1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 104: Ra Tay
      Ra tay


      Sau bụi hoa rậm rạp, thân ảnh đế vương uy nghiêm mà bất dung xâm phạm.


      (* dung thứ cho bất cứ xâm phạm nào)


      Mà bên cạnh , Liên đại nhân, râu mép hoa râm, sắc mặt nghiêm trọng, khom người thấp, “Hoàng Thượng nên hiểu lầm, thần… tuyệt có cái ý tứ kia…”


      “Vậy ý của Liên ái khanh, là gì?” Gương mặt mang vài phần ý cười thâm thúy, Mặc Húc tới gần ông ta, hơi cúi người xuống.


      Liên đại nhân nâng cặp mắt có chút đục ngầu lên, chỉ chớp mắt cái, đem sát ý trong mắt của đế vương thu vào đáy mắt, ông ta làm quan trong triều nhiều năm, thể hiểu tính tình nam tử này.”Hoàng Thượng, thần chỉ là đoán rằng, nếu Uyên Vương điện hạ nắm binh quyền trong tay, Hoàng Thượng xử lý việc thỉnh cầu hòa thân ngang ngược của Hồ Duệ kia như thế nào…”


      Mở miệng nhanh chậm khiến Mặc Húc hơi chút nhíu mày, ý cười chưa phai, “Vậy sao? Vậy, Liên đại nhân đoán được gì ?”


      Liên đại nhân ngẩng đầu: “Thần đoán rằng… Hoàng Thượng chắc chắn điều binh lên phía bắc, trục xuất bọn người Hồ Duệ tộc! chỉ đám hỏi, cho dù là Hồ Duệ chủ động cầu hòa, theo tính cách của hoàng thượng, cũng chưa chắc đáp ứng.”


      Ngữ khí chắc chắc mà cứng rắn, nghe lọt vào tai, cũng là vô cùng châm chọc.


      “Ha ha ha…” Ngửa mặt lên trời cười to, sau khi cười, lại lắng xuống trầm cùng thâm u. Mặc Húc khẽ thong thả hai bước, ống tay áo hoa quý vung qua chiếc bàn đá, đôi mắt sắc bén đảo qua niên lão đại thần, “Liên đại nhân, quả nhiên là rất hiểu Trẫm…”


      Trốn ở sau bụi hoa, Mặc Kỳ nhíu mày sâu, lí do, chỉ có thể bặm môi nín thở tiếp tục nghe lén, nhưng hề chú ý đến vẻ mặt thống khổ của Ca nhi bị mình che miệng…


      Tựa hồ, tất cả đều toạc ra.


      “Nếu đại nhân tính toán tài tình như thế, bằng đoán việc, lúc này đây Trẫm muốn làm gì?” Ý cười nhàn nhạt, lên khuôn mặt tuấn mỹ uy nghiêm của .


      Liên đại nhân thở dài sâu, cảm giác áp bách nặng nề như vậy truyền đến, nhưng lại khiến trong lòng của ông ta dấy lên vài phần tiếc hận cùng thương hại: “Hoàng Thượng, trong thiên hạ, hay là vương thổ (*đất đai của đế vương), nếu là có người muốn tranh, cũng là sớm lộ ra ý định từ lúc tranh giành ngôi vị hoàng đế, cần đợi đến lúc này mới có tâm ý mưu phản? Hoàng Thượng thích chơi đùa mưu quyền, nhưng đối mặt ngoại xâm vẫn còn như vậy, chịu thiệt, chắc chắn là muôn dân a!”


      phen ra, xuất phát từ nội tâm, nhưng từng chữ lại giống như đao nhọn, đâm vào trong lòng vị đế vương kia!


      Mặc Húc nhìn chăm chú lâu vị thần tử trải qua hai triều kia, chậm rãi tới gần ông ta, hơi cúi người xuống, khẽ với vẻ xem thường: “Đại nhân, rất ngây thơ a… Nếu phải Trẫm chơi đùa mưu quyền, làm sao ngồi lên ngôi vị hoàng đế này? Nếu Trẫm nhân từ nương tay, thiên hạ này làm sao đổi chủ, chỉ sợ Trẫm đến chết cũng ràng!” Trong đôi mắt thâm sâu kia tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương, thẳng bức nhân tâm! “Muốn trách, cũng chỉ có thể trách chính chấp nhận số mệnh… Trẫm nhẫn đến vậy là khoan hồng độ lượng rồi …”


      Sau bụi hoa, Mặc Kỳ cả người chấn động!


      Bụi hoa khẽ run, ngay cả sương sớm cũng đều rơi xuống…


      “Ai?” tiếng quát chói tai! ánh mắt sắc bén của Mặc Húc xuyên thẳng qua bụi hoa, nhìn về phía chỗ trốn của bọn họ!


      Bị phát rồi…


      Mặc Kỳ trong lòng run lên, mang theo Ca nhi trong lòng xoay người đến chỗ khác trốn!


      Người ở bên trong bụi hoa có ý bước ra, cặp mắt thâm sâu của Mặc Húc vừa chuyển, ống tay áo màu hoàng kim vung lên mạnh! Chiếc ghế đá nặng nề ở dưới bị bàn đá bị nội lực thâm trầm kéo lên, thẳng tắp bay tới chỗ bọn họ thân, mang theo lực đạo trong nháy mắt khiến người hôn mê bất tỉnh!!


      Mặc Kỳ ngây cả người, vội vàng đẩy Ca nhi trong lòng ra, hai tay rắn chắc nắm chặt, đan chéo để lên chắn trước người!


      “Rầm ——!” “Ầm ——!”


      tiếng vang lên, lực đạo nặng nề đánh vào hai tay đan chéo của thiếu niên, bức kêu lên tiếng đau đớn!


      Tất cả mấy người trong ngự hoa viên đều sợ ngây người, mắt thấy ghế đá nhanh như chớp bay tới, mạnh nện lên người thiếu niên kia, đẩy thân thể lui lại vài bước, lại “Rầm” tiếng vỡ tan ra, vỡ thành từng mảnh!


      “Khụ khụ…” Nội lực mạnh mẽ khiến Mặc Kỳ suýt nữa chịu nổi, hòn đá đập vỡ rơi xuống từng mảnh bên cạnh, nâng mắt nhẫn, chỉ cảm thấy dưới gối mềm nhũn, cả người nửa quỳ xuống, nắm đấm chống xuống đất, buồn bực ho lên…


      Ca nhi bên cạnh kêu lên sợ hãi rồi lấy tay che miệng, ép buộc chính mình phát ra tiếng thét chói tai, mãi đến lúc thấy chống đỡ được, thân thể ngã xuống, mới thất thanh kêu lên: “Thất vương gia!”


      yên tĩnh khắp toàn bộ ngự hoa viên, bất thình lình phá tan!


      Liên đại nhân bên cạnh cũng hoảng sợ, nét mặt già nua trở nên tái nhợt vô cùng, bước chân gấp rút chạy tới, “Điện hạ…”


      Đáy mắt dày đặc sát khí dần dần rút , Mặc Húc chậm rãi thu hồi tay áo, dừng ở thiếu niên tuấn nửa quỳ mặt đất được Ca nhi nâng dậy kia, thấp giọng lẩm bẩm: “Là ngươi…”


      Ngực như là bị đá đè lên, đau nhức thể át được…


      Lấy tay gắt gao che ngực, Mặc Kỳ khốn khổ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt dò xét mà đề phòng của vị đế vương kia.


      Làm sao… Làm sao lại có nội lực thâm hậu như vậy… Mặc Kỳ nhíu mày, cánh tay đều bị ghế đá cứng rắn đụng vào muốn gãy, chỉ biết rằng thân thủ ca ca thâm sâu lường được, cũng biết, người vị đế vương này lại cũng có bí mật hiểm mà lưu tình chút nào như vậy…


      “Đúng… Ta có việc tìm Hoàng Thượng, chính là chưa từng nghĩ Hoàng Thượng có việc…” Thiếu niên đứng dậy, sắc mặt hơi chút tái nhợt, bất ngờ tránh khỏi vòng nâng của Ca nhi, “Quấy nhiễu thánh giá, Mặc Kỳ có tội…”


      Chậm rãi để hai tay đằng sau lưng, Mặc Húc khí định thần nhàn, đôi mắt đầy hàn khí nhìn .


      “Nếu biết là thất đệ, Trẫm cũng xuống tay nặng như vậy, ngự hoa viên này phòng ngự chặt, nếu luận về trị tội, cũng tới phiên thất đệ…” Đôi mắt u thản nhiên nhìn thẳng vào lão đại thần, “Liên ái khanh nếu có chuyện gì, lui , Trẫm… muốn cùng thất đệ tâm .”


      Biết được tâm tư đế vương kia, nhưng bất lực, Liên đại nhân sắc mặt trầm vài phần, hai tay ôm quyền: “Dạ, thần xin cáo lui…”


      Ca nhi ở đằng sau cũng nhận ra ngầm ý, buông lỏng cánh tay Mặc Kỳ ra, hơi có vẻ vái chào, muốn đồng thời lui cùng Liên đại nhân.




      “Chậm …” Mặc Húc chậm rãi tới gần, chăm chú nhìn tiểu cung nữ tựa hồ rất ít chú ý tới kia, “Ngươi là ai?”

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 105: Ta Đổi Chủ Ý
      Ta đổi chủ ý


      Ca nhi dựng thẳng lưng, lòng bàn tay bỗng chốc tràn đầy mồ hôi lạnh.


      Bất đắc dĩ xoay người, cúi đầu thấp giọng trả lời: “Khởi bẩm hoàng thượng, nô tỳ là Ca nhi, hầu hạ Uyển phi nương nương ở Tích Uyển cung…”


      Uyển nhi…


      Suy tư nửa ngày, lại đem ánh mắt nhìn về phía nàng ta, Mặc Húc chậm rãi bước thong thả vài bước, đôi mắt thâm sâu đen như mực chăm chú nhìn Ca nhi: “ cho Trẫm, ngươi nghe được điều gì?”


      Ca nhi chân muốn nhũn ra, từ lớn lên trong cung, đối với việc lớn trong cung, tránh được nên tránh, muốn đụng phải củ khoai lang phỏng tay như thế này (* ám chỉ chuyện khó giải quyết)…


      liên quan tới nàng ta, là ta…” MặcKỳ biện giải.


      ánh mắt sắc bén quét qua, đem lời thiếu niên kia muốn bức quay về!


      Ca nhi do dự lát, cúi đầu trả lời: “Khởi bẩm hoàng thượng, nô tỳ cái gì cũng đều nghe được , chỉ là… câu cũng nghe hiểu mà thôi, Nương nương dạy chúng nô tỳ ở trong cung hầu hạ chủ tử mới là việc trọng yếu nhất, những chuyện khác, đều liên quan tới nô tỳ.”


      Nữ hài nho , tiếng trong trẻo mang theo tia gợn sóng.


      Chăm chú nhìn nàng lát, mặt Mặc Húc lên nụ cười nhàn nhạt, thu hồi ánh mắt.


      “Mặc Kỳ …” tiếng khẽ gọi, vị đế vương uy nghiêm kia ngồi xuống nơi bàn đá, ánh mắt khiếp người mang theo ý cười nhàn nhạt đảo qua người thiếu niên hơi giật mình kia, “Ngươi từ Lạp Sơn đường xa mà đến, Trẫm, hình như còn chưa có thưởng cho ngươi cái gì… Trẫm thấy tiểu cung nữ này cũng tệ lắm, bằng thưởng cho ngươi, làm nha đầu theo hầu bên người, được chứ?”


      Cái gì? !


      Mặc Kỳ mở to hai mắt nhìn, thốt lên: “Ta, ta cần…”


      Mồ hôi trong lòng bàn tay Ca nhi chảy ra nhiều hơn, ngước mắt lên liếc mắt ngắm thiếu niên kia cái, trong lòng thầm , mệnh lệnh hoàng đế nên bất tuân nhanh như vậy chứ, ngu ngốc, ngay cả lời uyển chuyển chút cũng


      Ánh cười mất , sắc mặt Mặc Húc có chút lạnh như băng, thản nhiên chăm chú nhìn .


      đúng… Ta là , trong phủ ca ca an bài sắp xếp người đến hầu hạ ta, ta cần người trong cung…” Thiếu niên cúi đầu, dùng cách thức non nớt giải thích, tiếng trầm ổn mà kiên định.


      ra trong mắt thất đệ, người trong cung này, thể chịu được như thế sao…” Tiện tay cầm chén rượu bàn đá lên, đế vương kia làm như lẩm bẩm tự với mình, nhưng trong lời hoàn toàn lộ ra sắc bén.


      Mặc Kỳ nhếch miệng lên, được lời nào.


      nhớ lại đoạn đối thoại bí đến cực điểm vừa rồi, tựa hồ là cái gì cũng đều , nhưng trong lời lại vô hình lên tình cảnh vô cùng nguy hiểm của ca ca có, cho tới bây giờ cũng biết quan hệ trong huyết thống hoàng thất lại có thể có cừu hận khắc cốt thấu xương như vậy, có thể từ thủ đoạn như thế, khó trách…


      Khó trách ca ca luôn muốn trở về, ở trong hoàng thành giờ phút này giống như lồng giam, sao lại cũng ngốc quá.


      “Hoàng Thượng, ” giọng trong trẻo cất lên, Ca nhi quỳ xuống, ánh mắt trong veo, “Thất vương gia ở bên ngoài nhiều năm nên rành thế , có thuận theo Hoàng Thượng cũng là bình thường, mong Hoàng Thượng nên so đo với thất vương gia, muốn trách, trách Ca nhi tốt, nên trách Vương gia .”


      Tiếp theo, là cúi lạy sâu.


      Mặc Kỳ cắn răng, tiểu cung nữ này, là hết thảy đều bình tĩnh hơn , chút hoang mang, giống như trời sập xuống đều quan trọng, là đáng giận…


      “Ai ngươi tốt? Ta nghĩ muốn ngươi muốn, muốn tự nhiên muốn, bây giờ, ta đổi chủ ý !” Vô duyên vô cớ hướng về phía nữ tử phía dưới vài câu, Mặc Kỳ đem ánh mắt hướng Mặc Húc, “Hoàng Thượng, hoàng cung này ta dạo đủ rồi, ngày mai ta liền mang theo nàng đến phủ ca ca, được chứ?”




      “Cũng được…” Mặc Húc đứng dậy, trong mắt kín đáo có ánh cười, đến bên cạnh , hơi chút cúi đầu, “Ngày mai là ngày đại hôn của Tam đệ, có ngươi ở đó, tin chắc Tam đệ rất vui mừng…”

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 106: Phía Tây Vương Phủ
      Trong đôi mắt đế vương kia, tràn đầy quan tâm thân thiết.


      Khoảng cách gần như thế, khiến thiếu niên kia hơi chút nhíu mày, phát chút khác thường.


      Lẳng lặng lui về phía sau từng bước, Mặc Kỳ cúi đầu, “Tạ Hoàng Thượng…”


      Trong ngự hoa viên tràn đầy mờ ảo, những đóa hoa vây quanh làm thiếu niên kia giống như hư ảo, liếc mắt quan sát tiểu cung nữ quỳ mặt đất cái, quên ánh mắt vô tội lại trong trẻo của nàng, thẳng quay đầu trở về, vài bước lại rốt cục nhịn được dừng lại, nghiêng đầu : “Ai, rốt cuộc có muốn hay ?”


      Ca nhi lấy lại tinh thần, liên tục ngừng xoa xoa hai đầu gối, từ mặt đất đứng lên, chạy chậm vài bước đuổi theo.


      Phía sau, ánh mắt đế vương thâm sâu mà xa xăm kia, gắt gao dõi theo…


      Đại hôn của Uyên vương.


      Toàn bộ hoàng thành đều dường như náo nhiệt hơn vài phần, từ ngoài thành mãi cho đến cửa vương phủ, những tua giấy đỏ bay bay hạ xuống.


      Mãi đến lúc giờ Thân, thanh huyên náo chúc mừng tràn ngập khắp phố phường mới dần dần rút , mặt trời ngả đằng tây, tất cả quan viên triều đình đều ngồi vào buổi vãn yến, lúc này việc bọn hạ nhân phải làm, là đem lễ hỏi quan viên các nơi kiểm kê lại, lại dọn sạch mấy trăm bồn hoa nở rộ bày xung quanh vương phủ..


      Rrốt cục vẫn đủ nhân công, đành phải gọi các nương Uyển Nghệ quán vốn ngày thường nhàn rỗi có việc gì đến làm.


      “…”


      “Thực là… Chúng ta cũng phải hạ nhân, chuyện lặt vặt này tại sao lại đến phiên chúng ta đến làm? !”


      “Chính là, bảo chúng ta dọn các chậu hoa ư? ! Chúng ta sao lại phải tới nơi này hầu hạ, đón dâu sao chứ? để Vương phi dị tộc rồi, còn muốn dọn sạch quán của bọn tỷ muội chúng ta sao ?!”


      “Ai u, ngươi cẩn thận chút! Có thể tay chân hay …”


      Lời đầy oán giận, các nương đảo tròn mắt khó chịu, tình nguyện mà dọn mấy trăm bồn hoa vào vương phủ.


      Đón dâu. Vương phi.


      Những chữ này, tràn ngập trong tai suốt cả ngày.


      Lạc Cơ Nhi chậm rãi ngồi xổm xuống, trước mắt là chậu lan hồ điệp kiều diễm nở rộ, trong màu đỏ lộ cánh hoa tím sậm, loại hoa này, luôn nở tới mới to nhất liền lập tức tàn lụi, nàng có chút ngây người, ngón tay mảnh khảnh chạm vào đóa hoa mềm mại kia, đầu ngón tay trắng nõn càng có vẻ tái nhợt hơn.


      “Thất thần làm cái gì? Còn mang ?” Giọng bình thản nhưng uy nghiêm, xuyên truyền đến.


      Đầu ngón tay run lên, ngón tay trắng nõn dính chút phấn hoa, Lạc Cơ Nhi quay đầu lại, nhìn thấy vẫn thân bạch y như thường ngày, kiên nhẫn nhìn nàng.


      Cũng nửa câu, thân hình nho nhấc chậu hoa lên, đất trong chậu hoa làm bẩn ống tay áo hồng nhạt của nàng, khuôn mặt nàng nhắn ôn nhu, ngay cả mày cũng nhăn chút nào.


      “Bên ngoài tường viện phía tây vương phủ còn ít nữa, đợi lát nữa ngươi nhớ qua dọn sạch…” Nhìn thoáng qua, thản nhiên câu.


      Lạc Cơ Nhi dừng bước, ánh mắt trong veo khỏi nhìn nhìn về phía tây, đúng là mặt trời chiều ngả đằng tây, tường viện cao cao kia có vẻ nghiêm trang khác thường.


      “Đừng nghĩ thừa dịp loạn đào tẩu…” Ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhắn xinh đẹp gì sánh được nàng, vẫn thản nhiên như trước , “Ta cho ngươi thời gian khắc, trừ phi ngươi mọc cánh mới có thể bay ra khỏi thành này, nếu , cũng đừng nghĩ trốn, biết chưa?”


      Ngày hôn lễ quá mức hỗn loạn, trong vương phủ người đến người , mà mệnh lệnh duy nhất của Vương gia dặn dò chính là được để mất người, mà hiển nhiên, người kia chính là…


      Lạc Cơ Nhi bỗng nhiên liền cảm thấy chậu hoa trong lòng có chút nặng thêm, ánh sáng còn sót lại khuôn mặt nhắn ôn nhu cũng ảm đạm vài phần.


      “Biết rồi, nghỉ thôi, cần coi ta Đâu.” Làn váy khẽ lay động, nàng bước vào trong vương phủ, nhàng .


      khẽ nhướng hàng mày phượng ninh, nhìn thân ảnh bé quật cường kia, trong lòng nổi lên tia chua xót.


      Quả là tự chuốc khổ vào thân, phải sao?


      Thời điểm tân vương phi nhập môn, nàng lơ đãng quan sát chút bộ dạng Vương phi kia, quả nhiên là công chúa bộ lạc phương bắc, mi vũ linh động cùng ngạo khí chói mắt bức người, nữ tử như vậy, sao có thể dung được trong lòng trượng phu của mình còn có người khác?


      Mặt trời chiều vẫn chói mắt như trước, Lạc Cơ Nhi khỏi lấy tay chắn ánh sáng, vòng qua tường viện đến phía tây.


      đống thược dược nở bung đỏ thắm.


      Nàng bỗng chốc ngây người, bàn tay bé che ánh mặt trời chậm rãi hạ xuống, tiện thể lấy tay chậm rãi xoa xoa mồ hôi lấm tấm cằm.


      Quả nhiên là, nhiệm vụ thực là to lớn a…


      Bên tai dường như vẫn tiếng pháo vang như trước, trong mắt đều là sắc lửa đỏ, nàng lui vào , đôi mắt trong veo đạm mạc như nước, nếu đây là muốn nàng nhìn thấy, như vậy nàng nhìn thấy chính là, cũng chẳng có gì to tát cả, hôn lễ vương phủ tổ chức oanh oanh liệt liệt, đến lúc vãn yến còn có vương tôn quý tộc tới dự tiệc, cũng có sứ giả Hồ Duệ tới chúc mừng, có gì bất ngờ xảy ra cả, thiên tử đương triều cùng thủ lĩnh Hồ Duệ đều tới đây.


      Chỉ là, nàng dường như mệt quá, có sức lực xem này nọ nữa.


      Thân hình nhắn cúi xuống, bàn tay bé chạm vào chậu hoa bên cạnh, muốn dùng sức nâng lên, nhưng chậu hoa bỗng nhiên rất nhiều, giống là có người kéo chậu hoa kia để bưng, vững vàng đưa đến trong lòng nàng——


      Lạc Cơ Nhi nhíu mày sâu, nghiêng mặt , hoảng hốt nhìn thấy thân ảnh sắc màu hoàng kim, màusắc như vậy trong ánh chiều tà hơi chút chói mắt.


      “Sao mình lại làm những việc này?” Giọng trầm thấp mang theo từ tính, giống như cố ý đè thấp, để sát vào bên tai của nàng.


      ——! !


      Tim bỗng chốc đập dồn dập, nàng nhớ giọng này…


      Hoảng hốt xoay người, Lạc Cơ Nhi trừng to mắt, nhìn thấy khuôn mặt ngược sáng của nam tử kia, mặc long bào hoa quý màu hoàng kim, cứ như vậy xuất ở bên ngoài tường viện vương phủ mà coi ai ra gì, cúi người xuống, hướng về phía nàng , mang theo vẻ quyến luyến lâu gặp.




      Ôi——! !

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 107: Cưỡng Ép.
      Hít vào ngụm khí lạnh, Lạc Cơ Nhi sợ tới mức lui về phía sau, chậu hoa ôm trong tay cũng bỗng nhiên buông lỏng, rơi thẳng xuống mặt đất!


      “Rầm ——!” Bồn sứ rơi xuống đất, hề bất ngờ dã liền vỡ thành mảnh , ngay sau đó truyền đến tiếng kêu đau đớn, Mặc Húc nhíu mày, cảm giác được chậu hoa bên cạnh vừa vặn rơi vào giữa giày đen của , đau đớn bỗng chốc truyền lên từ mắt cá chân…


      Lạc Cơ Nhi sợ tới mức động đậy, nhìn chậu hoa kia bị chính mình đánh rơi chia năm xẻ bảy, lại nhìn vị đế vương cau mày kia, khuôn mặt nhắn tái nhợt.


      phải là… Thực xin lỗi! Ta phải cố ý…” Nàng vô thức lùi về phía sau, nắm làn váy muốn quỳ xuống…


      Cảm giác đau đớn giảm , mày Mặc Húc buông lỏng, nheo mắt nhìn thân mình nho của nàng trốn phía sau, vô thức vươn tay kéo nàng đứng lên muốn nàng quỳ xuống, trong ánh mắt nàng có hơi chút kinh ngạc, cổ tay kéo mạnh nàng vào bóng đen do thân hình cao lớn của phủ xuống!


      Kinh hồn chưa bình tĩnh lại, Lạc Cơ Nhi liền ngửi thấy mùi của .


      Mùi mạnh mẽ đặc trưng của người đàn ông chín chắn, khí phách, và cao quý…


      Trái tim đập sắp vỡ ra, hơi thở nàng ổn định, muốn tránh khỏi cánh tay đó, nhưng phát ra bàn tay của nắm chặt.


      quen với tính bá đạo cùng tùy hứng của đế vương này, Lạc Cơ Nhi trấn an chính mình trước mắt đừng hoảng hốt, đôi mắt trong veo nhìn xung quanh, mới phát có mấy thị vệ trong cung canh giữ ở lối vào bên tường phía tây, còn bên kia là ngõ cụt, chẳng trách mà…


      Chẳng trách tới chân tay như vâyk, bốn phía bóng người cũng có.


      “Gặp nàng là khó, nếu Trẫm lần này chủ động xuất cung, còn biết khi nào có thể nhìn thấy vật ám ảnh người khác nhà nàng…” Giai nhân trong lòng, bất động cũng náo loạn, Mặc Húc hơi chút si mê, đè thấp giọng để sát vào khuôn mặt nhắn của nàng.


      Lâu lắm chưa có gặp nàng , bàn tay giữ chặt cánh tay nàng cũng run run, khí huyết toàn thân đều sôi trào, trong đầu kêu gào muốn ôm nàng vào trong lòng.


      Cánh tay mịn màng, bị bóp đến hơi có chút đau nhức…


      “Hoàng Thượng… Thỉnh buông tay…” Cảm giác bức bách xa lạ mỗi lúc nổi sóng, Lạc Cơ Nhi thậm chí dám nhìn ánh mắt của , chỉ có thể thấp giọng mở miệng.


      Buông tay? Mặc Húc nhướng mày, nhìn ra khó chịu của nàng, lực đạo hơi chút thả lỏng, nhưng vẫn buông ra, ngược lại càng sáp lại nàng gần hơn.


      “Thế nào, phải luôn luôn thương nàng sao, làm hôn lễ mà thôi, như thế nào liền bắt nàng làm loại việc nặng nhọc như thế này?” Vươn tay, lướtqua mồ hôi thấm ẩm ướt khuôn mặt nàng, ánh mắt nóng rực bao phủ nàng càng trở nên càn rỡ hơn.


      Lạc Cơ Nhi né tránh, trong đôi mắt ôn nhu lên tia sợ hãi, ngón tay tùy ý của dừng lại giữa trung.


      “Ta vốn cũng chỉ là tù binh, làm chuyện này cũng thực bình thường.”N àng thản nhiên , nhưng trong đầu lên thân ảnh nam tử tà mị kia. tuấn mỹ như thần, mặc hỉ phục vào, biết hình ảnh phiêu dật như thế nào…


      tiếng cười nhạo tràn ra khỏi môi, Mặc Húc nhẫn đủ lạnh lùng của nàng rồi, đưa tay lập tức nửa nâng người nàng lên, bắt buộc nàng đón nhìn ánh mắt thâm tình của , “Khi nào trở nên chịu nghe lời như vậy, vật ?” Đầu ngón tay cẩn thận xoa lên da thịt non mềm của nàng, thể tự kềm chế, “Nàng biết khẩu khí của nàng như vậy làm lòng người thấy thương tiếc sao? Nếu Mặc Uyên nghe được, biết hổ thẹn nhường nào…”


      Hổ thẹn…


      Lạc Cơ Nhi ngưng thở, tiếp đó, biết làm sao lại có dũng khí hung hăng tránh thoát khỏi kiềm chế của !


      “Đùa bỡn người khác cảm thấy vui lắm sao? Hoàng Thượng…” Đôi mắt trong veo, mang theo vẻ quật cường non nớt, giống như tiểu tiên tử nhiễm bụi trần, hề úy kỵ chăm chú nhìn , “Nhưng mà lần này Hoàng Thượng nhầm rồi, người như ta ở bên trong Uyển Nghệ Quán có rất nhiều, sợ là chẳng hổ thẹn nổi. Nếu Hoàng Thượng có việc gì, ta phải về đây.”


      đợi ngăn trở, Lạc Cơ Nhi thẳng qua bên người , gió thổi làn váy của nàng, sa mỏng tung bay…


      Đôi mắt lạnh lùng của Mặc Húc chớp mắt cái, bắt gặp tia đau thương đến cực điểm trong đáy mắt nàng.


      “A…”


      tiếng kêu , Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn, cả người bị kéo mạnh vào trong ngực ! Tiếp đó, thân hình lướt , mang theo tiểu tiên tử nhu nhược xinh đẹp trong lòng quẹo vào góc người, nhanh chóng hung hăng đè người trong lòng lên vách tường!


      Đau…


      Lạc Cơ Nhi cắn môi dưới, mới nén nổi tiếng kêu đau, thân mình nho chưa trở mình đứng thắng, bị thân hình cao lớn của sáp lại, còn chút khe hở, đè lên vách tường lạnh như băng, hai tay trườn lên theo sườn thắt lưng nàng, giữ chặt tấm lưng nhắn xinh xắn của nàng.


      Mặc Húc biết chính mình quá mạnh tay, khiến nàng đau đến than , chỉ là…


      khống chế nổi bản thân.


      Cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn người như thế, muốn khiến nàng thần phục, khiến nàng thúc thủ vô sách, nhìn nàng thương tâm muốn chết sau đó chỉ có thể ngã vào trong ngực của quật cường của nàng quá mức chướng mắt, chướng mắt đến khiến nhịn được muốn phá hủy…


      Khoảng cách ngày càng gần, khiến Lạc Cơ Nhi quên cả gào thét, trái tim cũng nhanh chóng muốn từ tron ngực nhảy ra


      “Cùng trẫm vào cung… được …” Chế trụ cái gáy của nàng, Mặc Húc mở miệng, thanh trầm thấp kéo dài.


      Lạc Cơ Nhi cả người chấn động!


      Hô hấp nóng rực, ôm đến nghẹt thở, Lạc Cơ Nhi kinh ngạc nâng lên đôi mắt trong suốt, ở trong mắt đế vương kia nhận ra dục vọng chinh phục của .


      phải thương lượng, phải hỏi, trong ánh mắt của có dục hỏa bừng bừng mang theo chiếm hữu, thậm chí ngại để nàng nhìn thấy…





      Nàng muôn tiến cung…


      Cắn chặt môi dưới tái nhợt, Lạc Cơ Nhi thân thể nhịn xuống run rẩy, run giọng mở miệng: “Buông…”


      Nụ cười khí phách mà khát máu nở rộ bên môi, Mặc Húc mảy may để ý tới phản ứng của nàng, chậm rãi cúi người, tới gần môi cánh hoa đỏ bừng của nàng.


      “Ngươi buông ! Ta kêu người đến bây giờ…”Ngón tay run run nắm chặt quần áo , Lạc Cơ Nhi lòng chua xót quay đầu , muốn rơi lệ.


      Trong đầu lại lên thân ảnh nam tử kia, hôm nay là ngày đại hôn của , lúc này , hẳn làm gì…


      “Được, nàng kêu …” nhàng cắn cằm nàng, rước lấy tiếng than của nàng, Mặc Húc mở miệng, cảm giác được thân thể của nàng trận chật vật co rúm lại, “Trừ bỏ , có ai dám cãi lời Trẫm! Nàngcó thể kêu lớn tiếng chút, xem có đến cứu nàng hay !”


      Môi hung hăng hôn lên mặt của nàng, từ đường cong duyên dáng cần cổ trắng như tuyết của nàng đường hôn xuống… Ngày đại hỉ, khách khứa và bằng hữu ngồi đầy, sau lưng là phồn hoa náo nhiệt, ai quản được hết thảy chứ?


      “Đừng…” cảm giác xa lạ vô cùng thân mật khiến cả người nàng run rẩy, hốc mắt tràn đầy hơi nước mông lung, Lạc Cơ Nhi liều chết giãy dụa, “Mặc Húc! Ngươi đường đường là thiên tử Lạc Quốc, chẳng lẽ cũng chỉ dùng sức mạnh sao? !”


      “Đúng vậy!” hô hấp khó khăn, kề sát da thịt nõn nà của nàng, “Nàng sớm muộn gì cũng là người của trẫm, trẫm là điên rồi mới có thể chờ nàng lâu như vậy! Lúc này đây, nàng đừng hòng trốn nữa…”


      Lời vửa buông ra, thân mình bé hồng nhạt của nàng bị quấn vào trong long bào màu hoàng kim, trở nân hít thở nặng nề, giống như mãnh thú tham lam cắn nuốt con mồi của mình!


      Nàng giãy dụa, rơi lệ, cái miệng nhắn thê ai từ mới bắt đầu kháng cự đến cuối cùng là cầu xin tha thứ, cũng ngừng lại, chỉ là xé rách quần áo màu hồng nhạt của nàng, bàn tay to hung hăng nhàng xoa nắn da thịt băng tuyết trần trụi của nàng, cảm xúc mềm mại đáng đến cực điểm khiến thở dài sâu…


      cần, van ngươi… A!” Cuồng loạn giãy dụa đều làm dừng lại được, Lạc Cơ Nhi run run khóc, sợ tới cực điểm, nàng muốn gọi tên người kia, hai chữ đến bên miệng lại bị nàng cắn nát cánh môi, chặn lại phát ra tiếng.


      Thân thể nữ tử non nớt, xinh đẹp trí mạng của nàng làm mất hồn từ lâu, dừng được, động tác trở nên càng thêm dã man!


      “Cơ Nhi! —— ” tiếng gọi rất xa, cách tường viện, truyền tới.


      Mặc Húc cả người chấn động, đôi mắt tràn đầy tình dục ngưng tụ lại, động tác vô thức ngưng trệ ——


      “Cơ Nhi! Ngươi ở chỗ nào? !” Giống như giọng non nớt của thiếu niên, mang theo vài phần lo lắng, xa xa vọng qua tường viện.


      Lạc Cơ Nhi nghe ra thanh kia.


      Nước mắt còn hỗn loạn lưu lại mặt, nàng hơi sửng sốt, trong lòng tuyệt vọng đến cực điểm nổi lên tia sáng, mở mồm muốn hô lên, nhưng cái tay lớn đưa qua, gắt gao che miệng nàng lại! Nàng chỉ “Ô” tiếng, toàn bộ thanh đều bị cắt đứt…


      Khí lực của , lớn…


      Toàn bộ thân mình vùi trong lòng , bị bịtmiệng, Lạc Cơ Nhi gấp đến độ rơi lệ, ủy khuất cùng sợ hãi cực độ khiến nàng run run đứng lên, mà Mặc Húc giữ chặt thân mình mảnh mai mềm mại trong lòng, tình dục chưa tán , trong đôi mắt tối tăm tràn đầy tơ máu xơ xác tiêu điều.


      Xem ra, hôm nay lại phải bỏ qua nàng…


      Trong lòng nổi lên trận đau đớn giống như xé rách cùng cam lòng, Mặc Húc cúi người, sâu nhìn vào đôi mắt mang theo nước mắ của nàng, thanh khàn khàn mà lạnh lẽo: “ đúng là khéo, Cơ Nhi…”


      Nghe ra lời uy hiếp của , Lạc Cơ Nhi cuộn mình đứng dậy, trong lòng e ngại tới cực điểm!


      Ta van ngươi… Ta van ngươi nhất định phải tìm được ta, ta ở chỗ này…


      Tiếng bước chân vội vã.


      Thiếu niên tuấn lãng nhíu mày lại, từ đầu tường tây tới, nhìn xung quanh, chỉ có thể thấy đám cây thược dược đầy mặt đất, nở rộ đỏ thắm vô cùng.


      Nàng ở nơi nào…


      “Ta biết ngươi ở đây, ngươi được trốn…” Thiếu niên cao giọng khẽ gọi, khát vọng nhìn thấy bóng dáng nhắn xinh đẹp kia, “Cơ Nhi, ngươi bước ra, ta là Mặc Kỳ , Cơ… Cơ Nhi!!”


      qua cái ngõ , thất thanh kêu , thấy được thân ảnh hồng nhạt cuộn mình ở trong góc!


      “Cơ Nhi… Ngươi, sao ngươi lại ở đây? !”


      Mái tóc đen bao vây thân mình nho của nàng, Lạc Cơ Nhi hô hấp chưa vững vàng, trong đôi mắt trong veo còn sót lại nước mắt nóng hổi, cả người ngừng run rẩy.


      Bên người bỗng nhiên phả lại hơi thở lúc nóng lúc lạnh, thiếu niên trong lòng đau xót, cúi người muốn đem thân mình nho của nàng ôm lấy ——


      “Đừng tới đây!” Nghẹn ngào mở miệng như điện giật, Lạc Cơ Nhi mãnh liệt lui về phía sau so mình đứng dậy, bàn tay bé nắm chặt y phục người!!


      Bên trong hai tròng mắt trong suốt chứa đầy ủy khuất cùng kháng cự, bả vai nàng khẽ run, gắt gao che lại vết cắn xanh tím mà nam tử kia vừa mới lưu lại vai nàng, hơi thở của giống như hồn tan, nàng trốn xong, tránh được…


      Mặc Kỳ sửng sốt, kinh ngạc nhìn hơi nước tràn ngập mắt nàng, giữa ngón tay còn sót lại đất trồng hoa, cùng với quần áo rách rưới…


      “Ta là Mặc Kỳ … Ta là Mặc Kỳ, Cơ Nhi!” Thiếu niên đau lòng cực độ ôm lấy nàng, để ý nàng giãy dụa, ấn đầu của nàng vào trong ngực mình, khiến phản kháng của nàng biến thành tiếng nặng nề nức nở lan tràn ra, “ cho ta biết chuyện gì xảy ra, có người khi dễ ngươi có phải ! Ngươi cho ta biết là ai… Cơ Nhi, …”


      Hoảng hốt cực độ khiến Mặc Kỳ bắt đầu năng lộn xộn, ôm chặt lấy thân mình nhắn mềm mại trong lòng, đau lòng đến tột đỉnh.


      Bị áp vào trong vòng ôm ấp mùi cam tươi mát, Lạc Cơ Nhi vô lực chống cự, chỉ nắm chặt vạt áo trước ngực , nức nở gắt gao nhắm mắt lại, chờ đợi cảm giác áp bách cùng ủy khuất tràn ngập trong đáy lòng vơi , lúc mở mắt ra lần nữa, xương ngón tay nàng nắm chặt đến trở nên trắng bệch, đôi mắt trong veo như trước chứa đầy nước mắt, thân thể cũng run rẩy nữa.


      có việc gì…” Nàng mở miệng, giọng non nớt khàn khàn mà vô lực, “Vừa rồi… vừa rồi lúc dọn hoa cẩn thận, té ngã…”


      Mặc Kỳ đờ ra, tiếp đó, trong cặp mắt trong trẻo liền nhuốm vẻ đau thương nồng đậm.


      “Dọn hội hoa xuân mà ngay cả quần áo cũng bị xé rách, ngươi cho ta là đồ ngu sao? !” Gắt gao giữ lấy bả vai mềm mại của nàng, nhẫn lâu của thiếu niên kia rốt cục tức giận bùng nổ, “Rầm” tiếng vang lên, ánh mắt nhìn lướt qua cây thược dược xinh đẹp diễm lệ nở đầy mặt đất, tức giận càng tăng lên!


      “Dọn hoa… Bọn họ gọi ngươi đến dọn hoa? ! Đám hạ nhân Uyên Vương phủ chẳng lẽ đều chết hết rồi sao?” Giọng Mặc Kỳ cũng thay đổi, ngón tay nắm chặt đến vang lên răng rắc, “Ca ca sao lại… sao lại…”


      Đột nhiên xoay người, trông thấy tiểu nương chỗ góc tường kia, yếu ớt mảnh mai trong bộ cẩm* bào hồng nhạt (*gấm), đôi mắt trong veo như nước của nàng thản nhiên nhìn bùng giận phát hỏa, đôi môi mỏng manh trở nên tái nhợt, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, dùng cảm giác đau đớn để khắc chế muốn chính mình run run…


      cơn chua xót nồng đậm xộc lên đến mũi, Mặc Kỳ ngồi xổm người xuống, kiềm chế đôi môi run run, đưa tay cầm lấy bàn tay bé lạnh lẽo của nàng, “, ta mang ngươi !”


      Hơi ấm nóng rực, bao lấy cổ tay có chút cứng ngắc của nàng.


      Lạc Cơ Nhi chậm rãi nhìn tia sáng phát ra từ trong cặp mắt trong trẻo của thiếu niên kia, nàng nhìn ra được vô cùng lo lắng cùng đau lòng mà chút nào che giấu, giống như dây leo, gắt gao quấn quanh nàng.


      “Là ai kêu ngươi đến tìm ta?” Giọng rất giống như nghe thấy được, tràn ra khỏi đôi môi tái nhợt của nàng.


      Mặc Kỳ giật mình, bàn tay nắm chặt tay nàng bỗng chốc hơi buông lỏng, chậm rãi cụp mắt xuống, khó khăn : “Là ca ca…”


      Trong lòng nổi lên chút đau nhức, Lạc Cơ Nhi lại khẽ mở miệng, “Vậy sao… vậy giờ làm gì?”


      Mặc Kỳ càng xấu hổ, cơn tức giận cùng oán giận vừa mới trỗi lên bị đè nén trong ngực, thể phát tiết: “Ca ca kính rượu… rất nhiều sứ giả Hồ Duệ đến đây, ca ca từ chối được…”


      Kính rượu…


      Nhắm mắt lại, trong lồng ngực đón nhận từng đợt sóng đau đớn nghiền nát tâm can.


      Lạc Cơ Nhi mở to mắt, đem bàn tay bé từ trong lòng bàn tay chậm rãi rút ra, thản nhiên mở miệng: “Ta biết rồi.”


      Mắt thấy nữ tử nho kia đứng dậy, chậm rãi đưa tay giũ bỏ bùn đất đầu gối, thần sắc thay đổi cầm lấy từng mảnh quần áo bị xé rách, đầu ngón tay màu trắng thắt chúng lại thành nút thòng lọng, Mặc Kỳ trong lòng đau xót, miệng vỡ òa: “Ta rồi… Ta mang ngươi !”


      thế nào?” Nữ tử nho , cặp mắt trong veo nhìn chăm chú, giữa ánh chiều tà, giống như đóa ngọc lan vừa mới nở rộ, “Ta có thể trở lại, thất vương gia, ngươi có thể sao?”


      Mặc Kỳ cứng đờ, giọng nàng ràng là trong trẻo như nước, lại khiến nghe ra bất đắc dĩ cùng đau đớn giống như bị oan ức!


      Có thể sao…


      Mang nàng , bao giờ trở về nữa, Mặc Kỳ, ngươi có thể làm được sao? !


      Đau đớn khắc khoải, khiến thiếu niên kia nhịn được mà nhướng mày, nhìn ánh chiều tà buông xuống nữ tử giống như tiên tử kia, nhưng hai tay lại run run dám chạm vào nàng nữa!


      “Xin lỗi…” Hàng mi lay động tựa như cánh ve, Lạc Cơ Nhi chậm rãi cúi người nâng chậu hoa lên, khuôn mặt nhắn ôn nhu nhuốm vài phần thê mỹ ray rứt, “Ta nên như vậy với ngươi, Mặc Kỳ. Ta có bất cứ quyền lợi nào để ngươi mang ta , càng có quyền lợi để ngươi theo ta vọng tưởng rời vương phủ này, là lỗi của ta.”


      Dưới trời chiều, nàng vỗ về chơi đùa đóa hoa mềm mại kia, thấp giọng nỉ non: “Chỉ là… vì sao lại cấp cho ta hy vọng? Để cho ta mình tự sinh tự diệt, tốt sao?”


      Giọng nàng rất , Mặc Kỳ chữ nghe cũng lọt.


      Bàn tay dần dần nắm chặt, cho đến khi khớp xương đều bắt đầu trở nên trắng bệch…


      Thiếu niên kia đột nhiên tiến lên vài bước, kéo lấy cổ tay nhắn trắng nõn của nàng, trong mắt phát ra tia sáng chói mắt!




      “Lạp sơn… Ta mang ngươi Lạp sơn!” Tay bởi vì quyết định trọng đại này mà khẽ run lên, “Ta cũng thích hoàng cung, thích nơi này, chúng ta cùng , được ? !”

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 108: Mệnh Lệnh Của Vương Phi
      Mệnh lệnh của Vương phi


      “Rầm ——! “


      Cổ tay bị kéo lấy, lòng bàn tay buông lỏng, chậu hoa kia liền rơi xuống, vỡ tan mặt đất.


      Lạc Cơ Nhi khẽ nhíu mày, hình như đây là lần thứ hai nàng lại đánh vỡ chậu hoa.


      Đôi mắt trong suốt ngẩng lên, nàng lẳng lặng chăm chú nhìn thiếu niên tuấn lãng chói mắt kia, hiểu sao lại quyết định như vậy, người đó là ca ca ruột của , sao lại có thể bỏ qua như vậy được…


      nhàng lắc đầu, nữ tử giống như hoa ngọc lan trắng đó, chậm rãi cố tách cổ tay của nàng ra khỏi , nhưng rồi phát thiếu niên kia nắm quá chặt, làm thế nào cũng gỡ ra được.


      “Mặc Kỳ —— ” Nàng nhíu mày kêu , trong giọng mang theo ý cầu xin.


      “Tại sao lại cự tuyệt!” Thiếu niên muốn nghẹn ngào, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, “Ca ca quá đáng như vậy… quá đáng như vậy, ngươi cũng cảm thấy uất ức sao? ! Ngươi cho ta biết, có phải để ngươi hay , có phải ? !”


      “Điện hạ…” tiếng kêu bình thản vang lên, nhanh chậm, mang theo chút hơi lạnh như băng từ phía sau truyền đến.


      Bả vai bị nắm đến đau nhức, ánh mắt Lạc Cơ Nhi khổ sở, nhanh chóng che giấu nỗi đau đớn trong lòng tràn ra, thấp giọng : “Ngươi buông ta ra, có người…”


      Mặc Kỳ dừng lại, đột nhiên quay đầu, trông thấy nữ tử trong bộ y phục trắng tinh, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt có chút hơi ấm quan sát hết thảy cảnh tượng nãy giờ.


      Người kia có chút xa lạ, lại có khí thế lạnh nhạt hơn người làm cho trong lòng người đối diện có hơi chút rụt rè.


      “Có người ở đây thế nào?” Mặc Kỳ buồn bực, như trẻ con nắm lấy cổ tay Lạc Cơ Nhi đem nàng giấu ra sau lưng, liền cũng thị uy nhìn nữ tử lạnh như băng kia, “Ngươi là người nào, muốn làm cái gì?”


      Ánh mắt thản nhiên đảo qua khuôn mặt thiếu niên kia, tịnh lời, chỉ là khi nhìn thấy cây hoa thược dược nằn trơ trọi dưới đất, đôi mày thoáng chốc nhíu lại.


      “Tiểu nô trong tay của ta làm việc lười biếng, ta đến xem xem mà thôi, Thất điện hạ…” mở miệng, vẫn là thái độ kiêu kỳ hay xiểm nịnh như trước.


      Làm việc lười biếng…


      Mặc Kỳ nắm chặt bàn tay bé phía sau, để ý đến nàng giãy dụa, qua : “Về sau chuyện lặt vặt này, nếu muốn nàng làm, trước hết phải được ta cho phép! Về phần cây hoa thược dược này, cho dù chết héo làm sao? ! Bổn vương giờ muốn dẫn nàng ra ngoài, ngươi tốt nhất nên ngăn cản!”


      Ngay lập tức, lôi kéo nàng ra phía ngõ .


      “Vương phi có lệnh, tuyên triệu toàn bộ tiểu nữ nô trong phủ đến ngoài hỉ phòng chờ, ta mới lại đây gọi người…” qua sát bên người nàng, thản nhiên , miệng lạnh lùng như trước, “Điện hạ, còn muốn sao?”


      Bước chân dừng lại, Mặc Kỳ chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay mình, “Vương phi? Vương phi nào?”


      “Hồi bẩm điện hạ, đương nhiên là… Vương phi hôm nay mới cưới.”


      Vẫn trốn phía sau Lạc Cơ Nhi giật mình, hơi thở như muốn nghẹn lại, đôi mắt trong suốt nhìn về phía sau thiếu niên quật cường kia, phía nữ nhân y phục trắng đó!


      ngẩng mặt lên, nhìn lại nữ tử bé kia, trong đôi mắt lạnh lùng, bỗng nhiên thoáng chút gì đó đành lòng!


      Đèn đuốc sáng trưng, ánh nến lay động!


      Bước chân có chút rối loạn, Lạc Cơ Nhi bị vài tiểu nô phía sau đẩy, ngã vào hỉ phòng đỏ chói.


      Nơi nơi đều là màu đỏ chói mắt, lò hương cháy mang theo chút hơi vị dục tình, mười mấy tiểu nô khỏe mạnh vây xung quanh.


      Ánh nến có chút chói mắt, Lạc Cơ Nhi lấy mu bàn tay che ánh mắt, hàng mi dày rậm của nàng khẽ chút run rẩy.


      “Hồi vương phi, mọi người được dẫn đến …” Hỉ nương rút chiếc khăn buộc chặt ở bên hông, nịnh nọt ve vẩy chúc phúc.


      Phù… tiếng thở mạnh, nữ nhân mặc hỉ phục đỏ rực ngồi, giơ tay kéo mạnh chiếc khăn đỏ tươi phủ đầu xuống, dâu đôi mắt sáng quắc như lóe hào quang trừng trừng liếc nhìn hỉ nương, thái độ như muốn nhảy dựng lên.


      “Kêu người , có cần phải lâu như vậy , là kẻ vô dụng mà…” Uất Trì Tuyết hừ lạnh tiếng, đưa khăn trong tay ném xuống mặt đất.


      Hỉ nương chỉ thấy khối vải đỏ từ đỉnh đầu rơi xuống, vội vàng chạy nhặt, nhưng bỗng nhiên phát ra đó chính là khăn voan của tân nương tử, rồi nhìn thấy Uất Trì Tuyết từ trong hỉ phục đỏ thẫm rút ra chiếc roi mềm quấn quanh bên hông, nhanh hướng ra phía ngoài, trong lòng hoảng hốt!


      “Vương… Vương phi” Hỉ nương đứng lên chạy theo ra phía ngoài, “Cái này này thể, thể hạ xuống được, khăn voan này chỉ có Vương gia mới có thể hạ xuống, Vương phi…!”


      Khập khiễng chạy ra cửa, liến nhìn thấy đôi mắt sáng quắc lợi hại của Uất Trì Tuyết quay lại nhìn chằm chằm bà ta cách thú vị, trong đôi mắt kia, tràn đầy nguy hiểm.


      “Ta hạ khăn voan xuống, được coi là Vương phi sao?” Ngắm nhuyễn tiên tay, Uất Trì Tuyết dí sát vào hỉ nương kia, vẻ mặt chăm chú hỏi.


      “Vẫn là… Vẫn là…” hỉ nương chăm chú suy nghĩ, trả lời khi mồ hôi lạnh chảy ra toàn thân.


      “Vậy ngươi kêu la cái gì!” Gương mặt xinh đẹp, nháy mắt liền cúi xuống, nhuyễn tiên liền vút ra “Bộp” tiếng mặt đất, “Ngày đại hỉ, lại kêu giống như mất hồn, bổn vương phi khiến cho ngươi kêu ra tiếng nữa!”


      “Đúng… Đúng!” Hỉ nương sợ tới mức bò mọp quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng người .


      Mà lúc này những tiểu nô liên can chung quanh, cũng giật mình há hốc mồm, thể tin nổi, nhìn Vương phi mỹ lệ hùng hổ kia, sợ tới mức quên quỳ xuống, càng quên cả chuyện.


      Giữa đám tiểu nô, Lạc Cơ Nhi thản nhiên nhìn hết thảy, dâu Uất Trì Tuyết kia thân hỉ phục mới tinh mặc ở người, nổi bật ra những đường cong, càng làm nàng có vẻ hoạt bát thú vị, gương mặt mạnh mẽ lại kiều mỵ ánh lên tia nhìn bức người, ý cười dạt dào xoay chuyển, từng bước từng bước nhìn quét qua hết thảy các tiểu nô trong phòng.


      Rốt cục, ánh nhìn lướt qua tiểu nô mặc quần áo hồng nhạt ngừng lại.


      “A…” Dường như có tiếng cười khẽ, từ trong miệng Uất Trì Tuyết tràn ra.


      “Ma ma, tiệc tối rốt cuộc bao lâu nữa mơi chấm dứt, cho ta biết?” Ánh mắt chăm chú nhìn thân hình nho kia, Uất Trì Tuyết mở miệng, dùng giọng điệu ngây thơ hỏi hỉ nương quỳ mặt đất kia.


      “Hồi vương phi, Vương gia lập tức trở về, người có cần nô tỳ đem hết những tiểu nô này mang , để hỏng việc vui của Vương gia cùng Vương phi?” Cố gắng vớt vát những thất thố vừa mới rồi gây ra, hỉ nương nghểnh cổ, ra hết sức nịnh nọt.


      !” Nhanh chóng từ chối ý kiến đó, Uất Trì Tuyết mở trừng hai mắt.


      Ai? ! Hỉ nương cả kinh, nụ cười nịnh nọt ngưng lại mặt.




      “Ma ma, sao ngươi lại có thể u mê thế chứ?” Ý cười dạt dào, Uất Trì Tuyết chậm rãi qua, tùy ý tới gần bóng dáng nhắn xinh xắn kia, “Chính là lúc này, càng cần có người ở bên ta hầu hạ mới được, hơn nữa, tiểu nô ở nơi này, ta có cho các nàng trăm lá gan, các nàng cũng dám phá hỏng hảo của ta cùng Vương gia! Ma ma, ta đúng hay ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :