1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 124: Nhất Định Phải Muốn Nó
      Trong phòng , tiếng chúc mừng vang lên tầng tầng rung động.


      Đám hạ nhân xung quanh lập tức quỳ xuống, cùng vang: “ Chúc mừng Vương gia!”


      Mặc Uyên giương ánh mắt đau đáu, mãnh liệt nhìn vào tấm rèm trắng, che bên trong thiếu nữ, cảm thấy như cả trái tim bị bóp nghẹn, đặt hết cả trái tim vào nàng , vậy mà có việc hoàn toàn có cách nào nắm giữ được, chính là… tâm của nàng.


      “Đều lui xuống hết ”. thản nhiên ra lệnh, bóng lưng tuấn dật khẽ cứng lại, làm cho người ta nhìn ra được tâm tình.


      Mọi thanh nhộn nhạo qua , mọi vật lại chìm vào tĩnh lặng.


      Ngón tay thon dài khẽ vén rèm lên, chiếc giường mềm mại, mỹ nhân khẽ nghiêng người, làn da trắng như tuyết.


      Đôi mắt trong veo của lạc Cơ Nhi gần như có chút ánh sáng, nàng kinh ngạc nhìn vào cổ tay mảnh khảnh của mình, nơi đó vẫn còn sợi chỉ hồng chưa kịp tháo ra, quấn lấy đầu ngón tay trắng nõn, tạo thành cảnh tượng kiều diễm say lòng.


      “Nhìn ta, Lạc nhi…”Mặc Uyên nhàng cẩn thận cúi người, ngón tay dịu dàng nâng cằm nàng, thấp giọng nỉ non.


      Lạc Cơ Nhi rốt cục ngước đôi mắt thất thần nhìn nam tử tuấn lãng trước mắt, ép nàng nhìn , nhu tình tràn ngập, gắt gao ôm lấy thân thể bé của nàng, làm nàng thể nào nhúc nhích.


      ra, đây chính là mục đích của ?


      Sinh cho hài tử, cũng khiến nàng thêm ràng buộc, ngay lúc mà nàng quyết ý phải rời bỏ , dùng đứa trẻ chưa có thành hình này để níu giữ nàng, bắt ép nàng, lưu lại người dấu vết sâu của , cho dù nàng vọng tưởng rời xa , cũng chẳng thể thể nào được! Lại cũng có cách nào gạt bỏ huyết mạch trong bụng, thậm chí là cả đời này, nàng phải dây dưa cùng


      “Ta muốn…” Đôi mắt trong veo như chìm trong màn sương, cả cơ thể Lạc Cơ Nhi run lên, nàng giãy dụa tìm cách thoát xuống giường, trốn chạy khỏi cái nơi sắp làm cho nàng thở nổi được nữa!


      “Lạc Nhi!” Nhìn thấy dáng vẻ kích động của nàng, Mặc Uyên chỉ có thể tiến lên, kéo lấy thân thể nhắn mềm mại của nàng vào lòng, đặt nàng nằm lại xuống giường, đắp tấm chăn dày lên người nàng, áp người lên nàng, lau giọt nước mắt lã chã rơi gương mặt nhắn, dịu dàng khuyên nhủ: “ nên cử động! Lạc Nhi, trong bụng nàng còn có hài tử…”


      “Ta muốn có nó!!” Nàng thất thanh kêu lên, nước mắt nặng nề rơi xuống, “Ta muốn có hài tử của ngươi, muốn!”


      Tay bấu chặt vào bụng, nàng gắt gao nắm lấy, như thể muốn mang cái cốt nhục kia, bóp chết, muốn đem nó trút bỏ ra khỏi thân thể nàng…


      “Lạc Nhi!” Gầm tiếng, Mặc Uyên nắm chặt cổ tay nàng, ghim chặt hai cánh tay bên người!


      Nàng giãy dụa, la hét chói tai, cố hết sức mà cũng có cách nào chống lại , áo ngủ bằng gấm xộc xệch, cổ tay nàng bị nắm chặt đến sưng đỏ, cũng nhất quyết chịu buông tay!


      Nàng vĩnh viễn biết, giây phút nàng ra lời đó, phút chốc làm lòng chịu bao nhiêu đau đớn!


      Nàng muốn có nó…


      Đó là con của nàng và , có cùng huyết nhục của hai người dung hợp mà thành, sao nàng lại nỡ thản nhiên như vậy!!!


      Tâm trạng càng trở nên nặng nề đau đớn, Mặc Uyên có thể áp chế cả thiên hạ dưới chân, ai dám phản kháng , vậy mà… trong nháy mắt nhẫn nhịn được, gầm tiếng: “Đủ rồi!” Vì đau lòng, đôi mắt thâm sâu giờ đây đỏ ngầu, mạnh mẽ gần như là xúc phạm ôm lấy thân thể mềm mại kia, áp sát vào trong lòng!!


      “Nàng phải muốn,” nghiến răng, tiếng phát ra từ lồng ngực, Mặc Uyên ôm lấy tấm lưng run rẩy, áp sát vào người, “Đó là con của chúng ta, ta cho nàng làm nó tổn thương… Lạc Nhi, nàng đừng có ép ta.”


      Ép?


      Rốt cuộc là ai ép buộc ai?


      nỗi đau khổ tràn ngập nhấn chìm nàng, Lạc Cơ Nhi nhắm mắt lại, cảm nhận giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, toàn thân nàng mất hết khí lực…


      Ai cho nàng biết, rốt cuộc là toan tính cái gì? Lấy danh nghĩa tình mà trói buộc nàng, để cho nàng tự do, mà tại, ngay cả quyền sinh con cũng bị tước đoạt hay sao?


      Tình của , quá nặng nề, quá nặng nề, nàng thể nào gánh vác nổi…


      ra ngoài…” Nàng nghẹn ngào kêu lên, thanh tràn ngập nỗi tuyệt vọng, thân thể ngừng run rẩy.


      Người Mặc Uyên chợt cứng đờ, tay ôm lấy nàng bất giác cũng thả lỏng, chỉ sợ làm nàng đau.


      “Ta mệt mỏi, mời ra ngoài…” Giọng khản đặc, cơ thể mềm mại của Lạc Cơ Nhi vô lực ngã xuống nệm, nước mắt nóng hổi theo khóe mắt tuôn rơi, lan ra thấm đẫm mảng khăn trải giường trắng như tuyết. Nàng muốn nhìn thấy nữa, chút cũng muốn.


      Mang theo nỗi chán nản muôn thuở cùng lạnh lùng, Mặc Uyên chậm rãi đứng dậy.


      lúc sau, chợt nghe tiếng gọi: “Người đâu”, nha hoàn đứng hầu ngoài cửa lập tức đến, giọng : “Vương gia có việc sai bảo?”


      “Trông nàng,” buông tấm rèm trắng xuống, giọng nhẫn , “Chỉ cần nàng có nửa điểm sơ xuất, ta liền bắt các người phải đền mạng, biết chưa?”


      Nha hoàn cuống quít cúi đầu, “Vâng, nô tỳ tuân mệnh!”


      ra Yến viên, cảm nhận hương thơm ngọc lan nồng nàn trong khí, càng làm say mê mà cũng càng làm lòng đau đớn!!


      “Uất Trì Tuyết, ngươi ra đây cho ta! ! !”


      Trước điện rộng lớn, thiếu niên tuấn lãng bừng bừng khí giận, chỉ tay vào cửa hô lớn.


      Uất Trì Tuyết khẽ nhíu mày, lòng vô cùng sốt ruột, qua cửa sổ nàng nhìn thấy thiếu niên bừng bừng lửa giận, vốn trong lòng có việc vui, nhìn thấy việc thế này, lại càng làm nàng tức giận run người.


      Nhìn thấy chủ tử muốn bước ra ngoài, người áo đen phía sau trấm giọng : “Công chúa”.


      Nghe tiếng gọi , Uất Trì tuyết quay đầu lại, hướng đôi mắt sắc sảo chắm chằm nhìn người áo đen kia: “Còn mau ? Chỉ có việc như vậy mà cũng làm tốt, phí bao nhiêu công sức của ta nuôi dưỡng các người! Còn cái gì là Hồ Duệ ám dạ vệ sĩ, các người mau cút , từ nay đừng xuất hiên trước mặt ta nữa!”


      Nàng tức giận quay đầu lại, ngang ngạnh mở cửa, nhìn thấy dưới bậc thang thiếu niên tức giận kêu gào ngớt.


      Người áo đen phía sau nhìn thấy thế, khẽ nhíu mày. Chỉ để lại tiếng than , lập tức biến mất khỏi phòng.


      ra lúc này, Uất Trì Tuyết cảm thấy lòng mềm nhũn, nàng biết cũng thể trách được những người đó, bọn họ cũng là vì nhìn thấy ca ca nàng ra tay che chở cho nữ nhân kia mà thu tay lại, thế nhưng…. thế nhưng, như vậy lại càng làm nàng thể chịu đựng nổi! Nàng thể chấp nhận được việc Mặc Uyên che chở cho nàng ta, vậy mà bây giờ đây, chính ca ca của nàng cũng ra mặt bảo vệ nàng ta! Dựa vào cái gì? Bọn họ chỉ mới vài lần gặp mặt? Lạc Cơ Nhi kia, đúng là nghiệt mà!!




      “ Ngươi kêu cái gì! Nãi nãi của ngươi ra đây!” Uất Trì Tuyết đôi mắt muốn bốc hỏa, xoay người xuống bậc thang.

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 125: Cho Dù Là Ngươi Ta Cũng Đánh !
      Cho dù là ngươi ta cũng đánh !


      “Được, ngươi giỏi lắm…”


      Thiếu niên kia toàn thân tỏa ra hàn khí thấu xương, rút kiếm trong tay của tên thị vệ đứng bên cạnh, lập tức đâm tới, hướng thẳng đến nữ tử ngang ngược kia, “ Lấy roi của ngươi ra ! Ta quyết đấu với ngươi!”


      thanh vang vọng quanh quẩn nơi đình viện làm Uất Trì Tuyết giật mình, ngay lập tức, môi nàng buông nét cười nhạt, “ Chỉ bằng ngươi mà muốn đấu với ta sao?”


      Trong ấn tượng của nàng, thiếu niên trước mặt quá mức non nớt, dù cho kể đến tuổi tác của , cả khí chất cũng thua rất xa nam tử mà nàng hâm mộ, vậy mà có gan đến đây cầm kiếm khiêu chiến với nàng… A, đúng là biết tự lượng sức mình mà!


      “ Đúng, chỉ cần ta thôi!” Mặc Kỳ khí phách , gương mặt tuấn dật có vài phần vượt tuổi, “ Ta nhẫn nhịn ngươi lâu, thế nhưng ngươi dám làm bị thương người của ta, dám phái người ám sát Lạc Nhi, ta nhịn ngươi nữa!!”


      Uất Trì Tuyết từ từ rút roi ra, đôi mắt nhìn chàng tràn đầy ý châm chọc: “ Hừ, làm sao ngươi dám kết luận, ta ám sát người của ngươi?”


      “ Ta cóc cần đợi ngươi xác nhận, chính là từ trong miệng ngươi ra, tất cả là mưu của ngươi, là chó má mà! Ta lại lần nữa, rút roi của ngươi ra !” Thiếu niên còn kiên nhẫn nữa, ánh mắt tối đen tràn đầy sát khí.


      Chết tiệt…


      Uất Trì Tuyết cắn chặt môi dưới, “ Vút” lập tức rút nhuyễn tiên (*roi mềm) ra: “ biết lớn … ngày hôm nay ta phải dạy lại tên tiểu tử chưa ráo máu đầu nhà ngươi mới được!”


      Trong khảnh khắc, hai người trong tiền viện bắt đầu liều mạng xông vào nhau!


      Trong đêm tối, ánh kiếm lạnh lùng lóe lên nhoang nhoáng, cùng dây dưa với nhuyễn tiên tấn công tới tấp, thiếu niên kia, nháy mắt liền đổi hướng, cả người tỏa ra luồng sát khí lạnh thấu xương làm mọi người khiếp sợ, kiếm khí vung ra, cành cây đứt đoạn!


      Uất Trì Tuyết thể chiến được ưu thế, ngờ thiếu niên nhìn có vẻ non nớt này lại có thân thủ lợi hại đến như vậy! Ánh mắt lạnh lùng lóe lên, ngọn roi sắc bén của nàng liền phóng ra sau, quấn lấy cổ ! Mặc Kỳ lặp tức dùng kiếm ngăn trở ngọn roi uyển chuyển kia, đợi ngọn roi quấn vào, liền mạnh mẽ dùng lực lôi kéo lại! Ngọn roi bị buông ra, mang theo cường lực hung hãn bị phản ngược trở lại!


      “Bộp ——!”"A!”


      tiếng thét chói tai! Dây roi hung hăng lướt qua khuôn mặt của Uất Trì Tuyết, thình lình lưu lại đó vết ửng đỏ!


      Cảm giác đau đớn nóng bỏng mặt truyền đến, lửa giận trong Uất Trì Tuyết bùng lên trong nháy mắt: “Ngươi! —— ngươi ngờ dám đánh ta? !”


      “ Ta cứ đánh ngươi đấy!” Mặc kỳ lạnh lùng nhướng mày, chút né tránh, “ Hừ, Ngươi cho là tất cả mọi người trong thiên hạ này đều giống Hồ Duệ Vương hay sao? Ai lại có thể dễ dàng tha thứ ột muội muội ngu ngốc như vậy chứ! !”


      nỗi ủy khuất cuồn cuộn dâng lên, Uất Trì Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận chịu được, nghiến răng : “ Ta cho phép ngươi dám ca ca ta như vậy!”


      Lời vừa dứt, hai người lại tiếp tục xông vào tấn công nhau!


      Bóng cây loang lổ in hình đất, Ca Nhi mở to mắt , cắn răng nhắm hướng yến viên mà chạy tới!


      nương, thể vào được!” Thị vệ gác cửa vị nể , chỉ cần người bên trong có nửa điểm sơ xuất, chẳng phải là bọn nguy đến tính mạng hay sao.


      “Ta có việc gấp, ta muốn tìm Vương gia!”Ca Nhi khẩn cầu .


      “Xin lỗi nương, Vương gia .”Thị vệ gật đầu, bàn tay nắm chặt vũ khí, cương quyết giữ nàng ngoài cửa, cho vào.


      Ca Nhi trong nháy mắt nghẹn lời, lòng càng thêm lo lắng , chợt phía sau truyền tới giọng thản nhiên lãnh đạm, khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”


      Ca Nhi xoay người, liền thấy gương mặt với đôi mày nhíu chặt, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ trong trẻo mà lại lạnh lùng.


      Trong lòng đột nhiên thả lỏng, Ca Nhi người đôi mắt tinh tinh tưởng : “ Phong Dực, ngươi mau giúp ta tìm được Vương gia, Thất vương gia cùng Vương phi động thủ ở tiền viện, ai có thể khuyên được!”


      Phong Dực trong đầu chợt căng thẳng, đợi Ca Nhi mở miệng, liền xoay người về phía tiền viện!


      Phía sau, Ca Nhi dáng vẻ cuống quít theo sát tới.


      biết bao lâu sau, hai người chạy tới, thấy trong tiền viện, có ba người đứng, chưa đến gần nghe được tiếng gầm gừ của thiếu niên kia.


      “ Ca ca, người tránh ra! Hôm nay , ai có thể cầu xin cho nàng ta được cả!”


      Dưới ánh trăng, người thiếu niên kia tức giận cực điểm, đôi mắt đỏ ngầu, thanh kiếm bén ngót hướng thẳng về phía sau Mặc Uyên mà chỉ tới.


      Mà phía sau , chính là Uất Trì Tuyết, gương mặt nhắn trắng nõn giờ đây hằn vết roi, nước mắt lưng tròng, y phục người bị roi quất thê thảm, vai, lưng, đều hằn dấu vết.


      Đôi mắt thâm sâu đảo nhìn thiếu niên bừng bừng lửa giận kia, Mặc Uyên lãnh đạm mở miệng: “ Kỳ Nhi, dừng tay.”


      “ Ca ca! !” Mặc Kỳ cũng thể lí giải vì sao cái người đứng trước mặt đây chính là ca ca của ! Người mà từ đến lớn chính là nam nhân sùng bái kính ngưỡng gì sánh được vậy mà giờ đây tất cả hành vi đều làm thể ngờ tới!


      “ Dựa vào cái gì… Ca ca ngươi cho ta biết dựa vào cái gì?!” Hung hăn gầm lên, những ấm ức trong lòng thiếu niên kia hôm nay được dịp lượt trút bỏ: “ Dựa vào cái gì mà ca thích nữa nhân kia, lại vẫn cưới nàng ta, dựa vào cái gì mà biết nàng ta tâm địa ác độc mà vẫn để nàng ta ở lại Vương phủ! Ngươi có biết nàng ta có bao nhiêu bá đạo, có bao nhiêu hung ác hay ! Ngươi tình nguyện hết lần này đến lần khác để Lạc Nhi chịu tổn thương để che chở cho nữ nhân kia…Ta hiểu, ngươi rốt cuộc có đúng là ca ca của ta hay nữa!!”


      Dưới ánh trăng trong ngần lạnh lẽo, thiếu niên kia thẳng thừng mắng nhiếc chút vị nể, làm cho nam tử kia cũng ít nhiều cảm thấy đau lòng…


      Phong Dực hơi nhíu mày, nhịn được, bèn ra khỏi rừng bụi cây, thản nhiên : “ Thất Điện hạ, Vương gia làm việc gì cũng có mục đích của mình, Điện hạ nên hoài nghi người thân của mình như thế, lới khi ra, làm tổn thương người khác rồi, rút lại được đâu…”


      Mặc Kỳ chợt giật mình, chưa kịp phản ứng, Mặc Uyên mở miệng ngắt lời: “ Dực… Ngươi lắm lời rồi đó.”


      Mà Uất Trì Tuyết đứng bên họ, trong lòng khỏi thoát ra tia châm chọc.


      A… Che chở nàng ta sao? Sao nàng ta chút cũng cảm thấy nam nhân kia có ý gì che chở nàng ta cả vậy?


      “Báo —— “


      Bỗng nhiên, từ xa thanh khẩn trương truyền tới, thị vệ vẻ mặt nghiêm trọng, thở hồng hộc chạy vào sân, vội quỳ xuống trước mặt Mặc Uyên: “ Khởi bẩm Vương gia, trong cung khẩn cấp triệu kiến, truyền Vương gia cùng vương phi lập tức tiến cung!!”


      Đột nhiên lại có ý chỉ như vậy, làm mọi người trong viện điều cảm thấy sửng sốt.


      lúc sau, từ miệng Uất Trì Tuyết buông ra tiếng cười khẽ, mang theo những ủy khuất cùng cuồng vọng, trong ánh mắt nhìn mọi người mang vẻ thỏa mãn cùng đắc thắng.


      “ Mặc Uyên, ta muốn nhìn xem, người luôn luôn tuấn khí ưu nhã như nhà ngươi, vào trong cung rồi phải giải thích thế nào về vết thương người ta đây!” Ánh mắt sắc sảo chăm chú hướng nhìn nam nhân cao lớn trầm mặc đứng kia, Uất Trì Tuyết cố nén cơn đau, hung hăng .


      Mọi người đều sửng sốt, lấy lại phản ứng đầu tiến chính là Mặc Kỳ, buông ánh mắt căm phẫn nhìn Uất Trì Tuyết, : “Ngươi câm miệng! Ngươi dám ở trong cung xấu ca ca, ta tha cho ngươi!”


      Lúc này đứng giữa hai người, Mặc Uyên khẽ nhíu mày, thân tuấn tuấn dật tao nhã, tựa hồ hề bị cảnh tượng hỗn oạn kia làm ảnh hưởng chút nào cả.


      “ Hoàng huynh chuyện gì?” nhàn nhạt mở miệng, truy vấn người thị vệ quỳ trước mặt.


      Đêm khuya như vậy, lại vừa từ trong cung trở về chưa quá hai canh giờ, lúc này lại có việc gì gấp? Hơn nữa cho dù có việc gấp, bị tuyên triệu vào cung cũng chỉ cần có mình thôi, nhưng vì sao, còn có triệu kiến cả Uất Trì Tuyết nữa?


      Thị vệ lên tiếng hồi đáp: “ Khi Vương gia quay về, liền có công công tới truyền lệnh, có tình hình ở biên quan cấp báo! tháng trước Hoàng thượng cùng Hồ duệ Vương hòa ước, viết là hữu hảo xâm phạm lẫn nhau, thế nhưng… Thế nhưng mấy ngày trước đây, biên cương đột nhiên bị Hồ duệ quân xâm phạm! giờ tướng sĩ bị vây khốn trong thành, tin tức này do tướng sĩ liều mình đột phá vòng vây, trở về bẩm báo! Chiến mã chạy ba ngày ba đêm, vừa mới cấp báo tin tức đến hoàng cung! !”


      Lời vừa dứt, làm trong lòng tất thảy mọi người đều chấn động!


      Trong lòng Mặc Uyên chợt hiểu tất cả, tâm tư bối rối lâu nay, đến giờ có cảm giác ý thức ra, rốt cuộc mưu phía sau kia là gì!


      Đứng phía sau , Uất Trì Tuyết chợt ngẩn ra, gương mặt vừa bị đánh cho thê thảm bỗng lên tia kinh ngạc______ nàng thể ngờ được ca ca lại hành động nhanh như vậy, may là, cho đến lúc này, nàng cũng chuẩn bị hết tất cả, chỉ còn chờ đến lúc tiến cung…


      Tất cả tựa hồ như mây tan trăng sáng, như cái bẫy sập lớn, chỉ chờ bước đến,


      “ Ca ca, huynh đừng !” hiểu sao trong lòng Mặc Kỳ lại cảm thấy khẩn trương, ngảng đầu nhìn thân ảnh tuấn nhã kia, mặt chứa đầy tình cảm quý mến, mà giờ đây cũng là tràn đầy lo lắng, phảng phất có loại cảm giác, nếu huynh mà ra , khó mà trở về lại được…


      Đôi mày dần dần giãn ra, Mặc Uyên ưu nhã chắp tay sau lưng, nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của thiếu niên kia, bờ môi nở nụ cười lãnh đạm, người tản mát tỏa ra thần khí khiến ai nấy phải mất hồn.


      chuẩn bị xe ngựa, lập tức tiến cung.” thản nhiên , như thể đây phải là xử lí chính mà chỉ là cuộc du ngoạn.


      Mặc Uyên lập tức xoay người, chậm rãi tiến đến gần Uất Trì Tuyết.




      Lòng bàn tay lấm tấm rịn mồ hôi, Uất Trì Tuyết đến gần nhìn nam tử kia, vẫn ưu nhã, thản nhiên như thường, hề biết sợ hãi, lại càng làm trong lòng nàng thấy hoảng loạn, nàng biết lúc này chính bản thân nàng đầy thương tích, nhưng vẫn ngẩng cổ, cố sức tham luyến thu hết hình ảnh lãnh mị của vào đáy mắt.

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 126: Bảo Vệ Nàng Cho Tốt.

      “Như ngươi mong muốn…” Môi khẽ tràn ra bốn chữ, thanh như gió mát.


      Dưới ánh trăng, nam tử thần thái ưu nhã kia khẽ buông nụ cười yếu ớt, mơ hồ cảm thấy được trò hề này cuối cùng tới lúc kết thúc, trong lòng thấy vài phần thoải mái, rốt cục, có thể cho Lạc Nhi lời giải thích hoàn mỹ, nàng làm cho biết đau triệt tâm can, rốt cuộc cũng có thể nhàng, mỉm cười kết thúc…


      Chỉ là, rốt cuộc thể yên lòng. bỏ xuống được hình ảnh thương khắc cốt ghiu tâm kia, bỏ xuống được ràng trong bụng nàng vẫn còn mang cốt nhục của .


      Cho dù mới vừa đây, trận long trời lở đất, gió nổi mây vần, vẫn tâm nguyện cho nàng được bình an vô .


      Thị vệ từ phía sau bước đến, trầm giọng : “Vương gia, xe ngựa chuẩn bị xong rồi!”


      Đôi mắt thâm sâu chậm rãi hạ xuống, Mặc Uyên lướt nhìn tất cả mọi người thần sắc khác nhau trong đình viện, dường như tất cả mọi người khiến mình quan tâm đều tụ tập lại đây. Trong bóng đêm, thiếu niên nắm chặt tay, cặp mắt trong trẻo vừa muốn, vừa lo lắng, vừa muốn lại thôi.


      “Kỳ Nhi, bảo hộ nàng cho tốt…” Sát vai lại bên người thiếu niên, Mặc Uyên khẽ , mấy chữ lượn lờ như màn khói trong trung, trong nháy mắt liền tan biến.


      Trong lúc mơ hồ, chợt phát ra bờ vai thiếu niên này trở nên vững chãi , vầng trán non nớt kia biết lúc nào lột xác thành nam nhân cương nghị và kiên cường át người.


      Trong lòng trống rỗng, đôi môi tràn ra nụ cười yếu ớt, cất bước ra khỏi đình viện.


      Uất Trì Tuyết vội vàng đuổi theo sau, quên hung hăng liếc nhìn lại mọi người trong viện.


      Trong lòng Mặc Kỳ nôn nóng, như vậy là dự cảm lành của đúng, hận mình thể theo sau, thể lấy tất cả những gì có để bảo hộ cho ca ca!


      “Thất điện hạ_____” Phong Dực khẽ quì xuống bên cạnh, cất giọng lạnh lùng từ tốn với thiếu niên, “Điện hạ xin hãy yên tâm, Phong Dực luôn luân bên cạnh phù người. xả thân tương trợ,” Phong Dực ngẩn đầu lên, ánh mắt lạnh lùng mà cương quyết, “ Cũng thỉnh điện hạ đừng quên lời Vương gia , bảo vệ tốt Lạc Nhi nương, còn nữa… nàng mang cốt nhục của Vương gia.”


      xong, liền đứng dậy, dợm bước đuổi theo nam tử kia, trong gió lạnh thấu xương, thanh sam khẽ lay động


      Trong mộng giật mình tỉnh giấc! !


      chiếc giường mềm mại, nàng kinh hoảng ngồi dậy, áo ngủ trắng như tuyết cũng bị xộc xệch, bàn tay bé run rẩy nắm chặt, nàng ngừng thở dốc.


      Mở mắt, bốn phía xung quanh chìm trong bóng tối, ngoài kia, ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, chiếu lên chiếc giường trắng như tuyết dãy ngân quang. Nàng cảm thấy hơi sốt, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, lòng nàng chợt thấy dao động bất an.


      Vừa rồi trong giấc mộng, nam tử tuấn nhã kia sao lại nở nụ cười yếu ớt như vậy, nét cười khó hiểu của người đó làm nàng thấy đau lòng.


      Nàng cũng hiểu tại sao lại giật mình tỉnh giấc, chỉ là khi tỉnh lại, cảm giác trống trãi đơn xâm chiếm, chìa tay ra là cảm nhận được lạnh lẽo. Nàng bỗng nhiên mong mỏi vòng tay ấm áp của , nơi đây, bóng đêm tĩnh mịch, trái tim băng giá lâu nay của nàng chợt đau đớn, nàng nhớ từng cử động của , dường như khắc sâu trong tâm trí nàng, biết bao lần, nàng tự buộc mình được nhớ, nhưng rốt cuộc giấu được, hình ảnh nhu tình đó cứ theo ánh trăng kia, bàng bạc tuôn chảy trong lòng nàng.


      Tay chậm rãi đặt lên bụng, dịu dàng thăm dò, nàng muốn lắng nghe chút tin tức về nó.


      “Ngươi ở đây chứ?” Nàng nén được, buông tiếng hỏi, rất sợ hồi lăn qua lăn lại vừa rồi, làm gì hơi sơ xuất với trong bụng.


      Dưới ánh trăng, thân thể kia dịu dàng cuộn mình trong chiếc chăn trắng như tuyết, đôi mắt trong veo chợt bừng tỉnh, nỗi sợ hãi bỗng nhiên kéo tới, thân thể mềm mại rúc sâu vào giường, lòng bàn tay bất giác nắm chặt mảnh bạch ngọc trơn bóng sẵn có, nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ…


      Trong hoàng cung rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng!


      Đêm khuya, tất cả cấm quân của hoàng gia được điều đến, canh gác từ trong cung mãi cho đến chính điện, vệ quân được cắt đặt bao vây hết tất cả xung quanh, lạnh lùng đầy sát khí!


      Trong xe ngựa, Uất Trì Tuyết lén nhìn nam tử tà mị tựa vào xe kia, vết roi mặt làm nàng mơ hồ cảm thấy đau, nàng chăm chú nhìn chớp mắt. Nàng nhớ đến ngày nọ, ca ca từng đáp ứng nàng bảo hộ bình yên vô , nhưng trong tim nàng lại mơ hồ ngừng lo lắng, chỉ chớp mắt thôi, tan biến, còn gặp lại nữa.


      Môi nở nụ cười thản nhiên, chậm rãi mở mắt, thèm liếc nhìn nàng chút, nhàn nhạt rằng: “ Ngươi lo lắng cho ta?”


      Uất Trì Tuyết tim đập dồn dập, trong nháy mắt khuôn mặt nhắn đỏ lên, “Mặc Uyên, ngươi ít bậy , bản công chúa tại rất thoải mái! Lo lắng cho ngươi? Đợi kiếp sau !”


      A… Kiếp sau… ngón tay thon dài của Mặc Uyên liền vén rèm xe, khẽ đảo ánh mắt quan sát xung quanh, loạt cấm quân bày trận ngoài kia, xem ra đêm nay muốn ra khỏi hoàng cung dễ dàng, hoàng huynh của , quả tốn rất nhiều tâm cơ muốn diệt trừ .


      “Ta cũng hy vọng có kiếp sau như vậy…” khẽ buông nụ cười tuấn nhã như gió, “Ngươi thấy thoải mái là tốt rồi, bằng lát nữa nếu có lỡ lời, khi quân lại là trong tội… Nếu thế, lệnh huynh cung hy vọng nhìn thấy ngươi có kết quả như vậy, phải hay sao?”


      Trong lòng Uất Trì Tuyết chợt căng thẳng, đôi mắt sắc sảo dõi theo , nàng nghiến răng : “Ngươi đừng nghĩ ca ca ta lại làm chuyện uy hiếp ngươi, tuy rằng quả nay huynh ấy ở kinh thành, nhưng bất luận ai có biết về Hồ duệ, biết rằng, tại, kẻ xâm lược quốc thổ biên cảnh căn bản phải là ca ca! Mà người muốn mưu hại người của ngươi, cũng phải là huynh ấy!”


      Khóe môi chợt nhếch lên nụ cười lạnh, như thể tất cả người thế gian này đều vô tội…


      …” Trong xe ngựa khẽ lay động, lãnh đạm mỉm cười, gương mặt tỏa ra trận hàn khí làm người khác phát lạnh: “Chuyện của , có quan hệ gì với ta…”


      Uất Trì Tuyết bỗng cứng người, được gì nữa…


      Đúng vậy, mục đích của hoàng đế ca ca chính là bằng mọi giá giăng ra cái bẫy sập này, nhưng dựa vào cái gì, mà Mặc Uyên phải cam tâm chui đầu vào bẫy đây?!


      Xe ngựa chậm rãi dừng lại, chỉ nghe ngoài rèm tiếng thái giám hô báo: “Uyên Vương gia đến—— “


      Bên ngoài xe có người xốc mành lên, Mặc Uyên thân thanh nhã tuấn dật, xuống xe ngựa.


      Trong lúc hoảng hốt, Uất Trì Tuyết vội giọng, kiên định : “Ngươi cứ yên tâm, mọi việc chỉ là tạm thời, ngươi nhất định có việc gì.”


      Mang theo vài phần châm chọc, tiếu ý lại càng sâu, nhàng mở miệng: “ ? Vậy Mặc Uyên ta, phải cảm tạ Uất Trì công chúa rồi…”




      cái hoàng cung nho , mà cũng muốn vây khốn sao? Ha hả… Vậy để xem, bọn họ có bản lĩnh này hay !

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 127: Hoàng Gia Hiểm Ác

      Bước vào đại điện sáng rực đèn đuốc, đột nhiên khí đượm mùi sát khí.


      Ung dung tiến vài giữa đại điện, Mặc Uyên nhíu mày, nhìn về phía đế vương ngự ngai vàng, thần sắc nghiêm nghị, tay cầm cuộn trúc thư , cả hai cùng nhìn nhau, khí cực kỳ nặng nề, “Hừ” tiếng, mớ thẻ tre trong tay nam nhân kia bay ra mang theo tức giận cực độ, trong nháy mắt tất cả rơi lả tả dưới chân Mặc Uyên.


      Sau tiếng hừ lạnh lùng của đế vương, đám quân sĩ tiến tới, vây xung quanh, trong nháy mắt, đao gươm khắp nơi tua tủa hướng vào, như muốn lấy mạng cùng với nữ nhân dị tộc đứng bên cạnh.


      Uất Trì Tuyết lộn người cái, luồng lãnh khí bay ra , khoảng khắc như ngưng đọng.Trong phú chốc, hơn mấy chục thanh kiếm kề sát cổ nàng


      Mặc Uyên có chút giật mình, nhìn vào toán quân lính hướng tới kia, chỉ mỉm cười !


      nữ lớn mật!” thanh giận giữ chói tai vang lên đại điện, như thể Đại tướng thống lĩnh ba quân, bộ râu quai nón bao quanh khuôn mặt lộ ra tàn bạo, “ Ngươi chính là bọn man di Hồ Duệ tộc , bội tín phá vỡ hiệp ước,hôm nay còn mặt mũi nào bước chân vào chánh điện! Còn dám cả gan làm loạn!”


      thanh to lớn toát ra giận dữ tột đỉnh, phút chốc làm rung chuyển cả đại điện.


      Uất Trì Tuyết nhìn thân hình vạm vỡ như võ tướng, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thèm đếm xỉa: “Ngươi bị bệnh sao? Là hoàng đế của các ngươi tuyên bố cho phép ta vào đại điện, ngươi muốn như thế nào hả? Ta tốt xấu thế nào cũng là Uyên Vương phi được cưới hỏi đàng hoàng, động thủ với ta, ngươi trước hết có nghĩ đến cấp bậc của mình có đủ tư cách mà dám hỏi lại ta?


      “Ngươi…”Lạc tướng quân ngờ khẩu khí của nữ nhân này lại lợi hại như vậy, nhất thời nghẹn giọng.


      “Còn nữa….”Uất Trì Tuyết lạnh lùng đưa tầm mắt nhìn Mặc Húc ngự ngai vàng, nụ cười như hoa, “Chỉ là cái chết của sứ giả báo tin thôi, có gì đáng tin? chừng bọn loạn thần tặc tử các ngươi muốn xấu Hồ Duệ tộc chúng ta mới đưa ra hạ sách này, Hoàng đế thậm chí cũng thử nghĩ làm thế nào mà có đám cháy lớn vậy, phải là quá nóng lòng sao?


      Trong khoảnh khắc, đám quân sĩ gươm giáo sẵn sàng, tất cả quan viên đại điện tức giận, đều chỉ hận thể đâm vào miệng nữ nhân kia!


      “Hoàng thượng—-!” tiếng hét từ xa xa vang lên, theo đó là chuỗi tiếng bước chân vội vã, từ ngoài tiến đến gần, mang theo hơi thở hổn hển xông vào chính giữa đại điện.


      thị vệ quỳ mặt đất, thấp giọng bẩm báo : “Khởi bẩm Hoàng thượng, 3 tỉnh Việt Hà (các tỉnh gần sông) báo lên, Hồ Duệ tộc đột phá các tỉnh biên thùy ,lực lượng với thế mạnh thể phá vỡ, quân đóng giữ biên thùy …”


      Sắc mặt làm người khác phải sợ, đôi mày lập tức nhíu chặt, tạo thành đường rãnh sâu như biển.


      Mới vài canh giờ ngắn ngủi, lại tiếp tục có tin cấp báo, phảng phất khí giết chóc gần như lan gần tới, khiến trong lòng ai nấy khỏi run sợ!


      Trong đại điện, tĩnh lặng như tờ….


      Mặc Húc đứng dậy, đưa mắt liếc nhìn từng người trong đại điện, cuối cùng ánh mắt dừng lại người nam nhân có khuôn mặt tuấn lãng thản nhiên đứng kia.


      “Tam đệ…còn định cho Trẫm lời giải thích sao?” thanh trầm trầm chứa uy nghiêm nên lời, Mặc Húc xuống đại điện, mắt sáng như đuốc.


      Mặc Uyên đưa mắt chăm chú nhìn , “Thần đệ nghe Hoàng huynh rấtcảm thấy rất hồ đồ, biết hoàng huynh muốn nghe giải thích cái gì đây?”


      Đôi mắt sắc bén nhắm thẳng đến khuôn mặt lãnh đạm của , Mặc Húc xong nghiến răng nghiến lợi “Mười ngày trước, người của Trẫm tận mắt nhìn thấy Uất Trì Diệp Hoành từ Uyên vương phủ ra ngoài khi đêm rất khuya, Tam đệ có thể giải thích chút, rốt cuộc các người bàn bạc chuyện gì?”


      Vùng chân mày dần dần nhíu lại, Mặc Uyên vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm thản nhiên như cũ, ánh mắt đảo qua bên Uất Trì Tuyết, nụ cười nhạt nhẽo : “Ah? Có chuyện này sao?…”


      “Còn nữa” Mặc Húc tiếp, “Hồ tộc trước giờ chưa bao giờ đủ sức xâm lược vùng biên thùy, vì sao nay quân đội của chúng ta lại chống cự lại? Tam đệ, nếu Trẫm nhớ lầm, bên kia ba tỉnh biên thùy, 6 năm trước Trẫm là nên thưởng thành trì đó cho ngươi rồi đúng !”


      Bên môi vẫn giữ ý tứ như cũ, Mặc Uyên nhìn vẻ mặt tức giận nghiêm nghị kia của Hoàng đế, xem thường : “Vì sao?”


      Lúc bấy giờ, chúng thần hầu bên còn nhịn được nữa, lớn tiếng : “Hoàng thượng, hà tất phải hỏi nhiều! Uyên vương điện hạ đây đích thị làm chuyện có lỗi, Hoàng thượng cần bàn cãi nhiều mà bẩn miệng người, cứ để cho thần!”


      Quan viên kia thân vận y phục màu đỏ tía, có vẻ là viên quan trong nội các.


      “Ba tháng trước, Hồ Duệ tộc xâm lược vùng biên thùy Lạc quốc, triều thần cùng Hoàng thượng vô cùng lo lắng cho tính mạng bách tính trăm họ! Khi đó, các trung thần đều khẩn thiết cầu xin Uyên vương điện hạ xuất binh, nhưng mà Uyên vương điện hạ đủ mọi cách khước từ, ta nghĩ nghìn vạn lần cũng là coi sống chết của bách tính” Giọng điệu vô cùng oán giận, viên quan kia hai mắt đỏ thẵm mà : “Sau đó, Hồ Duệ chủ động xin hòa, còn gả vị công chúa qua đây,điện hạ lại vui vẻ ưng thuận,cũng gọi là để giải quyết vấn đề cho chuyến viếng thăm! Nhưng còn bây giờ sao?Quân Hồ duệ qua vùng cai quản của Uyên vương điện hạ đánh vào cảnh nội của nước ta, cướp bóc, phóng hỏa giết hại dân lành! khỏi nghi ngờ Uyên vương điện hạ và Hồ Duệ trong lúc đó có bàn bạc mưu gì đó?


      Mấy lời hùng hồn, là làm cho người nghe cảm xúc dâng trào.


      Uất Trì Tuyết ở bên cũng nghe những lời ấy xong trong lòng lại là ý nghĩ lạnh lùng, nàng chỉ nghe chốn hoàng cung này biết phân biệt thiện ác, người ta thể biết được, chỉ khi rơi vào hoàn cảnh đó mới hiểu oan ức đó đau đớn đến muốn thổ huyết trong lòng…


      Im lặng nghe kỹ những lời buộc tội kia, đôi mắt khuôn mặt tuấn lãng Mặc Uyên từ từ nheo lại, giọng mở miệng: “Phong Dực, ngươi xem phân tích của vị đại nhân này, có phải rất có lý?”


      Mọi người sửng sốt, nhưng ai biết gọi người nào.


      Tất cả ánh mắt trong đại điện lùng sục, cũng nghe được tiếng động rất truyền đến, mọi người cả kinh, giờ mới nhìn thấy nam tử cương nghị khí thái tỏa ra lạnh lùng chẳng biết xuất điện bao giờ,thanh kiếm trong tay có loé ánh hàn quang.


      “Để ý theo cuộc tranh chấp, lời của vị đại nhân vừa rồi thấu đáo lại rất chính xác” Phong Dực lạnh lùng , “Sợ rằng ai nghe cũng nghĩ 6 năm về trước đánh bại quân Hồ Duệ phải là Vương gia làm mà chính là vị đại nhân này mới biết như vậy—— “


      “Ngươi….” Vị đại nhân ban nãy đột nhiên nghẹn họng, ánh mắt có ý né tránh, bỗng có tiếng quát lớn vang lên, “Ngươi là người phương nào! Dám đem kiếm vào trong đại điện tham chính! Người đâu, bắt cho ta —— “


      “Đại nhân có quyền điều động quân lính từ bao giờ vậy?” Nhàn nhạt , đem viên quan nọ dáng vẻ bệ vệ hung hăng kiêu ngạo mỉa mai, Mặc Uyên cười lớn để tâm cách đối nhân xử thế đó , “Bản vương là người đứng đầu các quan quân, ngươi cũng có khả năng chỉ huy bọn chúng sao?”


      Là tạm thời, ngươi nhất định có việc gì.”


      Mang theo vài phần châm chọc, tiếu ý lại càng sâu, nhàng mở miệng: “ ? Vậy Mặc Uyên ta, phải cảm tạ Uất Trì công chúa rồi…”




      cái hoàng cung nho , mà cũng muốn vây khốn sao? Ha hả… Vậy để xem, bọn họ có bản lĩnh này hay !

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 128: Muốn Trả Thù, Cứ Đến Đây !

      Trong khoảng thời gian ngắn, đao kiếm giương khắp đại điện, tất cả các cấm vệ quân đều rút gươm ra hướng tới, mắt nhìn chằm chằm vào nam tử nghiêm nghị khuôn mặt lạnh lùng, thân mang y phục đen toát lên vẻ đẹp hào hoa kia.


      “Được rồi…”Mặc Húc chấm dứt cuộc tranh cãi của họ, im lặng đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn hai bên rồi hướng về Uất Trì Tuyết, “Trẫm tưởng, ở đây nên có người hiểu rất nguyên do …. Uất Trì Công chúa, còn định mở lời giải thích?”


      Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng tới, Uất Trì Tuyết có hơi giật mình, nhất thời cảm giác như có bao nhiêu mũi nhọn lưng.


      “Ngươi muốn ta là ta phải , như vậy chẳng phải mất mặt sao?” nước cờ này trong lòng nàng khỏi lo lắng, nàng chậm chạp muốn , dù cho sợ cũng hướng về phía nam tử kia thản nhiên kiêu hãnh, khi mở miệng, nàng sợ là còn cơ hội được ởbên cạnh người ấy nữa.


      “Hừ! nữ, lúc này ngươi ở trong tay chúng ta, nếu ra, đem xác ngươi trả lại cho Hồ Duệ!” Lạc tướng quân thấp giọng quát.


      Đôi mắt lợi hại sắc nhọn như con dao nhìn chằm chằm về phía tướng quân, Uất Trì Tuyết bĩu môi lạnh lùng đáp lại : “Nếu như ta sợ chết, có thể thân mình đến Lạc quốc sao? Ngươi giết ta sao? Ta cầu cùng chết với phu quân muốn còn được chứ?


      Mặc Uyên hơi nhíu mày, con ngươi lóe lên nhìn nữ tử kia, vẻ mặt nàng hề sợ làm bản thân cảm thấy chiều, cũng thầm cảm mến, trong nháy mắt, lại khiến thể phân biệt giả, lẽ nào ngay cả diễn kịch cũng có tình huống này sao?


      Mặc Húc cười thâm sâu, nhàng phất tay, khiến cấm vệ quân lui binh lộ ra đường trống trước mặt nàng


      sợ chết?” bậc đế vương uy nghiêm kia với nàng.


      Uất Trì Tuyết kinh ngạc nhìn , trong lòng tràn đầy hận ý, ngờ lòng dạ đế vương kia thủ đoạn lại độc ác như vậy, biết Ca ca sao lại cùng ký thành hiệp ước


      Nàng thấp giọng, trong lòng coi khinh nhìn sâu vào con mắt , : “Ngươi giả dối, là huynh đệ của ngươi, ngươi lại nhất định đuổi cùng giết tận…”


      Mọi người giật mình, đều mơ hồ nghe , chỉ thấy bậc đế vương kia cười to, cười đến khiến người ta kinh hãi, tiếp theo, cấm vệ quân đột nhiên rút gươm, chỉ nghe được tiếng hét thảm thiết “A”, lưỡi gươm đăm sâu vào vào bụng nàng, trong nháy mắt máu chảy tràn lan.


      Mọi người đảo mắt sợ hãi hít hơi lạnh vào!


      Nam tử trông đẹp đến lạ thường kia, lúc bấy giờ nụ cười cũng vụt tắt, trán nhăn lại tia lạnh lẽo…


      Đau nhức…


      Đau đến run…


      Uât Trì Tuyết trước giờ cũng chưa từng bị thương đến mức này, cảm giác bị xé rách da thịt, đau đến chịu nổi cắn chặt môi dưới than tiếng, chân mềm nhũn ra ngã quỵ xuống đất.


      Mặc Húc chậm rãi ngồi xuống, tay áo long bào rộng thùng thình che lấp bàn tay phải của , ai có thể thấy nhìn thấy cũng biết làm thế nào mà xuất thủ rồi thu tay lại, nở nụ cười như hoa, thờ ơ hỏi: “Muốn chết là chết được sao? hay là ?”


      Trong nháy mắt đau đớn làm cho nước mắt lăn dài má Uất Trì Tuyết, nhớ tới can ngăn của Ca ca cho nàng liều lĩnh vào Lạc quốc, chính vì nàng muốn san sẻ ưu tư với ca ca, thân là công chúa thuộc hàng địa vị bậc nhất, dù gì cũng được gả vào chốn hoàng tộc cao sang, nhưng nghĩ lại đau đớn và khổ sở đến như vậy…


      “Ta …”với đế vương kia có vài phần sợ hãi, biết dáng vẻ tươi cười rất vô tình của , Uất Trì Tuyết nghẹn giọng run lên, môi trắng bệch.


      “Ba tháng trước…ba tháng trước, ca ca ta cùng hiệp ước với nhau, Hồ Duệ chúng tôi xâm lược, ngăn cản, nhưng muốn chiến lợi phẩm ba thành trì kia là của chúng tôi, điều kiện là….” Nàng dám nhìn tới Mặc Uyên, người nàng nổi lên cơn đau kịch liệt nàng cố gắng nối nốt câu dở dang “Điều kiện là, đợi chúng ta phá hủy làm toàn bộ Lạc quốc trở thành thuộc địa, phải …để ngôi hoàng đế cho …”


      Nàng đến cơ thể tột cùng suy yếu, giống như sấm sét nổ trời giữa đại điện!


      Trong lúc nhất thời, hình ảnh của Uyên vương trong lòng mọi người hoàn toàn bị phá vỡ! Mọi người chỉ biết là chiến thần của Lạc quốc, dung mạo của có thể làm mê mệt tất cả các nữ tử trong thiên hạ, sinh ra màng tranh chấp danh lơi, thế nhưng ——!


      Mặc Uyên sắc mặt cũng trắng bệch, đãcó thể đoán trước cục diện như vây, quả nhiên tin báo 3 tháng trước giả, vậy nhất định thời gian trước kia, Mặc Húc cùng hoàng thất Uất Trì đặt ra tình cảnh này…A, nghĩ ra Hoàng huynh vì muốn diệt trừ , lại tốn nhiều tâm huyết như vậy….


      Cấu kết với giặt phản bội đất nước, ý đồ mưu phản.


      Tội danh như vậy là xứng với


      Uất Trì Tuyết thống khổ nhắm mắt lại, bên ngực đau nhức, so với trong lòng càng đau hơn vạn lần! hận nàng, đúng ? tại nhất định hận đến muốn giết chết nàng!


      Nếu có muốn báo thù , cứ đến…cuộc đời này muốn Uất Trì Tuyết nàng bị quả báo cũng đúng, nàng chỉ mong ông trời phù hộ cho việc gì!


      Nhìn người con kia yếu dần, Mặc Húc lạnh lùng hỏi: “Có bằng chứng gì?”


      Uất Trì Tuyết mở mắt, đờ đẫn mà xong câu cuối : “Tại vương phủ… từng có thư tín qua lại….”


      Chậm rãi đứng lên, đế vương kia giống như được thức tỉnh, ánh mắt lạnh lùng lộ ra sát khí, hai tay nắm chặt phía sau lưng, làm đám quan thần sợ hãi, trầm giọng : “Truyền ý chỉ của Trẫm, lập tức đưa quân, bao vây Uyên vương phủ, trẫm muốn đích thân nhìn thấy tín hàm!”


      “Vâng” vài tên thị vệ tiếp chỉ, cất bước ra khỏi chính điện.


      Đôi mắt thâm sâu nhìn nam tử thản nhiên giữa đại điện, Mặc Húc nheo con mắt lại “Tam đệ, có gì để ?”


      Tất cả cấm vệ quân trong điện gươm kiếm sẵn sang, chỉ chờ tiếng….


      Trong nháy mắt, có gợn sóng trong đáy mắt của Mặc Uyên, môi hữu nụ cười ngạo khí chọc lên tận trời,trong đôi mắt phảng phất nỗi chán ghét cái khí ghê tởm ở chốn cung đình phồn hoa lắm thị phi này, chiến trường vẫn là chiến thần ngạo nghễ sao lại có thể làm cái việc đáng kinh tởm ấy!


      “Dùng 3 tòa thành đến lấy mạng ta, Hoàng huynh quá coi trọng ta rồi —— “


      Tiếng thấp giọng đầy hàm ý, đột nhiên mộttiếng động giữa đại điện vang lên, tất cả các của lớn trong chính điện đều đóng lại! Ngay cả cánh cửa lớn nặng nhất ra vào giữa cung điện cũng khép lại tiếng nặng nề, bốn phía ánh lủa bùng lên dữ dội chói mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :