1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 20: Mê Hoặc Của Nỗi Tuyệt Vọng
      Làm sao có thể ——

      Làm sao có thể như vậy ?

      muốn, muốn, muốn !!!


      Nàng từng thấy qua khoảng khắc nhiều người bị đánh đến chết tại điện Đằng An, nàng chứng kiến rành rành trước mắt cảnh giết chóc đẫm máu! Đầu người rơi mặt đất, tay chân bị chặt đứt, hai mắt trợn trừng đầy máu chết nhắm mắt.


      Thế nhưng nàng chưa bao giờ trải qua thời khắc sợ hãi như thế này, bên tai nàng ngập tràn tiếng kêu gào thảm thiết của người con kia, tim nàng như bị treo ngược lên, siết chặt đến mức muốn rạn nứt! Đau, đau quá, đáng sợ .


      Cặp mắt của Mặc Uyên khẽ động, nhìn tiểu nữ nhân trong lòng.


      sợ hãi, đau đớn trong lòng nàng bị kích thích khuấy động đến tột cùng bởi tình cảnh này, nước mắt trong suốt khiến cơn ham muốn phá hủy vừa điên cuồng tàn nhẫn lại vừa thương tiếc chồng chất trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.


      “Nô nhi ngoan.” Lực đạo tay như muốn đem nàng ngoan ngoãn tiến vào trong thân thể, môi Mặc Uyên dừng lại thái dương của nàng, giọng khàn khàn theo cổ họng mà phát ra. “Nhìn kỹ , thấy rồi chứ, nàng ta bị trừng phạt nghiêm khắc như thế nào.” Bàn tay to lớn nắm lấy cằm nàng, kề sát vào hơi thở thơm ngát trong miệng nàng, dây dưa ngớt. “Bé con tò mò, tiếng cầu xin tha thứ của ngươi là êm tai, chẳng qua là nên chấp nhận, vẫn nên chấp nhận!”


      Cánh tay rắn chắc vuốt ve làn da mềm mại cánh tay nàng, nước mắt của nàng lại vì hoảng sợ mà rơi xuống, trái tim trầm xuống.


      Sau khắc, nàng đột nhiên quay đầu lại, chứng kiến cảnh Nhiêu nhi bị hai người gia phó bắt được tay chân, mặt chút biểu tình lôi vào chính giữa lồng sắt.


      “A—-! A——!!!”


      Tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang lên, vang dội khắp cả tòa đại điện!


      Lạc Cơ Nhi nắm chặt vạt áo trước ngực , trừng to mắt, toàn thân run rẩy mãnh liệt, những con rắn trong lồng sắt hình như nghe được mùi đến, đều nhao nhao bò về hướng người kia. Nhìn thấy những con rắn trắng muốt, con nọ quấn lên con kia, Nhiêu nhi kinh hoàng mà liều mạng vùng vẫy thân thể, từng tiếng từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, cả khuôn mặt của Nhiêu nhi hoảng sợ đến biến dạng, mãi cho đến khi toàn thân từ xuống dưới đều là rắn bò.


      Nàng ta đấu tranh vùng vẫy, nhưng lại thể thoát khỏi bọn rắn điên cuồng cắn xé, quấn bám lấy!


      “A a a——!” thanh như muốn xé nát cổ họng, điệu thê thảm làm sao !


      muốn, muốn !” đau khổ bao vây lấy Lạc Cơ Nhi, nàng liều mạng ra sức muốn tránh khỏi vòng ôm của Mạc Uyên, né xa kiềm chế của tên ác quỷ này, nhưng bất luận như thế nào cũng đều là phí công vô ích !


      Cánh tay dài cứng như thép giam cầm nàng trong lòng, cặp mắt toả ra tia nhìn u ám, thâm sâu, nghiền ngẫm giống như thưởng thức vẻ mặt giãy dụa đấu tranh của nàng.


      “A—–!” tiếng thét chói tai, là từ Lạc Cơ Nhi ,


      Tóc nàng tán loạn, cảm giác vô lực tràn đầy trong lồng ngực, nàng từ bỏ giãy dụa , hai tay liều mạng bịt kín lỗ tai, muốn cắt đứt tất cả tiếng kêu vang dội khắp đại điện kia! Nàng muốn nghe, muốn nghĩ tới .


      Cánh tay trắng mềm như ngọc, mái tóc đen mượt như tơ, còn có thân thể mềm mại run rẩy trong lòng, cặp mắt Mặc Uyên chuyển động, chìa tay ra khẽ chạm vào khuôn mặt chôn ở trong lòng mình, nhưng ngón tay lại chạm phải mảng ẩm ướt.


      Là nước mắt.


      Trong veo, chính là nước mắt mang theo tuyệt vọng gì so sánh được.


      Trong điện, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng yếu , hình như bị mãnh thú cắn vào yết hầu, đau đớn đến thể …. rốt cuộc cũng phát ra tiếng nữa.


      Gục đầu xuống, bàn tay to gượng gạo nâng khuôn mặt nhắn của nàng lên, Mặc Uyên trong lòng đột nhiên khẽ động.


      Hai hàng mi khép kín khẽ run run, nàng cắn chặt môi, dấu vết màu đỏ tươi xuất ở khoé môi, tản ra vô hạn.


      Hô hấp trong chốc lát bị kiềm hãm !


      Mặc Uyên ôm nàng càng chặt hơn, cúi đầu hôn lên môi nàng.


      Mùi vị máu ngọt khiến người ta say mê, chiếc lưỡi linh hoạt của đùa bỡn hồi với môi dưới của nàng, tiếp đó lại thay đổi phương hướng tiến vào khoang miệng thơm mát của nàng, đầu lưỡi chạm vào, nhưng lại bị hàm răng của nàng ngăn trở ngoài ý muốn, nàng run rẩy, toàn thân căng thẳng .


      Mặc Uyên nhíu mày, hiểu cảnh tượng vừa nãy khiến nàng sợ hãi.


      “Ngoan, đừng khóc, hé miệng ra nào.” Giọng khàn khàn, ôn nhu an ủi, như là bùa chú, muốn siết chặt thần kinh nàng. Chuyện mà từng sợ nhất chính là nước mắt của Tâm Uyển, nàng vừa khóc, toàn bộ lạnh lùng cùng quật cường của đều trút bỏ xuống hết, hận thể đem cả thiên hạ đến để làm nước mắt nàng ngừng rơi, bởi vì thương nàng đến mức hết thuốc chữa.


      Lời thốt ra, Mặc Uyên đột nhiên mở to mắt, trong lòng chấn động !


      Chết tiệt .


      Lại nghĩ đến nàng sao.


      Thân thể mềm mại trong lòng run rẩy càng dữ dội hơn, hình như căn bản nghe thấy giọng ôn nhu của .


      Trong lòng bỗng nảy sinh hận ý nồng đậm, là đối với người đàn bà kia hay là với Lạc Cơ Nhi trong lòng mình, cặp mắt của Mặc Uyên lạnh lẽo, vươn tay ra nắm lấy cằm nàng, “Ta ngươi mở miệng, nghe sao ?”


      Nhiệt độ tay nóng rực, từng chút từng chút chạm vào mặt nàng, lại khiến cho sợ hãi của Lạc Cơ Nhi ùn ùn kéo đến !


      “Đừng đụng vào ta Mặc Uyên, cho ngươi chạm vào ta!” Cặp mắt thê lương và xinh đẹp mở to, nhìn thẳng vào ! Bên trong đôi mắt nàng là nỗi sợ hãi to lớn hòa cùng tuyệt vọng, trái tim chịu đủ loại tàn phá chỉ còn lại là hận ý !


      “Chít chít ——-”


      Bên tai còn vang lên tiếng lít chít của thân rắn quấn quanh, thấm vào xương tuỷ, khiến kẻ khác phải kinh hãi.


      Mặc Uyên cứng đờ trong nháy mắt, cặp mắt sắc bén đón nhận ánh mắt tuyệt vọng cùng khuất phục của nàng, đọc ra trong đó có nồng đậm hận ý.


      Mang theo ham muốn xâm lược, hai tay nắm lấy cổ nàng, “Đây là lần thứ mấy ngươi hai chữ này rồi?” Bàn tay to lớn nóng rực rời xuống, Mặc Uyên nhìn thằng vào đôi mắt màu hổ phách lấp lánh trong veo của nàng. Khi nàng sững sờ là lúc hung hăng nắm lấy bờ ngực mềm mại của nàng. “Hả?”


      “A.” Trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn mạnh mẽ cùng nhục nhã, xâm nhập vào cả người nàng.


      “Lạc Cơ Nhi, ngày hôm nay ta khiến cho ngươi biết chút cái gì mới gọi là tra tấn thực ! ” Dây đàn kéo căng, đột nhiên đứt ! Trong cặp mắt của Mặc Uyên tản mác ra thù hận sâu sắc, như muốn xuyên thấu thân thể nàng.


      Trong nháy mắt, có tiếng y bào vai bị xé rách, hung hăng xé tuột đến hông !


      người đột nhiên tràn tới cảm giác mát mẻ, Lạc Cơ Nhi vô thức cuộn tròn bả vai, lại ngẩng đầu lên thấy Mặc Uyên bị thù hận xâm chiếm, con mắt mang màu sắc tối tăm —- ánh mắt của rơi vào chữ “Nô” được đóng ngực nàng !


      “A—–!” Nương theo tiếng thét chói tai, cả người nàng bị ấn vào toạ ỷ (* ghế dựa ) lạnh buốt đại điện, trước ngực bỗng nhiên có trận nóng rực kéo tới! vừa cắn vừa hôn, hung hăng hôn lên chữ “Nô” bé mà tràn ngập khuất nhục kia!


      Đau đớn khiến Lạc Cơ Nhi bật ra tiếng than , chỉ cảm thấy dấu ấn đó bị ngậm trong miệng, hung hăng xé rách da thịt biến dạng, từng tơ từng tơ máu chảy ra từ mạch máu, lại chưa thấy thoả mãn mà nuốt vào, càng dụng sức hơn.

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 21: Trêu Đùa Đại Điện
      Quần áo rách rưới đủ che thân, cơ thể đau đớn khó chịu, Lạc Cơ Nhi đưa tay muốn đẩy áp chế của ra, nhưng lại cảm thấy thân thể to lớn, vóc người dường như gấp đôi nàng, bàn tay nhắn trắng nõn căn bản là ngừng được xâm lược của !


      “Đau, đau quá, a—-!” Nàng chịu nổi mà cong người lên, cảm thấy trước ngực có bàn tay to hung ác niết lấy cái đỉnh màu hồng đến biến dạng, cả người nàng run run, nghẹn ngào chống cự…


      Bàn tay to tự do thăm dò bên trong y bào, mang theo trừng phạt nghiêm khắc, mê hoặc vuốt ve dọc theo sống lưng hướng lên!


      Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy luồng cảm giác lạnh từ sau gáy, hình ảnh vừa mới thấy lại trở lại trong đầu, thân rắn chi chít bò đầy trong lồng sắt, dây dưa, cắn xé thân thể của kia… Sợ hãi cực độ biến thành ảo giác, tràn ngập cảm giác muốn nôn mửa, chiếc lưỡi nóng bỏng của người đàn ông kia vẫn người nàng…


      Đột nhiên, Lạc Cơ Nhi đưa tay ra vịn vào toạ ỷ, nhanh chóng cúi người xuống, nôn ra trận dữ dội!


      Rất buồn nôn.


      Nàng cố gắng hết sức muốn đuổi hình ảnh đáng sợ trong đầu kia, lại bị chính cảm xúc trong người doạ đến kềm chế được.


      Mặc Uyên kiềm hãm động tác lại!


      Tóc dài như tảo biển che phủ cơ thể trong suốt, trắng bệch của trẻ, nàng đau đớn mà cúi người nôn khan, từ cổ đến ngực là những đường cong hoàn mỹ khiến người ta hít thở thông, nhất là chữ “Nô” trước ngực bị hôn tới ra máu, tại nơi từng là sắc trắng trong suốt giờ thành mảng hồng.


      Cơn giận dữ bốc thẳng lên đỉnh đầu làm cho sắc mặt Mặc Uyên trong nháy mắt lạnh như băng! mạnh mẽ kéo nàng qua, đem phần thân trần của nàng hung hăng chôn sâu vào trong ngực “Ngươi rất buồn nôn? Ta đụng vào khiến ngươi cảm thấy buồn nôn?”


      Vừa mới nôn khan vắt kiệt hết sức lực của nàng, Lạc Cơ Nhi suy yếu thở hổn hển, muốn nhắm mắt lại, bả vai mềm mại lại bị giày vò đến chảy cả nước. Nàng miễn cưỡng mở mắt, dự đoán được thấy vẻ mặt nổi giận của .


      “Vì sao ngươi giết ta ?” Giọng mang theo hơi thở mong manh truyền ra từ đôi môi mỏng, nàng dùng ánh mắt thê ai nhìn , ngực phập phồng, giống như con thú chịu nổi bạo ngược, muốn dùng cái chết để trốn tránh…


      “Muốn chết?” Ánh mắt Mặc Uyên lạnh lùng nhìn người con trước mặt .


      Khoé môi xuất nụ cười lãnh đạm mà tà mị thể hiểu nổi.


      Nụ cười kia khiến cho Lạc Cơ Nhi nhịn được rùng mình cái!


      Cổ tay đau xót, Lạc Cơ Nhi kêu ai tiếng, cảm giác hai tay chống đỡ cơ thể bị đại chưởng kiềm chế, thô bạo mà đặt lên đỉnh đầu! Nàng khỏi cong người lên, cổ tay bị vặn đau đớn, làm cho ngực càng thêm mở rộng, phơi bày tất cả!


      “Trước khi ta chơi đùa đủ, ai có thể được tìm đến cái chết!” Giọng lạnh lẽo làm người ta rợn cả sống lưng .


      Mặc Uyên lưu luyến nơi khuôn mặt ẩm ướt mồ hôi của nàng, hơi thở phả vào tai nàng, nàng giãy giụa muốn né tiếng của , vành tai bỗng nhiên cảm nhận trận nóng bỏng, hung hăng ngậm chặt nó, ngừng liếm!


      “A” Lạc Cơ Nhi cắn môi dưới, e sợ nghe được tiếng rên ngâm nho đứt quãng.


      Đại điện lặng im, phơi bày toạ ỷ, táo bạo như vậy hề che đậy khiến nàng nhục nhã đến mở nổi mắt! Nàng có dũng khí, lại càng tha thứ cho giày vò mình tùy ý đại điện rộng lớn này!


      cần ở chỗ này…cầu ngươi, cần tại đây!” Từ hơi thở tà mị mà đoán ra ý đồ của , Lạc Cơ Nhi cầu xin, nàng cần… cần thân thể rách nát của chính mình cứ như vậy bại lộ đại điện lạnh lẽo này.


      tiếng cười khẽ, Mặc Uyên buông nàng ra, vành tai đáng của nàng bị hôn đến ửng hồng, “Vì sao cần tại đây? nên quên ngươi là tù binh của ta, là nô nhi của ta… Ta có quyền muốn ngươi ở bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào!”


      Lời trắng trợn khiến cho toàn thân Lạc Cơ Nhi run rẩy dữ dội, mắt nhắm lại, từ chối nhìn vào !


      “Ngươi cần được dạy dỗ, nô nhi.” Kề sát vào khuôn mặt nàng, Mặc Uyên mang theo sức lôi cuốn kì lạ, bàn tay lần vào y bào mê hoặc toàn thân của nàng, cảm thụ cảm xúc run rẩy yếu ớt, “ ai thích ‘làm’ cùng con cá chết, cho nên…”


      Lạc Cơ Nhi trong lòng trận kinh sợ. Bỗng nhiên, ánh mắt mông lung mờ nước mở ra, cảm giác được tay dò xét vào phần da thịt trần trụi bên trong y bào, theo đường cong của ngực nàng nhanh chóng xuống!


      cần, đừng…” Ngăn cản có hiệu quả, nàng hít vào luồng lương khí, cảm thấy chỗ đó bị bàn tay nóng bỏng xâm chiếm. Mang theo ma lực dụ hoặc, ngón tay thẳng tắp thăm dò vào nơi ấm áp, mềm mại của cơ thể nàng.


      Xúc giác mẫn cảm, cảm giác khuất nhục vì bị xâm chiếm. trận sợ hãi tập trung ở bụng nàng, Lạc Cơ Nhi trong nháy mắt cảm thấy chua xót, nàng vẫn còn nhớ xâm phạm đau đớn này, nhớ mãnh liệt và tham lam, nhớ chà đạp cùng giày vò kéo dài như có điểm cuối kia …


      “Đừng… Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha ta…”


      Nàng e sợ cái loại cảm giác tra tấn đến điên cuồng này, nàng chán ghét tiếng rên ngâm của chính mình, chán ghét tiếng cầu xin tha thứ của mình, chán ghét bất lực thể chống cự được . Nàng cần cứ như vậy mà trở thành vật độc chiếm dưới thân !


      “Ta thích nữ nhân chuyên tâm.” Hơi thở nóng bỏng của Mặc Uyên tự do vờn quanh mặt nàng, động tác càng thêm làm càn rỡ, “Hãy cảm nhận nó, nô nhi, ta cho ngươi khoái hoạt…”


      …Tại sao lại có thể như vậy.


      Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy ngọn lửa thiêu đốt ở bên trong cơ thể, đến từ dưới thân, sắp phá tan cổ họng của nàng, nàng quật cường cắn chặt môi dưới của chính mình, hai tay bị kiềm chế đến nỗi nổi lên dấu vết màu đỏ … dòng tơ máu chảy xuống cằm bị Mặc Uyên liếm sạch, nàng cảm thấy trận tê dại như len lỏi vào từng dây thần kinh trong cơ thể, trận mãnh liệt nháy mắt thổi quét qua toàn thân!


      “Đừng…” Giằng co lâu, mãi đến khi nàng cảm nhận được ràng ngón tay còn ở trong cơ thể nàng, cảm giác xấu hổ tự động phát sinh, thở dốc thể bình ổn lại, chỉ cảm thấy ánh mắt mang theo tính xâm lược mãnh liệt nghiền ngẫm nhìn cảnh tượng này.


      “Nếm rất ngon ngọt phải ? Chúng ta đây tiếp tục…”


      Tiếng quỷ mị bên tai vang lên, từ “” vừa mới ra khỏi miệng bị môi xâm chiếm…


      Chỉ còn giọng nức nở khẽ giống như ngâm nga, Lạc Cơ Nhi cả người giống như bị lửa thiêu đốt, rung động mãnh liệt khiến cho nàng muốn bật khóc lên, nhưng làm sao cũng trốn khỏi bị đại lực kiềm chế, chỉ có thể giống như con rối bị trêu đùa đến hoàn toàn thể khống chế được…


      lúc lâu sau, trong đại điện chỉ còn lại còn lại tiếng khóc nức nở và tiếng rên rỉ.


      Lúc Phong Dực tới chú ý đến tiếng động ở bên trong, chần chừ hồi lâu nhưng dừng bước, đẩy cửa điện thẳng vào —


      đại điện cảnh tượng mị hoặc đến cực điểm, dây dưa ngớt!

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 22: Trêu Đùa Đại Điện (T

      Người con trắng nhợt gầy yếu, cổ tay bị nắm chặt, thân thể xinh bị đặt dưới thân, y bào tán loạn miễn cưỡng phủ lên thắt lưng hai người, động tác nhấp nhô liên tục thể kịch liệt. Mà nàng lại hề rên ra tiếng, vì bị hoàn toàn bao trụ. Chỉ có thể nghe được tiếng “Ô ô” phát ra do cực kì phấn khích cùng thống khổ …


      Phong Dực chậm rãi tới, phát có chút bất ngờ. Đây phải là phong cách của Mặc Uyên, từ trước đến nay hề ép buộc con .


      Nhìn từ góc độ này, ánh sáng trong đại điện có chút ảm đạm, da thịt nàng trắng nõn như tuyết, vì cảm xúc mãnh liệt bị thúc ép mà hơi run rẩy, ửng hồng lên khiến người ta phải say mê.


      Chỉ nhìn thân thể, liền biết như thế nào là ‘tuyệt sắc giai nhân’.


      Chỉ là giờ, Phong Dực biết mình có việc trong người, thể thưởng thức quá lâu.


      “Vương gia.” Chậm rãi đứng ở phía dưới đại điện, Phong Dực lãnh đạm .


      Những nhịp chuyển động làm người ta bị kích thích đến phát điên, rốt cuộc cũng vì tiếng kêu này mà chậm dần.


      Mặc Uyên nhíu mày, buông môi Lạc Cơ Nhi ra, hình như ngay thời khắc đó, nàng quay đầu thở dốc, hơi thở vừa ra khỏi miệng cũng là lúc khó khắc chế mà rên khẽ, tuyệt vọng như muốn chết , tiếng rên thê mỹ khiến người khác nghe cũng cảm thấy thẹn.


      dừng động tác dưới thân, Mặc Uyên hơi bất mãn nhìn về hướng người trong điện.


      nhìn thấy ta làm gì sao Phong Dực?”


      Giọng điệu vui của khiến Phong Dực hơi nhíu mày — thế này giống như Mặc Uyên ngày thường mà quen thuộc. Lúc trước cho dù là cảm xúc mãnh liệt như thế nào cũng gặp qua, mà Mặc Uyên cũng chưa từng kiêng dè đem nữ tử dưới thân thể mình phô bày trước mặt mọi người, mà lúc này, Mặc Uyên lại cúi thấp người xuống, dùng thân hình nam tính rắn chắc bao trùm thân thể của người con kia.


      Lạc Cơ Nhi đổ mồ hôi đầm đìa, mở ánh mắt mù sương ra, rốt cuộc ý thức được trong điện còn có người, cảm giác nhục nhã mạnh mẽ ập đến, thân thể vì mẫn cảm cực độ mà run lên, giọng nghẹn ngào “Buông ra… Đừng, đừng…A!”


      Mặc Uyên càng thêm bất mãn bởi kháng cự của nàng, con người nheo lại, nhịp chuyển động dưới thân càng thêm điên cuồng!


      Phong Dực cúi đầu, khẽ thở dài hơi, tiếp tục dùng ngữ điệu cảm xúc : “Vương gia, có tin tức trong cung, người có muốn nghe ?”


      Lạc Cơ Nhi bị từng cơn mãnh liệt đánh sâu vào tận óc đến choáng váng, khoái lạc cùng đau khổ đan vào nhau trong thân thể, tra tấn nàng suốt canh giờ, rốt cuộc tại giây phút này, nàng chịu đựng nổi thét lên tiếng thê lương, cả thân mình ưỡn cong lên.


      ngọn lửa nổ tung ở trong thân thể, những dấu vết nho xuất khắp cả người, kết nối lại với nhau, toàn thân đau đớn cùng mệt mỏi cực độ, nàng chịu nổi, rốt cuộc thân thể run rẩy dữ dội, cuộn tròn người lại và khóc nấc lên.


      Mặc Uyên cúi người, ở nơi tiếng khóc nức nở của nàng, hôn lên ánh mắt rơi lệ.


      “Tin tức gì?” Giọng của thô dát, vẫn hoàn toàn chưa rút khỏi nơi đó.


      Phong Dực dừng chút, “Uyển phi nương nương được chuẩn đoán có thai ba tháng, long nhan vui mừng, ở trong cung thiết yến mời các vương công đại thần…Vương gia, người…”


      Có thai?!


      Hai chữ này giống như lưỡi băng bén ngót, hung hăng cắm vào trái tim nóng bỏng của Mặc Uyên, chấn động mãnh liệt!


      mở to mắt, chăm chú nhìn người con đáng ở dưới thân bởi vì vui thích cùng thống khổ tra tấn mà khóc, đưa tay mơn trớn khuôn mặt cùng chiếc cổ ẩm ướt mồ hôi của nàng “Có đúng ?”


      hỏi lại câu nhưng tựa như tự trả lời, mang theo nỗi uất giận lạnh như băng, khiến người khác rét mà run!


      Ngón tay nóng rực yên lặng trượt lên , làm Lạc Cơ Nhi phen run rẩy, nàng có thể cảm nhận được chưa rút khỏi thân thể nàng, vật mạnh mẽ kia vẫn còn chôn sâu ở phía dưới thân, hai chân nàng đau xót đến mức thể khép lại, mệt mỏi quay đầu , nước mắt trong suốt vương đầy mi, hy vọng có thể vì tin tức này mà dời chú ý…


      — Nàng chịu nổi nữa, tàn phá bừa bãi vừa điên cuồng vừa có chừng mực


      “Ra ngoài.” Bỗng nhiên, ngón tay của Mặc Uyên dừng lại, lạnh quát lớn tiếng.


      Phong Dực lạnh nhạt nghe được lời như nằm trong dự kiến, hơi cúi đầu “Vâng.”


      Xoay người, Phong Dực vẫn như cũ mang theo bất kì biểu tình nào ra khỏi điện, nhưng chính là trong lòng giống như bị cái gì ràng buộc, bước chân có chút chậm chạp, có chút chần chờ, chỉ nghe phía sau tiếng thê ai than ngâm, tiếng người đàn ông thở dốc lại bắt đầu vang lên…


      Đây là loại con gì? Có thể kháng cự lại người đàn ông tà mị tuyệt mỹ nhất của Lạc quốc?


      Phong Dực nhăn mi mắt, ngay lúc bước ra cửa điện trong tích tắc quay đầu thoáng nhìn—


      Toàn thân Lạc Cơ Nhi bị kéo qua, tấm lưng trong suốt mềm mại lộ ra trọn vẹn, cánh tay người đàn ông vòng qua phần eo hướng về phía trước thăm dò, bàn tay suồng sã nắm lấy phần mềm mại mê hoặc lòng người, lực đạo mãnh liệt bức ra tiếng thét trầm trầm chói tai của nàng, dùng tư thế kiềm chế con mồi ngăn chặn toàn bộ thân thể nàng!


      cần…” Ý thức được ý đồ của , nước mắt Lạc Cơ Nhi càng thêm hung mãnh chảy xuống, bả vai suy nhược cuộn người lại, tránh né hơi thở nóng rực của , “ cần, đau quá… Van cầu ngươi buông tha ta…”


      “Nhanh như vậy lại được sao ?” Mặc Uyên ở bên tai nàng hô hấp bất ổn thổi hơi, cảm giác mềm mại tay khiến lại lần nữa thể khống chế, ngửi được mùi hương trầm từ phía sau cổ nàng, nhanh chóng hôn lên phần lưng mềm mại của nàng, “Ta còn chưa muốn đủ.”


      tiếng thê ai nức nở, Lạc Cơ Nhi nhắm mắt lại, run run cảm nhận được loại tư thế khiến người cảm thấy bị xâm chiếm cùng với nhục nhã này, nụ hôn của bá đạo, hung ác, theo khớp xương lưng đường xuống, khiến nàng ngừng run rẩy!


      Đứng ở cửa Phong Dực có chút giật mình, trong lòng nổi lên chút hứng thú nồng đậm, người con ngập đầy nước mắt hầu hạ dưới thân Mặc Uyên.


      Chỉ là, kịp suy nghĩ nhiều.


      là Phong Dực, đối với chuyện gì cũng có nửa phần tình cảm, Phong Dực!


      Khoé miệng nở nụ cười lạnh như băng, ra đại điện, lưu lại bóng dáng khiến người ra cảm thấy rét lạnh.


      Còn Mặc Uyên, lúc này bị mùi thơm cơ thể mê hoặc, trong đầu chỉ còn ý nghĩ hôn nàng…


      ồ ồ thở hổn hển, điếm xỉa đến đau đớn của người con kiều dưới thân, nhanh chóng tìm được cửa vào, cố chấp cần biết nàng chua xót, nàng đau đớn mà hung ác xuyên vào!


      muốn phát tiết, muốn phát tiết!

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 23: Theo Bổn Vương Tiến Cung

      Mang thai… mang thai… mang thai…

      cách nào tưởng tượng người từng được mình nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng lại có thay đổi như vậy, lại càng tưởng tượng nổi dáng vẻ mềm mại của thân thể nàng ở dưới thân người đàn ông kia, cũng thể chịu đựng được nàng màng thai con của người khác, còn vội vã chiêu cáo thiên hạ!


      Phẫn nộ, điên cuồng, chiếm lấy.


      “Tâm Uyển!!” thở hổn hển nặng nhọc, điên cuồng mà đâm vào, khiến người con dưới thân đau nhức liên miên, ý thức sớm mơ hồ, thậm chí ngay cả dưới thân có máu chảy ra cũng phát giác, “ cho ta biết vì sao vì sao vì sao!!!”


      Tiếng như khàn , khoái cảm lên tới đỉnh cao sau đó là đau đớn, Lạc Cơ Nhi cảm thấy dưới thân giống như bị bị môt đao nóng bỏng đâm vào, cơn đau gay gắt xâm nhập vào từng bộ phận trong cơ thể, chỉ có nước mắt ẩm ướt chứng mình nàng còn tỉnh, hề có sức phản kháng


      vùng da thịt nào là nguyên vẹn.


      Bị giữ lấy, bị xâm lược, trở thành người con cho người khác nhào nặn, hung hăng tàn phá bừa bãi


      chua xót mãnh liệt kéo đến, nàng muốn khóc, nhưng trong nháy mắt bị khoái cảm và đau đớn ùn ùn vây quanh giống như cuốn sạch tất cả, nàng chịu nổi mà kêu lên, nàng đủ sức để , tiếng phát ra khàn khàn tràn ngập tuyệt vọng. Nàng hoàn toàn buông xuôi, mặc cho những kích thích đỉnh điểm kia đến, từng chút từng chút đánh vào ý thức của nàng, làm nàng kiềm chế được mà run rẩy.


      Rốt cục, ở khoảnh khắc cuối, nàng tuyệt vọng nâng trán lên, đôi mắt thê lương xinh đẹp từ từ nhắm lại


      Ngất xỉu, tới cách hung mãnh như vậy.


      Ý thức còn sót lại trong nháy mắt, nàng cảm nhận được bứt ra và đứng lên, buông ra câu băng lãnh tàn khốc.


      “Đêm nay, theo bản vương tiến cung!!”


      __________________________________________________ ____________________________________


      Nàng muốn, muốn mình tỉnh lại


      luồng ấm áp nóng rực vây quanh, mang theo ôn nhu an ủi lan ra toàn thân từng chút từng chút .


      Cảm giác này, ấm áp, yên bình.


      Nàng cố gắng để bản thân hưởng thụ tốt đẹp ngắn ngủi trong giấc mộng này, cần lại mở mắt để thấy tăm tối có thiên lý. Chỉ là nghĩ đến người đàn ông kia nàng run rẩy cho đến khi nàng cảm giác có người chạm vào thân thể của nàng.


      “A…” Tỉnh lại trong sợ hãi, đôi mắt Lạc Cơ Nhi mở ra ngập nước, ngực hơi phập phồng khẽ thở.


      Nhìn đến tỉnh cảnh trước mắt xong, nàng rốt cục muốn thét chói tai, nhưng mở miệng, lại chỉ là tiếng khàn khàn!


      Cả người nàng ngâm trong bồn tắm, có bảy, tám người con mặc trang phục nô bộc vây quanh nàng, những bàn tay mềm mại để người nàng, xúc cảm xa lạ làm nàng có chút run rẩy, những người này thấy nàng tỉnh lại, cũng có chút kinh ngạc.


      nên đụng vào ta!”Lạc cơ nhi khàn giọng , nàng có phần hoảng sợ né ra đụng chạm của những người đó, ánh mắt trong suốt tràn ngập thê ai.


      nương, phải sợ, chúng ta chỉ là giúp lau người mà thôi “


      nương, đừng tránh.”


      muốn, muốn, muốn!” Nàng bối rối mà dùng cánh tay bé yếu ớt ôm lấy thân thể, nước mắt tràn ngập quanh mi, “ nên nhìn ta, nên đụng ta! Các ngươi đều ra ngoài!!”


      Nàng tự mình biết người có bao nhiêu dấu vết nhục nhã, nàng muốn những ấn ký này phơi bày trước mắt bất kỳ người nào!!!


      Các nương nhìn nàng có chút khó xử, nàng giống như con thú bị thương, cuộn mình lại mép bồn tắm, hai mắt trong suốt đẫm lệ mang đầy cảnh giác, vai suy nhược run run, vai đầy dấu hoan ái khiến con nhìn vào phải đỏ mặt.


      Tay , môi , mùi hương của lưu lại cùng với những vết bầm tím lâu chịu tiêu trừ.


      nương, chúng tôi phải giúp tắm rửa nha, tối nay phải hầu vương gia vào cung, chuẩn bị tốt sao được?”


      Tiến cung.


      Nàng ngẩng đầu kinh ngạc, đồng tử trong suốt xinh đẹp chứa đầy thống khổ nhìn người nữ tử trước mắt, cảm giác như bị xé rách thành từng mảng, cảm thấy tứ chi trong bồn nước nóng như mềm nhũn ra. Thậm chí cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị hủy rồi lắp lại, mê hoặc hung ác cùng chiếm đoạt, làm nàng chỗ xanh chỗ bầm tím, đau đớn thống khổ


      tiếng “ưm” im ắng, Lạc Cơ Nhi bám vào mép bồn tắm.


      Cảnh giác hơi chút trầm tĩnh lại, các nương xung quanh trao đổi ánh mắt với nhau, chợt vươn tay về phía nàng.


      được..!!” nàng vô thức né ra, giọng yếu ớt, kinh hoảng mà chống cự, nhìn các nương xung quanh sắc mặt chợt đỏ dần, Lạc Cơ Nhi cắn môi dưới, nước mắt lại trào ra, khe khẽ : “ cần, tự ta làm.”


      Các nương thoáng chút sửng sốt, lúc này mới lùi về, để mặc nàng.


      Tay run run cầm lấy khăn tắm tơ tằm, trước ánh nhìn của bọn họ, nàng bắt đầu chà lau, theo cổ tay đến bả vai, đến ngực, cảm giác nhục nhã bao vây lấy nàng. Nàng cố sức chà xát, dường như muốn chà sạch mùi hương đàn ông lưu lại người mình. Nhắm mắt lại, nàng cũng cảm thấy hô hấp nóng rực của ở sau gáy mình, bức nàng có đường trốn thoát.


      nương, mạnh tay quá.” người bên cạnh nhìn ra hành động của nàng, muốn ngăn nàng lại.


      Lạc Cơ Nhi ngừng tay, nước mắt lã chã rơi vào trong bồn nước, trong nháy mắt liền biến mất như chưa từng tồn tại.


      “Thân thể của ta, ta có thể tự lo được, mời các người ra ngoài.”


      Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hơi run rẩy với mọi người.


      “A? khẳng định thân thể này là của ?” kèm theo là giọng ôn nhu đến từ phía cửa. Cửa “chi nha” tiếng mở ra, đôi giày thêu màu phấn hồng bước đến gần nàng, làn váy màu xanh nhạt thướt tha di chuyển, như khiến người khác rung động.


      bóng dáng mảnh mai ra ở cửa, gương mặt rất thanh tú, các đường nét ràng.


      Mọi người thấy nàng đến, ngay lập tức bèn chỉnh lại quần áo, cúi đầu hành lễ: “Bích Dao nương.”


      Người con được gọi là Bích Dao cười yếu ớt, ánh mắt đảo qua mọi người, dừng lại người nữ tử mềm mại trong bồn tắm, hờ hững : “Tất cả xuống dưới, mình ta ở lại đây là được rồi.”


      Mọi người gật đầu, lập tức ngoan ngoãn nối đuôi nhau ra ngoài.


      Dường như chỉ trong nháy mắt, căn phòng dày đặc hơi nước chỉ còn lại hai người con .


      Lạc Cơ Nhi đưa mắt nhìn nữ tử thanh nhã kia, hề trang điểm, dung mạo phảng phất chút ưu thương, nhìn nàng rời mắt

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 24: Theo Bổn Vương Tiến Cung (Tt)
      Da thịt mềm mại, dáng người suy nhược, cặp mắt trong veo tràn ngập mị hoặc, khiến người thương tiếc.


      Sau hồi nhìn ngắm, Bích Dao rốt cuộc đưa ra kết luận như vậy.


      Bất chấp ánh mắt thống khổ bi thương lại chứa đầy đề phòng, Bích Dao tới, vén tay áo, tay cầm khăn tắm chậm rãi tẩm vào trong nước ấm, “Còn hai canh giờ nữa ngươi phải vào cung, thời gian còn nhiều, muốn để Vương gia lại trách tội ngươi nên tắm nhanh lên chút.”


      Lạc Cơ Nhi hơi giật mình.


      người con này có thứ mùi hương trong sạch khiến cho nàng thể chống cự lại, hơn nữa thái độ của bọn hạ nhân đối với nàng ta cũng thể đây người có địa vị trong vương phủ. Nàng giương mắt lên nhìn người con tên là Bích Dao vài lần.


      Bích Dao cười nhàn nhạt, bên môi vẫn lên vài phần bi thương như trước, lấy khăn ướt xoa lên lưng nàng.


      “A_____” trận đau đớn chợt ập đến, Lạc Cơ Nhi bám chặt vào bồn tắm, thân thể kịch liệt co quắp lại.


      Lưng nàng đau quá…


      Bích Dao cả kinh, vội vàng thu tay lại, ngập ngừng hỏi thăm: “Ta làm ngươi đau sao?’


      Vươn người xem qua, Bích Dao nhìn thấy vết dài, nuốt ngụm khí lạnh. Ở phía sau lưng, từ chiếc gáy mảnh khảnh đến tận đốt xương sống thứ tư, những vết đỏ giống như bị cào lên ở sau người, tấm lưng trắng trẻo nhắn xinh xắn của nàng, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.


      Qua hồi nỗi khiếp sợ mới được trấn tĩnh lại, Bích Dao nhìn thoáng qua khuôn mặt nhắn đau đến có chút tái nhợt , chân thành câu: “Xin lỗi, ta phải cố ý.”


      Xin lỗi.


      Chỉ câu bình thường mà khiến trong lòng Lạc Cơ Nhi lăn tăn rung động từng hồi.


      Nơi vương phủ to lớn như vậy lại có người xin lỗi đối với tù binh từ nước khác có địa vị thấp kém nhất như nàng sao?


      Trước mặt người đàn ông tìm mọi cách khinh rẻ nàng kia, nàng có thể cứng đầu, nhưng trước mặt người con ôn nhu như nước này, nàng lại có nửa phần sức lực chống lại, giống như bị hòa tan trong giọng ôn hương mềm mại của nàng ta.


      “Ngươi là…” kìm được nước mắt, nàng run giọng hỏi.


      Bích Dao chợt dừng tay, đón nhận ánh mắt có vài phần thê ai của nàng, tiếp đó yếu ớt né tránh, chính diện nhìn nàng mà đáp.


      Cầm bộ y phục tơ tằm, khoác lên cơ thể mảnh mai của nàng, Bích Dao than tiếng: “Việc này giờ nên hỏi, rồi ngày ngươi biết. Lần này tiến cung có lẽ ngươi nên có ý nghĩ tư lợi gì. Vương gia trong cung làm gì, gì ngươi cứ xem là được. nên lắm miệng với bất cứ kẻ nào, bằng ….”


      đến đây, Bích Dao dừng lại, sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng lại vẫn tiếp tục tiếp: “Trước đây đều là ta theo vương gia vào cung, giờ đổi thành ngươi. Ta khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng, ngươi có hiểu ?”


      chút thống khổ đau đớn lan tràn trong lòng, cả người Lạc Cơ nhi tựa như vô lực, chỉ có thể nắm lấy sa tơ mỏng ngực: “Biết rồi.”


      Nhắm mắt lại, nàng cố gắng khiến cho toàn thân mệt mỏi bước


      Ừm, hiểu với hiểu có gì khác biệt.


      Nàng cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn hiểu cái người đàn ông này nửa phần. làm gì gì, nàng cần gì phải để ý? Huống chi lòng sâu như biển, nàng cẩn thận lạc đường, sao lại muốn bước vào.


      Đợi ?!!


      nhầm đường?


      Lạc Cơ Nhi mở mắt, chung quanh vẫn lờ mờ hơi nước. Ý thức mơ hồ của nàng chợt lộ ra tia thanh tỉnh. Như người sắp chết đuối vớ được cọc, bàn tay trắng nõn của nàng nắm chặt lấy mép bồn tắm, ngực ngừng thở dốc.


      Miễn là nàng có thể bước ra khỏi cánh cửa của vương phủ, lúc vào cung, chắc chắn có rất nhiều chuyện xã giao bận rộn, đến lúc đó…


      Lạc Cơ Nhi như bị ý nghĩ của chính mình mà cảm thấy hoảng sợ, nhưng trong giây lát lại nhớ đến đôi mắt lệ mà cuồng ngạo của , cơ thể tà mị của , giống như cánh chim màu đen, gắt gao giam cầm nàng. mê hoặc của dường như vẫn phảng phất xung quanh nàng: “Nô nhi, đừng nghĩ đào tẩu.”


      Giật mình, toàn thân nàng chợt đổ mồ hôi lạnh.


      Bích Dao đứng bên cạnh, nhìn nàng thân toát mồ hô lạnh bèn đưa tay chạm vào trán nàng “Sao vậy? Ngươi cảm lạnh à?”


      Trong lòng có cảm giác kinh hoàng giống như bị nhìn thấu, Lạc Cơ Nhi hoảng loạn lắc đầu, vài sợi tóc phất phơ chạm vào má, cả người da thịt trắng nõn bị người đàn ông kia lưu lại những vết bầm tím càng khiến người ta nhìn thấy mà mơ hồ thương tiếc.


      “Vậy là tốt rồi, theo ta ra ngoài luôn bây giờ .” Thu tay lại, Bích Dao hờ hững .


      biết phải lên xe ngựa như thế nào.


      Nàng có thói quen mặc đồ của Lạc quốc này. Tay áo sa mỏng như khói nước vây quanh, thấp thoáng có thể thấy được cánh tay mảnh khảnh, nàng hơi cúi người khiến mái tóc dầy đen nhánh rủ xuống, trùm lên hai bờ vai gầy của nàng


      Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn về phía người đàn ông ngồi tĩnh lặng trong xe ngựa.


      Khoác mình long bào tơ tằm màu đen được trang trí với viền vàng, vô cùng tuấn dật, mặt có chút ý cười, tà mị mà cuồng ngạo, tựa người vào xe ngựa. Trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng đến, đôi mày tuấn lãng của khẽ động.


      Đôi mắt ươn ướt của nàng có đôi chút sợ hãi, cúi đầu xuống, nàng muốn bước lên xe ngựa mà cảm thấy toàn thân vô lực, suýt đứng vững!


      May bên cạnh có Bích Dao đỡ lấy, bằng cơ thể yếu đuối của nàng có lẽ ngã xuống.


      Đôi mắt của Mặc Uyên chợt rùng mình, nhìn ra sợ hãi hoảng sợ trong đáy lòng nàng.


      Nhớ tới lâu trước, vẫn còn chôn ở trong cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc của nàng, thể nghiệm khoái cảm mang đến từ lối vào khít chặt kia, dưới bụng khỏi bốc lên cảm giác khô nóng, hận thể hăng hăng cắn nuốt đôi môi đỏ thắm nhắn kia, nuốt sạch chống cự của nàng.


      Từ trong xe ngựa, hơi cúi người xuống, chóp mũi đối diện với trán nàng.


      Trong lòng Lạc Cơ Nhi cảm thấy kinh ngạc lại sợ hãi, cằm nàng bị tay nâng lên, đón nhận cái nhìn sâu thẳm đen tối từ đôi mắt của .


      “Làm sao vậy? Nô nhi, muốn cùng bản vương sao?”


      Hơi thở nóng rực của cứ thế phả vào mặt nàng, khiến nàng muốn tránh cũng thể tránh được.


      Cảm thấy cằm nóng rực lên, Lạc Cơ Nhi đứng mà cảm thấy run rẩy, quay đầu , giọng nghẹn lại: “Ta… ta…, ta lên được, chân ta rất đau nhấc được.”


      ra rất xấu hổ, nàng có thể cảm thấy mình nóng rực đến muốn bỏng chết.


      Mặc Uyên hơi nhíu mày, chợt nhớ đến tàn sát điên cuồng của mình, lại nhìn đến nàng ở trước mặt, khuôn mặt nhắn tinh tế xinh đẹp như hoa lê tẩm mưa, thân thể bé run run, giống như là loại lên án hành vi bạo ngược của .


      Trong lòng đột nhiên chùng xuống, Mặc Uyên cúi đầu thấp xuống, sát vào vào vành tai trắng nõn của nàng, khẽ :


      “Nô nhi ngoan, ôm lấy cổ ta, ta mang ngươi lên”


      Hơi thở nóng rực làm Lạc Cơ Nhi run rẩy, hàng mi khẽ động, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. hơi cúi xuống, vài sợi tóc theo đó rơi vào lồng ngực mở rộng của , nàng đưa mắt nhìn vào cổ , da thịt chỗ đó sáng bóng và rắn chắc, nhìn gần thấy bên môi khẽ cong lên nụ cười tà mị.


      “Nhanh lên chút nô nhi, ngươi muốn nhìn ta đến bao giờ nữa?” Măc Uyên cố tình trêu chọc, lời của khiền nàng cảm thấy thẹn thùng.


      Lạc Cơ Nhi cắn môi dưới, bất chấp cảm giác nhục nhã càng lúc càng lan rộng trong đáy lòng, vươn tay ra chạm vào mái tóc của , bàn tay bé ôm chặt lên cổ , làn da nóng hầm hập!


      Cảm giác gần gũi nhau khiến nàng đặc biệt lúng túng, cánh môi đỏ bừng lên do bị nàng cắn phá.


      Mặc Uyên cười tiếng, cặp mắt sáng lên nhìn vào gương mặt tuyệt mĩ của nàng. Trong nháy mắt, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy vòng eo thon bị cánh tay của siết chặt lại!


      Chưa kịp thét lên chói tai cả người nàng bay lên , nhào vào trong vòng ôm rộng lớn mà ấm áp của


      Hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh lại, chiếc mành xe lộng lẫy buông xuống, hai người bị ngăn cách với bên ngoài, ở trong khoang xe hẹp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :