1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 129: Xông Vào Yến Viên

      : Xông vào Yến viên


      Trong phút chốc, đèn đuốc sáng trưng trong đại điện , nỗi kinh hoàng bao trùm.


      Lúc này Mặc Húc cuối cùng cũng biết được. phải là hề phòng bị. Nhưng như vậy cũng tốt, thời khắc này đợi lâu lắm rồi…. Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng vào nam tử mà toàn thân tỏa ra khí phách ưu nhã kia. Mặc Húc trầm giọng : “ Người đâu, bắt cho trẫm!”


      Giọng trầm trầm vang vọng giữa đại điện. Trong nháy mắt toàn bộ cấm quân rút nhanh đao kiếm, bao vấy lấy .


      Lúc này, Phong Dực đột nhiên từ phi thân xuống, quỳ gối trước mặt Mặc Uyên, tiếng lạnh lẽo có chút cảm tình : “ Vương gia, ở đây cứ giao cho thuộc hạ.”


      Công công bên cạnh sợ đến hồn bay phách lạc, vốn định lớn tiếng tri hô, nhưng lại cách nào mở miệng nổi, lúc này từ ngoài điện chỉ mơ hồ nghe được có tiếng kêu sợ hãi liên tục ngớt, càng ngày càng đến gần


      Trong điện, mọi người dường như nín thở nhìn ra cánh cửa điện đóng chặt, qua hồi lâu mới phát ra ngoài kia xuất ánh lửa mờ ảo. Tất cả nhanh chóng lùi về phía cửa sổ, ngoài cửa tiếng kêu bước chân vội vã cùng với tiếng kêu cứu thảm thiết ngày càng vọng : “ Người đâu, xảy ra hỏa hoạn rồi, mau ra cứu hỏa !”


      Lửa cháy hừng hực đem từng cuộn khói đen in nền trời, còn như muốn đem cả đại điện chôn vùi. Mọi người trở tay kịp!


      Sợ hãi tột cùng, gã công công thét tiếng chói tai “Hộ giá ——”


      Ban đêm, đám người trong đại điện nháo nhác thành đám hỗn loạn !


      Cuộc tranh đấu giữa điện, hung ác tàn nhẫn, mọi ánh nến đều bị đao kiếm vô tình làm tắt, chỉ còn lại ánh lửa dữ dội. Thanh hỗn loạn, xung quanh phát sáng như ban ngày. Uất Trì Tuyết nằm xụi lơ mặt đất, khổ sở chống đỡ thân thể, tay che vết thương nhưng ngăn được được máu tươi ồ ạt chảy. Trong đại điện thỉnh thoảng có mảnh gỗ bốc cháy rơi xuống, cửa điện đóng chặt, người ở bên ngoài vào được, mà người ở bên trong bị lửa hừng hực vây quanh, thể thoát ra !


      Cứ như thế mà chết


      Hình ảnh trước mắt nhòa , mông lung mờ mịt, đau đớn, còn nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm vang sát bên tai dữ dội, nàng biết ca ca nhất định phát người đến cứu nàng, thế nhưng bị vây giữa biển lửa này, sợ là ngay cả ca ca cũng ngờ đến.


      cơn đau đớn lan đến, nàng bỗng nhiên muốn tìm được nam tử kia, biết có bị thương hay .


      đâu… là chiến thần Lạc quốc. làm sao có thể có chuyện !


      Sương mù giăng mờ đôi mắt. Ánh lửa chói mắt nhập nhoạng với những bóng người giữa màng sương mù, nàng vẫn cố căng mắt tìm kiếm bóng dáng. Chỉ nhận ra bóng áo hoàng bào của bậc đế vương kia được đội cấm quân bảo hộ chạy ra khỏi đám lửa, còn lại trong đám người, tiếng đánh nhau liên tục ngừng, lúc trầm lúc bổng nối tiếp nhau, nhưng thấy người nào là !


      Trong nháy mắt, cơn ho khan kịch liệt kéo tới, nước mắt từ giữa khóe mi cuộc trào tràn ra, rơi xuống nóng hổi mặt đất .


      Cho tới bây giờ chưa bao giờ nàng cảm thấy tuyệt vọng đến thế.


      Chẳng lẽ thực phải chết ở chỗ này sao…. Chờ khi ca ca đích thân chạy đến, chỉ sợ chỉ còn thấy được thi thể của nàng


      Đột nhiên, trận kình phong đảo qua trước mặt nàng, thổi ít hơi nóng bừng bừng vây quanh. Uất Trì Tuyết chậm rãi mở to đôi mắt ngân ngấn lệ, nhìn thấy nam tử oai dũng như thần kia cúi người xuống, bế bổng nàng, gương mặt tuấn dật làm nàng bao giờ có thể quên vẫn nguyên nét lạnh lùng, nhưng giờ đây thần sắc tái nhợt, vệt máu đỏ tươi chảy dài cổ.


      “Ngươi”…nàng khó khăn phun ra chữ, mắt mở to.


      muốn chết ôm lấy ta” mấy chữ lạnh lùng chậm rãi buông ra từ trong miệng , hờ hững dời ánh mắt, chỉ dùng cánh tay, rất nhanh, nữ nhân dưới thân bay lên !


      Uất Trì Tuyết cuống quýt mà nắm lấy áo , nỗi khiếp sợ cùng vui mừng khôn xiết đan xen trong lòng, kịp liếc cái, ánh lửa nóng rực phả vào mặt. Nàng kinh hoàng kêu tiếng rồi vùi mặt vào ngực .


      Mặc Uyên thở dài, cứu nữ nhân này biết đâu ngay cả chính mình cũng cảm thấy căm giận bản thân


      , cuối cùng cũng là đủ nhẫn tâm.


      Đêm khuya thanh vắng, gian xung quanh lặng ngắt như tờ.


      Cây ngọc lan vẫn lặng thầm tỏa hương thơm ngọt ngào vương vấn, như muốn bao bọc lấy thân thể bé mềm mại của nàng, mơn man, lan tỏa.


      Mệt mỏi làm cho nàng ngủ rất sâu, cổ tay trắng ngần như ngọc lộ ngoài chiếc áo ngủ bẳng gấm, bỗng có nha hoàn từ từ vào, vừa định giúp nàng ém chăn, tận mắt nhìn thấy nàng an giấc, khuôn mặt nhắn dịu dàng , ánh nhìn bất giác ngây dại, ngơ ngẩn ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp thể dời mắt .


      Thình lình ngoài viện vang lên tiếng người cãi nhau kịch liệt.


      Thanh chói tai, làm nàng giữa cơn ngủ mê từ từ thức giấc. Lạc Cơ Nhi cựa người, dần đần mở mắt.


      Tiếng ồn càng ngày càng đến gần


      “Đại nhân , các người thể vào”


      “Vương gia có lệnh, bất luận kẻ nàocũng được vào Yến viên cho dù Vương gia vắng mặt, mệnh lệnh này dù chết cũng thay đổi _______A ”


      Tiếng đao kiếm đâm vào thịt, trong đêm tối tiếng hét kinh hãi vang lên


      “Tôn đại ca! ! ” Tiếng gầm gừ của viên thị vệ, rút kiếm hướng tới chỉ vào đám người người xông vào “ Các ngươi chính là tay sai trong cung!”


      “Đủ rồi.”


      Tiếng léo nhéo… thanh sắc nhọn vang lên bên ngoài phòng , theo đó là dáng vẻ bệ vệ, mang theo muôn phần hung hăng càn quấy. “ Tạp gia cũng muốn đại khai sát giới ở chỗ này, các ngươi tốt nhất là thức thời chút …. Mệnh lệnh của Vương gia cùng thánh chỉ có thể coi như nhau sao ? Mau mở cửa cho Tạp gia ta!”


      Trong nháy mắt nỗi kinh hoảng bao trùm lấy thân thể bé của nàng, đôi mắt ngây thơ cũng bừng tỉnh lại.


      “ rầm rập ..!” thanh di chuyển thô bạo vang lên, trong nháy mắt, đám cấm quân vọt vào, những ngọn đuốc sáng chói mắt tay, đằng đằng sát khí !


      Bao nhiêu buồn ngủ, mệt mỏi vào giờ khắc này bay đâu mất hết. Lạc Cơ Nhi từ giường ngồi dậy. Mái tóc dài buông xuống bờ vai . Nàng rất nhanh bước chân xuống khỏi giường. Vô thức mà xoa lên bụng của mình. Ánh mắt chăm chú xuyên qua tấm rèm bằng sa mỏng, nhìn ra phía ngoài phòng.


      Tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn vang lên, vội quỳ xuống đất, chắn trước chiếc giường mềm mại của nàng


      Gã công công gương mặt vênh vào nghênh ngang bước vào, nhìn thấy cảnh tượng như chốn bồng lai kia, chiếc giường mèm mại phủ sa trắng bê ngoài cửa sổ là cây ngọc lan nhàng tỏa hương thơm ngát bay vào chóp mũi, cuối cùng trong nháy mắt cũng làm cho có chút đành lòng.




      Tiếng ràng, gã công công chỉ chỗ chiếc rèm mỏng buông kín kia giương giọng “Mau xốc lớp rèm che kia lên cho ta”

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 130: Đáng Nhẽ Nên Đao Giết Chết Nữ Nhân Kia !

      Đáng nhẽ nên đao giết chết nữ nhân kia !


      giọng to đột ngột vang lên


      Lạc Cơ Nhi quay sang nhìn, bàn tay nàng khum khum che bớt ánh đuốc chói mắt.


      Trong chớp mắt, mọi người trong phòng ai nấy đều sửng sốt, chiếc giường mềm mại trắng như tuyết, thiếu nữ tỏa sáng như ngọc ngồi, cổ tay nõn nà hơi nâng lên, đôi mắt trong ngần khẽ nheo lại, ánh nhìn lạnh lùng trong trẻo mang theo chút đề phòng.


      Cây ngọc lan tỏa hương vương vấn, động tác của bọn người kia bất giác cũng khựng lại, lo sợ vừa rồi hành lỗ mãng làm mạo phạm đến nữ nhân xinh đẹp kia.


      Tên công công truyền lệnh tự mình vả vào mồm, trong lòng thầm sợ hãi than, ở trong cung vô số khuynh thế tuyệt sắc mỹ nhân nhưng ngay cả lục căn thanh tịnh cũng khó có thể tự kiềm chế nổi, khó trách đế vương kia, cũng phải ôm mối tương tư, hao tâm tổn trí muốn đem nàng tiến cung


      “Các ngươi là ai? Ai cho các ngươi tự tiện xông vào Yến viên?” Nhìn thấy tên công công dáng vẻ bệ vệ kia là biết có ý đồ gì tốt, Lạc Cơ Nhi cố nén cơn hoảng hốt trong lòng, lạnh giọng hỏi.


      Tên công công giật mình cười nhạt tiếng, khom người , “Tạp gia ta phụng mệnh hoàng thượng tới niêm phong Uyên vương phủ, cũng mang toàn bộ người thân thích vào cung đợi xét xử!”


      Trong lòng kinh hoàng, mấy ngày qua cố gắng chống đỡ, cố dặn lòng là có việc gì giờ đây hoàn toàn sụp đổ, nàng cắn chặt môi dưới, cố tỏ ra thản nhiên nhìn tên công công, nhưng cũng chỉ hoài công. Buông cánh môi hồng bị cắn đến sưng đỏ. Lạc Cơ Nhi khổ sở hỏi “Vương gia đâu?”


      Công công vẫn vẻ mặt cung kính như cũ nhưng tràn đầy kiêu căng ngạo mạn “Cung chủ nay cũng thể gọi là Vương gia nữa.”


      Lạc Cơ Nhi ngẩn ra, đôi mắt trong suốt lên tia nhìn đau xót, bi thương.


      giờ thông đồng với địch phản bội đất nước, ý đồ mưu phản, chính là loạn thần tặc tử. Hoàng thượng hạ lệnh truy nã toàn thành.” Đôi mắt nham hiểm lóe ra ánh hàn quang sắc bén, tên công công lạnh giọng .


      Tiếng vang vọng, đanh thép. Từng chữ, từng chữ đánh vào trong lòng nàng, như hằn in dấu ấn cháy bỏng !


      “Ngươi cái gì…” đôi môi tái nhợt thấp giọng thảng thốt, nàng vội nắm lấy áo ngủ bằng gấm dưới thân, ánh mắt dậy sóng mắt kinh hoàng. “ Ngươi ràng chút, thông đồng với địch, phản quốc, tội danh như vậy các người cũng có thể tùy tiện bịa đặt cho sao?”


      Công công há mồm còn muốn gì đó, nghe thấy bên ngoài vườn tiếng quát chói tai lo lắng.


      “Lạc nhi! Ngươi đừng nghe bậy.” Tiếng nổi giận của thiếu niên vang lên, chọc thủng tận trời, hướng thẳng vào bên trong Yến viên.


      “Thất vương gia, ngài nên xúc động, đây là ý chỉ của hoàng thượng”


      “Tránh ra ! !”Gương mặt bừng bừng tức giận nổi cả gân xanh, ánh mắt sâu thẳm tỏa ra khí giận ghê người. Trong tay nắm chặt kiếm chỉ thẳng vào mặt đám thị vệ “Nếu dám ngăn cản, ta giết các người!”


      Trong nháy mắt, đám quân sĩ nhíu mày nhường đường, thiếu niên kia sải bước vào phòng trong, nhìn đến đám người vây khắp phòng lửa giận trong nháy mắt lại nổi lên. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm tên công công “Thế nào, vừa mới ở trước viện xàm ngôn loạn ngữ xong, giờ lại đến nơi đây làm ầm ĩ sao ?” Thanh kiếm xé gió, chút lưu tình đặt lên cổ “Ai cho ngươi dám cả gan? Ai cho ngươi dám chạy đến đây dương oai diễu võ?”


      Công công sắc mặt trắng bệch, bị kiếm khí lạnh thấu xương trong nháy mắt làm khiếp sợ, dịu giọng vài phần , run rẩy cố bình tĩnh lại, mở miệng : “Thất vương gia… ngài , ngài cẩn thận chút, đao kiếm vô tình. Vừa rồi ở trong cung, Uyên vương ràng là tạo phản, nổi loạn đốt cháy tham chính điện lại mang Uất Trì công chúa của địch quốc, còn đánh bị thương vô số thị vệ trong cung! Tạp gia ta đây lúc này chỉ là phụng ý chỉ của hoàng thượng niêm phong vương phủ, thuận tiện tìm ra bè đảng của Uyên vương thông đồng với địch phản quốc. Điện hạ, xin mời đem tất cả mọi người trong vương phủ tập trung ra ngoài, Tạp gia cũng là tẫn trách phục vụ, có ý quấy nhiễu người trong vương phủ.”


      Ánh mắt mãnh liệt nhìn chòng chọc gã công công kia “Trong cung xảy ra cái gì, cần ngươi tới cho ta biết, ca ca đến tột cùng có hay có tội, cũng đến phiên ngươi tới lung tung ! Muốn điều tra ? Được, ta tuân chỉ ! Nhưng là mau mang theo đám chó săn kia cút khỏi Yến viên, nếu như là làm động tới linh thần mẫu phi của ta, ta bắt các ngươi xuống địa ngục xin người tạ tội !”


      Công công sợ hãi mà lui ra phía sau vài bước, lúc này mới dám . “Tạp gia, tạ ơn Thất điện hạ phối hợp”


      Xoay người , gã công công nhướng mày, ánh mắt ra tia gian ý, phất tay hướng về phía quân sĩ “Mang tất cả mọi người ra ngoài tiền viện, cấm được bỏ sót người nào.”


      Đợi cho tất cả mọi người ra khỏi phòng, ánh mắt tràn đầy sát khí mới dần bình tĩnh lại, trong lòng dâng lên lo lắng cùng thương nồng đậm, quay đầu lại nhìn thấy giường là nữ nhi mong manh yếu đuối vẫn còn hốt hoảng bàng hoàng kia, liền dịu dàng nắm lấy bàn tay bé lạnh buốt của nàng


      “Lạc nhi !” Khẽ kêu lên tiếng, bàn tay nóng rực truyền hơi ấm cho nàng, ánh mắt tràn ngập thương. “Lạc nhi , đừng tin , đem tất cả giao cho ta, ta tới bảo vệ ngươi!”


      Ánh mắt nàng khó khăn dời , nhìn sâu vào đôi mắt vô cùng lo lắng của thiếu niên kia, nàng cố chịu đựng nỗi bất an mãnh liệt dày vò trong tim, bao nhiêu lo lắng dành cho người kia ăn sâu trong lòng nàng, nhưng giờ đây nàng chỉ dám mở miệng hỏi “ cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”


      Ánh mắt lên chút bi thương, sầu khổ, nghiến răng , “Là ta sai… Ta lúc trước nên đao giết chết nữ nhân kia! Như vậy nàng có cơ hội hãm hại ca ca, giờ ta mới hiểu được…”


      Mới hiểu được ca ca vì sao lại thản nhiên như thế, vì sao chỉ lưu lại câu “Bảo vệ nàng cho tốt” kiên quyết rời .


      Ca ca sớm liệu trước tình hình giờ, nhưng vẫn chút do dự , chỉ có mình lại hiểu chuyện, hiểu lầm rất nhiều đối với ca ca.


      “Lạc nhi, có ta ở đây, ta để cho bọn họ tổn thương ngươi nửa phần” Thiếu niên phất lòng tràn đầy hổ thẹn, đôi mắt giờ đỏ ngầu tơ máu, giọng trầm ấm kiên định, rồi, đứng dậy, dịu dàng ôm lấy nàng giấu trong chiếc áo choàng gấm trắng, nhìn nàng sâu, ánh mắt tha thiết, bước ra khỏi phòng.


      “Kỳ…” Lạc Cơ Nhi khó khăn thốt tiếng, giơ hai tay, hơi nhoài người ra, có chút cứng nhắc, nàng thực có thói quen thân thiết như thế, nàng hoàn toàn có thể tự mình được.


      nên cậy mình khỏe” Mặc Kỳ nhàng , ánh mắt đảo qua bụng của nàng, đôi mắt trong trẻo dịu dàng mang chút ưu thương “Ta biết, trong bụng ngươi có hài tử của ca ca”


      Lạc Cơ Nhi toàn thân cứng đờ, nhìn thần sắc chăm chú, trong lòng đột nhiên chấn động.




      Cất bước nhanh ra khỏi phòng, trong nháy mắt nàng nhận ra thiếu niên này trưởng thành rất nhiều, dù cho phải đón nhận bao nhiêu bão táp phong ba, vẫn kiên cường nghênh đón.

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 131: Thề Chết Trung Thàn

      Trong Vương phủ rộng lớn, tất cả mọi người bị trục xuất đến trước tiền viện, đoàn oanh oanh yến yến tụ tập lại chỗ, tiếng khóc lóc nức nở ngừng hòa lẫn trong tiếng chửi bới vang ra hỗn độn.


      Trong bóng đêm, ánh đuốc thiêu đốt phát những thanh làm cho người ta hoảng hốt.


      Chậm rãi đem nàng đưa tới, Lạc Cơ Nhi trong y phục trắng, thanh lệ, khuôn mặt nhắn nhu mì, nổi bật trong bóng đêm, nhìn nàng càng muôn phần xinh đẹp, Ca Nhi đứng đó nhìn thấy nàng, vội vàng tiến sát lại đến, dắt tay nàng , nhìn nàng dịu dàng an ủi.


      Gã công công cũng có ý thăm dò, nên đứng yên chờ đợi, trong chốc lát, đám cấm quân tra khám bên trong phòng ra, bọn người này thân thủ nhanh nhẹn hề giống với những thị vệ thông thường, trong tay chúng là đạo tín hàm, gương mặt chút biểu cảm “Công công, đây là tín hàm lúc lục soát tìm được “


      Vẻ mặt gã công công lên tia đắc ý, lướt qua đám cấm quân, nhìn tín hàm trong tay kia màu vàng nhạt, chậm rãi lật mở xem, hai mắt trầm xuống, rồi đem tín hàm xếp lại cho vào trong lồng ngực, “Chứng cứ phạm tội ” công công quay lại nhìn mọi người, ánh mắt lại chạm phải Mặc Kỳ, trong khoảnh khắc có hơi chút sợ sệt, rồi cất giọng : “ Sợ rằng này các người phải theo tạp gia ta vào trong cung chờ xét xử, còn những việc gì tiếp sau, các người chắc biết rồi chứ, cho nên nếu là có ai biết được Uyên vương ở nơi nào sớm ra, cũng miễn đỡ phải chịu nỗi khổ nhục hình. Có hiểu ?”


      “Khoan ” giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng như suối ngân lên, dù yếu ớt nhưng hề sợ hãi, lại có chút uy nghiêm.


      Gã công công sửng sốt, liền đảo ánh mắt nhìn qua đám người đứng, dừng lại người nữ nhi xinh đẹp như tiên tử.


      Bước ra khỏi Ca Nhi đứng cạnh, Lạc Cơ Nhi tiến lên từng bước, chịu đựng cơn đau cào xé trong lòng, nhàng mở miệng: “ Xin hỏi công công tín hàm kia trong đó viết cái gì? Lại là ở nơi nào lục soát được?”


      Gã công công nhíu mày, giương ánh mắt châm chọc nhìn nữ nhi yếu đuối trước mặt, gương mặt khinh khỉnh, rung đùi đắc ý mà muốn đáp lại câu hỏi của nàng.


      “Lạc Nhi hỏi ngươi đó! Ngươi muốn chết có đúng hay ?”Ánh mắt thiếu niên đỏ ngầu tơ máu lên tia lãnh, kiếm trong tay vụt ra ánh hàn quan sắc bén.


      Đám cấm quân đứng xung quanh đều xông lên phòng vệ, Mặc Kỳ nắm chặt kiếm trong tay, chậm rãi quan sát đám người kia, tất cả chìm trong bầu khí căng thẳng.


      Gã công công trong lòng có chút sợ hãi, nhìn thấy đao kiếm hung hãn giương ra, lại nhớ tới trước khi , hoàng thượng giao phó, nếu làm nàng bị thương dù chỉ chút, sợ là có mấy cái mạng cũng đền nổi… đành xấu hổ chất giọng eo éo, giọng đáp lời: “ Tín hàm kia đương nhiên là của Hồ Duệ vương tự tay viết, còn có thánh ấn ! Uyên vương gia và Hồ Duệ thủ lĩnh Uất Trì Diệp Hoành thông đồng với nhau lâu, tiếc lấy Lạc quốc ra đổi lấy ngôi vị hoàng đế! Chứng cứ xác thực cùng lời khai của Uất Trì công chúa vô cùng phù hợp!! Tín hàm đây cũng đương nhiên là từ trong phòng của nàng ta lục soát thấy…”


      tiếng cười khẽ, rồi cười đến vũ mị mà hết sức thản nhiên, dưới ánh trăng, thân ảnh tuyệt mĩ tưởng chừng rất yếu đuối lại quá sức quật cường, giọng cười giận dữ, làm ai nấy trong lòng trận rét run.


      “Công công, vậy người có hay nhớ việc hòa hôn cho Uất Trì Tuyết gả vào Vương phủ là do Hoàng thượng quyết định . Người nào lại bạo gan kháng chỉ? Rắp tâm đưa người dị tộc xa lạ vào cửa Vương phủ vốn yên tĩnh chẳng phải là ý của Hoàng thượng hay sao? Hôm nay xảy ra chuyện này, liền chỉ dựa vào phong thư cùng lời khai của Uất Trì Tuyết mực chắc chắn là Vương gia thông đồng với địch, tội danh phản quốc. ra bây giờ chính Hoàng thượng lại dễ dàng tin lời xằng bậy như vậy, chẳng phân biệt được tốt xấu!”


      Lời thốt ra, làm gã công công trợn tròn hai mắt, thiếu chút nữa thở nổi.


      đám gia nô phía sau, bị lời của nàng cảm hóa , trong lòng họ đối với vương phủ là mực trung thành, càng kiên quyết đứng lên, “Lạc Nhi nương đúng!” người thị vệ lên tiếng trả lời, trong ánh mắt nam nhân ánh lên vẻ kiên định quật cường chút nao núng “ Vương gia vì bách tính, từ khi thiếu niên đẫm máu sa trường! Ta theo Vương gia lâu như vậy, dù chết cũng tin Vương gia thông đồng với địch phản bội đất nước! Công công ngươi cho rằng người trong phủ đều là người mù sao? Dù là bị bắt vào trong cung chúng ta cũng buông nửa câu cầu khẩn! Người trong Uyên vương phủ đều thề sống chết trung thành với Vương gia!”


      lúc sau, hào khí sôi trào trong ngực mỗi người, ngay cả Uyển nghệ quán giữa lúc nãy còn oanh oanh yến yến giờ đều lau khô nước mắt. Oán hận mà nhìn chằm chằm gã công công, hận thể đưa hắt mà trảo gân tán cốt.


      “Các ngươi, các ngươi đều muốn tạo phản có đúng hay ?!!” ngón tay run run chỉ về đám người của Uyên vương phủ, gã công công bị vây bức có phần lúng túng, khí thế bừng bừng của mọi người làm sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng cứng miệng.


      Cấm quân đều rút đao kiếm ra, mặt chút biểu cảm, sát khí đằng đằng.


      Ca Nhi đứng phía sau cũng giật mình, thấy tình thế tốt, vội vàng bước lên phía trước, cầm tay Lạc Cơ Nhi vẫn run rẩy, giọng trấn an “Lạc Nhi…”


      Lạc Cơ Nhi sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trong suốt ngấn nước, khuôn mặt nhắn yếu ớt, nét khổ sở làm cho người khác cảm thương.


      “Đừng làm chúng tức giận, Vương gia giờ vắng mặt, chúng ta quyền, thế, thể làm được gì.” Giọng thầm vang bên tai nàng, sắc mặt Ca Nhi lắng đọng, nắm chặt bàn tay lạnh băng kia, ánh mắt dịu dàng chứa bao hàm ý, hy vọng nàng thấu hiểu.


      Thiếu niên hơi nhếch môi, trầm mặc lúc lâu, lúc này mới chậm rãi : “Được rồi, mọi người yên lặng chút”


      thanh nháo nhác của đám người lúc này mới an tĩnh lại, hướng ánh mắt nhìn về phía nam tử kia, dưới ánh trăng thiếu niên kia nhìn càng vạn phần lóa mắt.Vương phủ to lớn như vậy cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra việc thế này.


      Chậm rãi bước tới trước mặt gã công công, Mặc Kỳ khẽ thấp giọng mở miệng, mỗi chữ mỗi câu đều như thấm tận xương tủy, ràng quyết liệt “ Chẳng qua chỉ là tiến cung mà thôi, ở đây ngươi có thể mang người , thế nhưng thỉnh mời công công nhớ kĩ, ca ca ta là vô tội, ta nhất định đòi lại tôn nghiêm cho huynh ấy! Huynh ấy bao lần xả thân vì nước, mặc dù huynh ấy hề có dã tâm cướp ngôi hay mưu phản, nhưng nếu có nữa đều là do tất cả các người nợ huynh ấy .Có hiểu ?” Lời làm cho gã công công cúi đầu, bao kiêu căng ngạo mạn cũng xìu xuống, hai tay run rẩy, dám ngẩng lên.


      Màn đêm yên tĩnh bị phá vỡ, ai nấy trong Vương phủ thẳng người, nối tiếp nhau, kiêu ngạo, xiểm nịnh dần bước ra trước sân, đám cấm quân theo sát sau đó, trong lòng bỗng dấy lên mối nghi hoặc, từng được huấn luyện trong cung từ nhiều năm, ai nấy chỉ biết là phải tiết chế bản thân, nghiêm ngặt tuân thủ hoàng mệnh, nhưng bọn họ lại khỏi thầm thán phục những người trước mặt, đứng trước sống chết, đối đầu với đao kiếm mà vẫn thản nhiên chút run sợ. Uyên vương kia đến tột cùng là người thế nào mà huấn luyện được hạ nhân như thế?


      Lạc Cơ Nhi bước ra sân, Mặc Kỳ cùng Ca Nhi theo sát bên, chợt nghe tiếng gã công công gọi với theo sau“ Lạc Cơ cung chủ, xin dừng bước…”

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 132: Bị Bức Nhập Cung

      Thân thể Lạc Cơ Nhi dần dần cứng đờ, đôi mắt trong suốt nhìn qua phía vị công công ngoan ngoãn phục tùng bên cạnh.


      “Công chúa, hoàng thượng quan tâm người, sợ công chú ở trong cung quen, đặc biệt bang tặng cho người ở lại Lạc Tiểu Trúc, ngay bên cạnh Tích Uyển cung, như vậy, Uyển Phi nương nương cũng có thể thường xuyên quan tâm chăm sóc người, có việc gì cần thiết xin công húa chớ ngại , cứ sai sai bảo bọn hạ nhân… ”


      Đôi mày lúc này nhíu chặt, Mặc Kỳ bất giác kéo lấy nàng về phía mình, quát lớn: “Làm càn! Hậu cung xưa nay chính là nơi chỉ dành cho các phi tần, mà Lạc Nhi đâu phải là phi tử, dựa vào cái gì mà bắt nàng ở lại hậu cung!”


      Vị công công chỉ biết cười gượng, quả cũng rất sợ chọc giận vị tiểu tổ tông này, chừng ngày hôm nay có cách nào trở về mà phục mệnh.


      “Thất điện hạ, xin người bình tĩnh, điện hạ lo lắng cho Lạc Nhi nương như vậy sao lại có thể để nàng phải chịu ủy khuất trong cung chứ! Hơn nữa, điện hạ thân là Vương gia, cũng có thể tùy ý lại trong cung, đương nhiên là có thể thường xuyên chăm sóc cho nương, xin điện hạ đừng phụ tấm lòng của Hoàng thượng, như vậy tốt a…”


      Ánh mắt lạnh lùng khẽ lay động, Mặc Kỳ cẩn thận suy nghĩ, nếu cố sức ngăn cản, chẳng phải là kháng chỉ hay sao, mà vị công công này quả cũng rất khôn ngoan, cũng muốn lại gặp rắc rối…


      Lạc Cơ Nhi hơi chấn động, ngón tay mảnh khảnh rất nhanh nắm lấy ống tay áo màu trắng… Nàng hoảng hốt nhớ ra hình ảnh đế vương kia, thân bá đạo, từng khẳng định vào tai nàng :” Trẫm nhất định đợi được tới ngày ngươi cam tâm tình nguyện!” ra, sớm bày mưu tính kế, chỉ còn đợi lúc danh chính ngôn thuận, mà nàng lại có cách nào phản kháng lại cái ngày đó cả!!


      Bàn tay dịu dàng, nắm chặt lấy tay của thiếu niên trước mặt, làm trái tim giận dữ của nháy mắt mềm lại.


      Lạc Cơ Nhi hướng ánh mắt trong ngần như suối nhìn , thấp giọng nỉ non: “ nên lo lắng…”


      Ánh trăng lan tỏa, nữ tử dịu dàng thần sắc có chút nhợt nhạt, lạnh lùng tới vị công công đứng hầu bên cạnh, thản nhiên : “Chúng ta thôi, công công.”


      Vị công công trong lòng vui vẻ, vội vàng theo, ân cần hướng dẫn đường cho nàng.


      Cho đến lúc dựa hẳn người vào vào bên trong xe ngựa mềm mại, Lạc Cơ Nhi lúc này mới có thể bỏ vẻ mặt ngụy trang, nàng mệt mỏi buông người lên tấm thảm dày mềm mại.


      Trái tim mơ hồ như bị bàn tay hung hăn bóp chặt, làm nàng thể thở nổi, nàng ngước mắt, nhìn ánh trăng mờ ảo ngoài cửa xe, thể kiềm nén, nhớ tới nam tử dịu dàng ngày đó, trái tim nàng đau, rất đau…


      Nàng thể tưởng tượng được lại mỉm cười thản nhiên trước bao nhiêu tội danh tày trời, làm sao thoát được khỏi hoàng cung giữa cuộc vây đuổi gắt gao! nhất định là bị thương… Tại sao lại phải cứu lấy Uất Trì Tuyết, giờ đây ở nơi nào, bao nhiêu câu hỏi quay cuồng, nàng thể nghĩ ra, đầu ngón tay bấm chặt lấy lòng bàn tay, đau đớn nhức nhối, cũng chỉ có thể dùng chính cơn đau để làm tê dại ý thức của chính mình…


      Tấm thảm dày ấm áp, có thể làm ấm cơ thể nàng, nhưng thể làm ấm trái tim nàng!! Nàng cách nào biết, làm sao có thể đối mặt những gì sắp tới đây…


      Thâm cung quả sâu như biển


      Xe ngựa giằng xóc, dần tiến đến vùng xa lạ hoang vu.


      Bị xe ngựa lắc lư làm tỉnh giấc, khẽ rên tiếng, lúc này mới cảm nhận được hạ thể đau như bị xé rách, Uất Trì Tuyết cắn chặt môi, khổ sở mở mắt ra, hoảng hốt hồi lâu, nàng mới phát ra được bản thân giờ đây nằm trong xe ngựa, mà người đối diện nàng, chính là nam nhân tà mị tuấn dật kia, sắc mặt có phần tái nhợt, tựa người vào xe, biết tỉnh hay là ngủ.


      Đưa bàn tay khẽ sờ lên bụng dưới, nàng cảm nhận được vết thương được dùng vải bông băng chặt lại, còn chảy máu.


      Có cảm giác như vừa trải qua đại kiếp, Uất Trì Tuyết thở dài hơi, nhớ tới trận gió tanh mưa máu, điên cuồng chém giết vừa qua, lòng nàng còn hoang mang sợ hãi, nếu như phải là cứu nàng, chỉ sợ rằng nàng chết rồi.


      Chỉ là trong nháy mắt, cảm giác thoải mái trong lòng liền bị hổ thẹn cùng áy náy thay thế, mở to mắt, nàng tha thiết chăn chú nhìn nam tử ngồi kia, hai tay nàng run lên. Đúng vậy, chỉ qua đêm ngắn ngủi thôi, từ Vương gia được vạn dân kính ngưỡng, biến thành tên loạn thần tặc tử thông đồng với giặc phản quốc! Nàng biết vì sao nàng lại được cứu, thế nhưng… Thế nhưng cho dù là muốn lấy tính mạng của nàng, nàng cũng hề oán hận! Chết dưới tay , nàng cam tâm tình nguyện….


      Cảm thấy được trong khí có chút gì biến động, Mặc Uyên chậm rãi mở đôi mắt thâm sâu thanh mảnh, đôi môi tái nhợt khẽ nhếch lên , nhìn qua phía nữ tử mới tỉnh lại kia.


      Uất Trì Tuyết trong lòng thấy chấn động, thậm chí nàng cũng có đủ dũng khí ngẩng đầu nhìn , nhưng rồi lại nhịn được lo lắng, nhìn sắc mặt tái nhợt của , hiểu là bị thương ở đâu, có nặng hay !


      Lâu lắm rồi chưa từng trải qua kiếp nạn lớn như vậy, bên môi Mặc Uyên chợt nảy ra ý cười mỉa mai châm chọc, phảng phất nhớ lại thời gian còn ngoài chiến trường, gom chút tàn hơi, lê người khỏi chốn đồng mông quạnh tràn ngập thây ma, nghe được tiếng trái tim của chính đập trong lòng ngực, khẽ buông nụ cười yếu ớt. Vì biết, trải qua trận sinh tử!


      “Đây chính là mục đích của ngươi khi tới Vương phủ?” Bên trong xe ngựa giằng xóc, thản nhiên mở miệng, giọng hơi khàn, mang theo chút cảm tình nào.


      Ánh mắt Uất trì Tuyết có chút né tránh, nàng cắn môi, thấp giọng : “… Đúng. Đó chính là nhiệm vụ của ta, thâm nhập Vương phủ, bất kể ngươi tán thành hay cũng có vấn đề gì, ta chỉ cần trở thành Vương phi danh nghĩa, địa vị đó rất thích hợp để giá họa cho ngươi tội danh!


      Mặc Uyên bình tĩnh lắng nghe, cả người tản mát thoát ra vẻ vương giả lãnh đạm, đôi mắt thanh mảnh thoáng vẻ mệt mỏi sau tai kiếp sinh tử.


      “Điều kiện đổi lại là…?” đôi môi trắng bệt khẽ lần nữa.


      Uất Trì Tuyết cúi đầu, mang theo vài phần thê lương khẽ nhìn ra chỗ rèm xe, ngoài kia, khung cảnh bênh ngoài loáng thoáng ra: “Ngươi biết, nhiều năm nay Hồ duệ xâm phạm Lạc quốc, chủ trương này căn bản phải là của ca ca, mà chính là Đại tướng quân Hồ duệ tộc Ưng Trảm, mượn danh nghĩa của ca ca ta, nhiều lần đưa quân xâm chiếm! Danh hiệu thủ lĩnh Hồ duệ của ca ca ra chỉ là danh nghĩa, huynh ấy có nắm giữ quân đội, càng thể bảo hộ được con dân của mình thoát cảnh chiến loạn khổ đau! Chính vì vậy, tháng trước, khi hoàng thất Lạc quốc tìm đến ca ca đặt điều kiện, ca ca lập tức đáp ứng…” Uất Trì Tuyết dời mắt nhìn , miệng buông nét cười khổ, “ Mặc Húc đáp ứng ca ca giúp huynh ấy đoạt vương quyền, Lạc quốc dù sao cũng là cường quốc, thể giống như tiểu quốc của chúng ta, chỉ là ngờ, cũng tiếc hy sinh thành trì, hy sinh con dân của mình quyết diệt trừ ngươi. Ta và ca ca… bất chấp nhiều như vậy, phải hy sinh ngươi ca ca và Hồ Duệ tộc mới có con đường sống…”

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 133: Ngươi Là Gì Cả

      Đón nhận ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc nhọn, Uất Trì Tuyết ngước mắt khẩn cầu, “Ta biết là ngươi vô tội, thế nhưng… thế nhưng ta có cách nào khác, ngươi nếu là hận, hãy hận ta là đủ rồi, cần trách tội ca ca ta, huynh ấy là thủ lĩnh, huynh ấy cũng là bất đắc dĩ, phải vì đại cục của Hồ Duệ tộc mà suy nghĩ…”


      Mặc Uyên được lời nào, chỉ buông ánh mắt chán nản nhìn nữ nhân trước mặt ra sức biện giải, đôi môi sắc sảo thoáng nét cười, ánh mắt tuấn mỹ của dời , dường như mệt mỏi, chậm rãi nhắm lại, muốn nghe thêm nữa.


      thể ngờ tới là lại phản ứng như vậy khi nghe nàng giải thích, sao lại chỉ mỉm cười như gió, sao hết lần này đến lần khác, đều cứ thản nhiên như vậy, tất cả chỉ làm lòng nàng thêm thau khổ! ! Nàng hận mình có thiên đao vạn quả, để lột trần cái vẻ nhẫn thâm sâu như biển kia của , nét mặt kia mang theo vẻ tuấn mỹ mà cũng quá u buồn!


      Chịu đựng cơn đau nơi bụng dưới, Uất Trì Tuyết chậm rãi bò qua, cẩn thận dè dặt tiến tới bên người , lúc này nàng mới chợt nhận ra, ngực áo mở rộng của lộ ra lớp băng trắng toát, đôi môi tái nhợt gắt gao mím chặt, ngón tay thon dài trắng bệch, cánh tay nhàn nhã đặt gối….


      Uất Trì Tuyết thấy chấn động mạnh, ra đó là vết thương ngực…Hèn chi mà sắc mặt của lại tái nhợt như vậy, nơi chỗ tay áo lại còn vết thương bị cháy sém lớn!


      Xin lỗi… nàng run run muốn thốt ra hai tiếng, dường như nàng có quyền lời này, chỉ dám mặc niệm nó trong lòng, hiểu thế nào, nàng lại vươn tay, hướng đến ngực …Nhưng bất ngờ, tay nàng còn chưa kịp chạm miệng vết thương, đột nhiên bị nắm lại! !


      Đôi mắt thâm sâu chậm rãi mở ra, Mặc Uyên chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt nàng mơ hồ ngấn lệ, mang theo nỗi thẹn thùng hòa lẫn bi thương, dang dịu dàng nhìn .


      “Ta… Ta chỉ là muốn kiểm tra miệng vết thương của ngươi chút, ta…”Uất Trì Tuyết trong lòng kinh hoảng, lời cũng bắt đầu hỗn loạn.


      “Yên tâm, còn chưa có chết.” Đôi môi tái nhợt khàn khàn buông ra vài tiếng, dựa sát vào xe ngựa, đôi mắt lãnh đạm, có chút cảm tình.


      Rất ít khi được ở gần như thế, khuôn mặt Uất Trì Tuyết bất giác ửng đỏ, từ đêm tân hôn bị nhục nhã tới nay, nàng chút cũng muốn tới gần . Chỉ là nam tử khí chất như thần kia, làm cho trái tim người cao ngạo gì sánh được như nàng lại phải nếm chịu mùi vị của bỏ bê ghẻ lạnh, nàng cam lòng , mà cũng chính vì cam lòng nàng tự mình dần dần rơi vào bể khổ trầm luân, sao thoát ra được!


      “Vì sao ngươi muốn cứu ta?” Uất Trì Tuyết nhịn được hỏi.


      Mặc Uyên quan sát nét mặt của nàng, mỉm cười có chút châm chọc, dáng vẻ tươi cười tuấn lãng của làm nàng chói mắt: “Ngươi đoán xem? Có phải là tại ngươi dịu dàng thiện lương, hay là vì ngươi mỹ lệ động lòng người? Uất Trì công chúa, ta cho rằng, ngươi còn hiểu được, trong lòng ta, ngươi có giá trị gì hay sao…”


      nỗi xấu hổ cùng giận dữ cuồn cuộn dâng lên trong lòng Uất Trì Tuyết, khuôn mặt nhắn phút chốc trở nên tái nhợt!


      Trái tim nàng như bị đâm vào dao, đau đớn chịu nổi! Nàng biết nữ tử mà tha thiết lo lắng phải là nàng, càng biết nửa điểm cũng chú ý tới nàng, mà lúc đó cứu nàng có lẽ là do biết Uất Trì Diệp Hoành mềm lòng, huynh ấy tìm nàng ,huynh ấy thể nào bỏ mặc sống chết của nàng, còn nàng căn bản có giá trị gì trong mắt


      Mỉm cười đau khổ, Uất Trì Tuyết trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, nam nhân này và nàng định trước là oan gia mà !


      “Ngươi cần châm chọc ta, ta tự biết mình là ai,” Uất Trì Tuyết chăm chú quan sát , ánh mắt gắt gao cảm giác vừa vừa hận: “Nhưng vậy sao chứ? Ta chung quy chính là nữ nhân duy nhất mà ngươi cưới, ngày nào hôn ước có giải trừ, ta còn là thê tử của ngươi! Ngươi đừng mơ tưởng thoát khỏi ta! !”


      Bất giác buông tay nàng ra, Mặc Uyên đầu tựa vào xe ngựa gập ghềnh, lạnh lùng nhắm mắt lại: “ Đợi thời gian khi ta có đủ sức lực, lập tức viết hưu thư cho ngươi, công chúa cần sốt ruột…”


      Hơi ấm của cứ như vậy rời , nếu như bây giờ người nàng có con dao, nhất định nàng rút dao, đâm thẳng vào tim , làm cho phải vô cùng đau đớn, máu nóng tuôn trào! !


      Hung hăng nắm chặt tay mình, Uất Trì Tuyết cố kìm giọt nước mắt chực tuôn rơi, nghiến răng : “Mặc Uyên, tốt nhất ngươi hãy giết ta, nếu , ta cam đoan với ngươi, ngươi có đến đâu ta theo ngươi đến đó! Ngươi rất muốn Lạc Cơ Nhi có đúng ? Ta cho ngươi biết, chỉ cần ta còn sống, ngươi tuyệt đối có được nàng ta! ! Cái gì ta chiếm được, nữ nhân khác cũng đừng mơ tưởng có được! !”


      Chỉ câu , chạm tới ngay nơi mềm yếu nhất trong trái tim , tình cảm lâu ngày bị kiềm nén như muốn phá tung lồng ngực !


      “Rầm ——!” “A ! !”


      Uất Trì Tuyết đau đớn kêu thất thanh, cảm giác lưng nàng bị đập mạnh vào thùng xe phía sau, ngực đau đến muốn thổ huyết, nàng cố sức mở mắt, nhìn thấy trận hàn khí thấu xương trong mắt nam nhân kia! ! Cả người phảng phất toát ra luồng khí giận đến đáng sợ, ngón tay thon dài của cầm thanh chủy thủ dính máu, hung hăng kề sát vào cổ nàng! !


      Uất Trì Tuyết cố gắng kiềm lại tiếng thết chói tai vì quá xúc động, toàn thân run rẩy, vô cùng sợ hãi nhìn ____


      Nàng ngờ khi nam nhân tức giận lại đáng sợ đến thế, chỉ cần nhìn mắt , nàng sợ đến cả người run rẩy, ra nửa chữ!


      “Ta từ trước đến nay giết hại nữ nhân, mong ngươi đừng để ta phải có ngoại lệ,” lại thản nhiên như trước cất lời, nhưng ánh mắt tỏa ra trận hàn khí lạnh thấu tận xương, làm cho cả người nàng thấy cứng ngắc, “Còn nữa, ta tùy tiện hận người liên quan, trong thế giới của Mặc Uyên ta, Uất Trì Tuyết ngươi, là cái gì cả.”


      Đây là lần đầu tiên, gọi tên của nàng, ngữ khí lạnh băng, chút cảm tình.


      Uất Trì Tuyết ngơ ngẩn lắng nghe, nước mắt rơi xuống từ lúc nào nàng cũng hề phát , vết thương người lại chảy máu, vệt máu đỏ tươi loang ra, vậy mà nàng cũng cảm thấy đau nhức, vì nỗi đau trong tim lan truyền đến tứ chi, xâm nhập vào xương cốt, tàn phá cõi lòng nàng!





      Ở ngoài rèm, tốc độ xe dần dần chậm lại, có thể nghe được những tiếng động ở bên trong.


      Từ phía xa, con ngựa chạy theo, rồi vượt lên phía xe ngựa, người ngồi đó đích thị là Phong Dực, - thân thanh sam, tay cầm chặt thanh kiếm màu lam áp chặt thân ngựa.


      “Bao lâu nữa đến Dực cung?” Phong Dực tự nhiên hỏi, ánh mắt nhìn nam tử đánh xe, đôi mắt xưa nay vẫm lạnh lùng giờ lại mang theo vài phần tình cảm ấm áp.


      Nam tử tay cầm roi ngựa, mỉm cười tinh quái, chân gác xe ngựa, chợt cười rung rinh sảng khoái: “Còn khoảng nửa canh giờ nữa …” Ngẩn đầu lên thoáng nhìn người kia, tiếp tục : “ Phong Dực, ngươi vẫn giống như trước đây, lúc nào cũng lãnh đạm lạnh lùng như vậy, lâu như vậy gập ngươi, lần thứ hai phụng mệnh, ngờ lại gặp phải tình huống này…” liền nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua, đẫm máu chém giết tại hoàng cung, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.


      môi lập tức lại nở nụ cười, nhướng mày, ngay lập tức quên hình ảnh hãi hùng đó: “Nhưng như vậy, cũng tốt… làm cho ta lại nhớ tới thời theo Vương gia dốc sức bình định thiên hạ…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :