1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 54: Khúc Mắc

      Mọi người trong cung điện đều bị xua hết, Uyển phi thu hồi ánh mắt, cẩn thận


      đánh giá thân ảnh mặc áo màu nguyệt sắc (*xanh nhạt) quỳ gối giữa điện.


      hiểu lễ nghi trong cung lắm nên nàng làm chuyện có chút trúc trắc, mặt


      mày lúc này đều hoàn toàn lạnh nhạt, hề vui sướng, nhưng cũng


      hề sợ sệt.


      “Ngươi tên là Lạc Cơ Nhi, là người Đằng An?” Nàng giương giọng hỏi.


      Lạc Cơ Nhi quỳ gối điện, hai đầu gối có chút bủn rủn.


      Chưa từng quỳ quá lâu như vậy, nàng nhíu mày chịu đựng, thản nhiên đáp lại:


      “Dạ.”


      đôi giày thêu chỉ vàng xuất trước mắt, Uyển phi chậm rãi ngồi xổm


      xuống, vươn tay ra.


      Lạc Cơ Nhi khẽ giật mình, nhìn cổ tay có nhiều trang sức nhưng xa xỉ của


      nàng ta, nâng cặp mắt trong veo lên nhìn nàng.


      Uyển phi cười yếu ớt, nụ cười che dấu nỗi đau thương nồng đậm: “Bổn cung hơi cảm thấy mệt, ngươi theo giúp ta ngồi lát, được chứ?”


      Đôi tay mềm mại, vươn về phía nàng.


      Hơi chút hoảng hốt, Lạc Cơ Nhi đem bàn tay bé của mình đặt trong lòng


      bàn tay của nàng ta, tùy ý nàng kéo mình đứng lên.


      Còn lúc này trong lòng Uyển phi nổi lên chút chua xót, này


      dường như mị hoặc trời sinh, ràng là thân thể cùng ánh mắt ngây ngô, nhưng


      lại cũng đều xinh đẹp hơn so với trăm ngàn người đẹp trong cung, giống


      đóa hoa túc, có độc trímạng, gây nghiện, muốn giải được.


      “Ngươi biết ? Đây là hương hoa ngọc lan” Uyển phi lẳng lặng mà dựa


      vào chiếc sập mềm mại, khẽ ngửi mùi hương trong khí, trong đôi mắt có


      nhàn nhạt đau thương chưa bao giờ rút , “Trong Tích Uyển cung, mỗi phòng


      đều có loại hương này, hương khí tràn ngập trong khí. Hoàng Thượng


      từng hỏi ta vì sao, ta chỉ là trong lòng ngưỡng mộ cây hoa ngọc lan này,


      xinh đẹp thanh tịnh, trang nhã động lòng người, nhưng, nguyên do thực ,


      ta lại chưa từng bao giờ nhắc tới… Ngươi có biết là gì ?”


      Lạc Cơ Nhi lẳng lặng nghe, chậm rãi lắc đầu, sợi tóc vương sườn mặt rơi


      xuống, trong vẻ nhu thuận lộ ra vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.


      Việc này, nàng cũng biết, càng có lý do gìmuốn biết.


      lãnh đạm của nàng làm Uyển phi khẽ giật mình, bàn tay trắng nõn giấu trong


      tay áo nắm chặt, chăm chú nhìn nho , bên môi có ý cười cay


      đắng “Đó là bởi vì thiên vị ngọc lan a… Thế gian ngàn vạn loại hoa xinh


      đẹp, nhưng chỉ bởi vì chỉ loài hoa đó, cho nên ta cũng giống như thế,


      bỏ được, cũng xong, hàng ngày, giống như còn ở


      bên cạnh ta, luôn ôn nhu ấm áp, mà phải như điện phủ trong trẻo nhưng


      lạnh lùng tịch mịch, như vườn ngự uyển thâm sâu thể chạm tới.” Nữ tử


      dịu dàng kiều mỵ với vẻ si ngốc, trong khí tràn ngập ưu thương


      nguôi, làm người ta hít thở thông.


      Lạc Cơ Nhi mở to mắt, cổ tay mảnh khảnh vươn ra khỏi tay áo màu nguyệt


      sắc, cầm ấm trà bên cạnh lên, che giấu nỗi hoang liêu cùng bi thương trong


      lòng, rót chén trà đầy tràn.


      “Nương nương xong có mệt mỏi ? Muốn uống trà hay ?” Tiếng


      trong trẻo ngây ngô non nớt, hàng mi nàng khẽ run, lãnh đạm hỏi.


      Nàng hề phản ứng làm tinh thần Uyển phi chán nản, hơi chút kinh ngạc


      nhìn về phía chén trà mới đưa qua, xấu hổ đón lấy, nhưng phát cổ tay


      nàng có chút ửng đỏ, da thịt nõn nà lộ ra ràng, ra ngoài


      tay áo…


      Cảm giác được ánh mắt nóng rực, Lạc Cơ Nhi có chút được tự nhiên,


      muốn thu hồi tay——


      “Chờ chút.” Uyển phi khẽ gọi, bảo nàng dừng động tác.


      Trong khí lượn lờ thoang thoảng hương ngọc lan, trong lòng Uyển phi bị


      ngờ vực vô căn cứ đè nén có chút đau đớn, buông chén trà ra, cầm lấy cổ tay


      của nàng.


      Lạc Cơ Nhi kinh sợ, đôi mắt trong veo nhìn vị cung phi tôn quý trước mặt, ánh


      mắt như nai con bị hoảng hồn.


      Ngón tay khẽ run, Uyển phi hơi xúc động mà cầm cổ tay nàng, tay kia vén


      tay áo nàng lên, cuộn lên phía , rốt cục khi Lạc Cơ Nhi hít sâu ngụm khí


      lạnh nàng ta nhìn thấy được dáng vẻ cánh tay nàng ——


      cánh tay thon dài mảnh khảnh trắng trẻo bóng bẩy, bắt đầu từ bả vai, có


      rất nhiều dấu hôn ràng da thịt, còn cổ tay như bị người ta ác độc để


      lại những vết bầm…


      Trong lòng chồng chất ngổn ngang tầng tầng lớp lớp, sắc mặt Uyển phi trắng


      bệch, giống như bị đao nhọn đâm vào tim, đau đớn như bị xé rách!


      Vất vả lắm mới chờ được nàng ta buông tay ra, Lạc Cơ Nhi cuống quít thả tay


      áo xuống, đứng dậy lui ra phía sau vài bước, trong lòng tràn đầy xấu hổ và giận


      dữ… Nhưng trong thâm cung này, nàng quá mức thấp hèn, có bất cứ tư


      cách gì để trách cứ vị cung phi trước mắt này phải, chỉ có thể cắn môi


      dưới chịu đựng, với giọng lạnh lùng: “Nương nương thỉnh tự trọng.”


      tiếng kêu ngấm ngầm chịu đựng, Uyển phi vốn sững sờ hoàn hồn lại,


      sắc mặt trắng bạch vẫn như trước, chỉ là nháy mắt khống chế được


      làm nàng mất ung dung cùng tôn quý, trở nên giống như nữ tử tầm


      thường, vì tình mà đến thể kiềm chế được nỗi đau lòng.


      , kiếp này trừ ta ra, bất cứ nữ nhân nào


      nữa… …” Đầu ngón tay bấm chặt lòng bàn tay, nhưng thấy


      đau, nước mắt ấm áp tràn đầy đôi mắt, “Năm đó, Hồ Duệ tộc thường xuyên


      quấy nhiễu, chỉ có 17 tuổi, liền khoác thêm áo giáp chém giết ở chiến


      trường, , chờ đắc thắng trở về cầu xin tiên hoàng tứ hôn,


      vì ta ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng có thể tranh, dù cho cư cũng


      sao cả, nhưng… đều là bởi kiện kia… Đều là bởi kiện kia!” Uyển


      phi cứ thế , đắm chìm trong ánh sáng nụ cười của người thiếu niên 17 tuổi,


      thể tự thoát ra được…


      Đôi mày thanh tú nhướng lên, Lạc Cơ Nhi nhìn người con buồn bã ủ dột


      kia, trong lòng cuồn cuộn dâng trào nhiều cảm xúc ——


      Nàng nghe hiểu lời của nàng ta, nàng tưởng tượng được dáng vẻ


      nam tử thân nhung trang, ưng thuận hứa hẹn với người con dấu, nàng


      chỉ nhớ bầu trời Đằng An vì nam tử tàn bạo đó mà trở thành đỏ rực, dùng


      thắng lợi xâm chiếm bằng máu để đổi lấy vinh hoa cùng hôn quyến, nàng khinh


      thường, lại càng đếm xỉa!


      khí yên tĩnh làm Uyển phi khẽ giật mình, nàng nâng đôi mắt chan chứa lệ,


      chăm chú nhìn nhắn kia. Nàng ấy trước sau đều lẳng lặng đứng


      thẳng, cho dù nàng có như thế nào nàng ấy vẫn bất động như cũ, giống như


      trong điện này có bất cứ chuyện gì có thể làm cho nàng có nửa điểm dậy


      sóng, cả người nàng có mị hoặc khiến người ta trở nên đui mù, làm người


      ta hít thở thông…


      “Vì sao ngươi lại bình tĩnh như thế? Ngươi biết ta tới ai, chẳng lẽ cũng


      đau lòng chút nào?” Giọng ôn nhu của Uyển phi bỗng nhiên vút


      cao, trong lòng kích phát cam lòng.


      Đôi mắt trong veo hoàn toàn lạnh nhạt thản nhiên, Lạc Cơ Nhi chăm chú nhìn


      nàng ta: “Ta tìm ra lý do phải đau lòng, xin lỗi, nương nương tình


      thâm ý trọng, Cơ Nhi thể cảm động lây.”
      tuyệt sắc đại yêu nữ thích bài này.

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 55: Cái Tát
      Khẽ giật mình, thể kiềm chế mà thấp giọng cười nhạo, Uyển phi thu lại


      vẻ chật vật của mình, để nước mắt lưu lại quanh vành mắt, “Ngươi là cố ý khoe


      khoang với ta sao? Ta chiếm được gì đó, ngươi cũng mảy may


      để ý, ngay cả ngươi cũng cảm thấy, ta đây là sủng phi mà bi ai, đúng


      ?!”


      Lời sắc nhọn, mà hiểu để làm gì, lượn lờ bên người nàng như


      sương khói trong lư hương.


      Trái tim, rốt cục đau đớn dữ dội…


      biết gió ở đâu thổi tới, làm bay mái tóc dài mềm mại của nàng, phẩy


      hai gò má của nàng, Lạc Cơ Nhi nâng mắt lên, ánh mắt nhu bao


      phủ nữ tử tôn quý: “Nương Nương có cái gì đáng để bi ai sao? Là bị hủy gia


      viên, người thân đều chết sao? Là áo rách quần manh, bụng ăn no


      sao? Nương Nương hưởng qua vài ngày giọt nước chưa? Nếu


      như chưa, xin cần với ta cái gì bi ai, chỉ làm ta lại càng


      quan tâm.”


      Áp chế suy nghĩ, trong vành mắt dâng lên óng ánh, nàng đạm mạc như khối


      băng lạnh trắng nõn, xương ngón tay siết lại đến trắng bệch, đau thể


      chịu nổi.


      “Ngươi ——!” Tức giận tột độ làm Uyển phi trong nháy mắt từ chiếc sập


      mềm mại đứng thẳng lên, hai tay phát run, vẻ dịu dàng thường ngày biến mất


      còn thấy bóng dáng tăm hơi, “Ngươi dám trả lời với bản cung theo kiểu


      này sao?!”


      Tựa như bông tuyết liên (*sen tuyết) giữa gió lạnh thanh tĩnh và u, ánh


      mắt nàng lạnh như băng thản nhiên nhìn chăm chú nữ tử tôn quý,


      được lời nào.


      “A…” Uyển phi giận quá hóa cười, “Ngươi cho rằng nơi này vẫn là Đằng An


      sao? Ngươi còn là công chúa sao?! Nếu phải bởi vì lưu ngươi tại


      bên người, Bản cung cũng lười liếc mắt đến ngươi lần! Nơi này là hoàng


      cung của Lạc quốc, đến phiên tên nô lệ chiến bại như ngươi trả lời,


      vênh mặt hất hàm với bản cung sao?” Trút ra tất cả tức giận, vang vọng khắp


      tòa cung điện.


      Đôi mắt trong veo trộn lẫn sắc bén, vẫn là hoàn toàn lạnh nhạt như trước, ngón


      tay Lạc Cơ Nhi siết chặt vào trong lòng bàn tay, dùng hơi chút đau đớn để


      khiến mình thanh tỉnh lại, “ sao? Nếu ta chỉ là nô, Nương Nương cần gì


      phải so đo với ta? Nương Nương ở trước mặt ta rưng rưng khóc nức nở, ta


      thấy thương hại, ngờ như vậy là hạ thấp thân phận?”


      “Bốp ——”


      Trong đại điện, tiếng bạt tai lanh lảnh mà hung ác, làm lòng người kinh sợ.


      Bên trái mặt bị đau đớn bỏng rát, còn có vài vết cào đỏ bừng, nàng có chút


      ngờ rằng cái tát này, tới nhanh và hung ác như thế, làm nàng trốn


      cũng kịp.


      tát này dùng lực hết toàn thân, Uyển phi bất giác sửng sốt, cảm giác lòng


      bàn tay mình run lên, cảm thấy ràng đau đớn.


      Nàng rốt cuộc lại khống chế được như thế, đánh người của


      Trong đại điện, là tiếng lẳng lặng thở dốc, mang theo từng đợt từng đợt đau đớn nhè , lan tràn trung.


      Nhìn vết đỏ mặt nàng lắm nhưng vẫn còn lại như trước, trong lòng


      Uyển phi bỗng bối rối, nàng nghĩ tới Mặc Uyên khi nhìn thấy màn này có cảm


      tưởng thế nào, nàng ở trong lòng luôn luôn là dịu dàng như nước,


      nàng…


      Tinh thần lập tức rối loạn, Uyển phi gắng hết sức ngăn chặn cơn tức giận cùng


      khủng hoảng chưa tiêu, lạnh lùng nhìn nàng: “Dám chuyện với Bản cung như


      vậy, cái tát còn là , nếu là Hoàng Thượng nghe được, ngươi ngay cả


      tính mạng cũng giữ được.”


      cái tát này, ác độc tàn nhẫn, Lạc Cơ Nhi có thể cảm nhận được trong cổ


      họng dâng lên vị ngọt, dường như chút tơ máu tràn ra.


      mở miệng giải thích nữa, nếu như nàng chỉ là nô tài ngu xuẩn bên


      cạnh phi tử để bị trút giận, như vậy, nàng căn bản xứng để so đo tính


      toán với nàng ta.


      Nhưng mà, luồng nóng rực từ dưới bụng truyền đến, mang theo đôi chút


      cảm giác đau đớn, tập kích toàn thân!


      “A…” Lạc Cơ Nhi nhíu đôi mày thanh tú, cảm giác được cơn đau đớn kia,


      giống như là điềm báo bão tố đến, làm nàng hơi chút kinh hãi ——


      qua bốn canh giờ rồi sao? Vì sao độc lại phát tác nhanh như vậy?


      “Nếu như trở lại vương phủ, dấu vết mặt ngươi, giải thích thế nào?” Cố


      gắng trấn tĩnh, Uyển phi lãnh đạm hỏi, ánh mắt cũng nhìn nàng.


      Lạc Cơ Nhi có chút hoảng hồn, mu bàn tay hơi lạnh ôm lấy da thịt má trái,


      đau đến hơi chút khó thở, lúc này mới cảm thấy mặt mảng bỏng rát,


      sưng đỏ lên.


      “Nương Nương muốn ta giải thích như thế nào, có thể thẳng.” Đôi mày


      thanh tú nhướng lên, tiếng nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo tia


      khác thường —— còn nhiều thời giờ để lãng phí, nàng nóng lòng trở


      lại vương phủ, dưới bụng đau râm ran làm nàng lo sợ, lần đầu nàng chờ mong


      được trở lại bên cạnh như thế…


      Uyển phi sắc mặt trắng bệch, đến trước mặt nàng, bất đắc dĩ cúi thấp người


      xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt non nớt nhưng xinh đẹp này: “Chuyện hôm


      nay, là Bản cung đường đột, nhưng ngươi phải biết rằng…” mặt nàng ta


      lại nổi lên ưu sầu, điềm đạm đáng , “Ta là vì quá mức để ý nên mới như


      vậy, người trong hoàng cung bụng dạ khó lường, ta là nữ nhi, thể tự


      bảo vệ mình, càng cách nào bảo toàn người nhà của ta. Đạo ở đời


      được sủng ái là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu. Nếu như ,


      ta vốn có nửa điểm hi vọng, hơn nữa… luôn luôn ta, cho dù là


      nhất thời xúc động mà chấm mút người con khác, ta cũng tin tưởng trái tim


      chưa từng thay đổi, chuyện này… ngươi hiểu chứ?”


      Nhất thời xúc động, chấm mút người con khác…


      mặt trắng nõn lên tia đau đớn, trong lòng Lạc Cơ Nhi nổi lên ý


      cười cay đắng, giống như ngày hôm qua, nam tử kia miệt mài trêu đùa


      người nàng, nàng nhắc nhở chính mình, là thế thân, nên kiêu ngạo


      ương ngạnh ?


      Dưới bụng truyền đến cơn đau nhoi nhói càng ràng hơn, nàng nhíu mày, cũng muốn tranh cãi gì nữa.


      biết ý tứ của Nương Nương rồi, ta chuyển lời như vậy.” Nàng


      muốn nhiều lời, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời


      “Hoàng Thượng giá lâm —— “


      Thanh bén nhọn ngân nga, vang lên ngoài cửa Tích Uyển cung, chấn động


      làm hai người trong điện đều cả kinh!


      Bỗng chốc hoảng sợ, sắc mặt Lạc Cơ Nhi trắng bệch vài phần, mà Uyển phi


      bên cạnh lại càng giật mình cái, rất nhanh mà sửa sang lại vạt áo, xóa hết


      dấu vết từng khóc nức nở khóe mắt , trong nháy mắt mặt lên


      vẻ tươi cười.


      Tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng gần hơn, Uyển phi vòng qua thân


      mình suy nhược nhắn xinh xắn của nàng, dịu dàng hành lễ: “Nô tì thỉnh an


      Hoàng Thượng…”


      mặt nam tử tuấn lãng khí phách lên nụ cười nhợt nhạt, rảo bước tiến


      vào đại điện, lúc nhìn thấy nàng, bỗng chốc vẻ tươi cười càng sâu hơn, đưa tay


      ra đỡ: “Ái phi cần đa lễ, hôm nay trẫm hạ triều sớm, liền đến thăm, khí


      sắc Uyển nhi có hơi kém, nguyên nhân là trách trẫm mấy ngày đến thăm


      sao?”


      Uyển phi đỏ mặt lên, cười có chút bối rối, hơi cúi người: “Uyển nhi nào dám


      trách Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại giễu cợt nô tìrồi…”


      “Ha ha ha…” Tiếng cười sang sảng, vang vọng trong đại điện.


      Dưới đầu gối giống như phát lạnh, Lạc Cơ Nhi nhớ tới thân ảnh nam tử tôn quý


      uy nghiêm kia ngày ấy, cảm giác bức bách sau lưng làm nàng xoay người lại


      cách khó khăn, nhanh nhẹn quỳ xuống, mở miệng, cũng


      bất cứ động tác nào, mặc cho hai người trong điện hỏi han nhau ân cần

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 56: Gặp Lại Đế Vương

      Rốt cục cũng ý thức được trong điện thân nguyệt sắc (*xanh nhạt) xinh đẹp


      kia, Mặc Húc chau mày, “Hôm nay ái phi có khách?”


      Uyển phi giật mình, thản nhiên giải thích: “Là tiểu nô tì trong Uyên vương


      phủ, lần trước thần thiếp thấy thích, liền xin Uyên Vương điện hạ mời nàng đến,


      trùng hợp thay Hoàng Thượng lại thấy, Hoàng Thượng nếu như thích,


      thần thiếp bảo nàng trở về cũng được.”


      Tiểu nô trong Uyên vương phủ…


      Chỉ mấy chữ ít ỏi ràng, trong lòng Mặc Húc liền nổi lên từng đợt sóng nhè





      Đôi mắt hẹp dài của chăm chú nhìn thân ảnh im lặng kia, bỗng nhiên nhớ tới mùi hương mấy ngày nay quanh quẩn trong lòng kia, tuy nhạt ,


      nhưng hề tan nheo mắt lại đến trước mặt nàng, càng đến


      gần, cảm giác ấy liền càng thêm mãnh liệt.


      Đêm ấy, ánh trăng trêu người, nước da tuyết trắng.


      nhớ nàng run rẩy hoảng sợ trong lòng mình, nhuyễn ngọc ôn hương,


      khiến khống chế được, suýt nữa cứ như vậy buông lơi bản thân.


      Nữ tử kia giống như cây túc khiến người si mê, im lặng quỳ, giống như lần


      đầu gặp nàng. nhớ trong gió lạnh nàng thể che đậy thân thể bởi


      quần áo bị tàn phá, và khuôn mặt nhắn xinh đẹp non nớt nhưng quật


      cường, nàng luôn là vậy, cho dù im lặng đứng giữa đám đông, trong nháy mắt


      cũng có thể cướp hơi thở của .


      ra là ngươi”. khẽ giọng nỉ non, môi nở nụ cười nghiền ngẫm, trong


      mắt chưa từng có ôn nhu, bao phủ nữ tử bé kia.


      Đầu lông mày có chút buồn bực, Uyển phi lạnh giọng nhắc nhở: “Thấy Hoàng


      thượng, ngay cả cũng sao? Cho dù thế, cũng vẫn phải thỉnh an


      chứ, ngươi cho rằng…”


      Khẽ nhấc tay, trong mắt Mặc Húc hiển ánh nhìn sâu xa, ngăn lời nàng lại.


      Lời Uyển phi nghẹn lại trong cổ họng, có hơi trố mắt nhìn —— chưa


      bao giờ làm vậy, nàng chẳng qua chỉ quở trách nô tài có hai câu, bị cắt


      ngang rồi……


      điện rất lạnh, cần quỳ”. thản nhiên , cứ như bị mê hoặc,


      chờ nàng ngẩng đầu. Mấy ngày gặp, lại có chút nhớ nhung ánh mắt


      trong suốt kia…


      “Tạ Hoàng Thượng.”Có hơi khó khăn mà thốt lên mấy chữ, Lạc Cơ Nhi đứng


      dậy, cúi đầu, cũng nhìn thẳng người nam tử uy nghiêm khiếp người


      trước mắt.


      mùi hương dịu phảng phất quanh mũi nàng, Mặc Húc nháy mắt bừng


      tỉnh, biết có phải nguyên nhân từ huân hương trong điện này hay là cái


      khác. thấy mặt nàng, Mặc Húc có chút ảo não, nhưng giật mình thấy


      khuôn mặt trắng nõn của nàng nháy mắt ửng đỏ, là bắt mắt.


      Cử chỉ điên rồ, vươn tay, tìm được cằm của nàng, khiến nàng khẽ chau


      mày trốn tránh, cố ý chậm rãi nâng mặt của nàng lên, rốt cục thấy được hồ


      nước trong suốt, hơn nữa đồng thời, thấy vết đỏ xuất mặt trái nàng,


      hằn lên khuôn mặt nhắn non mềm……


      “Sao lại thế này?” lạnh lùng hỏi, đúng lúc tiến vào điện với tâm trạng khó


      chịu, cơn tức giận nổi lên trong lòng.


      Uyển phi nháy mắt bối rối, nấp sau lưng nam tử kia, thần sắc có hơi e ngại nhìn


      sắc mặt lạnh lùng của Lạc Cơ Nhi, nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay.


      Nàng căng thẳng, người vị thiên tử này tự nhiên có hơi thở uy hiếp


      khiến nàng nháy mắt hít thở thông…


      Bình tĩnh né tránh đụng chạm của , Lạc Cơ Nhi lãnh đạm từng bước lui


      về phía sau, “Vào cửa cẩn thận quan sát , ngờ ràng như


      vậy…” Cuối cùng, để lại câu, “Cơ Nhi biết sai, nên để Hoàng


      Thượng lo lắng.”


      Nàng muốn có quan hệ gì với , trực giác cho nàng đây là vị


      đế vương nguy hiểm, ngay cả đụng chạm nàng cũng muốn
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 57: Độc Phát
      Bọn họ xem nàng là cái gì?


      Cầm cơ? Ca nữ?


      Chỉ vì nàng nước mất nhà tan, chỉ có thể ở địch quốc tham sống sợ chết, khiến


      bọn họ kiêng nể gìmà làm nhục nàng như vậy sao? !


      Cảm giác đau đớn mãnh liệt giày vò trong lòng, Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, ánh


      mắt thanh vắng nhuốm vài phần thống khổ, nàng nhìn thẳng vào nữ tử dịu dàng


      dựa sát vào lưng vị đế vương kia, đứng thẳng lưng, môi nở nụ cười lạnh lùng


      yếu ớt hợp với tuổi : “Nương Nương muốn ta làm cái gì, ngại


      thẳng.”


      Uyển phi giật mình, bị khí thế như vậy làm hơi chút kinh sợ, nhưng vẫn là cười


      tiếng, phân phó người hầu: “Mang đàn của ta lại đây.”


      Trong đại điện thanh vắng, có tiếng người hầu ngoan ngoãn đáp lại.


      Chỉ chốc lát, đàn được mang lên.


      Mặt đàn màu nâu, dây dàn được kéo căng, phong vị cổ xưa, đẹp và tĩnh mịch


      vô cùng.


      Lạc Cơ Nhi đảo mắt nhìn cây đàn quý giá kia, thoáng bừng tỉnh, liền cảm thấy


      cơn nóng rực dưới bụng càng thêm chút kịch liệt, giống như thúc giục độc dược phát tác, sắc mặt nàng hơi trắng bệch, chỉ hy vọng như vậy có thể


      sớm chút chấm dứt việc làm khó dễ này, nàng muốn, cũng


      thể, ở trong hoàng cung lại bị người ta nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của


      mình.


      Mặc Húc nheo mắt đánh giá nàng, trong lòng như có mảnh cỏ lau yên tĩnh


      mơn trớn, dần dần sa vào thân ảnh thanh tĩnh đẹp đẽ kia .


      “Đàn khúc nào cũng được, Hoàng Thượng mệt, cần tĩnh tâm…” Bẻ lại cổ áo


      cho đế vương, Uyển phi ôn nhu cười nhạt, muốn hấp dẫn ánh mắt của đế


      vương, nhưng thấy chỉ phí công, cổ tay mảnh khảnh có chút xấu hổ ngưng lại ở


      giữa trung.


      Hít hơi sâu, che giấu ngọn lửa hơi đau đớn ở dưới bụng, Lạc Cơ


      Nhi lãnh đạm : “Được.”


      Sắn tay áo thuần trắng lên đến khuỷu tay, để lộ ngón tay trắng nõn tinh tế, nàng


      chậm rãi ngồi xuống, lọn tóc đen phất phơ lượn lờ dây đàn, toàn bộ người


      tựa như tiên nữ trong nắng sớm. Nàng chăm chú, ngón tay mơn trớn dây đàn,


      dùng ngón út nhàng gảy cái, dây đàn phát ra tiếng vang trầm thấp


      thanh u, tức vang vọng khắp nơi.


      Đôi bàn tay như lay động tiếng lòng, tiếng đàn kia ngân vang, kéo dài, thoang


      thoảng tỏa ra nỗi đau thương, nhưng ở bên trong đau thương lại có hương vị


      được, như là bi tráng, hoặc như là kháng cự, đôi mắt trong suốt


      kia của nàng, khiến người ta thể rời mắt…


      Đại điện yên tĩnh, chỉ còn tiếng đàn.


      Lạc Cơ Nhi đàn đến độ thất thần, nàng bỗng nhiên nhớ tới thời gian đánh


      mất, mọi thứ ở Đằng An, nàng mười tuổi bướng bỉnh lại yếu đuối, nỡ


      đánh đàn làm thương ngón tay luôn lười biếng, thường nghịch ngợm khiến phụ


      hoàng nhíu mày, chỉ cần nàng ngon ngọt cầu xin, mày phụ hoàng liền giãn ra,


      sang sảng cười to, ôm lấy cả người nhắn xinh xắn của nàng, kết quả, vẫn


      là học đàn, đơn giản bởi vì Đằng An là nơi của luật, đây là môn học tu thân


      của nữ nhi Đằng An…


      Hài đồng mười tuổi, đầu ngón tay trắng nõn…


      Nàng nhớ lắm, các nhạc sĩ tránh ở ngoài cửa, nghe lén tiếng đàn kia,


      nghe đến ngây ngốc, cũng chịu hồi cung…


      Trong lồng ngực như là bị cái gì bóp nghẹt, nổi lên chút ghen tị, dây đàn


      trước mắt nàng có chút mơ hồ, nhưng ràng đây là hậu cung của Lạc


      Quốc, nước mắt sinh sôi chỉ có thể bị bức trở về, nàng chỉ đem đau thương


      ngân nga trong tiếng đàn, làm hồi mộng u oán


      Mặc Húc lời nào, lãnh đạm tĩnh tọa nhuyễn tháp.


      Nữ tử ngây ngô kia hơi có vẻ non nớt, gương mặt nhìn nghiêng che kín


      tầng ánh sáng lãnh đạm, chính là xem, liền cảm ứng được đau thương


      của nàng, sâu sắc mãnh liệt. muốn bắt giữ ánh mắt của nàng, nhưng phát


      mắt nàng cụp xuống, nhìn bất cứ người nào, ngón tay hơi chút


      khẩn trương, đáy lòng liền dấy lên nhè từng đợt từng đợt cam


      lòng…


      Bỗng nhiên, đứng dậy, tùy tiện vứt ngoại bào xuống nhuyễn tháp, về phía


      nàng.


      Uyển phi kinh hãi, đưa tay tiếp lấy y bào, khẽ gọi: “Hoàng Thượng…”


      dừng bước.


      Uyển phi có chút hoảng hốt nhìn phía đến, lòng bất giác trở nên căng


      thẳng, buông y bào kia ra, cũng từ nhuyễn tháp đứng dậy.


      Nàng muốn có quan hệ gì với , trực giác cho nàng đây là vị


      đế vương nguy hiểm, ngay cả đụng chạm nàng cũng muốn.


      Mùi thơm ngát kia biến mất trong nháy mắt, chỉ lưu lại vài phần lạc trong


      khoảng .


      Mặc Húc chăm chú nhìn nữ tử xinh nhưng lãnh đạm kia, tay áo màu xanh


      nhạt giữ mình khiến nàng càng thanh tịnh xinh đẹp hơn, mỗi lần nhìn thấy


      nàng nàng đều thảm hại như vậy, nhưng lúc này đây, lạnh lùng của nàng


      lại khơi mào ham muốn chinh phục của … Nàng dường như quên bộ


      dạng chính mình giãy dụa khóc nức nở dưới thân , nhưng mà, sao


      cả, có đủ thời gian khiến nàng nhớ lại cảnh tượng ấy…


      “Hoàng Thượng vừa mới hạ triều, nhất định là mệt mỏi, thần thiếp nơi này giúp


      người giải tỏa chút, được chứ?”


      đôi tay ôn nhu vươn ra đấm bóp, Mặc Húc hạ mắt, cảm nhận được bàn tay


      Uyển phi ôn nhu di động bờ vai của , ôn nhu xoa lên trước y phục của


      … Quay đầu lại, nhìn thấy lúm đồng tiền của nàng mà dường như thấy ấm


      lòng… bỗng nhiên liền mất hứng thú đối với khiêu khích ràng này,


      môi lên nụ cười nhàn nhạt nhưng hề có độ ấm: “Được.”


      Sáng sớm, đại điện, mùi thơm tỏa ra bốn phía.


      Nam tử tuấn lãng kia cởi ngoại bào ra, nửa nằm ở nhuyễn tháp, tay chống


      đầu, tựa như con hùng sư nhắm mắt ngủ say.


      Nữ tử ôn nhu đưa tay tới tới lui lui vai , lực đạo vừa phải nhàng xoa


      bóp, dám làm bừng tỉnh, lại càng dám nghỉ tay.


      Lạc Cơ Nhi đứng nhìn từ xa, ánh mắt lãnh đạm mà mỉa mai, cái phi tử kia vừa


      mới khóc như mưa nhớ nhung nam tử khác rất chi là ưu thương, nay lại


      vạn phần phục tùng đế vương ngồi bên cạnh kia, ôn hương nhuyễn ngọc


      mà tập trung hầu hạ…


      Nóng rát mặt vẫn chưa rút , nàng cụp mi mắt xuống, nhàn nhạt mỉa mai, đời này, vì sao lại có nhiều người dễ thay đổi như vậy?


      Giống như cảm thấy được mùi vị mỉa mai trong trung, Mặc Húc mở mắt,


      trông thấy thân ảnh nàng ở chỗ cửa điện kia, bóng lưng nàng ôn nhu mà lặng


      im, ánh mắt hờ hững nhìn mặt đất, tâm biết bay tới nơi nào…


      “Trẫm nghe , người Đằng An đều thích nhạc cụ, địa vị nhạc sĩ trong cung


      đình rất cao, có việc này sao?” thản nhiên mở miệng, mắt nhìn chằm


      chằm vào thân ảnh kia.


      Uyển phi dừng tay, tim đập thình thịch, nàng vừa mới nhìn tập trung nghỉ


      ngơi, còn đoán suy tư điều gì, chưa từng nghĩ… chưa từng


      nghĩ, mở to mắt, nhưng lại chỉ ngóng nhìn cái người con nhắn thanh


      tĩnh đẹp đẽ im lặng ở cửa đại điện kia…


      “Phải.” Chuyện xưa nhói đau, trong mắt Lạc Cơ Nhi tràn ngập đau thương,


      nhưng ngữ khí vẫn đạm mạc như trước.


      Bên môi ngăn lại chút ý cười, Mặc Húc gạt bỏ đôi tay nữ tử vai, chậm


      rãi ngồi dậy, thản nhiên chăm chú nhìn nàng.


      Giống như nhìn ra ý đồ của , Uyển phi nhìn Lạc Cơ Nhi, mở miệng cười


      nhạt, “Hiếm khi Hoàng Thượng hôm nay có nhã hứng, bỗng nhiên nhớ tới


      ca khúc Đằng An… Cơ Nhi ngươi là công chúa Đằng An, luật cơ bản, chắc


      hiểu được chứ?”


      Lạc Cơ Nhi hơi khẽ chấn động, huyết sắc mặt dần dần mất , nâng mắt


      lên, nhìn hai người nhuyễn tháp

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 58: Độc Phát (Tt)
      Bọn họ xem nàng là cái gì?


      Cầm cơ? Ca nữ?


      Chỉ vì nàng nước mất nhà tan, chỉ có thể ở địch quốc tham sống sợ chết, khiến


      bọn họ kiêng nể gìmà làm nhục nàng như vậy sao? !


      Cảm giác đau đớn mãnh liệt giày vò trong lòng, Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, ánh


      mắt thanh vắng nhuốm vài phần thống khổ, nàng nhìn thẳng vào nữ tử dịu dàng


      dựa sát vào lưng vị đế vương kia, đứng thẳng lưng, môi nở nụ cười lạnh lùng


      yếu ớt hợp với tuổi : “Nương Nương muốn ta làm cái gì, ngại


      thẳng.”


      Uyển phi giật mình, bị khí thế như vậy làm hơi chút kinh sợ, nhưng vẫn là cười tiếng, phân phó người hầu: “Mang đàn của ta lại đây.”


      Trong đại điện thanh vắng, có tiếng người hầu ngoan ngoãn đáp lại.


      Chỉ chốc lát, đàn được mang lên.


      Mặt đàn màu nâu, dây dàn được kéo căng, phong vị cổ xưa, đẹp và tĩnh mịch


      vô cùng.


      Lạc Cơ Nhi đảo mắt nhìn cây đàn quý giá kia, thoáng bừng tỉnh, liền cảm thấy


      cơn nóng rực dưới bụng càng thêm chút kịch liệt, giống như thúc giục


      độc dược phát tác, sắc mặt nàng hơi trắng bệch, chỉ hy vọng như vậy có thể


      sớm chút chấm dứt việc làm khó dễ này, nàng muốn, cũng


      thể, ở trong hoàng cung lại bị người ta nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của


      mình.


      Mặc Húc nheo mắt đánh giá nàng, trong lòng như có mảnh cỏ lau yên tĩnh


      mơn trớn, dần dần sa vào thân ảnh thanh tĩnh đẹp đẽ kia .


      “Đàn khúc nào cũng được, Hoàng Thượng mệt, cần tĩnh tâm…” Bẻ lại cổ áo


      cho đế vương, Uyển phi ôn nhu cười nhạt, muốn hấp dẫn ánh mắt của đế


      vương, nhưng thấy chỉ phí công, cổ tay mảnh khảnh có chút xấu hổ ngưng lại ở


      giữa trung.


      Hít hơi sâu, che giấu ngọn lửa hơi đau đớn ở dưới bụng, Lạc Cơ


      Nhi lãnh đạm : “Được.”


      Sắn tay áo thuần trắng lên đến khuỷu tay, để lộ ngón tay trắng nõn tinh tế, nàng


      chậm rãi ngồi xuống, lọn tóc đen phất phơ lượn lờ dây đàn, toàn bộ người


      tựa như tiên nữ trong nắng sớm. Nàng chăm chú, ngón tay mơn trớn dây đàn,


      dùng ngón út nhàng gảy cái, dây đàn phát ra tiếng vang trầm thấp


      thanh u, tức vang vọng khắp nơi.


      Đôi bàn tay như lay động tiếng lòng, tiếng đàn kia ngân vang, kéo dài, thoang


      thoảng tỏa ra nỗi đau thương, nhưng ở bên trong đau thương lại có hương vị


      được, như là bi tráng, hoặc như là kháng cự, đôi mắt trong suốt


      kia của nàng, khiến người ta thể rời mắt…


      Đại điện yên tĩnh, chỉ còn tiếng đàn.


      Lạc Cơ Nhi đàn đến độ thất thần, nàng bỗng nhiên nhớ tới thời gian đánh


      mất, mọi thứ ở Đằng An, nàng mười tuổi bướng bỉnh lại yếu đuối, nỡ


      đánh đàn làm thương ngón tay luôn lười biếng, thường nghịch ngợm khiến phụ


      hoàng nhíu mày, chỉ cần nàng ngon ngọt cầu xin, mày phụ hoàng liền giãn ra,


      sang sảng cười to, ôm lấy cả người nhắn xinh xắn của nàng, kết quả, vẫn


      là học đàn, đơn giản bởi vì Đằng An là nơi của luật, đây là môn học tu thân


      của nữ nhi Đằng An…


      Hài đồng mười tuổi, đầu ngón tay trắng nõn…


      Nàng nhớ lắm, các nhạc sĩ tránh ở ngoài cửa, nghe lén tiếng đàn kia,


      nghe đến ngây ngốc, cũng chịu hồi cung…


      Trong lồng ngực như là bị cái gì bóp nghẹt, nổi lên chút ghen tị, dây đàn


      trước mắt nàng có chút mơ hồ, nhưng ràng đây là hậu cung của Lạc


      Quốc, nước mắt sinh sôi chỉ có thể bị bức trở về, nàng chỉ đem đau thương


      ngân nga trong tiếng đàn, làm hồi mộng u oán


      Mặc Húc lời nào, lãnh đạm tĩnh tọa nhuyễn tháp.


      Nữ tử ngây ngô kia hơi có vẻ non nớt, gương mặt nhìn nghiêng che kín


      tầng ánh sáng lãnh đạm, chính là xem, liền cảm ứng được đau thương


      của nàng, sâu sắc mãnh liệt. muốn bắt giữ ánh mắt của nàng, nhưng phát


      mắt nàng cụp xuống, nhìn bất cứ người nào, ngón tay hơi chút


      khẩn trương, đáy lòng liền dấy lên nhè từng đợt từng đợt cam


      lòng…


      Bỗng nhiên, đứng dậy, tùy tiện vứt ngoại bào xuống nhuyễn tháp, về phía


      nàng.


      Uyển phi kinh hãi, đưa tay tiếp lấy y bào, khẽ gọi: “Hoàng Thượng…”


      dừng bước.


      Uyển phi có chút hoảng hốt nhìn phía đến, lòng bất giác trở nên căng


      thẳng, buông y bào kia ra, cũng từ nhuyễn tháp đứng dậy.


      Lẳng lặng tới phía trước đàn, chuyên chú nhìn dáng vẻ của nàng, tỏa ra


      khí tức đế vương.


      Bỗng nhiên, tiếng đàn bắt đầu dồn dập.


      Giống như điệu được cất cao, bỗng nhiên lao vào giữa trung,


      dây đàn níu lòng người, đầu ngón tay nàng khẽ động, dây đàn kia phát ra tiếng


      vang sâu sắc, như khóc như oán, cao vút trộn lẫn trầm thấp, giống như bị bức


      ra từ trong lòng, khiến người ta toàn thân máu đều sôi trào dâng lên.


      “Từ khúc này…tên gọi là gì?”


      Đôi môi nhịn được khẽ mở, hỏi.


      Ngón tay Lạc Cơ Nhi ngừng lại, cặp mắt mông lung ướt át bị hàng mi


      dài che phủ, lúc lâu, nàng mới đáp: “Quốc Thương”


      Quốc trong vong quốc, Thương trong thương cung.


      Từ khúc này, tên là Quốc Thương.


      Mặc Húc nhíu mày, còn Uyển phi phía sau sắc mặt bỗng thay đổi, tức giận trách


      móc tiếng: “Lớn mật!!”


      Dám ở trong hậu cung đàn loại khúc này, điếu tang vong quốc, bi thương rơi


      nước mắt, quả thực là khi quân đại tội vũ nhục hoàng thất!


      Tay nàng, vẫn ngừng như trước.


      Đầu ngón tay bắt đầu đau, đơn giản là dùng sức quá mức, nàng đem đầy bi


      thương phẫn nộ trút xuống dây đàn… Bọn họ hy vọng nàng có thể đàn cái gì?


      Tiếng oanh ca tiếng yến hót hay là nhi nữ tình trường? Nhưng mà giờ phút này


      trong lòng nàng, chỉ có hận, chỉ có bi, cũng có phản kháng vô lực, đau lòng


      cùng bất đắc dĩ…


      Đủ rồi, ngươi dừng lại cho Bản cung!” Uyển phi lớn tiếng quát tháo, sắc mặt


      trắng bệch——


      Trong cung điện của nàng truyền ra loại tiếng đàn này, hơn nữa là nàng bảo


      nàng ta đàn tùy ý, nếu bôi nhọ tôn nghiêm hoàng thất, chính nàng cũng


      khó thoát khỏi liên can…


      “Tinh——!” tiếng cuối cùng vang lên, tiếng đàn bỗng im bặt! !


      Ngón tay đau xót, Lạc Cơ Nhi giật mình, hoảng hốt nhìn thấy dây đàn bị


      đứt, dây đàn kéo căng bắn vào ngón tay, lưu lại vết tơ đỏ…


      cuối tiếng đàn quanh quẩn vang vọng, lâu thể tiêu tán được…


      Trong lòng Uyển phi cực kỳ rối loạn, có chút kinh hãi nhìn lưng vị đế vương đột


      nhiên trở nên lạnh lùng cứng đơ, cuống quít quỳ xuống: “Hoàng Thượng bớt


      giận! Là tiểu nô này hiểu quy củ, nô tì biết nàng đàn ra khúc


      như vậy, vũ nhục hoàng thất, mong Hoàng Thượng trách phạt!”


      Cặp mắt thâm sâu, càng trầm ngâm hơn, nhưng là ôn nhu như nước nhìn thẳng


      vào xinh đẹp thanh tĩnh như tuyết ở trước đàn kia, được lời


      nào.


      Như là bị giọng sắc nhọn đâm đến, Lạc Cơ Nhi lãnh đạm hướng phi tử quỳ


      mặt đất liếc mắt cái, muốn đứng lên, đột nhiên, dưới bụng truyền


      đến trận đau giống như xé rách!


      “A —— ” Đau đớn đột ngột khiến nàng lên tiếng kêu , chân đứng lâu


      được, tay chống xuống đàn, dây đàn phát ra tiếng vang nặng nề…


      Đau…


      Cơn đau giống như bị ai xé rách, nháy mắt xâm chiếm bụng của nàng…


      Lạc Cơ Nhi sắc mặt trắng bệch bưng kín chỗ đau, cắn chặt cánh môi, rốt cuộc


      thân thể cũng chống đỡ nổi, chậm rãi trượt xuống dưới…

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 59: Nhu Tình Của Đế Vương


      Mặc Húc trong lòng chấn động, mắt thấy thân ảnh mềm mại như tuyết cúi xuống


      rồi ngã xuống, theo bản năng đưa tay đỡ nàng!


      Vòng ôm trống rỗng lập tức chứa đầy thân thể mềm mại, nhìn nàng


      đau đến hít thở thông, nhịn được cuộn cả người lại, sắc mặt dần


      dần trắng bệch ở trong lòng


      “Chết tiệt… Xảy ra chuyện gì? !” gầm tiếng, nhịn được ôm


      chặt thân thể mềm mại vào trong lòng, hai tròng mắt tràn đầy đau thương!


      Lạc Cơ Nhi đau đến ra lời, chỉ cảm thấy có ngọn lửa trong thân


      thể bị đốt lên, đau đớn kịch liệt truyền tới khắp tứ chi, đau như đứt xương!


      “Đau quá… Đau quá! A…” Nàng đau đớn kêu lên, môi dưới bị cắn đỏ cũng


      kìm được đau đớn giống như thiêu cháy trong bụng, theo bản năng


      gắt gao tựa đầu chôn ở trong lồng ngực ấm áp, đầu ngón tay nắm chặt vạt áo


      nam tử…


      Quỳ mặt đất Uyển phi dĩ nhiên hơi ngây ra, nửa ngày mới bừng tỉnh, mắt lộ


      vẻ bối rối: “Thần thiếp biết… Thần thiếp biết, vừa nãy


      nàng vẫn khỏe, Hoàng Thượng cũng thấy mà…"


      “Lập tức truyền Thái y!” Ôm chặt lấy thân thể nhắn đau đến run rẩy ở


      trong lòng, ánh mắt thâm sâu của Mặc Húc tràn đầy đau lòng, trầm quát lên!


      Uyển phi sắc mặt tái nhợt từ mặt đất đứng lên, hô hấp cũng bắt đầu ổn


      định.


      “Người đâu mau tới! Truyền thái y——!”


      Thần hi điện.


      Tiếng bước chân vội vàng, từ cuối hành lang dài truyền đến.


      Từng đợt rồi lại từng đợt tiểu cung nữ nối đuôi nhau mà vào, bưng nước ấm,


      chén thuốc, quần áo sạch, sắc mặt tái nhợt và thần sắc e ngại vào trong


      điện.


      Bình phong thêu hình long phượng nhanh chóng được khiêng ra, chắn trước


      nhuyễn tháp!


      “Hoàng Thượng, vi thần chờ bắt mạch cho vị nương này, thỉnh Hoàng


      Thượng lui ra sau bình phong, để tránh lây bệnh…”


      “Ngươi còn đứng đó nhảm!” Mặc Húc lạnh lùng cắt đứt lời củaThái y,


      cực lực ôn nhu ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, thấy nàng mồ hôi lạnh chảy


      ròng ròng, ngũ quan đều đau đến nhăn lại, nhịn được quát, “Còn


      mau bắt mạch.”


      “Vâng, vâng…” Thái y sợ tới mức cả người run run, vội vàng tới gần.


      “A…” trận trùy tâm đau đớn nổi lên, Lạc Cơ Nhi đau đến kêu lên, hai tay rất


      nhanh tỏa ra mồ hôi lạnh, mồ hôi trong suốt từ cổ chảy ra, cả người nàng run


      run, đôi môi mỏng manh bị cắn nát, tơ máu đỏ tươi từng đợt từng đợt chảy ra,


      càng khiến mặt nàng trắng bệch như tuyết, nhìn thấy ghê người…


      Đau… giống như châm đâm… như xẻ da lóc thịt…


      Nàng ngừng giãy dụa, cổ tay căn bản cầm được, Thái y đổ


      thân mồ hôi lạnh.


      Nhận ra khó xử của , cặp mắt Mặc Húc căng thẳng, gắt gao chế trụ cổ


      tay của nàng để Thái y bắt mạch, bên ôm chặt thân mình nhắn của


      nàng run rẩy, áp trán lên trán nàng nhàng an ủi: “Ngoan, nên cử


      động, trẫm biết ngươi đau, nhưng phải biết rằng làm thế là tốt hay nữa,


      đau lây cả trẫm…”


      Nàng nghe được, hoàn toàn nghe được!


      Cơn đau nhức đâm vào tim khiến nàng hoàn toàn mất khống chế, trong


      bụng như là có con dao, từng dao từng dao đâm vào từng góc thân thể


      nàng, nàng kịch liệt kêu đau, dường như chảy huyết lệ, nhàng của


      làm nàng ngừng đau đớn, chỉ làm nàng càng thêm bất lực, nước mắt


      điên cuồng mà tràn ra từ hốc mắt, bức ý thức cuối cùng của nàng đến sụp đổ!!


      Bỗng nhiên, Thái y sắc mặt đại biến, cuống quít buông lỏng tay nàng ra.


      “Hoàng Thượng…” Thái y có chút run run, mắt bối rối nhìn nam tử tôn quý uy


      nghiêm kia, “Hoàng Thượng nhanh chóng lùi lại! Vị nương này là trúng độc


      Tuyệt Thương Tán, độc tính phát tác rất mạnh, nàng làm bị thương đến


      hoàng thượng!”


      Tuyệt Thương Tán…


      Những chữ xa lạ từ trong đầu lên, cặp mắt Mặc Húc càng thêm thâm sâu,


      trong lòng cuồn cuộn phẫn hận: “Tuyệt Thương Tán… Vì sao trẫm cũng


      biết ở Lạc Quốc còn có độc dược này? Là ai có lá gan lớn như vậy, dám


      hạ độc thủ đối với người như thế? !”


      “Hoàng Thượng, ” Thái y quỳ xuống, hai tay ôm quyền, “trong cung này


      có giải dược Tuyệt Thương Tán, cứ như thế này phải là biện pháp,


      Hoàng Thượng ngài trước tiên lui xuống, có lẽ thần có thể sử dụng phương


      pháp châm cứu ngăn cản lúc, phải nhanh chút tìm được giải dược


      mới được…”


      “A…” Mặc Húc bỗng nhiên thét lớn tiếng, cảm giác cánh tay trận đau


      đớn kịch liệt!


      Cúi đầu, là đầu ngón tay của nàng hung hăng đâm vào cánh tay , cả người


      run run áp lực thống khổ, thân mình suy nhược giãy dụa giống như con thú


      trong lồng ngực rộng lớn của


      “Hoàng Thượng!” Thái y kinh hô, thấy được vết thương cánh tay .


      “Câm miệng!” Mặc Húc đánh gãy lời của , “Trẫm sao… Ngươi


      nghĩ biện pháp cứu nàng, nếu , trẫm muốn ngươi để mạng lại!”


      “Vâng…” Run run quỳ lạy cái lâu, Thái y chật vật bò lên, ra ngoài bình


      phong lấy cái hòm thuốc của mình.


      “Cứ như thế này… Đau nắm lấy, trẫm cam đoan, rất nhanh sao …”


      Ngữ điệu bất ngờ ôn nhu, đem thân thể mềm mại trong lòng đau đến muốn


      ngất ôm chặt hơn, khiến nàng đau đớn nước mắt rơi xuống y bào ,


      trong lòng tràn đầy nồng đậm bi thương, lại thỏa mãn lạ thường…


      “Đưa ta trở về…” tiếng như muỗi vo ve run run từ bên môi tràn ra, Lạc Cơ


      Nhi nghẹn ngào bảo trìmột tia thanh tỉnh cuối cùng, rất nhanh nắm lấy quần áo


      , đôi mắt đau đớn đến tuyệt vọng đón nhận khuôn mặt vạn phần lo lắng của


      , khóc nức nở lên tiếng, “Cầu ngươi, đưa ta quay về vương phủ, van cầu


      ngươi… A…"


      Lại đợt song mãnh liệt đau đớn thổi quét toàn thân, bả vai nàng kịch liệt


      cuộn mình dậy, lại cũng vô lực chống đỡ quá nhiều đau đớn…


      Quay về vương phủ…


      Mây đen trầm ngưng tụ trong cặp mắt , trong lòng hiểu sao lại


      dâng lên ghen tuông mãnh liệt, ngờ nàng đau đớn đến nhường này


      cũng vẫn nhớ đến người đàn ông kia, muốn ở trong lòng lúc…


      Có chút tức giận đem thân mình run run của nàng tiến vào trong lòng, Mặc Húc


      cúi người, sát vào khuôn mặt nhắn đau đớn đến ngũ quan đều nhăn lại của


      nàng, hơi thở bỗng chốc giao hòa cùng nàng, “ cho phép nhớ đến người


      đó! Ngươi tại ở trong lòng trẫm, chỉ có trẫm mới có thể cứu ngươi, biết


      ?!”


      Nàng thống khổ mà ưm, giãy dụa bất an, khiến cặp mắt Mặc Húc căng thẳng


      ——


      Cúi người, giống như mang theo tính xâm lược mà trừng phạt, hôn lên cánh môi của nàng khiến nàng hô hấp ổn định!


      Ngoài bình phong, Uyển phi mơ hồ vô cùng lo lắng.


      Thái y cầm châm vào, nhưng đột nhiên tay áo bị kéo lấy, phía sau là


      giọng nữ ôn nhu, “Thái y, Bản cung có thể vào xem ?”


      “Nương Nương, việc này…” Thái y hơi sốt ruột, nóng lòng tiến vào cứu người,


      “Bên trong có chút nguy hiểm, nương kia rất ổn…”


      “Vậy ngươi còn để Hoàng Thượng vào đó? !” Bỗng nhiên cất cao giọng, Uyển


      phi trong lòng dấy lên ngọn lửa giận, tức giận phất phất tay áo, tùy hứng


      , “Bản cung nhiều lời với ngươi nữa, ta tự mình vào xem, có gì


      đáng ngại đâu…”


      Nàng hạ giọng xuống, đôi giày thêu rảo bước tiến vào trong bình phong


      ——


      Lúc nhìn thấy cảnh tượng nhuyễn tháp kia nàng nhanh chóng đưa tay bịt


      miệng, cả kinh trợn mắt há hốc mồm!


      nhuyễn tháp, thân thể nhắn xinh xắn trong lòng đế vương bất an giãy


      dụa, bởi vì đau đớn mà nắm lấy quần áo . Mặc Húc chăm chú nhìn thân thể


      nàng, cúi đầu, âu yếm hôn lên môi nàng.


      “Hoàng thượng…., người…..”


      Hai tay Uyển phi bắt đầu run lên, giọng cũng theo đó mà run rẩy


      Ý thức được có người tới, hai tròng mắt của Mặc Húc lên tia sáng


      lạnh lẽo, có chút muốn buông thứ xinh đẹp trong lòng ra.


      Hơi thở bất ổn, đau nhức chịu nổi, toàn thân Lạc Cơ Nhi đau đớn vô


      cùng làm cho thần trí cũng theo đó mà tan rã, vài lần muốn ngất xỉu .


      “Hoàng thượng, người mau giữ lấy thân thể của nương này, thần tới


      châm cứu cho nàng!” Thái y vội vàng kêu.


      Trong lúc mơ hồ, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy hai tay đều bị bàn tay to lớn mạnh


      mẽ cố sức nắm lấy giữ tại bên người, dù cho nàng khóc nức nở đến run rẩy


      đều tránh ra, cây châm sắc nhọn châm vào huyệt vị của nàng, nàng phát


      ra thét chói tai, có ai đó mát mẻ, mềm mại mơn trớn trán nàng, hình


      như có người thầm bên tai nàng, nàng muốn nghe , nhưng lại bị châm tiếp


      theo làm cho đau buốt đến nên lời, trong đầu chỉ toàn cảm giác đau


      đớn xông lên đến não, chút lại chút chậm rãi tán loạn…


      Rốt cục, phen châm cứu kết thúc, cảm giác đau đớn kia mới tạm thời được chế ngự.


      Tay chân bị buông ra, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy chưa bao giờ có cảm giác mệt


      mỏi và nóng rực như thế này bao phủ thân thể nàng, mồ hôi thấm ướt hết cả


      quần áo, cả người nàng giống như được ngâm trong nước, mắt


      mở ra nổi, khuôn mặt nhắn trở nên tái nhợt nghiêng sang bên, chìm


      sâu vào giấc ngủ…


      “Việc châm cứu chỉ có tác dụng đến giờ mão ngày mai, thần tận lực nghĩra


      cách giúp nương ấy giải độc, xin Hoàng Thượng đừng nên lo lắng…” Vừa


      thu dọn đống kim châm sắc nhọn, thái y vừa cung kính .


      “Tốt…” Chậm rãi ngồi xuống nhuyễn tháp, cầm lấy chăn bông tơ tằm đắp lên


      thân thể mềm mại của nàng, ánh mắt của Mặc Húc hề rời khỏi khuôn


      mặt nhắn của nàng.


      “Hoàng Thượng, Nương Nương, thần xin cáo lui trước.” Gập người chắp tay


      làm lễ, khuỷu tay mang theo hòm thuốc, thái y lui ra ngoài.


      “Hoàng thượng…” Chần chờ hồi lâu, Uyển phi sắc mặt tái nhợt mới khó khăn


      dịu dàng mở lời….


      “Ừm…” Người đó dùng ánh mắt có vẻ lo lắng ngăn lại lời của nàng, Mặc


      Húc nhìn thân hình bé giường liếc mắt cái, thấp giọng , “ ra


      ngoài .”


      Phía ngoài phòng, cửa sổ phía tây mở ra, gió mắt hiu hiu.


      Phía ngoài phòng, cửa sổ phía tây mở ra, gió mắt hiu hiu.


      Bóng đêm yên tĩnh tưởng thể thoát ra, ngọn đèn dầu được thắp lên


      làm cung điện vùng bình yên trở nên rực sáng.


      Đế vương oai phong tôn quý dịch bước đến bên cửa sổ, được lời


      nào.


      Bóng lưng làm Uyển phi trong nháy mắt có ý sợ hãi, dám tuỳ tiện mở


      miệng, vừa nghĩ đến màn của , ngực dường như bị bàn tay bóp


      nghẹt, vừa đau nhức, trong lại có chút cam lòng, đành phải hạ thấp


      giọng, trong thanh phảng phất lộ ra ít nhiều đau thương. “Thần thiếp


      biết Hoàng thượng có tình ý khác với tiểu nô này , phải nhìn ra từ trước


      mới phải…. Thần thiếp có phải quá đáng hay , bắt nàng đánh đàn lại


      vũ nhục nàng…”


      Im lặng.


      Trong hỏa lò tường, ngọn lửa đong đưa theo bấc đèn lúc lên lúc xuống,


      khiến bầu khí càng trở nên quỷ dị.


      Uyển phi rất sợ bản thân lỡ lời, thở cũng dám thở mạnh, chỉ hơi cúi đầu,


      dùng chút ánh sáng ít ỏi để đánh giá thân thể nam nhân bất động kia.


      “Nàng ấy thế nào lại trúng Tuyệt Thương Tán?” Giọng u ám rốt cục cũng


      vang lên, nghe ra được tâm ý, nhưng lại khiến cho người ta sợ


      bằng.


      Lòng Uyển phi hơi cả kinh, ngẩng đầu lên: “Thần thiếp…Thần thiếp biết,


      Tuyệt Thương Tán, thần thiếp mới nghe lần đầu, Hoàng thượng…ngài phải tin


      tưởng thần thiếp!”


      Hồi lâu sau, vị đế vương kia mới chậm rãi xoay người lại.


      Vẫn dung mạo tuấn lãng đến bức người, hơi có vẻ nghiền ngẫm, môi vẫn nở


      nụ cười nhạt như trước.


      Trống ngực của Uyển phi đập liên hồi, đúng là bậc đế vương, dù có làm gì


      nàng cũng đoán ra, càng có cách nào ngay lúc đó khiến


      đem cái cổ nàng ra mà đùa bỡn.


      “Ái phi…chất vấn Trẫm sao?” câu ngắn gọn ràng, như là có ý khiêu


      khích, hoặc như có ý trấn an, Mặc Húc tới gần nàng, cười nâng cằm nàng


      lên.


      Uyển phi sắc mặt trắng bệch, vội vàng nở nụ cười yếu ớt: “ có, thần


      thiếp nào dám chất vấn, hoàng thượng thích loại nữ tử nào, thần thiếp


      quyền can thiệp.”


      Tuy là như vậy, nhưng cũng cố gắng che dấu vẻ ưu buồn mặt


      nàng, Mặc Húc nhàn nhạt ngưng nhìn chăm chú, hàng mày tuấn khí nhếch lên.


      “Là người của tam đệ, chậm trễ tốt,” giải thích lãnh đạm, như là kể


      chuyện liên quan, Mặc Húc dời mắt, hết thảy tâm tình trong mắt đều


      che giấu , “Cho nên nàng ta được phép chết ở trong cung, cho dù


      chết, cũng được chết tại Uyển cung của ái phi, nàng phải ?”


      đoạn ngắn gọn ràng, nhanh chậm, xong có kẽ


      hở, lại khiến tâm Uyển phi chấn động, gần như tin tưởng lời giải thích kia


      chính là vì nàng mà nhu tình bảo hộ, thế nhưng… che giấu tình cảm dâng tràn


      trong lòng, nàng tràn ngập nhu tình, hơi cụp mắt xuống, thụ sủng nhược kinh,


      hơi cúi người: “Là… là thần thiếp lo nghĩ quá dư thừa, hiểu được tâm ý của Hoàng thượng, Hoàng thượng nên trách tội… ”


      Ánh mắt lơ đãng hồi trong trung vừa mới thu hồi lại, Mặc Húc nhìn


      thấy trước mặt nữ tử bề ngoài dịu ngoan lại mang dã tâm trong lòng, cặp


      mắt hẹp dài của lập tức thu lại ánh nhìn lạnh nhạt, thay vào đó là cái nhìn


      của có ôn nhu và thương tiếc, thân thể chậm rãi tiến gần về phía trước,


      đưa tay nâng lấy khuôn mặt nàng từ phía sau tai, “Ái phi bị kinh sợ …. là sơ


      sót của Trẫm, vừa vặn nên cho thái y chẩn mạch cái, bằng , trẫm


      lại truyền thái y đến cung của nàng.”


      đột nhiên nghĩ tới mục đích lúc trước muốn cùng nàng kết hôn, từ lúc Mặc


      Uyên chưa xuất binh nhận ra trong mắt hai người có ôn nhu tình ý.


      cười đến mức gió thoảng mây trôi, người bên ngoài nhìn vào cũng nhận


      ra được sở thích chinh phục và chiếm giữ của , đối với nữ tử này cũng


      có hứng thú, thế nhưng miễn là có thể khiến người kia cảm thấy đau


      nhức, tiếc bất cứ giá nào…


      biết nam tử tà mị kia khi chinh chiến trở về trở thành viên ngọc sáng lấp


      lánh lóa mắt;


      biết ta nếu chiến thắng giành được mọi mến và uy danh,


      càng những thứ ấy cũng phải là thứ ta thích….


      Cho nên, lựa chọn lấy người quý nhất trong lòng của Mặc Uyên,


      bằng cách hung hăng nhất, ngay cả cùng máu thịt, cũng lưu tình chút nào.


      Mặc Uyên, từ chúng ta là đối thủ, ngươi rong ruổi chiến trường, ta


      điều khiển cả thiên hạ, thế nhưng, chỉ cần là thứ ngươi muốn, ta nhất định


      chiếm hữu, nhất định phải phá huỷ! ….


      Ngươi nên nhìn xem nữ tử ngươi thương tại nơi quyền thế và vương


      sủng này, bắt đầu trở nên ti tiện và dơ bẩn đến thế nào!


      Hoả lò cháy rực toả ra ánh sáng chói loà, làm cho đại điện uy phong thêm rực


      sáng gì sánh bằng.


      tĩnh lặng đến trống trải như ngấm vào xương tuỷ.


      Phong Dực tới, trông thấy nam tử nằm nhuyễn tháp, tay chống


      đầu, nghỉ ngơi trong yên tĩnh. Tia sáng rọi vào càng làm tăng thêm những


      góc cạnh ưu nhã, đôi môi mỏng có đường cong tuyệt mỹ, hai tròng mắt nhắm


      chặt mang theo tà mị, nhìn ra tâm tình.


      Cái bàn thấp trước mặt bày rất nhiều thư từ to , hỗn độn bừa bãi khắp


      mặt bàn, ngay cả mặt đất cũng đều có.


      Phong Dực châm rãi qua, cúi người, bắt đầu thu xếp thư từ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :