1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 15: Xóa Được Vết Tích Của .

      Lời lẽ đe dọa chấm dứt, liếc mắt nhìn nàng, chậm rãi bước thong thả ra tới cửa.


      “Kiên cường nên giấu ở trong xương cốt, còn thân thể của ngươi chẳng qua chỉ là lớp da bọc ngoài, những việc này mà cũng thể buông tay sau này có thể thế nào? Ngươi hãy ngẫm lại .”


      “Chi nha —— “ tiếng, cửa nhàng đẩy ra, chầm chậm bước ra ngoài


      Im lặng.


      Trong lòng cũng tĩnh lặng.


      Nước mắt dường như cạn khô, chỉ còn lại thê lương trong lòng kêu gào ầm ĩ, chịu ngừng lại.


      Lạc Cơ Nhi động đậy, phát toàn thân đều đau nhức, vết thương như xé rách dưới thân mang theo từng đợt nóng lan tràn, trong mắt bốc lên hơi nước.


      Chịu đựng đau nhức, nàng chật vật vào bên trong, thấy sau bức bình phong chuẩn bị xong thùng gỗ để tắm.


      Hơi nóng bốc lên.


      Lược gỗ, phấn cùng với áo khoác mỏng.


      Từ từ cởi quần áo ra, nàng giẫm vào trong bồn ngồi xuống, da thịt dưới thân ngập trong nước nóng khiến nàng giảm bớt đau nhức, tay nhanh chóng để lên thành thùng tắm, lúc sau, đau đớn mới từ từ tán , hàm răng cắn chặt vào môi dưới lúc này cũng buông ra, đau nhức toàn thân ngay tại lúc này đều từ từ thoát .


      Hàng mi nàng khẽ run, nào thử lấy tay chậm rãi xát lên da thịt, nhưng khi nhìn thấy dấu hôn màu tím hồng ngay lập tức cứng đờ người, lâu sau nàng mới quyết tâm nén nỗi khuất nhục , nhắm hai mắt lại, rủa sạch từng chỗ thân thể.


      Bầm tím, vết máu, dấu ấn nung.


      Nàng nhấp nước lên măt, tiếng bọt nước ngắn ngủi vang lên do chảy từ xuống.


      Xát được, nàng nhắm mắt lại, liền nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng tà mị kia, nụ cười của , lừa gạt của , cho nàng chống cự lại, chạm vào và chiếm đoạt nàng.


      tiếng lại tiếng “Nô nhi.”


      “Ta phải!” Nàng cắn răng nghẹn ngào .


      phải là sủng vật của ngươi, phải là nô lệ của ngươi, lại càng để ngươi cứ như vậy làm nhục ta giường!


      Trong làn hơi nước mông lung, im ắng đến tiếng động.


      Nàng nhìn bóng mình trong nước, khuôn mắt nhắn xinh đẹp, suy nhược đến trắng bệch.


      Lấy cái gì? Lấy cái gì để phản kháng ? tiếng thê lương nảy lên từ trong lòng nàng làm trong nháy mắt nàng cảm thấy bất lực.


      “Lạc Cơ Nhi, ngươi ra cho ta!!!”


      tiếng kêu hung ác, vang dội ngoài cửa!


      Lạc Cơ Nhi ngâm mình trong nước, sợ hãi đến giật mình, ngước cặp mắt ướt lên định nhìn xem cửa lớn bị lực mạnh đá văng ra, ngay sau đó là tiếng bước chân của cả đám người ùn ùn kéo tới, cùng với tiếng tùm lum tùm la khuyên giải người vừa bạo phát kia.


      “Nhiêu nhi, bỏ


      “Đừng như vậy Nhiêu nhi tỷ tỷ, tất cả mọi người đều là tỷ muội.”


      Lạc Cơ Nhi trong lòng khủng hoảng, thế nhưng vì ngồi trong bồn tắm nên thể nhúc nhích nửa phần.


      Lúc này, Nhiêu nhi tức giận dồn dập để ý đến ngăn cản của mọi người, nhìn vào phía bình phong, tức giận công tâm, nàng ta bước tới, tay chân đồng thời sử dụng toàn lực mà đạp đổ bình phong!


      « Ta lại lần nữa, ngươi ra cho ta!!” Nhiêu nhi gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ vằn nhìn bình phong đổ xuống, ngay lập tức, ánh mắt hận thù nhìn thẳng về người ngâm mình trong bồn tắm.


      Mọi người xung quanh bao gồm cả Lạc Cơ Nhi đều bị cảnh tượng trước mắt làm sững sờ. Tất cả tỷ muội đằng sau Nhiêu nhi đều kinh hãi, ánh mắt nhìn vào Lạc Cơ Nhi trong thùng tắm gỗ.
      tinhbanqt2001 thích bài này.

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 16: Lạc Cơ Nhi, Con Tiện Nhân!
      Nhớ lại lúc bị người đàn ông kia chiếm đoạt, Nhiêu nhi cũng ở bên cạnh nhìn, sắc mặt Lạc Cơ Nhi tái nhợt thêm vài phần, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy vai làm nàng càng trông yếu đuối hơn.
      “Nhiêu nhi tỷ tỷ, ai cho tỷ, khi người khác tắm rửa xông vào là đúng với lễ nghĩa sao, xin mời ra ngoài.”

      « Mời ta ra ngoài? A ngươi bảo ta ra ngoài? » Nhiêu nhi tức giận, mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, lúc đỏ lúc trắng như là con mãnh thú bạo phát. “Ta muốn xem, là ai phải ra ngoài!”

      Trong nháy mắt Nhiêu Nhi tiến lên, nắm lấy mớ tóc dài lưng nàng hung hăng túm lấy!

      “A——!”Lạc Cơ Nhi đau đớn đến hấp khí, cả người bị túm đụng vào thành thùng gỗ, trong nước loang ra những mảng hồng, nước trong thùng bị bắn tóe lên, suýt nữa lật đổ!


      Đau nhức xé rách da đầu.


      Nhiêu Nhi tức đến hai mắt đỏ bừng, dùng hết sức lực kéo lấy mái tóc dài của nàng!


      “Nhiêu nhi tỷ tỷ, đừng như vậy, mau buông tay a.” Như vậy tai nạn chết người, nhanh gọi tới, mau.” các tỷ muội xung quanh tiến lên ngăn cản, tình cùng giả ý lẫn lộn, rất náo nhiệt.


      “Lạc Cơ Nhi, ta thực là xem thường ngươi, con tiện nhân này! Ở trước mặt ta câu dẫn vương gia, ngươi can đảm, vương gia sủng hạnh lần là ngươi cho rằng ngươi có thể lên trời sao? Có thể vênh mặt hất hàm sai khiến ta sao? Lạc Cơ Nhi, ngươi nằm mơ ! Những ý nghĩ ghen ghét liên tiếp ập đến, Nhiêu Nhi hung hăng nắm lấy nàng, cho đến khi cả nửa người nàng đều trồi lên ngang cạnh thùng, tóc nàng bị kéo chặt lấy.


      Tiếng giận dữ ngừng vang lên ong ong bên tai, da đầu là cơn đau như bị xé rách, hàng mi dài lưu lại những giọt trong suốt, cả người trần trụi mềm oặt, vô lực phản kháng!


      “Ta có, ngươi buông ra.” môi có chút máu, nghẹn ngào câu như vậy.


      có?” Ánh mắt đỏ huyết của Nhiêu Nhi mang theo châm chọc cùng ý cười, sức lực tay đột nhiên gia tăng! “Hừ, ngươi còn muốn lập đền thờ trinh tiết sao, ta còn tưởng ngươi là công chúa Đằng An thanh thuần! ngờ, trong cốt tủy của ngươi đều là ti tiện! Ngươi hiểu quy củ sao? Ngày hôm nay Nhiêu Nhi ta dậy cho ngươi biết thế nào là quy củ!”


      “Ba!”


      cái tát hung hăng hướng về phía Lạc Cơ Nhi, nàng chỉ thấy trận nóng bỏng, sau đó là rát buốt.


      cái tát mạnh giáng xuống, mặt còn lưu lại ràng dấu tay.


      “A…” Lạc Cơ Nhi nhịn được kêu ra tiếng, nước mắt trào ra. Tóc bị kéo, nàng hề có năng lực phản kháng, khuôn mặt thanh tú nhu mỹ, lộ ra đúng là nơi để đối tượng bên ngoài công kích.


      , phải là ta nguyện ý, phải là lỗi của ta, ngươi buông tay ra !” Trong lòng nàng ngập tràn uất ức, nàng khóc gào thành tiếng, cố hết sức giãy giụa để thoát khỏi kiềm chế.


      “Còn cãi lại?” Trong con ngươi của Nhiêu Nhi lóe lên ánh lạnh lẽo, đột nhiên giơ tay lên hung hăng tát vào má phải của nàng!


      Lạc Cơ Nhi sợ sệt nhắm mắt lại, cả người run rẩy.


      “Chi nha —— ” tiếng.


      Cánh cửa bỗng bất ngờ mở ra, thanh của cung nô kéo dài vang lên, “Vương gia đến….”
      tinhbanqt2001 thích bài này.

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 17: Biết Sai Rồi Sao?

      Vương gia?!

      Cái tay phải vung lên rất cao, Nhiêu Nhi muốn đánh tiếp đột nhiên hô hấp cứng đờ, cả người sững lại.


      Thế nào, sao có thể…


      Mọi người hít sâu khi nhìn thấy thân ảnh ưu nhã xuất ở cửa, sắc mặt đều thay đổi, tất cả đều quỳ dập đầu xuống đất, nhàng nhưng kém phần sợ hãi kêu lên: “Vương gia!”


      Trong ánh sáng nhàng, Mặc Uyên chậm rãi thong thả bước vào, mang theo nụ cười đầy tà khí bên môi.


      “Uyển nghệ quán ngày hôm nay náo nhiệt à!”


      Ánh mắt sắc bén đảo qua toàn bộ căn phòng, ánh mắt nhìn vào cảnh tượng trung tâm dừng lại, ý cười mất , chỉ là bất động nhìn bóng dáng tái nhợt nhu nhược trong thùng gỗ kia, vẫn thản nhiên lãnh đạm như thường.


      “Vương, Vương gia…” Sắc mặt Nhiêu nhi trắng bệch trong nháy mắt, buông lỏng Lạc Cơ Nhi ra, cuống quít quỳ xuống đất.


      Chậm rãi bước thong thả, ánh mắt lãnh đạm của Mặc Uyên đảo qua cảnh tượng trước mắt, hô hấp hề dự báo trước trở nên bất ổn.


      Lạc Cơ Nhi bị buông ra giống như con chim rơi vào trong thùng gỗ, mái tóc dài tán loạn tấm lưng trần, bàn tay bé bám lấy thành thùng, thở dốc, hàng mi khẽ rung động khuôn mặt tái nhợt, lộ vẻ trong sáng khiến người khác phải đau lòng.


      “Ai có thể cho ta biết, chuyện vừa rồi là như thế nào?” Ngữ khí uy nghiêm hài lòng, giọng trầm ổn nhưng làm tất cả những người quỳ mặt đất đều phát run!


      “Vương gia! Cầu Vương gia khai ân!” Dập đầu mạnh, tiếng của Nhiêu Nhi vang lên, khàn giọng mà tuyệt vọng. “Nhiêu nhi chỉ là nhất thời trong lòng hồ đồ chứ có ý gì với Cơ Nhi muội muội, xin vương gia minh xét!”


      Nàng ta biết vương gia thích nhất là xem những người đàn bà ở đằng sau khóc lóc om sòm gây , nàng biết như vậy bị nghiêm phạt, vừa nghĩ đến số phận của người tỷ muội kia, cả người nàng ta đều run rẩy, giống như là ngay sau đây tất cả xương cốt của mình bị bóp nát!


      Mặc Uyên chưa hề rời mắt khỏi Lạc Cơ Nhi, trong thùng nước tỏa ra luồng khí ấm áp, da thịt nàng lạnh run vì bại lộ ra bên ngoài, Mặc Uyên chậm rãi tới, lấy áo bào của mình xuống phủ lên thân thể của nàng.


      Trong lòng Lạc Cơ Nhi run lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn


      Cặp mắt của Mặc Uyên trầm xuống, hai cánh tay dài vươn tới ôm lấy cả người nàng ở trong thùng, dùng y bào bao chặt lấy!


      Lạc Cơ Nhi cả kinh, đưa tay muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng cả hai cánh tay đều trần trụi, đành nắm chặt lấy áo choàng người, để mặc cho siết chặt trong lòng, sắc mặt nàng tái nhợt cúi thấp đầu xuống.


      Ghì sát vào nàng, có thể cảm thấy làn hương thơm từ trong lớp áo chưa bao bọc kỹ nàng tỏa ra, Mặc Uyên giống như bị đầu độc, cúi đầu xuống bên gáy nàng, hít sâu.


      Rất thơm


      Cảm giác trong lòng, mềm mại!


      Mái tóc đen của nàng rối loạn vai, những sợi tóc đen nổi bật làn da ở vai, tạo thành loại dụ hoặc trí mạng.


      Mặc Uyên có thể thấy được nàng bị giựt đến đỏ cả da đầu, từ chỗ bị kéo lộ ra những vết đỏ, khiến người khác sinh lòng thương tiếc. ngọn lửa dâng lên từ trong lồng ngực, cặp mắt mang theo lệ khí (*cáu kỉnh, hài lòng) nhìn thẳng về phía người con quỳ dưới đất.


      “Nhiêu nhi, biết sai rồi sao?” Giọng của lạnh lùng kinh khủng như Tu La!


      "Nhiêu nhi biết sai rồi. Thỉnh Vương gia." Nhiêu nhi ngớt, dập đầu càng xuống thấp hơn, giọng cũng bắt đầu nghẹn ngào.

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 18: Cho Phép Ngươi Giết Nàng
      “Tốt lắm.” Mặc Uyên thu hồi ánh mắt, chuyên tâm ôm lấy bé trong lòng.


      “Vậy nhất định ngươi cũng hiểu quy củ trong Uyên vương phủ của ta là gì, chính ngươi tự hay là muốn bản vương cho người kéo ngươi xuống?”


      câu vang lên trong phòng, khiến cho người phụ nữ quỳ toàn thân cứng đờ.


      Ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, khí chết chóc làm mọi người khỏi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người đàn ông ưu nhã tà mị có thần sắc như bình thường kia, nhưng lại dường như thấy được địa ngục vẫy gọi, mặt vàng ệch như màu đất.


      Nhiêu Nhi ở chính giữa, lại càng ngay cả chút hơi sức để run rẩy cũng có, toàn thân cứng đờ, cặp mắt mở trợn trừng lớn, giống như xác chết bị ngâm nước. Sau khắc, thân thể nàng ta giống như có phản ứng hoá học mãnh liệt, cả người như bùng phát, gào lên khóc rống!


      “Vương gia !” tiếng kêu thê thảm chói tai vang lên, cả người Nhiêu nhi như chú chó con điên cuồng bò đến bên chân Mặc Uyên, liều mạng túm lấy gấu quần , các khớp xương cũng trở nên trắng bệch .


      “Cầu xin Vương gia khai ân ! Vương gia khai ân a ! Nhiêu nhi biết lỗi rồi, Nhiêu nhi cố ý, Nhiêu nhi cũng dám nữa, Vương gia !! Van cầu ngài, van cầu ngài thả Nhiêu nhi.”


      Tiếng kêu gào thê lương khiến cho lòng Lạc Cơ Nhi đau nhức chịu được, thân thể thoáng cái mềm nhũn, nhưng bỗng có lực truyền đến lưng, cơ thể của đỡ nàng khiến cho nàng gắt gao bám chặt vào bờ ngực rộng, tráng kiện đó, chưa đến nỗi chuệch choạng ngã.


      Vì sao nàng lại khống chế được thế này?


      Lạc Cơ Nhi yếu ớt tự hỏi, rốt cuộc là chuyện gì mà làm cho bọn họ đều sợ hãi như vậy?


      Nỗi băn khoăn trong lòng càng ngày càng nặng nề, khiến cho lòng của nàng cũng ngày càng trầm xuống —- người đàn ông như Mặc Uyên, e là chuyện gì cũng có thể làm được. Mặt Lạc Cơ Nhi trắng bệch, yếu ớt ngẩng đầu nhìn mặt , nhưng lại thấy được nét cười bí hiểm, lạnh lẽo thấu xương !


      “Xem ra, các ngươi vẫn thể học ngoan.” Mặc Uyên vươn tay ra chải vuốt những sợi tóc lộn xộn của Lạc Cơ Nhi, chạm vào vành tai trong suốt của nàng ngón tay tạm dừng xuống tiếp nữa.


      “Dù sao vẫn nên tìm người xuất giúp các ngươi nhớ lâu hơn —— Người đâu !”


      Cánh cửa bị phá mở ra cách thô bạo, vài gia nhân sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng về phía chủ nhân, “Vương gia!”


      “Đem nàng ta xuống .” Giọng lãnh đạm, tàn nhẫn của Mặc Uyên vang lên .


      “Dạ!”


      Hai gia nhân tới, Nhiêu Nhi quỳ mặt đất tinh thần nghiễm nhiên hỗn loạn, nàng ta điên cuồng rít lên giống như người điên, càng ngừng cầu xin tha thứ, cơ thể mềm oặt đứng dậy nổi, bị hai người kia kéo ra ngoài cửa.


      Trong lòng Lạc Cơ Nhi căng thẳng, nhịn được muốn ló đầu ra nhìn nàng ta, chỉ là bị nửa vòm ngực của chắn mất, eo lưng mềm mại lại bị siết chặt hơn, cặp mắt trong veo mà mỹ lệ của nàng bắt gặp nét cười ôn nhu mà tà khí của .


      “Ngươi muốn làm gì nàng ta?” Lạc Cơ Nhi nhịn được run giọng hỏi, trong đầu bỗng nhiên xuất dự cảm xấu.


      “Những người ngoan nên bị trừng trị nghiêm khắc, đó là cái nàng ta nên nhận.” Mặc Uyên với vẻ vân đạm phong khinh (*hờ hững thản nhiên), tùy tiện hôn lên khuôn mặt yếu ớt của nàng, khiến cho hơi thở thơm ngát của bản thân bao trùm lấy nàng.


      “Ta cho phép ngươi giết nàng ta!” Lạc Cơ Nhi trong lòng căng thẳng, đưa tay ra nắm lấy vạt áo trước ngực , cặp mắt xinh đẹp tràn ngập sợ hãi.


      Đúng là quả thực nàng thích Nhiêu Nhi. thích nàng ta hung hăng ngang ngược càn quấy và tự cao tự đại tùy thích, nhưng bởi vì như vậy mà nàng ta phải tìm cái chết sao? Dù cho phải chết, nàng cũng có thể nghĩ đến Mặc Uyên dùng thủ đoạn thế nào để đối phó với nàng ta!

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 19: Sợ Hãi Cực Điểm!


      Sắc mặt Mặc Uyên trong nháy mắt biến đổi, vẻ u lạnh lẽo mặt chợt loé lên,


      “Xem ra ngươi cảm thấy rất hứng thú đối với kết cục của nàng ta.” Khoé miệng Mặc Uyên biến thành nụ cười vừa thần bí vừa ác độc, mang theo vẻ mê hoặc nồng đậm, “Được rồi, nếu như nô nhi nhiều như vậy, ta dẫn ngươi xem.”


      Lạc Cơ Nhi nhơ ngác nhìn khuôn mặt tà khí của , trong đầu bỗng phát ra tiếng ù ù !


      Uyên vương phủ —–


      toà điện chầu xa lạ —–


      Ghế dựa nguy nga đặt ngay chính giữa đại điện, vài tia nắng hoàng hôn u ám, lạnh lẽo chiếu xuống thềm đá tối tăm .


      Lạc Cơ Nhi sắc mặt tái nhợt , được ôm trong lòng ngực , lẳng lặng mà nhìn vật được che đậy bằng cái màn đen ngay giữa đại điện , tia sợ hãi lại xuất trong đầu —–


      có sức lực phản kháng, cả người nàng giống như vô lực, bị gắt gao khoá lại bên trong y bào trong lòng , cúi đầu cái là có thể thấy khuôn mặt nhắn tinh tế mà ôn nhu của nàng, bàn tay to an phận được y bào bao bọc lướt những đường cong của nàng, có cách nào ngăn trở, nàng chỉ có thể cuộn mình chặt, khiến cho nở nụ cười .


      “Ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa? Trò vui sắp bắt đầu rồi.”


      Bị trêu đùa khiến hô hấp của nàng bất ổn, Lạc Cơ Nhi chỉ nghe thấy bên tai có hơi thở nóng rực đảo qua, thần trí nàng mới tỉnh táo lại vài phần.


      Ánh mắt đau khổ rung động lòng người, nàng dịu dàng nhìn vào nơi chính giữa đại điện to lớn.


      thanh kêu rên, từ xa đến ngày càng gần —–


      Cả người Nhiêu Nhi gần như điên cuồng, vùng vẫy đến mức quần áo và tóc tai đều hỗn loạn, khuôn mặt trắng bệch, hoảng loạn, nét mặt khổ sở cầu xin làm cho trái tim của Lạc Cơ Nhi đau đớn ỉ, hô hấp của nàng đình chỉ trong chốc lát, trơ mắt nhìn nàng ta bị kéo về phía tấm màn đen ở phía dưới.


      Hai kẻ gia phó (*người hầu) mặt chút thay đổi, vươn tay ngăn chặn hành động cuồng loạn của nàng ta, tấm màn đen đột nhiên được xé xuống !


      Lạc Cơ Nhi khẽ run hàng mi, bây giờ mới nhìn ra được là nguyên lai tấm màn đen bao phủ cái lồng giam màu đen được tinh xảo tạo nên bởi những lưới sắt, bốn góc được cố định vững vàng, chỗ giao nhau giữa tối tăm u ám và ánh sáng nhàn nhạt tản mát ra mùi trầm.


      “A——–” tiếng rít cao vút chói tai vang lên.


      Toàn thân Nhiêu Nhi run rẩy dữ dội, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng đến cực điểm !


      Lạc Cơ Nhi chấn động cả kinh, cảm thấy người đàn ông này càng ôm nàng chặt hơn.


      “Hí hí —–”


      người kéo cái cửa sắt ra , Lạc Cơ Nhi nghe được trận thanh làm cho người ta sởn gai ốc, thanh chi chít giống như là …


      Sau khắc, Lạc Cơ Nhi bị cảnh tượng nhìn thấy doạ đến cả người cứng ngắc, mồ hôi lạnh ngừng túa ra !


      Bên trong cái lưới sắt to lớn, bò đầy thứ giống như rắn, chi chit ôm lấy cái lưới sắt tinh mịn, chiếm giữ, quấn lấy, những con mắt đỏ như máu hướng ra phía bên ngoài quan sát.


      Nhiêu Nhi cũng nghe được tiếng động ở khoảng cách gần kề kia, hơi lạnh thấu xương bò đến lưng, nàng dùng hết sức lực cuối cùng hô lên, thân thể run đến mức muốn rời ra “A——–! Vương gia , đừng ! Nhiêu nhi biết sai rồi, Nhiêu nhi thực biết sai rồi !!! Người cứu mạng, người cứu mạng a !!!”


      thanh thê ai vang vọng khắp trong đại điện, trái tim của Lạc Cơ Nhi như thể bị hung hăng cắn xé, đau đến khó đỡ !


      “Đừng như vậy với nàng ta, ta xin ngươi !” Bàn tay bé run rẩy nắm lấy vạt áo , khuôn mặt nhợt nhạt của Lạc Cơ Nhi ngẩng lên, trong lòng sợ hãi tới mức cực điểm, nước mắt mãnh liệt tuôn trào, “Van cầu ngươi ! được !”
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :