1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 139: Nguy Hiểm Tới Gần.


      Bên trong tẩm cung sáng ánh đèn.


      Chiếc khăn đỏ tươi nổi lên mặt nước, những tơ đỏ nhè trôi bồng bềnh nhìn mà phát hoảng.


      thân hình mềm mại trắng như tuyết nằm lọt hẳn giường, bị đế vương kia ép chặt vào trong ngực, cẩm bào bị xé rách, lộ ra màu trắng của xương bả vai, nhìn sơ cũng có thể thấy vết máu có phần dễ sợ kia mặt vết thương, nàng đau nhức đến run rẩy, thân thể bị ép chặt trong ngực, chỉ sợ nàng khẽ cử động làm vết thương thêm sâu.


      “Ngoan, nên cử động…” tay ôm trọn cả người nàng, Mặc Húc cúi người, khẽ hôn lên những sợi tóc thấm ướt mồ hôi của nàng.


      như mê luyến dáng vẻ thụ thương của nàng, yếu đuối mỏng manh dường như chịu nổi, thể động đậy chỉ có thể cuộn mình trong lòng , cũng còn hơi sức mà phản kháng , thậm chí là….hận .


      Lạc Cơ Nhi hớp ngụm khí, cảm giác nóng rực bên dưới bàn tay, nàng khó khăn cúi đầu xem xét, chỉ thấy bên dưới cánh tay trắng như tuyết quần áo bị cởi bỏ, lộ mảng lớn da thịt nõn nà bị bóc trần trước mắt , nàng vô thức mà dãy dụa “ được….”


      Thấy sườn mặt nàng, Mặc Húc chút nghĩ ngợi cúi người phủ lên môi dưới nàng, nhàng cắn.


      tiếng buồn bực từ môi tràn ra, Lạc Cơ Nhi lòng nóng như lửa đốt, muốn chạy trốn khỏi mùi hươngnam tính xa lạ này, nhưng đột nhiên cảm giác vết thương lại đau xót.


      “Ô…” thanh run rẩy bị nuốt vào trong miệng, cả người Lạc Cơ Nhi căng cứng, là có người thoa thuốc lên miệng vết thương kín lại, căn bản là phân tán chú ý của nàng, cũng nghĩ là mùi vị của nàng lại thơm ngọt đến như vậy, suýt nữa nhịn được, đem nàng ấn mạnh vào trong lòng ngực, đầu lưỡi tiến thẳng vào trong, mãi đến khi dây dưa với chiếc lưỡi mềm mại bên trong miệng nàng mới thôi!


      “Hoàng thượng…” thái y chần chờ mở miệng, “vết thương băng bó được rồi, thần phải giúp vị nương này bắt mạch, kê thuốc dưỡng thương, nhanh chóng bình phục hơn”


      Trong mắt pha lẫn hỗn tạp, Mặc Húc buôn đôi môi nàng ra, nhìn thoáng qua vết thương được băng bó hề thấm máu ra kia, khàn giọng : “Được.”


      Dần dần trong đầu đỡ đau nhức, trong lòng cũng tràn tràn đầy xấu hổ và giận giữ, Cơ Nhi lạnh lùng mà đối diện nhu tình của , nhưng khi thái y đặt lên cổ tay nàng, trong nháy mắt toàn thân chấn động! Giống như bị ong đốt nhanh chóng rút tay về!


      “Đừng!” Vị thái y giật mình, Lạc Cơ Nhi run rẩy lắc đầu “ cần, ta sao, cần bắt mạch…”


      Nàng biết biến đổi của cơ thể mình, những vị thái y này là người trong cung lâu, nhất định là người của , chuyện nàng có thai thể giấu diếm được…


      “Vậy…” thái y chần chờ, có phần khó xử nhìn qua vị đế vương kia.


      Mày cau lại, Mặc Húc ôm chặt nữ nhân vào lòng, khẽ hôn lên cần cổ trắng như tuyết của nàng, kiềm chế kích thích muốn có nàng, khẽ “Ngoan chút, như vậy mới có lợi cho cơ thể nàng…”


      xâm phạm của , kiềm chế, dịu dàng ôn nhu của trong nháy mắt trở nên vô cùng nguy hiểm, từng bước đến gần nàng!


      Nhìn thấy tay thái y vươn tới, nước mắt Lạc Cơ Nhi nhanh chóng chảy nước mắt, chịu đựng đau nhức vai, muốn giấu tay ra sau, ngừng dãy dụa trong lòng vị đế vương, nhưng bỗng chốc liền kêu lên tiếng đau đớn, cánh tay phút chốc trở nên cứng đờ, khàn giọng kêu lên: “Cơ Nhi….”




      Nàng vừa động đậy bất an, cánh tay bé đụng phải vật gì đó nên đụng vào…


      Lửa nóng ở bụng dưới nhanh chóng bùng lên, dục vọng nhẫn của ngấm vào tận xương tủy, mỗi phần thần trí của đền gào lên giờ muốn nàng!


      “Tất cả lui xuống…” Mặc Húc trầm giọng ra lệnh.


      Thái y trong triều dường như nhận ra, giương mắt nhìn nữ tử trong lòng , cuối cùng đè hồ nghi trong lòng xuống, lui khỏi.


      Trong lúc nhất thời, toàn bộ bóng dáng hạ nhân trong tẩm cung đều biến mất, lưu lại trong khí nhàn nhạt hương dược.


      Nhìn thái y ra cửa, cuối cùng trái tim đập loạn của Lạc Cơ Nhi cũng thả lỏng, mắt ngấn lệ cũng dần dần lạnh . Nhưng chỉ trong chốc lát, đột nhiên nàng phát long sàng to như vậy chỉ còn lại có vị đế vương nguy hiểm kia, thoáng ồ ồ thở dốc, nặng nề mà áp tới…


      Sợ hãi chưa kịp kêu lên, vành tai trắng trẻo xinh xắn của nàng bị miệng lưỡi nóng rực hung hăng ngậm lấy, ra sức mút!


      Bàn tay to lớn nhanh chóng vuốt ve lên than thể lả lướt xinh đẹp của nàng, hận thể đem nàng nhập vào trong thân thể của mình, Mặc Húc hoàn toàn thể khống chế được! “Vật ….nàng làm trẫm sắp rồ lên rồi…đêm nay nàng phải là của trẫm!”


      Kịch liệt cuốn lấy cơ thể nàng, nghe thấy tiếng đau đớn của nàng, Mặc Húc nhíu mày lại, kiềm chế dục vọng của bản thân, kề sát cánh môi đỏ thắm của nàng “ nên phản kháng, trẫm muốn làm nàng đau…”


      xong, hung hăng ngậm lấy môi nàng, dùng sức cậy mở hàm răng nàng, gần như điên cuồng truy đuổi đầu lưỡi của nàng!


      “Đừng…” thanh phản kháng phát ra trong miệng liền bị nuốt vào, Lạc Cơ Nhi toàn thân run rẩy, bờ vai đau như da thịt bị xé rách, đôi mắt trong veo rưng rưng lệ, ủy khuất trong lòng càng bùng cháy, nàng bất giác nhơ tới ôn nhu của nam tử kia, mũi càng thêm chua xót.


      Buông môi nàng ra, Mặc Húc cúi người gần xé cổ áo còn lại của nàng, môi hôn lên da thịt nõn nà, bàn tay to lớn chút ôn nhu phủ lên da thịt mềm mại của nàng, cảm giác mịn màng khiến đau đớn kêu lên tiếng, dục vọng tăng vọt!


      được!” Lạc Cơ Nhi hét lên tiếng, cặp mắt nóng hổi bỗng chốc rơi lệ, “ nên đụng ta… bỏ qua cho ngươi đâu!”


      Lời kêu lên đột ngột khiến Mặc Húc dừng động tác, ồ ồ thở dốc, thể bình ổn, chăm chú nhìn nàng, gắt gao chế trụ gáy của nàng, mặt tràn đầy sát khí lạnh lùng : “Nàng tới ai? Mặc Uyên sao?”


      Nhìn đôi mắt trong veo của nàng ngấn lệ, trong lòng đau xót, vẫn tàn nhẫn cười lạnh lùng: “Cần trẫm nhắc nhở nàng ? giờ, là tội nhân của Lạc quốc! Đợi ngày trẫm bắt được , nhất định để nàng tận mắt nhìn thấy chính tay trẫm đâm chết nam nhân kia như thế nào!”


      “Bộp!” tiếng giòn vang, đau đớn chấn động lòng bàn tay…


      cái tát…


      Thịnh nộ cùng dục vọng cao ngút trời cùng lúc hòa vào nhau, trong lòng rừng rực đại hỏa, Mặc Húc nhìn về phía khuôn mặt nàng, bị ép đến cực điểm!


      “Câm miệng!” tiếng khóc nức nở bật ra khỏi miệng, đôi môi Lạc Cơ Nhi run rẩy, trong cặp mắt tràn đầy nỗi hận khắc cốt ghi xương! “Khốn nạn…ngươi xứng để nhắc đến !”

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 140: Nàng Muốn Gì?
      Nàng muốn gì?


      “ A… …” tiếng hét lần nữa vang lên giữa trung tràn đầy giận dữ, Mặc Húc thể nhịn được nữa, tay rời khỏi thắt lưng hung hăng nắm lấy tóc nàng, khiến nàng phải đau đớn hét lên. “ Trẫm là muốn nhìn thấy, nàng có tài cán thế nào để thủ thân như ngọc với đây?”


      Đôi môi nóng rực hung hăng áp lên chiếc gáy trắng ngần của nàng, cả người nam nhân kia gần như điên cuồng đè lên từng tấc da thịt nàng, áp sát, hòng chà đạp nàng, nơi hạ thân bị áp chặt đến đau đớn.


      Trong lòng tuyệt vọng đến cùng cực, nước mắt Lạc Cơ Nhi lã chã rơi, xâm phạm xa lạ làm cả người nàng run lên, nàng biết chính mình triệt để chọc giận , nhưng nàng lại có khả năng kháng cự xâm chiếm của ! hung hăn tàn nhẫn dò xét cơ thể nàng, làm nàng đau đớn rên rỉ, trong chớp mắt, nước mắt khuất nhục tuôn trào: “Mặc Uyên…”


      sau trong trái tim nàng hình ảnh của nam tử kia, ánh mắt ấy, đôi môi ấy, nụ cười dịu dàng làn nước ấm ấy.


      thể chạm tới nữa… còn nằm trong tầm tay nàng nữa rồi!


      “Hoàng thượng…!” tiếng hô to, gã công công cất bước vội vã chạy vào trong tẩm cung.


      “Hoàng thượng, có việc quân khẩn cấp…” gã công công vừa bước vào thoáng thấy giường kia nằm thân hình kiều diễm, sững người câm lặng, thêm được lời nào!


      “Làm càn!” Cảm giác có người bước vào, Mặc Húc nhất thời kiềm chế dục vọng trong người, che lấy thân hình xinh đẹp mềm mại nằm dưới thân, thấp giọng quát


      Gã công công sợ hãi mềm nhũn hai chân “Nô tài đáng chết, xin Hoàng thượng bớt giận…” chỉ liếc mắt cái, liền thấy vị hoàng thượng kia y bào cởi đến nửa, lộ ra thân thể cường tráng áp chặt thân thể nhi nữ yếu đuối kia, đệm trải giường trắng tinh lấm tấm mấy vết máu, tiếng thở dốc hòa cùng tiếng rên rỉ tràn ngập trong tẩm cung.


      Nếu có việc quân tình cấp bách, có ột trăm lá gan cũng dám phá hủy việc tốt của hoàng thượng như thế này!


      Ánh mắt u tối nhìn xuống dừng lại cơ thể yếu đuối nằm dưới thân , Mặc Húc nuối tiếc chậm rãi buông lỏng thân thể kia ra, nơi da thịt vừa bị ép sát ửng đỏ, là kết quả của việc dùng lực quá mạnh, môi dưới của nàng rớm máu, như vừa bị cắn nát, khuôn mặt nhắn tái nhợt nhìn căm hận đến tuyệt vọng, vết thương vai do giãy dụa mà giờ đây lại lần nữa đẫm máu.


      Thân thể bạch ngọc yếu mềm kia như muốn cho biết, nếu còn dám lần nữa đến gần, nàng cũng quyết liều lần cho ngọc nát hương tan.


      Mặc Húc đau lòng ôm mấy nàng, cảm giác hối hận cùng đau đớn đan xen trong ngực, làm hai tròng mắt vằn lên đỏ rực : “Vì sao…để nàng tiếp nhận trẫm khó đến vậy sao? cho trẫm biết nàng muốn cái gì, trong thiên hạ, cái gì có thể cho nàng trẫm cũng có thể cho nàng! Cho dù là xây lại cho nàng Đằng An, trẫm cũng có thể làm được !”


      “Vì sao nàng …” kề sát môi vào những sợi tóc thấm đẫm mồ hôi, Mặc Húc nỉ non trong tai nàng.


      Gã công công bên cạnh từ nãy giờ quỳ gối như muốn hóa đá, kinh ngạc lắng tai nghe, chưa bao giờ đế vương uy nghiêm kia lại có thể rũ bỏ tôn nghiêm vì nữ tử mà lời dịu giọng như thế! Từng câu từng chữ, nâng niu gượng , tràn đầy sủng ái đến khắc cốt ghi tâm!


      “Trẫm quan tâm trước đây nàng từng là nữ nhân của ai…Trẫm nhất định phải có được nàng…” Áp mặt trán nàng, Mặc Húc vẫn dịu dàng thầm bao nhiêu lời âu yếm, với tay lấy chiếc áo ngủ bằng gấm bên cạnh, cẩn thận từng chút phủ lên người nàng, ánh mắt sâu, tha thiết nhìn nàng.


      biết thể nóng vội, ý chí của nàng rất mạnh mẽ, hơi chút sơ suất gây hậu quả khôn cùng, thể cứ như vậy hung hăng với nàng lần nữa, nếu chuyện này lại xảy ra, xem chừng, cái có được chắc chỉ là cái xác hồn!


      Lạc Cơ Nhi mất toàn bộ khí lực, để mặc thân thể nằm vật ra giường, trong lòng cơn sóng chua xót nổi lên, nàng rốt cuộc khóc ra nước mắt, trong lòng khuất nhục tràn đầy hòa cùng mệt mỏi làm nàng rã rời nhắm mắt lại, chỉ mong sao bao giờ phải mở mắt ra lần nữa.


      Mặc Húc đứng dậy xuống giường, kéo lại áo bào lên người, gã công công vội vàng đứng dậy, tiến đến giúp chỉnh trang y phục.


      “Chuyện gì, cấp bách như thế…”


      Tay gã công công run lên, liếc trộm nữ tử giường, thấp giọng : “Bẩm hoàng thượng, tướng sĩ tiền tuyến báo lại, quân Hồ Duệ công phá tiền tuyến phòng thủ, sắp hạ được thành Khải Lăng! Quân Hồ Duệ đó do Ưng Trảm cầm đầu, nghe mệnh lệnh, xuất 3 vạn quân đánh các thành trì, chắc là thủ lĩnh Uất Trì kia thế lực yếu, căn bản thể ngăn cản quân man rợ! Hoàng thượng, hiệp ước lần này nhằm hại Mặc Uyên điện hạ định xong, nhưng có lời đồn… nếu có Uyên vương, các tướng sĩ Lạc quốc ta có thể thể chống đỡ lại đám phản quân của Ưng Trảm!”


      Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Húc trừng trừng nhìn lại, gã công công liền ngậm miệng run rẩy, dám nhiều lời!


      “Trong hoàng cung…có lời đồn đại như thế sao?” nheo mắt, trong ánh nhìn lóe lên tia sáng nguy hiểm … có Uyên vương, người Lạc quốc lại dễ dàng bị làm nhục như thế sao?(Nguyên bản: dễ như trái hồng mềm) Nếu ta tra ra kẻ nào loạn ngôn, nhất định phải băm thây thành vạn mảnh!


      Gã công công cúi người, sợ hãi : “Hoàng thượng người quên, khoảng thời gian trước có mấy người vì Uyên vương mà vào địa lao, bên cạnh Thất Vương gia còn có tiểu nha đầu do Hoàng thượng ngự ban? Nha đầu kia từ trà trộn ở trong cung, thường xuyên qua lại giữ liên lạc với nhiều hạ nhân trong cung, chính ả truyền những tin này, trong cung ngay cả những phi tần cũng…đều nghị luận chuyện này, cả ngày vì hoàng thượng lo lắng a…”


      “Được rồi!” Mặc Húc gầm tiếng, cắt lời gã công công.


      Trong ánh mắt thâm trầm của Mặc Húc lóe lên tia lo lắng, nheo mắt trầm ngâm suy nghĩ, dường như thấy được khí thế như chẻ tre của quân Hồ Duệ bừng bừng tiến đánh Lạc quốc, khi bọn chúng hạ được Khải Lăng thành, chốn kinh thành này, sớm muộn cũng rơi vào nguy hiểm!


      “Truyền lệnh xuống dưới, lập tức trưng binh từ các nơi, trưa ngày mai triệu tập toàn bộ tướng sĩ cẩm y vệ đến bãi săn hoàng thất! Trẫm muốn đích thân tuyển chọn ngay!


      Giọng uy nghiêm trầm trầm vang lên mạnh mẽ giữa đại điện, gã công công vội vàng hồi đáp: “Vâng, nô tài tuân chỉ”


      Ngoài cửa sổ, màn đêm lạnh lẽo u tịch.


      giường, bóng hình nhắn mềm mại kia lắng nghe hết đoạn đối thoại ngoài của sổ, đôi mắt trong veo từ từ mở to, nỗi buồn bã cơ hồ muốn xâm chiếm cả người nàng.


      Bàn tay bé xoa xoa dưới bụng như muốn truyền hơi ấm, nàng vừa nghe bên trong có cử động, chút cảm giác đau nhức từ bụng truyền đến, làm trong lòng nàng có chút lo sợ, cầm áo ngủ bằng gấm kéo lên nàng thấp giọng thiết tha “Ta van con… con được xảy ra việc gì…”


      Vài giọt mồ hôi lấm tấm rơi trán, nàng thử cuộn mình đứng dậy, bao nhiêu hình ảnh bỗng nhiên lại lên trong đầu, tất cả đều là của nam tử ấy.


      Khóe mắt ướt đẫm, cơn đau từ đâu kéo đến làm buốt nhói lồng ngực…vì sao, vì sao lại dễ dàng rời bỏ nàng như vậy? phải nàng sao? phải quan tâm nàng sao? Vậy tại sao có thể để nàng mình bị giam hãm nơi chốn thâm cung này mà chẳng chút quan tâm?


      Hốc mắt giờ đây chợt nóng bỏng, cuối cùng nước mắt nóng hổi kiềm được tuôn trào, chảy tràn xuống kẻ tay.




      Đêm nay, bao hồi ức lại trở về dây dưa trong giấc mộng….

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 141: Lạc Phi
      Lạc Phi


      Nơi chốn thâm cung lầu các trùng điệp.


      (*Nguyên văn: ngũ bộ nhất lâu, thâp bộ nhất các: năm bước gặp 1 căn lầu mười bước gặp 1 cung điện)


      Tường cao thành rộng thâm sâu bao phủ nội viện, Ca Nhi thân mặc hồng y mình từ góc xa ra, nàng khẽ ngước mắt nhìn lên phía ngọn cây cao um tùm, rồi cất bước nhắm hướng cung điện cách đó xa tới.


      Trong bụi hoa, sau ngọn giả sơn, thấp thoáng có mấy cung nữ cùng thái giám tụm năm tụm ba, thầm bàn tán việc gì đó.


      Bước chân Ca Nhi chậm lại, ánh mắt thăm dò quan sát, nhón gót nhàng từng chút tiến đến gần, giỏng tai lắng nghe.


      “Ai, có nghe gì chưa? Sáng sớm hôm nay, hoàng thượng mới nạp thêm tiểu chủ.”


      “Ta biết, vị tiểu chủ đó tối hôm qua ở lại tẩm cung của hoàng thượng phải ? Thời gian trước nàng ta ở tại Lạc tiểu trúc, ngày ngày đều có cấm vệ quân bao vây được phép tiếp cận, có người bởi vì nàng ta mà Uyển phi mới bị Hoàng thượng phái nơi khác, rồi bị bức đến nỗi phát điên!”


      “Đúng vậy, tối hôm qua hậu cung bãi tiệc, nữa chừng rút lui có lý do, các người đoán là vì sao? Là do tiểu chủ kia cẩn thận bị Uyển phi đả thương, Hoàng thượng bất chấp tất cả tôn nghiêm, trực tiếp mời thái y đến tẩm cung! chỉ vậy, sáng sớm nay có thánh chỉ phong phi….”


      “Vậy….Hoàng thượng phong phi tước hiệu là gì?


      “Hình như…hình như là Lạc phi…”


      Trong lòng Ca Nhi nổi lên cơn chấn động, cẩn thận liền dẫm phải cọng cỏ khô dưới chân, phát ra tiếng động!


      “Ai? Tất cả đừng nữa, có người !”


      Tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, Ca Nhi cắn môi, nhanh nhẹn rời tránh khỏi đám người lao xao kéo tới!


      Dọc đường , dòng suy nghĩ hỗn độn cứ ám ảnh, trong đầu nàng lại vang lên hai chữ “Lạc phi”, nàng loạng choạng bước , mấy ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay để lại mấy vết hằn sâu hút, bước như chạy đến trước cửa đại điện, nàng mới dám ngừng lại thở dốc, Ca Nhi ngẩng đầu liếc mắt vào trong đại điện, trong lòng lo lắng cùng đau đớn ngổn ngang, nàng ép bản thân phải bình tĩnh, cố sức bình tâm suy nghĩ, đến khi trấn tĩnh lại, mới dám bước vào trong.


      “Rầm” Cửa lớn của đại điện bị đá văng kêu lên tiếng!


      Ca Nhi ngẩng lên, liền nhìn thấy phía cửa ra thiếu niên sắc mặt tức giận đến tái nhợt, đôi mắt trong sáng giờ đây ngập tràn phẫn hận cùng đau đớn đến cháy lòng!


      Dừng lại thở dốc, hung hăng nắm lấy y phục của Ca Nhi, thực ra nàng cũng biết, sáng sớm nay tin tức này làm sôi sục hậu cung, chỉ là ngờ nó lại đến tai sớm như vậy!


      Thiếu niên liếc mắt nhìn nữ nhi đứng bậc thềm, đôi mày nhíu chặt, ánh mắt phát ra tia nhìn giận dữ chán ghét! Thu hồi ánh mắt, quát lớn đuổi hết mấy người xung quanh, bước nhanh đến bậc thềm!


      “Thất Vương gia!” Đoán biết ngay đến nơi nào, Ca Nhi hốt hoảng, thở dốc mà chạy đến trước mặt, nắm chặt hai tay , “Thất Vương gia người….”


      “Ngươi còn dám ngăn cản ta?” bất ngờ bị hét vào mặt, làm Ca Nhi giật mình ngẩn ra, mà trong ánh mắt Mặc Kỳ lúc này, sát khí ngút trời hừng hực tỏa ra.


      “Được lắm! Ngươi tới cho ta biết, lần này lại là lý do gì nữa?” Mặc Kỳ giận giữ ghì chặt vai nàng, “ tháng nay, ngươi cấm quân canh gác gắt gao xung quanh Lạc tiểu trúc, chúng ta hề có ai giúp đỡ nếu tự ý xông vào là tự mình gán tội ình! Chính vì vậy mà tháng qua ta mới nhịn tìm tẩu ấy! Mà giờ sao chứ? Ngươi có nghe bên ngoài cái gì ? Lạc phi…cái quái quỷ gì là Lạc phi! Ta đúng là điên rồi mới tin chuyện ma quỷ của ngươi! Ta nếu cứu tẩu ấy, bao nhiêu trong sạch của tẩu ấy cứ như vậy mà bị hủy hoại hết!”


      Dùng sức hung hăng nắm chặt Ca Nhi, làm gương mặt bé của nàng sợ hãi đến tái nhợt, đau đớn thể bức ra, hung hăng đẩy nàng ra, mình sải bước hướng đến tẩm cung!


      “Mặc Kỳ, ngươi chờ !” Ca Nhi hoảng hốt kịp suy nghĩ, vội kêu đích danh của , với theo nắm lấy chặt cổ tay , ánh mắt trong ngần tràn đầy chân thành tha thiết, chăm chú nhìn : “Ngươi hãy nghe ta , ta van cầu ngươi hãy nghe ta !”


      Mặc Kỳ bị ép phải dừng bước lại, đôi mắt tức giận nảy lửa nhìn nàng.


      “Xin ngươi tin ta, Hoàng thượng chưa từng chạm được vào nàng, căn bản chưa hề được nàng đón nhận!” Ánh mắt bình tĩnh trở lại, lãnh đạm nhìn Ca Nhi, “Tối hôm qua tiền tuyến cấp báo quân tình, Hoàng thượng nữa đêm khỏi, đến hừng đông cũng chưa trở về! Thánh chỉ là do công công mang từ ngự thư phòng rồi truyền lời lại, Hoàng thượng là muốn danh chính ngôn thuận, trước tấn phong cho nàng hào danh, chính là muốn làm chúng ta rối loạn, ngươi có hiểu hay ?!”


      Mặc Kỳ thoáng giật mình, cơn giận trong lòng vẫn còn chưa nguôi, đôi mày lập tức nhíu chặt, lạnh lùng hỏi: “Những chuyện này…làm sao ngươi biết được?”


      “Ta…” Ca Nhi nghẹn lời, cắn chặt răn, cúi đầu thấp , “Tối hôm qua, ta nghe nơi đó có động tĩnh nên ta lén theo nàng ấy đến tẩm cung, tất cả ta đều nghe thấy …”


      Mặc Kỳ hơi ngạc nhiên, vẻ giận dữ trong đôi mắt dần dần tản , thấy trong lòng xúc động.


      “Cứ coi như là vậy, ta cũng thể mặc kệ ngồi nhìn!” Ánh mắt thiếu niên nhíu chặt, kiên định “ Đừng chỉ là hào danh, chỉ cần là bất kỳ kẻ nào có ý đồ với Lạc nhi, ta thề bỏ qua cho !”


      hiểu sao nỗi đau xót từ tận đáy tim lại dâng lên, Ca Nhi ngước ánh mắt mệt mỏi nhìn , bàn tay nắm chặt, nàng cố giọng : “Ta biết ngươi lo lắng cho Lạc Nhi, ta cũng vậy, dù giờ chúng ta đủ sức, nhưng mà… buổi trưa hôm nay, Hòang thượng cùng tất cả quân cẩm y vệ rời khỏi thành, tập trung tại bãi săn hoàng thất để tuyển chọn, đến lúc đó trong cung có chút phòng bị, cho dù là có, thân phận ngươi là Vương gia, kẻ nào dám đụng đến ngươi…chúng ta cùng nhau liều mạng cứu Lạc nhi ra, đưa nàng khỏi nơi địa ngục này! Ngươi tin ta… có được ?”


      Ra sức thuyết phục hồi, hốc mắt Ca Nhi muốn ẩm ướt, nước mắt chực trào ra, ánh mắt long lanh trong sáng làm ai cũng phải cảm động.


      Mặc Kỳ kinh ngạc hìn nàng, lúc này mới cảm giác tay mình được nàng nhàng nắm lấy, đôi tay mềm mại ấm áp kia như xua bao nhiêu lo lắng phiền muộn trong lòng, buồn bực thốt tiếng: “Được.”


      Hơi thở dần dần bình ổn lại, Ca Nhi lúc này mới buông lỏng tay ra, lướt qua vai thẳng vào đại điện.


      “Ca Nhi…” tiếng gọi khẽ bất ngờ vang lên, gương mặt tuấn kia thoáng chau mày lại, đôi môi mấp máy gọi.


      “Có việc gì?” Ca Nhi giọng hỏi lại.


      “Ngươi rốt cuộc…là người thế nào?”


      tiếng hỏi khẽ, lại nghe như sấm sét ngang tai, lòng nàng thoáng ngạc nhiên, Ca Nhi ngừng bước chân, đôi mắt đẹp sáng ngời, sững sờ nhìn .




      Thắc mắc này, giấu trong lòng lâu, nữ tử tầm thường trong cung sao lại có thể cơ trí hơn người như vậy? Nhất cử nhất động của nàng thoạt nhìn tưởng chừng rất tầm thường, nhưng chỉ cần có chút quan sát liền có thể nhận ra ngay nàng là dùng dáng vẻ yếu đuối sợ sệt mà che giấu bản chất thông minh sắc sảo của mình.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :