1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 30: Nhục Đế Vương

      Thái giám tổng quản sửng sốt, biểu tình mặt trong nháy mắt cứng đờ, sau lúc mới lấy lại thần sắc, khi này khuôn mặt thành màu đỏ tím, hai thị vệ hai bên cũng lên tiếng trả lời mà chạy tới, nhất tề quỳ xuống, “Hoàng Thượng! Có gì phân phó!”


      Thái giám tổng quản run run chỉ vào Lạc Cơ Nhi: “Bắt nó lại cho ta, bắt nó lại cho ta!”


      Đôi mắt Mặc Húc chậm rãi nhắm lại, ra tia kiên nhẫn: “Lý Tư…”


      Câu này làm thái giám tổng quản chấn động, cuống quít quỳ xuống phủ phục, làm ra vẻ nghiêng tai lắng nghe phân phó.


      Nam tử cao quý kia chậm rãi liếc qua , môi thản nhiên buông ra lời trào phúng: “Trẫm cho ngươi đặc quyền ra lệnh hay sao?” Vẻ tao nhã tươi cười, trộn lẫn lãnh lẽo làm cho lòng người run sợ, trong bóng tối của đêm đen càng thêm băng lạnh vô tình!


      “Hoàng Thượng…”Thái giám tổng quản run run quỳ xuống, dám lớn: “Là nô tài vượt quyền, là nô tài hồ đồ, cầu xin Hoàng Thượng…”


      phòng lĩnh ba mươi trượng rồi hãy trở về…” Mặc Húc thu hồi ánh mắt, lạnh lùng cắt đứt lời cầu xin tha thứ của , “Cút!”


      “Vâng vâng, tạ Hoàng Thượng long ân!” Thái giám tổng quản quỳ rạp mặt đất, cuối cùng là bị nhóm thị vệ lôi .


      Gió đêm từ từ thổi, thức tỉnh trí óc của Lạc Cơ Nhi.


      —— Nàng vừa mới điều gì?


      Nam tử trước mắt này hề giận dữ, lại có vẻ cười cười nhưng khiến cho người khác run rẩy chịu nổi… lẽ nam tử trong hoàng tộc đều có bản tính như vậy sao? Vì sao… Vì sao nàng lại cảm thấy ánh mắt của lạnh thấu xương, như tùng xẻo từng thốn da thịt nàng.


      “Trẫm vừa mới suy nghĩ, phải là nữ tử như thế nào để khiến kẻ phong lưu thành tính như Tam đệ của ta mang theo như thiếp thân, ngay cả trong trường hợp như này cũng buông tha…”Trong màn đêm, thanh của giống như sương khói bốc lên, lượn lờ bên tai nàng, chui thẳng vào trong lòng nàng.


      Mặc Húc chậm rãi tới gần nàng, ánh sáng màu da cam từ đèn lồng tỏa xuống, nàng hơi cuộn mình, từ khóe môi đến ngực, đều có vẻ xinh đẹp cùng mị hoặc mà nữ tử miền nam có được. nhịn được vươn tay, nắm chiếc cằm non mềm trắng mịn của nàng “Trẫm còn suy nghĩ, ngươi là dạng nữ tử gì, có thể có bộ dạng trong sáng trời sinh như thế… Trừ bỏ Đằng An tiểu công chúa, còn có thể là ai?”


      luồng hơi thở nam tính mãnh liệt phát ra, nàng có thể cảm nhận được ngón tay của , như mang theo ma lực xâm chiếm, say mê vuốt ve má nàng. Nàng run rẩy trận, muốn quay đầu né tránh đụng chạm của ngón tay


      “Trốn cái gì?” Trong lòng Mặc Húc lên tia hài lòng, thân thủ ôm lấy thân mình ngừng run rẩy của nàng, chặt chẽ áp sát vào , ép buộc nàng nâng mặt lên, thưởng thức đôi mắt dịu dàng nhuốm lệ của nàng “Vừa rồi ngươi phải còn rất lớn mật sao…”


      đụng chạm xa lạ…


      Thân thể nam tính cao lớn cường tráng…


      Lạc Cơ Nhi bị gữ trong tay , ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, nhanh chóng chỉnh lại quần áo che ngực, nàng ngửi được mùi nguy hiểm ở người đàn ông này, nàng dám trêu chọc , chút cũng dám…


      Mặc Húc dời mắt xuống, rốt cục nhìn thấy nơi nàng lấy cánh tay bé che , phần trước ngực bị xé nát lộ ra chút khoảng ngực trắng bóng bẩy.


      “A… Tam đệ đúng là khẩn cấp đối với ngươi nha…” Bàn tay nắm cằm nàng chậm rãi di chuyển xuống, men theo đường cong nơi cổ xuống ngực, giọng của trở nên khàn khàn, cho nàng kháng cự. “Buông tay ra…”


      Giống như bị điện giật, cặp mắt Lạc Cơ Nhi thu lại hoảng sợ nhìn , bỗng nhiên giãy dụa đứng lên: “! Ngươi buông ra…”


      Nàng nên, nàng nên…


      nên dùng bộ dạng này gặp người đàn ông này …


      Mặc Húc nheo mắt lại nhìn thân thể nhắn xinh xắn giãy dụa trong lòng, cơn tà hỏa bất chợt nổi lên—— trong hoàng cung to lớn này, có người con nào dám phản kháng như vậy. “Trẫm ép buộc nữ nhân. Ngươi là người đầu tiên!” Thở dài xong câu đó, Mặc Húc nắm lấy hai tay ôm trước ngực của nàng, hung hăng ôm từ đằng sau nàng, đột nhiên xoay người, đem thân thể đau đớn của nàng áp cây cột thượng trong hành lang, tiếp đó áp chính mình lên!


      “A…” đau đớn ở cổ tay làm Lạc Cơ Nhi nhịn được ngẩng đầu lên, vạt áo nàng vẫn lấy tay che đột nhiên bị xé ra rơi tán loạn, bất lực trượt xuống theo bả vai trắng nõn trơn mềm của nàng, tiếp đó bị dán sát vào!


      Tựa hồ là trong nháy mắt, Mặc Húc liền ngửi được mùi thơm của cơ thể của nàng, theo thân thể hai người kề sát mà tỏa ra …


      Ánh mắt xâm lược chậm rãi di chuyển, ràng nhìn thấy, tại nơi băng cơ tuyết phu của nàng, có chữ “Nô” tinh xảo, bất chợt lạc tại nơi ngực phập phồng của nàng, làm cách nào cũng thể che lấp dấu vết nơi tuyết trắng kia…


      Dưới bụng của bỗng nhiên căng thẳng!


      “A… hóa ra, đây là ngạo cốt của ngươi” Vươn bàn tay ra, chậm rãi xen vào giữa mái tóc nàng, đối diện với cặp mắt đau thương mang theo khuất nhục của nàng, Mặc Húc tà ác thấp giọng , ” Nước mất nhà tan, bị coi như nô lệ thấp hèn làm ấm giường, hàng đêm phải nuốt lệ hầu hạ dưới thân kẻ thù… Tiểu công chúa của trẫm, ngươi là đáng thương…”


      Thanh mang theo ma lực chui vào lỗ tai của nàng, nàng muốn nghe, nỗ lực né tránh giọng giống như oan hồn kia, nhưng đột nhiên nàng có cảm giác bị kéo mạnh tóc ở sau đầu, nàng nhịn được phát ra tiếng than , chỉ tiếng than , nhưng tràn ngập khuất nhục…


      Chỉ là tiếng than , mà khiến Mặc Húc trong nháy mắt khống chế được…


      Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn trong cung, mắt nàng nửa buông xuống, khuôn mặt nhắn thê ai hơi thở dốc, hàm răng cắn bờ môi trở nên sưng đỏ, cả người bởi vì khuất nhục cùng thống hận mà run rẩy, nhưng vẫn quật cường như cũ mà nhìn đến tồn tại của


      Chết tiệt. Vậy mà lại cứ muốn hôn nàng như vậy, khiêu mở hàm răng của nàng, phá hủy quật cường cùng kháng cự của nàng từng chút từng chút , khiến nàng lại phát ra tiếng nức nở rên rỉ như lúc nãy…


      cho trẫm…” Nắm lấy tóc của nàng, giữ nàng vào sát người hơn, Mặc Húc say mê nhìn đôi môi như cánh hoa đỏ bừng của nàng, hô hấp chợt trở nên khó khăn “ có phải thực mê đắm ngươi, thân xác này chắc bị độc chiếm suốt thời gian qua… luôn có tính sở hữu rất mãnh liệt, ngươi xem, nếu trẫm đoạt vật thích của , như thế nào …”


      đợi nàng trả lời, cúi đầu, áp vào bộ ngực mị hoặc của nàng, hung hăng hít hà!


      “Quả nhiên rất thơm ngọt…”


      Cảm giác nhục nhã mãnh liệt nổi lên trong lòng, Lạc Cơ Nhi rốt cuộc chịu đựng nổi, rưng rưng giãy dụa: “ được… Buông ra! được chạm vào ta!”


      bẩn…


      Tâm địa ác độc.


      “Ngươi lại lần nữa xem!” Ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong nháy mắt, cặp mắt đen đầy lửa dữ của Mặc Húc làm người khác rùng mình, nắm lấy tóc nàng kéo mạnh, thỏa mãn khi nghe được tiếng nàng đau đến , “Trẫm là thiên tử… người nào dám chuyện với trẫm như vậy!”


      Đau… Đau……muốn chết!


      nỗi bi ai rất lớn kéo đến, Lạc Cơ Nhi đau đớn tột độ ngược lại thành cười to, cặp mắt mang lệ, lạnh như băng nhìn phía nam nhân trước mắt, “Thiên tử… Ngươi là thiên tử của ai? Ta chỉ biết là, phụ hoàng ta cần chính dân, Người là thần thánh của toàn bộ Đằng An! Còn ngươi? Chỉ trông vào xâm lược quốc gia khác mà tự phong chính mình là đế vương hùng mạnh… Ngươi tính gì chứ?!”


      Lời bén nhọn, từng chữ từng câu, theo đôi môi như cánh hoa đỏ thắm của nàng tràn ra, giống như ngân châm lạnh lẽo, sâu sâu đâm vào trong lòng của


      Mặc Húc dừng động tác, nhìn chằm chằm cặp mắt trong veo như nước của nàng, đôi mắt trong veo kia làm người ta cảm thấy đau thương, nhưng cũng nảy sinh khát vọng muốn phá hủy nhu nhược này!


      Nàng hận…


      nhìn ra được nỗi hận của nàng càng lúc càng đậm hơn…


      nụ cười quỷ dị biến mất tại khóe miệng, cúi đầu, lúc nàng giật mình thất thần, trong nháy mắt chiếm được đôi môi như cánh hoa của nàng!


      Lạc Cơ Nhi giật mình, chỉ cảm thấy cằm bị ngón tay ấm áp kiềm chế, hơi thở nam tính mãnh liệt cưỡng chế xâm nhập tiến vào, bá đạo xâm lược, cho nàng chống cự!


      “Đừng… “


      Hơi thở xa lạ làm nàng run rẩy, nàng nức nở giãy dụa, lại bị hôn đến khớp hàm nghiến chặt bị khiêu mở ra, chiếc lưỡi nóng như lửa chen vào, làm cho nàng chỗ nào trốn được, đầu lưỡi bị chạm được, tiếp đó là trận cuồng phong giống như tê dại thổi quét toàn thân, là , lại hung hăng quấn lấy cái lưỡi mềm mại mẫn cảm của nàng…


      được được!!


      được như vậy… Nàng hít thở thông… được…


      cảm giác chua xót mãnh liệt nổi lên, lệ nhanh chóng tràn đầy hốc mắt, Lạc Cơ Nhi ràng cảm giác được bất lực của chính mình, tại đây, trong cung điện to lớn như vậy, trong lòng nam tử bá đạo, cằm nàng bị giữ chặt, mặc tùy ý đoạt lấy…


      Hồi lâu sau, mới buông ngọt ngào của nàng ra.


      Khó có thể ức chế được tiếng khò khè, Mặc Húc nhìn nàng bị hôn sưng đỏ môi, trong lòng đột nhiên khẽ động!


      Suýt chút nữa… Chỉ thiếu chút nữa, khống chế được.


      là vật …” Mặc Húc thở dài, hôn lên đôi mắt vì bất lực mà rơi lệ của nàng, ràng cảm nhận được lông mi nàng rung động, “Trẫm hối hận… hối hận đem tất cả Đằng An hề giữ lại mà giao cho xử trí… Bao gồm cả nàng.”


      Hai tay chậm rãi buông lỏng ra, cổ tay đau đớn làm Lạc Cơ Nhi trở nên mềm oặt trong nháy mắt, nhưng khi ngã xuống được nhanh chóng nắm lấy thắt lưng, ngực dính sát vào nhau.


      “Nhưng mà có vấn đề gì,” Mặc Húc lấy ngón tay ôn nhu lướt qua mặt nàng. “Thời gian còn rất dài, trẫm tất có biện pháp có được bất cứ gì mình muốn… Giống như trẫm muốn Uyển nhi vậy…” tới đây, ngừng động tác lại, cười yếu ớt cúi đầu, thổi hơi khí nóng vào cổ nàng, “Nàng đoán xem, giờ, Uyên Vương điện hạ cùng Uyển nhi của trẫm làm những gì?”


      câu , làm Lạc Cơ Nhi khẽ chấn động!


      Tự dưng, nàng nhớ tới lời của Bích Dao trước khi vào cung…


      Bất luận Vương gia gì, làm gì, ngươi trăm ngàn nên lắm mồm…


      Nét mặt nàng hơi thay đổi, chút thôi nhưng rơi vào cặp mắt thâm thúy của Mặc Húc.


      nụ cười lạnh lùng bên môi lên, đột nhiên cúi người, ôm lấy thân thể yếu ớt mà nhắn xinh xắn của nàng!


      Sau trận trời đất đảo điên, Lạc Cơ Nhi nhắm chặt mắt lại, cánh tay bị đau bất đắc dĩ nắm chặt lấy áo , khi mở mắt ra, cả người nằm trong lòng , cái người nam tử cao quý khiếp người kia, nhìn nàng với ánh mắt có thể khiến người khác bị thương.

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 31: Dòm Tình


      “Đừng giãy dụa, trẫm mang nàng xem chuyện thú vị.” Mặc Húc thương tiếc ôm nàng vào lòng, sau đó khẽ hôn lên trán nàng, “ Chắc chắn nàng thích.”


      xong, ôm nàng lên lầu.


      Phía xa hành lang, cung nữ thái giám đứng ngoài cửa hoảng sợ quỳ rạp xuống đất.


      Chưa ai từng gặp qua vị quân vương lạnh lùng, biết thương hoa tiếc ngọc lại ôm nữ tử. Bọn họ sợ hãi dám ngẩng đầu, quỳ rạp dưới đất, chỉ mơ hồ nhìn thoáng qua nữ tử tuyệt mỹ kia, thấy nét mặt hoàng thượng bỗng nhiên trở nên dịu dàng.


      Nàng biết bị ôm đâu, chỉ biết rằng xung quanh ngày càng yên tĩnh, thấy qua bóng người hay thanh nào.


      Lạc Cơ Nhi hơi căng thẳng, gió đêm rất lạnh, nhưng nàng thà bị chết lạnh cũng muốn dựa sát vào nửa phần lồng ngực của .


      Mặc Húc cười nhạt, đẩy cánh cửa vào, tự tay mình đem long bào người cởi xuống, mạnh mẽ khóa nàng lại bên mình. cỗ ấm áp bất ngờ ập đến khiến Lạc Cơ Nhi cả kinh, đưa mắt nhìn, thấy mâu quang phát ra những tia mờ ám, mang theo mùi vị si mê chút.


      Tiếp đó, Mặc Húc ngồi ghế đá trong lầu, giam thân thể mềm mại của Lạc Cơ Nhi vào lòng mình.


      còn trọng tâm, Lạc Cơ Nhi chỉ có thể dựa vào người , bàn tay bé để ngực làm điểm tựa, giữ khoảng cách, lại bị nắm lấy đặt ra sau lưng, làm cả người nàng ngã vào ngực , nữ tử nhu nhược cùng nam tử cường tráng tạo nên hình ảnh đối lập, thân thể bị trói chặt, lại nghe đắc ý cười tiếng, hơi thở ấm áp lần nữa lại gần sát bên tai nàng.


      “Thấy thế nào?” Trong lòng tản ra mùi hương mê hoặc khiến Mặc Húc như cảm thấy người nóng lên, ngồi dậy, khẽ hôn vành tai mềm mại của nàng, “Bọn họ ở nơi đó.”


      Lạc Cơ Nhi hơi co mình lại, dời thân thể ấm áp, nàng chậm rãi mở mắt nhìn, cách đó xa, sau hậu viện nơi đèn đuốc sáng trưng, như cái bọc ấm áp đặt trong bóng đêm, đó là….


      Đó là hậu viện củaTích Uyển cung!


      Trong lòng Lạc Cơ Nhi trận co rút nhanh, bỗng nhiên cảm thấy nam tử này nguy hiểm, biết thần đệ của mình cùng sủng phi có tình cảm mập mờ, nhưng lại để mặc cho bọn họ, còn như người cao thượng quan sát mọi việc tựa như thần tiên, bên môi mang theo ý cười lạnh buốt, con ngươi tản ra cái nhìn chính xác thiên vị ai.


      hồi ớn lạnh, Lạc Cơ Nhi nhìn thấy tất cả moi việc trong hậu viện kia, tâm càng thu chặt.


      Màn đêm buông xuống, nam tử tà mị nhàng bước chậm lại, dựa vào phía sau phi tử cao quý kia.


      “Thơm quá” Mặc Uyên thở dài tiếng, nâng mái tóc dài của nàng đặt ở chop mũi ngửi, “Hoàng huynh thực rất thương nàng, biết nàng thích mùi hoa ngọc lan nên ngay trong hậu viện này cho trồng đủ loại ngọc lan.” Con mắt nguy hiểm nheo lại, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, bởi vì căng thẳng mà ôm chặt lưng nàng, đem môi hôn lên lỗ tai nàng, “ Uyển Nhi của ta, nàng thực tìm được phu quân tốt a.”


      Uyển phi hơi đau đớn nhắm mắt lại, đột nhiên cầm tay tùy ý vuốt ve thân thể mình, cho tiếp tục xuống.


      “ Mặc Uyên, ngươi nên như vậy.


      nên như thế nào?” Mặc Uyên máy mắt, ôm cả người nàng càng chặt hơn, cho đến khi nghe được tiếng ưm nặng nề của người trong lòng mới thỏa mãn buông ra, “Uyển nhi, nàng nên tùy tiện để nam nhân tiến vào hậu viện của mình, rất nguy hiểm, nhất là những kẻ lãng tử như ta vậy.”


      “ Mặc Uyên!” Uyển phi hô tiếng, cảm giác có luồng khí nóng dâng lên từ sau gáy, tâm lo sợ, nhàng tránh ra nhưng lại nhịn được muốn sa vào lòng , “ nên như vậy, hậu cung nơi nơi đều có tai mắt, ngươi thể làm càn như vậy.”


      Làm càn


      “ A.” tiếng cười lộ ra bên môi Mặc Uyên, cặp mắt trầm xuống, ôm chặt thân hình trong lòng nhanh, “Nàng biết ta luôn làm càn sao?” Mãi đến lúc nhìn xuống mắt nàng, mới phát trong mắt nàng vẫn nồng đậm quyến luyến cùng si mê đối với như trước, giống với vẻ si mê dành cho hoàng thượng lúc đại điện kia.


      muốn cho nàng nhìn thấy đáng vẻ tại của mình.” Cúi đầu, nâng cằm nàng lên, thanh Mặc Uyên trở nên khàn khàn đầy hận ý, “Ta lại còn biết hoàng huynh ta cưới phi tử động lòng người như thế nào sao, khắc trước còn đoan chính hiền thục, tại lại cam tâm tình nguyện như còn sức lực trong lòng nam nhân khác!”


      phải vậy …” cảm thấy hổ thẹn làm cho Uyển phi run run nhắm mắt lại, cầm lấy vạt áo trước ngực , “ Ngươi biết rất là ta bất đắc dĩ phải nhập cung, ta thể kháng chỉ, càng thể để ý đến toàn bộ Lâm gia, ngươi vì sao lại như vậy. Mặc Uyên, ta có đường lui cũng có cách nào khác cả.” Cặp mắt nàng mở to, nước mắt khó khăn rơi xuống, “ được ở trước mặt ta hôn nữ nhân khác, được tái kích thích ta, như vậy ta chịu nổi!”


      Mặc Uyên chấn động!


      Ngay sau đó, tâm lý phòng bị của Uyển phi đột nhiên sụp đổ, nhịn được kiễng chân, hôn lên môi !


      Cảm giác mềm mại tại nơi tiếp xúc dần lan tràn ra, Mặc Uyển nheo mắt nhìn nữ tử trước mắt, dày vò suốt ba tháng rốt cục cũng trút ra, giận dữ chế trụ nàng, gầm câu: “Là nàng tự tìm lấy.” Ngay sau đó, như cuồng phong mà hôn nàng.


      Hai người quấn quýt si mê, ánh đèn trong cung cũng si mê.


      Tất cả giận dữ cũng thương, đan vào nhau hừng hực như lửa.


      Ở nơi lầu xa xôi kia, Mặc Húc nheo ánh mắt đánh giá màn này, bên môi tràn ra châm chọc nồng đậm: “ Thần đệ và ái phi của trẫm là khó chia ly a.”


      Trong khí dường như tĩnh lặng rất nhiều, Mặc Húc khẽ nhíu mày nhìn về phía tiểu nữ nhân trong lòng kia.


      Lạc Cơ Nhi run nhè nhìn, môi dưới bị cắn đến chảy máu, đỏ tươi ướt át.


      Nàng hiểu.


      hiểu nam nhân khát máu chuyên chế kia.


      hiểu vì sao lại đem nàng như nữ nhân kia mà chiếm lấy mà lăng nhục.


      hiểu mỗi đau đớn của nàng đều là vui sướng của , thích nghe tiếng khóc của nàng đơn giản chỉ là vì làm cho có khoái cảm của trả thù.


      Thế nhưng, vì sao…

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 32: Bóng Đêm Mê Loạn
      Cơn đau đớn đâm sâu vào lòng nàng, bao phủ lấy nàng… đau quá.


      Nàng nhắm mắt, trong đầu toàn bộ đều là hô hấp nóng bỏng của , từng tiếng từng tiếng, áp bức lăng nhục nàng.


      “Nô nhi, lại đây.”


      “Nô nhi, đừng giãy dụa, như vậy chỉ làm cho nàng càng đau hơn.”


      “Nô nhi của ta quả nhiên là khối trân bảo, non mềm như nhụy hoa, làm ta lúc nào cũng muốn đủ, đúng .”


      Đủ rồi, thực đủ rồi.


      Mọi khuất nhục ùn ùn kéo đến làm cho nước mắt nàng trào ra mãnh liệt, nàng thể nhịn nổi.


      Vì sao, vì sao tất cả đều bắt nàng gánh chịu, vì sao?


      Từ từ nhắm mắt, nàng đau đớn mệt mỏi, cố sức nuốt xuống những nghẹn ngào như sắp trào ra, kể cả hình ảnh đẫm máu ngập tràn quen thuộc.


      Quay đầu , nàng hề nhìn tình cảnh thực tại trong hậu viện nữa, tựa đầu vùi vào lồng ngực , thả lỏng bản thân, trong nháy mắt trở nên mềm yếu.


      Trong lòng bất ngờ mềm mại khiến bụng dưới Mặc Húc khô nóng . Dưới ánh trăng mông lung, thân thể nữ tử được bao phủ bởi long bào rộng lớn bám vào lồng ngực mình, yếu đuối đến vô lực chống cự, nhịn được nắm tay nàng khóa trụ, bắt đầu vuốt ve đường cong xinh xắn của nàng.


      Xao động đến từ trong thân thể trào ra ngừng.


      Phía sau lưng có bàn tay to nóng ấm chạm vào người, Lạc Cơ Nhi từ trong đau đớn bỗng thức tỉnh, mới phát ra tình cảnh tại của mình.


      Đôi mắt có chút hoảng hốt nâng lên, nhìn thấy, dưới ánh trăng là , cặp mắt chuyển động ngừng.


      được!” tiếng hô , nàng muốn vùng vẫy nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của .


      Nàng quá quen thuộc loại ánh mắt này, ánh mắt mang theo xâm lược cùng chiếm đoạt, dường như mỗi tấc da thịt người nàng đều bị phơi bày dưới ánh trăng, chờ người đến ăn.


      Lòng dạ rối bời, cho đên khi Mặc Húc đột nhiên biến đổi sắc mặt, hít vào hơi….


      Lạc Cơ Nhi cứng đờ bỗng giật mình, cảm nhận ràng những hoảng loạn của bản thân đan xen chạm vào nhau.


      “Thực xin lỗi… Ta phải cố ý, thực xin lỗi, “Lạc Cơ Nhi cắn chặt môi dưới, run run thoát khỏi cái ôm của . Con mắt của trở nên lạnh như băng trước ý muốn tránh ra của nàng, “A!” tiếng kêu đau khó nén lại thoát ra, cổ tay nàng bị nắm chặt từ phía sau, lực lớn đem cả người nàng túm trở lại, thuận thế đẩy nàng ngã xuống ghế đá lạnh như băng.


      “Tiểu nhi, ngươi muốn chạy trốn nơi nào.” Cặp mắt u pha lẫn chút tức giận, Mặc Húc để con mồi hoảng hốt giãy dụa sát dưới thân mình, dục vọng trong thân thể càng tăng lên, “Như thế nào, chỉ nhìn như vậy hồi liền chịu nổi? A để trẫm suy nghĩ chút cho tốt, trẫm xem qua cảnh tượng như vậy vô số lần .” Khóa chặt người nàng, ánh mắt trở nên mê ly mà oán hận, “ cho trẫm, tình huống này có phải chỉ có lén làm mới thú vị hay , ngay cả tự trẫm cũng muốn thử chút.”


      “Ta biết… nên hỏi ta, cũng nên đụng ta…”Thanh của nàng hơi nghẹn ngào, dường như là cầu xin.


      Long bào bởi vì bị lôi kéo mà xộc xệch, tuột xuống đến phần eo, thân thể mềm mại trắng nõn của nàng yên mà nhúc nhích, phá hủy tia lý trí cuối cùng của .


      “Trẫm cần an ủi,” ngập ngừng nắm chặt cổ tay khóa chặt đặt đỉnh đầu nàng, tay kia giữ hàm dưới của nàng, “Tiểu nhi, đừng kháng cự trẫm…”


      tiếng thở dồn dập, cúi người, hôn đôi môi nàng.


      “Ô”, tiếng kêu rên thoát ra giữa đôi môi hai người


      Mặc Húc hoàn toàn mất năng lực tự chủ. Người con dưới thân bối rối giãy dụa, trốn tránh, lại bị hết lần này đến lần khác giữ chặt, thân thể thể động đậy. cũng thiếu nữ nhân, cũng cần bắt buộc nữ nhân như thế, nhưng tiếng nức nở của người con bé bên dưới lại khơi dậy trong ham muốn chinh phục ngủ đông từ lâu lắm rồi. Trong bụng là ngọn lửa thiêu đốt, là khó chịu, cần phải phóng thích, khát khao cần ngọt ngào của nàng.


      “Đừng.” Lạc Cơ Nhi rên rỉ, cảm giác toàn thân đều dấy lên ngọn lửa nóng rực. Nụ hôn nóng bỏng của câm nhập vào cần cổ cực kỳ mẫn cảm của nàng, khiến nàng nhịn được mà run rẩy, làm thế nào cũng chịu rời .


      Cái chạm xa lạ mà lớn mật khiến nàng sợ hãi đến cực điểm. Nàng nhắm mặt lại, thống khổ rên tiếng: “Mặc Uyên”


      Mặc Uyên.


      Vị đế vương phủ người nàng ngay lập tức chấn động, thần trí đột nhiên tỉnh táo lại.


      Hai chữ này làm cho trong nháy mắt ý thức được chính mình làm gì. Nhưng lại tự khống chế được bản thân.


      Người con dưới thân sắc mặt tái nhất, hàng mi dính đầu nước mắt, chỉ có đôi môi kia sưng đỏ vì hoan ái, dấu vết màu đỏ lớn đồng nhất kéo dài từ cổ xuống đến ngực, biểu lộ khống chế được cùng thô bạo của .


      Kiềm chế, Mặc Húc buông cổ tay bị siết chặt của nàng ra, bàn tay to lớn chậm rãi di chuyển vào phần eo của nàng, dùng sức cái, đem cả thân hình xụi lơ của nàng nhét vào vòng ôm của mình.


      “Nước mắt của ngươi tuyệt đẹp, vật .” nâng cằm của nàng lên, hôn lên hàng mi lem nhem của nàng, giọng khàn khàn mà nặng nề: “Nếu phải bởi vì , đêm nay nhất định trẫm muốn ngươi.”


      Kinh hồn chưa trấn tĩnh lại, Lạc Cơ Nhi bị cảm giác vô cùng ủy khuất vây quanh, cho nên nghe gì, chỉ là nắm chặt vào vai của long bào.


      In lại nụ hôn nóng bỏng đôi môi giờ vẫn còn sưng đỏ của nàng, tay Mặc Húc ôm lấy nàng, ánh mắt nóng giận cũng rời khỏi khuôn mặt nhắn động lòng người của nàng: “Trẫm muốn bọn họ phải trả giá đại giới vì những gì chúng gây nên!”


      Giọng trầm thấp nghiến răng phát ra, ở lầu các nho mờ mịt mang theo hàm ý khiến người ta phải rợn tóc gáy.


      - phân cách tuyến –


      « Hoàng thượng giá lâm ! »


      Thanh chói tai của Thái giám chuyên chức vang lên trong cung, từ xa xa truyền vào hậu viên trong Tích Uyển cung.


      “Ôi!”


      Từ trong tình nồng kinh hoảng giãy ra, mặt Uyển phi lên tia sợ hãi, bàn tay vừa nãy vừa mới cầm lấy tay Mặc Uyên đột ngột buông ra!


      “Là giờ lại tới đây…” Uyển phi hơi năng lộn xộn, tay vỗ vỗ lên mặt mình, lo lắng phóng túng vừa rồi có thể lưu lại dấu vết gì hay . Hành động rất như vậy nhưng cũng thể rơi vào trong cặp mắt thâm thúy của Mặc Uyên.


      “Nương Nương vậy là muốn rời khỏi ta?” Nụ cười uể oải khinh bỉ của , tới gần nàng, cả người tỏa ra lười biếng cùng tà mị, nâng cằm nàng lên, cách ôn nhu: “Vừa rồi phải Nương Nương thực hưởng thụ sao?”


      “Mặc Uyên, đừng náo loạn, cần như vậy.” Uyển Nhi hoảng sợ như lâm trận gặp đại địch, hẩy tay của ra, quay đầu cái liền thấy ở cửa hậu viên là thân ảnh màu vàng cao quý kia…


      Mặc Húc đến với vẻ mặt nhàn nhã lạnh nhạt!
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 33: Đánh Chó Phải Ngó Mặt Chủ.

      tay trống trơn làm cảm xúc đột nhiên biến mất, lòng Mặc Uyên có chút mỉa mai hơn là vui.


      A!


      Bên môi nổi lên nụ cười tà mị khiến nữ tử thiên hạ đều phải điên cuồng.


      —— Uyển nhi, Uyển nhi, ra ta trời sinh phải hèn mạt như thế, sống qua ngày đoạn tháng, đổi lại lòng dạ ngươi sắt đá.


      Ý cười bên môi càng sâu, tay hạ xuống, bàn tay nắm chặt dưới y bào, nhưng ai chú ý tới, càng lúc càng chặt…


      “Hả? khéo, Tam đệ cũng ở đây.” mặt lên nụ cười nhạt, Mặc Húc thản nhiên đáp tiếng, trong giây lát chạy tới kia trước mặt Uyển phi xinh đẹp, thân hình cao lớn ôm trụ nàng, ôn nhu , “Uyển nhi thấy mệt mỏi sao? Như thế nào sớm như vậy rời tiệc, để trẫm phải tìm?”


      Gương mặt Uyển phi hơi ửng hồng, nhàng chuyển mình cái, “Uyển nhi biết sai, để hoàng thượng lo lắng.” xong thân mình tựa như đứng vững, chợt có bàn tay đỡ lấy lưng nàng ——


      Dáng vẻ tươi cười ôn nhu của Mặc Húc vẫn đổi, “Ái phi, cẩn thận.”


      Mặc Uyên nhìn màn này nở nụ cười yếu ớt, chỉ cảm thấy chướng mắt nhưng bình thản như cũ mà chống đỡ.


      Ngay sau đó, chuỗi tiếng bước chân người từ cửa truyền tới, thu hút ánh mắt mọi người trong viện dõi theo.


      Mặc Uyên nhìn về phía đoàn người, nở nụ cười yếu ớt, nhưng cái nhìn lập tức tập trung thân ảnh xinh kia, thân hình cứng đờ.


      Cửa hình vòm bằng đá, chạm trổ những hoa văn tinh xảo hình măng tre, dây mây các loại, tại đó xuất thân ảnh xinh đẹp, con ngươi trong suốt như cũ mang theo tia sương mù chưa tản , đau khổ động lòng người, long bào uy vũ cao quý bị nhàu nát người nàng, vẫn lộ vẻ kiều mỵ, chỗ cổ áo choàng lộ ra dụ hoặc như có như , khiến tinh thần người nhìn liền nhộn nhạo nhịn được.


      Mặc Uyên nheo mắt lại chăm chú nhìn theo người kia chậm rãi đến gần, trong lòng bỗng nhiên cháy lên ngọn lửa.


      Tay trái Lạc Cơ Nhi siết chặt y bào, những ngón tay mảnh khảnh trở nên trắng bệch lộ khớp xương.


      Ánh mắt rực lửa của nam tử kia khiến nàng chỉ có thể hạ mi mắt xuống mới có thể dấu vẻ sợ hãi. Nàng muốn thử chạy trốn nhưng lại nhớ tới việc ở lầu kia cùng với vị đế vương cuồng loạn, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, chỗ cổ tay vẫn còn đỏ ửng, ỷ đau nhưng nàng lại rảnh để bận tâm đến cái đó.


      “Ngươi là nô tài của ai? Chẳng lẽ hiểu quy củ sao?”


      thanh lanh lảnh vang lên bên tai, Lạc Cơ Nhi run rẩy, trông thấy người vận đồ thái giám tới bên cạnh mình, ánh mắt lạnh như băng đảo qua thân mình nàng suy nhược của nàng, “Thấy Hoàng Thượng cùng nương nương, ngay cả hành lễ cũng làm? Hay là ngươi muốn để Tạp Gia tự mình giáo ngươi?”


      Cả người Lạc Cơ Nhi chấn động, nhàng nâng đôi mắt trong suốt lên lộ vẻ vô tội, “Ta…”


      Trước mắt đạo bóng đen lên, lực đạo mạnh mẽ từ phía sau truyền đến đầu gối, “Oành!” tiếng, nàng chỉ cảm thấy dưới gối mềm nhũn, mạnh quỳ mặt đất!


      Đau quá.


      Hàng mày thanh mảnh của Lạc Cơ Nhi nhanh chóng chau lại, sắc mặt trở nên tái nhợt, cánh tay trắng nõn của nàng từ trong áo vươn ra, chống lên mặt đất, nghiêng đầu nhìn lại ——


      Tên thái giám kia sắc mặt càng lạnh hơn, chậm rãi thu hồi chiếc gậy trong tay hỏi: “ biết cách quỳ chưa? Được, tạp gia dạy ngươi.”


      “Bàng công công—”


      Thanh lạnh băng đến cực điểm truyền đến, Mặc Uyên thản nhiên mở miệng, con ngươi đen sắc lạnh tản ra hàn khí khiếp người!

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 34: Gãy Xương

      Bàng công công chấn động, lường trước được việc Uyên Vương mở miệng, vẻ mặt lạnh băng nháy mắt tan mất, cụp mắt xuống, khom người : “Thưa Uyên Vương điện hạ —— “


      đến trước mặt cách chậm rãi, bên môi Mặc Uyên nở ý cười bí hiểm, thanh giống hệt Diêm Vương nơi giới, lạnh như băng: “Công công nghe qua câu này chưa?”


      Bàng công công chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thân mình cúi xuống càng thấp: “Thỉnh điện hạ chỉ giáo…”


      “A…” tiếng châm biếm tràn ra bên môi, Mặc Uyên hơi giãn đôi mày chút, liếc mắt quan sát vị đế vương cùng phi tử ở bên cạnh, ý cười môi càng sâu, “Công công, ngươi muốn hại chết bổn vương sao? ‘Nô tài’ thân cận của Hoàng huynh, Mặc Uyên nào dám chỉ giáo…”


      Bàng công công giống như bị dội bom oanh tạc, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ quỳ mặt đất, dám ngẩng đầu lên: “Điện hạ… nô tài biết sai! Nô tài chỉ nghĩ đến… nghĩ đến vị nương này là người trong cung … cho nên mới…”


      để ý đến việc năng lộn xộn, Mặc Uyên xoay người, dừng lại ngay trước thân ảnh nho suy nhược nhưng tràn ngập mị hoặc, khàn khàn : “Đứng lên.”


      Bất lực nắm chặt bàn tay cách chậm rãi, Lạc Cơ Nhi cố chịu đựng sỉ nhục mãnh liệt nảy sinh trong nội tâm, thân hình hoảng sợ đứng dậy. Bỗng có làn gió thổi qua, lay động mái tóc đen mượt của nàng, hệt như ngay cả khí cũng phảng phất hòa quyện hương vị ngọt ngào, mị hoặc, thể kháng cự của nàng.


      Mặc Uyên áp sát vào nàng, bao trùm toàn bộ thân mình nhắn xinh xắn, đỡ nàng đứng lên, đưa tay nâng khuôn mặt bé, cẩn thận xem xét.


      Cảm nhận được hơi thở cường bạo của , hàng mi của Lạc Cơ Nhi run rẩy, hàm dưới run theo ngón tay đầy ma lực vuốt ve chiếc cằm non mịn của nàng, mà nàng vẫn tinh tường nhớ , vừa mới lúc nãy, bàn tay này mơn trớn nữ nhân khác…


      Trong lòng nàng bỗng chốc có cơn đau đớn như dao đâm ——


      Nàng nhắm mắt lại, kiêng nể gì muốn né đụng chạm đó, khuôn mặt tuy chỉ nhàng né tránh, lại bị hung hăng giữ chặt! Đau đớn làm nàng nhịn được phát ra tiếng ưm, mở to hai mắt, nhưng lại phát khuôn mặt tà mị tuấn mỹ của xuất vô cùng ràng ngay trước mắt, khoảng cách gần đến nỗi hô hấp của nàng cũng trở nên gấp gáp…


      “Nô nhi… ngươi biết sai rồi à?” mang hơi thở mong manh để sát vào đôi môi cánh hoa sưng đỏ của nàng, ngón tay ở mặt nàng mơn trớn, tìm kiếm dấu vết mãnh liệt của riêng mình, “Bổn vương có hay , ngươi được rời khỏi bổn vương nửa bước…”


      Lạc Cơ Nhi cảm nhận hô hấp trong nháy mắt bất ổn, lông mi run run nhìn về phía , sợ hãi mãnh liệt chậm rãi nảy sinh, làm thân mình suy nhược của nàng hơi chút run rẩy…


      “Còn nữa…” Mặc Uyên nheo lại ánh mắt, nhìn theo chiếc cổ tuyệt đẹp của nàng xuống phía dưới, con ngươi chợt nhìn thấy chiếc long bào đầy hoa văn đẹp đẽ quý giá, phát ra tia nguy hiểm trong ánh mắt sắc lạnh! “Nô nhi, ngươi làm sao dám…”


      Ngươi làm sao dám…


      Lời của chưa xong, Lạc Cơ Nhi run sợ thôi, nàng thấy cười tà mị, ngón tay vào bên trong áo choàng dò xét, chạm được cánh tay tinh tế trơn bóng của nàng…


      ——!


      Ý thức được tỏa ra khát vọng mãnh liệt, Lạc Cơ Nhi kinh hãi lui về phía sau!


      được… Đừng!” Chiếc eo đột nhiên bị chế trụ cách tàn nhẫn, nàng lảo đảo ngã ngay vào vòng tay ôm ấp, tiếp theo, môi lưỡi nóng bỏng chụp lên, bá đạo mà điên cuồng xâm nhập lấy hơi thở mùi đàn hương từ miệng nàng!


      Vẫn như trước đây, suồng sã, bá đạo, hề để ý mà chế trụ thân thể nàng, đoạt lấy đôi môi ngọt lành… Lạc Cơ Nhi bị hôn đến thở nổi, cánh tay kiên cố của gắt gao kìm hãm nàng, bắt nàng cam nguyện cũng phải thừa nhận nụ hôn sâu của


      Phía sau, con ngươi thâm thúy của Mặc Húc lên tia lạnh, nhưng vẫn thản nhiên cười rộ lên, cười đến mức Uyển Phi bên cạnh biết làm sao, càng thêm hiểu thâm ý trong đáy mắt .


      Môi rốt cục được buông ra, Lạc Cơ Nhi dồn dập thở phì phò.


      “Nhìn ta!” buông đôi môi cánh hoa của nàng ra, Lạc Cơ Nhi nâng ánh mắt, nhìn nam nhân cùng mình thân mật khăng khít, con ngươi thâm sâu khó thấy, trộn lẫn ý vị trừng phạt tàn nhẫn…


      Ngón tay từ cánh tay nàng trượt xuống, dừng lại tại cổ tay của nàng, chậm rãi, cũng gắt gao chế trụ.


      Lạc Cơ Nhi giật mình, biết muốn làm điều gì, tiếp theo là——


      “A ——”


      tiếng kêu thê thảm đau đớn, thanh tàn nhẫn của xương gãy, vang lên khắp gian khu vườn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :