1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 109: Ở Lại Hỉ Phòng
      Ở lại hỉ phòng


      Hỉ nương chợt giật mình, lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, vội gật đầu ngừng: “Đúng, đúng…”


      Mấy người tiểu nô lúc này kinh ngạc cũng vừa bừng tỉnh ra, lấy tay kéo lấy làn váy, tất cả đều quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến Vương phi…”


      Thanh yếu ớt, lộn xộn, trong nháy mắt cả hỉ phòng xao động, mấy người xung quanh hết thảy đều quỳ xuống, Lạc Cơ Nhi hơi nhíu mày, ánh mắt trong suốt liếc nhìn Uất Trì Tuyết, thấy nàng ta mỉm cười dịu dàng mà trong mắt tràn đầy khiêu khích.


      Bàn tay bé nắm chặt làn váy, nàng hít sâu hơi, cũng theo đó quỳ xuống, giữa gian phòng trăm hoa khoe màu đua sắc, khuôn mặt nhắn dịu dàng của nàng đạm mạc như nước, lặng im như tuyết, quỳ gối tại chỗ, hơi ngẩng đôi mắt, mở miệng, cũng nhìn vị tân nương chói mắt kia.


      Rất thoả mãn khi chính mình nhìn thấy kết quả, Uất Trì Tuyết dùng roi mềm nhàng vuốt lòng bàn tay, thu lại ý cười, ngữ khí uể oải : “Khá tốt, coi như hiểu chuyện. Vốn nghĩ ngày mai mới lại tìm các ngươi, nhưng ta nghĩ lại, có số việc, ta là phải , tránh cho sau này có xung đột xảy ra, tránh các ngươi ta này là Vương phi mà ngang ngược, biết thương hương tiếc ngọc…”


      Trong lòng của đám tiểu nô tất cả đều run lên, quỳ càng lâu, dám nhúc nhích chút nào.


      cần phải , các ngươi cũng đều biết ta là ai, mà các ngươi, ta cũng nên biết vài phần…” Uất Trì Tuyết đột nhiên ngừng , chăm chú nhìn Lạc Cơ Nhi liếc mắt cái, “Uyển nghệ quán, đúng ? Vương gia trời sinh tính phong lưu, nuôi dưỡng vài người tiểu nô trong phủ, coi là cái gì quan trọng, dù sao cũng đều là có loại danh phận nào, ngày sau khi bị chán ghét, ngay đến hoang sơn dã lĩnh cũng vẫn là nơi bướm hoa, cũng đều trước mặt người khác mà có thừa nhận gì, cho nên, Vương gia chính là giữ mình trong sạch… Điểm ấy, ta thích.”


      Mở trừng hai mắt, Uất Trì Tuyết thu hồi roi, “Được rồi, điều mấu chốt tại, ta muốn biết chính là, tại Uyển nghệ quán của các ngươi, người nào được Vương gia sủng ái nhất a?”


      Ngữ khí hoạt bát, đôi mắt đẹp có chút chớp động, Uất Trì Tuyết hơi cúi người, vài sợi tóc đen theo khuôn mặt trợt xuống, giống như trong khung cảnh mờ ảo nở ra đoá hoa xinh đẹp.


      Chúng tiểu nô hít vào ngụm lãnh khí, biết ý tứ của nàng!


      đống oanh oanh yến yến, đều bắt đầu vô cùng lo lắng đứng lên, trong lòng bàn tay thấm ra ít mồ hôi, len lén trao đổi vài ánh mắt quan sát với nhau, biết nên trả lời thế nào.


      Bỗng nhiên, người nữ tử trừng mắt, ngón tay chỉ thẳng từ trong tay áo ra, thẳng hướng chỉ vào thân ảnh nho trong góc phòng: “Chính là nàng ta!”


      Trong nháy mắt, bên trong hỉ phòng lặng ngắt như tờ.


      Nhận thấy được mọi người ánh mắt như kiếm sắc bén ánh lên, thân thể nho của nữ hài trong góc phòng hơi cứng ngắc, đôi mắt trong suốt chậm rãi nâng lên, chống lại ánh mắt sững sờ của mọi người.


      “Đúng… Đúng! Chính là nàng ta!” Giọng lanh lảnh của người đầu tiên đứng lên phụ họa, đôi mắt nâng lên nhìn vào Uất Trì Tuyết.


      Uất Trì tuyết chớp chớp đôi mi, tỏ ý tứ, tiếp tục nhìn phản ứng của mọi người.


      “Chính nàng ta…”


      “Chính là nàng ta…”


      “Vương gia sủng ái nàng ta nhất, đến đâu cũng đều mang nàng ta theo…”


      “Chính vậy, chúng ta cũng được đến qua tẩm cung của Vương gia, chỉ có nàng ta được , còn ở chỗ đó ngủ lại!”


      “Nàng ta là nghiệt… Nàng ta tuyệt đối là tiểu tinh! !”


      “…”


      Thanh hỗn tạp, mấy lần nàng muốn đem cả người nàng thu lại, Lạc Cơ Nhi hơi nhíu mày, bàn tay bé rất nhanh nắm chặt quần áo, làm cho cẩm bào màu hồng nhạt nhè hằn lên chút nếp nhăn. Nàng cho tới bây giờ cũng biết, bởi vì sao trong mắt mọi người, nàng có bộ dạng chướng tai gai mắt đến như thế này…


      “Vậy sao?” Tựa hồ nghe tới phần nội dung cảm thấy hứng thú, Uất Trì Tuyết nở ra vài phần ý cười, bước thong thả qua đó hỏi người nữ tử có vẻ mặt tràn đầy hận ý kia, “Nàng ta như vậy? Thế nào lại trở thành nghiệt đâu? Ngươi thêm chút ta nghe xem…”


      “Rất nhiều người… Nàng ta hại chết rất nhiều người!” Đôi mắt nữ tử kia hận ý tràn đầy, hai tay đấm mặt đất, suýt nữa chảy máu tươi, “Nàng ta mê hoặc lòng người, Vương gia cũng tái sủng hạnh chúng ta, bất luận kẻ nào muốn tiếp cận nàng ta chết! Bị nhốt vào hầm đầy rắn hay là sói lang, đều phải xem may mắn của mình! Nàng ta phải là nghiệt là cái gì! !”


      Tiếng oán hận gầm lên, khiến mọi người đều chấn động!


      Phảng phất nhớ tới hình ảnh máu tươi đến tột cùng kia, mọi người đều cúi đầu, cũng dám nhiều hơn nữa, người nữ hài nhắn trắng nõn như Hoa Nhị kia trong mắt các nàng chẳng khác gì như con mãnh thú trong dòng nước lũ, bất cứ lúc nào cũng có thể đem các nàng ra ăn tươi nuốt sống!


      Uất Trì Tuyết cả kinh, đôi mắt đẹp ngưng chút nhìn về phía Lạc Cơ Nhi, nét cười bên môi dần dần biến mất.


      Hầm rắn? Hang sói?


      Cho dù nàng ta chính là nữ tử phương bắc, cho dù nàng từ trước đến nay ỷ vào tước vị công chúa mà hoành hành ngang ngược, nhưng khi nghe đến những cực hình tàn khốc kia sống lưng cũng sinh ra vài phần hàn khí, trong đầu lên khuôn mặt của nam tử tà mị kia, nàng khó mà tin được, người nam tử kia lại nguy hiểm đến vậy…


      Bên môi nụ cười lại nở rộ, Uất Trì Tuyết lập tức qua, đến trước mặt Lạc Cơ Nhi ngồi xổm xuống, “Nghe như vậy, dường như ngươi ngang ngược đáng sợ.”


      luồng hương mị hoặc nồng nặc, xông vào mũi.


      Lạc Cơ Nhi nâng đôi mắt lên, vừa vặn đối kháng với ánh mắt khiêu khích đầy ngang ngược của Uất Trì Tuyết.


      “Ngươi ở lại, những người khác… có thể lui.” Tiếng nhàng dễ nghe vừa tới tai, nhưng theo đó là nụ cười lạnh lùng hiểm.


      Lồng ngực Lạc Cơ Nhi hơi co thắt lại, mắt thấy mọi người đều đứng dậy, dùng ánh mắt hoặc là ác độc hoặc là khinh miệt liếc mắt nhìn nàng, nhanh chóng ra khỏi hỉ phòng, bàn tay quần áo nắm càng chặt.


      Nàng biết, tiệc tối nay sớm kết thúc.


      Nàng càng biết , đêm nay, bên trong hỉ phòng phát sinh cái gì.


      Đôi mày nho nhăn lại, Lạc Cơ Nhi muốn cự tuyệt, hỉ nương bên hình như nghe được thanh gì đó, đột nhiên đứng lên, cẩn thận từng bước nghe ngóng, khi quay vào trong, bà ta hoảng hốt, tới phía Uất Trì Tuyết : “Vương phi, Vương gia sợ là gần đến rồi!”


      “Vậy à?” Uất Trì Tuyết chớp mi, tim đập cũng nhanh hơn chút, bất giác cúi đầu nhìn trang phục người mình chút, để chắc là có chút nhăn nhúm hỗn loạn nào, lại nâng mắt lên, nhìn kỹ khuôn mặt bé kia ——


      Giữa khuôn mặt trắng bệch, trong đôi mắt lên tia kinh hoảng trí mạng.


      A… Quả nhiên là nàng đạt được mục đích.


      Tao nhã ung dung đứng dậy, Uất Trì Tuyết trước thu lại nhuyễn tiên, bước chân hướng vào bên trong phòng.


      vài bước lại quay đầu, ngữ khí cứng ngắc ra lệnh: “Ngươi, theo ta vào trong.”


      Chương 136: Ở lại hỉ phòng 2


      hiểu tại sao khi bước vào hỉ phòng xa hoa đó, mùi hương mê say mị hoặc cứ lan tràn, vương vấn lượn lờ trong khí.


      Ngoài cửa có tiếng bước chân thong thả tới gần.


      Lạc Cơ Nhi gắt gao siết chặt chính lòng bàn tay mình, nỗ lực làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, ánh nến sáng rực trong gian phòng, khuôn mặt nhắn dịu dàng điểm tô son phấn, so với dung nhan trang điểm tinh xảo cùng vẻ mặt vui mừng của Uất Trì Tuyết, càng có vẻ tái nhợt mà xinh hơn.


      Uất Trì Tuyết vừa lại ngồi vào chỗ của mình giường, cửa của gian phòng, liền kẽo kẹt tiếng bị đẩy ra, mang theo hàn khí của bên ngoài, nam tử cao to tuấn lãng kia bước vào cánh cửa, cẩm bào mặc người có màu đỏ, vẫn giống như trước đẹp đẽ thanh nhã, mang theo hơi thở tà mị thể kháng cự, khiến kẻ khác hô hấp bị kiềm hãm!


      Uất Trì Tuyết lòng bàn tay thấm chút mồ hôi, chỉ là trong nháy mắt, toàn thân cảm giác khẩn trương được cố gắng đè nén xuống dưới, mặt nàng lên ý mỉm cười ngọt ngào, đứng dậy tới trước mặt , quan sát kĩ nam tử khiến người khác hồn xiêu phách lạc này, “Thế nào, nhanh như vậy kết thúc? Hay là… chàng trở về sớm?”


      Cả người Lạc Cơ Nhi chấn động, lưng buộc chặt, khó có thể lường trước sau đó lại phải nhìn đến hình ảnh kiều diễm nào nữa.


      Vị rượu cay độc vẫn mắc lại ở yết hầu, trong chốc lát có chút tê, Mặc Uyên nâng mắt lên, nhìn Uất Trì Tuyết cười đến giống như hoa đào ngày xuân, chậm rãi tới, dấu vết tới gần , bàn tay mềm mại xoa lấy cổ áo , đem nút áo nơi nào đó nhàng đẩy ra nút.


      Lơ đãng, miết sát vào chỗ da thịt gần cổ , ràng có ý khiêu khích.


      Thấy mảy may động, trong lòng Uất Trì Tuyết mừng thầm, động tác càng thêm lớn mật: “Áo choàng này đẹp đẹp, nhưng mặc hết như thế lên người, chàng cảm thấy nóng sao? Thiếp tới giúp chàng… A!”


      tiếng kêu , nàng muốn tiến vào vạt áo dò xét bị cổ tay hung hăng chế trụ!


      “Thèm khát như thế sao…” Thanh trầm thấp tà mị, mang theo hương rượu nồng đậm, bay vào trong tai, “Ta thực hoài nghi nhiều năm chưa chạm qua nam nhân phải , Uất Trì công chúa.”


      nhàng vài lời, khiến Uất Trì Tuyết trong nháy mắt đỏ mặt, xấu hổ và giận dữ chịu nổi!


      “Chàng…” Đôi mắt nâng lên nhìn trừng trừng , nhưng khi tiến sâu vào ánh mắt trong suốt băng lãnh như hồ nước kia, suýt nữa thể tự thoát ra được!


      Giận quá thành cười, Uất Trì Tuyết rốt cục nhớ tới phía sau còn có thân thể nho đứng thẳng lẳng lặng ở nơi nào, tay kia ràng tiếp tục khiêu khích chụp lên tay , ngữ khí kiều mị gì sánh được: “Vương gia thực là dễ quên, qua hôm nay, Vương gia nên xưng hô ta là Vương phi, mà phải là công chúa gì đó, đương nhiên, nếu như Vương gia thích, gọi ta là “tiểu công chúa”, Tuyết nhi cho là liếc mắt đưa tình, để ý a…”


      luồng khí lạnh, từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu!


      Lạc Cơ Nhi hầu như thể nhấc chân, hai chân hoàn toàn tê dại, còn như tiếp tục, nàng sợ khống chế được chính mình trực tiếp lao ra!


      Mặc Uyên nhíu mày, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, nữ tử dịu ngọt yếu ớt cười cảm thấy chút châm biếm nổi lên trong lòng. Đưa tay rút ra, hề liếc nhìn nàng cái, chậm rãi đến bên trong phòng, nâng mắt lên, nhìn đến trong phòng còn có thân ảnh nhắn xinh xắn quen thuộc , lòng chấn động! !


      Thân thể cao to rốt cục bất động, bước chân ngừng lại, ngay cả hô hấp cũng đều đình trệ, vị rượu vừa ấn xuống dạ dày điên cuồng thiêu cháy!


      Chịu đựng mất mát, Uất Trì Tuyết xoay người, trố mắt nhìn thấy bộ dáng củahắn, trong lòng nổi lên loại vui mừng khó hiểu —— hôm nay màn diễn , chỉ vừa mới bắt đầu.


      Chết tiệt…


      Có gì đó hơn cả đau đớn cuồn cuộn nảy lên trong lòng, Mặc Uyên gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp bé kia, tức giận ngút trời hóa thành tiếng gầm , nhìn thẳng phía Uất Trì Tuyết: “Nàng ấy sao lại ở đây? ! !”


      Uất Trì Tuyết chớp chớp đôi mi, trông rất vô tội, “Ta nghĩ rằng, Vương gia tối nay nhất định hao tổn tinh lực, chắc cần hạ nhân ở bên cạnh hầu hạ, mà trong vương phủ ta lại có người quen, duy nhất quen thuộc … chính là nàng ta!”


      Nữ tử xinh đẹp cười yếu ớt thản nhiên, chậm rãi tới gần nam tử tuấn mỹ kia, đôi tay mềm mại từ phía sau ôm lấy .


      “Vương gia nhất định cần khen ngợi thiếp thân cẩn thận tỉ mỉ, đây là việc thiếp thân phải làm,” Kiễng chân, như bị mê hoặc để sát vào vành tai , a cả giận, “Vương gia, xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng, người còn muốn thiếp thân đợi được bao lâu? Hử?”


      Trong tim đau đớn, càng lúc càng đau.


      Thần sắc Lạc Cơ Nhi tái nhợt, đáy lòng chỉ là mảnh lạnh lẽo.


      Hoá ra, đây là mục đích nàng ta muốn nàng ở lại trong hỉ phòng sao? Muốn nàng chứng kiến bọn họ ám muội, liền như vậy thú vị sao? A, nhưng ra cũng cần, cảnh tượng như vậy nàng vốn thấy qua vô số lần, chút cũng ngạc nhiên.


      Sắc mặc Mặc Uyên cứng ngắc, với đôi tay mềm mại lưng có cảm giác giống như dây leo, càng quấn càng chặt.


      Đột nhiên xoay người, nữ hài nho kia nâng đôi mắt trong suốt lên, nhìn phía kia Uất Trì Tuyết giống bạch tuột dây dưa người Mặc Uyên, thanh thiển ý cười: “Vương phi, cần ta chuẩn bị chút gì ?”


      Uất Trì Tuyết sửng sốt!


      khuôn mặt hồng hào có chút nghi hoặc, “Chuẩn bị… Chuẩn bị cái gì?”


      “Rất nhiều thứ, ” Lạc Cơ Nhi nghiêm túc , khuôn mặt nhắn dịu dàng phát ra chút ánh sáng nhàn nhạt, làm cho người thể rời mắt, “Ví như dây thừng, bàn ủi, lò sưởi, khăn tay, nước nóng, còn có…”


      “Ngươi chờ chút!” Uất Trì Tuyết nhịn được khẽ kêu tiếng, cánh tay quấn quanh thân thể Mặc Uuyên giống như điện giật buông ra, nâng đôi mắt lên đề phòng nhìn chút, miệng thêm chút kiên cường hướng Lạc Cơ Nhi quát lớn , “Ngươi hù ta có phải hay ? Chuẩn bị mấy thứ này làm cái gì!”


      Lông mi run rẩy, Lạc Cơ Nhi liếc mắt nhìn Mặc Uyên, lại dời ánh mắt.


      “Đây là Vương gia thích, nữ nhân của ngài, cần có dấu ấn ký gì đó mới được, Vương phi lại càng phải như vậy …” Nàng nhanh chậm mà , chút nào để ý trong đôi mắt Mặc Uyên như muốn đem nàng nóng rực cắn nuốt, “A, được rồi, Vương phi sợ rằng còn thiếu ít vật này nọ để tiểu nô gọi ít nhất hai người quay trở lại mới được.”


      “… Tiểu nô? ?” đôi lông mi đẹp của Uất Trì Tuyết xoắn lại thành đường, ngữ khí cũng đều bắt đầu run rẩy, “Vì sao?”


      Lạc Cơ Nhi cười yếu ớt, cười đến có chút chua chát, “Bởi vì, đến lúc đó ngộ nhỡ Vương phi bất tỉnh mất, cũng còn có người thế thân Vương phi tiếp tục đón nhận … Vương phi nếu là ngay đêm tân hôn đều khiến Vương gia vừa lòng, việc này mà truyền ra, chẳng phải là chê cười sao…”




      Uất Trì Tuyết nghe xong sửng sốt, nhìn xem thường nữ hài nho mềm yếu kia, nhưng nhất thời có cách nào cãi lại, “Ngươi…”

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 110: Đông Người Náo Nhiệt

      Đông người náo nhiệt


      “Về trước .” giọng trầm thấp băng lạnh, vang lên trong hỉ phòng.


      Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, chống lại đôi mắt thâm sâu như hồ nước của nam tử kia, hình như thấy được xấu hổ của Uất Trì Tuyết kia, chỉ còn cách ngăn lại hồ đồ của nàng.


      Tâm, chút thêm chút trầm xuống, trong gian phòng tràn đầy mị hương, có trống trải lại bi thương.


      lúc lâu sau, nữ hài nho hơi động thân, dùng thanh xa cách đáp lại : “Vâng, Vương gia.”


      Trong gian phòng tràn đầy sắc đỏ thắm vui tươi, hai người dây dưa si túy bất kham, dường như chỉ có nàng là dư thừa. Lạc Cơ Nhi cười khổ, nụ cười đáp lại cuối cùng chính là thấu xương đến tuyệt vọng, nàng xoay người, còn dám nhìn nam tử kia liếc mắt cái, bước nhanh về phía cửa trước ra ngoài.


      làn hương thoảng qua chóp mũi, Mặc Uyên nhìn thân ảnh quật cường mà kiên quyết kia, có khoảnh khắc thấy hoảng hốt ——


      Phảng phất như là, như vậy mà mất nàng…


      “Đứng lại!” Rốt cục, phục hồi lại thần trí, hai gò má Uất Trì Tuyết phiếm hồng, tức giận chịu nổi, “Ta cho ngươi sao!”


      Bước chân Lạc Cơ Nhi dừng lại, đưa lưng về phía bọn họ, nâng khuôn mặt nhắn hơi chút tái nhợt, làm người khác đau lòng chua xót cùng tuyệt vọng.


      —— Hay lại là muốn nàng tận mắt nhìn thấy bọn họ biểu diễn xuân cung sao?


      —— Muốn tránh, cũng tránh được ư?


      Lạc Cơ Nhi xoay người, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngang ngược của Uất Trì Tuyết kia, “Xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng, Vương phi chính là nên lãng phí người ta, nên hao tổn tâm cơ cho người phải gả trước mặt này, Vương phi bận tâm làm gì đến người ngoài như ta? Muốn ta xem, ta chính là xem qua rồi, trước đây thấy còn hơn, lúc này lại xem nhiều hơn, cũng hại gì.”


      Mặc Uyên, đây là ta lần cuối cùng mềm yếu, cũng là ngươi lần cuối cùng còn nhìn thấy ta.


      Ta phải rời , cho dù chết, ta cũng muốn tránh xa khỏi ngươi.


      qua dọn dẹp chiếc ghế, nữ hài nho kia nhã nhặn trầm tĩnh như đoá ngọc lan vừa mới nở, ngồi ghế, lẳng lặng nhìn bọn họ.


      Trong lòng Mặc Uyên, dâng lên trận đau đớn! !


      biết… biết những uất ức của nàng, tuyệt vọng của nàng, thực muốn tiến lên ôm lấy nàng, bảo nàng nên chịu đựng, muốn khóc cứ khóc ra, càng muốn phá nát tất cả mọi thứ trong cái hỉ phòng này, phá hủy luôn cả cái mưu hoà thân kia! Tất cả, tất cả, chỉ vì cái xoay người tuyệt vọng của nàng, liền đều còn ý nghĩa gì nữa! !


      Lạc nhi… Lạc nhi của


      Nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của nàng, lúc lâu, Uất Trì Tuyết mới nở ra nụ cười đầy mưu toan, liền bước qua, từ cao nhìn xuống nàng: “Cũng tốt, nhìn cứ nhìn, bản Vương phi vóc người cũng tệ, cũng nên so với tiểu nữ nhân mới 14 tuổi chưa cập kê, chắc phải được hơn nhiều, đúng ?”


      Lạc Cơ Nhi mảy may đổi sắc, chỉ là sóng mắt nhàng hoảng động, trong lúc hoảng hốt đó, Uất Trì Tuyết từ bàn cầm theo hai chén rượu, cười cười về phía Mặc Uyên.


      “Thế nào, ngay cả rượu mừng cũng muốn cùng uống với ta sao?” Thấy đôi mắt thâm sâu của chứa hàn ý, Uất Trì Tuyết chút kiên nể, trêu đùa, “Vương gia, nếu đồng ý việc hôn nhân này, có thể đối với Tuyết nhi như thế nào mà phụ trách đây?”


      Mặc Uyên nhíu mày, trong đôi mắt lên tia lạnh băng, cầm lấy chén rượu trong tay nàng ta, uống hơi cạn sạch!


      Vị rượu chua cay mang theo chút ngọt, giống như lại ngọn lửa, châm trong ngực, hừng hực bốc cháy…


      Uất Trì Tuyết lén nhìn kĩ ngũ quan của nam tử kia, tăng thêm vài phần men say, cẩn thận mà nếm ngụm rượu ——buổi tối hôm nay, người khác có thể say, say bao nhiêu cũng được, nhưng chính nàng Uất Trì Tuyết, thể uống say.


      Buông chén rượu xuống, Uất Trì Tuyết mở to đôi mắt sáng tiến tới gần , nũng nịu mê hoặc: “Rượu này như thế nào? Đây là do ca ca thiếp riêng đem từ Hồ Duệ mang đến đây hiến tặng cho chàng…” chút nào để ý đến tồn tại của những người khác bên ngoài, đôi tay mềm mại của nàng xoa xoa vòng eo của , ngón tay khẽ nhúc nhích, cởi đai lưng của ra, chút xấu hổ mà dò xét vào trong đó…


      Đột nhiên, eo bị người khác ôm lấy, dính sát vào nhau gần trong ngực! !


      Mặc Uyên tức giận chế trụ nữ nhân trong lòng, cảm giác trong lồng ngực hỏa diễm thiêu đốt càng thêm dữ dội, Uất Trì Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt đẹp trong lúc đó tràn đầy mê man cùng mị hoặc, Mặc Uyên gắt gao nhíu mày, rốt cục phát có điểm bất thường.


      “Thích làm trò trước mặt người khác như thế sao?” Mang theo hàn khí cùng nội lực mạnh mẽ bức lui hoả diễm trong cơ thể, thấp giọng nỉ non, trong mắt có sát khí.


      Uất Trì Tuyết cười khẽ, quay đầu lại, nhìn tiểu nương vẫn ngồi ngay ngắn ghế, đem đáy mắt dày đặc đau thương của nàng thu vào trong mắt.


      “Vâng, ta thích điểm kích thích như vậy, sao nào?” Để sát vào đôi môi mỏng tuấn lãng đến bức người của , Uất Trì Tuyết khiêu khích .


      Ý cười có chút tà mị cùng lạnh băng lên khóe miệng, Mặc Uyên duy trì tia thanh tỉnh cuối cùng, bạc thần khẽ mở: “Được… Bản vương thành toàn cho ngươi!”


      “Kẽo kẹt ——!” tiếng, cửa mở.


      Uất Trì Tuyết lại càng hoảng sợ, vội vàng lấy sức đều chỉnh lại quần áo của chính mình, nhìn về phía ngoài cửa.


      Chỉ thấy ngoài cửa có mấy người say khướt đến chân đứng vững chính là binh sĩ của Hồ Duệ, mang theo toàn thân hôi hám mùi rượu, bị người khác đẩy vào hỉ phòng.


      “Ngươi… Các ngươi!” Uất Trì tuyết nhận ra mấy người binh sĩ kia, đó là mấy tên do ca ca phái bảo vệ nàng!


      “Hạ nhân của Hồ Duệ quả nhiên tận chức tận trách, ngay cả ngày đại hôn đều phải trốn ở phòng lương nghe trộm, “Cũng kiêng dè việc cùng Uất Trì Tuyết thân cận khoảng cách, lời thâm sâu lại có chút băng lãnh của Mặc, “Như thế vất vả, Bản vương sao có thể đồng tình?”


      Cả ngươi Uất Trì Tuyết chấn động, cảm giác luồng khí lạnh tràn ngập sống lưng!


      Ở cửa, Phong Dực đem mấy người kia vào cửa, cũng nâng mắt, chỉ là lạnh lùng chắp tay : “Vương gia, người đưa đến.”


      “Mặc Uyên… Ngươi!” Uất Trì Tuyết buông lỏng tay dắt vạt áo ra, trước mắt kinh hoảng, “Ngươi muốn làm cái gì?!”


      phải thích kích thích sao? Đông người chút, chẳng phải náo nhiệt hơn sao.” Ý thức bắt đầu có chút mơ hồ, Mặc Uyên xong, đột ngột rủa tiếng, vừa rồi bởi vì nữ hài nho làm rối loạn tâm trí, uống rượu xong, mới biết được bên trong bị hạ mị dược.


      Dược tính quá mức mạnh, làm phải dùng toàn bộ định lực mới giữ vững được cho đến bây giờ.


      Uất Trì Tuyết tuy rằng uống ít, thế nhưng cho tới bây giờ, dược hiệu cũng bắt đầu phát tác, cả người nàng cũng phát nhiệt, chỉ cảm thấy môi khô nứt, nhìn trong phòng mấy tên lính say khướt cùng với hai người ngoài quen biết, nàng hận đến cắn răng, “Ngươi…”


      Chết tiệt… Chết tiệt chết tiệt! Nàng rốt cục thể, thể để mị dược phát tác mà làm trò trước mặt nhiều người như vậy được?!!!


      .2pt 687.0pt 732.8pt' data-p-id=52d92a0acf142fc530c2383e1f76d865>“Ma ma, sao ngươi lại có thể u mê thế chứ?” Ý cười dạt dào, Uất Trì Tuyết chậm rãi qua, tùy ý tới gần bóng dáng nhắn xinh xắn kia, “Chính là lúc này, càng cần có người ở bên ta hầu hạ mới được, hơn nữa, tiểu nô ở nơi này, ta có cho các nàng trăm lá gan, các nàng cũng dám phá hỏng hảo của ta cùng Vương gia! Ma ma, ta đúng hay ?”

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 111: Mị Dược Phát Tác

      Mị dược phát tác


      Hỗn đản! Hạ lưu! Mặc Uyên chết tiệt! ! !


      Ở trong lòng đau đớn mắng vô số tiếng, Uất Trì Tuyết mấy lần cắn phá môi, dùng cặp mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm tên nam tử tà mị tột cùng kia.


      Lạc Cơ Nhi hơi ngẩn ra, bàn tay đặt ở đầu gối nhanh chóng nắm lấy quần áo của chính mình, dùng ánh mắt có chút thê lương nhìn nữ tử phẫn hận kia, nàng cũng sai, nhưng lại vẫn là phải nhận lấy những vũ nhục vốn nên để nàng phải nhận này…


      Bên môi bỗng nhiên tràn ra ít máu tanh, Uất Trì Tuyết than tiếng, rốt cục cũng chịu nổi những giày vò như vậy.


      Đưa tay nắm lấy vạt áo của nam tử kia, mịêng mang theo vài phần hận ý, nàng áp lên thân thể Mặc Uyên, cúi đầu cầu xin tha thứ bên tai : “Ta van ngươi, giúp ta, bên trong rượu… bên trong rượu có dược…”


      Mị hương diễm, cứ nhàng thoảng tới như vậy.


      Ngọn lửa trong ngực càng thêm bùng cháy hơn, Mặc Uyên nhíu mày sâu, nâng mắt, nhìn về phía tiểu nương phía sau.


      Cảm giác được ánh mắt nóng rực của , đôi mắt trong veo của Lạc Cơ Nhi thản nhiên dời , nhìn tới .


      “Quyết định rồi sao? Ngươi muốn ta ở trước mặt nhiều người như vậy giúp ngươi…” Vấn vít mê hoặc, tiếp tục khiêu khích nữ tử trước mặt.


      “Mặc Uyên!” Uất Trì Tuyết nghiến răng mà ghé vào tai quát, “Ngươi dám… Ngươi dám để những người đó thấy thân thể của ta phân nào, ta liền móc hết mắt bọn họ ra! !”


      tiếng cười khẽ tràn ra khóe miệng, giọng khàn khàn của Mặc Uyên lộ ra vài phần uể oải: “Chẳng lẽ ngươi biết, để giải được mị dược, còn có cách khác sao?”


      cách khác?


      Bị mị dược dằn vặt đến thể khống chế được hai tròng mắt của Uất Trì Tuyết sương mù, mờ mịt nhìn , đôi mắt Mặc Uyên lên tia băng lãnh, tiếp theo đó, chưởng sắc bén xé gió đánh tới! Uất Trì Tuyết kêu lên tiếng đau đớn, mặt lộ vẻ thống khổ, rất nhanh nắm lấy quần áo của , nhưng bất quá não bộ đánh úp lại cảm xúc mê muội, thân thể mềm nhũn ngã mặt đất.


      Lạc Cơ Nhi cả kinh, hô hấp có chút bất ổn mà nhìn thân thể vận y phục đỏ thắm xinh đẹp ngã mặt đất.


      Hỉ phòng to như vậy, lúc này rốt cục cũng yên tĩnh lại.


      Mặc Uyên nhăn mày lại, ngọn lửa mị dược trong ngực lúc cháy lúc tắt, duy trì chút lý trí cuối cùng, trầm giọng với Phong Dực : “Dẫn nàng ta .”


      “Vâng.” Phong Dực nhàn nhạt đáp lại.


      Trơ mắt nhìn Phong Dực đem nàng kia ra cửa, ngay sau đó lại dũng tiến đến mấy tên thị vệ, đem vài tên binh sĩ Hồ Duệ say khướt kia dẫn theo ra ngoài, ngực Lạc Cơ Nhi bị bóp chặt, nữ tử bị đánh bất tỉnh kia cũng an phận, trong cơn hôn mê còn dùng lực xé rách chính vạt áo mình, may là Phong Dực dùng lực vừa đủ, phi lễ nhìn, trực tiếp khiêng ra ngoài, mà cửa phòng kia, bởi vì sơ suất nên có đóng cửa.


      Bỗng nhiên liền ý thức được tình cảnh của chính mình, cả người Lạc Cơ Nhi run lên, đôi mắt trong suốt nhìn phía phòng trong ——


      Ngọn nến đỏ rực, lẳng lặng cháy.


      Bên trong lư hương, mị hương lượn lờ lan tỏa, mà nam tử tuấn mỹ tà mị kia, đứng yên trong phòng, trong mắt cuồn cuộn dục hoả.


      Hô hấp trong nháy mắt bắt đầu gấp gáp, đôi mắt của Lạc Cơ Nhi gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Uyên, vô thức lui về phía sau vài bước, cắn môi dưới mỏng manh, ngay tức khắc, nàng nắm lấy váy cao lên, chạy về phía cửa phòng!


      nên… Nàng nên ở trong cùng phòng với ! !


      Thân ảnh hồng nhạt lướt qua trước mắt, là thân hình nhắn mà ngày đêm mộng tưởng, bụng dưới nóng lên, chút nghĩ ngợi mà tiến lên, lúc nàng giật cửa phòng ra định chạy trốn khỏi, dùng đại lực đóng cửa phòng lại, phát ra “Oành!” tiếng, vây thân thể nho của nàng ở giữa cửa phòng và thân thể !


      Lạc Cơ Nhi bắt đầu hoảng, còn chưa kịp kêu lên sợ hãi, bị thân thể cao to phía sau ghì chặt, mang theo mùi rượu nồng nặc hoà cùng mị hương, bao vây lấy nàng!


      “Lạc nhi!” Mặc Uyên thấp giọng gọi, hoàn toàn thả lỏng khống chế, khiến trong thân thể mị dược bốc cháy lên, dùng đại lực ôm lấy thân thể xinh đẹp ở trước mặt.


      “…” Hai tay đột nhiên siết chặt khiến Lạc Cơ Nhi kịp phản ứng, cả người liền rơi vào cả người nóng cháy cùng ôn nhu của .


      “Lạc nhi… Lạc nhi!” Hương thơm mềm mại trong lồng ngực khiến trong nháy mắt thể khống chế được, hung hăng siết chặt nàng vào ngực, khát vọng cực độ cùng hổ thẹn mà thấp giọng rên rỉ…


      vừa thấy được ánh mắt của nàng, trong suốt như vậy, lại tuyệt vọng như vậy, khiến cả trái tim đều đau nhức! sợ… sợ có điểm nào làm tốt, có điểm nào khống chế được, có thể làm ra việc có lỗi với nàng!


      nên nhìn ta như vậy… Lạc nhi, được rời khỏi ta!” Hơi thở nóng hổi tiến vào trong tóc của nàng, Mặc Uyên khống chế được mà hôn lên vành tai bạch ngọc xinh của nàng, hai tay run rẩy vuốt ve thân thể của nàng, khống chế được mà vuốt, mà cắn nhè ,…


      “Uhm… , được…” Bị ôm đến hít thở thông, Lạc Cơ Nhi khó khăn mở miệng, bàn tay bé mềm mại làm thế nào cũng đều tránh được cánh tay , chỉ có thể tùy ý để hơi thở cực nóng thâm nhập vào bên trong lỗ tai mẫn cảm của nàng, tất cả lạnh lùng, tất cả quật cường, vừa chạm vào lập tức biến mất…


      “Ta trúng mị dược…” Giọng phát ra từ trong lồng ngực, mang theo nồng đậm hoả dục cùng cầu xin, “Lạc nhi, ta chạm vào nàng ta, giúp ta…”


      câu , khiến Lạc Cơ Nhi trong nháy mắt cứng đờ!


      Nàng bỗng nhiên liền thanh tỉnh, vì sao hai gò má của Uất Trì Tuyết đỏ bừng, vừa hứng thú cùng ngang ngược như vậy, bỗng nhiên mềm hoá đến cầu xin


      Trong nháy mắt, cảm giác châm biếm nồng đậm nổi lên trong lòng, làm nàng có khả năng nhúc nhích, chỉ có hơi chút run rẩy này mới có thể bộc lộ hết được tâm tình của nàng lúc này, cho tới bây giờ nàng cũng biết nước mắt có thể chảy mãnh liệt như vậy , trong nháy mắt tràn đầy mi mắt của nàng…


      “Buông ta ra…” Môi dưới bị cắn phá, màu đỏ tươi của máu lại trào ra, Lạc Cơ Nhi liều mạng kềm chế nước mắt cùng run rẩy, gian nan thốt ra.


      buông!” Mặc Uyên gầm tiếng, đem thân thể nhắn của nàng ôm cuộn lấy, bàn tay to ấm áp dò vào thân thể nàng, hai tròng mắt thâm sâu bị hoả dục mãnh liệt tra tấn đến mờ mịt, “Lạc nhi, van xin nàng…” xong, cúi người hôn lấy cánh môi mềm mại của nàng!


      Hơi thở mãnh liệt nam tính xâm nhập vào môi nàng, Lạc Cơ Nhi muốn khước từ, bàn tay bé lại bị nắm lấy, qua hỉ phục xinh đẹp đỏ như máu, thẳng tắp chui vào thân thể , chạm được vào da thịt cực độ khát vọng mà bùng cháy của , mảng lửa nóng!


      “Uhm…”Taynàng mát lạnh như dòng suối, làm tan biến hết nhu cầu cấp bách của khiến phút chốc như có chút thư hoãn, thân thể kêu gào càng muốn nhiều hơn…


      ! !


      Nước mắt nóng hổi theo khóe mắt chảy xuống, Lạc Cơ Nhi vô lực chống lại, cảm thụ được thâm nhập mãnh liệt từ nơi , gần như mất trí, cũng nhịn được những căm giận trong lòng nữa, nhắm mắt lại hung hăng cắn môi ! !


      “Á…” Đau đớn kịch liệt từ môi truyền đến, Mặc Uyên kêu rên. Nàng cắn sâu, trong nháy mắt, máu tanh lan tràn…


      mà làm trò trước mặt nhiều người như vậy được?!!! .2pt 687.0pt 732.8pt' data-p-id=52d92a0acf142fc530c2383e1f76d865>“Ma ma, sao ngươi lại có thể u mê thế chứ?” Ý cười dạt dào, Uất Trì Tuyết chậm rãi qua, tùy ý tới gần bóng dáng nhắn xinh xắn kia, “Chính là lúc này, càng cần có người ở bên ta hầu hạ mới được, hơn nữa, tiểu nô ở nơi này, ta có cho các nàng trăm lá gan, các nàng cũng dám phá hỏng hảo của ta cùng Vương gia! Ma ma, ta đúng hay ?”

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 112: Được Làm Nàng Bị Thương

      “Đủ rồi!” Thừa lúc lơi lỏng, Lạc Cơ Nhi hung hăn thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của , đôi mắt ứa lệ gắt gao theo dõi .


      “ Ta phải là kỹ nữ, phải lúc nào ngươi cần, ta liền phải thỏa mãn ngươi! Uyển nghệ quán có cả đống nữ nhân chờ người sủng hạnh, người tìm ai cũng được, nhưng đừng đụng đến ta!”


      môi cảm giác có vị máu tanh rỉ ra, nữ tử xinh đẹp lại đột nhiên rời khỏi lòng mình, làm Mặc Uyên đột nhiên thanh tỉnh!


      Trái tim cảm thấy xót xa đau đớn, ra, ta làm nàng tổn thương sâu sắc đến vậy.


      Dược tính của mị dược càng lúc càng mạnh, Mặc Uyên suýt nữa khống chế được mình, đôi mắt nặng nề nhắm lại, rồi mở ra, khóe môi thoáng tràn ra nụ cười gần như là tuyệt vọng. ra, có lúc chính ta cũng trở nên khốn đốn như vậy trước mặt nàng…


      bàn bày mâm trái cây, ở giữa đó có thanh chủy thủ, Mặc Uyên nheo mắt, rướn người bắt lấy chủy thủ, hung hăng đâm mạnh vào vai trái của mình.


      “…”


      Đôi môi tuấn dật của thốt ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể lảo đảo run rẩy, cố gắng tựa vào bàn.


      Lạc Cơ Nhi kinh hoảng áp vào cửa, nhìn thấy vệt máu đỏ tươi tràn ra, hòa vào hỉ phục đỏ thắm của , bỗng chốc thấy lòng đau đớn!


      “Nàng muốn, ta ép nàng…” Mặc Uyên yếu ớt thở ra, tay càng nắm chặt lưỡi dao, gắng sức đổi lấy vài phần tỉnh táo khi mà mị dược điên cuồng phát tác.


      Ánh mắt ngước nhìn thân ảnh bé trước mặt, mở miệng nhàn nhạt : “Lạc Nhi, ta biết nàng hận ta, thế nhưng ta thể làm vậy. Hai nước chiến tranh, sinh linh lầm than, ta sao có thể mặc kệ trơ mắt ngồi xem …” nở nụ cười yếu ớt như gió, khóe môi vẫn còn ứa máu đỏ tươi. “Cũng lạ là ta, ở nhà đế vương, cho dù muốn tranh đoạt giang sơn nữa, cũng thể nào nhìn nó bị làm nhục…cho nên, Lạc Nhi, ta chỉ có thể lựa chọn làm tổn thương nàng…”


      Lạc Cơ Nhi ngẩn ngơ lắng nghe, trong phòng tràn đầy hương khí, nam nhân cao lớn tuấn lãng trước mặt, phải chịu ít đau đớn đáng có, tay phải vẫn còn đầm đìa máu tươi.


      Chẳng có gì sai, cũng chẳng có gì sai…


      Có sai, chỉ là chính nàng… Chính nàng quên chiến thần, nàng quên nắm trong tay ngàn vạn tướng sĩ, nàng quên trong trái tim kia, là cả giang sơn cùng bách tính, là cả mối cừu hận thể bỏ qua! Làm sao dám hi vọng xa vời, vì tham luyến chút lòng nhi nữ thường tình, mà buông bỏ mối hận thâm căn cố kia được?!


      Trong lòng dâng lên nỗi cay đắng, ngón tay run rẩy, lệ ngọc tuôn trào xiêm y phấn hồng, như đóa hoa xinh đẹp, lúc lâu sau, nàng quay người, chậm rãi tới, ngước đôi mắt trong veo như sương mai nhìn .


      Cảm nhận được hương thơm gần gũi quen thuộc, Mặc Uyên giật mình, mím chặt đôi môi tái nhợt.


      “Nhưng mà, biết làm sao bây giờ, trái tim ta .” Chưa bao giờ nhìn trong khoảng cách gần như vậy, Lạc Cơ Nhi giương ánh mắt trong suốt, mỉm cười nhìn , nụ cười mà ai thấy cũng phải đau lòng: “ đến nỗi thể chứa thêm người nữa, ta thể giúp ngươi chút ấm áp được đâu, chi bằng hãy để ta rời xa người, may ra làm ngươi phải dè chừng nữa…”


      Nhìn đôi môi đẹp rướm máu kia, Lạc Cơ Nhi lê bước tới, nhàng hôn lên đó, cảm nhận được cơ thể nam nhân kia có chút chấn động.


      Nhìn đôi môi đẹp rướm máu kia, Lạc Cơ Nhi lê bước tới, nhàng hôn lên đó, cảm nhận được cơ thể nam nhân kia có chút chấn động.


      “Xin lỗi, Mặc Uyên…” Nàng thầm, khi những lời này vừa dứt, hai mắt nàng tuôn trào nước mắt.


      Trước mắt nàng lên hình ảnh đứa trẻ 8 tuối, tuyệt vọng nhìn thấy mẹ mình chịu khổ hình, bị hành hạ tới chết, mà vẫn phải ép mình nuốt lệ, ôm đệ đệ tuổi đưa ra khỏi cung…


      17 tuổi, thân nhung y, bước ra chiến trường, vô tình cướp bóc, lạnh lùng giết chóc, gây cảnh biển máu ngập trời, chỉ để đổi lấy nụ cười hồng nhan của nữ tử mến.


      Sao nàng lại phải gặp ? Sao nàng lại cùng dây dưa đến tận bây giờ? Nàng cũng còn nhớ nữa…


      Nàng chỉ nhớ khí phách của , vĩnh viễn ghi khắc tận xương tủy ôn nhu ôm lấy nàng, nàng chỉ nhớ hình ảnh tà mị của , ưu nhã mà rung động lòng người lúc tàn ác đối phó với mọi người trong hoàng thất, nàng chỉ nhớ ôm nàng, dịu dàng thầm, người đàn ông biết cúi đầu như vậy, phơi bày trái tim mềm yếu trước mặt nàng!


      Những hồi ức đó, cứ như rược độc cay xe, làm người ta đau đớn đến rơi lệ mà cũng kêu được tiếng cay đắng…


      Hoi thở ôn nhu, mang theo vị nước mắt, vẫn liều chết dây dưa với nhau ở giữa đôi môi của hai người.


      Chỉ là, người nam nhân này, từ nay về sau, còn thuộc về nàng nữa.


      Chậm rãi rời khỏi đôi môi , Lạc Cơ Nhi trầm ngâm nhìn lần nữa, rồi đột nhiên xoay người, bước ra ngoài cửa.


      Dường như khối huyết nhục vô cùng đau đớn, từ trong cơ thể xé rách ra!


      Mặc Uyên nhíu mày, giấu nổi hoảng hốt trong lòng, thất thanh kêu lên: “Lạc nhi ——!”


      Đôi tay Lạc Cơ Nhi run lên, nhưng vẫn kiên quyết, mở cửa phòng.


      “Ta lại lần nữa, ta nhất quyết buông tha nàng! Dù chết cũng buông!” Sau lưng nàng, giong giận dữ gầm lên.


      Ngoài cửa phòng, cảnh vật tĩnh mịch truyền tới tiếng ốn ào la hét, ánh mắt thoáng đảo ra nơi thân ảnh màu phấn hồng ở cửa phòng kia, dường như trong chớp mắt, liền ý thức được chuyện gì xảy ra.


      thấy nỗi đau thương trong ánh mắt kiên quyết của nữ hài kia, nước mắt, mà vẫn quật cường như cũ


      Bước chân nàng, càng lúc càng nhanh, như là muốn dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy thoát khỏi Vương phủ này!


      Xiêm y của nàng nhàng phấp phới trong gió.


      “Cản nàng lại!” Mặc Uyên bất lực thấp giọng hét lên .


      Trong nháy mắt, nhóm thị vệ biết từ đâu lao tới, đuổi theo bóng dáng nữ hài rảo bước kia!


      Bước chân hỗn loạn, Lạc Cơ Nhi kinh hãi nhìn gươm giáo lóe sáng trong đêm, trong lòng cảm thấy đau xót. Cắn chặt môi, mặc cho thị vệ ngăn cản, nàng vẫn tiếp tục chạy ra ngoài. Đám thị vệ sửng sốt, rút kiếm, hướng nàng gọi lớn: “ nương, xin đừng bức tại hạ.”


      Ánh sáng lóe lên, Phong Dực nhíu mày, phi thân ra ngoài lấy chuôi kiếm trong tay hung hăng đẩy thanh kiếm của lập thị vệ kia ra, tiếng “Đinh” vang dội!


      “Dừng tay lại hết! Các người điên rồi phải ?” Giọng băng lạnh của Phong Dực mang theo tực giận, vang lên trong viện.


      Bọn thị vệ lúc này cũng bị bức vào thế quẫn bách, vừa thể bắt được nàng, lại cũng thể giết nàng, trong tâm trạng hoảng hốt, chuôi đao quơ về phía cổ chân nàng!




      “A ——!” Cảm giác tê buốt từ bắp chân truyền tới làm bước chân Lạc Cơ Nhi mềm nhũn, cắn chặt môi dưới, nàng ngã xuống!

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 113: Giam Lỏng
      Giam lỏng


      “Lạc Nhi! ” tiếng rống giận dữ lo lắng, từ phía sau truyền đến!


      Trong nháy mắt ngã xuống, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy trận gió chớp nhoáng bay qua, cả người nhanh chóng bị ôm lấy, máu từ vết thương ở cẳng chân tràn ra, thấm ướt váy, cùng với y phục hồng nhạt mỗi chỗ đều là máu đỏ tươi nhìn thấy mà hoảng sợ!


      Đem cơ thể bị thương nhu thuận ôm sát vào lòng, Măc Uyên đau lòng chỉ cảm thấy cơn giận dữ trong ngực, đem chủy thủ nắm trong tay đến ứa mau phóng ra, thanh chủy thủ bay đường thẳng tắp cắm vào giữa vai thị vệ! Thị vệ bị chuỷ thủ từ trung bay đến làm cho lảo đảo, đau đớn kêu lên tiếng, ôm vai quỳ gối xuống đất!


      “ Ta từng qua các ngươi được phép đả thương nàng chưa?” thanh nổi giận vang dội giữa đình viện.


      Trong phút chốc, thị vệ bao vây xung quanh vội vàng cầm đao kiếm mặt đất, trong tiếng leng keng đồng loạt quỳ xuống kêu lên “ Vương gia thứ tội!”


      Trong bóng đêm u, trong cả đám người đông đúc, chỉ có tiếng than thống khổ của nàng, nghe đông lòng người.


      Bị vòng tay ôm ấp quen thuộc vây lấy, Lạc Cơ Nhi thể động đậy, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, thấp giọng lẩm bẩm, muốn giãy dụa. Nhưng Mặc Uyên lại cúi người xuống, hơi thở nóng rực hoà lẫn bên tai “Đừng nhúc nhích , Lạc Nhi..”


      động thủ xé mở quần áo của nàng, lộ ra đôi chân trơn bóng mảnh khảnh , chỉ thấy nơi đó có vệt máu sâu, hoảng hốt nhìn màu đỏ của máu da thịt trắng nõn , Mặc Uyên đau xót muốn động tay thay nàng băng bó, ngay lập tức, vạt áo trước lại bị nàng kéo lấy ——


      Lạc Cơ Nhi nhắm nghiền mắt, gắt gao siết chặt quần áo của , nhịn đau : “ Để cho ta ….”


      Măc Uyên giật mình.


      Mãi lúc lâu, bi thương từ trong đáy lòng tràn ra lam đôi mắt đều nhiễm sắc đỏ bừng, càng ôm chặt thân hình bé trong lòng, dịu dàng giữ trước ngực, kiên định dùng lực đạo gỡ bỏ bàn tay lạnh lẽo kia, nắm lấy lòng bàn tay của nàng, ôm lấy toàn bộ thân người của nàng——


      “Ta thể nào để nàng rời khỏi người ta, Lạc Nhi…” Đôi môi tuấn lãng nhợt nhạt hôn lên mi mắt nàng, Mặc Uyên tuyệt vọng thầm , “Cho dù chết, nàngcũng chỉ có thể chết ở trong lòng của ta, chết cùng với ta…”


      Lạc Cơ Nhi trong lòng chấn động, ngay lập tức, cả người bị ôm lấy, bế bổng lên!


      “Vương gia!” Nhìn bộ dáng hoảng hốt của Mặc Uyên, Phong Dực lo lắng khẽ kêu lên tiếng. vai vương gia hẳn là vết thương vừa mới đâm vào, nếu như đoán sai Vương gia cùng Uất Trì Tuyết có thể đều trúng mị dược, làm sao mà người có thể…


      “Ta sao” Mặc Uyên nhàn nhạt đáp, quay lưng về phía mọi người sắc mặt tái nhợt, “Đêm nay mang nàng trở về Yến viên, có lệnh của ta nàng được rời Yến viên nửa bước!”


      Lạc Cơ Nhi bị ôm vào trong ngực, mở to hai mắt nhìn!


      Giam lỏng


      đúng là giam lỏng nàng


      Trong yến viên, những cánh hoa trắng chao nghiêng, rơi đầy trong sân.


      Ngày tiếp theo tỉnh lại, vết thương đùi được băng bó lại, nhớ tới đêm dây dưa ngớt kia, Lạc Cơ Nhi cắn răng rời khỏi giường, để ý đến vết thương chưa khép lại mực giãy giụa muốn ra cửa, lại bị hai nha hoàn cản trở về, cung kính nhưng sắc mặt thể kháng cự lại đáp: “ nương xin hãy an tâm nghỉ ngơi, trước khi vết thương khỏi , nương trở lại phòng là tốt nhất.”


      Lạc Cơ Nhi tức giận đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch! !


      “Các ngươi nhìn ! Ta giờ trở thành thế này, ta còn có thể được nơi nào! Các ngươi hao tổn tâm cơ nhìn người què như ta, cần phải như vậy đâu…!”


      Hai nha hoàn liếc nhìn nhau, vẫn như trước cung kính mà nhu thuận : “Vậy nương muốn đâu, cho nô tì, nô tì tìm hai người thị vệ giúp đỡ cho nương.”


      “Các ngươi…” Lac Cơ Nhi nghẹn lời, căm phẫn.


      Giận dữ xoay người, suýt nữa vấp ngã, chính là phía sau có hai nha hoàn đỡ nàng: “ nương cẩn thận, nếu nương có gì bất trắc, Vương gia lại truy hỏi chúng tôi!”


      Khe khẽ hai chữ này, rốt cục vẫn làm cho lòng nàng đau đớn…


      “ Ta chưa từng được chiều chuộng như vậy, để ta tự .” Lạnh lùng tránh dìu đỡ của các nàng, Lạc Cơ Nhi nhịn đau tới bên giường ngồi xuống.


      Mở mắt ra, lại nhắm mắt lại, trong đầu toàn bộ đều là hình bóng đôi mắt thâm thuý động lòng của nam tử kia, đầu ngón tay vội siết lại, tuỳ ý để đau đớn trong lòng bàn tay lan ra, nhưng vẫn làm sao nhớ đến . Bất đắc dĩ, thể làm gì khác chỉ có thể phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, ở phía đó, cây ngọc lan cao lớn buông hương nở nộ, nhiều đoá hoa toả hương thơm mát lượn lờ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lại thấy lòng có chút chua xót.


      Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.


      tiểu nương nghiêng mình dựa giường, y phục xanh nhạt bao lấy thân thể bé, ánh mắt mơ màng nhìn xa, nhíu mày hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”


      Hai nha hoàn liếc mắt nhìn, nhưng lại bàng hoàng cả buổi mới hồi phục lại tinh thần.


      “Khởi bẩm nương, đó là Thất Vương Gia.”


      Giật mình nhớ tới vóc dáng người thiếu niên kia, đáy mắt vô cùng lo lắng, nhớ đến hình ảnh khí cùng tuấn lãng hế che giấu của cậu ấy.


      Khẽ tựa đầu lên giường, Lạc Cơ Nhi khẽ mở miệng: “Ta có tên, đừng cứ gọi ta là nương nữa .”


      Trong chốc lát tiếng ồn ào lại tiếp tục, nàng nhịn được nâng ánh mắt, trong lòng yên tĩnh chỉ ngập tràn nỗi hoang vắng cùng lạnh lẽo, hơi khẽ cất giọng: “Còn có việc gì nữa hay sao?”


      Nếu như nàng đoán lầm, Mặc Uyên đem nơi đây hoàn toàn phong bế, người nào cũng vào được, đương nhiên Mặc Kỳ cũng như vậy.


      nha hoàn mặt có vẻ khó xử : “ Người ấy đuổi , nháo loạn từ tối hôm qua, nếu phải Phong thị vệ khuyên bảo, chừng Yến viên này thể chịu nổi náo loạn…”


      Ánh mắt Lạc Cơ Nhi buồn bã, bàn tay bé nắm lấy đệm giường.


      “Cơ Nhi —— ” tiếng hô lên từ xa, cách tường viện vang lên.


      Lạc Cơ Nhi nhíu mày, ngờ thiếu niên kia vẫn còn ở bên ngoài hô hoán.


      “Ngươi chờ ta, ta tìm ca ca. Ta cứu ngươi ra!!_____” Mặc Kỳ đưa tay vòng quanh miệng , cách bức tường hô to, hai thị vệ canh cửa đưa mắt nhìn nhau cũng biết làm sao.


      hồi lâu, đoán chắc bên trong có thể nghe đươc, Mặc Kì mới dừng lại, lo lắng mặt giảm vài phần.


      “Nhìn cái gì mà nhìn?” Hướng mặt về phía thị vệ tức giận mắng, Mặc gì chuyển qua chỉnh đốn lại cẩm bào nãy giờ do náo loạn mà xô xệch, giơ cằm lên khiêu khích “Hai người các ngươi chờ xem, được phép chạy, chờ ta tìm ca ca ta trở về các ngươi lo mà chuẩn bị được ta chỉnh đốn!”


      xong, nhấc chân !




      Xoay người, gương mặt thiếu niên đằng đằng sát khí nghiến chặt răng, chết tiệt, ngay cả cái viện tử mà cũng thể vào được, Mặc Kỳ, ngươi mất mặt mà!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :