1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 10: Đừng Nghĩ Làm Nhục Ta





      Tiếng kêu du dương mà quyến rũ, cùng với tiếng nước ấm áp chuyển động phía dưới làm cho bầu khí bên thêm mờ ảo…


      tiếng, tiếng…


      Lạc Cơ Nhi quay mặt , nàng thấy thân hình của nàng kia vặn vẹo bên dưới Mặc Uyên, tiếng rên rỉ càng ngày càng cao vút, hình như lên đến cực điểm…


      thể chịu đựng được…


      Ngón tay thon dài của Lạc Cơ Nhi bấu chặt vào lòng bàn tay, nàng nhắm mắt lại, bao giờ muốn nhìn thấy hình ảnh dâm loạn này nữa.


      Nàng đột ngột đứng lên, muốn tránh khỏi nơi này, để ý tới nửa người ướt sũng.


      “Đứng lại!!”


      tiếng gầm đủ làm xáo động cả ao nước ấm.


      xinh đẹp như hoa như ngọc nằm phía dưới Mặc Uyên ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hẹp nhìn chằm chằm người ở bờ, nhưng thân hình nhắn đầy dục vọng ngừng lại.


      “Lại đây” ra lệnh ngắn gọn.


      Lạc Cơ Nhi sắc mặt tái nhợt, vài lọn tóc ướt dính vào mặt làm cho nàng ngưa ngứa, nhưng nàng dám gỡ ra.


      nên. Cơ Nhi sợ quấy rầy đến hứng thú của Vương gia, Cơ Nhi nên lui ra là tốt nhất”


      Thân hình mảnh mai lả lướt nhưng kiên quyết quay lưng về phía .


      hàng lông mi đẹp của Mặc Uyên có chút tức giận, môi giữ nụ cười gian tà, gia tăng lực và tốc độ.


      Rốt cục khi nàng kia thét lên tiếng bén nhọn Mặc Uyên cũng dừng lại.


      Ngay sau đó, đôi mắt trừng lên của nàng ta cụp xuống, Mặc Uyên chút thương xót đẩy bật thân hình mảnh vải của nàng ta ra cạnh ao.


      Thét lên tiếng, cùng với cảm giác vui sướng và đau đớn nàng ta ngất


      “Xem ra ngươi thích ta dùng phương thức thô lỗ với ngươi…”


      Nghe được lời lẩm nhẩm trong ao, cả người Lạc Cơ Nhi run lên, vậy


      Mặc Uyên nheo mắt lại nhìn bóng lưng quật cường của nàng, lên bờ, nữ tỳ bên cạnh ngay lập tức mang áo bào khoác lên người cho .


      Bước chân phía sau càng ngày càng tiến lại gần…


      Cổ họng của Lạc Cơ Nhi nghẹn lại…


      tới gần mang theo hơi thở nóng rực.


      “Chờ …”


      Mặc Uyên sửng sốt.


      Lạc Cơ Nhi xoay người, nhanh hơn chớp quỳ xuống trước mặt .


      Mặc Uyên nhíu mày theo dõi phản ứng của nàng.


      muốn cho biết nàng vì sợ hãi nên mới làm như vậy.


      “Vương gia, nương kia vừa bị ngất, tình hình được khả quan lắm, Vương gia qua xem ấy như thế nào sao?”


      Là người hoan lạc, sủng ái, ít nhất cũng phải xem nàng ta sống hay chết chứ.


      Nghe xong lời này, nụ cười của Mặc Uyên nhếch lên châm chọc, tưởng tượng nổi là nàng để ý đến việc này…


      từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thấy nàng trong bộ sa y màu trắng ướt đẫm, tôn lên đường cong ở lưng, ánh mắt tiếp tục di chuyển xuống dưới… Mặc Uyên thấy căng thẳng, luồng khí nóng xông lên đỉnh đầu.


      “Quả là vưu vật (*vật/người tuyệt diệu), chẳng qua…. quá nhiều lời mà thôi!”


      Lạc Cơ Nhi cúi đầu thấp, thân hình run lên, nàng chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt thấy cơ thể bị lực mạnh mẽ kéo ngã vào trong lồng ngực nóng cháy.


      Nàng hít từng hơi từng hơi , đôi mắt chằm chằm nhìn


      Từ từ chậm rãi.


      Hai mắt mở to, nàng ngắm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của , nhìn vòm ngực săn chắc, nhìn cánh tay mạnh mẽ của , nàng cảm nhận được hơi thở dồn dập của mình, khuôn mặt ửng hồng đến mê người.


      Từ lúc nào mà tiến lại.


      Trong đầu nàng bỗng nhiên ông tiếng, nàng đảo mắt nhận ra tất cả các lên bờ, ra ngoài, thậm chí cả những nữ tỳ chuyên hầu hạ cũng lui xuống, giờ đây ở trong cái ao này chỉ còn lại hai người.


      Nàng có ngốc cũng biết muốn làm gì!


      được, Mặc Uyên, ngươi buông ta ra!” Lạc Cơ Nhi cố sống cố chết giãy giụa đứng lên, để ý tới nam nhân trước mặt giọng bị khản đục vì ham muốn “Cởi ra”. Tiếng vải rách vang lên, y phục của nàng bị xé rách, lộ ra phần xương quai xanh.


      “Ngươi nghĩ ngươi có thể cản được ta sao?!” giữ chặt phần thắt lưng của nàng, cúi đầu để cho trán của chạm vào khuôn mặt nhắn hoảng hốt của nàng, giọng thầm cuốn hút: “Ngươi nghĩ bản vương làm nhục thân thể của Lạc Cơ Nhi ngươi hay sao? Ngươi có biết có bao nhiêu đứa con mơ tưởng được bò lên giường của ta hay ?!”


      “Đó là các nàng ấy muốn, chứ ta !” Nàng giống như chú mèo hoang bé nhưng quật cường, toàn thân ướt sũng, nhưng ánh mắt bướng bỉnh nhìn , ngực phập phồng yên. “Ngươi quá tự phụ rồi, ngươi nghĩ tất cả mọi người đều phải cúi đầu nghe theo lời của ngươi sao! Thế nhưng có người vĩnh viễn nghe lời ngươi là Lạc Cơ Nhi ta, bao giờ. Ngươi nghe có hiểu ?”


      Từng chữ từng chữ trong câu của nàng đều như khiêu khích tính nhẫn nại ở mức đỉnh điểm của .


      Những ngón tay của miết làn da non mịn màng của nàng, để lại những vết đỏ hồng. Môi Mặc Uyên nhếch lên vui vẻ, “Chúng ta thử xem nhé, tiểu công chúa, ta dùng cách của ta khiến ngươi phải từ từ mà phục tùng ta, kiêu ngạo của ngươi, tự tôn của ngươi, cả xương của ngươi đều tan chảy dưới thân ta, ta chờ, chờ đến khi ngươi mở miệng cầu xin ta!”


      Lạc Cơ Nhi nhìn , hàng mi như cánh chim khẽ run rẩy.


      Chính là lúc ra tối hậu thư khiến nàng run rẩy.


      “Chiết tiệt” Thấp giọng mắng, cúi đầu giữ chặt khuôn mặt nàng, ngăn chặn phản kháng của nàng, ngăn chặn tính quật cường của nàng, hung hăng ôm lấy nàng, muốn đem tất cả cơ thể của nàng hòa tan vào cơ thể của .


      Tất cả khí nóng đều thâm nhập vào hơi thở của nàng.


      “A…”


      Lạc Cơ Nhi hít thở được, đầu lưỡi theo bản năng tránh né nhưng lại bị bắt lấy, nhất quyết làm cho khí lực toàn thân nàng tan biến. Nàng cố gắng giãy giụa, nhưng chỉ càng làm cho thân thể nàng tới gần hơn. Nàng có thể cảm nhận được cơ thể của hai người dính chặt vào nhau. Nàng có thể nhận thấy cánh tay mạnh mẽ của , lồng ngực vững chắc của đối lập hoàn toàn với thân hình mềm mại như nước của nàng.


      Nhất là phần thân dưới của nóng và cứng, mạnh mẽ xuyên qua lớp vải mỏng chạm đến người nàng.


      được”


      Nàng sợ hãi kêu lên, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, đọng lại ngực .


      Mặc Uyên chịu được nữa, bàn tay to của xé rách quần áo của nàng, phủ lên hai vùng mềm mại trước ngực nàng. Ở dưới nước bộ y phục mỏng manh che chở được cho nàng, nặng nề thở dốc, ra sức ngăn chặn phản kháng của nàng. Nàng thét lên chói tai, lưng bị đập mạnh vào cạnh ao lạnh lẽo!

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 11: Trốn Thoát Khỏi Xâm Chiếm





      “Mặc Uyên, ngươi nên đụng vào ta! Ta cho phép ngươi chạm vào ta!”


      Biết trốn thoát, số phận bị nắm giữ, hai tròng mắt Lạc Cơ Nhi rưng rưng, lần cuối cùng giãy dụa quát to!


      “Được rồi, là như thế, gọi tên của ta , ta thích nghe ngươi gọi như vậy.” bị đốt cháy đến mất lý trí, vùi sâu vào cần cổ của nàng, dấu hôn màu hồng lan ra theo đường hôn xuống của , cho dù nàng kêu gào thế nào, đều ngăn cản được trong nước hai tay từng tấc, từng tấc xâm chiếm và chà đạp.


      Nhẫn nại lên tới đỉnh điểm!


      đem cả người nàng bay tới, cưỡng chế đặt ở bên cạnh ao.


      “Nhớ kỹ giờ khắc này, tiểu công chúa của ta”


      “A…..!” tiếng thét thê lương chói tai, Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu lên, cần cổ duyên dáng giãn ra thành loại dáng vẻ tuyệt vọng, móng tay cào cấu bên cạnh ao những đường nét đáng sợ. Toàn thân nàng run rẩy, vẫn là đau đớn xé rách ngừng kia.


      Đau quá.


      Đau quá, đau quá.


      Nước mắt nóng bỏng ào ào tuôn ra, bao vây cả người nàng, nàng run rẩy tựa như bông hoa trắng nhuốm đầy máu.


      luồng hơi thở nóng rực vây quanh cổ nàng, Mặc Uyên thỏa mãn thở dài, ngậm lấy vành tai xinh xắn của nàng, tư thế hoàn toàn ôm lấy chiếm giữ nàng, trong chốc lát càng ngừng chuyển động theo nhịp.


      làn sóng lại làn sóng đau đớn.


      Lạc Cơ Nhi đau đến sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, bên tai là tiếng thở dốc trầm thấp kịch liệt của người đàn ông, bị cưỡng chế tách ra, bị thứ phải của mình xâm chiếm, hết lần này đến lần khác.


      trở về được nữa rồi.


      Giờ khắc này, nàng rốt cục hiểu , mình bao giờ còn là công chúa nữa, mình còn là con thương của phụ hoàng mẫu hậu nữa, còn Đằng An, còn gì nữa rồi!


      Chỉ còn lại nỗi dằn vặt vô tận này, người đàn ông ở đằng sau xâm chiếm mỗi lần càng thêm mãnh liệt. Nàng đau nhức muốn run rẩy khép hai chân lại, lại bị lực lớn hơn tách ra, tay cũng xâm nhập theo, càng ngừng đùa giỡn nơi mẫn cảm đến tột cùng ấy. Nàng kêu gào khản giọng rồi, giờ kêu ra tiếng nữa, chỉ có thể cả người run rẩy, thống khổ rên rỉ theo tiết tấu nhịp chuyển động của .


      Từ trong ao ấm áp, đến bên bờ ao lạnh lẽo, rồi lại đến bên cạnh giường.


      Nàng bị thống khổ dằn vặt đến còn khí lực, chỉ có thể để mặc ôm ấp, kéo, đè xuống, chịu đựng vô tận.


      Rất lâu sau đó.


      run rẩy thả nàng ra.


      giường chỉ còn hơi thở nóng rực mà ám muội, hai người toàn thân đều là mồ hôi ẩm ướt, Mặc Uyên bình phục thở dốc, cúi người xuống dưới kiểm tra tình trạng của nàng.


      Tóc bị tẩm mồ hôi dán sườn mặt, đôi môi nàng bị hôn có chút sưng đỏ, từ cổ nàng xuống, toàn bộ đều là những vết hôn to , nhìn thấy mà giật mình, nhưng lại tỏa ra loại dụ hoặc thần bí.


      Kết thúc rồi sao?


      “A…” tiếng rên rỉ khàn khàn từ trong miệng Lạc Cơ Nhi phát ra, chậm rãi mở mắt, ánh lên hoảng hốt. Người đàn ông tuấn lãng đặt người nàng, đầu ngón tay theo sườn mặt của nàng di động, nàng nhịn được phát run rẩy!


      “Đừng.” Lạc Cơ Nhi quay mặt , cảm giác được dòng lệ nóng hổi chảy xuống từ trong hốc mắt, giọng của nàng run rẩy, bao hàm chứa muốn cầu xin. Nàng sợ đụng chạm của , nàng sợ nỗi dằn vặt đau đớn như thế, nhàng khẽ cử động, đau đớn xé rách ở dưới thân liền lan ra khắp tứ chi, tỏ người đàn ông này chút lưu tình chà đạp thân thể nàng.
      tinhbanqt2001 thích bài này.

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 12: Dấu Ấn Nung Thuộc Về





      tại biết né rồi, phải ?”


      Lưu luyến triền miên khẽ hôn lên tai nàng, Mặc Uyên cảm nhận thân thể mềm mại nằm dưới thân mình, lại cảm thấy luồng nóng rực kỳ lạ bốc lên từ bụng dưới, “Quật cường của ngươi nơi nào hết rồi, tiểu nô nhi, vừa rồi là ai ở dưới thân ta kêu lớn tiếng như vậy, muốn ta giúp ngươi quay lại chút cảm giác vừa nãy ? Hả?”


      Mặc Uyên nheo mắt lại, lời lưu tình chút nào áp vào tai nàng, vòm ngực vẫn còn áp lên cơ thể mềm mại của nàng, cảm giác được thân thể nàng run rẩy từng trận, thân thể hiểu sao lại nổi lên phản ứng.


      Mềm mại đến cách nào tưởng tượng được, làm cho hết sức hoài niệm tưởng nhớ.


      Cúi người xuống phía dưới, vẫn trực tiếp hôn cần cổ vô cùng mẫn cảm của nàng, cảm giác mùi hương cơ thể mê hoặc xông thẳng vào mũi.


      “Buông ra.” Lạc Cơ Nhi tuyệt vọng ưm tiếng, trong lúc đó bàn tay đưa tới ngực , cố gắng chống lại xâm lược của .


      “Thu hồi móng vuốt của ngươi lại cho ta!” Mặc Uyên gầm tiếng, nắm bàn tay bé của nàng đặt lên đỉnh đầu!


      thực chịu nổi phản kháng của nữ nhân này, chưa từng có người dám cự tuyệt chuyện này, lần lại lần tính nhẫn nại của bị tiêu tan hết, lẽ nào vừa nãy tàn sát bừa bãi lâu như vậy, cũng chỉ đổi lấy việc nàng càng mãnh liệt chống cự lại sao?


      “Xem ra, ta phải làm chút gì đó, ngươi mới có thể hiểu thân phận tại của mình!” áp sát vào mặt nàng, con ngươi tà mị trở nên băng lạnh, “Để ta nghĩ xem, ta nên lưu lại ấn ký ở chỗ nào mới tương đối thích hợp đây.”


      Ánh mắt xâm lược, từ môi nàng, đến cần cổ, rồi đến ngực của nàng.


      “Ngươi muốn làm gì?” Giọng của Lạc Cơ Nhi khàn khàn, nhưng thấy ánh mắt lạnh của , toàn thân nàng đều nổi lên luồng hàn khí, nhịn được run rẩy!


      Ngón tay thon dài theo sườn mặt nàng xuống, da thịt như là khối bạch ngọc hồn nhiên thanh thuần, tay lướt qua chỗ nào, đều nổi lên ửng hồng, tấc lại tấc, vuốt nhè da thịt của nàng.


      “Yên tâm, ta tàn nhẫn làm tổn thương khuôn mặt nhắn mị hoặc lòng người của ngươi đâu”, cúi người, cắn môi dưới của nàng rồi nhàng liếm liếm, hơi thở như lan ” nên giãy dụa, càng cần phản kháng, như vậy chỉ càng đau nhức hơn.”


      , từng chữ từng chữ, vang dội trong đầu nàng!


      “Mặc Uyên, ngươi rốt cục muốn làm cái gì? Buông ra!”


      đứng thẳng dậy, đôi môi quyến rũ tràn ra nụ cười đầy tà khí, “Người đâu.”


      Tựa hồ là chuẩn bị sẵn sàng từ trước, vài người mang theo cái lò lửa vào, trong lò lửa là than cháy bừng bừng, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách.


      Lạc Cơ Nhi hô hấp đều đình trệ.


      Nàng từng nhìn thấy vật kia. Ngày ấy khi tiến vào Uyên phủ, trán nữ nô bị nhốt cùng nàng cũng có ấn ký này.


      muốn, muốn! Ngươi nên như vậy.” Sợ hãi quá lớn hóa thành hàng lệ, theo khóe mắt chảy xuống, Lạc Cơ Nhi run rẩy suy nghĩ, co quắp đứng dậy, hai tay lại bị bắt được càng siết chặt, vững vàng giam phía đỉnh đầu, ngực nàng mở rộng ở trước mặt , bởi vì giãy dụa kịch liệt mà phập phồng!


      “Ta rồi, nên giãy dụa, như vậy chỉ làm ngươi càng đau đớn” nhìn thân thể mềm mại ở dưới thân ngừng nhúc nhích khóc nức nở, trong lòng bỗng dâng lên ý muốn chinh phục, dường như trải qua quá trình tàn nhẫn như vậy, nàng biến thành vật phẩm chỉ thuộc về mình , người nàng có vết tích chuyên thuộc về


      Que hàn đỏ rực, được người lấy ra từ trong lò lửa, khiến khí có mùi bỏng.


      Người hầu tới, quỳ xuống cầm que hàn kia đặt vào trong tay , hai mắt dám nhìn thẳng.


      Nàng run rẩy, khóc nức nở, dường như có thể cảm nhận được độ nóng của que hàn, khiến người ta kinh hãi!


      muốn, muốn ngươi đối với ta như vậy, cầu ngươi.” nước mắt trong suốt chảy mặt, môi dưới bị nàng cắn chảy cả máu, nhưng chính là cũng thức tỉnh được nửa phần thông cảm của người đàn ông phía .


      “Ngoan, kiên nhẫn chút, qua ngày hôm nay, ngươi còn có tên nào khác, ngươi chỉ là nô nhi của mình ta”. Cúi xuống, hôn lên đôi môi ấm mềm hồng nhuận của nàng, tùy ý lưu luyến, mà que hàn trong tay từng chút, từng chút tới gần thân thể liên tục giãy dụa của nàng.


      “Được rồi, nô nhi” tiếng gọi khẽ khàn khàn mà mị hoặc, trong con ngươi của Mặc Uyên tỏa ra ánh sáng khát máu mà mù mịt!


      “A….”


      tiếng kêu thê lương vang vọng toàn bộ cái ao!


      Đau đớn cháy bỏng, hung hăng in lên ngực nàng, đau nhức làm người ta chết ngất, trong nháy mắt truyền đến tứ chi xương cốt!


      Mùi da thịt bị cháy, từ từ lan tràn ra.


      Lạc Cơ Nhi đau đớn cả người run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra, liều mạng muốn giãy ra tránh kiềm chế của , cổ tay lại bị túm lấy càng chặt, chỉ có vùng ngực kia bị que hàn hung hăng in lên là phơi bày trước mắt . Lạc Cơ Nhi kịch liệt run rẩy đau đớn đến kêu ra tiếng, chỉ còn lại tiếng rên co quắp, cổ của nàng ngửa ra đằng sau, chỉ muốn ngất .


      Mặc Uyên khép nửa mắt, cảm thụ được người ở dưới giãy dụa suy yếu, con ngươi phát ra tia cảm giác thỏa mãn khát máu.


      tham luyến hình ảnh như vậy, dáng vẻ nàng đau đớn đến kêu khàn giọng, khuôn mặt yên ắng lên lờ mờ phấn hồng, sợi tóc lộn xộn tán ra vai, xương tay vì giãy dụa trở nên trắng bệch, cả người như đóa hoa bách hợp bị chà đạp, trong vẻ thanh thuần tản mác ra hơi thở tuyệt vọng đẫm máu. có thể cảm thụ được quật cường của nàng bị phá hủy tay từng chút từng chút , làm cho nhịn được cúi xuống, hôn lên đôi môi có chút máu nào của nàng!


      Que hàn rời khỏi, rơi xuống mặt ao, phát ra thanh ầm ĩ.


      Thân thể nàng căng như dây đàn, cuối cùng cũng buông lỏng, nhưng chính tại nơi đau đớn xé rách vẫn ngừng run rẩy, lồng ngực phập phồng kịch liệt.


      “Tốt rồi, nô nhi, kết thúc rồi, đau nhức nữa.” Mặc Uyên buông lỏng hai tay kiềm chế nàng ra, đem cơ thể bé yếu ớt của nàng ôm vào trong ngực, đại chưởng bắt đầu tự do xuống, an ủi vỗ về nàng.


      “Ti —— “


      Lạc Cơ Nhi mới hồi phục trở lại, thở dốc, bỗng nhiên cả người trở nên căng thẳng, cảm giác được nụ hôn lửa nóng của chuyển qua xương quai xanh của nàng, chỗ ẩm ướt của nàng cũng đột nhiên bị ngón tay nóng rực đâm vào!


      Nàng e ngại muốn đẩy ra, định “đừng”, nhưng lại bị nghiêm khắc trừng trị vừa rồi hù dọa, khiến tiếng phản kháng kia bị cắn lại trong miệng, trở thành tiếng như tiếng mèo nghẹn ngào kêu thán.


      Từ bỏ, thực từ bỏ.


      Trong lòng nàng bật khóc nức nở, giọt lệ nóng hổi chảy ra, thấm ướt giường.
      tinhbanqt2001 thích bài này.

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 13: Rất Giống Nàng





      Thỏa mãn vì nhu thuận của nàng, động tác của Mặc Uyên nhàng hơn, đối với nàng tàn nhẫn như lần đầu tiên.


      Những nụ hôn liên tiếp phủ lên thân thể phập phồng ấm áp của nàng, cứ như vậy mà bị mất lý trí.


      Quả thực…


      Quả thực nàng và này rất giống nhau.


      Mà nàng lúc này chắc hẳn nằm long sàng, dùng nụ cười mị hoặc của nàng ta để làm hoàng đế vui lòng, có bao nhiêu người đàn bà cam tâm tình nguyện phục vụ hầu hạ , chính là người tà mị mà tuyệt mỹ nhất Lạc quốc – Uyên Vương, chỉ vì đạo thánh chỉ chết tiệt, nàng lại kiên quyết bước vào hoàng cung trở thành phi tử cao cao tại thượng.


      Tình cảm của đối nàng có là còn kém hơn so với khiếp sợ hoàng đế trong lòng nàng ?!


      Đáy lòng dâng lên nỗi thê lương khiến hai mắt Mặc Uyên trở nên mơ hồ, mỗi ngày đều triệu những người đàn bà khác nhau lên hầu hạ, thế nhưng vẫn thể dứt bỏ quên được xinh đẹp của nàng, thế nhưng chỉ khi ở cùng Lạc Cơ Nhi, khát vọng của bị biến mất mà trái lại càng ngày càng nghiêm trọng!


      Kêu lên tiếng đau đớn, rút ngón tay ra ngang tàng bạo ngược mà lấy thân thể thay thế, đột nhiên động thân!


      “A…”


      chịu đủ mọi tàn phá, nơi mềm mại của nàng lại lần nữa bị lực mạnh banh ra, thở dốc, cảm giác thỏa mãn lan ra khắp toàn thân, để người ở dưới thân thích ứng điên cuồng chuyển động theo nhịp.


      Vì sao, vì sao tất cả khuất nhục, bi phẫn, cam lòng, giờ khắc này lại ùn ùn kéo đến trong đầu, làm Lạc Cơ Nhi tưởng gần như chết . người mang những dấu vết đau đớn lại còn bị cảm giác khuất nhục khác xé rách, lần rồi lại lần theo chuyển động ra vào mà biến thành nỗi dằn vặt đến tuyệt vọng. Nàng thử cuộn mình, thử tránh né, nhưng vẫn là bị kiềm chế ở dưới thân, càng mở to ra, càng tàn phá bừa bãi sâu bên trong.


      Nàng rên rỉ ra tiếng, đôi tay kháng cự dần dần mất khí lực.


      Rốt cục, ở lần đánh tới mãnh liệt cuối cùng, nàng liền thấy trước mắt là mảng tối đen, trong nháy mắt nàng ngất lịm .


      Lưu lại ở trong đầu nàng là tiếng nỉ non kêu tên người con


      “Tâm Uyển!”


      Lạnh.


      Lạnh thấu xương.


      Nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình bị ngâm ở trong vũng máu loãng, quanh thân đầy mùi, tay chân cũng giống như là bị tách rời ra, đứt đoạn, làm thế nào cũng chắp vào được. Nàng thử mở miệng , nhưng lại phát ra tiếng khàn, phát ra thanh.


      tiếng than , đến gần như thể nghe thấy nhưng lại truyền vào tai nàng.


      Tiếp theo đó là cái gì đó rất ấm áp chà lau lên người nàng, từ khuôn mặt xuống dưới cằm.


      Nàng giật mình tỉnh giấc, hàng mi khẽ rung động, cuối cùng chậm rãi mở mắt ra.


      Ánh trăng chiếu vào trong tầm mắt, Lạc Cơ Nhi thất được thân ảnh mờ mờ, mang theo hơi thở lạnh lùng nhưng lại dùng khăn ấm áp lau mặt của nàng, thấy nàng tỉnh lại, chút ôn nhu trong mắt người kia liền biến mất còn sót lại chút gì.


      …” nàng khàn giọng kêu lên tiếng.


      Trong mắt lóe sáng, ánh mắt trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, để khăn xuống bên cạnh người nàng.
      tinhbanqt2001 thích bài này.

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 14: Nên Vọng Tưởng Tìm Cái Chết
      sớm qua ngươi nên nổi nóng, tại làm thành như thế này, đổi được nửa phần thông cảm của người khác.” đứng dậy, đến lấy chiếc khăn ngâm trong chậu nước nóng, vắt nước rồi quay lại. “Ngươi ngoan, dù sao có người đến dậy ngươi cho đến học ngoan mới thôi, khổ sở trong lúc đó, ngươi có thể cảm nhận được rồi chứ?


      lạnh lùng cúi người xuống, vốn nghĩ giúp nàng lau trán chút, nhưng lại thấy nàng nghiêng người, cả người cuộn lại, toàn thân ngừng run rẩy.


      “Ngươi” giật mình, thấy vẻ mặt nàng đau đớn, đôi môi tái nhợt bị cắn đến chảy máu.


      , đau quá phía dưới, đau quá.”


      Giọng khàn khàn từ trong cổ họng vang lên tiếng yếu ớt, gương mặt là những giọt nước mắt trong suốt, kêu lên từng tiếng “ ”, làm sao cũng thể ngăn cản được phía dưới đau đớn đến như bị xé rách, từng đợt nóng cháy như đám lửa, đốt nàng thành tro từng chút . chiếc giường lạnh lẽo, cơ thể bạc nhược của nàng phủ lớp áo mỏng mềm mại, nàng mảnh mai gợi thương tiếc cùng thương cảm của người khác, nhưng đồng thời cũng là điều khơi gợi dục vọng chinh phục của người đàn ông nhất.


      Người trước mắt ràng cũng thân thiết, nhưng nàng thể để nước mắt ngừng rơi. Những nỗi khuất nhục dày đặc cùng với sợ hãi chồng chất trong lòng nàng, cũng như dấu ấn nung nóng sỉ nhục ngực kia, nàng liều mạng muốn lau , nhưng lại càng làm cho những cơn đau nhức liên miên kéo tới.


      Lồng ngực thít chặt hồi, khoang ngực như có vật gì chặn lại, rầu rĩ :


      “Được rồi, dù sao ngươi cũng là lần đầu, hơn nữa Vương gia…” đến đây, dừng chút, trong đầu lên loại cảm tình giống như là ràng buộc huyết thống, “Ta gọi người chuẩn bị nước nóng cho ngươi ngâm mình, tốt hơn nhiều.”


      Nước nóng.


      Trinh tiết của nàng cũng là mất tại nơi hơi nước mù mịt bên cạnh ao đó.


      Chậm rãi nhắm mắt lại, Lạc Cơ Nhi cảm giác khí lực toàn thân đều bị xói mòn từng chút , thoát ly khỏi thân thể của chính mình. Vì sao nàng lại chết cóng, hay đau nhức đến chết, nàng muốn nhìn thấy thân thể tàn tạ này vẫn còn lay lứt sóng đời, lại càng muốn nghe thấy tiếng của người đàn ông tà ác như quỷ mỵ kia quanh quẩn bên tai, giày vò tự tôn của nàng toàn bộ đều biến mất.


      “Được rồi, còn nữa,” Hình như nhìn ra tuyệt vọng trong nội tâm của nàng, thu hồi ôn nhu, kiên quyết đứng dậy, giọng lại vẫn là lạnh như băng. “Đừng nghĩ tìm cái chết, Cơ Nhi”


      Lạc Cơ Nhi cả người chấn động, cả người vốn hề có khí lực lại mở mắt ra, trong mắt là tia yếu đuối sợ hãi, nhàng nhìn về người đàn bà tôn quý phía trước giường.


      “Đừng ngươi là tiểu nô mà vương gia nhìn trúng, kể cả là người đàn bà bình thường chết ở Uyển nghệ quán ta, truy cứu xuống tới cũng là trách nhiệm của ta.” thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, trong mắt ánh lên thấu hiểu cuộc đời, cùng lạnh lùng cao ngạo. “Trước kia có nương chết đuối ở trong bồn tắm, ta chỉ coi như là con mèo con chó chết, kéo ra ngoài chôn. Có lẽ đây cũng là kết quả của số mệnh thấp kém, trong cung đầy rẫy kẻ hầu người hạ, thiếu tên, cũng có gì là được.”


      “Nghĩ kỹ , ngươi muốn chết kiểu này cho ta tiếng, đừng để đến lúc làm quỷ rồi mới trở về trách ta, nghe chưa?”


      Nhờ vào tia sáng ngoài cửa, Lạc Cơ Nhi thấy được có phần tái nhợt cùng u ám.


      Hai tay nàng bắt đầu run rẩy, rồi lan tràn đến toàn thân, cho dù nàng cắn chặt môi dưới trắng bệch còn chút máu, vẫn thể ngừng run rẩy.
      tinhbanqt2001 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :