1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TUYỆT THẾ MỊ PHU NHÂN - SỞ SỞ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 2 - CHƯƠNG 4 - MINH VƯƠNG TUYỂN PHI

      Thanh Thanh thực hối hận khi đưa ra cầu muốn học võ công. Nhiệt tình của Diệp Lăng Tương duy trì hơn nửa tháng. Mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào Thanh Thanh, trước khi ngủ cũng phải dạy cho nàng bộ tâm pháp để nàng vừa ngủ vừa luyện.Hơn nửa tháng nay, mỗi ngày của Thanh Thanh có thể hình dung là sống trong địa ngục nhân gian!Khi biết tin Thanh Thanh muốn học võ công, ngay đến Thuỷ Tịch Linh cũng muốn nhảy vào, nếu phải bụng bụng quá lớn hẳn nàng cũng tham gia rồi.Diệp Lăng Tương muốn nàng trèo tường cũng được thôi ( tại nên sửa lại là leo nóc nhà), ai mà biết Quân Tuỳ Phong cũng đến góp vui.Chẳng nhẽ đường đường là Thiên Cơ Các chủ, nhàn rỗi đến mức có việc gì làm? Vì cái gì mỗi ngày đều có thời gian dạy nàng võ công?Hai vị sư phó thay phiên tra tấn, nàng quả thực khóc thành tiếng!Những đại hiệp phim truyền hình đâu có luyện võ như vậy, vì cái gì võ công của bọn họ lại cao như thế?Ai, những tình tiết phim truyền hình quả nhiên thể tin tưởng a.Được hai vị tuyệt đỉnh cao thủ huấn luyện hơn nửa tháng, nàng cuối cùng cũng chịu nổi. Quân Tuỳ Phong thấy nàng vất vả, đặc biệt ân chuẩn cho nàng nghỉ ngơi ngày.Nàng đến Thương Mang trấn lâu như vậy, cũng chưa khi nào thảnh thơi dạo phố a.Sau bữa cơm trưa, nàng mang theo số bạc vừa đủ, ra đường dạo. Đây là Thanh Thanh lén lút trốn ra ngoài, thôi để Diệp Lăng Tương biết, nàng ta nhất định cũng theo ra. Diệp Lăng Tương đến đâu gây huyên náo đến đó, cùng nàng ta đừng nghĩ đến việc lỗ tai được yên tĩnh.Mỗi ngày đều luyện công khiến cho thể lực của Thanh Thanh cạn kiệt, chỉ mới dạo có lúc, nàng cảm thấy toàn thân vô lực, chân giống như kéo theo tảng đá, bước khó khăn. có cách nào khác, nàng đành tìm quán trà để nghỉ ngơi, kêu thêm ít thức ăn để giết thời gian.Quán trà luôn luôn là nơi náo nhiệt nhất, muốn nghe những tin tức đường, đây cũng là nơi thích hợp nhất.Nàng chính là nhàm chán, thế nên mới lắng nghe mấy câu chuyện giang hồ. Nghe cả nửa ngày, tất cả mọi người đều bàn luận về tin tức: Minh Vương tuyển phi.Minh Vương phát ra thiệp mời, mời các nữ tử chưa thành hôn của các môn các phái, hai tháng sau đến Minh Cung làm khách, Minh Vương muốn tuyển trong số các vị nữ tử đó là Vương phi.Minh Cung còn truyền ra tin tức, phàm là những nữ tử thu được thiệp mời đều là những người được đề cử vào ngôi vị Minh Vương phi, trước khi tiệc tuyển phi kết thúc, cho phép các nàng kết hôn, càng cho phép vắng mặt, nếu làm trái tức là cho Minh Cung thể diện. Kết cục của việc giữ thể diện cho Minh Cung, người trong giang hồ ai biết, cũng cần phải . cho dễ nghe là tiệc tuyển phi, khó nghe hơn chính là bức hôn!Người trong hắc đạo khi nghe được tin này đương nhiên cầu còn được, chỉ cần kết giao được với Minh Cung, ở giang hồ muốn hoành hành ngang ngược ra sao đều có thể. Còn người trong bạch đạo khi nghe được tin này giống như sét đánh ngang tai, ai cũng muốn đem con hay tỷ muội của mình gả cho tên đại ma đầu kia.Thanh Thanh nghe bọn họ ta câu ngươi câu, nàng nhún nhún vai tỏ vẻ quan tâm. Nàng nhận được thiệp mời, càng có ý định tham gia, cứ coi như mình nghe câu chuyện vui.Truyền thuyết Minh Vương rất tuấn tú, gả cho cũng tệ lắm.Thanh Thanh lơ lửng chín tầng mây, đột nhiên nghe được ba chữ Vân Băng Tâm. Tin tức về nàng? Thanh Thanh thể vểnh tai lên nghe bọn họ chuyện."Mọi người cho rằng ai có hy vọng để trở thành Minh Vương phi nhất?"" phải Mộ Dung gia- Mộ Dung Thiên Thuỷ, cũng là Vân gia– Vân Băng Tâm.""Nghe có 68 vị nữ tử nhận được thiệp mời, trong võ lâm nhiều mỹ nữ như vậy, vì cái gì khẳng định là hai nàng?""Ngươi nghĩ mà xem, võ lâm có tứ đại mỹ nữ, người nào người nấy đều là tuyệt thế giai nhân. Đỗ Thanh Sương điên rồi, Tống Phù Dung lập gia đình, chỉ còn lại Mộ Dung Thiên Thuỷ và Vân Băng Tâm. Hai người đó trong chốn võ lâm là mỹ nữ đứng hàng thứ nhất thứ hai, phải các nàng là ai?"" nghe có lý.""Ta còn nghe a, Minh Vương có ý chọn trong hai nàng, Vân nương là người đầu tiên nhận được thiệp mời, Mộ Dung nương là người thứ hai, có lẽ cơ hội làm Minh Vương phi của Vân nương lớn hơn chút."Nàng làm Minh Vương phi? Thanh Thanh thiếu chút nữa bùng nổ trước mặt mọi người. Có lầm hay , tên Minh Vương kia là cái thá gì, bảo nàng tham gia tiệc tuyển phi nàng phải tham gia sao? Đó chẳng phải là mất hết thể diện sao?"Nghe Minh Vương tả hộ pháp tự mình đem thiệp mời đến Vân gia, còn cho người Vân gia, nếu Vân Băng Tâm tham gia tuyển phi, Minh Cung bọn họ nhất định san bằng Lưu Thuỷ sơn trang."Bắt nạt người ta, đây chính là điển hình cho việc bắt nạt người khác. Minh Vương là thần tượng của nàng, nghĩ tới lại bỉ ổi như vậy, nàng sùng bái sai người rồi!"Minh Cung luôn được làm được, nếu Vân Băng Tâm , chỉ sợ Lưu Thuỷ sơn trang khó bảo toàn, ai...""Đại ma đầu kia khinh người quá đáng!""Nghe ba nữ nhi của Vân gia đều nhận được thiếp mời."" ? Giang Nam song xu cũng coi là mỹ nữ, nhưng so với Băng Tâm nương còn kém ít."Minh Cung làm việc luôn tàn nhẫn lưu tình, giống như Lục đại môn phái vang danh trong võ lâm năm đó cũng bị Minh Cung đánh cho hoa rơi nước chảy, nhiều năm rồi mà vẫn chưa khôi phục được nguyên khí. Nếu nàng tuyển phi, Minh Cung đối đãi Vân gia như thế nào?Nàng chán ghét Vợ chồng Vân Liệt, chán ghét Giang Nam song xu, nhưng nàng chán ghét Vân Tĩnh a.Nàng xuyên qua thời đến nơi này, Vân Tĩnh là người đầu tiên quan tâm nàng. Tuy nàng thương nhưng vẫn coi là đại ca.Nếu Lưu Thuỷ sơn trang bị huỷ, chẳng khác nào Vân Tĩnh bị diệt. Nàng có thể trơ mắt nhìn Lưu Thuỷ sơn trang bị san bằng, nhưng thể trơ mắt nhìn Vân Tĩnh bị giết.Nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Tuy có thể cứu Lưu Thuỷ sơn trang, có thể cứu Vân Tĩnh, nhưng nàng có nên làm thế hay ? trúng tuyển tốt, nhưng nếu chẳng may trúng tuyển, chẳng phải mất hạnh phúc cả đời sao?Nàng nghĩ đến việc huỷ nửa đời còn lại của mình, nhưng cũng muốn huỷ tương lai của Vân Tĩnh, cuối cùng nên làm cái gì bây giờ?Rời khỏi quán trà, Thanh Thanh có chút lo lắng, trong đầu có toàn nghĩ đến việc tuyển phi. Hoàng đế tuyển phi chuyên chế, Minh Vương tuyển phi còn chuyên chế hơn. tuyển liền tuyển, cũng hỏi xem người được đề cử có đồng ý hay .Buổi tối hôm nay, Thanh Thanh đêm ngủ, chỉ nhìn ánh trăng ngoài cửa mà thở dài.Trong đêm mùa đông này, Thanh Thanh hình như suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định trọng đại.Các thành viên trong Vô Tranh sơn trang đều cùng nhau ăn cơm, giống như người nhà, hề phân biệt.Ngày hôm sau, vừa ăn xong điểm tâm, Thanh Thanh kéo Thuỷ Tịch Linh vào trong phòng chuyện bí mật."Tam tỷ, nghe y thuật của tỷ siêu phàm, nếu bị huỷ dung, tỷ có thể trị ?""Có thể." Thuỷ Tịch Linh luôn cần nghĩ." sao?" Thanh Thanh có chút hoài nghi."Đương nhiên!"

      Nàng từng gặp bệnh nhân rất khó điều trị, nhưng cũng chữa khỏi cho ."Nếu mặt có hai hay nhiều vết sẹo, tỷ có thể khôi phục đến mức còn chút dấu vết nào ?""Có thể." Nàng cũng chịu bó tay."Tam tỷ, nếu muội huỷ dung, tỷ có giúp muội ?""Có."Thanh Thanh thở nhõm:

      "Cám ơn Tam tỷ."Thuỷ Tịch Linh liếc mắt nhìn nàng:

      "Muội phải muốn huỷ dung đấy chứ?"Thanh Thanh gật đầu thành ;

      "Đúng vậy, muội muốn huỷ dung."

      Nếu nàng huỷ dung, chẳng có ai để ý đến nàng.Thủy Tịch Linh lấy người ra cái túi, từ trong túi đổ ra bốn bình sứ, mở trong bốn cái bình đó ra, lấy viên thuốc đưa cho nàng:


      "Ăn cái này ."Thanh Thanh cầm viên thuốc, nghi hoặc :

      "Đây là cái gì?""Ăn viên thuốc này vào, mặt muội mọc ra cái bướu thịt.""A?" Thần kỳ vậy sao?"Đúng."Thanh Thanh bị vây trong kinh ngạc, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần:

      "Trời ơi, quả nhiên là thiên hạ đệ nhất độc y!""Loại độc này có thuốc giải, nếu muội muốn khôi phục dung mạo phải tìm ta.""Muội biết!" Thanh Thanh ra sức gật đầu."Muội huỷ dung làm gì? Có chuyện gì cho ta biết."

      Ai mà vô duyên vô cớ nguyện ý chém mình mấy đao, trừ phi gặp phải vấn đề nghiêm trọng." có gì!"

      Thanh Thanh nghĩ đem cho nàng.Mỗi người trong Vô Tranh sơn trang đều rất trọng nghĩa khí, nếu họ biết chuyện cùng Minh Vương liều mạng, đến lúc đó phiền toái rất lớn."Có chuyện gì ra, mọi người cùng nhau giải quyết."

      Trông biểu tình trốn tránh thế kia, nhất định là có vấn đề.Thanh Thanh ngừng chút:

      "Tam tỷ, muội có chút chuyện, có thể rời vài ngày. nhưng tỷ yên tâm , muội có thể tự mình giải quyết."

      Nếu mặt có cái bướu thịt, Minh Vương nhất định tuyển nàng, trừ phi mắt có vấn đề.Thủy Tịch Linh nhìn nàng hồi lâu, lại đem từ người ra cái túi , lấy lọ thuốc đưa cho nàng:

      "Đây là cửu chuyển hoàn hồn đan, có thể bảo vệ tâm mạch. nếu bị trọng thương, uống viên rồi trở về tìm ta."

      Đáng tiếc viên thuốc có thể giải trăm thứ độc dùng hết rồi."Cảm ơn Tam tỷ."

      Vật tốt như vậy đương nhiên phải nhanh chóng nhận lấy.Thủy Tịch Linh lại liếc nhìn nàng cái:

      "Nếu cần hỗ trợ dùng bồ câu đưa tin đến Thiên Cơ các.""n." Thanh Thanh gật đầu, trong đôi mắt còn loé ra ánh lệ.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 2 - CHƯƠNG 5 - TRỞ VỀ VÂN GIA

      Ba ngày sau, Thanh Thanh để lại hai phong thư, sau đó rời khỏi Vô Tranh sơn trang. phong là cho Bạch Mạn Điệp, phong là thư chia tay cho tất cả mọi người. Mọi người đều đối tốt với nàng, lời đáng xấu hổ.Nàng biết Minh Cung ở đâu, thể trực tiếp đến đó, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách trở về nhà, chờ đặc sứ của Minh Cung đến đón.Lần này coi như trả ơn dưỡng dục của người ta đối với nàng, chờ sau khi kiện tuyển phi qua , nàng cùng Vân gia còn quan hệ gì nữa, có thể mang theo Nhược nhi quay lại Vô Tranh sơn trang, bắt đầu cuộc sống mới. Quên Đoạn Tiêu, quên luôn cái tên Vân Băng Tâm, quên tất cả.Thanh Thanh thuê chiếc xe ngựa, trong vòng nửa tháng quay trở lại Vân gia. Trước khi về đến nhà, nàng uống viên thuốc mà Thuỷ Tịch Linh đưa cho.Nay nàng biến thành cái dạng này, Vân Tĩnh cùng Mộ Dung Thiên Lý chắc còn tơ tưởng gì nữa? Bằng vào dung mạo của nàng bây giờ, chỉ cần là người lánh ra xa.Gương mặt bên trái của nàng vẫn thanh tú như cũ, còn bên phải lại mọc ra cái bướu thịt gồ ghề, kỳ lạ là cái bướu thịt kia vẫn mang sắc hồng, giống như khối thịt đáng lẽ phải hư thối mà vẫn chưa hư thối. Quỷ trong phim truyền hình cũng chỉ đến như thế này chứ gì, nếu bây giờ nàng đóng phim, phỏng chừng cần phải hoá trang. Lúc thấy dung mạo bản thân, Thanh Thanh cũng bị chính mình hù doạ, đem gương thả rơi xuống sàn nhà. Từ nay về sau, nàng còn soi gương nữa. Để dối mặt với mọi người, nàng dùng chiếc khăn màu xanh lam che khuôn mặt của mình.Nhìn bộ dạng bây giờ của nàng, che mặt lại khiến người ta tưởng là nữ quỷ!Đứng ở trước cửa Lưu Thuỷ sơn trang, toàn bộ những điều nhục nhã từng trải qua đều lên trong đầu nàng. Như Nguyệt, Như Yên đánh chửi, Vân phu nhân chẳng phân trắng đen, Vân Liệt bất công, Mộ Dung Thiên Lý.... Nàng do dự.Vân gia làm tổn thương nàng nhiều như vậy, rốt cuộc có nên giúp đỡ bọn họ ? Trong chớp mắt, nàng có ý định rời , để mặc cho Lưu Thuỷ sơn trang tự sinh tự diệt. nhưng khi nghĩ đến đại ca, nàng lại mềm lòng.Thanh Thanh cứ tới lui ở ngoài cửa, vẫn còn do dự.Vài lần nàng định gõ cửa, nhưng rồi lại hạ tay xuống.Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, những việc Vân gia làm với Vân Băng Tâm, sớm còn chút tình thân nào nữa. Giúp bọn họ lần này, nàng tự hỏi lòng mình thẹn với Vân gia.Thanh Thanh đưa tay lên, chưa kịp gõ cửa lớn đột nhiên mở ra, nữ tử trẻ trung ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười :

      " nương, ngươi muốn gì?""Ách...ta muốn vào."

      Lại thêm mỹ nữ. Nàng kia tuổi chừng 17, 18, dung mạo tuyệt mỹ nhưng so với Thanh Thanh còn kém chút."Vào thôi." Mỹ nữ tránh sang bên nhường đường cho Thanh Thanh."Mỹ nữ, là ai?"

      Trong trí nhớ của nàng, Lưu Thủy sơn trang có người đẹp như thế này.Mỹ nữ cười:

      "Mộ Dung Thiên Thuỷ.""Mộ Dung...Thiên Thuỷ."

      Thanh Thanh trừng lớn đôi mắt, lông mi lay động vài cái. Võ lâm đệ tam mỹ nhân Mộ Dung Thiên Thuỷ? Luận sắc đẹp, Mộ Dung Thiên Thuỷ còn kém nàng chút, dựa vào cái gì mà đứng hàng thứ ba? biết võ lâm mỹ nữ bảng là do kẻ nào làm, bị mù mắt rồi!"Đúng."


      Mộ Dung Thiên Thuỷ cười cười, vạn kiểu phong tình. Mỹ nữ quả đúng là mỹ nữ, mỗi động tác đều mê người. Đương nhiên, Thanh Thanh là ngoại lệ."Ngươi phải đến tham gia tiệc tuyển phi của Minh Vương sao? Vì sao lại ở chỗ này?"

      ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi, đến Lưu Thủy sơn trang làm cái gì?"Ta muốn cùng ba vị tiểu thư của Vân gia.""Oh."" nương, ngươi là ai?""Ta là Vân Băng Tâm.""Ngươi...Ngươi là Vân đại tiểu thư?"

      Mộ Dung Thiên Thuỷ có chút kinh ngạc. Tìm nàng hơn nửa năm, chút bóng dáng cũng thấy, nay lại tự động quay về."Đúng."

      ***Thanh Thanh đột nhiên quay về, đối với Vân gia mà tin vui lớn. Sau khi thông báo, người trong Vân gia nhanh chóng tự tập ở đại sảnh, chuẩn bị nghênh đón Vân đại tiểu thư.Tương lai của Vân gia đều nằm trong tay nàng, người của Vân gia đương nhiên dám đắc tội với nàng.Lúc này, Thanh Thanh ngồi trong phòng khách nhàn nhã uống trà. Mọi người ai lời nào, nàng đương nhiên cũng buồn mở miệng. Vân Tĩnh ở đây, nàng thèm chuyện với cái đám trước giờ xem nàng là người thân.Vân phu nhân và Vân Liệt nhìn nhau, cuối cùng cũng là do Vân phu nhân mở miệng:

      "Băng Tâm, mấy ngày hôm nay ngươi đâu, chúng ta ai nấy đều lo lắng cho ngươi."

      Vẻ mặt của Vân phu nhân mấy tự nhiên. Nguyên nhân khiến Thanh Thanh bỏ nhà ra mọi người đều biết rất , trong việc này, quả thực là bọn họ đúng.Thanh Thanh buông chén trà xuống, hai chân vắt chéo nhau:

      " dạo lung tung." Vẻ mặt của nàng cao ngạo giống hệt như nữ hoàng."Băng Tâm, ngươi nghe đến tiệc tuyển phi rồi phải ?""Biết."

      Thanh Thanh ngắm nghía quần áo, thản nhiên : "Yên tâm, ta trở về trước tiệc tuyển phi là ta có ý muốn tham gia."Nghe được lời nàng , mọi người trong phòng khách đều thở dài nhõm.Trước kia Vân Băng Tâm rất ít khi tiếp xúc với mọi người, chuyện chính cũng có phần nàng, thế nên bây giờ mọi người biết cái gì, khí trở nên rất ngột ngạt." có việc gì ta ."

      Thanh Thanh đứng lên, đưa mắt nhìn qua những người có mặt trong phòng khách. Lúc nhìn đến Như Nguyệt, Thanh Thanh trừng mắt liếc nàng cái.Vân phu nhân cũng vội vã đứng lên:

      "Băng Tâm, mấy ngày nay ủy khuất cho ngươi, trước tiên nên xuống nghỉ ngơi ."Thanh Thanh ngáp cái, đột nhiên kéo khăn che mặt xuống. Nàng nheo mắt, nhìn qua mọi người lượt:

      "Các vị, ta huỷ dung."

      Nghe thấy mọi người hít phải ngụm khí lạnh, Thanh Thanh cảm thấy vô cùng hài lòng, nàng cười lạnh rồi ra ngoài. Hai tay nàng để sau lưng, khoé miệng lên nụ cười thoả mãn. Xem ra, 'người nhà' của nàng bị nàng doạ cho hoảng sợ.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 2 - CHƯƠNG 6 - GIANG HỒ ĐỒN ĐẠI

      Trở về Tâm Viên, Thanh Thanh tràn đầy cảm xúc. Ở nơi này, nàng từng chịu mọi sỉ nhục, mọi bi ai và bất lực. Nàng từng nghĩ bản thân mình vĩnh viễn trở lại, nhưng ai mà biết được, nàng rốt cuộc vẫn là đứng tại chính nơi ấy! Cứ coi như đây là lần cuối cùng , sau khi tiệc tuyển phi trôi qua, nàng bao giờ trở lại đây nữa.Kiến trúc của Tâm Viên so với Thanh Viên ở Vô Tranh sơn trang có vài phần giống nhau, dạo trong sân, nàng lại nghĩ đến cảm giác ấm áp khi còn ở Vô Tranh sơn trang.Tâm Viên – Thanh Viên, Lưu Thuỷ sơn trang – Vô Tranh sơn trang, đều là nơi ở của nàng, nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn giống nhau.Ở Lưu Thủy sơn trang nàng có quan hệ huyết thống nhưng lại có ai xem nàng là người thân. Đối với người trong Vô Tranh sơn trang mà , Thanh Thanh bất quá chỉ là người dưng, mối liên hệ duy nhất chính là nàng cùng Điệp tỷ đều là người đến từ đại. Bọn họ cùng nàng có giao tình, lại càng có huyết thống, nhưng lại chẳng hề kiêng dè mà đối đãi với nàng như người trong nhà.Nhà Phật nhấn mạnh hai chữ duyên phận, có lẽ, nàng vốn là thành viên của Vô Tranh sơn trang, nhập hồn vào thể xác Vân Băng Tâm là sai lầm."Tiểu thư..."

      Nghe tiếng gọi, Thanh Thanh theo bản năng quay đầu qua, gương mặt dần dần ra nụ cười.Nàng chưa kịp Nhược nhi nhảy chồm đến, ôm lấy Thanh Thanh gào khóc:

      "Tiểu thư, Nhược nhi nhớ người muốn chết. Tiểu thư, Nhược nhi còn nghĩ người cần em!"Thanh Thanh vỗ vào lưng Nhược nhi, từ trong lòng dâng lên cảm giác áy náy:

      "Ta như thế nào lại cần ngươi."

      Sau khi nàng yên ổn ở Vô Tranh sơn trang, vốn có thể đem Nhược nhi đón về đó, nhưng lại làm như vậy. phải nàng nghĩ đến việc đón Nhược nhi về đó, mà là nàng có cách nào mở miệng với mọi người."Tiểu thư, mặt của người..."

      Nhược nhi buông Thanh Thanh ra, nghẹn ngào khẽ vuốt hai má của nàng.


      "Tại sao lại biến thành như vậy?"

      Nàng là đại mỹ nhân, tại sao lại...Thanh Thanh lấy cái khăn che mặt, dịu dàng lau nước mắt của Nhược nhi:

      "Đừng sợ, ta chỉ dùng thuốc để biến đổi dung mạo mà thôi. Ngươi cũng biết ta phải tham gia tiệc tuyển phi, cho nên mới cố ý làm như vậy, kỳ thực mặt của ta có việc gì. Chờ sau khi việc tuyển phi này qua , đem chất độc này giải là được mà.""Cố ý?" Tiếng khóc của Nhược nhi tuy ngừng nhưng nước mắt vẫn cứ chảy dài."Đúng vậy." Thanh Thanh đem ngón trỏ đặt lên môi nàng:

      "Đừng cho ai biết."Nhược nhi lập tức gật đầu:

      "Ừ, em ."Thanh Thanh lại thay Nhược nhi lau nước mắt, lôi kéo nàng vào bên trong:

      ", chúng ta vào trong rồi từ từ chuyện."Thanh Thanh kéo Nhược nhi ngồi ở giường, lấy nước vò khăn thay nàng lau hết nước mắt mặt, khăn tay vừa đụng đến mặt của nàng, Nhược nhi lập tức đẩy Thanh Thanh ra:

      "Tiểu thư, em là nô tỳ, sao có thể để người giúp em lau mặt."

      Lau nước mắt cùng lau mặt là hai việc khác nhau rất xa.Thanh Thanh xua xua tay:

      " quan hệ, chúng ta là tỷ muội."Nhược nhi đứng lên né tránh:

      " , người vĩnh viễn vẫn là chủ nhân của Nhược nhi!"Thanh Thanh trừng mắt nhìn nàng cái:

      "Mao chủ tịch có , mỗi người đều bình đẳng, người và ta giống nhau, chúng ta đều là người, đừng có nghĩ đến thân phận này nọ. Ngươi a, bị tư tưởng phong kiến ăn mòn hết đầu óc rồi!"

      Trong lòng Thanh Thanh tự nhiên toát mồ hôi lạnh, may mắn a, nàng sinh ra ở đại, nếu sinh ra ở cổ đại, chỉ sợ cũng giống như Nhược nhi, cam tâm tình nguyện làm nô tài cho người khác. Đương nhiên, nàng cũng coi Nhược nhi là nô tài.Nhược nhi trong lòng càng thêm cảm động:

      "Tiểu thư, người tốt.""Ngươi biết , ba nha hoàn ở Vô Tranh sơn trang kia, mỗi người đều to gan lớn mật, so với tiểu thư của bọn họ cũng kém tí nào."

      Ba nha đầu kia ngoài miệng xưng là nha hoàn nhưng thực ra cũng là thành viên của Vô Tranh sơn trang, chưa từng có ai coi các nàng là nha hoàn. Hy vọng sau này khi sống ở Vô Tranh sơn trang, ba nha đầu kia có thể hảo hảo dạy dỗ Nhược nhi, để cho nàng tìm thấy chính mình, đừng có hở chút lại quỳ xuống!"Vô Tranh sơn trang?" Nhược nhi mở to hai mắt:

      "Tiểu thư, người đến Vô Tranh sơn trang trong truyền thuyết?" Nhược nhi kinh hãi, tự chủ được lớn lên."Hư, ngươi muốn hại chết ta a."

      Thanh Thanh lập tức bịt miệng Nhược nhi lại, thấp giọng :

      " tiếng chút."

      Nàng là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư nhưng võ công quả thực quá thấp kém, để người ta biết chuyện lại bắt nàng làm con tin để uy hiếp ba vị tỷ tỷ kia tính sao bây giờ?Nhược nhi luôn luôn biết vâng lời, ra sức gật đầu, đôi mắt kia chớp chớp ngừng.Thanh Thanh buông tay ra, ghé vào bên tai Nhược nhi :

      "Sau khi tiệc tuyển phi qua , ngươi có đồng ý theo ta đến sống ở Vô Tranh sơn trang ?"Nhược nhi vừa nghe xong, sắc mặt liền trắng bệch:

      "Tiểu thư, ngươi muốn sống ở Vô Tranh sơn trang?" Nhược nhi dám lớn tiếng chuyện, giọng giống như tên trộm."Làm sao vậy?" Thanh Thanh nhịn được trừng mắt nhìn nàng lần nữa.Nhược nhi kinh ngạc thốt ra:

      "Nghe những người trong Vô Tranh sơn trang đều là quái thích ăn tươi nuốt sống người khác, tiểu thư cũng dám sao."

      Nàng thần bí liếc mắt nhìn Thanh Thanh cái:

      "Em nghe mấy tháng trước Vô Tranh sơn trang lại có thêm vị Tứ tiểu thư, vị tiểu thư đó mặt mũi hung tợn, lưng hùm vai gấu, giết người chớp mắt a. Nghe vị Tứ tiểu thư đó thích ăn thịt người, uống máu người..."Giang hồ đồn đãi thực con mẹ nó biến thái! đại mỹ nữ mảnh mai như Vân Thanh Thanh nàng đây mà dám là mặt mũi hung tợn, lưng hùm vai gấu? Phá hoại hình tượng của nàng cũng tạm cho qua, nhưng còn giết người chớp mắt? Ăn thịt người? Uống máu người?

      Danh dự của nàng, hình tượng của nàng đều bị lũ giang hồ chết tiệt đó phá hoại hết. biết lời đồn này là do ai truyền ra ngoài, nàng nhất định phải tố cáo tội phỉ báng!"Dừng..."

      Thanh Thanh ngăn cho Nhược nhi nữa, Nhược nhi cũng biết mình sai chuyện gì nhưng cũng lập tức ngậm miệng lại.Nhìn nét mặt ngây ngô của Nhược nhi, sắc mặt Thanh Thanh cũng hoà hoãn ít, thở phì phì :

      "Vậy giang hồ đồn đãi như thế nào về nha hoàn của tứ tiểu thư?""Chưa ." Nhược nhi ngây ngốc, biết tại sao Thanh Thanh lại hỏi vấn đề này.Thanh Thanh giận dữ đứng trước mặt Nhược nhi, hai tay chống hông:

      "Ngươi xem ta là phải mặt mũi hung tợn, hay là lưng hùm vai gấu, theo ta nhiều năm như vậy, có bao giờ thấy ta giết người chưa? Ta từ lúc nào nếm qua thịt người, uống qua máu người?"

      Thanh Thanh xoay người, bàn tay đập mạnh mặt bàn, nghiến răng kèn kẹt:

      "Bà nội nó chứ, giang hồ đồn đãi quả thực là biến thái!"

      Trách được ở đại có người vì bị đồn dãi mà phải tự sát, nguyên lai mùi vị bị xấu khó chịu đến như vậy. Ba vị tỷ tỷ cùng tỷ phu ước chừng thành tiên, nên mới có cảm giác gì đối với những lời đồn như vậy."A..." Nhược nhi mở to mắt, ngơ ngác nhìn Thanh Thanh, nàng căn bản hiểu tiểu thư cái gì."Vẫn hiểu sao?" Đối với nha đầu ngốc này, Thanh Thanh hoàn toàn bó tay.Thanh Thanh hít hơi sâu, cố kiềm chế cơn giận:

      "Ta chính là tứ tiểu thư mặt mũi hung tợn, lưng hùm vai gấu, ăn thịt người, uống máu người mà ngươi vừa mới . Còn nữa, sau này ngươi cũng là thành viên của Vô tranh sơn trang. Từ giờ trở , ngươi phải nô tỳ của Lưu Thuỷ sơn trang, mà là nha hoàn của Tứ tiểu thư ở Vô Tranh sơn trang. Nếu dám truyền bá tin đồn, cẩn thận ta xử phạt ngươi."Thanh Thanh vừa mới xong, nghe "bịch' tiếng, nha đầu nhát gan kia muốn té mặt đất.Thanh Thanh mắt trợn trắng, bất đắc dĩ thở dài. Cái này cũng thể trách Nhược nhi, có trách trách những tin đồn quá giả dối đó. Ở trong lòng Nhược nhi, người trong Vô Tranh sơn trang vốn là quái vật, nay nàng lại trở thành thành viên trong tập đoàn 'quái vật' đó, tất nhiên khó có thể chấp nhận! Chắc có việc gì đâu, nàng hiểu là tốt rồi.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 2 - CHƯƠNG 7 - CHÍNH LÀ HUYNH MUỘI

      lâu ăn cơm ở Tâm Viên, đồ ăn mặc dù rất thơm nhưng hề có mùi vị gì cả. Lúc còn ở Vô Tranh sơn trang, nhóm người ở chung chỗ cùng nhau ăn cơm, vừa cười vừa , ăn uống như vậy mới cảm thấy ngon miệng.Thanh Thanh tựa vào bàn, đôi đũa ở mấy đĩa đồ ăn chọn tới chọn lui, cũng thấy miếng nào thuận mắt.

      "Này, cho ngươi ăn." Thanh Thanh gắp khối thức ăn bỏ vào bát Nhược nhi, cũng chú ý tới mình gắp cái gì."Tiểu thư, đồ ăn hợp khẩu vị của người sao?" Nhược nhi lén lút liếc Thanh Thanh cái." có, ngươi ăn ." Từ sau khi xuyên qua, hai người đều cùng nhau ăn cơm, chỉ có lúc này, Nhược nhi mới nghĩ mình là phận nô tỳ."Người được khoẻ sao?"" phải. " Thanh Thanh thở dài tiếng:

      "Ngươi biết , lúc còn ở Vô Tranh sơn trang chơi rất vui a, mọi người chạy tới chạy lui, tranh qua cướp lại. Cái loại cái giác đó thực rất ấm áp, còn bây giờ... thế nào nhỉ, ở nơi này, ta cảm thấy chút ấm áp nào, lại càng tìm thấy cảm giác của gia đình.""Tiểu thư, Vô Tranh sơn trang thực tốt như vậy sao?" Bị những lời đồn đãi trong giang hồ làm ảnh hưởng, dù Thanh Thanh Vô Tranh sơn trang tốt như thế nào, Nhược nhi vẫn tin tưởng.Thanh Thanh vỗ vỗ đầu nàng:

      "Tiểu nha đầu, ngươi đến đó biết, bọn họ đối với ta như người trong nhà, chưa từng bài xích ta. Người trong giang hồ dễ dàng đem võ công của mình truyền cho người ngoài, nhưng mỗi người trong Vô Tranh sơn trang đều đem tuyệt kỹ của mình dạy cho ta. Vô Tranh sơn trang chỉ là đại gia đình, có gì đáng sợ cả."

      Đều là do những lời đồn đãi chết tiệt đó báo hại, Vô Tranh sơn trang bị phỉ báng đến mức có chỗ để khiếu nại.Nhược nhi dừng chút:

      "Các nàng thực hoan nghênh em sao?" Tiểu thư ở đâu nàng phải ở đó.Thanh Thanh cười cười:


      "Nha đầu ngốc, ngươi là nha hoàn của ta, bọn họ đương nhiên hoan nghênh ngươi. Về sau đừng gọi ta là tiểu thư, đổi là Tứ tiểu thư , vì Vô Tranh sơn trang còn có ba vị tiểu thư nữa.""Các nàng thực rất ôn hoà sao?""Mọi người đều rất nhiệt tình, ách, trừ những người trời sinh lạnh lùng."

      Cùng Nhược nhi linh tinh cả nửa ngày, tâm tình của nàng tốt lên ít. Thanh Thanh cầm lấy đôi đũa, vươn cổ ra nhìn mấy món ăn bàn:

      "Cũng tệ lắm, ăn cơm ăn cơm."Buổi tối, Vân Tĩnh từ bên ngoài trở về nhận được tin tức Thanh Thanh về nhà, lập tức chạy đến Tâm Viên. Về chuyện Thanh Thanh huỷ dung tuy cũng có nghe nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Thanh Thanh, vẫn như cũ ngây người.Muội muội xinh đẹp tuyệt luân của , bây giờ biến thành..."Thanh Thanh." nhàng gọi tiếng, tận lực che dấu cảm xúc của mình, nhưng đôi lông mày nhíu lại làm lộ tâm tư của ."Đại ca?" Thanh Thanh cúi đầu ăn cơm bỗng ngẩng lên, nhìn cười cười:

      "Sao huynh lại tới đây? Ăn cơm chưa vậy?"

      Câu mở đầu này có phải có chút ngu ngốc ? Hay là chạy đến ôm cái? Hay học người ngoại quốc hôn môi?Nụ cười của nàng khiến cho cái bướu thịt mặt càng thêm đáng sợ. Bất cứ ai nhìn thấy nàng, cũng bị doạ ngất ."Tại sao lại biến thành như vậy?" Vân Tĩnh quả thực thể tin vào những gì mình nhìn thấy.Thanh Thanh thản nhiên :

      " có gì, dù sao cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, bây giờ huỷ, sau này già tự nhiên cũng biến dạng." Nàng hề có chút sợ hãi, cũng tuyệt có lấy tia khổ sở."Muội ở bên ngoài rốt cuộc chịu bao nhiều khổ sở?" Vân Tĩnh đè nén xúc động ôm Thanh Thanh vào trong lồng ngực, thanh thống khổ lại khàn khàn."Đại ca, ta sao." Nhìn Vân Tĩnh đau khổ, trong lòng Thanh Thanh cảm thấy rất khó chịu.Vân Tĩnh thể di chuyển, hỏi cách thống khổ:

      "Ai khiến muội biến thành như vậy?" Là bảo vệ tốt cho nàng, làm cho nàng giờ biến thành bộ dạng như thế này.Thanh Thanh có chút trầm tư, nhưng rồi nhìn thẳng vào mắt :

      "Chính ta.""Là muội?"

      Vân Tĩnh khỏi kinh ngạc, có nữ nhân nào lại muốn mình xinh đẹp, đừng đến việc tự tay huỷ dung mạo như thiên tiên của mình! Nàng ở bên ngoài rốt cuộc gặp phải chuyện đáng sợ gì, lại xó thể bị đẩy đến bước đường này?"Bởi vì ta muốn gả cho Minh Vương." Nàng ra những lời thực lòng mình. Nàng có người mình , thể gả cho nam nhân khác.Trong mắt Vân Tĩnh toát ra vẻ đau đớn:

      "Muội có thể cần quay về, chỉ cần trốn xa. Vì cái gì lại trở về đây, vì sao lại đem mình biến thành bộ dạng như vậy?"

      mạnh bằng người ta mới có thể khiến cho nàng tự tay huỷ hoại chính mình."Ta là nữ nhi của Vân gia, đương nhiên phải vì Vân gia góp phần sức lực." Nếu nàng là vì , nhất định càng thêm áy náy.Vân Tĩnh phút chốc xoay người, trong giọng mang theo uất hận:

      "Bọn họ coi muội là nữ nhi của Vân gia, muội . Ta muốn muội vì Vân gia mà hủy hoại cuộc sống của mình."

      Vân gia chưa từng đối xử tốt với Thanh Thanh, mà nàng lại vì Vân gia huỷ chính mình, nhà họ Vân thiếu Thanh Thanh nhiều lắm!Thanh Thanh nhếch miệng cười mỉa mai:

      "? Ta thành cái dạng này còn sợ Minh Vương nhìn trúng ta sao? việc đến nước này, há có thể bỏ dở giữa chừng?"

      Với bộ dạng này của nàng, Minh Vương đem nàng đuổi ra khỏi Minh Cung phải thắp hương cảm tạ trời đất rồi, còn sợ bị trúng tuyển sao?Vân Tĩnh tựa vào khung cửa, hồi lâu mới mở miệng:

      "Mộ Dung Thiên Lý đâu? phải ta để cho tìm muội sau đó mang muội cao bay xa chạy ư? Tại sao chỉ có mình muội quay về?"

      Cao bay xa chạy? phải là bỏ trốn sao?Trong lòng Thanh Thanh thoáng chốc cảm động, Vân Tĩnh đối với nàng thực quá tốt. Nàng biết thích nàng, thể tưởng tượng vì hạnh phúc của nàng, chẳng những đem nàng giao cho nam nhân khác, còn tính vì nàng gánh vác tất cả trách nhiệm cùng phiền toái. Tiếc là đối với vĩnh viễn chỉ có tình huynh muội, tình cảm sâu nặng như vậy, nàng có cách nào đền đáp. Việc nàng có thể làm, chính là giúp vượt qua cửa ải khó khăn lần này."A?" Thanh Thanh bỗng chốc ngẩn người, ai cho nàng, thế nên nàng biết. Mộ Dung Thiên Lý phải đính hôn cùng Như Nguyệt sao? Còn tìm nàng làm gì? Bảo nàng làm thiếp? Đánh chết nàng cũng chịu!Vân Tĩnh xua tay:

      "Đừng kinh ngạc, sau khi nhận được thiệp mời tham gia tuyển phi yến, ta để cho tìm muội, trước tiên cứ đem gạo nấu thành cơm, Minh Cung cũng thể làm càn. tại xem ra cũng tìm được muội."

      Chính miệng nàng thích Mộ Dung Thiên Lý, chỉ cần nàng hạnh phúc, nguyện gánh vác tất cả hậu quả .Nàng sớm bị nấu chín, nấu thêm lần nữa cũng vẫn là cái dạng kia, nhiều lắm bị nấu thành miếng cháy.Thanh Thanh cúi đầu nghịch nghịch lọn tóc trước ngực, cười châm chọc:

      " cùng Như Nguyệt đính hôn, ta phải là tiện nhân, cùng tỷ muội chung hưởng vị hôn phu." Nàng cùng hai nữ nhân kia mà là tỷ muội sao? là địch nhân may ra còn đúng."Muội hiểu lầm rồi, là Như Nguyệt hãm hại . Lúc đó đáp ứng lấy Như Nguyệt, cũng vì muốn tiêu trừ cảnh giác của nàng, sau đó từ từ tìm ra sơ hở." Lúc ấy ngay bản thân cũng lý giải được hành vi của Mộ Dung Thiên Lý. Mãi sau này mới hiểu ra mọi chuyện."Các ngươi làm sao biết Như Nguyệt phá hay chưa?"

      Vốn biết nữ nhân kia phải thứ tốt đẹp gì rồi. biết cái câu giang hồ hiểm ác là do vị tiền bối nào ra, đúng là rất rất kinh điển!Bị muội muội của mình tính kế, Thanh Thanh cảm thấy khó chịu sao?Vân Tĩnh chăm chú nhìn Thanh Thanh hồi lâu:

      "Ngày thứ ba sau khi muội bỏ , Mộ Dung Thiên Lý mời người kiểm tra qua, Như Nguyệt vẫn là hoàn bích."Thanh Thanh 'xì' tiếng cười ra, giọng mang theo châm chọc:

      " sai lầm như vậy mà nàng cũng phạm phải?" Như Nguyệt quá ngu ngốc nha, chẳng nhẽ biết trước khi làm cái chuyện như vậy phải tìm nam nhân phá tấm thân xử nữ hay sao?"Thanh Thanh, muội tức giận sao?" Là Vân gia bạc đãi nàng."Có gì phải tức giận." Thanh Thanh nhún nhún vai tỏ vẻ quan tâm:

      "Chính hợp ý ta. Lúc đó ta thích chính vì muốn cho huynh hết hy vọng. Ta đối với Mộ Dung Thiên Lý nhiều nhất chỉ có tình bằng hữu."

      Lúc ấy là muốn tìm cơm phiếu trường kỳ, cũng vì muốn thoát khỏi Vân Tĩnh. tại nàng có gia đình của mình, có nam nhân mình , Mộ Dung Thiên Lý vốn là thế thân nay hoàn thành nhiệm vụ, cũng nên rút lui. phải nàng vô sỉ lợi dụng , mà là Mộ Dung tự đưa chân đến cửa, trùng hợp làm sao lại thương nàng. Đương nhiên, Mộ Dung Thiên Lý cũng có chỗ quá đáng, dám bảo nàng làm thiếp? Cái câu này mà cũng dám ra khỏi miệng.Nàng thích Mộ Dung Thiên Lý? Bất tri bất giác, khoé miệng Vân Tĩnh lên nụ cười.Thanh Thanh thấy bộ dạng cao hứng của Vân Tĩnh đành lòng đả kích . Nhưng để cho chết tâm, nàng vẫn nên ra thực.Nàng lười biếng liếc cái, che giấu áy náy trong lòng:

      "Lần này ra ngoài, ta gặp được nam nhân mà mình thích. Ta thực thương , thực , ngoài ra ta lấy ai khác."

      Nam nhân ấy ở đâu nàng cũng biết, còn phải lấy chồng, đúng là lừa dối chính mình!Sắc hồng mặt Vân Tĩnh nhanh chóng biến mất, trái tim khó khăn lắm mới ghép được bây giờ lại tan thành mảnh ."Đại ca, đừng đau khổ, huynh vĩnh viễn là đại ca của ta." Thanh Thanh cố ý nhấn mạnh hai chữ đại ca, ý tứ sâu sắc nhìn .Ý tứ của nàng làm sao , nha đầu kia chỉ coi là đại ca. Vân Tĩnh cười chua xót:

      " là nam nhân như thế nào?" mặt Thanh Thanh lộ ra nụ cười dịu ngọt, đôi mắt loé lên ánh hào quang:

      " nam nhân phi thường xuất sắc."

      Vốn tưởng rằng có thể quên , ai mà biết bóng hình của khắc sâu trong trái tim nàng, đời này bao giờ phai nhạt.Thanh Thanh cười dịu dàng, trong đáy mắt tràn đầy vẻ ngọt ngào, vui sướng của nàng càng khiến Vân Tĩnh cảm thấy mất mát. Nhiều năm như vậy, chưa từng thấy vẻ mặt này của nàng. Loại cảm giác ngọt ngào đó, chỉ có nữ tử từng trải qua tình mới có được. Lần này, nàng thục tìm được người mình thương . , lại thua rồi!

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 2 - CHƯƠNG 8 - LÀM LẠI TỪ ĐẦU

      Ngày tuyển phi đến gần, đặc sứ của Minh Cung đến Lưu Thuỷ sơn trang đón các nàng. Thanh Thanh mang theo Nhược nhi theo chân họ ra .Tiệc tuyển phi lần này đối mà nàng mà có ý nghĩa gì, nàng thuỷ chung giữ nguyên bộ dạng xem biểu diễn. Võ lâm đệ tứ mỹ nhân đột nhiên biến thành bộ dạng như vầy, biết Minh Vương có thể bị tức chết hay .Tuyển phi qua , giang hồ còn Vân Băng Tâm nữa, mà chỉ có Vân Thanh Thanh – Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư. Nghĩ đến những ngày tháng sau này, Thanh Thanh cảm thấy rất khoái trá.Nàng với Như Yên, Như Nguyệt, Mộ Dung Thiên Thuỷ cùng nhau lên đường, Minh Cung đặc sứ vì các nàng chuẩn bị ba cỗ xe ngựa.Như Yên, Như Nguyệt cùng nha hoàn của các nàng chiếm cứ xe, nàng cùng Mộ Dung Thiên Thuỷ chung xe.Xe ngựa rất rộng, ba người ngồi căn bản coi là chật. Mộ Dung Thiên Thuỷ là điển hình của giang hồ nữ tử, tính tình hào sảng, câu nệ tiểu tiết, mới có nửa ngày cùng Thanh Thanh trở thành hảo tỷ muội.Hai người đều là những nữ tử rất dễ hoà đồng, cùng nhau ríu ra ríu rít cười vui đùa. Chủ đề được các nàng tới nhiều nhất đương nhiên vẫn là việc tuyển phi."Thanh Thanh, truyền thuyết Minh Vương tuấn mỹ, ngay đến nhật nguyệt cũng bị lu mờ, nếu thực đẹp trai như vậy, ngươi có nguyện ý gả cho ?"

      Nhật nguyệt bị lu mờ? Cái này có phóng đại quá ? Thanh Thanh hoàn toàn tin lời đồn đãi giang hồ.Thanh Thanh bật cười:

      "Cho dù ta nguyện ý, cũng phải xem có muốn ta hay ?" Với bộ dạng giờ của nàng, liếc mắt cái cũng đủ để buổi tối nằm mơ thấy ác mộng."Có lẽ thích vẻ đẹp bên trong của ngươi a." Mộ Dung Thiên Thuỷ nhìn ra Thanh Thanh là nữ tử lương thiện."Vậy còn ngươi?" Thanh Thanh hỏi lại."Ta..." thoáng ưu tư lên trong mắt nàng."Ngươi muốn gả cho ?" Nhìn biểu tình của nàng cũng đủ biết."Ừ." Mộ Dung Thiên Thuỷ gật đầu do dự.Là người từng trải, Thanh Thanh nhìn ra trong mắt nàng điều gì đó, nàng trêu chọc:

      "Có người trong lòng rồi phải ?"

      Cho dù là nữ tử tiêu sái như Mộ Dung Thiên Thuỷ nhưng lúc nghe thấy ba chữ người trong lòng, cũng tránh được có điểm thẹn thùng. Đối mặt với tình , bất cứ kẻ nào cũng đều giống như nhau.Bị Thanh Thanh nhìn thấu tâm tư, người luôn tuỳ tiện như Thiên Thuỷ cũng phải đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.Thanh Thanh cười ha ha: "Ta biết mà.""Ngươi sao? Ngươi thich ca ca của ta ?" Đại ca thích Thanh Thanh, Thiên Thuỷ biết điều đó.Thanh Thanh xua xua tay:

      "Đừng nữa, ta đào hôn xong mới phát chỉ căn bản coi là hảo huynh đệ." Trước khi đào hôn nàng nhận ra điều này, bất quá cấp cho Mộ Dung Thiên Lý chút thể diện.Mộ Dung Thiên Thuỷ vui sướng khi thấy người ta gặp hoạ, cười với Thanh Thanh:


      "Đại ca của ta đáng thương a."Thanh Thanh chớp chớp mắt:

      "Ngươi tức giận sao?"Mộ Dung Thiên Thuỷ nhún nhún vai tỏ vẻ quan tâm:

      "Ta vì cái gì mà tức giận, chuyện tình cảm vốn thể miễn cưỡng." Bởi vì bản thân nàng cũng có người .Thanh Thanh hạ thấp giọng:

      "Người trong lòng ngươi là ai?" Tò mò chính là tính cách trời sinh của nữ nhân, Thanh Thanh cũng là nữ nhân, có tò mò cũng là lẽ tự nhiên."..." Đôi má Thiên Thuỷ lên hai đoá mây hồng: " cho ngươi biết.""Hắc hắc." Thanh Thanh ôm lấy bả vai nàng ta " mà, ra cho ta tham khảo."Thiên Thuỷ lén lút liếc mắt nhìn Nhược nhi cái, giọng :

      "Phương Chấn Hiên."

      Đúng vậy, nàng thích . Từ nhiều năm trước, nàng thầm thích . Nhưng bên người có quá nhiều mỹ nữ, căn bản có chú ý đến nàng. Nàng từng muốn cho biết nàng thích nhưng cuối cùng vẫn thốt nên lời, bởi vì có hôn ước. Cho đến khi ca ca cho nàng, hôn ước của cùng Thanh Thanh là hữu danh vô thực, nàng mới dám đem tâm tư của mình biểu lộ ra."Vị hôn phu tiền nhiệm của ta?" Thanh Thanh có chút kinh ngạc. Số mệnh của người này tốt, võ lâm đệ nhất mỹ nhân si mê , đệ tam mỹ nhân mến , đệ tứ mỹ nhân từng là vị hôn thê của . Tất cả chỗ tốt đều bị mình chiếm hết. (nhưng ý lại Điệp tỷ mới đau chứ)Thiên Thuỷ có chút xấu hổ nhưng vẫn kiên trì gật đầu.Phương Chấn Hiên từ là vị hôn phu của Thanh Thanh, chuyện này trước mặt nàng ấy, biết nàng ấy có tức giận hay ? Nàng mau mồm mau miệng, nhất thời nghĩ đến chuyện đó.Thanh Thanh cười giống như tên trộm:

      "Ngươi nhất định phải túm lấy a."

      Nghe tên kia đối với Điệp tỷ rất si tình nhưng Điệp tỷ cuối cùng cũng gả cho . Quên nổi Điệp tỷ, đó là nguyên nhân cho đến giờ vẫn còn độc thân. Nếu thê tử như Thiên Thuỷ, trong lòng Điệp tỷ cũng cảm thấy nhõm đôi chút. Đương nhiên, Thanh Thanh cũng cảm thấy thoải mái hơn, dù gì nàng cũng từng vứt bỏ ( biết ai bỏ ai nha tỷ), bị hai nữ nhân vứt quá, quả rất thê thảm!"Ngươi tức giận sao?" Thiên Thuỷ dám nhìn vào mắt Thanh Thanh."Ta tức giận làm gì? Ta thấy cao hứng mới đúng, ngươi làm thê tử của mới khiến ta cảm thấy áy náy, ngươi nhất định phải bắt được nha.""Cảm ơn ngươi." Sắc mặt Thiên Thuỷ từ từ ủ rũ "Nhưng mà...""Nếu Minh Vương tuyển ta làm sao bây giờ?" Mộ Dung gia thể đắc tội với Minh Cung.Thanh Thanh cắn môi, có vẻ đăm chiêu:

      "Đó là vấn đề lớn." Nay nàng biến dạng, Mộ Dung Thiên Thuỷ thể nghi ngờ là đệ nhất nhân tuyển cho ngôi vị Minh Vương phi."Ta muốn gả cho ." Vẻ mặt Mộ Dung Thiên Thuỷ rất đau khổ, giống hệt như oán phụ."Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."

      Nhiều mỹ nữ như vậy, chưa chắc Thiên Thuỷ trúng tuyển. Cho dù trúng tuyển, cũng phải nghĩ biện pháp từ chối."Nhưng mà...""Đến lúc đó chúng ta có thể kháng nghị, ngươi muốn gả, cũng thể ép buộc ngươi. Nếu như ngươi bị chọn trúng, chúng ta cùng Minh Vương đàm phán."

      Phỏng chừng Minh Vương chính là đại thúc biến thái, nếu cũng chẳng cần dùng biện pháp này để tuyển phi. Uổng công nàng sùng bái cách mù quáng, ràng sùng bái sai người.Mộ Dung Thiên Thuỷ thấy Thanh Thanh vì chuyện của nàng mà buồn rầu liền nhanh chóng đổi sang đề tài khác:

      "Thanh Thanh, ngươi có nam nhân dấu sao?"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, huống chi bây giờ nàng chưa có trúng tuyển, lo lắng cũng bằng thừa.Thanh Thanh cười cười, vui vẻ ra "Có a.""Ai?" Có thể đánh bại đại ca, tự nhiên nam nhân xuất sắc."..." Thanh Thanh lắc đầu:

      "Quên , lấy người khác."

      Đoạn đại ca cùng Vân nhi đại tẩu chắc hẳn kết hôn? 'Tần huynh đệ' nửa đường nhảy ra này chắc bị ném lên chín tầng mây."Làm sao vậy?" Ánh mắt bao giờ gạt người, Thanh Thanh trở nên bi thương, nàng cùng nam nhân kia nhất định xảy ra chuyện. hồi lâu, Thanh Thanh mới :

      " có người ." Trong giọng hàm chứa ảm đạm, ngay cả nàng cũng nhận thấy cảm giác chua xót trong lòng:

      "Có lẽ, sớm quên ta." Cả đời này, bọn họ chắc gặp nhau nữa? Chuyện qua cho nó qua , nàng muốn nghĩ lại nữa.Thế gian có vô số nam nhân tốt, đến ngày nào đó, nàng nhất định gặp được nam tử khiến cho nàng động lòng."Ngươi cam tâm sao?" được đáp lại, cảm giác thống khổ đó Thiên Thuỷ từng trải qua." cam lòng sao?" Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Thiên Thuỷ, sắc mặt trở lại bình thường."Nếu...Ta nếu, và nữ tử kia chia tay, ngươi đem cướp về sao?"" biết." Có lẽ quên nàng.Thiên Thuỷ bất mãn kháng nghị:

      "Thanh Thanh, ngươi phải đem cướp về." Nàng thích Phương Chấn Hiên, sau khi cùng nữ tử thương chia tay, nàng vẫn cố gắng tiếp cận , từng bước từng bước tranh thủ tình cảm, chỉ còn chút nữa là có thể thành công. Nàng tin rằng chỉ cần cố gắng, Phương Chấn Hiên nhất định thích nàng,"Có lẽ căn bản nhận biết ta." biết vì cái gì, nàng luôn có cảm giác kỳ lạ, rằng Đoạn Tiêu quên nàng. Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều."Nếu quên, ngươi lần nữa khiến cho nhận thức ngươi, lần nữa thương ngươi. Quên hết tất cả, làm lại từ đầu."Thanh Thanh lầm bẩm:

      "Có được ?" Nàng còn cơ hội sao?"Có thể." có đại tẩu Vân nhi, bọn họ vĩnh viễn có khả năng."Thanh Thanh, ta chuyện với ngươi." Thiên Thuỷ làm ra bộ dạng bênh vực kẻ yếu.Thanh Thanh cười dịu dàng:

      "Được, nếu thực có nữ tử thương cho dù có quên ta, ta cũng cùng làm lại từ đầu."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :