1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 5: Dùng Miệng Xé Vết Thương.
      trước mặt , toàn thân mặc sa y yếu ớt mỏng manh, mái tóc dài đen nhánh buông xuống làn da non nớt mịn màng như ngọc, đôi mắt đẹp lóng lánh lưu chuyển, sắc mặt có phần tái nhợt, ánh mắt kinh hoàng nhìn .


      phải ngươi rất nhanh mồm nhanh miệng ư, sao bây giờ câu cũng ?” Mặc Uyên chút khách khí, nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên, làn da trắng mịn làm cho chạm vào rồi muốn buông tay. “Hay là vì ngươi si mê ta rồi?”


      thở ra, hơi thở như có hương hoa lan. cố ý hạ thấp giọng, giọng nghe ám muội dị thường.


      Lạc Cơ thực choáng váng, sợ tới mức dám cử động, toàn thân lạnh toát, hơi thở của khiến nàng sợ cực kỳ sợ hãi. Vết roi người làm nàng đau đớn, nhưng đau nhất vẫn là vết thương vai do mũi tên hung ác kia xuyên vào.


      được chạm vào ta” Lạc Cơ Nhi giọng nghẹn ngào, tay đẩy tay của ra. tay đỡ dưới tay kia của mình.


      Nàng lảo đảo lùi dần về phía sau, được vài bước bỗng lưng đập vào ngăn tủ bên cạnh, vết thương ở vai đau như bị xé rách “ A…”


      Bàn tay Mặc Uyên bị gạt ra ở giữa trung, sắc mặt trầm thêm.


      Ánh mắt sắc bén của dừng lại khuôn mặt ròng ròng đổ mồ hôi lạnh của nàng.


      Từ từ bước đến gần, nhìn từ xuống, thưởng thức vẻ mặt tái nhợt nhưng cực kỳ mỹ lệ của nàng.


      “Ta thích chinh phục những con mồi ngoan ngoãn…” vươn tay chạm vào khuôn mặt mềm mại như lụa của nàng. “Ngươi cho rằng ai để cho ngươi sống đến bây giờ hả, tiểu công chúa của ta?”


      chạm vào khiến nàng kìm được mà run rẩy, nàng đẩy ra ngay lập tức cổ tay lại bị nắm chặt lấy!


      “Đừng…” Cổ tay đau, Lạc Cơ Nhi hít vào hơi khí lạnh, giãy giụa trừng mắt nhìn, thấy Mặc Uyên sát vào mình, hơi thở ấm áp cách mặt nàng nửa tấc lởn vởn chịu dừng.


      “Chính ngươi giết phụ hoàng mẫu hậu của ta, chính ngươi hành hạ dân chúng ta của ta, ngươi còn muốn ta cảm kích tấm lòng của ngươi sao?!” Lạc Cơ Nhi liềm chế được run run đứng lên, nước mắt đong đầy con ngươi “Mặc Uyên, ngươi là ác quỷ.”


      Những lời bén nhọn của nàng làm gương mặt tuấn lãng của nhíu nhíu mày.


      Ngay sau đó, khóe môi tuyệt mỹ nhếch lên, tà khí khắp bốn phía ùn ùn kéo đến…


      “Con ngựa hoang dã quả là thú vị.” Cặp mắt Mặc Uyên thâm trầm đọng lại, bỗng nhiên thay đổi thái độ, “Nếu ta có hành động gì chẳng phải là đúng với hai từ này sao.”


      Lạc Cơ Nhi ngẩn người, chưa kịp phản ứng cả người bị ôm, nặng nề ngã xuống giường.


      “A…” Cái giường rất mềm mại nhưng bị va đập mạnh như vậy vẫn làm cho nàng bị đau, kêu lên thất thanh, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Toàn bộ cơ thể như bị suy nhược, nằm chiêc giường trắng như tuyết, mấp máy môi…


      Trong nháy mắt, cặp mắt của Mặc Uyên lóe lên sắc lạnh, cảm xúc bao trùm lên !


      Thân thể Lạc Cơ Nhi được bao phủ bởi lớp sa y bóng loáng mềm mại, thấp thoáng có thể nhìn thấy vết thương rỉ máu đỏ tươi…


      Tình huống này đủ để tất cả nam nhân chứng kiến đều phải sôi máu.


      Ánh mắt Mạc Uyên trở nên mê ly, cúi người, miệng kề bên vết thương hung hăng cắn băng gạc, xé rách.


      Lạc Cơ nhịn được thét lên tiếng chói tai, chỉ trong giây lát, môi và lưỡi của liếm vào vết thương rỉ máu đỏ tươi!


      Mùi của máu, mang theo cả mùi thơm của cơ thể nàng, chui vào trong miệng


      Lạc Cơ Nhi đau đến mức phát ra tiếng, mồ hôi chảy ướt cả tóc, bết lại mặt nàng, hình ảnh xinh đẹp mỹ lệ đến động lòng người ( với các ss là em thấy kinh hãi chứ chẳng thấy mỹ lệ ở đâu ( )


      Đau…


      Rất đau…


      Người con trai trước mặt với lang sói chẳng khác gì nhau, xé rách vết thương, lại còn liếm máu tươi của nàng chút thương tình!


      Rất lâu sau đó…


      dừng liếm máu, tay cử động người nàng.


      “Cuối cùng cũng ngoan ngoãn chút, tiểu công chúa của ta…”


      Ánh nến chiếu lên khuôn mặt tà ác mị hoặc của , làm cho lòng người phải nhộn nhạo, cặp môi mỏng dính đầy máu càng tăng thêm vài phần dị thường mỹ lệ cho ….(a a a dracula)
      tinhbanqt2001 thích bài này.

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 6: Đành Lòng





      “Buông ra…” Lạc Cơ Nhi còn sức lực mà phản kháng, chỉ có thể nức nở thình cầu.


      Nàng cứ đau đớn giãy giụa kêu khóc, hận nỗi thể chết ngay lập tức…


      Nàng ở dưới thân cứ vật lộn, giọng cầu xin như sương khói lượn lờ trung, lay động thân thể , giống như áp bức, chỉ cần chạm vào thân hình xinh xắn run run của nàng đem lại cho cảm xúc vô cùng mãnh liệt…


      Mặc Uyên thét lên tiếng, cúi xuống tìm đôi môi như cánh hoa của nàng, ngấu nghiến hôn sâu.


      Thơm ngọt, cả người nàng đầy vị thơm ngọt


      Đầu lưỡi của nàng run lên tránh né, miệng phát ra tiếng nức nở như tiếng mèo.


      Dụ hoặc tăng vọt!


      tự chủ mà càng ngày càng ôm nàng chặt hơn, quấn quýt vầy vò, hận thể đem nàng nhập vào người


      Thân dưới của lắc lư dữ dội, toàn thân đều cứng lên mạnh mẽ.


      Mặc Uyên giật mình, bây giờ mới phát ra bàn tay chu du khám phá thân thể mềm mại của nàng, bộ sa y mỏng manh chống lại được lực xoa nắn của , tuột ra hơn nửa, lúc này, tay đặt lên làn da mềm mại trơn bóng lưng nàng…


      Ngón tay thon dài của chạm vào dòng ấm áp, sền sệt. Đó là máu của nàng…


      Lý trí đột nhiên trở về trong đầu, đôi lông mày khuôn mặt đẹp nhíu sâu, phát tiểu nữ nhân dưới thân bị hành hạ đến ngất rồi, đôi môi đẹp như cánh hoa mất vẻ hồng hào.


      Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ ngay đến tính mạng nàng cũng giữ được…


      Nàng rất yếu ớt, mảnh mai như đóa hoa, mạnh tay chút là nát…


      Trong lòng bất chợt hoang mang, bỗng nhớ lại ngày ấy tại Uyên vương phủ, nàng giận đến run cả người, to tiếng mắng chửi : “Mặc Uyên”, ngực co rúm, cảm xúc tài nào diễn tả được.


      muốn nàng chết.


      “Hôm nay tạm thời buông tha cho ngươi, mèo hoang bé của ta…” Con mắt hẹp dài đảo gương mặt ôn nhu của nàng, hơi thở ấm áp còn lưu lại môi của nàng hồi lâu. “Ngươi là người đầu tiên sau nàng khiến cho ta thể nhẫn tâm, cho nên …”


      Mạc Uyên buột miệng thốt ra câu tình cảm, ngay lập tức giật nảy mình.


      bàn, ánh nến nhảy nhót…


      Người con bị thương mấp máy miệng yên…


      Trong nháy mắt liền tỉnh ngộ, đơn giàn là bỗng nhiên nhớ đến nàng…


      Nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt hẹp dài của Mặc Uyên phát ra tia sắc nhọn, hướng về phía người con xinh đẹp nằm…


      đành lòng… A, Mặc Uyên, ngờ trong thế giới của ngươi còn tồn tại từ này.


      Trong lòng cảm xúc hỗn độn, mùi vị của máu và hương vị ngọt ngào của nàng vẫn còn vương vấn…


      “Người đâu! Đưa nàng đến sương phòng !”


      Lạnh giọng truyền lệnh xong, vung mạnh tay áo, trong lòng chứa đầy phiền muộn, rời khỏi phòng.


      ******


      Trời tối.


      Trời tối rồi sao?


      Mí mắt như đeo ngàn cân, nàng phải cố gắng hết sức mới mở được mắt ra. Trước mắt là khoàng tối om.


      Toàn thân đều đau nhức, nhất là vai phải, nóng bừng bừng làm cho nàng thể làm ngơ.


      “Đừng…” Nàng hơi giật mình, phát giường lạnh như băng và cứng như ở phòng giam, nhưng lại có mùi hôi thối.


      “Đừng…” Hơi chút giật giật, phát chính mình dưới thân lạnh như băng mà cứng rắn, như là ngủ ở trong phòng giam, lại có kia cổ mùi hôi thối.


      “Tỉnh rồi à?”


      giọng nữ tôn quý ung dung vang lên bên tai nàng, giọng hề biểu chút cảm xúc nào cả.


      Lạc Cơ Nhi mở mắt ra, mơ hồ nhìn nữ nhân quần áo hoa lệ đứng trước mặt, lạnh lùng nhìn mình.


      “Có vẻ nàng ta chưa hoàn toàn tỉnh ngủ đâu!”


      “Phải đó, người ta đường đường là Đằng An công chúa, làm sao mà ngủ được loại phản cứng rắn này chứ?”


      « Thôi ngay ~~ Công chúa ư? Đến Uyên Vương phủ này, nàng ta còn mệnh công chúa ở đâu nữa ? »





      đám phụ nữ líu ríu bàn tán bên tai nàng.


      Chung quanh có rất nhiều người sao? Lạc Cơ Nhi cắn môi, chịu đựng đau đớn người, muốn nhìn xung quanh.
      tinhbanqt2001 thích bài này.

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 7: Nô Tỳ Hay Là Kỹ Nữ?





      “Được rồi, cần ầm ỹ nữa” Giọng uy nghiêm kia lại vang lên. “Nhiêu nhi, mang nước đến đây!”


      “Vâng” Người tên Nhiêu nhi vui vẻ trả lời.


      Lấy nước làm gì…


      Lạc Cơ Nhi ưm tiếng, cuộn mình ngồi dậy, mắt nhập nhèm mở ra. Nàng nhìn thấy nữ nhân mặc quần áo màu lam, mang nước đến. Nàng đột nhiên hiểu ra ý đồ của bọn họ, mở miệng vừa định : “Ta tỉnh rồi” thấy “Ào”, tiếng tạt lên người nàng.


      “Đừng…”


      Nước giếng lạnh lẽo tạt thẳng vào mặt nàng, thấm vào da thịt nàng, lạnh run.


      “Như thế này đủ để tỉnh chưa?” hắt nước vào nàng nhìn từ xuống hỏi.


      Phía sau nàng vang lên tiếng cười ác ý của đám nữ nhân.


      Nước lạnh như băng ngấm vào miệng vết thương, sắc mặt Lạc Cơ Nhi lại tái nhợt thêm vài phần, đôi mắt mỹ lệ hoang mang nhìn các nàng: “Các người là…”


      “Nơi này là Uyển Nghệ quán, trắng ra chính là chỗ ở của các nương tại Uyên Ương phủ” thong thả tiến đến hai bước, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Lạc Cơ, “Tất cả các ở đây đều do ta trông nom, ngươi về sau cũng gọi ta là được rồi. Công việc hằng ngày của các ngươi là chuyên tâm phụng dưỡng Vương gia. chừng khi Vương gia hứng thú giữ vài người trong số các ngươi ở lại bên Vương gia. Cho nên trong Uyển nghệ quán này, thiếu trường hợp người mới cười, người cũ khóc. Các ngươi cần phải ngoan ngoãn phụng dưỡng Vương gia. Nếu ai dám gây phiền toái cho ta, đừng trách ta nghiêm trị, hiểu chưa?”


      Ánh mắt của nữ nhân kia sắc lạnh cứng rắn như là băng tuyết ngàn năm xuyên thẳng vào lòng người đối diện.


      Lạc Cơ Nhi cảm thấy chóng mặt, nhưng ít nhất nàng cũng nghe được những lời kia rất ràng.


      “A… nương của Uyên Vương phủ?” Bên môi Lạc Cơ Nhi nở nụ cười tái nhợt mà trào phúng, “Vậy hóa ra thân phận của các người vừa là nô tỳ của phủ Vương gia, vừa là kỹ nữ của Mạc Uyên sao?”


      câu này của nàng làm ọi người trong phòng như hít phải luồng khí lạnh!


      “Ngươi lớn mật!” Đầu tiên là tiếng của Nhiêu nhi, mặt nàng ta ràng là tức giận đến tím tái, run cả người. “Ngươi dám ngang nhiên gọi chúng ta là kỹ nữ?!”


      “Con tiện nhân này, dám chúng ta như vậy, ngươi quả muốn chết cách tử tế!”


      Bỗng nhiên ngay sau đó, tiểu nha đầu ở bên cạnh lao lên, cần giải thích, “Ba” tiếng, tát vào mặt Lạc Cơ Nhi.


      Cái tát này dồn hết sức mà đánh, Lạc Cơ Nhi thấy mặt mình lập tức đỏ lên, đau rát!





      “Đủ rồi! được náo loạn nữa” quát tiếng chói tai, quay lại quát đám con nhốn nháo ở phía sau, “Các ngươi từ nay về sau còn phải ở cùng nhau lâu dài, bây giờ lui xuống hết cho ta!”


      Giọng uy nghiêm của làm cho đám con tức giận phải xẹp xuống, nhưng hơn nữa nguyên nhân đều là vì cái tát kia làm cho bọn chúng bớt giận. Đám con hung hăng trừng mắt nhìn nàng rồi tức giận ra ngoài.


      Đợi cho sương phòng thực yên tĩnh trở lại, mới quay lại quan sát Lạc Cơ Nhi.


      nhu nhược nhưng quật cường, bên mặt trắng hồng, đôi mắt đẹp mơ hồ mang lệ, nhưng hề sợ hãi.


      giật mình…


      Ánh mắt này quả rất giống với kia …


      Hít hơi sâu, thu hồi ánh mắt thương tiếc, giọng lạnh như băng “Lạc Cơ Nhi, ngươi nghe đây, ta mặc kệ trước đây ngươi có phải là Đằng An công chúa hay , nhưng vào cửa Uyên Vương phủ, vào Uyển nghệ quán của ta ngươi còn là công chúa nữa. Ngươi hận cũng được, oán cũng vậy, tất cả đều phải do ngươi quyết định. Vương gia có thể giữ mạng của ngươi, nhưng cũng có thể làm ngươi hương tiêu ngọc vẫn bất cứ lúc nào, hiểu chưa?”


      Ý của là… nàng là tù binh mất nước, nhất nhất đều phải do người đàn ông kia an bài, đúng ?


      Lạc Cơ Nhi nuốt xuống cổ họng ngụm máu tươi do cái tát vừa rồi gây nên, cơ thể run run, tự với bản thân mình là phải nhẫn nhịn.


      “Biết rồi, ta nghe lời.”


      Giọng của nàng rất , rất , mơ hồ mang theo cả tiếng nghẹn ngào nhưng muốn bất cứ ai nghe được
      tinhbanqt2001 thích bài này.

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 8: Ngay Cả Xương Cốt Cũng Chẳng Còn





      trong lòng chùng xuống, nghĩ đến nàng chỉ là mới 14 tuổi, chưa từng ra khỏi hoàng cung xa hoa, càng chưa bao giờ phải trải qua cảnh nước mất nhà tan, bị tra tấn tàn nhẫn, bây giờ nàng phải chịu đựng tất cả những việc này…


      Mới nghĩ đến đây, lại chuyển chú ý sang vấn đề khác. sống tại Uyên Vương phủ mười mấy năm, nhưng kiên cường như Lạc Cơ Nhi chưa từng gặp qua, mà lại là tiểu nương còn rất nữa chứ. là điều ngạc nhiên.


      đành lòng nhìn thấy nàng như vậy, cúi xuống, chăm chú nhìn vào mặt nàng


      “Khôn ngoan chút, cái gì nên cái gì nên , ta nghĩ ngươi cần ta phải dạy nữa đúng ?” vươn tay, nâng cái cằm nhắn của nàng lên “ thân thể ngọc ngà như băng như thế này mà bị vùi dập quả là đáng tiế.c”


      Câu này mặc dù hoàn toàn mang ý tốt nhưng cũng làm Lạc Cơ Nhi giật mình. Nàng kìm nước mắt nhìn chỗ khác, gật gật đầu.


      “Tốt lắm, trước tiên ngươi nghỉ ngơi , hôm khác ta sắp xếp công việc cho ngươi”


      Thấy muốn rời , Lạc Cơ Nhi hít hơi sâu, mở miệng khẽ gọi “Chờ chút…”


      dừng chân, chần chừ quay người lại.


      Lạc Cơ do dự lúc lâu rồi mới cất tiếng thanh thanh hỏi: “… , ngươi có thể cho ta biết, các ngày ấy cùng vào phủ với ta, bây giờ họ ở đâu? Từ ngày thất lạc nhau, ta gặp lại các nàng ấy…” Cặp mắt trong trẻo ngay lập tức đong đầy nước mắt. Nàng tiến đến gần, kéo góc áo của , “ có thể chỉ cho ta chỗ các nàng ? Các nàng bị xử trí như thế nào?”


      Những nữ nô đó ư?


      nhăn mày.


      “Ngươi… biết bọn họ về đâu hả?”


      Lạc Cơ Nhi ngẩn ra, lập tức gật đầu.


      Trong mắt lên tia thương tiếc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh như băng: “Ngươi biết là tốt”


      “Vì sao? Các nàng phải là…”


      “Được rồi, ngươi khiến cho ta đau đầu” kiên nhẫn , “Mau nghỉ ngơi .”


      Khó chịu phẩy tay áo, như là trốn tránh cái gì vậy, vội vã ra ngoài.


      Trong lòng ngừng suy nghĩ, càng nghĩ lại càng hoảng sợ.


      Những nữ nô này chỉ sợ ngay cả xương cũng chẳng còn…


      Than tiếng, nhấc chân vội vã đến phòng rửa mặt.


      ———-


      “ Ai! Ta muốn ăn canh hạt sen!”


      “Còn ta muốn trang điểm, ngươi cần phải mạnh tay như vậy đâu.”


      “Ai nha, ta muốn đá lạnh, sao chút lạnh nào cả, ngươi lấy ít đá lạnh đến đây cho ta”


      “…”


      Từ sáng sớm cho đến giữa trưa, Lạc Cơ Nhi cứ bị đám con chỉ huy như vậy.


      Ngay đến con quay cũng còn thấy mệt mỏi, trán Lạc Cơ Nhi đầy mồ hôi, bàn tay bưng bát canh hạt sen lạnh cứng đến mức muốn đánh rơi.


      Trời lạnh như thế, vậy mà có người còn định muốn ăn canh hạt sen. Khi múc nước giếng, tay nàng bị dây thừng cọ vào, cả bàn tay bị chà xát đến đỏ lựng lên, đau đến tận xương tủy.


      “Được lắm, có gì mà tất cả đều náo loạn thế này?” Nhiêu Nhi nũng nịu , xoay người liếc đám con cười cười “Hôm qua các ngươi ăn no, hôm nay có việc gì làm đúng ? Vậy qua giúp ta trang điểm . Hôm nay Vương gia ngẫu nhiên gọi ta, các người kêu gào cái gì hả.”


      Lời vô cùng vênh váo tự đắc, các ở trong phòng đỏ mặt, dám nửa câu.


      Mọi người đều biết Nhiêu Nhi được Vương gia thích.


      Nhân lúc mọi người căm tức rời , Nhiêu Nhi ánh mắt quyến rũ hướng về phía Lạc Cơ Nhi quỳ dưới đất….


      ràng là các nàng cùng mặc chiếc váy như nhau, lụa mỏng như làn khói sóng, nhưng con bé con này mặc lại càng thanh tú, hồn nhiên, dịu dàng. Mái tóc dài mượt mà như tơ lụa lại càng tôn lên thân hình nhắn, yếu đuối chịu được.


      là rung động lòng người! Chết tiệt !


      Nhiêu Nhi cắn răng lầm bầm tiếng, chậm rãi cúi người, khóe miệng cười duyên: “Lạc Cơ Nhi tốt bụng, ngươi giúp tỷ tỷ mang ít nước lại đây được ?”


      Lạc Cơ Nhi nhíu mày, sao tự nhiên nàng ta lại thay đổi thái độ.


      nhàng gật đầu, miệng hề câu, nàng xoay người, bưng chậu nước trong đến.


      Nàng cẩn thận bê đến, quỳ xuống, bưng chậu nước đưa lên cao.


      Nhiêu Nhi nhìn thấy nàng qua gương đồng, giả bộ cẩn thận xoay người: “Ta bảo Lạc Cơ này, ngươi…A!”


      Cánh tay đụng vào thành chậu, làm cho chậu nước nghiêng , “Rầm” tiếng, đến hơn nửa chậu nước lạnh lẽo đổ lên vai của Lạc Cơ Nhi.
      tinhbanqt2001 thích bài này.

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 9: Hơi Nước Mù Mịt





      “A, Lạc Cơ Nhi, là xin lỗi..” Vẻ mặt Nhiêu Nhi hoảng sợ nhưng ánh mắt lại xuất tia vui sướng khi thấy Lạc Cơ Nhi gặp họa. “Ngươi sao chứ? phải ta cố ý đâu…”


      Đây là lần thứ hai bị tạt nước lạnh…


      Lạc Cơ Nhi hít ngụm khí, cả người đều lạnh như băng, run lên bần bật, hàng mi như cánh chim nhướng lên nhìn Nhiêu Nhi.


      “Ta sao…”


      Lạc Cơ Nhi biết nàng ta cố ý làm đổ nước, nhưng nếu cãi nhau nàng có chút ưu thế nào


      Nghe Lạc Cơ Nhi trả lời, mặt Nhiêu Nhi tỏ ra hơi đắc ý, tuy nhiên vẫn làm ra vẻ lo lắng: “Làm sao bây giờ, Lạc Cơ Nhi, ta quên cho ngươi rằng mới vào Uyển nghệ quán chỉ có bộ trang phục duy nhất, thay đổi được…”


      “Có chuyện gì xảy ra thế?” giọng uy nghiêm cất lên.


      đến đột nhiên phát trong phòng đầy nước, nhắn quỳ dưới đất, quần áo ướt sũng hơn nửa.


      Nhiêu Nhi kinh sợ, vội vàng đứng dậy, từ từ bình tĩnh lại hành lễ với .


      “Thưa , vừa lúc nãy Nhiêu Nhi cẩn thận, làm đổ chậu nước lên người Lạc Cơ Nhi. Nhiêu Nhi biết lỗi rồi, xin được nhận lỗi…”


      Lạc Cơ Nhi nhếch miệng lên thản nhiên châm chọc, quay mặt chỗ khác.


      là người rất tinh ý thấu hiểu tâm tư người khác, trong nháy mắt hiểu chuyện gì vừa xảy ra.


      Chẳng qua lúc này tiện xử lý.


      Cặp mắt cụp xuống lại chậm rãi mở ra, nhìn hai nàng, ánh mắt mệt mỏi nhưng uy nghiêm: “Trước hết gọi người đến đây lau cho khô sàn nhà . Nhiêu Nhi, Vương gia ở bờ ao, ngươi còn qua hầu hạ ?”


      Nhiêu Nhi bừng tỉnh, trong lòng mừng như điên: “Cảm tạ nhắc nhở, bây giờ Nhiêu Nhi ngay…”


      đến đó, gương mặt Nhiêu Nhi cực kỳ phấn chấn, thân hình vặn vẹo, con mắt sáng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.


      “Chờ …” Thanh của ngân nga vang lên từ phía sau.


      Nhiêu Nhi xoay người, phát ánh mắt mệt mỏi của hướng về phía Lạc Cơ Nhi.


      “Ngươi cũng cùng .”


      Cái ao rất to, mặt ao bốc lên luồng sương mù mờ ảo.


      dọc theo con đường , Lạc Cơ Nhi thấy trong đám sương mù mờ ảo kia có vài đề mình trần ngâm người dưới ao, cố gắng dựa vào người đàn ông tà mị có bộ ngực nở rộng kia.


      Nàng biết nên làm gì, thậm chí nàng còn dám nhìn về phía .


      Nhiêu Nhi đứng bên cạnh nàng, trừng mắt nhìn nàng cái, rồi tự cởi quần áo, sốt ruột chạy xuống ao.


      Lạc Cơ Nhi mặt tái , chậm rãi ngồi xổm xuống gấn ao, ôm đống quần áo, lưng cứng nhắc.


      “Vương gia, nô tỳ muốn, cho nô tỳ nhanh lên…”


      “A…A…”


      Lạc Cơ Nhi hận thể bịt kín lỗ tai của mình lại được.


      Sao có thể…


      Sao có thể có người đàn bà nào muốn được thân cận với người đàn ông khát máu này, lại muốn được sủng ái…


      Nhắm mắt lại, nàng nhớ tới thần sắc người đàn ông kia lúc chui đầu vào ngực mình, con mắt đầy tà khí, nàng thể hiểu tại sao dục vọng lại có thể làm cho người ta khó chịu đến như vậy. Nhất là miệng xé rách vết thương ở vai nàng, làm nàng vô cùng đau đớn, chỉ nghĩ đến, nàng chịu được phải run rẩy đứng dậy.


      “Sao thế, mới nhanh như vậy chịu nổi rồi à?”


      Nghiêng đầu, Mặc Uyên cười cười, thổi vào cổ kia hơi, làm cho đó phải run rẩy ở dưới nước.


      Có trời mới biết tay ở dưới nước làm cái gì mà hai mắt nàng kia lại như giăng sương mù, nhanh chóng leo lên người , vặn vẹo thân thể ngừng, vừa làm lại vừa phát ra trận rên rỉ…


      Ánh mắt Mặc Uyên rời khỏi ao, khép hờ, nhìn về phía đứng bờ…


      Mái tóc dài như tơ như lụa ôm lấy bờ vai gầy, phần quần áo ướt, dính sát vào khuỷu tay, vào thắt lưng mỏng manh làm cho mê loạn… Nàng nhất quyết quay mặt chỗ khác khiến cho thấy vẻ mặt của nàng.


      Dưới thân căng thẳng, cặp mắt Mặc Uyên sẫm lại, túm lấy vặn vẹo người mình, xoay người đè nàng ta xuống.


      Những nữ nhân xung quanh thấy vậy, đều biết điều dịch chuyển khỏi, thầm mang theo hận ý, vì sao lúc này Vương gia lại để mắt đến mình.


      Trong ao, nàng kia vừa chịu nổi mà kêu lên.
      tinhbanqt2001 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :