1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 114: Tiểu Tuyết Nhi

      Tiểu Tuyết Nhi


      Trở lại đình viện , Mặc Kỳ gấp gáp đến độ giơ chân bước ngay vào trong!


      “Chết tiệt… chết tiệt!” Thiếu niên chạy quanh gian nhà, đám nô tài sợ tới nỗi tiếng cũng dám kêu, chỉ là cúi đầu thỉnh thoảng liếc nhìn người thiếu niên kia.


      Ca ca sớm vào cung lâm triều đến bây giờ còn chưa có trở về, tìm chung quanh đều thấy, cũng xông vào được yến viên, chỉ có thể vì người trong lòng mà lo lắng suông.


      Ca Nhi cùng lúc từ sau cánh cửa bước vào, đôi mắt hơi xao động, sửng sốt nhìn.


      “Điện hạ, trong phòng …có con chuột à?” Kiên trì nhìn vòng vo vài vòng, Ca Nhi nhịn được mở miệng hỏi.


      Mặc Kỳ vẻ mặt tối đen, hung hăng trừng mắt liếc nàng!


      Ca Nhi bị doạ , ngoan ngoãn ngậm miệng, bình tĩnh lát mới nhớ đến lí do trở về bèn lại lần nữa mở miệng: “Điện hạ…Có chuyện này, Vương phi phái nô tỳ đến gọi điện hạ dùng bữa..”


      Vương Phi?


      Hai đầu mày tứ giận nhíu lại chặt, hàm răng nghiến chặt lại, Mặc Kỳ nhanh chóng nắm chặt tay, thầm nghĩ nếu như có nữ nhân kia tại Cơ Nhi cũng đối xử với quái lạ như vậy. Cơn giận vừa qua trong lòng lại muốn bộc phát, thấy được ánh mắt sợ hãi của Ca Nhi bên cạnh, đột nhiên trong đầu lại phát sinh chút tà ý!


      “Khụ Khụ…” hơi dợm cất lời, Mặc Kỳ chắp tay ra phía sau lưng, cố gắng làm ình có vẻ uy nghiêm thêm chút, “Có việc này… nếu hoàng thượng đem ngươi ban cho ta, ngươi mọi chuyện đều phải nghe ta, ta bảo ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó có phải hay ?”


      Ca Nhi ngước mắt lên, nhìn thiếu niên vài cái, bĩu môi, gật đầu.


      “Tốt lắm” mặt Mặc Kỳ rốt cục có vài ý cười, kề sát vào khuôn mặt nhắn của Ca Nhi, dụ dỗ : “Vậy..Trước hết ta sửa cho ngươi cái tên, kêu ngươi là Tiểu Tuyết Nhi, được ?”


      Ca Nhi lông mày khẽ động, đôi mắt chớp chớp mở ra, mù mịt hiểu gì.


      “Này! Ta gọi ngươi đấy, còn mau trả lời!” có thói quen dùng người hầu., Mặc Kỳ có chút ngượng ngùng, cũng bày được ra tư thái uy nghiêm.


      Ca Nhi trừng đôi mắt vô tội, biết đáp ứng cái gì, thể làm gì khác hơn, trái lại chỉ “Vâng” tiếng.


      “Tiểu Tuyết Nhi?” thử kêu lên lần thứ hai.


      “…Dạ” Ca Nhi khó khăn lại nghẹn ra chữ.


      Đại công cáo thành!


      Mặc Kỳ hoan hô tiếng, túm lấy cánh tay Ca Nhi ra ngoài: “Được rồi! Tiểu Tuyết Nhi Chúng ta dùng bữa !”


      Đáng thương cho Ca Nhi, còn vì sao danh tính lại bị đổi,dưới chân lảo đảo bị kéo ra tới cửa.


      Bàn ăn to như vây, tràn đầy mĩ vị, hương thơm nồng đậm.


      Uất Trì Tuyết đoan chính nhồi ở chính giữa, sắc mặt có chút tái nhợt, thần sắc lúc đó tràn đầy vẻ hài lòng.


      ______ có thể tự giải được hay sao? Mị dược mạnh mẽ như vậy, làm nàng mê man, bị dằn vặt cào xé cả đêm, lúc tỉnh lại bao nhiêu ham muốn theo mồ hôi nhễ nhại tuôn ra, tên đại hỗn đản Mặc Uyên kia bỏ mặc nàng, nàng nghìn lần vạn lần thầm mắng ! Nhưng ai biết được, chờ mãi đến sáng , vẫn thể nào nhìn thấy bóng dáng của đâu!


      Ngoài cửa, lôi lôi kéo kéo, vào hai người, thiếu niên tuấn lãng níu kéo tiểu nha đầu , nét mặt vui vẻ tới.


      “Vương Phi tẩu tẩu, ta tới đây!” Mặc Kỳ giả lả cười bước tới bên cạnh, nhìn vào ánh mắt thảng nhiên nhưng giờ dần dần tối sầm lại của Uất Trì Tuyết, ý cười càng đậm,” Nghe hôm nay tẩu tẩu thức dậy sớm, nếu vậy là tối hôm qua ca ca cùng tẩu tẩu có lăn qua lăn lại hay sao? Ha ha, được rồi, để ta ngồi đây hầu tẩu tẩu, chúng ta cùng nhau chờ ca ca trở về…”


      xong. thèm để ý đến xung quanh, liền bước đến an vị ngồi xuống bên cạnh nàng.


      trận huyên náo này làm cho uất Trì Tuyết muốn nổi điên, nàng trừng mắt nhìn thiếu niên ngồi xuống cạnh mình kia, cắn răng lời.


      “ Ủa, sao mà cái bàn này lại dơ bẩn thế này?!” Mặc Kỳ rú lên quái dị, rồi vỗ bàn, tiếp: “Tiểu Tuyết Nhi, mau lau sạch cho bổn điện hạ!”


      Ở trong phòng, Ca Nhi bị tiếng kêu làm cho sửng sốt, phải lúc lâu mới phản ứng, liền bước lên phía trước, cúi người : “ Dạ biết, Thất vương gia.”


      Thế nhưng có người ngây người ra, chính là Uất Trì Tuyết! ! !


      Đôi mắt trợn tròn, Uất Trì Tuyết trừng trừng chăm chú nhìn thiếu nhiên trước mắt, dường như chỉ muốn phanh thây ra!


      “ Dơ bẩn, ở đây, còn ở đây nữa nè, ngươi có biết làm vậy, thực là ngốc quá mà!” Mặc Kỳ liên tục , giọng điệu chỉ huy làm tay chân Ca Nhi cũng luống cuống!


      “ Ngươi kêu ai là Tiểu Tuyết Nhi?” thanh như vọng ra từ địa ngục, theo tiếng nghiến răng nghiến lợi của Uất Trì tuyết phát ra.


      Mặc Kỳ ngẩn ra, làm bô giật mình, quay lại vỗ vào đầu mình: “ Ôi, ta quên mất! Tẩu tẩu đây trong tên gọi cũng có chữ “Tuyết”! Haha, hay , hay , lại đây, lại đây, Tiểu Tyết Nhi, nhanh chút qua đây gặp tẩu tẩu của ta, hai người giống nhau như vậy, chừng năm trăm năm trước là người nhà a…”


      túm lấy tay áo của Ca Nhi, làm cả người nàng hơi lảo đảo,rồi ngước đôi mắt, nhìn Uất Trì Tuyết,nở nụ cười trêu chọc, giả vờ như vô tội.


      Lửa giận bừng bừng ngập đầu, Uất Trì Tuyết vỗ bàn đứng lên: “Mặc Kỳ! ! !”


      Tiếng hét giống như sư tử rống, trong phút chốc làm mọi người trong phòng động tác cứng đờ, hai mắt mở , dám thở mạnh mạnh nhìn nữ nhân xinh đẹp cao quý kia bừng bừng nổi giận.


      Bị thiếu niên túm lấy làm cho thế nàonhúc nhích, khoảnh khắc nàng cứng người muốn hóa đá.


      “Làm sao vậy? Mới sớm ra mà ầm ỹ như vậy?”


      Cùng lúc đó thanh trầm thấp trầm trầm truyền đến, Măc Uyên chậm rãi bước vào phòng, đôi mắt thâm sâu đảo qua khắp trong phòng, vừa vặn trông thấy sắc mặt Uất trì Tuyết trắng bệch vừa vỗ bàn đứng lên, mà lúc đó thiếu niên ngồi ngay ngắn ghế, nháy mắt vô tội, ra vẻ chán muốn chết nghịch nghịch bàn tay của Ca Nhi.


      Uất Trì Tuyết ngẩn người, lúc này mới trông thấy nam tử kia chậm rãi vào, bộ dáng tức giận bệ vệ lập tức làm mọi người lắng xuống ít, nhưng nàng khuôn mặt vẫn lạnh băng như trước, nhưng ánh mắt trừng trừng lại chuyển qua Mặc Uyên____ chuyện xảy ra tối qua, làm cho nàng thực còn mặt mũi nào mà nhìn !


      Mặc Kỳ bỗng nhiên nghẹn lời, vốn chuẩn bị cả bụng lời nhưng tới lúc này lại được câu nào, bởi vì thấy được sắc mặt của ca ca, dường như hơi tái nhợt thiếu sức sống, chỉ là bị vẻ lạnh lùng cùng tà mị quen thuộc che lấp, nhìn được tâm tình.


      có gì, tẩu tẩu cùng ta đùa giỡn, có phải ? Tiểu Tuyết Nhi”. Thiếu niên mỉm cười như vô hại.


      Ca Nhi cúi đầu, chữ cũng muốn giải thích.




      Mặc Uyên thản nhiên liếc qua ánh mắt long lên sắc như dao của Uất Trì Tuyết, chậm rãi ngồi xuống, tất cả ràng.

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 115: Ngoại Trừ Đụng Đến Nàng, Còn Tất Cả Tuỳ Ngươi An Bài

      nụ cười nhạt thê lương tràn ra nơi khóe miệng, Uất Trì Tuyết nhìn nam tử tuấn lãng như thần đứng bên cạnh mình kia, nhàn nhạt mở miệng: “Thế nào, sao gọi nàng cùng trở lại đây?”


      Mọi người đều sửng sốt.


      Mặc Uyên mím chặt môi đến trắng bệch , trong đôi mắt thâm trâm lên ánh nhìn bi thương, dễ dàng nhận ra được


      Vị thiếu niên ngồi ở bên cạnh, sắc mặt vừa rồi còn vui đùa ầm ĩ cũng từ từ chuyển sang tái nhợt, nhớ đến người con kia vẫn còn bị giam trong Yến viên.


      Mãi sau cũng thấy ai mở miệng , Uất Trì Tuyết ngồi ghế, sắc mặt lãnh đạm cũng chuyển mình chậm rãi bước đến cửa, nàng dừng lại, xoay lưng đối mặt với mọi người.


      “Vương gia định cho thiếp lời giải thích hay sao?” nữ tử quật cường ngạo nghễ, khi bỏ tôn nghiêm của chính mình, giờ chỉ còn là đơn độc chìm trong đau buồn cùng thê lương, “Hay đêm qua Vương gia vui thú triền miên quá mức nên quên kia là ngày đại hôn của chúng ta ?”


      Giờ đây, trong ánh mắt sâu kín, Uất Trì Tuyết cương quyết xé rách vết thương trong lòng, phơi bày trước mọi người.


      Ngày đại hôn hôm đó, bị hạ mị dược, rồi lại bị đánh bất tỉnh, đưa ra khỏi hỉ phòng, bị bỏ lại trong môt sương phòng rét lạnh ẩm ướt suốt đêm! Bị đám binh sĩ Hồ Duệ say khướt nhìn vào hỉ vòng, căn bản ai hiểu nổi sao nàng lại có thể vượt qua buổi tối đó!


      Trong lòng dù căm hận nhưng thể thay đổi được : nàng xuất giá, mà trượng phu trước mặt nàng câu hồn nhiếp ảnh, tuấn dật mê người, nhưng trong lòng y, lại lạnh lẽo như băng, ngoại trừ nữ tử kia, cả cái liếc mắt cũng muốn cho nàng!


      “Làm loạn đủ chưa?” Mặc Uyên đứng dậy, đôi mày tuấn lãng khẽ nhíu lại, nhìn nữ tử khống chế nổi bản thân trước mắt, thản nhiên hỏi.


      “A…Làm loạn?” Uất Trì Tuyết cười lạnh tiếng, sắc mặt thêm tái nhợt, “Mặc Uyên, là ta náo loạn sao? ! Ta gả cho ngươi đến đây là làm cái gì? Mặc cho các ngươi khi dễ, ức hiếp sao?! Ngươi chớ quên ta mới chính là Vương Phi , cho dù ngưoi sủng hạnh nàng , cũng danh bất chính ngôn bất thuận , nàng cũng chỉ có thể làm tiểu nô , nhiều lắm là thị thiếp ti tiện”


      “Câm miệng!” tiếng gầm cố nén theo môi tràn ra


      Câu kia vừa thốt ra khiến bao thận trọng vững vàng từ trước đến giờ của trong nháy mắt sụp đổ , đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch như muốn nhuốm lửa, lớn tiếng lạnh lùng ngắt lời nàng.


      Uất Trì Tuyết tức giận đến mức hai mắt nóng đỏ, dù sao nàng cũng là công chúa cậy sủng mà kiêu, giờ này khắc này phải đất khách tha hương có đến người thân bên cạnh, ấm ức đến mức nước mắt chỉ chực trào ra trong hốc mắt mà dám rơi xuống.


      Hít thở sâu để hô hấp bình phục lại, Mặc Uyên trong nháy mắt dần dần khôi phục lại vẻ tuấn nhã cùng lãnh đạm, chậm rãi tới trước mặt Uất Trì Tuyết nhìn nàng bởi vì cố nén lệ mà cắn chặt môi dưới , thản nhiên mở lời :


      là quan hệ thông gia, xin công chúa hiểu lợi và hại liên quan hệ trọng trong đó, công chúa cũng là mang theo sứ mệnh mà đến, ngươi muốn danh hiệu Vương Phi, ta cho ngươi , công chúa còn muốn cái gì khác nữa ?” đến đây, mỉm cười thản nhiên “Đừng với ta, công chúa là bởi vì coi trọng ta mới cam tâm tình nguyện gả sang đây đó chứ…”


      Trong lòng lần nữa chấn động, đôi mắt Uất Trì Tuyết thảng thốt ngỡ ngàng nhìn sâu vào mắt , “Ngươi…”


      Rối loạn, bao nhiêu ngụy trang lâu nay, toàn bộ đều rối loạn…


      Đáng chết, nàng ràng là mang theo nhiệm vụ tới phải sao? Trước đây ca ca cùng nàng thương thảo chuyện này , nàng cũng ràng là vì ca ca mới ưng thuận cuộc hôn nhân này, cùng ca ca cam đoan thề sống chết cũng phải hoàn thành sứ mệnh , hy sinh hạnh phúc của bản thân cũng cam lòng! Nhưng tại sao…tại sao nànglại thể khống chế bản thân như vậy được , chỉ cần vừa nghĩ đến nữ tử kia, vừa nghĩ đến đối với nàng thương khắc cốt ghi tâm , nàng kiềm chế được bản thân , ngang ngược đến mức bản thân cũng nhận ra được nữa ?!


      “Ngươi bớt tự cao !” Uất Trì Tuyết quay đầu thở phì phì, ra sức kiềm nén lại biểu cảm , ngữ khí lạnh lùng hờ hững , “ Coi trọng ngươi , kiếp sau !”


      Ánh cười dần dần mất , đôi mắt Mặc Uyên khôi phục lại ánh nhìn hàn khí lạnh lẽo , trầm giọng “ Vậy tốt rồi”


      ghé sát vào, Uất Trì Tuyết lòng nóng nhưa lửa đốt , lại nghe thấy ở bên tai mình thầm, cự ly gần như vậy cũng chút ấm áp.


      “Trong Vương phủ này mọi thứ tuỳ ngươi an bài , làm loạn cũng được, chỉ là… được phép động đến nàng.” Nam tử tà mị này toàn thân toả ra hàn khí, khẽ “Đây là điểm mấu chốt ta muốn , Uất Trì công chúa.”


      xong, đứng thẳng người, đĩnh đạc, mạnh mẽ hướng theo ánh sáng ngoài cửa, khỏi phòng.


      Trong lòng Uất Trì Tuyết kinh hoàng , uất ức , tủi nhục cùng phẫn nộ dâng lên cuồn cuộn , nàng tức giận, trong chớp mắt xoay người đem chén đĩa bàn quét sạch xuống đất


      “Rầm rầm” – Chén đĩa đổ vỡ , nha hoàn sợ hãi quỳ xuống


      “Vương phi bớt giận..”


      Mặc Kỳ bình tĩnh chứng kiến màn kịch kia, trong lòng chỉ thấy dâng lên cảm xúc phức tạp.


      Xem ra bữa cơm này đúng là ăn được.


      “Chúng ta thôi, Tiểu Tuyết nhi” Thở dài hơi, thiếu niên đứng dậy, hờ hững mà lách người qua những mảnh vỡ đầy đất hướng ra phía ngoài mà .


      Còn chưa đến ngoài cửa, trông thấy ánh mắt Uất Trì Tuyết sắc như dao hướng về phía !


      Hơi mỉm cười, Mặc Kỳ hơi phẩy tay, có lòng tốt nhắc nhở: “Ta có ý xấu, chỉ gọi người của ta thôi”


      Nhấc chân, bước khỏi, ánh mặt trời cao xa, bầu trời màu xanh thẫm!


      Đêm lạnh như nước.


      Dè dặt bước qua phiến đá , tránh để cho làn váy bị dính nước, nàng nhìn nha hoàn bên cạnh nửa quỳ, trong lòng càng thêm vài phần quyết tâm.


      nương, cần những thứ này sao?” Cầm xấp giấy cùng mấy ngọn nến mang đến, để bên cạnh, nha hoàn khẽ hỏi.


      Đôi mắt trong suốt nhìn bầu trời trong, ánh trăng chiếu tỏ, khẽ chớp mắt, nàng nghe được tiếng động, lúc này mới quay đầu lại, vươn đôi tay bé, nhàng : “Là những thứ này, cảm ơn tỷ tỷ.”


      Dưới ánh trăng, bóng nước long lanh khuấy động , in lên làn da nõn nà , lúc lúc , nàng giống như tiên tử/


      nương, đêm sương lạnh lẽo, nơi đây đều là ao tù nước đọng, nương theo nô tỳ vào trong nhà nghỉ ngơi tốt hơn?” Nha hoàn nhíu mày nhàng khuyên nhủ/


      “Ta muốn ngồi hồi ở đây.” Lạc Cơ Nhi vẫn chưa ngẩng đầu, ngón tay mải miết xếp giấy. dung mạo trong lúc này đúng là lãnh đạm tĩnh tại, “Tỷ tỷ yên tâm ta làm bậy đâu/”


      Nha hoàn vẫn còn muốn gì đó, trong lúc giương mắt liếc đến ngoài vườn trông thấy thân ảnh cao lớn bước vào liền biết điều đứng dậy rời


      Ánh trăng mờ ảo chiếu vào nàng, đầu ngón tay linh hoạt miết giấy, nhiều lần gấp gấp lại theo đôi tay trắng nõn biến thành đoá sen nở rộ, Lạc Cơ Nhi cầm lấy ngọn nến bên cạnh từng giọt lên , trong nháy mắt sắc nến màu da cam nho được châm ở giữa hoa sen từ từ trôi .


      sắc như dao của Uất Trì Tuyết, chậm rãi ngồi xuống, tất cả ràng.

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 116: Lễ Cập Kê Tuổi 15.

      Lễ cập kê tuổi 15.


      Trong vườn khuya tĩnh mịch, dưới ánh trăng, Mặc Uyên chậm rãi bước đến.


      Thấp thoáng bóng dáng thiếu nữ trong y phục trắng, cơ thể nhắn, mái tóc đen dày phủ lên đôi bờ vai gầy, tỉ mỉ xếp trong lòng bàn tay bông hoa sen giấy, nhìn qua ngọn nến cháy giữa trung, đột nhiên làm lòng nổi lên ấm áp khó tả.


      ngừng thở bước tới gần nàng, sợ rằng hù dọa bóng dáng bé như tiên nữ kia.


      Hai tay cầm lấy hoa sen giấy kia, từ từ đưa vào trong nước, trong nháy mắt đầu ngón tay chạm vào làn nước lạnh giá làm nổi lên những gợn sóng lăn tăn….


      Lạc Cơ Nhi giương đôi mắt lên, chăm chú nhìn vào ánh trăng trong đêm .


      Ánh nến chiếu càng hơn, soi rọi hai tay nàng buông lỏng trước ngực, hàng mi dày thanh tú khuôn mặt an tĩnh kia hoàn toàn khép lại.


      Mặc Uyên chậm rãi bước đến gần nàng.


      Dường như nghe được tiếng bước chân rất khẽ từ phía sau, Lạc Cơ Nhi vừa mở mắt định quay đầu lại bất ngờ bị lồng ngực ấm áp kia cầm giữ, cứ vậy mạnh mẽ ôm lấy thân hình bé trắng như tuyết vào lòng mang theo bao nhiêu dịu dàng và nhớ thương mãnh liệt.


      Lạc Cơ Nhi cả kinh cuộn bàn tay đứng dậy, vẫn ấm áp dịu dàng , giọng nhàng truyền đến: “Nàng muốn làm gì?”


      Trong mắt nhìn được dáng vẻ tiều tụy của nàng.


      thể ngờ được lại tự nhiên xuất ở nơi này, trong lòng Lạc Cơ Nhi khỏi gợn lên chút rung động, nhưng vẫn lạnh lùng mở miệng: “ có gì.”


      Mặc Uyên trong lòng đau xót, dù biết rằng trong lòng nàng vẫn còn oán giận , nhưng mối oán hờn này phải hai ba câu là có thể giải thích với nàng.


      “Là phong tục ở quê hương nàng đây sao?” Giọng trầm ấm vang lên lần thứ hai, cầm lấy xấp giấy gấp hoa sen cùng nến đặt vào lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng, dùng bàn tay to lớn ấm áp của nắm chặt lấy tay nàng: “Có ta bên cạnh nàng phải tốt hơn hay sao?”


      Cứ như vậy lòng bàn tay của truyền đến hơi ấm nồng nhiệt, cháy bỏng, nhưng hiểu sao chính khi đó cảm giác giác chua xót cứ dâng lên trong lòng nàng.


      Lạc Cơ Nhi lắc đầu, thấp giọng : “ cần nữa…..”


      Nàng dự định chuẩn bị cho nghi lễ này lâu, cũng tưởng nhớ lâu, nếu như Đằng An vẫn còn tồn tại nhất định hôm nay rất vui vẻ, chỉ là ý nghĩ như vậy rất xa xỉ đối với nàng, nàng từ lâu mất tất cả, chỉ có vài cánh hoa sen, mấy ngọn nến , nàng muốn mượn chúng gởi lời tới các linh hồn thiên đàng là nàng trưởng thành, cần phải lúc nào cũng cần có người bên cạnh lo lắng an ủi nữa, số phận của nàng mai sau đoán định được, cũng hề đơn giản, nàng phải chịu đựng tất cả định mệnh của mình…


      Đột nhiên, Mặc Uyên chăm chú nắm lấy cánh tay bé yếu ớt của nàng, nhìn thấy mặt đất rải rác mấy ngọn nến vừa đổ nước vào, đếm là vừa vặn 15 ngọn nến thừa thiếu.


      có ngu ngốc cũng nhận ra chuyện quái gì xảy ra.


      “Hôm nay là sinh nhật nàng?”, trong giọng của có chút bất ổn, đôi lông mày nhíu lại khuôn mặt tuấn lãng “Lễ cập kê 15 tuổi…. sao?”


      Người nằm trong lòng vẫn trầm mặc , thấy ngực mình nổi lên trận đau xót, lướt qua bờ vai nhắn, chăm chú vào ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng như tuyết liên (*sen trắng) của nàng.


      Dường như mấy ngày qua gặp, đôi mày cong có vẻ phai nhạt dần vài nét trẻ con, nhưng thay vào đó vẻ mê hoặc và hấp dẫn lại tăng lên, mái tóc đen nhánh buông xõa xuống phủ lấy đùi, mơ màng dường như phát ra thứ ánh sáng huyền ảo, như loại dây leo bám riết vào tim, chăm chú siết chặt lấy, làm ai kia khó mà thở nổi!


      “Ta xin lỗi…” Giọng nam khàn khàn, khống chế được hôn lên thái dương nàng, trượt dọc đường xuống phía dưới, dùng đôi môi cực nóng dịu hôn lên cánh môi nàng, vỗ về an ủi đầy thương.


      Sao lại quá sơ suất như vậy!


      sớm nên chú ý đến thay đổi của nàng, từ lúc ban đầu gặp mặt, thiếu nữ trong sáng ngây thơ trong bộ hồng y, nay biến thành tuyệt sắc giai nhân làm mê mẩn tâm hồn, nàng như bướm, trải qua nỗi đau lột xác, nay quật cường mà biến đổi, nhưng sao nghi lễ quan trọng này mà chỉ diễn ra quá tầm thường và lặng lẽ!


      Đôi môi chạm nhau, Lạc Cơ Nhi vô thức chống cự có bàn tay sau gáy giữ chặt cho nàng có chút chống cự lại, Mặc Uyên cứ thế tham lam tiến sâu vào trong, truyền đến hết thẩy nhu tình, lại như muốn hút bằng hết hương vị ngọt ngào đầy mê hoặc kia, muốn buông ra.


      Đầu lưỡi truy đuổi quấn lấy nhau, Lạc Cơ Nhi chịu nổi ưm lên tiếng, nhưng lại bị nụ hôn kia tiến sâu vào hơn làm cho đầu óc choáng váng, quay cuồng…


      Mặt nước lạnh lẽo dưới ánh trăng, gợn lên từng đợt xao động mãnh liệt, dường như do sức nóng kinh người từ hai cơ thể bờ phảng phất toát ra.


      tay đặt vòng lấy thắt lưng, tay kia gắt gao ôm lấy thân thể nhắn vào trong ngực của mình mà hôn, ý thức Lạc Cơ Nhi tuy mông lung, nhưng vẫn biết được bàn tay kia tác loạn thân thể nàng, sau lớp vải mỏng manh làn da lạnh lẽo mà mịn màng, hấp dẫn làm cho kẻ khác thích buông tay.


      Môi cuối cùng cũng được buông ra, Lạc Cơ Nhi thở dốc hớp lấy khí lạnh lẽo, bàn tay bé đặt ngực , trong khoảng thời gian ngắn mà lấy lại sức lực.


      Đặt nụ hôn mi tâm của nàng, Mặc Uyên như nắm giữ tất cả hạnh phúc trong lòng mình, nam nhân khàn giọng thầm bên vành tai : “Mang theo nó, được phép lấy xuống…”


      Lạc Cơ Nhi hơn nhíu mày, bị cầm giữ đến thở nổi, thể làm gì khác hơn, đưa mắt nhìn qua eo mình, chỉ thấy khối bạch ngọc tinh khiết, dưới ánh trăng, như tỏa ra luồng hàn khí làm nàng rùng mình, đó là đóa ngọc lan xinh đẹp được chạm khắc tinh xảo, vòng quanh viền đỏ như giao ước gắn kết vững chắc, hàm ý trói buộc suốt cả đời.


      “ Đây là…..vật của mẫu thân ta.” Trong giọng điệu của tuy ngữ khí hời hợt nhưng lại làm Lạc Cơ Nhi khựng lại chút, nhíu mày, thoáng yên lặng nàng : “Ta muốn…a…”


      Đôi môi lần nữa bị chặn lại, Mặc Uyên dường như để cho nàng có cơ hội cự tuyệt , lại bá đạo đẩy đầu lưỡi vào sâu quấn lấy lưỡi nàng phen, sau hồi lâu mới buông tha cho nàng.


      “Nàng nhất định phải mang…” nhìn sâu vào ánh mắt đen láy xinh đẹp của nữ nhân trước mặt : “Nhất định phải mang theo, có như vậy mới làm nàng quên rằng nàng là người của ta, Cơ Nhi, nàng mãi mãi mãi là của ta…”


      Lạc Cơ Nhi cảm thấy lạnh sống lưng, mi mắt từ từ khép lại để tránh ánh mắt nóng rực kia.


      Thứ quý giá đó, nàng làm sao có thể…. ngày nào đó nàng cũng còn bên cạnh , tại thời điểm này và cả những chuyện xảy ra, nàng sao có thể giữ nó được chứ? Nàng cũng muốn dây dưa, chút cũng muốn…


      “Đừng…” đột nhiên trong lòng nổi lên trận buồn nôn dữ dội, Lạc Cơ Nhi che miệng đẩy mạnh ra.


      Cơ thể nhắn trong lòng giãy giụa nhoài ra ngoài, trận nôn khan đau đớn bên miệng hồ.


      Mặc Uyên ngẩn ra, giữa hàng lông mày nhíu lại thành nếp nhăn sâu, nhàng ôm lấy thắt lưng của nàng kéo dựa sát vào , kêu lên tiếng : “Cơ Nhi…”


      Là lãnh đạm tĩnh tại, “Tỷ tỷ yên tâm ta làm bậy đâu/”


      Nha hoàn vẫn còn muốn gì đó, trong lúc giương mắt liếc đến ngoài vườn trông thấy thân ảnh cao lớn bước vào liền biết điều đứng dậy rời


      Ánh trăng mờ ảo chiếu vào nàng, đầu ngón tay linh hoạt miết giấy, nhiều lần gấp gấp lại theo đôi tay trắng nõn biến thành đoá sen nở rộ, Lạc Cơ Nhi cầm lấy ngọn nến bên cạnh từng giọt lên , trong nháy mắt sắc nến màu da cam nho được châm ở giữa hoa sen từ từ trôi .


      sắc như dao của Uất Trì Tuyết, chậm rãi ngồi xuống, tất cả ràng.

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 117: Từ Thủ Đoạn Giữ Chân Nàng

      vất vả để ngăn cơn nôn khan, Lạc Cơ Nhi lúc này mới cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, mà dạ dày trống rỗng đau đớn…


      Tiếp đó, cả người bị giữ vào trong lòng, Mặc Uyên ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, “ có chuyện gì?”


      Ưhm tiếng, Lạc Cơ Nhi nhịn xuống từng cơn đau trong dạ dày truyền đến, hướng về phía ngực hơi khẽ cuộn người, nàng vẫn bướng bỉnh lắc đầu, “ có việc gì.”


      Mặc Uyên nhíu mày, nhớ tới mấy ngày nay bọn hạ nhân có bẩm báo, nàng căn bản có ăn uống gì, mỗi ngày chỉ là tĩnh tọa dưới tán cây ngọc lan, tịnh yên bất động, mặc ai khuyên nhủ bao nhiêu lần, nàng vẫn mặc kệ, ai cũng nghe…


      đúng là tiểu Lạc Nhi quật cường…


      “Ta cho phép nàng tự làm tổn thương bản thân như thế này, Lạc Nhi…” Đau lòng kéo tới, thấp giọng khẽ, đổi lại càng siết chặt nàng hơn.


      nụ cười nhàn nhạt mang theo hơi lạnh tràn ra khóe môi, Lạc Cơ Nhi khép mắt, hơi thở mong manh: “Người suy nghĩ nhiều quá, ta cần phải… vì bất cứ kẻ nào mà hành hạ chính mình…”


      ràng cảm giác được thân thể cứng đờ, Lạc Cơ Nhi tiếp tục , “Chẳng qua là nỡ rời khỏi chỗ này mà thôi, ta có ngốc đến nỗi, muốn đem thân mình ra đùa giỡn…”


      Thân hoàn toàn cứng đờ, Mặc Uyên chỉ cảm thấy cơn lạnh lẽo bao trùm trong lòng ——


      Hóa ra, nàng vẫn muốn rời ?


      Bất luận bảo vệ nàng thế nào, dùng nhu tình đối đãi với nàng thế nào, có giải thích thế nào, nàng vẫn nghĩ đến phải ra ?


      Khủng hoảng vây chặt lấy trái tim, Mặc Uyên ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, trong đầu chỉ có ý niệm, giữ chân nàng lại!! Vô luận làm cách nào cũng được, cho dù phải dùng mọi thủ đoạn! cũng cho phép nàng rời khỏi, kể cả cái chết cũng !


      Đột nhiên, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy cơ thể hẫng, đem nàng ôm lấy rồi nhấc bổng lên!


      trận hoảng hốt, Lạc Cơ Nhi chỉ có thể gắt gao ôm lấy cổ để giữ thăng bằng, đôi mắt trong suốt như nước kia bỗng thoắt trở nên thâm sâu như biển, chẳng chút mảy may nhìn nàng, chỉ mực sải bước hướng về phía bên trong phòng nghỉ, hai nha hoàn liếc nhìn nhau hiểu ý , đều vội vã lui xuống.


      “Người…” Cả người nàng được nhàng đặt lên giường, Lạc Cơ Nhi có hơi chút sợ hãi, bàn tay bé rất nhanh nắm lấy khăn trải giường, nhìn nam tử trước mặt.


      Trong bóng tối, cơn phẫn nộ dường như nhẫn từ lâu của điên cuồng bộc phát, nắm lấy dây thắt trướng mành xé bỏ, mảnh sa mỏng bồng bềnh khẽ rơi xuống, đem cảnh sắc trong giường lớn được che đậy kín đáo lộ mở ra, trong nháy mắt gian xung quanh hai người trở nên hẹp vô cùng!


      “Ngươi muốn làm gì?” Nàng run giọng hỏi, mái tóc đen xinh đẹp trải ra giường, ánh mắt tràn đầy nỗi kinh hoàng.


      Hung hăng xé rách ngoại bào, Mặc Uyên cúi người đem thân hình tuyệt mĩ vây nàng vào trong ngực, nâng cằm nàng lên, đôi mắt thâm trầm ánh lên chút đau thương, “Là nàng ép ta, Lạc Nhi… Ta chỉ còn biện pháp này để giữ nàng lại!”


      Lạc Cơ Nhi muốn ngừng thở, cả người cứng đờ hiểu ý , còn chưa kịp phản ứng, áp nụ hôn lên đôi môi nàng!


      “Đừng…” Hơi thở nồng nhiệt trong nháy mắt quyết liệt dây dưa, Lạc Cơ Nhi bị đè ép đệm gấm, cổ tay bị hung hăng nắm lấy, cánh môi nàng dễ dàng bị chiếm giữ mà liên tục giày vò, ngón tay chút báo trước vén váy nàng lên, cưỡng ép tách hai chân nàng ra, trực tiếp thăm dò vào nơi mềm mại của nàng!


      nên!” Trong chớp mắt, Lạc Cơ Nhi bỗng hiểu được mục đích của , thất thanh kêu lên!


      Hiểu rồi, nàng cuối cùng cũng hiểu! Cái gọi là giữ chân nàng, là muốn làm cho nàng hoài thai con của ! Thời gian trước kia bởi vì nàng quá , vẫn luôn luôn phòng bị xúc phạm tới nàng, mà tại…


      “Đừng… nên, ta …” Bị những ý nghĩ nội tâm hù dọa đến run rẩy toàn thân, Lạc Cơ Nhi lắc đầu thụt lùi về phía sau, giọt lệ trong mắt tuôn ra lấp lánh.


      Mặc Uyên vẫn cúi người hôn môi nàng, để cho nàng mảy may có cơ hội thở gấp, sâu thâm nhập vào trong cơ thể nàng, trong nơi nhạy cảm nhất của nàng…


      “A…” Nàng nhịn được than , tránh được giam cầm vững vàng của , trong khoảnh khắc lệ rơi má! … Nàng nên cùng dây dưa , lại càng muốn mang thai hài tử của ! Nàng muốn cứ như vậy cả đời đều bị giam cầm, đến khi chết chìm trong đương của


      “Mặc Uyên… van ngươi! Hãy nghĩ đến Uất Trì Tuyết, nàng vừa mới được gả cho ngươi, ngươi sao có thể… a!!” Lạc Cơ Nhi liều mình giãy dụa, nhưng đổi lại càng bị thâm nhập vào sâu hơn! Toàn thân nàng run rẩy, khoái cảm hòa với đau đớn kéo tới…


      “Nàng đừng ở dưới thân ta mà nhắc đến nữ nhân khác, Lạc Nhi,” nắm tay nàng đặt lên ngực, Mặc Uyên tha thiết nhìn nàng liều mình chống cự đến nỗi nước mắt tràn đầy khuôn mặt kiều diễm, gắng gượng kìm xuống cơn đau dâng lên trong lòng, “Ở đây chỉ có mình nàng …”


      Đừng!!!


      Thanh rên rỉ cầu xin phá vỡ gian tĩnh mịch của yến viên , chìm sâu vào màn đêm thăm thẳm, tuyệt vọng sau cùng cũng rơi vào hư





      Trong lương phòng, hai thân ảnh cao dài lẳng lặng đứng thẳng.


      Trong tiếng gió vi vu, có thể thấy bóng hai thanh sam nam tử nghiêm trang đứng.


      Quạt giấy khẽ phất phơ.


      Ngón tay thon dài cầm quạt, ánh mắt lạnh lùng đảo vòng quanh gian phòng, nhàn nhạt mở miệng: “Nàng ta là ai?”


      Namtử phía sau trong phút chốc sợ hãi, cúi đầu đáp: “Bẩm điện hạ, thuộc hạ trước kia có nghe , đó là… tiểu nữ của Đằng An vương, Lạc Cơ công chúa.”


      Namtử được gọi điện hạ kia nao nao, “Đúng là nàng ấy?”


      Những hình ảnh lại tràn về, thiếu nữ xinh mặc cẩm bào cả người như tan trong ánh trăng bàng bạc, xinh đẹp tuyệt sắc, quả chỉ cần liếc mắt, liền khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc.


      Nụ cười nhạt tràn ra bên môi, chiếc quạt giấy tay hơi lay động, “Vậy ra chính là nàng ta làm cho Tuyết nhi vừa mới gả vào vương phủ còn chút thể diện nào đúng ?”


      Namtử phía sau hơi do dự, gật đầu : “Kỳ thực… kỳ thực cũng là công chúa hơi…”


      Hơi bá đạo, ngang ngược, thậm chí… cả tính tình trẻ con.


      Kẻ hầu cận đến phân nửa ngưng, mà nam nhân kia cũng có thể đoán được phần tiếp theo là cái gì.


      Khép quạt lại, bên môi ý cười dần dần tan , thay vào đó có phần lạnh lùng nhẫn. “Dẫn ta gặp nàng.” tiếng thanh , lạnh lùng tan ra trong bóng đêm, thấp giọng ra lệnh, trong lòng nồng đậm đầy lo lắng.


      “Tuân lệnh.” Kẻ phía sau chắp tay làm lễ.

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 118: Lòng Tràn Đầy Đau Khổ
      Lòng tràn đầy đau khổ


      Trong căn phòng rộng lớn, gian tịch mịch vắng vẻ.


      Tất cả nô tỳ trong phòng đều ngừng công việc, ánh mắt Uất Trì Tuyết đỏ hồng như mắt thỏ, lớn tiếng ồn ào: “ ra ngoài, đều ra ngoài”


      Lúc Ca Nhi ngang qua phòng cảnh tượng nhìn thấy đúng là như vậy.


      Tháo gỡ trang sức đầu xuống, Uất Trì Tuyết xõa mái tóc dài đen bóng qua vai, hai mắt sưng đỏ như mắt thỏ làm uổng phí khuôn mặt nhắn, toát ra khí thế nóng giận, nàng gào thét đám hạ nhân, đám nha hoàn khép nép từ trong phòng cúi đầu vội vội vàng vàng ra, khúm núm “Vương phi bớt giận “.


      ngờ lại tình cờ chạm mặt nhau, Ca Nhi rùng mình cái, nắm chặt mâm đựng trái cây trong tay rẽ qua ngõ để trở về.


      “Ngươi! —— đứng lại!” Uất Trì Tuyết xa xa thấy được bóng dáng kia, ánh mắt hồng hồng trừng lên quát.


      Ca Nhi thấy sống lưng cứng đờ, giọt mồ hôi từ trán lăn xuống, nghĩ rằng lần này nhất định là xong rồi, chỉ có thể xoay người chờ chết, ngước mắt sợ hãi hỏi: “Vương phi… Cho gọi ta?


      Uất Trì Tuyết từ bậc thang tức giận xuống, nhìn chằm chằm tiểu nha đầu này, ban ngày bị lấy ra để nhục nhã nàng, ép chính mình vài phần trấn tĩnh lại.


      “Ta hỏi ngươi, nàng ta được bố trí ở nơi nào?” xung quanh nàng vòng, cũng nhìn ra manh mối, Uất Trì Tuyết lạnh giọng hỏi.


      Nàng ta?


      Ca Nhi nghe thấy thế sửng sốt, hiểu ra sao, ngước ánh mắt trong trẻo nhìn Uất Trì Tuyết.


      “Ngươi giả ngốc cái gì? ! Ta hỏi là Lạc Cơ Nhi, con tiểu nghiệt ấy, con tiểu ma nữ Lạc Cơ Nhi kia a”Uất Trì Tuyết hoàn toàn bỏ hất thảy tôn nghiêm, gầm rú mấy tiếng.


      Ca Nhi sợ tới mức so hai vai lại, từng ở trong cung nhiều năm, dạng chủ tử gì nàng cũng thấy qua, nhưng chủ tử như thế này … vẫn là lần đầu tiên.


      “Khởi bẩm Vương phi, nô tỳ là từ trong cung tới, đối với vương phủ quen thuộc, cho nên…”


      quen? Ngươi mỗi ngày theo tên tiểu tử hỗn đản kia, ngươi lại còn quen?!” Uất Trì Tuyết trợn tròn hai mắt, tức giận bộc phát, từ bên hông rút roi ra, ép ngang cổ Ca Nhi quát, “Ngươi hay là !”


      Tay Ca nhi bưng mâm đựng trái cây suýt nữa xong, nhuyễn tiên bén ngót khiến hơi thở nàng run run, nhưng vẫn là vẫn lên tinh thần, cắn môi dưới đáp: “Nô tỳ … Là, là ở Yến viên.” Nhìn thấy sắc mặt Uất Trì Tuyết có phần dịu lại, nàng thêm câu, “Nhưng mà, Vương gia phái trọng binh canh giữ, hơn nữa nơi đó vốn chính là nơi ở cũ của Lan phu nhân, có linh vị ở bên trong, Vương phi nếu xông vào trong… Sợ là tốt.”


      Sắc mặt Uất Trì Tuyết vừa mới có chút hòa hoãn liền nháy mắt lại lạnh xuống, nắm chặt roi, nghiến răng : “Ta có là muốn xông vào sao?”


      Sắc mặt Ca Nhi thản nhiên, dời ánh mắt , thêm lời nào nữa.


      Lòng tràn đầy tức giận, Uất Trì Tuyết đem roi từ cổ Ca nhi dời , ánh mắt hồng hồng liếc qua mâm đựng trái cây tay nàng, mặt nơi đó, nhìn trái táo hồng cắt thành miếng, là vừa lòng.


      “Ngươi, đem cái này, mang đến trong phòng ta.” có chỗ phát tiết tức giận, đành phải trút người tiểu nha đầu này.


      Ca Nhi suýt nữa bị nghẹn nước bọt, theo bản năng ôm mâm đựng trái cây: ” Nhưng mà…nhưng mà chủ yếu cái này là chuẩn bị cho Thất vương gia …”


      Ta quản ngươi bưng cho ai! Ở chỗ này, trừ bỏ tên hỗn đản Mặc Uyên, ta Uất Trì Tuyết là lớn nhất! Ngươi nghe có hiểu !” Tiếng càng thêm cất cao, như phá tan tường viện nho , vang ra cả bên ngoài, mọi người nghe được ràng, làm ai nấy khỏi nhíu mày.


      Ca Nhi khóc ra nước mắt, vừa mới bị Mặc Kỳ sai khiến làm cái này làm cái kia, vì động tay động chân muốn mâm trái cây này mà báo hại nàng vất vả, nhưng bây giờ còn bị vị Vương phi điêu ngoa này chặn lại, nàng cố gắng nở nụ cười, nhưng vẫn là giống như khóc: “Vương… Vương phi, nô tỳ lại giúp người làm mâm nữa được hay , mâm này …”


      “Bộp! —— ” “A!”


      Tiếng roi quất xuống đất, Ca Nhi sợ tới mức rụt chặt hai bả vai, may mắn roi kia có đánh tới người mình.


      Tiếp theo, chờ Uất Trì Tuyết cái gì nữa, Ca Nhi bật người vọt tới giữa phòng, mang đem mâm đựng trái cây đặt ở bàn, rồi lại như gió vọt ra, sau đó lại đứng yên tại chỗ.


      Uất Trì Tuyết thở phì phì đứng nguyên tại chỗ, kiên nhẫn trừng mắt nhìn Ca Nhi vài lần, xoay người trở về phòng.


      Ca Nhi lâu thở phào nhõm, nàng vẫn có phát trái táo giống lúc trước, vội chạy chuồn !!


      Bóng đêm yên lặng.


      An tĩnh. An tĩnh. Trong phòng ngoại trừ an tĩnh vẫn là an tĩnh.


      Uất Trì Tuyết mất hứng ngồi ở ghế, môi bởi vì nửa ngày có ăn cơm mà hơi khô nứt.


      Yến viên… Quả nhiên là nàng cho tới bây giờ đều có nghe qua nơi này. Trong lòng chua xót lan tràn, Uất Trì Tuyết muốn bức bách chính mình nghĩ đến cái nam tử thâm sâu như biển kia, nhưng vẫn là làm được, mở mắt ra nhắm mắt lại, khắp nơi đều là bóng dáng của , lạnh lùng thấu xương cùng tuyệt tình như vậy, nhưng những hình ảnh cứ đâm chồi bén rễ trong tim nàng, cách nào đuổi ! !


      Chết tiệt…


      Lòng bàn tay nắm chặt, Uất Trì Tuyết thấp giọng chửi tiếng, thề sống chết làm cho chính mình quên hết thảy vui!


      Nâng mâm đựng trái cây lên, cầm lấy tiểu trúc để bên cạnh xuyên vào rồi đưa lên ăn!


      “A——! Phụt “Chỉ miếng liền phun ra, Uất Trì Tuyết chỉ cảm thấy trong môi lan tràn vị đắng làm người ta hít thở thông, từ đầu lưỡi đến yết hầu, đắng khiến khuôn mặt nhắn nàng nhăn lại thành đoạn, vẫn là giải được những cay đắng nồng đậm kia!


      Trong quả táo, dường như là bị Ca Nhi bỏ nước hoàng liên…


      “Người đâu… Người đâu!” Uất Trì Tuyết đem mâm đựng trái cây vứt mặt đất, vị đắng khiến đầu lưỡi run lên, tức tối cùng cay đắng dày đặc nảy lên trong lòng, ánh mắt nàng sưng đỏ giống như con thỏ trong nháy mắt liền tràn đầy nước , ho khan vài tiếng, dùng hết khí lực đá mâm đựng trái cây kia, “Ngay cả nha đầu cũng khi dễ ta, ngay cả nha đầu cũng khi dễ ta! Mặc Uyên đáng chết, Mặc Uyên hỗn đản!”


      chuỗi rất tiếng bước chân, từ ngoài cửa truyền đến.


      “Rời khỏi ta, mọi chuyện liền xử lý được sao…” tiếng than , nghe ra lại là chiều, từ ngoài cửa truyền đến.


      “Ngươi câm miệng! Bổn vương phi còn cần ngươi tới trông nom!”Uất Trì Tuyết chút nghĩ ngợi hướng cửa rống lên tiếng!


      Quay đầu lại, mới nháy mắt ngưng lại, động tác đá mâm đựng trái cây cũng chậm xuống dưới… Chờ ! Người nàng vừa mới nhìn thấy chính là…


      lần nữa quay người lại, nơi cửa là bóng dáng quen thuộc,quạt giấy lay động, trong ánh mắt hơi chút lo lắng nhìn nàng, vì tránh cho nàng gặp phải phiền toái, trong bóng đêm, thanh sam của như nhạt nhòa, toàn thân tản mát ra hơi thở tuấn dật, tươi cười thanh thoát ,vẻ mặt lãnh đạm.


      “Ca ca…”Thất thanh kêu , cả người Uất Trì Tuyết run run, lòng tràn đầy uất ức lúc này trút xuống, “Ca ca!”




      Rốt cuộc bất chấp mọi thứ khác, nàng chạy vài bước đến trước mặt , nhào vào ngực của !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :