1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 119: Mưu
      Uất Trì Diệp Hoành chỉ cảm thấy trong ngực có thân thể mềm mại va chạm rồi rúc vào, tiếp theo, thắt lưng bị hung hăng ôm chặt lại, hơi có chút sửng sốt, bên khóe môi khẽ nở nụ cười , vươn tay, xoa xoa mái tóc đen bóng của nàng, nhàng an ủi.


      “Ca ca, muội rất nhớ huynh, huynh sao đến bây giờ mới đến thăm muội…” Giọng nghẹn ngào, Uất Trì Tuyết chui đầu vào trước ngực , khe khẽ run rẩy.


      “Chịu ấm ức hay sao ?” giọng trầm ấm áp, mang theo nỗi lo lắng sâu nặng, như muốn lan tràn trong khí.


      Dần dần ngừng nước mắt, thân mình Uất Trì Tuyết chấn động, đột nhiên buông ra, vội vàng lau nước mắt, ánh mắt sưng đỏ trở nên khinh khỉnh thản nhiên , cứng rắn : “ có! Chịu uất ức cái gì… Muội làm cho người khác chịu uất ức còn xong!”


      Trong lòng đau đớn lan tràn, Uất Trì Diệp chậm rãi tới gần bên người nàng, cúi đầu : “Vậy là ta nghe lầm ? Vừa mới rồi ai đem hết nô tài trong phòng đều đuổi ra, mình ở bên trong này tức giận đến quơ loạn tay chân?”


      Trong lòng Uất Trì Tuyết cả kinh, trong đôi mắt lên nét bi thương, cắn môi dưới được lời nào.


      “Mới đại hôn lâu, phu quân của muội đâu? Làm sao mà đêm khuya như thế rồi vẫn chưa trở lại? Sao vây ?” Phiến quạt giấy lay động, nhìn chung quanh, tẩm cung lạnh lẽo, trong cung điện lớn như vậy, chỉ còn lại có ngọn nến màu đỏ lẳng lặng tỏa sáng.


      Cả người rốt cuộc ngừng được run run, Uất Trì Tuyết oán hận : “Ca ca tới nơi này chính là để chê cười muội sao? Tốt lắm, tại huynh thấy được rồi! Là muội vô dụng, nam nhân đáng chết kia căn bản là thương muội, hừ, thương cũng tốt, muốn đâu , muội cũng lười trông nom!”


      xong, nén nước mắt giờ vờn mi, xoay người vào nhà.


      “Tuyết nhi!” tiếng kêu , ngữ điệu cưng chiều, Uất Trì Diệp Hoành hơi nâng mày, giữ cánh tay nàng lại.


      lâu được xưng hô chiều như vậy, khiến nháy mắt nước mắt Trì Tuyết rớt xuống, trước mặt người khác quật cường cùng bá đạo chống đỡ, lúc này lại hóa thành nước mắt nóng bỏng, từng giọt rơi mặt đất, là làm cho người khác đau lòng thôi.


      Thấy nàng vẫn là đưa lưng về phía lời nào, Uất Trì Diệp Hoành thở dài hơi, chậm rãi kéo nàng quay lại, lấy tay lau nước mắt của nàng: “Đợi ta hoàn thành chuyện này, liền mang muội ngươi quay về bộ lạc , lúc đó, tìm người tốt nhất xứng với Tuyết nhi của ta, được chứ?”


      Người tốt nhất?


      Uất Trì Tuyết cười khổ, lắc đầu, dùng thanh thấp đến nghe được nỉ non : “Khoan, ca ca… Làm sao bây giờ, trừ bỏ , muội cảm thấy ai cũng tốt, người nào, ai tốt, ai muội cũng nghĩ muốn…”


      Đôi mày nhíu sâu của Uất Trì Diệp Hoành hơi động, chuyện tình lo lắng nhất, giờ phút này cũng xảy ra…


      “Ta cuối cùng nên uội đến Lạc Quốc…” thanh khàn khàn, ánh nến nhảy múa chập chờn vờn đôi môi như cánh hoa, Uất Trì Diệp Hoành từ đáy lòng nặng nề thở dài.


      Lòng bàn tay của dần dần rời khỏi mặt nàng, Uất Trì Tuyết cảm thấy trận hoảng hốt, vội vàng bắt lấy tay , ánh mắt tràn đầy chờ mong: “Ca ca! Huynh cần như vậy…” Nàng sợ, nàng sợ nhất lúc ca ca thở dài, bọn họ từ sống nương tựa lẫn nhau, đều muốn thấy đối phương lo lắng, cho dù là chuyện nhất…


      “Muội cam đoan, muội cam đoan hoàn thành nhiệm vụ! Muội để ca ca lại lo lắng … Muội, muội chỉ có thỉnh cầu…” Nàng cắn cắn môi dưới, nắm chặt tay , “Muội muốn còn sống…”


      Uất Trì Diệp Hoành thần sắc trở nên phức tạp, trong đôi mắt thâm sâu chợt nổi lên từng đợt sóng lớn.


      “Ca ca, huynh có biết ! Nếu chúng ta đem tội danh thông đồng với địch bán nước vu oan cho , hoàng đế Lạc Quốc kia khẳng định bỏ qua ! Đến lúc đó… Ca ca, huynh nhất định phải giúp , có được hay ?” Uất Trì Tuyết dồn dập, sợ cự tuyệt.


      Nhìn nàng lâu sau, gợn sóng trong ánh mắt Uất Trì Diệp Hoành dần dần tán , biến thành yên tĩnh cùng lãnh đạm mãi mãi thay đổi.


      “Được…” nhàng trả lời.


      Nhìn Uất Trì Tuyết nín khóc mỉm cười, mặt lộ ra vui mừng khó gặp, Uất Trì Diệp Hoành trong lòng nảy lên mảnh cay đắng ——


      là Tuyết nhi khờ khạo, vì nam nhân thương mình như vậy, có cái ý nghĩa gì? Huống chi, người kia, lại cũng cần đến giúp đỡ của


      Nam nhân thông minh như vậy, chẳng lẽ đối với mưu bọn họ hề phát ?


      A… Người khác có thể xem thường , mà Uất Trì Diệp Hoành chút nào dám.


      Đêm khuya, trong vương phủ mảnh tĩnh lặng.


      “Nhận được mật hàm, lúc thời điểm thích hợp xuống tay, “Trước khi , quên dặn dò, “Nếu xảy ra chuyện gì, cái gì cũng cần lo, bảo vệ tốt chính mình mới là là tối trọng yếu, biết ? Tuyết nhi.”


      Uất Trì Tuyết gật đầu ngừng, trong đôi mắt mảnh kiên định.


      Dần dần yên lòng, Uất Trì Diệp Hoành bước ra cửa điện, ngoài cửa, ánh trăng vùng sáng tỏ.


      Mà giờ phút này trong lương phòng đối diện cung điện, Phong Dực cầm trong tay u lam kiếm, thản nhiên nhìn nam tử kia ra, trong lúc đó lòng có chút thảng thốt, ngẩng đầu, hai người ánh mắt hiểu vô tình hay cố ý chạm nhau ——


      Phong Dực cả kinh, ra sớm biết hành tung của mình bị người chăm chú theo dõi, nhưng vẫn là như thế nghênh ngang xuất nhập vương phủ.


      Uất Trì Diệp Hoành nở cười , xuống bậc thang.


      Ánh trăng nhô lên cao, đêm lạnh như nước!


      Nửa tháng qua , trong vương phủ yên ắng ít.


      Uất Trì Tuyết lại còn nháo , ngược lại, ngày ngày đứng ở trong tẩm cung, uống trà, ngủ chút, thời điểm nhàn hạ ở trong hoa viên luyện kiếm.


      Do nha đầu trong vương phủ dẫn vòng vo vòng lớn, rồi đưa nàng đến Yến viên này, cẩn thận chăm sóc, ở nơi này,cây ngọc lan cành cao lá lớn, tươi tốt vươn ra ngoài yến viên, nàng qua nhặt đóa hoa ngọc lan, dịu dàng ngửi lấy, cố đè nén đau đớn trong lòng, ánh mắt thản nhiên lạnh lùng: “Cho ta nhìn kĩ nơi này.”


      —— định kim ốc tàng kiều ? Ta xem ngươi có thể giấu bao lâu! Giấu đến hoa tàn bướm rũ, ta xem ngươi còn muốn ta hay .


      * kim ốc tàng kiều: từ điển tích Hán Vũ đế cho xây lầu vàng (kim ốc) lưu giữ hoàng hậu Trần A Kiều


      Bước lên đóa hoa, sương sớm tại bên phiến đá đường lành lạnh dính ướt giầy, Mặc Uyên liếc mắt cái nhìn lầu các yên tĩnh kia, trong lòng đau đớn nhè lan tỏa.


      bước vào phòng rồi khóa cửa, vài nha hoàn nhìn đến, hơi chút cúi người, biết điều lui xuống.


      chân tay, sợ làm kinh động đến thân hình say sưa ngủ giường kia.


      Dưới áo ngủ bằng gấm màu trắng tinh mềm mại, cổ tay tinh tế trắng nõn của nàng lộ bên ngoài, mái tóc đen dày có vài sợi vương đầu ngón tay, hơn nữa, lại còn buông xõa tán loạn bên ngực nàng, nơi đó, xương quai xanh tinh xảo óng ả, toát ra mùi thơm mê người.


      Nhịn được, hơi cúi người, đạt nụ hôn triền miên lên môi nàng.




      Động tĩnh rất , vẫn khiến nàng bừng tỉnh, tiếng ưm trầm trầm, môi nàng hơi chút mấp máy, chậm rãi mở ra đôi mi cong vút như cánh ve…

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 120: Ta Muốn Ra Ngoài
      Ta muốn ra ngoài


      Bóng dáng trắng tinh, làm lóa cả tầm nhìn.


      Ánh mắt mơ màng nhìn vào đôi mắt dịu dàng nhìn nàng, có hơi chút ngưng đọng, lúc này nàng mới cảm giác được, quanh thân đau nhức cùng vô lực, chỉ cần nàng hơi chút cử động, cơn đau liền lan tràn đến toàn thân…


      “Ưm…” Lạc Cơ Nhi cắn môi dưới, hàng mi mỏng manh hơi chút túc lay động.


      Nhận thấy được nàng khoẻ, ánh mắt Mặc Uyên trầm xuống, bàn tay to lớn thăm dò trong chiếc áo ngủ bằng gấm, ôm lấy vòng eo nhắn của nàng, dùng lực đạo nhàng đem thân thể mềm mại của nàng nâng dậy, đề nàng tựa vào người mình.


      Trong nháy mắt, hương thơm vương vấn.


      Lại lần nữa bị vây ở trong lồng ngực quen thuộc nóng cháy, lòng Lạc Cơ Nhi chỉ tràn đầy nỗi hoang vắng.


      Nàng biết chính mình tại là cái gì, bị giam ở trong Yến viên thể ra ngoài, ngay cả tại ở trong vườn lại chút đều có người tấc cũng rời theo , mà cho tới bây giờ lúc ban ngày đều đến đây, chỉ có buổi tối mới có thể nhìn thấy . Liên tục cả đêm tàn sát bừa bãi, dường như muốn làm nàng mất hết khí lực, nàng trở nên càng ngày càng ngủ nhiều, ban ngày liền ngủ mê man, tỉnh lại tắm rửa, ngay cả trong hơi nước bốc lên cũng vương vấn tràn ngập hơi thở của


      Phẫn nộ cực hạn cùng cảm giác bị sỉ nhục như muốn nhấn chìm nàng, cho tới bây giờ, nàng còn sức giãy giụa, ngay cả khí lực để hận cũng có.


      “Vì sao nàng ăn gì?” ôm lấy nàng, tiếng hỏi, hơi thở nóng rực cùng hô hấp mỏng manh của nàng hóa quyện vào nhau,xem nàng như trân bảo ôm trong ngực, muốn bất kỳ người nào có thể chạm qua, “Thân thể của nàng yếu quá, như vậy suy sụp mất…”


      Lòng tràn đầy mỏi mệt lại tràn đến, Lạc Cơ Nhi tựa đầu dựa vào người , nhíu mày nỉ non: “Ta muốn ra ngoài…”


      Thân thể Mặc Uyên khẽ ngừng lại


      Biết trong lòng tràn đầy lo lắng, Lạc Cơ Nhi thản nhiên mở miệng: “Nơi này rất buồn, ta chỉ là muốn ra ngoài chút…”


      Bàn tay ấm áp, mơn trớn tấm lưng xinh xắn của nàng, trong ánh mắt thâm thúy của Mặc Uyên có chút cảm xúc phức tạp, nâng người nàng lên, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì, thể để cho hạ nhân thay nàng làm được hay sao?”


      Lạc Cơ Nhi ngước nhìn, chống lại ánh mắt như muốn đem nàng giam cầm của , nàng dương như mơ hồ cảm nhận những sợi dây thừng thít chặt, đem nàng gắt gao trói chặt, thể nhúc nhích.


      Từ tận đáy lòng sinh ra trận rét lạnh, cứ như vậy lan tràn đến toàn thân,mặc dù nằm trong lồng ngực của ấm áp đến như thế, rốt cuộc cũng có biện pháp sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của nàng… Lạc Cơ Nhi quay đầu , tia sáng cuối cùng trong đôi mắt cũng dười như tắt lịm còn nữa, hơi thở mong manh : “Quên , người coi như ta chưa từng qua…”


      Cảm xúc êm đềm nháy mắt biến mất, trong lòng Mặc Uyên căng thẳng, nhìn thấy nỗi tuyệt vọng tràn ra trong đáy mắt của nàng.


      “Lạc nhi…” nỗi đau lòng sâu sắc, ùn ùn kéo đến, ôm lấy nàng, gắt gao , khiến thân hình trong lòng suýt nữa thở được.


      Ta nên bắt nàng làm thế nào mới tốt…


      rốt cục biết, nàng giống độc dược xâm nhập trong lòng của , nhất cử nhất động của nàng đều khiến tê tâm liệt phế đau đớn. Thân thể nằm trong lòng mềm mại mà vô lực, ôm nàng, như là muốn đem thương khắc cốt ghi tâm truyền tới nàng, chỉ cần nàng có thể đau thương nữa…


      “Ra ngoài mang nhiều người, ta mới yên tâm…”


      Thở dài tiếng, rốt cục kiên trì, nhận lời nàng lần.


      Trong đôi mắt Lạc Cơ Nhi lên ánh nhìn khác thường, chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay.


      Ngã tư đường, đoàn người qua lại, ồn ào tiếng rao hàng.


      Mặt trời ấm áp dùng tia sáng vui tươi bao vây lấy thị trấn phồn hoa, vầng dương tuôn từng tia sáng mỹ lệ.


      Nữ tử nho chậm rãi ở ở ngã tư đường, mỹ lệ loá mắt kia khiến người người nháy mắt thất hồn, ánh mắt rời. Mắt nàng trong suốt được khảm khuôn mặt nhắn trắng nõn, toát ra tia nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như đối chung quanh hết thảy đều thờ ơ, chính là nàng để ý lầu các bên ngã tư đường.


      Từ vương phủ bước ra, cứ như vậy bước , mục đích.


      nương, người rốt cuộc muốn đâu?”Ca Nhi rốt cục nhịn được, mở miệng hỏi.


      Vừa mới nhận mệnh lệnh của Vương gia theo nàng bước ra, nghĩ đến nàng muốn lên phố mua hàng hay là chỗ nào đó, ngờ theo nàng, nàng rằng, phía sau đại đội thị vệ cũng dám ngừng, chỉ có thể ở chung quanh bảo hộ nàng, vì nàng ngăn chặn những ánh mắt quá mức tùy ý này.


      Bước chân Lạc Cơ Nhi hơi dừng chút, để ý tới câu hỏi của nàng, chính là tiếp tục lên phía trước .


      Ca Nhi thở dài, theo sau, ra vẻ vô tâm : “Phố này gọi là Ích Dương phố, là ngã tư đường mà cửa thông thành là duy nhất của cả tòa thành, ven đường có vô số tửu quán trà lâu, còn có trang viện, rất nhiều cái hẻm nhưng như vậy cũng thực dễ dàng lạc đường, cho nên muốn nghỉ chân, vẫn là lựa chọn trà lâu cùng khách sạn có vẻ lớn chút mới tốt.”


      đến nơi đây, Lạc Cơ Nhi rốt cục nghe ra manh mối.


      Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua tiểu nha đầu theo bên, trong ánh mắt có gì đó xa cách lạnh lùng cùng đề phòng.


      Nhận thấy được ánh mắt của nàng, Ca Nhi ấm áp cười: “ nương vòng vo lâu như vậy, chính là muốn biết điều này , phải sao?”


      Chăm chú nhìn nàng lúc, Lạc Cơ Nhi thu hồi ánh mắt, tiếp tục lên phía trước.


      Ca Nhi giật mình, nhìn thân hình thướt tha chút nào lay động bỗng dưng xoay người , chỉ có thể liên tục ngừng theo.


      Nữ tử như vậy, quả nhiên khiến người chỉ nhìn liếc mắt cái trầm luân, dung mạo nàng làm người ta lưu luyến si mê,hứng thú nhưng lạnh lùng như vậy, lại khiến người muốn ngừng mà được.


      “Ngươi khi quen thuộc như vậy, vậy nhất định biết, phố bán ngựa ở nơi nào …”Lạc Cơ Nhi nhàng mở miệng, tiếng mát lạnh như nước suối.


      Ca Nhi lấy lại tinh thần, rốt cục ý thức được nàng là với chính mình, trong lòng tràn ra tia vui sướng, bất chấp ánh mắt thị vệ phía sau khác thường, liền lên trước nắm bàn tay bé lạnh lẽo của nàng, cười khanh khách : “, ta dẫn nương !”


      Bị cánh tay mềm mại nắm lấy, Lạc Cơ Nhi có chút giật mình, lâu lắm có cảm giác ấm áp dị thường như vậy, mà nữ hài tử tinh quái trước mắt này dường như tự nhiên xem nàng như người thân thiết, dễ dàng gần gũi với nàng như thế.


      Ngựa chạy hỗn loạn dị thường, bọn thị vệ đem các nàng bảo hộ chặt hơn chút nữa.


      “Chọn ngựa tốt, chính là nghề của ta.” Bước tới trước cái chuồng lớn, Ca Nhi cười ấm áp, nắm tay nàng vào.


      Phía sau đám thị vệ liền đề cao cảnh giác, đứng lên theo vào, đống người đông nghìn nghịt đến nơi buôn bán ngựa lại càng làm ai nấy hoảng sợ.


      “Ai, chờ chút, “Ca Nhi đột nhiên chắn đám thị vệ trước mặt, “Các ngươi ở chỗ này là tốt rồi, chuồng lớn như thế này, các ngươi cùng đám súc vật tranh chỗ, ai biết , còn tưởng rằng các ngươi mưu đồ gây rối đó.”


      Phía sau Lạc Cơ Nhi giật mình, mà đám thị vệ kia lại đỏ mặt, lui xuống, trầm giọng : “Vậy, hai vị nương cẩn thận chút.”


      .2pt 687.0pt 732.8pt' data-p-id=a8249baef08d971f75ffca26369a0028>Nhịn được, hơi cúi người, đạt nụ hôn triền miên lên môi nàng.


      Động tĩnh rất , vẫn khiến nàng bừng tỉnh, tiếng ưm trầm trầm, môi nàng hơi chút mấp máy, chậm rãi mở ra đôi mi cong vút như cánh ve…

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 121: Bị Ám Sát
      Trong chuồng, con ngựa ngoan ngoãn ăn cỏ, dáng vẻ ung dung nhàn nhã.


      “Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?” Lạc Cơ Nhi rốt cục nhịn được cất tiếng hỏi, bàn tay nhàng vuốt ve đám lông ngựa.


      Ca Nhi khẽ ngước mắt nhìn nàng lúc, rồi cất giọng ngập ngừng trả lời: “Ta cũng biết, chẳng qua ta chỉ nghĩ… ngươi giống như vẻ bề ngoài, tuy rằng ai nấy đều thấy Vương gia rất ngươi, nhưng ngươi lại chút cũng vui sướng, phải vậy sao? Nếu là như vậy, ta lại có lí do mà giúp ngươi …”


      Chỉ chữ “” nghe nhàng mà lại làm tim Lạc Cơ Nhi dâng lên nỗi xót xa, tầng tầng rung động.


      “Ngươi xác định chưa? Có nhất định phải ?” Ca nhi ngước ánh mắt trong suốt nhìn nàng, giọng hỏi lại.


      Bàn tay Lạc Cơ Nhi thoáng dừng lại chút, đầu ngón tay trắng nõn khẽ nắm chặt, lúc lâu sau, nàng mới kiên định gật đầu.


      Tên buôn ngựa sốt ruột tới, nịnh nọt : “ nương, nàng nhìn con ngựa này xem, phiêu phì thể tráng , đích thị là loại ngựa tốt nhất, đừng ngày mấy ngàn dặm, mà còn…”


      “Con ngựa này giá bao nhiêu, cần bao ngân lượng?” Khẽ ngắt lời gã buôn ngựa, Lạc Cơ Nhi nhàng vỗ về lớp lông ngựa màu nâu trước mắt.


      Tên buôn ngựa liền đảo mắt dò xét, thoáng nhìn thấy bên hông nàng có đeo theo miếng bạch ngọc màu sắc tuần khiết, dáng vẻ bất phàm, liền khiến cho phải thất thần, vội nuốt nước bọt. chìa môt bàn tay lên rồi : “Cần phải có năm mươi lượng mới được…”


      Ca nhi hơi nhíu mày, định gì đó, cũng định mở miệng trả giá, nghe Lạc Cơ Nhi nhàng tiếng: “Được”, tiếp đó liền thấy tiếng cười sảng khoái của tên buôn ngựa, cùng ánh mắt mê muội thèm thuồng nhìn tạo vật tuyệt mỹ trước mắt, “ nương quả nhiên là người dễ chịu a”


      “Trước tiên ta đặt nửa tiền cọc mua con ngựa này, vài ngày sau ta trở lại lấy ngựa”. Lạc Cơ Nhi thản nhiên , nhưng nàng liền buông ánh nhìn lạnh lùng vế phía những thị vệ chờ ngoài cửa, khẽ dặn dò thêm câu: “Còn nữa, ngươi được lại với những người ngoài kia dù chỉ câu, hiểu chưa?”


      Tên buôn ngựa khôn khéo đảo ánh mắt ra ngoài cửa, nhìn đám tùy tùng, mỉm cười rồi cung kính gật đầu : “Xin nương cứ yên tâm, tiểu nhân hiểu rồi…”


      Nỗi lòng của Ca Nhi dần được gỡ bỏ, nàng nhìn người con trước mắt, cả thân hình đắm trong hào quang huyền ảo, làm nàng khỏi sợ hãi mà than thầm: người của hoàng tộc quả là khí khái hề giống người thường, cho dù là rơi vào tay kẻ thù, mà nàng vẫn còn nguyên cử chỉ cùng phong thái dịu dàng, ánh mắt mị hoặc mà lại uy nghiêm làm động lòng người.


      Lên ngựa, được thêm vài dặm, phố phường đông đúc nhộn nhịp gì sánh kịp.


      đường quay về Vương phủ, Ca Nhi khỏi có chút cảm khái, thấp giọng bùi ngùi, : “ nương…”


      “Ta có tên,” Lạc Cơ Nhi nhìn nàng bằng ánh mắt trong veo đầy thiện ý, giọng : “Ngươi gọi ta là Lạc Nhi được rồi.”


      Ca Nhi cười yếu ớt, trong lời có chút cay đắng: “Lạc Nhi, ngươi có nhớ lần cuối cùng ngươi cười là lúc nào hay ?”


      Chỉ câu hỏi nhàng mà làm Lạc Cơ Nhi chợt khựng lại, đôi mắt trong suốt chợt mơ màng, ảm đạm. Đúng vậy a… Ta có bao giờ cười … Lúc nào nhỉ? Ngay cả chính ta cũng nhớ nổi nữa. Nàng ngây ngốc đứng đó lâu, nhắm mắt lại, chỉ thấy trong lòng ùn ùn kéo tới hình ảnh nam tử quá đỗi dịu dàng ấm áp, hình ảnh khắc cốt ghi tâm làm nàng thể nào quên, chỉ là… hình ảnh dịu dàng kia sao luôn luôn làm nàng cảm thấy đau đớn, đau đớn đến nỗi thể nào chịu đựng được…


      Mà nay, nụ cười như ánh nắng thương ấm áp đó, còn nữa rồi…


      Khóe môi tràn ngập nỗi đau khổ, Lạc Cơ Nhi khẽ quay đầu, : “Những việc khó khăn như vậy, ta nhớ gì cả…”


      Nàng khẽ cúi đầu, bỗng nhiên trong nháy mắt cảm giác được tia sáng nóng rực, nghiêng nghiêng phát ra từ cao, chiếu thẳng vào nàng!


      Cảm giác có chút gì đó kì dị, Lạc Cơ Nhi dừng bước, chỉ ngước mắt lên, nghênh đón ánh nhìn vọng tới kia…


      tầng cao của trà lâu, nam nhân áo xanh đứng yên bên cửa sổ, khóe môi khẽ mỉm cười nhìn nàng.


      Nụ cười kia sáng như ánh mặt trời, mãnh liệt mà lại cũng ung dung tiêu sái, chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến nỗi làm nàng nghĩ đó chỉ là ảo giác.


      Trong nháy mắt, nàng có cảm giác như từng quen biết người kia…


      Nhưng ta lại có gì đó như thể là nàng chưa bao giờ gặp qua _ những đường nét gương nam tử này phải là nét mặt thường có của người miền nam, đôi mày cương nghị lẫm liệt, ngũ quan ra đẹp như tạc, gương mặt góc cạnh ràng làm lộ mấy phần tuấn lãng. Mà chiếc quạt phe phẩy trước ngực lại càng làm ta lộ ra nét thần bí khó tả.


      Trong trà lâu, Uất Trì Diệp Hoành e dè mà quan sát thân hình bé phấn điêu ngọc mài kia, ánh mắt sáng quắc.


      Quả nhiên, nhiều năm gặp, nàng rốt cục trở thành tuyệt sắc giai nhân, khuynh quốc khuynh thành…


      Nhớ lại yến tiệc năm đó ở Đằng An, ngẫu nhiên nhìn thấy nàng, liền nhìn trước được ngày hôm nay… rồi lại đến đêm hôm ấy, dạ yến ở Vương phủ, lại nhìn thấy nàng, mới có thể xác định, cũng chỉ có nàng mới có mị lực đến mức làm ột nam tử ưu tú như Mặc Uyên cam chịu sa vào bể khổ trầm luân.


      Khóe môi khẽ nhếch cười, chỉ là nét cười có vẻ gì đó như là tự giễu, tự cười chính mình, thể kiềm chế, nhìn nàng gần hơn, bắt đầu thấy đố kị với nam nhân kia, biết, nếu có thể tới gần nàng, còn bị nàng làm cho thần hồn điên đảo tới mức nào nữa…


      Lạc Cơ Nhi hơi sững sờ, vội thu ánh mắt về, trong lòng lăn tăn gợn sóng.


      Bỗng nhiên thị vệ bên cạnh kinh hoảng kêu lên tiếng: “ nương, cẩn thận!”


      Lạc Cơ Nhi thấy ngực chấn động, cơ thể hoàn toàn kịp phản ứng, cổ tay bị Ca Nhi kéo ra sau, người bịt mặt từ đâu lẻn đến bên cạnh nàng, chủy thủ lóe hàn quang đâm mạnh đến!!!


      Trong nháy mắt, bốn phía đại loạn!


      Tiếng thét chói tai, tiếng van xin vang lên náo loạn, đám người áo đen từ bốn phương tám hướng hung hăng ùn ùn kéo tới, tay cầm chủy thủ, nhất tề xông về phía nữ tử xinh đẹp đứng giữa đường kia! Dòng người đường liền tán loạn, mà lúc này, những thị vệ bên cạnh Lạc Cơ Nhi nhanh chóng rút đao ra, xếp thành vòng tường đồng vách sắt xung quanh nàng!


      Trong lúc kinh hãi, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy được tay mình bị Ca Nhi nắm chặt, cùng với bàn tay đó là ánh mắt thảng thốt bàng hoàng.


      “Lạc Nhi, ngươi phải sợ, có việc gì đâu…” Ca Nhi trong lòng sợ muốn chết, nhưng vẫn lớn mật liều mạng bảo hộ phía sau cho nàng. Trái tim bao năm nay dường như tê cứng trong trong nàng giờ đây ấm lại, điên cuồng đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của nàng!


      Mà lúc này đây, trà lâu Uất Trì Diệp Hoành nhìn các mánh khóe bày binh bố trận của đám người áo đen, liền nhìn ra chút manh mối, chỉ thoáng suy nghĩ, liền biết nguyên do.


      tùy tùng phía sau lập tức chạy tới, liếc mắt nhìn xuống dưới lầu, khẽ nhíu mày : “Điện hạ…”


      Uất Trì Diệp Hoành chợt dừng quạt, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng sâu sắc, : “Tuyết nhi, là quá mức non nớt rồi…”


      Khẽ thở dài hơi, chớp mắt cái, liền phi thân từ lầu hai xuống! , còn tưởng rằng các ngươi mưu đồ gây rối đó.”


      Phía sau Lạc Cơ Nhi giật mình, mà đám thị vệ kia lại đỏ mặt, lui xuống, trầm giọng : “Vậy, hai vị nương cẩn thận chút.”


      Nhịn được, hơi cúi người, đạt nụ hôn triền miên lên môi nàng.


      Động tĩnh rất , vẫn khiến nàng bừng tỉnh, tiếng ưm trầm trầm, môi nàng hơi chút mấp máy, chậm rãi mở ra đôi mi cong vút như cánh ve…

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 122: Muốn Mang Nàng Khỏi.

      Đám người áo đen này, bày đặt trận pháp chút sơ hở, nhóm thị vệ bị giam chặt bên trong, liều mạng xông lên đột phá, cũng có cách nào thoát được ra ngoài!


      Kiểu ám sát thế này, có vẻ như được chuẩn bị từ rất lâu, chỉ cần đạt được mục đích, bất chấp hậu quả!


      Lòng bàn tay Ca Nhi đẫm mồ hôi, liếc mắt quan sát đám thị vệ giao chiến với bọn hắc y nhân, màng liều mình đưa Lạc Cơ Nhi trốn thoát, ngờ tên hắc y nhân kịp nhìn thấy, thoát khỏi đám hỗn chiến với thị vệ mà đuổi theo hai nàng, chủy thủ nắm chặt trong tay, đâm thẳng tới!


      “Lạc Nhi, cẩn thận!” Ca Nhi vô thức xoay người, lập tức nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ đẩy người nàng ra!


      Ánh dao sắc lạnh kia xẹt tới, còn kịp thay đổi, liền đâm thẳng vào bả vai của Ca Nhi! Tiếng dao đâm vào cắt đứt da thịt làm bật ra tiếng kêu đau đớn nén nổi ___


      “Ôi…” Ca Nhi lảo đảo ngã xuống mặt đất, tay trái gắt gao ôm lấy vai, trong nháy mắt, dòng máu nóng cuồn cuộn chảy , thấm đẫm xiêm áo nàng, từng giọt theo đầu ngón tay nhợt nhạt xuống…


      “Ca Nhi!” Lạc Cơ Nhi thất thanh kêu lên, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau đớn!


      Tên áo đen vẫn chịu buông tha, hướng ánh mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mặt, chủy thủ trong tay liền đổi hướng, hướng phía nàng mà đâm tới !


      Trong nháy mắt, hô hấp bị cướp ! Lạc Cơ Nhi cắn chặt môi, nén cho bật ra tiếng kêu sợ hãi, từ đâu xuất bóng áo xanh bay vụt tới vây lấy tên hắc y nhân, “Đinh” Tiếng ám khí đánh vào chủy thủ, làm nó rơi độp ngay trước mặt nàng.


      Phía sau kia là cảnh hỗn loạn, Lạc Cơ Nhi cảm thấy khó thở, đôi mắt trong ngần của nàng nhìn vào đôi mắt u sâu thẳm, khoảnh khắc kì lạ đó làm cho nàng muốn nghẹt thở.


      hương thơm dịu dàng bay vào mũi, Uất trì Diệp Hoành thoáng ngỡ ngàng nhìn nàng, trầm giọng : “ Ôm chặt ta”.


      Lạc Cơ Nhi kịp phải ứng, vòng eo nhắn bị cánh tay mạnh mẽ ôm chặt!


      Trong đám người náo loạn giao tranh, chợt có bóng người áo xanh bay vụt lên, mang theo nàng, vững vàng thoát ra khỏi bên ngoài đám người!


      Cả hai bên giao đấu cũng nhất thời sửng sốt, Vương phủ thị vệ tận mắt nhìn thấy nàng bị bóng người kia bắt , nóng lòng kêu lên: “ nương!”


      Uất Trì Diệp Hoành hơi nhíu mày, vô thức mà ôm chặt lấy thân thể mềm mại kia vào trong lòng, còn đám người áo đen bao vây định tấn công lần nữa kia, liếc mắt trông thấy chiếc quạt trong tay xòe ra, động tác bỗng nhiên khựng lại, trong đó, người thấp giọng quát: “Chậm !”


      Trong dòng tộc Hồ duệ, ai là biết người cầm quạt kia, mà nam tử tuấn dật lạnh lùng đó, giờ đây lại đứng ngay trước mắt bọn họ.


      “Là Điện hạ!”


      Tiếng hô vang phát ra, đám người áo đen chợt căng thẳng, còn dám tiến về phía trước nữa.


      Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trong đám hỗn loạn kia, bọn họ thể nào ngờ Uất Trì Diệp Hoành lại có thể xuất lúc này, tên cầm đầu đám người áo đen oán hận, khẽ cắn môi, nắm chặt chủy thủ trong tay, thấp giọng hạ lệnh: “!”


      Đám người áo đen phía sau lập tức tuân lệnh, thu hồi hết vũ khí, vọt người bay lên, trong nháy mắt biến còn bóng dáng đường nữa.


      Mà lúc này đây thị vệ Vương phủ vẫn dám lơi lỏng chút nào, nam tử đối diện kia, tuy là chỉ mặc bộ đồ xanh bình thường, nhưng ánh mắt sâu thẳm hiếm có, tay khẽ phe phẩy chiếc quạt, nét môi thoáng nét cười mà lại như , làm người ta thể phân được là thù hay là bạn.


      Vừa thở hổn hển, Lạc Cơ Nhi vừa nhíu mày nhìn nam tử như tranh trước mắt, hiểu vì sao lại cứu nàng, mà cũng vì sao đám người áo đen kia nhìn thấy tựa như thấy đại địch, trong nháy mắt liền biến mất thấy tăm hơi…


      Uất Trì Diệp Hoành chậm rãi cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của nàng.


      cười , cúi người, xòe quạt ra che lại ánh mắt của mọi người nhìn, bên vành tai vương vẩn hương thơm của nàng, khẽ vào tai nàng: “ theo ta, được ?”


      Trong nháy mắt, nàng chợt bừng tỉnh.


      Ngày ấy, trong yến viên, nhìn thấy nữ tử dịu dàng động lòng người kia bên bờ ao, vẻ mỹ lệ của nàng, vẻ e sợ của nàng, vẻ khổ sở tự chủ được của nàng như điều bí giam cầm trong mê đắm sao quên đươc. biết nàng muốn trốn , mà , cũng thiết tha muốn cứ như thế mang nàng , cùng nhau rời khỏi nơi đó, phiêu du chân trời góc biển, nơi nào cũng được…


      Những thanh yếu ớt, mang theo ma lực kì lạ chui vào tai nàng.


      Trong nháy mắt, lòng nàng cuộn trào dao động, nàng như người chết đuối giữa dòng, liền bấu víu vào ai đó van xin cứu mạng, dù cho cũng biết rằng người kia có muốn cứu nàng hay


      Giây phút đắn đo trôi qua, những đợt sóng cuộn trào mãnh liệt trong lòng dần được nàng chậm rãi dồn xuống, nén nhịn.


      Từ tốn mà kiên quyết lắc đầu, Lạc Cơ Nhi như nghe được nhịp tim của hai người cùng đập rất gần, nàng nhàng mở miệng: “Xin lỗi, xin hãy buông ta ra”


      Nàng nhất định ra , nhưng phải là bây giờ, lại càng phải là cùng với .


      Uất Trì Diệp Hoành thoáng giật mình ngừng lại, ngay sau đó nét cười càng sâu. cũng sớm đoán được nàng lỗ mãng tin tưởng người xa lạ dễ dàng như vậy, dù trong phút chốc nàng có chút dao động —- nhưng chỉ là trong nháy mắt, mà như vậy chỉ càng làm cho càng thêm hãm sâu vào hơn.


      “Được”, thản nhiên chấp nhận, gương mặt biểu lộ chút tâm tình, chăm chú nhìn nàng, môi mỉm cười yếu ớt: “Vậy… ta đợi cho đến ngày nàng cam tâm tình nguyện mới thôi…”


      Lạc Cơ Nhi giật mình, tức liền cảm giác bên hông mình được buông lỏng, Uất Trì Diệp Hoành thả nàng ra, khẽ gật đầu, ra vẻ nhàng tạ lỗi vì trót thất lễ với nàng, khẽ phất quạt, rồi xoay người lánh , chuyển sang hướng khác.


      Mà phía sau , ngay lập tức có nam nhân theo tới, dùng ánh mắt dò xét nhìn Lạc Cơ Nhi lúc, rồi nhanh chóng cất bước đuổi kịp chủ tử của mình.


      Thị vệ Vương phủ lúc này mới đồng loạt xông tới liền hỏi nàng: “ nương, có bị thương hay ?”


      Lạc Cơ Nhi ngẩn ra lúc, rồi nhìn đám nam nhân cao lớn vây quanh mình lao nhao thăm hỏi, thản nhiên : “Ta sao.” Bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì, nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần liền xoay người lại khẽ hỏi: “Ca Nhi đâu rồi?”


      Nàng nhớ , nàng ta bị thương!


      “A —— ” tiếng kêu đau đớn vừa thốt ra, bị chặn ngay tại cổ họng, Ca Nhi đau đớn cắn chặt môi.


      Ánh nến lẳng lặng thiêu đốt.


      Trong căn phòng rộng, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe được nhịp tim đập, Lạc Cơ Nhi nhìn đôi tay xoa nước thuốc lên hai vai của Ca Nhi, đôi mày nàng nhíu lại, giọng : “Mặc Kỳ, ngươi nhàng chút , Ca Nhi bị đau đó__”


      “A!” Nàng còn chưa xong , lần này Ca Nhi nhịn được, rên lên tiếng đau đớn.


      “Thất Vương gia… người, xin người đừng hành động, chính tôi …” Mồ hôi lại lấm tấm rịn ra trán, Ca Nhi khẽ cử động thân thể, bàn tay nàng run rẩy kéo lớp áo bằng sa mỏng che lấy vai, e ngại muốn người thiếu niên kia giúp nàng bôi thuốc…


      Nhịn được, hơi cúi người, đạt nụ hôn triền miên lên môi nàng.


      Động tĩnh rất , vẫn khiến nàng bừng tỉnh, tiếng ưm trầm trầm, môi nàng hơi chút mấp máy, chậm rãi mở ra đôi mi cong vút như cánh ve…

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 123: Nôn Khan
      Gương mặt hoàn mỹ của Mặc Kỳ nháy mắt trở nên đỏ ửng, tay cầm vải bông, tay cầm lọ thuốc, gầm : “Làm gì vậy? là ngươi nằm xoay người lại, ta thoa thuốc!”


      Thực đành lòng nhìn Ca Nhi lại phải chịu cảnh đau đớn như thế nữa, Lạc Cơ Nhi vươn tay, lạnh lùng khẽ chạm tay Mặc Kỳ, bảo : “Ta thoa thuốc, ngươi có thể mang giúp chậu nước nóng tới đây được ?”


      Mặc Kỳ trong nháy mắt gì, khẽ nghiến răng lại, thể làm gì khác hơn là đưa lọ thuốc tay giao cho Lạc Cơ Nhi, xoay người bước tới cửa phòng.


      Ra tới cửa phòng, hơi ngừng bước, quay đầu lại nhìn lại tiểu nha đầu nằm giường kia, đôi mày nhíu chặt, vết thương sâu như vậy, cảm thấy xót xa, hiểu lúc đó nàng lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy mà hứng chịu lưỡi dao, vạn nhất lưỡi dao kia chỉ cần lệch chút , vị trí bị đâm phải là bả vai mà là trái tim biết làm sao bây giờ?


      Trong lòng băn khoăn lo lắng sao cởi bỏ được, Mặc Kỳ nắm chặt bàn tay, quyết rời , trước mắt chợt thấy bóng người, ngước mắt nhìn lên, thấy bóng đen đó chính là Mặc Uyên trong màn đêm từ lúc nào đến, đôi mày như mọi khi vẫn nhíu chặt, mang theo nỗi lo lắng sâu sắc, cả người toát ra trận hàn khí!


      “Ca ca!” Mặc Kỳ sửng sốt khẽ kêu lên, chợt nhận ra là vừa mới từ trong cung trở về, y phục người vẫn còn chưa kịp thay đổi , trực tiếp chạy ngay đến nơi này.


      Tiếng động nhàng, nhưng làm cho hai nữ nhân trong phòng đều giật mình sửng sốt, tay Lạc Cơ Nhi cầm mảnh vải bông khẽ run lên, thân thể bất giác cứng đờ.


      Ổn định lại tâm thần, nàng lại nhàng tiếp tục thoa thuốc lên vết thương.


      Cuối cùng, vết thương được thoa thuốc còn chảy máu nữa, Ca Nhi khẽ kéo áo lại, tựa vào giường rồi đứng dậy, hướng về phía nam nhân cao to, tà mị đứng kia, nàng khẽ cuối người lại , rồi liếc mắt nhìn Lạc Cơ Nhi, trong ánh mắt thoáng nét cười, dường như ngầm muốn an ủi nàng.


      Lạc Cơ Nhi nhanh chóng ngừng lại, tiếng bước chân tiến đến dần dần ngưng bên tai, chợt có cảm giác phía sau của mình bị thân thể cao lớn vây lấy, chưa kịp phản ứng, toàn bộ thân thể nàng bị ôm chặt, cả người bị dồn ép, hơi thở dồn dập nóng bỏng phả đến____


      “Nàng có bị thương hay ?” Giọng hơi khàn, mang theo biết bao lo lắng nỉ non truyền vào tai nàng.


      Lạc Cơ Nhi chậm rãi lắc đầu.


      ngày đường, cả người tràn đầy uể oải mệt mỏi, nàng có ý nhường , cũng muốn cùng tranh cãi gì nữa, chỉ là nhu thuận trả lời, buồn kháng cự.


      Liền đó thân thể nàng lập tức bị ôm lấy, bị xoay lại đối diện với .


      Nhìn thấy nàng như con mèo con yếu ớt, làm lòng Mặc Uyên vô cùng đau xót, hướng ánh mắt nóng rực nhìn nàng, sắc mặt nàng vẫn có gì thay đổi, đến lúc này mới yên tâm, lòng đột nhiên dịu lại, chậm rãi ôm chặt nàng vào lòng, bàn tay to lớn khẽ vuốt mài tóc mềm mại của nàng, rồi cuối đầu, thấp giọng : “ Xin lỗi… Là ta bảo vệ tốt cho nàng…” Là bởi vì sao nhãng, mới để cho kẻ thù có cơ hội hạ thủ! Vừa nghĩ đến nàng bị vây khốn, suýt lâm vào chỗ chết, làm cho trái tim cảm thấy đau đớn sao chịu được! Chỉ hận thể quật ba thước đất truy tìm cho ra bọn thích khách, rồi đem bọn chúng đốt ra tro!


      “Ta sao…” Cơn buồn ngủ lần nữa kéo tới làm Lạc Cơ Nhi hơi nhíu mày, nhàng cựa mình trong lòng , nhanh chóng tìm ình chỗ thoải mái.


      Trong lòng tràn ngập thứ tình cảm ấm áp, Mặc Uyên đau lòng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ra ngoài cửa.


      Dưới bậc thang, lúc này có đám thị vệ , nhìn thấy tới, liền hổ thẹn cúi đầu, cùng kêu lên : “Thuộc hạ hành bất lực, thỉnh Vương gia trách phạt !”


      Đôi mắt sâu xa nhàn nhạt đảo qua nhìn đám thị vệ quỳ đầy dưới đất, Mặc Uyên mở miệng, giọng đầy thản nhiên lãnh đạm: “Luận theo quân pháp mà xử trí”


      Chỉ mấy chữ ngắn ngủi mà làm đám thị vệ quỳ mặt đất thấy chấn động!


      Những người đứng bên cạnh khẽ gật đầu: “Tuân lệnh, Vương gia.”


      Nam tử này, cả người tuấn dật ưu nhã làm người khác phải thất thần, khí phách vương giả tự nhiên, làm người ta phải run sợ uy nghiêm, mà lại cũng cam nguyện thần phục !


      Lúc này dựa vào lòng , trái tim Lạc Cơ Nhi chợt chấn động, bàn tay nhắn liền nắm lấy vạt áo trước ngực , “Chờ chút…”


      Ngước đôi mắt dịu dàng sâu thẳm nhìn , nàng thấp giọng cầu xin: “Cho dù bọn họ có lỗi, người có thể nào, phạt bọn họ, có được hay ?”


      Lông mày Mặc Uyên chợt cau lại, giọng của nàng mềm mại như vậy, cử chỉ của nàng dịu dàng như vậy, làm trái tim kiềm được mà tan chảy…


      Đôi tay to lớn của nắm lấy bàn tay bé lạnh ngắt, cúi người hôn lên thái dương của nàng, thản nhiên cất giọng, dịu dàng mà vẫn uy nghiêm: “ cần phải lo lắng.”


      Quyết định của , từ trước đến nay ai có thể làm trái.


      Trong lòng Lạc Cơ Nhi chợt động, muốn rút ra khỏi bàn tay nắm chặt của , dạ dày nàng chợt quặn đau, mùi vị chua xót dâng trào lên tận cổ!


      Nàng than tiếng, che miệng lại, muốn thoát ra khỏi vòng tay ôm của !


      Mặc Uyên liền phát ra nàng khỏe, cần để ý là nàng đẩy ra, liền cương quyết ôm chặt lấy nàng, quỳ gối xuống đất, tay dịu dàng xoa lưng cho nàng, giọng lên tiếng: “ Lạc Nhi…”


      Cảm giác buồn nôn mãnh liệt kéo tới, lại thể giãy người khỏi vòng tay của , trong lòng Lạc Cơ Nhi nóng như lửa đốt, nhưng tay chỉ có thể bám vào áo , nằm trong lòng cả người nàng khổ sở nôn khan, cẩm bào của bị vò đến nhàu nát, cũng thèm để ý, chỉ nhíu mày chặt.


      Cảm giác buồn nôi rốt cuộc cũng qua , trán thấm đẫm mồ hôi, Lạc Cơ Nhi nằm sâu trong lòng , thở hổn hển.


      “Ưm….” tiếng, nàng chỉ cảm thấy bị nỗi mệt mỏi rã rời hoàn toàn xâm chiếm, tứ chi còn chút sức lực, chỉ nằm xụi lơ thể nhúc nhích.


      Trong lúc đó, ý nghĩ bất ngờ mãnh liệt lóe lên trong đầu !


      Mặc Uyên chăm chú nhìn thân hình bé như con chim mệt nhoài, nhớ đến đêm khắc cốt ghi tâm đó cùng nàng, triền miên dây dưa, tham luyến cơ thể mềm mại, mị hoặc của nàng, biết bao nhiêu lần phóng thích…


      Sao khắc, thể chần chừ thêm nữa, đôi mắt sâu thẳm chợt lóe sáng !


      “Người đâu! Truyền thái y…”


      _ Đầm Tĩnh Nhược


      Lúc này, mặt hồ yên tĩnh bỗng bị khuấy động, lăn tăn dợn sóng.


      sợi chỉ hồng được kéo ra ngoài rèm, vị thái y già chăm chú cảm nhận những rung động của sợi chỉ, đôi mày ông khẽ nhíu lại, rồi chậm rãi giãn ra, bỏ sợi chỉ hồng xuống, ông đứng dậy, cung kính cúi người thấp, trán sắc mặt vui mừng: “Chúc mừng Vương gia, vị nương này, có thai rồi…”


      “A!” Nàng còn chưa xong , lần này Ca Nhi nhịn được, rên lên tiếng đau đớn.


      “Thất Vương gia… người, xin người đừng hành động, chính tôi …” Mồ hôi lại lấm tấm rịn ra trán, Ca Nhi khẽ cử động thân thể, bàn tay nàng run rẩy kéo lớp áo bằng sa mỏng che lấy vai, e ngại muốn người thiếu niên kia giúp nàng bôi thuốc…"'

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :