1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TUYỆT THẾ MỊ PHU NHÂN - SỞ SỞ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 15 - TỰ RƯỚC LẤY NHỤC

      Sau khi đến thăm thanh lâu được hai ngày, Thanh Thanh vẫn ở trong trạng thái do dự. Mộ Dung Thiên Lý thông qua khảo nghiệm, nàng rốt cuộc có muốn gả cho ? Vốn tưởng gả cho chuyện dễ dàng, nghĩ đến khi quyết định lại khó khăn như vậy!

      Gả? lấy chồng? Phiền a.

      Thanh Thanh ghé đầu vào cái bàn bằng gỗ mun (cái bàn gỗ lim lần trước bị Vân Tĩnh bổ), đầu chống lên tay, thào tự hỏi:

      "Chúa ơi, ta rốt cuộc có nên kết hôn , rốt cuộc có muốn gả cho ?"

      "Tiểu thư, người lải nhải chuyện đó hai ngày rồi!"

      Nhược nhi hảo tâm đề nghị:

      " thông qua khảo nghiệm, tiểu thư còn do dự cái gì?"

      Thanh Thanh nắm tay lại, nhàng gõ lên bàn.

      "Đúng là thông qua khảo nghiệm, nhưng mà...ta cùng có loé điện."

      Nàng đối với chỉ có chút cảm giác, vội nghĩ đó là mầm mống của tình . Nhưng sau khi ở chung nhiều ngày, nàng mới phát hảo cảm nàng dành cho phải tình nam nữ. Nàng có kinh nghiệm luyến ái, cho nên phân biệt được các loại tình cảm.

      "Điện? Có ý tứ gì?"

      Rất khó vượt qua ngăn cách đến mấy ngàn năm, nàng biết nên giải thích thế nào.

      Thanh Thanh đứng thẳng dậy, kiên nhẫn phất tay:

      " nữa!"

      Nàng dùng cằm chỉa chỉa cuốn sách bàn:

      "Mang quyển 'võ lâm dị văn lục' đó đến đây."

      'Võ lâm dị văn lục', nghĩa giống như tên, chuyên ghi lại những chuyện thú vị trong võ lâm, là nàng dùng hai cây trâm vàng, năm viên trân châu mới có thể đổi được cuốn sách này từ lão già kể chuyện ở Nhã Tiên Cư. Lần thứ hai đến Nhã Tiên Cư, Nhược nhi thấy mặt chính là vì mua cuốn sách này.

      Ý định của nàng là mua cuốn sách ghi lại những kiện quan trọng và những nhân vật nổi tiếng trong võ lâm. Dù sao nàng cũng ở trong giang hồ, hiểu được những tình huống trong đó là chuyện rất cần thiết. Ông lão kể chuyện đó chỉ có 'võ lâm dị văn lục', tuy thể phù hợp với cầu của nàng, nhưng dù sao có còn hơn !

      Kỳ thực cuốn sách này cũng phải hoàn toàn vô dụng, những người được ghi trong sách đều là danh nhân, ít ra cũng giúp cho nàng trong việc tìm hiểu tình hình trong giang hồ. Tất cả những chuyện về Mộ Dung Thiên Lý cũng được ghi lại trong sách.

      Nhược nhi đem cuốn sách đưa cho Thanh Thanh, miệng thầm:

      "Tiểu thư, người đọc ba lần rồi."

      Sau khi nàng mua quyển sách này về, tiểu thư mỗi ngày đều xem lần.

      " có việc làm xem sách." Những chuyện trong sách làm cho nàng cảm thấy phấn khích, giống như xem tiểu thuyết võ hiệp vậy.

      "Tiểu thư, người có việc gì làm có thể đánh đàn, vẽ tranh, luyện chữ, tại sao cứ phải đọc sách?"

      rất buồn chán a!

      " có hứng thú."

      Đánh đàn? Với kỹ thuật của nàng chỉ có thể chế tạo tạp . Vẽ tranh? Luyện chữ? Mỗi ngày đều làm như thế khiến cho nàng mất hứng thú.

      "A."

      Nhược nhi phẫn nộ trả lời, xoay người ra ngoài.

      Mới được vài bước, nàng giống như nhìn thấy quỷ, lập tức xoay người chạy về:

      "Tiểu thư, Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư đến!"

      Bọn họ đến đây nhất định có ý tốt!

      Thanh Thanh cười lạnh:

      "Sợ cái gì? Các nàng có thể ăn thịt chúng ta sao?"

      Hai nữ nhân kia sớm nên đến đây, kéo dài tới bây giờ coi như các nàng có kiên nhẫn.

      Nhược nhi nóng nảy:

      "Nhưng mà..."

      Nàng từng thấy Đại tiểu thư bị Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư khi dễ, giờ muốn lại nhìn thấy cảnh đó.

      "Sợ cái gì? Đứng thẳng, xuất ra uy nghiêm."

      Thanh Thanh bỏ cuốn sách xuống, kéo vạt áo, cao ngạo giống như nữ hoàng. Đối đãi với hai nữ nhân biết tốt xấu kia, nhất định phải xuất ra loại tư thế này.

      Nhìn hai nữ nhân vào, Thanh Thanh cười vô lại :

      "Hai vị tiểu thư cao quý, tại sao lại rảnh rỗi đến nơi ở của nô tỳ?"

      Như Nguyệt trừng mắt liếc nàng cái:

      "Vân Băng Tâm, ngươi đừng đắc ý." Sau khi thắt cổ thành, lá gan càng lúc càng lớn!

      Thanh Thanh ngẩng đầu lên:

      "Ta có sao?"

      Nàng đắc ý cười : "Ta biết ngươi có ý gì, ta chẳng qua chỉ gả cho Mộ Dung đại ca, chuyện đó có gì mà đắc ý?"

      Như Nguyệt thích Mộ Dung Thiên Lý, ngày đó trong bữa tiệc gia đình nàng sớm nhìn ra. Làm người đại, từng xem qua vô số nam nữ hoan ái. ánh mắt, câu , nàng có thể biết được tâm tư Như Nguyệt!

      "Ngươi..."

      Như Nguyệt tức giận đến mức mặt đỏ bừng:

      "Tiểu tiện nhân, ngươi cố ý."

      cố ý, làm thế nào nàng biết được chuyện đó?

      Thanh Thanh bình thản :

      "Ta cố ý đoạt Mộ Dung đại ca mà ngươi thích, thế nào?"

      "Ta nhìn trúng trước."

      Như Nguyệt kích động hô lên. Mộ Dung Thiên Lý là trong số ba chú rùa vàng giang hồ, làm sao lại bị đoạt dễ dàng như vậy?

      Thanh Thanh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng:

      "Ngươi nhìn trúng trước sao? thích ta chứ thích ngươi."

      Như Yên giữ chặt Như Nguyệt kích động:

      "Tiểu tiện nhân, ngươi dám tố cáo với mẫu thân, có phải muốn nếm mùi đau khổ hay ?"

      nghĩ nàng lại có gan cáo trạng.

      Tay Thanh Thanh để ở trước mũi phẩy phẩy vài cái:

      "Rất thối a, có người thả khí. đúng, chắc là có người miệng phun ra phân."

      ta nàng...Vân Như Yên nàng sống nhiều năm như vậy, ai chiều chuộng nàng? Ai dám vũ nhục nàng như vậy? Bị Thanh Thanh khinh nhờn, tính cách ương ngạnh và kiêu ngạo của nàng lập tức lộ ra, cái tát bay đến:

      "Vân Băng Tâm, ngươi lớn mật!"

      Như Yên giống như người điên, khuôn mặt dữ tợn, đương nhiên còn khí độ của mỹ nữ.

      Thanh Thanh nhàng tiếp được tay nàng, chậm rãi đứng lên, môi còn mỉm cười:

      "Còn muốn đánh ta sao?"

      Ánh mắt Thanh Thanh chợt loé, giọng nhất thời trở nên trầm:

      " xin lỗi, ta muốn đánh trả."

      Vừa chuyện, Thanh Thanh vừa buông tay Như Yên ra, lấy chưởng đối chưởng, liên tục đánh nàng lui về phía sau.

      Như Nguyệt mau chóng đỡ lấy Như Yên:

      "Tiểu tiện nhân, ngươi còn dám đánh trả, ta..."

      Như Nguyệt giơ tay lên, chuẩn bị cho Thanh Thanh tát.

      Như Yên vội kéo tay nàng:

      "Ngươi phải đối thủ của nàng."

      Băng Tâm vốn có võ công, phụ thân vẫn cho phép nàng học võ công của Vân gia, làm sao nàng lại có nền tảng võ công thâm hậu như vậy?

      Thanh Thanh vỗ vỗ tay:

      " phải muốn đánh ta sao? Mau đánh ."

      Ánh mắt của nàng trở nên hung tàn:

      "Đến , Giang Nam song xu phải luôn tự phụ có võ công cao cường sao? Khi dễ ta nhiều năm như vậy, giờ như thế nào lại động thủ?"

      Thanh Thanh hướng bọn họ ngoắc ngoắc tay:

      "Đến đây, ta muốn luyện tập!"

      Chiêu này chuyên dùng để hù doạ người khác, nếu thực giao đấu, nàng phải đối thủ của Giang Nam song xu!

      Thanh Thanh giờ phút này giống như hung thần, gương mặt biến đổi, ánh mắt lãnh khốc, nếu nàng là nữ ma đầu giết người chớp mắt tuyệt đối có ai hoài nghi.

      Giang Nam song xu quen sống dưới bảo vệ của cha , mặc dù danh tiếng giang hồ nhưng chưa bao giờ chính thức gặp phải loại người đại gian đại ác, vì thế ánh mắt lãnh khốc của Thanh Thanh khiến cho hai nàng cảm thấy sợ hãi, tuỳ lúc có thể co giò chạy trốn.

      Thanh Thanh hung hăng uy hiếp:

      "Còn dám đến chỗ ta diễu võ dương oai, cẩn thận ta đem những chuyện xấu của các ngươi ra ngoài. Các ngươi có nghe đến vị tài nữ đối được ba vế đối ở Nhã Yên lâu, lại còn ra thêm sáu vế nữa hay ? Người đó chính là ta!"

      Thanh Thanh khoanh tay trước ngực, khoé miệng giật :

      "Người kể chuyện ở Nhã Tiên Cư có quan hệ rất tốt với ta, tin rằng rất thích tuyên dương việc xấu của hai ngươi."

      "Ngươi..."

      Như Nguyệt chỉ tay vào mặt Thanh Thanh, câu cũng lên lời. Người kể chuyện ở Nhã Tiên Cư có địa vị hết sức đặc biệt giang hồ, nếu chuyện xấu của các nàng bị tiếc lộ ra ngoài ...

      Như Yên tự biết đấu miệng lại Thanh Thanh, lôi kéo tay Như Nguyệt, trợn mắt nhìn Thanh Thanh cái:

      "!"

      Các nàng tuyệt đối chiếm được thế thượng phong!

      Thanh Thanh cười lạnh tiếng, dứ dứ nắm đấm:

      "Sao đấu với ta? Trước khi bắt nạt ta cũng hỏi xem ta là ai, qủa thực là tự chuốc lấy nhục nhã." Cho dù muốn biết cũng hỏi thăm được!

      Nhược nhi nuốt nước miếng, lúc lâu sau mới :

      "Tiểu thư, người lợi hại!"

      Đại tiểu thư của nàng quả thực rất mạnh mẽ, hai nữ nhân xấu xa kia rốt cuộc cũng gặp phải khắc tinh, cho đáng đời!

      Như Nguyệt bị Như Yên lôi ra khỏi Tâm Viên giờ khóc sướt mướt:

      "Tỷ, kéo ta làm cái gì? Ta muốn liều mạng với nàng."

      Như Yên trừng mắt nhìn nàng:

      "Ngươi nghĩ mình có thể đấu lại nàng sao?"

      Ngay cả nàng cũng có khả năng đánh bại ả tiện nhân kia, Như Nguyệt làm sao có thể?

      "Nàng ràng có võ công mà!"

      Như Nguyệt giống như đứa xấu bụng, hung hăng dậm dậm chân. Nàng vốn là đứa , đứa được nuông chiều sinh hư.

      " biết."

      Như Yên khẽ nhíu mày, xinh đẹp giống như tiên. Đẹp có đẹp, nhưng lại là mỹ nhân có lòng dạ rắn rết.

      Như Nguyệt cắn cắn môi, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vội hỏi:

      "Có thể là do Đại ca dạy cho nàng hay ?"

      Trong nhà này, chỉ có mình đại ca coi nàng ta là người.

      Như Yên lắc đầu:

      " phải, võ công nàng dùng phải là võ học của Vân gia ta."

      Như Nguyệt giống như quả bóng cao su bị xì hơi, ủ rũ tựa vào thân cây:

      "Làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ trơ mắt nhìn nàng gả cho Mộ Dung Thiên Lý?"

      "Chi bằng...."

      Như Yên sóng mắt lưu chuyển, đáy mắt lên tia bỡn cợt, thấp giọng :

      "Chi bằng chúng ta...."

      Vân Thanh Thanh lúc này đắc ý, nàng hề biết rằng những chuyện bọn họ sắp làm sau đây thay đổi vận mệnh cả đời của nàng.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 16 - KẾ HOÃN BINH

      Sáng mùa hè, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ, tiếng ve hoà với tiếng chim hót. Những thanh râm ran đan vào nhau tạo thành ca khúc.

      Người của Vân gia luôn cùng nhau ăn điểm tâm, chỉ có Thanh Thanh là ngoại lệ. Nhưng hôm nay đến giờ ăn điểm tâm mà vẫn thấy bóng dáng Như Nguyệt đâu cả.

      Vân Liệt thản nhiên :

      "Như Yên, Như Nguyệt đâu?"

      đối với đứa con út này luôn luôn chiều chuộng, cũng có trách cứ việc nàng đến muộn.

      " biết a."

      Như Yên vẫn duy trì nụ cười môi:

      "Cha mẹ, đại ca, mọi người cứ ăn trước, ta xem sao. Nghe Như Nguyệt , thân thể muội ấy có chút thoải mái."

      "Ta cũng ."

      Con út thân thể được khoẻ, nàng làm sao có thể nuốt trôi!

      Như Yên dịu dàng :

      "Nương, cần phiền toái, muội ấy chỉ nhiễm chút phong hàn thôi."

      " thôi."

      Phong hàn, nữ nhi mỗi lần nhiễm phong hàn đều phải nằm vài ngày, làm sao lại có việc gì.

      Như Yên phía sau Vân phu nhân, khoé miệng lên hình vòng cung duyên dáng.

      Hai mẹ con đến cửa phòng của Như Nguyệt, phát cửa phòng đóng, thế nên lặng lẽ vào. Con lớn như vậy, ngủ cũng biết đóng cửa phòng, khiến cho người ta thể lo lắng!

      Đẩy cửa ra, Vân phu nhân lập tức há hốc mồm. Trong phòng, quần áo rơi đầy mặt đất, trong đó có cả quần áo của Như Nguyệt và quần áo của nam nhân. Ngay cả cái yếm người Như Nguyệt cũng bị xé làm hai và vứt mặt đất.

      Vân phu nhân trầm mặc, cần phải nhiều, nữ nhi đêm qua làm chuyện tốt gì vừa xem cái liền hiểu ngay!

      Tuy rằng tính tình của Như Nguyệt giống như tiểu nương thích đùa giỡn, nhưng vẫn bình tĩnh và quyết đoán, tại sao lại dám làm ra chuyện thương phong bại tục như thế này?

      Như Yên cũng trợn tròn mắt, ngây cả người, thét lên tiếng chói tai:

      "A...."

      Tiếng thét của nàng hẳn là kéo theo rất nhiều người chạy đến đây!

      "Rất ồn a."

      Như Nguyệt ở trong màn ló ra, đôi mắt mơ ngủ lập tức trở nên kinh ngạc, há hốc miệng nên lời.

      "Ai chuyện?"

      Mộ Dung Thiên Lý cất giọng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

      Sau khi Như Yên hét chói tai, mọi người xuất cũng rất đúng lúc, bọn nha hoàn nhanh chóng tiến vào.

      "Tam tiểu thư, xảy ra chuyện gì?"

      "Tam tiểu thư?"

      "Có trộm sao?"

      Mộ Dung Thiên Lý nguyên bản mơ mơ màng màng cũng lập tức thất kinh, tiếp theo lại nhìn thấy bóng màu trắng. Màn vừa xốc lên, người dùng đôi mắt dò xét nhìn , tất cả mọi ánh mắt đều dừng ở người ....

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mộ Dung Thiên Lý cố nhớ lại những việc xảy ra đêm qua nhưng ngay cả chút ấn tượng cũng có. chỉ nhớ Như Nguyệt cười thần bí, đem kéo vào trong phòng nàng, sau đó liền mất tri giác, tại sao lại ngủ giường của nàng? Lại còn cởi hết quần áo?

      nhớ đêm qua mình có uống rượu, cũng hề trúng mị dược, như thế nào có khả năng phi lễ với Như Nguyệt? Huống chi người là Thanh Thanh, cho dù có ý loạn tình mê, đối tượng cũng phải là Như Nguyệt!

      Vấn đề này rất kỳ lạ, Như Nguyệt kéo vào phòng, còn chưa kịp chuyện té xỉu, sau khi tỉnh dậy lại thấy mình nằm giường Như Nguyệt, trừ phi....

      Bị Vân phu nhân cùng Vân nhị tiểu thư bắt gian tại trận, cho dù có giải thích như thế nào cũng xong, chuyện tới nước này chỉ có cách trước tiên ổn định Như Nguyệt, tiêu trừ cảnh giác của nàng.

      "Mộ Dung hiền chất, ngươi có gì để ?" Vân Liệt lạnh lùng hỏi. vẫn hy vọng mộ Dung Thiên Lý làm con rể thứ hai hoặc thứ ba, xảy ra chuyện này, mặc dù tức giận nhưng cũng có vài phần cao hứng.

      Như Nguyệt ngồi bên cạnh Mộ Dung Thiên Lý ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, giọng thầm:

      "Cha, cha đừng mắng ."

      nghi ngờ gì nữa, nàng nhất định là có cảm tình với !

      Mộ Dung Thiên Lý liếc nhìn Như Nguyệt cái, càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Như Nguyệt đối với có tình, lần đầu tiên nhìn thấy nàng nhận ra điều đó.

      Mộ Dung Thiên Lý bình tĩnh, vững như Thái Sơn:

      "Ta lấy nàng."

      "Vậy Băng Tâm làm sao bây giờ?" Nếu Như Nguyệt thích , Vân phu nhân cũng hy vọng Mộ Dung Thiên Lý làm vị hôn phu của nàng, nhưng chuyện đó công bằng với Băng Tâm.

      "Thanh Thanh nhà chúng ta thể gả cho ."

      Độ hảo cảm của Vân Tĩnh đối với Mộ Dung Thiên Lý là số , nếu thương Thanh Thanh sao, nghĩ tới dám chân đạp hai thuyền! Bất luận như thế nào, cũng thể để Thanh Thanh gả cho loại nam nhân như vậy!

      Mộ Dung Thiên Lý vội vã tiếp lời:

      "Ta thực thích Thanh Thanh!"

      Vân Tĩnh nghiêm mặt lạnh lung:

      "Nếu thích nàng trêu chọc Như Nguyệt."

      Giao tình giữa bọn họ xem như xong rồi. Mộ Dung Thiên Lý đoạt Thanh Thanh còn có thể tha thứ, nhưng Vân Tĩnh cách nào tha thứ việc đùa bỡn với tình cảm của Thanh Thanh.

      Vân Liệt thở dài sâu, bình tĩnh :

      "Vậy cưới luôn hai người ."

      "Ta phản đối."

      Vân Tĩnh nghiêm túc:

      "Cho dù lấy Mộ Dung Thiên Lý, Thanh Thanh cũng phải gả ra ngoài. ta có hôn ước với nàng trước, nếu có lấy, cũng chỉ có thể lấy Thanh Thanh!"

      ngàn lần muốn Thanh Thanh gả cho Mộ Dung Thiên Lý, cũng nguyện ý để người nhà khi dễ nàng như vậy.

      Như Nguyệt u oán nhìn Vân phu nhân, trong miệng muốn cũng thốt nên lời.

      Vân phu nhân cười dịu dàng, nắm lấy tay của Như Nguyệt, vỗ vỗ mu bàn tay nàng an ủi:

      "Hôn nhân đại là lệnh của cha mẹ, là lời của bà mối."

      Vân Liệt trầm ngâm lúc sau đó chậm rãi :

      "Cứ quyết định như vậy , tỷ muội chung phu. Như Nguyệt làm chính, Băng Tâm làm thiếp."

      Vân Tĩnh kinh ngạc, lớn tiếng chất vấn:

      "Dựa vào cái gì mà quyết định như vậy? Thanh Thanh vừa có sắc lại có tài, rẻ rúng đến mức phải làm thiếp cho người ta."

      biết phụ thân thích Thanh Thanh nhưng nghĩ tới lại bất công đến mức này!

      Tính tình của Vân Tĩnh luôn luôn rất tốt, chưa bao giờ tức giận, càng bất kính với cha mẹ. tự nhiên giận dữ như vậy làm cho Vân phu nhân và Vân Liệt trố mắt nhìn nhau. Rốt cuộc làm sao vậy? Có cần kích động như vậy ?

      Vân Liệt muốn cùng con trai nảy sinh xung đột, giọng có chút mềm :

      "Băng Tâm là tỷ tỷ, hẳn là nhường cho Như Nguyệt."

      "Băng Tâm là tỷ tỷ, đáng lẽ nên làm chính!" Vân Tĩnh luôn suy nghĩ.

      Mộ Dung Thiên Lý trầm mặc hồi lâu rốt cuộc mở miệng:

      "Thanh Thanh làm thiếp ."

      Đây chính là kế hoãn binh.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 17 - RỜI NHÀ TRỐN

      Mẫu thân của Thanh Thanh chưa kết hôn bị đuổi ra khỏi nhà, ngoại trừ nàng, Thanh Thanh có người thân nào khác, thế nên tình thân là thứ mà nàng khao khát nhất.

      Sau khi mẫu thân qua đời, nguyện vọng lớn nhất của nàng là có mái ấm gia đình.

      Xuyên đến cổ đại, nàng thực hy vọng được người nhà họ Vân nhìn nhận, có thể hưởng thụ cảm giác ấm áp của gia đình. Tuy rằng nàng chán ghét Như Yên, Như Nguyệt, đối với Vân Liệt và Vân phu nhân cực kỳ khinh thường, nhưng trong tiềm thức, nàng vẫn có mong ước xa vời là có thể cùng vởi bọn họ trở thành gia đình thực .

      Đối với nàng mà , tình thân giờ này trở nên quá xa xôi.

      Muốn được người Vân gia quan tâm? Thực trở thành người Vân gia? Nàng quả thực là nằm mơ.

      Tình cảnh ngày hôm nay làm cho nàng thanh tỉnh. Nàng tiếp tục hy vọng xa vời rằng Vân gia cho nàng tình thân. Nàng nguyên bản phải là Lưu Thuỷ sơn trang Đại tiểu thư, thực chất chẳng phải người nhà Vân gia!

      Giấc mơ hoàn toàn bị phá vỡ, nàng bao giờ mơ mộng những chuyện vốn thể trở thành thực nữa!

      Người nhà họ Vân cuối cùng làm cho nàng những gì? Bọn họ từ trước đến nay vốn hề coi nàng là người nhà? Ngoại trừ Vân Tĩnh, ai xem nàng là người!

      Vân Như Nguyệt đoạt vị hôn phu của nàng, mà cha mẹ cùng muội muội của nàng lại có thể bình thản cầu nam nhân kia lấy muội muội của nàng làm chính thất, còn nàng, chỉ có thể làm thiếp!

      Người nhà họ Vân làm cho nàng thương tâm, còn Mộ Dung Thiên Lý làm cho nàng thất vọng và đau khổ!

      Nàng từng qua rằng nguyện ý cùng bất cứ nữ nhân nào khác chia sẻ nam nhân, nhưng vẫn cố tình trêu ghẹo Như Nguyệt. Ngoài miệng luôn nàng, nhưng chưa bao giờ đem nàng đặt ở trong lòng!

      Như Nguyệt làm vợ, còn nàng làm thiếp? Hoá ra trong lòng Mộ Dung Thiên Lý, Vân Thanh Thanh nàng chỉ xứng đáng làm thiếp!

      Hôm trước, nàng còn do dự xem có nên lấy chồng hay , nhưng giờ đây, ông trời giúp nàng đưa ra quyết định. Ý trời, tất cả đều là ý trời!

      Nàng vốn thuộc về Lưu Thuỷ sơn trang, thuộc về Vân gia. Ngay cả Mộ Dung Thiên Lý cũng phản bội nàng, nàng lưu lại đây còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Rời , tốt nhất là nên rời khỏi nơi này!

      Thanh Thanh lặng lẽ thu thập hành trang, vẻ mặt lãnh đạm, hề có chút cảm xúc.

      "Tiểu thư, người sao chứ?"

      Nhược nhi nghe chuyện xảy ra giữa Mộ Dung công tử cùng Như Nguyệt tiểu thư, tại sao sau khi tiểu thư nghe được chuyện này lại biến thành như vậy? Chẳng nhẽ đúng như lời mọi người , Mộ Dung công tử cần tiểu thư? Nàng thu thập hành lý làm gì? lẽ rời nhà trốn ?

      "Nhược nhi, ngươi có còn người thân nào ?"

      Thanh Thanh đem số trang sức của mình đặt lên bàn, bình tĩnh cất tiếng hỏi.

      "Nhược nhi có người thân."

      "Đúng rồi, ta quên mất."

      Người cậu duy nhất của nàng chết, giờ hai người họ đều giống nhau, đều là những nhi đáng thương.

      "Tiểu thư, người hỏi cái này để làm gì?"

      Tiểu thư luôn luôn hoạt bát, giờ lãnh đạm khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

      Thanh Thanh đem phần trang sức bọc lại, đặt ở trước mặt nàng:

      "Ngươi biết đấy, tiểu thư nhà ngươi rất ghèo, cái gì cũng có, chỉ có mấy món trang sức này có thể chia cho ngươi."

      Nhược nhi kinh hãi:

      "Tiểu thư, người làm gì?"

      Thanh Thanh đem gói trang sức khác bỏ vài tay nải:

      " có gì, ta chỉ muốn rời ."

      Nàng thuộc về Vân gia, làm gì mặt dày mày dạn mà lưu lại, trang sức của Vân Băng Tâm coi như phí tổn thất tinh thần của nàng .

      "Tiểu thư, người...."

      Tại sao nàng lại có ý niệm này trong đầu?

      Thanh Thanh cười dịu dàng:

      "Đừng lo lắng, số trang sức bằng bạc này bèo lắm cũng bán được 1000 lượng, có bạc mới dễ làm việc."

      ngàn lượng nhiều cũng nhiều nhưng ít cũng ít!

      Nhược nhi đem trang sức Thanh Thanh cấp cho đổ ra trước mặt nàng, sau đó quỳ sụp mặt đất, cách kiên định:

      "Tiểu thư, để cho Nhược nhi theo người!"

      Thanh Thanh nâng nàng lên:

      " phải ta cần ngươi, nhưng tạm thời thể mang ngươi theo. Ta đào hôn a, mang thêm ngươi mệt chết được. Ta xin lỗi, phải là ghét bỏ ngươi. Mặc dù ta có võ công, nhưng chỉ đủ bảo vệ bản thân mình, ta sợ ngươi bị tổn thương."

      Thanh Thanh nghiêng đầu suy nghĩ:

      "Sau khi rời nhà, ta nghĩ mở cửa hàng hoặc là tìm công việc. Quên , trước mắt cứ tìm công việc trước . Tóm lại, chờ sau khi ta ổn định, ta nhất định đến đón ngươi."

      "Nhưng mà..."

      Nhược nhi phải loại ngu ngốc, nàng đương nhiên biết mình theo chỉ làm vướng bận, nàng muốn liên lụy tiểu thư.

      "Tiểu thư, em cần trang sức của người, chỉ cần người quay lại đón em."

      Bán mình đến Vân gia 10 năm, chỉ có tiểu thư xem nàng là người, tiểu thư chỉ là chủ nhân của nàng mà còn là người thân duy nhất. Chỉ cần có thể cùng tiểu thư ở chung chỗ, nàng thoả mãn lắm rồi.

      "Ngươi cầm , dùng khi khẩn cấp cũng tốt."

      Thanh Thanh xoay người vào trong phòng, lấy ra bức thư:

      "Ngươi đem bức thư này giao cho Đại thiếu gia, huynh ấy nhất định giúp ngươi."

      Thanh Thanh cười nhạo chính mình:

      "Ở trong nhà này, cũng chỉ có Đại thiếu gia xem chúng ta là người!"

      Nhược nhi nhận lấy bức thư, nước mắt thể kìm được mạnh mẽ tuôn rơi:

      "Tiểu thư, người nhớ bảo trọng!"

      "Nhược nhi, ngươi hãy chiếu cố chính mình. Nếu ngươi thực muốn ở lại đây, hãy bán số trang sức đó lấy tiền chuộc thân. Bất luận ngươi ở đâu, ta nhất định cũng tìm được ngươi."

      Bằng vào nhân phẩm của Như Yên, Như Nguyệt, tuyệt đối có khả năng bắt nạt nàng:

      Nhược nhi rưng rưng nước mắt, lắc lắc đầu, giọng nghẹn ngào:

      "Tiểu thư, em , em ở chỗ này chờ tiểu thư trở về!"

      Thanh Thanh xoa xoa đầu của nàng, với vẻ cưng chiều:

      "Được rồi, có chuyện hãy đến tìm Đại thiếu gia, nhớ bảo vệ chính mình."

      Nàng chưa từng xem Nhược nhi là nha hoàn, Nhược nhi chính là muội muội của nàng.

      Nhược nhi gật đầu dữ dội, nước mắt ngập tràn:

      "Vâng, tiểu thư nhớ bảo trọng!"

      Thanh Thanh đem bao hành lý khoác lên vai:

      "Nhược nhi, hãy tin ta, ta nhất định trở về!"

      "Em tin tiểu thư, tiểu thư bỏ lại Nhược nhi!"

      "Bảo trọng."

      Thanh Thanh xong dùng tay bổ vào sau gáy của nàng. Nhược nhi nhìn Thanh Thanh, mềm người ngã xuống đất. Nhược nhi là nha hoàn thông minh, tự nhiên hiểu được ý của nàng.

      Nhược nhi là nha hoàn của nàng, nàng bỏ trốn, Nhược nhi tránh được liên lụy. chưởng này của nàng khá nặng, trước khi có người đến, Nhược nhi nhất định tỉnh lại.

      Thanh Thanh hề quay đầu lại, dứt khoát rời khỏi Lưu Thuỷ sơn trang. có chút lưu luyến, chỉ có nhõm như vừa trút được gánh nặng. Từ nay về sau, nàng còn là Vân gia Đại tiểu thư – Vân Băng Tâm, mà là Vân Thanh Thanh – nữ nhân đến từ thế giới khác. Vân gia quan tâm đến tồn tại của nàng, nàng cũng thèm làm Vân gia Đại tiểu thư. Là bọn họ mắc nợ nàng, Vân Thanh Thanh nàng nợ bất cứ kẻ nào, nàng làm sai!

      Rời khỏi Vân gia. Nàng cũng biết mình nên đến nơi nào, càng biết tương lai của mình ở đâu. Nhưng nàng hề hối hận, ít ra nàng còn có tự do và tôn nghiêm!

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 18 - HỒNG NHAN HỌA THỦY

      Tuy nàng xuyên qua thời nhưng cũng chỉ là nữ tử bình thường. Nữ tử xuyên qua sao? Cũng phải là vạn năng. Trong thời cổ đại xa lạ này, ngay cả đông tây nam bắc nàng cũng phân biệt được!

      Ông chủ của Nhã Tiên Cư là người tốt, tuy chỉ chuyện có vài ngày nhưng nàng thực rất thích vị đại thúc kia. Sau khi rời khỏi Vân gia, nàng thẳng đến Nhã Tiên cư, cho ông chủ biết tình cảnh của mình. Nàng cầu nào khác, chỉ cần tìm công việc, hy vọng có thể giới thiệu cho nàng.

      Nữ nhân ở cổ đại có rất ít việc có thể làm, thông thường nhất chính là tỳ nữ và kỹ nữ. Đương nhiên, hai loại công việc này nàng đều muốn làm!

      Có lẽ nàng rất may mắn, sớm công việc phù hợp. Ông chủ cho nàng biết, Thiên Cơ Các – tổ chức tình báo hàng đầu của võ lâm chuẩn bị sáng tác võ lâm sử, cần 10 biên tập viên, trước mắt thông báo tuyển dụng trong toàn xã hội. Bât luận xuất thân thế nào, diện mạo ra sao, chỉ cần có tài văn chương Thiên Cơ Các luôn hoan nghênh gia nhập. Điều quan trọng nhất chính là người phụ trách sáng tác võ lâm sử – Huyền Vũ đường chủ của Thiên Cơ các lại là vị nữ tử. Nữ tử ở cổ đại khi ra ngoài công tác rất dễ bị phân biệt đối xử, nếu người lãnh đạo trực tiếp của nàng là nữ nhân nàng cần lo lắng việc bị người ta kỳ thị. (để biết tại sao có loại công tác này, mời xem táo bạo khốc nương tử , đây là lời của chính tác giả, phải của ta )

      Theo như hiểu biết của nàng Thiên Cơ Các có bốn vị đường chủ, hai trong số đó là nữ nhân. Trong Thiên Cơ các, hỏi xuất thân, chỉ cần có năng lực là có thể thăng chức. Nghe đệ nhất đại phu cùng đệ nhất xảo thủ trong Thiên Cơ Các đều xuất thân là nha hoàn. Ở cổ đại, công ty mà nam nữ bình đẳng đâu có dễ tìm, thậm chí là có! Thiên Cơ Các trở thành mục tiêu ưu tiên của nàng. Dù sao cũng học tập gian khổ suốt 14 năm, viết có mấy bài báo chẳng nhẽ lại làm khó được nàng?

      Trang sức mang từ Vân gia cũng phải hàng kém chất lượng, tổng cộng cũng được 1860 lượng, đổi 1400 lượng thành ngân phiếu, 86 lượng đổi thành bạc vụn. Thanh Thanh phải lần đầu tiên sống mình, nàng biết tự chăm sóc bản thân như thế nào.

      Đại bản doanh của Thiên Cơ các nằm ở phía bắc Thương Mang trấn, là trấn rất nổi danh. Nàng biết được sau điều đó khi nghe ngóng chút, lại có thêm người chỉ đường. Khuôn mặt mê chết người cần đền mạng của nàng ai muốn chỉ đường mới là lạ!

      Với điều kiện kinh tế của Thanh Thanh, hoàn toàn có thể dùng tiền thuê xe ngựa, trực tiếp đến Thương Mang Trấn. Nhưng nàng lại lựa chọn xe công cộng số 11. (là xe căng hải ạ, cho những bạn ko hiểu chỗ này.)

      Nàng mới tới cổ đại, đối với cảnh quan ở đây rất tò mò. hai năm làm việc cũng chết đói, nàng tính đến tham quan những nơi có cảnh đẹp nổi tiếng, sau đó mới tới Thiên Cơ Các hưởng ứng lệnh triệu tập.

      hơn mười ngày, ước chừng được 200 km. Lộ trình quá chậm, cộng thêm nàng lại bỏ phần lớn thời gian để chơi đùa dọc đường , nên hơn 10 ngày được 200 km được coi là kỳ tích!

      Tục ngữ sai, hồng nhan hoạ thuỷ.

      Những lời này tuy hoàn toàn chính xác nhưng cũng hề sai lầm, rất nhiều thời điểm, xinh đẹp tuyệt đối là nguồn gốc của những rắc rối.

      Chiều tối hôm đó, nàng đến thành thị biết tên tìm nơi nghỉ trọ. Sau khi vào thành, nàng qua thanh lâu, tú bà mắt sắc như dao, lập tức nhìn trúng vẻ đẹp của nàng.

      Tú bà thấy nàng là tiểu nương nên nghĩ là loại dễ lừa gạt, lắc mông đến trước mặt nàng:

      "Tiểu nương, ngươi đến tìm họ hàng à?"

      Nụ cười của bà ta khiến cho phấn son dường như rơi cả xuống đất.

      Thanh Thanh với vẻ thản nhiên:

      "Du ngoạn."

      Thanh Thanh sớm nhìn thấu ý đồ của bà ta. Nàng hơn mười tuổi trở thành nhi, nếu chút thông minh sớm bị người ta lừa bán.

      " nương, ngươi muốn đâu?"

      Tú bà cố gắng làm bộ hiền lành.

      " lang thang."

      "Trời muộn thế này, nương như ngươi mình quá nguy hiểm, bằng tới nhà ta ngủ tạm đêm ."

      Đâu chỉ đêm, phải là mỗi ngày mới đúng!

      Thanh Thanh lạnh lùng xem bà ta diễn trò, trong lòng thầm nghĩ tới nhà bà ta còn trở ra được sao? Vừa nhìn quần áo của bà, ta biết là tú bà rồi. Lừa con cổ đại còn được chứ muốn lừa Thanh Thanh nàng? Kiếp sau . , kiếp sau bà ta cũng có cơ hội!

      suốt ngày đường, thân thể thực rất mỏi mệt, Thanh Thanh ngáp cái:

      "Cám ơn ý tốt của bà."

      Ta có hứng thú làm kỹ nữ!

      Tú bà chớp mắt mấy cái:

      "Đừng khách khí, nhà của ta ở ngay phía trước, lúc đến."

      Thanh Thanh nhướng mày:

      " xin lỗi, ta có hứng thú làm kỹ nữ."

      Nụ cười tươi mặt tú bà nhất thời cứng lại, ngượng ngùng :

      " nương, ngươi cái gì vậy?"

      "Ta , tạm thời ta có hứng thú lưu lại thanh lâu. Có danh thiếp ? Đưa cho ta. Nếu Thiên Cơ Các thu nhận, lúc đó ta nghĩ xem có nên đến chỗ bà kiếm cơm hay ."

      Giọng của nàng rất lạnh nhạt, giống như dự báo thời tiết.

      Danh thiếp là cái gì? biết!

      Tú bà là người thông minh, lập tức hiểu ngay Thanh Thanh phải nữ tử bình thường, lừa gạt thành ta đổi sang dụ dỗ:

      " nương, với nhan sắc của ngươi, ta để ngươi làm hoa khôi. Thế nào, suy nghĩ lại ?"

      " tại ta muốn đến Thiên Cơ Các làm ứng cử viên, muốn làm hoa khôi. Nếu Thiên Cơ Các thu ta, ta quay trở lại, lúc đó hãy tính nha?"

      Nếu Thiên Cơ các thu nhận nàng, chỉ còn nước làm hoa khôi. Ai, cổ đại khó sống a! Tên chết tiệt nào nữ nhân ở đại xuyên qua đều có thể quậy long trời lở đất?

      Làm tú bà mười mấy năm, lừa gạt vô số nữ tử nhưng mụ chưa từng thấy nữ nhân nào giống như nàng, chẳng nhẽ là con ngoại tộc?

      " nương, tốt nhất là bây giờ...."

      Thanh Thanh chặn họng bà ta:

      "Đừng nữa, ta bây giờ có hứng thú. Bao giờ thích tới tìm ngươi, dù sao làm hoa khôi cũng là nghề nghiệp tốt. Ta rất mệt mỏi, muốn tìm nơi để ngủ, đừng có làm phiền ta, ok?"

      Thanh Thanh xong đem hành lý vác lên vai, tùy tiện về phía bên kia, thân ảnh từ từ biến mất.

      " nương, Thiên Cơ Các có gì tốt đâu, chi bằng lưu lại đây ."

      "Tạm thời ta có hứng thú làm lầu hồng, chờ ta thất nghiệp nghiêm trọng sau, đến lúc đó nhớ mang kiệu đến rước ta."

      Nàng tạm thời thiếu tiền, nhất thiết phải lưu lạc phong trần.

      Tú bà dở khóc dở cười, gãi gãi đầu:

      "Đây là loại nữ nhân gì a?"

      Còn làm hoa khôi cũng tốt!

      Đây thực năm may mắn của Thanh Thanh, mới vừa có vài bước, biết từ đâu xuất tên say rượu.

      Nam nhân vừa nhìn biết là kẻ háo sắc, miệng sói dẩu lên:

      "Mỹ nhân, cho ta hôn cái."

      Cuộc sống là thối nát, đường này có rất nhiều thanh lâu, chưa được mấy bước lại ở cửa của thanh lâu khác. nữ tử đứng trước cửa thanh lâu, khó trách bị người ta hiểu nhầm.

      "Sắc lang, cút ngay."

      Thanh Thanh chuyển thân, tránh thoát kẻ say rượu đó.

      "Mỹ nhân, cho đại gia hôn cái, đại gia cho nàng bạc."

      Nam nhân xiêu xiêu vẹo vẹo, lấy từ trong người ra thỏi bạc, giống như hiến dâng vật quý đưa đến chỗ Thanh Thanh.

      Có bạc đưa đến cửa nhận là đứa ngốc, Thanh Thanh cầm lấy bạc của , miệng cười hắc hắc:

      "Cảm ơn."

      Nàng tại kinh tế khó khăn, có người tự động đưa tiền đến đương nhiên phải tiếng cám ơn.

      " cần." Tên say rượu phất tay:

      "Để cho ta hôn chút."

      xong miệng sói lại chu lên, Thanh Thanh do dự đánh ra quyền mạnh, tên say rượu hai mắt trợn trừng, rên lên vài tiếng rồi ngã sấp xuống mặt đất. (tỷ tỷ hiền quá, em là em cho chiêu đoạn tử tuyệt tôn)

      May mắn thay nơi này có rất nhiều người, ai chú ý đến chuyện tốt mà nàng làm. Nếu như bị người khác biết nàng công khai cướp bóc, nhất định bị túm lên gặp quan. Như vậy tốt lắm, nàng là công dân lương thiện, muốn trở thành tội phạm cướp bóc.

      Thanh Thanh thổi thổi quyền đầu, đá tên say rượu kia cước, với vẻ kiêu ngạo:

      "Dám có ý xấu với Vân Thanh Thanh ta, ngươi quả thực chán sống rồi!"

      Nàng lắc đầu cái, ung dung rời .

      Trước khi rời khỏi đó, Thanh Thanh suy nghĩ, hồng nhan quả thực là hoạ thuỷ, xinh đẹp như nàng khỏi khiến cho bọn háo sắc thèm muốn, vẫn là cải trang thành nam nhân an toàn hơn.

      đường cũng có kẻ mơ tưởng đến sắc đẹp của nàng, đương nhiên bọn họ cũng chỉ dám nhìn mà thôi. (lời tác giả : nếu dám chạm vào nàng sớm bị đá bay từ lâu) Nàng luôn muốn làm mỹ nữ chỉ cần quay đầu lại có thể khiến cho 100 % nam nhân say đắm, nhưng khi biến thành mỹ nữ thực lại thích bị người khác soi mói. Cho họ nhìn nàng cũng mất miếng thịt nào, nhưng đến khi có kẻ muốn ăn nàng, Thanh Thanh mới thấy được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

      Ngoại trừ thay đổi trang phục nam nhân ra, trong lòng Thanh Thanh còn bỏ thêm câu, trị an ở cổ đại con mẹ nó kém!

      Trong chỗ tối, nữ tử mặc áo hồng cười bỡn cợt, ngón tay để dưới cằm, nhìn qua vô cùng gian trá. Ánh mắt của nàng giống như con sói hung ác nhìn chằm chằm vào khúc xương, thậm chí còn chảy nước miếng. Tên họ Vân kia, ta rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi!

      Vân Thanh Thanh đáng thương, bị nàng ta nhìn trúng, tiền đồ rất mờ mịt a! (lời tác giả : nữ tử áo hồng rốt cuộc là địch hay bạn?)

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      QUYỂN 1 - CHƯƠNG 19 - ĐẸP TRAI CŨNG PHIỀN

      Thanh Thanh khoác hành lý vào cửa tiệm bán trang phục.

      Nửa canh giờ sau, thiếu niên tuấn mỹ mặc y phục màu trắng bước ra.

      Thiếu niên kia ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ hơn cả Phan An, phong thái hiên ngang, phong lưu phóng khoáng, tiêu sái tuấn dật. Những nương đường đều vì thiếu niên này mà ngây ngốc, có vài kẻ mê muốn lên nhưng cuối cùng cũng kẻ nào dám.

      Nếu nàng sinh sớm vài năm, võ lâm đệ nhất mỹ nam đâu đến phiên kẻ khác!

      Nhìn kỹ, vị thiếu niên này tại sao lại có vẻ quen mắt?

      Đúng vậy, này chính là nữ cải nam trang – Vân Thanh Thanh tiểu thư.

      Thanh Thanh hài lòng phủi phủi quần áo, nhếch môi cười tự mãn:

      " nghĩ đến ta chẳng những là mỹ nữ mà còn rất có tiềm lực làm mỹ nam, cuộc sống sau khi xuyên qua quá tuyệt vời. Ai, lấy bộ dạng này của ta, hoàn toàn có thể tranh đoạt danh hiệu võ lâm đệ nhất mỹ nam với ông chủ tương lai- Thiên Cơ các chủ."

      Tục ngữ trời thể mây, lúc nàng tự mãn phiền toái đột nhiên xuất .

      "Công tử."

      giọng đáng bay đến tai nàng, ngay sau đó là vị nữ tử mặc y phục màu hồng nhào vào trong lòng nàng, hai tay ôm lấy thắt lưng của nàng.

      "A...ngươi, ngươi...là ai?"

      Thanh Thanh bị nữ tử đáng biết từ đâu nhảy ra làm cho hoảng sợ, hai tay cuống quýt, dám chạm đến người nàng.

      "Công tử, ta là Bạch mạn Điệp, bởi vì ngưỡng mộ công tử nên muốn uỷ thân cho chàng."

      Bạch Mạn Điệp vừa vừa lắc vai, vùi trong lòng Thanh Thanh cười thích thú.

      Rất thú vị nha, nữ nhân kêu Vân Thanh Thanh cũng là người xuyên qua giống như nàng, quả là cực kì thú vị! Bạch Mạn Điệp nàng ở cổ đại ba năm, cuối cùng cũng gặp được vị đồng hương, tự nhiên cảm thấy phấn khích. Tính tính lại, cũng nên trêu nàng ta chút.

      "A."

      Thanh Thanh nhìn được thét lên tiếng chói tai:

      "Bạch tiểu thư, ta có vợ."

      Đây là lý do tạm thời, cũng phải thoả đáng nhất.

      "Ta ngại làm thiếp."

      Bạch Mạn Điệp nàng những lập gia đình, còn có nữ nhi hơn tuổi, dù muốn gả nữa cũng có người lấy!

      Thanh Thanh bị nàng ôm chặt thực cảm thấy thoải mái, nuốt ngụm nước miếng:

      "Ách, tiểu thư, ngươi...buông ra." Nàng muốn khóc thét đây nè, ô ô.... nữ nhân cổ đại quả là phóng khoáng a.

      "Công tử, chàng đồng ý lấy ta chứ?" Bạch Mạn Điệp cố tình diễn kịch.

      " muốn." Thanh Thanh lập tức phủ nhận.

      "Công tử, chàng chạm đến thân thể ta, chẳng nhẽ muốn chịu trách nhiệm hay sao?"

      Thanh Thanh dở khóc dở cười, ràng là nàng ta nhảy chồm ra, lại còn đổ vấy cho nàng. Nàng ta đơn phương, còn muốn nàng chịu trách nhiệm, hỏi có gì logic đây? Huống chi nàng là nữ nhân, nữ nhân ôm nữ nhân có gì đặc biệt.

      "Bạch Mạn Điệp tiểu thư, là ngươi đụng ta trước."

      "Mặc kệ, chàng chạm vào ta." Bạch Mạn Điệp cười gian:

      "Nếu chàng chịu lấy ta, ta lập tức kêu chàng phi lễ."

      Vân Thanh Thanh tiểu thư, cùng là đồng hương ở thế kỷ 21, ta tự nhiên có nhiều biện pháp trêu chọc ngươi, để cho ngươi vĩnh viễn quên được ta!

      Khuôn mặt nhắn của Thanh Thanh nhất thời xìu xuống, xong rồi, giỡn chơi mà cũng mang hoạ. Xinh là tai hoạ, đẹp trai cũng phiền phức, Thanh Thanh nàng đẹp đến vậy sao? Đẹp đến mức có mỹ nhân tự dâng mình đến? Ai, vẫn là bộ dạng trước kia tốt hơn, bình thường là phúc.

      "Tiểu thư, ngươi phi lễ với ta trước." Thanh Thanh ai oán lên án tiểu thư Bạch Mạn Điệp.

      " biết, chàng là nam nhân, ta là nữ nhân, để người ta nhìn thấy, xem họ ai phi lễ."

      Bạch Mạn Điệp tươi cười càng lúc càng gian trá, ràng là muốn ăn thịt nàng.

      "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

      Thanh Thanh mệt mỏi, thân là nữ nhân đại, lại bị nữ tử mê trai ở cổ đại bức cho tới mức phải nhảy lầu tự tử, quả thực rất thất bại a. Đương nhiên, nàng biết vị nữ tử mê trai này cũng là người xuyên qua.

      "Phía trước có khách sạn, động phòng thôi."

      Đôi tay bé của Bạch Mạn Điệp di chuyển lưng Thanh Thanh, ăn được rất nhiều đậu hũ non.

      Thanh Thanh kinh hãi:

      "Động... động... động phòng?"

      Trong kinh ngạc, Thanh Thanh hoàn toàn chú ý tới vị nữ tử này ngôn ngữ đại.

      "Đương nhiên, phía trước có khách sạn kìa."

      Bạch Mạn Điệp buông thắt lưng của nàng, đổi lại nắm lấy tay nàng, hướng nàng nháy mắt cái:

      " thôi."

      Nữ nhân, nữ nhân cổ đại, cư nhiên cùng nam nhân quen biết quá năm phút đồng hồ động phòng, quả thực quá phóng túng! Nàng gặp qua rất nhiều người nhưng chưa từng thấy ai như Bạch Mạn Điệp!

      Thanh Thanh hoàn toàn hoá đá, máu tạm thời lên não, ngơ ngác để Bạch Mạn Điệp kéo về phía khách điếm.

      Nửa phút sau, nàng cuối cùng cũng khôi phục thần trí.

      Thanh Thanh vội vã đẩy Bạch Mạn Điệp ra, kéo lại quần áo, dùng lời lẽ chính nghĩa với nàng ta:

      "Bạch tiểu thư, cảm ơn tình cảm của nàng dành cho ta nhưng tại hạ xuất thân nghèo khó, chỉ sợ với tới tiểu thư."

      Nàng ghét nhất người nào lôi quần áo của nàng.

      Bạch Mạn Điệp cúi đầu, bả vai hơi run rẩy, lúc lâu sau mới cất giọng ai oán:

      "Công tử, tiểu Điệp tốt sao?"

      Là khóc hay cười chỉ có Bạch tiểu thư nàng biết .

      Hai vai nàng run run, có lẽ là khóc? Ai da, nghĩ đến mình lại lừa gạt trái tim thuần khiết, tội lỗi tội lỗi.

      " phải, chỉ là tại hạ dám trèo cao."

      "Tiểu Điệp ngại."

      Bạch Mạn Điệp lại tiến đến ôm lấy thắt lưng Thanh Thanh.

      "Ngươi...ngươi buông ta ra."

      Thanh Thanh vừa gỡ tay của nàng vừa kêu lên, khí lực của nàng ta rất mạnh a.

      "Ta buông, trừ phi chàng lấy ta."

      Bạch Mạn Điệp hờn dỗi như đứa trẻ.

      Thanh Thanh trợn mắt:

      "Hãy nhớ rằng nam nhân đời này rất nhiều, tại sao ngươi cứ cố tình chọn ta? Đồ mê trai, buông ra!"

      " buông!" Thái độ của mê trai rất kiên quyết.

      "Buông ra!"

      Thanh Thanh phát hoả, rống lên với Bạch Mạn Điệp:

      " nữ nhân như ngươi lại muốn làm thiếp cho người khác, có biết xấu hổ hay ? biết cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi kiểu gì?"

      Bạch Mạn Điệp khịt khịt mũi, giọng khóc:

      "Công tử, ta đối với chàng vừa gặp , chàng thực nhẫn tâm như vậy sao?"

      Kỹ năng diễn xuất của thằng nhãi này đạt đến cảnh giới siêu việt.

      "Ngươi buông ra."

      Thanh Thanh coi như nghe thấy tiếng khóc của nàng, vẫn cố sức gỡ tay nàng ra, nhưng đôi tay của nàng ta giống như dính chặt vào người nàng, có gỡ như thế nào cũng ra.

      " buông!"

      Bạch Mạn Điệp trêu chọc:

      "Trừ phi chàng đồng ý cùng ta động phòng."

      "Ta..."

      Thanh Thanh quả muốn bóp chết nàng, nàng là nữ nhân cổ đại, nên có tư tưởng lệch lạc như vậy. Tuy hành xử như nữ nhân đứng đắn nhưng nhìn cách ăn mặc lại chứng tỏ nàng là người con đàng hoàng.

      "Công tử, ta rất chàng."

      Bạch Mạn Điệp cười khẽ, mỏ chu ra, chuẩn bị dâng lên môi đỏ.

      Thanh Thanh há hốc mồm, vẻ mặt sợ hãi, thân thể tự chủ được lui về phía sau. Sắc lang muốn ăn nàng, nàng lập tức tung ra quyền đánh bay , còn sắc nữ muốn ăn đậu hũ của nàng biết tính làm sao? Mọi người tất cả nữ nhân đều là đồng bào, nàng hạ thủ được.

      "A..."

      Thanh Thanh vừa nhắm mắt vừa thét lên tiếng chói tai, Bạch Mạn Điệp mạnh mẽ đóng cái dấu gương mặt của nàng.

      " chàng đẹp trai, hương vị của ngươi quả nhiên tồi."

      Bạch Mạn Điệp lại chu mỏ:

      "Đến đây nào, để cho ta hôn cái nữa,"

      "Cứu mạng a!!!"

      Thanh Thanh hét to tiếng, sức mạnh biết từ đâu đến, quyết liệt đẩy Bạch Mạn Điệp ra sau đó co giò bỏ chạy.

      Bạch Mạn Điệp bị nàng đẩy ra, hai tay khoanh trước ngực, nhìn bộ dạng chạy trốn chật vật của Thanh Thanh mà cười như điên.

      Xem Vân Thanh Thanh có thể chạy được đâu , khinh công của nàng là thiên hạ đệ nhất, đuổi theo nàng ta còn dễ hơn đuổi theo con kiến!

      Mắt thấy Thanh Thanh chạy vào khách điếm, Bạch Mạn Điệp khoái trá kêu lên tiếng:

      "Tướng công, chờ ta!"

      Nàng vừa nở nụ cười gian xảo vừa đuổi theo truy bắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :