1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TUYỆT THẾ MỊ PHU NHÂN - SỞ SỞ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 25 - GIỮA ĐƯỜNG GẶP CƯỚP

      Thanh Thanh vẫn nghĩ thế giới võ hiệp lúc nào cũng tràn ngập kích thích và đầy màu sắc. Nàng ảo tưởng đường có thể gặp được bang phái đánh nhau hay cao thủ quyết đấu. Thanh Thanh nàng nhảy ra ngăn chặn cuộc chiến giữa các bang phái, rồi người ta vô cùng cảm kích mà mời lão nhân gia nàng lên làm bang chủ, hoặc là thừa dịp hai vị cao thủ đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, nàng nhảy ra đánh cho mỗi tên mấy quyền, từ nay về sau phải danh chấn giang hồ hay sao!

      Nhưng nàng sai rồi, quá sai rồi! giang hồ lấy đâu ra lắm chuyện tranh đấu như vậy, lại càng có nhiều cao thủ quyết đấu, cho dù có, cũng đến phiên nàng gặp phải.

      Cho dù gặp được với công phu của nàng phải chạy trốn cũng bị người ta đánh. May mắn, nàng gặp phải tình huống đó.

      Nhưng cũng vì gặp được mà nàng cảm thấy có chút thất vọng. có mấy người đại có cơ hội tự mình trải nghiệm thế giới võ hiệp.

      Nàng cùng Đoạn Tiêu giống như khách du lịch thăm thú cảnh đẹp trong thiên hạ, cùng thế giới giang hồ hề có nửa điểm quan hệ.

      Nàng biết Đoạn Tiêu bận rộn cái gì, mỗi lần đến thành hay trấn nào đó, đều an bài cho nàng ở trong khách điếm, sau đó lập tức chuồn mất. Có khi 10 phút quay lại nhưng cũng có lúc bình minh mới trở về.


      Nàng hỏi làm gì vì biết mình có tư cách để hỏi. Nếu có lòng cho nàng biết tức tự .

      Ở chung với Đoạn Tiêu càng lâu, nàng càng cảm thấy bí mật thể để ai biết. Cho đến tận bây giờ, ngoại trừ biết gọi là Đoạn Tiêu ra nàng hoàn toàn biết thêm bất cứ điều gì nữa cả!

      hỏi lai lịch cùng gia thế của nàng, nàng cũng thể biết xấu hổ mà hỏi .

      Thanh Thanh ngốc, nàng cảm giác được Đoạn Tiêu có nhiều chuyện khó . muốn cho nàng biết thân phận cùng gia cảnh của mình, cũng muốn hỏi lai lịch của nàng. hỏi nàng, ngược lại hy vọng nàng đừng hỏi . Thanh Thanh cố gắng chế tò mò của mình, nhưng cuối cũng cũng nhịn nổi!

      "Đoạn đại ca, huynh muốn ra ngoài sao?"

      Sau khi thu xếp ổn thoả cho nàng, Đoạn Tiêu lại giống như thường lệ chuẩn bị ra ngoài. Thanh Thanh muốn tiếp tục giữ thái độ trầm mặc nữa mà quyết tâm hỏi những chuyện trước đây mình vẫn rất muốn biết.

      "Đúng." Đoạn Tiêu muốn trả lời dài dòng.

      "Đoạn đại ca, rốt cuộc huynh muốn làm cái gì? Huynh cứ thần thần bí bí như vậy khiến cho ta rất lo lắng a." Thanh Thanh lôi kéo ống tay áo của Đoạn Tiêu, giống như đứa vòi vĩnh kẹo đường, hoàn toàn hiển lộ ra vẻ kiều mị của nữ nhân.

      Đoạn Tiêu xoay người, cười dịu dàng:

      " ngày nào đó ngươi biết."

      "Ta biết biết bây giờ cơ." Thanh Thanh làm nũng lôi kéo .

      "Buông ra, ta muốn ra ngoài. Nếu mệt mỏi nghỉ ngơi sớm ."

      Đoạn Tiêu xong nhàng đẩy tay nàng ra.

      " cần."

      Thanh Thanh quýnh lên, hoàn toàn quên mất mình cải trang làm nam nhân, nàng giống như con rắn quấn lấy người , gắt gao ôm .

      " cho ta biết, nếu ta buông!"

      Đoạn Tiêu cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhắn mềm mại, đáng của nàng gần trong gang tấc. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, cái lưỡi thơm tho lộ ra nửa, giống như đoá hoa túc nở rộ, có sức cám dỗ chết người.

      Thân hình '' mềm mại, ôm vào nhất định rất thoải mái.

      người '' có mùi thơm, giống như hương hoa.

      Cái miệng nhắn hồng hồng của '', cần hôn cũng biết rất ngọt.

      Ông trời ơi, sao tự nhiên Đoạn Tiêu ta lại có cái ý nghĩ bình thường này! Tên nhóc đó là nam nhân a, ta như thế nào lại....

      Vì ngăn cho mình suy nghĩ lan man, Đoạn Tiêu dùng tay đẩy Thanh Thanh:

      "Tránh ra!"

      Đoạn Tiêu thở dốc, tức giận, giận bản thân mình!

      Thanh Thanh đột nhiên bị đẩy ra, nàng cho rằng Đoạn Tiêu chán ghét mình, bực bội chu mỏ:

      "Đoạn đại ca, ta đáng ghét như vậy sao?"

      Cái miệng nhắn chu ra khiến cho nàng càng thêm phần quyến rũ.

      "Ta trước."

      Đoạn Tiêu dám nhìn nàng thêm phút nào nữa, nhanh nhanh chóng chóng lẩn .

      May mà có cơ hội chạy thoát. Nếu Đoạn Tiêu cũng dám tưởng tượng nếu mình còn ở lại bên cạnh '' lúc nữa xảy ra chuyện gì. sợ mình nổi lên thú tính lột sạch quần áo của tên nhóc đó rồi ăn luôn.

      "Mình đáng sợ vậy sao?"

      Thanh Thanh cúi đầu xuống, cẩn thận đánh giá bản thân từ dưới lên .

      ***

      Đoạn Tiêu bình thường, rất rất bình thường!

      Từ ba ngày trước khi Thanh Thanh hỏi ra ngoài làm gì, đối với nàng trở nên lạnh lùng và thản nhiên. Cùng nàng chuyện mà mặt cứ lạnh như tiền. Người biết còn tưởng bọn họ là kẻ thù, mà Thanh Thanh chính là con tin bị bắt giữ.

      Thanh Thanh hối hận, sớm biết biến thành bộ dạng này dù có đánh chết nàng cũng hỏi ra ngoài làm cái gì.

      là hoàng đế cũng tốt, là ăn trộm cũng được, chả liên quan gì đến nàng. Chỉ cần đối xử tốt với nàng là được rồi!

      Đối tốt với nàng? Chỉ có cầu như vậy mà cũng được sao?

      Đoạn đại ca luôn cười tủm tỉm, đối với mọi người dường như rất tốt. Chú ý, cái này là 'dường như', ngoài mặt tốt, nhưng ai biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

      Nếu nàng trở thành thê tử của Đoạn đại ca, có thể chỉ đối xử tốt với mình nàng thôi ?

      Đoạn đại ca rất dịu dàng, đối xử với thê tử của mình nhất định rất tốt.

      gả cho Mộ Dung Thiên Lý, cùng với Đoạn đại ca cũng phải là sai lầm. Tuy biết võ công của Đoạn đại ca như thế nào, nhưng rất tuấn tú, lại lắm tiền nữa.

      Chỉ cần là kẻ có mắt đều thấy được rất đẹp trai.

      Đoạn Tiêu rộng rãi, tiện tay lấy trong người ra cũng là ngân phiếu mấy vạn lượng. Theo suy nghĩ của nàng, nếu có tiền khác nào địa ngục.

      Nàng nghĩ ngợi lung tung, bọn họ chỉ quen nhau có tháng, ngay cả việc làm gì nàng cũng hề hay biết, vậy mà trong đầu còn có ý muốn gả cho , đúng là bệnh a!

      Thanh Thanh vụng trộm liếc mắt đánh giá Đoạn Tiêu phía trước, ý niệm trong đầu càng lúc càng tà ác.

      rất đẹp trai a, là nam nhân đẹp nhất mà nàng gặp.

      Dịu dàng, lắm tiền, đẹp trai, đây chính là mẫu người mà nàng thích, có nên câu dẫn nhỉ?

      "Ngươi suy nghĩ cái gì?"

      Giọng đầy mê hoặc của Đoạn Tiêu vang lên bên tai nàng, Thanh Thanh lập tức ngẩng đầu, phát gương mặt Đoạn Tiêu gần trong gang tấc.

      Doạ người a, kề sát vậy mà nàng cũng biết, nếu cho biết nàng suy nghĩ cái gì ...

      Thanh Thanh cười gượng:

      "Thực xin lỗi, ta nghĩ xem nên làm cái gì."

      Ông trời phù hộ, đừng để cho biết nàng nghĩ cái gì!

      "Ta còn tưởng chuyện gì mà khiến ngươi nghĩ đến nhập thần như vậy?"

      " có gì."

      Làm sao được việc nàng muốn gả cho a.

      Đoạn Tiêu thản nhiên ;

      " mau, tìm chỗ trú mưa!"

      "Trú mưa?"

      Đoạn Tiêu xong, Thanh Thanh mới phát giác trời sắp mưa. Hai người bọn họ ở vùng núi hoang vu, có khả năng bị ướt sũng.

      Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng, Đoạn Tiêu cười rộ lên:

      "Chúng ta cần tìm chỗ trú mưa." Trong lơ đãng, lại toát ra dịu dàng.

      Vốn dĩ định hạ quyết tâm lạnh nhạt với tên tiểu tử đó nhưng làm được a. Nếu mọi việc còn tiếp tục phát triển nữa, sớm hay muộn cũng đem tên nhóc đó ra ăn sạch . Ông trời, mỹ nữ, muốn phát sinh hứng thú với nam nhân!

      Đoạn đại ca lại cười với nàng, Thanh Thanh nhếch môi, cười đến động lòng người.

      đối với nàng vẫn dịu dàng như cũ, trái tim của Thanh Thanh cuối cùng cũng dịu xuống.

      Lúc tâm tình của nàng rất tốt, lại có kẻ cố tình đến phá hoại khí.

      "Đường này do ta mở.

      Cây này do ta trồng.

      Nếu mà muốn qua đây.

      Phải để tiền ở lại."

      Di, câu này nghe quen quen a.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 26 - VỐN LÀ NỮ NHÂN

      Sau đoạn trồng cây và mở đường là ba tên đại hán từ ven đường nhảy ra. Ba tên râu ria, trong tay còn cầm cây đao rỉ sét. Nhân vật giống , còn đạo cụ hơi kém chút.

      Thanh Thanh trợn mắt, nhổ cây cỏ để lên miệng cắn:

      "Uy, các ngươi có biết những lời thoại mà các ngươi vừa lỗi thời rồi ?"

      Bộ dáng của Thanh Thanh so với ba tên cường đạo kia còn giống cường đạo hơn!

      tên trong số đó vung đao lên:

      "Bớt nhảm , đem những thứ quý giá mang ra đây!"

      Đao rỉ, đừng chém người, chém kiến còn khó!

      Cướp bóc? Thanh Thanh đâu phải chưa từng thấy qua. Lúc còn ở đại nàng từng gặp qua mấy lần. Hơn nữa mấy vị huynh đệ muốn cướp bóc của nàng ăn cơm tù hết trơn, nghe bây giờ vẫn còn trong trại cải tạo.

      "Lão huynh a, nhìn ngươi như vậy làm cường đạo cái nỗi gì?"

      Thanh Thanh chỉ vào cây đao rỉ:

      "Ngươi xem, đao rỉ sắt, muốn cướp bóc, ngươi kiếm đạo cụ tốt hơn chút, ok?"

      Thanh Thanh cho chúng ánh mắt rang: "Ngu ngốc!"

      "Tiểu tử!"

      Cường đạo quýnh lên, đem đao đặt lên cổ nàng:

      " nhảm ít thôi, đem tiền ra đây!"

      "Đòi tiền có."

      Thanh Thanh khoanh tay: "Đòi mạng...cũng có."

      Đao tồi như vậy cùng lắm chỉ rách da thôi!

      "Đem những thứ đáng giá bỏ ra đây, nếu ta giết !" Cường đoạ uy hiếp Thanh Thanh thành, đổi sang uy hiếp Đoạn Tiêu.

      Đoạn Tiêu cười như cười, nhìn Thanh Thanh biểu diễn, thèm để ý đến tên cường đạo.

      Dám cướp bóc võ lâm chí tôn Minh Vương cùng Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư, chính là tự tìm đường chết!

      "Lấy ra, bẩn muốn chết!"

      Thanh Thanh đẩy đao của ra:

      "Hàng ngày cố gắng luyện tập, còn làm cường đạo cái gì? Ngươi chết !"

      Đao của bẩn như vậy, chỉ nhìn thôi cũng thấy thoải mái, về sau trước khi cướp cũng nên sắm cây đao cho tốt!

      "Ngươi..." Tên cường đạo bốc hoả, vung đao chém xuống.

      Thanh Thanh nhàng tránh , chỉ vào mũi mắng to:

      "Ta đại ca, ngươi tu dưỡng tệ quá. Người ta đâu có đứng im cho ngươi chém, cướp bóc cũng phải có chất lượng chứ!"

      Thanh Thanh ngoắc ngoắc tay:

      "Muốn biết làm cường đạo phải chú ý điểm gì ? Lại đây, ta dạy cho ngươi chút."

      Ba tên cường đạo trợn tròn mắt, cướp nhiều năm như vậy, bọn chúng chưa từng gặp qua kẻ nào như thế.=!

      "Tiểu tử thối, ngươi dám đùa cợt chúng ta!"

      trong số ba tên cường đạo vung đao chém về phía Thanh Thanh, muốn đem nàng bổ thành hai nửa.

      Thanh Thanh nhanh chóng tránh né, nàng vừa mới né xong nghe thấy thanh kì quái. Giống như tiếng gió, lại giống như tiếng kêu của động vật. Thanh kia lạnh buốt, Thanh Thanh nghe được dựng tóc gáy.

      Chờ khi Thanh Thanh hồi phục tinh thần ba tên cường đạo kia ngã mặt đất. mặt mỗi tên đều có vệt máu, kéo dài từ đỉnh đầu xuống. Chỉ nghe 'ba' tiếng, ba tên cường đạo biến thành sáu mảnh.

      Thanh Thanh ngẩn ngơ đứng tại chỗ, há hốc miệng.

      Cảnh tượng trước mặt quả đẫm máu, còn rất bạo lực. Đột nhiên nhìn thấy máu khiến nàng chịu được, càng khó có thể chấp nhận việc đem người khác chém làm hai mảnh.

      Thanh Thanh từ từ quay đầu lại, đem ánh mắt chuyển lên người Đoạn Tiêu. Đôi môi khiêu gợi của nhếch lên, cười rất bí hiểm, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

      Thần a, Đoạn Tiêu rốt cuộc là loại người nào? Trong mắt Thanh Thanh bây giờ, chính là tên sát nhân điên cuồng!

      "A..."

      Năng lực thừa nhận quá yếu, Thanh Thanh cuối cùng cũng ngất xỉu. Trước khi nàng ngã vật xuống, Đoạn Tiêu ôm lấy nàng.

      Trước khi ngất xỉu, Thanh Thanh còn nghĩ, má ơi, quả thực là cao thủ võ lâm, tốc độ thực con bà nó nhanh!

      ***

      Có lẽ ông trời muốn trêu tức bọn họ, Thanh Thanh vừa mới ngất xỉu lúc trời bắt đầu đổ mưa. Sau vài phút, mưa chuyển thành mưa lớn. Từng giọt từng giọt giống như viên đá cứng rắn làm cho Đoạn Tiêu bị đau.

      Gần đây có nơi trú mưa, Đoạn Tiêu lo lắng Thanh Thanh bị hạt mưa làm đau, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, lấy thân thể che mưa cho nàng. Rất tiếc Thanh Thanh nhìn thấy tình cảnh này, nếu nàng nhất định lấy thân báo đáp.

      trong mưa nửa giờ, cuối cùng Đoạn Tiêu cũng tìm được căn phòng của thợ săn để lại. Trong phòng phủ đầy tro bụi, có lẽ lâu lắm rồi có người đến ở. Mặc dù có người ở nhưng mọi thứ lại rất đầy đủ. Đoạn Tiêu tìm được tấm chăn đệm sạch , nhàng đặt Thanh Thanh lên giường.

      Toàn thân Thanh Thanh ướt đẫm, quần áo vốn rộng thùng thình giờ bó sát vào người, những đường cong mê người dần dần hiển lộ.

      Kỳ quái, thân thể tên nhóc này tại sao lại uốn lượn giống như nữ nhân? Chẳng nhẽ mắt bị mờ sao? Nhất định là vậy!

      "Lạnh a."

      Trong hôn mê, Thanh Thanh co rúm người lại, giọng nỉ non.

      Tên nhóc toàn thân ướt đẫm, đương nhiên phải lạnh rồi.

      Đoạn Tiêu hề chần chờ, lập tức lột quần áo của nàng.

      Hình như nhóc con này càng lúc càng giống nữ nhân? Chẳng lẽ phát sốt?

      Cởi áo ngoài ra, cư nhiên lộ ra mảng màu xanh nước biển...cái yếm.

      Đoạn Tiêu trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm vào người nàng, biết nên làm cái gì bây giờ.

      Cái yếm màu xanh nước biển bị mưa làm ướt nhẹp bó sát vào người, bộ ngực sữa căng tròn hoàn toàn hiển lộ, nụ hoa hồng phấn đứng thẳng nở rộ. (phun máu mũi!)

      Hấp dẫn mê người, Đoạn Tiêu thiếu chút nữa chảy máu mũi. (Tiêu ca khá hơn ss kìa :)), chỉ suýt thôi!)

      Nữ nhân? Hoá ra nghĩa đệ của là nữ nhân.

      Ở thanh lâu đùa bỡn nương, xông vào phòng quan sát loã thể lại là nữ nhân?

      này rốt cuộc lớn lên trong hoàn cảnh nào?

      Nàng câu nệ tiểu tiết, tuỳ tiện, so với nam nhân còn thoải mái hơn. Trừ bỏ khuôn mặt kia, hề có chỗ nào giống nữ nhân. Cũng khó trách Minh Vương nhìn người vô số cũng bị nàng lừa gạt!

      Đoạn Tiêu chưa từng biết thứ gọi là tình cảm, gặp được Bạch Mạn Điệp, nhận nàng làm nghĩa muội. Đó là lần đầu tiên cảm giác mình có người thân, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đấy.

      Cho đến khi gặp được 'Tần Vân', tự nhiên cùng nàng kết bái, mới cảm thấy mình độc mình.

      Nghiã đệ đột nhiên trở thành nghĩa muội!

      Tuy rằng khó có thể chấp nhận nhưng lại là điều mà muốn.

      còn tưởng bản thân đoạn tụ, nguyên lai nàng chính là nữ cải nam trang. Nếu nàng là nữ tử, đối với nàng phát sinh dục vọng là chuyện hết sức bình thường!

      Ngoại trừ dục vọng, đối với nàng còn có phần thương tiếc. biết vì sao mình lại có cảm giác này, có lẽ đây chính là tình mà người ta vẫn hay .

      Nàng đẹp quá, khuôn mặt nàng trắng nõn, lông mi dài, giống hệt như cánh bướm, hình thành bóng hình mê người.

      Nhìn hai mắt mĩ nhân nhắm chặt, lại nghĩ đến đôi mắt trong veo của nàng. từng có vô số nữ nhân, nhưng người nào có ánh mắt đẹp như nàng. Ánh mắt của nàng luôn ngập nước, giống như hồ nước trong xanh. Tận sâu trong đáy mắt phát ra những tia sáng ngây thơ vô tội. Nàng đẹp, chỗ đẹp nhất của nàng chính là đôi mắt, hay cách khác, nhất chính là ánh mắt của nàng!

      Ánh mắt di chuyển, dừng đôi môi đào đỏ mọng của nàng.

      xúc động đến mức muốn hôn nàng.

      Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, có ý nghĩ như vậy.

      Mỗi lần nhìn thấy cái miệng nhắn hồng hồng của nàng, thậm chí muốn liều mình hôn nàng, nhưng vì nàng là 'nam nhân', đành phải khắc chế dục vọng của chính mình, nếu nàng là nữ tử, có thể hôn nàng.

      Dục vọng cuối cùng chiến thắng lý trí, cúi đầu hôn lên môi của nàng, càng hôn càng sâu, chỉ muốn hưởng thụ thêm nhiều vị ngọt ngào.

      thể kiềm chế, bàn tay to lớn ở người nàng dao động, tuỳ ý vuốt ve những đường cong mê người của nàng.

      chưa từng có khát vọng chiếm hữu nữ nhân nào như thế này!

      ***

      "Ông trời..."

      Minh Vương hữu hộ pháp Ảnh Tử đứng ở bên ngoài xém chút hét ầm lên, may mắn tả hộ pháp Ám Dạ kịp thời bịp miệng của nàng.

      " mau!"

      Tính cảnh giác của Vương rất cao, nếu phải tại dục hoả đốt người hai bọn họ sớm bị phát .

      Hai vị hộ pháp giống như tội phạm nhanh chóng chạy trốn khỏi trường, sợ bị Minh Vương tóm được.

      Ám Dạ hở dài tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu:

      " thể tin nổi, Vương cư nhiên có cái loại ham mê này!"

      Trong lòng , Vương chính là thần, thể tưởng tượng nổi ngài lại là kẻ đoạn tụ, thừa dịp vị thiếu niên kia hôn mê mà đem ăn luôn.

      "Bây giờ phải làm sao?"

      Ảnh Tử luôn luôn lãnh đạm giờ cũng bắt đầu lo lắng.

      Ám Dạ trừng mắt nhìn nàng:

      "Ta làm sao mà biết!"

      Bản mặt luôn lạnh lùng, làm như thiếu nàng tiền bằng!

      "Vương là võ lâm chí tôn trong tương lai, tuyệt đối thể có loại sở thích biến thái như vậy!"

      Nếu để truyền ra ngoài tôn nghiêm của Minh Cung còn đâu?

      "Có lẽ chúng ta nên khuyên nhủ ngài."

      "Vương có lệnh, khi ngài ở bên ngoài, cho phép chúng ta tuỳ tiện xuất trước mặt."

      Bọn họ chỉ có thể thầm theo, có việc trọng đại cũng chỉ ẩm thầm hỗ trợ.

      Ám Dạ suy tư hồi rồi :

      "Tìm Công Tôn tiên sinh!"

      Công Tôn tiên sinh là người túc trí đa mưu, là quân sư của Minh Cung, nhất định ông ấy có biện pháp.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 27 - ĐẦU ÓC NGỐC NGHẾCH

      Ngủ suốt ngày đêm, Thanh Thanh rốt cuộc tỉnh lại.

      ngày đêm mê man khiến cho đầu óc nàng cảm thấy nhức nhối. Nàng ngồi lên day day huyệt thái dương, đưa mắt nhìn ngó xung quanh.

      Xem ra nơi này là chỗ ở của thợ săn, tại sao nàng lại ở đây?

      Nàng nhớ mình bị bộ dạng khủng bố của Đoạn Tiêu doạ chết khiếp, sau đó té xỉu. Trước khi ngất , mơ hồ cảm giác được Đoạn Tiêu ôm nàng. Ký ức cuối cùng của nàng là Đoạn Tiêu trong nháy mắt ôm được nàng.

      Tại sao nàng lại ở chỗ này? Chắc là Đoạn Tiêu mang nàng đến đây?

      xong rồi, biết có phá nàng là nữ tử hay ? Nếu bị phát , nàng phải đối mặt với như thế nào bây giờ? Hành vi lớn mật kia của nàng làm sao mà giải thích?


      Thanh Thanh cúi đầu, vội vã nhìn quần áo người mình. May mắn, quầo áo của nàng vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, trong lòng cũng thầm thở dài nhõm.

      "Tần huynh đệ, ngươi tỉnh rồi."

      Đoạn Tiêu đột nhiên xuất ở cửa, chặn đứng dòng suy nghĩ miên man của nàng.

      Thanh Thanh gượng cười vài tiếng:

      "Đúng vậy, đúng vậy."

      gọi nàng là huynh đệ, chắc hẳn chưa phát ra nàng là nữ tử.

      Thanh Thanh tự hỏi tại sao lại phát , phát giện ánh mắt Đoạn Tiêu nhìn nàng thích thú:

      "Có đói bụng chưa, ta nướng con chim trĩ."

      Nghe đến chim trĩ, Thanh Thanh hình như ngửi được mùi thịt nướng thơm phức, dạ dày lập tức phát ra tiếng kêu biểu tình. Mặt nàng đỏ ửng:

      "Đại ca, ta đói bụng!"

      "Mau ra đây!" Đoạn Tiêu làm như nghe thấy tiếng bụng nàng sôi réo.

      "Được!" Thanh Thanh ngượng ngùng cúi đầu trèo xuống giường, bộ dạng e thẹn càng thêm quyến rũ.

      Lúc này là hoàng hôn, ánh sáng trời chiều bao phủ khắp mặt đất. Nơi nơi ánh vàng rực rỡ.

      Cơn mưa ngày hôm qua tuy lớn nhưng chỉ có trận rồi thôi. Trời hôm nay tốt lắm, sớm còn thấy dấu vết của trận mưa hôm trước, Thanh Thanh căn bản đem những chuyện xảy ra quên sạch .

      Trước căn phòng đống lửa, con chim trĩ vàng ươm đống lửa hấp hẫn Thanh Thanh.

      Nàng cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Đoạn Tiêu, nhìn con chim trĩ mà chảy nước miếng.

      Đoạn Tiêu xé cái đùi chim đưa cho Thanh Thanh.

      "Cẩn thận nóng!"

      Trong giọng của tự nhiên toát ra vẻ chiều chuộng.

      Thanh Thanh sớm quen dược chiều, ngoan ngoãn gật gật đầu, hai lúm đồng tiền đẹp như hoa:

      "Cảm ơn đại ca!"

      Nhìn bộ dạng ăn uống giống như trẻ con của Thanh Thanh, khoé miệng Đoạn Tiêu bất giác nhếch lên.

      Chưa ai có thể khiến cho trái tim rung động, cũng ai cho biết được thế nào là cảm giác vui buồn, bắt đầu từ khi sinh ra, luôn là người khác hầu hạ , nguyên lai chưa bao giờ hầu hạ người khác.

      Gặp Tần Vân, mọi việc đều thay đổi!

      Tần Vân, thực là tên của nàng sao?

      Thanh Thanh ăn vui vẻ phát ra Đoạn Tiêu có vẻ khác thường, nàng kỳ quái hỏi:

      "Đại ca, huynh cười cái gì?"

      Nụ cười của đại ca quả thực rất ngọt ngào, giống như...nam nhân . nghĩ đến người mình ? Trong lòng Thanh Thanh đột nhiên lạnh toát, nụ cười môi cũng biến mất.

      " có gì."

      Đoạn Tiêu giống như nàng, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập nhu tình, chỉ có Thanh Thanh ngốc nghếch phát ra!

      Thanh Thanh lén lút liếc trộm cái, lo lắng :

      "Huynh nghĩ đến người trong lòng sao?" Nàng sợ hãi, sợ có người thương.

      Đoạn Tiêu nhếch môi:

      "Đúng, ta nghĩ đến người trong lòng."

      Trái tim Thanh Thanh càng lạnh, giọng thuần chân:

      "Đại tẩu là người như thế nào?"

      Nàng có thể so được với nàng ấy ?

      "Nàng rất đẹp, như hoa như ngọc, nhất là đôi mắt trong veo như nước hồ thu, tính cách có chút tuỳ tiện, câu nệ tiểu tiết."

      , ràng là nàng a!

      Tuỳ tiện, ngây ngô? Giống nàng thiệt nha. Đại ca thích nữ nhân như vậy sao? Nếu có nữ tử kia, đại ca chắc hẳn nàng.

      Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào đống lửa, có chút thất thần:

      "Nàng ấy...tên gì?"

      Đoạn Tiêu cười rất bỉ hiểm, tự chủ toát ra vẻ như tình:

      "Nàng gọi...Vân nhi."

      này rốt cuộc tên là gì? Ngay cả bản thân cũng biết. Nếu nàng muốn , gọi nàng là Vân nhi cũng sai.

      "Ưm."

      Đầu óc ngốc nghếch của Thanh Thanh căn bản hiểu ra ý trong lời của Đoạn Tiêu!

      "Ngươi biết tên hai người rất giống nhau sao?"

      "Có a, lẽ huynh cảm thấy tên hai chúng ta giống nhau nên mới kết bái với ta, mới đối xử tốt với ta như vậy, có đúng ?"

      Thanh Thanh cố chịu đựng nỗi đau đớn trong lòng, bình tĩnh hỏi .

      Nàng thực phải chỉ ngốc bình thường!

      "Ngươi thử xem." Đoạn Tiêu trả lời trực tiếp.

      "Đại tẩu nhất định rất đẹp, ít nhất so với ta... muội muội của ta đẹp hơn." Thanh Thanh cố ý cách thoải mái, dùng lời lẽ trêu chọc hắ:

      "Đáng tiếc đại ca có người trong lòng, nếu ta cũng muốn đem muội muội giới thiệu cho huynh."

      Trái tim nàng chùng xuống, đau đến mức thể thở nổi. Vậy mà mặt lại hề biểu lộ chút cảm xúc nào!

      Muội muội? Trong mắt Đoạn Tiêu lên tia sáng kỳ dị:

      "Muội muội của ngươi tên gì?"

      "Muội muội của ta gọi là Vân..." – Nàng mau chóng sửa lại: "Thanh Thanh."

      Nàng họ Tần, muội muội của nàng làm sao có thể mang họ Vân, là ngốc a!

      Chữ Vân kia tuy rất mơ hồ nhưng Đoạn Tiêu vẫn nghe được.

      Hai chữ Tần Vân, đúng là đồng với Vân Thanh Thanh.

      Thanh Thanh, là tên của nàng.

      "Thanh Thanh, tên rất hay!"

      Đoạn Tiêu đầy ý:

      "Ở trong lòng ta, nàng là người tốt nhất!"

      "Đại tẩu sao? Nàng nhất định là đại mỹ nhân?"

      Thanh Thanh đứng dậy:

      "Đại ca, ta khoẻ, ta vào trước!"

      Thanh Thanh quay người lại, trong con ngươi đong dầy nước mắt.

      Hoá ra sớm có người trong lòng, chỉ là nàng tự đa tình mà thôi.

      dịu dàng của là dành cho Tần huynh đệ, phải cho Vân Thanh Thanh.

      Bọn họ chỉ có thể làm huynh đệ.

      Chờ , bọn họ vốn dĩ là huynh đệ mà. Tại sao khi nghe đại ca có người trong lòng nàng lại có cảm giác thương tâm? Chẳng nhẽ... nàng đại ca?

      Nàng thương đại ca? Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Nàng như thế nào lại nhận ra?

      Tại sao lại thương ? Bắt đầu từ khi nào? Nàng cũng biết!

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 28 - NGỦ CHUNG GIƯỜNG

      Nhìn bóng dáng Thanh Thanh, Đoạn Tiêu nở nụ cười bí hiểm.

      kia ghen rồi!

      Nữ tử mà thích chính là nàng, còn ghen làm gì!

      Nha đầu kia ngốc nghếch, đến bao giờ mới phát ra đối với nàng có tình ý?

      Chưa kể đến nàng từng thấy loã thể, nếu ra bản thân phát nàng là nữ tử, nàng nhất định rất xấu hổ. Thôi cho nàng thêm chút thời gian. Trong suốt thời gian này, ngừng ám chỉ, để cho nàng biết được tâm ý của .

      Lúc nào bắt đầu nàng?


      Có lẽ là lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng ở thanh lâu.

      phải nha đầu ngốc nghếch chính là nỗi bất hạnh của !

      Nàng ngây ngô, nhưng ít ra cũng còn biết mình thích , hai người bọn họ đều thích đối phương.

      Đoạn Tiêu ngồi bên đóng lửa, môi còn mang theo tia mỉm cười.

      Thanh Thanh từ trong phòng ló đầu ra, mắt đỏ như chú thỏ con, cúi đầu xuống:

      "Đại ca, xin lỗi."

      Đoạn Tiêu đứng lên, đến bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn của nàng, giả bộ hiểu chuyện:

      "Ngươi khóc cái gì, kẻ nào bắt nạt ngươi?"

      " có, chỉ là ta nghĩ đến muội muội."

      Nàng từng cầu trời cho hai ả muội muội kia tồn tại, làm sao còn tâm trí mà nhớ đến bọn họ, ngay cả nàng cũng tin rằng lý do này lừa được Đoạn Tiêu.

      "Ưh."

      Đoạn Tiêu 'chợt hiểu ra':

      "Muội muội của ngươi là người như thế nào? Đáng để Tần 'huynh đệ' ngươi nóng ruột nóng gan."

      "Thanh Thanh rất giống đại tẩu, tính tình ngây ngây ngô ngô, ngày nào đó bị đem bán còn giúp người ta kiếm tiền."

      Nàng tuy rằng mơ hồ nhưng khi có chuyện lớn hề hàm hồ.

      "Còn gì nữa?" Đoạn Tiêu nhìn nàng cười gian.

      "Thanh Thanh giống như nữ hài tử, ngược lại có phần tuỳ tiện giống nam nhân. Ách, có đôi khi hơi lỗ mãng chút, lúc tức giận rất nóng nảy, nhiều thời điểm có thể mắng lời thô tục."

      đến đây, Thanh Thanh có chút hổ thẹn.

      Đoạn đại ca tao nhã là thế, mà nàng lúc tức giận giống y như người đàn bà chanh chua.

      "n."

      Đoạn Tiêu cúi đầu nhìn đôi mắt trong veo của nàng, trán của dường như chạm vào đỉnh đầu nàng, vừa thân mật vừa có chút mờ ám. Thực đáng tiếc, Thanh Thanh từ sống giữa đám nam nhân lại hề chú ý.

      Thanh Thanh vội tiếp:

      "Thanh Thanh cũng có ưu điểm đó. Nàng tinh thông cầm kỳ thi hoạ, đặc biệt là câu đối."

      "Thế ư? Nếu Thanh Thanh nương giỏi làm thơ, ngươi thân là huynh trưởng của nàng, tài văn chương nhất định rất cao thâm."

      Khoé miệng Đoạn Tiêu hàm chứa ý cười, muốn thưởng thức tài văn chương của này.

      Thanh Thanh cười cười:

      "Ta cùng nàng khác nhau là mấy."

      Vốn là cùng người, tự nhiên khác nhau!

      " biết ta có vinh hạnh được nghe 'Thanh đệ' ngâm bài?"

      Ý cười trong mắt Đoạn Tiêu càng lúc càng sâu, loé lên tia tính kế.

      'Thanh đệ', nghe qua cùng 'Tần đệ' khác nhau là mấy, kỳ thực nên gọi nàng là Thanh Thanh muội muội mới đúng!

      Thanh Thanh quay đầu, nhìn cây cối trong rừng, buồn bã :

      "Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn, biệt li sầu. Biệt thị nhất bàn tư vị tại tâm đầu." Ngữ điệu ai oán triền miên, vừa nghe biết là do nữ tử thốt ra. (Tiễn biệt thành, tâm phiền ý loạn, nỗi khổ biệt ly. Hay đó chỉ là cảm giác bình thường trong lòng ta)

      Nàng càng ngày càng hiểu nổi mình, ràng là liên quan, tại sao nàng lại thương ?

      chỉ coi nàng là huynh đệ, rồi ngày, kết hôn với người khác, nàng cũng phải lập gia đình, bọn họ thuỷ chung vẫn cách biệt a.

      Nỗi buồn ly biệt. Còn chưa chia lìa mà trong lòng nàng có nỗi buồn ly biệt.

      Có lẽ, bọn họ nên chia tay. Nếu còn tiếp tục như vậy, nàng sợ mình càng lún càng sâu.

      "Hỏi thế gian tình là vật chi?

      Mà gắn bó chẳng màng sinh tử

      Lữ khách kẻ trời nam người đất bắc

      Lúc mỏi chân chợt nhớ thưở hàn vi

      Khi hoan lạc vui vầy

      Lúc chia ly đau khổ

      Tất cả chỉ vì nữ nhi

      Lời người ra

      xa tít tầng mây vạn dặm

      Tuyết chiều Thiên Sơn

      Bóng lẻ ấy biết về đâu."

      Thanh Thanh cười khổ:

      "Hỏi thế gian tình là vật chi? Tại sao biết là đau khổ, vậy mà càng lúc lún càng sâu."

      Tiểu nha đầu này, quả thực ngốc đến hồ đồ!

      Đoạn Tiêu khoanh tay trước ngực, đồng dạng cười khổ:

      "Nữ tử mà ta thích biết tâm ý của ta, ta phải làm sao đây?"

      Nàng khổ, so với nàng còn khổ hơn. Mỹ nhân bên người, chỉ có thể nhìn thể ăn, ngay cả chạm cũng thể.

      "A?" Thanh Thanh ngẩn người:

      "Đại tẩu biết tâm ý của huynh?"

      "Nữ nhân kia ngây ngây ngô ngô, đương nhiên biết tâm ý của ta."

      Đoạn Tiêu đen tối lại gần nàng, hơi thở nam tính của vây lấy nàng.

      Đoạn đại ca làm sao vậy? Ánh mắt nhìn nàng rất gian xảo a, chẳng nhẽ... đây chính là đoạn tụ trong truyền thuyết?

      đúng a, ràng có nữ tử mến.

      Chẳng nhẽ thích nữ tử tên giống như nàng, tính cách cũng giống nàng, mà nữ tử kia lại để ý đến , cho nên thay đổi mục tiêu?

      Đại ca... biến thái đấy chứ?

      Tuy nàng là nữ tử, nhưng cũng đâu có biết!

      Thanh Thanh nuốt ngụm nước miếng, lui vào trong cánh cửa:

      "Đại ca, ta muốn nghỉ."

      Đoạn Tiêu vịn tay vào cánh cửa, trong mắt lên tia trêu đùa:

      "Ta ngủ cùng ngươi."

      "A?"

      "Chỉ có chiếc giường, chúng ta đương nhiên là phải ngủ cùng." Thuận tiện ăn thêm chút đậu hũ mềm. thể đem nàng ăn vào bụng chấm mút chút cũng đỡ! (ca ca háo sắc quá, má em đỏ rồi đây này)

      "A!"

      Thanh Thanh sợ tới mức lui lại phía sau, hụt chân, ngã lăn quay ra giường.

      "Đại ca...Chuyện này....Ta quen ngủ chung giường với người khác."

      "Đều là nam nhân, cần gì phải sợ."

      Đoạn Tiêu nhàn nhã ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt ở người nàng quét lên quét xuống.

      Ánh mắt đáng sợ, giống như muốn đem nàng... ăn luôn.

      "Chuyện này..."

      Thanh Thanh ôm lấy cái gối:

      "Huynh ngủ này , đệ ngủ dưới sàn."

      Thà ngủ dưới sàn chứ thể ngủ bên cạnh con sói nguy hiểm này!

      "Như vậy sao được, ta là đại ca, làm sao để cho huynh đệ ngủ dưới sàn được."

      Nàng ngủ dưới sàn, lấy đâu ra đậu hũ để ăn?

      "Vậy...Vậy huynh ngủ dưới sàn ."

      " là cuối thu, sàn nhà ẩm ướt, nên ngủ sàn."

      "Ách, ta quen ngủ với người khác. Huynh cứ ngủ , ta ngủ nữa."

      "Cần gì khách khí với đại ca như vậy." Đoạn Tiêu cười gian, nhanh tay chụp tới, thân thể mềm mại của Thanh Thanh bị ôm ở trong tay.

      Thanh Thanh bị đánh lén đột ngột hoảng sợ, nhịn được thét chói tai:

      "Đại ca... đại ca, huynh...huynh...làm gì?"

      xảy ra chuyện kia đó chứ?

      Đoạn Tiêu xoay người đè chặt Thanh Thanh:

      "Cùng nhau ngủ."

      Chúa ơi, đây là tình trạng gì a. nam nhân như đại ca tự nhiên đem 'nam nhân' như nàng đặt ở dưới người. Nếu bình thường, quỷ cũng tin tưởng!

      Thanh Thanh nhắm mắt lại thét lên:

      "Đại ca, ta là nam nhân a. Cho dù ta rất giống Vân nhi nương người cũng thể phi lễ với ta."

      Đoạn Tiêu cúi đầu, nhàng hôn lên tóc của nàng:

      "Ta thích nam nhân."

      "A?"

      Thanh Thanh trợn mắt, tròng mắt suýt nữa rớt ra, lưỡi ríu lại:

      "Đại ca, ngươi, ngươi...thích nam nhân?"

      "Ngươi nghĩ sao?"

      "Đại ca, chúng ta là huynh đệ, người làm sao có thể...Ai da, buông mau!"

      Hai tay Thanh Thanh để trong ngực , sợ phát bộ ngực mềm mại của nàng. Ngực nàng thuộc loại xinh, cho nên quấn lại, chỉ cần chạm vào, nhất định có cảm giác.

      "Có rất nhiều huynh muội kết bái trở thành vợ chồng, tại sao chúng ta thể?"

      Lời của đầy ý.

      "Nhưng mà...chúng ta đều là nam a." Mặt Thanh Thanh tái rồi.

      Đại ca mà nàng thầm mến lại là kẻ đồng tính luyến ái, đây là mối tình đầu của nàng a, ô.. ô...thiên lý ở đâu chứ?

      "Nam nhân sao?"

      Đoạn Tiêu nhìn sắc mặt khó coi của Thanh Thanh đành lòng doạ nàng nữa, nghiêng người qua, đem nàng ôm chặt vào lòng, cách dịu dàng:

      "Ngủ , ta đối với ngươi như vậy nữa."

      Thanh Thanh vẫn nơm nớp lo sợ, chỉ khi nghe thấy tiếng thở đều đều của Đoạn Tiêu, biết ngủ, nàng mới yên tâm nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.

      ***

      "Trời ơi, ta dám tin, Vương cư nhiên cường bạo nam nhân. Ngươi thấy đâu, mặt của tên tiểu tử họ Tần kia tái . Vương còn ngài thích nam nhân, thậm chí cùng tiểu tử kia kết làm vợ chồng..."

      Ám Dạ thao thao bất tuyệt, với Ảnh Tử những chuyện vừa xảy ra.

      Sắc mặt Ảnh Tử tối đến cực điểm:

      "Ngươi chắc chứ?"

      Nàng thực hận mình võ công kém cỏi, dám tiếp cận Vương.

      "Đương nhiên, Vương phát ta vì ngài còn bận tán tỉnh tiểu tử kia."

      "Làm sao bây giờ?"

      "Còn làm sao nữa? Trực tiếp giết chết tên tiểu tử kia!"

      " được, Vương giết chết chúng ta!"

      "Vậy tìm Công Tôn tiên sinh!"

      "Ngươi , ta bám theo Vương."

      "Tiểu thư, ngươi theo Vương? Võ công của ngươi ngay cả bảo vệ bản thân mình còn xong."

      Ảnh Tử tuy là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng võ công so với Đoạn Tiêu còn kém xa.

      "Ta về Minh Cung tìm Công Tôn tiên sinh."

      "Vậy ngươi còn lải nhải làm gì? mau . Đừng cho Vương thêm cơ hội, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, cho Vương cơ hội kết quả khiến cho 'bệnh tình' của ngài càng lúc càng nghiêm trọng."

      Ảnh Tử trừng mắt nhìn cái.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 29 - ĐOÀN TỤ

      Ngày hôm sau, mặt trời lên từ rất sớm.Ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào hai kẻ ôm nhau ngủ giường.Ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt nhắn của Thanh Thanh, đẹp đến say lòng người.Đoạn Tiêu nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng, ở trong lòng rên rỉ thống khổ. Nha đầu này là ngốc nghếch, ám chỉ ràng đến như thế, tại sao nàng lại nhận ra? thực muốn bổ đôi cái đầu nhắn của nàng ra để nhìn xem bên trong chứa đựng những thứ gì!Nàng 'ưm' tiếng, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, bộ dáng mê người đến cực điểm!Đoạn Tiêu cần suy nghĩ nhiều, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.Thanh Thanh hốt hoảng tỉnh dậy, ngay lập tức cảm thấy khó thở, hơn nữa còn cảm nhận được thứ gì đó mềm mềm, ướt át và nóng bỏng ở trong miệng nàng, ngừng nhích tới nhích lui, khiêu khích đầu lưỡi của nàng.Cái gì vậy a? phải là rắn độc chạy vào đấy chứ?Thanh Thanh lập tức mở mắt, đôi mắt to chớp chớp vài cái, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Tiêu gần trong gang tấc, cơ hồ chạm vào mặt nàng."Cứu mạng a..."

      Thanh Thanh gào lên tiếng, dùng hết sức đẩy Đoạn Tiêu ra.Khuôn mặt nhắn của Thanh Thanh đỏ bừng, càng tăng thêm phần quyến rũ. Đoạn Tiêu cười gian, còn chưa thèm:

      "Ngươi thực ngọt.""Ách."

      Thanh Thanh toàn thân nổi da gà, cùng nam nhân hôn môi còn có thể say mê như vậy, rất biến thái a.Đoạn Tiêu tới gần Thanh Thanh,trong con ngươi dâng lên ngọn lửa ham muốn cháy bỏng, giọng khàn khàn:

      "Đừng cự tuyệt ta!"Giọng dịu dàng mang theo sức quyến rũ chết người khiến cho Thanh Thanh suýt bị chinh phục. Nhưng khi nghĩ đến việc nam nhân nàng lập tức tỉnh lại. Thanh Thanh kịp giày nhảy phốc xuống giường, vội vội vàng vàng tông cửa chạy trốn.Thanh Thanh vốn định cứ thế chạy , nhưng lại phát mình có mang giày, ảo não ngồi mặt đất. Chủ nhân trước kia của cái cơ thể này có bó chân, thế nên nàng đương nhiên phải tam tấc kim liên*. Nhưng mà, chân trần có khả năng đường núi!Thanh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm, nam nhân giống như Đoạn đại ca tại sao có thể là kẻ bình thường. Quả nhìn người thể nhìn tướng mạo a!Ô, mối tình đầu của nàng. Lần đầu tiên nàng nam nhân, lại phát là người bình thường.. Đoạn tình này còn chưa kịp bắt đầu bị bóp chết khi còn nằm trong nôi!Trong lúc miên man suy nghĩ, Đoạn Tiêu đến bên cạnh nàng, trong tay còn cầm theo đôi hài của nàng." vào."Đoạn Tiêu đột nhiên xuất khiến cho nàng sợ đến thót tim, Thanh Thanh lập tức né tránh, nhìn Đoạn Tiêu cách đề phòng:

      "Đại ca, ngươi muốn làm gì?"


      Đừng muốn cường bạo nàng? Nàng là nữ nhân a!" giày vào, chúng ta xuống núi."

      Giọng của rất bình thản, hề có tia khác thường.Thanh Thanh nhận lấy đôi giày vào chân, thỉnh thoàng vẫn len lén liếc mắt nhìn Đoạn Tiêu cái. Đẹp trai như vậy mà lại là gay, biết làm tan vỡ trái tim của bao nhiêu ngây thơ! đường xuống núi, Thanh Thanh vẫn như cũ cúi đầu, cố ý cùng Đoạn Tiêu duy trì khoảng cách nhất định.Đoạn Tiêu biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, cũng hề chủ động bắt chuyện với nàng.Nha đầu kia cứng miệng, ép nàng đến như vậy mà còn chịu thừa nhận mình là thân nữ nhi. Xem ra, phải nghĩ biện pháp khác. Nếu tiếp tục khinh bạc nàng, chỉ khiến cho nàng sợ hãi thêm thôi.

      ***"Tần đệ, tối nay ta mang ngươi đến chỗ rất vui."

      Sau khi xuống núi Đoạn Tiêu lại tiếp tục xếp đặt cạm bẫy chờ Thanh Thanh nhảy vào." đâu?"

      Thanh Thanh chuyện với Đại ca vẫn cảm thấy có chút nặng nề.Đoạn Tiêu cười bí hiểm: " rồi ngươi biết."Nhìn nụ cười của khiến cho Thanh Thanh cảm thấy dường như mưu gì đó."Được rồi." , ai sợ ai chứ!Nụ cười của Đoạn Tiêu càng lúc càng quỷ dị, giống hệt con hồ ly tinh.Thanh Thanh tự nhiên run lên cái, cảm thấy bản thân dường như rơi vào cái bẫy."Đại ca, ta có thể hỏi ngươi rốt cuộc là ai ?"

      Hai ngày rồi, nàng vẫn nhớ như in cái cảnh Đoạn Tiêu chẻ ba tên cường đạo ra làm mấy khúc. Người ở trong giang hồ, thể giết người. Sau khi nỗi sợ hãi ban đầu trôi qua, Thanh Thanh đối với Đoạn Tiêu còn e ngại."Sau này ngươi biết."

      Dù sao thân phận của cũng có chút đặc biệt, có cách nào ra. Có lẽ cho nàng sau, lúc nàng trở thành nữ nhân của ."Đại ca, võ công của ngươi rất cao phải ?"

      biết có thể dạy cho nàng chút ?"Bình thường."

      Đúng là rất bình thường, ước chừng chỉ xếp thứ nhất, thứ hai trong thiên hạ mà thôi. (đại ca khiêm tốn đến phát sợ)Thanh Thanh cười hắc hắc:

      "Có thể dạy cho ta ?""Ngươi muốn học?"

      Đoạn Tiêu cười như cười. Tiểu nha đầu này kỳ lạ, vừa rồi còn với câu, vậy mà bây giờ lại quấn quýt cạnh bên."Đúng vậy, đúng vậy." Thanh Thanh gật đầu quả quyết."Sau này ta dạy cho ngươi."

      Sau khi nàng trở thành nữ nhân của , nàng muốn học cái gì cũng được.***"Thanh Thanh."

      Mộ Dung Thiên Lý bất giác gọi tên của Thanh Thanh, cảm thấy hình như mình vừa nhìn thấy bóng dáng của nàng."Thanh Thanh ở đâu?"

      Mộ Dung Thiên Thuỷ chưa từng gặp mặt Thanh Thanh, mở to hai mắt nhìn ngó xung quanh.Mộ Dung Thiên Lý dụi dụi mắt:

      "Có lẽ là ta nhìn lầm, người vừa rồi ràng là nam tử."

      Nhất định là do quá nhớ Thanh Thanh nên cặp mắt mới có vấn đề."Nam tử." Mộ Dung Thiên Thuỷ kêu lên tiếng: "Muội biết rồi!""Muội biết cái gì?" Mộ Dung Thiên Lý bất mãn hỏi."Nàng cải trang làm nam nhân.""Cái gì?" Mộ Dung Thiên Lý ngẩn ngơ: "Nàng cải trang làm nam nhân."Thiên Thuỷ gật gật đầu:

      "Đương nhiên, Mộ Dung gia cùng Vân gia tìm nàng hai tháng nay, ngay cả chút manh mối cũng có, là do nàng cải trang làm nam nhân. Chúng ta vẫn luôn tìm nữ tử, ai ngờ đại tẩu tương lai cải trang làm thiếu niên, cho nên có hỏi thăm cách mấy cũng vô dụng mà thôi."

      Đây là kinh nghiệm sau những lần trốn nhà chơi của Thiên Thuỷ.Mộ Dung Thiên Lý vỗ vỗ đầu, lập tức tỉnh ngộ:

      "Đúng vậy!"

      khẳng định mình hề nhìn nhầm, thiếu niên vừa rồi chắc chắn là Thanh Thanh, cách duy nhất để giải thích chuyện này chính là nàng cải trang làm nam nhân."Nhưng biết đại tẩu tương lai đâu?"

      Thiên Thuỷ có chút uể oải.Sau khi đại tẩu tương lai mất tích, nàng bị đại ca kéo lê khắp thiên hạ để tìm đại tẩu, lâu rồi nàng được ngủ giấc ngon. Nếu thấy đại ca nhớ nhung đại tẩu đến cháy ruột cháy gan nàng sớm chuồn mất.Vất vả lắm mới thấy được bóng dáng của đại tẩu, ngờ cuối cùng cũng để mất nốt.Mộ Dung Thiên Lý ngẫm nghĩ lúc:

      "Nàng nhất định còn ở lại trong thành, chúng ta chia nhau tìm.""Giờ Dậu gặp lại ở cửa đông." Thiên Thuỷ cũng đồng ý cách làm của .

      *Tam tấc kim liên : hay còn gọi là ba tấc sen vàng. Ngày xưa vào thời phong kiến, bên Trung Quốc có tục lệ bó chân cho những bé . Bàn chân đẹp phải là bàn chân ( ba tấc vào khoảng 77mm ), càng lại càng đẹp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :