn xộn, ba ngày sau khỏi.” Thanh lạnh như băng như trước, mang theo bất cứ độ ấm nào.


      luồng ấm áp nổi lên trong lòng, Lạc Cơ Nhi nhắm mắt lại, cảm giác nước mắt ấm áp thấm ướt cặp mắt, lại chậm rãi mở ra, ánh mắt đau đớn trong trẻo lạnh lùng: “Ta thiếu nợ ngươi… Nhưng, thực xin lỗi.” Cặp mắt nàng chan chứa lệ chăm chú nhìn mặt , “Ta biết khi nào có thể trả.”


      cơn đau mềm lòng bất ngờ tập kích vào tim, Phong Dực nhìn nhu nhược cách mình gang tấc, cặp mắt thâm thúy dần dần nheo lại.


      “Sống sót rồi hãy .” nghe được giọng của mình lạnh như băng, tỏa ra mùi vị u ám trong địa lao u này, lạnh lùng nhìn chăm chú khuôn mặt động lòng người của nàng, “ ai muốn cùng người chết cò kè mặc cả.”


      Trái tim nảy lên vài cái mãnh liệt, Lạc Cơ Nhi khẽ giật mình.


      Người bên cạnh chậm rãi đứng dậy, quan sát thân thể nàng nhàng co rụt lại, thốt lên hai chữ: “Bảo trọng.”


      Cứ như vậy thân ảnh kia vững vàng rời .


      Cửa nhà lao vang lên tiếng lại lần nữa trở về trạng thái yên lặng.


      Dường như vĩnh viên yên lặng.


      Nàng ngồi im lâu, mãi đến lúc dường như trái tim cũng ngưng đập, nàng chỉ có thể nhìn ánh sáng u ám lẫn bụi bậm bay múa, có ai, thanh, chỉ có hắc ám, cùng tiếng sấm rền đến trong khoảng lặng yên tĩnh.

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 38: Sống Sót.





      Nàng thử hoạt động tay phải của mình, chỉ hơi hơi động chút, như bị đau xé, nhè từng đợt từng đợt, lan tràn tới toàn bộ cánh tay.


      Nàng mệt mỏi mà thử, mãi đến lúc thân thể bắt đầu đau đến phát run, nước mắt nặng nề rơi xuống mặt, rốt cục nàng cũng chịu đựng nổi.


      Yên lặng…


      Yên lặng quá…


      Nàng giật mình nhớ lại có buổi sáng sớm cũng như vậy, nàng tỉnh lại, chung quanh có nàng cùng các nữ nô bị bắt vào cùng chỗ, các nàng rúc vào nhau, kể về Đằng An bị giết hại, chà đạp, thế nhưng vì cái gì, nhanh như vậy, liền chỉ còn lại mình nàng .


      Phù Nhã tỷ tỷ ——


      Trong phòng giam u, nhắn xinh xắn kia cuộn mình cỏ khô, sợ hãi kêu lên.


      ai trả lời.


      mình.


      Nàng lại chỉ có mình.


      Vì sao, vì cái gì? Trong lòng tủi thân bỗng nhiên trút xuống, cả người Lạc Cơ Nhi run run, nàng nhìn cửa lao đóng chặt kia, xiềng xích năng nề kia chôn sâu tự do của nàng, bị hủy thân thể, tôn nghiêm cuối cùng của nàng cũng bị hủy.


      biết sức lực từ đâu, nàng vật lộn đứng dậy, cả người nhào tới trước cửa lao, cặp mắt tràn đầy nước mắt tỏa ra hận ý tuyệt vọng!


      “Mở cửa!” Nàng ngấn lệ hung hăng đập cửa lao, “Vì sao muốn giam ta! Ta phải nô lệ, ta phạm tội, các ngươi dựa vào cái gì giam ta. Thả ta ra ngoài Mặc Uyên, ngươi là hỗn đản, thả ta ra.”


      Tiếng khàn khàn, kêu đến mệt mỏi, nhưng ai trả lời.


      Nàng khóc, khóc đau đến nội tâm, cả người xụi xuống, giọng bi ai cầu xin: “Van cầu ngươi… Thả ta ra ngoài, ta muốn ở chỗ này… Ta muốn mình.”
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 39: Ngược Đãi

      Bàn tay mảnh khảnh cầm viên ô mai, nữ tử áo tím phía đài nheo mắt lại.


      “Bọn tỷ muội các ngươi có nghe thấy người ta —— “


      Trong nháy mắt im lặng bị phá vỡ, mấy người nữ tử ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử áo tím kia, trong cặp mắt như ngầm nghĩ dự liệu trước—— ha ha, rốt cục có người bắt đầu chuyện này.


      “Loại chuyện này nếu như chưa từng nghe được, còn ở trong Uyên vương phủ được sao?” nữ tử áo trắng khuôn mặt kiều mỵ liếc mắt mọi người cái, phủi bụi ống tay áo , cao ngạo đứng lên, “Ngày trước kẻ phách lối với Vương gia, khiến tỷ muội chúng ta có những ngày thể an bình kia, giờ… ha ha, còn phải phải làm quỷ chết đói rồi sao? Đáng thương kẻ biết trời cao đất rộng Nhiêu Nhi, uổng phí bị xà quật vào, để đống xà nuốt sống.”


      Nhớ tới cái chết của Nhiêu Nhi, mọi người đều trở nên phát lạnh trong nháy mắt, nhưng dưới đáy lòng cũng dấy lên hận ý nồng đậm.


      “Nhiêu Nhi cho dù lỗ mãng như thế nào, cũng chưa đến mức khiển trách tiểu nô như vậy.” Nữ tử áo tím nắm chặt tay, hận đến nước mắt lưng tròng, đẩy mâm trái cây bàn xuống đất, đứng dậy, “Tỷ tỷ, để tiện nhân kia bị đói chết, tiện nghi cho nó !”


      Nữ tử áo trắng tà nghễ liếc mắt nhìn nàng cái, lạnh nhạt: “Hửm? Vậy ngươi muốn thế nào?”


      “Dù sao nó tại là tù nhân, tóm lại là phải chết, nhưng về phần chết như thế nào, chúng ta nên định đoạt!” nữ nhân khác nghiến răng .


      Cặp mắt mọi người bỗng nhiên sáng rực, trao đổi ánh mắt với nhau, ràng đều hiểu ý tứ của đối phương.


      Cuối cùng, đám người với ánh mắt thâm độc chờ đợi nhìn nữ tử áo trắng ở giữa, hy vọng nàng có thể biểu lộ thái độ.


      Thu ánh mắt gấp rút của mọi người vào đáy mắt, bên môi nữ tử áo trắng lên tia cười quỷ dị, tiếp đó ngồi xuống, giọng sâu kín, lạnh vô cùng.


      thôi. Nhớ kỹ, tay chân lanh lẹ, đừng để người ta nhìn ra sơ hở mới được.”


      ——! !


      mấy ngày rồi?


      Lại lần nữa tỉnh lại, ánh sáng từ lỗ hổng mái nhà chiếu xuống khuôn mặt mất huyết sắc của nàng.


      Môi khô nứt , nàng thử dùng đầu lưỡi liếm thử, nhưng nếm liền thấy được hương vị ngọt tanh nhàn nhạt, khóe môi biết khi nào nứt ra vương đầy màu máu đỏ tươi. Thân thể vừa động chút, đau đớn từ tứ chi xương cốt liền ập đến quấn quanh nàng, tay chạm đến mảng ẩm ướt, là u ẩm thấp trong phòng giam làm ướt áo tù nhân.


      “Ầm!” tiếng.


      Lạc Cơ Nhi giật mình, nâng mi lên, nhìn cửa lao bị người đẩy văng ra hai bên, ngay sau đó tốp năm tốp ba thân ảnh tiến vào.


      Mặt mày suy nhược hơi nâng lên, Lạc Cơ Nhi vừa định muốn thấy người tới, thùng nước lạnh liền đổ xuống, thấm ướt toàn thân nàng!!


      “Ưm.” Rét lạnh đến thấu xương, kích đỉnh đầu nàng mê muội .


      Trong phòng giam vốn u, thùng nước giội xuống như vậy, nàng chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều run lên, lạnh thấu xương!


      lâu gặp, Cơ Nhi muội muội, ngươi khỏe chứ? Bọn tỷ muội chúng ta đều nhớ ngươi muốn chết…” giọng mềm mại đáng truyền đến, nữ tử cúi người trêu đùa.


      Nếu phải giọng này, nàng dường như quên nơi mình từng ở trước kia.


      Đó là Uyển Nghệ quán.


      Bị xối nước, lông mi run run nâng lên, Lạc Cơ Nhi yếu ớt nhìn mấy người con sắc mặt thiện vây tới, kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, thản nhiên hỏi: “Các ngươi tới làm gì?”


      Trong ánh sáng mờ mịt, nàng thấp thoáng có thể nhìn thấy trong mắt nữ tử này lên nét mỉa mai, mang theo tràn ngập ghen ghét, chậm rãi tới gần nàng.


      “Đương nhiên là tới đây để tiễn muội muội đoạn đường, “Nữ tử thản nhiên liếc mắt nhìn các nàng kia mang vào thùng gỗ có vẻnặng nề, giọng u ám trầm, “Năm ngày, chẳng phải là hơi lâu lắm?” Cặp mắt trong trẻo lóe lên tia hiểm độc ác, nụ cười quỷ dị, nhìn Lạc Cơ Nhi, “Tỷ tỷ cho ngươi chết sớm chút, được hay ? Cam đoan đau, cũng làm khuôn mặt xinh đẹp kia bị thương.”


      Thấy lạnh dọc sống lưng, Lạc Cơ Nhi run nhè ngẩng đầu, thấy trong mắt nàng kia ánh lên hủy diệt.


      Chung quanh có tiếng cười bí hiểm, vài thân ảnh chậm rãi vây sát lại.


      “Đừng…” tiếng từ sâu trong lòng tràn ra khỏi miệng, lâu lắm uống nước và ăn cơm, nên giọng nàng khàn khàn yếu ớt, cặp mắt trong veo trộn lẫn hoảng sợ, nàng cắn chặt môi dưới đến tái nhợt lui về phía sau, “ được lại đây…”


      cơn tuyệt vọng nho thổi quét qua nàng, nàng hiểu tại mình bé nhường nào, nàng căn bản còn sức lực giãy dụa phản kháng.


      Nàng có khí lực, cả người đông lạnh run rẩy.


      “A, nhìn khuôn mặt nhắn của ngươi, là đáng thương, vậy Vương gia chính là bị khuôn mặt mê hoặc này, trừ bỏ cái phúc về xác thịt này, ngươi còn có cái gì?!”


      Nàng nghe được thanh nghiến răng nho , rốt cục hiểu được nguyên nhân vì sao những người này căm hận nàng.


      “Ngươi sai rồi, tỷ tỷ, tiểu nô nhi này còn có nhu thuận nịnh bợ nữa”


      “—— A!” Nàng thê ai kêu lên tiếng.


      Phía sau biết ai mạnh mẽ bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, hung hăng bẻ cái, nàng đau đến nép bên trốn, áo tù nhân người “xoạt” tiếng rách ra, da thịt cơ thể trắng nõn trong nháy mắt lộ ra, thân mình bé cuộn sâu trong đống cỏ, sợ hãi cực độ cùng tủi nhục rốt cục bức nước mắt nàng ra khỏi hốc mắt.


      “Được rồi,” tiếng lạnh lùng gào to, trước cửa thân ảnh yểu điệu liếc mắt nhìn bên trong, “ nhảm cái gì? Còn mau ra tay nhanh!”


      Mấy nữ nhân vây bắt nàng sắc mặt trầm xuống, trừng mắt oán hận, nhanh chóng tiến đến để ý tiếng giãy dụa cùng tiếng rên rỉ ai oán của nàng.


      Tay chân bị chế trụ thể nhúc nhích, tuyệt vọng ngập tràn vây quanh Lạc Cơ Nhi, nàng há mồm muốn kêu cứu, bỗng nhiên bàn tay đưa đến bụm miệng nàng lại. Ngay sau đó, mảnh khăn lụa dài từ phía sau vòng qua, siết chặt che miệng nàng, có người sau đầu nàng hung hăng đánh tới, cho nàng đau đớn kêu ra tiếng.


      “Tốt lắm, có thể bắt đầu.” giọng mang hàn khí lượn lờ trong gian nhà tù.


      “Ưm.”


      mũi dùi đâm vào truyền đau đớn từ những đầu ngón tay đầu ngón tay đến cả người Lạc Cơ Nhi, dường như như đứt đoạn, nàng tuyệt vọng ngửa về phía sau, cả người đau đến phát run.


      Chiếc châm sắc nhọn, lóe lên tia sáng màu bạc trong phòng giam u ám, thẳng tắp đâm vào trong móng tay bé yếu ớt của nàng!


      Đau.


      Chìm ngập trong đau đớn.


      Cái rét lạnh thấu xương ở khắc trước bị điên cuồng thay thế bằng mồ hôi lạnh trượt xuống da thịt trắng nõn run rẩy của nàng, nàng đau đến muốn ngất , nhưng phát ra nửa tiếng, nước mắt ấm áp cuồn cuộn chảy xuống từ khóe mắt, thấm xuống cỏ khô.


      “Ha ha, là vui.” Nữ tử cầm châm rút châm từ kẽ hở móng tay nàng hung hăng ra, vừa lòng nhìn nàng kịch liệt run rẩy từng đợt, đau đến bất tỉnh, “Chính là đáng tiếc ngươi thể kêu, bằng , tỷ tỷ ta chơi càng vui vẻ hơn!”


      Dòng máu đỏ tươi ào ạt chảy ra khỏi kẽ hở móng tay, chiếc châm màu bạc lại lần nữa lại đâm vào, rút ra.


      Mười ngón cùng lòng bàn tay đều đau đớn như vậy, từng chút từng chút tùng xẻo ý thức của nàng, nàng thống khổ nức nở, đau đến mất khả năng suy nghĩ.


      biết qua bao lâu, mãi đến lúc nàng nghĩ mình đau đến chết ——


      “Chơi đủ chưa?” Nữ tử ở trước cửa nhìn cảnh tượng kia, trong cặp mắt lên nét ảm đạm, “ nên đùa đến chết tốt hơn, cứ tiễn nó lên đường như bình thường.”


      Người kia giãy dụa đống cỏ như con mồi trong những phút cuối của cuộc đời, ngay cả khí lực mấp máy cũng có, chỉ còn hơi thở mỏng manh cùng đau đớn làm thân thể run run chứng minh nàng còn sống.


      “A… cũng tốt,” các nữ tử chung quanh thu hồi châm, buông hai tay nàng bị giữ chặt ra, vừa lòng nhìn bộ dáng nàng đau đến dám động chút.


      “Cơ Nhi lâu lắm rồi có uống nước sao?” Trong sương mù lạnh như thế, bên tai có tiếng khẽ gọi, “Đến, tỷ tỷ cho ngươi lần uống đủ.”


      Chiếc khăn miệng bị tháo xuống, Lạc Cơ Nhi phát ra tiếng than tuyệt vọng như tiếng mèo kêu, ngay sau đó, bả vai bị nắm chặt, kéo mạnh lên!


      Mà lúc này trong nội điện vương phủ, giường lớn xa hoa chạm trổ những hoa văn tinh xảo——


      “A.”


      Tấm rèm màu trắng kịch liệt rung động, vạt áo tua rua hơi lay động, mị gì sánh được, chiếc rèm che lấp được cảnh xuân vô hạn bên trong.


      Tấm lưng rắn chắc nằm thân thể mềm mại trắng nõn đầy đặn của nữ tử, mạnh mẽ chuyển động mạnh mẽ theo nhịp, bức ra tiếng rên rỉ kiều mỵ mà cao vút của nữ tử dưới thân!


      Sắc mặt nàng ửng đỏ, biểu tình tràn đầy hưng phấn đan xen cùng đau đớn, từng đợt sóng khoái cảm dâng cao hơn khiến tiếng thét chói tai của nàng dần dần vút cao, nàng khát vọng cực độ vươn tay muốn nắm lấy cổ nam tử kia, nhưng nam tử trông thấy vậy, cặp mắt thâm sâu tràn đầy thỏa mãn của lên tia lạnh lẽo khiếp người, ấn hai tay nữ tử xuống giường, dưới thân luật động càng nhanh hơn! “A… A! Vương gia… Vương gia…”


      Tiếng kêu càng thêm chói tai khiến Mặc Uyên càng dâng lên chán ghét hơn.


      Nữ nhân chết tiệt.


      Động tác của điên cuồng, muốn dùng dục vọng mãnh liệt để mình để quên người bị mình vô tình quăng vào địa lao, rất nhớ thông minh, ngượng ngùng mà mạnh mẽ của nàng, nhớ tủi nhục trong cặp mắt động lòng người của nàng, nhớ kháng cự của nàng, thậm chí nhớ đau đớn cùng kích động mà thất thanh khóc nức nở đau khổ cầu xin của nàng!


      Nhắm mắt lại mở mắt, trước mắt chỉ có nữ nhân này bị lạc trong dục vọng, lẳng lơ làm người ta buồn nôn, lại nhiều lần muốn đặt tay lên cổ , sắc môi đỏ tươi như cánh hoa thể khép lại, bởi vì chịu nổi tiến công mãnh liệt của mà ngâm kêu liên tục.


      Chết tiệt!!!


      Phút cuối cùng tới, thét lớn tiếng động thân phóng thích, hung ác đến mức khát máu.


      “Oành!”


      “A!” tiếng hét thảm, vừa mới đắm chìm trong dục vọng làm tiếng thét tăng vọt. Trong lúc vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh, nữ nhân bị hung hăng kéo lên, ném xuống mặt đất.


      Thân thể bị va đến đau nhức, cùng với hạ thân đau rát nóng rực, nữ tử sửng sốt nâng khuôn mặt nhắn ửng đỏ, tủi hổ ngấn lệ : “Vương gia…”


      “Cút!!” tiếng nổi giận quát lớn, ánh mắt Mặc Uyên băng lạnh thấu xương đảo qua nữ tử dưới mặt đất.


      Nữ tử bị dọa đến chấn động, nhặt quần áo rách nát mặt đất lên, nhanh chóng bao lấy thân thể, chật vật chạy ra khỏi cửa.


      Thân thể lõa lồ cường tráng tuyệt mỹ xuống giường, cặp mắt Mặc Uyên đầy hàn khí khiếp người chớp lên, trong đầu đều là bóng dáng mảnh mai mọi lúc đều có thể bị nghiền nát kia!


      Ngoài cửa tỳ nữ cùng phủ nô vội vàng tiến vào, đem y bào đẹp đẽ quý giá mặc người nam tử tuấn mỹ đến cực điểm kia.


      “Vương gia, tiểu nô kia vừa mới làm ngài hài lòng sao? Nô tài thấy..”


      “Câm miệng!” ngọn lửa nổi giận trong lồng ngực mấy lần muốn đốt cháy chính mình, “Theo bổn vương, địa lao!”


      Nước trong thùng gỗ, trong suốt mà lạnh lẽo, bốc lên hơi nước lạnh.


      Lạc Cơ Nhi chỉ biết là tóc bị người khác giựt lấy, đau đến hít vào ngụm khí lạnh, nhưng nàng có sức lực phản kháng, đầu ngón tay mũi châm đâm vào đau đớn làm nàng còn run rẩy. Nàng nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của mình trong nước, tái nhợt, suy nhược, ngay cả chiếc áo tù nhân của mình đều bị xé nát.


      “Uống đủ chưa, tiểu công chúa.” Bên tai vài tiếng trêu đùa, tóc nàng bị ngón tay quấn chặt lấy, đầu bị hung hăng đè xuống.


      “Ưm…” Dường như trong nháy mắt, dòng nước lạnh lẽo thấu xương lan tràn, bao phủ lấy nàng, miệng, mũi, mắt, đều bị trận kinh hoàng bao phủ, nàng mãnh liệt ho khan, lại làm cho nước càng thêm hung hãn tràn vào miệng, đoạt hơi thở cuối cùng của nàng!


      Cảm giác nghẹt thở mạnh liệt truyền đến, nàng liều chết giãy dụa, đầu lại bị người ta gắt gao đè lại, thà để nàng chết cũng cho nàng đứng lên!


      Mùi vị của chết chóc từng chút từng chút , ách lại trong hô hấp của nàng.

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 40: Đau Lòng

      “Buông ra… được đụng vào ta!” Nàng dùng khí lực yếu ớt của mình


      chống cự lại, sợ hãi đụng chạm của người khác, “ được đụng vào


      ta…”


      có việc gì đâu! Nô nhi!” Mặc Uyên kéo cả thân mình nhắn suy


      nhược của nàng vào lòng, hơi thở nóng rực dán vào khuôn mặt nàng, cố nắm


      giữ cánh tay giãy dụa lung tung, ôn nhu khẽ dỗ dành, “


      việc gì đâu, đừng lộn xộn, ngoan…”


      Bị sức lực bá đạo nhưng nhàng kia chế trụ, sợ hãi trong lòng nàng rốt


      cục tan biến dần, vô lực chôn trong vòm ngực , ổn định hô hấp.


      Bàn tay chạm được mảng trắng mịn, Mặc Uyên nhíu mày, nhờ ánh sáng


      nhạt hắt từ cửa sổ mái nhà, nhìn thấy đầu ngón tay tái nhợt của nàng bị


      sắc máu dính chung quanh, càng lúc càng nhiều máu chảy xuống từ đầu ngón


      tay, lan ra toàn bộ cánh tay bé mềm mại xương của nàng…


      Vì sao… Vì sao lại có nhiều máu như vậy?!


      Trong lòng đột nhiên chấn động, Mặc Uyên nắm chặt đầu ngón tay của nàng,


      vô cùng thương tiếc mà xem xét, trong lòng cảm thấy run rẩy, bởi vì hình ảnh


      ngón tay nàng đâm vào tim , đau đến mức lên tiếng than … Đáng chết,


      đám người kia đến tột cùng làm gì nàng?!


      Cặp mắt khiếp người mang theo lãnh uy hiếp nhìn về phía những nữ tử


      quỳ đầy dưới đất, các nàng run rẩy, lui thành đám.


      “Người đâu, đem chúng dẫn !” Thanh băng lạnh như tiếng gọi của cái


      chết, quanh quẩn bên tai mấy nữ tử quỳ mặt đất!


      “Vương gia! Vương gia tha mạng!!”


      “Vương gia, nô tì bị bọn họ sai bảo, nô tì phải tự nguyện a! Vương gia!”


      “Cầu xin Vương gia khai ân, Vương gia khai ân…”


      Tiếng cầu xin tha thứ chói tai, tiếng kêu gào thê thảm, tiếng bọn thị vệ gầm ,


      tiếng xích sắt nện rầm … rầm … loạn vang…


      Lạc Cơ Nhi yếu ớt mở mắt ra, ý thức thanh tỉnh trong nháy mắt!


      —— Trước mắt là cảnh tượng quen thuộc, thị vệ sắc mặt lạnh như băng lôi


      mạnh những nữ tử mặt đất cách vô tình, như kéo xác người chết


      vậy. Nàng nhìn thấy các nàng hoảng sợ, nàng nhìn thấy các nàng tuyệt vọng


      giãy dụa… Nàng nghĩ tới cái chết của Nhiêu Nhi!


      tia kinh hãi chậm rãi lên trong lòng, nàng tham luyến ấm áp trong lòng


      nam tử kia, nhưng quên được khuôn mặt tà mị tươi cười, kiếm


      trong tay xuyên qua thân thể phụ hoàng và mẫu hậu như thế nào, dùng


      lời tàn nhẫn như thế nào để con dân Đằng An chịu sỉ nhục bằng chữ Nô.


      Còn cả ép người ta vào lồng rắn như thế nào nữa, rắn bò đầy toàn thân nàng


      kia, cắn xé máu tươi nuốt sống nàng ta như thế nào.


      —— !!!


      Đau đớn bén nhọn truyền tới não bộ, Lạc Cơ Nhi như đụng phải mãnh thú hay


      nước lũ, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của !


      Bởi vì lảo đảo mà ngã xuống đất, hai tay Lạc Cơ Nhi chạm xuống mặt đất lạnh


      lẽo ẩm ướt, trong nháy mắt đau đến chịu nổi…


      “Nô nhi…” Mặc Uyên hơi nhíu mày, lại thấy khuôn mặt nhắn tái nhợt của


      nàng tuy sợ hãi nhưng lại hết sức kháng cự…


      được đụng vào ta, ta tốt lắm, còn chưa chết đâu…” Dạ dày trống rỗng


      làm nàng chuyện bắt đầu dần khó khăn vô lực, trong cặp mắt lóe lên lệ


      quang chưa rút , nàng cố cắn răng chống đỡ, “Vương gia tính xử trí các nàng


      ấy như thế nào? Làm như… Làm như Nhiêu Nhi sao?”


      Nhu tình trong mắt dần dần tan , cặp mắt Mặc Uyên phủ kín tầng hàn


      quang mở nhạt, đến phía trước, đem thân mình nhắn xinh xắn mà nhu


      nhược của nàng bao phủ lại.


      “Còn chưa bị chơi đủ, phải ?” Đáy mắt lóe ra đau thương đến


      cực điểm hơn là uất giận, giữ chặt người nàng, “Ngươi muốn chết trong tay


      bọn chúng như vậy sao?!” Ánh mắt phun hỏa, nhưng dám dùng sức,


      sợ làm đau nàng, sợ nàng yếu ớt đến nỗi chịu nổi…


      Hồi ức như thủy triều, từng chút dâng lên trong lòng, mỗi lần đau đớn cùng


      khuất nhục, mỗi lần tra tấn cùng xâm phạm… Nước mắt nóng bỏng nặng


      nề rơi xuống, rơi từng giọt tay , nàng nghẹn ngào, nhưng từng chữ đều


      ràng: “Chết trong tay các nàng ấy, so với ở lại bên cạnh ngươi chịu giày vò


      còn tốt hơn.”


      Từng chữ, giống như đao nhọn, hung hăng đâm vào trong lòng
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :