1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 66: Mặc Uyên Phản Kích

      thanh sắc bén vang vọng trong đại điện, chói tai vô cùng


      Tội thể tha.


      Bốn chữ này quả sắc nhọn, cây cây đâm thẳng vào trong tư tưởng có chút uể oải của nàng. Vốn dĩ, nàng chỉ thuận miệng hai câu, đó cũng trở thành tội thể tha sao..


      đau đớn trong trái tim ấm ức trỗi dậy, kéo dài lan đến cả tứ chi, vào hàng trăm tế bào… Nàng từng cho rằng bản thân mình vốn dĩ trong phút giây ngắn ngủ nào đó có thể quên nỗi đau khổ mất Đằng An, nhưng ngờ, những thống khổ này cứ như dây leo, chiếm giữ lòng nàng, vững vàng chiếm cứ tại nơi phương thổ mềm mại kia. đại điện ngự vị đế vương, có lẽ có quyền lực tối thượng, có lẽ có quốc thổ rộng lớn, thế nhưng—-


      phải ông trời của nàng.


      có tư cách gì buộc nàng phải cúi đầu, phải phục tùng, phải kính cẩn lễ phép!


      Bàn tay bé tái nhợt nắm chặt thành quyền, con ngươi trong suốt của nàng dấy lên mộtngọn lửa, trái tim thắt lại đến mức tê liệt.


      Mặc Uyên nhíu mày


      hiểu tâm tư nàng, mảy may cảm xúc của nàng đều nằm trong tầm mắt của dù đó có là hành động nào, biết trong con người nàng luôn có lòng kiêu hãnh của người Đằng An quốc, có tự do của người Đằng An, nàng chấp nhận được nơi thiêng liêng nhất bị vấy bẩn, nàng thà chết, thà bị thương, nhưng là, nàng chịu nổi nửa phần nhục nhã.


      Điều đó vũ nhục nàng, mà là vũ nhục toàn bộ Đằng An quốc mất kia.


      “Hoàng huynh…” Thản nhiên mở miệng, nụ cười sắc bén nở môi Mặc Uyên, “Thần đệ mấy ngày tham chính, phát ra, giờ đến tên thái giám nho cũng có thể khoa tay múa chân đại điện a…..”


      Tên công công vừa tức thời còn vênh mặt hất hàm sai khiến, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, bị thứ sắc bén trong lời kia doạ đến lui mấy bước, vạn phần sợ hãi.


      “Hoàng thượng! Nô tài… Nô tài có ý đó, nô tài dám khinh rẻ hoàng thượng, xin hoàng thượng minh giám!!” Phù phù tiếng quỳ xuống đất của xem ra nặng nề.


      “Được rồi.”


      Ồn ào đến phiền, Mặc Húc lạnh giọng cắt ngang thanh huyên náo kia, trầm giọng :


      “Chuyện này giao cho bộ binh tra , trước đó…”


      Ánh mắt nhìn về phía thân thể lả lướt mềm mại dưới điện, dừng chút:


      “Trẫm, cho phép ngươi rời cung”


      Tâm đột nhiên vỡ òa, cả người Lạc Cơ Nhi lạnh băng, có hơi cứng nhắc khẽ nâng mắt, nhìn vị Đế Vương tôn quý điện.


      “Trẫm cho phép có người ở hậu cung của trẫm làm bậy, dù là ai, trẫm vì Uyển nhi nhất định buộc phải trả giá đắt!” Ngôn ngữ lạnh băng, mang theo thánh uy thể tôn trọng, ánh mắt lợi hại của Mặc Húc đảo qua mỗi người trong điện, hướng về phía cửa đại điện lạnh lùng , “Người đâu!”


      Ngoài cửa điện, đám thị vệ lên tiếng trả lời, dũng mãnh tiến vào, đao kiếm chớp loé hàn quang, đem người trong điện bao vây lại!


      Sát khí đằng đằng, ùn ùn kéo kéo đến tập kích mọi người trong điện.


      Mặc Húc nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu trắng, giọng có chút khàn khàn từ bên trong phát ra: “Mang nàng ta xuống, giam vào địa lao.”


      “Tuân lệnh!!” Thân ảnh thị vệ to lớn lại hùng hổ nhanh chóng tiến vào đại điện, đao kiếm chạm nhau, phát ra thanh lanh lảnh.


      Quỳ mặt đất, mảnh mai như đoá hoa oánh bạch, đầu ngón tay non mịn của nàng hơi co lại, đứng lên, khóc, náo loạn, trong mắt có tia nhìn trong suốt.


      Thị vệ tới bên cạnh nàng, có chút đành lòng, chắp tay : “Xin đắc tội, nương.”


      “Chờ !” giọng lạnh lùng và nghiêm nghị vang lên, mang theo vài phần lạnh lẽo, ngăn mấy tên thị vệ kéo lấy thân thể suy nhược của nàng lại.


      đại điện, Mặc Uyên chậm rãi nâng mắt, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo thản nhiên nhìn về phía hoàng huynh tôn quý của mình “Trước khi điều tra ràng, bất luận lẻ nào cũng thể dễ dàng thoát tội phải ? Hoàng huynh.”


      dụng ý của , Mặc Húc lạnh lùng trầm thấp : “Đương nhiên.”


      Môi nở nụ cười mệt mỏi, là cười nhưng bên trong lại pha lẫn cảm giác lạnh lẽo dễ gì nhận ra, “Vậy sao Hoàng huynh lại đồng thời bắt cả ta? Hạ nhân trong phủ của ta gây hoạ, ta sao có thể thoát khỏi can hệ?” Mắt thấy sắc mặt Mặc Húc càng ngày càng xanh, Mặc Uyên cười khẽ, bổ sung thêm câu, “Cũng có thể, Vương gia ta bụng dạ khó lường, muốn mưu hại huyết mạch của Hoàng thất sao?”


      “Mặc Uyên!!” Giọng phẫn nộ oán độc , bùng nổ đại điện!!


      Kích nổi giận thành công, Mặc Uyên đúng lúc cấm khẩu, nhìn tôn quý đế vương kia thể khống chế được bộ dáng, lạnh nhạt cười khẽ.


      Toàn bộ mọi người trong đại điện đều bị tiếng gầm này doạ đến chân tay bủn rủn, phù phù phù phù, tất cả đều quỳ xuống, thở cũng dám thở ra—–ai cũng đều biết đương kim hoàng thượng tâm tính nhân hậu, luôn đối với Tam đệ của mình vô cùng ân sủng, thậm chí còn dung túng, lúc này đây, đem cả tên họ tức giận quát lớn, thể nghi ngờ rằng Tam vương gia làm mặt rồng tức giận, trong điện nháy mắt trở nên xơ xác tiêu điều!!


      “Hôm nay trẫm niệm tình cốt nhục mà truy cứu ngươi tội năng lỗ mãng, thế nhưng, tuyệt đối có lần thứ hai,” Áp chế ngọn lửa giận bùng lên trong lòng xuống, Mặc Húc nắm tay chặt đến sinh đau, quay sang phía thị vệ lần thứ hai lạnh giọng hạ lệnh, “Còn thất thần đứng đó làm gì? Mau giải người xuống dưới!”


      Thị vệ toàn thân đổ mồ hôi lạnh mặt đất hoảng loạn đứng lên, bắt lấy nàng.


      hiểu sao, hốc mắt của nàng vi ẩm ướt, vừa rồi là vì cuồng vọng, nhưng bên tai vẫn còn phảng phất sót lại câu nhàng kia “ phải sợ…”, nàng rốt cục hiểu được tâm ý của , nam tử tà mị lại liều lĩnh kia tao nhã đứng tại chỗ, chỉ chừa cho nàng bóng lưng tịch mịch.


      Lặng im lúc lâu, mãi cho đến khi Mặc Uyên còn nghe thấy thanh từ phía sau.


      Nàng bị dẫn , hề vùng vẫy, hề phản kháng, mà chính bản thân mình, cũng bất lực.


      Nháy mắt trong lòng có tia đau đớn quét qua.


      nhớ đên trong hoa viên của Uyên vương phủ, từng tới chỗ cây hoa ngọc lan, nơi bia mộ của mẫu thân mà nghiêm túc ra tất cả, nhịn nữa, thiên hạ này nợ , làm cho bọn họ phải hoàn trả hết thảy.


      Như vậy, cứ từ nơi này mà bắt đầu .


      Môi nở nụ cười lãnh đạm như Ma Vương của địa ngục, Mặc Uyên xoay người, kiên quyết rời khỏi điện.


      “Đứng lại!” Mặc Húc cau mày, tất cả biểu tình lãnh khốc đọng lại mặt, “Ngươi đâu?”


      “Đương nhiên là thu thập chứng cứ….” Mặc Uyên có quay đầu lại, bên môi vẫn nụ cười yếu ớt, “Nếu hoàng huynh có khả năng tra chân tướng việc, như vậy, ta chỉ có thể dựa vào chính mình a…… phải sao?”


      “Ngươi…” Lửa giận ngút trời trong nháy mắt nổi lên, Mặc Húc chỉ ra chữ, cũng thấy cơn giận thể hạ!!!




      Mà tạ mị nam từ kia dường như nghe được tiếng gầm từ phía sau, chỉ lạnh lùng mà tiếp tục bước , dùng đại lực đẩy cửa điện ra!
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 67: Chờ Lệnh


      Ngoài điện, tia nắng ban mai ấm áp ùn ùn kéo đến chiếu về đây….


      Bước chân của Mặc Uyên bị kiềm hãm


      Đôi mắt hẹp dài sâu xa quét qua ngoài cửa điện, ngoài đó đông nghịt người, tất cả bá quan văn võ, thân mặc quan phục ở ngoài điện chờ đợi, dường như chỉ chờ từ bên trong ra, ngay khi ánh mắt chạm nhau khoảnh khắc, mấy trăm quan viên cung kính với , gạt quan phục nhất loạt quỳ lạy!!


      “Thần chờ lệnh! Khẩn cầu Uyên vương điện hạ thương xót bách tính Lạc , xuất binh Hồ Duệ, bình ổn phản loạn!!”


      Thanh rền vang chung quanh, chiếm toàn bộ cung điện, dư còn vọng lại……


      Cảnh tượng thể dự liệu lại đến, trong tia nắng mai sáng rực, có đủ bách quan và tiếng hô chờ lệnh, quan phục màu đỏ tía trước mắt lan tràn thành miền biển.


      Khẩn cầu Uyên vương điện hạ thương xót bách tính của Lạc quốc.


      Xuất binh Hồ Duệ


      Bình ổn phản loạn


      như ngưng đọng tại chỗ.


      Có hơi chói mắt với ánh mặt trời, nheo mặt lại, trong lòng dâng lên cảm xúc khác lạ, như là cơn sóng to ngất trời, dồn vào đường chết có chỗ chôn…


      vẫn còn nhớ lúc trước, cũng đại điện nghiêm trang này, khi còn là thiếu niên chính mình tự nguyện khoác lên người bộ quân phục, chỉ vì địa vị của mẫu hậu và người nữ tử ngưỡng mộ, vì việc nghĩa mà phản đối chờ lệnh chinh chiến!


      Cũng là ngày như vậy, tiếng khẩu hiệu nổ vang cả toà hoàng thành, quất roi thúc ngựa, dẫn đầu vạn tướng sĩ mà , nhưng ai biết nửa năm sau lúc chiến thắng trở về nghênh đón, lại là…


      Trong ánh mắt hiển đau đớn, thân thể Mặc Uyên hơi chấn động.


      Lại nghĩ tới chuyện đó sao…


      mỉa mai bản thân, ra lâu như vậy rồi, vẫn để tâm đến thế.


      Có thể , chuyện này như rể cây chôn sâu trong lòng , đau nhức đến xé rách cả tâm phế cũng thể tiêu tan, trong đầu lên hình ảnh khuôn mặt tuyệt thế mị hoặc của mẫu hậu lúc trẻ tuổi, bắt đầu kể từ ngày đó, mị hoặc như vậy, cho dù có vui sướng hay cùng cực bi thương đều đổi trở về, chỉ trong nháy mắt, bà mất trong tuyệt vọng, tại lúc hấp hối dù có giãy dụa và phản kháng, vẫn hương tan ngọc nát…


      Cố nén mỉa mai trong lòng, đôi môi nam tử tà mị nở nụ cười nhạt nhẽo và vô tình, vững vàng bước , giẫm vào vạt áo quỳ của bách quan, đầu quay lại liền rời xa đại điện!


      “Quỳ nhiều hại thân… Chư vị đại nhân mời trở về , Mặc uyên ta…. dám nhận đâu….”


      Gió mang đến từng câu từng chữ, như màn sương mù lượn lờ bay vào trong tai của trăm người, trong nháy mắt, ù tai! Sắc mặt bách quan tái nhợt, vạn phần xấu hổ quỳ tại chỗ nhìn bóng lưng của nam tử kia rời , bọn họ hẳn là đoán ra được, hẳn là nhất định đáp ứng…


      Lấy lại tinh thần, Đế Vương tôn quý mà hốc hác đứng ngay cửa đại điện, mắt dừng ở nam tử tà mị xa kia, trong con ngươi rốt cục cũng nổi lên sát khí bừng bừng.


      biết đằng sau xôn xao.


      biết chúng dân lấy giọng điệu gì để nghị luận về Uyên Vương tài trí nhất Lạc Quốc lại thèm để tâm nguyên vọng của bách tính.


      cười nhạt, đem những thứ có thể dự đoán trước đó nghiềm nát ngay tại đáy mắt.


      Mẫu hậu, việc nên đến nhất định đến, người tốt nhìn Uyên nhi của người như thế nào đem toàn bộ thiên hạ đạp dưới chân!


      Tí tách.


      Tí tách, tí tách.


      Giọt mưa rơi xuống, đọng lại mu bàn tay của nàng.


      Bỗng nhiên ý thức như được minh mẫn trở lại, Lạc Cơ Nhi chậm rãi nắm bàn tay bé lại, kinh ngạc nhìn thứ ẩm ướt mu bàn tay mình.


      Ánh sáng u, thân thể nhiềuỏ bé của nàng tựa vào vách tường, có chút hoảng hốt.


      Đây là lần thứ mấy bị nhốt vào đại lao?


      Nàng nhớ lắm.


      Địa lao hoàng cung, đáng sợ.


      Nàng vẫn nhớ đêm kia khi vừa bị đưa đến nàng từ cửa nhà lao này đến mấy trăm song sắt khác, nhiều bàn tay bẩn thỉu giãy dụa doạ nàng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch! Nàng nghe thấy tiếng thét chói tai của vài người, giống tiếng của người khác có thể làm cho bọn họ ngửi được mùi hi vọng, bọn họ tràn ngập khát vọng cùng oan ức liều mạng với tay, như là muốn dùng thân thể đầy máu kia phá tan hết cửa nhà lao sắt thép, bọn họ phát điên, mất trí gíông như hung thần ác quỷ!


      “Bọn họ rất nguy hiểm, tốt nhất đừng trêu chọc bọn họ.” Đây là thị vệ áp tải với nàng, “ nương bảo trọng chính mình”


      Cũng may, nàng bị nhốt trong gian tù độc lập.


      Được ở trong gian riêng duy nhất, thân ảnh u nhúc nhích ngã đống rơm ngủ say, vừa trầm vừa tĩnh mịch dày đặc.


      Hình như từ trước giờ đều như vậy, sinh mệnh của nàng, từ lúc Đằng An bị diệt, dường như mãi mãi có khắc yên tĩnh như vậy.


      Thứ yên tĩnh đó đánh vào tận xương tuỷ, khiến nàng sợ đến cực điểm, nhưng vẫn là bất lực.


      Nhắm mắt lại, nàng chỉ có thể nghe thấy thanh , thấy hình ảnh người, là nam tử tà mị tuấn nhã kia nắm lấy tay mình, dịu dàng như nước hôn lên trán nàng, giọng trầm ổn khàn khàn như thôi mien, , cần phải sợ.


      Thế nhưng, nàng rất sợ.


      Sợ tĩnh lặng như vậy, sợ tĩnh mịch như vậy, sợ cả cái cửa sắt rắn chắc kia vĩnh viễn nhốt nàng lại.


      Mở mắt ra, ra trước mắt mảnh ấm áp, hơi nước bốc lên, làm cho đôi mắt trong suốt của nàng bị màn lờ mờ sương trong suốt bịt kín. Nàng hận, hận vì chính mình lại nhớ đến tên nam nhân kia, như cây túc, khiến cho người từng nếm lần ngon ngọt muốn từ bỏ, đầu ngón tay của nàng hung hăng cấu xé chính lòng bàn tay nàng, dùng cái đau đớn sắc nhọn để nhắc nhở mình thức tỉnh nàng từng chịu lăng nhục, thân nhân của nàng, đất nước của nàng, thể vì thương tiếc của nam tử kia mà quay đầu lại!


      Rầm—


      Tiếng xích sắt va vào nhau ngoài cửa lao chợt vang lên.


      Lạc Cơ Nhi kinh ngạc nhìn thấy ngoài cửa có vài người dũng mãnh biết từ lúc nào tiến vào, ánh sáng lờ mờ, nàng nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, chỉ nghe được tiếng lanh lảnh của người vang lên, mang theo nhiều vị tiếc hận: “Cơ Nhi nương, Tạp Gia đến đây đưa chút đồ ăn cho ngươi, điều kiện trong lao khắc nghiệt, giống như ở nhà nương sao chịu đựng được, Qua đây, cầm lấy ….”


      Cửa sắt được mở ra chút, hộp thức ăn khắc hoa văn tinh xảo được đưa vào, bàn tay cầm vào phần nắp đậy phía , tức thời hương thơm ngát toả ra bốn phía…


      Lạc Cơ Nhi nhìn hộp thức ăn kia, trong nháy mắt có chút giật mình.


      Ánh mắt trong suốt và uể oải của nàng giơ lên, muốn nhìn tướng mạo của người kia, nhưng trước sau vẫn là phí công.




      “Tạp Gia đời này a, thể nhìn thấy người chịu khổ… hơn nữa ngươi lại là tiểu nữ trong sáng như vậy, Tạp Gia ta, là đau lòng nỡ, ” thanh yếu ớt như uỷ mỵ, con ngươi của người kia lên tia sắc bén, trong bóng tối u ám càng đặc biệt nổi bật, “Thôi, mau ăn …”

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 68: Thăm Địa Lao

      Hương thơm làm kẻ khác thèm dãi, lan toả tràn ngập trong gian nhà giam nho , mọi người đều xúm vào nhìn.


      Hộp thức ăn kia được đẩy đến trước mặt nàng.


      Người nọ trầm mặc dường như mang theo ý dụ dỗ, chăm chú nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng hề động đậy, ngược lại có chút sợ hãi cuộn mình đứng dậy lui về phía sau, sắc mặt có chút xấu hổ.


      Cười khẽ hai tiếng, người nọ đứng thẳng dậy, móc khăn ra lau ngón tay: “Thôi được, Tạp Gia phải , Cơ Nhi nương bảo trọng, yên tâm chờ bộ binh thông báo tin tốt….”


      Rầm—


      Lạc Cơ Nhi vẫn nhúc nhích, nghe tiếng cửa lao bị đóng sầm lại lần nữa, tiếng bước chân, càng lúc càng xa.


      Lại vắng lặng.


      Hộp thức ăn chỉ cách nàng có nửa bước chân, nhưng nàng dám tới gần, vật to như thế đến từ hoàng cung, nàng suy xét biết đây là tâm tư của kẻ nào. Bàn tay bé nắm lại, nàng cố gắng lay cái đầu uể oải của mình, tự hỏi biết ai lại cho nàng hộp thức ăn này, mùi vị lại càng đặc biệt hơn, nàng nghĩ đến nhập thần, nhưng có nhìn đến phòng giam bên kia, thân ảnh rối bù như ngủ say từ vạn năm châm rãi ngồi dậy, ánh mắt lóe sáng như vô cùng đói khát, quay mặt về phía này.


      thanh lách cách lách cách….


      Trong đầu bỗng nhiên ra nụ cười yếu ớt của nữ tử kia, giây lát sau lại nhiễm nham hiểm sâu sắc, toàn thân Lạc Cơ Nhi đột ngột toát mồ hôi, mở mắt ra, vẫn là nhà tù u ẩm ướt như trước, giọt mưa, theo cái lỗ hổng nho phía nhà lao rơi từng giọt tí tách.


      “Cho ta—-!!!” bàn tay dơ bẩn, như móng sắc, bỗng nhiên xuyên qua khe hở nhà lao!!


      Lạc Cơ Nhi hét lên tiếng!! Cả người bị doạ đến run lên!!


      Nàng nhìn thấy cái tay kia giống như của người chết giãy dụa, theo mùi hương thơm ngát bám víu lấy hộp thức ăn! Ngón tay dài chạm được sát lề hộp thức ăn, làm người nọ càng thêm điên cuồng, giọng khàn khàn nức nở, với tới, hộp thức ăn trong nháy mắt bị lật úp, thức ăn bên trong rơi xuống rải rác, người nọ càng hét thảm thiết thêm!


      Lạc Cơ Nhi lấy hai tay bụm chặt khuôn mặt ướt đẫm, sợ hãi lùi về phía sau, đôi mắt tràn đầy kinh hãi, nước mắt lưng tròng.


      “Cầu ngươi!! Cho ta…Cho ta ăn, ta muốn chết! Ta muốn chết, muốn chết!!!”


      Thanh khô nứt cực độ phát ra từ trong miệng người nọ, u ám, ánh mắt khao khát cực vọng ấy làm kẻ khác hít thở thông.


      Sợ tới mức cả người run lên, Lạc Cơ Nhi nuốt nước mắt, nâng mắt quan sát người kia, quần áo lôi thôi dơ bẩn, tóc bởi vì ở trong lao thời gian dài mà đánh kết, như đội bãi cỏ khô ở đầu, cả người toả ra mùi tanh tưởi làm cho kẻ khác khó có thể chịu được, mà theo thanh vang đến, chắc hẳn là phụ nhân (* phụ nữ có chồng)…… tuổi tác mấy cao.


      Nàng ta kêu gào thảm thiết, miệng há to, nức nở cầu xin Lạc Cơ Nhi, cái tay với ra càng ngày càng rủ xuống, với vài lần nhưng rốt cục có khí lực để với lấy hộp thức ăn, cuối cùng chỉ có thể cả người cuộn mình đứng lên, ô ô khóc, người điên kia nắm lấy tóc chính mình buông…..


      Trái tim đau đớn giằng xé……


      Lạc Cơ Nhi biết, nàng nhất định bị tống giam lâu lắm rồi, bữa ăn trong nhà lao, bữa có bữa , người mắc tội, bị đói chết là chuyện xảy ra thường ngày.


      Nàng cũng từng nếm qua cái cảm giác đói bụng cực độ….


      Rất đau, rất bất lực, rất muốn bỏ cuộc, tình nguyện chết trong nháy mắt, cũng còn tốt hơn cảm giác hơi thở thoi thóp từng chút từng chút bị bóp chết.


      Cả người còn run rẩy, Lạc Cơ Nhi cắn chặt môi dưới, nuốt nước mắt, nổ lực khởi động thân thể vươn tay nâng hộp đựng thức ăn lên, kể cả những thứ vương vãi mặt đât, gom vào chỗ, run run đẩy qua phía của người đàn bà kia


      “Ngươi cầm lấy—” nàng nâng đôi mắt ướt át ngưng đọng nhìn phụ nhân.


      Phụ nhân nín khóc, tay nắm tóc chậm rãi buông ra, ánh mắt vừa ngạc nhiên lại tha thiết, chăm chú nhìn chằm chằm nữ hài nho kia.


      “Ngươi cầm …” Nữ hài nhắn xinh xắn lặp lại lần nữa, đem hộp đựng thức ăn tiến gần về phía trước, giọng có chút non nớt lại nghẹn ngào, đôi mắt ngập nước dịu dàng nhìn nàng ta, “Ta ăn, cho ngươi hết đó —— “


      Phụ nhân lòng vui như điên, bà ta kịp lời cảm tạ, đưa tay qua khe hở giữa cửa lao, gắt gao nắm lấy hộp thức ăn!


      Tay Lạc Cơ Nhi run lên, sợ hãi nên vội vàng rụt về, hơi lùi bước chút, nhìn thấy phụ nhân kia lấy tay nắm lấy khối thức ăn mềm, khó khăn nhưng điên cuồng mà nuốt xuống, tay nàng bởi vì lở loét cực độ cùng với cơn đói khát lại luôn luôn run run, nhưng vẫn ngừng tay, càng ăn càng nhanh.


      Rốt cục cũng có chút an tâm, Lạc Cơ Nhi nở ra nụ cười yếu ớt, trong nháy mắt lại biến mất.


      rất lâu… Nàng cũng quên, làm cách nào để cười.


      Nữ hài nho cuộn mình đứng dậy, dựa vào vách tường, mái tóc đen dài phủ tản mác tới thắt lưng, làm cho khuôn mặt của nàng càng thêm nhắn xinh xắn, chỉ trừ có đôi mắt ngập nước kia, trong bóng đêm hơi phát sáng, mị hoặc làm cho người ta như muốn nghẹt thở.


      Mặc Húc dọc theo nhà lao, đến nơi liền chứng kiến cảnh tưởng đẹp này.


      Bước của rất , đến nơi lại có thông báo cho bất kỳ ai, chỉ dẫn theo thị vệ bên người, rồi vào nhà lao.


      “Mở cửa lao.” thấp giọng truyền lệnh, con ngươi lại lúc nào rời khỏi thân ảnh tuyệt sắc ưu nhã trong phòng giam kia.


      Rắc… rắc… tiếng xích sắc va vào nhau, làm Lạc Cơ Nhi lần thứ hai giật mình tỉnh giấc.


      Nước mắt còn chưa khô, khiến nàng rất khó nhận ra người đến là ai, chỉ mơ hồ ngửi được mùi uy nghiêm, thị vệ mở rộng cửa kia lời nào, bộ dạng phục tùng ngẩn đầu với vẻ hoàn toàn cung kính.


      “Ở bên ngoài chờ,” Mặc Húc giọng lẩm nhẩm, “Trẫm chút nữa tự ra.”


      “Vâng.” Thị vệ hơi khom người, lui ra ngoài.


      Lạc Cơ Nhi rốt cục cũng ý thức được người vào là ai.


      Cửa lao bị khoá lại, chậm rãi bước tới gần, u ám, tựa như Diêm La của địa ngục, nắm giữ vận mệnh và sinh tử của kẻ khác.


      Lạc Cơ Nhi có hơi lo lắng liếc mắt nhìn hai bên trái phải của nhà lao, phát người đàn bà điên kia ăn sạch hộp thức ăn kia, thấy có người đến, nhanh chóng xoay người trốn phía sau đống rơm ra kia, chỉ trong nháy mắt lại tiếp tục yên lặng, giống như chưa bao giờ nhúc nhích qua.


      Lòng căng thẳng có chút buông lỏng, bỗng nhiên, có chút gì đó lành lạnh ở dưới cằm, thân thể Lạc Cơ Nhi run lên, ánh mắt trong suốt chấn động nhìn kẻ đột nhiên cúi người kề gần sát mặt của nàng, cầm chiếc khăn lụa cẩn thận tỉ mỉ lau khuôn mặt nhắn xinh xắn của nàng, chỗ nào bẩn liền bối rối lau hết các vết ô uế đó.


      Động tác của dịu dàng thong thả, cuối cùng, thu khăn lụa trở lại, dùng ngón tay mơn trớn chiếc cằm tinh tế và xinh xắn của nàng.


      “Tốt, sạch rồi.” Thanh khàn khàn của truyền vào trong tai, mang theo chút gì đó sâu kín, nhưng lại khiến người khác dám đến gần

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 101: Ngươi Cần Ta

      Ngươi cần ta


      Thanh kiếm lạnh như băng, lúc xong chữ cuối cùng rời khỏi ngực Phong Dực!


      Ánh nến bập bùng, thanh kiếm màu u lam đột nhiên cắm trở về vỏ kiếm, trong nháy mắt hoàn toàn có phản ứng, nam tử tuấn mỹ đến mức tà mị tột cùng kia tự nhiên cuốn ra khỏi cửa giống như trận gió! Cơn lo lắng dày đặc nổi lên trong yết hầu, cũng chưa kịp nửa chữ, Phong Dực chỉ có thể nhìn ván cửa mỏng manh kia bị lực đạo khi lao ra mà vẫn còn rung rung, hàng mày tuấn khí bắt đầu nhướng lên…


      **************


      Vương phủ rộng lớn như vậy, chung quanh đều là xa hoa băng lạnh.


      Khí lạnh thấu xương xâm nhập vào trong lớp quần áo rách bươm, khiến da thịt trắng nõn của nàng đông cứng lạnh run, lệ trong mắt Lạc Cơ Nhi cũng trở nên lạnh như băng, hai tay run rẩy nhanh chóng ôm chặt quần áo trước ngực, ngón tay bé và yếu ớt vươn ra, vô cùng lo lắng dồn dập đập vang cửa Uyển Nghệ quán.


      Nước mắt nóng bỏng rơi xuống, ngón tay nàng chạm vào vòng xích lạnh như băng, khẩn thiết đập mạnh liên hồi!


      Làm ơn… Nhất định còn có người thức, để cho nàng vào…


      Ở bên cửa sổ, hai nữ tử vẫn còn buồn ngủ căm giận tỉnh lại ra mở cửa, nhưng lúc nhìn thấy là nàng bỗng chốc thanh tỉnh hơn phân nửa, trong đêm đen cặp mắt mị nheo lại, lộ ra vài phần ý cười hả hê khi người khác gặp họa, lần nữa ngáp ngủ quay trở về.


      Bỗng chốc, khí lạnh thấu xương lan tràn từ lưng lên, Lạc Cơ Nhi muốn gọi cửa, nhưng đôi môi tái nhợt như thế nào cũng kêu được, ngón tay bé và yếu ớt run run cuộn mình lại, cũng dám chạm vào vòng xích lạnh lẽo nữa…


      “Ở chỗ này làm gì vậy?” Giọng thâm u, truyền đến từ phía sau.


      Lạc Cơ Nhi bị dọa, kinh hoảng quay đầu lại, nhìn thấy nữ tử mặc bạch sam cao quý kia, khuôn mặt chút biểu tình khi nhìn thấy nàng hoàn toàn chật vật xong, hơi chút biến sắc, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại sắc mặt bình thường, thẳng qua, lấy chiếc chìa khóa dài tới mở cửa.


      Trong đêm đen, tiếng chi nha đẩy cửa phòng ra càng ràng.


      “Còn vào sao?” liếc mắt cái nhìn nữ tử bé và yếu ớt cuộn mình tại chỗ chân tường kia.


      Cặp mắt trong veo ngước lên, hơi ngây ra, nàng dựa vào chân tường đứng lên, quần áo bị xé rách che lấp được da thịt trắng nõn, run rẩy trong gió rét.


      Theo vào căn phòng tối, ngay cả ánh nến cũng có.


      Lạc Cơ Nhi đánh giá căn phòng, chưa phản ứng gì, cái chăn bông hơi ẩm ướt liền đập vào mặt, thân mình nho của nàng lảo đảo cái, ngã xuống giường, từ trong chăn phát ra tiếng ưm rầu rĩ, thò đầu ra, nhìn khuôn mặt nghiêng của trong đêm đen có chút buồn bã xơ xác.


      “Xem ra ngươi còn coi là ngốc, ” Giọng lạnh như băng, chăm chú nhìn nàng, “ biết nên kể khổ với ta vào lúc này, nếu , nhất định ngươi có đến nửa phần đồng tình của ta.”


      Ánh sáng trong đôi mắt trong veo ảm đạm vài phần, cả người Lạc Cơ Nhi khẽ run, đem thân mình rụt lại vào bên trong.


      Dưới bụng truyền đến cơn đau đớn của kỳ kinh nguyệt đến, nàng hơi chút thở dốc, cắn môi dưới, bàn tay bé ở dưới chăn che bụng lại.


      Đau, nhưng mà so ra kém nỗi đau trong lòng.


      “Đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi, có lần sau đâu…” nhàng thở dài hơi, ánh mắt thoáng khinh thường chăm chú nhìn nữ tử nhu nhược kia đến chịu nổi trong góc phòng sáng sủa kia, trong giọng hàm chứa tiếc hận, “Lòng đủ độc ác, cũng chỉ có bị thương tổn mà thôi, ngươi muốn tự tìm đến, ai có thể cứu ngươi?”


      Chua xót nồng đậm nổi lên, Lạc Cơ Nhi nhớ tới xâm chiếm của nam tử khí phách mà lại ôn nhu kia, nhớ tới Uất Trì Tuyết ngạo khí bức người, trong bóng tối càng hiển ràng. Buông đôi môi bị cắn đến ứ máu ra, nàng có chút suy sụp, ý cười bên môi đẹp thê lương mà bất lực.


      “Ta biết rồi, …” Lưng tựa vách tường, nàng kéo lấy chăn, tham luyến chút ấm áp trong ẩm ướt kia, giọng khàn khàn mà dịu dàng.


      có chút ủ rũ nhìn nàng, hơi đau lòng, nhưng vẫn là quyết tâm sắt đá, lạnh lùng : “Nghỉ ngơi cho khỏe .”


      Đứng dậy, tiếng chi nha của cửa phòng lại truyền đến, nàng nhấc chân ra ngoài.


      Chỉ là ngờ trong đêm đen còn có thân ảnh lặng im, ra tới bên ngoài bị hù dọa, còn tưởng là nương nào vụng trộm đứng xem, há miệng muốn quát lớn, nhưng lờ mờ có thể thấy được bóng dáng tiêu điều của nam tử lạnh lùng nghiêm nghị, vội vàng im tiếng, cúi người cung kính : “Vương gia…”


      Sắc mặt Mặc Uyên có chút tái nhợt, cặp mắt thâm sâu nhìn về phía phòng nàng, mở miệng: “Nàng ở bên trong sao?”


      trong lòng siết chặt, giọng xuống, thản nhiên đáp: “Vâng.”


      Trong mắt Mặc Uyên lên tia lãnh, chăm chú nhìn thân ảnh đứng thẳng của : “Để nàng ở loại nơi này… Ngươi có biết nàng là ai ?”


      Bên môi lên tia cười lạnh, ngước mặt lên, sắc mặt bình tĩnh: “Là ai? Còn phải chính là nô lệ? Vương gia, Uyên Vương phủ tuy rằng thiếu sương phòng tốt nhất, thế nhưng ngay cả tiểu nô mà cũng được đãi ngộ như thế, Vương gia cảm thấy lãng phí sao?”


      Bàn tay giấu trong ống tay áo, chậm rãi nắm chặt.


      Mặc Uyên nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh đến cực điểm của , lâu sau, mới dời mắt , thẳng tới gian phòng nghỉ.


      Nữ nhân như vậy, quá mức sắc sảo, nhưng chỉ có loại sắc sảo này, mới càng có thể làm đau đớn sâu sắc…


      “Chi nha —— “


      Suy nghĩ ảm đạm thể ngủ được, cả người đều là hàn khí lạnh như băng, cơn đau đớn co rút đâm vào bụng từng trận.


      Lạc Cơ Nhi lui ở trong góc, trán bởi vì đau đớn mà mồ hôi lấm tấm chảy ra nhưng khắp người vẫn lạnh lẽo, ngón tay nàng cố sức giữ chặt bụng, nhưng vẫn giảm bớt được cảm giác đau đớn đặc thù thời kì sinh lý.


      Trong đêm đen thân ảnh cao lớn tiến sát lại, thấy nàng cuộn mình trong chăn.


      Cảm giác được hơi thở nóng rực tới gần, Lạc Cơ Nhi mỏi mệt mở mắt, đập vào mắt là hình dáng nam tử tinh xảo mà tuấn lãng kia, nàng cả người đều trở nên đề phòng, hô hấp bỗng chốc cũng trở nên dồn dập ——


      Nàng biết đến đây như vậy, thậm chí theo tới cái chỗ này.




      “Đau ở đâu, cho ta biết…” Cúi người xuống, ôm chặt thân mình xinh suy nhược của nàng cùng với tấm chăn, Mặc Uyên ôn nhu hỏi khẽ, bàn tay vào thăm dò trong chăn, sờ soạng đến bụng nàng, phủ lên đôi tay bé lạnh lẽo của nàng, dùng hơi ấm nóng rực giảm bớt cơn đau đớn của nàng.

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 102: Ta Giúp Nàng.
      Ta giúp nàng.

      tiếng kêu rời rạc nho tràn ra khỏi bờ môi, Lạc Cơ Nhi quay đầu , tránh hơi thở nóng rực của phả tới, thân thể trở nên căng cứng.


      “Ta cần, ngươi buông ra…” Khó khăn ra mấy chữ này, Lạc Cơ Nhi nỗ lực co mình lại.


      Bàn tay to lớn áp ở bụng cưỡng chế nhấc tay nàng lên, toàn bộ bàn tay nóng rực quan tâm đến nàng lùi về đằng sau, bao phủ lên bụng của nàng, dùng lực đạo nhàng chậm rãi ấn lên, đôi môi tái nhợt hôn lên vầng trán thấm đầy mồ hôi của nàng: “Đừng kháng cự, Lạc nhi… Nàng cần, ta biết nàng cần ta…”


      Ôn nhu trí mạng, mang theo hơi thở gấp gáp nóng rực ùn ùn kéo đến.


      Biết trốn tránh được, Lạc Cơ Nhi buông bỏ giãy dụa, nhắm hai mắt lại, để mặc bàn tay của kìm lên bụng mình lúc mạnh lúc , đau đớn giày vò theo lực đạo của cứ như vậy mà dần giảm bớt…


      Cứ trầm luân như vậy sao? Trong đêm đen, đôi mắt nàng tuyệt vọng mở to, trong lòng tràn đầy cay đắng.


      Mà thôi… lần, cứ lần như vậy…


      “Nơi này rất lạnh, ” Mặc Uyên ngừng ấn, giọng nỉ non bên tai nàng, dần dần ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, “Ta mang nàng rời khỏi nơi này…”


      !”


      Theo bản năng kháng cự, Lạc Cơ Nhi mở con ngươi, tay bé cứng rắn nắm chặt ván giường lạnh như băng dưới thân, “Ta đâu hết, ngươi buông ta ra…”


      Mặc Uyên ngẩn cả người, đôi mắt thâm sâu lên tia đau xót, bàn tay nóng rực xoa gáy nàng, ôn nhu khẽ dỗ dành: “Ngoan, ôm lấy ta, nơi này ẩm ướt lại lạnh, ta thể để nàng sống ở chỗ này…”


      “Ta rồi, cần đối tốt với ta như vậy nữa!” Lạc Cơ Nhi thống khổ giãy dụa, kìm nén lệ trong mắt rơi xuống, “Ta chỉ là nô lệ, ngươi cần phải làm vậy cho ta…”


      “Nàng nhất định phải càng ngừng nhấn mạnh thân phận này phải ? !” Như thể tức giận bỗng nhiên bộc phát, Mặc Uyên giữ chặt gáy nàng, cảm giác trái tim mình đột nhiên bị siết chặt! Thế nhưng sau phút chốc, dồn dập thở gấp, cưỡng chế chính mình bình tĩnh trở lại, biết làm sao đem thân thể mềm mại áp vào trong lòng, nụ hôn nóng rực xâm chiếm đuôi lông mày và khóe mắt của nàng, khổ sở giọng thầm, “ cần như vậy… Lạc nhi, Lạc nhi! cho ta biết nàng muốn cái gì, ta cho nàng hết thảy…”


      Sớm quen tâm tình thất thường của , lưng Lạc Cơ Nhi cứng ngắc, hề đáp lại đối với nhu tình của .


      “Ta phải rời …” Bốn chữ nghẹn ngào, thoát ra khỏi đôi môi tái nhợt của nàng, “Ngươi cũng cho ta sao?”


      Mặc Uyên cứng đờ người, đôi môi chôn khuôn mặt xinh đẹp của nàng chậm rãi nhếch lên.


      Rời khỏi…


      Cho dù cố gắng như thế nào, nàng vẫn là muốn rời khỏi sao…


      ràng cảm giác được nam tử kia trở nên cứng ngắc, Lạc Cơ Nhi bỗng chốc sợ hãi, cũng liệu đoán được ngay sau đó, chăn mỏng người nàng bị xốc lên, toàn bộ thân mình mềm mại xinh bị ôm lấy, bị kiềm hãm ở trong vòm ngực ấm áp kiên cố! Là nằm lên giường nàng, gắt gao bao vây cả người nàng!


      “Ngươi…” Lạc Cơ Nhi nóng ruột.




      “Ta bồi nàng, ” Vẻ mặt tuấn mỹ nhưng xanh mét, Mặc Uyên ngữ khí lạnh lùng, động tác ôn nhu ở bên dưới giảm, “Nàng ở chỗ này bao lâu, ta liền cùng nàng bấy lâu…”

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 103: Rành Thế
      Trong đêm đen, nàng nhìn đôi mắt thâm sâu lại nóng rực đỉnh đầu kia, hung hăng cắn môi dưới.


      Tất cả đau đớn ở bụng, ùn ùn kéo trở về…


      Mặc Uyên nhíu mày, nhìn nàng ưm tiếng, bởi vì đau đớn mà bắt đầu hô hấp ổn định…


      “Ô…” Môi bỗng nhiên bị hôn, cả người rơi vào vòng ấm áp, bàn tay bụng bắt đầu ôn nhu xoa, lực đạo mang theo an ủi, dần dần xua tan đau đớn.


      Trong lòng Lạc Cơ Nhi nổi lên cảm giác vô cùng bất lực, bàn tay bé chỉ có thể gắt gao nắm lấy áo , để mặc đôi môi cực nóng của xâm lược cái miệng nhắn của mình. Nàng muốn ỷ lại , quen có , nhưng thân thể của chính mình lại mãnh liệt như vậy hướng về phía ấm áp…


      muốn chạy trốn…


      Chạy trốn tới nơi


      “Ta cho nàng rời …” Hôn đến chỗ sâu nhất, nàng buồn ngủ, Mặc Uyên thấp giọng nỉ non, “Chính là, ta cùng nàng cùng nhau rời … Lạc nhi, phải chờ ta, đợi cho tới ngày đó mới thôi…” ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, dùng lời khắc cốt ghi tâm mà hòa tan hết thân thể và trái tim của nàng.


      Trong khi giấc ngủ mơ, nàng rất bất an, lại bị ý nghĩ mãnh liệt bao vây cuốn lấy, ngủ say…


      Vì sao? Vì sao? !


      Mặc Kỳ xuyên qua con đường lát đá phiến đầy cây ngọc lan, khuôn mặt tuấn lãng thỉnh thoảng bị cành cây cào xước những vết mờ nhạt, rảnh bận tâm, trong mắt có vô cùng lo lắng và kiên nhẫn, thế nên lúc nhìn đến thân ảnh màu tím nhạt kia kịp phanh lại, suýt nữa đụng vào!


      Ôi——!


      Hai người cùng đều kinh hoảng, cặp mắt thiếu niên tức giận trợn to, nháy mắt vài cái mới bình phục được trái tim đập cuồng loạn, tiểu cung nữ bên cạnh bắt đầu kêu sợ hãi: “Ôi! Thất vương gia…”


      Thân ảnh màu tím nhạt chưa bình ổn lại hơi thở, khi nghe đến tục danh “Thất vương gia ” này nhíu mày chặt.


      “Ồ… Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta có nhìn thấy ngươi…” Mặc Kỳ chặn lại lời , lui về phía sau vài bước, này mới nhìn nàng khuôn mặt kia, khuôn mặt trang điểm đánh phấn lờ mờ có vẻ ưu thương, ôn nhu mà cao quý, “Này, ngươi…”


      “Ngươi ” Nửa ngày cũng chưa tiếp, tiểu cung nữ bên cạnh bật cười tiếng, giọng nhắc nhở: “Thất vương gia, đây là Uyển phi nương nương…”


      Trong lòng tỉnh ngộ, mắt Mặc Kỳ sáng ngời lại nhìn nàng kia vài lần rời mắt, thoáng có chút xấu hổ, kỳ sớm nên đoán được, ở buổi dạ tiệc lần trước, người tần phi duy nhất ngồi ở bên hoàng đế, chính là nữ tử này.


      “Uyển phi nương nương…” hiểu nhiều lễ tiết trong cung, chỉ có thể đơn giản chào hỏi.


      “Vội vội vàng vàng như thế, muốn đâu?” Uyển phi tiến lên bước, nhìn chằm chằm người huynh đệ ruột thịt này của , ra là thiếu niên nhìn loá mắt như vậy.


      Nghe câu hỏi, trong lòng Mặc Kỳ sáng lên, cặp mắt tuấn lãng nâng lên, mang theo khẩn cầu hỏi: “Uyển phi tỷ tỷ, tỷ có biết ngự thư phòng ở chỗ nào ? Ta muốn tìm Hoàng Thượng, ta có việc gấp tìm Người!”


      Uyển phi nhướng mày, suy nghĩ lát, mới nhàng mở miệng: “Hoàng Thượng giờ này… hẳn là cùng các đại nhân ở ngự hoa viên thương thảo quốc …” Đôi mắt giống như thu thủy ngước lên, giọng điệu của Uyển phi có chút gượng gạo, “Ngươi tìm Hoàng Thượng, có chuyện gì sao?”


      “Đương nhiên là có!” Mặc Kỳ cuống cuồng , “Vì sao muốn hòa thân cùng với Hồ Duệ? Vì sao là ca ca? ! Tại sao cho tới giờ ta cũng chưa từng nghe có loại chuyện này? đến ca ca cùng Hồ Duệ là kẻ tử thù, ca ca có người trong lòng a! Tại sao còn muốn khiến thú người thậm chí chưa từng gặp mặt qua làm Vương phi!”


      Sáng sớm hôm nay chợt nghe thái giám và cung nữ trong cung đều bàn luận, lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng nửa ngày ở hoàng cung, vẫn tìm được ngự thư phòng.


      Trong lòng Uyển phi chấn động, trong đầu dần ra cặp mắt thâm sâu của nam tử kia, trái tim chậm rãi bị siết chặt…


      “Ngươi biết… có người trong lòng?” Ngữ khí đau thương, Uyển phi ngước đôi mắt điềm đạm đáng lên, dịu dàng vọng nhìn tới.


      “Đúng vậy, ta thấy Lạc nhi, nàng tốt như vậy, ca ca chỉ là chưa kịp thú nàng mà thôi, sao lại có thể…”


      Trong đầu, “Ong!” tiếng ——


      Uyển phi còn nghe được lời đằng sau , trái tim kinh hoàng, ngây người ngước mặt lên, nhìn thiếu niên tuấn lãng bức người kia…


      Lạc nhi…


      Nàng nắm chặt khăn lụa trong tay, ngón tay muốn vò nát nó, đôi môi khuôn mặt tái nhợt tràn ra tia cười lạnh, lập tức chợt lóe lên.


      “Cho nên, ngươi muốn cầu Hoàng Thượng, thu hồi mệnh lệnh ban ra?” Nàng trầm mặc thong thả bước hai bước, nhướng mày hỏi.


      Mặc Kỳ ngẩn ra, suy nghĩ hồi, kiên định gật đầu.


      “Ồ…” Tháo đóa hoa ngọc lan đầu xuống, đầu ngón tay chạm vào trong nhị hoa, ép nước bên trong hoa ra, Uyển phi ngữ khí sâu kín như trước, “Vậy …” Thoáng nghiêng đầu, phân phó hạ nhân, “Ca nhi, ngự hoa viên cùng thất vương gia , kẻo lạc đường…”


      Cung nữ tên gọi Ca nhi ngẩn ra, đôi mắt trong trẻo nhìn nhìn Uyển phi, lại liếc mắt nhìn người thiếu niên đơn thuần đến cực điểm kia cái, cúi đầu đáp lại: “Vâng, Nương Nương.”


      Con đường lát đá phiến, uốn lượn về phía trước.


      Ca nhi nhu thuận ở phía trước dẫn đường, cần quay đầu, cũng biết thiếu niên kia theo rất sát.


      “Thất vương gia…” Ca nhi mở miệng, giọng nhắc nhở, “Chờ lát nữa gặp Hoàng Thượng, thể giống vừa nãy, biết ?”


      Mặc Kỳ theo ở đằng sau giật mình, khó hiểu : “Vì sao?”


      Ca nhi nhíu mày, mang theo vài phần thương cảm nhìn nhìn người thiếu niên rành thế này, lắc lắc đầu, lựa chọn trầm mặc.


      Việc Hoàng thượng quyết định, là người bình thường có thể thuận theo sao? Đương nhiên thể! Uyển phi nương nương ràng chính là thả tìm cái chết thôi, vậy mà cũng hiểu, ngốc…


      Trong ngự hoa viên, đàn hương lượn lờ, khóm hoa đua sắc.


      Dường như bỗng chốc liền nhìn đến mê muội, Mặc Kỳ nhìn thấy bóng người trong những khóm hoa, chỉ có thể theo sát Ca nhi.


      Bỗng nhiên, ở chỗ u tĩnh phía trước truyền đến tiếng chuyện.


      Ca nhi quay đầu với đôi chút mừng rỡ, chớp chớp mắt nhìn, với ý bọn họ tìm được rồi.


      Mặc Kỳ lại hơi chút nhướng mày, càng tới gần, tiếng chuyện kia lại càng ràng…


      “… Hoàng Thượng cứ như vậy đáp ứng việc hôn nhân này, có phải là hơi khinh suất hay ?” thanh già dặn, mang theo cung kính bay vào trong tai.


      “Ý của Liên ái khanh, là Trẫm lấy hôn của Tam đệ ra đùa giỡn, trái lại để cho Hồ Duệ thừa cơ lợi dụng sao?” Giọng đế vương kia, u mà uy nghiêm, mảy may tức giận, nhưng lại khiếp lòng người.


      Ca nhi bước lên trước, muốn mở miệng, nhưng đằng sau cánh tay vươn tới, nhanh chóng bịt miệng nàng lại!


      Mặc Kỳ chớp mắt cái, nhàng kéo thân mình Ca nhi, nấp ở trong bụi hoa rậm rạp phía sau!




      Ca nhi trợn to mắt nhìn thiếu niên trước mắt, Mặc Kỳ hơi chút cúi đầu, vầng trán tuấn lãng mang theo vài phần nghiêm túc: “Hừ —— được lên tiếng…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :