1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TUYỆT THẾ MỊ PHU NHÂN - SỞ SỞ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 30 - NGƯỜI, SÓI ĐÁNH NHAU

      Có đánh chết Thanh Thanh cũng nghĩ tới, nơi mà Đoạn Tiêu đưa nàng đến lại là...thanh lâu. phải Đoạn Tiêu chỉ thích nam nhân thôi sao? Vì cái gì lại đến thanh lâu? lẽ là loại người nam nữ đều ăn hết?Đúng rồi, thời điểm đầu tiên nhìn thấy là lúc trêu ghẹo kỹ nữ. Xin thứ cho nàng dùng từ thô lỗ, nhưng đúng là như thế! cần nghĩ nhiều, Đoạn đại ca tuyệt đối là tên biến thái nam nữ đều ăn!Trời ơi, tại sao nàng sớm phát ra chuyện này? biết bây giờ phát có còn kịp nhỉ? (muộn rồi tỷ ơi, tỷ chuẩn bị rơi vào miệng sói )"Tần huynh đệ, mời ."

      Đoạn Tiêu cười gian xảo khi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của nàng."Đại ca, huynh trước."

      Thanh Thanh làm bộ ung dung.Nàng đâu có thích đến thanh lâu, lần trước là muốn khảo sát nhân phẩm của Mộ Dung Thiên Lý, cho nên mới ép bản thân đến đó, nhưng lần này... Ô, ô. Nàng muốn tố cáo Đoạn Tiêu nhưng biết chắc là làm được.Hai người cùng nhau vào thanh lâu, Đoạn Tiêu còn cố ý gọi thêm hai vị nương.Đoạn Tiêu hưởng hết ngọc thể mềm mại cùng hương thơm dịu ngọt, còn Thanh Thanh lại coi họ như rắn rết mà lẩn tránh."Công tử, nô gia mời chàng ly."

      Nàng ta nép sát vào lòng Thanh Thanh, bàn tay mềm mại xương cố ý hoặc vô ý ở ngực nàng sờ loạn."Ngươi...Ngươi tránh ra!"

      Thanh Thanh lập tức đẩy nàng ra, kéo lại quần áo, sợ bị sắc nữ kia cưỡng gian.Thanh Thanh mặc y phục của nam nhân, tuấn tú mà phong nhã, nàng vừa mới bước đến cửa ít nương cố ý va phải nàng. Còn vị nữ tử trước mắt này, dường như nàng ta có ý đồ ăn sống nàng."Công tử, có gì phải sợ, đến đây."

      Nàng ta lại tiếp tục lên, hai tay ôm lấy cổ của nàng, cái miệng nhắn ở mặt nàng hôn cái.Toàn thân Thanh Thanh nổi da gà.Vân Thanh Thanh nàng xui đến tám đời, bị nam nhân ăn đậu phụ cũng chịu thôi, vậy mà tại đến cả nữ nhân cũng muốn bắt nạt nàng. Làm nữ nhân nguy hiểm, cải trang nam nhân lại càng nguy hiểm hơn!"Ngươi...Ngươi đùng có dựa sát như vậy!"
      Skip in 7...Advertisement in 29 seconds

      Toàn thân Thanh Thanh cảm thấy thoải mái. nương bên người Đoạn Tiêu rất an phận, ngoan ngoãn uống rượu lời nào. Chuyện này đương nhiên là do lén sắp đặt. đâu dám để cho Thanh Thanh thấy cũng nữ nhân khác ở chung chỗ."Tiểu đệ, ngươi thích nàng sao?""Đúng vậy."

      Thanh Thanh giả bộ cười cười:

      "Ta muốn cùng đại ca uống rượu, có thể để các nàng ra ngoài được ?"Nha đầu kia, xem nàng có thể chịu đựng đến khi nào?"Có thể."Đoạn Tiêu hướng hai vị nương nháy mắt cái, bọn họ lập tức hiểu chuyện mà rút lui ra ngoài."Tần huynh đệ, ngươi có gì muốn ."

      Đoạn Tiêu tới bên cạnh Thanh Thanh, khuôn mặt mười phần gian xảo.Thanh Thanh vội vã né tránh:

      "Đại ca, uống rượu, uống rượu ."

      xong chính mình nâng chén lên, đem rượu đổ vào trong miệng.Đoạn Tiêu nhếch môi cười, vui vẻ cùng nàng uống rượu."Tần đệ, uống bằng chén thú vị lắm đâu."

      Đoạn Tiêu trêu chọc, lại tiếp tục giăng cái bẫy thứ hai.Thanh Thanh liếc mắt nhìn cái, cũng gì.Đoạn Tiêu giả bộ cảm thấy đáng tiếc:

      "Nếu là Vân nhi của ta, nàng nhất định uống rượu giống như ngươi vậy đâu."Vân nhi Vân nhi, lại là Vân nhi."Ta cũng làm được!"

      Thanh Thanh hờn dỗi nâng cả vò rượu lên, đem toàn bộ chất lỏng trong đó đổ vào miệng.Nàng giận dỗi đem vò rượu ném lên mặt đất:

      "Đại ca, ta cũng có thể cùng ngươi uống như vậy!"

      Tửu lượng của nàng vô cùng tốt, uống có chút rượu chẳng là gì!Đoạn Tiêu đắc ý cười to:

      "Tần huynh đệ quả nhiên có khí phách!""Phải ? Ta uống rồi, ngươi sao? Chúng ta cùng nhau uống, nếu công bằng."

      Thanh Thanh hơi hơi váng đầu, nửa người tựa vào bàn. Hai gò má ửng hồng, kiều diễm vô song."Đem thêm mấy vò rượu lại đây."Đoạn Tiêu vừa hô lên tiếng, người ta thực mang đến hai vò.Đoạn Tiêu uống, Thanh Thanh cũng đồng thời uống theo. Hai vò rượu vừa rồi còn đầy tràn, chỉ chốc lát nhìn thấy đáy.Đoạn Tiêu ăn cơm rồi mới uống rượu, vò này nhiều nhất cũng chỉ khiến cho cảm thấy váng đầu.Còn Thanh Thanh tuy rằng tửu lượng vô cùng tốt, nhưng ngay lúc uống hết cả vò khiến cho nàng say tuý luý.Thanh Thanh nằm bàn, chỉ vào Đoạn Tiêu cười duyên:

      "Đại ca, tại sao ngươi lại biến thành hai người?"Đoạn Tiêu tới gần Thanh Thanh, khuôn mặt gần như ghé sát vào mặt nàng:

      "Ta chỉ có người, nhìn thấy chưa?"Thanh Thanh cười ngây ngô:

      "Đại ca, ngươi thực rất đẹp a. Cho tới bây giờ ta chưa từng thấy nam nhân nào xinh đẹp như ngươi."Thanh Thanh chồm lên ôm lấy Đoạn Tiêu:

      "Đại ca, ta rất thích ngươi. Ta từng nghĩ muốn đem ngươi trói lại rồi vác về nhà thành thân. Nếu ta gả cho ngươi, con của chúng ta nhất định rất đáng .""Ngươi là nam, sao có thể gả cho ta."

      Đoạn Tiêu ghé sát vào vành tai mềm mềm của nàng:

      " cho ta biết, ngươi là nam hay nữ?"

      Tuy biết từ sớm, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng nàng ra."Ta đương nhiên là nữ!"

      Thanh Thanh cảm thấy vành tai nhột nhột, đưa tay lên sờ:

      "Đại ca, ngươi làm cái gì?"" cho đại ca biết, muội tên là gì?""Ta gọi là..." Thanh Thanh nấc cái:

      "Ta gọi là Thanh Thanh, cỏ xanh xanh. Nhớ kỹ nha, ta là Thanh Thanh.""Thanh Thanh." Đoạn Tiêu thấp giọng:

      "Về sau cho phép gọi ta là đại ca."Đôi tay bé của Thanh Thanh vòng qua ôm lấy cổ của , ghé sát vào tai giọng nỉ non:

      "Đại ca, ta...ta cho ngươi bí mật, ngươi được cho người khác à nha. Đại ca, ra ta rất thích ngươi. Ta muốn làm huynh đệ với ngươi, ta chỉ muốn làm thê tử của ngươi thôi. Ta rất ghen tị với đại tẩu, đừng cho đại tẩu, nếu nàng tức giận. Hư, đừng ra ngoài nha."Đoạn Tiêu ôm lấy vòng eo nhắn của nàng:

      "Thanh Thanh, ta cũng thích nàng. có Vân nhi nào hết, người ta chính là nàng, nàng có hiểu ?"Thanh Thanh cười ngây ngô:

      " !"

      Người ta kẻ uống say đều có chỉ số thông minh bằng , quả thực là đúng y như vậy!"Thanh Thanh, chúng ta trở về được ?""!" Thanh Thanh bên đẩy Đoạn tiêu ra:

      "Ta rất nóng, ta !"Đoạn Tiêu dở khóc dở cười:

      "Nóng với chuyện nàng có trở về hay có liên quan gì đến nhau?""Ta muốn cởi quần áo!"

      Thanh Thanh vừa dứt lời muốn cởi ra áo khoác ngoài, miệng vẫn lẩm bẩm:

      "Đại ca, ta muốn dụ dỗ ngươi, ngươi thích ta, đừng thích đại tẩu được . Ta phải là nam nhân, dáng người ta tốt lắm à nha.""Thanh Thanh, đừng thế, ta chịu nổi!"

      Đoạn Tiêu vội vã ôm lấy Thanh Thanh, đề phòng nàng tiếp tục cởi bỏ quần áo. rất muốn ăn nàng, nhưng phải dưới tình huống này!"Ngươi tránh ra!" Thanh Thanh dùng sức đẩy Đoạn tiêu ra xa." Đại ca là xấu xa, ta muốn câu dẫn ngươi mà ngươi cũng cho. Trong lòng của ngươi cuối cùng chỉ có mình đại tẩu!"Trong chớp mắt, quần áo của Thanh Thanh được cởi bỏ gần hết, thân thể duyên dáng dần dần lộ ra.Thân thể ngọc ngà của nàng khiến cho ngọn lửa ham muốn trong huyết mạch của Đoạn Tiêu bùng nổ, cơ hồ nhảy chồm lên ăn nàng."Thanh Thanh, mặc quần áo vào!"

      Đoạn Tiêu quay mặt , dám nhìn vào nàng thêm phút nào nữa." muốn!" Thanh Thanh tiến về phía trước, vòng tay bé ôm lấy cổ :

      "Đại ca, ta muốn làm huynh đệ với ngươi, ta muốn làm nữ nhân của ngươi cơ. Mỹ nhân trước mặt tại sao ngươi lại có phản ứng gì hết vậy? Nghe trong lịch sử có cái tên Liễu Hạ Huệ* công năng có vấn đề, chẳng nhẽ ngươi lại muốn học theo ?"

      Thanh Thanh đầu óc mơ màng, căn bản hề biết lời của mình có thể hù chết người khác!Ông trời ơi, nha đầu kia rốt cuộc muốn cái gì?"Đại ca, môi của ngươi rất gợi cảm a, hôn cái. Ta sớm muốn hôn rồi, ha ha."Thanh Thanh nhón chân hôn lên bờ môi của .Đoạn Tiêu vốn bị dục hỏa đốt người, nàng lại làm như vậy nên lập tức mất lý trí. ngấu nghiến hôn lên hai cánh hoa đào, tham lam thưởng thức hương vị ngọt ngào.Thân thể mềm mại thơm thơm của Thanh Thanh dính chặt vào người , từng làn hương thơm dìu dịu bay vào trong mũi. ôm chặt lấy eo của nàng, để cho hai người tiếp xúc càng gần gũi.Thanh Thanh kêu lên tiếng, bàn tay bé lớn mật luồn vào trong vạt áo của , ở trong ngực vuốt qua vuốt lại.Đoạn Tiêu hít ngụm khí lạnh, vội vàng ôm lấy Thanh Thanh, nhàng bế nàng đặt lên giường. nhìn từ cao xuống, ánh mắt nóng bỏng ở thân thể ngọc ngà của nàng quét tới quét lui.Thanh Thanh mơ màng mở mắt, chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng.Đoạn Tiêu thở dài tiếng, cuối cùng cũng bỏ tranh đấu trong lòng, đưa tay trút bỏ quần áo người."Đại ca, dáng người ngươi tốt a."Đây là nữ nhân kiểu gì vậy? Quên , chính vì nàng là nữ nhân như vậy nên mới thích.Lồng ngực ấm áp của ôm trọn lấy nàng, dịu dàng hôn lên môi nàng.

      * Liễu Hạ Huệ : Liễu Hạ Huệ, tên là Triển Cầm người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người ta rồi ôm vào lòng để ta hết lạnh, mà trong lòng hề có chút tà tâm.

      Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ hề liếc ngang lần nào. ( chính nhân quân tử như vậy mà bị Thanh tỷ chê là công năng có vấn đề)

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 31- SAI SÓT NGẪU NHIÊN

      Trời ạ, rốt cuộc nàng làm cái gì?Khi nàng tỉnh dậy, phát mình nằm trong ngực Đoạn Tiêu, liền sợ tới mức mất luôn cả ba hồn bảy vía.Đoạn đại ca là nam nhân bình thường, sao có thể cùng nàng làm ra cái chuyện này?Nàng sớm nhìn thấy lõa thể, lại còn cùng triền miên đêm, giờ làm sao có thể đối mặt với .Để tránh cho cả hai bị xấu hổ, vẫn nên chạy là hơn!Đêm qua, hãy xem như là giấc mơ.Nàng là nữ tử đại, mất thân xử nữ căn bản chẳng có ý nghĩa gì. Tuy rằng nàng nhưng đem lần đầu tiên của mình cấp cho người đàn ông mà mình nàng cảm thấy đáng giá.Thanh Thanh nhanh chóng nhặt quần áo vứt tán loạn mặt đất mặc vào, tông cửa xông ra ngoài.Nàng vừa ra khỏi phòng, thân ảnh 'bay' vào phòng, nhanh chóng điểm huyệt Đoạn Tiêu.Cửa cũng tự động khép lại, ai biết trong phòng xảy ra chuyện gì.Thanh Thanh lòng vòng đường cái cả nửa ngày, thuận tiện ăn chút gì đó, canh giờ sau mới quay lại thanh lâu.Sau khi Đoạn Tiêu rời giường nàng mới trở về, nhất định bị hoài nghi.Trời ơi, nàng có mặt mũi nào gặp !"Đại ca, ngươi dậy chưa?"

      Thanh Thanh đứng ở bên ngoài gõ cửa. phản ứng, chẳng nhẽ còn chưa rời khỏi giường?Thanh Thanh đẩy cửa vào:

      "Đại ca, rời giường.""A, ngươi là ai?"

      vị mỹ nữ ngồi ở giường, thân người chỉ mặc cái áo lót mỏng.Đầu óc Thanh Thanh như bị sét đánh trúng, trái tim vỡ tan thành mảnh , sắc mặt tái nhợt, toàn thân lảo đảo như muốn ngã:

      "Ngươi...Ngươi...Ngươi làm sao lại ở chỗ này?"Mỹ nữ cười duyên:

      "Đêm qua ta hầu hạ vị công tử này, đương nhiên phải ở đây."Ông trời, có ai cho nàng biết đây là chuyện gì ? Người cùng Đoạn Tiêu triền miên suốt đêm là nàng, tại sao bây giờ lại biến thành vị mỹ nữ xa lạ này?


      "Tại sao lại là ngươi?"

      Sắc mặt Thanh Thanh trắng bệch như muốn giết người, liên tục lắc lắc đầu. có khả năng a, nàng chỉ vừa ra ngoài có nửa canh giờ, thể có vị mỹ nữ nằm bên cạnh Đoạn đại ca."Đương nhiên là ta." Mỹ nữ che miệng cười khẽ:

      "Ta hỏi công tử, ngươi kích động như vậy làm cái gì?"

      "Chẳng nhẽ là ghen tị? Ngươi phải nữ tử, ngươi ghen cái gì? Vị công tử này, chàng vừa muốn thành thân với ta."

      Mỹ nữ cúi đầu cười thẹn thùng. muốn kết hôn với vị nương này?Nước mắt trong hốc mắt Thanh Thanh phút chốc dâng lên, trái tim sắp vỡ tan ra rồi. Nàng lòng dạ , đem thân thể mình trao cho , mà cư nhiên muốn lấy nữ nhân khác!Đoạn đại ca phong lưu, nàng sớm hiểu . Lần đầu tiên gặp , phải tán tỉnh nữ nhân hay sao? đáng giận, có đại tẩu còn dám khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, thậm chí...ngay cả nàng...Thôi, nam nhân như vậy đáng để thương. Nàng , cho nên dâng hiến bản thân mình. Nàng vì tình của mình cho quá nhiều."Công tử, ngươi sao vậy?" Mỹ nữ quan tâm hỏi."Đại ca tại sao còn chưa tỉnh?""Chàng..." Mặt mỹ nữ đỏ bừng:

      "Đêm qua chàng mệt muốn chết."

      Vương xác thực mệt muốn chết rồi, nếu Ám Dạ lấy đâu ra năng lực để điểm huyệt ngài.Sắc mặt Thanh Thanh càng thêm tái nhợt.Mỹ nữ có phần thông cảm:

      "Công tử, ngươi vẫn nên ra ngoài, Đoạn công tử là khách của ta, ta biết chàng thích nam nhân."

      Giọng cùng vẻ mặt của nàng phối hợp rất ăn ý, người nào nhìn thấy cũng biết rằng nàng thích Đoạn Tiêu."Ta !" Thanh Thanh thấp giọng:

      "Đoạn đại ca, sau này chúng ta còn cơ hội gặp mặt sao?""Công tử, ngươi làm sao vậy?"" sao."

      Thanh Thanh cố nén cho nước mắt chảy ra:

      " nương, nhờ ngươi cho , ta đây, ta thể cùng tới Bình Xa thành. Bảo đừng lo lắng cho ta, ngày sau có duyên, nhất định gặp lại.""Ta cho chàng."Thanh Thanh liếc nhìn Đoạn Tiêu ngủ rất say, đôi mắt nhắm lại, kiên quyết xoay người chạy . Vừa mới bước , nước mắt nhanh chóng tuôn rơi.Đây là mối tình đầu của nàng a, vậy mà lại có kết cục như vậy, nàng cam tâm, rất cam tâm!Sớm biết lòng người là như vậy, trước kia thà rằng đừng quen!Nhìn Thanh Thanh xa, mỹ nữ giường đột nhiên xoay người đứng lên, lôi từ dưới giường ra bộ quần áo màu đen mặc vào."Vào , rồi!"

      Mỹ nữ vẻ mặt lạnh băng, cùng nét quyến rũ vừa rồi hoàn toàn khác nhau."Bây giờ làm sao?"

      Ám Dạ bước vào phòng, liếc mắt nhìn Đoạn Tiêu ngủ giường.Mỹ nữ, cũng chính là Ảnh Tử lạnh lùng :

      "Tiểu tử kia rồi, trước tiên chúng ta đem ngài lừa về Minh Cung, chuyện về sau cứ để đó rồi tính.""Hy vọng Vương trách chúng ta."

      thừa dịp Vương ngủ say điểm huyệt đạo của ngài. Nếu như bị Vương biết, thể bị lột da.Ảnh Tử thở dài:

      "Ngài thông cảm cho nỗi khổ tâm của chúng ta."" thôi, thể để cho Vương biết chúng ta giở trò quỷ. Tạm thời thể thân, huyệt đạo của ngài lúc sau tự động giải!""Hy vọng Công Tôn tiên sinh có cách khiến cho ngài hoàn toàn quên tiểu tử kia."

      hiểu ôm nam nhân tốt chỗ nào!Mặt Ám Dạ lên sát khí:

      " bằng giết tên tiểu tử kia !"

      Vì Vương, dám mạo hiểm điểm huyệt đạo của ngài, chỉ đuổi tên tiểu tử kia , bằng giết luôn!Ảnh Tử lắc đầu:

      "Quên , cũng chỉ bị Vương bức thôi."

      Đối với kẻ khác Ảnh Tử có thể hạ độc thủ, nhưng đối với người mà Vương thích nàng lại thể nhẫn tâm. Vương nhìn rất dịu dàng, thực tế lại thô bạo, nếu ngài biết bọn họ giết tiểu tử kia nàng cùng Ám Dạ đừng mơ giữ được mạng sống.Tiểu tử kia cũng đáng thương, bị người ta cưỡng bức cũng chịu thôi, nhưng ai ngờ kẻ cưỡng bức lại là nam nhân."Chúng ta làm vậy có đúng ?"

      Thích người cũng đâu có gì sai."Bất kể là đúng hay sai, chúng ta cũng làm rồi." có khả năng quay ngược trở lại." thôi, thể quay lại."Ảnh Tử gật gật đầu, đến bên giường giúp Đoạn Tiêu kéo chăn. Khóe mắt vô tình nhìn thấy vết màu đỏ sậm ở giường, nàng lập tức kinh hãi...Đó là lạc hồng của xử nữ a.Chẳng nhẽ tên tiểu tử Tần Vân kia lại là...nữ tử!Trời ơi, nàng cùng Ám Dạ làm cái gì vậy?

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 2 - CHƯƠNG 1 - VÂN TỨ TIỂU THƯ

      Hốt như nhất dạ xuân phong laiThiên thụ vạn thụ lê hoa khai.(Đêm qua gió xuân vừa mới đếnTrăm vạn cây lê nở hoa )Mùa thu qua. Trời phương bắc bắt đầu điểm tuyết. Thanh Thanh mặc cái áo bông dày, nhàn nhã nhìn khung cảnh tuyết rơi, tiếp tục hướng đến mục tiêu ban đầu của nàng – Thương Mang Trấn.Sau khi rời khỏi Đoạn Tiêu, nàng chuyển hướng về phương bắc, toàn tâm toàn ý đến Thiên Cơ các nhận công tác.Ngày đó, nàng ở phía nam, cách phương bắc vô cùng xa xôi. Hơn nữa tâm tình lại được tốt, vừa vừa thưởng thức cảnh đẹp ven đường, thế nên mất đến ba tháng mới có thể đến được nơi này.Khí hậu ở Thương Mang Trấn có chút đặc biệt, cách trấn ba mươi dặm có tuyết rơi, khí hậu so với những nơi khác ấm hơn chút.Tuy rằng thời tiết ở Thương Mang Trấn có chút lạnh, nhưng ảnh hưởng đến cảnh buôn bán tấp nập cùng những người dân dạo phố. đường cái vẫn phồn hoa náo nhiệt, người qua kẻ lại, vô cùng nhộn nhịp.Đều Thương Mang Trấn là võ lâm đệ nhất trấn, quả nhiên danh bất hư truyền.Sống ở cổ đại năm tháng, Thanh Thanh sớm còn tò mò với những cảnh như vậy nữa, giống như khi mới đến, bất cứ cái gì cũng có thể khiến cho nàng hưng phấn."Tiểu thư, ngươi cẩn thận a!"

      Cùng với tiếng thét chói ta vang lên là nữ tử mang thai sắp ngã xuống đất. Thanh Thanh lập tức quay đầu lại, mắt nhìn thấy tình cảnh nguy cấp của nữ nhân kia. Phụ nữ mang thai? Nhìn nàng như vậy ít nhất cũng mang thai đến 5,6 tháng, ngã xuống đất rất nguy hiểm. Thanh Thanh nghĩ nhiều, cả người bổ nhào đến phía dưới người phụ nữ kia, muốn dùng mình làm tấm đệm đỡ cho nàng.Những tưởng người phụ nữ có thai đó ngã người nàng, cái bóng trắng đột nhiên xuất , đỡ lấy thân thể nữ nhân ấy, vững vàng đứng mặt đất."Tiểu thư!"

      Tiểu nha hoàn Phỉ Thúy cơ hồ khóc nấc lên, chạy đến bên cạnh người phụ nữ mang thai- Thủy Tịch Linh. (Tam tỷ nè, lúc này Hạo Đình ca còn chưa có sinh ra)"Tịch Linh, cẩn thận a!"

      hùng áo trắng– Thiên Cơ các chủ Quân Tùy Phong, tay đặt bụng ThủyTịch Linh, vẫn còn chưa hết lo sợ.Thủy Tịch Linh thản nhiên :

      "Ta sao."

      biết bị ai va phải, thiếu chút nữa ngã sấp xuống!"Ngươi sao chứ?"

      Thanh Thanh từ mặt đất đứng lên, lẻn đến bên cạnh người phụ nữ có thai hóng chuyện."Cám ơn." Thủy Tịch Linh cấp cho nàng nụ cười." có việc gì là tốt rồi!" Thanh Thanh xoa xoa ngực:

      "Ngươi biết , ngươi làm ta sợ muốn chết! Bụng ngươi lớn như vậy, phải chú ý giữ gìn."Quân Tuỳ Phong đỡ lấy Thuỷ tịch Linh, với vẻ cảm kích:

      "Đa tạ công tử xả thân cứu giúp!"

      Tuy rằng chưa giúp được gì nhưng '' có lòng lấy thân làm đệm đỡ, chỉ điểm đó thôi cũng đáng để cảm tạ.Thanh Thanh xua tay: " cần, đừng khách khí!""Huynh..." Thanh Thanh đột nhiên la lên:

      "Huynh chính là vị đại hiệp vừa mới cứu người kia?"

      Võ công thực con bà nó cao. Ở trong phim truyền hình xem qua n lần những tình huống giống như vậy, tại nàng cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy.Vị đại hiệp này mặc thân áo trắng, đẹp trai đến mức khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ, cùng Đoạn Tiêu cũng có vài phần giống nhau. Sau khi gặp được Đoạn Tiêu, nàng đối với trai đẹp còn hứng thú, thản nhiên liếc nhìn cái rồi quay đầu .Khí chất lịch mà tao nhã, gương mặt vô cùng đẹp trai, thân quần áo đều là màu bạc. cùng Đoạn Tiêu có nhiều chỗ rất giống nhau, nàng dám tiếp tục nhìn thêm nữa, sợ mình lại nhớ đến , ba tháng trôi qua, nàng thủy chung vẫn quên được !"Đại hiệp?" Quân Tuỳ phong bật cười:

      ", ta là phu quân của nàng.""Phu quân..."

      Thanh Thanh lẩm bẩm nhớ đến hai chữ này, ánh mắt càng thêm ảm đạm. Đoạn đại ca có lẽ là là phu quân của người khác? Đại tẩu hạnh phúc. mặt Quân Tuỳ Phong vẫn mang chiêu bài tươi cười, dịu dàng như gió mùa xuân:

      "Tiểu huynh đệ, ngươi sao chứ?"" có việc gì." Thanh Thanh sực tỉnh: "Thực xin lỗi, ta phân tâm."Quân Tuỳ Phong lấy ra miếng lệnh bài đưa cho nàng:

      "Cám ơn công tử xả thân cứu giúp, ngày khác có việc cần, hãy cầm lệnh bài này đến Thiên Cơ các tìm ta.""Các hạ là Thiên Cơ các..."

      có vị trí như thế nào ở Thiên Cơ các? Nghe Thiên Cơ các chủ là võ lâm đệ nhất mỹ nam, luôn mặc đồ màu trắng, chẳng nhẽ là...

      "Các chủ?" Thanh Thanh hét chói tai."Đúng vậy." Quân Tuỳ Phong khẽ gật đầu.Thanh Thanh kịp giải thích, thốt ra câu đầu đuôi:

      "Tỷ phu."

      Nàng thiếu chút nữa nhày chồm lên.Quân Tuỳ Phong mỉm cười:

      "Tỷ phu? Vị tiểu huynh đệ này, ngươi nhậm lầm người rồi."

      Mọi người đều gọi là tiểu muội phu, trước mắt còn chưa có người gọi là tỷ phu." có nhận lầm!" Thanh Thanh đem ánh mắt chuyển lên người Thuỷ Tịch Linh:

      "Ngươi là Vô Tranh sơn trang Thuỷ tỷ tỷ?"

      Bạch Mạn Điệp sớm qua cho nàng các thành viên trong Vô Tranh sơn trang."Ngươi là?"

      Thuỷ Tịch Linh nghi hoặc. Tại sao lại biết nàng họ gì, còn gọi nàng là tỷ tỷ?"Ngươi là Phỉ Thuý." Thanh Thanh quay lại nhìn tiểu nha hoàn."Nhị tiểu thư, là ngươi sao? Đừng có làm loạn!"

      Phỉ Thuý lại nghĩ đây là trò đùa dai của Nhị tiểu thư – người tinh thông thuật dịch dung trong Vô Tranh sơn trang, nàng cười hì hì, đến lột cái 'mặt nạ' vốn tồn tại.Thanh Thanh chụp lấy hai tay nàng:

      "Phỉ Thúy thân , ngươi nên gọi ta là Tứ tiểu thư.""Tứ tiểu thư? Vô Tranh sơn trang chỉ có ba vị tiểu thư." Phỉ Thúy ngây người.Thuỷ Tịch Linh đột nhiên nhớ đến cái gì, nghi hoặc :

      "Ngươi là Vân Thanh Thanh?""Chính xác, ta đúng là Vân Thanh Thanh!" Thanh Thanh cười ngọt ngào, đưa tay ra:

      "Tam tỷ, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.""Hoá ra ngươi chính là Thanh Thanh."

      gương mặt lãnh đạm của Thủy Tịch Linh xẹt qua tia mỉm cười, thuận thế nắm lấy ta nàng, bộ dáng rất thân thiện.

      "Ba tháng trước, nhận được bồ câu đưa tin của Đại tỷ, vậy mà ta lại quên mất.""Tam tỷ, tỷ biết muội sao?"

      Vị Tam tỷ này rất lãnh đạm, có vẻ dễ sống chung.Thủy Tịch Linh lại cười:

      "Đương nhiên biết, từ hơn ba tháng trước, ta và Nhị tỷ biết muội.""Nàng ta là ai? Từ bao giờ nàng lại có thêm muội muội?""Tam tiểu thư, tại sao lại nhảy ra Tứ tiểu thư?""Nàng là nghĩa muội của Đại tỷ, đương nhiên là nghĩa muội của chúng ta. Đại tỷ tài văn chương của Thanh Thanh rất cao, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu võ lâm đệ nhất tài nữ."

      Thuỷ Tịch Linh nhìn nàng trêu ghẹo:

      "Vô Tranh sơn trang chúng ta lại có thêm vị thiên hạ đệ nhất nữa.""Muội?" Thanh Thanh chỉ vào mũi mình:

      "Là đệ nhất tài nữ?"

      Điệp tỷ lại muốn đùa kiều gì nữa đây? Nàng mà là đệ nhất tài nữ sao?"Oh, đệ nhất tài nữ? Vậy trong tương lai, trọng trách dạy Nhị nhi cùng Băng Băng đọc sách giao cho nàng.""Tỷ phu, huynh lại trêu muội, muội làm gì dạy nổi hai đứa cháu ."

      Nàng từng lưu ban hai năm trung học a, ra mất mặt."Ta tin tưởng cách nhìn người của đại tiểu thư."Quân Tùy Phong vỗ vỗ bả vai nàng, trong ánh mắt lên chút bỡn cợt:

      "Muội có thể."

      Lãnh Băng Băng cùng Đông Phương Nhị hai tiểu nha đầu kia, tuổi còn an phận, tương lai có thể khiến cho trời long đất lở, làm thầy dạy cho bọn chúng...Khụ...Thanh Thanh mắt trợ trắng, chuẩn bị té xỉu tại chỗ."Tam muội!"

      tiếng thét quỷ dị vang lên trong đám đông, người đường đều tò mò nhìn về phía vị nữ tử vừa thét chói tai đó.Thanh Thanh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra bóng áo lục trong đám đông chạy tới, đạp lên đầu người đường mà 'bay' về phía họ.Nữ tử bay qua đáp lên mặt đất, bất mãn thầm:

      "Tiểu muội phu , ngươi lại lén đem Tam muội chuồn ra đây, tại sao gọi ta? Ngươi có biết ta mỗi ngày đều ở nhà hầu hạ con quỷ kia, mệt muốn chết rồi đây nè!"

      Nàng kia ước chừng hai mươi mấy tuổi, cái miệng nhắn chu ra trông rất đáng . Vị mỹ nhân vừa bạo lực vừa ngây thơ này đúng là thiên hạ đệ nhất xảo thủ, Vô Tranh sơn trang Nhị tiểu thư, phu nhân của thiên hạ đệ nhất sát thủ- Diệp Lăng Tương tiểu thư.Quân Tuỳ Phong liếc mắt nhìn nàng:

      "Nó là con của ngươi, ngươi hầu hạ nó hầu hạ ai?"Nhớ tới con quỷ Lãnh Băng Băng, Diệp đại mỹ nhân lập tức nhăn mặt:

      "Đừng nữa, ta chỉ sinh đứa thôi, chỉ sinh đứa thôi. Từ nay về sau, ta bao giờ sinh đứa nữa. Nếu có thể, ta muốn trở lại ngày xưa!""Nhị tỷ, muội ấy chính là người mà Đại tỷ ..."

      Thuỷ Tịch Linh định giới thiệu Thanh Thanh, nào biết Diệp Lăng Tương tiểu thư nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa :

      " sau , tên ôn thần kia lại đuổi tới. Ô, sao cứ xem ta là phạm nhân mãi thế.""Nàng là..."

      Thanh Thanh chỉ chỉ Diệp Lăng Tương chạy đằng xa, nhịn được bật cười."Nhị tỷ Diệp Lăng Tương."Oa, lời đồn thiên hạ đệ nhất xảo thủ lòng dạ độc ác là đây sao?Lại thêm cái bóng xẹt qua bên người họ:

      "Nữ nhân, ngươi đứng lại cho ta!" Bóng đen dừng lại chút:

      "Tuỳ Phong, chăm sóc Băng Băng!""Lại ai nữa?""Nhị tỷ phu Lãnh Tuyệt Cuồng."Má ơi, nàng gặp được thiên hạ đệ nhất sát thủ trong truyền thuyết!Thanh Thanh 'ồ' lên tiếng, khi quay đầu lại nhìn thấy trong tay Quân Tuỳ Phong cư nhiên ôm đứa bé , nàng hoảng sợ."Nhóc này là ai?"Quân Tuỳ Phong cười khổ:

      "Lãnh Băng Băng."Tiểu nữ oa kia mập mạp, ước chừng ba tuổi hoặc hơn, ngón tay cái ngậm trong miệng, bộ dạng mười phần đáng .Nhìn bé kia, Thanh Thanh trở nên dịu dàng, nàng cười cười:

      "Băng Băng rất đáng ."Nàng định vuốt vuốt khuôn mặt nhắn của bé, Lãnh Băng Băng thôi mút tay nữa, đôi mắt chớp chớp, non nớt hỏi:

      "Dì à, muội muội trong bụng dì khi nào mới ra? Nhị nhi ở đây, có ai cho ta chơi. Mặc kệ, ta muốn có đồ chơi! Ô, ta nhớ Nhị nhi, người ta muốn véo khuôn mặt nhắn mập mạp của muội ấy!"Trời ơi, bắt người khác làm món đồ chơi!Người ta người của Vô Tranh sơn trang đều bình thường, quả nhiên đều giống như kẻ điên, ngay cả đứa nhóc cũng có thể ra những lời khiến cho người ta sợ được.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 2 - CHƯƠNG 2 - VÔ TRANH SƠN TRANG

      Thanh Thanh từ lâu được nghe truyền thuyết về Vô Tranh sơn trang. Lần đầu tiên nghe được câu chuyện của ba vị tiểu thư, Thanh Thanh ước ao có thể nhìn thấy sáu vị kỳ nhân.Bây giờ, cư nhiên trở thành Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư, là tiểu muội muội của sáu vị kỳ nhân, chuyện này khiến cho nàng có cảm giác mình nằm mơ. tham quan Vô Tranh sơn trang, Thanh Thanh vừa thất vọng vừa ngạc nhiên. Đây là Vô Tranh sơn trang trong truyền thuyết? Nàng có tới lầm chỗ đấy chứ? Chẳng nhẽ Thuỷ Tịch Linh và Quân Tuỳ Phong lừa gạt nàng? có khả năng, bọn họ có lý do gì để làm như vậy.Cái gọi là Vô Tranh sơn trang chính là tòa tứ hợp viện*, bên trong chia làm bốn tiểu viện . Mỗi tòa nhà đều có cái sân khu vườn, trong sân có hàng liễu rủ, sạch và thanh tịnh. Có phòng khách lớn, phía sau phòng khách là năm gian phòng, mỗi gian đều có căn bếp riêng. Bốn tiểu viện nằm ở bốn hướng, ở vị trí trung tâm là khu vườn lớn, trong khu vườn có hồ nước, đình nghỉ mát, núi giả, hoa viên tuy nhưng cái gì cũng có.Bốn tiểu viện có kiến trúc hoàn toàn giống nhau, chỉ có tên gọi là khác nhau. Tiểu viện phía Đông tên là Điệp Trúc, là nơi ở của Vô Tranh sơn trang Đại tiểu thư – Bạch Mạn Điệp. Phía Tây Tương Tạ, là nơi ở của Nhị tiểu thư Diệp Lăng Tương, phía Nam Linh Các là nơi ở của Tam tiểu thư Thuỷ Tịch Linh. Tiểu viện phía Bắc chưa có tên, là nơi ở của Lưu Ly, Tiểu Sai, Phỉ Thuý– ba nha hoàn của ba vị tiểu thư.Truyền thuyết Vô tranh sơn trang rất thần bí, quả nhiên đúng là như vậy. Người bên ngoài chỉ sợ vĩnh viễn biết được, Vô Tranh sơn trang phải là trang viên khổng lồ mà giống như nông trại bình thường.Thuỷ Tịch Linh sau khi đưa Thanh Thanh thăm quan Vô Tranh sơn trang bố trí cho nàng ở lại khu vườn phía bắc."Sau này muội ở lại đây."

      Ba tỷ muội bọn họ đều có hai chỗ ở, nơi này chỉ coi là nơi ở tạm mà thôi, nhưng Vân Tứ muội muội lại còn nơi để ."Ách, cái này tốt lắm."

      Thanh Thanh ngẩn người. Ngày đầu tiên nàng đến chiếm mất nơi ở của ba nha hoàn, các nàng chắc hẳn bất mãn." có gì tốt, muội là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư, là muội muội của chúng ta, xứng đáng ở nơi này."

      Giọng của Thuỷ Tịch Linh lãnh đạm nhưng Thanh Thanh cũng để ý, nàng biết Quân phu nhân- Thuỷ tiểu thư chính là người như vậy. Theo 'Võ lâm dị văn lục' ghi lại, thiên hạ đệ nhất độc y- Độc nương tử, là Thiên Cơ Các các chủ phu nhân, trời sanh tính lãnh đạm tàn khốc, chưa bao giờ thích kết giao với người khác. Bây giờ nàng ngại mình mang thai mà làm hướng dẫn viên du lịch, còn cùng nàng nhiều lời vô nghĩa như vậy, Thanh Thanh biết nàng hoan nghênh mình."Nơi này thực rất tốt." Thanh Thanh nhìn quanh đánh giá."Phỉ Thuý, thu thập đồ đạc, từ hôm nay trở đến ở trong Linh Các.""A"

      Phỉ Thuý có chút vui, nàng muốn làm bóng đèn quấy rầy Tam tiểu thư cùng Tam gia ân ái. Thời điểm xây dựng Vô Tranh sơn trang, tự nhiên có thêm tiểu viện, nguyên nhân chính là vì muốn nha hoàn bọn họ cản trở vài vị chủ nhân ân ái!" cần ." Thanh Thanh thấy được Phỉ Thuý vui.Thuỷ Tịch Linh lạnh lùng :

      "Đây là quy củ, Lưu Ly và Tiểu Sai cũng phải rời . Nếu ngươi muốn , lưu lại hầu hạ Tứ tiểu thư."Phỉ Thúy tình nguyện nhếch miệng:

      "Tam tiểu thư, bụng người lớn như vậy, thể có em.""Tự mình suy nghĩ ."

      Hoặc là dọn ra ngoài, hoặc là lưu lại hầu hạ người khác, ý tứ của Thuỷ Tịch Linh quá ràng.Phỉ Thuý lắc lắc đầu, dường như sắp khóc."Tam tỷ, viện này chỉ có mình muội ở hình như hơi lạnh lẽo, bằng để cho nàng ở lại."

      Đây chính là , lúc trước nếu có Nhược nhi cùng nàng ở trong 'Tâm Viên' rộng lớn đó nàng nhất định hoảng sợ."Nếu muội sợ, có thể đến ở trong Bách Thái Viên của Thiên Cơ Các."

      Cảm tình của ba vị tiểu thư trong Vô Tranh sơn trang tương đối tốt, các nàng ở trong Thiên Cơ các chiếm lấy khu vườn riêng, làm nơi chuyên dụng cho các nàng. Cứ cách vài ngày, bọn họ đều đến Bách Thái Viên ở đêm để giao lưu tình cảm."Có được ?" Thiên Cơ các trong truyền thuyết a, nàng còn chưa có xem qua."Tuỳ muội muốn ở đâu cũng được, nhưng ta và Nhị tỷ rất ít khi lưu lại Bách Thái Viên, bình thường chỉ ở trong Vô Tranh sơn trang.""Ách...hay là thôi , muội ở lại nơi này."

      Bách Thái Viên có khả năng còn lớn hơn ở đây nữa, mình nàng ở còn sợ hơn."Nghĩ tên cho tiểu viện này ."

      Điệp Trúc, Tương Tạ, Linh Các – ba cái tên này là do Thuỷ Phù Dung- mẫu thân của Bạch Mạn Điệp năm đó và cũng là sư phụ của Diệp Lăng Tương và Thuỷ Tịch Linh đặt. Trước khi xuất giá, ba người các nàng vẫn dùng cái tên này, sau khi xuất giá cũng đổi tên. May mắn, trượng phu của các nàng đều là những nam nhân rất vợ, cũng so đo này nọ."Thanh Viên?" Thanh Thanh hỏi ý Thuỷ Tịch Linh."Được, nếu thấy thiếu cái gì cho ta biết."

      Là tiểu muội nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng ngoi lên làm tỷ tỷ, chiếu cố cho muội muội là lẽ đương nhiên." thiếu!" Nơi này cái gì mà chẳng có, lớn như căn nhà vậy."Sau này cứ coi đây là nhà của mình, cần khách khí với chúng ta."Gia đình, nàng ở cổ đại rốt cục cũng có gia đình của chính mình.Thanh Thanh vừa định bất chợt nghe thấy tiếng kêu:

      "Vân tứ muội...muội ở đâu?""Nhị tỷ, ở trong này."

      Theo tiếng trả lời của Thuỷ Tịch Linh, cái bóng màu lục nhanh chóng chạy vào.Diệp Lăng Tương vừa đứng lại dùng ánh mắt nhìn loạn người Thanh Thanh."Nhị tỷ." Thanh Thanh cười ngốc nghếch."Ha ha, ta lại có thêm muội muội." Diệp Nhị tiểu thư hưng phấn nắm lấy tay Thanh Thanh:

      "Vân tứ muội, Đại tỷ muội là võ lâm đệ nhất tài nữ? Trọng trách dạy dỗ Băng Băng giao lại cho muội."Thanh Thanh lại muốn té xỉu."Nhị tỷ, tỷ quá đề cao muội rồi."

      Võ lâm đệ nhất tài nữ? Ông trời, giết nàng ! Người trong Vô Tranh sơn trang ai cũng được xưng là võ lâm đệ nhất, nhưng Điệp tỷ cũng cần tung hô nàng là võ lâm đệ nhất tài nữ a,đệ nhất mỹ nữ có được ?Diệp Nhị tiểu thư lắc lắc đầu:

      " , ta tin tưởng cách nhìn người của Đại tỷ. Người có thể khiến cho Đại tỷ nhận làm nghĩa muội, nhất định phải có chỗ hơn người.""Ách...ta..."

      Có lầm đây? Đối với văn học cổ đại, nàng quả thực chỉ biết có nửa chữ."Nhị tỷ"

      Thuỷ Tịch Linh lên tiếng chuyện;

      "Từ nay về sau, nơi này gọi là Thanh Viên, là chỗ ở của Tứ muội, để cho Tiểu Sai dọn ra ngoài."

      Tiểu Sai chính là nha hoàn của Diệp Lăng Tương."Ta biết." Diệp Lăng Tương vỗ vỗ vai Thanh Thanh:

      "Thanh Thanh a, sau này kẻ nào dám khi dễ muội, chúng ta thay muội ra mặt, ta đánh lại còn có Nhị tỷ phu của muội. Tôn chỉ của Vô Tranh sơn trang chúng ta là: chỉ có chúng ta bắt nạt người khác, có kẻ khác dám bắt nạt chúng ta!"

      Diệp Lăng Tượng tự vỗ ngực, thiếu chút nữa khiến mình bị nội thương.Diệp Lăng Tương đối với nàng vừa ấm áp lại thân thiện, giống hệt như tỷ muội tốt quen biết nhiều năm. Khoé miệng Thanh Thanh khỏi cong lên, cười hiểu ý.Ở cổ đại, nàng tìm được gia đình thực ."Cám ơn Nhị tỷ.""Đừng khách khí a. thôi, ta đưa muội đến nhà ta, nhìn chút phu quân cùng nữ nhi của ta. Ta cho muội nha, phu quân ta nhìn có vẻ lãnh khốc, nhưng kỳ thực chỉ là con hổ giấy, đừng sợ . Nữ nhi của ta trông có vẻ đáng , kỳ thực nghịch như quỷ sứ, là con quỷ , còn có nha hoàn Tiểu Sai..."

      Diệp Lăng Tương ôm bả vai của Thanh Thanh ra ngoài, trong miệng liên miên ngừng, giống hệt như đứa trẻ ba tuổi.Thuỷ Tịch Linh bất đắc dĩ lắc đầu, được Phỉ Thuý đỡ theo phía sau.

      *Tứ hợp viện (THV) là hình thức cư trú của người dân Bắc Kinh (BK). Tại sao gọi là THV, là vì cụm kiến trúc hình chữ nhật, tứ phía đông, nam, tây, bắc đều xây nhà, bốn hướng nhà đó vây lại, ở giữa là sân rộng, dùng chung cho có bốn ngôi nhà.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 2 - CHƯƠNG 3 - TRĂM NGÀN PHIỀN NÃO

      Giang hồ đồn đãi vẫn cứ là giang hồ đồn đãi, có đến 99% là giả, chỉ có 1%...có khả năng là ! Chú ý, đây chỉ là có khả năng, cũng nhất định là .Giang hồ đồn đại: Sáu vị chủ nhân của Vô Tranh sơn trang lòng dạ độc ác, giết người chớp mắt, tàn nhẫn, dã man.Giang hồ đồn đại: Vô Tranh sơn trang được xây dựng vô cùng lộng lẫy, những người giàu nhất trong giang hồ như Các chủ của võ lâm đệ nhất tình báo Thiên Cơ Các, thiên hạ đệ nhất sát thủ, thiên hạ đệ nhất độc y đều là người của Vô Tranh sơn trang.Giang hồ đồn đại: Những võ lâm bí tịch và những đồ quý giá nhất của thiên hạ đệ nhất kiếm, thiên hạ đệ nhất xảo thủ đầu cất giấu ở trong Vô Tranh sơn trang.Giang hồ đồn đại... giang hồ, những truyền thuyết về Vô Tranh sơn trang như lá bay đầy trời. Nhưng bọn họ lại Vô Tranh sơn trang Nhị tiểu thư là người nhiệt tình, tuy rằng có chút điên điên khùng khùng nhưng tấm lòng lại vô cùng tốt. Nhị trang chủ Vô Tranh sơn trang, trước kia là thiên hạ đệ nhất sát thủ, vợ phát cuồng, điển hình của dạng nam nhân tốt sớm tuyệt chủng, lại còn là vú em siêu cấp nữa chứ. Nhìn theo mọi phương diện mà , đều là tấm gương sáng cho các nam nhân khác noi theo.Vô Tranh sơn trang Tam tiểu thư tính tình lãnh đạm, coi mạng người là chuyện vặt nhưng đối với tỷ muội cùng người thân coi như sinh mạng của chính mình.Truyền thuyết Tam trang chủ của Vô Tranh sơn trang tiền như mạng, phong lưu thành tánh. Tam trang chủ nhìn có vẻ lỗ mãng nhưng kỳ thực trầm ổn thận trọng. Cợt nhả, nhưng đối với thê tử quý có thừa. thể phủ nhận những người trong Vô Tranh sơn trang đều giống như người bình thường. Thiên hạ đệ nhất sát thủ lãnh khốc nhưng hay đùa giỡn, thiên hạ đệ nhất xảo thủ nóng nảy mà ngây thơ. Thiên Cơ các chủ nhiều chuyện nhưng có năng lực và trách nhiệm. Thiên hạ đệ nhất độc y lạnh lùng nhưng trọng nghĩa khí. Mỗi người bọn họ đều khác với người thường nhưng đều trọng tình trọng nghĩa. Đối với người ngoài có thể ra tay tàn nhẫn nhưng đối với người trong nhà lại có tình có nghĩa, có thể vì người nhà mà tiếc mạng sống.Thanh Thanh sống trong Vô Tranh sơn trang hơn nửa tháng, ai coi nàng là người ngoài. Mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chuyện phiếm, cùng nhau trêu đùa Lãnh Băng Băng.Ngay cả thiên hạ đệ nhất sát thủ Lãnh Tuyệt Cuồng lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết cũng coi nàng là người nhà. Đối đãi với Thủy Tịch Linh như thế nào đối đãi với nàng y như vậy.Sống chung với nhóm người như bọn họ có lẽ có chút quen, nhưng nàng cảm nhận được niềm vui cùng cảm giác ấm áp của gia đình.Tuy sống hai mươi mấy năm đời, lại ở Vô Tranh sơn trang có mấy ngày, nhưng đây là nơi đầu tiên cho nàng cảm giác của gia đình. Trong nửa tháng ngắn ngủi, nàng hề nghĩ đến việc rời , sớm xem Vô Tranh sơn trang trở thành gia đình đích thực của mình.Ở Vô Tranh sơn trang, bọn họ chỉ như đám người thường. có thiên hạ đệ nhất sát thủ, cũng có thiên hạ đệ nhất độc y, bọn họ sống cuộc sống như người bình thường, hưởng thụ cảm giác ấm áp như những người bình thường.Nghe cái tên Vô Tranh sơn trang này là do Điệp tỷ đặt, ý tranh giành với đời, thứ mà nàng muốn, chính là cuộc sống giản dị giống như tại?Mấy ngày nay Thuỷ Tịch Linh nôn ọe đến lợi hại, tuy nàng thân là thiên hạ đệ nhất độc y nhưng cũng chỉ có thể giảm bớt bệnh trạng. Quân Tuỳ Phong vợ như mạng, đem nàng cột vào giường, cho phép đâu hết.So với Thuỷ Tịch Linh, Diệp Lăng Tương có vẻ thoải mái hơn, đem đứa giao cho vú em chuyên nghiệp, còn mình suốt ngày chạy đến bên cạnh Thanh Thanh.Diệp Lăng Tương từ có bằng hữu, đột nhiên có thêm muội muội, tất nhiên là phải hưng phấn rồi."Chúng ta ra ngoài chơi ."

      Vừa nếm xong điểm tâm, Diệp Lăng Tương có việc gì liền chạy đến Thanh Viên dụ dỗ Thanh Thanh."Chuyện này tốt lắm đâu."

      Mỗi lần Diệp Lăng Tương chuồn đều xảy ra rắc rối, Lãnh Tuyệt Cuồng giống như bóng ma đuổi theo phía sau, phương thức sống của đôi vợ chồng này là...Diệp Lăng Tương cười gian:

      "Có gì tốt, Nhị tỷ phu của muội ru đứa ngủ, chúng ta xa chút, tìm thấy."Thanh Thanh dở khóc dở cười:

      "Nhị tỷ, tỷ là mẫu thân của Băng Băng, thể thường xuyên bỏ mặc nó."Diệp Lăng Tương xìu mặt:

      "Con quỷ đó mỗi ngày đều quấn quýt lấy ta, rất phiền, cho nên ta muốn bỏ trốn, để cho nó tìm thấy ta." Đôi mắt Diệp Lăng Tương bừng sáng:


      "Như vậy cũng tốt, chúng ta đến Giang Nam chơi !""A?"

      Thanh Thanh há hốc miệng, biểu tình giống như vừa gặp quỷ. Giang Nam? phải Nhị tỷ phu cũng đuổi đường đến tận Giang Nam hay sao. Người biết còn tưởng thiên hạ đệ nhất sát thủ lại tái xuất giang hồ.Diệp Lăng Tương có chú ý đến biểu tình của Thanh Thanh, vẫn tiếp tục :

      "Muội biết , ta sớm muốn , nhưng là cái tên đầu gỗ kia cho ta . Ta nghĩ tìm người khác cùng với ta, lại tìm thấy."

      Cho nên đến tìm Thanh Thanh."Ách...Chuyện này, Nhị tỷ, sau này hẵng ."

      Nếu nàng dám theo, bị Nhị tỷ phu mắng chết mới là lạ!"Tại sao phải để đến sau này? Bây giờ cũng tốt."

      Diệp Lăng Tương túm lấy áo của Thanh Thanh, xem tư thế kia, có lẽ chuẩn bị ngay."Nhị tỷ..." Thanh Thanh tròng mắt vừa chuyển:

      " bằng như vậy, tỷ dạy muội võ công a?"

      Đây tuyệt đối phải kế tạm thời mà từ lâu nàng muốn học."Dạy muội?" Diệp Lăng Tương hưng phấn giống như đứa ."Đúng vậy, tỷ nhìn muội xem, muội là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư, làm sao lại có thể biết võ công? Nếu muội ra ngoài mà bị người ta bắt nạt, phải làm mất thể diện của Vô Tranh sơn trang rồi sao."

      Nửa tháng, Thanh Thanh hiểu quá tính tình của Diệp Lăng Tương, xác định chuẩn xác yếu điểm của nàng."Nhưng thời gian?" Diệp Lăng Tương hào khí như mây, vỗ vỗ bộ ngực:

      " tại dạy!""A...nhanh như vậy sao?""Đương nhiên, trước tiên ta dạy muội khinh công, võ công của ta được tốt lắm, khinh công còn tàm tạm. Muội muốn học võ công để Nhị tỷ phu hoặc Đại tỷ phu dạy, tìm Đại tỷ cũng được. đúng, Đại tỷ phu cùng Đại tỷ bây giờ đường về nhà tìm nữ nhi, còn chưa có trở về đâu." Diệp Lăng Tương vừa vừa kéo Thanh Thanh vào trong sân." là bây giờ?""Đương nhiên."Học võ công thực phải dễ a, học khinh công lại càng khó, Diệp lão sư dạy khinh công bước đầu tiên cư nhiên là...trèo tường.Theo cách của Diệp lão sư, trèo tường là muốn huấn luyện tốc độ của nàng. Đương nhiên, phương thức trèo tường của nàng cũng bình thường. Trước tiên chạy đoạn lấy đà, sau đó là đạp lên mặt tường, tiếp theo nữa là nhảy lên phía bức tường. Đây là bước đầu tiên để luyện khinh công, nghe rất nhiều cao thủ đề luyện như vậy.Diệp Lăng Tương làm gì chỉ có ba phút nhiệt tình, nhưng khi chú tâm vào việc gì chỉ khi lằm tốt mới bằng lòng cho qua.Diệp Lăng Tương nàng trước nay đều làm đồ đệ, khó khăn lắm mới được làm sư phụ, đương nhiên mười phần nhiệt tình.Kiên nhẫn huấn luyện Thanh Thanh cả buổi chiều, thề khi nào Thanh Thanh bay qua tường mới bỏ qua.Cho dù là người có thiên phú về võ học, chỉ sợ cũng cần đến ba ngày để bay qua, gì đến tư chất hạng trung như Thanh Thanh.Diệp Lăng Tương nóng lòng muốn thấy kết quả, phương thức mà nàng dùng để huấn luyện Thanh Thanh chỉ có thể hình dung bằng hai chữ 'ma quỷ'. Luyện suốt nửa ngày, cơ hồ khiến Thanh Thanh mệt muốn chết.Hoàng hôn, Thanh Thanh kéo lê tấm thân mệt mỏi, đem khuôn mặt khổ qua tiến đến trước mặt Diệp Lăng Tương:

      "Nhị tỷ, muội đói bụng, để ngày mai luyện tiếp được ?"" được!" Diệp Lăng Tương đỡ lấy thân thể Thanh Thanh:

      "Tiểu muội, võ công của muội quá kém, muội muốn mất mặt đấy chứ, vậy mau luyện !"

      Công phu mèo què của Thanh Thanh so với công phu vốn rối tinh rối mù của Phỉ Thuý còn kém hơn."Nhị tỷ, Tiểu Sai hẳn là chuẩn bị xong cơm chiều, muội rất đói."

      Thanh Thanh sắp khóc đến nơi, nàng còn chút sức lực nào nữa.Chẳng những toàn thân có sức mà khắp mình mẩy đều bị thương, còn tiếp tục luyện nữa chắc nàng tàn phế mất!" dược, chúng ta đừng ăn vội, muội bay qua mặt tường này rồi tiếp." Diệp Lăng Tương kiên quyết cự tuyệt."Nhị tỷ."

      Thanh Thanh dùng ngón tay chỉ chỉ vào bản thân mình, hỏi với bộ dạng đáng thương:

      "Thấy trong mắt muội có cái gì ?"" thấy gì cả!" Diệp Lăng Tương ngốc nghếch lắc đầu."Nước mắt." Đôi mắt của Thanh Thanh quả thực rơi ra vài giọt nước mắt:

      "Đó là nước mắt đói khát!""A? Muội khóc vì đói?""Nhị tỷ...Muội muốn ăn cơm!"

      Trong giọng của Thanh Thanh mang theo vài tiếng nức nở, nghe có vẻ là lạ, có phần giống như tiếng của nữ quỷ trong phim truyền hình." được.""Nhị tỷ, luyện võ thể sớm chiều, thân khinh công của tỷ luyện bao nhiêu năm a? Muốn muội được như tỷ là có khả năng.""Lăng Tương, Tứ muội có lý."Vùa quay đầu lại, vú em siêu cấp ôm Lãnh Băng Băng ba tuổi đứng trước cửa Thanh viên. Bộ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, làm như cả thế giới này thiếu tiền."Nhị tỷ phu, huynh quá đúng." Thanh Thanh thiếu chút nữa quỳ xuống đạp đầu tạ ơn.Diệp Lăng Tương hờn giận chu mỏ:

      "Được thôi được thôi, ngày mai luyện tiếp.""Trời ơi, ta tự do!"

      Nàng dường như vì mừng quá mà khóc, đúng, phải đó là cảm giác của người trong sa mạc, lúc sắp khát mà chết tự nhiên nhìn thấy lọ nước khoáng ướp lạnh."Nương, nương ôm cái."

      Lãnh Băng Băng vừa thấy mẫu thân hua hua cánh tay mập mạp đòi bế."Cho nàng." Lãnh Tuyệt Cuồng đem nữ nhi nhét vào lòng Diệp Lăng Tương, liếc mắt nhìn nàng cái:

      "Nó tìm nàng cả ngày."Diệp Lăng Tương bĩu môi:

      "Tại sao ngày nào nó cũng quấn lấy ta, khiến ta mỗi ngày đều phải chạy loạn.""Nàng là mẫu thân của nó, nó quấn nàng quấn ai."

      Lãnh Tuyệt Cuồng quay đầu lại cho nàng câu trả lời ràng.Diệp Lăng Tương bất mãn, trừng mắt nhìn Lãnh Băng Băng:

      "Nữ nhi quấn quýt lấy ta, chàng cũng quấn quýt lấy ta, phụ tử hai người cả ngày quấn lấy ta, đến chút tự do cũng có!"Lãnh Tuyệt Cuồng đón lấy nữ nhi, ánh mắt khỏi dịu :

      "Ta sợ nàng gặp rắc rối."

      Nàng thực thể khiến người ta bớt lo, từ sau ngày quen biết, lúc nào là gây phiền phức. nhà ba người, là hạnh phúc a.Thanh Thanh thở dài sâu:

      "Nhị tỷ, kỳ thực tỷ rất hạnh phúc."

      Ở nơi này nàng tìm được cảm giác của gia đình, nhưng lại thực gia đình của riêng mình. Vô Tranh sơn trang, đến cuối cùng cũng phải nơi nàng nên sống."Hắc hắc." Diệp Lăng Tương cười ngượng, hai tay ôm lấy thắt lưng trượng phu:

      "Ta biết, ta biết mình rất hạnh phúc, gả cho nam nhân rất tốt."Lãnh Tuyệt Cuồng gì thêm, thản nhiên liếc nhìn nàng cái, đáy mắt xẹt qua tia ấm áp cùng ý cười thoả mãn."Thực hâm mộ a."

      Thanh Thanh cảm thán. Nàng cùng Nhị tỷ ngốc nghếch giống nhau, Nhị tỷ gặp được Nhị tỷ phu, còn nàng sao? Nam nhân thương nàng bây giờ ở nơi nào?"Đại tỷ cùng Đại tỷ phu cũng rất hạnh phúc, nếu muội thấy bộ dạng ân ái của bọn họ càng hâm mộ hơn."Đôi mắt Thanh Thanh ảm đạm, khoé miệng cười khổ:

      "Ba vị tỷ tỷ đều có thiên hạ vô song của riêng mình? Còn thiên hạ vô song của muội biết ở đâu?"

      Đoạn đại ca của nàng, nam nhân mà nàng thương chỉ sợ sớm lấy người khác."Yên tâm, muội có thiên hạ vô song của riêng mình."

      Diệp Lăng Tương tuỳ tiện vỗ vai nàng, để ý đến vẻ ảm đạm mặt nàng.Lãnh Tuyệt Cuồng sâu sắc hơn, phát ra cảm xúc của Thanh Thanh:

      "Có chuyện gì muội có thể với Nhị tỷ, chúng ta giúp muội."Thanh Thanh đương nhiên hiểu được ý tứ của , nàng cười khẽ, lắc lắc đầu:

      " có việc gì."

      Thiên hạ đệ nhất sát thủ quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả đôi mắt cũng là số ." ăn cơm." cũng muốn nhiều chuyện, trở lại vấn đề chính."Mọi người ăn trước, muội muốn yên tĩnh mình."

      Nàng ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, ánh mắt phủ tầng buồn thảm."A..." Diệp Lăng Tương định chuyện bị Lãnh Tuyệt Cuồng chặn họng:

      " thôi!""Thanh Thanh, mau tới, chúng ta chờ muội, Uy...Chàng túm ta làm gì, chàng ở trước mặt đứa hôn trộm người ta."

      Giọng của Diệp Lăng Tương càng lúc càng xa, cho đến khi còn nghe thấy tiếng.Thanh Thanh quay đầu nhìn nơi nhà bọn họ vừa biến mất, khoé miệng hơi nhếch lên, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.Rời khỏi Đoạn đại ca bốn tháng, biết có khoẻ ? còn nhớ nàng ? Hay quên mất nàng rồi?Vốn dĩ chỉ coi nàng là huynh đệ, trong cuộc sống của , nàng chỉ là khách qua đường, hay chỉ là trao đổi. Có lẽ, Đoạn đại ca sớm quên nàng. quên Tần huynh đệ ngốc nghếch, quên mất nữ tử cùng đêm triền miên. Có lẽ, chuyện nàng là nữ tử cùng ân ái suốt đêm cũng hề biết!Việc đau khổ nhất đời này phải là hận tình cừu, càng phải sinh ly tử biệt, mà là hai người chỉ mới gặp thoáng qua nhưng mãi mãi thể quên được nhau. có thể quên, còn nàng sao?Vô tình bất tự đa tình khổThốn hoàn thành thiên ti vạn lũThiên nhai địa giác hữu cùng thờiChích hữu tương tư vô tận xứ.(vô tình giống đa tình khổMỗi tấc đều có ngàn vạn sầuNúi non nơi xa có tận cùngChỉ có tương tương là vô tận )Chỉ có tương tư là vô tận a, vết thương trong lòng nàng, đến khi nào mới có thể hàn gắn?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :