1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 25: Nhục Nhã Ở Yến Tiệc Hoàng Gia
      Ôm chặt Lạc Cơ Nhi trước ngực, hơi thở ấm áp cuồn cuộn lưu động.


      Mặc Uyên hơi chau mày lại, ngờ nàng lại bé đến vậy. Cả người giống như con mèo bình thường ngồi trong lòng mình, đầu khẽ cúi xuống chợt thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, kề sát vòm ngực trần của , hơi thở ấm áp, lay động lòng người.


      Xe ngựa khẽ động, Lạc Cơ Nhi vùi đầu vào ngực càng sâu hơn, kêu lên tiếng đau đớn, hai tay bé vươn lung tung tìm chỗ trụ lại cơ thể, cũng ngờ chạm vào da thịt trần trụi của , nhiệt độ ấm áp của làm nàng kinh hãi kêu lên tiếng rồi rút tay về!


      Mặc Uyên cười , ôm nàng chặt trong lòng, khẽ vuốt ve thân thể nhắn của nàng.


      Trong hơi thở ngập tràn mùi hương của nàng, Mặc Uyên nhắm mắt lại, tạm thời quên mục đích vào cung lần này.


      bao lâu chưa nhìn thấy người con ôn nhu mỹ lệ kia?


      Ba tháng trước chỉ huy quân đội tiến lên phía bắc san bằng triệt để tiểu vương quốc Đằng An kia, làm cho toàn bộ thủ đô Lạc kinh sợ tôn sùng là “Uyên Vương” khí phách cùng gan dạ sáng suốt, đáng tiếc là lúc trở về nàng gả cho người khác.


      Nghĩ đến đây, Mạc Uyên cúi đầu, hung hăng hít thở mùi hương vĩnh viễn vẫn chưa ngửi đủ kia, vuốt ve thân thể mị hoặc kia của nàng.


      Từ lúc đó trở , toàn bộ Uyên Vương phủ ngày ngày ngập trong ca hát, đắm chìm trong mỹ sắc khắp thiên hạ, hưởng thụ vinh hoa vô tận thu được, bao gồm cả con người bé trân quý trong lòng , khiến thể giải thích lí do muốn chà đạp, muốn trói buộc nàng bên người mình cho rời , khiến tâm trí nàng chỉ có duy nhất .


      Ba tháng qua thèm để ý tới triều chính, hoàng thượng cũng chẳng triệu lại, chỉ rằng chinh chiến mệt nhọc cần nghỉ ngơi hồi phục. ngờ ba tháng sau tiến cung lại là vì chuyện do nàng kia dựng nên.


      A.


      Mới ba tháng mà có cốt nhục hoàng gia, tam cung lục viện chỉ có mình mình được sủng ái.


      Uyển Nhi, ngươi quả là người con có thể khiến người khác điên đảo đất trời.


      “Chi nha —— ” Xe ngựa chậm rãi dừng lại..


      tới hoàng cung rồi.


      Lạc Cơ Nhi giật mình, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.


      Dọc đường nàng suy nghĩ làm thế nào có khả năng đào tẩu, người đàn ông bên cạnh càng lúc càng ôm chặt nàng, giống như muốn đem toàn bộ người nàng tiền nhập thân thể, ngón tay xấu xa lướt qua cánh môi của nàng, qua gáy, xương quai xanh, làm toàn bộ thân thể nàng bốc lên ngọn lửa , khiến lòng nàng trở nên rối loạn!


      “Nên xuống xe thôi Nô nhi” Cần cổ ngưa ngứa, hàng mi của Lạc Cơ Nhi chợt trở nên run rẩy, cảm thấy cắn khẽ vành tai mình, thấp giọng .


      Nàng đứng dậy, động tác có chút hoảng loạn, nhưng hai chân nàng vừa chớm di chuyển nàng thể kìm được than tiếng.


      Mặc Uyên khẽ nhíu mày, mắt chăm chú nhìn lát, hàng mày tuấn lãng mang theo vài phần ý cười, chậm rãi buông ra.


      “Nô nhi của ta quả nhiên là khối trân bảo, mềm mại trắng nõn giống như hoa, như vậy mới khiến ta luôn cảm thấy chưa đủ, phải ?” Giống như ôm con mèo , ôm lấy nàng, hơi thở Mặc Uyên tà mị chạm vào đôi mắt đẹp của nàng, khăng khít thân mật mang nàng cùng nhau xuống xe.


      Lời trắng trợn đến cực điểm làm hai gò má Lạc Cơ Nhi nóng bừng lên, run run dám nhìn thẳng vào mọi người.


      Cho tới lúc xuống khỏi xe, hai chân chạm đất, nàng mới vô thức mà vùng ra khỏi lòng , mái tóc đen có chút lộn xộn phất phơ ngang má, đem nàng e thẹn như hoa với dung nhan tuyệt mĩ càng lúc càng thêm mê người, dẫn tới đại điện trước ánh mắt dòm ngó của tất cả mọi người.


      Phía trước chợt có trận cười khe khẽ, bàn tay bé của nàng chợt bị nắm lấy, bước chân lảo đảo theo sát người mặc long y bào màu đen tiến về phía trước.


      Tiếng đàn sáo, tiếng trống khương minh (*loại trống có thể cầm hoặc đeo người cùng người diễn), tiếng nhạc khí diễn tấu lọt vào tai nàng từng hồi.


      Trước khi vào đại điện, có ít người quay lại, cùng chuyện với Mặc Uyên. Đối với vị vương gia trẻ tuổi mà lại vô cùng tà mị tuyệt mĩ này có vô số kẻ trong triều muốn kết giao với , lại mong muốn hơn nữa là đưa nữ nhi của mình trèo lên vị trí chính phi của vị vương gia này, để từ nay về sau được gọi với mỹ danh hoàng thân quốc thích!


      Vừa thấy vào đại điện, thanh đàm tiếu chợt , biến thành từng đợt tiếng hấp khí…


      Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông tuấn mĩ tao nhã, cả người lộ ra vẻ tà mị, bên môi mang theo nhàn nhạt ý cười, bước vào trong cánh cửa, khiến lòng nữ tử trong thiên hạ thèm muốn, từng bước từng bước , đều nổi bật bất phàm, phong vận độc tồn (*có hai)


      Sửng sốt hồi lâu mới có người cuống quít từ chỗ ngồi đứng dậy quỳ lạy mặt đất : “Tham kiến … Uyên Vương điện hạ!”


      Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đứng đậy, tiếng đồng thanh giống như sấm sét nổ vang trong đại điện: “Tham kiến … Uyên Vương điện hạ!!!”


      Nam tử cười tao nhã, đôi mắt tà mị mang theo sóng gợn lưu chuyển, “Chư vị, lâu gặp. Đứng dậy cả .”


      Mọi người đều nhao nhao tạ ân, tiếng sấm lại lần nữa vang vọng trong đại điện.


      Ngẩng đầu lên, mọi người mới phát ra người con nhắn xinh xắn đằng sau , giống như cánh hoa trắng, nở rộ nơi đại điện hoa lệ, tỏa ra sức quyến rũ đặc biệt, bàn tay nhắn mềm mại xương của nàng bị nắm chặt trong bàn tay của nam tử, cả người lãnh đạm mà kiều mị.


      Ngồi xuống vị trí, Mặc Uyên ràng nhìn ra được những ánh mắt dõi theo, trong đó thiếu những đôi mắt tràn ngập lửa nóng, thẳng chiếu vào người tiểu nương xinh đẹp đằng sau .


      Bên môi chợt có chút cười, dùng ba phần lực đạo khiến Lạc Cơ Nhi cảm thấy dưới chân bất ổn, kinh hãi kêu lên tiếng rồi rơi vào trong lòng , hơi thở mạnh mẽ trong nháy mắt bao bọc lấy nàng! Lạc Cơ Nhi hoảng hốt đứng dậy, nhưng tay lại khẽ xoa xoa lưng nàng, thở dài bên tai: “Nô nhi, cẩn thận, có rất nhiều người nhìn.”


      Lạc Cơ Nhi mặt đỏ bừng, bàn tay bé bám chặt vào áo bào của , muốn giãy dụa, bỗng nghe thấy tiếng the thé chói tai của thái giám : “Hoàng thượng giá lâm……”


      Theo thanh giảm , Mặc Uyên chợt đình chỉ động tác, ý cười bên môi biến mất, trong cặp mắt tối tăm tràn đầy khí giận u ám.


      Mọi người ngẩng đầu nhìn lại…


      Người chậm rãi vào chính là đương kim thiên tử đương triều, khoác người bộ long y bào màu hoàng kim lộ vẻ cao sang, người còn hơn cả Uyên Vương vừa mới tới ở loại khí phách vương giả mà lệ, uy nghiêm dung xâm phạm, đôi mắt hoàn toàn nghiêm nghị. – Mặc Húc, chính là vương giả độc nhất vô nhị của toàn bộ Lạc Quốc.


      Mặc Uyên ngồi yên vị, nheo con mắt lại nhìn, chậm rãi nâng chén rượu bằng vàng được chạm trổ bàn lên.


      Mà theo phía sau Mặc Húc là người con ung dung cùng kiều mị như đóa bạch mẫu đơn, nàng mang người bộ y bào đỏ rực, da trắng nõn nà, mày như đuôi chim yến, đôi môi đỏ như máu, khí chất tuyệt đẹp.


      Kia là hậu cung ba nghìn mà độc sủng – Uyển phi.


      Hai người chậm rãi bước vào, Uyển phi có chút khẩn trương, ánh mắt kiều mị đảo qua chỗ mọi người, rốt cuộc quả nhiên thấy được vị trí của nam tử tuấn nhã tà mị kia, trong lòng đột nhiên khẽ động, cước bộ suýt nữa rối loạn!


      Thành công giữ được ánh mắt của Uyển phi, bên môi Uyển Vương nhếch lên nụ cười nhạt khát máu, ngửa đầu uống xong chén rượu tinh khiết và thơm nồng. Ngay sau đó nâng cằm của tiểu nương trong lòng lên, gặp phải ánh mắt bối rối của nàng, bá đạo mà tà mị hôn xuống.


      Ôi…………


      Lạc Cơ Nhi hoàn toàn trở nên hoảng sợ, chiếc cằm nhắn bị những ngón tay của nâng lên, hơi thở nóng hổi của vây quanh nàng, sau khắc, môi lưỡi của nàng bị bị khiêu mở cách thô bạo ngang ngược, dòng chất lỏng cay nồng xâm nhập vào trong cổ họng nàng!!


      “Đừng.” Lạc Cơ Nhi run rẩy toàn thân, vô thức bám chặt vào áo .


      Hơi thở cay nóng tràn đầy khoang miệng, nàng kịch liệt vùng lên nhưng ngay cả tiếng khù khụ cũng bị nuốt vào trong miệng, khiến cho nàng bị giam cầm trong lồng ngực chỉ có thể run rẩy! Tiếng khù khụ càng lúc càng trầm trọng hơn, nước mắt tràn ra, nàng giãy dụa đầy thống khổ.


      Hết thảy người trong đại điện đảo hít vào ngụm khí lạnh. Ánh mắt chăm chú nhìn về phía nơi Uyên Vương ngồi!


      Thiên tử ở trước mặt, ở yến hội hoàng gia!


      tà mị giam cầm tiểu nô trong lòng mà hôn, giống như diễn trò, khiến cho bầu khí khắp đại điện nhuốm đẫm cảm xúc mãnh liệt và nóng bức, khắp nơi tràn ngập mị hoặc cùng mùi vị dục tình !!


      Tất cả mọi người lại ai chú ý tới, khi nhìn thấy màn như vậy khuôn mặt của Uyển phi bỗng chốc trở nên trắng bệch gì sánh được!


      Đùa bỡn chán, Mặc uyên cuối cùng cũng chịu buông cơ thể mềm mại trong lòng ra, Lạc Cơ Nhi vẫn ho sặc sụa, cảm giác từ cổ họng cho tới phế quản cay xè. Rượu trong đôi môi đỏ bừng của nàng xuống chưa hết tràn ra ngoài, lưu lại vài giọt lóng lánh trong suốt khóe môi. Mặc Uyên cười khẽ, cúi đầu liếm sạch giọt rượu kia. Nàng kinh hoàng né tránh , tiếng nức nở tràn ra khỏi miệng.


      Tốt lắm!


      Đây chính là kết quả mà muốn, rất thỏa mãn!


      Dường như phớt lờ hành vi kiềm chế của , bên môi Mặc Húc nở nụ cười yếu ớt nhàn nhạt đến khó nhận thấy, chậm rãi ngồi xuống long ỷ (*ghế dành cho vua), thản nhiên : “Tam đệ vẫn như vậy, coi hoàng cung của trẫm như hoa viên nhà mình a.”


      câu nghe tưởng như lời trêu đùa nhưng lại khiến tất cả mọi người nghe thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.


      Ai cũng biết rằng tuy nay bề ngoài Lạc Quốc thoạt nhìn bình thản nhưng bên trong triều đình lại phân tranh đầy sóng gió, vẫn mãi mà chưa chấm dứt. Uyên vương có trong tay binh quyền, cho dù tác phong thường ngày bất kham bất chính, nhưng hoàng thượng cũng hiếm khi trách tội. Người ngoài nhìn vào cho là hoàng thượng trân trọng tình nghĩa huynh đệ, nhưng thực ra hoàng thượng, là tránh được đứng ở nơi bí mật gần đó quan sát phong vân biến cố.


      “A.“ Cặp mắt dài hẹp tà mị của Mặc Uyên nhìn về phía chính giữa điện, “Hoàng huynh luôn rộng lượng, hiểu tính tình thần đệ, miễn là quân tử đoạt người của kẻ khác, hoàng huynh tự nhiên so đo cái gì, thần đệ vậy có đúng ?”


      Lời vừa dứt, toàn bộ đại điện hít hơi lạnh! Uyển Phi nương nương sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cánh tay bé rút vào trong ống tay rất nhanh, như thể Mạc Uyên xúc phạm nhiều điều cấm kỵ, khiến bản thân nàng dám nhìn thẳng!


      Người người đều biết ái nữ của thừa tướng – Tâm Uyển – trước khi vào cung từng có đoạn tình cũ với Uyên Vương nhưng cứ ngỡ Uyển phi vào cung tất cả đều tan thành mây khói, cũng ngờ là lần đầu gặp lại kể từ khi chiến thắng trở về từ miền Bắc, Uyên vương lại lớn mật khiêu khích thánh thượng vấn đề này.


      Mặc Húc nheo mắt lại, chậm rãi quan sát đệ đệ thoạt nhìn như kẻ bất kham của .


      “Hoàng thượng…” Bỗng thanh đánh vỡ im lặng, viên quan giơ chén rượu lên, “Hôm nay thịnh yến, hạ thần vì được hoàng ân của Uyển phi nương nương mà đến đây, nguyện chúc nương nương phúc thể an khang, sinh hạ long tử, nguyện hoàng thượng biến tát ơn trạch (*đại ý là phát triển nòi giống cho hoàng thượng), hoàng thất hưng vượng..”


      Toàn bộ đại điện bị nhiễm phấn khởi của thanh cất cao lên này, hết thảy hạ thần đều giơ chén rượu lên, liên tiếp phụ họa theo.


      Khoảnh khắc giây phút xấu hổ bị những tiếng hô lớn như vậy che lấp , Uyển phi thu hồi xấu hổ muốn bưng rượu thị bị Mặc Húc bên cạnh ngăn cản: “Uyển nhi, nàng mang thai, lấy nước thay rượu .”


      Nam tử tuấn lãng cao quý đẹp đẽ gần kề bên người này khiến cho hô hấp của Uyển phi bị kiềm hãm, chậm rãi cúi xuống: “Tạ ơn điển của Hoàng thượng.”


      Ngồi phía trước, Mặc Uyên máy mắt, bàn tay khỏi nhanh chóng cầm lấy chén rượu.

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 26: Ngươi Lập Tức Hiểu.

      Tiếng ca hát kéo dài, vang vọng khắp nơi.


      Rượu quá tam tuần, phía trung tâm đại điện các vũ nữ nhảy múa tưng bừng, mặt mọi người đỏ bừng, hàm chứa bảy phần ý cười, thưởng thức cánh tay áo lay động như nước, dáng múa uyển chuyển. Mắt nhìn lơ đãng, cuối cùng cũng thấy được hoàng thượng cùng sủng phi ân ân ái ái, làm cho kẻ khác phải mỉm cười.


      Hơn thế, xung quanh trong hoàng cung đều được thiết trí sân khấu và bày trí hoa cảnh. Khi dạ yến qua là lúc các cung phi thưởng rượu ngắm hoa. Lúc này, các vương công quý tử cùng bá quan chậm rãi nán lại trong cung uống rượu, vừa bình thản lại vừa vô tâm.


      Khi Lạc Cơ Nhi lấy lại tinh thần, cả thân người đều thoát ly ra khỏi tiếng ồn ào.


      Thân thể nhàng bị nhấc , nàng bị đưa tới tòa cung điện xa lạ bên cạnh cung điện, bởi vì hôm nay có tiệc mừng nên ở đây rốt cuộc trở nên lạnh lẽo.


      Mặc Uyên nheo mắt lại, chậm rãi quan sát chỗ ngồi trong cung điên xa hoa tinh xảo này——


      Tích Uyển cung!!


      Nét chữ cứng cáp hoành phi này nhất định là do chính tay Mặc Húc viết.


      A, Tích Uyển, Tích Uyển


      Đáy mắt lên tia mịt mù, chậm rãi kéo tiểu nữ nhân vào lòng, trước khi nàng kịp kêu ra tiếng liền đem cả người nàng áp sát vào tường, thân hình tuấn lãng cao lớn dính sát vào nàng, cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn trong trẻo của nàng.


      “Ngươi rất tập trung!” nụ cười tà mị nở ra chỉ cách môi nàng tấc, ngón tay thuôn dài của khẽ chạm vào chóp mũi nàng, thấp giọng hỏi, “Có ta ở cạnh ngươi, vậy mà ngươi lại có tâm tư khác? Hử?”


      Lạc Cơ Nhi cứng người lại.


      Nàng thể thở nổi, dù đơn giản chỉ là chốc lát, xung quanh đều là mùi vị của , nàng tránh được, trốn xong.


      Thấy nàng có chút thống khổ quay đầu , Mặc Uyên trừng lớn con mắt, ngón tay giữ chặt cằm nàng, tiến sát về phía khuôn mặt nhắn của nàng, “ Ngươi giống nàng ta, mị hoặc từ trong xương cốt, hẳn là nghĩ làm cách nào để leo lên được long sàng của người đàn ông kia!”


      Tiếng gầm khiến cả người nàng run rẩy, biết nàng chọc giận ở chỗ nào?


      “Ta hiểu, ta nghe hiểu.” Tiếng nàng êm dịu, giọng như cầu xin, muốn tránh khỏi cái siết chặt đau đớn dưới cằm.


      Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân nhàng tưởng như nghe thấy được, từ hướng khác của đại điện, chậm rãi tới… Mặc Uyên hơi chau mày lại, trông thấy ở xa xa thân ảnh hồng nhạt, phía sau là đám cung nữ, về phía này.


      Bên môi nụ cười tà mị pha lẫn nồng đậm hận ý, Mặc Uyên thu hồi ánh mắt, đôi mắt nặng nề nhìn tiểu nữ nhân trong lòng: “ có vấn đề gì, ngươi lập tức hiểu.”


      Lạc Cơ Nhi run sợ mở mắt ra, hàng mi rậm dài cụp xuống, cặp mắt trong veo như nước làm rung động lòng người.


      cơn tà hỏa từ dưới bốc lên, Mặc Uyên cúi người, cắn đôi môi như cánh hoa đỏ thắm của nàng!


      “Xoẹt ——!”


      “Đừng.”


      —— Tay tìm đến chỗ cổ nàng, hung hăng xé mở y phục mỏng như cách ve của nàng! Ngăn chặn đôi môi muốn bật ra tiếng của nàng!


      Lạc Cơ Nhi cả người run rẩy, lồng ngực phập phồng muốn giãy dụa đẩy ra.


      Trong ngự hoa viên, bên ngoài cung điện nguy nga,


      mảng da thịt từ cố đến bờ vai lộ ra trắng như tuyết, mịn màng tì vết, bờ vai gầy yếu của nàng bị hung hăng ôm vào trong ngực, bàn tay to lớn xé nát quần áo, thăm dò vào bên trong, nhằm chuẩn xác nơi mềm mại kia, dùng hết sức mà nhào nặn vân vê, ác ý muốn bức nàng thét ra chói tai!

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 27: Đốt Tình Ở Hậu Cung.


      “Đừng mà…” Đau đớn cùng khuất nhục cùng nhau ập tới, Lạc Cơ Nhi sợ hãi than , “Đừng!!” Ngay sau đó, môi dưới có cảm giác đau đớn giống như bị xé rách, là hàm răng bén nhọn của cắn phá cánh môi sưng đỏ của nàng.


      Dục vọng phá tan mấy lớp quần áo, bá đạo giam cầm, lớn mật thăm dò cùng xâm lược!


      Lạc Cơ Nhi muốn rơi lệ, da thịt trắng muốt theo từng lớp từng lớp quần áo rơi xuống đất lộ ra càng ngày ngày càng nhiều khiến nàng muốn tránh né, nhưng lại bị bàn tay sau lưng nhanh chóng giữ chặt lại hơn, chỉ có thể kề sát trong ngực , mặc tùy tiện làm như ý thích của mình.


      Tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn.


      Uyển phi đột nhiên ngừng lại, đôi mắt mỹ lệ liếc nhìn xung quanh: “Hạnh nhi, ngươi có nghe thấy tiếng gì ?”


      Tiểu nha hoàn bên cạnh ngẩn ra, cẩn thận nghe ngóng xung quanh, nghi hoặc : “Khởi bẩm nương nương, thanh gì ạ.”


      Uyển phi giật mình, nghi hoặc bộc phát, nhưng nhìn xung quanh tựa như có động tĩnh gì, lúc này mới tiếp tục tiếp. Như lường trước, nàng bước vài bước, đúng lúc xoay người, bất ngờ bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ ——


      Bên tường, nam tử tuấn lãng ôm nữ tử xinh đẹp diễm lệ trong ngực dựa vào tường, hết sức mờ ám.


      Uyển phi cảm thấy hô hấp như ngừng lại, phía sau nàng, đám tiểu nha hoàn sợ tới mức kinh hô ra tiếng.


      —— Tại nơi cung cung quy nghiêm mật này, ai có lá gan lớn như vậy, đương vụng trộm ở phía sau tẩm cung của nương nương?


      Tất cả mọi người đều bị hình ảnh kích động phụt máu này làm cho khuôn mặt trở nên trắng bệch, các nàng ràng nhìn thấy có đường máu tươi chảy xuống theo cằm nàng kia, bả vai nàng lộ hết ra, bị nam tử ép chặt vào trong ngực mình, tay còn to gan hơn dò xét vào ngực nữ tử.


      “Nô tài to gan!!” Hạnh nhi khuôn mặt trắng bệch quát chói tai, thanh sắc nhọn : “Các ngươi ngờ lại dám làm điều này ở ngoài tẩm cung của Uyển phi nương nương”


      Thời điểm tới rồi.


      Mặc Uyên chậm rãi buông thân thể mềm mại run rẩy trong lồng ngực ra, nhìn thấy nửa thân của nàng lộ trần ra khỏi cái yếm, bên môi lên ý cười tà mị mà thỏa mãn, tiếp đó, buông tay xuống bên người, chậm rãi nhìn về phía người kia ——


      Ôi——! ! !


      Lời quở trách của Hạnh nhi trong nháy mắt ngừng lại giữa trung.


      “Uyên, Uyên vương điện hạ.” Toàn bộ bọn nha hoàn đều kinh ngạc thốt lên, mặt trắng bệch, cuống quýt quỳ rạp xuống đất, “Nô tỳ bái kiến Uyên vương điện hạ!!”


      Còn Uyển phi đứng phía trước, nhìn thấy nụ cười tà mị của , suýt chút nữa đững vững, cánh tay bé yếu ớt cuống quít bám vào tường để trụ lại.


      .


      Nước mắt trong lòng Lạc Cơ Nhi chưa khô, chỉ cảm thấy mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng, vai bị bàn tay to lớn của nhàng giữ lấy, nhanh chóng kéo về phía lồng ngực ấm áp. Nàng biết thực nên, nhất là khi có nhiều ánh mắt dõi theo như vậy, bao nhiêu khuất nhục vây lấy nàng, nàng chỉ có thể run rẩy giữ chặt lấy áo , hy vọng thân thể cao lớn của có thể che đậy những ánh mắt này.


      “Hóa ra là Uyển phi nương nương.” Mặc Uyên cười tà tiếng. Nam tử tuấn mỹ liếc mắt nhìn người con trong lòng, “Bản vương thầm nghĩ muốn tìm chỗ an tĩnh để âu yếm thương nô nhi của ta, ngờ quấy rầy đến nương nương.” Cặp mắt thâm sâu giương lên, ý cười bên môi càng lúc càng sâu, “Sao vậy, hoàng huynh lại đưa nương nương trở về ư?”


      mặt Uyển phi thoa chút phấn, nhưng vẫn lộ ra sắc tái nhợt, cả người lộ ra vẻ suy nhược bất kham.


      Hôm nay cuối cùng cũng tránh khỏi kiếp.


      “Các ngươi đều lui xuống trước …” Nàng duy trì tia trấn định cuối cùng, hướng về phía bọn nha hoàn quỳ rạp xuống đất : “Ta cùng Uyên Vương điện hạ… có việc muốn .”

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 28: Nhẫn Khi Chạy Trốn.

      Hậu cung yên lặng.


      Những tia sáng xuyên qua hoa văn trạm trổ cửa sổ chiếu xuống người con quần áo chỉnh tề kia.


      Hạnh nhi có chút buồn bực, nhìn kỹ nàng vài lần, thân hình nhắn xinh xắn nhìn qua còn chưa thành thục, chỉ là khuôn mặt kia, lại đẹp đến mức rung động lòng người, so với chủ tử nhà mình còn hơn vài phần mị hoặc. Cổ áo mở rộng, tay áo mỏng manh bị xé mở, lộ ra da thịt như tuyết, trong suốt bóng bẩy, vệt máu bên môi, khiến nàng ta thể rời mắt được.


      “Ngươi có biết đây là đâu ?” Hạnh Nhi tới trước mặt nàng, nhìn xuống từ cao.


      —— Quả là ai dám đối Uyên Vương điện hạ bất kính, nhưng nữ nô nho như nàng cần phải khách khí.


      đợi Lạc Cơ Nhi giương mắt lên nhìn, Hạnh Nhi cười tiếng, “ vậy là ngươi chưa từng vào cung? Ta đây ngẫm lại nên hỏi, đây là tẩm cung của Uyển phi nương nương, đích thân hoàng thượng ngự thư đề danh gọi.”


      “Vị tỷ tỷ này.” Lạc Cơ Nhi chậm rãi ngước mắt lên, thanh trong trẻo, giống như tự với bản thân mình.


      Tiếng của Hạnh Nhi bị kiềm lại, cơn buồn bực nảy sinh trong lòng, “Chuyện gì?”


      Chịu đựng chua xót cùng toàn thân khó chịu yên, Lạc Cơ Nhi dịu dàng đứng dậy, thân thể nhắn xinh xắn bái lạy: “Vương gia từng , nếu ngài ấy có việc, bảo ta đến cửa cung chờ ngài, ta cũng tiện ở chỗ này lâu, sợ làm phiền mấy vị tỷ tỷ.”


      ra mấy câu đó, tim nàng cũng theo tiếng mà nhảy ra khỏi cổ họng.


      Nàng thực biết Mặc Uyên khi nào từ bên trong bước ra, nhưng nàng chỉ có cơ hội như vậy, muốn chạy trốn ma chưởng cùng giam cầm của . Bàn tay nàng gắt gao thu vạt áo trước ngực, chỉ cảm thấy chữ “Nô” kia bắt đầu bị nóng lên, mang tất cả khuất nhục đau đớn về, đốt cháy sạch nôn nóng bất an trong người nàng.


      “Hả?” Hạnh Nhi khẽ nhướng nhướng mày, hơi nở nụ cười chút, ngay sau đó quát chói tai, “Ngươi lớn mật!”


      Lạc Cơ Nhi cả kinh, cặp mắt trong veo trông như con nai bị thương nhìn về phía nàng ta, tự hỏi biết chọc tới nàng ta ở đâu?


      Nàng nhìn thấy có nữ nhân ra đằng sau nàng, liếc liếc mắt nhìn hai đầu gối của nàng, rồi giơ đầu gối lên đụng vào, khiến nàng dưới chân mềm nhũn, “A” lên tiếng kêu , liền quỳ gối xuống đất!


      Đau đớn bỗng truyền tới từ hai đầu gối khiến nàng phát ra thanh rên rỉ, Lạc Cơ Nhi chống hai tay mỏng manh xuống mặt đất, giương cặp mắt quật cường lên, biết câu kia sai ở đâu tự nhiên lại mang đến nỗi nhục như vậy cho nàng.


      “Hạnh Nhi rất đúng, lá gan ngươi là lớn.” nữ tử từ phía sau tới, liếc nàng cái, nhón lấy quả ô mai đặt trong đĩa bàn cho vào trong miệng nhấm nháp chậm rãi, nhân tiện ngồi xuống ghế, “Nữ tử trong cung này, có thể tự xưng ‘Ta’ , có mấy người? Chỉ sợ là Hoàng hậu nương nương cũng dám xưng như vậy! Trong vương phủ cho phép ngươi có quy củ như vậy, chẳng lẽ vào cung, người trong cung cũng nên dung túng ngươi như vậy chăng?”


      Ngôn ngữ sắc bén đâm vào trong lòng nàng, hai đầu gối Lạc Cơ Nhi run run, nhưng cả thân mình cúi xuống, thấp giọng nức nở : “Dạ, nô tỳ biết sai rồi, tỷ tỷ giáo huấn rất đúng .”


      “Biết sai là tốt rồi”, nữ tử lấy chiếc khăn trong tay áo xoa xoa tay, “Vậy cút !”


      Trong lòng Lạc Cơ Nhi đau đớn, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía nàng ta.


      “Sao vậy, quỳ còn chưa đủ sao? Uyên Vương điện hạ phải bảo ngươi ra cửa cung chờ sao? phải muốn làm khó bổn nương mang ngươi ?” Trong mắt nữ tử kia tỏa ra vẻ lạnh lùng.


      , cần, “Lạc Cơ Nhi cuống quít đứng dậy, thân mình nhắn xinh xắn lảo đảo, vẻ ôn nhu trong nháy mắt khiến người ta nhìn ngây ngốc, “Nô tỳ chính mình tới là tốt rồi, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở.”


      Xoay người, nàng hơi loạng choạng ra phía cửa điện.


      “Nhanh lên” Hạnh nhi khinh thường cười xùy tiếng, nháy mắt thấy bóng lưng lảo đảo của Lạc Cơ Nhi, như là có vài phần nóng vội, quần áo mở rộng lộ ra nửa bả vai tuyết trắng, nhưng là bóng lưng khiến người khác hồn xiêu phách lạc.


      ai biết, càng ai đoán được rằng chính nữ tử nhẫn (*ngấm ngầm chịu đựng) mà mỏng manh như tuyết này làm cho toàn bộ Lạc quốc trời đất ngả nghiêng! Từ khi lần thứ hai nàng bắt đầu bước vào cửa cung, mọi người mới biết được, cái gì mới chân chính gọi là “Sủng quan thiên hạ” (*sủng nhất trong thiên hạ)! Dù cho bên trong sủng ái kia mang theo mùi tanh nồng của máu.

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 28: Nhẫn Khi Chạy Trốn.

      Hậu cung yên lặng.


      Những tia sáng xuyên qua hoa văn trạm trổ cửa sổ chiếu xuống người con quần áo chỉnh tề kia.


      Hạnh nhi có chút buồn bực, nhìn kỹ nàng vài lần, thân hình nhắn xinh xắn nhìn qua còn chưa thành thục, chỉ là khuôn mặt kia, lại đẹp đến mức rung động lòng người, so với chủ tử nhà mình còn hơn vài phần mị hoặc. Cổ áo mở rộng, tay áo mỏng manh bị xé mở, lộ ra da thịt như tuyết, trong suốt bóng bẩy, vệt máu bên môi, khiến nàng ta thể rời mắt được.


      “Ngươi có biết đây là đâu ?” Hạnh Nhi tới trước mặt nàng, nhìn xuống từ cao.


      —— Quả là ai dám đối Uyên Vương điện hạ bất kính, nhưng nữ nô nho như nàng cần phải khách khí.


      đợi Lạc Cơ Nhi giương mắt lên nhìn, Hạnh Nhi cười tiếng, “ vậy là ngươi chưa từng vào cung? Ta đây ngẫm lại nên hỏi, đây là tẩm cung của Uyển phi nương nương, đích thân hoàng thượng ngự thư đề danh gọi.”


      “Vị tỷ tỷ này.” Lạc Cơ Nhi chậm rãi ngước mắt lên, thanh trong trẻo, giống như tự với bản thân mình.


      Tiếng của Hạnh Nhi bị kiềm lại, cơn buồn bực nảy sinh trong lòng, “Chuyện gì?”


      Chịu đựng chua xót cùng toàn thân khó chịu yên, Lạc Cơ Nhi dịu dàng đứng dậy, thân thể nhắn xinh xắn bái lạy: “Vương gia từng , nếu ngài ấy có việc, bảo ta đến cửa cung chờ ngài, ta cũng tiện ở chỗ này lâu, sợ làm phiền mấy vị tỷ tỷ.”


      ra mấy câu đó, tim nàng cũng theo tiếng mà nhảy ra khỏi cổ họng.


      Nàng thực biết Mặc Uyên khi nào từ bên trong bước ra, nhưng nàng chỉ có cơ hội như vậy, muốn chạy trốn ma chưởng cùng giam cầm của . Bàn tay nàng gắt gao thu vạt áo trước ngực, chỉ cảm thấy chữ “Nô” kia bắt đầu bị nóng lên, mang tất cả khuất nhục đau đớn về, đốt cháy sạch nôn nóng bất an trong người nàng.


      “Hả?” Hạnh Nhi khẽ nhướng nhướng mày, hơi nở nụ cười chút, ngay sau đó quát chói tai, “Ngươi lớn mật!”


      Lạc Cơ Nhi cả kinh, cặp mắt trong veo trông như con nai bị thương nhìn về phía nàng ta, tự hỏi biết chọc tới nàng ta ở đâu?


      Nàng nhìn thấy có nữ nhân ra đằng sau nàng, liếc liếc mắt nhìn hai đầu gối của nàng, rồi giơ đầu gối lên đụng vào, khiến nàng dưới chân mềm nhũn, “A” lên tiếng kêu , liền quỳ gối xuống đất!


      Đau đớn bỗng truyền tới từ hai đầu gối khiến nàng phát ra thanh rên rỉ, Lạc Cơ Nhi chống hai tay mỏng manh xuống mặt đất, giương cặp mắt quật cường lên, biết câu kia sai ở đâu tự nhiên lại mang đến nỗi nhục như vậy cho nàng.


      “Hạnh Nhi rất đúng, lá gan ngươi là lớn.” nữ tử từ phía sau tới, liếc nàng cái, nhón lấy quả ô mai đặt trong đĩa bàn cho vào trong miệng nhấm nháp chậm rãi, nhân tiện ngồi xuống ghế, “Nữ tử trong cung này, có thể tự xưng ‘Ta’ , có mấy người? Chỉ sợ là Hoàng hậu nương nương cũng dám xưng như vậy! Trong vương phủ cho phép ngươi có quy củ như vậy, chẳng lẽ vào cung, người trong cung cũng nên dung túng ngươi như vậy chăng?”


      Ngôn ngữ sắc bén đâm vào trong lòng nàng, hai đầu gối Lạc Cơ Nhi run run, nhưng cả thân mình cúi xuống, thấp giọng nức nở : “Dạ, nô tỳ biết sai rồi, tỷ tỷ giáo huấn rất đúng .”


      “Biết sai là tốt rồi”, nữ tử lấy chiếc khăn trong tay áo xoa xoa tay, “Vậy cút !”


      Trong lòng Lạc Cơ Nhi đau đớn, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía nàng ta.


      “Sao vậy, quỳ còn chưa đủ sao? Uyên Vương điện hạ phải bảo ngươi ra cửa cung chờ sao? phải muốn làm khó bổn nương mang ngươi ?” Trong mắt nữ tử kia tỏa ra vẻ lạnh lùng.


      , cần, “Lạc Cơ Nhi cuống quít đứng dậy, thân mình nhắn xinh xắn lảo đảo, vẻ ôn nhu trong nháy mắt khiến người ta nhìn ngây ngốc, “Nô tỳ chính mình tới là tốt rồi, đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở.”


      Xoay người, nàng hơi loạng choạng ra phía cửa điện.


      “Nhanh lên” Hạnh nhi khinh thường cười xùy tiếng, nháy mắt thấy bóng lưng lảo đảo của Lạc Cơ Nhi, như là có vài phần nóng vội, quần áo mở rộng lộ ra nửa bả vai tuyết trắng, nhưng là bóng lưng khiến người khác hồn xiêu phách lạc.


      ai biết, càng ai đoán được rằng chính nữ tử nhẫn (*ngấm ngầm chịu đựng) mà mỏng manh như tuyết này làm cho toàn bộ Lạc quốc trời đất ngả nghiêng! Từ khi lần thứ hai nàng bắt đầu bước vào cửa cung, mọi người mới biết được, cái gì mới chân chính gọi là “Sủng quan thiên hạ” (*sủng nhất trong thiên hạ)! Dù cho bên trong sủng ái kia mang theo mùi tanh nồng của máu.

    6. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 29: Ngạo Cốt Của Nàng.
      Hành lang quanh co, các cung điện nối nhau liên miên.


      Dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có tiếng hít thở của mình nàng, nàng biết chính mình qua bao nhiêu con đường, xuyên qua bao nhiêu đình đài, chỉ là cây cối xung quanh luôn luôn xanh um tươi tốt , vô số cung điện cùng lầu các, khiến nàng tới lui như thế nào cũng thoát ra được.


      Hoàng cung này lớn!


      chóp mũi Lạc Cơ Nhi thấm đẫm mồ hôi, bàn tay bé giữ chặt lấy quần áo rách rưới, thỉnh thoảng xuyên qua hành lang dài gặp được cung nữ thái giám chột dạ cúi đầu. Nàng muốn chạy, muốn thoát khỏi chỗ này, nhưng vô luận như thế nào đều thấy đường ra, nàng khỏi trận chua xót. Nhớ tới hồi khi chạy loạn trong cung Đằng An, vô luận chạy đến đâu nhất định có người mang nàng an toàn trở về, đơn giản là ai lại nhận biết công chúa nhắn xinh xắn mỹ lệ nhất của Đằng An quốc, còn bây giờ


      Trong đầu lên nụ cười tà mị của người đàn ông kia, Lạc Cơ Nhi khỏi rùng mình cái, ngay lập tức dưới chân lại càng chạy ngừng nghỉ.


      thể lại bị bắt trở về được!


      Màn đêm chậm rãi buông xuống từng chút từng chút , đèn trong cung đình được thắp sáng hơn chút.


      “Trước đó lâu tướng quân ở biên ải phía nam có báo, Hồ Duệ tộc phía nam thường xuyên quấy nhiễu, tướng quân muốn xin ý chỉ Hoàng Thượng có được xuất binh hay , nhưng nghĩ đến trong thành đa số quyền lệnh điều binh đều trong tay Uyên Vương điện hạ, lại có chút do dự, cho nên…” Thái giám tổng quản tay mang theo đèn lồng ở phía trước chiếu sáng, vừa cung kính cúi mình với nam tử mặc long bào màu kim hoàng cao quý ở đằng sau, thấp giọng , “Hoàng Thượng, ngài đường cẩn thận , bên này.”


      đêm rồi sao?


      Cặp mắt u tối của Mặc Húc có chút mơ hồ nhìn về phía đình đài lầu các trong cung, hàng mày tuấn dật hơi nhếch lên phảng phất chút tức giận, tỏa ra hương vị khiến người ta nhìn hiểu. Lúc này, thân ảnh nhanh nhẹn màu trắng lảo đảo chạy tới từ hành lang dài bên kia, thu hút ánh mắt của ——


      Dáng người duyên dáng, thoạt nhìn là nữ tử, người mặc phải là cung trang, quần áo bằng lụa sa tầm thường, mờ ảo lộ ra làn da trắng muốt, bởi vì chạy mà mái tóc đen dày bay loạn theo gió, càng giống như con thú bị thương kinh hoàng.


      Nàng là ai?


      Thái giám tổng quản thấy Hoàng Thượng dừng bước, cũng vội vàng ngừng lại, nhìn theo ánh mắt hoàng thượng, cũng thấy được thân ảnh kia.


      Vào canh giờ này, cung phi trong cung phải dùng bữa và nghe hát sao, nữ tử này xuất từ nơi nào, dám can đảm hốt hoảng như vậy quấy nhiễu thánh giá? Sắc mặt trầm xuống, ngón tay cái chỉ vào thân ảnh kia định quát to, lại bị bàn tay đột nhiên ngăn trở ——


      Mặc Húc giơ tay trái lên, ý bảo đừng lên tiếng.


      Thái giám tổng quản hoảng hốt hiểu ý, vội vàng lùi sang bên.


      “Oành——!”


      “A” Lạc Cơ Nhi chỉ lo hoảng hốt nhìn đằng sau, mà thấy được phía trước còn có người, nặng nề đụng phải người tới, dưới chân cũng mềm nhũn, ngã ngồi phịch xuống mặt đất. Nàng vội vàng lấy tay chống đỡ, nhưng trận đau đớn vẫn truyền đến.


      “Lớn mật ——” Thái giám tổng quản rốt cục nhịn được quát tiếng chói tai, ngón tay tức giận đến run run mà chỉ vào nữ tử phía dưới, thanh cao vút mà sắc nhọn, “Ngươi là nha hoàn ở cung nào? ! Dám to gan đụng vào Thánh Thượng, ngươi muốn sống nữa có phải ?”


      Thánh thượng.


      Hai chữ này xẹt qua trong đầu, Lạc Cơ Nhi cả người như bị sét đánh, hơi run rẩy đưa mắt nhìn, dịu dàng nhìn thân ảnh nam tử cao lớn trong hành lang dài kia, từ dưới hướng lên , cả người tỏa ra khí vương giả làm cho cả người nàng phát run!


      Mặc Húc đảo mắt cái, bên môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt đến nhìn ra.


      —— nhìn thấy hình dáng của nàng.


      Sợ tóc ẩm ướt dán lên sườn khuôn mặt trắng nõn, miệng nàng hơi sưng, hồng giống như quả đào, dường như là từng bị nam nhân hung hăng hôn. Tay áo bị xé rách chứng minh này, cánh tay nàng dài mà trắng nõn như như trong làn sa mỏng.


      “Nhìn thấy Hoàng Thượng, ngươi lại còn quỳ xuống?!” Thái giám tổng quản quả thực tức nước vỡ bờ, trong lòng sợ hãi cùng phẫn nộ đan xen, lan hoa chỉ* chỉ loạn trong trung, “Người đâu! Người đâu! Lão nô hôm nay thể thay Hoàng Thượng dạy bảo tiểu nha đầu ngươi trận.” (*ngón tay để theo kiểu điệu đàng như cầm bông hoa)


      Quỳ?


      Lạc Cơ Nhi nhìn vị công công giậm chân kia, lại nhìn nam tử tao nhã mang theo vẻ uy nghiêm khiếp người, trong lòng dường như dâng lên cảm giác hoang liêu.


      Vì sao ta phải quỳ lạy?


      Nơi này phải là quốc thổ của ta, người đàn ông này lại càng là Thánh Thượng của ta, dựa vào cái gì mà ta phải lạy?


      Những khuất nhục đan xen cùng hận thù lớn dần như giấc ngủ đông kéo dài đồng thời kéo đến, khiến hai mắt nàng lập tức ẩm ướt. Lạc Cơ Nhi cố nén nước mắt và suy nghĩ, từ mặt đất chậm rãi đứng lên, thân thể suy nhược trong gió đêm tạo thành loại dáng vẻ kiên cường làm người ta thương tiếc.


      “Nếu như ta quỳ sao?”

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :