1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TUYỆT THẾ MỊ PHU NHÂN - SỞ SỞ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 20 - MỸ NAM SAU KHI TẮM

      Thanh Thanh vừa mới thuê phòng, còn chưa kịp lên lầu nghe thấy có tiếng người :

      "Tướng công, chờ ta!"

      Thanh Thanh lập tức rợn tóc gáy, ngờ tốc độ của nữ nhân kia quá nhanh, Thanh Thanh nàng tốc độ cũng tương đương với quán quân chạy đường dài, thế mà trốn thoát nữ nhân cổ đại, còn mặt mũi nào về nhà nữa!

      "Tướng công, chờ ta với!" Giọng của nữ nhân kia lại vang lên.

      "Cứu mạng a!"

      Thanh Thanh vẻ mặt khổ sở, lách qua đám đông vội vã chạy lên lầu. Theo tình hình nay, nàng tốt nhất nên tìm chỗ trốn càng nhanh càng tốt.

      Vừa mới lên cầu thang, thấy bóng áo hồng . Xong rồi, mê trai kia đuổi tới nơi!

      Thanh thanh nghĩ được nhiều, co giò chạy trối chết về phía trước.

      Phòng của nàng đâu nhỉ? Chưởng quầy phòng chữ Thiên số hai, khoan, rốt cuộc là số hai hay số ba? Người còn suy nghĩ, chân bước đến trước cửa căn phòng số hai.

      "Tướng công, chàng chạy đâu rồi?"

      Thanh Thanh còn do dự, mê trai chạy lên lầu.

      Thanh Thanh nhất thời sốt ruột, tông cửa xông vào phòng, cũng rất nhanh đóng cửa lại, tựa vào thở dốc.

      Nàng trượt theo cánh cửa ngồi bệt xuống đất, len lén nhìn xem tình huống bên ngoài. thấy bóng dáng của mê trai, nàng rốt cuộc có thể thở phào nhõm.

      "Ngươi là ai?"

      Trong phút chốc, giọng nam nhân dễ nghe vang lên phía sau nàng.

      "Ách..."

      Thanh Thanh lập tức quay đầu lại. Lúc này nàng mới phát trong phòng còn có người khác. Có người cũng được thôi, nhưng quan trọng là...người kia...lại...lại khoả thân. Bên cạnh cái thùng tắm, người còn đọng lại vài giọt nước, cần nhiều, tên kia ràng vừa mới tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo. Lịch sử Trung Quốc có quý phi tắm rửa, còn Vân Thanh Thanh nàng lại tận mắt nhìn thấy bộ sống sắc sinh hương mỹ nam sau khi tắm!

      Lồng ngực bóng loáng, thắt lưng to lớn, hai chân rắn chắc có lực, dáng người là tốt a.

      Ánh mắt của nàng chuyển lên nhìn mặt , tự chủ được nuốt xuống ngụm nước miếng.

      Ông trời ơi, sao đời này lại có nam nhân xinh đẹp như thế! Đúng vậy, chính là xinh đẹp. Dùng từ này để hình dung người đàn ông quả thực rất kỳ quái, nhưng khi dùng người mỹ nam khoả thân này chút cũng kỳ lạ, thậm chí từ đó còn đủ để diễn đạt vẻ tuấn mỹ của !

      đôi mắt xếch, so với nữ nhân còn quyến rũ hơn, đôi môi đỏ tươi, khoé miệng còn hàm chứa nụ cười lười biếng, ôn nhu và tao nhã. Đẹp mê người, đẹp tà ác! Nếu được tận mắt nhìn thấy thân thể của nàng chắc chắn cho rằng nữ tử.

      Mỹ nam chậm rãi chọn bộ quần áo mặc lên người, lười biếng hỏi:

      "Vị tiểu huynh đệ này, ngươi xông vào phòng ta làm cái gì?"

      Giọng của rất dịu dàng, dịu dàng đến mức làm say lòng người, hoàn toàn giống như chuyện với người xa lạ.

      Lúc Thanh Thanh còn ở ngoài cửa, Đoạn Tiêu biết '' có võ công, chắc chỉ ngang qua, đối với mình hề có ác ý.

      cất tiếng làm Thanh Thanh lập tức hồi phục tinh thần, xấu hổ quay .

      " phải, có người đuổi theo ta. Tại hạ nhầm phòng."

      Có sao vậy!

      Thanh Thanh thầm mắng bản thân mê trai, so với nữ nhân vừa rồi còn mê trai hơn. Bạch Mạn Điệp chỉ mới ôm nàng, còn nàng lại giương mắt nhìn nam nhân khoả thân. Nếu đúng ra, nữ hài tử khi nhìn thấy cảnh này đều phải thét chói tai, như nàng, vì cái gì cứ dán mắt vào thân thể người ta?

      "Thế hả?"

      Mỹ nam vẫn cười dịu dàng như cũ, làm cho người ta biết suy nghĩ cái gì.

      "Đúng vậy, có vị nương cứ đuổi theo tiểu đệ tha, tiểu đệ cuống quá nên mới nhầm phòng, mong đại ca thứ lỗi."

      Có người tứ hải giai huynh đệ, trước tiên cứ nên kết giao tình .

      " vậy vị nữ nhân kia chính là hồng nhan tri kỷ của tiểu huynh đệ?" Trong con ngươi của mỹ nam kia lên tia sáng kỳ dị, ánh mắt liếc cái lên trần nhà. nóc nhà có người, hơn nữa còn là cao thủ tuyệt đỉnh.

      " phải, tiểu đệ biết nàng."

      Bạch Mạn Điệp tiểu thư đơn giản là nửa đường nhảy ra.

      Mỹ nam mặc xong quần áo.

      "Tiểu huynh đệ, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi ?"

      xác định bọn họ từng gặp mặt.

      Thanh Thanh cười có lỗi:

      "Thực xin lỗi, tiểu đệ nhớ."

      Nàng quả nhớ bọn họ gặp qua hay chưa.

      "Hàm Hương lâu."

      Hàm Hương lâu cái nhìn thoáng qua. Mỹ nam Đoạn Tiêu đối với Thanh Thanh có ấn tượng rất sâu sắc. Nếu như trước đây Đoạn Ttiêu còn có ý hoài nghi Thanh Thanh, tại hoàn toàn tin nàng là nam tử. Làm gì có nữ nhân nào sau khi nhìn hết thân thể của nam nhân xa lạ lại có thể bình tĩnh tự nhiên như thế. Có dung mạo cùng phong thái như vậy mà lại là nam tử, đáng tiếc a.

      "Oh..."

      Trong đầu Thanh Thanh lên những chuyện xảy ra ở Hàm Hương lâu ngày đó, đưa tay ra chỉ chỉ vào :

      "Hoá ra huynh chính là nam nhân có mắt nhìn người đó."

      có mắt nhìn người? Thị hiếu của rất tốt nha, Đoạn Tiêu sau hồi ngẩn người mỉm cười:

      "Tiểu huynh đệ vậy là có ý gì?"

      "Cái loại nữ nhân độc ác như Hương Ngưng có cái gì tốt? Ngươi cư nhiên tìm đến nàng."

      Thanh Thanh lắc lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc cho :

      " tiếc cho khí chất của ngươi."

      thú vị, so với vị muội muội kia của còn thú vị hơn!

      Đoạn Tiêu cười cười:

      "Tiểu huynh đệ hiểu biết nữ nhân còn giỏi hơn ta?"

      Hương Ngưng kia quả tốt, bất quá công phu nhất tuyệt. Nguyên nhân chính là như thế, nếu cũng chẳng thèm tìm đến nàng.

      Xem bộ dáng của '' bất quá chỉ mới 16 tuổi, thân thể nữ nhân là cái dạng gì chỉ sợ còn biết!

      Thanh Thanh lườm nguýt cái:

      "Đại ca, tuy tiểu đệ chưa từng có nữ nhân, nhưng vẫn hiểu về nữ nhân."

      Nàng chính là nữ nhân, đương nhiên hiểu tâm lý của người phụ nữ.

      "Nếu như chưa từng có nữ nhân,vậy tại sao lại hiểu về nữ nhân ?"

      Thanh Thanh nhất thời nghẹn lời, hờn dỗi ngẩng đầu lên:

      "Bởi vì...bởi vì... tất cả người trong nhà ta đều là nữ nhân."

      Tên xấu xa, còn muốn bắt chẹt nàng!

      Hoá ra người trong nhà đều là nữ nhân, trách được ngừi '' dày đặc mùi son phấn.

      " ra là thế."

      Đoạn Tiêu so với Thanh Thanh còn đẹp trai hơn, cũng hoài nghi lời nàng . Nhận định nàng chắc chắn là nam nhân.

      "Tiểu đệ Tần Vân, biết đại ca họ gì?"

      Vân Thanh Thanh đảo ngược lại chính là Tần Vân, đỡ phải mệt người để nghĩ cái tên khác.

      "Chắc gì gặp lại, hỏi tên làm chi." Cho đến bây giờ, chỉ tên mình cho người.

      "Đại ca, đừng nhen như vậy chứ. Tiểu đệ rất có thành ý muốn kêt giao bằng hữu với huynh."

      "Đoạn đại ca, nếu người ta có thành ý như vậy ngươi cần gì từ chối."

      Cửa bị đẩy ra, Bạch Mạn Điệp đứng trước cửa cười dài.

      Vừa nhìn thấy Bạch Mạn Điệp, Thanh Thanh lập tức lùi ra đằng sau:

      "A...ngươi....ngươi...ngươi đừng có qua đây."

      "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

      Nàng cư ở Vô Tranh sơn trang lại chạy đến đây làm cái gì?

      Bạch Mạn Điệp cười cợt:

      "Vì sao ta thể đến nơi này? Đoạn đại ca, ngươi đừng có nhen như vậy, Tần công tử rất có thành ý nha."

      Đoạn Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu:

      "Ngươi làm loạn."

      Thân phận của rất đặc biệt, làm sao có thể tuỳ tiện đem tên cho người khác. Năm đó biết bị cái gì mới đem tên mình cho nàng.

      "Các ngươi quen biết nhau?"

      Thanh Thanh cảm thấy bất an cực độ, nữ nhân kia quả thực là hồn tiêu tan.

      Bạch Mạn Điệp gật gật đầu:

      "Đương nhiên."

      "Tiểu Điệp, ngươi còn chưa cho ta biết vì sao ngươi lại xuất ở nơi này?"

      sớm chú ý tới việc ở nóc nhà có người, nghĩ đến lại là nàng.

      "Nhị nhi bị bà nội nó trộm , ta muốn đuổi theo cướp về, trùng hợp ngang qua đây."

      "Nhị nhi bị trộm."

      Cái gia đình này lại xảy ra chuyện gì nữa đây?

      "Đúng vậy, bà bà đến nhà chúng ta thăm Nhị nhi, muốn đem Nhị nhi về Đông Phương gia nhưng bị ta cự tuyệt. Vì thế bà ta thừa dịp ta có ở nhà, mang theo nữ nhi của ta chạy trốn. Bà ta Nhị nhi còn chưa lạy liệt tổ liệt tông của Đông Phương gia nên mang nó về tế tổ."

      Bà bà kia ngày càng giống như trẻ con!

      "Chờ ..." Thanh Thanh nghe ra manh mối.

      "Theo như ngươi ngươi lập gia đình, còn có đứa con ?"

      Bạch Mạn Điệp cười hề hề:

      "Đương nhiên, vừa rồi ta chỉ muốn đùa với ngươi thôi!"

      Thanh Thanh khổ sở nhún vai:

      "Phu nhân, ngươi vui đùa quá trớn rồi."

      " quá quá."

      Bạch Mạn Điệp chớp chớp mắt:

      "Ta muốn chuyện với ngươi."

      Bạch Mạn Điệp cười gian khiến cho toàn thân Thanh Thanh cảm thấy thoải mái.

      "Được rồi."

      Hình như nàng lựa chọn nào khác.

      Bạch Mạn Điệp mở cửa ra, quay đầu nhìn lại:

      "Đại ca, ta có chuyện muốn với , đợi lát nữa lại đến tìm ngươi."

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 21 - CÙNG LÀ NGƯỜI XUYÊN QUA

      theo Bạch Mạn Điệp vào phòng chữ Thiên số 4, trong lòng Thanh Thanh cảm thấy bất an, sợ vị sắc nữ này thú tính nổi lên đem nàng ăn sạch !

      Thấy bộ dạng quẫn bách của nàng, Bạch Mạn Điệp che miệng cười :

      "Muội muội, ngươi có cần sợ hãi như vậy ?"

      Thanh Thanh ngẩn người ra, nghi hoặc:

      "Ngươi biết ta là nữ nhân?"

      Bản thân biết mà còn giả bộ mê trai!

      "Đương nhiên."

      Bạch Mạn Điệp ngồi ghế, ngáp cái dài:

      " từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ trung tính ở đại, ngay cả ngươi là nam hay nữ ta cũng phân biệt được quả quá mất mặt!"

      Mất lượng khí lực lớn, Thanh Thanh mới tiêu hoá hết những lời nàng vừa .

      "Ngươi...ngươi là người đại?" Ông trời ơi, ở thế giới này người đại xuyên qua rất nhiều a.

      Bạch Mạn Điệp trịnh trọng gật đầu:

      " lần nữa xin tự giới thiệu : ta tên Bạch Mạn Điệp, công dân nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, người Thẩm Dương, tại 25 tuổi rưỡi, thân thể này 23 tuổi. Công nguyên năm 2004, xuyên qua thời vào cổ đại. Nghề nghiệp tại là Huyền Vũ đường chủ của Thiên Cơ Các, mỗi tháng thu vào 1000 lượng bạc, người trong giang hồ xưng là Vô Ảnh la sát, sau khi thoái giang hồ được gọi là Vô Tranh sơn trang Đại tiểu thư. Tin rằng ngươi từng nghe qua truyền thuyết về ta, ta thích giết người a, lại còn ăn trộm, nhưng ta xin thề là chưa từng làm qua mấy việc đó. Tất cả những chuyện xấu đều do chủ nhân tiền nhiệm của cái thân thể này làm, liên quan gì đến ta. Ta chỉ hơi độc miệng tí thôi chứ tâm địa tốt lắm. Ta có đứa con tên Đông Phương Nhị, được 1 tuổi 3 tháng. Lão công họ Đông Phương tên chữ Vũ, nghề nghiệp là đại nội mật thám, thêm nữa là người giàu nhất phương bắc, uh, có đôi khi thích ăn trộm này nọ, bất quá sau khi cưới ta, ngoan ngoãn thoái giang hồ. Trước khi chưa thoái , chính là Sáo Ngọc công tử. Muội muội, cũng giới thiệu chút về mình ."

      Thanh Thanh bị nàng làm cho sợ hãi, não bộ tạm thời chưa tiếp thu hết, mở miệng báo cáo gia cảnh của mình:

      "Vân Thanh Thanh, người Hồ Nam, công nguyên năm 2008 xuyên qua thời , tại 20 tuổi, thân thể này 18 tuổi. Là Lưu Thuỷ sơn trang Đại tiểu thư, võ lâm xưng tụng thiên hạ đệ tứ mỹ nhân. tại thất nghiệp, chuẩn bị đến Thiên Cơ Các làm ứng cử viên." Đều là người xuyên qua mà sao lại có khác biệt lớn đến như vậy?

      "Thần Toán Tử người ta gặp chính là ngươi." Bạch Mạn Điệp nhún nhún vai:

      "Nhưng ta biết ta nợ ngươi cái gì?"

      Sau lúc lâu, Thanh Thanh mới tiêu hoá hết những lời Bạch Mạn Điệp vừa , đôi mắt trợn trừng, với vẻ kinh ngạc:

      "Chờ, chờ ...ngươi ...ngươi mình chính là Vô Ảnh la sát trong truyền thuyết? Là Vô Tranh sơn trang Đại tiểu thư ?"

      Thần tượng siêu cấp của nàng, tương lai là cấp trực tiếp, thực là đồng hương của nàng? như vậy, nàng có phải là vị nữ hiệp siêu cấp lợi hại ? Ách, nhìn Bạch Mạn Điệp tiểu thư biết, hai chữ nữ hiệp chả hề có tí quan hệ nào với nàng.

      "Đúng vậy, kỳ thực ta cũng biết tại sao lại thế này. Lúc ta vừa xuyên qua là Vô Ảnh la sát, còn có thân võ công quỷ dị."

      Lúc mới phát ra, nàng cũng bị bản thân mình hù chết.

      Thanh Thanh mặt mày đau khổ:

      "Oh, công bằng a. Ngươi xuyên qua có võ công, ta cái gì cũng có, còn bị người ra bắt nạt nữa."

      Nhớ đến những chuyện gặp phải sau khi mình xuyên qua, Thanh Thanh cảm thấy hơi đau lòng.

      "Sao lại như thế?"

      Mỗi nữ tử xuyên qua đều có câu chuyện cũ, biết sau lưng Thanh Thanh có chuyện xưa gì?

      " từ lúc ta thi trượt vào trường cao đẳng..."

      Thanh Thanh đem toàn bộ những chuyện mình trải qua ra hết, đến việc xuyên qua gặp phải hai muội muội đáng chết, sau đó đến Mộ Dung Thiên Lý, rồi rời nhà trốn , chi tiết cũng bỏ sót. Khó khăn lắm mới gặp được người có thể hiểu mình, Thanh Thanh đem nàng trở thành đối tượng để tố khổ.

      "Khi dễ người ta quá mức!"

      Bạch Mạn Điệp tính tình nóng nảy, nghe được những chuyện Thanh Thanh gặp phải, nhịn được cảm thấy bất công cho nàng.

      "Đúng thế." Thanh Thanh mếu máo:

      "Vân gia quả thực có cái gì tốt."

      "Lưu Thuỷ sơn trang Đại tiểu thư? Quý lắm sao? Ngươi 20 tuổi đúng ? Làm tứ muội của ta , sau này ngươi chính là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư."

      Theo như lời Vân Thanh Thanh , tại nàng ta nơi nương tựa. Chỗ có thể dựa vào cũng chỉ có nàng. Ở thời đại này sợ rằng cũng chỉ có hai nàng là người đại, với tư cách là người đầu tiên xuyên qua, nàng phải có nghĩa vụ giúp đỡ Thanh Thanh.

      "Cái gì... cài gì....ta là muội muội của thiên hạ đệ nhất kiếm, thiên hạ đệ nhất xảo thủ, thiên hạ đệ nhất độc y? Là em vợ của thiên hạ đệ nhất cao thủ, thiên hạ đệ nhất sát thủ, thiên hạ đệ nhất các chủ? Thượng Đế ơi, ta điên mất thôi! Với cái danh hiệu này, ta có thể ở giang hồ chơi đến long trời lở đất!"

      Thanh Thanh run lên vì kích động, nàng thể tin được chuyện tốt như vậy lại có thể rơi trúng người nàng!

      Những người ở trong Vô Tranh sơn trang đều được xưng là thiên hạ đệ nhất nhân, nàng nằm mơ cũng nghĩ tới mình có thể trở thành thành viên của Vô Tranh sơn trang.

      Lúc trước ở Nhã Tiên cư, nàng nghe được chuyện xưa của ba vị tiểu thư ở Vô Tranh sơn trang, lại tưởng tượng ra vị Tứ tiểu thư. nghĩ tới Tứ tiểu thư có tồn tại, mà vị nữ tử may mắn đó lại chính là nàng. phải nàng nằm mơ đấy chứ? Thanh Thanh dùng sức nhéo lên cánh tay mình cái, rất đau, vậy là .

      "Tất nhiên, từ nay về sau ngươi chính là Vô Tranh sơn trang Vân tứ tiểu thư. Có ta bảo kê, kẻ nào dám khi dễ ngươi. Dù có muốn giết hai con tiện nhân cùng tên phụ bạc kia cũng thành vấn đề. Có muốn giết chúng ? Ta có thể sai thiên hạ đệ nhất sát thủ Lãnh Tuyệt Cuồng đến giúp ngươi."

      " cần."

      'Võ lâm dị văn lục' có ghi lại tích của sáu vị kỳ nhân trong Vô Tranh sơn trang, chuyện về thiên hạ đệ nhất sát thủ nàng thuộc làu làu, khi ra tay bao giờ thất thủ. Hai muội muội kia tuy rằng đáng hận nhưng tội cũng đến mức phải chết. Còn Mộ Dung Thiên Lý, tuy phụ bạc nàng nhưng đó cũng là điều nàng mong muốn. Nàng căn bản muốn gả cho Mộ Dung Thiên Lý, xảy ra chuyện hôm đó khiến cho nàng được giải thoát.

      "Đúng rồi, ngươi vừa mới sau khi đào hôn đến Thiên Cơ Các công tác?"

      "Đúng vậy."

      Giang hồ đồn đại Huyền Vũ đường chủ của Thiên Cơ các là vị nữ tử, nhưng ai biết thân phận cũng như tên của nàng ta. bao giờ tưởng tượng nổi Huyền Vũ đường chủ lại là Vô Ảnh la sát – thần tượng của nàng!

      "Ta nhàn rỗi quá nên mới làm Huyền Vũ đường chủ, nếu ngươi thích ta đổi cho ngươi, chuyện viết võ lâm sử cũng do ngươi làm."

      Chí hướng của Bạch Mạn Điệp là làm phế nhân, nếu phải Thiên Cơ Các chủ Quân Tuỳ Phong buộc nàng hỗ trợ viết võ lâm sử, nàng chẳng thèm làm cái chức Huyền Vũ đường chủ dở hơi đó, nay có người tự nguyện hỗ trợ, lại là người có thể tin được, tại sao đem chức vụ này tặng cho nàng?

      "Ách..."

      Thanh Thanh ngạc nhiên, phải khả năng chịu đựng của nàng tốt, mà là những lời Bạch Mạn Điệp vừa ra quả thực rất kích thích.

      Chẳng qua chỉ sùng bái ba vị tiểu thư của Vô Tranh sơn trang, vậy mà lại trở thành Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư. Muốn làm chủ bút nho ở Huyền Vũ đường, tự nhiên lại trở thành Huyền Vũ đường chủ, vận khí của nàng tốt đến mức có thiên lý. Nàng là người a, phải là thần, vậy mà giá trị của nàng thị trường lại lên nhanh như vậy, khó trách tạm thời tiêu hoá nổi! (tỷ làm như mình là cổ phiếu bằng.)

      Bạch Mạn Điệp thu lại ý cười, sắc mặt ngưng trọng:

      "Thanh Thanh, ngươi có biết vì sao ta theo ngươi ?"

      "Bởi vì ngươi nghe thấy ta ngôn ngữ đại."

      Thanh Thanh đoán là như vậy.

      Bạch Mạn Điệp khẽ lắc đầu:

      "Đúng nửa, sai nửa."

      "Là sao?" Thanh Thanh nghi hoặc.

      Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu, nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ:

      "Thanh Thanh, hai năm trước ta gặp phải chút phiền toái, tâm tình tốt nên xem quẻ. Lão thầy bói đó tên gọi là Thần Toán Tử, lão cho ta biết, nếu có ngày ta gặp được vị nương tên Vân Thanh Thanh nhất định phải đối tốt với nàng, vì ta nợ nàng. Ta biết tại sao mình thiếu nợ ngươi nhưng ta chiếu cố ngươi. chuyện này cho ngươi cũng có ý gì, ta chỉ muốn ngươi biết chúng ta rất có duyên, có thể gặp gỡ nhau trong biển người mờ mịt, chỉ sợ đó là ý trời. Đương nhiên, nếu có Thần Toán Tử ta vẫn giúp ngươi. Dù gì cũng là đồng hương, ta tốt với ngươi còn tốt với ai? Lúc nghe thấy ngươi chuyện với tú bà, ta thực rất ngạc nhiên, cho đến khi ngươi mình họ Vân, ta cuối cùng cũng biết mình và ngươi có duyên phận. biết đó là loại duyên phận nào ở kiếp trước, bất luận ra sao, hai người đại gặp được nhau chính là ý trời. Ở thời đại này, ta là người duy nhất ngươi có thể dựa vào, đừng khách khí, hãy coi ta là người thân của ngươi. Tuy ở chỗ này cảm thấy rất vui vẻ, nhưng có đôi khi ta cũng nhớ về đại, nhớ cha mẹ và người thân của mình. Nay có ngươi, ta nghĩ mình còn đơn nữa."

      Mỗi câu của Bạch Mạn Điệp đều biểu lộ nỗi nhớ nhà cách da diết. Bất giác, Thanh Thanh bị nàng cuốn hút.

      đại, Thanh Thanh có người thân, chỉ có bạn học và bằng hữu. Bạch Mạn Điệp về gia đình, Thanh Thanh cũng nhớ lại những ngày xưa cũ.

      "Ít nhất ngươi còn có ta, có tâm hãy với ta."

      Đều là người đại, tuyệt đối có thể thông cảm với nhau.

      Bạch Mạn Điệp cười khổ:

      "Đúng vậy, chúng ta vẫn còn có nhau. Ở thời đại xa lạ này, chúng ta hãy nương tựa vào nhau ."

      "Đúng vậy, chúng ta còn có nhau." miệng Thanh Thanh lộ ra nụ cười, vươn tay nắm lấy tay Bạch Mạn Điệp:

      "Duyên phận giữa chúng ta rất sâu đậm, nếu ngươi ngại ta gọi ngươi là Điệp tỷ?"

      Điệp tỷ? Giống tú bà ở thanh lâu hay là tên con hát.

      " ngại!"

      Bạch Mạn Điệp mở rộng vòng tay ôm lấy Thanh Thanh:

      " tốt, ta cảm giác mình nhớ lại thời đại."

      "Điệp tỷ, uh...vị trí Huyền Vũ đường chủ kia miễn nha, võ công mèo quào của muội sao có thể so được với tỷ, thể khiến cho người ta phục. Muội chỉ muốn làm chủ bút nho dưới trướng của tỷ thôi, mỗi ngày viết mấy bản thảo kiếm sống."

      Lời của Thanh Thanh phải có lý, Bạch Mạn Điệp gật đầu:

      " khi như vậy ta cũng miễn cưỡng, ta vội tìm nữ nhi, thể đưa muội đến Vô Tranh sơn trang."

      Bạch Mạn Điệp rút cây ngọc trâm từ đầu xuống.

      "Cầm lấy cây trâm này, đến Thiên Cơ các tìm các chủ Quân Tuỳ Phong." Bạch Mạn Điệp cùng Quân Tuỳ Phong mỗi ngày đều bàn việc, phụ tùng người nàng nhất định nhận ra. (dùng chữ "phụ tùng" khiến đầu óc em nhất thời nghĩ lung tung a)

      Thanh Thanh đánh giá cây trâm trong tay:

      "Chỉ cần cầm cây trâm này là muội có thể đến Thiên Cơ Các?"

      "Đừng đến việc vào, cho dù muội đem Thiên Cơ Các làm loạn ngất trời cũng có ai dám quản."

      Thanh Thanh cất cây trâm vào trong người, miệng cười ngọt ngào:

      "Cám ơn tỷ."

      Bạch Mạn Điệp đảo mắt lượt:

      "Thanh Thanh, cái vị ở cách vách kia đẹp trai ?"

      " sai, đẹp đến bỏ !"

      Đây chính là , nàng chưa bao giờ thấy nam nhân nào đẹp trai như .

      " họ Đoạn tên Tiêu, là đại ca kết bái của ta. Dịu dàng lại lắm tiền, đẹp trai đến hồ đồ, có hứng thú ..." Bạch Mạn Điệp xong chậm rãi mỉm cười, nháy mắt với Thanh Thanh " bằng muội làm chị dâu của ta, thế nào?"

      Thanh Thanh nhếch môi:

      "Điệp tỷ cứ đùa."

      Loại nam nhân phóng túng đó thích hợp với nàng, nàng là người có lòng chiếm hữu rất cao, muốn nàng cùng với nữ nhân khác chia sẻ đàn ông, tuyệt đối làm được.

      Bạch Mạn Điệp cũng nhiều lời, cười cười:

      "Ta cũng miễn cưỡng muội, chỉ vui thôi mà."

      bà chị dâu đại thực chuyện tốt, đáng tiếc, cảm tình thể miễn cưỡng.

      "Điệp tỷ...tỷ có thể đừng với muội là nữ tử ?"

      Nàng nhìn loã thể, có đánh chết cũng muốn cho biết nàng là nữ tử, xấu hổ a.

      Bạch Mạn Điệp hiểu , nhìn nàng mỉm cười:

      "Yên tâm, ta nhiều chuyện như vậy."

      Rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp phải hay đến chuyện vị nữ cải nam trang cùng vị ca ca kết bái, sau đó phát sinh tình cảm, cuối cùng trở thành tình nhân hay sao? Hai người họ có thể phát sinh chuyện đó hay là do ý trời quyết định, nàng can thiệp, tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Đây chính là quyết định của nàng khi ở nóc nhà.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 22 - CHUỘT CHẠY QUA ĐƯỜNG

      Sáng sớm hôm sau, Thanh Thanh cùng Bạch Mạn Điệp mỗi người ngả. Thanh Thanh tiếp tục đến Thiên Cơ Các, Bạch Mạn Điệp chuẩn bị cướp lại nữ nhi. Bạch Mạn Điệp rất muốn cùng Thanh Thanh chuyện nhiều hơn, nhưng thời gian cho phép. Đương nhiên, Thanh Thanh cũng muốn cùng nàng tâm , đáng tiếc công việc của nàng bề bộn.

      mình hơn 10 ngày, vẫn rất yên ổn, nhiều nhất chỉ có vài nương nhìn chằm chằm vào nàng. Lúc qua thanh lâu cũng chỉ bị đám nương vây ở giữa mà thôi.

      Thẳng đến hôm nay, phiền toái mới thực xuất .

      Buổi chiều, Thanh Thanh đến trấn , cái bụng phát ra thanh biểu tình.

      "Bánh bao, bánh bao nóng hổi đây." Bà bán bánh bao gân cổ hét to 'quyến rũ' Thanh Thanh.

      "Thơm quá a."

      Nàng dùng sức hít hít mùi bánh bao, còn liếm liếm môi.

      "Vị tiểu ca này, ăn cái ."

      Bác tươi cười mời mọc.

      "Cho ta năm cái bánh bao."

      Lúc đói bụng, ăn bánh bao là thích hợp nhất!

      Thanh Thanh liếc nhìn cái bàn bên cạnh quán bánh bao, hỏi:

      "Ta có thể ngồi ?"

      "Có thể."

      Đó vốn là chỗ để khách ngồi, có gì mà thể.

      Thanh Thanh vừa ngồi xuống, bác bưng lên đĩa bánh bao nóng hổi, thuận tiện mang thêm đĩa rau trộn.

      Nóng hổi, trắng tròn, rất mềm a.

      Thanh Thanh xoa xoa tay, cầm cái lên cắn. Nàng có lẽ là đói bụng lắm, lần cắn hơn nửa.

      Vỏ còn được, muối quá nhiều, rất mặn a!

      Cắn thêm miếng nữa, cái bánh bao biến mất, mùi vị thế nào? biết, ăn quá nhanh, nhận ra. Trong truyền thuyết Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm chắc cũng như vậy?

      Thanh Thanh quá đói bụng, vì thế hơi ăn hết năm cái bánh bao. Đương nhiên, sau khi ăn hết bốn cái cũng nhận ra mùi vị. thể là ngon, nhưng cũng tệ. Đáng khen nhất chính là hương vị tự nhiên, giống như bánh bao ở đại nhồi đống thứ linh tinh.

      "Bác , tính tiền."

      Cuối cùng cũng ăn no, Thanh Thanh chùi miệng, tay luồn vào trong lòng lấy tiền.

      "Tổng cộng 10 quan tiền."

      Tiền đâu? túi tiền lớn như vậy tại sao lại thấy? Nụ cười môi Thanh Thanh đóng băng, động tác cũng cứng lại. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn bác cười hắc hắc:

      "Bác , có thể cho chịu ?"

      "Cho chịu?"

      Mười quan tiền mà còn chịu? có tiền mà lại đòi ăn uống?

      Thanh Thanh cười ngây ngô, gật gật đầu:

      "Đúng vậy , tiền của ta đánh mất, vậy nên muốn dàn xếp với bác ."

      "Ngươi muốn ăn trả tiền hả?"

      Bác từ cao nhìn xuống, hung hăng trừng mắt với Thanh Thanh.

      " phải, ta có tiền lẻ."

      Nàng phải có tiền, mà là có tiền lẻ. Bạc vụn của nàng đánh mất, chỉ còn lại ngân phiếu. Mỗi tờ ngân phiếu đều trị giá 100 lượng bạc, dùng 100 lượng để mua năm cái bánh bao là điều thể. người lại có thứ gì có thể đổi ra tiền, chỉ có cây trâm của Điệp tỷ. Nhưng cây trâm này quan hệ đến tương lai của nàng, đương nhiên thể lấy nó ra thanh toán!

      Bác xác định Thanh Thanh chính là kẻ ăn quỵt, hai tay chống nạnh, gân cổ mắng to:

      "Ngươi muốn ăn uống ? có cửa đâu, lão nương ta bán bánh bao nhiều năm như vậy, chưa từng có kẻ dám ăn trả tiền! Nếu hôm nay ngươi xuất ra bạc, phải làm công trừ nợ cho ta."

      "Bác ..."

      Thanh Thanh trưng ra vẻ mặt nịnh nọ:

      "Ngươi thư thả vài ngày, ta đổi bạc xong trả lại cho ngươi gấp 10."

      " được." Bác chút lưu tình.

      Trong lòng Thanh Thanh khóc thét lên, có lầm đây, chẳng nhẽ vì năm cái bánh bao mà bán mình?

      Trong ba mươi sáu kế có kế gọi là gì nhỉ? À, đúng rồi, là tẩu vi thượng sách!

      Thời đại bất thường, thủ đoạn cũng bất thường, Vân Thanh Thanh nàng chỉ còn cách làm tiểu nhân lần.

      "Ngươi xem."

      Thanh Thanh làm bộ mặt sửng sốt, đưa tay chỉ về phía sau bác , giống như nhìn thấy bảo vật quý hiếm.

      "Cái gì?" Bác quay đầu nhìn.

      "Cái gì cũng có!" Khi bà ta quay trở lại,Thanh Thanh chạy được ba thước.

      "Ngươi đứng lại đó cho ta!"

      Còn dám chạy, đúng là muốn chết! Bác chút nể tình mà hô lên:

      "Có người ăn uống trả tiền, mau giúp ta bắt , mau bắt !"

      Bác hô lên tiếng, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ lên người nàng. Thanh Thanh bị nhìn, mười phần tự nhiên, kiên trì chạy về phía trước.

      "Tiểu tử kia, đứng lại mau, ở trấn này có chuyện ăn trả tiền đâu!"

      người đàn ông cường tráng nhảy ra chặn nàng lại, Thanh Thanh mặt đẩy ngã , mặt khác tiếp tục chạy.

      "Tiểu tử, ngươi ăn uống , còn dám đả thương người, xem ta như thế nào bắt giữ ngươi!" Số phận của vị đại thúc này tốt hơn chút, bị quyền của Thanh Thanh đánh thành mắt gấu mèo.

      Thượng Đế, Chúa Giêsu, Phật Tổ, phải nàng cố ý a, chỉ là tình thế bắt buộc thôi! Ông trời phù hộ cho nàng có thể bình an thoát được kiếp, sau này nàg nhất định bồi thường cho những người bị nàng đả thương.

      "Tiểu tử, đứng lại!"

      Oa, phải chỉ có mười quan tiền thôi sao, tại sao người làm việc nghĩa đến càng lúc càng nhiều? Rất nhanh tạo thành đội ngũ. Người ở cổ đại rất thực thà a, người gặp nạn, mọi người đến giúp! Nếu thân phận phải là "tên tội phạm" bị đuổi bắt, nàng nhất định giống như bọn họ hăng hái làm việc nghĩa.

      Thanh Thanh chỉ lo chạy trối chết, hoàn toàn để ý phía trước có người, câu thôi, người chặn đẩy người, phật chặn đẩy phật!

      "Cẩn thận trứng chim của ta a!"

      Theo sau tiếng thét chói tai là cái trứng chim rơi đỉnh đầu nàng, mùi tanh hôi làm nàng khó chịu.

      Mẹ ơi, lại phải bồi thường thêm rổ trứng chim, còn tiếp tục như vậy, nàng nhất định tán gia bại sản! Quên , nàng chạy nữa, lấy 100 lượng ra bồi thường cho xong.

      "Tiểu tử, đứng lại."

      đống người thấy việc nghĩa muốn làm hùng kia hăng hái đuổi theo sau. Thanh Thanh theo bản năng quay đầu lại, thấy ngay tên cầm đầu cầm cái đòn gánh. Cái đó mà nện xuống nàng có thể về nhà!

      "Cứu mạng a."

      Thanh Thanh cần suy nghĩ, co giò bỏ chạy, trước mắt bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, chuyện bồi thường để sau hãy .

      Dễ nhìn? Rất đẹp trai a. nam nhân đẹp trai đến bỏ đột nhiên xuất trong tầm mắt Thanh Thanh, nàng chớp chớp mắt, lớn tiếng kêu to:

      "Đoạn huynh, cứu mạng a!"

      "Là ngươi?"

      Đoạn Tiêu bị tiếng kêu của Thanh Thanh làm cho chú ý, quay đầu nhìn nàng.

      Thanh Thanh mặt đầy trứng chim, chật vật chạy đến trước mặt , vừa thở hồng hộc vừa :

      "Đoạn huynh, ta bị người ta đuổi, cứu mạng a."

      Sức lực của Thanh Thanh sớm cạn kiệt, tay khoác lên vai Đoạn Tiêu, cố trụ vững thân thể.

      "Sao lại như thế này?"

      Đoạn Tiêu cười khẽ. Nhìn bộ dạng chật vật của nàng chỉ sợ ngay cả thánh nhân cũng phải cười.

      "Ta bị...người ta trộm...thiếu bà bán bánh bao 10 quan tiền..ta muốn chịu...nhưng bà ấy cho, còn muốn ta làm cu li, ta chỉ biết chạy trốn. Xảy ra chút phiền toái nên bị bọn họ đuổi theo."

      Thanh Thanh chỉ chỉ đám người thấy việc nghĩa hăng hái làm hùng ở phía sau, đột nhiên phản ứng, nhảy đến phía sau Đoạn Tiêu, giật quần áo của xin tị nạn.

      Nàng lẩn tránh đúng lúc, vừa nhảy đến sau lưng , hùng bang đuổi đến trước mặt bọn họ!

      "Tiểu tử, ngươi đả thương ta, đền tiền!" Mắt gấu mèo đứng ra dẫn đầu.

      "Tiền bánh bao của ta!" Bác lớn tuổi mà chạy thua gì thanh niên, đáng khen ngợi!

      "Trứng chim của ta, mẫu thân còn chờ ta về bốc thuốc!"

      "Ngươi đẩy ta, gãy xương!"

      Thanh Thanh làm con rùa đen rụt cổ, đem mọi phiền toái cấp cho Đoạn Tiêu giải quyết.

      Đoạn Tiêu liếc nhìn Thanh Thanh cái, cười bất đắc dĩ. Lấy ra bốn thỏi bạc, đưa cho mỗi người thỏi.

      thỏi bạc a, có thể mua n cái bánh bao, n cái trứng chim, thực là thiệt quá, trong lòng Thanh Thanh gào thét!

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 23 - KẾT NGHĨA KIM LAN

      Điệp tỷ là nhân vật số số hai giang hồ, có nàng ra mặt, hắc bạch lưỡng đạo có ai dám nể tình? Ngay cả Võ lâm Minh chủ cũng phải nhường đường cho lão nhân gia nàng! Lão công, muội muội, muội phu của nàng đều là thiên hạ đệ nhất nhân . Vị Đoạn Tiêu ca ca này là huynh muội kết bái của nàng, tự nhiên cũng có thế mạnh nào đó. Tuy Thanh Thanh tạm thời thân phận của Đoạn Tiêu nhưng nàng có thể khẳng định phải là người đơn giản.

      Nếu nàng có thể cùng kết tình bằng hữu, tương lai tuyệt đối rất có lợi.

      Sau khi cân nhắc cẩn thận, Thanh Thanh nghĩ ra kế sách đê tiện.

      Trong chốn giang hồ đua chen luôn lấy chữ nghĩa làm đầu. Muốn giống như Lưu Quan Trương năm đó kết nghĩa vườn đào, cả đời sống chết có nhau.

      Nếu nàng và Đoạn Tiêu kết thành huynh đệ, tuyệt đối bảo kê cho nàng. Có Điệp tỷ cùng Đoạn Tiêu làm chỗ dựa, để xem kẻ nào dám bắt nạt nàng!

      "Đoạn đại ca, ngươi và ta vừa gặp cảm thấy thân thiết, bằng kết làm huynh đệ, ý huynh thế nào?"

      Ra khỏi cửa thành, Thanh Thanh nhảy ngay đến trước mặt Đoạn Tiêu.

      Ai vừa gặp cảm thấy thân thiết? Chính là nàng mỗi lần có chuyện đều gặp được Đoạn Tiêu.

      "Kết bái?"

      Đoạn Tiêu kinh ngạc. Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, '' chính là người thứ hai muốn cùng Đoạn Tiêu chàng kết bái. Người thứ nhất là Bạch Mạn Điệp, tuy là chính thức nhưng vẫn xem nàng là muội muội.

      tình phát triển đến mức này khiến cho Đoạn Tiêu cảm thấy bất ngờ. rất thích vị tiểu huynh đệ này, nhưng nghĩ tới cùng '' kết bái. Vốn quen độc lai độc vãng, hơn nữa thân phận đặc biệt, muốn liên lụy đến bất cứ kẻ nào. Có quan hệ với vài vị trong Vô Tranh sơn trang cũng chỉ do trùng hợp. Đương nhiên, những vị kia cũng giống như , là loại quái nhân hành giống người thường, bọn họ có thể ở giữa biển người mù mịt mà gặp nhau, đó cũng coi như là duyên phận,

      Thanh Thanh gật gật đầu, vẻ mặt rất gian xảo:

      "Đúng vậy, chúng ta gặp nhau nhiều lần, hơn nữa huynh lại vừa cứu ta, chi bằng chúng ta kết nghĩa kim lan ?"

      lại, nàng cũng chỉ muốn chiếm tiện nghi của người ta, ai cũng có thể thấy ý đồ của Thanh Thanh.

      "Ý tốt của Tần huynh đệ, Đoạn mỗ xin ghi tạc trong lòng. Đoạn mỗ luôn luôn độc lai độc vãng, chỉ sợ phụ tấm lòng của ngươi."

      Lời quả thực làm tổn thương người khác, kẻ nào chỉ hơi kiêu ngạo chút là có thể cùng tuyệt giao, nhưng Thanh Thanh là ai kia chứ, nàng chẳng thèm để ý những lời đó. Chỉ cần có người cho nàng 40 lượng bạc, bảo nàng làm cái gì nàng cũng nguyện ý. Trong lòng Thanh Thanh, tình hữu nghị giữa bọn họ chỉ đáng giá 40 lượng bạc. Ai, nàng đúng là hết thuốc chữa!

      Thanh Thanh vỗ vỗ bả vai Đoạn Tiêu:

      "Đại ca, ngươi khách khí. Trong thời gian ngắn ngủi, chúng ta gặp nhau ba lần. Đại ca còn cứu ta hai lần, nhân duyên của chúng ta là do trời định."

      Nếu cùng Đoạn Tiêu kết thành huynh đệ sau này khi nàng gây hoạ có thể để cho giải quyết.

      "Tần huynh đệ, có duyên nhất định phải kết nghĩa."

      Kẻ nào gặp nhau thường xuyên phải kết nghĩa?

      "Đại ca, ngươi khinh thường tiểu đệ có phải hay ?"

      Thanh Thanh làm bộ tức giận:

      "Tiểu đệ lần đầu hành tẩu giang hồ, đại ca chính là người giang hồ đầu tiên mà ta gặp được, hơn nữa hai ta thập phần ăn ý, duyên phận sâu đậm, ngươi cùng ta kết bái có phải khinh thường ta ?"

      Đoạn Tiêu cảm thấy đau đầu, chưa từng gặp phải tình huống như vậy. nam nhân như tiểu tử này mà còn nhiều chuyện hơn cả nữ nhân, đây chắc chắn là hậu quả của việc lớn lên trong son phấn!

      "Tần huynh đệ, Đoạn mỗ làm việc chính tà, người trong giang hồ thấy ta chạy trốn còn kịp, tại sao ngươi nhất định phải kết bái với ta?"

      Thanh Thanh ngẩng cao đầu, hào khí như mây, cất cao giọng :

      "Tần Vân ta đỉnh thiên lập địa, làm việc thẹn với lương tâm. , ta khinh thường những kẻ tự cho mình là chính nghĩa. Bọn chúng ngoài miệng cái gì đạo nghĩa, nhưng sau lưng lại lén lút làm những chuyện dơ bẩn. Ta tình nguyện làm tên ngụy quân tử của chính phái trong mắt tà ma ngoại đạo, nhưng lại có thể làm những chuyện mà mình muốn. Đại ca, người sống đời mong nhất là tiêu dao tự tại, tuỳ tâm hành , bình tĩnh xem hết mọi sắc thái của nhân gian. Đại ca tên là Tiêu, làm việc cũng tiêu dao. Tiểu muội... quên, tiểu đệ ta tên Vân, làm việc cũng như mây, khó có thể nắm bắt được."

      Thanh Thanh cười rất gian trá, trong xảo trá mang theo vài phần vô tội:

      "Chúng ta cùng chung chí hướng, càng nên kết bái."

      Trong lòng Thanh Thanh tự kiêu lần thứ 800, khả năng thích ứng của nàng quả thực con bà nó mạnh mẽ. Nàng là người đại, sau khi vào thế giới cổ đại lại có thể ra cổ ngữ hoa mỹ như thế, tự bội phục bản thân cũng được!

      Đoạn Tiêu nghe '' xong á khẩu luôn, cười bất đắc dĩ, thể công nhận '' rất có lý, vả lại còn vô cùng hợp ý!

      Khuôn mặt của Thanh Thanh mang theo vài phần trẻ con nhưng khẩu khí lại giống y như lão già, hợp với tuổi tác. Nhìn đứa trẻ con làm ra vẻ người lớn rất buồn cười.

      Tính trẻ con cùng vô tri hợp lại thành vẻ ngây thơ, trong đôi mắt long lanh loé ra những tia bướng bỉnh, thể nghi ngờ hiển lộ ra vẻ kiều mị của nữ nhân.

      Trong nháy mắt, Đoạn Tiêu dường như đem '' trở thành bé con! (lời tác giả : nàng chính là nữ tử, chỉ có điều Đoạn tiêu biết mà thôi)

      Nhìn hai lúm đồng tiền bên má nàng, khoé miệng Đoạn Tiêu chậm rãi lộ ra ý cười, trong ánh mắt ra dịu dàng. Sau khi thấy người đàn bà kia phản bội, cho rằng nữ tử thế gian này có lấy người tốt, chưa bao giờ đem nữ nhân đặt ở trong lòng. Cho đến nay, Bạch Mạn Điệp – muội muội kết bái của là nữ tử duy nhất để ý, nhưng, xem nàng là huynh đệ, chứ xem nàng là nữ nhân.

      Nhiều năm qua, chưa từng để lộ vẻ mặt dịu dàng trước bất cứ nữ nhân nào, lại càng có nữ nhân nào đáng để sinh lòng chiếm hữu. Đối với , nữ nhân chỉ là công cụ làm ấm giường, là vật phẩm giải quyết tịch mịch.

      Đoạn Tiêu nghĩ, cả đời này muốn bất cứ ai, vì bất cứ kẻ nào mà hiển lộ ôn nhu. Nay đối mặt với '', bỗng nhiên lại có cảm giác ấm áp trong lòng, cũng sinh ra chiếm hữu đối với tên tiểu tử trước mặt.

      Nếu tên nhóc này là nữ tử, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào Đoạn Tiêu nhất định cũng phải chiếm được ''.

      Chưa từng dịu dàng với bất cứ nữ nhân nào, nhưng lại ở trước mặt nam nhân toát ra sắc thái tình cảm này.

      Đoạn Tiêu tung hoành giang hồ nhiều năm, chưa từng sợ hãi cái gì. Đối mặt với Thanh Thanh, lân đầu tiên biết được mùi vị sợ hãi là như thế nào, sợ mình thương ''!

      Từ lúc nhìn thoáng qua nhau ở thanh lâu, Đoạn Tiêu đối với '' sinh lòng chiếm hữu. Cảm giác ấm áp hôm nay càng khiến cho Đoạn Tiêu thấy bất an dữ dội. ràng biết kẻ trước mặt mình là nam nhân, biết mình thể nào thương '' nhưng lại khắc chế được dục vọng ở trong lòng.

      Đoạn Tiêu ngây người, gương mặt kiều diễm kia đối với lực hấp dẫn chí mạng. Trong lúc hoảng hôt, thào :

      "Ngươi là nữ tử sao?"

      điên rồi, thực điên rồi, bọn họ chỉ mới gặp nhau có ba lần! tự nhiên lại sinh ra cảm tình với nam nhân chỉ gặp có ba lần! Ngoại trừ do đầu óc bình thường, còn cách giải thích khác!

      "Ngươi là nữ tử sao?"

      Thanh Thanh nghe thoáng qua câu này của lập tức hồn phi phách tán, lòng tự nhủ xong rồi, có phải nhìn ra thân phận của nàng?

      Nàng từng nhìn loã thể a, hơn nữa mặt còn đỏ, tim đập nhanh. Nếu Đoạn Tiêu biết nàng là nữ tử thử hỏi sau này làm sao nàng dám ngẩng mặt làm người?

      "Đại ca, có phải ngươi phát sốt rồi ?"

      mặt Thanh Thanh có chút sợ hãi, nhìn ra có chỗ nào khác thường.

      " có ai với ngươi rằng ngươi rất đẹp chưa?"

      Đoạn Tiêu lập tức phục hồi tinh thần, mỉm cười, giống như việc vừa rồi chưa từng xảy ra.

      "Đại ca, ngươi so với ta còn đẹp hơn mà."

      Thanh Thanh gian xảo đến bên cạnh , cất tiếng trêu chọc:

      "Đại ca, nếu ta tận mắt nhìn thấy thân thể ngươi, ta nhất định nghĩ ngươi là nữ nhân."

      Đây là lời nữ tử có thể với nam nhân hay sao? Thanh Thanh cố tình ra những lời tuỳ tiện đó.

      Thử hỏi nữ nhân nào có gan ra những lời như vậy? Tần Vân nhất định là nam tử. Tuy Đoạn Tiêu sớm biết '' là nam nhân nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi hơi thất vọng.

      Đoạn Tiêu chỉ cười mà đáp, lời '' quả thực rất có đạo lý. Thân thể tuấn mỹ vô khuyết, lại từng nhìn qua thái độ trêu đùa kỹ nữ của Tần Vân, tại sao lại có thể nghĩ tiểu tử này là nữ nhân? Là mắt có vẫn đề hay chính là kẻ đoạn tụ? (đoạn tụ = biến thái )

      "Đoạn đại ca, kết bái với ta được ?"

      "Được."

      Đoạn Tiêu cuối cùng cũng thoả hiệp, vẻ mặt ảm đạm, liếc mắt nhìn Thanh Thanh cái.

      '' là nam, thể sinh lòng bậy bạ. Nếu bọn họ trở thành huynh đệ, có lẽ Đoạn Tiêu suy nghĩ lan man nữa.

      "Đến đây mau." Thanh Thanh quỳ tại chỗ.

      " cần nghi thức rườm rà, chỉ cần có trời đất làm chứng là được rồi."

      Đoạn Tiêu phất tay áo, quỳ xuống bên cạnh Thanh Thanh.

      "Trời ở cao, đất ở dưới thấp, Tần Vân ta cùng Đoạn Tiêu ca ca tình đầu ý hợp, chết, đúng, phải là cùng chung chí hướng, hôm nay kết làm huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, biển cạn đá mòn. Ai da, ta linh tinh gì vậy, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa chứ phải bái đường! Là ta nhầm, Thượng Đế người tha thứ cho ta nhé, chỉ câu thôi, sau này ta chính là tiểu đệ của Đoạn đại ca. Nếu trái lời thề, thiên lôi đánh chết!" Trong lòng Thanh Thanh còn bỏ thêm câu "Đều quyền huynh thế phụ (huynh trưởng như cha), có việc gì thay ta chịu trách nhiệm!"

      Đoạn Tiêu học theo Thanh Thanh lại lần, ngay cả những câu nàng sai cũng cố ý sao chép y hệt. Nếu bọn họ thực có thể tâm đầu ý hợp, sống cùng trời đất, biển cạn đá mòn tốt biết bao!

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 24 - HƯƠU VƯỢN

      Hai người đứng dậy, Đoạn Tiêu phủi phủi bụi bẩn bám quần áo mình, hề quan tâm đến Thanh Thanh.

      Thanh Thanh vội qua, cười toe cười toét, nàng nghịch ngợm tuyệt đối sai!

      "Đại ca, tiểu đệ mới gia nhập giang hồ, sau này xin đại ca chỉ giáo nhiều hơn."

      "Tần huynh đệ khách khí, ngươi là tiểu đệ của ta, ta đương nhiên chiếu cố ngươi."

      Bất quá, cực kì muốn bọn họ là huynh đệ, tốt nhất là...vợ chồng. Đương nhiên, chuyện đó có khả năng!

      "Đại ca, huynh định đâu?"


      Vị đại ca này hình như rất nhàn rỗi, có việc gì chỉ dạo trong giang hồ.

      Đoạn Tiêu suy nghĩ chút, cuối cùng cũng cho nàng biết:

      "Bình Xa thành."

      "Bình Xa thành?"

      Thanh Thanh mắt sáng ngời, nắm lấy quần áo của Đoạn Tiêu, cách hưng phấn:

      "Đoạn đại ca, đệ cùng với huynh được ?"

      Đệ nhất thế gia Liệt Diễm Bảo trong Võ lâm Bát đại thế gia ở Bình Xa thành. Mà võ lâm minh chủ đương nhiệm cũng chính là bảo chủ của Liệt Diễm Bảo – Cung Phi Phàm.

      Thanh Thanh là người trong giang hồ, lại là Vô Tranh sơn trang tứ tiểu thư, tìm hiểu những chuyện này là việc cần thiêt.

      "Ngươi muốn ."

      Việc này ngoài dự liệu của Đoạn Tiêu.

      "Đúng vậy, đúng vậy!"

      Thanh Thanh gật lấy gật để:

      "Đệ rất muốn chính mắt nhìn thấy phong thái của võ lâm minh chủ Cung Phi Phàm."

      Thanh Thanh làm ra vẻ mặt sùng bái, mặc sức tưởng tượng:

      "Vị võ lâm minh chủ này chắc hẳn giận mà uy nghiêm, võ công cái thế."

      Có võ công cái thế hay nàng biết, chắc cũng tương đương với Điệp tỷ.

      gương mặt tuấn tú của Đoạn Tiêu có chút hờn giận:

      " có gì hay để xem."

      Thanh Thanh nhìn ra thay đổi gương mặt của Đoạn Tiêu, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:

      " giang hồ, người khiến cho đệ sùng bái có mấy người, Cung Phi Phàm chính là trong số đó." Vô nghĩa, ai mà sùng bái Võ lâm Minh chủ?

      "Ngoại trừ Cung Phi Phàm còn ai nữa?"

      Võ lâm Minh chủ sao? Chỉ cần Đoạn Tiêu búng ngón tay là có thể khiến cho chết có chỗ chôn.

      "Minh Cung Minh Vương." Thanh Thanh suy nghĩ.

      Tám năm trước, giang hồ xuất môn phái gọi là Minh Cung. ai biết Minh Cung ở đâu, chỉ nghe nó nằm hòn đảo đơn độc ở hải ngoại. đó đâu đâu cũng là cơ quan cạm bẫy, trừ phi có người dẫn đường, nếu ai có thể lên Minh đảo. Lúc cái tên Minh Cung này xuất giang hồ lần đầu tiên, khiến cho Võ lâm dậy sóng. Trước khi mọi người biết đến tồn tại của Minh Cung vẫn coi Vô Địch Môn là môn phái mạnh nhất trong võ lâm Lục đại phái. Minh Cung bắt sống tất cả người trong Vô Địch Môn, bức ép Vô Địch Môn thần phục Minh Cung. Với thời gian nửa năm, Minh Cung lần lượt tấn công nốt năm môn phái còn lại. Thế lực nổi danh nhất giang hồ chính là Lục đại môn phái. Bát đại thế gia tuy là võ lâm thế gia, nhưng ngoại trừ Phương gia của Vạn Kiếm sơn trang, Vân gia của Lưu Thuỷ sơn trang, Đỗ gia của Huyền Vũ sơn trang, Mộ Dung gia ở Càn Khôn Bảo, Cung gia ở Liệt Diễm Bảo ba thế gia còn lại làm kinh doanh là chính, bình thường hỏi chuyện giang hồ. Võ lâm Bát đại thế gia chỉ còn danh nghĩa, có ảnh hưởng lớn đến võ lâm. Minh Vương được Lục đại phái thần phục, cũng tương đương với danh hiệu Võ lâm chí tôn. Những năm gần đây, dần dần xuất người của Minh Cung lại giang hồ, nhưng những người ấy hành quỷ dị, ra tay tàn nhẫn. Nghe hữu hộ pháp Ảnh Tử của Minh Vương vì ngôn ngữ bất hoà giết chết 300 người ở kỹ viện. Bộ dạng của Minh Vương lại quá tuấn mỹ nên bắt được vô số trái tim của các nương làm tù binh. Nhưng trời sanh lạnh lùng sắt đá, khó tránh làm thương tổn trái tim của rất nhiều nương. có người lén gọi Minh Cung là ma cung, mà Minh Vương tự nhiên trở thành ma vương. Lục đại môn phái ngoài mặt có vẻ thần phục nhưng vẫn lén lút đối phó với Minh Cung, sau nhiều năm tính kế vẫn làm gì được Minh Cung. Ngày mười lăm tháng tám hàng năm, sứ giả của Minh Cung mời người của các đại môn phái đến Minh đảo cử hành võ lâm đại hội, các môn phái vì kiêng kị Minh Cung nên phải ngoan ngoãn nghe lời. biết tại sao Minh Cung chưa bao giờ mời Bát đại thế gia, hình như có ý muốn lập họ. Minh Vương chưa bao giờ ra mặt công khai, cho dù có là võ lâm đại hội cũng chỉ có Tả hộ pháp Ám Dạ, Hữu hộ pháp Ảnh tử, cùng vị lão giả họ Công Tôn chủ trì.

      Năm đó, sau khi Minh Cung được võ lâm Lục đại phái thuần phục, Minh Vương hình như có ý muốn thống nhất giang hồ. Bốn năm sau, Tống gia, Đông Phương gia, Lâm gia, Phương gia trong Bát đại thế gia đều lần lượt thoái giang hồ. Bát đại thế gia giờ chỉ còn tứ đại thế gia, thế lực đại giảm, căn bản có sức lực chống lại Minh Cung. Minh Vương giờ đây nghiễm nhiên trở thành võ lâm chí tôn.

      Võ lâm chí tôn a, chẳng khác nào là hoàng đế trong chốn giang hồ, Thanh Thanh đương nhiên phải khâm phục.

      đến võ lâm chí tôn, nàng nghĩ ngay đến Ỷ Thiên Đồ Long ký. đến tuấn mỹ của Minh Vương, nàng lập tức liên tưởng đến Đông Phương Bất Bại (sặc!). Người trong giang hồ đều vẻ đẹp của Minh Vương giống với nam nhân, vị Minh Vương kia chắc phải là gay đấy chứ? Chậc, lẽ đây là di chứng của việc xem quá nhiều tiểu thuyết của Kim đại hiệp?

      "Minh Vương?"

      Trong mắt Đoạn Tiêu loé lên tia sáng kỳ dị:

      "Theo như ta biết, mong muốn của người trong giang hồ là trừ được Minh Vương."

      "Vậy sao? Ta vẫn sùng bái . Ta sùng bái nhất là Minh Vương, sau đó là ba vị tiểu thư của Vô Tranh sơn trang."

      Vốn định đem ba vị tiểu thư đặt ở phía , nhưng nghĩ nghĩ lại, nàng giờ là thân nam tử, cho nên đem Minh Vương đặt ở phía trước. 'đại nam nhân' như nàng mà sùng bái ba 'tiểu nữ tử', chỉ sợ khiến cho đại ca chê cười!

      "Ngươi biết những chuyện Minh Vương làm đều rất quá đáng hay sao?"

      Đoạn Tiêu cười hỏi, nhìn ra suy nghĩ cái gì.

      "Quá đáng?" Thanh Thanh cười mỉa:

      "Cái gì kêu là quá đáng?"

      "Minh Vương tấn công Lục đại phái, ép Lục đại phái thần phục Minh Cung, ngươi biết họ bị Minh Vương áp bức sao?"

      chưa từng để ý người khác nghĩ như thế nào, nhưng lại rất muốn nghe câu trả lời của nàng.

      "Thắng làm vua, thua làm giặc, đây chính là quy luật mãi mãi thể thay đổi. Bọn họ có bản lĩnh quay sang Minh Cung ép người, nếu có bản lĩnh sao bắt nạt Minh Cung."

      Giang Nam song xu phá huỷ ấn tượng của danh môn chánh phái trong lòng Thanh Thanh. Thanh danh của hai nữ nhân kia ở giang hồ cũng rất tốt, nhưng cũng vẫn là kẻ tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ!

      Nụ cười môi Đoạn Tiêu càng lúc càng sâu:

      "Ngươi sùng bái Minh Vương, tại sao còn muốn gặp Võ lâm Minh chủ?"

      Thanh Thanh gãi đầu:

      "Ta biết vị Võ lâm Minh chủ kia so với Minh Vương chênh lệch rất lớn. nhưng lại thể thấy Minh Vương, thôi gặp cái kém hơn cũng được."

      Minh Vương là loại người nào, sao có thể gặp là gặp.

      "Có lẽ..." Đoạn Tiêu với vẻ bí hiểm:

      "Muốn gặp Minh Vương thực ra rất dễ dàng."

      Nàng chẳng những gặp được còn mơ hồ trở thành em kết nghĩa với Minh Vương!

      "Ta có thân phận gì a? Có lẽ chức vị cao nhất của ta trong cuộc đời này cũng chỉ là Huyền Vũ đường chủ của Thiên Cơ các, gặp Minh Vương là điều tưởng!"

      Đoạn Tiêu lại chuyện chính, trong lời mang theo ý cảnh cáo:

      "Ngươi có thể cùng với ta nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn du ngoạn, đừng hỏi những việc ta làm."

      Đoạn Tiêu thực điên rồi! Nếu tại sao lại đồng ý cho cục nợ này cùng, có phải vì xem '' là huynh đệ?

      Đoạn Tiêu tự nhiên muốn giữ tên nhóc này ở lại bên người, có lý do gì, chỉ thầm nghĩ từng giờ từng phút đều có thể được nhìn thấy khuôn mặt này.

      "Được a!"

      Thanh Thanh cơ hồ nhảy tưng tưng:

      "Đoạn đại ca, ta huynh muốn chết!"

      Nàng có thể nhìn thấy Võ lâm Minh chủ, tại sao lại muốn khóc nhỉ, có lẽ là quá kích động!

      " thôi!"

      Trong lơ đãng, Đoạn Tiêu lại hiển lộ ra vẻ ôn nhu chiều chuộng, mặc dù cả cũng hề phát ra.

      "Đoạn đại ca."

      Thanh Thanh nhìn ngó xung quanh chút, cười hề hề : "Nhắc đến Minh Vương, đệ vẫn hoài nghi là gay."

      "Gay?" Đoạn Tiêu ngạc nhiên: "Cái gì là gay?"

      Thanh Thanh trợn mắt nhìn :

      "Chính là bất nam bất nữ a." Ngay cả gay là gì cũng biết, có kiến thức!

      "Ta...Minh Vương...là ái nam ái nữ?"

      lại trong giang hồ nhiều năm như vậy, tên nhóc này là người đầu tiên dám về con người như vậy.

      Mang theo tên nhóc này quả là sai lầm, nếu còn tiếp tục hươu vượn nữa, sớm muộn cũng bị tên tiểu tử này làm tức chết!

      "Đúng vậy."

      Thanh Thanh còn gật đầu xác nhận, biểu tình còn sáng hơn cả ngọc trai.

      Đoạn Tiêu tức giận đến mức muốn bóp chết nàng nhưng lại có cách để giận dữ. Vừa thấy đôi mắt long lanh của nàng, tức giận biến hết cả, bất đắc dĩ :

      " thôi, đừng chuyện vô nghĩa!"

      Nếu là người khác mắng nhất định kẻ đó đến xương cốt cũng còn, mắng xong mà còn sống tốt thế này, '' chính là người đầu tiên!(cứ '' rồi lại , mệt muốn chết, mong sao đại ca sớm biết thân phận của đại tỷ cho em đỡ khổ)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :