1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 60: Vào Cung

      Lại là các bút tích của quan viên các lộ, khuyên mang binh xuất trận, Hồ


      Duệ nhiễu loạn ở biên cảnh, vô lực ngăn cản.


      biết, nam tử tà mị kia bề ngoài tuấn mỹ nhìn như vân đạm phong khinh


      (*thờ ơ hờ hững), hoàn toàn là chiến thần, ba năm trước, cùng với gia tộc


      Hộ Duệ giao chiến, khiến quân dội của Hộ Duệ nghe tin mà sợ mất mật, mà


      hôm nay…


      là giờ nào rồi?” sập (*tháp), nam từ thần sắc đổi bỗng nhiên


      thản nhiên mở miệng, mang theo thanh vừa hứng thú lại tà mị theo đại điện


      ra.


      “Bẩm vương gia, giờ tý rồi.” Đóng thẻ tre* lại, Phong Dực thản nhiên đáp


      lại. (*loại sách làm bằng thẻ tre thời cổ đại)


      Giờ tý.


      gần bảy canh giờ trôi qua.


      Khoé môi tuấn dật, bỗng nhiên nở nụ cười tà mị đến cực điểm, kèm với


      nụ cười kia, cặp mắt thâm sâu như đầm nước của cũng từ từ mở ra, nhìn


      chằm chằm vào cái bấc đèn màu cam chói mắt chiếc bàn thấp kia, ngón


      tay miễn cưỡng vươn ra, để đầu ngón tay theo ánh nến mà chậm rãi dời qua,


      cái kia cháy càng ấm nóng để lộ ra ý càng sâu của .


      “Ta phải trừng phạt ngươi như thế nào đây, tiểu nô nhi…” dùng thanh


      vừa đủ nghe thâm thấp lẩm bẩm, trong mắt tản mát ra ánh thanh u mà nguy


      hiểm, “Ngươi nên thu lấy trái tim ta như vậy phải …..”


      ngốc đến mức phát được giờ là giờ nào.


      Chẳng qua là thời gian dần trôi, trái tim đích thực giống như là


      bị bàn tay bé ôn nhu kia nắm lấy, hơi có chút đau, dứt thế nào cũng


      ra.


      Ngươi đau lắm sao?


      Nếu đau, sao trở về bên cạnh ta?


      Phong Dực thấy hành động của , lòng dấy lên tia đau thương lạnh lẽo,


      mở miệng : “Uyển phi nương nương đưa tin tới…. »


      Rất khó phát ra rung động của đôi lông mi tuấn lãng , đôi mắt Mặc


      Uyên nâng lên, đợi câu tiếp theo.


      “Thân thể của Cơ Nhi nương khoẻ, đêm nay nghỉ tại Thần Hi điện,


      sáng mai sớm hồi phủ ”


      Thần Lộ điện.


      Mấy chữ kia khắc vào trong tâm, làm cho Mặc Uyên có chút nghẹt thở, tiện đà,


      môi lại tràn ra chút mỉa mai lại tàn nhẫn cười, từ nhuyễn tháp ngồi


      dậy, chậm rãi xuống dưới.


      “Thần, Hi, điện…” Hình dáng cao to đầy uy nghiêm của thân thể ở giữa


      đại điện có chút đáng sợ, theo ánh nến lập lòe mà khiến lòng người run


      rẩy, “Đó là nơi cung phi nghỉ ngơi và thị tẩm …” thanh tà mị nghe ra


      được chút thâm tình nào, Mặc Uyên mang theo ý cười trong đôi mắt ánh lên


      tia lạnh như băng nhìn thẳng đến dáng người thị vệ kia “Phong Dực, bổn


      vương có nhớ lầm ?”


      Sắc mặt tái nhợt, Phong Dực khẽ mở cánh môi, “Vâng, đúng là


      nhớ lầm”


      Vẻ cười cười biến mất, mắt Mặc Uyên ngưng tựa hồ như vĩnh viễn cũng


      có hé ra biểu cảm, con ngươi tràn ngập hàn khí khiến người khác như bị


      đông cứng.


      chuẩn bị, đêm nay tiến cung.” Vân đạm phong khinh nhàn nhạt lưu lại


      câu, Mặc Uyên sát bên người mà qua.


      “Vương gia, Phong Dực khẽ kêu tiếng, ấn đường gắt gao nhíu lại, “Vào


      cung trong đêm, phải do hoàng thượng truyền được vào


      cung….đây là cung quy.”


      Giọng băng lạnh truyền vào tai, nghe có chút đau đớn.


      Mặc Uyên cười nhàn nhạt, cười đến vô cùng cương quyết, “Vậy,


      may a… Đêm nay bọn thi vệ trong cung phải gặp hoạ rồi.”


      cuối thản nhiên vẫn như văng vẳng giữa gian, làm người khác khiếp


      sợ !


      Đêm đó, cửa cung đại loạn.


      Giờ tý, trăng sáng, ánh trăng mờ nhạt soi sáng màu nâu đỏ nạm vàng của cửa


      cung, có vẻ vừa tuyệt đẹp lại vừa băng lạnh.


      Binh khí bị đánh rơi hỗn loạn mặt đất, mấy người hộ vệ chẳng phải đối thủ


      của chật vật chạy thục mạng tới trước cửa cung cứu viện, lại bị ánh


      mắt nghiêm nghị cùng băng lạnh chặn lối !


      Thanh kiếm sắc bén đưa lên đầu của mấy người họ!!!!


      Dưới ánh trăng, thân ảnh của nam tử kia tiêu sái mà băng lạnh, ngữ khí tràn


      ngập hàn ý: “Thấy rồi chứ, hôm nay xông vào cửa cung chính là Tam Uyên


      vương gia của Lạc quốc.”


      Chính là Tam Uyên vương gia của Lạc quốc, ngăn cản hay ngăn


      cản, do các ngươi tự mình suy nghĩ !


      Mấy người thị vê bị doạ tới mức chân run rẩy, run run nhìn về phía cỗ xe


      xa hoa kia, thấp thoáng có thể thấy được, người nam tử ung dung tuấn mỹ lại


      hào hoa như là thần bóng đêm, tà mị ưu nhã dựa trong xe, bên môi như


      nở nụ cười ung dung vô tội.


      “Thuộc hạ…Thuộc hạ dám ngăn trở… Thuộc hạ lập tức thông báo!!”


      Trong cung điện tĩnh mịch, đêm đen tịch mịch.


      Ngoài chiếc rèm sa, tiểu công công trực đêm dồn dập thở dốc, bất chấp


      Hoàng thượng an giấc ngủ, gấp gáp muốn ra tình huống nguy hiểm


      trước mắt.


      “Cái gì?” Giọng mang đầy hàm ý tức giận vang lên sau rèm, khiến tiểu công


      công đứng bên ngoài cả kinh trận run rẩy


      “Nô tài vừa nhận được thông báo, Uyên Vương điện hạ xông vào cửa cung, còn làm bị thương mấy người thị vệ….” Tiểu công công quỳ phục xuống, thành


      .


      giờ ở đâu?!” Màn sương mịt mù trong tâm trí rốt cục cũng từ từ


      tan ra khiến sáng suốt trở lại, Mặc Húc liền đứng dậy, người chỉ mặc


      phong phanh duy nhất chiếc áo trong.


      “Bẩm hoàng thượng, vương gia về phía Thần Hi điện!”


      Trong bóng tối, im lặng khiến người ta thở nổi.


      lúc lâu sau, đột nhiên cười giận dữ, trong mắt tích tụ dâng lên tia lạnh


      giá, “ ngờ lại dám xông vào cung, cũng do….Trẫm bình thường


      quá dung túng ! ”


      Đằng sau, có tiếng ưm mơ hồ, cánh tay trắng nõn nà đặt lên vai ,


      ôn nhu hỏi: “Hoàng thượng có chuyện gì xảy ra vậy?”


      Gạt bàn tay của phi tử thị tẩm vai xuống, ngữ khí Mặc Húc băng lạnh: “Trở


      về tẩm cung của ngươi ngay!”


      Màn sa bị vén lên thô bạo, thân thể to lớn của đứng thẳng lên, lạnh lùng


      phân phó với người hầu, “Thay y phục cho trẫm!”


      Sau khi đau đớn thống khổ qua, chính là giấc ngủ say.


      Vừa an ổn vừa uể oải.


      Trong mộng gặp cái gì khác, chỉ có tiếng đàn lượn lờ, như là chính tay


      mình đàn tiếp khúc nhạc còn dang dở, bi thương mà lại thê mỹ, làm người


      nghe khỏi rơi lệ… Nàng bất an ưm tiếng, chung quanh thân thể


      bỗng nhiên truyền đến trận khô nóng, làn hơi thở khác thường vây


      quanh, khiến trong lòng nàng có chút đề phòng


      Cái loại hơi thở này, có tên là nguy hiểm—–


      Hàng mi dài của nàng đột nhiên mở phắt ra.


      ánh sáng chói loà chiếu tới, làm cho đôi mắt vừa rồi bị bóng đêm bao phủ


      lại bị kích thích, nàng hơi nheo mắt, cảm giác khớp xương toàn thân như bị


      tháo rời, đau đớn chua xót, trong mơ hồ, hình như có người về phía


      nàng, cúi người, ôm chặt lấy thân thể tuyết trắng của nàng.


      cơn hoảng sợ mơ hồ xâm nhập vào đầu nàng, Lạc Cơ Nhi chịu đựng ánh


      sáng gay gắt kích thích, chậm rãi mở mắt ra, hình dáng tà mị quen thuộc


      dần dần ra trước mắt.


      Mu bàn tay lướt qua khuôn mặt nàng, nhàng vỗ về chơi đùa, bên môi


      lên nét cười vừa thống khổ vừa nguy hiểm, thản nhiên mở miệng,


      “Tỉnh rồi?”

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 61: Hôn Ta

      Ngón tay lạnh lẽo lướt qua mặt, hơi chút chậm lại làm cho thân thể nàng có chút


      khô nóng, bàn tay tái nhợt của nàng gắt gao nắm lấy tấm chăn tuyết nhung, nhìn


      , luồng hơi thở tà mị đến gần, cặp mắt trong veo mà mệt mỏi có vài


      phần e sợ.


      Ngón tay trượt tới vành tai của nàng, dừng chút, bàn tay lạnh lẽo thâm


      nhập từ phía sau, nâng gáy của nàng lên.


      Mặc Uyên cúi người xuống, cách khuôn mặt nàng chừng nửa tấc, có chút si mê


      mà dừng lại cách khuôn mặt xinh đẹp kia chút, tóc nàng ẩm ướt, y phục lộn


      xộn, giống như vừa trải qua tai kiếp, còn trong ánh mắt nàng đúng là có


      sợ hãi, càng chứng thực cho chút nghi ngờ này.


      “Bảy canh giờ rồi…..” Môi thấp thoáng có nét cười nhìn ra, cặp mắt


      thâm sâu nhìn thẳng vào đôi mắt như nước của nàng : “Nhớ ta ? Nô


      nhi…”


      Hơi thở ám muội mà có ý quan tâm, tiến vào trong lỗ tai như là bàn tay trêu


      chọc, gắt gao nắm lấy trái tim nàng, động tác nào nhưng làm


      toàn thân nàng đều trở nên căng thẳng.


      Ưm tiếng, Lạc Cơ Nhi muốn tránh khỏi ánh mắt của , dùng chút lực


      tránh cái ót khỏi tay , nhưng khuôn mặt tái nhợt suy yếu của nàng


      lần nữa lại nhìn đối diện vào .


      Đối với nam nhân bá đạo như , nàng vạn bất đắc dĩ chỉ có thể thản nhiên


      đối diện , đôi mắt có vài phần thống khổ cùng ai oán.


      Mà nét thống khổ kia của nàng lại khiến lòng đau nhức chịu được


      “Xem ra ngươi nếm qua hương vị của Tuyệt Thương Tán.” Giọng mang


      theo hứng thú cùng chút khàn khàn, môi chuyển qua bên tai nàng, thấp


      giọng thầm, “Ít nhất, đau như vậy làm sao khiến ngươi được


      nghĩ rời xa ta, hay là lần sau… ta nên chọn cách khác dữ dội hơn để hạ độc


      ngươi!”


      Cả người Lạc Cơ Nhi run lên!


      Bàn tay bé dưới thân bị siết quá chặt, nàng nhắm mắt lại, hồi tưởng lại


      những đau đớn ùn ùn kéo tới trong thân thể lúc trước, cả người bỗng chốc đổ


      mồ hôi lạnh, cảm giác vạn phần sợ hãi trộn lẫn với chua xót tấn công vào


      trái tim nàng, mở mắt ra, mảng ấm áp tràn ra, ra nước mắt trong suốt


      theo khóe mắt rơi xuống từng giọt chiếc chăn tuyết trắng…


      Nhìn thấy nước mắt của nàng, động tác của Mặc Uyên bị kiềm hãm lại.


      Trong cặp mắt thâm sâu đó, ngập tràn dáng vẻ rơi lệ của nàng, dù vô tình


      cũng biết Tuyệt Thương Tán có tác dụng mạnh thế nào, dù là nam tử


      trưởng thành cũng chịu nổi, chi là nàng yếu ớt, muốn ép buộc thân


      thể mình cũng trải qua nổi, nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt rơi


      xuống, làm lòng càng ngày càng đau…


      Chết tiệt…


      “Đừng khóc mà…” Lòng đột nhiên lại mềm , cố gắng hết sức kiềm nén


      đau thương, với giọng khàn khàn. Nước mắt của nàng còn chảy, thân


      thể bé trở nên run rẩy, có chút chật vật muốn tránh khỏi kiềm chế của


      , thần sắc tại của khiến nàng hận thấu chính mình! Nàng sao lại


      như vậy… Sao có thể yếu mềm như vậy ở trước mặt !


      “Đừng khóc… Ta biết …” Thâm nhập chút lực vào đằng sau ót của nàng


      để cho nàng nhúc nhích, tay đặt lên trán nàng, ôn nhu trấn an nàng,


      thế nhưng nước mắt của nàng vẫn ngừng được, ướt đẫm, chảy vào


      trong lòng bàn tay


      Mở mắt ra, khoảng cách vô cùng gần sát đến nỗi có thể thấy hàng mi ẩm


      ướt của nàng, cánh môi bị cắn chặt có chút khô nứt, chảy ra tơ máu nhàn


      nhạt…


      Đáng chết… Mặc Uyên rên tiếng, thể khống chế được liền hôn lên


      bờ môi của nàng!


      Tất cả những nức nở, hết thảy những kiềm nén tuôn trào, đều bị lập


      tức khoá chặt lại trong khắc này, liều chết triền miên!


      “A…”


      Nụ hôn hung hăng, mang theo quyến luyến gì sánh được, cuốn sạch


      cả thân thể trắng nõn xinh, chiếc lưỡi nóng cháy của liếm hết cánh môi


      nàng, đem tất cả tinh ngọt nuốt vào, lại còn chút thoả mãn tiến vào thăm


      dò bên trong, khiến nàng vô lực trốn tránh cái lưỡi mềm mại điên cuồng mà


      chăm chăm hút lấy ngọt lành của nàng…


      Nụ hôn làm cho nàng như nghẹt thở, trong lòng nàng dâng lên mảnh ẩm


      ướt, bị ôn nhu càn quét đến hoảng hốt mà quên mất hận ý…


      Hồi lâu sau, mới thở gấp buông nàng ra.


      Những nụ hôn nho , khắc sâu ở khoé môi, cằm, chóp mũi, và vầng trán của


      nàng, hôn lên mi tâm của nàng, để hơi thở của cả hai người hoàn toàn hoà


      vào nhau.


      “Nếu như ta đến?” lúc sau, giọng kiềm nén tại yết hầu của từ


      từ tràn ra, tay tham lam tiến vào bên trong chiếc chăn tuyết nhung, ôm lấy


      thân thể bé yếu đuối vô lực của nàng, ghì chặt vào nhau, “Ngươi muốn đau


      đến chết như vậy sao?!”


      Thân mình bị bắt cong lên áp vào bờ ngực rắn chắc của , tim đập mạnh


      mẽ mà hùng hồn, cứ đập càng ngày càng mạnh như vậy.


      Lạc Cơ Nhi mệt mỏi cực độ, bàn tay bé thuận thế nắm lấy y phục của


      , dựa vào ngực , nhất thời làm giấc ngắn.


      Mặc Uyên ngẩn ra, cảm giác được nàng thuận theo, mềm mại như vậy, an tâm


      như vậy…


      Dưới bụng bỗng nhiên nổi lên luồng nóng rực, cặp mắt của tà mị của


      căng thẳng, rủa thầm tiếng, đáng chết, nàng luôn như vậy, bất cứ lúc nào


      cũng có thể khơi mào dục vọng của , hơn nữa lại đốt cháy mãnh liệt…


      “Ưm… !” Đột nhiên bàn tay đặt ngực bỗng nhiên nắm rất


      chặt!


      Lạc Cơ Nhi trận run rẩy, cảm giác thân dưới có cơn đau đớn mãnh liệt


      kéo tới, tầng tầng lớp lớp đánh vào trái tim nàng!


      Nóng, ùn ùn kéo tới đích thị là nóng… Nàng chỉ cảm thấy cả người như bốc


      cháy, sợ hãi cùng đau đớn vừa rồi, lại lần nữa thổi quét qua toàn thân


      của nàng….


      Độc lại phát lần hai!!


      “Đau…Đau quá…” Nàng than ra tiếng, gắt gao siết chặt lấy quần áo của


      , toàn thân đều cuộn tròn lại, ngừng run rẩy!


      Mặc Uyên nheo mắt lại, nhìn thân thể nhắn ngừng run rẩy trong lòng


      mình, cơn nóng rực dâng lên trong lòng vẫn chưa rút


      “Giải độc… Cầu ngươi, cho ta thuốc giải độc…” Nàng thê ai mà rên rỉ kêu ra tiếng, đau đớn đáng sợ đó dù chỉ là thoáng qua nàng cũng chống đỡ


      được, lục phủ ngũ tạng của nàng đau nhức như muốn nứt ra, như bị cắt xé, đau


      đến mức nàng muốn kêu thành tiếng cũng được…


      “Cầu ngươi…” Nàng nức nở nắm lấy quần áo , tràn đầy thống khổ cầu xin


      giúp đỡ, mang theo nước mắt còn chưa khô cùng tâm phế đau đớn khôn


      cùng…


      Dưới bụng lần nữa lại căng thẳng, Mặc Uyên lại ôm lấy thân thể nho của


      nàng, khuôn mặt tuấn dật nhìn vầng trán đầy mồ hôi của nàng, ra tiếng chỉ


      thị, “Nhìn ta…”


      Nàng đau nhức thể chối từ, mệt mỏi nâng mắt lên, nhìn vào cắp mắt như


      hồ nước đen thâm sâu của ….


      “Hôn ta…” giữ chặt ót của nàng, hơi thở bất ổn ra lệnh, cặp mắt tràn ngập


      đầy nhục dục bị nàng kích thích……


      Chương 82 : Lửa giận


      Thanh kiềm nén, thoát ra từ môi


      Hôn ta.


      Ta cho ngươi giải dược.


      Lạc Cơ Nhi giật mình, nước mắt chưa kịp khô hàng mi, bàn tay sau đầu


      nàng nóng như lửa đốt, khiến nàng thể đối diện với ánh mắt nóng


      bỏng của , tránh cũng được, mà trốn cũng xong…


      “A…” Tiếng thét đau đớn khó kìm nén thoát ra khỏi môi!


      Lại là cơn đau như đục khoét dưới bụng, Lạc Cơ Nhi đau đến độ quằn


      mình, từng cơn đau đánh thẳng vào ý thức…


      Đau… Đau quá…


      Giải dược…Ta van ngươi, cho ta giải dược…


      Hôn.


      muốn nàng hôn


      Nhấc mi mắt cách khó khăn, nàng nhìn thấy thương tiếc trong đáy mắt


      , cảm giác ấm ức cuốn quanh nàng, nàng vươn đôi tay run run đặt lên bờ


      vai của , cắn răng chịu đựng cơn đau quằn trong bụng, kề sát khuôn mặt


      vừa tà mị vừa tuấn dật của , đôi môi mỏng nở nụ cười sắc lẻm, nàng có thể


      cảm nhận được hơi thở của , nóng bỏng , cuồng loạn, ghé sát nàng


      từng chút từng chút


      Nhắm nghiền mắt lại, nàng chịu đựng nóng bức kia hôn lên môi !


      Đôi môi ngây ngô mang theo mùi hương ngọt lành, yếu ớt bao phủ lấy môi





      “…” Thanh khao khát cực độ phát ra từ lồng ngực nặng trĩu của , Mặc


      Uyên lưu luyến si mê mà quan sát nữ tử nhắm mắt hôn , trong nháy


      mắt còn khống chế được mình!


      “Tiếp tục … Ngươi biết làm sao mới có thể làm ta vừa lòng…” Dính lấy môi


      của nàng, than khẽ.


      Cả người Lạc Cơ Nhi run rẩy, thân mình nho của nàng bị kiềm hãm trong


      lòng , lưng bị giữ chặt nên thể nhúc nhích, hôn với tấm lòng đầy


      thống khổ, hề động đậy, tùy ý nàng dẫn dắt… bất lực và tràn đầy


      đau đớn của cơ thể khiến nàng thiếu chút nữa bật khóc, nàng ngừng run


      rẩy, bàn tay bé làm nhăn cổ áo của


      Đôi môi lại di động, nàng bị bắt hé miệng, dùng cái lưỡi run rẩy lướt


      môi , vô cùng nhát gan tiến vào thăm dò trong miệng … Nàng nếm


      được hương vị của , cay cay, tựa như thùng rượu có nồng độ cồn khiến


      người ta mê muội, nàng chạm phải thứ gì đó mềm mại nóng bỏng, lưỡi run run


      sợ tới mức dám tiến xa hơn, bối rối rời khỏi miệng
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 62: Hôn Ta (Tt)

      “A… !”


      Ngay sau đó, Mặc Uyên cắn cái lưỡi bối rối muốn lùi bước của nàng, trước lúc


      nàng thét ra tiếng nhiệt liệt phản công, chiếm lấy môi của nàng!


      Trời đất quay cuồng, Lạc Cơ Nhi chỉ có thể gắt gao bám víu bờ vai của


      mới ngả ngửa, cái lưỡi nóng như lửa của cuốn lấy cái lưỡi mềm


      mại của nàng, hung hăng hấp trụ khiến toàn thân nàng cảm thấy như bị hỏa


      thiêu, bất lực muốn giãy dụa lùi bước, ngay sau đó, nàng mất trọng tâm, bị


      ngã xuống giường tuyết trắng mềm mại!


      Dục hỏa bừng bừng!


      Mặc Uyên say sưa hôn thân hình xinh đẹp dưới thân, khiêu khích cách


      ngây ngô của nàng giống như độc dược, mê hoặc thần trí da diết! Ngọn


      đèn dầu bùng cháy hắt bóng hai người lên vách tường, nàng rên rỉ, giống như


      bị con thú điên cuồng cắn nuốt, thể động đậy ở dưới thân


      , chỉ có thể mặc hôn lên yết hầu của nàng cách hung mãnh…


      “A…” cảm giác đau đớn nóng rực liên tục đánh úp lại, Lạc Cơ Nhi đau đến


      nỗi nức nở thành tiếng, nhưng môi bị ngăn chặn, run rẩy trong tuyệt vọng…


      Đột nhiên, môi bị buông ra, đầu của nàng lập tức nghiêng sang bên, như


      người chết đuối thở hổn hển, ngực phập phồng ngừng…


      Ngay sau đó, cằm bị giữ lại, lần thở gấp gáp, môi lại lần nữa bị ngăn


      chặn!


      Lúc này đây, trong khi môi và răng giao nhau viên dược mát lạnh…


      Trong đau đớn nàng hoảng hốt biết đây là cái gì, theo bản năng mà nuốt xuống,


      viên dược mát lạnh kia trôi xuống dạ dày, chậm rãi, cơn đau như lửa đốt giảm


      bớt, lòng nàng căng như dây đàn rốt cục cũng trầm tĩnh lại…


      Cả người bủn rủn vô lực làm Lạc Cơ Nhi mỏi mệt chịu nổi, bàn tay


      bé tái nhợt gắt gao nắm quần áo chậm rãi khôi phục huyết sắc, vô ý thức


      mà bám víu bờ vai của , nụ hôn của có dừng, ngược lại càng


      thêm dai dẳng, dịu dàng triền miên khiến thân thể nàng vừa mới thả lỏng liền


      run rẩy trở lại.


      Cảm giác bất lực lên tới đỉnh tột cùng.


      Hơi thở nóng bỏng của , bàn tay làm bừa, tiếng thở dồn dập.


      Thân thể lại bắt đầu nóng lên, chẳng qua, cơn nóng này, là từ trong thân thể


      phát ra, bị khơi mào, thể ngăn cản .


      Nàng biết muốn làm cái gì…


      Nàng quá quen với loại cảm giác bất lực này…


      Mềm mại, bỗng nhiên có vật cứng rắn nóng bỏng!


      được…” Môi bị hôn gian nan khẽ than, cánh tay nàng bám víu bả


      vai biến thành chống cự, theo bản năng muốn tránh dục vọng của .


      mạnh mẽ quá mức, nàng mỏi mệt cực độ, thân thể căn bản là thể


      thừa nhận…


      “Dám kháng cự ta…” Dục hỏa bị khơi mào, lòng bàn tay như lửa nóng


      tham tiến vào tấm tuyết nhung, xé y bào màu xanh lơ của nàng, vuốt ve tấm


      lưng non nớt mềm mại, “Tin ta, ngươi thích mà …”


      Giọng mềm bao trùm lấy căn phòng, ngay cả ánh nến cũng trở nên mập


      mờ.


      Mỏi mệt, giãy dụa, chống cự, giống như bị phóng mồi lửa hoàn toàn


      đốt sạch, chỉ còn lại có khát vọng nguyên thủy, cuồn cuộn sôi trào…


      Ngoài cửa sổ, cái thẻ tre bị nội lực cường đại hung hăng đánh vào thân


      cây! Nháy mắt nát bấy!!!


      Tiểu công công theo bên cạnh sợ tới mức hai chân vô lực, hai tròng mắt kinh


      hãi giống như bị sét đánh nhìn đế vương trước mắt ——


      Lúc nửa đêm, có kinh động bất luận kẻ nào, mình vào Thần


      Hi điện, vẫn đứng ở ngoài cửa sổ xem đến bây giờ… Tiểu công công hoàn


      toàn biết bên trong xảy ra cái gì, chính là cẩn thận mà quan sát


      sắc mặt Thánh Thượng, chỉ thấy sắc mặt càng ngày càng lo lắng, thẻ tre


      nắm trong tay cứ như vậy đột nhiên bay ra ngoài, đánh vào thân cây, rơi vụng


      tan tác!


      “Hoàng, Hoàng Thượng…” Tiểu công công run run khẽ gọi, sợ lại chọc giận


      .


      Đôi mắt Mặc Húc chứa đựng phẫn nộ khiếp người, hai tay nắm chặt đến độ


      khớp xướng trở trắng.


      chưa bao giờ lường trước cảnh tượng này.


      Thân hình nhắn xinh xắn bị ôm lấy cùng tấm chăn tuyết nhung, sắc mặt tái


      nhợt suy yếu nhưng vẻ mỹ lệ vẫn hề suy giảm nữa phần, nàng rơi lệ,


      người kia đau lòng, nàng nghẹn ngào, người kia liền hôn môi của nàng,


      thậm chí…


      còn thấy, nàng hôn ta…


      Nụ hôn ấy, ngây ngô đến cỡ nào, bất lực đến cỡ nào, chưa bao giờ thấy


      nàng như vậy, biết hành động mê người như vậy hề có nam nhân


      nào có thể kháng cự! Lửa giận cứ như vậy tích lũy trong lòng rồi bùng phát,


      từng chút từng chút , vượt khỏi tầm kiểm soát của .

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 63: Làm Loạn

      khống chế được nữa rồi…


      cứ bị bức họa trước mắt khiến cho thể khống chế được…


      Bên tai, xuyên thấu qua cửa sổ mỏng manh truyền tới tiếng than khẽ đầy áp


      lực.


      vẫn nhớ xúc cảm của nữ tử kia, mềm mại mà non nớt, làm người ta


      chạm vào rồi liền luyến tiếc buông ra, có chút hận… hận vì cái gì lần dễ


      dàng bỏ qua nàng như vậy! bắt đầu tin tưởng, có số nữ tử là độc, liếc


      mắt cái liền trầm luân, có cách nào dứt ra được…


      “Hoàng Thượng… Đêm khuya lạnh lắm, đừng để thân thẻ nhiễm lạnh…” Thanh


      của tiểu công công phía sau mang theo run run sợ hãi, nhưng vẫn tiến lên,


      đem ngoại bào cầm trong tay khoác người đế vương, run rẩy mà giúp chỉnh sửa vạt áo…


      “Truyền lệnh, ” Thanh kiềm nén rít qua kẽ răng, ánh mắt Mặc Húc hòa lẫn


      phẫn nộ mang huyết, quen chịu đựng loại tình huống này rồi, ngồi


      long ỷ đế vương cao cao thể trèo lên, có thói quen kìm nén bản thân,


      nhưng phát cứ kiềm nén như vậy, là lại phóng túng số thần tử hổ báo


      cầy sói…… “Trước giờ dần, tất cả nội các đại thần phải tới Tham chính điện,


      thượng nghị quốc !”


      Giờ dần? ! (3 – 5 giờ sáng)


      Tiểu công công sợ mình nghe lầm, giật mình há to miệng nhìn đế vương


      nổi giận, nhưng phát ánh mắt vừa tràn đầy tơ máu vừa uy nghiêm lạnh


      lẽo đến cực điểm!!


      “Dạ… Dạ! Nô tài lập tức tuyên chỉ!”


      Thâm cung, trăng sáng.


      Đêm đó bốn phía trong Hoàng cung náo loạn, nội các quan viên các quý phủ


      trong hoàng thành đều bị thánh chỉ trong đêm khuya làm cho thanh tỉnh rồi cả


      kinh!


      Giờ dần.


      Tham chính điện.


      Thương nghị quốc !


      Mỏi mệt cực độ.


      Nàng chìm sâu trong giấc mộng, có cách nào tỉnh lại, giống như chỉ cần


      thanh tỉnh, cảm giác cay đắng khổ sở ùa đến, khiến toàn thân nàng


      thể nhúc nhích được.


      Mệt mỏi quá…


      Phần dưới eo, là đau đớn thể tả…


      “…” Ưm tiếng, nàng hơi cuộn mình, vùi đầu vào chăn, chóp mũi chạm


      được cái gì đó nóng bỏng lại vững chãi.


      Nơi đó, ấm áp tận tâm can.


      Nàng theo bản năng mà muốn dựa vào, nhưng cả người mệt mỏi, vào lúc này


      bị nắm ở bên hông, thoải mái lại triền miên mà đem nàng thu vào lồng ngực


      ấm áp.


      Ấm … Nàng thỏa mãn khẽ than tiếng, muốn tiếp tục ngủ say,


      nhưng bàn tay lưng buông tha nàng, giống như mang theo ngọn


      lửa nóng rực, mơn trớn từng tấc da thịt của nàng, đem đầu nàng khéo léo ấn


      vào trong lòng, có nụ hôn sâu nặng hô hấp in lại vành tai trong suốt nàng: “Vật


      ngoan… Đừng câu dẫn ta nữa, nếu chút nữa người cầu


      xin tha thứ chính là ngươi…”


      Thanh mang theo ma lực xâm nhập trong óc của nàng, nàng cũng vô pháp bình yên ngủ say nữa.


      Chợt nhớ kỹ lại, suốt đêm, chính là thanh này luôn luôn ở bên tai chính


      mình giọng lẩm nhẩm, dịu dàng mang theo điên cuồng.


      Từng đợt sóng nổi lên, thân mình nhắn run run thể thừa nhận thêm


      nhiều vui thích nữa, khẽ than, hề miễn cưỡng, chỉ đặt thứ ấy của


      mình tại chỗ sâu nhất của nàng, bắt buộc nàng hoàn toàn giãn mở thân thể


      nhận toàn bộ


      Né tránh cách kinh hãi mang theo khoái cảm nóng bỏng, nàng đột nhiên


      mở đôi mắt mỏi mệt!


      Hô hấp có chút bất ổn, nàng theo bản năng mà giật giật bàn tay bé, lúc này


      mới phát chỗ mình vừa mới muốn dựa vào là ngực của , nàng kinh hãi


      thôi, cặp mắt trong suốt mang theo mệt mỏi vì cả đêm bị chiếm đoạt,


      nhìn nam tử tà mị phía bên gối gắt gao vây quanh chính mình…


      Y như bị điện giật, Lạc Cơ Nhi theo bản năng giãy dụa ra khỏi trong lòng ,


      nhỏm lên ngồi dậy, nhưng đau đớn bên hông lập tức lan tràn, khiến toàn thân


      nàng mềm nhũn…


      “A…” Nàng nhíu mày, môi cánh hoa tràn ra tiếng than khó nén.


      Hai chân trực tiếp phảng phất còn tồn tại phen hỏa, cháy , là thể nghiệm


      khoái cảm quá cực đoan ở hạ thân lâu thể rút đau đớn…


      “Cẩn thận…” Thân hình nóng rực dán chặt phía sau buông câu, Mặc Uyên


      miễn cưỡng ngồi dậy, cười yếu ớt nắm thắt lưng mảnh khảnh của nàng, cho


      phép nàng cả người xụi lơ nằm trong ngực … “Ta rất thông cảm, biết


      ngươi chịu nổi nhiều như vậy, cho nên…”


      “Đừng nữa !” Bên trong hai tròng mắt Lạc Cơ Nhi tràn đầy hối hận đau đớn


      đến cực điểm, muốn giữ khoảng cách với , nhưng thân thể bủn rủn vô


      lực… Nàng cư nhiên, cư nhiên chỉ vì viên giải dược… Có hơi thống khổ


      nhắm mắt lại, nàng vẫn nhớ nàng tối hôm qua khó nén tiếng than, nàng


      thể tưởng tượng chính mình bị nam tử dịu dàng này xâm chiếm cùng


      đánh bại, nàng hận bản thân, hận đến hàm răng đều run lên…


      “Sao thế? Đau lắm à?” Môi dán sát vào lỗ tai của nàng, hơi thở bất ổn vô


      cùng thân thiết gì sánh được.


      Có chút chật vật mà kéo tấm chăn tuyết nhung bao lấy thân thể của chính mình,


      nàng lắc đầu, cặp mắt mang theo kháng cự nhục nhã, tận lực kéo giãn khoảng


      cách trực tiếp giữa hai người.


      Vốn muốn hôn lên vành tai của nàng, nàng lại xoay người, nên chỉ hôn được


      tóc đen mềm nhẵn của nàng, hương thơm, mang theo hương vị sau khi hoan


      ái.


      Mặc Uyên nâng mắt, ưu thương lạnh lẽo lên nơi đáy mắt.


      chỉ biết, thể để cho nàng thanh tỉnh.


      Nàng thanh tỉnh, có lý trí kinh người, nàng đối với nội tâm chính mình


      mà khuất phục, càng đừng chi là thân thể.


      Mang theo ý tứ hơi chút trừng phạt ôm lấy eo của nàng, Mặc Uyên khẽ cắn lỗ


      tai khéo léo, thanh khàn khàn mang theo áp lực đau đớn cùng cam


      lòng: “Ngươi biết bóng lưng ngươi thực đả thương người sao, nô nhi…


      Quay lại đây, để cho ta nhìn ngươi…”


      Thanh của làm lưng nàng cứng đờ, thống khổ trỗi dậy trong lòng,


      có chỗ phát tiết, chỉ có thể hóa thành nước mắt vừa khuất nhục vừa


      phẫn hận, tràn đầy hốc mắt. “Ta có bản lĩnh làm bị thương đến bất luận


      kẻ nào, Uyên Vương gia, cần xem trọng ta…”


      Tiếng mang theo dày đặc châm chọc truyền đến bên tai, Mặc Uyên nhíu mi,


      lòng đau đớn kịch liệt…


      “Oành!” tiếng!


      Cửa phòng mạnh mẽ bị người đẩy ra, đội thái giám cung nữ cúi đầu nối


      đuôi nhau mà vào, cước bộ dồn dập, phân thành hai hàng bước vào phòng!


      Ngay sau đó là vài thị vệ mang kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, hùng hổ xông vào!


      Chết tiệt… !


      Cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng bị hoảng sợ, Mặc Uyên nheo lại


      ánh mắt đánh giá xông tới, cánh tay đem thân hình trong lòng gắt gao ôm


      vào trong ngực, muốn người bên ngoài nhìn đến nửa phần.


      nữ lớn mật! Dám làm loạn hậu cung, Tạp Gia phụng mệnh Hoàng Thượng


      đến thẩm vấn ngươi, ngươi —— ” công công vênh mặt hất hàm sai khiến


      kiêu ngạo mà vung gậy chống bước vào cửa, dáng vẻ bệ vệ tận trời nhìn đến


      nam tử mệt mỏi trộn lẫn vài phần hàn khí giường kia nháy mắt run sợ.


      nữ lớn mật. Làm loạn hậu cung.


      Mặc Uyên nhấm nuốt hai câu, bên môi lên chút cười yếu ớt làm hồn


      xiêu phách lạc, ánh mắt tà mị nhìn đám người ngây ra như phỗng trong phòng:


      “Làm loạn hậu cung… Trong cung này bị tội danh đúng là phiền phức…


      Chính là biết công công, chính là vị nào a?”


      “Uyên… Uyên Vương điện hạ!” Công công truyền lời vẻ mặt sợ hãi, vẻ kiêu


      ngạo vừa mới nãy biến mất còn chút tung tích, phù phù tiếng quỳ ở


      mặt đất!


      “Nô tài… Nô tài đáng chết! Làm phiền Uyên Vương điện hạ, nô tài tội


      thể tha! Nhưng mà…” Quỳ rạp mặt đất, cả người công công run rẩy , thỉnh


      thoảng lấy ánh mắt nhát gan nhìn , lòng nóng như lửa đốt lại có biện


      pháp.


      Xé ngoại bào chính mình mà đem thân hình nhắn trong lòng bao lại, da thịt


      trắng nõn của nàng nháy mắt bị vải dệt hoa văn rồng màu đen ấm áp cẩn thận


      bao trùm.


      cánh tay đem nàng nhanh giấu trong lòng chính mình, Mặc Uyên


      nhanh chậm hôn lên trán nàng, thanh mệt mỏi mà uy nghiêm


      vang lên trong phòng: “Công công tính cho bổn vương lời giải


      thích sao? Ngươi phụng mệnh lệnh hoàng huynh… Tới nơi này làm cái gì?”


      Công công quỳ lạy cái, “Thưa Uyên Vương điện hạ, Hoàng Thượng cũng


      là vừa mới nhận được tin tức, vốn là trắng đêm tại Tham chính điện nghị ,


      nghe xong tin tức lập tức tới Tích Uyển cung! Hoàng Thượng còn gọi nô


      tài… Bảo nô tài đem Cơ Nhi nương qua đó!”


      Tích Uyển cung…


      Vỗ về mái tóc thơm tho mềm mại của nàng, động tác ngón tay bị kiềm


      hãm, cặp mắt thâm thúy lên tia khác thường.”Tin tức gì?”


      Thanh công công dẫn theo chút giả vờ khóc nức nở, tựa đầu sâu ở


      mặt đất, khóc hô: “Điện hạ, Uyển phi nương nương nàng… nàng sẩy thai “


      Thanh lảnh lót của thái giám vang vọng khắp phòng, làm hai người trong
      phòng cả kinh biết làm gì.
      Tích Uyển cung
      Sẩy thai.

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 64: Làm Loạn (Tt)


      Cung nữ cước bộ thác loạn cơ hồ đạp phá cửa.


      Chậu nước nóng hôi hổi, vào rồi lại ra, bàn tay tiểu cung nữ dính đầy máu tươi


      khiến kẻ khác nhìn vào mà chấn động.


      Sáng sớm trang nghiêm, vừa tỉnh lại thấy bầu khí áp lực, toàn bộ Tích Uyển cung như bị bao phủ trong tức giận của nam tử, mà lúc này


      giường ở phòng trong, sắc mặt Uyển phi tái nhợt, đôi môi thâm tím, mồ hôi


      chảy ròng ròng.


      Vài vị Thái y sắc mặt vàng như đất vây quanh nàng để chẩn bệnh, chén lại chén thuốc được mang đến, tiểu cung nữ nhanh tay nhanh chân đến nỗi


      muốn rơi nước mắt, nghỉ tay cũng dám buông lơi, đơn giản là


      trước giường, Đế vương sắc mặt tái nhợt như pho tượng, giống như


      cẩn thận là làm tức giận, rồi thìmột đám cháy bùng lên!


      Mặc Uyên tới nhìn thấy chính là cảnh tượng này.


      Uyển phi thống khổ nỉ non , tay bị Mặc Húc nắm chặt , lã chã khóc nức nở:


      “Hoàng Thượng… Là thần thiếp tốt, là thần thiếp… Ta thể bảo vệ


      tốt con của chúng ta, Hoàng Thượng! Ngươi trách phạt thần thiếp , thần thiếpsẽ hề có câu oán hận…”


      Sắc mặt Mặc Húc xanh mét, nắm tay nàng khẽ trấn an “Được rồi, đừng nghĩ


      nhiều nữa, trước nghỉ ngơi… Còn lại , giao cho trẫm xử lý.”


      Vài Thái y xung quanh cùng nhìn nhau vài lần, cảm thấy sáng tỏ, đều đứng suytư, dám há mồm.


      “Trẫm muốn các ngươi đến đây làm cơm thiu sao?!” Trấn an Liễu phi nằm


      xuống, Mặc Húc đứng dậy, lửa giận tràn ngập trong mắt trở nên ngùn ngụt ngất trời, nổi giận với các Thái y: “Uyển nhi rốt cuộc là bị việc gì, các ngươi ai nóicho trẫm ràng!”


      Run run đứng im lặng hồi lâu, Thái y ra, cả người ướt đẫm mồ hôi, khomngười : “Khởi bẩm hoàng thượng… Uyển phi nương nương sẩy thai khôngphải là ngoài ý muốn, mà là… Mà là bởi vì nương nương hôm qua uống nướctrà có hoạt thai dược, nương nương sẩy thai, là có người cố ý cho vào a !”


      (*hoạt thai dược: thuốc giúp sản phụ mau sanh, thường dùng cho những sản


      phụ nào tới ngày dự kiến rồi mà chưa có dấu hiệu sanh )


      Thanh bỗng nhiên như được phóng đại, cặp mắt thâm sâu của Mặc Uyên


      chăm chú nhìn Thái y cả phòng, ánh mắt trong suốt nhìn nữ tử giườngkia.


      Vẻ mặt Uyển phi thống khổ, giật mình chạm được ánh mắt của !


      Ánh chớp lóe lên trong lúc đó, ánh mắt kia nhanh chóng dời , trái tim Uyểnphi đập nhanh đến thể ngăn chặn, nàng chột dạ tránh ánh mắt ngườikia, kể cả cái liếc mắt, tâm tư bé của nàng bị phát giác, thể nào trở lại được…


      “A… Cố ý cho vào…” Thanh nghiến răng theo môi tràn ra, cặp mắt sung


      huyết của Mặc Húc vỡ toang, cánh tay nổi giận quét ngang qua mặt bàn, đem


      đống hỗn độn bát cùng nến toàn bộ rơi xuống mặt đất! “Hậu cung của Trẫm lạicó kỹ xảo ngoan độc hại người như vậy, ngay cả cốt nhục của trẫm cũng dámđụng vào!”


      Giống như con hùng sư nổi giận, người nào dám tiến lên khuyên bảo,


      đều lui về phía sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng chờ phong ba qua.


      Đây là vị hoàng tử đầu tiên kế vị của hoàng đế trẻ tuổi này.


      Đột nhiên chết non trong bụng như vậy, làm người ta mơ hồ sinh ra ý sợ hãi.


      “Nương nương phát sinh chuyện như vậy, thần đệ cảm thấy đáng tiếc…”


      Hồi lâu, nam tử tà mị kia mở miệng, thanh trầm ổn mà hề ấm áp.


      Ánh mắt Mặc Uyên thản nhiên đảo qua giường, rơi vào nổi giận của


      Mặc Húc, “Chỉ là biết, người của Uyên Vương phủ ta sáng sớm bị gọi


      đến đến tận đây, là có ý gì?”


      Mọi người trong điện, hít phải luồng khí lạnh.


      giường, Uyển phi có cảm giác trái tim đau như bị ai đục khoét, ngón tay


      chậm rãi siết lại.


      —— hỏi nguyên do, chút cũng quan tâm nàng bị


      người nào bức hại, quan tâm chính là vì có người tìm Uyên Vương phủ củahắn mà phiền toái, hoặc là bảo hộ nữ tử kia, bằng cách nào đó đểngười ngoài phát được.


      Đau đớn càng thâm, Uyển phi nhắm mắt lại rồi mở ra, cặp mắt hòa lẫn


      phẫn hận nhiều hơn.


      Cặp mắt Mặc Húc càng thêm sâu thẳm, toàn bộ lửa giận trong thân thể bị khơimào, tụ tập đồng thời, mấy chốc bùng nổ. lạnh như băng mà phun ra vài chữ: “Dẫn người lên.”


      cần đến khắc, tiểu cung nữ bộ dáng nhát gan bị dẫn lên.


      Công công đầu lĩnh ở phía trước kiều Lan Hoa Chỉ, tà liếc tiểu cung nữ kia:


      “Vừa mới lúc nãy ngươi như thế nào , lặp lại lần là được, !”


      Tiểu cung nữ nhát gan bị căn phòng đông nghìn nghịt người dọa đến chân rã


      rời, may mà quỳ ngã mặt đất, chịu đựng nước mắt trong lòng hốt hoảng


      : “Khởi bẩm hoàng thượng… Thưa các vị đại nhân, nô tỳ, nô tỳ là nữ tỳ thâncận của nương nương, tầm tối nương nương muốn ăn, chưa ăn cáigì cả ngủ, ai ngờ… Ai ngờ sau đó phát sinh loại tình này…” Tiểucung nữ nâng lên hai mắt đẫm lệ mơ hồ mặt, nhìn đế vương uy nghiêm kia,


      “Hoàng Thượng, thức ăn của nương nương đều là nô tỳ phụ trách, nô tỳ luôn


      luôn cẩn thận cũng làm lỗi, nhưng mà hôm qua… Hôm qua Cơ Nhi


      nương đến điều bọn nô tỳ , nương nương giọt nước chưa uống, duy


      nhất chỉ có ăn cơm , chính là Cơ Nhi nương bưng lên ly trà a”

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 65: Có Giải Thích



      Thanh quả quyết của tiểu cung nữ giống như sấm mùa xuân nổ vang trong phòng, người bên ngoài cả kinh rùng mình cái!


      Ánh mắt mọi người, trong khoảnh khắc đó toàn bộ tập trung đến thân ảnh


      nhắn xinh xắn mặc áo xanh nhạt chỗ cửa kia!


      Ánh mắt thủy chung lặng im mà lưu luyến người nữ tử giường, Lạc Cơ Nhi được lời nào, chỉ có khi nghe được lời sau của tiểu cung nữ,thân mình suy nhược run rẩy kịch liệt, ánh mắt trong veo mang theo hoangmang chưa tán nhìn mọi người, nhìn đến ánh mắt lạnh như băng cùng nghi kỵ,cảm thấy thình lình bị chụp thót!


      Mà giữa phòng, cặp mắt ngầm nổi sóng của Mặc Uyên bắt đầu khởi động,


      thân hình cao lớn uy nghiêm có nháy mắt cương trực.


      Nhìn tất cả mọi người có phản ứng, tiểu cung nữ trong lệ quang dẫn


      theo vài phần kinh hãi, bối rối mở miệng : “Các vị đại nhân, nô tỳ đều là


      , nô tỳ dối! Nô tỳ…”


      “Đủ rồi!” tiếng lạnh như băng gầm lên, Mặc Húc đánh gãy lời than thở khóc lóc trần thuật kia.


      Tiểu cung nữ thân mình mềm nhũn, cũng dám nhiều lời nửa chữ, chỉ mặc cho nước mắt hung mãnh rơi ở mặt đất, cũng dám lau .


      Chậm rãi tới chỗ cửa, cùng nàng sát bên người mà qua, cặp mắt Mặc


      Húc càng thêm sâu thẳm.


      thấy nàng giật mình, mùi thơm thanh u của cơ thể thổi đến, trộn lẫn


      chút hương vị hoan ái, làm lưu luyến si mê, nhưng hận ý cuồn cuộn.


      “Thái y ở lại, những người còn lại, theo trẫm ra ngoại điện .” lạnh giọng


      ra mệnh lệnh, thân ảnh tôn quý vương giả biến mất ở tại cửa.


      Trái tim yếu ớt bỗng nhiên như bị nắm lại , sắp thể thở nỗi nữa, Lạc Cơ


      Nhi đứng nguyên tại chỗ, quanh thân khó chịu cùng hơi thở căng thẳng


      thông khiến cho những ngón tay tái nhớt của nàng co lại, nắm thể nắm.


      Nàng như đóa hoa đơn bạc dừng lại tại nguyên chỗ cũ, dù cho có thế nào


      vẫn thể chuyển động cước bộ.


      Trong lòng bàn tay bỗng nhiên có tia nóng rực, Lạc Cơ Nhi kinh hãi, lúc


      này mới giật mình chú ý tới biết khi nào thân ảnh cao lớn dừng lại trước


      mặt mình, bàn tay bé nhu nhược có xương của nàng bị Mặc Uyên


      nắm chặt, nâng mắt, đón nhận ánh mắt trong suốt nhưng an tâm của , chưa kịp phản ứng, cái hôn nóng rực liền đặt lên cái trán của nàng…


      phải sợ…” Thanh đến cơ hồ nghe được, theo yết hầu


      tràn ra, sát lỗ tai của nàng, giống như tia ấm áp ở trong lòng nhộn


      nhạo mở ra, ôn tồn mảnh.


      Sau nháy mắt, mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, dắt tay nàng, dưới


      ánh mắt khác thường của mọi người mà ra ngoài.


      ngoại điện, luồng ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chạm rỗng chiếu xạ


      tiến vào, hơi sáng.


      khi ngưng đọng, trong nháy mắt lúc Mặc Húc ngồi xuống, Nàng lần đầu tiên quỳ gối đại điện như vậy, quần áo màu xanh nhạt bao phủ thân thể đơn bạc của nàng, nàng có thể cảm nhận được khí trong điện lạnh lẽo theo đầu gối hướng về phía trước lan tràn, cho đến khi xâm nhập toàn thân nàng. Thủ vệ ngoài cửa, cung nữ trong điện, đều có lui, ánh mắt lợi hại đánh vào người nàng, nóng đến độ muốn thiêu cháy.


      Ánh mắt vị đế vương Tôn quý, gắt gao chăm chú nhìn ở người nàng.


      Hồi lâu, Mặc Húc mở miệng, rút tức giận, thanh trầm thấp mà hùng


      hậu: “Điều tra ra sao? Hôm qua Uyển nhi là lúc nào uống trà, lại lúc nào dược


      hiệu phát tác ?”


      Cung nữ đứng bên cạnh cúi người đáp: “Khởi bẩm hoàng thượng, hôm qua


      nương nương trước lúc Hoàng Thượng đến uống trà , thời điểm trở về từ


      Thần hi điện cũng hoàn hảo tốt, chính là buổi tối… người gác đêm mới nghe


      được nương nương kêu đau, vội vàng vào xem, nhưng là…” Cung nữ sợ


      hãi rụt lui thân mình, “Nhưng là còn kịp rồi…”


      nhẫn nại chờ, nhưng thấy nàng biện giải nửa lời.


      “Ngươi có gì muốn giải thích với trẫm ư?” Mặc Húc có hơi tức giận,


      chăm chú nhìn thân ảnh màu trắng quỳ giữa điện.


      Bạc sam bọc bả vai suy nhược của nàng, vài lọn tóc đen trượt xuống mặt, làm nàng như được bao bọc bởi vầng sáng nhạt khi quỳ dưới ánh nắng ban mai , thoát tục đến độ hề nhiễm hạt bụi . đành lòng, càng thể, nhìn nàng trầm mặc, trong ánh mắt trong suốt tràn đầy lạnh nhạt.


      Chẳng lẽ nàng biết, giải thích hậu quả, là như thế nào


      sao? !


      Vừa thản nhiên, cũng vừa kiên định lắc đầu, Lạc Cơ Nhi ngẩng khuôn mặt tuyệt mỹ thanh lệ, chăm chú nhìn nam tử uy nghiêm điện kia, “Ta cần giải thích.”


      Sắc mặt của Đế Vương càng tái , trầm giọng hỏi: “Tại sao?”


      nụ cười nhạt thể nhìn ra, lên khóe môi nàng, trong dịu


      dàng mang theo đau thương lờ mờ, giọng trong trẻo mang theo non nớt,


      nháy mắt tập kích trái tim yếu mềm của kẻ khác.


      “Phải giải thích cái gì đây?”


      Nàng nhìn , đơn thuần như đứa rỗi


      “Ta bưng trà cho Uyển phi, chỉ có mình nàng thấy, những người khác làm sao mà biết được, ta , trong trà có hoạt thai dược hay , cũng là Thái y , Hoàng Thượng tin, có, tin, có, ta chẳng gì được; có phải ta hạ hay , Hoàng Thượng ngài nên hỏi ta tại sao muốn hạ độc, chỉ vìmuốn loại bỏ đứa hoàng thất sao? A… Nghĩ đến quả có lý do, ta là người Đằng An, ta có lý do gì hận những ai ở đây, nhưng là nếu ta muốn làm, ta trực tiếp đem độc dược hạ trong chén trà của hoàng thượng, như vậy phải nhanh hơn sao?” Giọng , giọng điệu khinh thương được nàng cách , nhanh chậm, làm người chung quanh đều hít phải luồng khí lạnh!


      “Cho nên…” Nàng có hơi bất lực dùng hai tay chống xuống mặt đất, chịu đựng nhức mỏi toàn thân, “Ta biết, ta nên giải thích cái gì…”


      Giống như nhát đao dịu dàng đâm vào trong lòng, Mặc Húc chấn động.


      Giống như si mê, ánh mắt của thể dời khỏi nàng, làm càn của


      nàng, lớn mật của nàng, thẳng thắn của nàng, làm tim của đau kịchliệt, đau thể nén.


      “Ngươi… Ngươi câm mồm!” Công công bên cạnh mắt thấy sắc mặt đế vương trở nên sâu xa, vậy nhất định là nàng chọc giận , hoảng hốt lớn tiếng quát, “Ngươi là tiểu nô mất nước, lại dám ở đại điện nguyền rủa Hoàng Thượng?! Ngươi… Ngươi quả thực thể tha thứ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :