1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyệt ái nô phi - Cận Niên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 47: Hãm Hại

      Cực lực chịu đựng mệt mỏi toàn thân, Lạc Cơ Nhi giương mắt lên, ánh mắt


      trong veo, yếu ớt trông thấy nữ tử phía sau—— mặc áo hồng nhạt bạc màu,


      thắt đai lưng trắng, tay áo cuốn cao, ngón tay trắng nõn ươn ướt, ánh mắt trong


      sáng nhìn nàng.


      Cúi người vén mái tóc đen của nàng, tay chậm rãi vuốt ve, Bích Dao


      giọng , “Khi ngươi trở về, ngày ấy ta muốn tìm ngươi, nhưng,


      kịp…” Đôi mắt ôn nhu nhìn quanh thân người mị hoặc của nàng, Bích Dao cười


      yếu ớt trộn lẫn vài tia châm chọc, “Ta nghĩ ngươi thể sống sót, ít


      nhất, nữ nhân có thể ở lại bên người Vương gia đều chống đỡ được lâu


      lắm, ngươi là người đầu tiên.”


      Hàng mi như cánh ve hạ xuống, trong lòng Lạc Cơ Nhi tràn ngập cay đắng,


      nàng nhẫn nại, đáp lại lời của nàng ta.


      im lặng của nàng làm Bích Dao hơi kinh ngạc, nàng vẫn luôn nhớ thời


      điểm Vương gia vừa mới ôm nàng vào, ánh mắt tuấn lãng bức người trong lúc


      đó tràn đầy thương, như ôm con búp bê dễ vỡ. tự tay giúp


      nàng cởi quần áo, khẽ hôn lên bả vai nàng, thậm chí lấy tay mơn trớn vết khắc


      nhục nhã trước ngực nàng… Nàng đứng nhìn ở bên, tim đau đớn, trong


      lòng bỗng nhiên hơi sợ hãi, lúc trước, Vương gia chỉ khi đối với Uyển chủ tử


      mới lộ ra vẻ ôn nhu, mà giờ…


      Nghĩ vậy, Bích Dao nhíu mày, lực ở tay bất giác nặng thêm chút ——


      “Ưm…” Tiếng than tràn khỏi bờ môi, cả người Lạc Cơ Nhi hư nhuyễn vô


      lực đỡ lấy cạnh bể, chịu đựng cái đau tóc vì bị kéo .


      “A…” Bích Dao giật mình, lúc này mới nhận ra, “Thực xin lỗi, làm đau


      ngươi.”


      Toàn thân ngâm trong làn nước ấm áp, màn hơi nước bao phủ thân thể trắng


      nõn xinh của nàng, bên cạnh thác nước to như vậy bóng


      người, Lạc Cơ Nhi điều chỉnh trái tim bình tĩnh lại, thần kinh căng thẳng dần dần


      thả lỏng, mở cánh môi, giọng khàn khàn thấp giọng đáp lại: “ việc gì


      đâu.”


      Bích Dao trong nháy mắt hoảng hốt, nhận thấy nàng có chuyển biến rất ,


      nàng ta vẫn luôn nhớ vài ngày trước nàng rất yếu ớt, bất an, điềm đạm đáng


      , mà giờ, nàng tựa như trải qua hồi đại nạn chết người, bắt đầu


      biết giấu tâm tình của mình, biết nhẫn…


      “Uyển chủ tử… Nàng có khỏe ?” Chần chờ hồi lâu, Bích Dao rốt cục


      ra câu hỏi nhịn lâu.


      Uyển chủ tử… Ba chữ xâm nhập vào trong óc, Lạc Cơ Nhi nâng mímắt có chút


      mỏi mệt lên, trong đầu suy tư, mờ mịt nhìn nữ tử trước mắt.


      Bích Dao cười khổ, dùng gáo mỏng múc nước ấm trong ao, chậm rãi xối lên


      đầu vai nàng, “Lúc Uyển chủ tử tiến cung ta mới vào ở vương phủ, ta vốn


      muốn là của hồi môn, theo chủ tử tiến hoàng cung, nhưng chủ tử , nàng


      yên lòng về Vương gia, rất dễ xúc động, rất khí phách, nàng sợ


      chấp nhận được chuyện nàng tiến cung, cho nên bảo ta ở cùng Vương


      gia…”


      Trong lòng đau đớn chua xót nổi lên, Lạc Cơ Nhi cắn môi dưới, im lặng nghe


      phát ra tiếng.


      “Ngươi cũng biết, phải sao?” Bích Dao đảo qua gương mặt quá mỹ


      lệ của nàng, giọng điệu có chút nghẹn ngào, “Ba tháng qua, ta cách nào


      tiến cung, cũng biết chủ tử thế nào, nếu phải vì toàn bộ Lâm gia,


      nàng cũng từ bỏ cảm tình cùng Vương gia… Nhưng, Vương gia


      cũng thông cảm, chỉ biết hận nàng trung thành, nhưng


      biết nỗi khổ của nàng…”


      Ào… toàn bộ nước trong gáo đổ mạnh lên vai nàng, hơi bỏng người, Lạc Cơ


      Nhi cắn răng chịu đựng, trong đầu ra hình ảnh, từ phía sau ôm


      Uyển phi, sâu trong đôi mắt lóe ra hận đan xen, hôn nàng ta, hôn


      điên cuồng si mê mà phát tiết…


      Trong lòng lan tràn chua xót quá lớn, nàng bỗng nhiên muốn cười, nhưng hốc


      mắt dần dần nóng lên, giao hòa cùng trận trận hơi nước bốc lên trong ao.


      Phải ? hận Uyển phi, vậy tại sao, vì cái gì cố tình tra tấn nàng như


      vậy, tràn ngập tham vọng muốn chiếm giữ lấy mà cho bất kỳ kẻ nào


      được chạm vào nàng như vậy, thậm chí ngay cả tính mạng của nàng đều


      cho người khác cướp , cho dù chết, cũng phải chết ở trong tay


      hiểu…


      Nàng hiểu…


      14 Tuyệt ái nô phi - Trang 55 - Wattpad


      .wattpad /6258444-tuyệt-ái-nô-phi/page/55 39/92


      “Thể nhưng xuất của ngươi, làm ta càng ngày càng hiểu Vương


      gia.” chút đau đớn bất đắc dĩ trong mắt, Bích Dao nhìn nữ nhân


      nhắn xinh xắn trong ao, trong lòng nổi lên oán trách mơ hồ, “Những người ở


      Uyển Nghệ quán, đều là vì ngươi mà chết, phải ?”


      Trong lòng chấn động mạnh, Lạc Cơ Nhi giật mình, nhìn thấy ràng tay Bích


      Dao bắt đầu khẽ run.


      Đem gáo nước để sang bên, Bích Dao trào phúng cười cười, đôi mắt


      thâm sâu nhưng chảy ra nước mắt, nhìn chòng chọc vào khuôn mặt mỹ lệ làm


      người ta si mê của nàng, “Người Đằng An các ngươi, có phải từ


      bản lĩnh mê hoặc lòng người hay ? Vương gia trước kia phải như


      thế, sủng ái Uyển chủ tử, cho tới bây giờ cũng liếc mắt nhìn


      nữ nhân khác lần…”


      “Bản lĩnh mê hoặc lòng người?” Giọng Lạc Cơ Nhi khàn khàn ngắt lời nàng,


      đôi môi tái nhợt bị hàm răng cắn còn chút máu, nàng chịu đựng đau lòng


      nhìn trước mắt, “Bích Dao nương, ngươi xem trọng ta rồi, ta mới chỉ


      14 tuổi, ta là tù nhân nước mất nhà tan, ngươi cho ta biết, ta lấy cái gì


      mê hoặc Vương gia? Lấy mạng của ta sao? Hay là ngươi cảm thấy những


      người chết này đều cao quý hơn so với ta, người đáng chết nên là ta? Phải


      ?”


      Nước mắt nóng bỏng trong hốc mắt đảo quanh, nàng liều chết cố chịu đựng.


      Lạc Cơ Nhi, được khóc.


      Vì cái gì tất cả mọi người đều có thể hại nàng, vì cái gì nàng có quyền


      sinh tồn, vì cái gì?!


      Nàng cho phép mình lại chảy nước mắt, giọt cũng !


      “Chẳng lẽ đúng sao? Những người đó bị chết thê thảm chừng nào,


      ngươi nghĩ rằng ta nhìn thấy sao?” Bích Dao đứng lên, cả người phát


      run, “Người bị mang vào lồng rắn phải là ngươi, bị chém đứt hai tay hai


      chân cũng phải ngươi! Vì sao phải ở chỗ này hầu hạ ngươi?! Ngươi


      cho ta biết, người phải chết kế tiếp là ai, là ta sao?!”


      Lúc Mặc Uyên chậm rãi tới, nghe được chính là thanh này.


      khống chế được, Bích Dao phát run, nước bắn tung tóe, ánh mắt u oán


      nhìn cơ thể nhu nhược động lòng thiên hạ trong ao kia.


      Đôi mày tuấn lãng hơi nhíu lại, đôi môi mỏng của cong lên sắc nhọn, sắc


      mặt lạnh lùng, chậm rãi về phía bên cạnh ao.


      Nhận ra tiếng bước chân, Bích Dao xuyên qua hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn


      về phía trước, thấy bóng dáng tà mị tao nhã kia, trong nháy mắt, thân mình


      cứng đờ, trong đầu hoàn toàn ong ong lên —— nàng nhớ mình vừa mới


      điều gì, trong lòng thoáng bối rối, thân thể hơi run rẩy, chật vật quỳ xuống, hai


      tay run run chống xuống đất: “Vương gia…”

    2. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 48: Phát Sốt.
      Chỉ hai chữ ngắn ngủn nhưng lại làm lạnh dọc sống lưng Lạc Cơ Nhi, vẻ sắc


      bén trong mắt lập tức tỏa ra…


      Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm nhận được ánh mắt của từ đằng sau, mang


      theo hàn khí lạnh thấu xương hướng tới gần mình, làn nước ấm áp vỗ về da thịt


      nàng, cũng thể làm dịu cảm giác cứng đờ của thân thể.


      Lại sợ


      Vẫn còn sợ


      Dường như lâu sau, cảm giác đôi giày thêu rồng viền vàng bước tới gần,


      Lạc Cơ Nhi theo bản năng lặn sâu xuống, để làn nước ấm áp bao phủ xương


      quai xanh, nhưng lại lo lắng bị ngã vào giữa ao, hai tay yếu ớt bám trụ bờ đá


      cuội trắng mịn, dùng sức lực còn sót lại, cố gắng xua tan yếu ớt mỏi mệt


      đến cực điểm…


      “Nô tì… nô tì phải cố ý, nô tì chỉ là…” Quỳ mặt đất, Bích Dao


      nhịn được nước mắt, khóc nức nở lên tiếng, “Nô tì chỉ là đau lòng thay Uyển


      chủ tử, nàng làm sai điều gì.


      nên hận nàng, lại càng nên liên lụy đến người khác, các nàng


      xứng.”


      “Ngươi nhiều chuyện.” Câu thanh tĩnh mà lạnh ngắt tiếng khóc


      nức nở của nàng ta, đôi mắt thâm sâu của Mặc Uyên bùng lên ngọn lửa, chậm


      rãi đến trước mặt nàng, lạnh lùng nhìn xuống: “Trái tim của Bổn vương đặt ở


      đâu, là do ngươi quản sao?”


      Bích Dao yên lặng, nước mắt kinh ngạc viền quanh hốc mắt, biết làm sai


      điều gì.


      “Nô tì…”


      “Đủ rồi,” thản nhiên ra lệnh, trong lòng nổi lên bực bội ngột ngạt, cúi


      người xuống, ngón tay thon dài nâng mặt nàng lên, lạnh lùng nhìn vào ánh mắt


      nàng ta, “Ta nể mặt người đó nên động đến ngươi, nhưng vẫn


      cho ngươi quyền lực khoa tay múa chân đối với nữ nhân của ta. Thông minh


      chút, đừng để bổn vương mất lý do bao dung cho ngươi… Ngươi có thể cút rồi.”


      giật mình nhớ tới màn tại Tích uyển cung, nữ tử từng trân ái mắt


      ngấn lệ, thể khống chế lại dựa vào lòng hôn , kể ra nỗi khổ của nàng


      cùng những nhẫn bất đắc dĩ… Trong lòng càng trỗi dậy thêm nhiều bực


      bội, trong đầu lên bóng hình khác, nhu nhược nhưng kiên cường,


      nàng kháng cự, nàng bài xích, nàng chút nào thích những hành động


      biểu lộ chân tình ngẫu nhiên của . liền càng buông tha được, chỉ


      có nhìn nàng đau đớn, nhìn nàng khổ sở, giãy dụa, mới có thể cảm giác được


      chính mình thực tồn tại. muốn mở trái tim đóng chặt của nàng ra, dù


      nàng tình nguyện cũng phải chấp nhận những đụng chạm cùng ôn nhu


      của


      Mấy câu ngắn ngủi khiến Bích Dao giật mình, nước mắt vòng quanh dám


      rơi xuống, kinh hoảng, nhìn vào mắt , đôi mắt lên ánh nhìn đỏ như máu,


      nàng biết mình chạm trúng cực điểm của , ánh mắt sợ hãi rơi xuống,


      nước mắt rớt xuống bên cạnh ao: “Dạ.”


      Bước chân sợ hãi, hơi chật vật xa khỏi.


      Ở bên cạnh ao đủ quá lâu, cũng xem quá lâu rồi, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm


      thấy đầu óc trận choáng váng, hơi nóng dày đặc, nhập thẳng qua mũi vào


      hơi thở của nàng.


      Mùi thơm dịu quyến rũ thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi, Mặc Uyên nhíu


      mày, chậm rãi ngồi xổm xuống, dừng mắt ở bóng hình trước mắt —— mái tóc


      ướt sũng phơi bày bờ vai trần, mặt nàng nhàn nhạt ửng hồng, da thịt


      vốn trắng nõn cũng nhuốm màu ám muội như vậy, thân mình nàng có chút bất


      ổn, chỉ khẽ cắn môi dưới mới duy trì được chút thanh tỉnh.
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 49: Chiếm Hữu





      Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của , Lạc Cơ Nhi hít thở dồn dập,


      giương đôi mắt ngập nước nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt, chợt nhận ra toàn


      thân kề sát bên người , nàng cảm nhận được bàn tay to lớn lưng


      mình, nóng rực đến gần như làm phỏng nàng.


      cần… Ta có thể tự mình bước ra, ta…” Nàng tự kiềm chế được


      cơn sợ hãi bắt đầu giãy dụa trong nội tâm, cũng ngờ bỗng chốc cảm


      thấy váng đầu, mất hết khí lực… Ngay lúc đó, Mặc Uyên vội đem nàng ôm chặt


      vào lòng, bàn tay tự do chạm vào mái tóc ướt sũng của nàng, hơi thở say lòng


      người kề sát bên má nàng.


      “Nô nhi… nên cử động…” Môi của nàng thơm ngát, nheo mắt nhìn


      đôi môi cánh môi hồng nộn bóng bẩy kia, trống ngực dồn dập bởi áp lực của


      dục vọng. muốn tổn thương đến nàng, chỉ sợ chính mình trong phút


      chốc thể khống chế được liền đem nàng ăn đến xương cốt đều


      còn.


      muốn hôn nàng…


      Vất vả lắm mới hết choáng váng, nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực của


      , khiến nàng cảm giác hơi thở của cả hai liều chết giao hòa với nhau,


      khiến nàng muốn chạy trốn.


      “Đừng như vậy, cầu xin ngươi…” Nàng chịu nổi cảm giáp áp lực gia


      tăng từ , chịu nổi nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra quanh , càng sợ hãi


      chuyện phát sinh sau đó, tiếng bi thương như con thú kêu lên khe


      khẽ.


      Lý trí cùng hận thù tại giây phút này đều tan biến, kiềm chế còn sót lại trong


      lòng Mặc Uyên bỗng chốc vỡ vụn! Rốt cuộc chịu đựng nổi, cúi đầu hôn


      môi nàng sâu!


      “Ưm…” Mưa rền gió dữ như càng tàn sát bừa bãi hơn, bức nàng rên


      tiếng, cảm giác cánh môi bị hôn đến từng trận đau đớn, trong cổ họng tràn đầy


      mùi vị của , trốn được, tránh xong. biết thoả mãn


      mực nhấm nháp tư vị của nàng, bức đầu lưỡi mềm mại đến tê dại, lấy lực


      đạo ma quái liếm láp, dây dưa, bàn tay nâng gáy nàng cao hơn, nụ hôn kéo dài


      và khắc sâu…


      ngọt… vị ngọt kỳ diệu khó tin làm hoàn toàn si mê, bàn tay kia vội


      vàng xoa bóp bộ ngực mềm mại của nàng, kêu lên tiếng đau đớn, trong


      lồng ngực của truyền ra tiếng rống nghèn nghẹt!


      “Ngươi bức ta nổi điên!” Giọng khàn khàn thốt lên, Mặc Uyên đột nhiên


      buông đôi môi cánh hoa của nàng ra, đôi mắt ngập đầy dục tính, xâm lược


      từng tấc da thịt nõn nà của nàng, như mãnh thú thô lỗ ôm lấy thân mình


      nhắn, bọt nước trong ao văng khắp nơi!


      Trong đầu chỉ có duy nhất ý niệm——


      Muốn nàng!


      Trong phòng sáng sủa, công công vểnh lan hoa chỉ* lên, cả người thấm ướt mồ


      hôi.


      (*lan hoa chỉ: ngón tay để vểnh lên điệu đà như hình bông hoa lan)


      ràng là khẩu dụ trong cung truyền đến, thông báo tiếng liền phải lập tức


      hồi cung ngay, chỉ là chưa từng nghĩ, đợi lâu như vậy mà cũng thấy Uyên


      Vương xuất .


      Cái gậy cầm trong tay hơi run lên, công công giẫm chân đứng dậy, bước


      tới trước mặt Phong Dực.


      “Phong thị vệ, gần trưa rồi, Tạp gia còn vội hồi cung để phục mệnh, ngài có


      thể tiếp ý chỉ thay ngài ấy trước được hay ? Nếu truyền đến trong


      cung, sợ là phải gánh tội coi rẻ hoàng uy, Tạp gia…


      Coi rẻ hoàng uy?


      Phong Dực nghe ra gay gắt trong lời đó, ánh mặt lạnh lùng hơi chút


      nhướng lên, thản nhiên ngắt lời: “Công công…”


      Công công lập tức im bặt, hơi khom người, che giấu hết thảy sắc nhọn.


      “Lời này của công công, chút trong vương phủ là được rồi, dù hoàng


      tộc cạn tình, nhưng vẫn là có huyết thống, công công cảm thấy, Hoàng Thượng


      có thể trách tội đến đâu?”


      Công công bị dọa đến cả người toát mồ hôi lạnh, xưa nay biết vị Phong thị vệ


      trong vương phủ sắc mặt lạnh lùng, ít kiệm lời, nghĩ mới mở miệng


      là lời sắc bén như thế, khiến nô tài già vốn nhiều năm sống


      trong cung cũng phải toát mồ hôi lạnh, càng khom thấp người : “Phong thị vệ


      rất phải.”


      Phong Dực thản nhiên nhìn người trước mắt, đôi mắt lạnh lẽo hạ xuống, bước


      ra tiền sảnh.


      nên nhiều như vậy…


      Hoàng tộc cạn tình… chỉ sợ rằng bốn chữ này, đủ để điên đảo Càn Khôn, tinh


      phong huyết vũ … (*gió tanh mưa máu)

    3. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 50: Khẩu Dụ

      Kịch liệt thở dốc, hồi lâu sau mới chậm rãi bình ổn.


      thỏa mãn chưa từng có.


      Hồi lâu sau, Mặc Uyên nhấc người lên, ánh mắt lưu luyến si mê nhìn xuống thân


      thể bé mềm mại thơm ngát ở dưới thân kia.


      Cả người nàng bị mồ hôi thấm ướt, da thịt trắng nõn bóng bẩy có vẻ quyến


      gì sánh được, ngón tay của chậm rãi trượt xuống theo đường


      cong của nàng, cảm giác mềm mại tay làm thích nỡ rời tay.


      nhớ tới chặt khít trí mạng của nàng vừa rồi, chợt nhận ra lần đầu tiên


      có thô bạo như vậy, sợ làm tổn thương nàng, chỉ là khắc chế


      nổi dục vọng mãnh liệt quá mức, mà thân thể nàng non nớt căn bản là


      thể chấp nhận. Tiểu nương ngủ say toàn thân phấn nộn, dỡ xuống hết


      thảy lạnh lùng cùng kháng cự, chỉ còn lại có ngoan ngoãn nhu thuận,


      nhịn được cúi người, hôn đôi môi đỏ thắm của nàng, hôn nước mắt còn


      lưu lại của nàng, chiếc cằm xinh xắn, hàm răng khẽ cắn, đúng lúc nàng bất an


      vặn vẹo trong cơn ngất lịm.


      Nên làm gì bây giờ…


      bắt đầu bỏ được nàng ra…


      Đôi mắt thâm sâu nhìn hàng mi ngủ say của nàng, than tiếng, trong


      lồng ngực phát ra thanh nặng nề “Ngươi là của ta… chỉ có thân thể,


      ta muốn toàn bộ của ngươi, bao gồm…” Tiếp đó, hôn sâu đôi môi ngọt ngào


      của nàng, “bao gồm cả trái tim của ngươi.


      Đôi giày thêu rồng màu đen viền vàng, rảo bước tiến vào đại sảnh rộng rãi


      sáng sủa.


      Hình dáng nam tử tà mị xuất ở cửa, quanh thân bao phủ ánh sáng nhạt,


      giống như vị thần.


      Nữ phó (*nữ hầu) chờ đợi ở bên cạnh tiến lên, đem y bào khoác lên người


      , lúc chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của hoảng hốt cúi đầu, động tác


      đều gần như hoảng loạn. —— cho dù ai cũng đều ngửi được hương vị hoan ái


      tràn ngập người , thân hình nam tính cường tráng làm người ta bị áp


      bức nhưng lại có cảm giác hưng phấn, đường nét sắc cạnh trán càng


      làm tăng thêm vẻ lạnh lùng nghiêm nghị…


      “Vương gia —— “


      Vị công công chờ đợi lâu lập tức nghênh đón, khom người khẽ gọi.


      tiếng gọi này, mới khiến cho Mặc Uyên phát ra bên trong phòng còn


      có người.


      Cặp mắt tà mị nheo lại, đánh giá vài lần người trước mắt, đôi mắt thâm sâu


      lên ánh sáng nhạt thản nhiên, qua tiếng động, biếng nhác


      ngồi xuống ghế.


      lúc lâu nghe được hồi , công công ngẩng đầu lên muốn


      chuyện, cũng thấy bóng dáng nam tử tuấn mỹ kia, giật mình cái, bật


      người quay lại, lúc này mới nhìn thấy Mặc Uyên ngồi ở ghế rồi, mái tóc


      ẩm ướt bám vào mặt làm càng góc cạnh thêm ràng…


      “Vương gia,” Công công từng bước lên trước, cung kính , “Hoàng


      Thượng khẩu dụ, tuyên nương Cơ Nhi tiến cung làm bạn với Uyển phi


      nương nương, chuyện phiếm giải buồn, Hoàng Thượng bận rộn triều chính


      rảnh chăm sóc nương nương, lúc này mới phái nô tài đến thảo luận


      cùng Vương gia, mong rằng Vương gia thành toàn.

    4. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 51: Vào Cung.

      Trong Yến viên hoàn toàn vắng lặng, lặng im như tiếng sáo thanh nhã, làm cho


      lòng tĩnh lại, nhưng ưu thương.


      luôn thường tới nơi này vừa , vừa để trái tim xốc nổi của lắng đọng


      lại. Ngày chiến trường chém giết, cười yếu ớt khi nhìn thấy máu cùng


      xương cốt, dường như cảm thấy hai tay của mình đều dính đầy máu nóng hổi,


      rốt cuộc tẩy sạch, nhưng về tới đây có thể nhìn được màu trắng của hoa


      ngọc lan trong vườn, phất phơ như tơ liễu, vô số những vết máu kia liền như


      được tẩy , cần phải ngày ngày sống đau khổ cùng dày vò như vậy


      nữa.


      Phía sau những khóm ngọc lan tươi tốt là tòa mộ bia, văn bia bị người


      khác lấy , mơ hồ thể nhận ra.


      chậm rãi qua đó, đầu ngón tay chạm vào làn đất ẩm ướt dưới mộ bia bên môi ngăn chút đau đớn mà cười với vẻ đau buồn, “Mẫu hậu, con đến


      thăm người…”


      Ba tháng chinh chiến, quả thực tưởng nhớ chỗ này.


      “Làm sao bây giờ, hoàng huynh càng ngày càng chịu nổi con, tựa như


      năm đó,” Mặc Uyên thấp giọng nỉ non, đầu ngón tay men theo mơ hồ lướt qua


      văn bia, mỗi khi qua vết khắc lại làm cho lòng đau thêm lần, cho


      đến khi ngón tay cứng ngắc, run run đến thể nắm chặt bàn tay


      thành quyền. “Mẫu hậu, người , thiên hạ cười ta, thương ta, phụ ta, bỏ ta,


      ta cứ bất động sừng sững là được rồi, thế nhưng…”


      nhớ tới khuôn mặt mỹ lệ thống khổ của nhắn kia, nàng giống


      như ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt trong lòng , làm bao giờ


      muốn buông tha nàng.


      Trong lòng, tiếc hận, phẫn hận tích lũy, đau đớn kiềm nén nhiều năm trong lòng,


      đều trong khắc này trút xuống, hóa thành nét cười thống khổ bên môi…


      “Lúc này đây, thể nhịn nữa,” nghẹn giọng thầm, như là cho


      người trong mộ nghe, hoặc như là tự lẩm bẩm với chính mình, “Mẫu hậu,


      thiên hạ này còn thiếu nợ con và người, con muốn hướng bọn họ đồng thời đòi


      lại hết!”


      Gió lạnh thổi qua, cây ngọc lan đầu trận rung mạnh, đột nhiên rơi


      xuống…


      luồng ánh nắng sáng sớm chiếu vào, hắt cổ tay, đem lại chút ấm


      áp.


      Lạc Cơ Nhi giật mình nhìn da thịt tái nhợt nổi lên ánh sáng nhạt, hàng mi


      chậm rãi rung động, như cánh ve mỏng manh.


      nương, chào buổi sáng…” Người thị nữ đứng sau lưng giúp nàng chải


      đầu, nhìn khuôn mặt thanh nhã trắng nõn của nàng, nhịn được than lên


      sợ hãi, động tác trong tay dừng lại.


      nho nháy mắt bừng tỉnh, hơi chút giật mình, vẻ mỹ lệ thanh thuần


      động lòng người còn chưa phai mùi non nớt, càng lộ ra vẻ xinh đẹp.


      “Cám ơn.” Đôi môi mỏng khẽ mở, nàng giọng đáp lại.


      Lâu lắm chuyện với người khác, nàng dường như quên nên phải


      chuyện như thế nào, trong vương phủ, dường như người duy nhất có thể


      cùng nàng chuyện chỉ có nam tử tôn quý uy nghiêm kia. Nàng ngủ say cả


      ngày, mỗi khi nhớ tới ngày chiếm đoạt hơi chút run rẩy, bàn tay nõn nà


      bé nắm chặt thành quyền, giống như hít thở thông, dục vọng của


      quá nặng, nàng thể trốn tránh, chỉ có thể giãy dụa cầu xin ngay lúc sắp


      sụp đổ…


      mặt thị nữ đột nhiên hơi ửng đỏ, thời điểm sáng sớm hôm nay giúp nàng


      thay quần áo, nàng ta phát , thân thể nho mềm mại của nàng tràn


      đầy dấu hôn, ngay cả đôi môi cũng hơi sưng đỏ, phòng bị của nàng với


      người khác làm lòng người khác thấy mà dau đớn… Động tác tay thị nữ


      càng nhàng hơn, sợ làm đau nàng.
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 52: Vào Cung (Tt)

      “Hôm nay nương vào cung, nên cười nhiều hơn mới được, trong cung


      giống vương phủ, gặp phải chủ tử đều là phiền toái…” Đem cây


      trâm nạm ngọc lưu ly màu bạc cắm vào búi tóc mỹ lệ, mặt thị nữ lộ ra


      chút tươi cười, thực vừa lòng tay nghề của mình, “Em chưa? nương


      rất thoát tục…”


      Qủa thực, 14 tuổi, thân thể ngây ngô mang theo vẻ xinh đẹp, da thịt nõn


      nà làm người ta mê muội.


      “Ta… nhất định phải mặc thành như vậy sao?”


      thân mật của nàng làm trong lòng Lạc Cơ Nhi ấm áp, ngón tay mảnh khảnh


      nắm vào lòng bàn tay, cẩn thận dè dặt hỏi.


      —— Thân mình nhắn xinh xắn của nàng trong áo bào màu nguyệt sắc


      (*xanh nhạt), mái tóc đen như mực thả xuống thắt lưng, cánh tay nàng


      mềm mại vươn ra từ cổ tay áo bằng sa mỏng, trắng nõn dịu dàng khả ái, khiến


      vẻ thanh lệ của nàng vương vấn diễm, đôi mắt trong veo trẻ con


      tương xứng với vẻ lạnh lùng và xa cách “Thích ? Chính tay bổn vương chọn cho ngươi đấy.” thân ảnh tà mị


      biết khi nào bất ngờ xuất trong gương đồng.


      Hai tay của thị nữ run lên, chiếc lược nho liền rơi xuống mặt đất, nàng hô


      tiếng, vội vàng cúi người quỳ xuống: “Vương gia…”


      Trong mắt Lạc Cơ Nhi nhất thời có bối rối, ánh mắt dịu dàng nhìn vào nam


      tử trong gương đồng về phía mình.


      Quả nhiên là mỹ lệ làm người ta hít thở thông… tiếng than , ánh


      mắt Mặc Uyên trở nên nóng rực, liền biết thể chải chuốt hơn nữa, vẻ


      đẹp của nàng chỉ hơi gọt dũa thêm như thế này khiến cho hóa đui mù,


      sao có thể cho phép cái đẹp của nàng tràn vào trong mắt người khác…


      “Tốt lắm rồi sao? Tốt lắm mau thôi.” Giọng khàn khàn, ánh mắt nóng


      rực của bao phủ thân mình nhắn mềm mại, ngữ khí thể kháng


      cự.


      Thị nữ cúi đầu vẫn chưa ngẩng lên, vội vàng thu thập đồ đạc, cung kính rời khỏi


      cửa phòng.


      Trong mắt chứa đựng vẻ nóng rực cùng ôn nhu, Mặc Uyên cúi người, khẽ ngửi


      hương thơm của nàng.


      Hơi thở nóng rực của làm cả người Lạc Cơ Nhi cứng đờ, nàng biết mình


      trốn được, ánh mắt cùng bàn tay bé quơ biết nên để chỗ


      nào.


      tiếng cười khẽ, cầm lấy bàn tay bé mềm mại xương của nàng,


      nhàng kéo cái, toàn bộ người nàng bị kéo, đột nhiên xoay người bị


      đặt bàn trang điểm, phía sau có chỗ dựa vào, nàng theo bản năng


      bám trụ vào ngực , lưng cứng đờ, hơi thở của liền sát lại vào, cách


      tấc, ở miệng mũi tinh tế non mềm của nàng thong thả lướt cách dụ


      hoặc…


      Trong lòng nàng bối rối, nuốt xuống khát vọng mà kêu , nhìn chỗ khác


      nhìn vào .


      cho ta biết, ngươi muốn tiến cung sao?” mảy may để ý tới vẻ lạnh


      lùng cùng bối rối của nàng, Mặc Uyên si mê ngửi hương thơm từ đôi môi mềm


      mại của nàng, nhớ tới hôm qua nàng còn ở dưới thân mình nức nở hầu hạ, đôi mắt dâng lên chút tối tăm thâm trầm, bàn tay rộng lớn lưng ôm càng


      chặt hơn.


      Lạc Cơ Nhi hờ hững lắc đầu, dung mạo trong lúc này đầy vẻ ngoan ngoãn


      thuận theo mệnh trời: “Ngươi hỏi sai người rồi, tiến cung cũng đâu phải lựa


      chọn của ta, có muốn cũng muốn được.”


      Chỉ có biết, vẻ nhu thuận trong lúc này có bao nhiêu cương quyết cân nhắc


      cùng ngấm ngầm chịu đựng.


      chút ý cười môi, cầm bàn tay bé của nàng đặt ở bên hông


      mình, vừa lòng nhìn nàng nhíu mày, chế trụ khéo léo lưng nàng, môi nhích


      lại gần… cần phân trần, hôn cánh môi mềm mại thấm hương của


      nàng…


      “Ô…” Nụ hôn ôn nhu đến nhận ra làm Lạc Cơ Nhi run sợ, bàn tay đặt


      lưng ràng cảm nhận được kiên cố và thể kháng cự của


      , hai tay nàng đều nóng rực, muốn đẩy ra, lại bị giữ chặt thân hình


      lại, nàng thậm chí dám đưa tay đặt lên thân thể


      Mạnh mẽ, bên môi bắt đầu có chút đăng đắng, viên thuốc nho bị


      đẩy vào, trong nụ hôn triền miên ẩm ướt hướng về yết hầu của nàng——


      Đó là cái gì?!

    5. tigon2310

      tigon2310 Active Member

      Bài viết:
      105
      Được thích:
      35
      TUYỆT ÁI NÔ PHI
      Chương 53: Độc Dược

      Lạc Cơ Nhi mở phắt cặp mắt trong veo ra, đôi môi vẫn bị hôn như trước, nàng


      nhìn khuôn mặt tuấn lãng của , ở sát mặt mình…


      “Nuốt xuống …” Lời mơ hồ lại gần gũi trực tiếp truyền ra, lạnh giọng


      ra lệnh.


      Đắng ngắt như vậy khiến Lạc Cơ Nhi nhanh chóng nắm lấy áo , đôi mày


      thanh tú nhíu lại, nàng cũng biết cho nàng ăn cái gì, theo bản năng


      mà kháng cự, tiếp đó, cánh môi bị hung hăng cắn xé đau đớn, thở nổi,


      tiếng gầm truyền đến: “Nuốt xuống!”


      Thân thể nàng hơi co lại chút, hơi lo lắng nuốt viên thuốc kia xuống, nháy


      mắt, trong cổ họng chỉ toàn vị đắng chát.


      Môi nàng vừa bị cắn trụ lúc này mới được chậm rãi buông ra, Mặc Uyên thả


      lực đạo, chậm rãi liếm đôi bờ môi bị mình cắn đau, hết sức ôn nhu mà an


      ủi, xua tan vị đắng ngắt trong cổ họng nàng.


      Sau hồi lâu, nàng mới từ từ được buông ra, môi vết dấu cắn đỏ bừng,


      là dấu vết lưu lại.


      Trong lòng Lạc Cơ Nhi còn sợ hãi, viên thuốc kia vào trong dạ dày của nàng,


      giống như châm ngọn lửa, rất nóng, nóng đến nỗi toàn bộ thân thể nàng


      đều khẽ run rẩy…


      “Đó là…” Nàng hít thở có chút khó khăn, khó khăn vì cổ họng nóng cháy.


      “Tuyệt thương tán…” Mặc Uyên mấy lời xa xôi … tiếp đó, ôm thân mình


      mềm mại như búp bê sứ của nàng, thổi ngụm khí nóng bên tai nàng, thỏa


      mãn khi thấy bả vai nàng hơi co lại, lộ ra xương quai xanh tinh tế mỹ lệ.


      Ba chữ này tiến vào trong óc, nàng cũng hay biết, chỉ nhìn với ánh


      mắt càng phủ sương mù hơn.


      Ánh mắt Mặc Uyên trộn lẫn vài tia đau thương, ngón tay nâng cằm nàng lên, đặt


      cái hôn lên chiếc cổ mẫn cảm của nàng… “Là loại độc dược…


      loại độc dược kỳ lạ, khi phát tác chết người, nhưng đau nhức toàn


      thân, lục phủ ngũ tạng đều tránh khỏi bị giày vò, hơn nữa, độc phát


      lần cũng chết, nhưng phát tác vượt quá ba lần, chết rất khó coi…”


      những lời này với vẻ xa xăm, như là trần thuật chuyện liên quan


      tới mình, nhưng cảm thấy thân thể trong lòng bắt đầu run run, bàn tay


      nhanh chóng nắm lấy áo .


      “Vì sao… Vì sao lại đối xử với ta như vậy?” Nàng kìm chế run rẩy, rốt cục ý


      thức được luồng khí nóng bỏng kia là cái gì, nàng ngẩng đầu lên nhìn


      vào mắt , khuôn mặt nhắn tái nhợt chỉ run giọng hỏi.


      chút đau lòng bất ngờ ập vào trái tim , cặp mắt Mặc Uyên đau thương


      như bản thân chịu đau đớn, giữ chặt lấy gáy nàng, nhìn thấy đôi mắt nhu


      nhược bất lực của nàng trái tim bắt đầu đau nhức, thở dài tiếng, để trán


      lên trán nàng. than tiếng: “Trở lại vương phủ trong vòng bốn canh giờ,


      độc cũng thể phát tác, cần lấy sinh mệnh bản thân ra đùa giỡn,


      nô nhi…”


      Bốn canh giờ?


      Lạc Cơ Nhi nhắm mắt lại, nàng bỗng nhiên muốn cười, nhưng mở mắt ra, hốc


      mắt lại ướt át giống như từng chảy nước mắt, hoàn toàn mờ mịt.


      “Đừng để cho ta có lý do để thương tổn ngươi.” Giọng mê hoặc quen thuộc


      vang lên bên tai, ngậm mút vành tai của nàng, dùng đầu lưỡi hướng về


      phía trước dái tai bóng bẩy của nàng, “Ta muốn làm ngươi đau, cho


      nên, cần phản kháng ta, biết ?”


      Nước mắt tích tụ nơi đáy mắt, nàng gật đầu, đè nén nỗi chua xót dâng


      lên, để nước mắt rơi xuống.


      Mặc Uyên mở mắt ra, luồn ngón tay vào mái tóc của nàng, chôn đầu của nàng


      vào trước ngực mình, ôn nhu an ủi.


      Đau quá…


      Trong lòng ràng đau đớn thể kiềm chế, nhưng vẫn cho nàng ăn độc


      dược…


      kịp hối hận rồi, cười khổ, có lẽ thương nàng nhiều lắm, càng


      nhiều vào lúc này đây, thế nhưng…


      Trái tim của nàng sao?


      Liệu có thể giành được nó chăng?


      Bầu khí như là sau cơn mưa, trong lành và se lạnh hơn chút.


      Tích Uyển cung thoang thoảng mùi hương nhang nhè , màn khói lượn


      lờ tỏa ra từ lư hương, bao phủ toàn bộ điện phủ trong màn ấm áp và


      đượm hương.


      tiểu nha đầu mặc trang phục trong cung tới, cung kính : “Nương


      nương, người trong Uyên vương phủ phái đến tới, ở ngoài điện hầu.”


      Đầu ngón tay chơi đùa cùng màn khói với vẻ buồn chán, Uyển phi giật mình, áp


      chế tim đập nhanh, giọng hỏi: “ đâu? Có tới ?”


      ?


      Tiểu nha đầu có chút căng thẳng mà suy nghĩ lúc, lúc này mới mở miệng


      sợ sệt, xấu hổ, cúi đầu “Khởi bẩm nương nương… Uyên Vương điện hạ,


      ngài ấy có tự mình tới đây.”


      Trái tim vừa mới dâng lên, đột nhiên lại vừa rơi phịch xuống.


      vầng trán Uyển phi lên chút cay đắng, có chút suy sụp mà nhìn


      vào kiều mỵ trong gương, mặt mày trang điểm xinh đẹp tỉ mỉ, cũng chưa


      từng có ai nhìn qua, chỉ vì, người nàng chờ chưa có tới…


      “Biết rồi, ta lập tức ra.” Hai tay nàng nắm chặt vạt áo, thấp giọng .


      Tiểu nha đầu nhu thuận đáp lời, lui người ra ngoài.


      Vì sao, vì sao chàng hiểu chứ?


      Tay Uyển phi nắm chặt vạt áo, vầng trán có thống khổ thôi. Thiếp


      tìm nhiều lý do chỉ là vì muốn gặp mặt chàng, thâm cung sâu như biển, vì sao


      chàng liền vứt bỏ mình thiếp ở chỗ này như vậy…


      Vì thế, nàng ngại tìm Hoàng Thượng xin lệnh;


      Vì thế, nàng mạo hiểm liều mình cầu tiếng khẩu dụ đó;


      Vì thế, nàng bỏ ra mấy canh giờ trang điểm mỹ mạo, rốt cuộc người nào


      thưởng thức…


      Trong đau đớn, trong đầu bỗng nhiên ra bóng hình tiểu nữ tử kiều mị


      kia… Uyển phi khẽ giật mình, nàng nhớ tới nho kia, trong nhu nhược


      lộ ra vẻ bướng bỉnh cương quyết, làm người khác rời mắt được, thân


      mình mảnh mai của nàng khoác long bào tôn quý, nhưng sắc mặt có nửa


      điểm vui mừng…


      Trong lòng bỗng nhiên xúc động, nàng liền cảm thấy nguy hiểm, chỉ nghĩ lại ánh


      mắt của Mặc Uyên ngày hôm đó, khát máu mà khí phách, tàn nhẫn bẻ gẫy


      xương tay tiểu nương kia, nàng thấy nhìn mà thấy kinh hãi, nhưng lại sinh ra


      ảo tưởng, vì sao người ngã vào trong lòng phải là mình?


      ….


      cảm giác e thẹn nhanh chóng nổi lên trong lòng, Uyển phi mở mắt, hoảng


      hốt trận, đáng chết, nàng sao lại tự dưng nghĩ đến chuyện này….


      bên ngoài điện, phỏng chừng đợi cũng đủ lâu rồi.


      Đứng lên, nàng nhìn xem xét lại chính mình lần nữa, khuôn mặt trang điểm thanh


      nhã mà mất vẻ đẹp lộng lẫy, rốt cục mới dần dần yên tâm.


      nhàng khoan thai, nàng ra khỏi nội thất (*phòng ngủ).

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :